XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Ôsin nổi loạn - trang 7

Vừa về lớp Kim Anh gặp ngay Tú Anh ở cửa. Chạy nhanh quá, không phanh được. May Tú Anh nhanh tay kéo cô lại. Không đã đập đầu vào cái cửa.

- Này, đi kiểu gì thế. Chị bị ma đuổi đấy à.- Tú Anh quát.

Kim Anh thở hồng hộc :

- Ma nữ..

- Cái gì ?. Ma nữ nào ?

- Ở, ở phòng y tế.

Tú Anh gõ lên trán Kim Anh :

- Chị lên cơn à.

Kim Anh nhăn mặt :

- Hỏng hết cả kế hoạch công phu của mình. Tất cả là tại “bà cô ma nữ ấy”.

- Thất bại rồi à.

- Tốn cả tiền đi học lại còn trả được việc gì nữa chứ.

Tú Anh tò mò :

- Em thấy chị dàn dựng công phu lắm mà. Chuyện gì thế. Kể em nghe với.

Kim Anh kể lại chuyện trong phòng y tế cho Tú Anh nghe. Nghe xong Tú anh cười lên sặc sụa khiến nữ sinh được dịp nhìn “thần tượng” cười thỏa thích.

Anh ôm bụng cười nhìn gương mặt thất thểu của chị, cố gắng nhịn :

- Vậy giờ, tính sao ?

- Sao cái gì ?

- Chuyện Trịnh Kim ấy

- Tao bất lực rồi. Cậu ta như đá ấy trả biết động lòng gì cả.

Tú Anh phì cười. “đúng là bà chị ngốc nghếch”

- Bây giờ mới biết à.- Anh trọc ghẹo cô.

- Xì.

- Hihi..

Tú Anh khoác vai cô động viên.

- Thôi thua keo này mai bày chiêu khác. Lo gì. Chị em lắm chiêu mà. Giờ thì đi uống nước hạ hỏa nhé.

- Ừ tao cũng khát lắm rồi. Mày nhắc mới nhớ.

Tú Anh chịu thua chị mình. ” Khát nước mà người khác nhắc mới nhớ.”

……………………………………………………………

Đang trên đường đi học về thì một toán nữ sinh chặn đường Kim Anh lại.

- Con kia nhớ tao chứ.

Tóc vàng, nhìn cũng xinh trắng trẻo, nhưng lúc này cô ta đang diễn vai ác thì phải. Còn nhân vật hiền thì chắc là Kim Anh. Hì. Kim Anh nhớ mang máng mình có gặp cô ta, quay sang bên cạnh nhìn thấy một cô nàng mặt mũi bặm trợn người như sumô. Nói thế là còn nói giảm nói tránh rồi ấy chứ.

Bây giờ thì Kim Anh đã nhớ bọn họ là ai, không sợ mà cô còn tươi tỉnh :

- À rồi.

Băng. Cô gái đã bị Kim Anh đánh, bất ngờ xông đến túm cổ áo Kim Anh, nói :

- Nhớ là tốt đấy.

Bất ngờ cả lũ con gái túm lại dũi người Kim Anh xuống đánh đán túi bụi, Kim Anh dù đã từng học karate nhưng đối với một lũ yêu nhền nhện này thì chẳng còn sức nào. Chống chả được mấy đòn Kim Anh đành chịu thua, cô bị đấy nằm bệt xuống đất. Cảm thấy như có lien hoàn đấm, đá, tát vào người và mặt. Bất lực.

- Dừng lại.

Là tiếng con gái. Trâm Nhi đi bộ về ngang qua thấy cảnh này, hét lên. Mấy người xung quanh nghe thấy tiếng Trâm Nhi liền bỏ tay ra luôn, Còn Băng thì cật lực đánh như chưa bao giờ được đánh.

Cô chạy lại dung hết sức kéo thân hình ục ịch của Băng ra.

- Mày làm gì vậy. Chúng mày dừng tay lại cho tao.

Băng hăng máu hất tóc ra sau :

- Chuyện của tao, mày cút sang một bên đi.

Trâm Nhi cười nhạt :

- Người phải cút là mày. Hiểu không. – Trâm Nhi thả chậm từng chữ.

Trước chị em Băng nóng mặt vì bị Trâm Nhi làm cho mất mặt. Giờ mới để ý xung quanh còn có mấy tên con trai chắc là bạn đi cùng họ. Cô sĩ diện hắng giọng :

- Mày là bạn tao mà lại bênh con kia à.

Đến lúc này, Trâm Nhi cười lớn. Cô bước đến gần Băng, phủi phủi vai áo cho cô. Điệu bộ rất cool :

- Ai là bạn mày vậy.

Băng mặt tái nhợt. Cô hất tay Trâm Nhi ra lên giọng để ra oai :

- Nói cho mày biết đừng xen vào chuyện của tao không thì đừng trách,

Trâm Nhi tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên :

- Ồ… thật là ghê gớm.

Rồi làm luôn mặt lạnh + với giọng đanh thép, nhìn cô lúc này rất giống chị hai trong những phim xã hội đen. Thực tình rất là cool.

- Tao cho mày 2 con đường. Một là câm và cút. Còn 2 tao đứng đây, mày muốn làm gì thì làm. Mai đừng để tao nhìn thấy mày hay bất kì những đứa nào còn ở lại đây. Ôkê. Chọn đi.

Mấy bọn đàn anh đi cùng Băng đã nghe qua về gia thế của Trâm Nhi. Bố mẹ là xã hội đen quản lý một chuối các sàn nhảy, quán Bar nổi tiếng ở Việt Nam, đấy là còn không tính đến những quan hệ và công ty dây mơ rễ má ở nước ngoài. Nói là làm Bar nhưng bố mẹ cô là tay anh chị khét tiếng trong giới. Ai ai cũng phải nể.

Nhìn nhau một lượt, đứa nào cũng run lẩy bẩy, đã có mấy đứa con gái nói là nhà có việc về trước. Một đứa con trai đầu chỗ xanh chỗ đỏ , quần áo rách rưới chằng chịt đến cạnh Băng nói nhỏ vào tai cô :

- Thôi em ạ, nhịn chúng nó một bước.

Băng cay cú. Mặt biến sắc vừa sợ vừa mất mặt, nhưng lại muốn lấy số với mấy đứa đi cũng. Thấy tình hình có vẻ không ổn. Chơi với Trâm Nhi lâu cô chưa thấy ai động vào Trâm Nhi mà lành lặn, liền bỏ đi cùng lũ tạp nham bạn mình.

