-Nè..nhỏ kia! tui muốn ăn mì. -Từ đi nấu đi-Nó nằm chõng ben trên sofa..lẩm bẩm -Cậu làm osin kiểu gì vậy? -Ngừi ta đã bào là OSIN CAO CẤP mà.. Hắn tức xì khói đầu... Xuống bếp lục đục -Ơ..sao thiếu gia lại làm chuyện này?-Quan gia Quyên hỏi Rồi nhìn tìm nó..bà gắt -Niệm Từ....cô đâu rồi mà bỏ bê công việc vậy hả? Nó vặn volum hết cỡ..có nghe thấy gì đâu.. -Cô làm trò gì vậy hả? thuê cô về để làm việc chứ đâu phải xem tivi Nó ngẩn ngơ..bị phát hiện rồi à? -Dạ...cháu xin lổi! -Nghĩ sao cô để thiếu gia xuống bếp lỡ 2 phu nhân thấy tôi phải ăn nói thế nào -Nhưng mà 2 phu nhân đâu có thấy -Còn cãi! -Híc...tại thiếu gia..nói là tự nấu mà...sợ cháu nấu k ngon! Hắn bưng bát mì...đầu xì xì khói -Nói vậy mà nghe đc hả? tui kiêu cậu nấu...cậu có chịu.... -À..à sữa tươi..thiếu gia nhà mình lớn vẫn thích uống sữa tươi nhỉ? Nó tí tỡn cắt lời hắn Bị quy hiếp...Hắn bất mãn -Thôi...là tôi tự muốn nấu.đừng la cậu ấy nữa Quản gia Quyên bỏ nó ra..thôi la mắng nó... Nó cười hài lòng -Ngoan đấy!! Hắn tức mún nổ đom đóm mà k biết làm gì ~~~~~ -Chào nhị phu nhân!-quản gia cúi đầu lễ phép khi dì hắn về Nó bước ra..và ung dung bước đi k 1 tiếng chào hỏi -Niệm Từ..sao thấy phu nhân mà k chào?-Quản gia gắt Eo! lâu nay người ta toàn kính nó chứ nó sợ ai? -Chào phu nhân Dì hắn khẽ gật đầu -Cô tên niệm từ à? -Vâng!!! Nhìn nó 1 lượt...từ đầu xuống chân -Đúng là cùng tên chứ k cùng tướng rồi bà ấy bước đi -Ối...cẩn thận Nó chạy đến đỡ Dì hắn khi vấp phải 1 đống bùi nhùi dưới đất Tay nó vịnh vào tay bà! -Ôi...gì thế này?-Bà ấy hét lên kinh hoàng -bà k sao chứ?-Nó hỏi -Không sao..cảm ơn cháu.. Rồi nhìn nó đầy nghi hoặc..bà ta tiếp -Nhà cháu..ở đâu? Như bất ngờ ngoài dự liệu..nó lắp ba lắp bắp -Dạ..ở quê! -Làm gì -Dạ..làm rẫy \\\"làm rẫy? làm rẫy mà bàn tay trơn tru mịn màng thế cơ à?\\\" Đầy nghi hoặc..bà ta gất đầu rồi bỏ đi -Liệu con bé đó có phải Hạ Niệm Từ k nhỉ? Thắc mắc trong tìm thức thôi thúc bà tìm câu giải đáp! ~~~ -Chào cậu Minh Hoàng..cậu đến chơi -Ừ...có Nguyên Vũ ở nhà k dì Nguyên -Dạ có Minh Hoàng gật nhẹ đầu rồi bước vào nhà -Vũ ơi Vũ...mày đâu rồi Nó đang ngủ mà nghe cái giọng nhễ nhai đó như muốn nổ tung -Đứa nào trốn trại buổi trưa vậy? Để cái đầu tóc lù xù đi ra...nó như tìm thủ phạm -Trời ơi..k phải Niệm Từ đây sao? -Ơ..là..là cậu hả -Cậu..cậu làm gì ở đây??? k lẽ...k lẽ 2 người Xua xua tay dập tắt cái ý nghĩ đen đúa trong đầu cậu ấy..nó nheo mắt -Tớ tới...làm osin -Osin? -Ừa... -Èo...sao k làm osin cho tui mà làm cho thằng Vũ -Để coi bên nào trả lương cao Nó cười... Hắn từ trên lầu đi xuống...thấy 2 người họ tay bắt mặt mừng thì bực dọc -K lo làm việc đi tán tỉnh trai à? -Tui tán ai kệ tui -k đc tán thằng bạn thân tui -Ơ..hay..chuyện riêng của tui..liên quan gì tới cậu! -Đi Zô chưa? k đuổi việc h`?-Hắn gắt Nó bực mình..bỏ vào trong.. -Chả quan tâm tới hai người ~~~~ Mãi 1 tuần nó mới có cơ hội trốn ra khỏi nhà thăm dò tin tức -Cậu sao rồi? Trốn đâu mà tớ tìm mãi k thấy-Giao Giao lo lắng -Hức...hức Nó ức chế kể lại chuyện 1 tuần qua cho Giao Giao @#$%^'*((^%$#@ -Trời ơi đúng là oan gia mà! -Mà nè...ba tớ..có tìm tớ k? -Có..