Ngoại truyện 1 : Bà xã! Sinh con cho anh nhé…
-Bà xã! Sinh con cho anh nhé?_Ngón tay của anh không yên phận dịch chuyển trên chiếc eo mềm mại của cô. Đôi mắt lấp la lấp lánh như đứa trẻ con đang chờ được nhận quà. Cái điệu bộ lúc này của anh làm Di cảm thấy buồn cười, ngẫm nghĩ sao một người như vậy có thể điều hành cả một tập đoàn xuyên quốc gia… -… -Nè!..._Thấy bà xã nằm bên không cất tiếng trả lời. Anh cúi đầu sát vào đầu cô, nhìn xem trong đôi mắt bà xã đang nghĩ gì. Lúc này bàn tay của anh đã lần mò vào bên trong lớp áo ngủ làm bằng vải voan của cô mà làm loạn. -Hả…_Cô thoáng giật mình bởi vì khuôn mặt anh chỉ cách cô một khoảng nhỏ, nhỏ đến nổi có thể đếm được hơi thở của anh. -Nãy giờ em đang suy nghĩ gì thế…_Anh cúi đầu thật sát nhìn vào mắt cô, trán nhăn lại vẻ không hài lòng, đôi môi cong lên vẻ hờn dỗi. bàn tay anh trên da thịt của cô khẽ dừng hẳn hành động làm loạn ban đầu. -Không!_Cô lắc đầu một cái. Đôi mắt mở to như khẳng định, đưa ngón tay đẩy trán anh ra một khoảng. Chẳng nhẽ cô phải nói với anh là cô đang nghĩ : “Ông xã của cô thật tài giỏi” sao? Chặc! Nếu anh mà biết cô nghĩ về anh như thế thì chắc tối nay và sau này nữa cô sẽ không có một buổi tối nào ngủ ngon giấc cả. -Thật không?_Anh -Ừm…Không hẳn…_Cô đưa đôi mắt to tròn nhìn anh thêm một lần nữa, nhấp nháy cánh môi mềm như cánh đào tươi. Cô trả lời anh như vậy bởi vì cô biết anh chẳng bao giờ tin cái lời nói ban nãy, một chút cũng không hay có thể nói là anh biết cô đang nghĩ những gì. Cô còn không tin lời mình nói nữa là…(”...SS bị khùng) -Vậy từ nãy giờ em đang nghĩ gì?_Nghe câu trả lời của cô, ánh mắt anh từ từ dịu xuống nhìn cô đầy trìu mến như một bà mẹ hài lòng về đứa con của mình. Anh cúi xuống hôn phớt qua bờ môi cô một cái âu yếm rồi nhấp môi hỏi. Lợi dụng lúc cô vẫn chưa để ý, bàn tay anh lại tiếp tục không yên phận làm loạn bên trong áo cô. -Em lười trông trẻ con lắm…_Đôi mi cô nhấp nháy nhìn anh, giọng nói nũng nịu.(ss là bác sĩ khoa nhi đó nhé…”...???) -Nhưng không phải em rất thích trẻ con sao?_Bàn tay anh dừng lại một chút, nhưng vì cái tính tham lam nên vẫn tiếp tục hoạt động, chỉ có đôi mắt là nhìn cô có vẻ ngạc nhiên. -Sao anh lại nói vậy?_Cô lại nhấp nháy mi cong cong nhìn anh, giọng dịu dàng. Tay cô đưa lên chạm vào chóp mũi của anh. -Thế không phải em làm bác sĩ khoa nhi sao?_Anh đưa mắt nhìn ngón tay nhỏ xinh của cô đang di chuyển trên khuôn mặt mình. Sau đó khi ngón tay cô di chuyển gần đến miệng anh lại nhanh như chớp cắn lấy nhón tay nghịch ngợm của cô. -á!...thả tay em ra…_Giật mình khi ngón tay bị người kia khoá chặt trong miệng. Cô đưa tay còn lại đánh vào bả vai anh mà hét lên. -Trả lời đi!_Anh nhả nhón tay cô ra sau đó mỉm cười nhìn cái vẻ xấu hổ của cô hiện ra trên mặt. Hai má cô đỏ lên trông rất đáng yêu. -Đó là công việc thôi!_Cô hờn dỗi liếc mắt nhìn anh một cái. -Thật không!_Anh nhìn cô mỉm cười nhưng ánh mắt có vẻ đang suy tính điều gì đó. -…_Cô không trả lời chỉ là đang cố nhìn xem anh đang suy tính điều gì. Nói thật thì cô làm công việc này cũng bởi vì yêu thích trẻ con…Nhưng trong lúc khi anh nói câu ấy với biểu cảm thú vị đó cô lại muốn trêu anh…với lại còn phải trả thù anh những lần trước.(=)) Trương ca…a bị hố rồi…ss có âm mưu. Nhưng đợi xem ai mới là người bị hố nhá ;))) -Ưm!...Em sinh đi…Mấy đứa anh cũng chăm sóc hết. Ak! Năm đứa thì sao nhỉ…_Anh đưa mắt nhìn lên trần nhà vừa suy nghĩ vừa nói, sau đó chưa để cô tiêu hoá hết câu thứ nhất đã bổ sung thêm câu thứ hai. Khi cô shóc câu thứ nhất chưa hết đã bị nock ao câu thứ hai…Câi hai còn kinh khủng hơn…Vậy ai mới là người bị hố đây. Đúng là gậy ông dập lưng ông. Cô dám chắc nếu cô mà gật đầu đồng ý thì mấy năm nữa chắc anh sẽ biến cô trở thành một con heo mẹ đích thực.