Trâm Nhi cười thầm.. Cô kéo Kim Anh dậy, phủi quần áo, giọng quan tâm :

- Chị không sao chứ.

- Vẫn ổn. – Kim Anh vuốt vuốt lại tóc rồi nhoẻn miệng cười. Tự dưng thấy mến Trâm Nhi.

- Kính nể chị rồi đấy bị đánh vậy mà vẫn cười được. Hèn nào Tú Anh thích chị.

Nói xong câu đấy. Trâm Nhi chợt thấy buồn rười rượi quay mặt cất bước đi.

” À ra vây. Mình tưởng nó biết quan hệ của mình với Tú Anh rồi chứ. Với trình độ của nó không điều tra lí lịch của mình cũng hơi lạ.” Chạy theo đi song song Trâm Nhi :

- Cưng hiểu nhầm chị với Tú Anh rồi.

Trâm Nhi nhìn Kim Anh với đôi mắt buồn, không nói gì.

Thấy Trâm Nhi có vẻ không tin. Cô giải thích, lúc đầu muốn nhận là có quan hệ với Tú Anh nhưng qua chuyện hôm nay cô quyết gàn ghép Tú Anh với Trâm Nhi. Trâm Nhi mạnh miệng, nói là làm nhưng là một cô gái tốt và biết phải trái, chuyện gì ra chuyện đấy, rạch ròi.

- Vì việc cưng đã giúp chị hôm nay nên chị cho cưng biết bí mật giữa chị và thằng Tú Anh đấy. Đừng nói với ai nhé.

Trâm Nhi nửa tin nửa không.

- Chị nói thật chứ.

- Thề đấy.

- Thật à.

- Thật.

- Đúng thể chứ.

- Ừ.

” Chắc cô nàng phải thích Tú Anh nhà mình lắm lắm mới như vậy chứ. He he ”

Trâm Nhi tươi ngay nét mặt cầm tay Kim Anh lắc lắc :

- Ôi… Hay quá.

Kim Anh nheo mắt dò hỏi :

- Cưng thích thằng Tú Anh nhà chị lắm à.

Trâm Nhi ngại ngùng đỏ mặt nhưng gật đầu cái “rụp”. Thấy vẻ mặt cô bé chứa bao niềm hạnh phúc , đúng là trẻ con.

- Hay chị giúp cưng làm quen với Tú Anh nhé.

- Liệu có được không..

- Được mà. Chủ nhật tuần này là sinh nhật của bạn chị với thằng Tú Anh. Em phải đi cùng chị đến đấy rồi chị sẽ g
iới thiệu em với thằng Tú Anh. Hôm đấy cũng là Halloween em phải make up cho ấn tượng vào đấy nhớ. Hay thôi đến nhà chị để chị make up cho cưng luôn.

” Chủ nhật tuần này cũng là sinh nhật tên Thế Du gì đấy, ba mẹ mình chơi với ba mẹ hắn. Lại còn bắt mình đi theo nữa chứ. Thôi kệ cùng lắm là trốn. Vì Tú Anh phải liều thôi.” Trâm Nhi gật đầu :

- Quyết định vậy đi. Nhờ cả vào chị đấy.

Kim Anh cười toe toét vì chuẩn bị được làm trách nhiệm khác.

- Yên tâm. Vào tay chị thì Tú Anh cũng là của em thôi. Haha.

Hai chị em cười sảng khoái.

Vừa đi hai người vừa tìm cách tiếp cận Tú Anh. Không biết thân từ lúc nào.

Kim Anh cảm thấy Trâm Nhi rất dễ thương và cỏ vé rất hòa động nhưng không hiểu vì sao lại không có người bạn thân nào. Và cô đã hứa làm người bạn thân đầu tiên của cô.

Trâm Nhi cảm thấy Kim Anh rất dễ mến, hkông những tính cách mà cách nói chuyện cũng rất hợp với cô. Lần đầu trong đời cô cảm thấy cần một người bạn thân để tâm sự san sẽ những buồn vui của mình.

………………………………………..

Vừa về đến gần nhà, cô thấy có một bóng người đang khoanh tay, đứng tựa lưng vào tường, vẻ mặt thờ ơ. ” Cậu ta đến đây làm gì nhỉ.”

” Cậu ta đến đây làm gì nhỉ.” . Kim Anh chợt há hốc mồm ra. ” Chẳng nhẽ đến mách ba mình về vụ cúc áo rồi bắt ba mình trả nợ ư? “. ” Không thể nào, mình ở nhà thì chết với ba, không được, phải trốn thôi.”

Nghĩ đến tương lai đen kịt sắp tới Kim Anh quay đầu 180*. Đúng lúc Tử Ký ngẩng đầu nhìn về phía đấy, anh chạy theo . Kim Anh vừa chạy vừa ngoái lại nhìn thấy Tử Kỳ đang mặt mũi hầm hầm, ánh mắt như viên đạn ý nói ” Cô dừng lại.”.

” Chẳng nhẽ cậu ta quyết tâm giết mình sao. Không thể để bị bắt.”

Tiếp tục tăng tôc. Tử Kỳ đằng sau sám mặt, hét :

- Nhỏ kia, đứng lại.

Kim anh bỏ ngoài tai. ” Dừng lại để mà chết à.” . Cắm đầu chạy, nói vọng lại sau :

- Không.

Kim Anh nhất quyết khôg dừng lại.

- Á….

Đấy là tiếng hét của Kim Anh sau khi thấy một bàn tay rắn chắc đặt lên vai mình. Nhưng bàn tay đó tự dưng rơi khỏi vai cô.

- Hự…

Tiếng rên của Tử Kỳ vang lên, Kim Anh quay đầu lại sững sờ khi thấy Tử Kỳ ngồi bệt xuống tay bóp lồng ngực, từng hơi thở rít lên. Cô đập nhẹ lưng anh, vuốt xuôi xuôi, hỏi dồn :

- Này, cậu bị làm sao vậy?

- Sao thể hả.

- Đừng làm tôi sợ chứ.

Tử Kỳ he hé mắt ra, chỉ thấy ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt, bất giác nheo mắt lại đưa tay lên qua đầu tránh ánh nắng. Lồng ngực thở phập phồng dữ dội, gương mặt trắng bệch đang dần trở lại vẻ hồng hào dưới nắng .

Kim Anh lo lắng, đã nợ tiền hắn lại còn chuẩn bị xảy ra án mạng. Hắn mà chết ở đây chắc ngày mai cô cũng chết với mọi người nhất là fan của hắn luôn quá. Hu hu…

- Cậu đừng có chết nhé. Dậy đi.

