Chương 21: ÁNH MẮT SẮC XẢO ĐÓ
Sau khi liên hoan âm nhạc kết thúc, tôi bị Thái Hi kéo lại. Kỷ Trung nhìn thấy nhưng lại không nói gì, xem ra có tâm sự gì đó rất nặng nề. Sau khi xuống khán đài, một mình anh ấy trở về phòng.
Thái Hi kéo tôi ra ngoài khách sạn, anh ấy dựa vào một cái cột, nhìn tôi không chớp mắt. Bỗng thấy lồng ngực Thái Hi thở rất mạnh, cả người giống như dán vào cột vậy. Dần dần trong mắt anh hiện lên vẻ đau khổ sâu sắc, nó lan khắp mặt Thái Hi. Anh ấy đau khổ nhìn tôi bằng ánh mắt cùng cực đó, đứng trong đêm gió, tôi không khỏi có chút run rẩy.
Một lúc sau đó, Thái Hi mới lên tiếng: “Thảo nào sáng nay cậu nói không có thời gian cùng đi xem ca nhạc, thì ra là đã có hẹn với người khác rồi.”
“Không phải đâu, Thái Hi.” Tôi vội vã giải thích: “Hôm nay lúc nói chuyện điện thoại với cậu, mình không hề nghĩ là tối nay sẽ đi xem ca nhạc.”
“Vậy à, Y Nghiên?”. Chợt Thái Hi nói như đang bị thương vậy: “Mình cứ nghĩ trong ba ngày này cậu sẽ suy nghĩ kỹ đến mối quan hệ giữa hai chúng mình, hai hôm nay mình luôn kìm nén suy nghĩ đến tìm cậu, hy vọng có thể sau ba ngày sẽ có được câu trả lời chính thức và sẽ hài lòng. Nhưng xem ra, cậu không hề suy nghĩ qua vấn đề này?”
Tôi thở nhẹ: “Mình đương nhiên đã nghĩ rồi, Thái Hi, mình có thể thề là mình có suy nghĩ kỹ về điều này.” Tôi nhìn Thái Hi, nét mặt nghiêm túc và trân trọng: “Nhưng đáp án của mình vẫn không thay đổi, từ trước đến nay vẫn thế. Người mình yêu là Kỷ Trung.”
Thái Hi dùng ánh mắt đầy sâu thẳm nhìn tôi: “Nhưng mình không thể nhìn cậu lại một lần nữa đi vào trong thế giới đầy nguy hiểm và đau khổ kia của Kỷ Trung!”
Tôi lộ vẻ nghi hoặc: “Nguy hiểm và đau khổ? Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Sức khoẻ của Kỷ Trung đã phục hồi rồi. Hơn nữa, sau khi mình và cậu ấy trở lại với nhau, bọn mình đều rất vui vẻ, cuộc sống hàng ngày giống như đang cưỡi trên đám mây bay nhè nhẹ vậy, tại sao chúng mình lại đau khổ chứ?! Đương nhiên, việc quay trở lại của bọn mình đã tạo thành nổi khổ cho Thái Chân!”.
Thái Hi nhìn tôi một lúc rồi thẳng thắn nói: “Nếu như Thái Chân đau khổ, đó là vì tự nó chuốc lấy. Cậu nói cuộc sống hàng ngày hiện nay của các cậu giống như đang cưỡi trên những đám mây. Nhưng cậu không có nghĩ qua, nếu như một ngày nào đó cậu rơi từ trên đám mây xuống, cậu sẽ thế nào? Có thể cậu sẽ ngã đến nỗi không thể đứng dậy được, thậm chí có thể gãy xương toàn thân. Lúc đó, trên mặt đất, liệu có người tiếp ứng cậu không?”
Tôi mơ hồ nhìn nét mặt thâm trầm của Thái Hi, lời của anh ấy làm tôi thấy mơ hồ, cái gì mà rơi trên mây xuống sẽ làm sao? Cái gì sẽ không thể đứng dậy được? Cái gì mà gãy xương toàn thân? Lời nói của anh ấy thật khiến tôi không thể suy nghĩ nổi.
Tôi lẩm bẩm nói: “Mình không hiểu cậu đang nói gì. Nhưng mình lại biết mình đang làm gì. Mình và Kỷ Trung đang sống trong tình yêu cuồng nhiệt, mình và cậu ấy đã trải qua thời gian dài sóng gió. Bây giờ mình nghĩ không ra còn có chuyện gì có thể chia cắt được chúng mình nữa!”
Sự thẳng thắn kiên định của tôi dường như làm Thái Hi càng thêm lo buồn: “Y Nghiên, chuyện gì cũng đừng nên chắc chắn như thế, thế giới này việc gì cũng có thể xảy ra. Mai là ngày hẹn cuối cùng của chúng ta, giả sử như ngày mai cậu có nhận lời yêu mình hay không? Hoặc là…”
Tôi ngắt lời anh ấy: “Thái Hi, bây giờ mình có thể chắc chắn nói với cậu rằng cho dù là hôm trước, hôm nay hay hôm sau đi nữa thì người mình yêu vẫn là Kỷ Trung! Dù tình yêu có làm cho mình căng thẳng, phiền muộn, bất an cỡ nào đi nữa thì câu trả lời của mình vẫn không thay đổi!”
Thái Hi mơ màng nhìn tôi: “Mình nghĩ tạm thời tình yêu làm cho cậu mê muội đi rồi!”
Tôi khẳng định: “Không, mình không hề mê muội! Mình xác định rõ người mình yêu là Kỷ Trung!”
Thái Hi lại hỏi: “Cậu khẳng định người cậu yêu không phải là mình!”
Tôi đón lấy ánh mắt anh ấy: “Mình khẳng định.”
Thái Hi vẫn không buông tha cho tôi: “Thế làm sao có thể khẳng định được là cậu có sai lầm hay không chứ?”
Tôi đứng thẳng lưng lên: “Mình khẳng định mình không sai!”
Trong mắt Thái Hi thoáng qua một điều gì đó khó hiểu: “Cậu thật sự khẳng định sẽ cùng cậu ấy?”
Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa, hét lên: “Mình khẳng định! Mình chắc chắn! Nếu cuộc sống của mình không có cậu, mình vẫn có thể tiếp tục sống. Nhưng nếu không có Kỷ Trung…”. Nói đến đây, trong đầu tôi bất giác xuất hiện cảnh tôi và Kỷ Trung cách xa nhau, tôi lắc mạnh đầu: “… mình nghĩ mình không thể tiếp tục sống được, cho dù cậu ấy đi đến đâu, chân trời góc bể mình đều đi cùng cậu ấy!”
Sự khó hiểu trong mắt Thái Hi càng đậm nét hơn, anh lắc đầu nói: “Có nhiều điều mình không hiểu, cậu và cậu ta ở bên nhau nếu không khóc thì cãi nhau hoặc đấu khẩu với nhau, mình không hề nhìn thấy cậu vui vẻ hơn trước kia.”
Tôi gật đầu nói: “Phải, mình và Kỷ Trung thường hay hiểu nhầm nhau, cố tình xuyên tạc nhau, càng làm rõ thì càng mâu thuẫn nhau. Nhưng sao cậu biết là mình không vui chứ?” Tôi lấy tay đặt lên ngực mình: “Ở đây, mỗi nổi thống khổ của mình và Kỷ Trung đều mang đến một niềm vui mừng như điên vậy! Đây là điều mà cậu không thể thấy được! Vì cậu ấy mình mới biết thế nào là tình yêu, không chỉ đơn giản là thích mà đó là một sức mạnh cháy bỏng đốt cháy con người, một khi đã vào thì không thể nào ra được nữa!”
Chợt Thái Hi nắm chặt bàn tay rồi nói tiếp: “Y Nghiên, mình thừa nhận mình không thể mang đến cho cậu một tình yêu cuồng nhiệt như Kỷ Trung, mình đã từng trải qua, hai năm trước. Mình từng là đại ca của băng nhóm trong trường học, mình cũng từng ngang tàng như Kỷ Trung vậy, nhưng trong một lần thanh toán lẫn nhau, mình không còn gì cả, cuộc sống của mình đã hoàn toàn thay đổi. Chính mắt mình chứng kiến bạn gái chết trong tay mình. Từ đó trở đi, mình thề sau này mình không để người bên cạnh phải chịu tủi thân, mình quyết không để người đó khóc và đau lòng. Mình muốn làm cho cuộc sống của người ấy mỗi ngày đều là bầu trời trong xanh không một áng mây! Cho đến học kì này gặp cậu, Y Nghiên, lúc mình thấy cậu vì Kỷ Trung mà đau buồn rơi nước mắt, mình liền thầm nghĩ, từ nay về sau mình sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cậu, mình phải chữa khỏi nước mắt của cậu!”