(TT^TT)(=)) ss…em cũng shóc lắm. Trương ca chẳng biết kế hoạch hoá gia đình gì cả =))) -Anh định biến em thành heo mẹ à!_Cô trừng mắt nhìn anh. Shoc không còn gì để nói. -Ưm…Đúng nha!em từ khi nào lại thông minh lên một chút vậy?_Anh đưa môi chạm vào môi cô một cái như một phần thưởng. Hai mắt sáng lên vì cách ví von của cô…ưm nói sao nhỉ…Rất hợp lí lại rất dễ thương nha.(=)) …chịu anh này lun a!) -Từ trước đến giờ em không có Ngốc!_Cô tức giận gầm gừ từng chữ với anh, sau đó khi lấy lại được bình tĩnh một chút cô lại cất tiếng chập rãi: -Nếu em không muốn sinh đứa nào hết? -Ừm…_Anh nhìn cô thoáng có vẻ giật mình một chút rồi sau đó lại rơi vào suy nghĩ. Cô đắc ý nhìn anh mỉm cười…Cuối cùng thì xem ai bị hố nhé. -A! Nếu vậy thì càng tốt nha!_Anh đưa mắt nhìn cô cười cười, trong giọng nói mang vẻ hoan hỷ lắm với ý tưởng “Không sinh con của cô”. Điều đó làm cho ruột gan cô sôi cả, lên. Chỉ đợi thời cơ phát hoả. -Anh không thương em…_Cô cầm cự không được hốc mắt lại phiếm đỏ nhìn cái vẻ tươi cười của anh. Chẳng nhẽ tình yêu của anh giành cho cô chỉ có vậy, không muốn có với cô đưa con để đánh dấu tình yêu của họ. -Ai bảo?_Anh trợn mắt nhìn cô, Rồi vội vàng đưa tay lên lau nhẹ giọt nước mắt vừa từ hốc mắt cô chảy ra. -Anh bảo không muốn em sinh con cho anh?_Cô trách móc, giọng nấc nhẹ lên…đôi mắt ươn ướt nhìn anh. -Chẳng phải em muốn?_ Trong mắt của anh bây giờ có chút sót xa vì câu đùa giỡn của anh khiến cho cô khóc. Anh bất lực, ai mà không muốn có đứa con với người mình yêu chứ, đó chẳng phải là tình yêu của hai người họ tạo nên sao…Người nào không muốn mới là người ngốc nghếch nhất trên thế gian này…Nếu anh đúng là như vậy thì chẳng nhẽ anh là một người ngốc sao.( Ca tự tin quấy…;)) -Không phải!...em…_Cô đưa tay đánh nhẹ vào vùng ngực của anh. Như muốn đính chính, nhưng vì giọng cứ nấc lên nên bất lực không thể nói hết. Chỉ có nước mắt cứ thi nhau chảy ra ướt cả gối. -Bà xã, đừng khóc nữa. Anh đùa mà…anh biết em không có nghĩ như vậy, em chỉ nói vui thôi…nín đi. Được không?_Anh nhẽo miệng bất lực nhìn những giọt nước mắt của cô. Cứ đưa tay lau đi nó lại chảy ra… -Anh biết?_Cô ngừng khóc. Đôi mắt phiếm đỏ mở to nhìn anh như một chú thỏ con dễ thương đang run run đứng trước sói. -Ừm! Anh biết!_Anh gật đầu nhìn cô. Chẳng biết từ khi nào cô lại thương xuyên có vẻ mặt như vậy. Chỉ biết là lần đầu tiên khi thấy anh trở về cô đã yếu đuối đến mức ngất đi…Có phải tình yêu biến con người ta trở nên yếu đuối. -Vậy tại sao anh lại đồng ý khi em nói không muốn sinh con cho anh?_Cô đưa mắt nhìn anh, có vẻ tức giận lắm. -Ấy! em thử nghĩ xem. Có mấy đứa nhóc cũng vui nhưng…_Anh định nói thì bỗng im bặt. Đôi mắt mang vẻ gian gian nhìn cô. -Nhưng gì?_Cô khó hiểu về câu nói của anh. Giọng nói mang chút thận trọng. -Nhưng anh sợ lúc đó em không còn quan tâm đến anh nữa. Để rồi lại tốn sức giành em lại…_Giọng anh trùng xuống khi vừa nói vừa nghĩ đến viễn cảnh đó. Nếu thật sự có những đứa nhóc thì chắc chắn bà xã của anh chẳng có thời gian quan tâm đến anh, và bà xã sẽ bị mấy đứa nhóc giành mất. -Anh ghen với con á?!_ Cô trợn mắt nhìn anh, giật mình phát ra lời nói run run như không tin vào tai mình. Trời. Cô không ngờ ông xã của mình có tính sỡ hữu cao như vậy. đến nỗi giành cả cô với đứa con mà tương lai họ sẽ có. Vậy có lẽ cô nên suy nghĩ về chuyện sinh đứa nhỏ tương lai này mới được. -Đúng!