Chap 1
6.15AMChap 2
6.45AM
2 cô cậu chuẩn bị bước ra khỏi cửa, bỗng Bin giật mình như nhớ ra điều gì đó:
- Khoan.
- Sao vậy anh iu ( nó nghiêng đầu khó hiểu )
- Em không định đến trường với bộ dạng này đó chứ?
- Ơ… a… em quên, xíu nữa thì lịch sử lặp lại ( nó mơ màng nhớ lại quá khứ)
Qúa khứ đó là gì??? Hồi sau sẽ rõ…………………
- Thui, vào hóa trang lẹ đi, chứ không anh sợ anh k giữ em được nữa quá.
- Xời, Bin yên tâm, em sẽ ở giá với Bin luôn. Chứ không ai mang em đi được đâu, làm gì có ai hoàn hảo như Bin, đẹp trai nè, thông minh nè, tốt bụng nè, lại thương em nhất nữa. Em iu Bin quá trời luôn đó, hí hí. Thui em lên hóa trang đây, chờ em xíu ná… CHỤT( nó ôm cổ, hun cái chụt vào má Bin rùi \\\”bay\\\” vút lên phòng)
Bin đứng đợi, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày hôm nay tự nhiên tràn đầy sức sống. Anh vui, rất vui vì hàng ngày lại nhìn thấy nó, cô bé hồn nhiên, trong sáng và vô tư… À, hình như không còn vô tư nữa, dù nó vẫn tinh nghịch, vẫn luôn cười như thế, nhưng ngay từ 2 năm trước, ngày nó chuẩn bị đi du học, anh đã nhận ra trong nụ cười ấy có gì đó khác, hình như là 1 nỗi buồn. Bin không hiểu vì sao, anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh cảm nhận được Bi bé nhỏ của anh đang đau. Lẽ ra anh phải hỏi, phải tìm ra nguyên nhân, nhưng dường như trong ánh mắt Bi có sức mạnh nào đó cản những lời muốn nói của Bin lại. Anh chỉ còn biết đứng nhìn Bi đi và mong chờ ngày Bi quay lại. Và hôm nay, ngày ấy đã đến, anh tự hứa với lòng nhất định phải giữ cho thiên thần luôn mỉm cười.
- Bin, đi thôi.
Tiếng nói của nó cắt ngang dòng suy nghĩ của Bin. Anh hơi giật mình rồi nhanh chóng mỉm cười:
- Chà, xem nào, không xinh, nhưng vẫn dễ thương ghê ha, vẫn khá nguy hiểm đây.
- Nè, anh không định bắt Bi xấu hơn nữa đó chứ, không chịu đâu nha. Lúc nào đi ra khỏi nhà cũng phải mang khuôn mặt giả, thật chẳng thoải mái chút nào.
Chả là vì có 1 lý do rất chi là \\\”pro\\\”, 1 sự kiện hoành tráng đã xảy ra hôm đầu tiên nó bước chân vào cổng trường cấp 2, đã làm nó \\\”đi vào lịch sử trường\\\”. Kể từ đó, cứ ra ngoài là nó phải hóa trang. Tuy nhiên, nó không dùng chút phấn son hay bất kỳ mĩ phẩm nào để hóa trang cả, đơn giản vì nó ghét son phấn. Thứ nó dùng để che đi khuôn mặt thật là 1 chiếc mặt nạ màu da cực mỏng, loại mặt nạ này rất đặt biệt, nhìn vào giống y da mặt thật. Chiếc mặt nạ ấy làm khuôn mặt nó vẫn trắng nhưng không hồng hào tự nhiên, nét baby cũng giảm đi… và nhìn chung là trông già dặn hơn, kém xinh hơn nhìu so với khuôn mặt thật, nhưng cũng không thể nói là xấu được, túm lại là bình thường như đa phần các cô gái khác.
- Hì, nói vậy thui, thế này là \\\”chuẩn\\\” rồi, đi nào.
Bin nói rồi kéo nó đi luôn.
Chap 3
20 phút sau, tại cổng trường Star:
- Bé iu, anh vào trước nha, e vào sau, lớp 11a2 ý, thông cảm cho anh nhá, vì… ( Bin nhìn nó ái ngại )
- Gớm quá, khách sáo như gì ý, e bít rùi, e cũng chưa mún nhập viện sớm vì lũ kia đâu.
Nó vừa nói vừa đưa mắt về phía lũ con gái đang bu như kiến trong sân trường, tay cầm đủ loại băng dôn, bảng hiệu. Cảnh tượng nhốn nháo y như đoàn biểu tình nào đó vậy, thật khiến nó chán nản, bó tay vì độ HOT của anh Bin nhà mình.
- Hì hì, chỉ em hiểu anh.
- Gì mà: phong, em iu anh. Phong ơi, my love… ặc ặc, sến như con hến. ( nó bĩu môi, lè lưỡi )
- Chậc, đẹp trai nó khổ thế bé ạ. (Bin hếch mũi )
- Á…á… cứu em. ( nó tự nhiên la lớn )
- Gì vậy? ( bin lo lắng hỏi )
- Bom, bom ghê quá, há há. ( nó ôm bụng cười)
- Em… hix, đi đây. ( Bin giận dỗi bỏ vào trường lun )
Sau khi Bin đi, nó cũng nhanh chóng đi vào trường 1 cách \\\”hùng dũng\\\” với ý định lớp 11A2 thẳng tiến, nhưng chao ôi, cái trường rộng khủng khiếp. Nguyên cái sân trường mà to như sân bay( e chém hơi quá tay), tới 3 dãy nhà tầng đồ sộ, bít lớp nó ở cái xó nào đây???
Chap 4
Thui kệ, vẫn còn chưa đến giờ vào lớp, đi tham wan đã chứ. Nghĩ thế, nó bắt đầu đi loanh quanh. Trời hôm nay thật đẹp, gió nhẹ, nắng dịu, những áng mây trắng bồng bềnh trôi thật khiến nó vô cùng thoải mái. Đang vi vu thưởng cảnh, chợt nó nghe loáng thoáng những tiếng động ở đâu đó. BỐP……. BỤP…… HỰ…….. UỴCH…..
Những âm thanh \\\”vui tai\\\” ấy thôi thúc trí tò mò của nó. Đi dần về phía phát ra tiếng động đó, nấp sau 1 gốc cây, cảnh tượng trước mặt nó bây giờ là….. 1 đám người ước chừng hơn 20 tên đang ra sức bao vây, đánh úp 1 \\\”anh bạn\\\” rất handsome, mái tóc nâu che 1/3 khuôn mặt, da trắng, mũi cao đúng chất công tử. Nhưng đó không phải điều nó quan tâm, cái nó quan tâm là tên đó có thắng được bọn kia không, dù trông cách đánh của anh ta rất pro nhưng bọn người kia cũng đâu vừa, lại đông, lỡ mà chúng làm xuất hiện trên khuôn mặt \\\”baby\\\” kia 1 vài vết sẹo thì hơi đáng tiếc. ( vâng, chị này \\\”thương hoa tiếc ngọc ghê nha). Suy nghĩ 1 lát, nó quyết định tham gia màn biểu diễn \\\”mỹ nhân cứu anh hùng\\\”.
