-Chứ hành động của cô bây giờ không gọi là đeo bám thì gọi là gì?
-Cái đó…..
-Cô suốt ngày bám dính lấy nó,bắt nó phải chiều chuộng
cô. Cô có biết,nếu nó cứ mù quáng vì cô như vậy thì tương lai
nó sẽ ra sao không hả?
-Nhưng anh ấy yêu cháu và cháu cũng yêu anh ấy mà…
-Cô yêu nó? Cô yêu nó hay yêu tiền của nó? Hạng người như cô làm sao có thể vào làm dâu gia đình tôi? Cô nghĩ gì vậy hả?
Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý ư?
-Cháu….
-Nếu như cô biết nghĩ cho thằng Phong thì hãy biết thân
biết phận mà rời xa nó đi. Vốn dĩ nó đã có một người vợ
tương lai quá tuyệt vời rồi,không cần một người ăn bám như cô
nữa.
-Nhưng Ngọc Huyền,cô ta là người xấu….
-Cái gì? Ai cho phép cô nói như vậy với con dâu tôi hả? Cho
dù nó có làm gì đi nữa cũng đáng giá hơn cô gấp vạn lần,gấp trăm lần,những điều nó làm chỉ là vì biết nghĩ cho thằng
Phong thôi. Còn cô,cô đã làm gì cho thằng Phong chưa hả?
-Cháu…..Cháu yêu anh ấy…
-Tôi đã nói rồi,tình yêu của cô chỉ bằng con sâu con
bọ,những thứ bẩn thỉu mà thôi. Cô hãy buông tha cho thằng Phong
đi,để nó có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô cũng rất xinh
đẹp,chắc chắn sẽ kiếm được ai khác chứ không nhất thiết phải
bám lấy thằng Phong như vậy. Tôi xin cô,nếu như cô yêu thằng Phong thì làm ơn buông tha cho nó,bởi chắc chắn nó với cô không thể
có hạnh phúc được. Tôi chỉ nói thế thôi,còn quyết định là ở
cô,nhưng nếu cô vẫn cứ ngoan cố,tôi sẽ dùng đến biện pháp
mạnh. Tôi về trước.
Bà ta bước ra khỏi cổng,để lại nó thẫn thờ như cái xác
không hồn. Những lời bà ấy nói như những mũi dao đâm vào tim
nó vậy. Nó đang ăn bám hắn ư? Nó đang ngăn cản hạnh phúc của
hắn ư? Là nó,nó chính là một kẻ phá hoại cuộc đời hắn!
Nó…nó phải làm gì đây?….
-Được rồi Bảo Ánh,nếu em giận anh thì xin em hãy dùng
cách khác chứ đừng dung cách này để trừng phạt anh. Nếu em
không thể quay về vì anh thì anh cho phép em quay về vì tên Gia
Bảo kia nhưng xin em hãy quay về. Hoặc nếu em không thích thì cứ đứng yên đấy,anh sẽ tới đón em….
Sân bay…..
-Tôi ở đây!
-Nè,tôi đã bảo anh trông nom cô ấy tại sa….
-Mau đi kiếm đi,ở đó mà nói nhiều.
-Bỏ tay ra. Tôi nói rồi. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy,tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.
-Không cần anh phải tha thứ,chính tôi còn không thể. Còn bây giờ mau đi tìm đi. Anh tìm ở khu A,tôi sẽ lo khu B,tìm được thì liên lạc cho nhau.
-Được. Tôi sẽ nhờ thêm người đi tìm.
Hai người họ đứng giữa sân bay mà nói chuyện,không để ý
nãy giờ đám nữ mê trai đang chảy nước dãi,mắt biến thành hình trái tim,bu cả đống xung quanh hắn và anh,khó khăn lắm mới
thoát ra được. Hai người chia nhau hai hướng đi tìm. Anh ngồi trên xe,bắt đầu gọi điện nhờ sự trợ giúp của người quen.
-Alo,em hả?
-…
-Anh về nước rồi và có việc nhờ em đây.
