Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện Teen - Nhóc to gan đấy trang 5

Chương 10 : Thiên ơi cố lên !

Đứng trước cả đống áo cưới, cái nào cũng đẹp mê hồn, tôi không biết nên chọn cái nào nữa.

-Gì cứ đứng trơ ra như thế vậy ? Chọn một cái đi chứ ! - Thằng nhóc huých nhẹ. (Nó chọn cho nó một bộ tuxedo trắng rồi mà không cho tôi thấy, nghe nói khá đẹp)

-Cái nào cũng đẹp cả, chọn cái nào bây giờ ? Hết nhé !

Nó phì cười.

-Tham lam quá ! Có một cái lễ cưới mà cô đòi mặc hết, muốn tổ chức tới năm sau luôn hả ?

-Tại không biết chọn. – Tôi sượng sùng gãi đầu.

Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi bất chợt thở dài.

-Sao vậy ? – Tôi hỏi.

-Cái tướng cô khó chọn đồ thật.

Nó nói cái gì ? Nói vậy chẳng lẽ tôi xấu xí lắm sao ? Ôi cái thân ngốc nghếch. Lo

đi làm mà không chịu soi gương gì hết.

-Cô sao vậy ? – Nó xua tay trước mặt tôi.

Mặt tôi buồn so.

-Tôi biết tôi xấu lắm mà.

-Tôi nói cô xấu hồi nào ? – Nó tức giận nói.

-Hồi nãy. Cậu bảo tướng tôi khó chọn đồ.

-Khó chọn đồ tại cô đẹp quá chứ bộ. – Nói tới đó tự nhiên nó ngưng bặt.

Nó ngượng rồi kìa ! Ôi cái mặt ngượng ngùng dễ thương thật !

Nó quay phắt đi.

Muốn thấy khuôn mặt đó một lần nữa, tôi gặng hỏi lại :

-Hồi nãy nói gì vậy ?

-Nói cô khó chọn đồ. – Nó chối.

-Xạo !

-Thật !

Hai bên một bên xạo, một bên thật một hồi rồi tôi cũng tấn nó vào tường. Thấy nó hết đường, tôi hỏi thêm một lần nữa :

-Hồi nãy nói cái gì vậy ?

-Nói cô...cô...-Nó quay quắt tìm đường chuồn nhưng vô ích, hai bên đường bị tay tôi tấn cả rồi.

-Nói gì ?

-Hai đứa chọn đồ xong chưa ? – Phu nhân gõ cửa. - Ồ, thật bất ngờ !

Lúc này tôi mới định thần nhìn lại. Chúa ơi, mặt nó với mặt tôi chỉ cách nhau được có mấy phân.

-Mẹ ! Chuyện này... – Tôi tính phân giải.

Nhưng bà mỉm cười.

-Coi bộ ta đến không đúng lúc rồi. Thôi để ta ra ngoài cho hai trẻ được tự do. - Rồi bà ra ngoài khép cửa lại.

Còn tôi với thằng nhóc ở trong phòng.

Nó nói.

-Thấy chưa ? Toàn gây hiểu lầm.

-Xin lỗi. – Tôi lí nhí.

-Chọn đi ! – Nó quay qua tôi rồi nhìn đống đồ. – Thôi để tôi chọn cho.

Rồi nó kêu tôi lấy một bộ áo váy trắng từ trong tủ kính xuống. Có lẽ đó là bộ váy đẹp nhất.

-Thử đi ! Tôi ra kia chờ.

-Ừ, chờ tí nhé ! – Tôi cầm bộ váy vào phòng thay thử. – Ra ngoài chút đi ! – Tôi đẩy nó ra ngoài.

Tôi gọi một số bà giúp việc tới giúp. Họ nhanh chóng giúp tôi mặc bộ váy nặng trịch mà vướng víu đó. Tự ngắm mình trong gương, tôi thấy hình như đó không phải là tôi dù tôi chưa hề trang điểm. Trông lộng lẫy hẳn.

-Cám ơn mọi người. – Tôi mỉm cười.

-Thiếu phu nhân đợi đây một lát nhé ! Để chúng tôi gọi thiếu gia tới. - Họ lần lượt ra ngoài.