Vậy là 1… chiếc dép được tút ra khỏi chân nó. VIU… VÈO…. BộP.
Á aaaaaaaa…..
Vâng, thưa các bạn. Đó là màn phi dép vô cùng \\\”điệu nghệ\\\” của nó, kết quả \\\”nằm ngoài mong đợi\\\”, chiếc dép không ngần ngại đã đáp thẳng ngay chán 1 tên, tiếng hét kia là của tên đó, và tên đó chính là… anh chàng đẹp trai nhà ta.
\\\” oh my god, toi rùi\\\”_ suy nghĩ của nó.
Anh chàng ôm lấy trán vẻ mặt khá đau đớn. Đám người kia nhanh chóng lao lại:
- Thiếu gia, cậu có sao không???
Nó ngây người chẳng hiểu chuyện gì. \\\” cái quái gì đang xảy ra vậy?\\\”. Trong khi nó còn đang ngơ ngác thì 1 tên trong đám người kia hình như đã phát hiện ra nó, hắn nhanh chóng tiến lại kéo nó đến trước mặt anh chàng:
- Thiếu gia, là cô gái này.
Anh chàng từ từ ngẩng mặt lên liếc nhìn nó vẻ tức giận, hất tay ra hiệu cho đám người kia rút đi rồi buông 1 câu sặc mùi thuốc súng:
- Cô là ai ?
Quan sát nãy giờ nó gần như hiểu ra vấn đề \\\” hơ hơ, thì ra là 1 cuộc tập luyện, uổng công ta phải ra tay, bây giờ muốn làm ơn mà thành ra mắc oán, tính sao đây trời?\\\”
- Này, cô điếc hả ( thấy nó cứ đứng như tượng, tên này bực mình hét lớn )
- Aaaaaa… cậu điên hả, làm gì hét như thằng bệnh thế. ( nó giật mình đốp luôn mà k cần nghĩ đến hậu quả )
- Cô bảo ai điên hả.
- Chứ mắt cậu có vấn đề à mà không nhìn thấy ở đây k có ai ngoài tôi và cậu hả?
- Thế cô không có mắt hay sao mà vứt dép ngay mặt tôi hả? (tên này cũng đốp chát luôn)
- Đấy, tôi biết ngay mà, mắt cậu có vấn đề nên mới k nhìn thấy đôi mắt to như trái nho này của tôi, chaajk, tội nghịp, đẹp trai mà mù.
- Cô… ( cứng họng oy ạ)
- Xì, ờ đó mà chơi, tôi đi trước.
Nó toan bước đi thì bị 1 bàn tay giữ lại, tức mình nó hét:
- Axix, cậu làm trò gì thế hả, bỏ tôi ra coi.
Không xi nhê gì. \\\” chết tiệt, tên bệnh này k cho mình vào học à. Làm sao đây, ư…hư, bực quá\\\”
- Đồ trẻ con, cậu có bỏ tôi ra k hả. Tôi có lòng tốt muốn cứu cậu mà cậu đối sử với \\\”ân nhân\\\” thế à?
- Ân nhân? Cô sao?
- Phải, nãy là tôi định cứu cậu nhưng ai ngờ… mà thôi, tốt nhất là cậu bỏ ra để tôi vào học.
- Không. Cô phải đi theo hầu hạ tôi để bù đắp tổn thất cô gây ra cho khuôn mặt đẹp trai đáng giá nghìn vàng này của tôi. Đi.
Cậu vừa nói vừa lôi nó đi, không để nó nói thêm câu gì. Nó cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích, bàn tay ấy càng xiết chặt tay nó hơn khiến nó cảm thấy hơi đau.
Chap 5
Trong lúc tưởng chừng như không còn đường thoát thì 1 giọng nói rất chi là ấm áp vang lên từ phía sau:
- Này, dừng lại.
Cả hai quay lại phía phát ra tiếng nói.
\\\”woa, có người đến cứu mình sao, đúng là ở hiền gặp lành mà. Mình phúc lớn mạng lớn rùi, haha, Anh nỳ cũng đẹp trai nè, lại cute, hơn hẳn tên kia\\\”. Đang miên man thì cái giọng nói đáng ghét lại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
- Kan, cậu ở đây làm gì???(\\\” tên trẻ con\\\” hỏi \\\”anh đẹp trai\\\”)
Ồ, thì ra anh đẹp trai mới đến này chính là Kan.
- Bun nè, sao cậu lại 1 mình ở đây bắt nạt cô bé này vậy.( kan đưa mắt nhìn sang nó)
Vâng, tên đang bắt nạt nó chính là anh Bun đấy ạ.
Nó lúc này đang theo dõi từng biểu hiện của 2 người và hy vọng. Nhưng hình như 2 người này quen nhau thì phải. Vậy cũng tốt, có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn, đỡ phải động chân động tay. Suy cho cùng, nó cũng chẳng biết nếu đánh thì \\\”anh đẹp trai\\\” có thắng được \\\”tên trẻ con\\\” này không nữa. Vì nó vừa mới chứng kiến \\\”tên trẻ con\\\” đánh nhau rùi mà, võ công quả rất khá.
- Này, k phải cậu mún cứu con nhỏ xấu xí này đó chứ Kan? ( Bun hơi chau mày nhìn Kan dò hỏi)
- ồ… đương nhiên… là không, có trò vui cậu phải cho tớ tham gia cùng chứ. ( nhìn nó đang nghệt mặt, Kan cười cực… đểu)
Thôi, vậy là mọi niềm tin và hy vọng của nó dành cho Kan nãy giờ xem ra hoàn toàn sụp đổ. Thật không ngờ toàn các mỹ nam mà \\\”đểu\\\” thế.
\\\” oh my god, hức… hức… mình nhìn nhầm hả trời, tên Kan này còn đáng ghét hơn cả tên kia nữa. Thật là phí mấy lời khen của ta, huhu, phải gọi Bin thui, nhưng tên chết tiệt đang giữ mình thế này làm sao cho mình gọi đây, A… có rồi…\\\” nghĩ thế, nó nở nụ cười thật tươi, nụ cười vẫn luôn thường trực trên môi nó, nụ cười duy nhất có khả năng tác động đến Bin, và bây giờ nó đành sử dụng với hy vọng sẽ \\\”thu phục\\\” được 2 tên \\\”yêu quái\\\” trước mắt. Nhìn nó lúc này thật sự là k hề xinh, nhưng nụ cười ấy vô tình vẫn làm cho 2 kẻ nào đó lạc mất 1 nhịp tim dù khuôn mặt vẫn cố tỏ ra khinh khỉnh. Giữ nguyên nụ cười, nó cố gắng nói nhẹ nhàng hết mức có thể:
- Này, 2 cậu.