_Anh gật đầu một cái chắc nịch, không hề có thời gian phủ nhận.(=)) tức cười mà chết mất…) -Vậy có lẽ em nên suy nghĩ đến chuyện sinh đứa nhỏ. CHỉ sợ khi sinh ra anh lại đem con đi bỏ ở một hoang mạc nào đó…_Cô ra vẻ ngẫm nghĩ nhìn anh, khéo môi cong cong như đang nhịn cười. -Không cần suy nghĩ!_Anh lắc đầu khẳn định. Ánh mắt gian gian nhìn cô. -Tại sao?_Cô tròn xoe mắt dò hỏi anh. Hỏi thật sự, bởi vì cô chẳng biết vì sao. -Mấy lần trước em không nhận ra à?_Anh mỉm cười hỏi cô, bàn tay anh lần này lại sờ loạn ở trước bụng cô. -Anh…_Cô trừng mắt nhìn xuống bụng mình. Chẳng biết bao giờ tay anh lại mò vào bên trong lớp áo của cô. Chặc. Hình như nãy giờ cảm thấy thoải mái và mát.(:P em chẳng ham ss ạ..=)) -Binggo…Anh không có dùng biện pháp tránh thai!_Anh nở nụ cười rộng đến tận mang tai nhìn cô, vẻ đắc ý hiện lên trong hai mắt… -…_Nếu anh không nói thì cô cũng quên mất rằng “bóng đèn” của cô đã chậm mất ba ngày. Tại sao cô lại vô tâm đến vậy. Không phải vì họ không muốn sinh con mà bởi vì anh nói chỉ muốn chậm lại để cuộc sống hôn nhân ổn định một chút. Nhưng thật ra cô rất muốn có một đứa nhỏ nên chẳng bao giờ uống thuốc tránh thai cả. -Sao vậy…Giận anh không nói trước với em à!_Anh đưa mắt dò hỏi cái người lúc này vẫn im lặng. -Không…_Cô trả lời. Mắt cô thuỷ chung nhìn anh rất dịu dàng, mắt dần phiếm hồng. -Sao vậy!_Anh lúng túng nhìn đôi mắt đỏ lên của cô. Nếu nước mắt cô trực trào và trách anh về chuyện đó thì chắc anh sẽ hối hận lắm. -Cảm ơn anh ông xã!_Cô nhớm người lên hôn anh một cái. Thuỷ chung đưa tay vòng qua cổ anh và dựa cả người vào người anh. -Cảm ơn anh cái gì?_Anh tròn xoe mắt nhìn mọi hành động của cô. Sau đó như giật mình hiểu ra, liền cất tiếng hỏi. Đưa tay ôm gọn cô vào lòng. -Có lẽ em có thai rồi!_Cô ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn anh ngậm ngùi. Đúng đứa con mà cả cô và anh điều mong muốn. Có thể đây là lúc thích hợp nhất để đứa nhóc của họ ra đời. -Em nói thật chứ?_Anh run run hỏi lại cô. Đưa mắt nhìn xuống chiếc bụng phẳng lì của cô. Vui mừng đến nỗi không biết nói những gì. -Đúng! Em bị trễ mấy ngày…_Cô gật đầu nhìn vẻ vui mừng của anh. Loại cảm xúc len lỏi vào tim khiến cô cảm thấy yêu anh nhiều hơn. -Đứng lên!_Anh ngồi bật giậy trước đôi mắt ngạc nhiên của cô. -Làm gì? -Đi kiểm tra!_Anh định bước chân xuống giường khi trả lời xong câu đó thì bàn tay Di đã tóm anh lại. -Giờ này ai kiểm tra cho anh. Bây giờ là 12giờ đêm đấy._Cô nịnh cười nhìn cái vẻ gấp gáp hồi hộp của anh. -Thật?_Anh trợn mắt nhìn cô. -Thật!_Cô gật đầu chắc chắn. Rồi đưa tay kéo anh vào lại trong chăn. Bời vì bây giờ là đêm khuya nên nếu từ trong chăn chui ra như vậy sẽ rất là lạnh. -…_Anh không nói gì. Tự động chui lại vào trong chăn. Vẻ mặt trong thất vọng lắm lắm. -Mai mình sẽ đi kiểm tra._Cô quay sang nhăn trán cười khổ nhìn Phi. -Ừm!_Anh gật đầu sau đó chui thật sâu vào chăn, tay ôm hết cả người Di vào lòng. -… -Không được!~”~_Di vừa yên một chút trong người Phi, thì anh lại vụt ngồi dậy thêm một lần nữa hét lớn. -Sao?_Cô nhổm người dậy đưa tay chạm vào vai ông xã. -Cho anh xem con một chút!_Anh quay sang nhìn Di vẻ mặt hồi hộp như cậu học trò trong phòng thi chuẩn bị biết đề thi là gì. -Anh này! Chưa có gì sao mà xem được._Di đánh vào tay của ông xã đang định chạm vào bụng mình. -Không anh muốn xem…_Phi quyết tâm đặt bằng được tay mình lên bụng bà xã mặc cho sự chống đối quyết liệt của Di. -… -Thấy không chẳng có gì cả!