Tôi ngồi trong phòng chờ thằng nhóc tới ngắm.

Cửa mở, có bước chân.

Tôi quay ra.

-Này cậu xem...

Chưa nói hết câu tự nhiên tôi thấy trời đất tối sầm, ngất đi không biết gì nữa.

Đau quá ! Đầu óc tôi ê ẩm, không biết mình đã ngủ bao lâu nữa. Quái quỷ gì thế này ? Sao không cục cựa được. Tôi mở mắt ra. Tôi đang nằm trong một cái nhà kho bẩn thỉu, gớm ghiếc, còn khắp thân người thì bị trói bằng dây gai. Trước mặt tôi là một tên đang lăm lăm con dao bén ngót.

Trông quen quen, hệt như mấy cái cảnh bắt cóc tôi coi trong phim hình sự.

-Nằm yên đó ! Cục cựa tôi giết ngay. - Hắn kề dao vào cổ tôi. - Chờ tôi tính xong thằng nhóc sẽ tính cô.

Cái mặt hắn trông quen quen, hình như là... Nguyên Long, không phải ! Tôi còn mặc quần áo mà. Là ai ? Là ai ?

-Còn nhớ tôi không ? - Hắn đưa mặt mình đến chỗ sáng cho tôi nhìn rõ.

Là Anh Tuấn ! Chu Anh Tuấn. Đúng rồi ! Tôi còn nhớ khi xưa tôi với hắn học chung lớp chín...

-----Quá khứ-----

-Mai ơi ! Mình thích cậu lắm !

Tôi mỉm cười đáp lại.

-Mình biết rồi, bạn bè thích nhau là chuyện thường mà. Chúng ta sẽ là bạn thân nhé !

Anh Tuấn mặt vỡ ra thành từng mảnh nhưng hắn dùng tất cả sức lực và thể diện cuối cùng để gom lại những mảnh vỡ mà hét lên.

-Tuấn yêu Mai ! Yêu Mai từ lâu rồi !

-Thì bạn...

Hắn cướp lời tôi.

-Là tình yêu chứ không phải tình bạn.

Chuyện này tôi biết từ lâu rồi từ hồi vào lớp cơ, tôi đâu phải là đứa khờ. Giờ nợ nần chồng chất, tôi phải nai lưng ra mà trả nợ hơi đâu mà tính tới chuyện yêu đương chứ vả lại tôi không một lần nào rung động trước hắn cả trừ cái ngày đầu tiên (hắn khá đẹp trai). Tôi ỉm chuyện này đi từ lúc phát hiện ra. Nơm nớp lo sợ hắn tỏ tình nên mỗi lần hắn gợi đến chuyện tình cảm là tôi lảng sang chuyện khác liền. Ai dè...

-Mình cũng thích Tuấn lắm ! – Tôi khẽ khàng nói.

-Thật ư ? - Hắn chồm tới.

-Nhưng giờ gia đình mình còn khó khăn, mình phải lo trả nợ trước rồi mới lo chuyện riêng. – Tôi cố gắng thoái thác.

-Mình sẽ chờ.Hay mình kêu cha trả nợ hộ bạn (Nhà giàu mà). Chấp nhận mình đi. Mình đối với Mai là thật lòng.

Cứng đầu quá ! Đành nói thật vậy.

-Thật ra trước tới giờ với Tuấn mình chưa hề có một chút rung động nào cả, một nhịp tim lệch cũng không. – Nói vậy tôi cũng áy náy lắm. Tôi biết tình cảm ấy không phải là giả dối. – Nói chung là mình không yêu Tuấn theo kiểu Tuấn nói. Tuấn đẹp trai, tài giỏi thì chắc chắn sẽ tìm được người xứng đáng. Còn với mình, chuyện đó là hoàn toàn không thể.

-Mai ghét mình hả ?

Tôi lắc đầu.

-Trong lớp chỉ có Tuấn là không quan tâm chuyện giàu nghèo mà chơi với Mai, Mai quý Tuấn nhất. Nhưng không ghét và yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì thế nên...