- Sao? (Bun tỏ vẻ thờ ơ)
- Tôi… 2 cậu có thể để tôi gọi điện cho \\\”bạn\\\” được không, bạn ấy sẽ giúp tôi trả nợ cho cậu ( nó \\\”ngây thơ\\\” đề nghị)
- Haha, cô mún tìm người đến cứu sao, được thôi. ( Bun cười ha hả)
- Hajzzzz, có trò vui rồi đây, không bít kẻ nào là nạn nhân xấu số lần này nhỉ. ( Kan cười gian)
\\\” hứ, chờ đó đi, ta sẽ cho 2 tên đáng ghét này bít sự lợi hại của … Bin)
Nó lôi trong túi ra con dế màu hồng xinh xắn, bấm gọi cho Bin và bắt đầu chiến dịch cầu cứu:
[ anh iu hả]
[ chuyện gì vậy Bi, em chưa vào học sao]
[ huhu, Bi bị bắt nạt nè, hix]
[ sao, em đang ở đâu, ai dám bắt nạt em]
[ dạ, sau dãy C3 ạ, có 2 tên khùng bắt nạt Bi lận đó, hixhixx]
[ ok. Chờ xíu, anh ra liền]
[ nhanh nha anh iu]
- Hì ( nó tắt máy quay sang cười trừ với 2 tên đang nhìn nó chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.
\\\”hừ, anh iu hả, cô cũng ghê nhỉ? Để xem trong cái trường này thằng nào cứu được cô, dám nói tôi khùng\\\”_ Bun nghĩ
\\\”haha, con nhỏ ngu ngốc, lại còn gọi bồ ra giúp cơ đấy, thú vị đây\\\”_ Kan nghĩ
Có điều cả 2 đều k nhận ra 1 cảm giác vừa len lỏi trong lòng mình_ hình như là hụt hẫng khi nghe nó gọi \\\”anh iu\\\”. Phải chăng đó cảm xúc nhất thời, hay là định mệnh, tất cả vẫn chưa thể lý giải. Nhưng có 1 điều chắc chắn, ấn tượng đầu tiên của 2 chàng về nó là : nó không giống những cô gái khác. Ít nhất là không ngất lên ngất xuống hay hò reo ầm ĩ khi trông thấy 2 khuôn mặt baby and manly của họ.
Chap 6
Đúng 2 phút sau, Bin lao như bay đến cạnh nó, nét mặt lo lắng + tức giận mà k để ý có 2 kẻ đang nhìn mình ngạc nhiên + khó hiểu:
- Bi, em k sao chứ?
- Dạ
- Đâu, kẻ nào dám bắt nạt em iu của anh vậy.
Nó chưa kịp trả lời thì Bin đã nhìn thấy Kan và Bun đang ngơ ngác, vội hỏi:
- Ơ, Kan, Bun, sao 2 cậu lại ở đây, à mà nãy có thấy 2 thằng láo sược nào ở đây k? Hừ dám bắt nạt Bi của tớ, chúng nó chết chắc.
Bin liến thoắng 1 hồi mà không để ý nét mặt đang thay đổi từng giây của 2 thằng bạn:
-ơ, ý cậu là… con nhỏ này… là Bi của cậu hả? ( Bun lắp bắp)
- ừm.( Bin trả lời tỉnh bơ)
- hơ, Bin, anh wen 2 tên khùng này hả? ( nó ngơ ngác hỏi)
- ừ, bạn anh, à hả, sao em lại gọi chúng nó là khùng, k lẽ… ( Bin nghi hoặc hỏi)
- phải đó, 2 tên khùng này bắt nạt Bi nè, huhu k bít đâu, sao Bin lại chơi với 2 tên đó, bắt đền Bin, đòi lại công bằng cho em đi.
Nó nũng nịu, đem bài nước mắt (cá sấu) ra với Bin, công nhận hiệu quả thật, chả thế, Bin thương nó kinh khủng sao có thể chịu được cảnh \\\”nước mắt như mưa\\\” của nó chứ. Anh lạnh mặt, ánh mắt như dao hướng về phía 2 thằng bạn đang đơ như cây cơ, giọng lạnh lùng:
- 2 thằng kia, chuyện này là sao hả?
- Hở? Chuyện là… @#$%^&*()#@%$^*#@**&^%%#@@@$$ đó chỉ vậy thui ( Bun nhiệt tình giải thích không để ý sắc mặt nghi ngút khói của Bin)
- Chỉ… vậy… thui… hả…? ( Bin kéo dài từng chữ)
- ừm, ê, mà cậu k định binh con bồ mà phản bạn bè đấy chứ? ( Bun nghi hoặc nhìn Bin hỏi)
\\\” hử, bồ sao, 2 thằng này nghĩ thế á, thui được, đã vậy thì… hoho…\\\”_ Bin cười thầm trong bụng, nhanh chóng lấy phong độ:
- phải đó, 2 cậu dám bắt nạt Bi của tớ, lần này tớ phải cho 2 cậu 1 trận mới được, nhìn xem Bi của tớ khóc hết nước mắt rùi nè ( kéo Bi sát lại mình)
- haha, Bin ôi, phải cậu k Bin, trời ơi, hot boy số 1 trường ta, nổi tiếng lạnh lùng mà lại vì con nhỏ bìh thường này á, haha, tức cười quá, cậu yêu nhỏ thế sao, hohoo ( Kan im lặng nãy giờ, tự nhiên cười nói như điên)
- Bệnh thần kinh.
Nó phun ngay 1 câu k thương tiếc, lập tức dập tắt điệu cười nó cho là điên rồ của Kan. Kan tức tối lắm nhưng cũng chẳng dám làm gì nó, vì có Bin ở đây mà. Cậu hậm hực dậm chân xuống đất và còn không quên ném về phía nó cái nhìn chứa đầy nham thạch.