ổng lục sục tùm lum nhưng mà k thấy -Phùuuuu Nó thở hắt... -Liệu có trốn mãi đc k? -k biết nữa ~~~ -Niệm Từ..2 vị phu nhân đi công tác cả rồi..mai ta lại phải về chăm đứa cháu...cô ở nhà lo cho thiếu gia đàng hoàng nhé -Èo...Vâng..dì đi đi Nó thở dài.... ~~~ Buổi tối! -Ê...có gì ăn chưa? Đói quá -Thì tự xuống nấu đi-Nó hiển nhiên mang headphone nghe nhạc vừa trả lời -Cậu làm osin gì kì vậy? Tui đói rồi này! -Hì..nhưng mà..tui hẽm biết nấu cái gì hết trơn á?-Nó thảm nhiên! -Trời! vậy là bỏ đói tui à? -Có lẽ. Hắn xanh mặt..trời ơi! thiếu gia có ngày cũng chết đói Hắn trở xuống với chiếc quần jeans bụi và cái áo Poll đơn giản..trông đẹp kiểu Bụi Bụi sao sao á? Nó nhìn hắn..chớp chớp mắt ngây thơ -Sao? có phải tui rất đẹp trai đúng k? Nó gật đầu răm rắp -Ừ..... -Cuối cùng cậu cũng chấp nhận sự thật này-Hắn nhe rằng cười nham nhỡ -Ừ..sự thật lúc nào cũng mất lòng mà..trông cậu giờ..đẹp chắc khác gì vừa trốn viện..hoặc giống như mấy con CHI CHI trong sở thú đang đc bảo tồn á Tháo chiếc lưỡi trai trên đầu..hắn ném về phía nó -Con nhỏ này Nó cười hề hề..đón nhận cái nón -Eo ôi...sao mà hôi chua thế? -Mới có tuần! Nó lắc đầu ngán ngẩm -Ở dơ thế? -Ở dơ sống lâu mà! Hắn cười đểu rồi bỏ ra ngoài -Đi đâu thế? -Đi ăn..k lẽ chờ chết đói Sờ cái bụng đang đánh trống..nó cũng nhận ra..Nó đang đói meo -Cho đi với -Cậu tự nấu mà ăn Híc..!!! Tiêu đời! Đời nào nó xuống bếp mà nấu nướng..biết nấu cái gì? -Thôi mà..cho tui đi với-Nó xuống nước Cái bộ dạng của nó lúc này làm hắn phì cười -k cho.bỏ đói! -Đừng nhỏ mọn vậy mà Hắn cười -Tui có đẹp trai k? -Đẹp... -Đẹp cỡ nào? -Đẹp ơi là đẹp...đẹp quá xá..đẹp hết xảy..đẹp ơi ơi ơi là đẹp ..nói chung là đẹp! Hắn cười khanh khách.. Đúng là hết chịu nổi với con nhỏ khùng này -Ra xe đi Nó tí tách bước ra xe.! 1 cái quần sort ngắn qua gối và chiếc áo thun...nó tung tăng bước lên xe -Ơ..sao k nổ? -Chắc là xe chết máy rồi -Hơ hơ..vậy sao? -ai biết!Có cậu đi đúng là Xui Xẻo-Hắn thở dài nhìn nó -Nè..đừng có xấu xa mà đổ lổi cho người khác -Hừm..vừa mới khen tui đẹp trai mà -Nói dối lòng á nó thè lưỡi trêu hắn rồi chạy nhanh xuống xe -Cái con nhỏ này! ~ -Giờ sao? -Đi bộ chứ sao? -Hụ hụ...đi bộ á -Ừ.đi k? -k đi nhịn đói à?-Nó đáp gỏn lọn Bộ đôi này đi trên đường khiến người khác phải nhìn soi mói 1 người quá đẹp..quá lãng tử mà đi với con nhỏ xấu xí khỏi chê Bước vào nhà hàng với ánh mắt sừng sộ của mọi người -Quý khách dùng gì?-phục vụ đưa menu và lịch sự hỏi Trông khi hắn lật đi lật lại cái menu thỳ nó đáp nhanh nhảu -Cái gì ngon mang ra hêt! Những người ngồi bàn kế bên cùng trố mắt..Hắn cũng thò lò mắt nhìn nó -Ăn hết k mà gọi giữ vậy trời Nó cười k đáp! Ăn chùa mà..ngu gì k ăn @@ Thức ăn đc dọn ra đầy rẫy cả bàn..nó hít 1 hơi sâu thật sâu rồi ngồm ngoàm xử lí hết đống thức ăn đó trước con mắt kinh ngạc của hắn.. -Ây da..nó quá..Nó xoa xoa bụng -Trời! đúng là kinh dị..cậu k thể lịch sự hơn tí nào à -Đc ăn sao lại cần lịch sự? -Nhiều khi tui nghĩ cậu có phải con gái k nữa?-Hắn nhìn nó suy tư -Nhìn gì..ăn miễn phí ngu gì k ăn..mà lâu rùi tui mới ăn ngon như vậy -Trời...gần cả 2 triệu 1 bữa ăn mà k ngon!-Hắn ngạc nhiên Nó thì bình thường như k có chuyện gì -Tính tiền đi rồi vế!-Nó nói với hắn -Tui chỉ trả tiền phần tui ăn thôi còn cậu ăn thì cậu tự trả chứ -TRỜI ƠI! CẬU CÓ PHẢI CON TRAI K?-Nó há hốc mồm tiền đâu trã!:D Hắn rỉ tai nó..nói nhỏ -Mún biết tui phải con trai hăm tối nay về \\\"THỬ\\\" là biết liền Hắn cười gian -Cái đồ lưu manh giả danh tri thức.!-Nó xấu hổ...mắng hắn Cái nheo mắt của hắn đầy nguy hiểm -Vậy sao nói tui k phải con trai -Hức...cậu k biết cái gì gọi là galang à? -Có..nhưng tui chỉ là galang vs người đẹp thôi -tui cũng là sắc nước hương trời chứ bộ! -Ọe...-hắn bĩu môi! -Mấy tháng rồi? cậu có thai mấy tháng rồi để tối tui dẫn đi khám thai! hắn giơ tay gọi phục vụ -tính tiền phần của tôi nhé! -Vâng...của anh hết 500tram còn của cô hết gần 1tr 2 -Hắn hiển nhiên móc đúng tờ 500 rồi đứng dậy trước ánh mắt nai ngơ ngác của nó -Ơ..cậu.. -Từ từ xử lí nhé-Hắn cười bá đạo -Mời cô tính tiền-Người phục vụ lên tiếng -Ơ..Ơ... Hắn đứng người như thằng bệnh trước cái lúng túng của nó Nó ngúng nguẩy... -Nè..cậu...k giúp tui thiệt à? -hà hà..giúp cậu cậu đền tui cái gì -Hức...Gì..Gì cũng đc -Nhớ nhé Nó can đảm gật đầu! Lần đầu tiên nó thấy mình giống người hùng như vậy! Hắn móc tiền ra thanh toán cho người phục vụ rồi ngang nhiên bước ra về Nó ôm cục tức ngang họng...tức muốn chết!
-Hờ...cậu có độc ác quá k? -Phải đê tiện tí mới là Nam Nhi -Hứ Nó nguýt dài...càng nhìn càng thấy ghét Về nhà -Rót cho tui ly nước Cộc! Nó dằn mạnh ly xuống bàn -Còn nữa..từ nay k đc nhắc gì đến chuyện sữa tươi đó! -Hừm..biết rồi Hắn gom 1 đống áo quẳng vào người trc con mắt kinh ngạc của nó -Gì vậy-Ngơ ngác nó hỏi -Mang giặt đi.Giặt bằng tay nhá -Ơ..có máy sao k giặt -k thích \\\"hức...ngta đường đường là 1 tiểu thư..mà phải đi giặc đồ ...\\\" Nó nghiến răng két két -Sao? k phục à? Nó lựa lựa trong đống áo hắn.. -Cái này k dơ...k giặt -cái này cũng k dơ...k giặt .... -k bẩn..khỏi giặt Hắn đứng ngẩn ngơ ngơ khi thấy nó mang cái áo duy nhất mang vào giặt Còn đống đồ kia vẫn còn y nguyên? -Cậu làm gì vậy? tui kiu cậu giặt hết mà? -Tui chỉ giặt đồ dơ thôi!-Nó chu môi bướng bỉnh -Cái con nhỏ này! Báo hại hắn k đc giặt đồ mà con thu dọn đống đồ bừa bộn đó! -Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa Nó la thất thanh trong phòng tắm Hắn từ trên lầu nghe thấy -Trời ơi! chuyện gì vậy nhỏ khùng này? Vội vàng chạy xuống.. Và đạp tung Cửa phòng tắm Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 1 âm thanh cực kì vui tai bên cạnh là tiếng cười thích thú.. -hahahahahahaha cho cậu chết -Trời ơi! con nhỏ này..cậu làm cái gì vậy hả? -Đâu có gì..chỉ là rưới tí xà phòng xuống nền nên nó trơn vậy đó.. Nó thè lưỡi trêu hắn...tức muốn nổ đom đóm Hắn lồm cồm bò dậy..lấy cái vòi sen bắn nước vào người nó -À..cậu điên à..ướt đấy -Cho chết Nó 3 chân 4 cẳng chạy ra và... Sầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! -Ôi..cái mông yêu qí của Tui.... Nó nằm chổng mông lên trời -hahahaha quả báu..quả báu Chỗ xà phòng nó bày ra để hại hắn giờ hại cả nó rồi -Hức..hức..tại cậu cả! -Tại ai biết liền! Hắn vừa nói..tay k ngừng bắn nước vào người nó k thể ngồi yên chịu chết đc..Nó phản ứng lại
Vớ tay lấy nước từ vòi tự động..nó hất vào hắn kết quả là 2 đứa đuổi nhau um sùm trong phòng tắm nước văng vãi ra sàn nhà... 2 đứa ướt như 2 con chuột lột -Đứng lại chưa? Cái đồ khùng...đứng lại,. nó chạy thật nhanh để rượt theo hắn..và dĩ nhiên..hắn cũng chạy thật mau để nó k bắt kịp Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! té lần thứ 2. Nó nằm bẹp lên người hắn và.... mắt chạm mắt môi chạm môi -Ôi...Fisrt Kiss -2 đứa đồng thanh mặt đỏ như quả cà chua chín... Nó lắp bắp.. -Ơ..tui...tui vào giặt áo cho cậu miệng nói đi giặt áo mà chân thỳ bước lên phòng -Ờ..tui cũng lên phòng thay đồ.. Rầm!!! 2 đứa tông vào cái cột nhà.. chỉ biết là Sao trời đang bay inh ỏi... Xấu hổ chết! ~~ -Nè..nhỏ khó ưa! từ nhỏ h` cậu thích ai chưa? thích à? thân phận nó k dễ dàng để tìm 1 người bạn thật lòng..làm sao dễ tìm đc tình cảm nam nữ chứ? Lòng nó chợt nghĩ đến cậu bé năm 11 tuổi..1 cậu bé lạnh lùng nhưng đáng yêu! \\\" supper man...\\\" -Có rồi-Nó thẫn thờ đáp -Tui cũng vậy... Như bất ngờ trước thái độ nghiêm túc của hắn..nó hỏi -hiện tại à? -k..quá khứ và hiện tại..tôi chỉ thích 1 người...và cậu ấy sẽ mãi trong lòng tôi! Có chút k vui..và chút thất vọng..chẳng hiểu vì sao -Cậu ấy ở đâu? -Tôi k biết?. -Sao cậu nói thích ngta mà ngta ở đâu cậu k biết? -Tôi k tìm thấy cậu ấy..chúng tôi lạc nhau từ lúc nhỏ -Buồn nhỉ..cậu ấy tên gì ní-Nó tò mò -Mà cậu làm gì soi mói chuyện của tui thế?-Hắn cáu..bỏ lên Mà nó quan tâm làm gì nhỉ? ( 1 chút nữa thôi! là sáng tỏ rồi )
Chẳng biết cái quái quỷ già bám vào đầu nó khiến nó phải suy nghĩ mông lông về những gì hắn vừa nói \\\"thanh mai trúc mã à? Nó cũng có bạch mã hoàng từ đó chứ? Sao cứ lung tung phèo ra thế nhở?\\\" Vuốt ve mái tóc hung đỏ..nó chun chun lọn tóc trong tay nghịch ngợm... mổi lúc như thế..nó cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhàng hẳn -Niệm Từ...Niệm Từ....-Hắn từ dưới lầu hét lên vang rùm Nó ba chân bốn cẳng chạy xuống: -Có chuyện gì mà cậu réo tui ghê thế?-Nó bực -Tui..tui đang tắm -Ô hay...tắm thỳ kệ cậu chứ bảo tui vào nhìn à?-Nó tuôn 1 lèo hố hố -Con gái gì mà vô duyên thế hử? -Chứ gì? tự nhiên réo tui? -Tui...Tui...Tui quên khăn tắm Oh my God..ô mai gớt... -Trời!... -Làm ơn lấy giùm đi mà bạn thân yêu! Nó lắc đầu..mặc đỏ cả lên...Lủi thủi đi thủi đi tìm khăn cho hắn -Cái màu hông hay màu cam hay màu xanh..mà cậu đàn ông con trài gì màu mè hoa lá hẹ tùm lum vậy? Hắn đỏ cả mặt..thẹn và ngại.. -Cái nào cũng đc Nó vớ đại chiếc khăn mang vào cho hắn -Mở cửa ra..k sao tui đưa cho cậu? -Ờ..Ờ..đợi tí Hắn kéo nhẹ cửa ra thì..... -Ối..Gián.......Gián đâu ra thế??????-Nó hét lên kinh hoàng và lao thẳng vào phòng tắm trước sự Bất ngờ của hắn -Ôi....cậu làm gì thế hử??? Nó vẫn chưa hoàn hồn...Đại Tiểu thư trời k sợ..đất k sợ..duy nhất sợ..đó là gián...mà biệt thự cao cấp sao lại có gián nhỉ? -Nhà anh đâu mà gián nhiều thế?-Nó vẫn còn xanh mặt..lắp bắp//đâu hay tình trặng của hắn -Hức...Hức...cậu..cậu..-Hắn cà lăm Giờ nó mới hoàn hồn..ngây thơ quay mặt lại -Khăn của cậu... Và rồi..... -Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ..Biến Tháiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii 2 đứa nó đồng thanh la lên -Ôi..mắt của tui...Ôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii Nó đỏ tía tai đâm đuầ chạy ra ngoài còn hắn thỳ mặt mài méo xệch -Híc..Còn zin đấy..Đời trai của tui....Hừm hừm
-Mẹ à? Nó muốn trở về đó mẹ..-Mẫn Quân nhìn bà ta đắng đo.. sau cuộc thi Miss Idol..cô đã vô cùng bực dọc khi thấy sự hiện diện của nó Và cả sự thay đổi thái độ của ba nó trong căn nhà này -k lẽ nó về để tranh căn nhà với mình sao mẹ? Sao 1 lúc đắng đo...bà ta tiếp -Nó sẽ k có cơ hội đó đâu..con gái! -mẹ..mẹ định làm...làm gì? Cười hiểm ác..bà ta nói -Nó sẽ phải biến mất khỏi thế giới này! con ạ! -Nhưng mình...đâu biết nó ở đâu? -nó k thể trốn mãi đc..và ngày nó lộ diện..cũng là ngày nó phải chết! Những con người độc ác vẫn tiếp tục và k bao giờ chịu ngừng tay cả! ~~~ -Chào chủ tịch Hạ..rất vui vì ngài đã nhận lời đến đây Mẹ hắn lịch sự mời... -Ồ..phu nhân đừng nói vậy...chúng ta đã sắp là thông gia rồi! -Chẳng hay tiểu thư nhà đã tìm đc chưa hay vẩn biệt vô âm tích? -Hổ thẹn cho người cha này! vẫn chưa tìm đc con bé..nó hận người cha này..và nó..k muốn về! Bà khấu ra hiệu cho người làm mang nước ra.. -Niệm Từ..mang nước ra mời khách nào!-Quản gia Quyên giục nó Vẫn vô tư..và nó k biết khách quý của ngôi nhà này chính là Cha nó... -mời phu nhân và ông đây dùng nước khẽ đặt tách trà xuống trước mặt người khách..nó ngẩn đầu lên Xoảng!!! tách trà ngơi xuống cùng cơn bàng hoàng của nó Và ông...ông khá ngạc nhiên ..Dù có bất ngờ trước bộ dạng hóa trang của nó.nhưng giọng nói và vóc dáng này..thái độ này..ông sao có thể lầm lẫn đc -Tiểu...Tiểu..từ? Con..Con làm gì ở đây? Bà Khấu khá ngạc nhiên và bất ngờ trước cách xưng hô của ngài chủ tịch -Tiểu Từ..trả lời ba! Nó nhìn ông..ánh mắt sắc lạnh -Tôi k có ba! Tôi k phải con gái ông! -Con nói gì vậy hả? ba sao có thể lầm lẫn con gái mình với người nào khác? Cơn tức giận khiến ông k tự chủ đứng phắt zậy lột đi lớp hóa trang xấu xí kia Sự ngạc nhiên đến tột cùng của mẹ hắn.. 1 gương mặt đẹp đến hoàn hảo thoát ẩn thoát hiện! -Tại s? tại sao k buông tha cho con? Con thực sự rất chán cuộc sống khi phải đối mặt với gđ của ba! Nó rươm tướm nước mắt -Theo ba về! -k..k bao giờ! -Con định trốn tránh ba mãi sao? Cười nhạt..nó im lặng mà k đáp hắn từ trên lầu nghe thấy tiếng cãi nhau văng vẳng..bực mình đi xuống xem có chuyện gì... Và bắt gặp 1 ánh mắt thiên thần đang rơi lệ? Sao hắn cảm thấy ánh mắt này quen lắm! và như xót thương..như đồng cảm..hắn k muốn cô gái đó khóc -Niệm Từ....cô đây là con gái của chủ tịch Hạ sao? sao...sao lại...ở trong nhà tôi..làm giúp việc? Mẹ hắn thắc mắc Ô..thế con nhỏ xấu xí chính là cô bé xinh đẹp này sao?...đẹp...1 nét đẹp mê hồn...chính hắn cũng k cưỡng lại đc Những suy nghĩ lóe lên trong hắn! Nó k đáp..chỉ lẳng lặng nuốt nước mắt! -Con k muốn về! Ông lắc đầu trước sự bướng bỉnh của đúa con..nó đã hận ông đến mức k thể trở về nhà nữa -Nếu cháu đây k về có thể ở lại đây! đây sớm muộn gì cũng là nhà của cháu! Nó k muốn ở lại khi thân phận bại lộ..nhưng nó càng k muốn về nhà! -Đc..cảm ơn Cô.. Thái độ kiêng quyết của nó khiến ông chịu thôi! -vậy nhờ phu nhân đây chăm sóc con bé...Haizz Ông ngáo ngán bước ra ngoài! Còn hắn..hắn cảm giác đc 1 niềm vui nho nhỏ tồn đọng..và thực chất Dù nó là con bé xấu xí hay xinh đẹp..hắn cũng k muốn nó đi!
-Anh về rồi sao?Có tin tức của con bé k anh?-Bà Mẫn hỏi đầy nghi hoặc -Anh đã tìm thấy con bé...nhưng no1k tha thứ cho anh..và nó k chịu về! -Anh k nên ép Tiểu Từ!...Khi nó k muốn về -Không đâuMẫn Mẫn à!..nó là con của anh..và hiển nhiên..con bé cần trở về nhà của nó..vì nó là nữ chủ nhân trong căn nhà này! -Ok...Ok..vậy em là gì? em là vợ của anh! -Mẫn Mẫn à..Anh nhất định tìm con bé..và vì anh là 1 người cha k tốt nên nó sẽ k tha thứ cho anh! -Tùy anh vậy! -Và anh k muốn em chia rẽ tình cảm cha con nữa em hiểu k? Trầm giọng...ông nói rồi bỏ đi! Điều đó khiến bản tính độc chiếm của bà ta càng mãnh liệt Dằn mạnh tay xuống mặt bàn..bà ấy rút chiếc đt ra và gọi cho 1 người bí ẩn nào đó: -Tôi muốn con nhóc đó phải chết!
Nó hiển nhiên ở biệt thự Khấu gia với thân phận là 1 tiểu thư tôn quý..1 thiếu phu nhân tương lai... Sự thay hình biến dạng khiến trên dưới Khấu gia đều ngỡ ngang và ngạc nhiên.. Và hắn..trong hắn có chút gì đó xao xuyến và bất ngờ! -k ngờ cậu lại là vị hôn thê của tui-Hắn cười quái gỡ nói -Chẳng có gì là thú vị và tui sẽ k lấy cậu khi đó là cuộc hôn nhân chính trị mà ba tôi đã sắp đặt -Nực cười..cậu nghĩ là cậu đang từ chối tôi đấy à? -Đương nhiên.và tôi cũng k cam tâm lấy chồng theo sự áp đặt của ông ấy! -Có vẻ cô rất hận ông ấy Trợn mắt dữ tợn..nó đáp -Mặc kệ tui! -Mà nè! cậu đừng thích tôi làm gì..vì..trong lòng tôi đã có người con gái tôi yêu! Thoáng chút xót..chút đau..và chút ngỡ ngàng...3 loại cảm xúc hòa vào nhau chính nó cũng k biết nó như thế nào nữa -Yên tâm! Hắn bỏ lên lầu! Thực chất ở bên nó..hắn cũng rất vui vẻ..cười rất nhiều..và cảm thấy rất ấm áp nữa! Nhưng cớ sao phải từ chối chứ? Rút cái móc khóa nhỏ xinh ra..hắn ngắm ngía và buồn giọng -Nếu em còn k trở về..tôi sẽ bỏ cuộc mất thôi! Nổi nhớ tràn về..kí ức giữa 2 đứa nhóc 11t cứ thế ngập tràn trong hắn... Đã suốt 5 năm..hắn k thiết tha để ý tới người con gái khác...Hắn chờ..và hắn muốn thực hiện lời hứa \\\"Nếu 1 ngày cậu cần tôi giúp đỡ..và cần có sự hiện diện của tôi..tôi sẽ về bên cậu\\\" Lời hứa chắc chắn của cậu nhóc 11t lạnh lùng và cái gật đầu đầy mãn nguyện của cô bé nhỏ... -Tôi đã trở về! em ở đâu????? Xiết chặt 2 chữ Tiểu Từ trong tay..hắn khẽ rơi nước mắt.những giọt nước mắt nhớ thương! Còn nó?Nó vẫn nhớ supper man năm nào cứu nó khỏi tay những đứa bạn ác độc...nó cẫn nhớ ánh mắt và giọng cười của cậu bé đấy! Suốt bao năm..nó chờ người con trai ấy trở về..kéo nó ra khỏi cơn ác mộng...nhưng cậu ấy đã k trở về!!! Càng nghĩ về những lời hắn vừa nói..nó càng thấy khó chịu... Móc chiếc khóa có chữ \\\"tiểu Từ\\\" ra..nó lại nghĩ đến cái còn lại mà nó tặng cho cậu bé... chúng vốn là 1 đôi..mà sao vẫn k hề tìm thấy nhau 2 cái móc khóa tồn tại duy nhất trên cõi đời này! Chỉ có hắn và nó giữ... Gần cạnh bên nhau! cớ sao k tìm thấy? Càng nghĩ về những lời hắn vừa nói..nó cảm thấy rất khó chịu! Những điều ấy thôi thúc nó..bắt nó phải rõ ràng tình cảm với hắn Đập mạnh cửa phòng hắn..Nó hét -Nguyên Vũ..cậu ra đây cho tôi! Nguyên Vũ!!!!! Vội vàng cất móc khóa..hắn bước ra -Có chuyện gì? -Có phải cậu thích tôi k?-Nó mạnh dạn Ngẩn ngơ trước cậu hỏi của nó... Hắn có thích nó k? chính hắn cũng k biết -K.. -Cậu nói dối! nếu k thích tôi! tại sao cậu lại quan tâm tôi..tại sao cậu k ngại nguy hiểm để vào rừng cứu tôi lúc picnic..tại sao cậu lại vui vẻ khi ở bên tôi..tại sao chứ? Nó như sắp sửa rơi nước mắt..tại sao nó lại phải kích động như vậy? -Hạ Niệm Từ..tôi nói cho cậu biết! TÔI KHÔNG THÍCH CẬU..NGHE RÕ CHƯA? TÔI K THÍCH CẬU! những gì tôi làm chỉ vì tình bạn của chúng ta..và tôi cảm thấy quý cậu..vì người trong lòng của tôi cũng mang tên Tiểu Từ..chỉ là sự trùng hợp.! và tôi sẽ k thể thích người con gái khác! Nó mỉm cười nhạt nhẽo..nó từng đấu tranh tư tưởng rằng muốn biết kết quả.. Khi biết rồi thỳ rất đau! rất hụt hẫng -Tôi hiểu rồi! Cánh cửa vô tình khép lại cũng là lúc 2 người người ngã xuống bên cạnh...lăn những dòng nước mắt k rõ lí do! Cả 2 đều khóc! -Xin lổi..tôi k thể chọn cậu đc..Niệm Từ à!!!!-Hắn đau..và hắn cũng biết quyết định của hắn k sai! Còn nó...mặc kệ cho nổi thất vọng tràn về! Nó đã nghĩ quá nhiều Có phải tình cảm đơn phương luôn đau như thế?
Những cái nắng hạ gay gắt đến báo hiệu rằng nó đã là cô thiru61 nữ 17t.. 1 cái tuổi đẹp như mơ! Nhưng với nó chính là khoảng thời gian ác nghiệt nhất! Nó và hắn vẫn gặp nhau...và cả 2 tính cách lạnh lùng lại trở về! Họ biết...k nên nói với nhau câu nào nữa..chỉ làm khó cho nhau mà thôi! -Nguyên Vũ..tối nay con dẫn Niệm Từ đi ăn nhé...quản gia và đầu bếp mẹ đã cho nghĩ phép rồi-mẹ hắn nheo mắt..đầy ẩn ý -Cậu ấy tự đi đc mà mẹ?-Hắn mắt dán chăm chăm vào chiếc Ipad... -k đc..con phải đưa con bé đi Nó chỉ ngôi mà thở dài...chẳng biết làm gì cả! -Thôi đc rồi! Chiều ý mẹ vậy! Hắn quẳng chiếc Ipad bực nhọc bước lên phòng Thực tế là hắn cũng k phải k vui.tại vì qua chuyện hôm rồi..hắn ngại phải đối diện với nó! Và nó cũng thế! Buổi tối -Nhỏ khó ưa..cậu làm gì lâu vậy? -từ từ đã...-Nó quạu qọ đáp -Con gái đúng là 1 loài ngựa cổ mà Hắn thở dài..dựa người vào tường chờ nó -xong rồi Nó bước ra trong chiếc váy xeply ngắn ngang đùi với kiểu dây cổ chéo rất thời thượng...1 màu hồng phấn khoát lên chiếc váy khiến mái tóc màu hung đỏ và nước da trắng hồng lộ rõ hơn... Hắn nhìn bất động -Đi đc rồi! Nó gỏn lọn nói rồi bước đi trước! -Đẹp..thật đấy-Hắn buộc miệng -Cậu đang khen tôi đấy à? - k giống sao? nó cười nhẹ nhàng...cũng đúng...ai trông thấy bộ dạng nó bây giờ mà k khen! Quá Đẹp mà Sau bữa ăn tối nhẹ nhàng..hắn và nó thả bộ qua các con phố Chợt sựng chân khi thấy nó đăm chiêu trước siêu thị mini..hắn hỏi -Gì thế? -Hồi nhỏ..ba tôi..hay gắp thú bông cho tôi..đólà khoảng thời gian vui vẻ nhất mà tôi đc hưởng! Nó dịu dàng đáp -Vậy để hôm nay tui làm ba cậu.gắp thú bông cho cậu! Hắn phấn khởi..cả 2 tiến vào trò chơi..Nó nhiệt tình cổ vũ -Cô lên.gần đc rồi...cố lên!!!!! Trượt..hắn toàn gắp trượt! -Sao mà cậu dở thế..-Nó bất mãn -Từ từ..lần này nhất định sẽ đc mà!-Hắn cương quyết Lên!!! gần đc...gần đc rồi -Hoan hô...đc rồi...cậu hay thật đấy.... Nó cầm con thù nhồi bông nhỏ xinh trên tay..cười rạng rỡ.... 1 nụ cười hạnh phúc..giống như cảm giác khi nó còn bé vậy... -Cậu thôi cười đi..chủ quản với khách chảy máu cam rồi kia-Hắn nheo mắt Giật mình quay lại.. Ô..ngta đang nhìn nó đắm đuối.!!! -Đẹp..đẹp qóa.... Nó ngậm miệng lại..cứ hẽ nó cười thực sự..là như thế đấy!nhất định sẽ đổ máu mà! -Cảm ơn...tối nay tui rất vuijj..cảm ơn cậu..buồi tói đầy ý nghĩa-Nó dịu dàng -k có gì..tôi cũng cảm thấy rất vui..cậu nên cười nhiều hơn..trông cậu khi cười rất đẹp! Nó mỉm nhẹ môi..cười à? khó lắm nụ cười ấy mới xuất hiện..và ngày mai..tam biệt nó..cậu ấy sẽ k bao giờ thấy nó nữa!
-Nè..Minh Hoàng..có phải cậu thích Tiểu Từ k?-giao Giao tò mò hỏi -Sao cậu hỏi vậy? -Thì...thì tui mún biết -k biết nữa..những lúc ở bên cậu ấy..tui cảm thấy rất hồi hộp..rất vui..và khi cậu ấy buồn tui đều k muốn! -Haiz...vậy..là thích rồi còn gì?-Giao Giao thở dài đầy chán chường -Có lẽ!-cậu ấy cười mỉm có biết đâu 1 trái tim rung lên vì cậu đang rất thất vọng và đau đớn -Nhưng mà Tiểu Từ sẽ k thích cậu đâu! -Tại sao chứ? -Tui biết vậy! Giao Giao bỏ đi..đầy nản lòng! Minh Hoàng đang rất tò mò vì câu nói đấy..tại sao cơ chứ? -Nè..Giao Giao..sao cậu nói vậy?-Níu tay Giao Giao lại..cậu hỏi -Tui chỉ nói vậy thôi -Tại sao cơ chứ? phải có lí do chứ? -Bực mình qóa -Nói đi! -Vì supper man trong lòng Tiểu Từ là người khác! Như biết mình lỡ lời khi tiết lộ quá nhiều..cô bé vội vàng che miệng và bỏ đi! Supper man à? -có 1 lí do khác nữa..tôi k muốn cậu buồn..vì tôi thích cậu đấy đồ ngốc? lẩm nhẩm 1 mình..cô biết dù có nói to thêm nữa cậu ấy cũng k nghe đc ~~~~~ -Nè...cậu chờ tui với coi-Nó với theo khi nghe hắn nói là đi mua kem -Tối rồi.ở nhà đi -k.muốn đi Hắn làm lơ..có cãi cũng k cãi lại nó! -Lấy cho tôi 2 xuất kem-Hắn gọi rồi tọa vị dưới 1 bàn khuất Nó ngồi đối diện..mon men ngón tay -Sao k ăn đi! Hắn dục Nó múc lên..rồi bỏ xuống trong khi hắn đã xử xong cả hộp của mình -Làm gì nhìn tui ghê zậy?Bộ chưa thấy con trai ăn kem à?-Xấu hổ.hắn hỏi -Thấy thì có rồi nhưng mà nhiệt tình hưởng ứng như cậu thì mới lần đầu gặp Ngại ngùng trước sự trêu chọc của nó..hắn bỏ đi Chạy theo đầy thích thú..nó ghẹo -Giận à? -Ai thèm -Cậu chứ ai... Cuộc trò chuyện đầy zui zẻ đã bị cắt ngang bởi 1 đám đông... -Là con nhóc đó...là nó.. đám đông khoảng vài chục người có vẻ du côn và lưu manh đang bao wuanh nó và hắn -Các người là ai?Các người muốn gì?-Nó hỏi..đầy nghi hoặc -Bọn tao là ai mày k cần biết chĩ mày biết mày phải chết là đc rồi! Tên đầu nhóm nói man rợn..có thể nghe thấy mùi máu tanh phát ra từ con người đấy Dứt lời..đám đông tiến đến nó với những khẩu súng dày đạn -Đừng...đừng đùa vậy chứ.. Nó lắp bắp Nếu tay đôi có thể có khả năng thắng..nhưng súng..và rất nhiều súng làm sao nó có thể tránh khỏi họng súng vô tình Hắn đang xem diễn biến.và muốn biết chuyện gì đang xảy ra -Bắn cho tao! Lúc tiếng đạn vang lên cũng là lúc hắn kéo nó chạy trốn Đoàng!!Đoàng!! Đoàng.. Tiếng đạn ác nghiệt vang lên Va vào những vật dụng xung quanh khiến tay hắn sướt máu -Đuổi theo..đừng để con nhóc đó thoát Hắn kéo nó chạy..và chạy luồn lách qua những con hẻm -Vào trong ngôi nhà Hoang đó trốn mau Hắn kéo nó núp vào trong ngôi nhà đó trốn bọn người man rợ -Bọn nó đâu rồi.? Mau tìm đi..đừng để chúng trốn..Vào căn nhà Hoang bên kia tìm cho tao Bọn áo đen sột soạt bước vào
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!