_Di nhăn nhó bất lực nhìn bàn tay to của Phi đang đặt trên bụng mình. Giọng nói có chút đang rất buồn cười. -Đúng chẳng có gì cả!_Phi nghiền ngẫm một lúc rồi gật đầu đồng ý. -…_Bó tay với anh này luôn. -Đi ngủ nào bà xã!_Anh kéo người cô vào lòng. Mỉm cười nhìn đôi mắt đang bất lực của cô, môi cúi xuống hôn lên môi cô. Sau đó bàn tay lại không yên phận đang lần mò vào trong lớp áo của cô…Bụng không có gì cũng chẳng sao…(??? ” bó tay với anh nì toàn tập). Thật ra anh cũng không hẳn là thích có đứa nhỏ lắm, bởi vì nếu có một đứa nhóc thì không biết chừng cái ghế ông xã đang được đặt lên đầu trong lòng cô lại bị tụt xuống vị trí thứ hai vì một nhóc “Tiểu quỷ”…Chỉ là thương cô quá, thấy cô rất mong có đứa nhỏ nên lần này thuỷ chung muốn theo ý cô, cho ra một nhóc “tiểu quỷ”. -Đừng làm loạn!_Cô thấy nhột trừng mắt nhìn anh trách nhỏ. Cố kéo tay của anh đang mò trong người mình ra. -Không làm loạn!_Anh gật đầu sau đó nụ hôn từ môi cô trượt dài xuống chiếc cổ trắng nõn, tay vẫn làm loạn mặc cho cô chóng cự. -Á! Buông em ra…_Cô hét lên một tiếng thì tiếng sau đã bị nụ hôn thật sâu của anh nuốt mất. . Cứ thế chỉ còn chờ nhóc con của họ ra đời nữa thôi…(=))Ngoại truyện 2 : Đúng là “hổ phụ sinh hổ tử”...
Mới kết hôn đó mà đã gần tám năm, ngày hôm nay cũng đúng vào ngày kết thúc của năm thứ tám và chuyển sang năm thứ chín… Mọi người tụ tập đầy đủ ở phòng khách căn biệt thự Oải hương nhà họ Trương, cũng chẳng phải có đại sự gì chỉ là một buổi tiệc rượu nhỏ giữa những người bạn. Và hôm nay cũng nhằm vào ngày cuối tuần nên mọi người mới có thời gian tụ họp đông đủ như vậy. Không khí đang ồn ả tấp nập và vô cùng náo nhiệt bởi nhiều giọng nói hoà lẫn vào nhau của những người bạn trong gia đình. Những người phụ nữ ngồi bàn tán về thời trang về mấy món ăn, những người đàn ông thì nói chuyện về rượu về kế hoạch làm ăn…Mọi chuyện yên ổn như thế cho đến khi bất ngờ có tiếng kêu thảm thiết cất lên: -Á…_Cô bé mặt tròn trịa như búp bê, khoảng năm tuổi. Đôi mắt long lanh nước hai má hồng hồng trong rất tội nghiệp. Và lí do mà cô bé ấy hét lên là đây. Cái váy của cô bé đang bị kéo lên lộ cả chiếc quần chíp nhỏ hồng phấn dễ thương có hình chú ếch con…” . . . Không gian yên lặng, lặng yên đến kì lạ đến nổi một cơn gió nhỏ bay qua cũng khiến người ta nghe thấy.(hơi chém chút heeeee….) -TRƯƠNG. ĐÌNH. HY._Tiếp đó giọng hét rít lên đâm xuyên thủng cả cái màng không gian tĩnh lặng…Đúng như người ta nói sức chịu đựng của con người có hạn lắm. Mọi người đưa mắt nhìn nhau hiểu ý rồi lắc đầu chán nản. Đúng là mỗi lần bọn họ tụ họp như vậy điều có một vở kịch vô cùng hoành tráng diễn ra,lần đầu thì được, lần sau là phát chán. Ai về lại nói chuyện người đó chỉ trù cậu bé đang túm lấy váy cô bé kia là vẻ mặt hơi hoảng sợ một chút chẳng biết nên buông lớp váy ra hay là tiếp tục năm vậy…Thật ra cậu cũng có nổi khổ tâm lớn lắm. -Mama…_Cậu khi thấy mẹ của mình đang hầm hè đứng dậy nên biết điều buông váy Tiểu Trinh ra để con bé chạy về nấp sau váy mẹ nó.Rất may cho nó là có nữ oa nương nương nhà cậu ra tay kịp thời nếu không cậu đã lột sạch quần áo nó rồi. (” Oa oa…con nít sao ghê vậy???) -Trương Đình Hy…lần này là lần thứ bao nhiêu?_Phương DI trừng mắt nhìn cậu con trai của mình. Hai tay đưa lên xoa xoa thái dương rồi mới giảm âm lượng và cất tiếng hỏi. -Dạ! Nhưng tại cái mặt nó đáng ghét!