- Này, thôi nghe, cậu mà dám làm gì Bi là tôi cho cậu sang châu phi làm tình nghuyện lun đấy( Bin chừng mắt \\\”đe dọa\\\”)
- Hề hề, thui lần này xí xóa nha Bin, nha… nhóc, bỏ qua cho bọn anh nhé ( Bun cười, lên tiếng cầu hòa)
Cái điệu cười của Bun phải nói là đầy mê hoặc, từ trước đến giờ chưa 1 cô gái nào thoát khỏi \\\”ma lực\\\” của nó, không là chết mê chết mệt thì ít nhất cũng rung rinh. Bun sử dụng nó tất nhiên cũng có ý đồ \\\”mê hoặc\\\” để nó chịu chấp nhận \\\”lời khẩn cầu\\\” của mình. Tuy nhiên, thật không may cho Bun khi hình như hôm nay là ngày sao quả tạ chiếu Bun hay sao ý, điệu cười không những không giúp được gì mà còn phản tác dụng. Lần đầu tiên có 1 đứa con gái chẳng xi nhê gì với nụ cười đầy mật (mật ngọt chết ruồi) như thế.
- Gì? nhóc á? Tui bằng tuổi mấy người đấy nhé ( nó chống hông, lên giọng)
- ủa, vậy hả, hì hì
- hì gì? Còn chưa xong đâu nhá, Bin, xử họ cho Bi – haha, lần này 2 cậu xác định đi, bắt nạt Bi của tớ, xem đây, hây… za… ( vừa nói Bin vừa lao vào… cù 2 thằng bạn tới tấp)
Nó đứng xem mà cười lăn ra đất. Làm sao không cười cho được khi mà 3 anh chàng cực hot, thần tượng của biết bao cô nàng trong trường, ngay lúc này lại vui đùa như những đứa trẻ. Thật không biết khi các nàng tận mắt chiêm ngưỡng cảnh này hình tượng cao cao tại thượng của 3 chàng, đặc biệt là của Bin lạnh lùng sẽ ra sao nữa.
Được 1 lúc, cả 3 tên mệt lả, mồ hôi đầy mình, vậy mà vẫn chưa chịu dừng lại, nó mím môi nhịn cười lên tiếng:
- này, 3 người.
- Hả? (cả 3 quay lại đồng thanh)
- Thôi, đủ rồi, đừng đùa nữa, không tính vào học à?
- Hajzzzzz, học gì nữa em iu, cúp luôn. Về đi chơi. (Bin đề nghị)
- Phải đó.( Kan và Bun đồng thanh hưởng ứng)
- Hơ. Cúp hả? Thui cũng đk, dù sao cũng muộn rùi, à để e gọi lun con bạn thân đã.
- ờ, z gọi lẹ đi.
Bin gật gù nhưng thật sự trong lòng anh đang lấy làm lạ. Nó có bạn ở đây sao? Lại còn bạn thân nữa, sao điều này trước nay anh không hề biết gì? Hình như giữa anh và nó đã có hơi nhiều bí mật thì phải? Anh không biết chuyện gì đã và đang xảy ra, 1 cảm giác hơi lo lắng, bất an chợt thoáng qua làm nét mặt anh khẽ chùng xuống.
Nó lại lôi con dế xinh xinh ra gọi. Xong rồi 4 đứa xúm lại ngồi dưới 1 gốc cây cạnh đấy. Những cơn gió nhẹ nhàng thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ của loài hoa nào đó, nó khoan khoái khép hờ mắt cảm nhận không khí tuyệt vời ấy, chăm chú lắng nghe bản tình ca vui nhộn của 1 vài chú chim vang vọng đâu đây. Hình ảnh hồn nhiên và giản dị ấy, không biết vô tình hay cố ý đã cùng lúc rơi vào \\\”tầm ngắm\\\” của cả Kan và Bun. 2 anh chàng vô thức cứ ngẩn người nhìn nó không chớp mắt. Họ hình như mới quên mất 1 điều rằng nó là người Bin \\\”yêu thương\\\”. Nó thì vẫn cứ vô tư đắm chìm trong cảm giác dễ chịu ấy mà không hề biết rằng mình đang làm cho 2 \\\”kẻ nào đó\\\” tâm hồn phiêu bạt tận chân trời. Còn về Bin, lẽ tất nhiên, tình trạng của 2 thằng bạn không khỏi bị anh phát hiện, anh không nói gì, cũng lặng lẽ ngắm nhìn nó rồi lại nhìn 2 thằng bạn lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên 1 nụ cười, nhẹ thôi, nhưng đủ để thấy rằng anh đang vui vì 1 điều gì đó. ……….
Chap 7
5 phút sau
- AAAAAAAA Bi, bà về rùi, vui quá( 1 cái bóng lao như bay về phía nó, ôm trầm nó mà la hét)
- Này, bỏ tui ra coi, ghẹt cổ chết bây giờ ( nó vùng vẫy đẩy con bạn ra)
Đó không ai khác chính là Yến, bạn rất rất thân của nó. Chúng nó quen nhau từ khi mới 5 tuổi và không phải quen ở trường học, Yến cũng chưa bao giờ đến nhà nó chơi, và vì thế mà lẽ tất nhiên Bin không hề biết nó có cô bạn thân này. Yến có nước da trắng, khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng cũng ưa nhìn, đặc biệt nhỏ có thêm 1 lúm đồng tiền ở má phải làm cho nụ cười của nhỏ duyên cực, đôi mắt đen long lanh dưới hàng mi dài cong vút, ánh mắt ấy rất sắc sảo và luôn ẩn chứa cái nhìn như có thể thấu tận đáy lòng người khác. Nuối tiếc buông tay khỏi cổ nó, nhỏ cười tươi rói:
- Hề hề, sò-rý, tại vui quá, ưm… mà ai đây? ( nhỏ giờ mới để ý sự có mặt của 3 anh chàng)
- Hơ, nhìn vậy chắc toàn hot boy mà bà học ở đây lâu vậy không biết hả?
- À, đương nhiên pít là hot boy, nhưng ý tui hỏi là sao bà lại đi cùng họ, quan hệ gì zạ?
- ừa, thì đây là anh iu của tui(chỉ Bin), còn 2 tên này không quen không biết.