-Tuấn không bỏ cuộc đâu ! - Hắn chạy ra xa hét lớn. – Ai cướp Mai đi là Tuấn không tha !

-----Hiện tại-----

-Tuấn phải không ?

-Ừ. Đã một năm rồi. Hôm nay là ngày Tuấn tỏ tình với Mai và bị từ chối. - Hắn thở dài.

-Không phải mình đã nói rồi sao, thích và yêu là hai chuyện khác nhau. – Tôi cố giải thích cho hắn hiểu.

-Nhưng Tuấn cũng đã nói ai cướp Mai đi là Tuấn không tha.

Cứng đầu quá ! Cả năm trời chẳng thay đổi chút nào.

-Nhưng mình với nhóc Thiên đâu phải là thật.

-Không thật mà cưới, không thật mà Mai chấp nhận làm dâu nhà họ Dương ? Vậy sao lúc đó Mai không chấp nhận mình để mình trả hết nợ cho cha Mai.

-Mình bị cha lừa mà. – Tôi miễn cưỡng nói, hắn rõ tính tôi - ghét của cho.

-Mình cũng hy vọng vậy. Thật ra hôm nay bắt cóc bạn vì một lý do khác. - Hắn nói. - Bắt Mai để ép thằng nhóc giao tài sản cho cha, Mai biết sau khi cha nó chết nó được hưởng một tập đoàn mà.

Hắn, hắn bắt cóc tôi là để uy hiếp thằng nhóc.

-Tuấn với họ Dương có quan hệ gì ? – Tôi hỏi. – Trên gia phả đâu có...

-Gạch rồi, mẹ mình là con gái họ Dương nhưng quan hệ bất chính với cha nên bị gạch khỏi gia phả, tước luôn phần tài sản. Hôm nay mình đến để đòi nợ. - Hắn cười lớn.

Thật đáng ghét, khuôn mặt ân cần, luôn mỉm cười trìu mến với tôi nay đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt gian ác, tham lam.

-Có lẽ giờ thằng nhóc đang lo sốt vó cho cô dâu giả.

-Cho người đóng giả à ?

-Nếu nó bằng lòng đổi gia tài cho Tuấn thì Tuấn mất Mai sao ? Phải cho nó nếm mùi. - Hắn tiến sát bên tôi, mỉm cười. – Mai mãi mãi là của Tuấn thôi.

-Tuấn thay đổi rồi. – Tôi thở dài.

-Vì Mai thôi mà. - Hắn đưa tay sờ má tôi.

-Buông ra ! Đừng đến gần tôi ! – Tôi trườn ra xa.

-Mai ! - Hắn lao tới.
Tôi né qua một bên, tức giận.

-Đừng hòng dụ dỗ, tim tôi giờ chỉ có một người. Hả ?

Trời đất. Tôi nói kiểu này khác nào đổ dầu vào lửa chứ. Cái miệng hại cái thân. Mà tôi nói thật chứ bộ. Có điều không biết đó là ai thôi.

-Tên nào ? - Hắn hét lên.

-Không phải bạn. Chấm hết. – Tôi lấp liếm.

-Ta không cho phép !

-Thiếu gia ! - Một tên có dáng vệ sĩ xông vào.

Hắn giật mình, hỏi :

-Chuyện gì ?

-Bể rồi, thằng nhóc đã phát hiện và đang tiến về đây. – Tên đó hốt hoảng.

Hắn toát mồ hôi, mặt tái nhợt.

-Đồ vô dụng ! Không biểt chặn nó à ?

-Dạ đã chặn rồi ! Nó đánh dữ lắm.

-Sao ?

-Giờ nó đã...

Chưa nói hết câu đã bị hạ gục, ngã sóng xoài trên mặt đất. Cái thân hình đồ sộ ngã xuống làm cho tôi thấy được thân hình bé nhỏ đằng sau, là nó.

-Buông cái bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy ngay. – Nó ra lệnh.

Anh Tuấn sợ hãi, lắp bắp :

-Sao mày biết đó là người giả ?

Nó mỉm cười tự tin.