Đưa ánh mắt rã rời nhìn cô :

- Không sao.

Kim Anh thở phào nhưng vẫn còn thắc mắc không biết Tử Kỳ bị làm sao. Con trai gì mà chạy được mấy chục mét đã lăn quay. Cô đỡ anh ngồi dậy hỏi lại :

- Có thật là không sao không. Nói tôi biết đi sao tự nhiên cậu lại ngã quỵ ra giữa đường vậy.

Tử Kỳ nhăn nhó, cũng chỉ tại cô không nghe anh bảo đứng lại cứ chạy thục mạng thì anh đâu đến nỗi nãy, anh ngao ngán :

- Thật ra…. – Tử Kỳ ngập ngừng.

- Thật ra làm sao. – Kim Anh lại càng sốt ruột hơn.

- Tôi bị bệnh tim nên mỗi lần họat động mạnh là ngã quỵ. Cũng tại nhỏ ngốc như cô. Người ta đã bảo dừng lại sao lại không nghe cơ chứ. Báo hại tôi mất hình tương.

Kim Anh nhìn Tử Kỳ đầy thương cảm. Cô không biết cậu bị bệnh, nếu biết cô đã đi chậm không them chạy rồi. Nhìn hắn lúc này cũng đáng yêu chứ nhờ. Khuôn mặt thanh thóat đang hơi ửng hồng. Nhưng một thanh niên như anh, tài giỏi như anh, ác tặc như anh sao có thể bị bệnh tim cơ chứ. Kim Anh suy nghĩ quả thực … mâu thuận :

- Cậu bị bệnh tim thật sao.

- Cậu … hứa với tôi.

Trời… nhìn kìa. Như kiểu Tử Kỳ sắp ra đi đến nơi vậy. ” Từ Kỳ xin anh đừng làm khuôn mặt đấy. Dù anh hay bắt nạt tôi, tôi cũng không hận anh đâu. Thề đây. Nhưng chết đi đừng để di chúc đòi tiền tôi nhé .”

- Chuyện gì.

- Cậu giữ cho tôi bí mật này nhé.

” Tên này. Bí mật to như thế mà nói với mình. Chắc mình thuộc diện quan trọng và đáng tin tưởng với cậu ta đây. Thật là xúc động quá.” Cô gật đầu lia lịa :

- Được tôi sẽ giúp cậu giữ bí mật này.

Tử Kỳ nhìn Kim Anh vẻ biết ơn, giọng cậu yếu ơt. :

- Vậy cậu có thể giúp tôi một việc được không?

- Việc gì cậu cứ nói.

Tử Kỳ cầm lấy tay Kim Anh :

- Cậu có thể giúp tôi vào nhà Trịnh Kim lấy laptop của cậu ta giúp tôi được không.

- Đi ăn cắp á. Không được đâu. – Kim Anh nghĩ đến chuyện ăn cắp, cô cương quyết từ chối.

- Tôi biết như vậy là không tốt. Nhưng tôi chỉ muốn trước khi nhắm mắt sẽ được một lần thắng cậu ta thôi mà. Như vậy có quá đáng lắm không. – Anh mắt anh tha thiết, cầu khẩn Kim Anh.

Cô rung động dôi chút. Cắn môi suy nghĩ :

- Ý cậu nói, cậu sẽ chết sao.

Từ Kỳ gật đầu yếu ớt:

- Bác sĩ bảo bệnh tim của ôi đã chuyển sang giai đoạn cuối, có thể đi bất cứ lúc nào. Nên tôi chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cũng này thôi.

- Rõ rang mấy ngày trước cậu còn quát mắng tôi. Lúc đó cậu còn khỏe mạnh lắm mà.

Tử Kỳ cười khẽ, ánh mắt phảng phất nét buồn :

- Vì tôi không muốn ai thương hại tôi nên phải tỏ ra cứng rắn như vậy. Chỉ là giả tạo thôi mà.

Hóa ra anh ta cũng có những nét mặt, cung bậc cảm xúc như thể, mình cứ tưởng anh ta chỉ giỏi lừa mình thôi chứ. Nhưng đây là chuyện tính mạng sao có thể đem ra làm trò đùa được. Nghe được những câu này từ Tử Kỳ cô lặng người. Cậu ta chắc phải khổ sở lắm mới nên cho mình một lớp vỏ bọc cứng rắn như thể.. Căn bệnh quái ác kia sẽ lấy đi tính mạng của cậu bất cứ lúc nào, ánh mắt cậu giờ trở nên xa xăm như đang nhìn vào cõi hư vô.

Ánh mắt như đang mường tượng ra cảnh mình bị lạc vào một cái ngõ cụt không lối thóat. Đôi mắt khác hẳn ngày thường.

Kim Anh rất muốn giúp anh nhưng như vậy là cô ắc vào tội “ăn cắp”. Mẹ cô dã dạy ” ăn cắp là kẻ xấu “. Nhưng giờ từ chối Tử Kỳ cô cũng không đành , đây là tâm nguyện cuối cùng của cậu ta mình có nên nhiều lời không.

Trong tia nắng vàng óng ấm áp, Kim Anh nhìn Tử Kỳ thật mong manh, từng đường nét trên mặt hoàn mĩ đến kì lạ dưới ánh nắng nhưng tại sao ông trời lại gắn cái bệnh đấy lên người cậu ta. Hay đây là luật bù trừ, Có tài có sắc mà không được tận hưởng cuộc sống thì cần gì tài và sắc.

Tử Kỳ nhìn sâu vào mắt Kim Anh, nhẹ giọng :

- Cậu không cần miễn cưỡng nhận lời tôi đâu. Tôi nói ra sự thật này với cậu bởi vì tôi thấy cậu rất ngây thơ và tốt bụng. Thật sự tôi không muốn lôi chuyện bệnh tình của mình ra để ép cậu giúp tôi đâu.

Tử Kỳ đứng dậy, còn nói một câu như dội gáo nước lạnh vòa người Kim Anh :

- Cậu đừng thương hại tôi.

Kim Anh cảm giác như có hàng ngàn cây kim trích vào người mình, cô bật thốt :

- Tôi sẽ giúp cậu.

Không hiểu sao lời nói đó tự thoát ra khỏi miệng mình. Hay đấy là bản năng.

Từ Kỳ như không tin vào tai mình, ánh mắt vô hồn quay đầu nhìn Kim Anh :

Kim Anh đến bên vỗ vai cậu :

- Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu.