- Này, sao lại không quen bít chứ? ( Kan nghe nó nói thì bức xúc)
- Phải đó, sao lại không quen bít? ( Bun tiếp lời) { t/g: chị Bi nói đúng còn j nữa. Kan+Bun: im, bít j mà nói. t/g: xí, k nói thì thui, làm j thấy ghê. Kan+Bun: ghê nè(phi dép t/g) t/g: chờ đó, nhứt định ta sẽ báo thù, huhu đau quá( chuồn lẹ)**
- Hơ hơ. Chứ không lẽ có quen à, hay là mấy cậu thần kinh có vấn đề nên nhớ nhầm. { t/g: hix, chị này sao cứ mắng 2 anh ý hoài zị, phải mắng tệ hơn nữa chứ. Bi: hoho, yên tâm đi em. t/g: hí hí, em sẽ giúp( mặt gian)**
- Uhu, Bi à, Bi ơi, quen tụi này đi mà, nha, dù gì cũng người quen với Bin cả mà ( Bun làm mặt cún con, đáng iu cực, làm nó nổi da gà) { t/g: ê, tên này láo quá, \\\”n/y\\\” của bạn mà cũng tính quyến rũ hả. Bun: kệ ta, mún chết à.(chừng mắt) t/g: (sách dép)**
Vậy là sau 1 hồi năn nỉ ỉ ôi, Bun cũng thuyết phục được nó \\\”cho phép\\\” 2 hotboy nhà ta làm bạn với nó. Bin nhìn 2 thằng bạn của mình bị nó \\\”xoay\\\” như chong chóng mà bất giác bật cười khiến Kan và Bun trố mắt nhìn, quen biết Bin và thân thiết đến hơn 2 năm nay mà họ chưa lần nào nhìn thấy Bin cười 1 cách tự nhiên đến thế, quả là sức mạnh của \\\”tình yêu\\\”. Khi nghe Yến giới thiệu về gia thế nhà mình, 3 chàng không khỏi ngạc nhiên xen lẫn thắc mắc. Họ không ngờ ở lớp A2 cũng có 1 nhân vật tầm cỡ như thế, vì thông thường A1 là lớp dành cho những học sinh \\\”tai to mặt lớn\\\”, còn A2 dành cho những học sinh khá giả 1 chút hoặc học thật sự giỏi chứ không có \\\”ô to dù lớn\\\” gì cả. Họ thắc mắc tại sao Yến lại vào học lớp đó thì nhận được lời giải thích hết sức đơn giản \\\”vì không muốn bị chú ý\\\”. Còn về phần nó, chui vô học lớp đó cũng là vì muốn học cùng con bạn iu quý, đồng thời tránh gặp những rắc rối không đáng có…
Chap 8
Vậy là sau 1 hồi \\\”tay bắt mặt mừng\\\” làm quen, chúng nó quyết định kéo nhau ra With Love(1 quán nhỏ dành cho teen cách trường khoảng 300 m).
Điểm đến cũng gần nên bọn nó lại đi bộ cho thêm phần \\\”lãng mạn\\\”( gớm, mấy anh chị này toàn công tử với tiểu thư mà chăm đi bộ thiệt).
Vài phút sau, chúng nó đã \\\”an tọa\\\” tại 1 chiếc bàn khuất trong góc quán. Lý do ư? Vì để tránh muôn vàn ánh mắt ( hơi quá) đang cứ \\\”nhăm nhe\\\” chĩa thẳng vào chúng nó, ngưỡng mộ có, đố kị có… tất cả cũng chỉ tại \\\”đẹp quá hóa khổ\\\”. ( cái này là để nói mấy anh thui ạ)
With Love tuy không lớn, không sang trọng, không lộng lẫy nhưng nó lại mang đến 1 không gian hết sức mát mẻ, thoáng đãng. Mái che rủ xuống những dây hồng lâu mộng nhiều màu sắc hệt như 1 bức tường nhung mượt mà duyên dáng, xung quanh quán bày đủ các chậu xương rồng nhỏ xinh xắn. Một bản nhạc (tác giả không nhớ tên) nhẹ nhàng, du dương nhưng không buồn mà thiết tha tình cảm, nó khiến cho tâm hồn người ta như lạc giữa chốn thiên đường đầy nắng gió, âm hưởng ấy ngọt ngào và quyến rũ đến lạ.
Lại 1 lần nữa nó mơ màng chìm đắm vào không gian, không biết từ lúc nào nó lại trở nên hay trầm tư mơ mộng như vậy, nó chỉ biết rằng tâm hồn nó không thể vô tư như trước nữa. Dù nó cố cười, cố tỏ ra vui vẻ nhưng hơn ai hết nó hiểu rằng: vết thương ấy vẫn chưa thể lành. Nó hứa với \\\”người ấy\\\” sẽ vui vẻ sống tiếp và tìm cho mình 1 hạnh phúc thật sự. Vậy mà, đã hơn 2 năm trôi qua, không 1 ai chữa lành được vết thương ấy, cũng không 1 ai lấy lại cho nó nụ cười của 2 năm về trước.
- Các bạn dùng gì?
Tiếng anh chàng phục vụ đưa nó thoát khỏi mớ suy nghĩ mơ hồ, đồng thời đánh thức 2 kẻ nào đó nãy giờ vẫn đang ngủ quên trong ánh mắt nhuốm màu tâm trạng của nó. Nó nhanh chóng lấy lại nụ cười có vẻ không gượng gạo nhưng cũng không hẳn tự nhiên, nhìn Bin với ánh mắt đầy chờ đợi, Bin hiểu ý quay sang nói với anh phục vụ:
- Cho 4 cafe sữa, 4 bánh ngọt, ưm… à Yến dùng gì?
- ừm, cũng giống mọi người đi.
Bin gật đầu, anh chàng phục vụ không cần Bin nói lại cũng biết ý đi vào trong lấy đồ cho bọn nó luôn. Anh ta vừa đi khỏi, nó liền nháy mắt tinh nghịch, gõ bàn mấy cái:
- nè nè, sao lạ vậy ta, Bin và Yến thì em biết rùi nhưng tại sao 2 người này (ý chỉ Kan và Bun) cũng gọi đồ giống hệt em vậy hả Bin.
- À, chúng nó bị ảnh hưởng từ anh đó mà.
- Chu choa, ra vậy, họ theo anh, anh lại theo em, e hèm… xem ra em đây có sức ảnh hưởng lớn giữ ha. ( nó tỏ vẻ mơ màng, chớp chớp mắt trông yêu cực)
Bin trông nó mà phì cười, đưa tay ký đầu nó 1 cái (nhẹ thui), làm nó đang từ trên mây rớt thẳng xuống đất. Nó quay sang Bin, ánh mắt rưng rưng (giả vờ đấy ạ), 2 má phùng lên giận dỗi, nó toan mở miệng nói gì đó (cái này là đang tính làm nũng nè), nhưng chưa kịp thì đã bị Bin kéo sát lại phía mình thì thầm gì đó. Ngay lập tức, nó thu hết lại những gì vừa biểu hiện, khuôn mặt hơi hồng lên 1 chút, khẽ liếc qua 2 người đối diện khoảng 1 giây rồi nhanh chóng ngó lơ ra bên ngoài \\\”ngắm cảnh\\\”.
Thật ra là khi nãy, lúc nó hồn nhiên làm mặt giận dỗi với Bin thì cả Kan và Bun đều ngẩn ngơ vì điệu bộ đáng yêu ấy. Bin nhận ra điều đó nên đành phải \\\”nhắc nhở\\\” nó để \\\”giải thoát\\\” cho 2 thằng bạn.