-Biết chứ, Tiểu Mai là một người con gái bản lãnh mà yên phận cho mày trói bằng lụa mỏng như vậy thì ta đâu có thèm tuyển về. Muốn trói con chằn cái ấy phải dùng dây phép cỡ loại thừng thô mới mong trói được.

-Thằng nhóc chết tiệt ! Ăn nói thế hả ? – Tôi tức mình hét.

Nó mừng rỡ.

-Quả nhiên đây là hàng thật.

-Hàng thật cái con khỉ !

-Mày vào đây làm gì ? - Tuấn gằn giọng.

-Ta nói cho mày biết nhé, đám cưới đang được chuẩn bị mà bắt cóc cô dâu về chỗ hôi hám thế này là xấu lắm biết không, ta đến đây để đón vợ. – Nó thản nhiên nói.

Đột nhiên nó hét lên :

-Thả Tiểu Mai ra ngay !

Lúc này nó mặc một bộ tuxedo trắng, tôi thấy nó chững chạc vô cùng, cứ như là dũng sĩ thu nhỏ vậy. Tim tôi đột nhiên đập rộn ràng, có cái còn lạc nhịp nữa chứ.

Tuấn lúng túng. Hắn vớ lấy con dao, dựng tôi dậy, kê dao ngay cổ, hăm doạ.

-Mày mà tới đây tao đâm nó chết. Mày biết đây là hàng thật mà.

-Mày...

-Muốn cái cổ này đừng có sẹo thì ngoan ngoãn trao tập đoàn cho ta. - Hắn siết chặt lấy tôi.

-Mày...

Tôi hét lên :

-Đừng ! Có đưa cả núi vàng cho hắn tôi cũng không được an toàn đâu. Chạy đi !

Lúc đó bọn vệ sĩ nhếch nhác lết tới, tên to con lúc nãy cũng lồm cồm bò dậy. Nguy rồi !

-Chạy lẹ đi ! Muốn chết hả ? – Tôi cố gắng hét lên. – Thiên ơi !

-Tỉnh dậy đúng lúc lắm ! Đánh nó cho ta ! - Hắn thét gọi bọn chúng.

-Vâng !

Cả bọn hồi nãy chắc bị thằng nhóc giần cho một trận, đứa nào cũng hằm hè. Rồi không hẹn mà xông lên trả mối thù nhục nhã hồi nãy.

Tuấn thích thú ngắm nhìn, hắn đắc chí nói :

-Đánh đến khi áo cưới trắng thành màu đỏ luôn. - Hắn cười ha hả - Ngày xưa cha nó vì vợ mà bị trọng thương trong lúc bệnh luôn. Nay nó học theo cha.

Bọn khốn kiếp, chúng nó đánh trẻ con không thương tiếc.

Cái dây thừng chết tiệt. Tôi cố gắng bứt nó ra. Giờ trong đầu tôi chỉ còn suy nghĩ là phải bứt cái dây thừng này bằng mọi giá mà thôi. Tôi không để ý rằng hai cánh tay tôi đang bắt đầu ứa máu.

Thằng nhóc bắt đầu gục xuống vì chịu đòn không nổi.

Đứt đi ! Đứt đi ! Ta van mi đấy ! Đứt đi !

-Đánh ! Đánh ! – Tên Tuấn cười vang.

Có cái vệt gì đỏ đỏ đang chảy xuống từ trán nó. Máu !

-Bọn đáng ghét !

Động lực ở đâu cho tôi. Hai cánh tay bứt tung cả sợi dây thừng.

Tôi thanh lý môn hộ, xử tên bạn kia trước bằng một cước rồi sau đó lần lượt thanh toán từng tên một. Nhờ đạt được đai đen karate và cơn tức giận, bọn chúng nằm gọn dưới đất chỉ trong vòng năm phút.

-Có sao không ? – Tôi vực thằng nhóc dậy. - Đầu chảy máu kìa !

Nó khẽ mở mắt, mỉm cười.

-Tốt rồi. Tôi cứ sợ cô gặp nguy hiểm. Tay cô...

-Tôi không sao, để tôi đưa cậu đi bệnh viện. Ráng nhé nhóc !

