Thấy bạn mình không quen mà đã sáp lại Kim Anh thấy hơi ngượng, kéo kéo vạt áo của Chi Mai cô nói nhỏ :
- Làm gì vậy, ngồi xuống đi, nhìn mặt con nhà người ta đần rồi kia kìa.
Không them để ý Chi Mai gạt tay Kim Anh ra khỏi áo nói không ngượng mồm:
- Có gì phải ngại, để im tớ chụp vài pô cho vào bộ sưu tập “Handsome”.
- Nào bé ngoan lại chụp ảnh.
Đành giữ lịch sự Thanh Tuấn cũng cười nhẹ, không nói câu gì.
Sao mình lại chơi với nhỏ này cơ chứ, trời ơi mất mặt quá lại còn ngồi cạnh sấn tới nữa chứ. Trâm Nhi à, kéo Thanh Tuấn ra khỏi người Chi Mai đi nếu không Chi Mai sẽ lải nhải cả buổi trưa thanh bình này mất.
Cuối cùng khi đã thoả mãn được ước mơ Chi Mai đã yên phận ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn đắm đuối nhìn Thanh Tuấn.
Mãi mới được yên than, Chi Mai à bà có thể bỏ ánh mắt hám giai đấy đi được không.
- À, cưng với em “xinh trai” này là gì của nhau vậy.
- Chồng em đấy.
Oạch, xong hi vọng cuối cùng đã tiêu tan.
Kim Anh mắt trợn tròn, mồm há hốc không ngậm được lại. Người bên cạnh cũng không kém phần long trọng, ánh mắt mê giai của cô như bị lồi ra thèo lời nói của Trâm Nhi.
- HaHaHa….
Có gì đáng buồn cười mà em phải cười phá lên như vậy chứ:
- Đùa thôi, không cần phản ứng mạnh vậy đâu. Bạn than học cùng lớp em, Thanh Tuấn. Hì hì hì.
Haizzz.
Kim Anh cùng Chi Mai thở hắt ra, cùng đồng thanh :
- Thế còn nghe được.
Thanh Tuấn quay sang cười tủm tỉm với Trâm Nhi rồi ngồi im cho ba bà buôn chuyện, thỉnh thoảng anh lại góp một câu làm mọi người cười rộ lên.
………………….
Bar ” Boom”
Dàn âm thanh cực mạnh, cùng với những vũ công, những tiếp viên, hoàng loạt đèn chớp cũng đèn nhấp nháy hoà với mùi nước hoa của giới thượng lưu, những điệu nhảy cuồng dại tao nên một không khí rất quyến rũ rất khõ cưỡng lại.
Dưới ánh đèn mọi người đều cùng lắc lư theo điệu nhạc, đèn chớp lien tục, người DJ không ngừng chỉnh nhạc và chỉ tay về phía sàn, hôm nay cũng như mọi ngày mọi người đều thác loạn cùng chơi rượu, bia trên tay.
Tú Loan cùng Tú Anh cùng nhún nhảy với nhau, người ôm eo người bá cổ ở giữa sàn, Tú Loan diện cho mình chiếc áo ống bò, cùng chiếc quần dùi cạp cao chắc chỉ 15 phân, cô như muốn phô bày than hình chắc cùng làn da mịn màng trắng trẻo, như biết lợi thế thuộc về mình cô càng lắc lư, cười hớn hở bám hết người này đến dựa người kia. Tú Loan như trung tâm của đêm nay, còn có những anh chàng điển trai kéo cô ra chỗ khác nhảy cùng. Thấy vậy Tú Anh không phản ứng gì anh chậm rãt sải bước về phía bàn góc trong gọi chai XO cho mình.
Nhảy nhảy mãi cũng mệt quay lại nhìn không thấy Tú Anh đâu, Tú Loan sang rực mắt khi thấy anh đang ngồi vắt chân ở bàn trong giáng vẻ rất phong lưu cộng với bộ đồ đen và một số trang sức bằng vàng, hàng hiệu làm tôn lên nét đàn ông ở anh.
Sà vào long anh, bá lên cổ, cô hôn lên má Tú Anh rồi nói :
- Mấy nhỏ kia cứ nhìn anh suốt kìa.
Tú Anh không nói gì chỉ cười nhếch môi rồi lại cầm chai XO lên uống trong lời lải nhải của Tú Loan.
- Anh à, ra với mấy em ấy đi kìa cứ để người ta nhìn.
- Vậy à.
Nói đến đoạn Tú Loan để mang cho mình bộ mặt giận dỗi, thì Tú Anh cười cợt nhả, ôm lấy eo cô:
- Làm gì có ai, anh có em rồi mà. Hơ…
Sung sướng khi nghe Tú Anh nói vậy, cô tươi tỉnh nét mặt, nhìn lại mấy cô nàng suốt nãy giờ cứ nhìn Tú Anh hất mặt rồi nói :
- Biết thế là tốt đấy. Hihi…
Lại một ngụm rượu nữa, chỉ là câu nói đùa cợt nhả mà đã làm những cô nàng đấy say đắm sao những lời nói đấy nói với Trâm Nhi lại không có tác dụng nhỉ. Hay vì anh không có sức hút hơn người tình mới của cô.
- Anh mệt rồi em ở lại nhé, anh về trước.
Thấy có vẻ hơi chóng mặt Tú Anh đành bỏ người đẹp lại về trước tầm này chắc cô nàng cũng chưa muốn bỏ cuộc vui.
- Anh sao vậy tự dưng về, đang vui mà.
Tú Anh không nói gì. Hôm nay anh đã rất đau đầu khi ” nụ cười cay đắng” của Trâm Nhi cứ ám anh mãi, anh cảm thấy rất khó chịu, rất bức bối trong long, sao vừa chia tay anh cô đã lại có người mới cười nói vui vẻ bên người ta mà chỉ “khuyến mại” cho anh một “nụ cười” như thế. Lúc này anh thật sự cần yên tĩnh.
Vừa quay người đi thì anh va phải một tên đầu trọc vừa đi vào. Anh định lịch sự quay lại xin lỗi vì anh đang muốn rời khỏi đây nhanh. Nhưng không ngờ tên đầu trọc cùng đám em của hắn trừng mắt, gân xanh nổi đầy trán:
- Mày mù à, thằng cho này. – Hắn gườm gườm kéo Tú Anh quay lại.
Đang bức xúc Tú Anh nhoẻn miệng cười như khiêu khích:
- Mù mà em nhìn được cái đầu trọc như quả bưởi của anh à? Hơ… hơ…
Tím mặt, trong ánh đèn mập mờ mọi người đều nhìn thấy mắt tên đầu trọc đã bốc hoả, cơ bớp đã nổi lên từng cục.
Gầm lên như sầm, hắn sấn tới túm cổ anh:
- Biết bố mày là ai không mà dám hỗn hả con.
- Không và cũng không quan tâm. Bỏ cái tay xấu bẩn của mày ra khỏi bộ hàng hiệu của tao.
Tú Anh trợn mắt nhìn thằng tên đầu trọc, trong long thầm tiếc bộ cánh hàng hiệu mới mua hôm nay đã bị tên “đầu trọc” làm cho rúm lại nơi cổ áo.
Cả lũ đàn em nhao nhao, một tên hung hổ định xông tới nhưng nghĩ sao lại nói toáng lên :
- Đánh chết mẹ thằng nhãi lão toét này đi anh ạ.
- Thằng nhóc này láo quá, phải dạy dỗ mới được.