Trong khi đó, 2 chàng kia hiện giờ trong lòng hình như hơi có chút ghen tị với Bin thì phải, nhìn nó với Bin \\\”tình tứ\\\” khiến họ cảm thấy khó chịu. Dù biết Bi là của Bin rùi, nhưng chính họ có lẽ cũng chẳng hiểu vì sao mình lại như vậy, và cái cảm giác khó chịu đó là gì? Là ghen ư? Không phải vậy chứ, họ mới gặp nó lần đầu, hơn nữa nó còn là người yêu của bạn thân họ, họ sao có thể phá đám bạn mình như thế được? Tất cả những ý nghĩ ấy cứ tua đi tua lại trong đầu cả 2. \\\”Không thể được, quân tử không được phép \\\”cướp vợ bạn\\\”.\\\” Không hẹn mà cùng gặp, Kan và Bun đồng loạt lắc đầu để xua tan những ý về nó vừa len lỏi trong lòng mình.
Bin nhìn điệu bộ khổ sở của 2 tên mà chút nữa là lại bật cười rồi, rất may là anh biết kiềm chế cảm xúc nếu không thì sẽ không ít nàng có mặt trong quán nhập viện vì nụ cười ấy.
Duy có một người nữa_ đó là Yến, nhỏ nãy giờ không bỏ xót bất cứ biểu hiện nào của cả 4 người. Nhìn nó, nhỏ khẽ thở dài 1 tiếng, hơn ai hết, nhỏ hiểu tất cả những gì đã và đang diễn ra. Hơn nữa, nhỏ cực kì nhạy bén trong việc xem xét tâm tư người khác nên ít nhiều cũng hiểu được phần nào ý nghĩ của họ. \\\” hy vọng họ sẽ giúp bà quay trở lại, nụ cười ấy không thể mãi biến mất được, tui tin họ làm được, tui nhớ nụ cười ấy lắm, cố lên Bi nhé\\\”. Đó là suy nghĩ của nhỏ. Thân với nó như chị em, nó đau nhỏ cũng đau lắm, nhưng biết sao được khi nhỏ chẳng thể giúp được gì cho nó, nhỏ chỉ biết hy vọng mà thôi. Và không biết tại sao nhưng nhìn vào 2 người con trai trước mặt, nhỏ có linh cảm rằng nhất định sẽ có 1 người lấy được chìa khóa mở trái tim nó ra, đưa Bi thật sự trở về. Đăm chiêu suy nghĩ rồi bất giác nở 1 nụ cười nhẹ từ lúc nào làm trái tim ai đó khẽ xao xuyến.
Nhận ra sự khác lạ trong chính bản thân mình, Bin vội vàng quay đi lấy lại bình tĩnh, tự trấn an mình rằng chỉ có nó mới có thể làm thiên thần trong lòng anh, không thể rung động trước bất kỳ người con gái nào khác, chỉ khi nào nó thật sự hạnh phúc anh mới yên tâm mỉm cười và nghĩ đến bản thân. Phải, điều quan trọng nhất với anh bây giờ chỉ có nụ cười của nó.
Chap 9
Cứ như thế, không biết từ lúc nào không khí ở đây trở nên tĩnh lặng hết mức có thể, mỗi người đều chìm vào suy nghĩ riêng của mình cho đến khi phục vụ bước lại. Lần này là 1 chị phục vụ khá là xinh đẹp, ước chừng hơn tụi nó 3, 4 tuổi gì đấy. Bưng trên tay khay đồ uống mà mắt chị ta cứ dán chằm chằm vào người 3 boy, đặc biệt là Bin. Nó là người nhận ra nhân vật vô duyên ấy đầu tiên, khẽ hắng giọng làm tất cả hơi giật mình, quay qua nhìn nó rồi nhìn thấy chị phục vụ đang trong tình trạng \\\”quen thuộc\\\” họ lập tức hiểu ra vấn đề. Chị kia cũng giật mình, vội vàng đặt mấy ly cafe xuống bàn mà mắt vẫn không rời khỏi người Bin. Nó lắc đầu chán nản, chợt 1 nụ cười tinh quái xuất hiện trên môi, ngước mắt nhìn chị phục vụ mê trai đẹp kia nó bắt đầu \\\”chiến dịch\\\”, ánh mắt long lanh chớp chớp nó gọi:
- Này cô ơi.
5 người, bao gồm 4 đứa còn lại và chị phục vụ quay đi quay lại kiếm xem nó đang gọi cô nào, nhưng kết quả là chẳng biết nó gọi ai. Cố nhịn cười, nó tiếp tục, giọng hết sức tự nhiên:
- Cô, sao cháu gọi cô không trả lời vậy? ( lần này thì nó kéo nhẹ vạt áo, lay lay chị phục vụ)
Cả bọn trố mắt nhìn, chẳng hiểu mắt nó có vấn đề hay đầu óc không bình thường nữa, 1 chị gái trẻ đẹp như vậy, nhìn là biết đâu có \\\”già\\\” hơn tụi nó là mấy, thế mà nó gọi cô ngọt xớt mới ghê chứ. Chị gái có vẻ, à phải nó là rất khó chịu khi biết người nó gọi \\\”cô\\\” chính là mình, nhưng vì nó là khách nên chị ta đâu thể tỏ thái độ gì, đành nén giận nhìn nó đầy \\\”trìu mến\\\”:
- Em gọi chị à. ( cố xưng chị)
- Dạ vâng, chính là cô ạ. ( nó vẫn \\\”ngây thơ\\\” chau chuốt từ \\\”cô\\\” nghe thật mượt mà). Cháu muốn nói là…
- Có chuyện gì sao?
Chị ấy tỏ vẻ bực mình đưa mắt liếc xéo nó, chẳng để ý ánh mắt ấy, coi như không biết gì, nó vẫn vô tư tiếp tục \\\”sự nghiệp tác chiến\\\” của mình với thái độ phải nói là vô cùng lễ phép và lịch sự với \\\”người bề trên\\\”:
- Vâng, cháu muốn nói là… cô…tại sao nhìn bạn trai cháu ghê vậy, anh ý giống em trai hay con trai cô à, nếu có thể thì cô làm ơn không nhìn nữa được không ạ.