-Đừng gọi nhóc, gọi như hồi nãy đi ! – Nó thều thào. - Gọi Thiên ấy. Nghe vui lắm ! – Nói xong nó ngất luôn.

-Ê !

Nó ngất thật rồi. Không còn cách nào khác tôi xốc nó lên, chạy thẳng đến bệnh viện.

-Cố lên. Tôi cấm cậu chết đấy ! Cố lên Thiên ơi !

Chương 11 : Ngày vui hay ngày buồn ?

Ngồi trước phòng cấp cứu, lòng tôi cứ phập phồng lo âu, hoảng sợ. Hai cánh tay vừa mới được băng bó đang run lên. Nhỡ có mệnh hệ gì thì tôi không biết làm sao. Vì tôi mà nó bị thương hay vì...

Bác sĩ ra ngoài, nói với phu nhân vài câu gì đó. Tôi vội vàng lao đến hỏi :

-Bác sĩ nói gì vậy hả mẹ ?

Phu nhân thở dài, buồn rầu nói :

-Tiếc thật họ đã cố gắng hết sức...

Tim tôi như muốn ngưng đập, cố gắng hết sức ? Vậy là tính mạng của thằng nhóc...

-Con... con xin lỗi...

-Đừng... đừng khóc ý ta muốn nói là họ không thể làm cho nó khoẻ ngay được nên đám cưới phải hoãn lại tuần sau. – Phu nhân vội vàng đính chính.

-Hả ? Vậy...

-Nó sẽ khỏi.

Tôi thở phào. Làm hết hồn. Nó mà chết một cái là tôi ân hận suốt đời, không có gì có thể bù đắp được.

-Con vào thăm nó được rồi. – Phu nhân dịu dàng nắm tay tôi vào phòng thằng nhóc. – Ta lên thăm cha nó đây.

Thằng nhóc đang nằm trên giường của bệnh viện, mặt mày tái nhợt, môi khô cả. Nó đang được truyền dịch. Vết thương trên đầu đã được băng bó cẩn thận. Nó vẫn ngủ, ngủ rất say.

Trong các bộ dạng của nó, tôi rất thích nhìn nó ngủ, lúc nó ngủ rất dễ thương, tựa hồ như một thiên thần không cánh. Ngày thường tôi mong nó ngủ càng lâu càng tốt vì nó thức là sẽ kiếm chuyện với tôi đủ điều. Nhưng bây giờ tôi không thích điều đó chút nào vì nếu nó ngủ lâu có lẽ sẽ ngủ luôn. Tôi sợ, sợ lắm !

Bỗng, nó trở mình, hai hàng mi khẽ động đậy, miệng nó lẩm bẩm cái gì đó. Nhưng mắt chưa mở.

Khát nước quá ! Tôi đi tới đầu hành lang kiếm chút nước để uống. Chuẩn bị ra khỏi cửa thì...

-Mai !

Tôi giật mình quay lại. Thằng nhóc đã mở mắt, nó tỉnh rồi.

Quên cả cái cổ họng đang khô ran vì khát, tôi vội vàng trở lại.

-Tốt quá ! Cậu tỉnh lại rồi ?

-Chỗ này là chỗ nào ? – Nó yếu ớt nói.

-Bệnh viện, cậu bị bọn chúng đánh ngất nên tôi đưa đến bệnh viện.

-Bác sĩ nói thế nào ?

-Tuần sau cậu mới hoàn toàn khoẻ.

-Còn đám cưới ? – Nó vội hỏi.

-Bị hoãn, phải tuần sau mới tổ chức.

-Hoãn à ? - Mặt nó buồn rười rượi.

Nó rất nôn đến ngày mai, hôm qua cứ đi qua đi lại mãi. Có lẽ đây là một chuyện khó chấp nhận được.

Tôi cố gắng an ủi nó.

-Tình hình cha cậu vẫn vậy, chưa sao đâu.

Nó không nói gì cả, chỉ đăm đăm nhìn vào hai cánh tay bị băng của tôi.

Tôi hiểu, liền nói :

-Cái này sẽ mau lành thôi mà, không để lại sẹo đâu.

-Xin lỗi.