Tử Kỳ nhoản miệng cười, nụ cười rực rỡ chưa từng thấy.

- Cậu thật tốt.

Chẳng nhẽ anh ta là thiên thần thật. Kim Anh bất giác nghĩ, rồi quay lại đá long nheo với cậu :

- Kim Anh mà.

- Mà này, lúc nãy cậu đến nhà tôi làm gì. – Kim Anh chợt nhớ.

- Đừng bảo đến tố cáo với ba tôi việc tôi nợ cậu nhá.

- Không đâu, tôi chỉ định đến hỏi nhờ cậu việc lúc nãy thôi.

- Vậy sao cậu không dung “số nợ” để sai bảo tôi mà lại phải “nhờ vả” kiểu vậy. – Kim Anh thắc mắc. Không nghĩ anh ta lại làm thế.

Tử Kỳ sững lại trong nháy mắt, anh trở lại vẻ bình tĩnh nói :

- Tại tôi cảm thấy đối xử với cậu như trước thật quá đáng nên hôm nay tối muốn đến xin lỗi cậu luôn. Nếu cậu giúp tôi hoàn thành việc này thì coi như cậu chưa từng nợ tôi gì cả.

- Thật sao. – Kim Anh vỗ tay reo mừng.

May quá đỡ một mối lo. Tên này cũng có lúc tối thể sao. Mà cũng đúng.

Từ Kỳ đề nghị :

- Để tôi đưa cậu về nhân tiện lấy xe luôn, nãy vội đuổi theo mà bỏ luôn xe ở đấy.

- Cậu để luôn khóa ở đấy à.

Tử Kỳ gật đầ, Kim Anh trố mắt nhìn anh :

- Cậu không sợ mất sao.?

Thản nhiên đáp như không có chuyện gì :

- Không.

Chỉ một từ “không” từ trong tủ lạnh thoát ra từ miệng Tử Kỳ thôi mà làm cho Kim Anh sởn tóc gáy. Một chiếc SH 300i hơn 300 trăm triệu mà cậu ta trả lời vô tư như không phải xe của mình vậy.

Kim Anh kéo tay cậu, chạy nhưng lại thả ra trong ánh mắt ngơ ngác của Tử Kỳ. Nhớ đến bệnh tình của anh Kim Anh chạy một mình thẳng về phía nhà mình. Thở phào khi thấy chiếc xe vẫn còn ở đó. May chạy gần nhà, chạy xa thì chắc không còn rồi.

- Cậu sao thể, tự nhiên chạy nhanh thế.?

Lườm Tử Kỳ đánh thượt :

- Cậu không quan tâm chiếc xe nhưng tôi quan tâm. Đến lúc mất ại đổ lỗi tại tôi, tôi không có tiền đền đâu.

- Tôi không tính toán vậy đâu.

Trề môi, Kim Anh nói :

- Vậy mà có mỗi cái cúc cũng….

Chợt cô im bặt đi khi nhìn thấy gương mặt “thiên thần” của cậu ta xìu xuống. ” Cậu ta giải thích tồi mà, đấy chỉ là cái cớ thôi, mình rộng lượng, không nên nhắc mới phải.”

Thay đổi thái độ 180*, cô cười tươi roi rói :

- Mai cuối giờ học tôi sẽ chờ cậu ở cổng rồi cậu dẫn tôi đến nhà Trịnh Kim để làm việc cậu nhờ. Bây giờ tôi vào nhà đây.

- V
ậy đi. Bye. – Tử Kỳ nhẹ nhàg nói, nụ cười dịu dàng thoắt ẩn thoắt hiện trên môi.

Cậu đưa bàn tay lên vẫy chào cô, đợi Kim Anh quay lưng lại vào nhà đóng cửa. Anh hạ luôn tay xuốg. Nụ cười nở trên môi cũng không thấy đâu. ” Ass – Người ngu đần.” Anh huýyt sáo nhỏ nhỏ trong mồm. Dắt xe phóng đi nhưng tự nhiên hình ảnh Kim Anh cười ngây ngô hiện ra trước mặt.,.

0………………….0000 …………………………0

Kim Anh cùng Tử Kỳ lén ra lén lút, thập thà thập thò trước cổng nhà Thế Du.

Một ngôi nhà 2 tầng hiện đại. Ở gần trường, bên ngoài còn có một khoảng sân trống, một gara để xe, 2 chiếc ghế ngoài cổng nhà. Nhìn ngôi nhà như một biệt thự mini vậy.

Tử Kỳ và Kim Anh bịt mặt mũi kín như như 2 tên thích khách trong truyện kiếm hiệp. Ngó ngang ngó dọc vào trong nhà rồi phẩy tay gọi Tử Kỳ.

- Không có người, tinh sao đây.

Tử Kỳ giọng khan khan vì bị cản bởi chiếc khẩu trang che gần hết mặt :

- Trèo tường chứ sao.

- Trèo tường không ảnh hưởng gì đến sức khoẻ của cậu chứ. Kim Anh lo lắng.

Anh lắc đầu :

- Vào nhanh. Không có người phát hiện.

Kim Anh ngó nghiêng rồi đứng dậy cố bám vào những thanh sắt cổng rồi bước từng bậc ngang trèo lên. Tử Kỳ cũng theo gót Kim Anh. Trông hai người như ăn cắp thực thụ vậy…

Hôm nay là thứ 7 chắc chắn Trịnh Kim sẽ ở trường nên thời gian này là rất dễ hành động. Trịnh Kim sáng sớm đã đến nhà Trịnh Kim rình đến lúc anh ra ngoài mới vào trường. Nên kế hoạch ” thăng tiến” của anh nhất định thành công.

Hai người đã lọt được vào bên trong, Kim Anh thở phào :

- May cổng này dễ trèo.

- Ừ đúng thật. – Nói rồi anh ra hiệu vào trong.

Ngó trước ngó sau lần mò lên bậc tam cấp, cậu sờ tay vàp nắm cửa .

” Biết ngay tên này không khoá mà .” Vì chơi thân với Trịnh Kim nên anh cũng hiểu phần nào tính khí của anh.

Kim Anh ngạc nhiên chẳng nhẽ đi ăn cắp mà dễ dàng thế à. Nhà tên này giàu nhưng chắc không có đồ gì quý nên mới để cửa này chứ. Tưởng No1 thế nào.

Nhưng …..