Nước mắt tôi ứa ra, từng giọt cứ thế rơi xuống, nhưng tôi vẫn lắc lắc đầu: “Nếu mình không gặp Kỷ Trung, có lẽ mình sẽ bị cậu làm cho cảm động. Nếu như mình không yêu Kỷ Trung, có lẽ mình sẽ vì thế mà nhảy vào trong lòng cậu rồi.” Tôi ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng mình và cậu ấy đã gặp nhau, đã cãi nhau, đã yêu nhau! Mình và cậu ấy một lúc chia xa, một lúc lại ganh ghét, một lúc ôm nhau, lúc lại giày vò nhau. Mặc dù đau khổ, mặc dù không an toàn nhưng niềm hạnh phúc đến từ đó thì không có gì sánh được. mùi vị phong phú của tình yêu chỉ có mình và cậu ấy mới có thể cảm nhận được, trái tim của mình đã bị cậu ấy lấp đầy rồi. Mình thật sự không thể giải thích được tại sao mình lại không chọn tình yêu bình yên của cậu, mà tình nguyện lựa chọn tình yêu đầy phong ba bão táp của Kỷ Trung. Tình yêu vốn dĩ là điều hẹp hòi như thế, ích kỉ như thế, tế nhị như thế. Thái Hi, mình hoàn toàn không thể giải thích được!”
Một hồi lâu sau, Thái Hi mở miệng nói: “Y Nghiên, mình nghĩ cậu nói đúng, tình yêu vốn dĩ tế nhị đến thế, mình không thể nào giải thích rõ ràng, mình cũng không thể nào hiểu tường tận được. Cậu yên tâm, kể từ ngày mai, mình sẽ không lấy những điều này làm phiền cậu nữa. Mình sẽ dần dần rút khỏi thế giới của cậu và Kỷ Trung.” Nói xong, mắt cậu ấy nhìn thẳng tôi trong vắt, rồi nói tiếp: “Cậu không cần phải buồn vì mình đâu.”
Tôi mỉm cười nhìn anh ấy. Nét mặt Thái Hi lại bắt đầu trở nên phức tạp, không thể đoán được như trước đây. Có lẽ anh sẽ buồn, hay có lẽ không? Không ai có thể biết được. Nhưng hôm nay tôi rất hạnh phúc, cuối cùng hôm nay tôi đã có cơ hội nói hết những gì trong lòng mình cho Thái Hi nghe.
Sau khi chia tay với Thái Hi tại cổng nhà hát, tôi quay người trở về phòng mình, vừa đi vừa nhớ lại những lời tôi và Thái Hi vừa nói với nhau. Một lần nữa tôi lại nhớ đến lời của anh ấy, “Nhưng cậu có suy nghĩ qua, lỡ như một ngày nào đó, cậu rơi từ trên đám mây xuống, cậu sẽ làm sao? Có thể cậu sẽ ngã đến nỗi không dậy được, thậm chí có thể gãy hết xương!”
Chợt tôi có một dự cảm, dường như lời Thái Hi nói có ý gì đó, lẽ nào anh ấy đang ngầm báo với tôi điều gì chăng? Có chuyện gì đó sẽ xảy ra sao? Nhưng ngoài Thái Chân ra, tôi thật sự nghĩ không ra còn có điều gì ngăn cản bước chân tình cảm giữa tôi và Kỷ Trung! Mặc kệ Thái Hi! Tôi lắc đầu mạnh, nằm trên giường một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Tôi đi vào một giấc mơ nặng nề, cảm thấy hình bóng của Thái Hi và Kỷ Trung giống như hai sợi dây đan chéo nhau, vây chặt lấy, tôi cố vùng vẫy, kêu gào trong lưới, muốn thoát ra nhưng tấm lưới đó lại càng siết chặt hơn khiến tôi không thể thở được nữa, bên cạnh còn có Thái Chân mặt mày lạnh lùng đứng nhìn.
Tôi chợt tỉnh dậy, đưa tay sờ mới phát hiện mồ hôi toát ra đầy người. Tôi nằm đó với tâm trạng bất an, một lúc lâu sau mới lau hết mồ hôi trên trán, vẫn thấy choáng váng. Lúc đó, mới nhận ra mình không cởi áo mà cũng không đắp mền, cứ thế nằm ngang lên giường ngủ với tư thế ngủ kì quái khiến toàn thân nhức mỏi.
Sau khi thức dậy, tôi đi tìm Kỷ Trung. Thấy anh ấy vẫn chưa thức dậy, vì thế tôi một mình đi xuống lầu ra ngoài dạo. Thời tiết hôm nay dường như cũng không tốt lắm, trời âm bạn, từng đám mây dày phủ khắp, không có một tia nắng nào chiếu qua nổi.
Tôi quay về, đang đi bỗng có một người đàn ông đi đến, nói với tôi: “Cô Hàn, phu nhân chúng tôi muốn gặp cô nói chuyện một lát.”
Tôi lấy làm lạ, phản ứng đầu tiên là làm sao anh ta lại biết tôi họ Hàn, nhà chúng tôi ở Nhân Xuyên, ở Thủ Nhĩ này tôi không biết ai cả, càng không thể nào quen một phu nhân nào đó, thế này là sao?
Trong lòng nghi hoặc nhưng tôi vẫn đi theo người đàn ông đó. Chúng tôi đi đến quầy cà phê ngoài trời của khách sạn, có mấy người khách dậy sớm đang ăn sáng. Người đàn ông đó dẫn tôi đến trước mặt một người phụ nữ rồi nói: “Phu nhân…”
Người được gọi là “Phu nhân” đó quay đầu lại, lúc đó tôi ngạc nhiên vô cùng, máu trong người dường như đông cứng lại. Không hề quen người đàn bà đang ở trước mặt, nhưng tôi vẫn nhận ra “ánh mắt sắc xảo” đó trên khuôn mặt bà ta.
Tôi lúng túng nhìn bà ấy, rồi lắp bắp nói: “Hôm qua, bà theo dõi tôi cả ngày?”
Nét mặt bà ấy đanh lại, lạnh lùng nói: “Là tôi theo dõi con trai tôi.”
“Con trai của bà?”
Bà ấy vẫn lạnh lùng nhìn mặt tôi: “Tôi là mẹ của Kỷ Trung.”
Lúc nghe thấy bà ấy nói là mẹ của Kỷ Trung, ngay lúc đó, dường như tôi hiểu hết mọi chuyện, lại dường như không hiểu gì cả. Tóm lại là một cảm giác rất kì lạ đang ùa vào đầu tôi.
Mẹ Kỷ Trung nói tiếp: “Vốn dĩ hôm nay chúng tôi phải bay về Mỹ rồi, nhưng bỗng nhiên Kỷ Trung lại nói với tôi không muốn trở về Mỹ. Tôi cứ nghĩ rằng nó chỉ nhất thời trở tính trở nết, mấy hôm sau thì sẽ đâu vào đấy thôi, không ngờ nó làm thật. Hôm qua, tôi đi theo nó và nghĩ rằng tôi không thể ngồi đó mà nhìn được nữa. Tôi không cho phép đứa con trai duy nhất của mình quan hệ với một đứa con gái không có giáo dục như cô!”
Tôi? “Không có giáo dục?”
Giọng của mẹ Kỷ Trung mặc dù không lớn, nhưng từng câu từng chữ giống như chiếc búa đập mạnh vào đầu tôi. Cố giữ bình tĩnh, một lúc lâu sau, tôi mới hỏi lại bằng giọng hơi run: “Bà cảm thấy tôi không có giáo dục sao?”
Mẹ Kỷ Trung nhìn chằm tôi: “Không có giáo dục chút nào, tôi không biết bình thường bố mẹ cô dạy dỗ cô thế nào? Rõ ràng cô biết bạn gái của Kỷ Trung là Thái Chân, vậy mà cô lại chen vào thế giới của chúng. Còn nữa, nếu có giáo dục, thì cô đã không dính chặt với Kỷ Trung ở ngoài đường như thế, lại còn không biết xấu hổ nói: Mình ghét cậu, vì cậu chỉ hôn mình có tí xíu. Nếu cô có giáo dục, thì cô không nên ra đứng cùng cặp với Kỷ Trung chỉ có một tấm khăn quấn quanh người, trên sân khấu của khách sạn. Đó đâu có giống phong cách của đứa con gái có giáo dục chứ?”