Cả bọn lại tròn mắt trong khi nó vẫn thản nhiên đưa ánh mắt long lanh như chờ đợi cái gật đầu \\\”hiểu ý\\\” của \\\”cô\\\” phục vụ. Chị ta đỏ mặt, có lẽ là vì xấu hổ, cũng có thể là vì tức giận. Không tức sao được sao chứ, nó nói thế là ý gì? Chẳng phải nó mỉa mai chị già mà còn mê \\\”con nít\\\” sao, lại còn còn có ý đuổi khéo chị nữa chứ. Cố nuốt cục tức mà nó có chịu trôi xuống đâu, chị ta lạc giọng gằn từng chữ lộ rõ vẻ tức tối:
- Sao?… con… trai… ư
Kệ chứ, chị ta tức kệ chị ta, ai bảo mê Bin đẹp trai của nó làm gì. Làm chị ta tức cũng chính là mục đích của nó mà. Lại 1 lần nữa không chú ý đến dòng nham thạch đang trực trào ngay cạnh mình, nó ngây thơ hết sức trả lời:
- Dạ, vâng ạ. A!!! Em biết rồi, hay chị muốn nhận anh ý làm… con trai nuôi hả? Ồ, nghe được à nha.
Nó cứ liến thoắng hí hửng mà không thèm để ý khuông mặt đang dần biến sắc của chị phục vụ, mắt còn long lanh, miệng cười tươi rói làm chị ta tức muốn hộc máu. Giá mà ánh mắt giết được người thì có khi nó đã \\\”tử trận\\\” vì cái nhìn của chị ta rồi ấy chứ. Nhưng tiếc là mắt chứ có phải dao đâu, không nói được gì thêm, vừa tức vừa ngại, chị ta hậm hực dậm chân bỏ đi.
Đợi bóng dáng ấy khuất hẳn nó mới bật cười ha hả. Yến cũng không nhịn nổi nữa, nhỏ phá lên cười hùa theo nó. 3 chàng nhà ta thì không dám cười lớn vì sợ mất hình tượng (khổ thế, cười mà cũng không được thoải mái) nên chỉ bụm miệng lại mà cười để không phát ra tiếng. Không khí bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Tất cả là nhờ nó, phải rồi, đó mới là nó, trước đây cũng vậy, nó luôn bày ra rất nhiều trò tinh quái, đặc biệt là khoản xỏ xiên để cắt đuôi lũ con gái bám đuôi Bin, làm gì có đứa nào thắng nó về khoản này đâu. Bin vui lắm, vì lại thấy được bé Bi tinh nghịch ngày nào, Yến cũng vậy.
Chap 10
Từ lúc đó cả bọn cười đùa vui vẻ. Nó huyên thuyên kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng chủ yếu vẫn là chuyện trong 2 năm nó đi du học, thỉnh thoảng nó lại tự sướng 1 câu làm cả bọn cười không ngớt. Đặc biệt là Bin, bình thường lạnh lùng là thế mà hôm nay cũng cười hơi bị nhiều làm Kan và Bun phải nói là vừa ngỡ ngàng vừa phục nó sát đất. Có điều là không chỉ phục thôi đâu, mà cái quyết tâm không được nghĩ đến nó của 2 chàng khi nãy bây giờ lại tiêu tan đâu mất rồi, cả 2 đều không làm chủ được suy nghĩ của bản thân nữa.
Cuộc vui rồi cũng đến lúc tàn, bọn nó ra khỏi quán và ai về nhà nấy vì nó bảo mệt nên không đi chơi được nữa, lẽ tất nhiên Bin cũng về luôn, vậy là chẳng ai đi nữa.
Về đến nhà cũng là 11 giờ trưa, nó không ăn cơm mà leo lên phòng ngủ luôn, phải cái là bà này \\\”không ăn được nhưng lại ngủ rất được\\\”. Hiểu tính nó nên Bin cũng chiều, ăn uống qua loa rồi lên phòng ngủ vì chẳng có việc gì làm cả.
Tới tận 6h30 tối Bin mới dậy, sang ngó phòng nó thấy nó vẫn đang ngon giấc nên không nỡ đánh thức ( t/g: trời ơi, sao ngủ nhiều giữ vậy trời. Trời: con kia, ta ngủ hồi nào hả? t/g: á á, con nhầm ạ, là Bi cơ ạ, hixhix). Nhẹ nhàng bước xuống lầu, Bin mở tủ lôi ra 1 đống đồ và bắt đầu công cuộc nội trợ. Trước giờ vẫn thế, Bin luôn là người chăm sóc nó, lo từ cái ăn thức uống đến giấc ngủ cho nó. Gì chứ nấu ăn thì Bin thà chết cũng không muốn để nó làm đâu, thế mà có những lần nó bướng lên cứ đòi nấu cho Bin ăn, Bin ngậm ngùi nghe lời và hậu quả thật là khôn lường, nghĩ đến Bin lại rùng mình như gặp phải ác mộng.
Khoảng hơn 30 phút sau, 1 bàn ăn thịnh soạn theo đúng nghĩa đã được bày ra, Bin tự mỉm cười với thành quả của mình. Sau đó anh nhẹ nhàng lên đánh thức nó dậy, vẫn là những cử chỉ lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ nhưng luôn có tác dụng đối với nó. Nó dụi mắt tỉnh dậy, nhanh chóng bước vào NVS rồi sau 5 phút đã cùng Bin xuống phòng ăn.
Nhìn bàn ăn trước mặt rồi quay sang nhìn Bin, nó ôm trầm lấy anh và bật khóc ngon lành. Bin ngỡ ngàng, lần đầu tiên thấy nó khóc, anh thoáng bối rối, anh không hiểu sao nó tự dưng lại như vậy. Nhẹ nhàng vòng tay ôm nó, chợt thấy thiên thần của mình sao mà bé nhỏ mong manh đến thế. Khẽ vỗ lưng nó, Bin cất giọng trầm ấm:
- Bi, em sao vậy, sao lại khóc? Có chuyện gì sao? nói anh nghe đi.
Nó không nói gì, lại siết vòng tay ôm anh thật chặt, vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, hơi ấm thân thương mà đã 2 năm qua nó không nhận được. Nó biết nó quan trọng thế nào đối với anh, nó là người anh yêu thương hơn ai hết. Vậy mà nó đã đành tâm rời xa anh suốt 2 năm dài, nó biết anh nhớ nó lắm và nó cũng vậy nhưng nó buộc phải ra đi. Giờ đây, lại được trở về bên Bin, nó có cảm giác an toàn và ấm áp hơn nhiều, nó thấy mình có lỗi với Bin quá.
Không gian căn phòng trở nên lắng đọng, yên bình hơn bao giờ hết. Khoảnh khắc ấy, những ký ức ùa về, hình ảnh 1 cô bé và 1 cậu bé nô đùa, chạy nhảy khắp phòng hiện lên trong tâm trí nó và Bin như mới ngày hôm qua. Cậu bé ấy luôn là cái nôi ru cô bé ngủ, là người mẹ để nhõng nhẽo nũng nịu và là 1 người anh luôn chăm sóc bảo vệ thiên thần bé nhỏ, đó chính là Bin, người luôn coi hạnh phúc của nó còn quý hơn tính mạng mình. Giờ đây, trong vòng tay ấm áp của Bin, vòng tay không còn là 1 cậu bé ngây thơ mà là của 1 người con trai cực kỳ hoàn hảo, nhưng sự chở che vẫn không hề thay đổi, nó lại thấy thương Bin biết chừng nào.