Kim Anh va Tử Kỳ đã bước vào trong . Phòng khách của nhà Trịnh Kim rất đơn giản nhưng nó đủ đồ đạc tiện nghe, mà toàn đồ đắt tiền nên đi vào đến chỗ nào mình cũng không nở sử dụng nó . Chiếc tivi tinh thể lỏng to và đắt nhất hiện nay, còn xem được cả 3D được đặt ở góc trái, phía dưới là bộ ghế sa-long màu đỏ sữa được thiết kế rất đẹp. Một kệ sách ở phía phải. Tầng một là các sách về lĩnh vực kinh doanh – là bố của Thế Nam để vào, kệ 2 là những tác phẩm nổi tiếng được bọc và cất gĩư cẩn thần, chắc là của mẹ Thế Nam để lại. Kệ 3 là những mô hình tàu nhà, …. Nó thật cầu kỳ, chắc phải tốn rất nhiều thời gian để làm nên. Cái này chắc chắn của Thế Nam.

- Tên này đúng là biết cách hưởng thụ. Đúng là No1 có khác.

- Này, – Tử Kỳ vỗ vai Kim Anh ra hiệu cho cô nói nhỏ và chỉ tay về phía có cánh cửa màu trắng. Rồi khẽ bảo ,

- Kia là phòng Kim, cậu vào đó, tôi ở ngoài canh cho. Nếu nghe thấy tiếng “meo” là phải chuồn đấy.

Trịnh Kim đang ngủ trong phòng nghe thấy tiếng động, anh bật dậy suy nghĩ rồi vào nhà vệ sinh đứng.

Kim Anh hé mở cửa phòng, không thấy ai. Cô yên tâm bước vào nhìn một lượt rồi thầm nhận xét, căn phòng đẹp thật, đúng là tên đáng ghét còn đẹp hơn phòng mình nữa. Chiếc giường màu trắng toát vẻ lạnh lung tượng trưng No1. Chiếc rèm với hoa văn đơn giản phía chân, màu trắng ngà làm cho con phòng hài hoà màu sắc. Nhìn lên phía tường nơi có lồng khung hình của cậu, Kim Anh cười thầm . “Đáầm cũng biết chụp hình.”. Ngay cả lúc chụp ảnh mà cũng không thèm cười một cái nữa. Hai hang long mi đen hơi cong, dôi long mày khẽ nhíu vào nhau, môi mím hờ, lại ánh mắt sắc lạnh như kiểu cậu ta bị bắt ép chụp ảnh vậy.

Quay nhìn phía bên phải, cũng có một bộ bàn ghế nhưng nhìn bộ này có vẻ thoải mái hơn, hai bên còn có nút ấn để phía dưới có một bục để nằm ngủ, rất thoải mái.

Kim Anh tự gõ đầu mình, lầm bẩm :

- Chết, giờ không phải lúc ngắm ngiá lung tung .

Nhìn trên chiếc bàn có chiếc laptop cô nhanh chóng đi đến. Cầm chiếc laptop lên rồi hí hửng. ” Xong! Hoàn thành nhiệm vụ.” Cô ôm chiếc laptop vào người vui mừng. ” Từ nay mình sẽ thoát nợ lại còn giúp được Tử Kỳ hoàn thành tâm nguyện nữa chứ.”

- Cậu là ai.

Kim Anh đang vui mình quên đi việc có mặt của người khác, giọng co tỏ rõ vẻ vui mừng, không quay người cô phấy tay :

- Ai ngày mai tớ nói.

Rùng mình, Kim Anh sực tỉnh. Cô quay phắt lại thì thấy Trịnh Kim đang khoanh tay trước ngực dựa tường nhíu màu nhìn cô. Kim Anh lung túng như gà mắc thóc, cô kéo sụp mũ xuống. Cúi mặt ôm chiếc laptop giả vờ ra ngoài.

Trịnh Kim đưa tay chặn ngay Kim Anh lại :

- Không nghe tôi hỏi à.

Cô giật bắn người :

- Hả.

Trịnh Kim nhíu mày nhìn cô từ đầu xuống chân rồi lại từ chân lên đầu. Hàng lông mày cau lại, anh gằn từng tiếng :

- Cậu, là, ai.

Kim Anh run giọng :

- Tôi… tôi…

Trịnh Kim nhanh tay hất ngược chiếc mũ của Kim Anh ra sau rồi tháo cả chiếc khẩu trang sặc sỡ hoa lá của cô ra, Kim Anh vội lấy chiếc laptop đưa lên che mặt. Anh cũng lây luôn chiếc laptop xuống. Cô cúi mặt lí nhí :

- Xin, xin lỗi…. tôi… không cố ý…

- Cậu vào đây định làm gì.

Cô chỉ tay ra ngoài phòng.

Tử Kỳ đứng ngoài sốt hết cả ruột, anh đi gần gần lại phòng nhưng mắt vẫn dõi theo ra hướng cửa nói vọng vào :

- Xong chưa, lâu thế.

Vừa lúc cửa bật mở, Tử Kỳ quay lại tưởng Kim Anh đã lấy được.

Nụ cười chưa nở đã tắt ngay, anh đông cứng người. Quay người định đánh bài chuồn thì bị Trịnh Kim kéo áo lại, anh nói giọng thật nhẹ nhàng nhưng đủ làm người khác phải rùng mình:

- Tự túc đi.

Tử Kỳ biết ý, anh tự tay tháo mũ. “Nhỏ Kim Anh đáng nguyền rủa, đúng là chả làm được việc gì.”Tháo nốt khẩu trang, anh cười xởi lời :

- Kim đáng yêu, hì … hì…

Anh tra hỏi :

- Sao cậu và cô ta đi cùng nhau vào nhà tôi làm gì?

Tử Kỳ rối quá chối biến :

- Làm gì đâu. Bọn tớ đang chơi đột kích ấy mà. Hì … hì…

Trịnh Kim quay sang nhìn Kim Anh, bắt được ánh mắt của anh, cô vội cụp mi xuống. Hai tay bấu chặt vào nhau dáng vẻ như mèo con vậy.

- Cậu nói đi.

- Thật… thật ra…

- Thật ra là bọn tớ …bọn tớ muốn vào nhà thăm cậu. Bất ngờ chưa. – Tử Kỳ nói chen vào.

Kim Anh cười cười hùa theo :

- Đúng, đúng rồi. Là đến thăm cậu. Bất ngờ chưa He… He…

Hai người nhìn nhau cười như hai kẻ ngốc.

Gương mặt khó đăm đăm :

- 5 phút để nói lên sự thật.