Chỉ một từ ” Lên” cả lũ như hổ nhảy vào Tú Anh, mọi người không biết đã hét ầm vào tản ra lúc nào khi nghe thấy tiếng chai vỡ ” Choang” trên đầu bên trọc. Tên đầu trọc bị Tú Anh cho một đòn đầu óc đã ngu đi phần nào, gầm lên như thú bị thương :
- Chúng mày, đánh chết nó cho tao.
Bảo kê ở quan Bar đang lục tục chạy vào thấy chai, ghế, một thanh niên trẻ cùng Ba “đầu trọc” đang đánh nhau chỗ gần cửa.
- Chú lên tầng ngay nhé, giúp con một việc.
- …
- Dạ.
Trâm Nhi đã theo dõi hết tình hình nãy giờ, cô nắm chặt tay vào lan can đến nỗi bàn tay ướt hết mồ hồi, mặt tím lại, chân như muốn đi nhưng lại không bước được bước nào.
Tú Anh đã có hơi men lại bị nhiều người đánh nên đã hơi loạng choạng, máu từ khoé miệng chảy ra thành dòng, đang định đưa tay lên quệt thì bị một tên đầu bốc màu đỏ choét đập chuôi chai vào vai, máu chảy ra làm ướt đẫm vai anh.
Trâm Nhi dịch một bước chân cô như nhũn ra, toàn than như đang là người bị đánh, cô xót xa nhìn anh, lại thấy quá đau long khi người yêu anh đang đứng co rúm ở góc tường để xem anh bị đánh. Anh là đồ xấu xa. Bước chân như không kiềm chế được, chân nhún xuống chuẩn bị xuống lầu :
- Dừng lại. Ai cho chúng mày làm loạn ở đây.
Tiếng gằn giọng cực to cùng với than hình hộ pháp đứng dưới chân cầu thang.
Cả đám đứng yên, chỉ có Tú Anh đang nằm thở dốc tay ôm vai dưới sàn.
Tên đầu trọc biết tiếng ông ” Bách” ông là đại ca của một chuỗi khách sạn, quán bar rất có tiếng ở thành phố . Tên đầu trọc cũng quen biết qua nên cũng hơi “chột” dạ. Mọi khi ông Bách thường không đến chỗ này, không hiểu sao hôm nay lại xuất hiện ở đây.
- Anh dung thuốc ạ. – Tên đầu trọc lấy một điếu sì gà trong hộp đưa cho ông.
- Cút đi. – Ông Bách nói giọng rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cả lũ răm rắp nghe theo.
- Anh có sao không để…
Tú Loan chưa nói hết đã thấy Tú Anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Cô nguýt dài, trề môi nói :
- Bị đánh còn làm tang, xí.
” Bốp”
Tiếng tát bốp mạnh vang lên khiến mọi người chưa hết hoảng sợ lại giật mình thon thóp.
- Cô…
Lời nói chưa dứt khỏi miệng đã bị Trâm Nhi tát ” bốp” một cái nữa vào má bên kia. Tát xong Trâm Nhi dửng dưng chỉ mặt Tú Loan nói:
- Cái tát thứ nhất vì cô là đồ ngu nên mới bỏ lỡ anh ấy, cái tát thứ hai vì cô không xứng với anh ấy.
Tím tái mặt mũi, không nói được gì khi Trâm Nhi đã đi mà nói đúng hơn là bay ra khỏi cửa.
Đầu đau vì men rượu, vai đau vì bị thương, Tú Anh loạng choạng bước về phía xe mình đậu ở đầu bãi xe. Đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu trắng đậu gần đấy nhưng lại nhìn thấy nó ở xa, rồi… lại nhìn thấy có một than hình bé nhỏ đậu ở trước mặt. Ừm, cô nàng cũng có khiếu thẩm mĩ đấy chứ chiếc guốc cao gót màu đen có đính đá, chiếc quần JEANS màu bạc, đến chiếc áo dài tay khoét cổ rộng màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đôi môi mím lại, chiếc mũi cao đang hít hít, mắt đang nhìn chằm chằm anh, sao khuôn mặt này quen thế nhỉ, lại nhìn từ trên xuống anh mở căng mắt. Hoá ra là Trâm Nhi, sao cô lại ở đây.
- Để em đưa anh về.
Anh đứng thẳng người, cố chịu đau tay đút túi quần anh lạnh lung không muốn để Trâm Nhi biết mình đang đau:
- Không cần, để người yêu em hiểu lầm lại phiền anh không thích đi giải thích đâu.
- Không sao, hiểu lầm cũng được.
Em làm gì có người yêu cơ chứ, anh đang trẻ con với em đấy à.
Tú Anh hơi sững người khi thấy cô lại nói dửng dưng như vậy.
- Hôm nay em không đi xe, cứ coi như là em quá giang xe anh vậy.
Không đợi anh phản ứng, cô đi với anh thường biết anh để trục khoá xe ở túi áo, tự lấy cô chạy đến chỗ xe.
Tú Anh đành bất lực, với thể lực hiện nay anh cũng không tự lái được.
- Em xin lỗi anh Tú Anh, bọn em sai rồi.
Tú Anh quay người lại thì thấy tên đầu trọc cùng đám tay sai đang quỳ sụp đằng sau, anh ngẩn người không hiểu chuyện gì xảy ra, là anh bị đánh sao giờ lại xin lỗi anh chứ???? Chưa kịp mở lời hỏi, bọn đàn em lại tiếp :
- Anh tha lỗi cho bọn em, bọn em biết sai rồi.
Thấy chuyện có vẻ thú vị, anh còn tưởng tên đầu trọc bị anh cho chai vào đầu bị ẩm I xê rồi cũng nên :
- Lỗi gì?
- Đáng nhẽ bọn em không nên đụng đến một sợi long chân của anh, anh muốn làm gì chúng em cũng được nhưng xin tha lỗi cho bọn em.
- Để xem nào, chũng mày chơi trò chó đàn xong tự nhiên lại đến xin lỗi tao, ai bảo chúng mày làm vậy?
Tú Anh thắc mắc..Trâm Nhi đã nhìn thấy, cô vào xe rồi ngồi xem anh xử lí chúng, nên đánh chúng hay làm gì tuỳ anh.
- Em không nói được ạ. – Tên đầu trọc nặn mãi mới nói được chứ em, than hình đã run run lên.
- Nói rồi tao tha cho. – Tú Anh dứ chúng, ánh mắt hiện vẻ giễu cợt.
Sau hồi đắn đo suy nghĩ, tên đầu trọc lí nhí :
- Dạ, anh Bách ạ.
Bách nào nhờ mình đâu có quen ai tên Bách, hay bọn này nhầm người.
Mải suy nghĩ, tên đầu trọc đã đau đầu gối liền nhỏ giọng nói :
- Bọn em đi được chưa ạ.
Tú Anh phẩy phẩy tay:
- Phắn đi, tao tha cho đấy.
Chỉ cần như vậy, một lũ lôi nhau chạy khỏi.
………………….
Cảm thấy chạy cũng khá xa rồi, tên đầu trọc dừng lại, đi thư thả lấy lại tự trọng với đàn em :
- Thằng ranh đấy không ngờ nó lại có người chống lưng.
Một tên đàn em to mồm nói theo :
- Nếu nó mà không có đã bị an hem mình cho bệt xác ở đấy rồi.
- Trả…
Cả lũ tự dưng im bặt, dừng lại chân bắt đầu run run mặt tái mét. Một lúc sau tên đầu đầu trọc mới mấp máy :
- Anh… anh ạ.
Ông Bách cùng mấy người đi đến, một tay nhét túi quần, một tay vỗ vỗ vào cái đầu trọc nói:
- Mày vừa nói gì sao không nói nốt đi.
- Da… Tên đầu trọc khúm núm mặt mày, toát hết mồ hôi.
Ông Bách cười nhếch mép, ánh mắt đã sắc bén hơn :
- Không phải mày vừa nói tao đẹp trai đó à?
- Ơ dạ vâng, anh là đẹp trai nhất đấy, em chưa thấy ai đẹp trai phong độ ngời ngời như anh. – Nhân cơ hội tên đầu trọc cùng toán đàn em nhao nhao nói.
Ông Bách long mày hơi cau lại đánh “bốp” vào đầu trọc lốc của hắn. Làm hắn đau gần chết mà không dám nói câu nào:
- Chém gió à. Mày có khen tao đẹp trai không. – Ông lại hỏi lại.
- Dạ… dạ có ạ.
” Bốp”
Lại một phát nữa giáng xuống đầu, hắn xoa xoa đầu, đau chảy cả nước mắt, đã thấy hàng đàn chim bay trên đỉnh đầu.
- Nói thật đi mày thấy tao đẹp hay xấu.
- Đẹp ạ.
” Bốp”
Hắn ôm đầu nhìn nhìn ông Bách, đám đàn em đã co rúm lại.
- Đẹp hay xấu. – Ông Bách bỗng nói lớn làm chân tay đứa nào đứa nấy cũng run bần bật, tên đầu trọc mấp máy môi, quyết định nói :
- Đẹp, à không xấu ạ.
” Bốp… bốp… bốp…”
Lần này là mấy cái lien tục, ông quát :
- Dám chê tao xấu à..
…………….
Mải suy nghĩ nên không biết Trâm Nhi đã lái chiếc xe thể thao của mình ra, cô hạ kính xe xuống :
- Vào đi.
Xì, sao phải lạnh lung thế chứ, em không thể nói nhẹ như lúc trước được à.
Tú Anh ngồi vào ghế bên cạnh, nhìn khuôn mặt cô lúc này vừa lạnh vừa buồn làm anh không dám bắt chuyện. Dù gì mình cũng là người có lỗi với Trâm Nhi nên đành phá vỡ bầu không khí khó chịu này,
- Xin lỗi.
” Xin lỗi, vì chuyện gì anh tưởng xin lỗi là coi như xong?” Vẫn nhìn thẳng lái xe, cô nói giọng ngạc nhiên :
- Vì chuyện gì?
Tú Anh tím mặt, lần đầu cất lời xin lỗi một người khác giới mà cô là người bỏ anh, anh thấy ngượng mồm giờ lại còn bị đả đảo tinh thần. Chuyện gì nữa chứ, trước đến nay anh có sến như vậy đâu, thà im lặng cho lành :
- Không có gì.
Không ai nói với ai câu nào, mà đúng hơn là không biết mở lời và không biết nói chuyện gì. Nhìn len lén qua gương chiếc hậu thấy mặt mũi Tú Anh bầm tím hết lại, cô thấy đau lòng biết mấy vì chuyện gì mà anh lại đau lòng đến mức uống nhiều rượu để rồi xô xát với người ta. Cô không dám hỏi.
Lúc sau đã thấy Tú Anh nghiêng vai sang phải ngủ, chắc anh đã mệt lắm rồi.
Không hỏi ý kiến, cũng chả tiện đưa anh về nhà, Trâm Nhi đành đưa Tú Anh về nhà riêng của mình.
Đến nơi, lay nhẹ vai cho anh tỉnh, rồi cộc lốc, cô không muốn tình cảm để rồi lại dẵm sâu vào vũng bùn lầy.
- Vào nhà đi.
Anh hơi xoay người sang trái, rồi lại xoay người bên phải để đỡ mỏi khớp. Xuống xe nhìn thấy căn nhà 2 tầng xinh xắn trước mặt anh quay sang nhìn Trâm Nhi đang loay hoay ấn khoá mở cửa tự động.
- Đâu đây.
- Nhà em, vào đi. – Cánh cửa dần mở lên.
- Làm gì.
Còn làm gì nữa, vào nhà để chữa vết thương cho anh cái đó cũng cần nhắc à. Bệnh viện có người quen nếu cô đến thể nào mai người cha xã hội đen của cô cũng truy cứu cô đến cùng mất.
- Anh định để mặt mũi quần áo như này về à.
Tú Anh ngẩn người, nhìn lại dáng vẻ của mình rồi kết luận 1 câu :
- Cũng được chứ sao.
Áo nhầu, vai thì bị rách máu lại còn rơm rớm, quần thì bị bẩn vì bị ngã. Thế mà anh còn nói được một câu xanh rờn ” Cũng được chứ sao”. Anh nghĩ khuôn mặt đẹp trai là to lắm đấy à. Mà cũng to thật hơ hơ.
Trâm Nhi mặc anh, đi vào nhà rồi vào bếp đặt nồi nước luộc trứng.
Thấy Trâm Nhi tức vậy, Tú Anh tủm tỉm cười rồi theo cô vào nhà. Tự tiện tìm cho mình một chỗ lý tưởng trên ghế sofa, anh ôm gối hơi ngả đầu về sau, thấy vết thương ở vai bắt đầu rát với ngứa, anh sờ sờ thì ra bị cọ vào áo miệng anh suýt soa:
- Đau thật. Biết thế nãy đấm bọn kia một trận cho đỡ lỗ.
Trâm Nhi bưng hộp y tế đến chiếc ghế ngồi sau lưng Tú Anh ngượng ngùng nói:
- Cởi áo ra.
Anh răm rắp làm theo, chiếc áo khoác vứt trên thành ghế, chiếc áo sơ mi được cởi từng cúc trong nhịp tim đập của Trâm Nhi. May mà ngồi đằng sau không thì chắc vỡ tim mất.
Hình như mồm anh không chịu yên phận, còn nhăn nhở được nữa mà:
- Đừng thấy vai anh quyến rũ quá lại vồ lấy ôm đấy nhé.
Đang nhẹ nhàng rửa và sát trùng cho anh, nghe anh mạnh mồm cô không nói lại được đành tiện tay ấn mạnh vào vết thương:
- Ái…
- Ồ, xin lỗi em nhỡ tay.
Á, bây giờ còn dám chả đũa mình cơ đấy. Tú Anh cười nhẹ.
Sát trùng và băng lại, động tác của cô rất thành thục, mà hộp y tế nhà Trâm Nhi cũng đầy đủ đồ y tế, có vẻ cô rất biết chăm sóc cho bản thân.
- Quay mặt qua đây.
Nhớ tới nồi trứng trong bếp, cô chạy lại bếp bắc quả trứng cho vào nước lã rồi mang ra ngoài.
Tú Anh quay mặt lại thì thấy cô chạy vào bếp, anh cứ ngồi im nhìn cô thủi thủi ngón tay khi cầm quả trứng nóng bỏ vào bát, hành động của cô làm anh ngẩn người. Dễ thương thật.
” Bình tĩnh, bình tĩnh” Trâm Nhi tự nhủ mình vậy nhưng tim cô cứ như đang biểu tình, nó đập liên hồi làm động tác lăn trứng trên má anh cũng chậm đi mấy nhịp.
Lần đầu ở gần mặt như này, Tú Anh cứ mở to mắt nhìn cô. Đến lúc này thì không chịu được nữa, Trâm Nhi quát như ra lệnh :
- Nhắm mắt vào.
- Làm gì. – Này anh đ
ừng có chớp chớp thế chứ.
- Nhắm mắt em mới lăn trứng cho tan bầm trên gò má anh được.
- Má thì lien quan gì đến mắt.
- Ơ…
Tú Anh cười khì khì rồi nhắm mắt lại cho cô làm. May thoát khỏi được đôi mắt “đáng ghét” của anh. Trâm Nhi nhẹ nhàng lăn trên gò má anh.
- Xong rồi, anh về không giờ em đưa anh về.
- Mấy giờ rồi.
- Quá nửa đêm rồi.
Tú Anh nhìn cô cười nham hiểm :
- Thôi không về nữa. Cho anh ngủ ké một đêm nhớ.
Anh chớp chớp cái gì chứ. Anh tưởng chớp như thế mà em động lòng sao. Hừ hừ em động lòng thật rồi, đáng ghét quá.
- Tuỳ anh, anh ngủ tạm ở phòng em đi, em lên tầng.
- Ừ cũng được.
Trâm Nhi vào phòng lấy chăn và gối rồi lên gác hai, vừa đi đến cầu thang thì nghe tiếng anh nhẹ nhàng nói :
- Xin lỗi và cảm ơn em về chuyện ngày hôm nay.
………………….
Bước vào phòng một hương thơm nhè nhẹ phả vào mũi Tú Anh, anh bất giác hít thật sâu hương thơm đó nó làm anh nao nao trong long. Anh đèn vàng nhạt làm căn phòng trở nên dịu nhẹ, bước về phía giường trải ga và đệm gối màu hồng nhạt, anh cho hai tay lên gối đầu rồi nằm xuống giường suy nghĩ đến lúc ngiêng người anh mới nhìn thấy tấm ảnh trên bàn trang điểm. Tú Anh đứng dậy đến cầm khung ảnh lên nhìn.
“Đây không phải mình hồi bé sao? Sao Trâm Nhi lại có ảnh mình nhỉ lại còn hôn má cô bé nào nữa chứ.”
” Mẹ ơi, bé tí thế này mà mình đã biết hôn rồi cơ á, không nhầm thì đây là ảnh mình lúc bảy tuổi.”
Anh chặc lưỡi, khẳng định rõ rang là mình, không rõ bé con kia là ai.
” Tại sao Trâm Nhi lại có ảnh của mình nhỉ…”
Bỗng khựng người, tròn mắt nhìn chăm chăm vào hình bé gái. Kí ức tràn về.
Tú Anh bật chạy ra khỏi phòng, chạy lên tầng hai. Anh khẽ mở cửa phòng ra thì thấy con phòng đơn sơ không có gì ngoài một chiếc tủ quần áo, và một chiếc giường. Không ngờ Trâm Nhi lại nhường phòng đẹp cho mình để nằm phòng này. Anh nhẹ nhàng đi lại gần chiếc giường, rồi quỳ xuống cạnh giường ngắm cô thật lâu, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc che mất ánh mắt ngây thơ, nhưng vì anh nó đã trở nên u ám. Anh khẽ nhấc người đặt nụ hôn nhẹ vào má Trâm Nhi, giống như năm nào anh đã làm.
” – Anh… Bốp( Tú Anh) ơi nghe bà nội nói anh sắp ọn nhà đi ồi hả. – Bé Bon ( Trâm Nhi) đưa cặp mắt to tròn nhìn Bốp hỏi.
Bé Bon lại bi bô hỏi tiếp, khi anh Bon đang bóc vỏ cây kem đưa cho mình.
- Anh đi bao giờ anh về hả anh?
- Anh không biết ba mẹ bảo anh về Sài Gòn ở.
Bé Bon cầm lấy cây kem, mắt rưng rưng.
- Vậy anh phải ở đấy luôn hả?
- Chắc là vậy.
Bé Bon bỗng khóc oà lên miệng mếu máo nói, hai tay cầm chặt cây cúi, mặt ngẩng lên trời khóc:
- Em… không thích anh Bốp đi đâu, anh Bốp ở lại chơi với em cơ Hu… Hu… Anh đi rồi… Hức… ai sẽ bảo vệ em nữa, bọn… Hức trong lớp sẽ bát nat em… Hu…Hu…
Bốp khuôn mặt lo lắng, xoa đầu như bà đã từng xoa đầu mình khi khóc, cười trấn tĩnh Bon nói:
- Bon ngoan,… mai mốt anh xin ba mẹ về chơi với em thường xuyên là được chứ gì.
Bon nghe nói anh Bốp sẽ về chơi thường xuyên, cô bé đã ngừng khóc nhưng vẫn nấc cục bệu bạo nói:
- Không đươc… Ức… Ah phảo ở lại luôn với em cơ. Ức… Bà sẽ nuôi anh cơ mà anh ở với em đi…. Oa…Oa..
Bé Bon lại không kìm được nước mắt lại khóc oà lên, cây kem trên tay cô bé đã chảy thành vũng nước nhỏ dưới chân.
- Anh phải về cùng ba mẹ chứ, anh Bốp hứa sẽ thường xuyên về đây chơi với bà nội và bé Bon mà. Nín đi, nín đi nào. – Bốp cố dỗ dành bé Bon nhưng cô bé vẫn khóc nấc lên, trông thật tội nghiệp. Bé Bon như đang trải qua việc bị mất món đồ mà mình cực kì cực kì yêu quý. Thấy vậy, Bốp đành nghiêm mặt doạ nạt :
- Nín đi không anh nghỉ chơi với Bon đấy, anh không thích con gái khóc nhè đâu.
Quả nhiên lời đe doạ của cậu bé làm cô bé nín ngay lập tức, bé Bon giương đôi mắt đỏ vẻ tội nghiệp, đến nấc cũng cố nhịn đến nỗi chỉ nghe tiếng “ức..” nhỏ vang ra.:
- Anh… ức phải nhớ… ức về thăm em … ức thường xuyên… nha.
Nói rồi, bé Bon đưa ngón tay bé bé xinh xinh lên móc nghoéo với cậu bé:
- Giờ anh với bé Bon lên đồi hoa chơi nhé. – Bốp xoa nhẹ đầu bé Bon, mắt cười tít với cử chỉ đáng yêu của cô.
Đưa tay áo lên chùi mắt, bé Bon lại cười toe toét trong ánh nắng chiều :
- Được ạ.
Hai đưa bé, một trai một gái dắt tay nhau lên đồi hoa Baby cách nhà không xa.
Mùi hương nhè nhẹ, những chum hoa baby đưa nhau trong gió, màu trắng tinh khôi cùng với sắc xanh của trời tạo nên một màu sắc thanh tao, và trong sáng. Các bạn có biết ý nghĩa của hoa Baby không?
Bé Bon và Bốp vui đùa hái hoa, Bốp còn kết những chum hoa Baby lại thành chiếc vương miện tặng cho Bé Bon, Bé Bon còn tinh nghịch cầm những chùm hoa lắc lắc để cánh hoa rơi trên đầu Bốp. Hai đứa trẻ cười hồn nhiên nô đùa trong gió.
Bé Bon cùng Bốp ngồi ở khoảng trống trên đồi nhìn xuống dưới, bé Bon hồn nhiên nói :
- Mai sau anh Bốp lớn rồi, bé Bon sẽ làm cô dâu của anh Bốp nhé.
Bốp cười tít mắt:
- Cũng được khi nào anh Bốp lớn, anh Bốp sẽ về cưới Bon.
Hai bàn tay bé nhỏ đan vào nhau, ngồi đung đưa tay và chân. Khuôn mặt đứa nhỏ nào cũng ánh lên niềm vui.
- Bốp ơi… Bốp.
Nghe thấy mẹ gọi từ xa, Bốp đứng bật dậy phủi bụi ở quần nói to :
- Mẹ ơi, con ở đây.
Bà Mai Thanh đến bên con cười nói :
- Về thôi Bốp, ba đến đón mẹ con mình rồi. Bon cũng ở đây hả, hai đưa nô đùa gì mà mồ hôi nhễ nhãi, quần áo bẩn hết thế này. – Vừa nói bà Mai Thanh vừa phủi quần áo cho hai đứa trẻ.
- Mẹ bảo một hai hôm nữa mới đi mà.
- Định vậy nhưng ba không bận công việc nữa nên đến đón mẹ con mình sớm hơn.
Ba vừa dắt Bốp bên tay phải, dắt Bon bên tay trái đi ra khỏi đồi hoa nói:
- Bốp không thích về nhà à.
Bốp cúi đầu không nói, thì nghe thấy tiếng hỏi dồn của bé Bon vang lên :
- Cô ơi, anh Bốp phải đi ngay bây giờ ạ?
- Ừ con, trời sắp tồi rồi về nhanh thôi. Để cô dẫn Bon về nhà rồi cho anh Bốp về tắm rửa rồi đưa anh Bốp lên Sài Gòn không muộn.
Mặt Bon buồn thiu, không để anh Bốp và cô Mai Thanh thấy mình đang cố hít hít thật nhiều hơi vào để nước mắt không trào ra. Anh Bốp đã hứa sẽ về, anh hứa sẽ cưới mình, mình không được khóc. Anh Bốp không thích con gái khóc nhè, anh Bốp không thích con gái khóc nhè.
Những câu nói của Bốp lặp lại trong đầu Bon.
Cuối cùng không chịu được, mà chạy sang phía bên kia giọng mếu máo:
- Anh Bốp đi, Bon nhớ anh lắm. Anh đừng đi được không.
Thấy hai đứa trẻ than thiết với nhau, bà Mai Thanh cười nhẹ xoa đầu bé Bon đang khóc :
- Bon ngoan, mai mốt cô lại cho anh Bốp lên chơi với Bon nhé. Nín đi cô thương.
Bé Bon hít hà:
- Dạ, cô nhớ cho anh Bốp lên chơi với cháu nha cô. Anh Bốp phải giữ lời hứa nhé.
Bốp cười buồn lại ngoắc tay với Bon lần nữa.
- Anh Bốp nhớ mà, anh Bốp sẽ không thất hứa.
Không kịp về nhà thay quần áo, thì đã thấy xe của nhà Bốp dựng ở trước cửa, ba cậu bé vẫy tay gọi hai mẹ con lên xe về Sài Gòn luôn.
Bốp bỗng chạy thật nhanh về phía xe, cùng với tiếng nhắc nhở kẻo ngã của bà ” Mai Thanh”. Bé Bốp không muốn khóc giống con gái, càng không muốn khóc trước mặt bé Bon. Bốp là con trai mà, nhưng vừa lên xe cậu bé đã ùa vào lòng mẹ mà khóc.
- Anh Bốp ơi… anh Bốp.
Lúc đấy cả nhà Bốp đã cho xe chạy đi, Bon cố chạy theo, dang hình bé, đôi chân đã mất một chiếc dép chạy mãi chạy mãi nhưng không thể với được.
Bà ngoại Bon đang từ nhà hàng xóm về thấy cô cháu gái yêu quý đang ngồi bệt dưới đất khóc nức nở, miệng luôn mồm gọi ” Anh Bon ơi…”:
- Sao vậy con, con ngã à, đau không đưa bà xem nào. Chết rồi xước hết cả tay với chân rồi, Bon con sao thế đứng dậy nào. Con cứ ngồi dưới đất con giun sẽ chui vào *** đấy…. Nghe lời bà đứng dậy nào.
Nhìn thấy bà, rồi nghe bà doạ cô được bà ẵm trên tay, khóc to hơn :
- Bà… hix hix ơi… anh… hức.. Bốp đi rồi.
Bà ngoại Bon hiểu ra chuyện, thì ra thằng bé Bốp đi nên con bé nó mới khóc dữ dội như vậy. Tuy thằng bé Bốp chỉ về Đà Lạt chơi mỗi 1 tháng hè thôi nhưng bé Bon rất thích nó chúng chơi với nhau như bạn bè lâu năm vậy, có khi còn chơi than hơn cả thằng nhóc Bim ( Thanh Tuấn) hàng xóm nữa ấy chứ. Bà xoa lưng dỗ dành Bon :
- Anh Bốp đi rồi sẽ về chơi với con mà, con phải ngoan anh Bốp mới về chứ, thấy Bốp hư hay khóc nhè anh Bốp sẽ sợ chạy mất dép luôn thì sao.
Bé Bon lau khô luôn hai dòng nước mắt.
- Vậy con… sẽ không… ức khóc nữa.
Nghe tiếng khóc nấc cục, bà thương nhưng cũng phì cười:
- Đúng rồi Bon ngoan anh Bốp sẽ về chơi với Bon, giờ về nhà tắm rửa rồi bà dính gạc Hello Kitty cho con nhé.
Về sau vì học thêm nhiều lại học dốt nên Bốp không được mẹ cho về Đà Lạt chơi, mà thay vào đó là những tháng học hè. ”
Tú Anh nhìn Trâm Nhi thật lâu, vuốt má cô rồi cười buồn.
- Anh thất hứa rồi.
- Á…
Trâm Nhi vừa mở mắt, do nằm nghiêng cô nhìn thấy ngay Tú Anh không biết lúc nào đang ôm gối nằm ngay cạnh mình. Đêm qua không dám kéo chăn của cô đắp chắc lạnh lắm đây.
Cựa mình, nhưng chạm phải chỗ vai đau anh hơi rên trong miệng thì thấy vẻ mặt lo lắng của Trâm Nhi :
- Anh sao thế, lại đau hả? Sao anh lại lên đây ngủ? Ở dưới ngủ không được hả? Sao không bảo em để em đổi phòng cho anh. Anh có biết nằm thế này hôm sau sẽ rất đau người không, mà cũng không biết lấy chăn dưới phòng lên mà đắp để vậy nhỡ cảm lạnh thì sao? Anh không
…
- Em nói ít thôi không anh hôn đấy.- Tú Anh ngồi dậy nắn nắn cho vai, tinh nghịch nháy mắt với Trâm Nhi.
Trâm Nhi ngượng tímmặt không nói được câ gì, chạy thẳng vào nhà vệ sinh . Cái tên đáng ghét mới sang sớm đã nói thế, anh nói với bao nhiêu người như thế rồi hả.
Làm về sinh cá nhân xong cô xuống làm đồ ăn ság cho Tú Anh.
Bộ đồ Tú Anh hôm qua dính máu được thay bằng bộ pyjama của Trâm Nhi. Tay thì hớn lên, cúc ngực thì phanh ra gần hết để lộ xương xổ quyển rũ. Quần dài mặc vào người Tú Anh thành quần lửng, may là chiếc quần chun nên cũng thoải mái.
Trâm Nhi phì cười trước hình ảnh ” Hót” của No.3 cô cứ cười khúc khích mãi.
Hai người quên mất những giận hờn nhưng lại không ai chủ động nói quay lại, căn phòng cũng ấm áp hơn, thỉnh thoảng có những lời trêu ghẹo của Tú Anh.
…………….
Hơn một tuần nay không biết Thế Du đi đâu mà không thấy có ở nhà cũng như ở trường. Kim Anh mãi không gặp được cậu để bàn chuyện đính hôn, trong long thầm nghĩ không phải là cậu ta bỏ trốn để mình làm cô dâu mất mặt nhất từ trước đến nay đấy chứ.
Không những nhức đầu với chuyện này lại còn bị Hữu Thiện suốt ngày đeo bám để hỏi về Trịnh Kim như kiểu miìn than với hắn lắm không bằng. À mà cũng thân thật hơ hơ.
- Kim Anh.
Đấy đấy lại đến rồi, vừa nghĩ xong đã đến đúng là thiêng trong từng suy nghĩ mà.
Hữu Thiện đi lại gần chỗ Kim Anh khoác tay như bạn bè lâu năm, làm Kim Anh rùng mình nhưng vẫn để nguyên tay đấy hỏi :
- Có chuyện gì vậy.
Còn chuyện gì nữa, chắc chắn là chuyện lien quan đến Trịnh Kim, thật sự tôi nói hết rồi mà còn gì để hỏi nữa cơ chứ.
- Tớ vừa gặp Trịnh Kim xong, vui thế cơ chứ.
Xì… có gì mà vui.
Cô kéo môi dài thườn thượt không để Hữu Thiện nhìn thấy rồi thờ ơ đáp :
- Vậy à.
Không để ý thái độ thờ ơ của Kim Anh, Hữu Thiện vẫn cho tay luồn vào những lọn tóc xoăn của mình, mắt trở nên sắc sảo . mồm cười hớn hở :
- À đúng rồi, Tiểu Kim mới đổi kiểu tóc mới nhìn đẹp trai dã… dã man luôn. Kim Anh mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chết mê cho mà xem.
Ha…Ha tóc á, tóc lần trước mình cắt hỏng xong bảo hắn là mốt mà hắn vẫn để cơ à, Ha… Ha chết mất thôi, không phải hắn tưởng là đẹp thật đấy chứ Ha…Ha… Mình cũng có tay nghề đấy chứ. He..
Thấy Kim Anh cứ tủm tỉm cười mà không nói gì, Hữu Thiện mới vỗ vai làm Kim Anh vừa cười, mắt vừa mơ mang quay sang.
- Cậu sao thế, điên à.
- Hả.
- Tự nhiên cười một mình vậy. Cậu nghĩ gì vậy.
Kim Anh càng nghĩ càng cười lớn hơn, nước mắt sắp chảy ra, vừa cười vừa phẩy tay :
- Đang nghĩ về bạn Trịnh Kim.
Hữu Thiện tự nhiên cau mặt lại, nhíu mày cất cao giọng :
- Tiểu Kim là của tớ, đừng ai mơ mộng chạm vào Tiểu Kim. Hứ.
Cái con nhỏ này ai them mà mơ mộng, tự dưng ở đâu đến nói nào là Tiểu Kim của tớ, nào là Tiểu Kim đẹp trai, nào là Tiểu Kim không được ai động vào. Tôi thèm vào, chẳng qua bất đắc dĩ thôi. Nói xong một tràng còn ngoe nguẩy bỏ đi đúng là chết vì trai.
Quen Hữu Thiện được hai tuần mà Kim Anh cứ cảm thấy như đã quen Hữu Thiện từ lâu mà không thể hình dung đã gặp được cô ở đây. Trước mặt Trịnh Kim thỉ tỏ vẻ rất là ngoan hiền còn sau lưng thì trở mặt luôn, ai đụng đến Trịnh Kim thể nào cũng nhảy dựng lên, nhất là Tử Kỳ.
Lại ngồi chống tay vào cằm.
Không biết tác phẩm của mình như nào mà lại được hoan nghênh vậy nhỉ, thử đi xem mới được, chắc hôm nay Thế Du đi học rồi.
Nghĩ là làm Kim Anh đi tìm Thế Du ở những nơi Thế Du hay đến. Chạy lên tầng 2 rẽ vào phòng y tế cô nhòm nhòm vào trong .
- Này.
Chết rồi, tiếng này nghe hơi quen quen hình như có nghe qua.
Quay đầu lại nhìn thì đập vào mắt cô là hình ảnh mặt ma nữ mặc áo trắng, tóc xoăn rối xù lên, mặt cau có như quỷ dạ xoa :
- À… ma…
- Ma cái đầu em.
Cô ” ma nữ” phát giác hành động Kim Anh định chạy trốn cô tóm lấy áo :
- Cô định tìm ai mà lén la lén lút vậy, rình mò gì trong này, nói ngay không tôi cho lên uống trà với hiệu trưởng vì tội rình mò phòng cô y tá xinh đẹp, không phải tội ăn cắp thì cũng là tội rình rập.
- Dạ không không ạ. – Kim Anh xua tay liên hồi chứng tỏ mình không có làm chuyện đấy. Em… Em có tìm gì đâu ạ, định gặp cô để xin thuốc thôi ạ.
Cô ” ma nữ” với ánh mắt cảnh giác, thả nữ học sinh đang run như cầy sấy nói :
- Vậy sao tôi đến lại đi. Định lừa tôi à.
Nghe vậy Kim Anh liền ôm bụng nhăn nhó :
- Cô à, bụng em đau quá… cô cho em viên thuốc kinh được không… hình như em đến kì mất rồi.
Kim Anh vừa nói vừa nhìn xung quanh xem có ai không, thật mất thể diện, xì ai bảo cái đầu của cô không nghĩ được lý do nào hay hơn cơ chứ.
Lệ Đạt cười khẩy :
- Tôi chưa gặp ai diễn tồi như cô. Giả vờ thì phải giống thật một tí chứ, đau bụng kinh thì phải ôm bụng dưới đằng này cứ ôm bụng dạ dày là sao. Hừ…
Thấy không thể gạt được “mã nữ” Kim Anh đành im de không nói đâu nào, khuôn mặt tỏ vẻ hối lỗi ngàn phần.
- Lần sau tôi còn gặp cô lởn vởn ở đây nữa thì đừng trách.
Nghe giọng sắt đá của cô y tế mà bủn rủn chân tay, đúng là người làm ngàh y có khác.
- Cô xinh đẹp, cô không nên nóng giận sẽ ảnh hưởng đến dung nhan, đừng vì một đứa học sinh như em mà làm khuôn mặt xinh đẹp của mình xuất hiện nếp nhăn. Cô là một cô giáo rộng lượng sẽ không vì em mà ảnh hưởng đến hình tượng của mình đúng không ạ.
Lời nói cuối cô cố nhấn mạnh để cô Lệ Đạt nghe suy nghĩ đến việc không cấm cung mình nữa. Cô Lệ đạt có vẻ suy nghĩ, đắn đo một hồi rồi trách móc :
- Mà này chị đã bảo bao nhiêu lần rồi gọi chị bằng chị chứ không phải bằng cô. Nhớ chưa. Giờ thì về lớp đi.
Nói xong cô Lệ Đạt mở cửa phòng đi vào rồi đóng rầm một cái không thương tiếc để lại Kim Anh đứng ôm tim thở phào. Hú hồn may mà không bị “điều tra đến cùng”.
- Ê ra đây tôi có chuyện muốn nới với cậu.
Oạk tên “đại gian đại ác Triệu Tử Kỳ xuất hiện rồi. Cái trường này bé thật đấy đi đâu cũng gặp vậy không biết, cô phớt lờ anh đi sang bên phải anh lại bước sang bên phải, mặc kệ cô bước sang trái anh lại bước sang trái cứ thế qua lại. Đến lúc tức giận quá phải quắc mắt lên nhìn anh mới lặp lại câu vừa rồi:
- Qua đây tôi có chuyện muốn nói với cậu.
- Không.
- Một tý thôi. – Tử Kỳ hết kiên nhẫn đành xuống nước.
- Không.
Trừng mắt đe doạ Kim Anh :
- Có đi không thì bảo.
Nói nhỏ nhẹ tôi còn không đi, anh nghĩ lớn tiếng thì tôi đi chắc. Khùng.
- Chết- cũng- không- đi.
Kim Anh cố nhắn mạnh để thể hiện lòng quyết tâm của mình.
Tử Kỳ đã hết chịu được, không dùng được lời nói đành quyết tâm dùng hành động. Kéo kéo kéo, lôi lôi lôi mà Kim Anh vẫn không dịch chuyển vì cô đã bám được vào một cây cột gần đấy.
Mặt nghiêm lại :
- Bỏ cái cột ra.
Kim Anh vừa cố bám vào cái cột vừa cố lúc lắc cánh tay bị Tử Kỳ kéo. Chuyện gì thì chuyện, lien quan đến Tử Kỳ đều không phải chuyện tốt đẹp tốt nhất nên tránh xa.
- Cậu buông tay tôi ra. Tôi không đi.
- Đi với tôi một tí thôi, cậu lì vậy.
Cánh tay sắp hết chịu nổi, con trai gì mà giữa thanh thiên bạch nhật cứ lôi lôi kéo kéo con gái đúng là không phải chuyện gì hay ho mà.
- Không.
Một số học sinh ở hành lang đã bắt đầu tò mò quay lại nhìn hai người. Tử Kỳ thấy vậy liền buông luôn tay Kim Anh ra đứng cười chào với mọi người tỏ vẻ mình không lien quan đến chuyện này.
Kim Anh theo đà đang bị kéo giờ bị thả ra bất ngờ nên ngã “uỵch” xuống đất, mông bị hôn đất đau nhói cô suýt xoa thương cái mông mình. Biết ngay dính líu đến Tử Kỳ là không có chuyện gì tốt đẹp mà, chưa nghẽ đã dập mông nghe rồi chắc mất mông luôn quá. TT_TT
- Ngã kiểu mới à nghe… haha..
- Như tiên nữ giáng trần ấy nhỉ…=)~ Không biết ai thốt ra câu đấy làm Kim Anh ngượng tím mặt không nói được câu nào.
Tự dưng một cánh tay vững chắc đỡ cô dậy, nụ cười toả sáng. Sao cô ghét cái khuôn mặt này thế không biết.
- Sao không bạn, đi đứng phải cẩn thận chứ không nên vì nhìn tớ mà đập đầu vào cột.
Cái gì, tên khốn dám… hắn dám làm nhục mình, cái bản mặt này á có cho tôi cũng không them. Đứng bật dậy cố gắng thể hiện mình không bị đau ở mông, Kim Anh phẩy tay Tử Kỳ ra quát:
- Cậu biến ngay khỏi tầm mắt của tôi ngay, tất cả là tại cậu khi không…
Ú ớ. Kim Anh bị Tử Kỳ lấy tay bịt miệng.
- Cậu, sắp đến giờ học rồi, cậu về lớp nhanh kẻo… không nên nói to để ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Nụ cười yêu ma của anh xuất hiện, cứ thấy có gì gian xảo khó nói. Chưa kịp để cô định thần Tử Kỳ đã đi mất còn quay lại nháy mắt Kim Anh ý “chờ đấy”. Thật không thể yên tâm cứ thế mà sống được.
……………
- Sao vậy, ai làm gì mà mặt mày hầm hầm như sát thủ vậy!. – Chi Mai mồm mép tép nhảy ngồi xuống ghế cạnh Kim Anh. Đứa nào gây sự với mày nữa à. Nói đi tao xử cho. Ai… nói. – Chi Mai à cậu đi làm cảnh sát hỏi cung được rồi đấy.
- Tử Kỳ.
Chi Mai đứng bật dậy cứngg họng, Chi Mai chỉ cần nhắc đến tên Tử Kỳ là ngồi im re không nói câu nào.
Kim Anh lắc đầu với cô bạn to mồm của mình, thế mà bảo cái gì mà nói đi tao xử cho xì:
- Thôi mày ra chỗ khác chơi đi để tao yên tý.
Tính tò mò của Chi Mai ại trỗi lên, sao tự dưng Tử Kỳ dễ thương lại đi bát nạt Kim Anh được.
- Tử Kỳ cậu ẩy rất hiền mà có bao giờ đụng chạm ai đâu mà mày lại bảo Tử Kỳ gây sự với mày. Đổ oan cho người ta là không tốt đâu đấy.
- Gì chứ, Chi Mai bà có phải bạn tôi không nói Tử Kỳ là cậu ấy còn gọi mình là mày tao, nghe thế mà được à.
Chi Mai cười khì khì, chớp mắt :
- Bọn bè than người ta mới gọi nhau như vậy chứ bộ.
Kim Anh mắt trợn hoả, nhìn Chi Mai cứ bềnh chằm chặp tên đểu giả kia thì chỉ muốn băm vằm tại hắn mà cái mông yêu quý của cô vẫn còn đau ê ẩm:
- Ừ bạn Tử Kỳ trong long mày tốt quá cơ, lúc nãy…
- Kim Anh… Cho hỏi ai là Kim Anh ạ.
Một cô nàng hớt hải chạy vào, mặt mũi toát hết mồ hôi nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ vui sướng.
Kim Anh nhìn người vừa gọi tên mình không biết lại bị đàn chị nào hỏi han đây. Mặc kệ vậy không dây thì hơn.
- Kim Anh á… Kim Anh đấy. – Chưa gì Chi
Mai ngồi bên cạnh đã mồm lăm miệng mười nói to gậy sự chú ý.
Bạn gái mồ hồi nhễ nhại đi lại phía của Kim Anh chìa ra cho cô một bao thư, miệng cười :
- Của cậu.
Kim Anh ớ người, tay chưa kịp bỏ xuống đã thấy bạn gái nhễ nhại chạy đi mất.
- Có nhầm người không thế. – Chi Mai lật dở lá thư rồi nhìn Kim Anh trố mắt, đưa ba chữ với nét đẹp tuyệt, đườg nét bút mềm mại.
” Gửi Kim Anh”
- Không nhầm được đâu.
- Của ai vậy nhỉ. Kim Anh cũng cầm là thư lên ngó ngang ngó dọc đúng là gửi cho mình. Không lẽ… haha mình xinh đẹp quá nên có người thầm thương trộm nhớ rồi. Hehe. Vẻ đẹp tiềm ẩn của mình cuối cùng cũng có người phát hiện ra =)~…
Kim Anh cầm bức thư phe phẩy chỉ muốn đứng lên nói với mọi người Kim Anh đây cũng có người thầm thương trộm nhớ. Cứ tủm tỉm ngồi cười, rồi thấy tay Chi Mai lay lay mình:
- Này, mày được người ta gửi thư cho nên mừng đến nỗi điên luôn rồi à.
Kim Anh vẫn cười, mặc kệ lời chết giễu của bạn :
- Đừng có ghen tị thế chứ.
- Xuỳ, không thèm.
Nói là không thèm nhưng Chi Mai cứ ngồi giục Kim Anh mở thư ra đọc.
Đọc xong Chi Mai cười sặc sụa:
- Tên này sến thế cơ chứ.
Thấy bạn chê fan mình, Kim Anh bênh luôn :
- Kệ người ta, người ta viết xuất phát từ tấm lòng.
- Phải rồi. Từ tấm long nên chả bênh. Ê này thế mày có định đi gặp người ta không vậy.
- Có nên đi không nhờ.
Không đi thì khổ than người ta, còn đi thì mình cũng trả mất cái gì.
- Thôi đi đi, bạn ấy bảo là ” Không gặp không về” mà. Mày mà không đi tội con nhà người ta chết.
Thấy bạn đắn đo, mà mình lại muốn xem người đó là ai. Chi Mai đành khích tướng
- Ừ, nhưng mà sắp vào tiết cô chủ nhiệm rồi.
- Kệ vào muộn một tý có sao đâu.
- Ừ… – Kim Anh kéo dài giọng. Không sao đâu chỉ bị ăn **** với cho quét rác khắp sân trường thôi.
- Yên tâm. – Vừa nói cô vừa kéo Kim Anh đứng dậy. – Lớp đông như thế cô không phát hiện đâu.
Thấy Kim Anh vẫn chần chừ.
- Đi đi xem mặt hắn như nào time mày cãi nhau cới tao thì đã đến nơi rồi đấy.
- Nhưng..
- Nhưng nhị gì đi đi.
Thôi đi xem một tý cũng chả sao. Dù gì cũng là fan của mình.
Chi Mai lôi tuột Kim Anh ra sân sau, cô đã nhìn thấy có bong người phía xa nên núp vào một góc theo dõi.
Kim Anh cũng run run đi từng bước đến nghĩ xem nên chào người đấy thế nào.
Dáng người cao thanh mảnh, chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc áo khoác hiệu Gucci khoác hờ bên ngoai. Chiếc quần sắn ống màu xanh bò, nhìn chân anh càng dài ra mà nhìn bộ này quen quen chắc mốt của giới trẻ hiện giờ.
Reeng… Tiếng chuông báo giờ vang lên.
Kim Anh mặc xác sắp nhìn thấy rồi, nhìn đằng sau cũng không đến nỗi nào.
Ánh nắng diu nhẹ hắt lên mái tóc màu nâu bong đẹp đến mê hồn, áo trắng bây giờ còn sang rực lam người ta loá mắt. Kim Anh nuốt nước bọt xuống cổ, rồi nhè nhè tiến lại gần.
Mình vớ rồi, đảm bảo tên này là tên gửi thư cho mình haha. Số mình đào hoa thật Heeeeee.
Chi Mai đứng một góc mà thấp thỏm, dáng người quen quen, mái tóc nâu… o.O
Kim Anh hí hửng bước ngày một nhanh hơn đến chỗ chàng trai đứng dưới gốc cây tùng.
,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
Tóc nâu, tóc nâu em đến đây. Kim Anh chạy đến cách cậu thanh niên khoảng 2 bước, thì cậu thanh niên với nụ cười thường trực trên môi quay lại. Kim Anh đơ người, Chi Mai như muốn rớt con mắt.
- Hả.?
Là tiếng hai người cùng hét lên một lúc.
Kim Anh chân run run, răng như va vào nhau :
- Sao lại… lại là…
Những ánh sang toả ra xung quanh từ nụ cười thiên thần thánh thiện. Đúng chíh là Tử Kỳ không phải anh đã bảo cô đợi đấy sao, sao cô không biết cảnh giác là gì.
- Cậu dám lừa tôi. Tử Kỳ.
Tử Kỳ chẹp miệng, như bỏ ngoài tai :
- Lần sau rút kinh nghiệm đi nhé. Với người như cậu, cậu nghĩ có người viết thư tỏ tình sao.
Đúng, là cô bị tên khốn này lừa lần nữa.
- Cậu… – Không tìm được từ nào để nói lên sự tức giận bây giờ của Kim Anh.
Chi Mai thấy Tử Kỳ xuất hiện lại tưởng Tử Kỳ tình cờ đi qua, chắc chắn chàng trai trong thư bỏ bôm Kim Anh. Cô hí hửng ngắm nhìn cậu từ xa.
- Lại được gặp người trong mộng… hehee. sướng thế.
Tử Kỳ thản nhiên không để ý đến thái độ bực tức của Kim Anh, nói :
- Tối nay cậu làm người yêu của tôi nhé.
Tóc nâu, tóc nâu em đến đây. Kim Anh chạy đến cách cậu thanh niên khoảng 2 bước, thì cậu thanh niên với nụ cười thường trực trên môi quay lại. Kim Anh đơ người, Chi Mai như muốn rớt con mắt.
- Hả.?
Là tiếng hai người cùng hét lên một lúc.
Kim Anh chân run run, răng như va vào nhau :
- Sao lại… lại là…
Những ánh sang toả ra xung quanh từ nụ cười thiên thần thánh thiện. Đúng chíh là Tử Kỳ không phải anh đã bảo cô đợi đấy sao, sao cô không biết cảnh giác là gì.
- Cậu dám lừa tôi. Tử Kỳ.
Tử Kỳ chẹp miệng, như bỏ ngoài tai :
- Lần sau rút kinh nghiệm đi nhé. Với người như cậu, cậu nghĩ có người viết thư tỏ tình sao.
Đúng, là cô bị tên khốn này lừa lần nữa.
- Cậu… – Không tìm được từ nào để nói lên sự tức giận bây giờ của Kim Anh.
Chi Mai thấy Tử Kỳ xuất hiện lại tưởng Tử Kỳ tình cờ đi qua, chắc chắn chàng trai trong thư bỏ bôm Kim Anh. Cô hí hửng ngắm nhìn cậu từ xa.
- Lại được gặp người trong mộng… hehee. sướng thế.
Tử Kỳ thản nhiên không để ý đến thái độ bực tức của Kim Anh, nói :
- Tối nay cậu làm người yêu của tôi nhé.
Kim Anh mắt tá hoả, mồm trợn ngược, lắp bắp :
- Cậu nói cái gì, tôi làm người yêu cậu.
Rồi cô bỗng ôm bụng cười lăn lộn :
- Ha Ha… cậu bị tôi quyến rũ rồi chứ gì. Haha. Ôi xấu hổ quá.
- Điên.
Thấy Kim Anh cười như điên dại, Tử Kỳ **** không thương tiếc:
- Là tối nay cậu giả làm người yêu tôi. Chứ không phải thật hiểu chưa?
Kim Anh gật gù hiểu chuyện, chắc thấy mình xinh quá nên mời làm người yêu giả, mình cũng có giá phết.
- Không bao giờ tôi giúp cậu đâu, đừng có hi vọng.
Cậu lừa tôi bao nhiêu lần rồi, đừng hòng cô nương đây rat ay nghĩa hiệp giúp:
- Giúp một lần này thôi mà. – Tử Kỳ thấy nên mềm mỏng thì hơn nên anh xuống giọng trước.
- Tìm người khác đi đồ hai mặt.
Kim Anh không them đếm xỉa hất mặt, rồi quay bước đi thì bị Tử Kỳ chặn lại. Vẻ mặt anh như đang rất khổ sở:
- Giúp tôi một lần thôi. Năn nỉ đấy.
Hơ hơ… No.2 mà phải năn nỉ mình làm người yêu giả, cậu ta chỉ cần hô một tiếng là khối em muốn giúp ấy chứ đừng nói. Bảo mình làm chắc chắn có ý đồ đen tối.
Chúc các bạn online vui vẻ !