_Mặt cậu bé có vẻ như bị trách oan nhìn về phía cô bé đang đứng sau lưng Son mà biện minh. -Không biện minh…_Cô trừng mắt với cậu con trai một cái rồi quay sang nhìn người chồng đang điềm nhiên uống rượu bên quầy bar xem như không có chuyện gì sảy ra. -Hoàng Phi… Xem con trai yêu quí của anh đi! -Ờ! Bà xã._Phi đưa mắt sang nhìn bà xã một cái yêu thương rồi chuyển ánh mắt sang nhìn đứa con trai “Yêu quí” của mình. -Sao?_Di nhướng mày lên nhìn vẻ mặt gian gian của Phi như đang cố đoán xem anh lại nghĩ ra chuyện gì. -Anh có cách rất hay!_Phi cười hì hì rồi đứng lên đến bên ôm lấy eo bà xã, cúi xuống thơm một cái lên đôi môi của vợ. Hành động vô cùng thân thiết, vô cùng lãng mạn nhưng lại ở trong mắt mọi người và cả đứa con trai kia là một hành động vô cùng liêm sỉ “Lại có âm mưu” -…_Di nhìn ông xã. Trán hơi nhăn lại một chút xong lại nhướng mắt lên như đang chờ đợi Phi nói tiếp. -Chẳng phải đây là lần thứ 100 Tiểu Hy nhà chúng ta nhìn thấy “Nội y” của Tiểu Trinh sao?..._Phi nhướng mày đáp lời tiếp rồi mỉm cười. -Không phải “nội y” Tiểu Trinh vẫn là một đứa con nít._Cô trừng mắt, sửa lại lời ông xã. -Được rồi! Nhưng xem như cộng thêm lần này nữa là 100 lần …Ừm nói sao nhỉ. Đó là một sự mạo phạm rất lớn?_Anh nhướng mày lên nhìn cậu con trai, lại nói tiếp, không để tâm đến lời nhắc nhỏ của bà xã. Mọi người nghe anh nói xong thì đồng loạt nhướng mày nhìn chăm chú vào Di. Nếu lần này cô gật đầu thì cũng tính là lần thứ 100 cô bị sập bẫy của cái người đang có nụ cười vô cùng vô liêm sỉ đó, để bán con mình. -Đúng!_Di không để ý xem Phi đang có âm mưu gì và những ánh mắt kì lạ của mọi người lại gật đầu đồng ý. Mọi người lắc đầu thương sót, nhắm mắt làm ngơ. Âm mưu của người đàn ông này quá thâm sâu, chẳng có ai có thể đở nổi. Phải nói là ngàn lần VÔ LIÊM SỈ. -Vậy thì xem như Tiểu Trình đã là con dâu chúng tra. Cũng nên để hai đứa có tình cảm ơn…Chi bằng trong thời gian chúng ta đi châu Âu du lịch, cho Tiểu Hy đến ở rể nhà của Son. Em nói được không? . . . -Được!_Di ngẫm nghĩ gì đó rồi gật đầu. Cô không phải là muốn xa thằng bé và không muốn con đi theo. Chỉ là tối hôm qua ông xã của cô có bàn với cô, lúc đầu cô nhất quyết không đồng ý nhưng ông xã cô đã thuyết phục, Và những lời thuyết phục này lại vô cùng có lý. Nếu không làm vậy có lẽ sau này cô sẽ cảm thấy có lỗi với con trai lắm.(;)) ỐI dời ơi…Thì ra Trương ca đặt vấn đề từ trước . Còn dụ dỗ ss để bán con đi… orz) Đứa nhỏ của cô bây giờ mới vào học năm đầu của Tiểu học, là thời gian để làm quen với trường lớp mà cô và papa nó đi công tác ở Đức cũng phải một tháng hơn mới quay về nên nếu thật sự đưa con đi thì thằng bé bỏ lỡ thời gian những hai tháng để hoà nhập với lớp nên cô không yên tâm lắm. Và hơn nữa Tiểu Trinh cũng bắt đầu vào học Tiểu học lại học cùng một trường với Tiểu Hy, để hai đứa ở chơi với nhau cũng không sao…Chắc chắn Tiểu HY sẽ thấy có trách nhiệm làm anh mà không bắt nạt tiểu Trinh nữa, mà sẽ ra tay bảo vệ con bé…Thế mới là người đàn ông thật sự. Lời ông xã cô nói chẳng bao giờ sai cả.(”) Thế là sập bẩy hoàn toàn. Trong lòng mọi người ở đây ai cũng biết âm mưu của người đàn ông này không những “Vô liêm sỉ” mà còn mặt dày đến nổi “ghen” với cả con trai của mình. -Tốt lắm !Bà xã!