Kim Anh giật thót cả mình khi nghe Trịnh Kim to tiếng, Tử Kỳ cũng hoảng không kém. Cô dơ tay lê như cấp 1 đòi ý kiến. Trịnh Kim suýt bật cười với dáng vẻ ngờ ngệch của cô, nhưng vẫn lạnh lung, anh quay mặt đi nơi khác .

Kim Anh kéo Tử Kỳ ra một góc nhà nói thật bé :

- Tôi nghĩ nên nói thật đi. Biết đâu cậu tat ha cho mình thì sao.

Tử Kỳ nhăn nhó thì thào lại :

- Vậy thì mất mặt lắm. Không được.

- Được mà.

- Không.

- Được.

- Không.

- Tôi nói được là được.

Dứt câu, cô quay lại chỗ Trịnh Kim đang đứng. Tử Kỳ chạy theo kéo tay cô lại, Kim Anh hất tay nói nhanh :

- Thật ra, Tử Kỳ muốn lấy được chiếc laptop của cậu để tìm nhừng tài luệc mà cậu đang học và bí quyết để đứng nhất trường ấy mà. Hì… hì…

Trịnh Kim xuay sang nhìn Tử Kỳ đang mặt đỏ như gấc. Cười như mếu. Anh không nói gì đi vào trong phòng cầm chiếc laptop mở ra. Có ảnh một bé gái một bé trai đang ngồi trên chiếc đu cười toe toét. Nụ cười đứa nào cũng tươi như hoa. Anh thay hình nền. Cho vào ổ C: rồi khoá mã lại.

Mang ra ngoài, đưa cho Tử Kỳ.

Kim Anh đứng sát vào người Tử Kỳ mồm lép nhép như nhai kẹo cao su.” Thấy chưa, nhờ tôi nói lên sự thật nên cậu ta mủi lòng đồng ý cho cậu mượn đấy. Mau cầm đi.” Tử Kỳ cũng vừa cười vừa nói với Kim Anh một câu rất ngớ ngấn ,” Dễ như vậy sao.”

Thấy Tử Kỳ vẫn đứng đờ người nhìn Trịnh Kim, Kim Anh huých tay cậu :

- Còn không mau cầm lấy.

Tử Kỳ làm theo như cái máy, một câu hỏi thật ngớ ngẩn nữa lại vang lên :

- Cậu cho mượn thật chứ.

Trịnh Kim gật đầu, Tử Kỳ gật theo, anh ngồi thụp xuống snà nhà, mặt tươi tói, Kim Anh cũng ngồi xuống theo :

Mở máy ra, hai người căng mắt để tìm và xem dữ lieu của Trịnh Kim nhưng đều không thấy. ” Không lẽ thẵng Tú Anh lừa mình.”

Đi lại phía tủ lạnh, lấy chai nước. Dựa một bên vai vào tủ lạnh, Trịnh Kim nói :

- Tìm được chưa?

- Tìm mãi không thấy, cậu dấu ở phần nào vậy. – Kim Anh nhanh mồm, nhanh miệng.

Đúng lúc ấy, một bong người đi vào, cười toe toét.

- Sao hôm nay mọi người tụ tập đông đủ vậy. – Tu Anh hớn hở nói.

Nghe giọng quen quen, Tử Kỳ chầm chầm, chầm chầm ngước mắt lên nhìn.

Kim Anh hồn nhiên :

- Ngồi xuống tìm cùng với bọn chị xem phần tài liệu tham khảo học của Trịnh Kim dần đi.

Tú Anh nghe chị mình nói, cùng ánh mắt như hai viên đạn của Tử Kỳ, anh cười phá lên :

- ăn quả lừa rồi em trai ạ. Ha…Ha…Ha

Tử Kỳ trợn ngược mắt lên lườm Tú Anh, anh đứng bật dậy lôi Tú Anh ra ngoài sân :

- Sao mày lừa tao.

- Thì mày lừa chị tao, tao lừa lại mày thôi. Hoà. – Tú Anh thản nhiên đáp.

- Chuyện của tao không phải chuyện của mày.

- Nhưng chuyện của mày lien quan đến chị tao.

Tử Kỳ tức sôi máu trước vẻ nhởn nhơ của Tú Anh :

- Được.

Tú Anh cười xoà, biết Tử Kỳ đang giận thật, anh cười. Dù gì cũng là bạn bè, không chấp nhất chuyện vớ vẩn :

- Hì … hì… Thôi mà chỉ dỡn tí thôi làm gì căng thằng thế. Hơ… Hơ.

Tử Kỳ không
những không hạ hoả còn bực thêm, anh đi thẳng vào nhà không quên lườm Tú Anh một cái sắc bén.

Trịnh Kim thấy Kim Anh loay hoay mãi, anh hỏi :

- Sao, có kô?

Vừa đúng lúc Tử Kỳ đi vào, anh ngượng điếng người :

- Có cái gì. Tao bị thằng Tú Anh lừa.

- Là sao. – Kim Anh không hiểu chuyện ngơ ngác hỏi.

Tú Anh vào sau. Nhìn Kim Anh đang ngơ ngác như con nai vàng, Tử Kỳ mặt hằm hằm đỏ tía tai. Còn Trịnh Kim đang dơ tay lên che miệng để ngáp.

- Làm gì mà im lặng vậy.

- Chỗ cho mày lên tiếng à.

Tú Anh biết mình có lỗi, anh ngậm luôn mồm vào không nói câu gì chỉ cười trừ cho qua chuyện.

- Hết chuyện rồi chứ gì. Tự đi nhé.

Là tiếng của Trịnh Kim.

Ba người há hốc mồm nhìn Trịnh Kim trân trối. Thật phũ phàng mà, dù gì cũng là bạn bè đến nhà “chơi” mà nỡ đuổi thẳng cổ như vậy đấy. Quay sang gườm gườm Trịnh Kim, Tú Anh vừa đến còn chưa uống được cốc nước đã bị đuổi đi. Không rủ 6 con mắt hình viên đạn chiếc thẳng vào người anh.

Anh cùng nhìn lại cả ba :

- Sao, cần phải tiễn à.

Dù gì ở đây vừa ngại vừa không được tiếp đón, Tử Kỳ đi đầu tiên, xong đến Tú Anh. Kim Anh thấy đồng đội ra đi hết cô cũng đi. Đến cửa cô quay đầu lại .

- Gì nữa.

- Cho xin cái mũ với cái khẩu trang đi. Hì hì…

Nhìn mặt cô kìa. Đúng là ngốc hết thuốc chữa. Trịnh Kim nén cười cầm mũ với khẩu trang trong phòng anh đưa cho cô.