Mặt tôi lúc đó biến sắc, dường như trời sập xuống đầu. Bà ấy vừa dứt lời, cả thế giới trong lòng tôi đã sụp đổ! Rõ ràng bà ấy đã điều tra tôi, hơn nữa còn điều tra khá cặn kẽ nữa! Trong lúc tinh thần hoảng loạn đó, trong lòng tôi vẫn chợt thoáng có một suy nghĩ: Trong mắt mẹ Kỷ Trung, mọi hành vi cử chỉ của tôi đều là không có giáo dục, nhưng nếu sau khi bà ấy biết được chân tướng của Thái Chân, thì bà ấy sẽ nghĩ sao?
Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng cười. Mẹ Kỷ Trung không bỏ qua chi tiết nhỏ này, bà ấy hỏi tôi: “Không phục phải không?” Tôi giận đến nỗi không nói nên lời, ngực bắt đầu đập thình thịch.
Bà ta lại nói tiếp: “Nhưng không phụ thuộc vào cô đâu. Đợi Kỷ Trung và Thái Chân tốt nghiệp, chúng sẽ lập tức đính hôn. Đây là quyết định đã lâu của hai nhà chúng tôi, cho nên tôi quyết không cho phép trong thời gian này xảy ra bất cứ việc gì!”
Tôi cố lắc mạnh đầu mình, cố nhịn không để nước mắt trào ra, không được, tôi không thể khóc trước mặt mẹ Kỷ Trung được!
Giọng tôi đầy đau thương: “Tôi hiểu ý của bà rồi, tôi sẽ không làm phiền các người nữa đâu!” Nói xong hai câu này, tôi đứng dậy bước đi. Từng câu từng chữ của mẹ Kỷ Trung nói ra đều như những hòn đá đập vào tim tôi. Có biết bao cảm giác phức tạp lẫn lộn trong lòng tôi: phẫn nộ, mất mát, tuyệt vọng, đau đớn…
Chương 22: TẠM BIỆT CON TIM CỦA TÔI
Tôi chạy trong vô định giữa buổi sáng sớm của Thủ Nhĩ. Không suy nghĩ, không ý thức, nhưng trong lòng như có lửa đốt.
Có người đang gọi tôi phía sau, là giọng của con trai. Vừa nghĩ đến Kỷ Trung, tôi liền hét toáng lên, đến lúc người đó nắm chặt lấy vai tôi, lắc thật mạnh, hét như ra lệnh: “Y Nghiên, đừng hét nữa, cậu tỉnh lại đi! Là mình đây!”
Tôi vẫn cứ hét, hét mãi không chịu dừng, muốn hét cho sự đè nén trong lòng tôi được thoát ra ngoài. Người đó nhéo tai, tôi mới bừng tỉnh, hồi tâm trở lại, nhìn ra ánh mắt lo lắng của Thái Hi: “Y Nghiên, cậu phải bình tĩnh lại, những việc xảy ra rồi sẽ qua thôi.”
Tôi thẫn thờ nhìn Thái Hi, nói: “Thì ra cậu đã biết hết rồi phải không, thảo nào tối qua cậu nói với mình những lời kì lạ như thế!”
Trong lòng tôi nhớ rõ những lời Thái Hi đã nói. Tôi lắc mạnh đầu, thì ra là như vậy! Cú ngã này đau lắm, hơn nữa tôi vẫn chưa nghĩ đến rằng, sau khi tôi ngã, người đón lấy tôi trên mặt đất không phải là Kỷ Trung mà là Thái Hi.
Thái Hi nắm chặt vai tôi, rồi ôn tồn nói: “Y Nghiên, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta về đi, được không? Cậu nhất định phải kiên cường vượt qua, cậu luôn là cô gái dũng cảm mà, đúng không?”
Tôi vẫn cứ lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng, không đúng! Mình không phải là cô gái dũng cảm, mình là đứa con gái không có giáo dục.” Ghì chặt lấy tay Thái Hi, mắt mở thật to, tôi nói thẳng với anh ấy: “Thật đó, Thái Hi, cậu có biết không? Mình là đứa con gái không có giáo dục gì cả!”
Thái Hi đau lòng nhìn tôi: “Không phải đâu, Y Nghiên, cậu là cô gái lương thiện nhất mà mình từng gặp!” Hai tay ôm lấy mặt, tôi vẫn kêu gào hoảng loạn.
Bỗng nhiên, sau lưng vọng lại tiếng nói: “Bỏ bạn gái của tôi ra! Ngay lập tức!”. Đó là giọng của Kỷ Trung! Cuối cùng, anh ấy đến rồi. Giọng của Kỷ Trung bỗng làm tôi bừng tĩnh. Kỷ Trung đến bên cạnh, chúng tôi đối diện với nhau, tôi muốn cố gắng giữ cho tâm trạng mình bình tĩnh, trong lòng nghĩ có lẽ nên nói chuyện thẳng thắn với anh ta rồi.
Không ngờ, Kỷ Trung đã nói một câu: “Từ sáng sớm mình mải tìm cậu cho đến bây giờ, thì ra cậu đến đây tán gẫu với người ta, vui vẻ đến thế?!”
Nghe giọng nói của Kỷ Trung, cơn tức giận trong lòng nổi lên, tôi quát: “Phải đó, mình không chỉ nói chuyện với người khác, mà còn nói chuyện yêu đương nữa! Cậu có ý kiến gì không?”
Sắc mặt Kỷ Trung lúc đó biến sắc, mắt anh ấy đỏ ngầu: “Tại sao mình quản không được chứ, bạn gái mình đang nói chuyện yêu đương với người khác, mình quản không được thì mình không phải họ Bùi rồi!”
Lúc Kỷ Trung nói đến hai từ “bạn gái” này, tôi không nhịn được nữa bèn gắt giọng: “Ai bảo mình là bạn gái cậu chứ? Đừng tưởng bở nữa! Mình đã đồng ý chưa? Mình đã thừa nhận chưa? Cậu đừng nghĩ rằng chỉ có một dây đeo cổ gì đó thôi là có thể gạt được mình. Còn thêu dệt lên những câu chuyện đó để gạt mình nữa! Bây giờ mình trả lại cho cậu, từ nay về sau chúng ta xem như cắt đứt quan hệ!”
Sắc mặt Kỷ Trung càng trở nên khó coi hơn, đầy vẻ bi thương. Anh ấy nhất định đang rất buồn, tại sao mới sáng sớm mà tôi lại điên khùng thế này?
Tôi đưa tay lên cổ, muốn kéo sợi dây mà Kỷ Trung đã tặng xuống, ai ngờ tay tôi cứ thế run lên, làm thế nào cũng không thể kéo xuống được. Tôi tự căm ghét bản thân, dường như có hàng ngàn con dao đang đâm vào, đang xé nát vậy. Tôi không thể giữ được bình tĩnh, không thể nào lại đối mặt với Kỷ Trung thêm một lần nữa, vì thế quay người trở về phòng mình, để Kỷ Trung và Thái Hi ở lại đó.
Tôi đau buồn ngồi thờ thẫn ở đầu giường một lúc, sau đó lo thu xếp đồ đạc của mình, chuẩn bị thầm lặng trở về nhà. Đồ tôi mang theo rất ít, chỉ một lát đã thu dọn xong, bước ra đến cửa, bất giác tôi dừng chân lại. Trong lòng tôi hiểu rõ, mình đang muốn đợi Kỷ Trung, đợi anh ấy đến phòng tôi, có lẽ anh ấy sẽ giải thích cho tôi rõ việc đính hôn với Thái Chân là vì có nỗi khổ riêng? Có lẽ chúng tôi vẫn có cơ hội quay lại với nhau?
Tôi đợi, đợi mãi. Dù lời của mẹ Kỷ Trung khiến tôi đau buồn và ủ rũ, nhưng trong lòng tôi vẫn còn một tia hi vọng rằng Kỷ Trung vẫn sẽ đến tìm.
Nhưng 10 phút, 20 phút trôi qua không thấy động tĩnh gì. 30 phút, vẫn không thấy Kỷ Trung đâu. Thì ra, Kỷ Trung vốn dĩ không hề yêu tôi. Bình thường chỉ biết nói những lời có cánh, đến lúc gặp chuyện anh ta lòi đuôi ra, không dám gặp mặt tôi vì việc đính hôn giữa anh ta và Thái Chân đã được đưa ra giữa hai nhà định rồi. Nhưng anh ấy vẫn giấu tôi, là ý gì?
