-Cô Bùi Hương Giang, đến dạy trường này vào hai năm trước, lúc Hạ tiểu thư đã được ghép tủy xong.Nhiệm vụ của cô là theo dõi Anh Khang thiếu gia, đúng chứ?_Tiểu Phong thì thầm vào tai cô Hương Giang
-Sao..sao.._Cô Hương Giang kinh hoàng
-Hãy thuật lại cho Hạ tiểu thư biết để cô ta còn kịp thời xử lý_Tiểu Phong tiếp tục nói khẽ
-Chắc đó là lý do cô về đây vào đúng thời điểm này,Hạ tiểu thư nhỉ_Tiểu Tuyết nhích mép cười, chế giễu nói lớn rồi nhanh chóng cùng Tiểu Phong sách cặp ra ngoài.
-Hai người đó đã nói gì với bà thế?_Diễm Thư giận dữ
-Họ..họ biết tất cả rồi_Cô Hương Giang run rẩy, bà ta thừa biết rằng nếu chọc giận Hạ tiểu thư vào lúc này bà sẽ sống không yên ổn
-Bà làm ăn cái kiểu gì vậy hả?_Diễm Thư gào lên
-Tôi..tôi xin lỗi.Thực sự là tôi đã rất cẩn thận nhưng….nhưng
-Bà tính biện minh cho sự thiểu cảnh giác của mình đấy à?_Diễm Thư đay nghiến
-Tôi…
-Bà có thể nghĩ việc ngay từ bây giờ
-Tôi….
-Bà không nghe tôi nói gì à?
-Vâng, tôi..xin phép
-Hai cậu quả là những người không bình thường_Hạ Diễm Thư giận dữ
-Hãy tìm hiểu hai học sinh của lớp 12A1 mới chuyển đến cho tôi, người người con trai ấy.Tôi muốn biết tất cả về hai người đó_Diễm Thư ra lệnh
-Vâng, thưa tiểu thư_Người bên kia trả lời
-Vậy tôi tắt máy đây_Diễm Thư nói
-Vâng
3 ngày sau:Cô Hương Giang đột nhiên thôi việc, giáo viên mới vào làm lớp chủ nhiệm 12A1, Tiểu Tuyết và Tiểu Phong được trở lại đi học, Diễm Thư sau về Việt Nam lúc nào cũng quấn quýt bên Anh Khang, Vy Vy trong tình trạng đau khổ.Các bạn của Vy Vy lo lắng cho cô.Cuộc sống bây giờ của họ trông thật tồi tệ
-Vy Vy tôi có chuyện muốn nói_Diễm Thư nhẹ nhàng hỏi
-Chuyện gì?_Vy vy chán nản
-Lên sân thượng nhé tôi muốn cô đi một mình_Diễm Thư thì thầm vào tai Vy Vy
-Được rồi
-Cô đến đúng giờ đấy!_Diễm Thư cợt nhã nói
-Có chuyện gì?_Vy Vy mệt mỏi hỏi
-Chuyện gì ư?_Diễm Thư bỗng trừng mắt lên và ngay sau đó cô tiến gần đến chỗ Vy Vy:
Chát…
-Dám bám lấy vị hôn phu của tôi, cô muốn chết à?_Diễm Thư tức giận nói sau khi cho Vy Vy ăn trọn cái tát của mình
-Muốn chết ư?Ha ha.._Vy Vy ngửa mặt lên trời cười lớn, cô trách ông trời sao lại tàn nhẫn với cô như thế, sao lại dày vò, làm cô đau khổ như thế….
-Cô cười cái gì?_Diễm Thư quát lên trước thái độ của Vy Vy.Vy Vy không nói gì, cô lẳng lặng rời khỏi sân thượng
-Đứng lại đó_Diễm Thư ra lệnh.Vy Vy_cô ấy thật sự mệt rồi, cô không còn đủ sức để nói chuyện với Diễm Thư nữa, cô nghĩ có lẽ mình nên bắt đầu cho ra quyết định ngay từ bây giờ,lẵng lặng rời khỏi sân thượng cô nhanh chóng về nhà
-Anh Khang, chiều hôm nay ra ngoài cùng tớ được không?_Vy Vy hỏi
-Được, cậu muốn đi đâu?_Anh Khang buồn bả trả lời, cậu biết bây giờ Vy Vy cũng đang rất mệt mỏi, cậu cũng vậy, cậu không biết mình nên giải quyết chuyện của mình như thế nào cho đúng
-Tớ chưa nghĩ ra, đến đón tớ nhé.Tớ tắt máy đây_Vy Vy nói rồi nhanh chóng dập máy.Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô khẽ thở dài, tự nhủ:
-Trời hôm nay thật đẹp!Qua hôm nay nữa thôi, mày sẽ được giải thoát, Vy Vy à.Mày sẽ được sống tốt hơn, cười lên nào, rồi mày nhất định sẽ làm được!
-Cậu đến rồi!_Vy Vy khẽ mỉm cười
-Ừ, cậu muốn đi đâu?_Anh Khang hỏi
-Lên xe đã rồi nói sau_Vy Vy lém lĩnh nói rồi trèo lên xe, chiếc xe của Anh Khang từ từ lăn bánh
20h: Tại một công viên gần con đường dẫn vào nhà Vy Vy:
-Ngồi xuống đi, đứng như thế mỏi chân lắm đấy_Nhẹ nhàng kéo Anh Khang ngồi xuống một chiếc ghế đá, Vy Vy nói
-Ừm_Anh Khang trả lời
-Hj, hôm nay tớ vui lắm!_Vy Vy mỉm cười_một nụ cười vô cùng tươi tắn
-Cậu vui là được rồi_Anh Khang cố mỉm cười đáp lại
-Cậu lớn hơn tớ một tuổi nên tớ có thể gọi bằng anh chứ?_Vy Vy hỏi
Anh Khang im lặng, cậu không nói gì, tâm trạng cậu vốn đã rối bời nay lại càng rối hơn
-Tớ chỉ muốn gọi như thế trong hôm nay thôi.Nếu cậu không muốn thì thôi vậy?_Vy Vy thoáng buồn.Nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, Anh Khang gật đầu nói:
-Ừ, cậu cứ gọi đi nếu cậu muốn
-Anh Khang nè, sau này chúng ta có thể làm bạn với nhau được không nhỉ?_Vy Vy buồn bã hỏi
-Cậu hỏi vậy để làm gì?_Anh Khang nhíu mày, cậu có linh cảm không tốt cho lắm
-Chắc là không đâu nhỉ, vì có lẽ tớ nằm trong số đông…
-Cậu đang nói cái gì thế?_Anh Khang lo lắng
-Mình chấm dứt đi anh.Chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nửa, trừ những giờ lên lớp nhé!
-Vy Vy à, em đang nói cái gì vậy.Không gặp nhau nữa là sao?_Anh Khang gấp gáp nói, cậu sợ
-Anh à, chúng ta may mắn thật đấy!_Nước mắt Vy Vy bắt đầu tràn ra
-Vy Vy, em sao thế?Đừng làm anh lo lắng được không?Em đang nói cái quái gì đấy hả?
-Em sẽ từ bỏ anh à.À không, chúng ta nên chấm dứt mọi chuyện từ bây giờ.Từ giờ trở đi chúng ta đừng gặp nhau nữa, đừng ra ngoài chơi cùng nhau, đừng nhắn tin, gọi điện cho nhau nữa,…Tóm lại mọi thứ nên ngừng hết đi anh, em mệt mỏi lắm rồi…
-Vy Vy , em đang nói cái quái quỷ gì thế?_Anh Khang gắt lên, cậu không kìm chế nổi cảm xúc của mình nữa, cậu lo sợ điều mà cậu sợ kể từ ngày Diễm Thư trở về sẽ đến.Nhưng Vy vy bỏ qua điều đó, khẽ đứng dậy, lau nhanh nước mắt, cô quay lưng để che dấu sự yếu đuối của bản thân_cô khóc:
-Từ giờ, chúng ta sẽ làm người dưng, anh hiểu chứ? Thật may mắn là giữa chúng ta không hề có sự bắt đầu nào hết,vì vậy bây giờ tôi cũng không cần phải xem như chúng ta kết thúc.Tạm biệt!_Vy Vy nói rồi nhanh chân bước đi, để mặt cho Anh Khang đứng đó không ngừng gọi tên cô.
Rào!Rào
-Ặc, trời mưa rồi_Tiểu Phong càu nhàu
-Tiểu Vy sao vẫn chưa thấy về nhỉ?_Đan Đan lo lắng
-Chắc cậu ấy sẽ sớm về thôi_Tiểu Tuyết nói
-Tớ về rồi_Vy Vy mệt mỏi
-Vy Vy, sao người cậu ướt hết vậy?_Đan Đan hoảng hột vội ra đỡ bạn
-Tớ không sao?Tớ giải quyết xong chuyện của mình rồi_Vy Vy gượng cười nói
-Chuyện gì?_Tiểu Phong lo lắng hỏi
-Tớ chấm dứt với Anh Khang rồi!_Vy Vy òa khóc
-Sao cậu lại làm thế?_Đan Đan hỏi
-Tớ…._Vy Vy định nói gì đó nhưng:
Phịch
-Vy Vy à!Cậu sao thế_Đan Đan hoảng hốt
-Tỉnh lại đi.Vy Vy_Tiểu Tuyết lo lắng
-Ư..ư…_Vy Vy bắt đầu mở mắt, cô thấy đầu mình đâu như búa bổ
-Cậu tỉnh rồi!_Đan Đan mừng rỡ
-Cậu sao vậy, khóc đấy à!_Vy Vy cố cười, cô đưa tay lau nước mắt trên má Đan Đan
-Hức..cậu có biết..hức là bọn tớ sợ thế nào …hức…không hả?_Đan Đan nức nở
-Tớ xin lỗi_Vy Vy mỉm cười nói
-Cậu không sao chứ?_Tiểu Phong lo lắng hỏi
-Không sao.Chỉ bị ốm nhẹ thôi_Vy Vy lại cười.
-Đừng cố cười khi cậu không muốn_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai mỏng manh của nhỏ bạn
-Tớ hiểu nhưng đừng lo lắng quá cho tớ, tớ chỉ ốm nhẹ thôi, mai khỏi liền ấy mà_Vy Vy tiếp tục nở một nụ cười
-Không đau chứ?Chắc tớ sai rồi, có lẽ là lỗi tại tớ.Đáng ra hôm đó tớ không nên…
-Không phải lỗi của cậu đâu, Tiểu Tuyết à.Là tớ cảm thấy mệt mỏi rồi nên tớ muốn buông nó ra để sống thanh thản hơn thôi.Đừng trách mình như thế.Vả lại tớ không đau đâu, tớ còn khỏe lắm, chút đó thì nhằm nhò gì!_Vy Vy hồn nhiên nói
-Đáng ra tớ nên tìm hiểu thêm về chuyện của Diễm Thư, tớ cứ nghĩ là cô ta….ai ngờ…._Tiểu Tuyết ân hận
-Tớ không sao mà!Cậu mà còn tự trách mình nữa là tớ giận đấy_Vy Vy vờ giận dỗi
-Được rồi, cậu muốn ăn gì không tớ đi nấu_Tiểu Tuyết khẽ nói
-Cậu ốm còn hơn tớ nữa đấy.Giờ đã 0h30′ rồi mà còn ăn với uống gì nữa, tớ đâu có phải bà bầu_Vy Vy phụng phịu trách móc rồi quay sang Đan Đan:
-Đan Đan, tối nay cậu qua phòng Tiểu Tuyết ngủ được không?Tớ muốn ngủ một mình
-Ừm_Đan Đan trả lời
-Cảm ơn cậu
-Bạn bè mà!
-Thôi, cũng muộn quá rồi, các cậu đi nghĩ đi mai còn đi học_Tiểu Vy giục
-Ừ, cậu cũng nghĩ sớm đi_Tuyết, Phong, Đan đồng thanh.Tiểu Vy khẽ gật đầu.Nhận được tín hiệu đó, cả ba kéo nhau ra ngoài.Nhẹ đóng cửa phòng Vy Vy lại, cả ba thở dài
-Có lẽ cậu ấy cần thời gian._Tiểu Phong khẽ nói
-Chữa lành vết thương lớn này có vẻ sẽ khó cho cậu ấy đây_Đan Đan tiếp
-Tớ cũng nghĩ vậy.Đáng ra tớ nên điều tra mọi việc về Diễm Thư sớm hơn, trước khi Tiểu Vy quen cậu ta để kịp thời ngăn cản_Tiểu Tuyết buồn rầu nói
-Đừng trách mình nữa, có ai ngờ mọi chuyện lại như vậy_Tiểu Phong an ủi bạn
-Tớ biết rồi.Thôi, nghĩ sớm đi các cậu, ngày mai chúng ta còn phải đi học nữa_Tiểu Tuyết khẽ nói
Còn lại mình Vy Vy trong căn phòng trống trãi, nước mắt cô lăn dài, cô cảm nhận trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, cô đau, đau lắm
-Vy Vy, đừng đi.Điều anh muốn không phải thế này_Anh Khang chạy theo ôm chặt lấy Vy Vy từ phía sau
-Buông tôi ra_Vy Vy lạnh lùng nói
-Chúng ta kết thúc như thế này sao?
-Anh thật buồn cười, tôi chẳng phải đã nói là chúng ta chưa từng mở đầu và đây không thể xem là kết thúc sao_Vy Vy cười khẩy
-Tai sao chứ?Hãy cho anh biết lí do?Anh đã sai gì nào?_Anh Khang đau khổ
-Có đấy.Sự sai lầm lớn nhất của anh là đã thích tôi.Vốn dĩ anh nên biết rằng:Anh đã có vị hôn thê ngay từ nhỏ và…_Vy Vy ngưng lại
-Anh…
Rào!Rào!
-Trời mưa rồi. Buông tôi ra, về muộn bạn tôi sẽ lo lắng, tôi không muốn như thế đâu_Vy Vy lạnh nhạt nói
Cánh tay Anh Khang từ từ buông xuống, có lẽ sự tuyệt vọng trong cậu lớn quá rồi
-Hức..em xin lỗi…em biết anh sẽ…hức..rất đau.Em cũng thế nhưng…hức..anh à…giải quyết như vậy sẽ…tốt hơn cho cả hai…có lẽ như thế cả…hai sẽ bớt mệt…mỏi…._Tiếng Vy Vy nói khẽ trong nước mắt, chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn như thế này, căn phòng của cô lúc này sao mà rộng quá, còn cô như một vật thể nhỏ bị bỏ lại trong một xó xỉnh nào đó của bóng tối.
Sáng hôm sau
-Cái gì?Cậu muốn đến Hàn Quốc vài tháng sao?_Đan Đan ngạc nhiên hỏi lại
-Ừm, tớ muốn du lịch vài tháng cho tậm trạng tốt hơn.Tớ đã suy nghĩ kỉ rồi!_Vy Vy mỉm cười
-Nhưng…_Tiểu Phong định nói gì đó
-Cậu cứ đi nếu như du lịch có thể làm cậu trở nên tốt hơn_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn
-Cảm ơn các cậu_Vy Vy khẽ nói
-Ừm, hãy vui chơi cho thật đã nhé_Tiểu Phong cười nói
-Nhất định rồi_Vy Vy lém lĩnh.
1 tháng sau:
-Có thể nói cho tôi biết Vy Vy đang ở đâu không?Tôi xin cậu đấy?_Anh Khang mệt mỏi
-Rất tiếc nhưng tôi không thể.À, có người nhờ tôi gửi cho cậu cái này _Tiểu Phong trả lời rồi đưa cho Anh Khang một tấm thiệp màu hồng rất đẹp và một hộp quà được gói giấy hoa kẻ sọc xanh trắng
-Người đó là ai?Là Vy Vy phải không?_Anh Khang gấp gáp hỏi
-Không, là một tiểu thư nhà giàu đích thực.Có lẽ cô ấy để ý cậu_Tiểu Phong tặc lưỡi
-Sao cô lại làm thế?
-Là sao?
-Cô biết Vy vy yêu tôi mà sao lại đi gửi quà của người con gái khác cho tôi_Ánh Khang hơi gắt
-Cậu hơi bị nhầm tưởng đấy.Vy vy quên cậu rồi
-Không thể thế được
-Sao lại không.Cô ấy phải quên đi người làm cô ấy tổn thương chứ.Có ai lại đi nhớ người đã đem đến toàn đâu khổ cho mình bao giờ đâu. Mà hôm qua không ngủ sao mà mắt cậu trông kinh khủng vậy?Cứ như cái mặt con gấu trúc ấy_Tiểu Phong nói
-Kệ tôi.Tôi hỏi đây là cái gì?_Anh Khang hơi gắt
-Tôi không biết, người đó dặn là về nhà rồi hãy mở.Tuyệt đối đừng cho ai đụng đến nó.Tôi mong cậu sẽ thực hiện điều đó_Tiểu Phong nói rồi từ từ bước vào lớp
“Nếu như không phải lúc cậu ra đi đã dặn tớ hãy để cho hắn yên thì tớ và Tiểu Tuyết đã cho tên đó bầm dập, không còn nhìn thấy dung nhan rồi”_Tiểu Phong khẽ thở dài
-Làm gì mà thở dài ghê vậy?_Tiểu Tuyết từ đâu xuất hiện hỏi
-Vy Vy qua ở bên đó có vui không nhỉ?_Tiểu Phong thở thẩn hỏi
-Chắc không.Tớ sợ nó quên hắn ta không được_Tiểu Tuyết buồn bả trả lời
-Haiz, cũng một tháng rồi còn gì!Không biết nó làm gì bên đó mà ở hoài thế không biết_Tiểu Phong thở dài
-Hai cậu đang nói gì đó.Bữa nay không ra căn teen nữa à_Đan Đan vừa nói vừa vỗ vai hai bạn
-Không có tâm trạng_Tiểu Tuyết và Tiểu Phong đồng thanh
-Anh Khang, mình về thôi anh_Diễm Thư nhẹ nhàng nói
-Ừm_Anh Khang cười nhạt
-Anh lên phòng trước đây!Em cứ ăn cơm trước đi!Không cần chờ anh_Anh Khang mệt mỏi nói rồi bước lên phòng.Khóa cửa lại cậu nhẹ nhàng tiến về chiếc giường của mình nằm phịch xuống.Kể từ ngày Vy Vy đi, không lúc nào là cậu không nhớ đến cô ấy, cuộc sống của cậu trở nên trống trãi, vô vị.Sự nhớ nhung làm cậu trở nên gầy guộc, khô khốc hẳn đi, ánh mắt của cậu lúc nào cũng mang đầy tâm trạng, không còn cười nữa, cậu sống trong đau khổ,…Thỉnh thoảng cậu ghé thăm những nơi trước đây cậu đến cùng Vy Vy để tìm lại hình bóng cô nhưng dù có hồi tưởng bao lâu đi nữa thì thứ cậu nhận được vẫn là :Vy Vy đã rời xa cậu rồi, cô ấy không còn ở bên cậu như ngày xưa nữa….”Vy Vy à, anh nhớ em nhiều lắm, em có biết không?”.Rồi bỗng dưng như nhớ ra chuyện gì đó, Anh Khang nhẹ tiến đến bên chiếc bàn học của mình, lôi từ trong cặp ra một hộp quà có kích thước cỡ 35×25 cm _hộp quà này là món quà lúc sáng Tiểu Phong giao cho cậu, cầm món quà lên cậu cười nhạt nhưng rồi cũng từ từ mở nó ra vì hình như đang có cái gì đó trong trái tim cậu thôi thúc cậu hãy trân trọng món quà này thay vì cho nó vào sọt rác.Bên trong hộp quà là một chiếc áo sơ mi nam SM màu trắng kiểu cách, một chiếc áo khoác nam mang phong cách hàn quốc màu xanh nước biển sẫm và một chiếc quần jean khá bụi. Anh Khang lật từng thứ lên xem, thật bất ngờ, cậu không tin vào mắt mình nữa, số size trên tất cả quần áo mà người đó tặng đều đúng với size quần áo cậu đang mặc.Cậu rất tò mò không biết người đó là ai, là ai mà có thể hiểu rõ size cậu đến như vậy.Trong khi đó, ở một đất nước xa xôi, một người con gái đứng ở bên cửa sổ, mắt nhìn về một nơi nào đó xa xăm, khẽ thở dài, hình như cô lo lắng đều gì thì phải.Lát sau, cô khẽ cụp mắt lại, khẽ nói:Mong anh sẽ thích nó!
Sau khi xem xong quà, Anh Khang nhẹ cất nó đi rồi trở lại chiếc giường của cậu, đặt mình xuống giường, khẽ nhắm mắt, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hình bóng của Vy Vy lại hiện về.Trong giấc mơ,cậu được thấy cô, cô đứng đó khẽ cười với cậu, cậu nhớ khuôn mắt đó, nhớ người con gái đó, cậu muốn đến, muốn ôm lấy cô nhưng mỗi lần cậu tiến đến gần cô thì hình bóng của cô biến mất.Vì vậy, mỗi lần thấy cô xuất hiện trong giấc mơ của mình, cậu chỉ dám đứng nhìn, không dám tiến đến gần, cậu sợ hình bóng của Vy Vy biến mất, cậu muốn ngắm hình bóng cô thật lâu dù đó chỉ là mơ, dù khi tỉnh dậy cậu biết cậu sẽ càng nhớ cô hơn, nhưng……..cậu chấp nhận tất cả, chỉ cần thấy cô, cậu chấp nhận sống trong nhớ nhung.
-Chà ,chờ mãi mới nhận lại được lá thư thứ hai của Vy Vy_Tiểu Phong mừng rỡ
-Chờ nhận thư hay chờ nhận quà đi kèm đó!_Đan Đan trêu ghẹo
-Cả hai _Tiểu Phong cười tinh nghịch
-Tớ thấy cậu ham quà nhiều hơn!Cậu gọi điện cho Vy Vy hoài mà chờ thư cái nổi gì, cái gì cần nói cậu chả nói hết qua điện thoại rồi à, chờ thư làm cái gì nữa_Tiểu Tuyết mỉn cười tinh nghịch nói
-Yahhhhh…cho cậu hai phút để chỉnh lại câu nói đó.Nêu không sửa lại cậu sẽ ăn đấm của tớ, hiểu chưa?_Tiểu Phong đe dọa
-Chị Hai, chị mà còn không rõ tính em à.Cái gì đã nói ra thì không bao giờ rút lại.Vì thế nên đừng đe dọa tớ_Tiểu Tuyết nói rồi tránh thật xa Tiểu Phong
-Xem ra cậu muốn chết thật rồi_Tiểu Phong hậm hực đuổi theo Tiểu Tuyết hòng bắt bằng được bạn
-Lại đây.Tớ chờ cú đấm tuyệt vời của cậu_Tiểu Tuyết vừa chạy vừa sử dụng chiêu “khích tướng” của cô
-Tớ mà bắt được cậu thì cậu chết chắc
-Ừ, lúc đó rồi hãy tính.Lại đây
30′ sau:
-Ôi chúa ơi!Mệt chết con rồi_Tiểu Phong thở hồng hộc sau nữa tiếng đồng hồ chậy theo rượt Tiểu Tuyết
-Tớ cũng mệt kém gì cậu_Tiểu Tuyết cũng thở dốc
-Hai cậu, nước nè_Đan Đan trao cốc nupwcs cho từng người một
-Cảm ơn cậu, Tiểu Đan_Tiểu Phong đỡ lấy cốc nước khó nhọc nói
-Thanks_Tiểu Tuyết cũng đở lấy cốc nước từ tay bạn uống một hơi dài rồi đặt cốc nước xuống, nhẹ nhàng lau mồ hôi
Nhân cơ hội đó, Tiểu Phong khẽ đặt cốc nước lên bàn, chạy thật nhanh về chỗ bạn
-Bắt được cậu rồi nhé!Bây giờ thì xem tớ xử cậu thế nào!_Tiểu Phong tinh nghịch nói rồi ra sức cù lét Tiểu Tuyết
-Ha ha..đừng mà…ha ha…tớ..ha hha.. biết lỗi ..rồi….tớ ..ha ha..ha ..sẽ sửa…sẽ sửa_Tiểu Tuyết khó nhọc nói
-Thật là sẽ sửa chứ?_Tiểu Phong hỏi nhưng vẫn không thôi cù lét bạn
-Nhất..ha ha ha ..sẽ sửa mà
-Vậy được, sửa đi cậu mà giở trò thì chết với tớ_Tiểu Phong thôi không cù lét bạn nữa nghiêm nghị nói
-Được rồi, Tiểu Phong không phải hám quà mà là rất …._Tiểu Tuyết nói đến đây thì dừng lại
-Rất gì?_Tiểu Phong hỏi
-Tớ có quyền được mời người bảo hộ không?
-Bảo hộ làm cái gì?Sửa nhanh
-Vậy thì tớ không nói nửa.Cậu cù lét mặc cậu, chỉ là cười đến khi khan cả giọng thôi mà có gì to tát đâu
-Được rồi, cho phép cậu mời người bảo hộ
-Đan Đan lại đây_Tiểu Tuyết nói
-Cần bổn tiểu thư đây giúp gì?_Đan Đan lém lĩnh
-Cậu đứng đây.Trước mặt tớ_Tiểu Tuyết khẽ nói, vừa nói cô vừa khẽ liếc nhìn thái đọ của Tiểu phong.Sau khi chỉ chỗ cho Đan Đan đứng xong, cô tiếp:
-Tiểu Phong của tớ không phải hám quà mà là rất hám quà
-Cậu, Vương Hàn Tuyết…cậu….ôi tức chét mất
-Ha ha,Tiểu Phong bị tớ lừa rồi_Tiểu Tuyết lém lĩnh
-Cậu dám lừa tớ
-Lừa người khác là sở thích của tớ mà.He He
-Cậu..cậu..đứng yên đó
-Ai điên mới đứng cho cậu bắt lại_Tiểu Tuyết nói rồi lách người qua khỏi Đan Đan tiếp tục chạy
20′ sau:
-Rượt đuổi đủ chưa?_Đan Đan bắt đầu giận dỗi
-Rồi_Tiểu Tuyết dừng lại thở hốc
-Tớ cũng mệt rồi.Không còn sức mà đuổi nữa_Tiểu Phong khó nhọc nói rồi dùng hết sức lực của mình tiến về chiếc ghế sofa
Sau vài phút nghĩ ngơi, Tiểu Phong lên tiếng:
-Tớ tò mò quá.Mở thư xem Vy Vy viết gì nào?
-Ừm.Để tớ đọc cho_Đan Đan hớn hở bóc vội phong thư
“Dear các bạn thân yêu của tớ!
Chắc các cậu lo lắng cho tớ lắm!Tớ sống bên này rất vui, rất thoải mái, không có chuyện gì lo nghĩ cả.Tớ khỏe.Còn các cậu thì sao?Hiện tai tớ đang disguise thành một cô nàng khá xấu để tiện cho công việc làm thêm.Bây giờ tớ mới biết kiếm được một công việc làm thêm khó thế nào, lại vất vả nữa nhưng không kém phần thú vị các cậu à.Công việc của tớ bây giờ là một người phục vụ trong một quán sushi khá nổi tiếng của Hàn Quốc, ngoài bán món sushi của Nhật ra quán này còn bán rất nhiều các món ăn đặc trưng của xứ sở Kim chi nữa.Lương ở đây cũng tạm ổn các cậu ạ, đủ cho tớ mua thức ăn hằng ngày còn về tiền sinh hoạt tớ buộc phải dùng tiền của Mama chu cấp,haizz.Hôm vừa rồi vừa mới nhận lương nên mua quà cho các cậu ngay đấy.Tiểu Tuyết khá thích lắp ráp mô hình nhà ở nên tớ mua cho cậu vài bộ mô hình và cả một ít len để cậu đan khăn nữa.Tiểu Phong thích sưu tập đồng hồ nên tớ mua cho cậu hai chiếc đồng hồ mới thiết kế xong đây, cái này là hàng mới đó, không rả đâu.Còn Tiểu Đan, tớ mua cho cậu một chiếc vấy tương đối đẹp+ một đôi bốt cao và một số sách về âm nhạc để cậu có thể học hỏi thêm.À, tý nữa quên, hộp quà của Tiểu Tuyết có gói giấy màu xanh điểm vài bông tuyết ấy, của Tiểu Phong là hộp được bao bằng giấy caro đen trắn ấy, của Đan Đan là hộp gói giấy hoa màu hồng.Tớ xin lỗi vì không tặng mòn quà nào giá trị hơn vì tiền lương của tớ còn hạn hẹp nhưng tớ hứa sẽ tặng các cậu món quà lớn khi nào tớ trở lại Việt Nam.
Yêu các bạn nhiều:
Tiểu Vy”
-Chắc Tiểu Vy vất vả lắm.Đi làm thêm đâu phải là chuyện dẽ dàng gì?_Đan Đan thở dài
-Đừng có thở dài hoài zậy, mấy bà muốn mau già à, hay bữa nay chuộng xu hướng lão hóa sớm nhỉ .Chẳng phải Vy Vy nó bảo sống rất ổn sao, hãy tin và mong là như vậy_Tiểu Tuyết bông đùa nhưng thật tâm cô vẫn lo rằng: vết thương lòng của Vy Vy có lẽ chưa khỏi
-Ừm, cứ mong là thế đi.Mà Tiểu Vy không nói là bao giờ trở lại Việt Nam sống à?_Tiểu Phong hỏi
-Không.Ôi nhớ Tiểu Vy quá đi_Đan Đan lại thở dài
-Ôi chúa ơi, nè cậu có bị gì không zậy? Cậu có phải con gái không zậy?_Tiểu Phong tinh nghịch
-Yah, Đinh Tiểu Phong cậu muộn xuống chầu ngài Diêm Vương sớm à.Tớ không phải con gái chẳng lẽ là con trai_Tiểu Đan bặm môi, trợn mắt nhìn Tiểu Phong
-Có lẽ là thế_Tiểu Phong nói rồi cười lớn
-Kiểu này là cậu muốn chết chắc rồi.Tự dưng điên điên nói tớ không phải là con gái.Đinh Tiểu Phong hãy đợi đó, tớ sẽ không tha cho cậu đâu_Tiểu Đan giận dỗi rồi giậm chân lạch bạch cứ như là vịt đi, sở dĩ cô không xử Tiểu Phong ngay bây giờ là vì trình độ võ của cô chưa đạt đến tầm cỡ như Tiểu Phong.Vậy nên, cô nàng đành cảnh cáo rồi ôm mối “hận” bước về phòng
-Ê, này Đan Đan tớ chỉ đùa thôi mà.Giận thật đó hả?_Tiểu Phong tủm tỉm nói vọng theo
-Ừ, giận thật rồi_Đan Đan không thèm quay đầu lại cáu gắt trả lời
-Vậy tớ phải làm gì để bạn tớ bớt giận đây?Đưa Thiên Lâm đến dỗ dành cậu nhé!_Tiểu Phong khẽ cười nói
-Cậu chết đi, Đinh Tiểu Phong_Tiểu Đan nghe vậy nghoảnh đầu lại, liếc xéo Tiểu Phong nói, rồi tiếp tục giậm thật mạnh chân xuống cái sàn nhà đáng thương bước về phòng
-Giẩm nhẹ nhẹ thôi, Tiểu Đan đáng yêu, không là sàn nhà lún bây giờ_Tiểu Phong vẫn cố tình trêu bạn
Tiểu Đan không nói gì, cô hậm hực rủa thầm Tiểu Phong: Tiểu Phong đáng chết, bạn bè cái kiểu gì mà….Ặc, điên quá
Hai ngày sau đó tại trường Royal.Vào một buổi sáng khá đẹp trời, các đám mây trắng bồng bềnh hờ hững trôi, những tia nắng ấm áp rọi xuống, xiên qua những tán cây trong sân trường Royal, từng đàn bướm lượn lờ trên không trung, những chú chim sâu hót vui chào ngày mới, muôn hoa đua nhau nở rộ, các học sinh người nào người nấy rạng rỡ,tập trung thành từng nhóm nhỏ bàn tán về những tin “hot” nhưng trong sáng nay.Như thường lệ, cả đám Tiểu Phong, Tuyết và Tiểu Đan cùng nhau sánh bước đến trường:
-Hê, nghe tin gì chưa?_Nữ sinh 1 hớn hở
-Tin gì nói nghe xem nào?_Nữ sinh 2 hồi hộp nghe ngóng
-Anh Khang thiếu gia của chúng ta chia tay với tiểu thư Diễm Thư rồi_Nữ sinh 1 vui mừng nói
-Nghĩa là bây giờ cậu ấy độc thân_Nhóm nữ sinh còn lại nhao nhao
-Ừ_Nữ sinh 1 nói
-Sao cậu ta lại chia tay với Diễm Thư nhỉ?_Đan Đan tò mò
-Các cậu đợi tớ ở đây chút nhé!_Tiểu Tuyết mỉm cười, cô quyết định xác nhận chuyện này có thật không.
-Chào các bạn, cho mình hỏi chuyện này được không?_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói, miệng cô nở nụ cười nhẹ khiến các girl đứng ở đây “say nắng” trước vẻ “handsome” của cô (các bạn đọc chắc còn nhớ Tiểu Tuyết đang giả trai vào trường Royal học tập chứ nhỉ)
-Ừ…ừm…được chứ_Nữ sinh 1 ngượng ngùng, tỏ rõ vẻ e then khiến Tiểu Tuyết nổi hết cả da gà nhưng vẫn cố giữ vẻ thân thiện của mình cô tiếp:
-Chuyện các cậu nói lúc nãy là sự thật à?
-Ừm_Nữ sinh 2 miệng mỉm cười thật tươi trả lời với hi vọng sẽ lọt vào mắt xanh của chàng trai trước mặt
-Cảm ơn các cậu nhiều_Tiểu Tuyết nhận được câu trả lời vội nói rồi trở về bên cạnh bạn mình thông báo nhưng tin tức mà mình vừa thu thập được
-Chuyện đó là sự thật sao?_Đan Đan cau mày thốt lên
-Sao cậu ta lại chia tay với Diễm Thư nhỉ?_Tiểu Phong cũng thắc mắc không kém.Sở dĩ , họ quan tâm nhiều đến chuyện này một phần là do Tiểu Vy: Vy Vy đã quyết định từ bỏ mối quan hệ giữa cô và Anh Khang chỉ vì để cậu ta khỏi phải tiếp tục mệt mỏi, nhưng mà giờ đây mọi công sức của cô bạn ngốc Vy Vy của các cô xem như uổng phí và một phần khác là do hứng thú với chuyện trên thương trường bởi tương lại của họ gắn bó mật thiết với chấn động trên thương trường vì vậy họ luôn phải cập nhưng những thông tin mới nhất về các tập đoàn lớn.Ai trong giới doanh nhân chẳng biết Nguyễn Anh Khang_người sẽ thừa kế một nữa tập đoàn “The Sky” và Hạ Diễm Thư_nhị tiểu thư của tập đoàn đồ gốm “Daisy” đã có hôn ước với nhau ngay khi Anh Khang vừa mới bước vào cấp II, mặc dù chưa chính thức công bố vì chuyện này là vi phạm luật pháp nhưng hai gia đình đã gần xem nhau như là thông gia.Vậy mà, giờ đây, hai người họ chia tay, chắc chắn chuyện này sẽ được đưa lên báo,Tập đoàn “Daisy” có nguy cơ sẽ bị sụp đỗ.Trước đây, do có sự hậu thuẫn của tập đoàn ô tô lớn “The Sky” nên có rất nhiều tập đoàn đồng ý hợp tác với “Daisy” nhằm thông qua mối quan hệ tốt đẹp với “Daisy” mà gián tiếp kí hợp đồng với “The Sky”.Giờ đây, mọi hậu thuẫn của “The Sky ” dành cho “Daisy” có thể tan biến nên chắc chắn các tập đoàn trước đây đã từng kí với “Daisy” bản hợp đồng hợp tác sẽ rút lại bản lí kết hợp đồng của mình nên có thể việc “Daisy” sụp đỗ sẽ diễn ra trong một sớm một chiều mà thôi.
Sau giờ học, trên sân thượng trường Royal của khối 12:
-Các cậu hẹn tôi lên đây có chuyện gì?_Anh Khang thều thào, nhìn Anh Khang lúc này chẳng khác nào người bị thiếu ngủ: mặt mày thì đờ đẩn, phờ phạc, hai mắt thâm quầng rõ rệt, trông Anh Khang tiều tụy biết nhường nào!
-Woa, không để ý cậu mấy ngày mà giờ nhìn cậu khác trước nhiều dễ sợ_Đan Đan kinh ngạc thốt lên
-Đan Đan_Tiểu Phong cau mày nhắc khẽ bạn
-Tớ nói thật mà!_Đan Đan phụng phịu.Tiểu Phong không nói gì, chỉ khẽ ra dấu cho bạn im lặng.Thấy thái độ đó của Tiểu Phong , Tiểu Đan bất bình quyết phân xử cho bằng được.Nghĩ là làm, Tiểu Đan nói tiếp:
-Tớ nói nghiêm túc đấy.Các cậu không thấy sao, để ý khuôn mặt cậu ấy mà xem.Hai mắt thâm đen, khuôn mặt đờ đẩn, ngô nghê trông cứ như Panda ấy. Trước đây, cậu ta đâu có thế, lúc nào mặt mày cũng hồng hào, tươi vui, bây giờ thì xem kìa! Chậc…chậc…._Đan Đan khẽ lắc đầu.
Thấy thế, Tiểu Phong và Tiểu Tuyết chỉ nhẹ cười tủm tỉm trước vẻ hồn nhiên của Tiểu Đan nhưng vì họ biết cách che dấu khá tốt nên khi họ cười nếu không để ý kĩ thì sẽ chẳng người nào thấy được. Đan Đan hình như vẫn chưa nói đủ, ngưng vài giây, cô nàng khẽ xoay nhẹ người đối diện Anh Khang, dõng dạc:
-Nè, không phải cái cô Hạ tiểu thư đó hành hạ cậu ra nông nổi này chứ.Nếu như thế thật thì…..chậc……chậc…đàn ông con trai gì mà..chậc….
Lúc này, hình như không thể kìm chế nổi sự buồn cười của bản thân,Tiểu Phong ôm bụng cười ngạt nghẽo, Tiểu Tuyết cũng khẽ cười nhưng nhanh thôi, Tiểu Tuyết lấy lại phong thái lạnh lùng của mình, để mặc cho hai bạn mình đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, cô nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy ưu phiền của Anh Khang hỏi:
-Tôi có thể biết lí do vì sao cậu lại chia tay Diễm Thư không?
-Có lẽ tôi và cô ấy không hợp nhau_Anh Khang thều thào
Nghe được câu trả lời, Tiểu Tuyết im lặng, cô không nói gì.Tiểu Phong và Tiểu Đan cũng im lặng, họ đã ngưng cười từ khi Tiểu Tuyết bắt đàu hỏi Anh Khang.Lát sau, Tiểu Tuyết lại lên tiếng:
-Cậu còn yêu Vy Vy phải không?
-Không phải là còn yêu cô ấy mà là tôi vẫn luôn yêu cô ấy_Anh Khang buồn bả trả lời, cậu nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
-Vậy tại sao lúc Diễm Thư về Việt Nam cậu không giải quyết mọi chuyện mà lại để….
-Tôi biết điều đó là không đúng.Tôi cũng biết điều đó sẽ làm Tiểu Vy buồn nhưng….
-Nhưng sao?
-Tôi đúng là đồ tồi.Đáng ra tôi nên đưa ra quyết định sớm hơn trước khi Vy Vy ra đi, nhưng tôi lại không làm thế….Ngưng vài giây, Anh Khang nói tiếp:
-Các cậu biết Tiểu Vy đang ở đâu đúng không?Làm ơn nói cho tôi biết đi mà_Ánh mắt Anh Khang khẩn thiết nhìn Tiểu Tuyết
-Xin lỗi, nhưng tôi không thể.Tôi biết Tiểu Vy rất quan trọng với cậu nhưng….có lẽ Vy Vy- nó muốn quên cậu.Tiểu Tuyết nói rồi im lặng, không khí ảo não bao trùm lấy họ.
-Chúng ta có lẽ nên về thôi_Tiểu Phong chọt lên tiếng, phá tan cái không khí ảo não đang tồn tại
-Ừm_Tiểu Đan đáp rồi cùng Tiểu Phong kéo Tiểu Tuyết ra về
2 tháng sau: Vào một buổi chiều tháng 4 đầy nắng, khi những ánh nắng còn đùa nghịch le lói trong không trung, những cơn gió đùa vui xà xuống mái tóc của những con người đang tồn tại ở trong công viên gần nhà của nhóm Tiểu Phong, Tuyết và Đan:
-Nơi này vẫn như thế, chỉ là…._Tiếng một người con gái vang lên với âm điệu nhẹ nhàng nhưng ẩn sau trong câu nói đó là tâm trạng chứa đầy phiền muộn và nhớ nhung, cô muốn nói gì đó nhưng câu nói lại bị ngắt quãng, cô ngồi xuống, yên vị bên một chiếc ghế đá, cúi gằm mặt xuống và hồi nhớ lại những kỉ niệm trước đây.
-Xin lỗi, cô có thể sang chiếc ghế đá phía bên kia ngồi được không ạ!_một người con trai đứng trước mặt cô lịch sự nói. “Giọng nói này quen quá!”-Người con gái nhíu mày cố nhớ ra thứ gì đó nhưng vẫn không quên lời yêu cầu của chàng trai, cô cầm lấy chiếc vali bên cạnh ghế đá, nhẹ nhàng đứng lên, cô nói:
-Ừm, được rồi, dù sao thì tôi cũng định về nhường lại nó cho anh- rồi nhẹ nhàng bước đi
-Giọng nói này sao quen quá!_Người con trai lẩm bẩm rồi quay phắt người lại, cậu gọi lớn:
-Tiểu Vy, là em phải không?
Nghe gọi tên mình, người con gái khựng lại, sững sờ.
-Là em đúng không, Vy Vy?_Người con trai vẫn kiên nhẫn hỏi lại
Nước mắt của người con gái lăn dài.Đúng, chính là giọng nói này, nhẹ nhàng và ấm áp, cái giọng nói mà hơn 3 tháng qua cô tìm kiếm, giờ đây, khi về lại Việt Nam, cô lại được nghe thấy nó đầu tiên, mọi nhớ nhung trong cô vỡ òa ra, trôi theo dòng nước mắt đang chảy dài trên đôi má.Cô xoay người lại, ngẩn đầu lên: Chính là anh- người mà cô hằng đêm nhớ đến!
Người con trai cũng sững sờ, hai tay cậu buông thỏng.Người con gái mà bấy lâu cậu mong muốn được gặp giờ đã xuất hiện trước mắt cậu.Không phải là mơ nữa, là sự thật, cô ấy thật sự ở đây, đứng trước mặt cậu lúc này
-Vy Vy_Anh Khang nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Vy Vy, lo sợ nếu cậu nới lỏng vòng tay, Vy Vy sẽ bỏ cậu mà đi thêm một lần nữa
-Em có biết là anh nhớ em nhiều lắm không?.
-Hức…hức….bỏ em ra.Làm ơn…hức…anh còn có..hức..
-Đừng nói gì cả, anh biết em muốn nói gì.Anh chia tay với cô ấy rồi.Giờ đây, anh chẳng cần gì cả, chỉ cần có em thôi, mỗi em thôi.Vì vậy, xin đừng bỏ anh mà ra đi lần nữa.Xin em đấy, Vy Vy à!
-Hức..em..hức…_Tiếng Vy Vy ngắt quãng, cô vui sướng, cô hạnh phúc vô cùng.Ánh nắng chìu nhẹ nhàng chiếu xuống, những tia nắng khẽ đùa nghịch, một cơn gió nhẹ bay ngang qua lượn lờ quanh hai con người như đang cùng chia sẽ niềm vui mà họ đang tận hưởng
Tinh toong!Tinh toong!
-Ai vậy?_Tiếng bà Thái hỏi vọng ra(chắc bạn đọc còn nhớ bà Thái là ai chứ ạ!)
Ngoài kia không có tiếng trả lời
Cạch
-Tiểu thư, cô về rồi_Bà Thái mừng rỡ
-Ôi, con nhớ bà muốn chết rồi nek!_Vy Vy ôm chầm lấy bà
-Các bạn con nhớ con lắm đấy.Mau vào nhà đi!_Bà Thái vỗ về Vy Vy âu yếm nói
-Vâng_Vy Vy mỉm cười trả lời
-Hey, chào mọi người_Vừa bước vào nhà, Vy Vy la lớn
-Hj, Vy Vy, cậu về rồi_Đan Đan mừng rỡ chạy đến ôm lấy bạn
-Hì, Đan Đan tớ nhớ cậu và các bạn muốn chết luôn nè_Tiểu Vy ôm lấy bạn nũng nịu
-Con ranh, sao không chết luôn đi.Ở bên đó mà mỗi tháng chỉ gửi về có vẻn vẹn 2 lá thư à_Tiểu Phong giận dỗi
-Đừng giận mà bạn của tớ, tớ xin lỗi.Do tớ bận quá ấy mà_Tiểu Vy cười
-Bận, bận cũng phải viết thư cho chúng tớ nhiều nhiều chứ, bạn bè mà kiểu đó đó hả?
-Thôi, tớ bận thật mà.Ở bên đó, lúc nào tớ cũng nhớ đến các cậu hết á.Hơn 100 ngày, hơn 2400 giờ, hơn 144000 phút, hơn 8640000 giây,..lúc nào tớ cũng nhớ về các cậu hết á!
-Thật không đó chị hai?_Tiểu Tuyết bắt đầu lên tiếng
-Thật 100%_Vy Vy hí hững trả lời
-Mong là thế_Tiểu Tuyết nói
-Ừ, mong là vậy.Tiểu Vy về rồi thì phải đi chơi chúc mừng chứ_Tiểu Phong đề xuất
-Ừ, đến “Angel or Devil” đi_Đan Đan hớn hở
Tại phong VIP của “Angel or Devil”:
-Hi, lâu rồi mới đến đây lại, nhớ mọi người ở đây quá!_Vy Vy mỉm cười nói
-Thôi, ngồi xuống đi.Hôm nay không say không về nha!_Tiểu Phong hào hứng
-Ừm, Tiểu Phong nói đúng đó:Không say không về_Đan Đan đồng tình
-Mà say rồi thì không ai đưa về_Tiểu Tuyết thêm vào
-Yên tâm, có gì Tú Anh đưa về_Tiểu Phong nói
-Vậy thì uống cho thật đã nào_Tiểu Tuyết cười
-Cậu tính sao Tiểu Vy?_Tiểu Tuyết vừa nhâm nhi ly rượu vang nho BRANDY
-Chuyện gì cơ?_Tiểu Vy nhíu mày
-Cậu không định làm hòa với Anh Khang à?
-Thật ra mình….mình…gặp anh ấy lúc chiều rồi
-Rồi sao?
-Anh ấy bảo anh ấy đã chia tay với….
-Tớ biết.Cậu có định quay lại với Anh Khang không?
-Mình..mình…_Vy Vy ấp úng rồi nhanh chóng gật đầu
-Vậy….
-Lúc chiều tớ giải quyết xong rồi!
-E hèm, vậy mà có người bảo là nhớ mọi người muốn chết luôn đấy.Không ngờ lại hẹn hò, gặp gỡ Anh Khang trước_Tiểu Phong vờ giận dỗi
-Thật mà, tớ nhớ các cậu nhiều nhiều nhiều lắm luôn ấy_Vy Vy nụng nịu
-Thôi được rồi, đừng có giở chiêu đó với tớ, tớ dễ mềm lòng lắm đó_Tiểu Phong nói
-Mà sao gặp được Anh Khang mà giải quyết xong mau vậy?_Đan Đan thắc mắc
-Chỉ là tình cờ gặp ở công viên gần nhà mình thôi_Vy Vy trình bày
-Rôi sao, kể bọn tớ nghe xem nào_Tiểu Phong nhanh nhảu
-Chuyện là thế này…..bla…bla…bla…_Tiểu Vy nhanh chóng thuật lại sự việc
-Thì ra là vậy_Tiểu Đan gật gù
-Cậu biết nguyên nhân vì sao cậu ta lại chia tay với Diễm Thư chứ?_Tiểu Tuyết hỏi
-Không, theo cậu thì tại sao?_Vy Vy lắc đầu nói
-Cậu ta bảo là do hai người đó không hợp nhau nhưng tớ lại không nghĩ thế…
-Nghĩa là sao?
-Chắc chắn có một nguyên nhân nào khác.
-Tại sao cậu lại nghĩ vậy?_Vy Vy hỏi
-Tớ nghĩ Tiểu Tuyết nói đúng đó.Cậu ấy vốn là người rất chú ý đến cử chỉ, trạng thái của người khác khi nói chuyện, dù là chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng khó lọt qua tầm mắt của Tiểu Tuyết.Chính nhờ điều đó mà các vụ hợp tác với các nhà kinh doanh, nó luôn xử lý một cách thận trọng và khéo léo thông qua việc quan sát đối tác_Tiểu Phong thêm vào
-Vậy theo các cậu là tại vì sao?
-Tớ không rõ, chuyện này chỉ có cậu ta mới rõ_Tiểu Tuyết ngẫm nghĩ
-Hay là cậu thử hỏi cậu ấy xem_Đan Đan tư vấn
-Chắc là phải thế vì tớ cũng hơi tò mò_Tiểu Vy nhún vai
Ngày hôm sau, tại quán café “Cuộc sống”:
-Anh nè, em có chuyện muốn hỏi?_Vy Vy nói
-Có chuyện gì em nói đi_Anh Khang nhẹ mỉm cười nhìn Tiểu Vy
-Em muốn biết lí do thực sự làm anh chia tay với Diễm Thư_Tiểu Vy nghiêm nghị
Anh Khang nghe cậu nói của Tiểu Vy chợt im lặng, mặt cậu thoáng nổi buồn
-Em chỉ là muốn nghe thôi, không phải vì……mà thôi nếu anh không muons nói thì thôi vậy.Em….._Vy Vy ngập ngừng, cô không muốn nhìn thấy Anh kHang mang cái tậm trạng buồn rầu đó, thà là anh không nói cho cô biết mà luôn vui vẻ còn hơn là sau khi nói ra chuyện đó, tâm trạng anh trở nên tồi tệ
-Là vì em_Anh Khang tiếp
-Vì em?
-Ừm.Thay mặt cô ấy anh xin lỗi_Anh Khang nói
Nghe thấy thế, Tiểu Vy cảm thấy chút hụt hẫng, cô cúi gằm mặt xuống bàn,trái tim cô quặn lại, mắt cô hơi đỏ, sao trước mặt cô mà anh có thể thay mặt một người con gái khác xin lỗi cô chứ,.Hơn nữa tại sao lí do hai người chia tay lại là vì cô, cô đã làm gì khiến hai người đó phải chia tay chứ.Không, cô chẳng làm gì cả, cô ở Hàn Quốc trong hơn ba tháng mang theo nổi mong nhớ anh và bạn bè nhưng cô không được phép trở về, tại vì cô sợ một khi đã trở về cô sẽ không kìm nổi cảm xúc của mình mà đến tìm anh mất, như thế thì mối quan hệ tốt đẹp giữa Diễm Thư và anh sẽ…..Vậy mà giờ anh lại nói là vì cô mà hai người phải chia tay.Anh thật tàn nhẫn.
-Tiểu Vy, em sao vậy?_Anh Khang lo lắng
-Em không sao, anh nói tiếp đi_Vy Vy vẫn không ngẫng đầu lên, cô nói.Quay lại với dòng cảm xúc hỗn độn của mình, cô không biết phải làm sao, hết suy nghĩ tại sao anh lại nói thế lại đến những việc mà cô đã từng làm khi ở bên Hàn Quốc có thể ảnh hưởng tới quan hệ giữa Anh Khang và Diễm Thư………….Chẳng lẽ là………
-Trong thời gian em ở Hàn anh có nhận được món quà nào không?_Tiểu Vy lo lắng.Chẳng lẽ là tại cô thật?
-Anh à?
Vy Vy gật đầu, nét mặt cô thể hiện rõ sự nôn nóng
-Để anh nhớ đã.Hình như là….5s…..10s…..15s……20s……à có một món quà mà Tiểu Phong giao cho anh
-Chính là nó.Diễn Thư biết việc có người tặng quà cho anh không?
-KHông.Cô ấy chẳng biết gì cả.Mà nãy giờ em hỏi việc đó làm gì
Vậy là không phải cô, Diễm Thư không hề biết về món quà đó thì chắc chắn là không phải tại cô….nhưng sao Anh Khang lại……….
-Em sao vậy Tiểu Vy.Em có chuyện gì muốn nói sao?_Anh Khang nhìn vào nét mặt lo lắng của cô hỏi
-À, không.Anh cứ nói tiếp chuyện hồi nãy anh đang nói dở đi_Tiểu Vy gượng cười
-Anh biết hết mọi chuyện giữa em và Diễm Thư rồi_Anh Khang chậm rãi nói
-Chuyện gì cơ?
-Diễm Thư đã đánh em phải không?_Anh Khang nhìn Tiểu Vy mà lòng xót xa
-LÀm…làm…gì có_Tiểu Vy ấp úng
-Em đừng giấu nữa,Diễm Thư đã nói hết rồi.Có đau không em?_Ánh mắt Anh Khang tràn đầy sự lo lắng
-Không, cô ấy chỉ đánh em nhẹ thôi mà. Mà sao Diễm Thư lại kẻ với anh những chuyện đó_Tiểu Vy mỉm cười
-Tình cơ anh nghe được một cuộc trò chuyện trên ban công của Diễm Thư với bạn của cô ấy.Khi nói chuyện cô ấy đã nói ra tất cả và cười một cách sung sướng…….
-Thì ra là vậy.Đừng nói nữa, chừng đó đủ rồi.Hãy quên hết chuyện của những ngày đã qua đi,!Em muốn mình bắt đầu lại anh à!
-Ừm_Anh kHang gật đầu, lòng cậu thấy nhẹ nhõm.Cậu sẽ quên hết tất cả, kể cả việc Diễm Thư đã nói rằng cô ấy lợi dụng cậu để “Daisy” đứng vững nữa và cả việc cậu đã yêu cô ấy đến mức nào.Tất cả đó là chuyên jcuar ngày hôm qua, và giờ cậu muốn danh những điều tốt đẹp nhất cho người con gái mà cậu yêu thật sự, người con gái có lẽ sẽ đi cùng cậu suots quãng đời này_Vy Vy
-Hôm nay trời đẹp, đúng khoongcacs bạn của tớ?_Tiểu Phong mỉm cười nói
-Ừ, trời đẹp nhưng tớ sợ có bão_Tiểu Vy cười nói nhưng mắt vẫn dán vào quyển sách toán nâng cao lớp 12
-Trời đẹp thì làm gì có bão.Vớ vẩn_Tiểu Phong nhíu mày nhìn sang bạn
-Bão nhỏ thì tớ không sợ rồi.Tớ sợ bão giật cấp 6- cấp 7 kìa, hoạc có thể hơn_Tiểu Vy tiếp
Bịch
-A, đau quá.Tên nào đi mà không nhìn đường vậy.Muốn chết sao_Tiểu Phong vừa ôm đầu đứng dậy vừa mắng nhiết cái tên vừa đụng mình
-Cậu mới chính là người đi không nhìn đường đó_Giọng một tên con trai vang lên
-Ôh my good.Sao lại là cậu_Tiểu Phong trợn tròn mắt.Trời ạ, tưởng cô đụng phải tên điên nào, nào ngờ cô đụng phải một tên cực kì điên.Từ khi Tiểu Vy trở về, ngày nào hắn mà không làm khó cô chắc hắn chết quá!
-Cậu đi đụng người khác mà không xin lỗi à?_Giọng tên con trai nói đày khó chịu
-Đừng có đem cái giọng đó ra mà nói với tôi.Tôi đi như thế sao anh không tránh, lại còn bảo tôi xin lỗi.Đàu óc anh có vấn đề vừa thôi chứ_Tiểu Phong bực bội
-Cậu…nè, cậu đi đụng người khác phải xin lỗi là điều đương nhiên sao cô dám …..
-Stop, lúc tôi chưa đụng cậu cậu đang làm gì, mắt cậu để sau lưng à hay ở đâu mà không nhìn thấy tôi đi đến_Tiểu Phong cắt ngang lời tên con trai
-Tôi…_Người con trai ú ớ.Quả thực lúc nãy cậu đang………….nói chuyện với bạn cậu nên không để ý hậu quả là………….
-Xì, rõ ràng là cậu không lo chú ys đường đi rồi.Châu Gia Kiệt ơi là Châu Gia Kiệt, tốt nhất lần sau khi đi đường, anh nen gắn mắt ở trước mặt ấy, đừng đển nó sau lưng mà đụng phải người khác lại bảo là người khác đụng mình_Tiểu Phong mỉa mai
-Vậy trước khi cậu đụng phải tôi cậu đã làm gì?_Gia Kiệt nhích môi cười
-Đó, tớ nói không sai mà.Trời tuy đẹp nhưng bão là ở đó đó_Vy Vy lắc đầu
-Thôi, để Tiểu Phong cãi nhau với hắn một hồi nữa rồi vào lớp cũng được.Bọn mình vào lớp trước_Tiểu Đan cũng lắc đầu.Đúng là cặp đôi ồn ào!
-Vậy đi thôi_Tiểu Tuyết giục
-Yahhhh! Sao lúc nãy không đợi tớ vào học hả?_Tiểu Phong phụng phịu
-Chờ cậu cải nhau với hắn xong chắc đến sáng mai luôn quá!_Tiểu Đan cười
-Nè, cậu đang trêu tớ đó hả?_Tiểu Phong giận dỗi
-Làm gì có, ai mà giám trêu Tiểu Phong nhà ta chứ_Tiểu Vy chen vào
-Đừng có ngồi đó mà nói điểu_Tiểu Phong hậm hực
Tùng!Tùng!Tùng
-Haiz, vào học rồi.Tập trung vào học nào các bạn_Tiểu Tuyết lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện giữa Tiểu Phong,Vy và Tiểu Đan
-Ừm_Cả ba cùng đáp
Giờ ra chơi tại căn-teen trường Royal:
-Tiểu Vy , chiều nay em rãnh không?_Anh Khang nhẹ nhàng hỏi
-Không, chiều nay em bận chút việc.Nhưng sao hả anh?_Tiểu Vy hỏi
-Ak, không có gì.Anh chỉ hỏi vậy thôi
-Chiều nay bắt đầu đi lúc mấy giờ vậy?_Tiểu Đan hỏi
-14h chúng ta sẽ xuất phát_Tiểu Phong thông báo
-Các cậu tính đi đâu sao?_Thiên Lâm tò mò
-Đến cô nhi viện Thiên Sứ đó anh_Tiểu Đan nhẹ nhàng nói
-Cô nhi viện?_Thiên Lâm nhíu mày nhìn Tiểu Đan
-Ừm_Tiểu Đan hồn nhiên trả lời
-Em đến đó làm gì?_Thiên Lâm hỏi
-Em cũng đến đó hả?_Anh Khang nhìn qua Vy Vy nói
-Ừm_Vy Vy gật đầu
-Còn em đến thăm lũ trẻ ở đó_Đan Đan trả lời
-Các cậu cũng đi cùng à?_Thiên Lâm quay sang Tiểu Tuyết và Tiểu Phong hỏi
-Dĩ nhiên_Tiểu Phong trả lời
-Cậu ta đến đó chắc chỉ toàn gây rắc rối thôi nhỉ_Gia Kiệt im lặng nãy giờ lên tiếng
-Đừng có mà xăm xỉa người khác_Tiểu Phong hậm hực.
-Ai xăm xỉa cậu chứ_Gia Kiệt nở nụ cười thỏa mãn
-Ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa
-Tôi á, tôi có bảo là tôi đang ám chỉ cậu à?
-Cậu….ôi điên lên mất!
-Haiz, hai người này không biết mệt chắc.Ngày nào không cãi nhau chắc hai người chết mất nhỉ?_Tiểu Đan ngán ngẩm
-Tớ/ tôi mà thèm cãi nhau với cậu ta à_Tiểu Phong và Gia Kiệt đồng thanh
-Chà, hợp nhau ghê.Ngay cả nói lại mà cũng đồng thanh nữa, hai người hẹn nhau trước rồi à!_Tiểu Vy châm chọc
-Triệu Bảo Vy, cậu muốn chết à?_Tiểu Phong liếc xéo Vy Vy hỏi
-Hì hì, tớ chỉ nói đúng sự thật thôi mà.Làm gì mà nhìn tớ ghê vậy_Tiểu Vy nhăn mặt gượng cười
-Bọn tôi có thể đi cùng không?_Thiên Lâm dò hỏi
-Mày điên à.Mày muốn đi thì đi một mình đi đừng có kéo tao vào_Gia Kiệt nói
-Thì chiều này mày rãnh mà_Anh Khang nói
-Không, không rãnh gì hết.Tao bạn rồi
-Bận sao lúc nãy trong giờ Anh mày bảo chiều nay rãnh_Thiên Lâm nói
-Ờ..thì..mặc kệ nó…nói tóm lại là tao bạn rồi_Gia Kiệt ấp úng
-Thật chẳng giống mày chút nào_Anh Khang nhìn Gia Kiệt với ánh mắt soi xét
-Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó_Gia Kiệt gắt
-Mày không muốn đi đến cô nhi viện không phải vì chiều nay cũng có Tiểu Phong đi nữa chứ?_Anh Khang dò hỏi
-Làm gì có.Cậu ta đi hay có ở đó hay không thì liên quan gì đến tao chứ_Gia Kiệt cười khẩy
-Vậy tại sao mày không đi?_Thiên Lâm hỏi
-Hai cái đứa này mệt quá, tao đi là được chứ gì_Gia Kiệt bực bội
-Có thế chứ_Anh Khang và Thiên Lâm mỉm cười hài lòng.
14h30′,trước cổng cô nhi viện Thiên Sứ:
-Đẻ đó mình bấm chuông cho_Tiểu Vy nhanh nhảu nói rồi bước đến bấm chuông
Tinh toong!Tinh toong!Tinh toong!.Sau một hồi chuông dài, một người phuk nữ trung niên xuất hiện.Vừa nhìn thấy Tiểu Vy, bà mỉm cười hiện hậu, âu yêm nói:
-Tiểu Vy đến đấy hả con?_Người phụ nữ hỏi
-Vang, con chào dì, dì khỏe chứ ạ!_Tiểu Vy lễ phếp
-Ừ, dì khỏe.Tiểu Đan cũng đến nữa à?
-Vâng, chào dì ạ_Tiểu Đan mỉm cười nói
-Ừm, còn mấy người kia là…._Người phụ nữ tỏ ý dò hỏi
-À, họ là bạn của chúng con đấy ạ_Tiểu Vy nhẹ nhàng nói
Thì ra là vậy.À, dì quên mất.Mọi người vào hết đi_Người phụ nữ áy náy nói rồi nhanh chóng kéo chiếc cổng sắt ra cho xe của các bạn Vy Vy có thể lái vào.
Chúc các bạn online vui vẻ !