Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Ngôi nhà có cánh cổng cao cao - trang 20

CHƯƠNG 32: NEW COUPLE

Thiên Tư ngồi trên chiếc môtô từ phía xa, cậu ta sững sờ nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Cả 2 quả thật là rất đẹp đôi. “CÒn mình đứng đây để làm gì?” Cậu ta nắm chặt tay và đấm mạnh vào gốc cây, muốn hét vang lên điều gì đó, nhưng không thể… Thiên Tư lao nhanh lên chiếc môtô và phóng đi rất nhanh. Có lẽ tốc độ bây giờ mới có thể là thứ làm cho cậu ta bớt đau…a

Sáng hôm sau:
- Du Du à, cậu làm sao vậy?
- À, không có gì!
- Không có gì sao như người mất hồn từ nãy giờ, thỉnh thoảng còn cười một mình nữa.
NGhe Đông NGhi nói vậy, nó lại cười tủm tỉm, làm cho con bạn bực mình không thể tả. Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, lúc mà nó đứng ngây người ra, cảm giác lúc đó là gì không biết, chỉ thấy run, tim đập mạnh, một chút gì đó sung suớng, mắc cỡ, ngại ngùng.. ôi thôi, không thể biết được. Không biết Thiên Tứ cậu ấy đang nghĩ gì. Nhưng mà nếu lúc đó cậu ta hôn lên môi nó thì sao…

Ngày hôm qua.
Thiên Tứ nhẹ nhàng cúi xuống, và dường như điểm đến của cậu ấy là đôi môi nhỏ xíu của Du Du. Du Du chưa kịp định thần, vội vàng nhắm chặt mắt và co người, mím môi lại, có lẽ do phản ứng tự nhiên (nhưng giờ nghĩ lại, nó cảm thấy có gì đó hơi tiếc… ). Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Thiên Tứ dừng lại. Có lẽ cậu ấy không muốn làm nó khó xử, hoặc không hôn một người mà không phải là người yêu (DU Du nghĩ vậy), nên cậu ấy đã nhẹ nhàng chuyển hướng để hôn lên gò má đỏ ửng của Du Du. Bấy nhiêu thôi cũng đủ Du Du đứng không vững và chao đảo. Nhìn thái độ của nó mà làm cho khán giả bên dưới phì cười:
- Cô bé đáng yêu thật!


Lớp 11A2
- Này, có nghe mình nói gì không, cậu không tập trung gì cả.
- À, xin lỗi, cậu nói tiếp đi.
- Có một tin mừng báo cho cậu.
- Chuyện gì vậy?
- Nhiều bạn ngỏ ý muốn tham gia vào đội văn nghệ vì thấy tụi mình tập luyện hằng ngày có vẻ rất vui.
- Thật à, càng đông càng tốt, hay quá đi. Vậy ra chơi tập hợp các bạn ấy lại để sắp xếp đội hình lại cho đỡ lộn xộn.

***

Kasumi Tiểu QUỳnh vội vàng núp vào một góc tường. Cô bé thở hổn hền, và khép nép nhìn ra ngòai. Đám nam sinh lớp 10 và các anh khối trên đang bủa vây đi tìm. THật là khổ sở khi năm nay lại là ******* duy nhất ở ITê nên Tiểu QUỳnh phải lãnh hết tất cả các fan hâm mộ. Có một đám nam sinh đang tiến lại gần chỗ nó đang núp, nó vội vàng phóng đi thật nhanh về phía khoảng đất trống phía sau trường.


Tiểu QUỳnh chạy nhanh và nép mình vào bức tường và ngồi thụp xuống. Hơi thở dồn dập và tim đập mạnh, vì ngày hôm nay đã chạy marathon khá nhiều. Từ lúc vào trường đến giờ, cô bé cứ bị bao vây và làm phiền rất nhiều, muốn một giây phút nghỉ ngơi yên tĩnh và không gian cho riêng mình cũng không được. Tiểu Quỳnh mon men nhìn hé ra ngòai thì thấy đám nam sinh đã quẹo ra hướng khác. CÔ bé từ từ quay người lại, đứng dậy và thở dài thoát nạn. Nhưng hơi thở chưa kịp hết một nhịp thì nó bị ngưng lại vì đang có một nam sinh đang ngồi gần và quan sát nó tự nãy giờ….


Tiểu Quỳnh giật mình, xém chút là hét toáng lên, nhưng may mà kiềm chế được. Anh chàng này đang nhìn nó rất hiếu kì, nhìn từ trên xuống dưới, chân mày cau lại, vẻ mặt không một chút biểu hiện. Nhưng nó không thể chạy ra lúc này, vì đám nam sinh kia sẽ phát hiện ra rồi lại phải chạy trốn nữa. Anh chàng này liệu cũng phải là fan hâm mộ của nó không, anh ta đang định làm gì, hay sẽ chỉ điểm cho tất cả mọi người?

Nobu đứng dậy, phủi phủi quần rồi bước đến gần Tiểu Quỳnh. Nó lùi lại sát vào mép tường, không biết đàn anh này sẽ làm gì. Nhưng dường như đây không phải là biểu hiện của một fan hâm mộ, mặt anh ta cau có thấy rõ. Nobu sau khi quan sát Tiểu Quỳnh rồi bước đi thẳng ngang qua cô bé mà không thèm nói lời nào. Cậu ta chỉ cảm thấy bực bội vì có người đã phá vỡ không gian riêng đang nghỉ ngơi của cậu ta. Giây phút mà Nobu bước ngang qua người Tiểu Quỳnh, làm cho cô bé có chút gì đó rất núi tiếc. Bất chợt, tay tiểu Quỳnh nắm lấy tay Nobu, và kéo thật mạnh về phía mình….

***
- NObu lại trốn đâu rồi nhỉ, không tập văn nghệ gì hết!
- Vậy chúng ta đi tìm xem cậu ấy đang ở đâu, mình thấy cậu ấy hay ở phía sân sau của trường đó.

Du Du và ĐÔng NGhi cùng gật đầu, và cùng nhau vừa trò chuyện, vừa đi về phía sân sau của trường để tìm NObu.

***

Nobu bị kéo lại một cách bất ngờ, nên không kịp phản ứng gì, khi có thể định hình ra sự việc thì mặt đã quá gần Tiểu Quỳnh. Nhưng may là tay của Nobu đã kịp chống vào tường, nên đã kịp ngăn cho 2 khuôn mặt chạm nhau. Tiểu Quỳnh cũng tròn xoe mắt và đầy bất ngờ, nhịp tim của cô bé cũng đang đập rất mạnh và nhanh, vì lần đầu tiên có người con trai đứng quá gần như vậy. Cô bé chỉ định kéo tay Nobu lại để che giúp mình, vì phát hiện đám nam sinh bám đuôi đang sắp đi ngang qua. Nobu cau mày, nhìn Tiểu Quỳnh, trong lòng rất bực bội, dự định sẽ hất tay cô bé ra, nhưng…
- Thành thật xin lỗi anh, nhưng xin anh hãy đứng như vậy che cho em chỉ một lúc thôi. Em cần phải tránh một số người.