Tôi đứng đó đúng một tiếng đồng hồ, trong lòng vô cùng tuyệt vọng. Tôi cảm thấy trong lòng dường như có hàng trăm con ngựa đang chạy điên cuồng, có một tiếng nói hét lên: “Đi! Đi thôi! Y Nghiên, mày là đồ đại ngốc! Người ta sắp đính hôn rồi, sẽ không đến tìm mày nữa đâu, còn đứng đợi ở đây nữa?! Nhanh đi đi!”
Nghĩ đến đây, tôi lắc mạnh đầu, mở cửa đi ra. Đi thôi, đi thôi, mãi mãi không được quay đầu lại nữa!
Cửa vừa mở, tôi giật thót mình, túi hành lí trong tay rơi xuống đất.
Thì ra Kỷ Trung đã đứng ở trước cửa! Sắc mặt anh ấy vẫn rất khó coi, rất phức tạp. Dường như có chút tự trách, lại hơi phiền muộn và mang một chút hoang mang.
Anh ấy nhìn túi hành lí rơi bên chân tôi, rồi kinh ngạc hỏi: “Sao vậy? Y Nghiên, cậu phải đi à? Chúng ta chẳng qua cãi nhau mấy câu thôi, cậu không thể đi thật đó chứ? Tình cảm của mình lẽ nào cậu không hiểu sao?”
Tôi đứng lặng im không nói, trong lòng như có dòng thác nước đang đổ vậy.
Kỷ Trung thấy tôi không nói gì, cho rằng tôi đã suy nghĩ lại, vì thế anh ấy đi đến, ôn hoà ôm lấy tôi: “Được rồi, Y Nghiên, ngoan. Trở về phòng với mình nào. Lẽ nào vì mấy câu tranh cãi lúc sáng mà muốn chia tay với mình sao, cậu tha lỗi cho mình nhé? Mình là người bạn trai chẳng ra gì, cứ thích ghen tuông hết thuốc chữa như thế. Mỗi lần cho dù ở đâu chỉ cần thấy cậu và Thái Hi ở bên nhau là mình liền nổi nóng. Nhưng, Y Nghiên, cậu tin mình đi, mình đang cố gắng thay đổi, mình sẽ sửa tật hay ghen của mình.”
Tôi quay người, tránh vòng tay của Kỷ Trung, cầm túi hành lí lên, thấp giọng nói: “Không, lần này người ghen là mình.”
Kỷ Trung cúi đầu nhìn mặt tôi: “Cậu đang ghen? Cậu đang ghen mình sao?”. Bỗng không thể nào nhịn được nữa, tôi hét lên: “Phải, mình đnag ghen! Mình ghen cậu có cô bạn gái sắp đính hôn, ghen cậu thật có bản lĩnh, sắp kết hôn rồi còn bắt cá hai tay! Mình ghen đến nỗi sắp phát điên lên rồi!”
Nét mặt Kỷ Trung chợt tái nhợt, lúc tôi vừa nói đến việc đính hôn, anh ấy bỗng lùi ra sao hai bước, nói trong hơi thở: “Thì ra mẹ mình đến tìm cậu rồi! Thảo nào, cậu như thế này đây!”
“Được rồi, bây giờ mình đã nói hết với cậu rồi, cũng đã cãi xong rồi, vậy thì…”. Tôi cắn chặt môi, những chữ tiếp theo không thể nào nói ra được. Nước mắt bắt đầu chảy xuống, tôi quay người đi ra cửa.
“Đừng đi!” Kỷ Trung xông thẳng chặn tôi lại, nhìn vào mắt tôi hỏi: “Lẽ nào cậu tin mình và Thái Chân sắp đính hôn, nên cậu mới đi, nên cậu mới chia tay với mình?!”
Tôi trừng mắt: “Như thế chưa đủ sao?”
Kỷ Trung nghiêm túc nói: “Không sai, nhà mình ép mình đính hôn với cô ấy sau khi tốt nghiệp, mình vẫn chưa nói chuyện này cho cậu biết. Là vì muốn dựa vào chính bản thân mình giải quyết chuyện này, như một người đàn ông, vì thế mình mới giấu cậu. Tối qua, lúc mình phát hiện mẹ đang theo dõi chúng ta, mình căng thẳng lắm, nên cả đêm qua không hề chợp mắt. Nhưng mình không ngờ mẹ mình lại tìm gặp cậu nhanh như vậy! Y Nghiên, cậu phải hứa với mình, lần sau đừng nhắc đến chuyện chia tay nữa được không, hai từ đó làm tim mình tan nát!”
Những lời của Kỷ Trung khiến tim tôi xót xa, dường như lại lập tức tin những lời anh ấy. Tôi yêu anh ấy như thế, mỗi câu nói của Kỷ Trung tôi đều muốn tin. Nhưng lần này sự việc không đơn giản như thế, tôi có nên tin lời Kỷ Trung? Hay là nên tin những gì mẹ Kỷ Trung nói với tôi sáng nay? Đối với tôi, hai người họ đều như nhau.
Lòng tôi vô cùng hỗn loạn, đúng lúc đó, chợt có người đi đến, là Thái Chân! Tôi và Kỷ Trung cùng ngạc nhiên sững sờ, không biết tại sao Thái Chân lại bất ngờ xuất hiện ở đay? Lẽ nào cô ấy cũng theo dõi tôi và Kỷ Trung?
Thái Chân vừa đến, tay đã ôm chặt lấy vòng eo của Kỷ Trung rồi thân mật nói: “Kỷ Trung, thì ra anh ở đây. Em và bác gái tìm anh cả buổi.”
Kỷ Trung đứng đờ ra, một lúc lâu mới nói được một câu: “Mẹ tìm anh làm gì chứ?”
Thái Chân vẫn đứng dựa người vào Kỷ Trung, nói: “Vì ba em cũng đến rồi, ông ấy muốn gặp anh, còn muốn nói chuyện với bác gái chuyện của hai đứa mình nữa!”
Tim tôi lại như bị sợi dây thừng thắt chặt lại vậy, đến cả ba của Thái Chân cũng thân chinh đến rồi, việc cô ấy và Kỷ Trung đính hôn còn có thể là giả được nữa sao? Miệng Kỷ Trung nói nghe hay đến thế, thực ra chỉ là tạm thời an ủi tôi mà thôi, hay là có ý đồ xấu gì? Nhất định là như vậy! Nếu không tại sao mặt anh ấy trắng bệch thế kia! Trong lòng tôi càng nghĩ càng tức, không thể nào bình tĩnh được nữa! Tôi đã bị quá nhiều chuyện làm cho tinh thần hỗn loạn, bản thân mình cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ mơ hồ, phải rời khỏi Kỷ Trung và Thái Chân, tôi phải rời khỏi nơi đây, tôi không muốn gặp lại họ nữa!
Vì thế tôi bỏ chạy, mặc kệ sau lưng mình có ai đang đuổi theo, tôi không ngừng chạy thẳng về phía trước, chạy đến cõi vô định… Tôi cũng không chú ý đến đèn xanh đỏ trên đường đi, giao thông trên đường tôi chạy vì thế mà bắt đầu hỗn loạn. Tiếng còi xe, tiếng la ó, chửi rủa vang lên sau lưng tôi. Vì thế, tôi quay người, đi ra khỏi thành phố, chạy về phía ngoại ô.
Ở đó có một bãi biển, một bãi biển dài vô tận, không hề có phiền não, không có suy nghĩ, không có ý thức gì cả. Tôi nhìn ra biển lớn… Hay quá! Sóng biển cứ vỗ từng đợt, hay quá! Bỗng nhiên tôi không suy nghĩ gì nhảy vào trong những đợt sóng vỗ đó! Lòng tôi suy nghĩ mơ hồ, hay quá! Thế này chẳng phải là hết phiền muộn rồi sao? Thật là hay…
Việc xảy ra sao đó tôi nhớ không rõ, chỉ cảm thấy nước biển cứ thế đập vào người, tôi uống hết ngụm này rồi ngụm khác, bụng bắt đầu phình to ra… Đợi sau khi tỉnh dậy, tôi mới giật nảy mình, sự việc không tốt chút nào, ngược lại càng xấu hơn. Đặc biệt là lúc tôi ở trong phòng khám của bệnh viện Thủ Nhĩ, nhìn thấy bác sĩ đang đưa Thái Hi vào trong cấp cứu, tim tôi giật thót, còn cả chuyện bọn khủng bố vào bệnh viện sao? Người ở trong phòng khám vội vã đi lại không ngừng, lúc tôi thấy bác sĩ đưa Thái Hi từ phòng khám qua phòng phẫu thuật, toàn thân Thái Hi đầy máu, trên tấm chăn dính đầy vết máu. Tôi vốn dĩ không hề biết một người có thể chảy nhiều máu đến thế, hơn nữa còn không ngừng chảy ra… Tôi ngất đi…
Tôi tỉnh lại lần nữa, thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, một y tá đang đo nhiệt độ của tôi. Tiếp đó tôi hiểu được một số chuyện từ cô ấy: Lúc tôi quá kích động nhảy xuống biển, Thái Hi đuổi theo cũng nhảy xuống theo. Nhưng anh ấy lại nhảy trúng một tảng đá nên bị thương trầm trọng.