Ra ngoài cổng đã thấy Tú Anh dắt xe ra ngoài đường :

- Chị lên xe, em đưa về.

Kim Anh đi đến chỗ Tú Anh, bỗng thấy Tử Kỳ ở phía sau, cô quay sang dò hỏi :

- Cậu với tôi coi như hết nợ nần.

- Hết cái gì mà hết. Cậu đang mơ à. – Tử Kỳ đanh giọng.

- Ơ thế…

- Tỉnh lại đi cưng. – Tử Kỳ cười nham hiểm vỗ vai Kim Anh.

Rõ rang là đã nói giúp nốt lần này là xoá nợ. Đúng là tên Tử Kỳ đểu cáng giám rút lại lời hứa.

Ấm ức, Kim Anh nói :

- Tôi đã không tiếc thể diện mà hoàn thành tâm nguyện cuối của cậu rồi còn gì nữa. Cậu không được nuốt lời chứ. Nam tử hán, đại trượng phu. Không thể nói rồi không làm được.

Kim Anh nói một tràng, Tử Kỳ xanh mặt nhìn sang Tú Anh đang ngơ ngác.

Tú Anh không hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi :

- Tâm nguyện cuối gì vậy?

- Thì Tử Kỳ bị…

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị Tử Kỳ chặn ngang họng :

- ơ , ấy… cậu quên cậu hứa gì với tôi à.

- Thế cậu có giữ lời với tôi không. – Kim Anh gân cổ cãi.

Mặc kệ Tử Kỳ ngăn cản, Tú Anh hỏi tiếp :

- Nó bị làm sao. AIDS hay SIDA….

Đang định nói, chưa kịp mở miệng đã bị Tử Kỳ bịt miệng lại, anh cười nói với Tú Anh :

- Không bị gì cả. Nhìn tao thế này mà mày bảo tao bị những bệnh đấy à.

Kim Anh khó chịu dựt tay Tử Kỳ ra khỏi miệng mình, cô làu bàu :

- Đau cả mồm. Đúng là tên “ác tặc”.

Thấy Tử Kỳ cứ giấu giếm, Kim Anh lại úp mở. ” Bà chị ngu ngốc của mình chắc lại bị tên này lừa phỉnh cái gì đây. Phải làm cho ra nhẽ mới được.”

- Chị có nói không. – Anh làm mặt lạnh.

Không nói không rằng, thường ngày Tú Anh rất hiền và dễ thương nhưng anh là người cực kỳ cục tính, đã không làm được, hay giải toả vấn đề là ý như rằng… “ực” Kim Anh nuốt nước miếng nói một lèo :

- Tử Kỳ bị bệnh tim. Nên muốn chị vào hoàn thành tâm nguyện cuối cho cậu ta và cậu ta còn hứa không tính toán chuyện cái “của nợ” nữa. Thế mà giờ cậu ta dám lật lọng.

Tử Kỳ đứt tay vào túi quần nhìn trời nhìn đất, huýt sáo.

- Trời. Chị mình ngu dễ sợ. Nó lừa chị đấy.

Kim Anh há hốc mồm.

Quả này thì anh chết với Kim Anh. Cô đã rất lo lắng cho anh. Còn không màng tự trọng đi lấy cái gì mà laptop với chả tư liệu. Gì mà tâm nguyện cuối cùng. Gì mà không sống được lâu. Giả dối. Tất cả chỉ là giả dối. Anh ta thích lừa Kim Anh lắm thì phải. Cô ấm ức. Anh ta đúng là đồ tồi.

Đúng lúc, Tử Kỳ tự nhiên lôi điện thoại trong túi ra nói :

- Alô, mẹ à.

- …

- Sao ạ. Ba nói sao, mẹ vào bệnh viện á. Mẹ bị làm sao ạ.

Giọng anh lạc đi, nét lo lắng hiện rõ trên mặt :

- Có sao không ba. Ba và mẹ đang ở bệnh viện nào. Con qua ngay.

- …

- Vâng vâng.

Anh cúp máy, nhảy lên xa quay đầu nói với Kim Anh, giọng gấp gáp :

- Tôi đi trước. Mẹ và ba tôi đang trog bệnh viện. Bye nhé.

Nghe thấy cuộc điện thoại của Tử Kỳ bỗng nhiên cô lại thấy lo lắng, không biết mẹ anh ta làm sao, cô ngây thơ nói :

- Cậu đi nhanh đi, cẩn thẩn đấy.

Tử Kỳ cười nhẹ,nụ cười toả sang dưới ánh mặt trời :

- Vậy tôi đi trước.

Nói rồi, anh phóng xe vút đi, Tú Anh không kịp cản. Anh ngao ngán nhìn nét mặt đang lo lắng của bà chị mình :

- Chị lại bị nó lừa tiếp rồi.

Mặt ngệt ra :

- Lừa gì.

Tú Anh dơ tay chịu thua bà chị quá ” thông minh của mình”. Vừa phát hiện Tử Kỳ lừa mình mà chưa đầy ba phút sau lại bị hắn lừa cho quả nữa, Tú Anh bặm môi :

- Chị không nghe nó nói chuyện à.

- Có

- Thế chị nghe thấy gì.

- Mẹ cậu ta cấp cứu trong bệnh viện.

- Tai nào của chị nghe được mẹ cậu ta cấp cứu trong viện.

- Ờ thì…

Kim Anh nhớ lại mẩu hội thoại. Đúng là cậu ta không nhắc đến mẹ hay bố cậu ta ở trong viện. Mà chỉ nghe là hai người họ ở trong viên. Không biết chừng… cô lại bị lừa lần nữa.

Kim Anh sắc mặt dần đỏ lên, cô nắm chặt long bàn tay lại như đang kìm nén cái gì đó sắp bùng nổ. Và rồi không biết lấy hơi với sứa ở đâu mà cô có thể hét to đến thế :

- Triệu… Tử… Kỳ.

Giật mình thon thót. Đang lái xe trên đường êm ru, lại còn huýt sao. Bỗng Tử Kỳ rợn tóc gáy, lạnh sống lưng, anh rung mình không biết có chuyền gì.

Kim Anh nghiến răng ken két :

- Đừng để tôi bắt được cậu . Đồ lừa đảo.

Tú Anh cũng thoáng rợn người khi nhìn vẻ mặt như sát thủ của bà chị mình lức này.

” Không biết chuyện đen đủi gì xảy ra cho Tử Kỳ đây.”

…………………………………….