_Phi ôm gọn bà xã vào lòng âu yếm. Nhếch môi cười hướng về phía mấy người bạn của mình như muốn bảo: “Mọi người vất vả rồi”. Rồi quay sang hả hê mình “Tiểu quỉ” của mình đang tức giận không nói nên lời. -Mami…_Tiểu Hy yếu đuối bước tới kéo gấu váy của mami, hai mắt long lanh nước. Cậu thừa biết âm mưu của papa nhưng tại người mẹ ngây thơ trong trắng của cậu chẳng một chút bận lòng lại vẫy đuôi bước vào cái hố đã được papa đào sẵng. Khi thấy mẹ gật đầu tâm hồn non nớt của cậu bóc lửa hướng oán trách về phía papa. Lần nào papa cũng muốn tách mẹ khỏi cậu, dụ dỗ để mẹ tự động đồng ý bán cậu đi. Cái mùa hè mà cậu lên năm tuổi, cậu nhớ rất rõ là mami tiễn cậu và ông nội Đức ra sân bay, nước mắt tràn trề nhưng lại được papa kéo vào lòng an ủi. Hừ. CHẳng phải chính lần đó papa đã bán cậu đi hay sao, hại cậu chẳng được ở bên mẹ suốt mùa hè năm đó. Và khi về nước để trả thù cậu đã đeo bám lấy mami suốt 24/24 h, chiếm đống hết tất cả thời gian mà mami có. ĐI xem phim, đi hội chợ…Kể cả buổi tối đi ngủ cậu cũng ôm chầm đòi mami ngủ cùng nhờ vào vẻ “đẹp trai thiên thần nhỏ” của mình, điều đó khiến papa cay cú vì chẳng có tối nào cậu để papa dụ dỗ được mami của cậu. Vì vậy cậu đoán chắc, lần này, rõ ràng lần này là để trả thù…để vất cậu lại…Bởi vậy cậu quyết tâm đấu đến cùng, dù sống dở chết dở cũng quyết không khuất phục. Hai mắt long lanh nước Tiểu Hy nhìn mẹ mình một cách tha thiết. Đôi mắt to tròn,đen nháy cứ chớp chớp động lòng người… -Hy Hy…_Phương Di giật mình đẩy nhanh ông xã ra khi thấy con trai nhỏ nhắn mắt long lanh nước đang đứng bên cạnh. Trái tim người mẹ tự dưng nhói lên. -Mami… Hy Hy không …muốn xa ma…mi…_Giọng cậu bé vừa nói vừa nấc lên ôm lấy cổ trắng ngần mềm mại của Phương Di nức nở. -…_Phương Di đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt nóng ấm của con trai. Cô cũng không muốn xa con. Lòng người mẹ lại trỗi dậy và thêm phần quyết tâm khi thấy những giọt nước mắt non nớt của con trai. -Mami…Hy Hy không muốn…ở một mình…_Không thấy mami trả lời, biết bờ tường yếu ớt của mami sắp bị mình đánh vở. Tiểu Hy nức nở thêm một câu nữa, rồi lại nấc lên. -Tiểu Hy ngoan. Mẹ sẽ đưa Hy Hy đi cùng được không?Đừng khóc nữa_ Thế là lớp tường bao bọc lấy lòng người mẹ đã bị đánh vỡ toang sau khi nghe cái câu “ở một mình”. -Được!_Tiểu Hy trong lòng sung sướng muốn hét lên “Đại thắng thành công” nhưng vì đang đóng kịch nên không thể như vậy chỉ có thể ngậm tất cả vui mừng vào trong cái dạ dày mà ậm ừ hức hức trả lời. Rồi vùi mặt vào hỏm cổ của mami mà hít hà chứng tỏ “Ai mới là người chiến thắng”. -Không được!!!_Hoàng Phi đứng bên cạnh trong thấy cảnh sướt mướt của gia đình thì tức giận hét gầm lên. Tức giận đến độ muốn bóp chết đứa “tiểu quỷ” đang đóng kịch kia… Dám phá hoại việc tốt của anh, kéo thỏ ra khỏi cái hố mà anh đã đào sẵng. Không dễ dàng như vậy đâu… -KHông được?_Di ôm chầm lấy con vào lòng, đứng dậy nhướng mày nhìn ông xã mình. -Đúng!_Phi gật đầu chắc chắn. -Vậy anh đi một mình!_Di xoa xoa đầu cậu con trai đang nằm trong lòng mình. Giọng nói cũng không kém phần chắt chắn. -Nhưng Tiểu Hy còn…_Hoàng Phi định đưa ra những lý do vì sao không cho con trai đi theo mà tối hôm qua anh đã nói, thì giọng nói yếu ớt trong lòng Bà xã lại cất lên. Làm mí mắt anh giật giật, muốn lập tức lôi “tiểu quỷ” trong lòng nàng ra mà tát vào mông nó đến khi nào nàng thay đổi ý định thì thôi. -Mami Tiểu Hy đau đầu quá..._Một câu nói đánh đổ tất cả. -Ừm! Mami đưa con lên phòng._Cô ôm gọn con trai bé nhỏ, bước đi lên phòng mà không để ý đến ông chồng đang tức hộc máu cả người run lên vì tức giận. . . . -Hazzz…Nếu muốn làm gì thì cũng đừng lôi Tiểu Trinh của nhà chúng tôi vào chứ!