-…
-Phải. Nhưng anh cần em tìm giúp một cô gái.
Anh cúp máy,lái xe cái vèo đến nhà của người anh gọi lúc nãy…
Chap 22
Anh dừng xe,bấm chuông cửa. Một cô gái rất xinh chạy ra mở cửa.
-Chào anh Bảo!
-Ngọc Linh,cô ấy đâu?
-Ở bên trong ấy ạ. Anh vào nhà đi!
Anh bước vào nhà,thấy ngay nó đang vui vẻ ăn một cái bánh
ngọt to đùng,bên cạnh là bao nhiêu chén,dĩa hết sạch sẽ. Thấy
có người,nó ngước lên nhìn,nhận ra là anh,nó vội chạy lại,ôm
chầm lấy anh:
-Anh Bảo!
-Bảo Ánh à,sao em lại bỏ đi vậy? Có biết anh lo cho em lắm không?
-Huhu…em nhớ anh lắm…
-Anh cũng nhớ em lắm. Nhưng Bảo Ánh à,sao em lại đến đây vậy?
-Em…
-Thực ra lúc nãy em đang đi dạo thì gặp cô ấy ngồi khóc ở dưới gốc cây nên em đưa về đây.-Ngọc Linh nói.
-Vậy sao? Cảm ơn em nhé Ngọc Linh. Nhưng giữa em và Hoàng Phong đã có chuyện gì vậy?
-Huhu…anh Phong…
Nó kể hết cho anh nghe,tất nhiên là anh hiểu và đau lòng vì
nó phải chịu quá nhiều mệt mỏi. Anh ôm nó vào lòng,ôm chặt
lắm như muốn mang đi hết những u phiền của nó. Được một
lát,anh nhìn xuống thì nó đã ngủ mất tiêu rồi. Bế nó lên
giường,đắp chăn rồi hôn nhẹ một cái lên trán nó,tất nhiên tất
cả hành động này cô đều chứng kiến hết,ánh mắt khẽ hiện lên
nỗi buồn,anh quay lại,nắm tay cô,mỉm cười:
-Ngọc Linh này,cảm ơn em nhé! Với lại nhờ em chăm sóc cho Bảo Ánh vài ngày nhé!
-Vâng,anh Bảo cứ yên tâm để cô ấy ở đây. Em sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.
-Em nói vậy là anh yên tâm rồi. Thôi,anh về trước nhé!
-Ơ,anh Bảo không ở lại chơi thêm ạ?
-Thôi,thấy Bảo Ánh không sao là anh mừng rồi,anh có việc phải đi trước. Thế nhé!
Anh nói rồi đi xuống lầu,tạm biệt Ngọc Linh và lái xe đi
thẳng,tâm trạng bớt lo lắng phần nào. Đeo tai nghe,gọi cho ai kia đang như sắp bốc hỏa vì không kiếm ra nó.
-Alo.
-Hoàng Phong,tôi tìm được cô ấy rồi.
-Thật sao? Hiện giờ cô ấy đang ở đâu? Có bị làm sao không?
-Ồ Ngọc Linh,chẳng lẽ cậu cũng yêu anh ấy ư?
-Phải,yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên,từ cái lần cùng học
chung khi tớ đi du học bên Pháp. Anh ấy thực sự là người đàn
ông hoàn hảo.
-Trước giờ tớ chỉ coi anh ấy như một người anh mà thôi. Nếu cậu yêu anh ấy cậu hãy mạnh dạn nói ra.
-Nhưng tớ sợ anh ấy sẽ từ chối,người anh ấy yêu là cậu mà.
-Thôi nào,không ai là không yêu một người xinh xắn,hoàn hảo như cậu đâu. Cố gắng lên,tớ sẽ giúp cậu.
-Thật sao? Cảm ơn nhé!
-À mà cậu có nghe tiếng chuông cửa không?
-Chuông ư? À đúng rồi,nãy giờ không để ý. Cậu ngồi ở đây nhé,tớ xuống mở cửa.