Khoảng 5 phút sau, nó ngừng khóc, nhưng vẫn không chịu buông Bin ra, giọng nghẹn ngào:
- Bin, Bin ơi, em xin lỗi… xin lỗi Bin nhiều lắm, em làm Bin phải buồn suốt 2 năm qua… hixhix
- Được rồi, được rồi mà, Bin hiểu em mà, nín đi, không được khóc, chẳng phải em đã về rồi sao, anh vui lắm, vì vậy em không được tự trách mình. Thiên thần của anh, em phải luôn tươi cười, đó mới là điều Bin mong muốn nhất, em hiểu không?
Bin vỗ về nó hệt như vỗ về 1 đứa con nít. Mà thật sự trong lòng anh, nó luôn là 1 thiên thần bé bỏng, luôn cần được anh che trở cho dù anh cũng chỉ bằng tuổi nó thôi.
Lắng nghe lời Bin nói, nó nhanh chóng quyệt đi những giọt nước mắt còn xót lại trên gương mặt nãy giờ ướt đẫm, khẽ gật đầu để Bin biết rằng nó đã hiểu. Nở nụ cười tươi cố hữu, nuối tiếc rời khỏi vòng tay Bin rồi cả 2 ngồi và bàn ăn uống thật vui vẻ, nó liên tục khen Bin nấu ăn ngon làm anh chàng cười híp mắt. Cảnh tượng hệt như những ngày trước kia, vui tươi, ấm áp.
Ăn xong nó tót ngay lên phòng bỏ mặc Bin \\\”vật lộn\\\” với đống chén đĩa lộn xộn (t/g:tội nghiệp anh ý, chị Bi lười quá. Bi: sao, ý kiến à, thương thì rửa hộ đi.(mặt gian). t/g: thui ạ, e để thời gian viết truyện, hix). Lắc đầu bó tay, Bin ngậm ngùi bắt đầu sự nghiệp cao cả của mình. Nói thế thôi chứ đấy như là thói quen của Bin rồi, trước giờ 2 đứa ở cùng nhau Bin luôn là người \\\”gánh vác\\\” tất tần tật mọi công việc \\\”tề gia nội trợ\\\”, vì nó có biết làm gì đâu, trong khi Bin là con trai nhưng lại làm rất giỏi.
Ngay khi lên đến phòng, nó leo lên giường, chùm chăn rồi lăn ra ngủ ngon lành cành đào. (đã nói là nó ham ngủ nhất rồi mà). 1 lúc sau , xử lý xong đống bát đĩa ấy, Bin cũng lò dò lên tầng, khẽ mở cửa phòng nó( nó chẳng bao giờ khóa cửa phòng đâu ạ). Bin bước vào thấy nó đang ngủ say, nhẹ nhàng kéo lại chăn cho nó rồi ngồi xuống cạnh giường ngắm nó ngủ. Nó ngủ trông thật đẹp, chẳng khác nào thiên thần, nhìn khuôn mặt nó lúc ngủ lòng Bin ấm áp hẳn lên, mọi cô đơn giá lạnh đều tan biến như chưa từng tồn tại.
Khẽ đặt lên trán nó 1 nụ hôn \\\”ngủ ngon nhé thiên thần của anh\\\” rồi Bin đứng dậy lặng lẽ trở về phòng mình.
{ đến đây t/g xin được giới thiệu thêm 1 chút nữa về Bin: Bin tuy là con của 1 gia đình vô cùng giàu có nhưng lại cực kỳ thiếu thốn tình thương, mẹ mất vì sinh khó, ba Bin lấy 1 người phụ nữ khác rồi kéo nhau ra nước ngoài sống luôn, Bin bị bỏ lại và do ** nuôi chăm sóc. Ba Bin luôn gửi rất nhiều tiền về nhưng rất ít về thăm Bin, dù về cũng không hề có 1 cử chỉ hay câu nói yêu thương nào. Đó là lý do vì sao Bin lạnh lùng đến vậy. Còn về phần nó như thế nào, sao lại ở cùng Bin và có quan hệ gì sẽ được nói sau)
Tối hôm đó, nó và Bin thì ngủ cực kỳ ngon giấc. Nhưng ở 2 căn biệt thự nào đó, trong 2 căn phòng lại có 2 chàng trai đang thao thức.
Trong phòng Bun, cậu không thể ngủ được, cứ nhắm mắt là hình ảnh nó với nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi lại hiện ra, thỉnh thoảng cậu còn vô thức đưa tay sờ lên trán mình (cái chỗ bị nó ném dép vào ý ạ) rồi tự mỉm cười 1 mình (điên nặng òi). Chợt nụ cười ấy vụt tắt khi cậu nhớ ra rằng nó là của Bin rồi, lắc đầu, cậu lại đập tay vào trán mình như để thức tỉnh. Cứ thế, cứ thế, chẳng biết lúc nào cậu mới ngủ nổi nữa.
Bên phòng Kan, tình trạng tương tự đang tiếp diễn, trong đầu Kan toàn là nụ cười hồn nhiên nhưng ẩn giấu nét buồn nào đó và ánh mắt đôi lúc xa xôi mơ màng biết mấy. Kan trầm tư, chẳng hiểu vì sao cậu lại cảm nhận được 1 cái gì đó mơ hồ trong ánh mắt đó, cậu tự nhiên muốn khám phá, muốn biết được đằng sau những nụ cười kia là gì. Chợt Kan lại giật mình vì cái suy nghĩ vớ vẩn của mình, Kan không có quyền làm điều đó, vì Bin và nó mới là của nhau chứ không phải cậu. Tự cười chính bản thân mình, Kan nhận ra con người kiêu ngạo của mình biến đi đâu mất những khi nghĩ về nó. Có thể là khó tin nhưng cậu phải thừa nhận, cậu thích nó mất rồi, ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, không lý giải được, nhưng Kan hiểu rất rõ cảm giác của mình, cảm giác về nó khác hẳn với tất cả nhưng đứa con gái cậu gặp từ trước đến nay. Phải, cậu thích nó mất rồi, nhưng còn Bin, cậu không thể tranh dành nó với bạn thân của mình được. Ngổn ngang trong mớ suy nghĩ ấy rồi Kan cũng chìm vào giấc ngủ khi đã gần sáng.
Chúc các bạn online vui vẻ !