Tôi sửng sốt.
Không ngờ thế giới của tôi lại chuyển biến nhanh đến thế. Một ngày trước, dường như tôi đang ở trên đỉnh của nó, chỉ quan tâm đến vịêc vui chơi với Kỷ Trung, còn nghĩ rằng từ đây về sau không có gì có thể ngăn cách hai chúng tôi nữa! Nhưng bây giờ mới biết, thế giới của tôi sao lại khốc liệt đến thế, đến cả trời đất cũng mất đi màu sắc, thế giới của tôi bây giờ chỉ còn lại một màu xám xịt!
Tôi thật sự muốn tìm một nơi để trốn đi, không muốn gặp ai cả, không muốn buồn phiền vì những việc này nữa.
Tuy nhiên, tôi lại không trốn được, Kỷ Trung đã tìm đến. Đêm đó, anh ấy đến phòng bệnh gặp tôi. Lúc Kỷ Trung đóng cánh cửa sau lưng lại, tim tôi bỗng nhói lên, chỉ có mấy ngày không gặp thôi, mà Kỷ Trung trở nên tiều tuỵ đến thế. Trên tay, trên đầu quấn đầy băng, đầy mùi thuốc. Từ sau khi anh ấy từ Mỹ trở về Hàn Quốc, mùi thuốc nước trên người lúc nào cũng phảng phất. Anh ấy dựa vào cửa, lặng im nhìn tôi. Tôi nằm trên giường, cũng lặng im nhìn lại. Trong phòng bệnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng máy quạt chuyển động. Không, còn có tiếng tim Kỷ Trung đập nữa. Tôi mở to mắt nhìn Kỷ Trung, vì sợ không biết sau này còn có cơ hội để gặp lại anh ấy nữa không. Tôi đã âm thầm hạ quyết tâm rời xa anh ấy.
Sắc mặt Kỷ Trung không tốt lắm, môi tái xanh, không nói lời nào, nhìn tôi, im lặng ngắm nhìn. Sự yên lặng đó khiến tôi sợ hãi.
Bỗng nhiên Kỷ Trung xông đến, xông thẳng đến trước giường tôi đang nằm, rồi úp mặt vào trong tấm chăn. Một lúc lâu sau, tôi chỉ nghe thấy tiếng nói không rõ lắm của anh ấy: “Y Nghiên, cậu có cười một người con trai rơi nước mắt không?”
Tôi giật mình, trên tấm chăn nóng lắm. Không ngờ Kỷ Trung cũng biết khóc, một Kỷ Trung kiêu ngạo không lúc nào muốn cúi đầu kia cũng có nước mắt? Tay tôi run run, bất giác tôi sờ vào đầu anh ấy.
Kỷ Trung khóc thút thít: “Y Nghiên, Y Nghiên, mình làm mọi việc hỏng hết rồi phải không?”
Lần đầu tiên, tôi thấy Kỷ Trung đau khổ, vô vọng đến thế, tôi cũng bật khóc theo. Một lúc lâu sau, Kỷ Trung mới ngẩng đầu lên, hai chúng tôi nước mắt lưng tròng nhìn nhau. Cổ họng Kỷ Trung cử động, dường như muốn nói gì đó, tôi lau nước mắt rồi nói với anh ấy: “Không cần giải thích, không cần giải thích gì cả, mình hiểu mà!”
Anh ấy nghi ngờ nhìn tôi, đột nhiên môi anh ấy tìm đến môi tôi. Tôi quay đầu tránh đi.
Kỷ Trung đau khổ hét lên: “Y Nghiên, bây giờ cậu không muốn để mình hôn nữa, đúng không? Thậm chí không muốn mình chạm vào nữa, đúng không? Cậu nhìn mặt mình mà như nhìn thấy quái thú vậy. Y Nghiên, tại sao cậu lại thay đổi đến như thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Anh ấy cứ hét liên tục, rồi bỗng nhiên dừng lại, nói: “Lẽ nào cậu không tin mình sẽ giải quyết được chuyện này sao?!”
Rồi lại kích động hét lên: “Mọi thứ đều thay đổi nhưng lòng mình không thay đổi! Y Nghiên, cậu phải tin mình, ai cũng có thể hoài nghi mình, nhưng cậu nhất định phải tin mình!”
Tôi nhìn thẳng anh ấy, cố ý lạnh lùng nói: “Tin cậu à? Vậy cậu muốn mình phải làm sao? Làm người tình bên ngoài của cậu, làm người thứ ba? Đợi cậu và người ta đi vào lễ đài, sau đó thầm lặng rút lui?”
Toàn thân Kỷ Trung run lên, anh ấy nhìn tôi giận dữ, đưa cánh tay không bị thương lên, muốn đánh vào má tôi. Tuy nhiên, tay anh ấy dừng lại giữa không trung, nét mặt trở nên ủ rũ. Sự đau buồn của anh ấy dội vào lòng tôi, nhưng tôi quyết không thể mềm yếu được nữa. Mẹ Kỷ Trung đã nói rõ, hai nhà họ đã sớm quyết định sau khi cả hai tốt nghiệp thì sẽ đính hôn. Ba Thái Chân cũng đã đến rồi, những gì giữa tôi và Kỷ Trung đã hoàn toàn kết thúc. Nếu tôi không thể kiên định, mau chóng kết thúc chuyện của mình với Kỷ Trung thì cả hai sẽ bị cột chặt vào vòng luẩn quẩn này.
Vì thế, tôi ngồi thẳng người trên giường bệnh, tháo chiếc dây đeo mặt ngọc màu đỏ mà Kỷ Trung trân trọng tặng tôi hôm đó, thở dài một cái, kéo tay Kỷ Trung ra, rồi đặt nó vào lòng bàn tay anh ấy: “Cậu nói đúng lắm, chiếc dây đeo này chỉ có thể tặng bạn gái mà thôi, mình trả nó lại cho cậu đây.”
Mặt Kỷ Trung tái xanh: “Y Nghiên, cậu làm gì vậy?”
Tôi lạnh lùng: “Cậu nên đi đi, cậu nên trở về vị trí mà cậu nên đi. Đừng làm khó mẹ cậu nữa, đừng làm khó người yêu quý cậu. Yêu một người chính là để người đó vui vẻ, cho nên Kỷ Trung, xin cậu để mình tự do!”
Kỷ Trung đau buồn nhìn tôi: “Vậy cậu có vui không?”
Tôi không dám nhìn anh, chỉ cứng rắn nói: “Mình sẽ rất vui. Chỉ cần chuyện này kết thúc, sau khi xuất viện, mình sẽ lập tức trở về Thừa Nguyên, mình sẽ tiếp tục đi học như trước đây. Mình sẽ vui.”
Kỷ Trung lắc mạnh đầu hét lớn: “Nhưng mình sẽ rất không vui!”
Tôi run lên: “Cậu và Thái Chân ở bên nhau sẽ vui thôi. Cô ấy là cô gái tốt, lại đẹp đến thế, mọi người sẽ ngưỡng mộ các cậu lắm!”
Kỷ Trung giống như nhìn thấy ma vậy, mắt trừng lên nhìn tôi rồi hét lớn: “Đến cả cậu mà cũng nghĩ mình và cô ấy là một cặp trời sinh sao? Đến cậu cũng cảm thấy mình và cô ấy thật xứng đôi, bọn mình ở bên nhau sẽ rất vui sao? Y Nghiên, mình thật uổng công quen biết cậu!”
Tôi gằn giọng: “Vốn dĩ là vậy mà!”
Đột nhiên, Kỷ Trung bật dậy khỏi giường, hét toáng lên: “Không được, mình phải đi tìm Thái Chân, mình phải nói rõ hết với cô ấy, mình không thể tiếp tục như thế này nữa. Sẽ có một ngày, mình sẽ phát điên mất thôi!”
Vừa dứt lời, anh chạy vụt ra ngoài như ngọn gió vậy.
Tôi vội vã xuống khỏi giường, chạy sát theo sau Kỷ Trung: “Kỷ Trung, cậu đứng lại! Cậu không được đi! Mình đã hứa với mẹ cậu rồi! Sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai người nữa! Cậu đừng làm khó cho mình!”