Thứ 7 ngày 31 tháng 10 năm 2011 : (Đi trước thời đại.)

- Chị à, có kỳ lắm không?

Là một hồn ma đang nói.

- Xuỳ. Vào đi, đi với chị mà cưng còn sợ gì nữa.

Lần này là tiếng của một xác ướp Ai Cập. Các bạn đang tò mò đúng không.

Hôm nay là ngày Halloween và cũng là ngày sinh nhật Thế Du – Trịnh Kim. Hai cô nàng đã hẹn nhau từ chiều để chuẩn bị cho tối nay xuất hiện trước mọi người thật hoành tráng, thật ấn tượng. Là Kim Anh và Trâm Nhi, hai cô nàng đang đứng trước cổng biệt thự ” Thế Gia”. Nơi đây đang đông nghẹt người, bố mẹ Thế Du là bà Cẩm Phụng và ông Thế Quân đã về nước để tổ chức cho con mình. Ông bà cũng là người làm ăn lớn trên thị trường Việt Nam và nước ngoài và nhất là bên Úc. Nghe đâu là đại gia Úc. Khi 4 tuổi ông bà đã gửi Thế Du cho người em mình, chính là bố mẹ của Thế Nam. Rất muốn đưa anh sang Úc để du học nhưng Thế Du nhất quyết lập nghiệp, học tập, và sinh sống ở Việt Nam.

- Nhưng như này có hơi kì kì sao đó chị. Hay để em vào thay đồ em mang đi nhé. – Trâm Nhi vừa nhìn bộ đồ của mình, vừa ngại ngùng nói .

- Đẹp mà. Yên tâm đi. Em không tin tưởng chị à. – Kim Anh tặc lưỡi. Cô rất tự tin vào tài “make up” của mình.

Trâm Nhi không muốn làm Kim Anh buồn. Kim Anh đã rất ủng hộ chuyện của cô và Tú Anh nên đã sắp xếp mọi chuyện, không thể phụ long được. Cô miễn cường đi theo Kim Anh vào đại sảnh.

Khuôn viên vườn rất rộng, dọc hai lối vào có ánh đèn chiếc vào người, có những người chụp ảnh đã được bố mẹ Thế Du thuê để làm kỉ niệm, những cây cảnh được uốn thế rất tinh vi. Một bể cá nhân tạo bao quanh lấy nhà, hôm nay cũng được thắp hết đèn, những đàn cá long lánh dưới nước hôm nay cứ như được mặc một bộ cánh mới, làm nổi bật phần đại sảnh. NMột ngôi nhà theo lối kiến trúc phương Tây, trước là đại sảnh vào nhà được dải thảm đỏ. Đi vào phía trong là một dãy bàn để đựng đồ ăn và thức uống cho quan khách, bao nhiêu đồ uống, rượu. cocktail, bánh ngọt, bánh kem, hoa quả được nhập ngoại, trên bàn ngồi nghỉ còn có rất nhiều lọ hoa ly, bình trong suốt. Phải cho rằng người làm ra những bình hoa này quả là một tuyệt tác. Bên trong này quả là nơi rất sang trọng để tiếp đãi khách. Từng tốp làm ăn, từng tốp bạn bè, từng tốp người đứng nói chuyện với nhau.

Phía chân cầu thang Kim Anh đã nhận ra Tú Anh với Tử Kỳ đang đứng nói chuyện với mấy người học cùng trường. Trông các anh hôm nay thật bảnh bao, hai người khác trên mình bộ áo hoàng tử, tay cầm chiếc mặt nạ che nửa. Gương mặt được “make up” theo kiểu ma ca rồng. Nhưng cô nàng hôm nay đến toàn là hot girl, con nhà quan chức, tiểu thư đài các của các tập đoàn lớn tại Việt Nam. Nghe danh Thế Du là người rất đẹp trai, manly, nhà giàu lại học giỏi. Các cô nàng thi nhau làm công chúa.

Đi thẳng đến chỗ Tú Anh, mọi ánh mắt sung quanh tập trung vào hai cô nàng, cũng là bộ đồ trắng toát. Ánh mắt của các cô nàng vừa khinh khi, vừa giễu cợt. Kim Anh mặc kệ kéo thẳng Trâm Nhi đến chỗ Tú Anh.

- Tú Anh ra bảo cái này.

Tử Kỳ, Tú Anh quay sang nhìn hai cô nàng trước mặt, mặt hai anh nghệt ra rồi phá lên cười. Tú Anh, nói :

- Ha…Ha… Chị nghĩ gì mà quấn một đống vải trắng lên người vậy.

Tử Kỳ cười ngặt nghẽo :

- Chắc bạn ý định làm xác ướp Ai Cập đấy mà. Hơ… Hơ…

- Ha…Ha…Ha – Một trận cười ầm nữa của hai anh ma cà rồng.

Quay qua nhìn cô bạn đi cùng chị mình, anh hỏi :

- Bạn chị à. Nhìn “giống nhau” nhỉ. Một xác ướp với một ma.

- Đâu nào. Hình như là búp bê Nhật á. – Tử Kỳ nhìn Trâm Nhi từ tgrên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên.

Kim Anh lườm Tử Kỳ một cái thật dài sau đống vải trắng :

- Tôi còn chưa bắt tội cậu đâu đấy. Im đi đồ lừa đảo.

Biết miìn có lỗi, Tử Kỳ cầm ly rượu của mình quay sang nói chuyện với mấy cô nàng đang ưỡm ẹo xung quanh.

- Đây là em chị, mày thấy được không chị làm mối cho. He… He…

Tú Anh nhìn chằm chằm vào Trâm Nhi. Anh cố nén cười nhưng hai vai anh đang rung lên từng hồi vì cách hoá trang của cô. Hai mắt thì thâm quầng như luyện kung fu Pan-da, môi thì quẹt một vệt son đỏ choét như môi anh đào của người Nhật, lại còn lắp bộ răng giả của ma cà rồng nữa chứ. Tổng hợp lại thì nó chẳng ra cái gì, được mỗi bộ đồ trắng nhìn rất da dáng oan hồn. Nhìn phần dưới thì giống oan hồn, nhìn môi thì giống búp bê Nhật, nhìn mắt thì giống gấu trúc. Anh lại ôm bụng cười sặc sụa. Trâm Nhi thấy Tú Anh nhìn mình chằm chằm rồi lại cười ầm lên, cô ngượng chin người, cúi gầm mặt, cách hoá trang cũng rất lợi làm cô che hết những mảng hồng trên má.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