Tiểu Quỳnh vừa nói vừa cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Nobu, có lẽ vì khoảng cách khá gần, nên cô bé không dám đối diện. Giọng nói đầy dễ thương và khuôn mặt nhỏ bé đang xấu hổ không làm cho NObu chuyển ý, cậu ta vẻ mặt lạnh lùng và quay lưng bỏ đi, Tiểu Quỳnh tròn xoe mắt lên nhìn, và vô cùng thất vọng. NObu không hề có ý giúp đỡ, thái độ lại dửng dưng như vậy. Nobu đút tay vào túi quần rồi quay đi, nhưng phát hiện phía sau, quả thật có một đám nam sinh đang đi tới, và tìm kiếm gì đó. Trong giây phút đó, Nobu bỗng dưng lưỡng lự, và đứng lại suy nghĩ, cậu ta quay lại thì thấy Tiểu Quỳnh có vẻ như đang rất lo lắng, có lẽ tìm chỗ ẩn náu khác, cô bé quay tới quay lui, tìm đường tháo chạy…và trong lúc lấy đà định phóng thẳng về phía gốc cây to gần đó, thì tòan thân Tiểu Quỳnh đã bị ngăn lại và kéo lùi về phía bức tường….


Nobu nắm lấy 2 vai Tiểu Quỳnh và đẩy vào tường, hành động quá bất ngờ, làm cho cô bé không kịp phản kháng, NObu đang nhìn cô bé, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi, nhưng hành động tại sao lại kì cục như vậy. Cậu ta đang nghiêng đầu và khuôn mặt đang từ từ kéo gần về mặt Tiểu Quỳnh. “Là hôn sao, không được, phải đẩy anh ta ra, nhưng mà nếu đẩy ra lúc này, đám nam sinh kia sẽ phát hiện ra và mình lại có scandal nữa thì…”. Cô bé đành rụ đầu vào, nhắm mắt, và mím môi lại, mặc cho việc gì xảy ra cũng được….


Đám nam sinh đi ngang qua, mắt vẫn dõi theo quan sát.
- Không ngờ anh chị đàn trên gan thiệt, hôn nhau lộ liễu thế này. Mà Tiểu Quỳnh đâu rồi nhỉ, mới thấy bóng cô ta ở gân đây mà…

Mắt TIểu Quỳnh vẫn nhắm chặt, tim đập liên hồi, tiếng những nam sinh ở gần đó, làm cho nó không dám mở mắt ra, vì sợ bọn họ nhận ra nhân vật nữ phía sau của đàn anh này là cô gái mà họ cần tìm. Nhưng cảm giác mà TIểu Quỳnh đang cảm nhận lại hoàn tòan khác với tưởng tượng, dường như không có bất cứ thứ gì chạm vào người cô bé, ngoại trừ hai tay Nobu đang giữ lấy vai. TIểu Quỳnh từ từ mở mắt ra để xem việc gì đang diễn ra, thì giật mình khi thấy Nobu vẫn đang nghiêng đầu và quan sát. Tim cô bé càng đập mạnh hơn nữa và vô cùng hồi hộp.
- Anh đang làm gì vậy?
- Cô yên lặng đi, chẳng phải đang muốn tôi giúp sao, cô cũng phải hơi nghiêng đầu đi và đừng nói gì, để bọn họ nghĩ chúng ta đang hôn nhau.

TIểu Quỳnh cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, vì biết ý định giúp đỡ của NObu. Đám nam sinh đã đi khỏi, Nobu từ từ đứng thẳng dậy. Tay vẫn chống vào tường, nhìn cô bé baby kia đang đứng bất động, bẽn lẽn, mặt đỏ ửng. Cậu ta cau mày, và cũng có chút bối rối. Nhưng vẻ mặt lạnh lùng và thờ ở thì vẫn như ban đầu.



NObu đút tay vào túi quần, mím môi thở sâu một cái rồi bỏ đi, không thèm nói lời nào với Tiểu Quỳnh. Nhưng vừa quay lại thì bắt gặp cặp mắt đang sững sờ của 2 đứa bạn thân. Du Du và ĐÔng NGhi đang há hốc miệng khi chứng kiến tòan cảnh vừa rồi, cả 2 đứa không thể nào tin vào mắt mình. Nobu đang hôn một đứa con gái, và khi Nobu bước ra, cả 2 lại càng “đau tim” hơn khi biết đó chính là ******* Kasumi Tiểu Quỳnh.
- Nobu, cậu…
- Hai người đừng nghĩ bậy bạ, chuyện không phải vậy đâu.
Nhưng nhìn ánh mắt đang hoa lên rồi cái miệng thì há hốc của 2 con bạn, Nobu thở dài, thêm cô bé ******* gì đó thì vẫn đứng như trời trồng, cậu ta lắc đầu, bỏ đi về lớp, vì biết bây giờ mà có giải thích cho 2 người này cũng vô ích.

- Tiểu Quỳnh, chẳng lẽ em đang quen với Nobu.
Tiểu Quỳnh lúc này mới định thần lại được và khuôn mặt đầy bẽn lẽn quay sang nhìn Du Du.
- Anh ấy tên là Nobu hả chị?
- Hả, em không biết tên cậu ấy sao?
- Dạ, không ạ.
- Vậy, chuyện vừa rồi…

Nghe tới đây, bỗng dưng Tiểu Quỳnh áp 2 tay vào má, và chạy đi vì xấu hổ. DU Du và ĐÔng NGhi nhìn theo mà cau mày.
- Chẳng lẽ người tấn công là Nobu?
- Không thể…
- Có thể chứ…

Nhìn ánh mắt lém lỉnh của DU Du, Đông NGhi hiểu rằng đang có một kế hoạch kết đôi cho cậu bạn Nobu này rồi.
- Nếu như Nobu thích Đại Bảo, thì chắc chắn Tiểu Quỳnh là liều thuốc chữa bệnh cho cậu ấy rồi. Mình và cậu lại có việc phải làm rồi. hehe


***
Sắp đến ngày diễn văn nghệ, nó là hoa tiêu của đội, hướng dẫn và sắp xếp đội hình. CÔng việc này rất thú vị, vì như vậy sẽ được tiếp cận từng bạn. Nó cảm thấy rất vui khi đã tạo được thiện cảm. Họ bắt đầu trò chuyện với nó một cách vui vẻ, chân thật và đội văn nghệ ngày càng trở nên thân thiết với nhau, cả trong những lúc tập hát, và những lúc trên lớp, giờ chơi…Hầu như những người còn lại không tham gia bắt đầu ganh tỵ và hơi chút uổng tiếc vì không đồng ý ngay lúc đầu. Du DU hít thở thật sâu và thầm cảm ơn người đã tổ chức ra cuộc thi này để nó có cơ hội cho mọi người biết, nó không phải là người đáng ghét đến như vậy.

Du Du vừa lo luyện tập ở trường, lại phải làm hầu cận cho Thiên Tử, buổi tối lại phải xem lại bài. Cũng đã lâu rồi không kèm cho Thiên Tư học, cảm giác cũng thật trống vắng. Không hiểu sao gần đây cậu ta cũng chẳng thèm nhìn nó nữa. Nhưng có lẽ như vậy cũng tốt, cũng có ngày ông trời cho gió yên biển lặng , nhưng không hiểu sao êm đềm quá cũng có gì đó kì kì…


***
- Dạ thưa đại thiếu gia..
- Có việc gì, Nhóc cứ nói đi…nè!
- Sắp đến kì thi thứ nhất, mà anh đã hứa với bà b..à không, lão phu nhân là sẽ chịu trách nhiệm về kết quả THiên Tư, nhưng em lại thấy hình như đã quên kèm cậu ấy học rồi ạ!