-Chính tôi mới phải xin lỗi. – Tôi mỉm cười.

Nó hỏi :

-Còn gã bắt cóc ?

-À, tôi kêu cảnh sát tóm gọn cả rồi. – Tôi tự hào khoe thành tích của mình nhưng dù sao cũng thấy buồn khi mất đi một người bạn.

Hình như nó biết được.

-Tên đầu sỏ là cái gì của cô ? Đừng có giấu tôi. Hắn đã làm người giả đánh lừa thì chắc chắn không phải là bình thường.

Biết khó giấu, tôi bèn nói thật :

-Bạn thân hồi cấp hai.

-Có thân lắm không ?

-Có.

-Thân lắm hả ?

-Trong lớp chỉ có mình hắn chơi thân với tôi.

Nó nói giọng giận dỗi :

-Vậy mà cô tống nó vào tù làm gì ? Sao không phối hợp chiếm tập đoàn với nó luôn đi.

-Nhưng làm vậy là trái lương tâm. Vả lại tình cảm giữa tôi với hắn giờ đã cạn rồi. – Tôi thở dài.

-Sao vậy ?

-Từ đầu tôi chỉ xem hắn là bạn, nhưng giờ thấy con người thật của hắn nên cạn rồi. – Tôi mỉm cười.

-Vậy à ? Cám ơn. – Nó mỉm cười.

-----***-----

Một tuần trôi qua. Cái ngày bắt tôi phải dồn mọi khả năng diễn xuất cũng đã đến. Lễ cưới cũng diễn ra.

Hôm nay không có nhiều khách mời tới dự, chỉ là những thành viên trong họ thôi nhưng có một gương mặt vô cùng quen thuộc không phải là người trong họ Dương cũng được mời tới đây, đó là cha tôi. Ông ăn diện rất đẹp, mặc một bộ vét trắng, chơi đôi giày láng coóng, cười cười nói nói với mọi người trông thân mật lắm, đặc biệt là với cha thằng nhóc.

-Con gái ta hôm nay đẹp mê hồn. – Ông mân mê chiếc khăn vôn tôi đang choàng trên đầu.

-Nhờ cha cả đấy ! – Tôi giật lại, cú lừa ngày nào vẫn còn in sâu trong tâm trí khó mà quên.

Ông chỉ mỉm cười.

-Con không hiểu đâu. Tất cả đều là lời hứa với mẹ con.

-Hả ?

-Thưa, đã đến giờ rồi ạ !

Ông đưa tay ra, mỉm cười.

-Đi thôi con !

-Dạ. – Tôi nắm tay ông ra sảnh đường.

Ủa, có điều quái lạ. Hôm nay cha tôi không có mùi rượu, mọi hôm tôi đứng cạnh là đã nghe nồng nặc rồi. Cha cai rồi à ? Hay tại muốn giữ thể diện ? Nhưng ra tới sảnh điện rồi nên tôi không dám hỏi.

Cha dắt tôi đến bên cạnh thằng nhóc.

-Trăm sự nhờ cậu.

Nó ngơ ngác, không hiểu gì cả. Nhưng cũng gật đầu, đón lấy tay tôi.

Cha nhà thờ bắt đầu đọc diễn văn. Cuối cùng ông hỏi :

-Dương Nhất Thiên, con muốn lấy Tiểu Mai làm vợ không ?

-Thưa cha, có. – Nó nhìn tôi rất dịu dàng. (Chính tôi cũng không biết là thật hay giả)

-Còn con ? – Cha nhà thờ quay sang tôi.

-Thưa cha con đồng ...

-Anh ơi ! - Tiếng phu nhân gào lên thê thảm.

Tôi và thằng nhóc vội vàng chạy xuống xem thử.

Trời ơi. Cha thằng nhóc ói ra máu. Và đã... đã... tắt thở.

-Cha con chết rồi ! – Phu nhân nghẹn ngào nói.

-Mẹ nói dối ! Cha đang doạ con phải không ? Làm sao cha lại chết trong lúc này được – Nó cầm lấy tay cha.

Phu nhân không nói dối. Bàn tay ấy đã lạnh ngắt, không còn hơi ấm lẫn một chút mạch đập. Cha nó chết thật rồi.