_Son đi đến vỗ vỗ vào bai anh bạn. Nếu Tiểu Trinh nhà cô mà làm con dâu nhà này thật thì chẳng biết lúc nào đứa con gái nhỏ nhắn của cô bị thằng bé Tiểu Hy dùng những lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đến nổi ngốc nghếc như phu nhân nhà họ Trương kia mất thôi. -Để Tiểu Trinh trở nên ngốc nghếc thì không hay chút nào._Ông xã của Son tên Triệu Phong đến bên ôm vai bà xã của mình âu yếm rồi trầm tư nói nhỏ nhưng đủ để ọi người nghe thấy. -Đúng! Một Tiểu Di ngốc nghếc trong nhà họ Trương là được rồi._Son ôm lấy thắt lưng ông xã âu yếm lại rồi nói lời mà mình đang nghĩ. -Tôi thấy Tiểu Hy làm rất tốt!_Khánh đang ngồi uống rượu bên quầy bar im lặng xem kịch bây giờ cũng thêm vào một câu cho vui cửa vui nhà. Chẳng qua mọi người điều muốn lợi dụng cơ hội này để có thể giáo huấn anh bạn của mình một chút. Không nên thấy yếu mà lấn tới, thấy ngốc mà dụ dỗ và nhất là thấy con nít mà coi thường. Hơn nữa là càng không được coi thường con trai anh ta. -Boss à! Tôi thấy cậu trên thương trường không bao giờ thua ai nên rất nể phục nhưng không ngờ lần này lại thấy cậu quang minh chính đại bại dưới tay đứa nhóc máu mủ của mình…Thật thất vọng!_Thu nhướng mày nhìn Ông chủ của mình cũng là cậu bạn của cô. Đúng là quá thất vọng. -Nếu cậu cần điều trị tâm lý có thể đến tìm tôi!_Nguyên đang uống rượu với Khánh buông ra một câu phóng khoáng. -Con hơn cha là nhà có phúc!_Triệu Phong bồi vào thêm một câu. Thường ngày anh rất ít khi nói nhiều nhưng cũng như mọi người cũng muốn nhắc nhở một chút. -Tôi thấy phải đúng với câu “Hổ phụ sinh hổ tử”_NGọc đang ngồi gọt táo ấy đứa nhóc con. Không ngẩn đầu lên nhưng lại thốt ra một câu khiếm mọi người trong phòng điều oà lên cười như ngộ ra chân lý mà trước giờ chưa ai nhận ra. … Mọi người ai cũng vui vẻ người tung kẻ hứng tuy là những lời nhắc nhở, giáo huấn chân thành nhưng lọt vào tai người nào đó lại làm cho người đó cảm giác rất tức giận, càng bày mưu để có thêt tống khứ tên “Tiểu quỷ” nhà mình. Hừ cái gì mà “Hổ phụ sinh hổ tử chứ”… …Toàn văn hoàn… ____Tôi là kết tinh cho những khóm hoa vui mừng của tác giả___ Tung hoa…ta tung hoa…ta ném hoa……Hô hooooooooooooo…. (Chụt chụt…)[Tim bay bốn phía] Sau gần hơn một năm mấy tháng đó thì fíc đầu tay của Kiu đã toàn văn hoàn. KHông còn ở trạng thái “going” nữa mà là “ALL” ….ÔI cái từ mới mĩ mìêu làm sao… Hạnh phúc dâng trào….Tung hoa…tung hoa… (>o Một năm vừa qua đã nhờ mọi người giúp đỡ rất rất nhều, động viên rất rất nhiều, và cổ rất rất nhiều nên mới có ngày hôm nay…Thật sự chẳng có gì để báo đáp. Vẫn nhớ đã nợ mọi người nhiều lời hứa lắm lắm đều không thực hiện được nên bây giờ chẳng biết có mặt mũi nào diện kiến mọi người nên mới bảo rằng cứ cố gắng. Có mấy bạn biết lý do vì sao Kiu hay thất hứa nên cũng đã làm Kiu có dũ khí để đứng trước mọi người hơn… Còn những bạn chưa biết thì cũng thông cảm cho Kiu một chút nhoá. Hiiiiiiiii….IU MỌI NGƯỜI GHÊ….Woa ai Ling….(520 520 520 520 520)/…… Kiu đang bắt đầu viết tác phẩm tiếp theo và muốn chỉnh lại truyện này mấy cái lỗi ngớ ngẩn hiiii…Thật ra thì truyện mới đã viết được mấy chương rồi nhưng vẫn chưa ra mắt được vì gặp vài trục trặc nhỉ. Có thể rút kinh nghiệm từ truyện này nên truyện sau sẽ khác rất nhiều. hiiii…Vậy nên nếu có thể bỏ thời gian ra một chút thì nhờ mọi người ủng hộ chút xíu nhoá… Khi nào cho ra fic mới Kiu sẽ để cái quảng cáo trên phần Chữ Ký. heeeeeee(Lợi dụng quảng cáo) Ý bạn nào ủng hộ nhiều Kiu sẽ hối lộ chút đỉnh. (mặt dày) Lời t/g muốn tự sướng về fíc đầu tay của mình: e hèm…ưmk…Lời đầu tiên muốn chúc các bạn mạnh khoẻ..(có âm mưu?)…Hiiii tất nhiên là có âm mưu…ý là muốn mọi người để có thể đọc truyện dở ẹc của mình mà vẫn không bị gì nè…(Bị gì là bị gì???)…Ồ hỏi hay lắm…Có thể bị táo bón hay, phịt máu vì cũng có mấy cái H hơi hơi vượt qua tủi của mình chẳng hạn heee…(Bạn bao tủi???)…Ý chưa nói hả. Kiu năm nay chưa tới 17 nhưng thêm 30 ngày nữa là đến sinh nhật 17 heeee vui quá (Ủa sao vui???) Heeeee nói ra rất ngại. Ý là để có thể đủ tủi viết mấy cảnh H H ý mờ. (heeee)( Biến thái ghê???) Ồ quá khen. Truyện sau có thể biến thái hơn nữa… Thôi dỡn cho vui thôi chứ chẳng biết gì sao viết giờ. Cứ ngây thơ trong sáng giống ngày thường là được. (Sạo!?) Thật mà-tức giận. (Vậy mấy cái cảnh hơi “Hentai” đó là gì?) ỪM…thì biến thái đi hỏi người yêu nè*^^*…với có nhiễm truyện Trung Quốc mà^^.( Hỏi người yêu là sao?) Ừm…là đi hỏi xem con trai thích con gái thật thì có động chạm hay không…vv và vv ^^*. (Thân thiết vậy? Không ngại à?) Dời Người yêu ròi còn ngại gì. Hơn nữa người ta còn là bạn từ nhỏ những 16 năm đó nhé.( Khoe ta?) Ừa lợi dụng khoe một chút ý..hiii…à mà thôi chuyển đề tài. (Trong truyện thích nhất nhân vật nào? Quan tâm tới nhân vật nào? Ghét nhân vật nào?) Ồ! Từ khi biết đọc truyện tiểu thuyết tới nay thì tới ghét nhất là mấy cái tình tiết bị người kia chưa lìa rồi có người thứ ba độc ác gian sẻo…Vì vậy trong truyện của tới viết từ trước đến nay(tất nhiên là chẳng có truyện nào hoàn thành cả) thì hiếm khi có nhân vật nữ phụ gian sẻo mà toàn những người trong ngoài không đồng nhất thôi nên tớ không ghét nhân vật nào cả. Còn thích thì lại thích nhân vật Long.(Vì sao???) Ồ yêu người ta thì trước hết phải biết người ta hạnh phúc khi ở bên ai nhất. (ừ) Quan tâm tới nhân vật Phi. Kể cho các bạn nghe chuyện này. Lúc đầu tớ tạo nhân vật Phi này từ nhân vật Chí Phèo của nhà văn Nam cao. Hè năm đó thầy giáo bảo phải về đọc hết những truyện ngắn của Nam Cao nên mới hình dung ra một người con trai bị bỏ rơi, dùng rựợu để trút phiền muộn, mình thấy những người đó rất đáng thương…hiiii.(Ồ! Không ngờ nhân vật Phi ra đời như vậy…À thế tên Hoàng Phi thì sao???^^) Hiiii trước đó mình rất thích đặt tên cho nhân vật chính là Duy , Nguyên, Khoa … ấy truyện mình viết trước truyện này, nhưng nói thật thì không biết có bạn nào có xem kênh Yeah1TV không? Có anh Hoàng Phi vui tính ý. Tại ngày nào cũng ôm TV xem anh ý MC mà mình thích lun. Người yêu mình cũng thấy ghen đấy. Từ đó cái tên Hoàng Phi mặc định được đặt ở nhân vật của mình.(Không ngờ ra đời cái tên cũng thú vị thật) .(Thế còn vì sao lại cho hai người họ hiểu lầm là anh em họ??? Bất bình lắm) Thật ra mình cũng thấy bất bình lắm lắm…Nhưng tại từ đầu viết mình cũng ghi nhớ cái tình tiết này rồi. Thật ra cũng là một trong những chuyện buồn của bản thân..hii không muốn kể lắm. Bây giờ thì hết tự sướng chưa mình phải học oy…~”~ (Ô`! hết rồi hết rồi. Chúc thời gian học hành may mắn. Không bị kiểm tra bài cũ nhé heeee ^^) [Ném đá]. Đừng trù ẻo. (Quay sang tám chuyện với hai nhân vật chính đang ngồi trên sôfa) (hiii Trương ca…anh…anh cảm thấy như thế nào??)-MC run run bởi vì nhìn cách lão Trương kia ngồi vắt chân, trán nhăn và vẻ mặt không hài lòng có phần hối hận vì đã lỡ mồm hỏi anh ta. “Quay lại mấy chương trước. Xem như không có đứa “Tiểu quỷ” đó”_Phi trừng mắt về phía người mẹ đã khai sinh ra mình đang ngồi chuẩn bị đồ đi học. “…” _Sao lại lôi tôi vào_Kiu nhìn MC với vẻ trách móc. “Không được” _Di lên tiếng. “Vậy bà xã. Em muốn sao đây?”_Phi nhìn Di khẽ cảnh báo. Bất chấp lúc này phá vỡ hình tượng trước mặt bao nhiêu đọc giả. “Chuyện gì anh cũng tự quyết định. Bây giở để em quyết định”_Di trừng mắt đấu mắt với Phi. “Không được” “Được” “Không” “Được” …The end
Chúc các bạn online vui vẻ !