DU Du muốn nhắc để Thiên Tử nhớ đến việc giúp Thiên Tư tiến bộ hơn. Kì thi học kì trước, cũng là do nó lơ là, vì chuyện riêng của mình mà kéo cậu ta tuột hạng theo, nên học kì này nó rất lo lắng cho THiên Tư. Thiên Tử nhìn nó mỉm cười, cậu ta đang ngồi ở bàn vi tính, bỗng dưng đứng dậy tiến từ từ về phía nó.
- Dường như cô bé đang lo lắng cho THiên Tư phải không…nè?

DU DU bất chợt ngẩng mặt lên, vì câu hỏi mang tính khẳng định đó dường như đánh trúng vào suy nghĩ của nó. Nó ấp a, ấp úng, không biết trả lời sao. NÓ lùi từ từ từng bước chung nhịp với cái tiến từng bước của Đại Thiếu gia. Tâm trạng nó đang rối bời, mặt thì đỏ ửng lên, mà không thể suy nghĩ thêm được gì để ứng phó với anh ta.
- Một…
Trời ơi, anh ta lại định chơi chiêu cũ, nếu không trả lời trong vòng 3 tiếng đếm mà không có câu trả lời, nó sẽ bị anh ta hôn mất.
- Hai….
- B..
- Đúng vậy.

Du DU cúi gằm mặt và nhắm chặt mắt lại.
- ĐÚng như anh suy nghĩ, Nhóc rất lo lắng cho Thiên Tư.
- Không phải như anh nghĩ đâu, đây chỉ vì cảm thấy….
- Thấy gì…nè?
- Thấy….
- Một…
- Thấy có lỗi.

Du DU thở hổn hển, nó bị trò chơi áp lực này nắm hết tinh thần rồi, buộc phải nói ra những gì đang nghĩ trong đầu. Cách hỏi cung để đối phương khai ra những lời thật lòng của anh ta quả thật rất lợi hại.
- Vậy hỏi Nhóc một câu nữa, giữa Thiên Tư và Thiên Tứ, Nhóc thích ai nè?

“Trời ơi, anh ta đang hỏi gì vậy?” Một câu hỏi mà Du DU bỗng dưng trở nên lưỡng lự, và rất khó trả lời. Một người làm trong nhà không thể nỏi ra lời thích cậu chủ của mình, mà lại là thích một hotboy trong trường nữa. Nó lúng túng, nhưng miệng của THiên Tử đang dần tiến về nó, và anh ta đang bắt đầu đếm, nó phải làm sao đây?
- Một…
- Hai…
- Là Thiên…. Tứ…
- Ồ, vậy là Nhóc đã nói ra người trong lòng Nhóc. ANh đã mong Nhóc nói tên anh, vậy mà thất vọng quá…

Nói rồi, cậu ta quay lại bàn làm việc, không quên cho nó một nụ cười bí hiểm. KHông hiểu sao câu nói đùa của THiên Tử lại làm cho DU DU rất nhẹ lòng, có lẽ anh ta nói vậy để DU Du có thể bớt bối rối. Du Du cố gắng định thần lại. NÓ nhớ lại cảm giác lúc bị tra hỏi. Trong khoảnh khắc 2 cái tên được nêu ra đó, bỗng dưng Du Du có gì đó lưỡng lự. Đáng lẽ nó đã có thể nói ra cái tên Thiên Tứ ngay tức khắc chứ, nhưng dường như trái tim của nó đang bị dao động…
- À, đúng rồi, ngày mai Nhóc có thể làm cho anh cái bánh ngọt được không?
- Dạ được ạ, Đại Thiếu gia.

Du Du rời phòng Thiên Tử, mà trong lòng cảm thấy gì đó rất mâu thuẫn. Cánh cửa khép lại, Thiên Tử ngừng đánh máy, mà nhảy phóc lên giường. Anh ta thở dài một cái.
- CHúng nó lại rơi vào tình cảm tay ba rồi, rắc rối đây!

***
Tại phòng Thiên Tư
- Anh vào đây có việc gì?
- Anh chợt nhớ ra là kì thi đợt 1 sắp bắt đầu, mà anh lại hứa với bà bà là phải giúp em trở về vị trí như lần trước.
- Vậy anh định kèm em học à?
- Đương nhiên là không, anh không có thời gian, anh phải giải quyết việc ở công ty. Nhưng anh có một phương pháp, có lẽ là hữu hiệu.
- Phương pháp gì?
- Có lẽ em cũng không thoải mái gì khi gia sư là anh, và cũng không thỏai mái gì khi vắng đi một người gia sư đáng yêu đã dạy em trước kia.
- Anh nói gì em không hiểu.
- Chúng ta thỏa thuận như thế này nhé… Nếu em lọt vào top 20, anh sẽ nói bà bà trả DU Du lại làm gia sư cho em.
- Tại sao em phải làm vậy?
- Chẳng phải em thích học với cô bé đó sao?
- Em không có.
- Vậy mà không hiểu sao khi lần đầu tiên em lại có thể lọt vào top 20 chỉ sau mấy tuần cô bé đó kèm em. Với lại, đây sẽ là cơ hội để em có thể thay đổi tình thế hiện giờ…vì bây giờ em đang bị chậm…rất nhiều bước.

Thiên Tư bỗng dưng im lặng. QUả thật là nhờ có DU DU, cậu ta mới có động lực học, và có điều gì đó sôi sục trong lòng, thúc giục THiên Tư chấp nhận lời đề nghị của Thiên Tử. Cậu ta rất muốn được nhìn Du DU ngồi kế bên, được ngắm cô ấy lúc ngủ gật, cãi nhau với cô ấy hằng ngày. Những ngày nay, Thiên Tư cố gắng tránh né tình cảm của mình, và cố tình lạnh nhạt với Du DU, nhưng điều đó lại làm lòng cậu ta lại càng thêm nặng nề. Nếu cứ như lúc trước, quan hệ chủ tớ, gia sư và học trò, có lẽ sẽ tốt hơn. “Nhưng sao anh Thiên Tử lại nói rằng mình chậm…nhiều bước, chẳng lẽ anh ta nhận ra mình là kẻ thua cuộc?”
- Quả thật người ta nói anh có thể đóan được suy nghĩ của mọi người. Em đồng ý điều kiện đó.
- Ok, vậy tốt, chờ kết quả của em.

NÓi rồi THiên Tử rời phòng, Thiên Tư thả mình dài xuống giường. Kể từ hôm nay cậu ta phải tự ôn luyện, và lọt vào top 20 nhờ vào năng lực của mình, tất cả chỉ để có thời gian gần Du Du…như vậy là quá đủ.
THiên Tử mỉm cười sau cánh cửa. “Như vậy là cách để giúp Thiên Tư tăng hạng tốt nhất mà không cần kèm cặp gì..”


***
Du Du dậy từ sáng tinh mơ và bước vào bếp. Nó nhờ bà Khaly cho nó mượn bếp để làm bánh ngọt cho Đại Thiếu gia. Không hiểu sao cậu ta lại kêu nó làm thứ bánh này, mà bắt buộc phải là ngày hôm nay cơ chứ.
- Ủa Du Du, em cũng làm bánh ngọt à, làm cho ai vậy?
- Dạ, cho đại thiếu gia!
- Trời, em thích cậu ta rồi sao?
- Làm gì có, cậu chủ kêu em làm mà.
- ồ, vậy mà chị tưởng…
- Tưởng gì kì vậy, chỉ là cái bánh ngọt thôi mà, đâu phải làm cho người nào là thích người đó cơ chứ? Mà chị vào đây làm gì vậy, cũng cầm bột nữa, tính làm bánh nữa hả?
- ủa em không biết gì thật hả?

Mặt Du Du ngơ ngác, chị Uyển Thanh thì đang phì cười, có lẽ Du Du ở Đum Cha nên không biết truyền thống về ngày này ở Chu Rung.
- Chuyện gì mà chị không nói, chỉ đứng cười vậy?
- Hôm nay là “Ngày bánh ngọt”.
- Ngày bánh ngọt?
- Đúng vậy, các cô gái vào ngày này sẽ làm bánh ngọt cho người con trai mà mình thích, và người con trai mà mình biết ơn…Không nhất thiết là tình yêu, mà có thể là mình đã mang ơn gì đó, cần cám ơn thì đều có thể tặng bánh, nên cũng có thể tặng đến 4,5 hoặc có khi 10 người nếu mình nghĩ ra. Và điều đặc biệt là người con trai được tặng nhất định phải nhận, và không được từ chối.

DU Du cau mày ngẫm nghĩ. Một truyền thống kì lạ ở CHu Rung mà nó chưa bao giờ nghe thấy. Nó nhìn đống bột dưới tay, ngày hôm nay phải như thế nào?...

CHƯƠNG 33: NGÀY BÁNH NGỌT

Du Du cầm giỏ bánh đến trường, trong đầu nó đang rất nhiều rắc rối, không biết có nên đưa những” người đó” không nữa. Vừa bước vào hành lang khối 11 thì bỗng dưng nó thấy xôn xao, ồn ào ở lớp bên cạnh. Các nữ sinh từ đâu ồ ạt kéo tới A1. Phải rồi, 2 năm mới có một cơ hội làm bánh cho hotboy mà không sợ bị từ chối, vì ngày này, người con trai bắt buộc phải nhận bánh mà. Nó thầm nghĩ, có lẽ Đại Bảo, Thiên Tư và THiên Tứ, đến ngày này sợ bánh ngọt lắm đây.

Nó bước vào lớp, một vài bạn trai trong lớp cũng được nhận bánh, nhưng cũng không rình rang như lớp bên cạnh. Nó thở dài một cái, và nhìn vào túi bánh của mình, không biết rồi sẽ đi về đâu.
- ĐÔng Nghi này, cậu có làm bánh không?
- À, có, 2 cái.
- Cho Thiên Tư à, và còn cho ai nữa?
- Một cái là cho…THiên Tứ…
- Hả?
- Mình không có ý gì hết, chỉ muốn cám ơn vì việc cậu ấy đã băng bó vết thương cho mình lần trước. Mình đã hứa sẽ không giấu cậu chuyện gì, chỉ sợ cậu hiểu lầm.
- Mình đâu có nghĩ gì đâu. Hihi, cậu đừng nghĩ xấu cho mình vậy chứ. Không biết Nobu nhà mình hôm nay có cái bánh nào không.
- Tí nữa xem sao.

***

Ánh Linh đưa cho Thiên Tứ chiếc bánh ngọt xinh xinh, Thiên Tứ không biểu lộ cảm xúc gì.
- Cậu có thể nghĩ cái bánh này là lời cảm ơn cũng được mà, trong ngày này không được từ chối.
- Được, mình sẽ nhận, cám ơn cậu. Nếu không còn việc gì, mình phải đi đây.

Thiên Tứ lạnh lùng bước ngang qua Ánh Linh, có lẽ cậu ta muốn dứt khoát để Ánh Linh không có thêm hiểu lầm gì. Thiên Tứ đang bước về phía hành lang thì bất chợt bắt gặp Du Du đang đi ngược chiều.

Du Du bắt đầu ngập ngừng và khó nói. Nhìn thấy mấy cái bánh trên tay Thiên Tứ được gói rất dễ thương, và nhìn rất ngon miệng, nó vội vàng giấu cái túi bánh của mình ra sau.
- Cô bé có ý định tặng bánh cho ai chưa?
- À.. mình….
- Ai mà nhận bánh của cô bé làm, có lẽ người đó rất vui, vì chắc chắn đó là một cái bánh rất đặc biệt.
- Cậu đừng để mình phổng mũi vậy chứ. Trông như hôm nay cậu sẽ có rất nhiều bánh ngọt rất ngon để ăn đó nhỉ.
- À, có lẽ là nhiều, nhưng tôi chỉ đang chờ đợi cái bánh của một người.

THiên Tứ vừa nói vừa quay mặt đi nhìn chỗ khác. Còn DU Du, cảm thấy có gì đó trùng xuống, có lẽ người mà cậu ấy chờ đợi là cô gái bí mật nào đó mà Đại Bảo từng nói.

Thiên Tứ đứng im lặng thật lâu, cau mày lại, và từ từ chuyển sang hơi giận. “Người” mà cậu ta nói, ý ám chỉ Du Du, nhưng Du Du lại đang đứng ngẩn người ra, buồn rầu vì nghĩ rằng cô gái hạnh phúc kia, tại sao lại không tặng cho cậu ấy cái bánh ngọt cơ chứ. Nó muốn tặng thì lại không dám.
- Nếu không việc gì, thì tôi về lớp.


Lúc này, giọng nói của cậu ấy vẻ giận dỗi thấy rõ. Du Du gật đầu trong buồn bã, đứng sang một bên nhường đường. Thiên Tứ cố tình bước đi chậm rãi để chờ đợi điều gì đó, vừa đi cậu ta vừa cau mày. Bất chợt có giọng nói Du Du gọi, cậu ta vội vàng quay đầu lại.
- À, cái bánh này là mình làm cho cậu….

Du Du ngại ngùng rút từ trong chiếc túi ra một chiếc bánh ngọt. Nó đã đấu tranh tư tưởng ghê gớm để có thể đưa ra chiếc bánh này.
- A…cậu đừng hiểu lầm, …đây chỉ là lời cám ơn vì hôm nọ, cậu cứu mình trong rừng…


Thiên Tứ có vẻ hơi thất vọng, còn Du Du thì nặng trĩu trong lòng, vẫn không thể nói ra rằng nó thích cậu ta, Thiên Tứ mỉm cười đưa tay đỡ lấy chiếc bánh từ Du Du.
- Tôi nhất định sẽ ăn chiếc bánh này. Cám ơn cô bé.
Du Du đỏ ửng hết mặt, không dám nhìn thẳng vào mặt THiên Tứ, vội vàng chào rồi bỏ chạy về lớp. Du Du còn làm cho Đại Bảo một chiếc bánh thay cho lời cám ơn hôm cứu nó ở nhà kho, và một cái bánh cho….

- Này, cầm lấy.
- Gì vậy?
- Là bánh ngọt đó.

Thiên Tư ngỡ ngàng nhìn cái bánh ngọt, có điều gì đó vui vui le lói trong lòng, chẳng lẽ…
- Cậu đừng hiểu lầm gì à nha, tôi chỉ muốn cám ơn hôm nọ đã đến giúp tôi, lúc ở Đum Cha thôi.
- À, hóa ra là vậy.
- Chứ cậu nghĩ gì, giữa tôi và cậu còn gì khác nữa đâu.
- Vậy thì cám ơn.

THiên Tư im lặng cầm chiếc bánh và bước đi. Cậu ta hơi thất vọng về ý nghĩa của chiếc bánh. Không hiểu sao vẻ mặt không vui của Thiên Tư lại làm cho Du Du có gì đó … bức rứt trong lòng….


***
Tiểu Quỳnh thập thò ở khu đất trống sau trường, cô bé giấu chiếc bánh ngọt đằng sau. Khó khăn lắm mới có thể trốn ra đây, vì các chàng trai cứ bám quanh cô bé, chờ đợi trở thành nhân vật được nhận bánh ngọt từ một *******.
Tiểu Quỳnh vui mừng khi thấy Nobu đang nằm trên bãi đất trống, bắt chân chữ ngũ và có lẽ là…ngủ. Cô bé chậm rãi bước lại gần, vẻ mặt khá bẽn lẽn. NObu nghe tiếng động, mở mắt ngồi dậy, cậu ta vẫn thờ ơ khi người xuất hiện trước mặt là một ******* vô cùng dễ thương.
- Có chuyện gì nữa vậy, lại phải trốn nữa hả?
- Dạ không ạ, em đến đây để…
NObu đứng dậy, phủi phủi chiếc quần, rồi bước đến gần Tiểu Quỳnh, nhưng sau đó là bước ngang qua…
- Anh khoan đi đã.
- Vậy có chuyện gì?
- Cái bánh này, mong anh nhận cho, đây là lời cám ơn cho chuyện hôm trước đã giúp đỡ em.

NObu hơi ngạc nhiên và đứng ngần ngừ một lúc lâu. Cậu ta quay lại và tiến sát về phía Tiểu Quỳnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Vì đây là việc bắt buộc của nam giới trong ngày này nên tôi phải nhận, nhưng lần sau đừng làm những thứ rắc rối này nữa, tôi không thích đâu.
Nobu cầm chiếc bánh dễ thương đó và bước đi. Tiểu Quỳnh đứng đằng sau mỉm cười, cô bé thở phào một cái.
- May mà anh ấy chịu nhận.

***
Tài xế bê một đống bánh ngọt cho vào phòng nhân viên.
- Trời ơi, sao nhiều bánh ngọt quá vậy?
- Lần nào mà không vậy, cứ 2 năm vào ngày này, 2 cậu chủ lại đem một đống bánh ăn cả tuần cũng không hết. 2 cậu ấy có bao giờ để tâm đến đống bánh này đâu. Năm nay lại có thêm cậu THiên Tử, như vậy, số bánh còn nhiều gấp đôi thế này nữa, chuẩn bị ăn bánh ngọt dài dài.
- Hình như năm nay hai cậu thiếu gia có giữ bánh lại để ăn đó, không biết cô gái nào mà may mắn như vậy
Viên tài xế tuồn thông tin cho mọi người làm trong nhà, mọi người lại bắt đầu bàn tán, mà không ai biết rằng, chủ nhân của chiếc bánh mà cả 2 vị thiếu gia đem về phòng, là của cô bé người làm Ling DU Du.


Thiên Tư đặt 2 chiếc bánh trên bàn và suy nghĩ, cậu ta phải ăn cái nào, một cái là tình cảm, một cái là lời cảm ơn. 2 chiếc bánh đặc biệt này là do người bình dân làm, nên cậu ta muốn giữ riêng lại. Định bỏ chiếc bánh của Du Du đi, nhưng lại không nỡ. Một lúc lâu suy nghĩ, Thiên Tư mở cả 2 chiếc bánh ra và ngồi ăn. Chiếc bánh thứ 2 kia là của Đông NGhi.
Trên bàn của Thiên Tứ, cũng là 2 chiếc bánh y hệt của Thiên Tư, một của Đông NGhi, một của DU Du. Không hiểu sao cậu ta cũng hiếu kì và trân trọng 2 chiếc bánh này hơn tất cả. Có lẽ vì là 2 anh em sinh đôi nên sở thích của họ giống nhau chăng, thích những gì thật bình thường mà thôi…

***
- Đại Thiếu gia, đây là bánh anh nhờ em làm.
- Vậy à, có lẽ Nhóc rất thắc mắc vì sao anh lại bắt Nhóc làm bánh đúng không, vì anh biết, ngày này, Nhóc sẽ không làm bánh tặng cho anh vì lý do nào cả, nên tốt nhất là cứ bắt ép vậy.
- Anh đừng nói như vậy chứ!
- Ngày mai anh cho Nhóc nghỉ một ngày.
- Dạ tại sao vậy?
- Chẳng phải ngày mai lớp Nhóc phải thi văn nghệ sao…nè?
- A, đúng rồi.


Du Du chợt nhớ đến cuộc thi văn nghệ ngày mai, nó phải ở lại đến tối để lo cho đội, như vậy sẽ không phục vụ cho Thiên Tử được, vậy mà quên khuấy đi mất. May mà anh ta đã nhắc và còn cho nó nghỉ một ngày nữa.
- Cám ơn đại thiếu gia nhiều lắm.

Thiên Tử cầm chiếc bánh đứng dậy, kề sát vào mặt Du Du làm cho nó phải nghiêng người ra sau. Cũng quen rồi với cái kiểu cứ thân mật quá đà của anh ta, nên Du Du phản ứng rất nhanh. ANh ta thì thầm vào tai nó:
- Như vậy, cái bánh này không phải là thừa rồi đúng không nè..

Nói rồi, anh ta mỉm cười lắc lắc chiếc bánh trước mặt Du Du, rồi bỏ đi. Du Du đang ngờ ngợ, rồi bất chợt hiểu ra. Hóa ra anh ta biết trước nó sẽ phải cám ơn anh ta vào việc này, nên đã bảo làm trước một chiếc bánh ngọt để thay lời cám ơn rồi. Du Du gật gù, và mỉm cười khoái chí, ngày mai có thể toàn tâm cùng đội văn nghệ thi đấu. KHông hiểu sao Du Du bắt đầu có thiện cảm với Thiên Tử, dường như mọi việc anh ta làm đều có cái gì đó rất huyền bí, để rồi kết quả lúc nào cũng không phải là vô ích.


Buối tối hôm đó….Có một điều rất thú vị, tolet của 3 vị thiếu gia INNO đều hoạt động liên tục, và tolet của Kasumi Đại Bảo cũng không tránh khỏi, vì cậu ta cũng nhận được một cái bánh từ DU Du….với lý do là cám ơn lần cậu ta đã cứu nó ở nhà kho. Hic, tội nghiệp các hotboy.


***
Ngày Hội diễn văn nghệ.
Đông NGhi và một số bạn khác hốt hoảng chạy đến tìm Du Du.
- Chết rồi, Thảo Nhi hát chính của tốp thứ 2 bị bệnh và không đến được, không biết phải như thế nào, phải tìm người hát thế chỗ bạn ấy thôi.
- Nhưng mà ai có thể thông thuộc đội hình, và biết khúc chuyên của bạn ấy chứ. Mọi người đều chỉ nhớ vị trí của mình thôi.
- A, có một người không phải hát, mà vẫn thuộc đội hình đó.
- Ai vậy?

Đông NGhi nhìn con bạn cười đắc chí, đúng vậy, chỉ có nó lúc này là có thể nhớ lời, nhớ cách phối hợp và nhớ vị trí của Thảo Nhi, vì nó là người sắp xếp đội hình cơ mà, không có ai có thể thay thế được, nhưng mà…
- Không được, mình dứt khoát không hát, mình không thể xuất hiện trên đó được, lớp mình sẽ rớt mất thôi.
- Đội hình không đầy đủ thế này là đã rớt rồi, cậu cứ thử xem thế nào. Thảo Nhi đã gởi đồ đến cho người thay cậu ấy đây nè.
- Mình thật sự không được mà.

Du Du nhăn nhó, và lo lắng, nó không thể xuất hiện trước mọi người và hát được. Nhưng tất cả các bạn khác đang nhìn và trông chờ vào nó. Nó phải làm sao đây. Tiết mục đã tập luyện vất vả bao ngày qua, không thể để công lao đổ sông đổ biển được…Nó mếu máo, mặc bộ đồ vào, và xin lỗi mọi người trước.
- Mình thực sự là không thể hát.
- Nhưng nếu không có người hát chính, bài hát này coi như không thể tham dự rồi. Không cần giật giải gì hết, chỉ cần tiết mục ấn tượng và quan trọng hơn hết là có kỉ niệm là được rồi.


Được mọi người an ủi, DU Du cũng thấy tự tin hơn đôi chút, nhưng thực sự là rất run sợ khi đứng trước đám đông như vậy. Tại sao hôm nay mọi người lại đi coi văn nghệ đông như vậy, sao không nghỉ bớt ở nhà. Nó tự nhủ như vậy, và thấy hồi hộp không yên. Đã đến tiết mục của lớp nó. Các bạn khác bước ra tự tin và thể hiện. Nó cố gắng lẩn trong đám tốp ca. Nhưng mà giây phút “tử hình” thế nào cũng phải đến, vì nó sẽ là người hát chính trong đoạn thứ 2, và lúc này, tiếng hát của nó sẽ vang dội khắp toàn trường.


Bên dưới khán giả, đương nhiên những nhân vật nổi trội đang dồn mắt về sân khấu để xem sự thể hiện của Du Du. 3 thiếu gia INNO cũng đang háo hức và dõi mắt nhìn sự lúng túng của nó. Đại Bảo thì mỉm cười, gật gù, tin rằng cô bạn này sẽ làm được, và tạo nên điều bất ngờ cho mọi người.

Du Du bắt đầu nhịp bước vụng về ra phía micro, nó không thể cất thành lời. Nhưng tiếng nhạc không chờ đợi nó, âm thanh dàn loa đã vang lên. Nó nhắm mắt lại và bắt đầu cất tiếng hát…

Khuôn mặt của khán giả bên dưới bắt đầu thay đổi. Đại Bảo đang tươi cười nhìn DU Du đầy tin tưởng, bỗng dưng chuyển sang thành cái nhìn đầy bất ngờ, cậu ta há hốc miệng. Thiên Tứ thì bắt đầu mỉm cười. Thiên Tử thì chỉ biết vừa cười vừa lắc đầu. Thiên Tư thì im lặng, quay lưng bước đi chỗ khác, miệng cậu ta lầm bầm trong tiếng cười của mọi người xung quanh: “Cô ta không những nấu ăn dở, mà còn không thể hát được. Không hiểu sao mình lại thích một cô gái như vậy nữa.”


***
Du Du ngồi lặng lẽ ở vườn sau, nó nằm dài trên bàn. Ngày hôm nay thật tồi tệ. Nó đã làm trò cười cho cả trường vì giọng hát dở tệ của mình. Từ nhỏ đến giờ, mặc dù rất yêu ca hát, nhưng Du Du không bao giờ hát cả, vì nó cũng biết giọng hát của mình nghe rất ngố. Nhưng mà tại các bạn năn nỉ….mà các bạn trong đội cũng cười luôn nữa chứ, ngày mai sao mà dám vác mặt đến trường. Nó tức tưởi, úp mặt xuống bàn rồi giãy nảy lên :”Xấu hổ quá đi”
- Nhưng chẳng phải đạt được giải “Ca khúc ấn tượng nhất đó sao”?
- Cả ngày hôm nay nghe bao nhiêu người bàn tán, cả anh Thiên Tử, Đại Bảo, rồi ĐÔng NGhi…trời ơi, mình không dám nhìn mặt cả cậu nữa.
- Nhưng mà tôi nói thật mà, tiết mục của cô bé rất ấn tượng. Chưa bao giờ mà cả trường lại vui vẻ và theo dõi kĩ một bài hát thú vị như vậy. Và tôi cũng đã cười rất nhiều mà. Mọi người đã có những kỉ niệm và giây phút rất vui vẻ hôm nay là nhờ có cô bé đó.

Du Du nghe lời nhận xét nhiệt tình như vậy, nó ngẩng mặt lên nhìn THiên Tứ, trong lòng trào lên một niềm xúc động. Nhìn mặt nó bây giờ nửa khóc nửa cười, Thiên Tứ không chịu nổi, chợt phì cười. Nó há hốc mồm.
- THiên Tứ, cả cậu mà cũng chọc mình nữa sao?
- Đâu có, tôi nói thật mà.
- Mình không tin đâu.

Tiếng cười vang lên trong khu vườn sau để lại không gian im ắng trên căn phòng của THiên Tư. Du DU đã quên mất một người thường xuyên lợi dụng điểm yếu của nó để trêu chọc, hôm nay lại im lặng, không chê bai lời nào…Có gì đó trong lòng Thiên Tư hiểu rõ “Mình phải tập nhìn cô ta là bạn.”


***
Kì thi đã đến, Thiên Tư tự lao vào ôn tập một mình, theo như lời của THiên Tử, nếu cậu ta lọt vào top 20, Du Du sẽ trở lại làm gia sư. Không hiểu sao, mặc dù muốn quên Đồ Nhà Quê đó đi, nhưng Thiên Tư vẫn muốn giữ lại cho mình chút gì đó, có lẽ là hạnh phúc khi được gần cô gái đó. Du Du có nhiều thời gian được ôn tập, vì Thiên Tử cho nó nghỉ để ôn bài, nhưng vẫn được tính lương như cũ. Quả thật là rất biết ơn lòng tốt của anh ta.
“Biết vậy hôm đó làm thêm cho anh ta mấy cái bánh ngọt!”
- Không, có lẽ 1 cái là đủ rồi.
Thiên Tử vừa nói, vừa ngoảnh mặt đi chỗ khác thở dài. Cái bánh quá ấn tượng, báo hại cái bụng cậu ta đêm đó nhảy tango liên tục. Còn Du Du thì giật mình khi Đại thiếu gia bước vào từ lúc nào và đã nghe lời nó nói, nhưng nó không thể nào hiểu nổi ý của câu nói “MỘt cái là đủ rồi!”


Du Du ngồi ôn bài, nhưng trong đầu rất lo lắng cho Thiên Tư và Thiên Tứ. Lần trước không biết vì sao kết quả lại sa sút như vậy, nó không biết làm gì để động viên cho cậu ấy trong kì thi lần này. Du Du xuống bếp và pha cốc cà phê đem lên phòng Thiên Tứ.
- MÌnh biết cậu sẽ thức khuya ôn bài. NẾu thấy buồn ngủ thì dùng cái này nhé! Cố gắng lên.


Du Du cười thật tươi. Nó không biết rằng, nụ cười đó làm cho THiên Tứ cảm thấy rất vui và thoải mái biết chừng nào. Lần trước, cũng vì cậu ta mải lo nghĩ về tình cảm của em trai mình, và hoang mang khi cả 2 anh em đã cùng thích một người, nên bài thi đã không hoàn thành được tốt. Nhưng lần này thì khác, Thiên Tứ đã quyết định cạnh tranh công bằng với Thiên Tư, nhưng chưa vội nói ra, vẫn đối xử bình thường với DU Du, để cho cô bé ấy cứ thoải mái tự nhiên như bây giờ.
Du Du bước ngang qua phòng Thiên Tư, bỗng dưng thấy gì đó khựng lại. “Không biết Thiên Tử có kèm cậu ta đàng hoàng hay không, thấy có vẻ lơ là lắm, mà chắc giờ này ngủ rồi, không cần cà phê đâu nhỉ?”
Du Du tự nhủ như vậy rồi bước tiếp về phòng, trong lòng có gì đó hơi áy náy.

***
- Này, cậu cầm lấy đề cương này ôn thi, tôi đã soạn tóm tắt ra đó, dễ thuộc lắm.
- Sao lại tốt vậy?
- Vì kết quả lần trước cũng là lỗi của tôi.
- Không cần quan tâm vậy đâu, cô lo cho cô đi.
- Nè, không lấy thì vất đi, dù gì tôi cũng còn một bản nữa rồi.

Du Du bực mình nhét vội vào tay của Thiên Tư, vì sợ cậu ấy bỏ đi, không lấy, uổng công nó ngồi soạn suốt đêm qua. Nó vội vàng mang cặp đến trường, miệng ngáp dài một cái. Như vậy, trong lòng mới có thể yên tâm học bài được.



***
Kì thi cũng qua, nó làm bài rất tốt, nhờ có sự giúp đỡ của Đông NGhi, nó đã nắm được mấu chốt vấn đề của các môn học. Từ sau vụ việc thi văn nghệ, tưởng như cả lớp sẽ hận nó vì biến công lao của mọi người thành trò cười cho toàn trường, nhưng nó không ngờ mọi người đối xử với nó rất tốt, mà còn trở nên thân thiết hơn. Tâm trạng của Du Du vui hơn hẳn.
- Đông Nghi à, mọi người đã nhìn cậu và tớ bằng cái nhìn khác rồi đó.
- Đúng vậy, mình cảm thấy tự tin hơn trong lớp rồi, không còn cái mặc cảm ngốc nghếch trước kia nữa. Giờ nghĩ lại thật là đáng xấu hổ.
- Đừng nghĩ vậy chứ ĐÔng NGhi, quan trọng là mọi người có thể là bạn bè của nhau.
- Cám ơn cậu, Du Du, tất cả là nhờ cậu mà mình mới tìm lại được bản thân mình.
- Ôi, ĐÔng NGhi.

Du Du ôm cô bạn thân của mình trong hạnh phúc, Đông NGhi có thể hòa hợp với mọi người mà không còn mặc cảm nữa, cuộc sống của bạn ấy sẽ mở ra những ngày tháng vui vẻ hơn, và cả nó cũng vậy.
- À, cậu có biết ai là người đã đề nghị tổ chức ra đợt thi văn nghệ này không?
- Không biết, nhưng là ai thì mình cũng rất biết ơn người đó, nhờ người đó mà mình và cậu mới có thể hòa nhập với lớp như ngày hôm nay.
- Vậy thì cậu phải đi cám ơn anh Thiên Tử đi, chính do anh ấy đề nghị với nhà trường đó.

Du Du há hốc mồm, hóa ra người đó lại là Đại thiếu gia THiên Tử. Quả thực, anh ta luôn làm những điều gây bất ngờ và cảm kích cho nó, vậy mà trước đây nó thật có lỗi khi đã ghét cay ghét đắng nhân vật này.


***
Du Du đang lưỡng lự trước cửa phòng bà chủ, nó không dám bước vào, chưa bao giờ nó dám đối diện với phu nhân INNO, ngoại trừ lần đầu tiên vào căn nhà này. Nó đang suy nghĩ xem phải chào hỏi như thế nào, thì bất chợt Thiên Tư đi ngang qua.
- Cô làm gì thập thò ở đây vậy?
- Tôi có việc cần gặp bà chủ.
- Vậy à, mẹ tôi ra ngoài lâu rồi.
- Ây da, mắc công chuẩn bị tinh thần hồi hộp nãy giờ.
- Mà có việc gì vậy?
- Tôi phải có chữ kí của phụ huynh vào sơ yếu lý lịch này, mà bố mẹ ở tận Đum Cha, không kí được, người giám hộ của tôi ở đây là bà chủ nên tôi cần chữ kí của bà chủ.
- Vậy à, vậy thì đưa cho tôi, bao giờ mẹ tôi về sẽ nhờ kí cho, tôi cũng cần phải có chữ kí của mẹ trong sơ yếu lý lịch của mình mà.
- A vậy thì tốt quá. Cám ơn cậu.

Du Du nhảy tưng tưng lên, có người giúp nó việc khó khăn đến như vậy, nó đưa cho Thiên Tư tờ sơ yếu lý lịch, rồi an tâm quay trở lại công việc, những ngày này sao đối với nó thật trôi chảy và bình yên.

***
- Du Du, ngày mai hãy cùng anh tham dự buổi họp mặt của các Doanh nghiệp trẻ.
- Không được đâu, em không có tư cách đến mấy chỗ đó đâu.
- Vì Nhóc là nữ hầu cận của anh mà, anh đi đâu Nhóc phải theo đó, phải không nè?
- Nhưng em không thích hợp đến những chỗ sang trọng như vậy.
- Yên tâm, anh sẽ biến Nhóc thành một người phù hợp buổi tiệc đó.
- Nhưng mà thật sự em rất ngại…
- Nghe đâu buổi tiệc có khách mời là diễn viên Duy Thụy thì phải.
- Gì cơ?


Du Du nghe đến đây thì mắt hoa lên, khuôn mặt bắt đầu “thèm thuồng” đáng sợ. NÓ có thể gặp mặt trực tiếp ngoài đời diễn viên mà nó thần tượng, còn gì sung sướng bằng, chỉ cần…
- TIếc thật, nếu Nhóc không đến đó, nghe đâu, anh chàng này rất đẹp trai.
- Không, nếu như không có gì trở ngại cho anh, thì em đi cũng được.
- Vậy à, tốt, không có vấn đề gì.

Thiên Tử vừa cười, vừa nghĩ thầm trong đầu, cám ơn cô người làm Uyển Thanh cung cấp thông tin về Du Du chính xác như vậy. Chỉ cần lấy danh nghĩa INNO, mời chàng diễn viên Duy Thụy đến buổi tiệc không có khó khăn gì, và có thể dụ được cô Nhóc này đi ngay…

Tối hôm sau:
Du Du mặc chiếc đầm màu hồng và chiếc giày thủy tinh lần trước trong sinh nhật Thiên Tư và Thiên Tứ. Nó e dè bước ra cho Đại Thiếu gia ngắm, không hiểu sao mỗi lần xuất hiện trong trang phục như thế này lại làm nó thấy rất ngại ngùng, có lẽ những loại trang phục cao cấp này không phù hợp với đứa nhà quê như nó. Nó im lặng chờ đợi ý kiến của Thiên Tử.
- KHông được, phải thay bộ khác.
- Lần trước mặc bộ này, em được bình chọn là người có trang phục đẹp nhất đó.
- Nhưng bộ này quá là ngây thơ, trong sáng, nhìn là biết đây là sở thích của 2 đứa sinh đôi kia, nhưng đi với anh thì phải khác.

Nói rồi, Thiên Tử búng tay một cái. Không biết từ đâu, những bộ đồ dạ hội đã được chuẩn bị sẵn, được người làm trong nhà đem ra một dàn. Anh ta đi đi lại lại, lựa chọn, rốt cuộc chọn ra một bộ mà làm Du Du há hốc mồm.
- KHông được, bộ này quá hở hang.
- Anh tin con mắt thẩm mĩ của mình giống diễn viên Duy Thụy mà.


Du DU miễn cưỡng đi thử bộ đầm đó. NÓ không dám bước ra ngoài, vì dường như bộ đồ này có gì đó rất là khêu gợi. Nhưng không thể đứng ì trong phòng thay đồ mãi được, nó đành bước ra trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong nhà.

Bộ đầm ống màu đen, bó sát người, lấp lánh trông rất sang trọng, làm nổi bật lên đôi vai và đôi chân trắng của Du Du. Nó khép nép, cố kéo cho chiếc đầm dài xuống che thêm chút nào hay chút nấy, vì dường như nó chưa dài đến bằng cả đầu gối. DU DU cũng phải công nhận bộ đồ này rất đẹp và lộng lẫy, nhìn vào gương, nó thấy mình khác rất nhiều, nhưng mà quá là hở hang, và … khó chịu một chút, vì bộ đầm ôm sát người, để tôn lên đường nét của người mặc. Du Du cảm thấy xấu hổ vô cùng khi xuất hiện trước mọi người trong nhà, có cả chị Uyển Thanh nữa, mọi người đều đang nhìn nó trân trân.
- Em nghĩ bộ kia có lẽ tốt hơn.
- Không được, đây mới đúng là phong cách của anh, Nhóc đã được Thiên Tử hóa, rất là baby sexy.
Mọi người làm trong nhà cũng gật gù đồng ý và khích lệ Du Du. Vừa lúc không biết tính sao, thì từ trên lầu, 2 vị thiếu gia bước xuống, nhìn nó bằng ánh mắt rất lạ. Cả 2 bước xuống mà không chớp mắt lấy một cái, không ai tin vào mắt mình là một cô bé Nhà quê hằng ngày, hôm nay lại trở nên…sành điệu, sexy đến như vậy. Nó xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác, tay chân khép nép lại, cố gắng che bớt đi những chỗ hở.
- Anh định đưa Du Du đi đâu vậy?
- Đến buổi tiệc gặp mặt những Doanh nhân trẻ.
- Đâu cần phải đưa cô ấy đi cùng?
- Vì cô ấy là nữ hầu cận của anh, nên anh nghĩ là cần thiết, với lại Du Du cũng đồng ý rồi.
- Có thật không, DU Du?

Du Du thấy không khí tự dưng trở nên căng thẳng, không hiểu sao Thiên Tư lại hỏi nó bằng vẻ mặt khó chịu như vậy. Nó không dám thốt lời nào, chỉ dám gật đầu nhè nhẹ.
Thiên Tứ cũng đang nhìn nó, nhận được câu trả lời thì tỏ ra bình thường, chậm rãi đi về phía bàn nước.
- Vậy thì 2 người đi vui vẻ nhé!
- Kìa anh?

THiên Tư bất ngờ trước thái độ của THiên Tứ, đáng lẽ anh ta phải là người phải ra sức ngăn cản chứ, tại sao lại để cô ấy dễ dàng đi với Thiên Tử như vậy.
- Thôi đến giờ rồi, anh đi đây.
Thiên Tư trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng kéo tay Du Du bước về phía cửa.
- Để em nói chuyện với cô ta một chút.

Du DU bị kéo ra ngoài vườn, có vẻ như Thiên Tư đang bực bội lắm, nên nắm tay nó kéo đi rất mạnh, nó vội vàng ghì lại, và hất tay cậu ta ra.
- Cậu làm tay tôi đau quá.

Thiên Tư nuốt vào họng một “cục giận”, để cố gắng nhẹ lời với DU Du:
- Cô nghĩ gì mà đồng ý đi với anh Thiên Tử đến đó hả?
- Chỉ là muốn đi cho biết thôi mà.
- Có biết là tới đó cô chỉ quen THiên Tử thôi đó.
- Tôi biết.
- Vậy một mình cô và anh ấy, 2 người, mà cô không lo sợ gì à?
- Lo sợ gì?
- Trời ạ, cô giả ngốc hay là không biết vậy. Anh tôi mặc dù nổi tiếng giỏi giang, thông minh, tốt bụng, nhưng mà cái tính trăng hoa của anh ấy là cũng là có thật. Anh ta gặp bất cứ cô gái xinh đẹp cũng muốn biến thành người của mình.
- Haha, vậy thì có gì đâu mà phải lo?

DU Du phì cười, còn Thiên Tư thì ngỡ ngàng không hiểu Đồ Nhà quê đang nghĩ gì.
- Sao cô cười.
- Chẳng phải cậu nói là anh ta thích chinh phục các cô gái xinh đẹp sao?
- Đúng vậy.
- Tôi mà cũng được xếp vào hàng “xinh đẹp” sao? Haha, cậu cũng biết sắc đẹp của tôi xếp loại nhất nhì của Nhất Kim từ dưới đếm lên mà. Chứ cậu thấy tôi hôm nay thế nào?

Thiên Tư im lặng, ngắm nhìn Du Du từ trên xuống dưới, cậu ta không thể nói lên từ nào để diễn tả nét đẹp của DU Du. Bây giờ trong lòng THiên Tư, không ai có thể dễ thương, có thể đáng yêu, và có thể xinh đẹp hơn Du Du nữa. Nhưng bây giờ cậu ta không thể thốt ra những lời đó.
- Ờ thì….
- Thấy chưa, cậu cũng chê tôi xấu mà có lý do gì mà sợ chứ. Thôi tôi phải đi không thôi trễ giờ bây giờ.

Du Du định quay vào trong, nhưng đã bị THiên Tư níu lại.
- Cô đừng đi, thật đó.

Ánh mắt như năn nỉ của THiên Tư làm cho Du Du có gì đó trùng xuống, tại sao cậu ta lại muốn ngăn nó lại đến như vậy?
- Tại sao cậu nhất quyết không cho tôi đi.
- Vì tôi lo cho cô.
- Tôi đã nói không sao mà.
- Anh ấy rất giỏi tán tỉnh con gái, nên tôi sợ…mà chẳng lẽ cô muốn đi như vậy sao, lần sau tôi sẽ đưa cô đi. Lần này ở nhà, tôi ra lệnh đó.

Thiên Tư bỗng dưng lớn tiếng, nạt lên, làm DU DU giật mình, nó càng thêm tức giận và hất tay Thiên Tư ra.
- Là do tôi muốn đi. Sao tôi phải nghe lời cậu chứ, xét về quyền lực trong nhà, anh Thiên Tử còn có tiếng nói hơn cậu. Mà tôi với cậu có quan hệ gì đâu chứ, mà phải lo cho tôi.
- Chẳng phải đã hôn nhau rồi sao?
- Á á….

Du Du giật mình khi nghe đến từ nhạy cảm đó, làm nó nhớ lại cái đêm sinh nhật mà 2 đứa môi chạm môi. Nó vội vàng chồm lên bịt miệng Thiên Tư lại.
- Sao cậu nói lớn vậy, với lại chẳng phải cậu đã nói đó là ắc xi đần sao?

Vừa lúc đó, cả Du Du và Thiên Tư đều há hốc mồm và chân tay run rẩy khi nhận thấy bà chủ - mẹ Thiên Tư đã đứng gần đó từ bao giờ, và ở phía đối diện, ngay cửa chính, THiên Tử và THiên Tứ cũng ngẩn người ra vì đã nghe hết được câu chuyện từ bao giờ….Du Du lặng cả người. Tại sao nó luôn phải hứng chịu những tình huống….chết người thế này.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Duck hunt