-Haha,nói nghe dễ dàng quá nhỉ? Tụi mày biết tao là ai không hả?
-Sao tôi phải quan tâm chứ?
-Haha,cô em nói hay đấy,nhưng nghe hết đã. Xin tự giới
thiệu,tao là nhị ca của băng Sói Đen,là băng đảng xã hội đen
lớn mạnh nhất hiện nay.(Làm như tập đoàn mà lớn với chả
mạnh)
-Thế…thế thì sao?-Cô có vẻ hơi sợ.
-Đụng vào Nhị ca của tụi tao thì tất nhiên phải trả giá.-Một tên nữa,hình như là đàn em thì phải,lên tiếng.
-Trả giá? Trả cái gì hả?
-Hai cô em đây cũng xinh đẹp đấy! Về nhà phục vụ cho anh đây nhé!
-Không bao giờ,đừng có mơ. Bảo Ánh,chúng ta đi thôi.
-Tưởng nói đi là dễ sao? Tụi bây đâu?
Năm tên côn đồ to lớn vây quanh cô và nó,cô thả tay nó ra,ra
mấy cước võ với mấy tên côn đồ nhưng đều vô dụng mà thôi. Bọn
chúng đánh mạnh vào gáy khiến cô ngất xỉu. Nó nãy giờ cực
kì hoảng sợ,nhưng thấy cô bị ngất cũng lao vào đấm đá và
cũng bị đánh cho ngất xỉu. Tên Nhị ca ha hả cười,ra lệnh cho
đàn em đưa cô và nó đi,trước khi đi còn đe dọa tất cả mọi
người ở đó. Mọi người xung quanh nhìn thấy như vậy cũng rất
muốn giúp,nhưng nghe thấy tên Sói Đen thì không ai dám làm gì
cả,bởi ai cũng biết đến băng đản Sói Đen,một băng đản đâm thuê
chém mướn,chuyện gì cũng có thể làm,nếu ai dại dột động vào bọn chúng thì sẽ nhận hậu quả rất thảm khốc,chắc chắn sẽ
rất đau đớn,từng có người đối đầu với bọn chúng,sau đó người ta tìm thấy xác trong một bao tải trôi dưới sông nhuộm thấm
một màu đỏ tươi,bị băm nhỏ ra từng mảnh,không còn nhận ra bất
cứ bộ phận nào,nghe nói nội tạng còn bị bán đi nữa,thật sự
rất kinh khủng,đã vậy nhà cửa còn bị phá nát. Vì vậy bây
giờ tất cả mọi người chỉ biết đứng nhìn và thầm cầu nguyện
cho hai cô gái kia mà thôi.
Cô và nó vừa tỉnh dậy,đã bị mùi máu tươi xộc ngay vào
mũi,tay chân bị trói chặt. Nhìn quanh thì nơi đây là một chỗ
rất bẩn thỉu,bức tường rêu xanh dính đầy máu,ở sát bức tường còn có vài cái gì đó nhìn không rõ,nhuốm đầy máu (Bộ phận
con người của một ai đó đấy),ánh đèn mờ ảo. Có mùi thuốc lá nồng nặc,sau làn khói là cái tên Nhị ca gì đó. Hắn hút một
hơi thật dài,thở ra khói phả vào mặt khiến cô ho sặc sụa. Cô
la lên:
-Đây là đâu vậy hả? Thả tôi ra!
-Cô em cứ bình tĩnh đi. Đây là nhà của chúng tôi và sau này cũng là nhà của cô em mà thôi.
-Gì chứ? Không bao giờ đâu!
-Haha,ta đây thích cái vẻ mặt kiên quyết của cô em đấy. Có
vẻ như khi tức giận thì cô em lại càng xinh đẹp nhỉ? Nơi đây
rất tốt,mỗi tội là đang thiếu bóng dáng phụ nữ. Hai cô em đây
sẽ vinh dự là hai người đầu tiên đấy.
-Đừng có ăn nói bậy bạ! Mau thả ta ra.