-KHÔNG THỂ NÀO ! CHA BẢO SẼ SỐNG VỚI CON VÀ DÂU MỘT THÁNG RỒI MỚI TỪ TRẦN MÀ. CHA ƠI ! – Nó ôm chặt cha mình, lay mạnh. – Đừng ngủ nữa ! Dậy ! Dậy !

Cha nó đã ngủ thật rồi.

-----***-----

Hỷ đường hôm qua nào đã bị biến thành linh đường hôm nay. Chỉ trong một khoảnh khắc mà ngày vui biến thành ngày buồn. Đời là thế sao ?

Tiễn linh cữu ông về nơi yên nghỉ mà lòng tôi buồn rười rượi. Tuy tiếp xúc với nhau không lâu nhưng tôi vẫn kính trọng ông ấy và xem ông như cha mình. Tiếng kinh cầu hồn vang mãi trong đầu dù dứt đã lâu.

Nhưng người buồn nhất có lẽ là phu nhân và thằng nhóc. Phu nhân hôm qua đã khóc hết nước mắt, ngất lên ngất xuống bao nhiêu lần. Còn nó, cả ngày hôm qua không nói một tiếng nào, nụ cười cũng không thấy, thậm chí một trừng mắt cũng không xuất hiện. Có lẽ ai cũng nghĩ nó là người vô cảm nhưng so với bọn cháu kia thì có lẽ thật lòng hơn nhiều.

Linh cữu đã hạ huyệt, lễ tang đã kết thúc. Kẻ phúng viếng về hết, tôi cũng đi về biệt thự với cha. Để lại phu nhân, thằng nhóc và một số tên khóc mướn mà bọn cháu họ, anh em họ thuê được.

Trời mưa bắt đầu nặng hạt, phu nhân cũng về, bọn chúng cũng về. Không có nó trong đoàn.

-Thiên đâu ạ ? – Tôi hỏi phu nhân.

-Nó còn ngoài đấy, ta bảo nó thế nào nó cũng không chịu về.

Cái thằng nhóc cứng đầu, mới nằm bệnh viện giờ muốn nhập viện nữa hay sao ? Tôi vội vàng mang cây dù, chạy một mạch đến nghĩa trang.

Nó vẫn đứng đó, đứng bên mộ cha, đứng dưới cơn mưa đang nặng hạt và càng lúc càng lớn thêm. Cả người đều ướt sũng. Nó đăm đăm nhìn vào tấm bia, mặt sững sờ.

-Mưa rồi. Về nhà đi chứ ! – Tôi che dù cho nó. - Kẻo cảm.

-Hả ? Mưa rồi à ? – Nó ngạc nhiên.

-Ừ, phu nhân và đám khóc mướn cũng về luôn rồi – Tôi nói. - Về !

-Ờ. – Nói rồi nó hất cây dù trong tay tôi rớt xuống đất.

-Đồ cứng đầu. – Tôi cũng không lượm cái dù lại.

Nó mỉm cười, thản nhiên hỏi :

-Cha tôi chết rồi ?

-Ừ.

-Ngay lễ cưới ?

-Ừ.

-Đây là mộ ?

Tôi khẽ gật đầu.

-Thật ích kỷ, ra đi một mình, bỏ lại vợ con thế này, ông biết là ông ích kỷ lắm không ông già ? – Nó đánh mạnh vào tấm bia. - Hại mẹ con tôi phải khổ.

Tôi mỉm cười.

-Trút giận kiểu này có làm lòng cậu nhẹ bớt không ?

-Chẳng lẽ cô biết ?

-Ừ.

-Làm thế nào để nhẹ đây ?

-Khóc.

Nó bật cười. Nụ cười vô cùng đau khổ.

-Nhưng tôi thích tắm mưa hơn.

Nó đưa tay ra đón những giọt mưa.

-Mưa hôm nay lạnh nhỉ ?

-Đúng là lạnh thật. – Tôi đã bắt đầu run lên.

-Nhưng tại sao lại có vị mặn ? – Nó mỉm cười vu vơ

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog