80s toys - Atari. I still have
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Nothing gonna change my love for you - trang 2

Chap 4.1: LỜI YÊU KO THÀNH THẬT.

Phải làm sao để có thể tin vào những lời yêu thương dối trá... ???

Zu ko nói gì cả, nó quay lưng bỏ về trước, ngoài trời đang mưa tầm tã, bọn đàn em chả biết nói gì. chỉ biết im lặng nhìn bóng nó khuất dần, họ ko dám nói gì cả. Thấy bầu không khí có vẻ căng, Pj vội lên tiếng:

- Ko sao đâu! Hòa là tốt rồi! Mon, ko cần phải cảm thấy có lỗi đâu cưng! Mấy đứa về nghỉ ngơi hết đi!

Cả bọn kéo nhau ra về, Pj ngồi lại trông quán, thấy bóng 1 người con trai đang bước ra phía hành lang ngoài, đó chẳng phải là người bạn trai cũ vừa chia tay nhỏ sao, bên cạnh anh còn có 1 người con gái khác nữa, nhìn thân mật như thế! Anh quên nhỏ thật rồi à? Chỉ mới 1 năm thôi mà! Nghĩ đến điều đó, tim nhỏ bất chợt nhói lên 1 chút! Dẫu sao trước đó, anh và Pj cũng đã rất hạnh phúc, nhưng nhỏ vẫn ko giữ được anh, lý do phũ phàng ... :

- Xin lỗi, Pj à! Anh nghĩ là mình chia tay đi! Cặp với 1 đứa con gái có uy hơn mình khiến anh ko chịu được, anh vẫn iu em và anh cũng biết là em cũng rất iu anh, nhưng ta ko thể ...

Gạt đi mớ kí ức đau thương đó, chạy theo bóng người con trai vừa rời bar, chạy ra tới cửa, nhỏ chợt khựng lại khi thấy chiếc xe hơi quen thuộc đang đậu cách bar ko xa, dù mưa, nhưng bóng đèn loe loét bên đường vẫn đủ để Pj thấy được họ- dang- mi- nhau trong xe! Nhỏ nép người vào sát bức tường rồi từ từ trượt xuống, những giọt nước mắt cứ tuôn ra ko ngừng. Có 1 giọng nói sát bên vang lên làm cho nhỏ phải ngẩng đầu:

- Người đó- hướng về chiếc xe bên vệ đường- bạn cũ!- trong lời nó có ý gì đó mang vẻ khiêu khích.

- Ken?- nhỏ đứng thẳng lên rồi gạt đi nước mắt, lấy lại phong thái tươi tỉnh hàng ngày.

- Đáng thương! - Ken nhếch môi.

- Mặc kệ tôi!

Pj trả lời mà mắt vẫn hướng đến chiếc xe đó, lời nói cũng ko có vẻ gì là bận tâm đến nghe thiếu sức sống hết mức, điều đó khiến Ken hơi ngạc nhiên. Cứ thế, nhỏ lao thẳng ra ngoài màn mưa đen đặt đó!

.

- Diễn tốt lắm! Em trai!- người con trai cười.

- Vậy là xong phải ko anh Ken!- người được gọi là

" em trai

" hỏi lại.

- Ừ! Xem ra nhỏ đau lắm! - Ken lại cười- cười nhạt.

- Thôi anh ạ! Quen với Pj mệt chết, thế nên em mới chia tay! Quen nhỏ như thế để nổi tiếng là được rồi! Giờ đây đứa con gái nào mà chả biết em!- thằng đó nói đểu.

Ken trao cho thằng đó 1 xấp tiền dày cộm rồi thong thả cho 2 tay vào túi quần mà bước đi, ánh mắt trong lạnh đến đáng sợ.

Đừng bao giờ chạm tới cuộc đời ai nếu bạn có ý làm tan nát trái tim họ, plz !!!

- Trương Khánh Du, đừng trách tôi, chị cô đã khiến tôi trở nên như thế!

2 năm trước

- Chia tay đi!- người con gái lên tiếng.

- Tại sao? Em nói lý do đi!- người con trai sững lại.

- Đúng, anh có tiền, có sắc, có địa vị, nhưng tôi chán anh rồi! Cái gia thế của anh khiến tôi phải sợ! OK ? Giờ thì tránh xa tôi ra! Tôi còn muốn sống!- Khánh Hạ- người con gái lên tiếng.

- Em... Nếu tôi ko nói với em điều đó, em có rời xa tôi ko? Có bao giờ em vì điều đó mà bị trầy sướt gì ko?- Ken.

- Thứ nhất: nếu anh ko nói, tôi vẫn sẽ cho anh sống trong hạnh phúc ảo kia! Thứ hai: giờ đây tôi ko bị gì nhưng đến lúc tôi có bị anh cũng chả biết đâu! Chỉ cần bọn nó làm cái

"roẹt

" là tôi chết ko kịp thở!

- Em... quá đáng thật! Em ko tin vào khả năng của tôi sao?- Ken.

- Dẹp đi! Đừng nói gì nữa! Còn nữa, chấm dứt rồi thì đừng bám theo tôi dai như 1 con đỉa, ha? Lần sau muốn quen ai để tôi chỉ cho, em tôi đấy- Khánh Du, xinh lắm! Vậy nha!

Nói rồi nhỏ phũ phàng rời đi, chỉ còn Ken đứng đó với 1 nỗi đau tinh thần quá lớn.

- Hóa ra từ trước đến giờ chỉ có tôi ngộ nhận mình là người hạnh phúc nhất thế gian! Vì tiền thôi hả em? Em coi tôi là một thằng ngốc à? - trong lời nói của Ken thể hiện một nỗi đau xót đến tột cùng.

Ken một mình trong phòng, những chai rượu cứ vơi dần đi, tên đó hết đổ tất cả những vật trước mắt, Ken đã say lắm rồi!

- Tại sao thế Khánh Hạ! Em đi thì đi luôn đi có sao còn để hình bóng em ở lại trong tôi chứ! Tôi sẽ cho em thấy! Khánh Du, đừng trách tôi, con gái mấy người đều như nhau cả thôi, đau 1 chút thì có đáng gì?

Ken nói nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào giấc ngủ, trong khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước, nước mắt ??? 1 tay tên đó cứ nắm chặt chiếc nhẫn trên cổ mình- chiếc nhận có sọc màu đen được đính 2 viên đá chìm màu tím.

Chap 4.2

Ngày hôm sau Pj ko đi học, vì dầm mưa nên nhỏ đã bị bệnh. Sau trận so tài của 2 nhóm thì tình hình càng ngày càng căng, hễ nhóm này thấy nhóm kia ở đâu là lại kiếm chuyện gây với nhau.

- Chị Zu... nhóm mình.... họ... gây chuyện với EVIL !!!- Mon hớt hải báo tin cho nó.

Đang đọc sách, nó nghiêng đầu nhìn Mon, chân mày hơi châu lại.

- Tụi nhóm mình đang tụ tập ở sân sau á, tụi EVIL đi ngang qua, nói chuyện mà nghênh nghênh mặt, nhóm mình thấy chướng mắt quá nên ... nhào vô luôn!- Mon kể với 1 tốc độ ko thể nhanh hơn được nữa.

Ko nói gì thêm, nó đứng dậy rồi tiến về phía sân sau của trường, thấy nó xuất hiện, 2 bên cũng im phăng phắc, nó vừa tới thì Ken và hắn cũng xuất hiện.

- Về quản chó cho kĩ!- hắn.

Cả bọn bên nó nháo nhào vì câu nói quá ư là xúc phạm đó. Nó vẫn in lặng ko nói gì, ngược lại còn quắc mắt nhìn bọn đàn em 1 cái khiến tụi nó phải

" ổn định đội hình

" lại. Ko phát ra bất kì âm thanh nào, nó định dẫn bọn đàn em

" về

" thì Nan cất tiếng:

- Gây chuyện rồi bỏ đi sao?

- Muốn gì? Muốn tụi này xin lỗi hả? Mơ đi!- 1 đứa trong nhóm nó lên tiếng.

- Tụi tui nghênh mặt là chuyện tụi tui, ai biểu mấy người tưởng này tưởng nọ làm gì, bộ tụi này nghênh mặt với bọn chó mấy người hả? Tưởng bở!!! Nhìn mấy người chỉ bẩn mắt! Ham hố mà cứ nhào zô đánh!- Mon.

Cả hai bên cứ lời qua tiếng lại như thế, chỉ cần thêm một chút nữa thôi thì

"chiến tranh thế giới

" có thể xảy ra bất cứ lúc nào! Ken nghĩ ra gì đó rồi khóe môi lại nhếch lên thành 1 nụ cười.

- 8.00 pm, bar cũ, mọi chuyện sẽ được giải quyết!

Vừa nghe Ken nói hết câu thì nó quay lưng dắt theo

" bọn trẻ

" về mà ko để lại 1 câu trả lời nào.

Jun hơi ngạc nhiên, hắn ko biết tên bạn thân quái gỡ của mình lại giở chiêu gì ra.

Trước khi rẽ vào hành lang, nó chỉ buông một câu rồi bước đi luôn.

- Đừng cứ mãi như mấy đứa nhóc tì!

Tính tình nó vốn thế, quan tâm thì quan tâm nhưng cũng chỉ biểu lộ qua các câu nói vô cùng ngắn gọn và đầy tính

" giáo dục

"

.

Trong khi cả bọn ngồi học thì Pj đang ở nhà dưỡng bệnh, chuyện này đối với nhỏ cũng ko hề sung sướng gì, từ nhỏ Pj đã mất ba thế nên mẹ nhỏ cứ quần quật mà làm ăn, đi theo cơ nghiệp của chồng, 1 tay gầy dựng công ty vững mạnh đến ngày nay, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Pj thiếu thốn tình thương từ gia đình, vào mỗi lúc đó, chỉ có Khánh Hạ- người chị họ, là luôn chiều chuộng và chơi đùa với nhỏ, đó cũng là lí do Pj rất quý trọng và yêu thương cô chị họ của mình. Mỗi tháng Pj vẫn được chu cấp tiền đều đặn, mẹ nhỏ cũng gợi ý việc tìm người làm nhưng vì ko thường xuyên ở nhà nên nhỏ cũng từ chối. Nguyên nhân là thế nên giờ đây chỉ có mỗi mình nhỏ trong căn nhà rộng nhưng vô cùng lạnh lẽo, điện thoại thì do hôm qua nước mưa vào quá nhiều nên cũng bị hư, giờ ko thể liên lạc với ai và cũng ko thể

" dụ dỗ

" Zu cúp học qua nhà chơi với mình! _ __

". Cố lê thân vào bếp nhóm lên 1 ít cháo, vừa bắt bếp lên thì nhỏ cũng bất tỉnh, nhỏ có thể ko hoàn hảo, chỉ tạm ổn, 1 chút nhan sắc, học lực ko phải bàn, thể thao ổn thêm 1 vài năng khiếu sở trường ( nhất là uýnh lộn, gây chuyện ...... =

"= ) nhưng sức khỏe thì cũng có 1 chút vấn đề. chỉ cần dầm mưa hay

" phơi nắng, phơi sương

" quá lâu cũng có thể khiến nhỏ phát sốt. Sau đó, cũng ko biết gì thêm, chỉ biết là nhỏ có cảm giác mình bị nhất bổng lên.

Pj dần mở mắt ra, sao nhỏ lại trong phòng mình nhỉ? Rõ ràng là nhỏ ngất ở trong phòng bếp. Lấy chiếc khăn lạnh trên trán mình ra rồi ngồi dậy 1 cách khó nhọc, đến lúc để ý phía bên phải mình thì P j khá ngạc nhiên.

- Ken ??? Ở đây làm gì??? - Pj nói với vẻ muốn

" tiễn khách

".

- Ko điện thoại được thì qua nhà!- Ken.

- Tùy thôi, muốn gì nói lẹ rồi biến dùm! Đừng cứ thích điều tra về người khác như vậy!- Pj

- Kệ tôi! Vả lại tôi cũng chả điều tra, số điện thoại cô tôi có lúc cô ở nhà tôi, địa chỉ này thì tôi thừa biết!- Ken cười khẩy.

- Biết ngay là liên quan đến Khánh Hạ! Lấy tôi làm

"vật thế thân

" cậu sẽ thỏa mãn chứ!

- Thông mình hơn tôi tưởng! Biết rồi sao? - Ken cười khẩy.

Ken cầm vĩ Panadol quăng lên giường ý bảo nhỏ uống.

- Đem về đi! Chả cần! Giả tạo quá đấy!

- Im đi! Nói nhiều thật! Đừng tưởng các người hay, kì thi kia kết quả thật là tôi thắng các người đến hơn 50 phiếu!- Ken

Biết ngay mà, quả thật thì làm gì có sự trùng hợp thế, phiếu bằng nhau trong ngần đó người thì cũng đâu dễ, còn bọn con gái hôm đó nữa chứ, nhìn là biết mê 2 tên đó như điếu đổ. Rõ ràng là nó và Pj đều đã dự tính được kết quả chỉ ko ngờ lại thế.

- Nói đi, ý gì? Sao lại làm thế???

Xem ra thì bữa đó chỉ có Ken, hắn và Nan là mặt

" pơ

" nhất khi biết kết quả. Vậy là sự thay đổi đó chỉ có 3 người đó biết. Giờ mới để ý, trong lúc chờ kết quả, cứ thấy 3 người họ chụm đầu vào laptop làm gì đó, thì ra là thay đổi kết quả, với một tay máy tính gần như chuyên nghiệp như Nan thì chuyện đó cũng ko khó.

- À, ko nỡ để mấy người mất mặt!

- Các người ko tốt thế đâu!- Pj.

- Nếu để các người thua như vậy rồi thì còn gì là vui, đâu dễ thế, phải từ từ mà cảm nhận cho thấm!- Ken cười- nụ cười khiến Pj hơi

" lạnh

"- 8.00 pm, bar nhà cô, ko tới thì ngày mai đừng khóc vì những bức hình. Hết bệnh cũng tới mà ko hết bệnh cũng phải tới, vậy nên, uống thuốc hay ko thì tùy vào cô.

Ken buông lời đe dọa rồi bỏ về, Pj tức đến nỗi muốn giết chết tên đó vào lúc này, Cố lê thân vào bếp thêm 1 lần nữa, thấy nồi cháo thì hơi ngạc nhiên, cứ tưởng là nó bị khét rồi chứ! Ko nghĩ nữa, cố gắng nhồi nhét mấy miếng cháo vào miệng rồi uống thuốc của Ken vào, kêu Ken đem về thế thôi chứ nếu Ken mà đem về thật là nhỏ ko còn thuốc uống, bệnh cũng chỉ nặng thêm. Nhưng tính ra thì Ken cũng có vẻ tốt ... Nghỉ đủ điều rồi nhỏ ngủ lúc nào cũng ko hay.

Chap 4.3

" King koong ....

"

Tiếng chuông cửa vang lên làm cho Pj thoát khỏi giấc ngủ, nhỏ uể oải ngồi dậy, nhờ vĩ thuốc đó mà giờ nhỏ đã đỡ hơn nhiều, ít ra tên đó cũng ko ác độc đến nỗi mang thuốc độc cho nhỏ uống. Nhìn người đứng trước cửa, Pj cười:

- Zu, vô nhà đi! ^^

Thấy Pj mệt, nó dìu Pj vào nhà nghỉ ngơi. Nó chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng

" động đậy

" đầu để chứng mình là mình đang lắng nghe câu chuyện, chuyện số phiếu mà Ken đã nói được Pj thuật lại với nó khiến nó hơi ngạc nhiên, tại sao bọn hắn lại thích đi

" đường vòng

" nhỉ, nếu lúc đó chỉ cần để kết quả y nguyên thế thì bọn nó đã thất bại là cái chắc! Mà thôi, cho dù là sao thì đó cũng ko phải là chuyện tốt lành, vẫn phải cảnh giác sẽ hay hơn, sẽ có ngày bọn hắn phải hối hận vì đã dám chơi trò

"mèo vờn chuột

" với bọn nó! Chợt nhớ ra, nó đề cập với Pj về chuyện ban sáng, dù đã biết nhưng Pj vẫn ậm ừ tỏ vẻ đã rõ. Trò chuyện một lúc thì nó về, bây giờ cũng là 5.00 chiều rồi, Pj bắt đầu sửa soạn, tắm rửa,... hôm nay nhỏ mặc đồ

" kín

" trông hiền hơn mọi ngày ( vì cảm nên mới thế ấy =

"= ), đó là chiếc áo sọc ca rô đỏ đen, tay áo dài được nhỏ xoăn lên, phần ngực áo có chèn đường chỉ nên áo ôm phần ngực lại, phía sau là một cái nơ to màu đen, chiếc quần lửng màu kem được giữ lại nhờ một sợi nịch dạng vải, chân mang giày búp bê đế thấp màu trắng.

Cỡ 7.00 ( tối) là Zu qua rướt nhỏ, 2 đứa con gái ngồi trên chiếc mui trần màu bạc khiến ai cũng phải nhìn. Ko hẹn nhưng bọn đàn em của nó dường như đã có mặt đông đủ cả.

- Tới sớm vậy à?- Ken lại gần.

- Nói nhiều!- nó

- Ko cần biết là có đủ người chưa, nhưng nhân vật chính có đây rồi thì tôi thông báo luôn! Làm phiền tắt nhạc, đưa tôi cái mic- Ken yêu cầu.

Pj đứng gần người điều chỉnh âm thanh, thấy tên điều chỉnh âm thanh đang tập trung về phía mình nên nhỏ búng tay ra hiệu, hiểu ý, âm nhạc tắt, mấy phút sau cũng có người đem cho Ken cái mic.

- Điều này, có thể khiến mọi người bất ngờ! Tui và Pj ... chính thức quen nhau! Phía EVIL, ai ko đồng tình, rời nhóm! Còn với Mẫu Đơn, tôi ko nghĩ các người muốn làm khó thành viên của mình, tôi chắc chắn sẽ ko làm khó hay mang phiền phức gì cho các người!

Ken nói rồi kéo Pj vào lòng mình, Pj có vẻ cay cú, nhỏ còn chưa ổn định lại tinh thần. Cả nó và hắn đều ko giấu được sự ngạc nhiên của mình, tuy nhiên là cũng chỉ ở mức độ vừa phải chứ ko đến nỗi

" mồm chạm đến đất

" như bọn kia. Ken nắm tay Pj, nhìn là nắm thế thôi chứ thật chất là siết thật chặt khiến nhỏ muốn rớt nước mắt.

- Các người nên chung sống hòa bình với nhau từ đây! Nếu ko thì người chịu lỗ ko phải tôi đâu!

Hai nhóm lúc này đều

" bỡ ngỡ

" nhìn nhau, mới sáng nay còn cãi lộn với nhau ầm ĩ, lịch sử cũng đã có vài trận

" chạm mặt

" với nhau ko lẽ giờ dễ dàng như thế??? Nhưng kéo dài lắm cũng chỉ được 10p , mặt cả bọn đã giãn ra được phần nào, thôi kệ, leader đã muốn thì ai mà dám cãi, Zu và Jun còn ko lên tiếng thì bọn nó còn lên tiếng thế nào??? Rất tự nhiên, một số đứa bên Mẫu Đơn thân thiện chủ động tới bắt chuyện dù ban đầu có hơi ngượng ngùng, cứ như thế, mọi khoảng cách dường như được phá bỏ. Phần đông là thế thôi, chứ vẫn có một số đứa chẳng thích gì cho lắm, ko hề muốn chuyện đó xảy ra chút nào !?!?

Nó chỉ đưa cặp mắt lạnh tanh qua nhìn hắn thấy hắn cũng đang nhìn mình với ánh nhìn tuong tự thì nó quay đi, trận đấu còn chưa xong, từ là kẻ thù, đã từng solo với nhau đến hết biết

"đường về

" thì làm bạn có vẻ hơi khó khăn với nó, với hắn cũng tương tự thế! Nhưng bạn thân của mình muốn, ko lẽ lại ngăn cản, cả hai suy cho cùng cũng đành

" ngậm bồ hòn làm ngọt

" thôi! Vả lại,

"đánh kẻ chạy đi ko ai đánh người chạy lai

". Ko để cho sự nháo nhào tiếp diễn lâu, Ken tiếp tục:

- Ai cũng biết là Pj ở nhà một mình! Chuyện đó quả thật rất nguy hiểm! Chúng ta giờ đã thành một

"gia đình

" ( bao giờ ??? >

"

Lời nói ra như sét đánh ngang tai, Pj nhìn Ken với ánh mắt vô cùng

" yêu thương

"

Ken đột ngột ôm Pj vào lòng nói thầm vào tai nhỏ:

- Liệu mà diễn với tôi cho tốt! Ko thì cô cũng biết rồi đó!

Thanh âm nhẹ nhưng đầy uy lực khiến Pj trong 1 giây KO DÁM chống lại. Đương nhiên là ko ai biết Ken đã nói những điều đó với Pj, họ chỉ nghĩ đó là những hành động yêu thương. Nói rồi tên đó thả Pj ra, quay qua nhìn mọi người rồi nở 1 nụ cười. Những câu nói và hành động nãy giờ của Ken khiến mọi người tin rằng 2 người này đang là couple.

- Ken này! Ý kiến của mẹ .... - Pj cố tìm ra cái cớ.

- Ko được nói chổng như thế, em nhỏ hơn anh một tuổi đấy! Gọi

"chồng

" đi nhé! ( trời ạ, sến chúa ^^!) Mà chiện đấy vợ ko cần lo, ba của chồng với mẹ của vợ đang là đối tác với nhau, nên mọi chuyện xong cả rồi! ^^ - Ken.

Pj dần có vẻ

"sợ

" tên này, điều tra được tới mức độ như thế, tiếp cận được với cả mẹ của nhỏ! Vậy ra, âm mưu này đã được tính từ trước, trình độ của ba Ken có vẻ cao, làm ẹ Pj tin tưởng và

" gửi gắm

" con gái ko phải dễ dàng!

Phải nói trong những đứa ở đây, Ken là sướng nhất, có cha mẹ yêu thương đầy đủ, được nuông chiều hết mức, Ken quậy thì quậy thiệt, ngoài Jun ra thì ko ai sánh bằng nhưng được cái rất thông minh và hiểu ý người khác, hồi xưa cũng đỡ hơn bây giờ, từ ngày bị phụ bạc thì tên đó khó đoán và khó gần hơn rất nhiều, ngoài hắn và Nan ra thì ko có người thứ 3 dám thân thiết với Ken như thế!

- Có ai ý kiến gì nữa ko?

- ....................- im lặng

Ken chuẩn bị nói thì có 1 cánh tay dơ lên.

- Ken này, 2 người giờ mới quen nhau, thế có nghĩa là đã yêu nhau từ trước ??? Vậy trong quá trình tìm hiểu rồi yêu nhau, 2 người đã có .... first kiss chưa ???

Trời ạ, một đứa con gái bên EVIL, sao giờ Pj ghét nhỏ này quá vậy nè! Lo chuyện bao đồng thế!!! >

"

- À, ừ, yêu nhau từ trước rồi! ^^ ( xạo kinh) Còn first kiss thì ko bk có chưa nhưng n kiss thì có rồi! ( nói dối ko biết ngượng _ __

" ) Còn gì nữa ko?- Ken cười.

- Còn, yêu cầu cuối, tôi nghĩ là ai cũng sẽ thích điều này- nhỏ đó cười gian- thế, 2 người hun chứng minh đi :))

Oh mẹ ui! Nếu Việt Nam ko có cái luật giết người bị ở tù thì Pj đã ko thương tiếc cầm dao phang thẳng vào nhỏ đó rồi! Bộ chưa thấy người ta hun nhau bao giờ sao mà đòi Ken làm cái hành động đó!

Đang trao cho nhỏ đứng phía dưới những ánh nhìn

" yêu thương

" thì đột nhiên Ken quay sang kiss nhỏ thật, T.T , trừng mắt nhìn nhưng chỉ thấy hàng mi khép hờ của Ken ở trước mắt, đôi mắt dần khép của nhỏ mở bừng ra do một cái cắn môi thật mạnh, bọn ở dưới hét toáng lên đưa máy lên

" nháy

" lia chia vì cứ nghĩ đó là những hành động âu yếm nhưng thật chất sự thật chỉ có Pj biết rõ, chưa bao giờ nhỏ phải kiss 1 người mà mình ko có cảm giác như vậy, đau đớn trên bờ môi cộng thêm sự ức chế khiến nước mắt nhỏ rơi chậm xuống thành 1 dòng. Cảm nhận được vị tanh của máu và mặn của nước mắt, Ken dần mở mắt ra, hiểu được những gì Pj nghĩ, tên đó nhẹ nhàng lau nước mắt cho nhỏ, trong một giây phút rất ngắn, 1 nụ cười cao ngạo đã xuất hiện trên môi Ken.

- Rồi nhé! Tôi phải đưa Pj về! Chuyện của Mẫu Đơn cũng sẽ là chuyện của EVIL.

Nói rồi Ken dẫn Pj ra ngoài để lại trong lòng nó và hắn những nghi vấn mơ hồ, khó hiểu. Nó ko rõ về chuyện của Ken, nhưng chẳng lẽ Ken đã quên được Khánh Hạ nhanh thế??? Vô lý, nếu đã quên thì cớ gì còn đeo chiếc nhẫn đó lên cổ??? Nó ko muốn hỏi Pj về những chuyện riêng tư vì khi cần Pj nhất định sẽ nói nó nghe, có thể tại nó đa nghi quá thôi! Hắn cũng hơi ngạc nhiên vì hành động đó của Ken, vì chuyện đó mà Ken sẵn sàng hôn một đứa con gái lâu như thế, ừ, lâu !!! Con người Ken có vẻ đáng sợ hơn trước nhiều, dẫu sao hắn cũng là người khơi cuộc trước, chơi trò này thêm 1 thời gian cũng ko có gì! Hắn cũng muốn xem Pj sẽ đối mặt với những ngày tháng sau ra sao? Chắc là thú vị!

Chap 5.1

Có những thứ đã xảy ra thì cách tốt nhất để hòa nhịp theo là đừng trốn tránh ...

Vừa ra tới nhà xe, chắc chắn ko có

" người quen

" ở đây, Ken buông tay Pj ra, nói:

- Mai chủ nhật, trước 7.00 sáng phải có mặt bên nhà tôi, 1 phút cũng ko được trễ!

Nói rồi Ken cũng vào xe chạy đi mất, bỏ nhỏ ở đó với 1 đống cảm xúc hỗn tạp, giờ thì nhỏ đã biết vì sao Ken lại cho hai nhóm hòa; nếu ko hòa thì nhóm nhỏ sẽ thua, lẽ nào Ken lại sang quen với một đứa thua cuộc là nhỏ, ít ra chuyện đó cũng sẽ làm cho hắn mất đi ít nhiều danh dự, con trai cung Sư Tử vốn trọng thể diện nhất mà, nhưng cũng bù lại là vẻ ngoài của hắn trông men cực, ko có gì để bàn; nếu nhỏ ko suy nghĩ sai thì trận solo giữa 2 nhóm chỉ là để kéo dài thời gian cho papa tên đó tạo thêm lòng tin với mẹ Pj mà thôi! Ken đúng là 1 con quỷ mà, nhưng dẫu sao cũng tại vì yêu quá nên mới thế, mà yêu ai, Khánh Hạ chứ còn ai nữa??? Nhưng nói ra thì đau thật, tên đó kiss nhỏ bạo thật, đã vậy còn lâu nữa, ấm ức nhiều thứ lắm chứ! Chuyện này cũng do Khánh Hạ mà ra nhưng nhỏ cũng ko hề trách bà chị họ mình, rồi Ken cũng sẽ chán thôi mà! Ko nghĩ ngợi lâu, nhỏ cũng lên xe về nhà, tối hôm đó, Pj sửa soạn đồ đạc cũng đến nửa đêm, nhỏ cảm thấy qua nhà Ken cũng là cơ hội tốt ình, trong thời gian ở nhà tên đó, nếu có cơ hội, nhỏ sẽ tìm cách

" lùng

" ra mấy tấm hình rồi xóa đi cũng còn kịp, nhỏ hả hê với suy nghĩ của mình rồi chìm vào giấc ngủ.

6.00 sáng, đồng hồ báo thức reo inh ỏi, nhỏ tắt chiếc đồng hồ rồi bước vào nhà vệ sinh. Vừa ra khỏi nhà, nhỏ lắc đầu nhìn thời tiết bên ngoài, mới sáng sớm mà trời đã mưa như vậy, nhớ lại những lời nói hôm qua của mẹ nhỏ càng thấy ê chề hơn:

" Bác Ân thực sự là một người tốt, mẹ sẽ gửi con qua đó một thời gian ở tạm cho tới khi nào mẹ về, nhớ nghe lời bác ấy! Ko thì khỏi tiền, khỏi xe, khỏi ăn chơi luôn nha con!

".

Tiến về phía gara, phải ko vậy, chiếc xe trời đánh vào lúc này dở chứng đột nhiên ko chịu nổ máy, nhỏ đóng mạnh cửa xe lại, hậm hực

"xút

" cho xe 1 cái, ác là một chiếc xe máy cũng ko thấy bóng, mẹ nhỏ ko chịu mua cho nhỏ, lý do hết sức củ chuối:

" Nhà rộng ở có một mình mà đòi tùm lum, kêu mướn giúp việc cũng ko nghe, giờ đòi xe nữa! Dẹp!!! Màu mè thế bữa nào nó vào cướp là chết ko kịp ngáp nha con!

" ( Thật ra thì mẹ nhỏ ko an tâm nên lúc nào nhỏ ở nhà đều có

" đội quân vô hình

" theo bảo vệ nhỏ, đương nhiên là nhỏ ko biết rồi ). Ken là

" người của công chúng

" nên nhà hắn cũng ko khó để biết, nhà Ken cũng gần đây thôi, cao lắm cũng 15p đi bộ. Ngậm ngùi mang ô ra ngoài mang theo cả đống hành lý lếch thết ( _ __

"), nhìn con số

" 6.45 am

" trên màn hình điện thoại nhỏ cố đi cho nhanh, nếu đến trễ ko biết là tên đó sẽ làm thêm trò gì. Đi được vài bước thì chiếc xe hơi chạy sượt qua làm làn nước bên lề văng tung tóe lên người nhỏ, ko biết xin lỗi mà còn chạy luôn, tức:

- Bà nó, mới sáng sớm gặp toàn cái gì đâu ko, mất luôn ngày chủ nhật!

Đứng trước nhà Ken đúng 7.00. Trời mưa. đồ ướt, gió thổi vào khiến răng nhỏ va vào nhau cầm cập, bấm chuông thì ko ai ra mở cửa, những người trong nhà thấy Pj mà như ko thấy. Vò nát tờ giấy có số điện thoại Ken trong tay, rõ ràng là tên đó biết nhỏ bị hư điện thoại chưa kịp đi mua mà, có số mà ko có điện thoại thì liên lạc thế nào được???

Nửa tiếng trôi qua chứ có ít gì, gần đây toàn là nhà kín cổng cao, ko moi ra được cái hiên thì trú làm sao, điều đó khiến nhỏ phải vừa đừng vừa cầm dù, trông bếch đến thảm. Thỉnh thoảng nhỏ lại bấm chuông, ko biết những người đó có nghe ko mà ko ai ra bấm chuông hết. Mưa ngày càng lớn khiến nhỏ cảm thấy lạnh đến buốt. Chừng 1 tiếng sau mới thấy người ra mở cửa, vừa vào nhà thì hình ảnh ập vào mắt nhỏ là Ken đang nhâm nhi tách cà phê một cách rất nhàn nhã, Ken lướt mắt qua nhìn nhỏ.

- Trễ quá rồi, biết 8.00 rồi ko???

Nghe xong câu nói đó thì nhỏ tức muốn điên lên, ấm ức đến phát khóc, rõ ràng là tên đó cố tình chơi mình, biết rõ ràng mà chả thế nói được gì. Ông quản gia mang cho nhỏ bữa sáng nhưng nhỏ từ chối.

- Tôi no rồi!

Nhỏ đúng thật là chưa bỏ gì vào bụng hết nhưng sự việc đã xảy ra khiến nhỏ ko ăn nổi.

- Ko ăn thì đừng than nhé! Ko ai cho ko cái gì bao giờ, tôi cho cô đến nhà mình ko có nghĩa là chuẩn bị phòng cho cô.

" Cho

" ??? Pj ức lắm, mọi chuyện đều là tên đó bày ra, Pj có cầu xin Ken cho ở đây đâu mà giờ lại dùng cái thái độ đó ???

- Mời cô theo tôi!

Trời ơi, cái này có thật là phòng ko vậy, tuy đồ đạc đều có đủ nhưng bụi bặm lại bám đầy vào đó. Theo nhỏ biết thì còn rất nhiều phòng dùng được ( suy đoán) mà tên đó lại

" nhét

" nhỏ vào đây thì đúng là cố tình rồi!

Chap 5.2

Phòng này tiện nghi đầy đủ chỉ có đièu là hơi bẩn, Pj tính thay đồ rồi bắt tay vào việc nhưng nhỏ nghĩ lại: bộ này mới thay hồi sáng tuy dính nước thật nhưng đó là nước mưa, nước mưa => nước sạch, dẫu sao thì nó cũng khô rồi, nếu giờ nhỏ thay đồ thì sau khi dọn dẹp xong căn phòng nhỏ lại phải thêm một bộ nữa, một ngày cho 3 bộ đồ thì với nhỏ là quá hoang phí rồi! Nghĩ vậy nên Pj mặc luôn bồ đồ trên người mà làm việc, cỡ chừng nửa ngày thì nhỏ đã xong công việc.

Bây giờ cũng quá trưa rồi, bụng nhỏ biểu tình dữ dội, định ra ngoài dạo mấy vòng sẵn mua một vài món ăn nhưng nhìn qua gương thì nhỏ nhận thấy mình ko thể ra ngoài với bộ dạng này: mặt mày lem luốc, tóc tai rối bời, gương mặt lấm lem,... chẳng khác gì người ăn kẻở trong nhà. Tuy là đói đến xây xẩm mặt mày nhưng vì

" hình tượng

" cá nhân ( đúng là c. gái cung Thiên Bình ^^ ) nhỏ đành

" trao thân

" mình cho nhà tắm.

.

- Ông lên kêu cô ta xuống ăn cơm!

Ken ra lệnh cho ông quản gia. 5p sau, ông quản gia đi xuống một mình, thông báo:

- Cậu chủ, tôi gọi nhưng ko nghe ai trả lời hết ạ!

- Con nhỏ này!

Ken hướng về phía phòng Pj mà bước, tới cửa phòng tên đó đập tay vào cửa ầm ầm:

- Mở cửa, ko đừng trách!

1p trôi qua ko có hồi âm, Ken tiếp tục hăm dọa:

- Tôi đếm đến 3, ko mở cửa thì đừng nói nhiều! 1... 2... 3...

" RẦM

"

Ken ko thương tiếc đá thẳng cánh cửa, cảnh tượng trước mắt khiến Ken hơi ngớ người, căn phòng này sạch hơn trước, đẹp hơn trước và ... ấm áp hơn trước! Đây thật ra là phòng của Khánh Hạ, cô ta đã ở đây một thời gian khá dài, từ khi cô ta đi thì tên đó ko cho phép ai động vào căn phòng này, tên đó muốn mọi thứ phải được giữ nguyên vị trí của nó. Ko hiểu tại sao Ken lại trao lại cho Pj ở phòng này, chỉ đơn thuần là muốn làm khó nhỏ hay là vì ... tên đó muốn tìm lại bóng hình từ

" người thay thế

" đó! Chạm vào chiếc giường, những kỉ niệm ùa về làm Ken thấy xót xa, cái cảm giác mà Ken luôn cố trốn tránh. Tiếng nước chảy làm Ken quay về với thực tại, nhìn quanh ko thấy Pj, chỉ nghe tiếng nước chảy thì nhỏ chỉ có thểở trong đó thôi! Gọi mãi ko thấy hồi âm, biết ngay là lại có chuyện, tên đó đẩy cửa vào, quả là tên đó nói ko sai, Pj chỉ biết mang lại rắc rối cho người khác, lắc đầu ngao ngán, lấy một tấm khăn to, Ken phủ tên thành hồ rồi bế nhỏ ra khỏi làn nước, chiếc khăn cũng theo đó mà phủ lên người nhỏ. Đợi người giúp việc thay đồ cho Pj xong, tên đó mới bước vào.

- Cái này tại cô, chưa ăn sáng mà bày đặt làm màu!

Quả thật thì nhỏ ko giống Khánh Hạ nhiều như Ken đã thấy, giờ đây mới nhìn kĩ, nhỏ cũng có nét đẹp riêng của mình, có gì đó hơi ngông và bướng, lúc ngủ trông nhỏ cứ như 1 thiên thần nếu ko muốn nói rằng nhỏ còn xinh hơn cả Khánh Hạ. Làn mi nhỏ dần lay động, từ từ mở mắt ra thấy Ken nhìn mình với ánh mắt ko giống thường ngày, nhỏ lên tiếng:

- Đừng nhìn tôi để rồi liên tưởng đến người khác! Tôi ko thích!

Ken ko nói gì, tên đó quay mặt đi rồi nói:

- Đã đến nhà tôi thì dẹp cái lòng tự trọng đó đi! Đừng mang nó vào đây! Nếu cô có bị gì thì tôi phải chịu trách nhiệm nữa!

Tự nhiên bị tách móc, Pj cũng ko hiền lành gì mà đáp lại:

- Ai cố tình bắt tôi phải đứng một tiếng đồng hồ dưới mưa, ai bắt tôi phải dọn dẹp 1 căn phòng bị bỏ ko 2, 3 năm. Cái gì cũng phải có cái lý của nó, đừng đổ hết về tôi như thế, đừng lúc nào cũng tỏ ra cáo thượng!

- Cô đừng quên người đồng ý chơi trò này với tối là cô, cô đang bị tôi nắm đuôi! Suy cho cùng cô chẳng khác gì một món đồ trong tay tôi đâu!- Ken.

- Tôi ko nghĩ là trên đời này còn tồn tại một thằng con trai đểu như anh! Có cái mã thôi, thực ra thì đạo đức lại suy đồi, chả ra gì!- Pj.

- Vậy mà mấy đứa con gái cứ đâm đầu vào mới hay chứ! Đúng là một lũ ngốc!- Ken nói kèm theo một nụ cười mỉa.

- Hơ, anh kiêu quá rồi! Nếu ko có sắc, có tiền tụi con gái đó cũng chả thèm ngó tới anh đâu! Anh chỉ biết vui qua đường thôi! Anh vô tâm, ko nghĩ tới cảm nhận của người khác, anh đến với người ta, rồi chỉ quăng lại một xấp tiền, dơ bẩn thật!- Pj.

- Thế cô nghĩ tôi chỉ được như thế thôi sao? Mọi chuyện như thế thì đã như thế rồi! Tôi đẹp, tôi có sắc,... nhưng vì tôi ko thuộc về cô nên cô ghen tức à?- Ken nói rồi tiến sát vào Pj.

- Anh muốn làm gì?- Pj.

Ken nắm chặt 2 tay Pj, miết thật mạnh lên bờ môi nhỏ, vui thích phả từng làn hơi nhẹ lên vành tai Pj, nhỏ cố phản kháng nhưng việc chưa ăn uống gì khiến nhỏ mất sức, ko thể làm gì hơn! Sức phản kháng ngày càng yếu, những cơn vùng vẫy cũng ngày càng thưa dần rồi mất hẳn! Ngoài trời lại đổ thêm cơn mưa tầm tã! Ko thương tiếc đặt lên hõm cổ trắng nõn của nhỏ những vết đỏ khó phai.

- Đừng mà... xin anh... !- Pj yếu ớt thều thào khi thấy Ken có dấu hiệu chuẩn bị đi quá giới hạn.

Thấy những giọt nước mắt Pj bắt đầu rơi, miệng Ken nhếch lên, tạo thành một nụ cười thích thú. Ken đột nhiên dịu dàng mi nhẹ lên mắt nhỏ, lau đi những giọt nước mắt, nhẹ nhàng cài lại giúp nhỏ chiếc cúc áo đầu tiên rồi đưa tay vuốt nhẹ lên tóc nhỏ. Ken cũng đứng lên chỉnh trang lại y phục của chính mình.

- Thế nào? Thích chứ? Tôi nghĩ là em đã QUÁ QUEN với những chuyện như thế rồi chứ! Đừng thách thức và khiêu khích tôi về chuyện đó! Nếu còn lần sau, tôi sẽ ko nhẹ tay thế nữa đâu! Em đã ngất ngây, right???

- Anh là đồ tồi! Đừng coi tôi như những loại con gái đó! Nếu bây giờ tôi chịu thua....

Chưa đợi Pj nói hết câu, Ken đã ngắt lời:

- Ko còn cơ hội đâu! Giờ tôi là người quyết định, cô đã chấp nhận trò chơi rồi thì ko có quyền đòi hỏi!

- Khi nào tôi được tự do???- Pj vẫn đối lưng lại với Ken.

- Khi tôi chán!

Nói rồi Ken quăng 1 xấp tiền về phía Pj.

- Đủ???

Cầm lấy tiền, quay sang quăng thẳng vào người Ken, giọng nhỏ run run, cố kìm lại những giọt nước mắt:

- ĐỒ KHỐN! Anh biến đi! Anh quá đáng lắm! Tiền anh dơ bẩn như thế tôi ko cần!

- Rồi sẽ có lúc em quỵ lụy vì tôi! Tôi chắc chắn! Chuyện giữa chúng ta, biết khôn thì đừng nói cho ai biết, kể cả Zu!

Nói rồi Ken quay đi, để lại cho nhỏ một cái điện thoại trông còn rất mới, có lẽ là mới mua! Nhớ lại chuyện lúc nãy, sao mà kinh khủng quá, có lẽ nhận lời mời từ trò chơi của Ken ban đầu đã là một sai lầm trầm trọng! Ken cao tay hơn nhỏ nhiều, nhỏ sẽ thua! Nhưng làm những chuyện như vậy là Ken quá đáng lắm, bạn trai cũ còn chưa dám làm như thế với nhỏ, đau đớn quá, ê chề quá, rồi nhỏ sẽ như thế nào đây!

" Đừng đến với em khi anh buồn, trái tim này sẽ ko chịu nổi đâu, em sẽ thua phải ko anh? Trong khoảnh khắc đó, thật sự là anh đã khiến em ngây ngất, em ko dám nghĩ nhiều, em sợ mình sẽ thích một thằng tồi như anh! Cái mi đó của anh, lần này và cả lần trước nữa, khiến em nhớ mãi, rất muốn dứt ra nhưng lại ko được, thảo nào bọn con gái mê anh như thế! Việc làm đó chứng tỏ là vết thương trong lòng anh quá lớn! Người con gái đó luôn hiện diện trong anh, nhìn vào mắt anh em thấy được điều đó! Người thay thế cũng chỉ là một người thay thế! Quy luật muôn đời là thế! Em sẽ ko thích anh đâu, vì em sợ. Dù khi xưa, trước lúc quen anh ấy, em đã từng thích anh một thời gian khá dài. Giờ đây, em chỉ sợ cảm xúc đó quay trở lại- cái cảm xúc mà rất khó để em có thể thoát ra được! Em tức vì anh coi em như những đứa con gái khác, anh ko cho lòng tự trọng em lên tiếng! Nụ cười của anh lúc đó, em đã thấy, trông nó vui thích lắm! Thế nên, em sẽ ko thích anh đâu, anh sẽ mang đến cho em toàn đau khổ thôi, rồi anh sẽ cười vào cái tình cảm đó! Em ko đủ can đảm, làm người thay thế khiến em cũng khó chịu lắm! Bị đem ra đùa giỡn như một trò chơi! Khó chịu lắm anh à! Em sẽ cố gắng phòng bị nhất có thể, thế nên ... xin anh đừng!

"

" Anh đã

"chạm

" vào người con gái đó! Anh đã qua lại với rất nhiều cô gái nhưng anh ko biết tại sao cô gái đó luôn mang cho anh 1 cảm giác đặc biệt, dù chỉ chạm môi 2 lần, nhưng nó mang đến cho anh nhiều xúc cảm lắm! Mỗi khi nhớ đến em là anh lại mang những đứa con gái ra giải khuây, em ác lắm! Anh đã đùa giỡn với em của em như thế, em sẽ ghét anh chứ? Nhưng dù gì thì cô gái đó cũng thú vị lắm, anh ko nhớ là mình đã làm gì, chỉ biết là khi để ý kĩ lại thì thấy cô ta đã khóc và van xin anh, con gái luôn bị rung động bởi những hành động dịu dàng và chăm lo bất ngờ, đúng thật, anh lau nước mắt cho cô ấy, làm những gì nhẹ nhàng nhất có thể, cô ấy đã sững lại nhìn anh, trong ánh long lanh đó anh nhìn thấy sự hoảng loạn và một chút gì đó ..... Anh cũng ko biết rõ nó là gì nữa! Nhưng người thắng trong trò chơi này nhất định sẽ là anh! Điên cuồng cùng những đứa con gái giúp anh loại được em ra khỏi trí nhớ của mình, nhưng người con gái đó lại đặc biệt hơn, dù là ko có gì nhiều, chỉ đơn thuần là đùa giỡn cho cô ta phát khóc, phải van xin mình, nhưng trong giây phút đó ít ra em đã ko tồn tại trong đầu anh và sự đau lòng mà em mang đến cũng gần như bốc hơi hoàn toàn! Anh cũng rất bất ngờ về điều này, ko ngờ người con gái đó lại làm được như thế! Có phải đó là cảm xúc mà người thay thế mang lại??? Nếu đúng thế thì ko chừng sau này anh sẽ làm cho cô ta đau nhiều lắm! Anh mà thảy lưới thì cá nhất định sẽ bị mắc vào, em gái em cũng ko ngoại lệ đâu! Cho dù ra sao, thì em cũng đừng trách anh! Anh luôn mong em quay trở lại!

Chap 6: TÌNH CỜ

Trong cuộc sống có nhiều điều tình cờ đến nỗi khiến con người phải ngạc nhiên...

Ngày mưa hôm nay, Zu ko đến nỗi vác hành lí khó nhọc như Pj mà lang thang. Mỗi khi mưa đến, nó lại nhớ đến mẹ của mình. Ngồi trên xe nhìn ra ngoài trời, cái ngày mưa này giống hệt cái ngày mưa mà mẹ nó ra đi, trời đất âm u ko có 1 gợn mây trắng. Chiếc xe dừng lại tại một khu nghĩa trang, do bên ngoài có người trong coi nên nó để thẳng xe ngoài đấy, trời mưa này cứ tưởng ko ai đi viếng mộ chứ, có 1 chiếc Lexus cùng loại khác màu đang nằm đối đầu hẳn với xe nó.

Mang theo dù và một ít hoa quả. Cái ngôi mộ kế mẹ nó hôm nay mới thấy người đến viếng, nó đoán người này là chủ nhân của chiếc Lexus ngoài kia, miệng nó nở nụ cười nhạt khi chợt nghĩ mình lại để ý tới điều nhỏ nhặt đó. Mộ mẹ nó cũng được người đó cúng viếng giùm, điều đó khiến nó ngạc nhiên.

- Thấy bạn mà ko chào?

Một giọng nói khá quen vang lên làm Zu phải chú ý đến, nó ngẩng mặt lên nhìn người đó.

- Cảm ơn vì đã

" lo

" ẹ tôi, Jun!

- Mấy năm rồi mới biết,

" người hàng xóm

" của mẹ tôi lại là mẹ của kẻ thù, à ko, bạn mình!- hắn nói đểu.

- Bạn! Nếu chuyện của Pj ko xảy ra thì các người cũng ko có cửa làm bạn với tôi đâu!- nó.

- Riêng tôi thì rất vui vì đã mất đi kẻ đối đầu!- hắn mỉm cười ngạo nghễ.

Chuông điện thoại nó vang lên cắt dứt cuộc hội thoại của 2 người. Ra là ông quản gia gọi, nó nhẹ nhàng nhấc máy, nói gì đó rồi mỉm cười nhẹ, nhẹ thôi nhưng rất hút hồn. Hắn cảm thấy hơi lạ với con người này của nó, từ bên trong ra đến bên ngoài, hôm nay nó mặc bồ đồ đen, đó là bộ mà theo hắn là kín nhất từ trước đến giờ, mặt ko hề trang điểm nhưng vẫn rất xinh, mái tóc đen dài xõa xuống tự nhiên tung bay theo làn gió, nhưng điều làm hắn ấn tượng nhất vẫn là nụ cười của nó- rất thực. Nói chuyện điện thoại xong, quay qua thấy hắn đang nhìn mình, nó dần tiến lại gần hắn, hắn cứ mãi lo nghĩ nên cũng ko hề để ý cho đến khi nó đặt 1 tay lên vai hắn, miệng nở 1 nụ cười rất ... khinh thường.

- Thích tôi sao?- lời nói rất nhẹ nhưng mang đầy ý khiêu khích.

Nghe nói thế, khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành nửa vòng cung hoàn hảo. Nắm lại bàn tay đang đặt trên vai mình đưa lên miệng và mi nhẹ vào đó. 1 hành động đủ làm những đứa con gái phải lung lay. Hắn kéo tay nó lại, giữ trong lòng mình, cuối sát xuống tai nó, phả nhẹ vào đó một làn hơi.

- Xin lỗi! Nhưng... em ko phải mẫu người tôi cần!- lại cười- cười mỉa.

Hắn nói rồi buông nó ra, ko hề lưu luyến, nó đáp lại:

- À, quên, tôi ko phải loại con gái buông thả thì làm sao có sức quyến rũ!

- Thế sao? Tôi cứ nghĩ cô là loại con gái đó ! Nếu ko phải thì tôi rất thích đấy! Tối nay nếu thích thì đến nhà tôi! Luôn nghênh đón, đặc biệt là loại con gái như cô!- hắn nói khích.

- Anh.... -nó.

- Suỵt!- chưa để nó nói hết, hắn đã đặt 1 tay lên miệng mình ra hiệu im lặng.

Hắn ra chiều suy tư, nhìn chăm chăm vào nó, từ trên xuống dưới, điều đó khiến nó có phần khó chịu:

- Để xem, dáng rất chuẩn, mắt to, da trắng, mũi cao và... cái miệng rất cuốn hút!- hắn chạm tay vào môi nó.

Cảm nhận được mặt mình nóng hơn thường ngày, nó vội gạt hắn ra, lấy lại dáng vẻ thường ngày.

- Đừng làm mấy trò hạ lưu này ở đây, mẹ tôi sẽ ko thích đâu!- nó nói lạnh.

- Là cô khiêu khích tôi trước! Cô đỏ mặt trông dễ thương lắm!- hắn tiếp tục trêu chọc.

Đúng thật là Jun có khác, hắn ko như Ken, hắn rất ít qua lại với bọn con gái nhưng nếu hắn mà tán thì nhất định sẽ đổ, chỉ cần hắn muốn thì nhất định sẽ được, kể cả Zu cũng ko ngoại lệ đâu, tại hắn chưa muốn thôi! Tuy nhiên, rât ít qua lại ko có nghĩa là ko qua lại, chỉ cần hắn búng tay thì tụi con gái cũng bằng lòng xếp thành cả hàng dài, nhưng vì hắn kén chọn và ko thích lắm bọn

" gà mái

" đó nên hắn thường xuất hiện một mình chứ ko như Ken!

Có 1 người cầm dù tiến lại gần, thấy hắn, người đó cung kính chào:

- Cậu chủ, bà chủ gọi về!

Hắn ko nói gì, mắt đanh lại thấy rõ, niềm vui thích ban nãy cũng tan biến, bay theo làn gió vừa thoảng qua ko còn 1 chút nào dấu vết. Nó cảm thấy lạ, mẹ hắn đang ở đây thì còn

" bà chủ

" nào nữa, trừ phi ... Nghĩ đến điều đó, khóe môi nó lại nhếch lên. Nhận thấy điều đó, hắn nói:

- Hả dạ lắm à!

- Ko, nhưng thú vị!

Jun ko nói gì nữa, hắn ném cho nó một cái nhìn thật sắc rồi quay lưng đi, trước khi đi, hắn ko quên

" cuối đầu

" chào mẹ mình. Ra đến cổng, thấy chiếc Lexus đang nằm kiêu hãnh đối đầu lại, miệng hắn thì thầm:

- Tình cờ lắm! Kiêu quá nhóc à! Để coi em đối đầu với tôi được bao lâu???

Chiếc xe dần lăn bánh, mất hút dần trong làn mưa mờ phía trước.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