-Có vùng vẫy cũng không thoát được,có la hét cũng không ai nghe đâu,vô ích thôi. Tụi bây,gọi Xích Sắt cho tao!
-Dạ,Nhị ca!
Một tên mặt mũi xỏ đầy khuyên đi đến.
-Nhị ca cho gọi em ạ?
-Đúng vậy. Hãy dạy dỗ hai cô em đây thật tốt dùm tao!
-Đây ạ? Hả? Con nhỏ này là…Nhị ca,chính con nhỏ này đã đá Đại ca đấy ạ!-Tên Xích Sắt chỉ nó.
-Chính là cái tên cứu mày khiến đại ca tao bị bắt!
-Tôi…tôi không biết…
-Ngoan cố sao? Được,để xem tụi tao làm gì để có khiến mày nói ra. Tụi bay đâu?
Hai tên to lớn tiến lại gần nó,nó sợ lắm,nhắm chặt mắt
lại,sau đó thì cảm giác như xé da xé thịt,đau đến khó thở…
Chap 24
Hai tên to lớn đó,tay cầm roi da,quất liên tục vào người nó.
Mà nó làm sao chịu được sự đau đớn này,cũng không thế thoát
được,đành nằm im chịu trận cho cơn đau giằng xé cơ thể,máu
chảy ra thấm vào quần áo,nó la lên đầy đau đớn,nước mắt không
ngừng tuôn rơi.
Tên Nhị ca ra hiệu,hai tên kia lập tức dừng đánh. Bước lại gần,nâng cằm nó lên,lại dụ dỗ:
-Một cành hoa xinh đẹp thế này lại bị roi da làm cho chảy
máu,ta thật không cam lòng. Thôi nào,đâu ai ép cô phải chịu
đựng,mau nói ra đi,tên kia hiện đang ở đâu?
-TÔI KHÔNG BIẾT!!!
Nó hét vào mặt gã Nhị ca khiến gã tức tối,giật mạnh roi da từ tay tên kia,đánh tới tấp vào người nó:
-Được lắm. Không ưa nhẹ ta sẽ cho nặng,để coi ngươi chịu được bao lâu…
Ngọn roi bỗng dừng lại,một xô nước đồ ào lên người nó. Có
vài giọt văng lên miệng,vị mằn mặn. Đây…đây chính là nước
muối. Những giọt nước dần thấm vào những vết thương do roi da
gây ra,đau xót không thể tả. Nó đau đớn,xót xa,quằn quại nhưng
không bao giờ nó nói ra hắn ở đâu. Đó là điều chắc chắn. Nó
thà bị đánh chứ không thể nhìn hắn bị tra tấn được. Vậy nên
dù đau xót đến thế nào,nó vẫn cắn chặt môi,kiên quyết không
nói ra khiến cho tên Nhị ca không khỏi tức tối…
Còn hắn thì sao? Cũng đang nằm vật vã trên giường. Tình
trạng thiếu nó của hắn giống y chang con nghiện thiếu thuốc.
Nhưng sao lòng hắn cứ bồn chồn,cảm giác không yên kéo tới. Vơ
vội lấy cái điện thoại,bấm số anh.
-Alô!
-Này Gia Bảo,tôi không đợi được nữa đâu. Rốt cuộc là cô ấy đang ở đâu hả?
-Tôi đã bảo tạm thời anh không nên gặp cô ấy mà…
-Không cần gặp cho tôi nhìn cô ấy một lát thôi cũng được.
Thực sự tôi cảm giác như có điều gì không hay xảy đến với cô
ấy.
-Cái gì mà điều không hay chứ?
-Không nói nhiều nữa. Bây giờ tôi sẽ đến nhà anh,nếu anh
không cho tôi nhìn cô ấy tôi sẽ phá nát nhà anh được chứ? Tôi
cúp máy!
-Nè,Hoàng Pho…
Không đợi anh nói thêm gì,hắn đã ra khỏi nhà và lái xe ngay
đến nhà anh,nhấn chuông inh ỏi. Anh từ trong nhà bước ra,hắn đã ngay lập tức túm lấy cổ áo anh.
-Dẫn tôi đến chỗ đó nhanh đi.
-Anh muốn đến cũng được nhưng chỉ được nhìn cô ấy thôi.
-Vậy cũng được.
-Đợi tôi đi lấy xe.
-Không cần đâu lái xe tôi đi.
-Này…
Anh định nói gì thêm nhưng khi nhìn vẻ mặt bốc hỏa của hắn
thì đành thôi. Hắn ngồi ghế phụ lái miệng không ngừng hối
thúc:
-Nhanh lên,nhanh nữa đi.
-…
-Trời ơi,tăng tốc độ đi!
-…
-Mau lên mau lên!!!
-…
Thật không chịu nổi tên khùng này nữa,anh nhấn ga phóng
thẳng đến nhà cô. Nhấn chuông nhưng không có ai mở cửa cả,anh
đành gọi cho cô nhưng cũng không ai nghe máy. Gọi lại một
lần,hai lần,ba lần…đều nghe một âm thanh là Tút…Tút…Tút…
-Rốt cuộc là đi đâu rồi?
-Sao hả? Cô ấy đâu?
-Không biết nữa.
-Không biết là sao hả?
-Chắc là hai người họ đi ra ngoài rồi nhưng sao lại không nghe máy chứ?
-Anh nói vậy tức là không thể biết cô ấy ở đâu cũng như là nói cô ấy mất tích phải không hả?
Hắn hét lên rồi bực tức đi vào trong xe,đóng sầm cửa lại. Anh giật mình,gõ vào cửa kính:
-Anh đi đâu vậy hả?
-Đi kiếm cô ấy!
-Còn tôi thì sao?
-Tôi không quan tâm.
Nói rồi lái xe đi thẳng,để anh đứng đó một mình.
-Ơ hay. Lúc đầu bảo lấy xe không chịu đòi đi chung xong bây
giờ bỏ mình ở đây là sao? Nhưng mà rốt cuộc Ngọc Linh đưa Bảo
Ánh đi đâu rồi? Sao lại không nghe máy chứ?
Hắn đang lái xe trên đường,tâm trạng lo lắng mỗi lúc một tăng lên. Bỗng thấy bên đường có đám đông đang bàn tán xôn xao về
chuyện gì đó. Bình thường hắn không thích mấy chuyện ồn ào
thế này đâu,nhưng không hiểu hôm nay tại sao lại rất tò mò mới
xuống xe hỏi thử mới biết là nơi đây vừa mới có hai cô gái bị băng đản Sói Đen bắt đi,mấy túi đồ và xiên thịt viên còn rớt
trên đường. Có lẽ người khác nghe sẽ thấy cảm thương nhưng hắn
thì như hoá đá. Không biết làm sao nhưng hắn cảm nhận hai người bị bắt đi,chắc chắn sẽ có nó,nhìn xiên thịt viên dính đầy
bụi bẩn,hắn càng tức giận,vội lao lên xe đi nhưng bỗng dưng bị
anh ở đâu ra chặn đầu.
-Này,rốt cuộc cậu định đi đâu vậy hả?
-Tránh ra,tất cả là tại anh.
-Rốt cuộc là có chuyện gì hả?
-Cô ấy đã bị băng Sói Đen bắt cóc rồi.
-Cái gì?
-Mọi chuyện là do anh cả đấy. Mau tránh ra!
-Cậu tính đi một mình sao? Có biết là nơi đấy rất nguy hiểm không hả?
-Tôi không biết gì cả. Chỉ biết cô ấy đang gặp nguy hiểm mà thôi. Mau tránh ra đi!
Hắn lái xe lách qua anh. Bây giờ trong đầu hắn đâu suy nghĩ
gì nữa mà cũng có thể nói là không còn suy nghĩ được gì nữa rồi,chỉ biết là phải đi cứu nó mà thôi.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!