Kỷ Trung không thèm để ý đến tôi, vẫn cứ lao thẳng về phía trước, tôi nghe anh ấy lẩm bẩm điều gì đó. Tôi vội vã nên chân trần đuổi theo Kỷ Trung, vì thế không thể đuổi theo kịp anh ấy được, chỉ một thoáng đã không thấy bóng dáng Kỷ Trung đâu nữa.
Tôi thật sự lo lắng vì không biết phòng bệnh của Thái Hi ở đâu. Bác sĩ bảo anh ấy phải tĩnh dưỡng, tinh thần không thể kích động nên từ sau khi Thái Hi nhập viện, tôi vẫn chưa đi thăm anh ấy. Vì thế, tôi vội vã chạy đến phòng thông tin, hỏi xem Thái Hi đang ở phòng bệnh nào.
Chương 23: CƠN SÓNG GIÓ TRONG PHÒNG BỆNH
Lúc tôi đến cửa phòng bệnh Thái Hi, thấy Kỷ Trung hành động giống như mất đi lí trí vậy. Không lẽ anh ta không biết rằng như vậy chỉ khiến tôi lún sâu vào đau khổ thôi? Mẹ anh ta đã nói rõ ràng như thế, tôi không thể kéo chân Kỷ Trung được.
Kỷ Trung đứng ngay cửa phòng bệnh của Thái Hi, không hề nhúc nhích, tay nắm lấy chốt cửa, dường như đang do dự, lưỡng lự. Tôi thở dài trong bụng, Kỷ Trung, cuối cùng anh vẫn không vào đúng không? Rốt cuộc anh vẫn nghĩ cho mẹ, cho dòng họ nhà mình đúng không? Tình yêu đầy bão tố này đã giày vò hai chúng ta quá nhiều rồi, chúng ta đã trưởng thành lên rồi, đúng không?
Tôi im lặng đến sau lưng, hai tay vòng ôm lấy eo Kỷ Trung, sau đó úp mặt vào sau lưng anh ấy, thở nhẹ một hơi.
Đúng lúc đó trong phòng bệnh của Thái Hi vọng ra tiếng thở dài, tiếp đó là tiếng nói chuyện của anh ấy và Thái Chân. Không hiểu sao, tinh thần tôi trở nên căng thẳng, sự việc dường như không ổn. Kỷ Trung sao lại run lẩy bẩy như vậy?
Tiếp đó nghe thấy giọng Thái Chân hơi nghẹn lại, tôi hiểu rồi. Lúc nãy chắc chắn là Kỷ Trung nghe thấy điều gì đó từ phòng bệnh của Thái Hi. Lẽ nào anh ấy đã phát hiện sự thật rồi sao? Tại sao người anh ấy cứ run thế này? Tôi mở miệng, muốn ngăn chặn việc Kỷ Trung tiếp tục đứng ngoài cửa để nghe, không ngờ Kỷ Trung nhanh chóng quay người lại bịt miệng tôi lại. Tôi la lên một tiếng “a” nhỏ xíu rồi không thể nói gì cả.
Tiếng Thái Chân vọng ra: “Anh, sao anh không thể cố thêm chút nữa, tiến thêm một bước nữa có lẽ anh sẽ có được Y Nghiên! Em thật không dám tin anh lại dễ dàng để Y Nghiên ra đi như thế! Anh à, không giống phong cách trước đây của anh tý nào! Anh và Kỷ Trung đều ngang nhau, những gì anh ấy có thì anh cũng có, tại sao anh không tiếp tục theo đuổi chứ?”
Cùng với sự kích động của Thái Chân, giọng Thái Hi lại bình tĩnh ngoài dự đoán: “Anh cũng từng nghĩ như vậy, những thứ Kỷ Trung có, anh cũng có. Anh không hề thua kém Kỷ Trung, anh tin mình có thể theo đuổi được Y Nghiên. Nhưng đêm hôm đó, sau khi nói chuyện với Y Nghiên trước cổng khách sạn, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình. Có một câu Y Nghiên nói rất đúng, tình yêu là điều rất tế nhị, tại sao cô ấy chọn Kỷ Trung mà không chọn anh? Vì nguyên nhân nào bản thân cô ấy vốn dĩ không thể nào giải thích rõ được, mà anh cũng không thể nào hiểu hết được! Chỉ có một điều anh có thể hiểu rõ, đó là tình cảm sâu đậm giữa Y Nghiên và Kỷ Trung. Không ai có thể ngăn cản được, không chỉ mình anh, mà cả em nữa. Thái Chân, sự việc đến thế này lẽ nào em vẫn chưa tỉnh ngộ sao?”
Có tiếng khóc của Thái Chân và giọng nói hơi ngắt quãng của cô: “Em không hiểu. Anh nói anh không theo đuổi Y Nghiên nữa, nhưng em hỏi anh, sáng hôm đó lúc nhìn thấy Y Nghiên nhảy xuống biển, tại sao anh cũng không hề do dự mà nhảy xuống theo?”
Thái Hi bình tĩnh nói: “Thái Chân, em vẫn còn nhớ Hựu Hi chứ? Lúc đó cô ấy ở bên cạnh anh nhưng anh lại không thể bảo vệ được cô ấy, chỉ có thể đưa mắt nhìn Hựu Hi chết trong tay anh. Có trời biết, trong thời gian dài anh đã đau khổ, tự căm ghét chính mình. Căm ghét mình đã không thể bảo vệ được người yêu. Vì thế, sáng hôm đó, lúc nhìn thấy Y Nghiên vì quá đau buồn mà nhảy xuống biển, trong lòng anh không suy nghĩ gì nhiều, lúc đó anh xem cô ấy là Hựu Hi. Anh phải cứu cô ấy, cho dù cô ấy có rơi xuống biển sâu đến cỡ nào, anh cũng phải cứu cô ấy!”
Thái Chân khóc càng to hơn: “Nhưng tại sao anh không cứu em? Rời xa Kỷ Trung, em cũng sẽ không sống nổi!”
“Ừ, anh biết tình cảm của em đối với Kỷ Trung. Rời khỏi Kỷ Trung em sẽ không sống nổi. Nhưng em có biết nếu Y Nghiên rời xa Kỷ Trung, cậu ấy cũng sẽ không sống nổi!”
“Tại sao anh biết chứ?”
Thái Hi nói: “Thái Chân, đừng tự lừa dối mình nữa. Thật ra trong lòng em cũng biết rõ, nếu Y Nghiên rời xa Kỷ Trung, tất nhiên Kỷ Trung sẽ không sống nổi. Lẽ nào yêu một người là phải nắm người đó trong tay mình sao? Như thế chỉ làm mọi người đều đau khổ mà thôi.”
Tiếp đó, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Thái Chân, dường như cô ấy đang ôm mặt khóc. Rồi Thái Chân nói: “Em không muốn nhìn thấy cảnh đó, nhưng càng không muốn mất đi Kỷ Trung! Chúng em đã ở bên nhau lâu như thế, những lúc anh ấy nhập viện, chúng em đều ở bên nhau.”
Thái Hi thở dài: “Công bằng mà nói, em không hề mất Kỷ Trung! Vì em vốn dĩ không có Kỷ Trung, trong lòng Kỷ Trung luôn có Y Nghiên. Lúc Kỷ Trung nguy hiểm nhập viện, nếu em không lừa cậu ấy thì cả hai bọn em không thể nào ở bên nhau được!”
Lúc này, bàn tay run đang bịt miệng tôi chợt thả xuống, toàn thân Kỷ Trung run lên không ngừng. Những đường gân trên trán anh ta nổi lên, mắt bắt đầu đỏ. Tôi im lặng nắm lấy tay anh, cũng không muốn lẩn tránh chuyện này nữa, bí mật gì thì nhất định có một ngày sẽ bị phát hiện thôi!
Giọng Thái Chân từ từ nhỏ lại: “Việc em trích máu cứu anh ấy là sự thật mà!”
“Nhưng mà bệnh tim bẩm sinh của em lại là giả!” Giọng của Thái Hi.
Nghe đến câu này, toàn thân Kỷ Trung run lên bần bật, dường như sắp ngã, lảo đảo về phía sau.
Giọng của Thái Chân nhỏ đến nỗi gần như nghe không thấy: “Đó là vì em yêu Kỷ Trung!”
“Nhưng em nên suy nghĩ có lí trí một chút, Kỷ Trung từng yêu em chưa? Không sai, cậu ấy luôn chăm sóc em, cho em uống thuốc, dẫn em đi khám bệnh, bảo vệ em mọi nơi. Nhưng đó là vì cậu ấy tưởng rằng em bị bệnh tim. Tình cảm cậu ấy đối với em giống như tình cảm của cậu ấy với anh em nhóm Xi Ha vậy, giống như đối với cô em gái của mình thôi, đó không phải là tình yêu! Tình yêu đích thực phải như cậu ấy và Y Nghiên, vừa tranh cãi đấu khẩu, rồi thì làm lành, làm lành rồi lại cãi nhau, luôn luôn giày vò nhau, nhưng lại có niềm vui trong đó! Thái Chân, lẽ nào em không thấy từ sau khi Kỷ Trung từ Mỹ trở về, tính tình cậu ấy luôn nóng lạnh thất thường đó sao? Đến cả người ngoài như anh cũng nhìn thấy, cậu ấy đang cố đè nén tình cảm của mình với Y Nghiên! Nếu cậu ấy biết em đang lừa dối cậu ấy, em nghĩ xem cậu ấy sẽ phản ứng ra sao?”
Kỷ Trung đứng ngoài cửa không nhịn được nữa, một chân đá vào cánh cửa, rồi xong thẳng vào, đứng ngay giữa lạnh lùng nói với Thái Chân: “Không cần nghĩ nữa, bây giờ biết tôi phản ứng thế nào rồi!”
Thái Chân dường như vẫn đang khóc, vì vai cô ấy đang run lên. Lúc cô ấy nhìn thấy Kỷ Trung đột nhiên xông vào phòng, liền chạy vụt thẳng ra ngoài cửa. Nhưng Kỷ Trung đã giận dữ chặn cô ta lại, kéo lại vào trong phòng. Thái Chân bị đẩy vào, đứng dựa vào ghế nệm, tay đan vào nhau, mặt mày trắng bệch, rồi lại muốn xông ra. Kỷ Trung tức giận chặn lại, càng mạnh tay hơn lúc nãy, khiến cô ấy đứng không vững, ngã vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, làm đồ đạc trên bàn đổ cả xuống đất!
Cảnh tượng lộn xộn đó làm cho tôi hốt hoảng, tròn mắt im lặng, không biết nên nói thế nào mới phải. Sau đó, ánh mắt tôi chạm vào mắt Kỷ Trung.
Trời ạ! Tôi chưa bao giờ thấy mắt Kỷ Trung như thế, nó chứa đựng đầy thù hận và phẫn nộ. Mặt anh ấy trắng bệch, môi mím chặt, mắt nhìn chằm chằm Thái Chân, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, cũng không biết anh ấy đang nghĩ gì nữa.
Dường như Kỷ Trung đã mất lí trí. Anh ấy nhìn thấy đồ đạc trên bàn đã vỡ hết, vì thế bèn nổi điên lên, bắt đầu dùng cánh tay phải không bị thương của mình đập phá đồ đạc, nhìn thấy thứ gì đập thứ đó. Các cô y tá chạy đến, xông vào kéo anh ấy đi, nhưng chỉ mấy cô y tá yếu đuối thì làm sao có thể kéo được một chàng trai đang cơn thịnh nộ chứ?
Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng đổ một cơn mưa to, nước mưa đập vào cửa kính giống như hàng ngàn con ngựa đang phi nước đại. Tiếng sấm vang trời, những tia chớp nhoáng lên như rồng đang phun lửa vậy. Còn Kỷ Trung vẫn giận dữ điên cuồng, thét vang!
Thái Chân nép mình trong ghế nệm, xem ra vô cùng đau khổ bất hạnh.
Rồi Kỷ Trung thở dốc đứng bên cửa, Thái Chân ngẩng đầu nhìn anh ấy, ánh mắt bạn uất, tiếp đó cô lại cúi đầu xuống, dường như có suy tư gì đó.
Tôi nắm lấy tay Kỷ Trung, anh ấy lại đẩy ra, lấy hai tay đập mạnh lên cánh cửa. Tôi hét lên: “Kỷ Trung, đủ rồi! Những thứ có thể đập cậu đã đập vỡ hết rồi, cậu còn muốn gì nữa.”
Kỷ Trung hét lên với tôi: “Mặc kệ mình! Cậu tránh ra!”
Tôi cũng hét lại: “Tại sao mình phải tránh ra chứ?”
Mặt Kỷ Trung đưa sát đến trước mắt tôi, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, như có một luồng điện xẹt qua vậy, làm toàn thân tôi tê cứng. Dáng vẻ Kỷ Trung giống như con ths bị thương, anh dữ tợn nói: “Vậy cậu cũng có sự thật gì muốn nói với mình sao? Muốn nói gì thì nói luôn đi, nói nhanh đi, nhân lúc mình còn chịu đựng nổi, các người nếu có sự thật gì nữa thì hãy nói đi! Nhanh lên, nói nhanh đi chứ?!” Toàn thân Kỷ Trung run lên như phát điên vậy.
Mắt tôi rơm rớm, nước mắt đọng lại trong khoé mắt, sau đó rơi xuống gò má.
Thái Hi từ nãy giờ im lặng chợt lên tiếng, giọng điềm tĩnh nói: “Kỷ Trung, đủ rồi, cậu có thể dừng tay được rồi!”
Cơn thịnh nộ của Kỷ Trung vẫn không dừng lại, anh ấy hét lên: “Vậy tại sao các người không sớm dừng tay lại? Đến bây giờ mới cho tôi biết chuyện này?! Tại sao các người không sớm dừng tay chứ?!”
Thái Hi nói: “Kỷ Trung, dù trước đây giữa hai chúng ta vì Y Nghiên mà ra tay đánh nhau, mặc dù tôi đã từng rất ghét cậu. Nhưng bây giờ có thể thật lòng nói với cậu rằng, cậu nên cám ơn cơn sóng gió này. Nếu không có chuyện này, cậu sẽ phát hiện ra cậu yêu Y Nghiên như thế hay không? Còn Y Nghiên làm sao có thể phát hiện ra được cả đời cô ấy không thể rời xa cậu chứ? Nếu hai người tiếp tục như trước kia, không chừng chẳng lâu sau cả hai người đã ghét nhau rồi, hai người làm sao biết được thì ra mình lại quan tâm đến nhau như thế?”
Kỷ Trung không gào thét điên cuồng nữa, những lời nói của Thái Hi kì thực khiến anh ấy bình tâm trở lại. Nhưng việc hôm nay xảy ra qua bất ngờ, nhất thời Kỷ Trung không thể hồi phục hoàn toàn sau cơn chấn động đó được. Chỉ thấy cậu ấy không ngừng lắc đầu, vò lấy tóc mình, dường như muốn nhổ hết tóc trên đầu. Anh ấy tự nói một mình: “Tôi thật là đồ ngốc nhất trên đời! Tôi đúng là đồ đại ngốc mà!”
Thái Chân thu mình trong góc kinh hoàng sợ hãi nhìn mọi việc xảy ra trong phòng, cuối cùng cũng bình tâm trở lại. Lúc cô ấy thấy Kỷ Trung cứ tự trách mình ngu ngốc, Thái Chân bỗng mở miệng nói với Kỷ Trung, giọng cô ấy bình tĩnh lạ thường: “Phải, Kỷ Trung, anh là đồ ngốc nhất thiên hạ, còn em là con bạc số một thiên hạ! Thực ra sau khi đến Mỹ, em đã biết anh rồi, mà còn sớm hơn anh biết em. Hơn nữa, ngay từ đầu em đã thích anh rồi. Em cũng không biết tại sao nam sinh trong trường trung học ở Mỹ nhiều như thế, lại chỉ thích mình anh? Cũng giống như lúc nãy anh Thái Hi nói, tình yêu là điều rất tế nhị, chúng ta vốn dĩ không thể nào giải thích rõ được. Lúc đó, em đã bỏ hết tâm huyết để tiếp cận anh, nhưng em không biết tại sao, cho dù em đối tốt với anh thế nào, anh vẫn cứ dửng dưng như thế. Anh đã tự bao lấy thế giới của mình lại, em làm thế nào cũng không thể bước vào cuộc sống của anh. Cho đến lúc anh đụng xe gặp nguy hiểm đến tính mạng, em tự nói với mình, cơ hội đến rồi, được rồi, vậy mình sẽ đánh một ván bài! Nếu đánh trúng, em sẽ có anh, còn nếu thua, từ nay về sau em sẽ rút lui khỏi thế giới của anh. Bây giờ đã có kết quả rồi, em đã thua, chấp nhận mình đã thua cuộc rồi!”
Tiếp đó, cô ấy quay qua nói với tôi: “Y Nghiên, bây giờ tôi trân trọng giao Kỷ Trung lại cho chị, tôi đã từng hy vọng mãi mãi ở bên cạnh vòng tay bảo vệ của anh ấy. Nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, vị trí bên cạnh anh ấy không phải dành cho tôi, đó là vị trí của chị!”
Thái Hi cũng nói với Kỷ Trung đang đau khổ gục trên ghế: “Được rồi Kỷ Trung. Hôm nay mọi việc đã kết thúc, chẳng phải sao? Mặc dù đã trải qua nhiều phong ba bão táp, nhưng hai người vẫn có nhau. Được chưa?”
Lời của Thái Hi, nét mặt đau khổ tự trách mình của Kỷ Trung khiến tim tôi đập mạnh, suýt chút nữa bật khóc. Vì thế, tôi vội chạy ra khỏi phòng bệnh của Thái Hi.
Tôi trở về phòng bệnh của mình, ngồi thẫn thờ trước cửa sổ. Ngoài trời mưa vẫn rơi xối xả, tiếng gió lớn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cành cây gãy. Tâm trạng của tôi đột nhiên như được thả lỏng. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tôi không kịp tiếp nhận. Trong đó, điều khiến tôi kinh hãi nhất vẫn là chân tướng của Thái Chân. Dù từ lâu tôi đã biết rồi nhưng lúc nãy ở phòng bệnh của Thái Hi, nhìn thấy nét mặt điên cuồng của Kỷ Trung như thế, tôi cảm thấy lòng mình đau nhói. Tôi không thể ngờ bệnh tim của Thái Chân chỉ là giả, nhưng ai có thể nghĩ
đến chứ? Xem ra cô ấy là một cô gái yếu đuối như thế? Trời ạ!
Tôi cố sức làm tinh thần mình ổn định, nhưng trong đầu làm thế nào cũng không thể xoá bỏ cái tên “Bùi Kỷ Trung” được. Bùi Kỷ Trung, cái tên này đã khắc quá nhiều niềm đau trong tim tôi rồi. Bây giờ nỗi đau đó đã được giải thoát ra, dường như tôi rơi vào trong đám mây bềnh bồng. Tôi nghĩ thầm trong lòng, chướng ngại cuối cùng giữa tôi và Kỷ Trung cũng đã bị phá vỡ rồi, tôi và anh ấy… có lẽ sẽ không còn vấn đề gì nữa chứ?
Tôi không thể phân tích tâm trạng của mình bây giờ là niềm vui mừng khi lấy lại những gì đã mất, hay là cảm giác gì khác. Nhưng chỉ cần tôi nhớ đến ánh mắt đau khổ của Kỷ Trung lúc nãy là tôi cảm thấy mình run lên, hình bóng anh ấy chuyển động mơ hồ trong làn nước mắt của tôi.
Chợt tôi thấy mệt mỏi, áo quần không thèm thay ra, cứ thế nhảy lên giường. Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, tôi thấy mình giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa phong ba bão tố, dạt vào nơi tránh gió. Dù bây giờ toàn thân đều có cảm giác đau nhói vì mệt mỏi khó tả, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thư thái, trong lòng dâng lên một niềm vui: Kỷ Trung rốt cuộc lại trở về bên cạnh tôi rồi. Sự thật như vậy sao? Mỗi lần chúng tôi ở cạnh nhau thì lại luôn có một sự cố nào đó ngăn trở. Lần này có lẽ những nỗi dằn vặt trong tình yêu của chúng tôi chắc là kết thúc rồi?
Tôi nằm trên giường, nghe tiếng mưa bên ngoài, chỉ một lúc đã ngủ thiếp đi. Trong mơ màng dường như tôi nghe thấy có người đang gõ cửa, nhưng không tài nào dậy được, mặc kệ tiếng gõ cửa, tôi cứ ngủ tiếp, miệng lẩm bẩm: “Biết rồi…”
Tiếng gõ cửa khá lâu, sau đó thì dừng lại. Tôi hài lòng trở người ngủ tiếp.
Bỗng có một tiếng động lớn vang lên, lớn đến nỗi làm tôi hốt hoảng nhảy bật khỏi giường. Tôi dụi cặp mắt ngái ngủ, định thần nhìn lại: Kỷ Trung đang đứng trước mặt tôi, anh ấy dám phá cửa xông vào!
Tôi hơi bực: “Kỷ Trung, tối nay cậu phải đập phá hết đồ đạc trong bệnh viện thì mới cam lòng sao?”
Kỷ Trung nhìn trừng: “Mình ở ngoài gõ cửa lâu như thế, cậu lại không chịu mở!”
Tôi ngáp một cái nói: “Mình ngủ rồi mà!”. Cầm đồng hồ xem, bây giờ là 1 giờ đêm, mình đã ngủ lâu như thế rồi. Còn Kỷ Trung nửa đêm xông vào bệnh viện, thật phục anh ấy.
Tôi ngẩng đầu: “Giờ này sao cậu vẫn chưa đi ngủ? Có chuyện gì mà phải nói giữa đêm vậy? Mai không được sao?”
Kỷ Trung ôm đầu nói: “Y Nghiên, mình rất sợ nếu tối nay không nói ra, ngày mai sẽ vì một lí do bất ngờ nào đó mà không nói được. Y Nghiên, mình có nhiều điều quan trọng muốn nói với cậu!”
Mặt tôi chợt bừng đỏ, ngượng ngùng quay người qua nói: “Cậu có điều gì quan trọng nhanh nói đi! Mình mệt mỏi lắm rồi!” Vừa nói xong, tim tôi lại đập thình thịch.
Kỷ Trung đi thẳng đến trước giường tôi, từ từ cuối xuống, ôm chặt lấy tôi, gục đầu xuống. Không ngờ một chàng trai ngang tàng, tuỳ tiện như thế đang quỳ trước mặt tôi!
Tôi sờ lên mái tóc ngắn dày của anh ấy, toàn thân Kỷ Trung vẫn run lên. Dường như trải qua hàng mấy thế kỉ, mới nghe thấy giọng nói nhỏ của Kỷ Trung: “Mình ngốc lắm phải không?”
Nước mắt tôi rơi xuống, tuy nhiên miệng lại bất giác muốn cười, trong khoảng thời gian gần đây, Kỷ Trung đã nói không biết bao nhiêu lần câu “Mình thật ngốc”. Điều này ngược với phong cách hàng ngày của anh ấy.
Kỷ Trung nói tiếp: “Mình thật ngốc! Mình biết mình ngốc lắm mà, tại sao việc này đến bây giờ mình mới phát hiện? Tại sao chúng ta hàng ngày lại vô duyên vô cớ dày vò nhau lâu đến thế? Tại sao cô ấy không sớm nói với mình? Tại sao Thái Hi không sớm hỏi cô ấy chứ? Tại sao?”
Kỷ Trung hỏi liên tiếp, trong giọng nói như tự trách mình.
Tôi đỡ đầu anh ấy lên, nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ, có lẽ ông trời muốn thử thách tình cảm của hai chúng ta. Nếu Thái Chân không xuất hiện, có thể hai chúng ta đều sẽ không phát hiện được, thì ra hai chúng ta đều sẽ không phát hiện được, thì ra hai chúng ta đều quan tâm đến nhau như thế, trân trọng nhau như thế. Mình sẽ không phát hiện được, thì ra cậu là một chàng trai tốt đến vậy. Trước đây, mình thường cảm thấy cậu ngang tàng không nói lí lẽ, khiến người ta vừa tức vừa ghét. Tính cách của cậu không đáng yêu tí nào!”
Kỷ Trung vùi đầu không nói, một lát sau, tôi thấy lòng bàn tay mình ươn ướt, tôi cuối cùng nhìn cậu ấy, lòng tôi giống như bị dây cột chặt vậy, Kỷ Trung lại khóc nữa.
Tình yêu của chúng tôi lại quay trở lại một cách lặng lẽ như thế. Thái Chân, Thái Hi… tất cả mọi người đang rời khỏi ký ức của tôi. Bây giờ trong thế giới của tôi chỉ có một mình Kỷ Trung thôi! Cả linh hồn tôi đang chứa đầy hình ảnh người con trai này!
Từ lúc đó cho đến sáng, chúng tôi không ngủ, dù nửa đêm trời rất lạnh, hơn nữa ngoài trời đang mưa to gió lớn, nhưng chúng tôi lại không hề cảm thấy lạnh tý nào. Cả hai dựa vào nhau, tôi vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh ấy, cả đêm chúng tôi cứ khóc rồi lại cười, lúc thở phào nhẹ nhõm, lúc như thôi thúc dằn vặt. Trong một đêm, chúng tôi đã mang tất cả những gì cần nói trong cuộc đời nói ra hết!
Chúc các bạn online vui vẻ !