Chương 1
:Bước Chân Đầu Tiên:::…
Rồi gió cuốn em về đâu
Rồi nắng đưa em về đâu
.
“Bộp!”
-Thằng kia! Sao mày đụng vào tao? Không có mắt à? Hay là mắt của mày bị quạ tha rồi hả? Nhìn xem! Bổn thiếu gia là ai? Hả? Hả?? Hả???
Một gã thanh niên ăn mặc sành điệu bị một chàng trai có gương mặt hiền lành vô tình va phải. Hắn rú ầm lên, mặt hằm hằm đầy sát khí. Đôi mắt sắc lạnh thường ngày đã khủng khiếp thì nay lại càng đáng sợ hơn lúc hắn nhìn chằm chằm vào mặt chàng trai kia mà không hề chớp. Hàng lông mày hắn chau lại một cách đầy đay nghiến.
Sự tức giận của hắn ngày càng lên cao đến đỉnh điểm khi chàng trai kia chỉ vẻn vẹn một câu:
-Tôi xin lỗi! – Chàng trai khẽ nói. Anh cũng biết rằng anh đã đụng chạm phải một tên không phải dạng vừa.
Thực ra thì ai mà chẳng biết cái gã đấy chứ! Hắn là Khắc Long – con trai độc nhất của một ông quan chức nhà giàu, “nhờ vậy” mà hắn ra sức ngông nghênh, hống hách, coi trời bằng vung.
-Mày tưởng xin lỗi là được chắc? Tao muốn mày phải bồi thường! Bả vai của tao bị mày đụng vào muốn gãy xương rồi đây này! Bây giờ mày muốn thế nào hả? – Vừa nói, Khắc Long vừa giơ giơ nắm đấm hòng đe dọa nhưng chàng trai kia vẫn bình tĩnh đáp:
-Tôi xin lỗi!
Bỗng… Một cô gái mặc bộ áo dài trắng nữ sinh, gương mặt không mấy xinh đẹp chạy đến hớt ha hớt hải. Chẳng ai biết sẽ có chuyện gì kinh khủng xảy ra sau đó nếu như không có sự có mặt của cô gái kia.
-Hiếu Thiên đã bảo là xin lỗi rồi cơ mà! – Cô gắt lên nhưng lại bằng giọng khoan nhường, có lẽ là do cô sợ Khắc Long nhưng cũng không muốn để cho chàng trai kia chịu thiệt thòi chăng?
-Oh! Lại có cô em nào đây? Bênh vực cho cậu ta à? Cũng ghê gớm nhỉ? – Nói rồi Khắc Long nâng cằm cô lên sau đó dùng bàn tay rắn chắc vặn lấy nó. Cô đau đớn, kêu lên ư ử.
-Cậu làm gì đấy? Bỏ cô ấy ra! – Chàng trai có tên Hiếu Thiên bước lại, đẩy mạnh bàn tay thép của Khắc Long ra nhưng chỉ là vô ích.
Đôi mắt Khắc Long không ghì lại căng thẳng nữa mà từ từ giãn ra, hắn cười khẩy:
-Đôi mắt không to, mũi cũng không cao, môi cũng chẳng tươi tắn. Cô không hề đẹp. Nhưng xem ra thì còn… tự nhiên hơn lũ mặt son da phấn ở trường nhỉ? Trang điểm vào chắc cũng không tệ đâu!
Hắn nói rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô gái, sau đó không quên nheo mắt đa tình:
- Bye cô em nhé! Môi cưng cũng mềm đấy!
Sau lời nói là một tràng cười hả hê của Khắc Long và cái ngoảnh mặt đầy lạnh băng như thường ngày, hắn đi tiếp với dáng vẻ bất cần đời.
-Đứng lại!!! – Hiếu Thiên hét lên, hắn định đuổi theo “tính sổ” nhưng cô gái kịp ngăn lại, cô hiểu đụng chạm vào Khắc Long chẳng khác nào bứt râu cọp, nếu chịu nhún nhường một tí thì sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra dù trong lòng cô cũng đang tức giận lắm. Hắn nghĩ hắn là ai mà có thể tự do thích hôn ai thì hôn chứ? Hắn ta đúng là đồ biến thái sở khanh! Cô quyết định nén sự tức giận sang một bên mà nhẹ nhàng cầm lấy tay Hiếu Thiên, nói:
-Thôi! Bỏ qua cho hắn đi anh! Hắn đã không tính đến chuyện lúc nãy là may rồi!
Nghe giọng nói ấm áp của cô, anh cảm thấy lòng mình như được xoa dịu sau vụ việc vừa rồi. Anh dịu dàng quay sang phía cô, hỏi trìu mến:
-Em không sao chứ, Minh Trúc?
-Không! – Cô lắc đầu – Em không sao cả! Bây giờ chúng ta về đi anh!
Nói rồi Minh Trúc vội kéo cậu đi, nhẹ mỉm cười. Anh cũng cười đáp lại nhưng bất giác trong anh lại dâng lên một cảm giác lo lắng lạ thường, anh có linh cảm anh sắp đánh mất một điều gì đó… rất quan trọng.
.
Minh Trúc ở chung xóm trọ với Hiếu Thiên. Cô học lớp 10a7 còn anh học lớp 12a3. Tuy không phải là anh em ruột thịt nhưng hai người họ rất thương yêu và biết đùm bọc lẫn nhau.
Minh Trúc chăm chỉ, dịu dàng, giản dị và cũng rất đáng yêu. Gia đình cô không khá giả, nếu không nói là khó khăn. Bố cô mất sớm, cô chỉ có mỗi mình mẹ là điểm tựa. Mẹ sống ở quê còn cô thì lên thành phố để phát triển nghiệp học. Cô đi làm thêm ở một quán café gần trường học, nhờ vậy mà mỗi tháng cô đều tự nuôi lấy bản thân mà không cần mẹ trợ giúp về tiền bạc.
Hầu như người ở khu trọ này đều chẳng mấy ai giàu có, vì vậy nên họ cũng thông cảm và thân thiết với nhau hơn. Hiếu Thiên cũng vậy, hoàn cảnh nhà anh cũng chẳng khá hơn hoàn cảnh nhà Minh Trúc là bao. Anh thuộc tuýp người thư sinh, giống như vẻ bề ngoài, anh học khá nên đồng thời là gia sư cho Minh Trúc cũng như là những người khác ở cùng khu trọ. Mỗi lần có bài tập gì khó, họ lại đến tìm anh.
Minh Trúc không phải là người xinh đẹp nhưng Hiếu Thiên luôn thấy cô là người xinh nhất. Minh Trúc nấu ăn cũng không quá ngon nhưng mỗi lần cô là đầu bếp, anh đều ăn rất nhiều. Tình cảm của anh dành cho cô quả thật không hề nhỏ bé. Anh rất quý cô, quý hơn cả một người em gái.
o-0-o
Tối hôm đó ở phòng của Minh Trúc.
-Nè! Minh Trúc, Đan Quỳnh! – Cả ba đứa đang ngồi học thì Nhật Hạnh vội quay sang nói – Tớ kể cho này! Khi chiều ấy, đi làm thêm gặp mấy đứa lớp mình. Tụi nó đồn là khi sáng bắt gặp gã đầu gấu Khắc Long hôn một con bé xấu xí nào đó!
Đan Quỳnh lúc này mới lờ đi cuốn sách trên tay, cô đẩy nhẹ gọng kính rồi hỏi tỏ vẻ khá ngạc nhiên:
-Khắc Long? Có nhầm với ai không vậy? Tưởng hắn ta chỉ thích mấy đứa con gái xinh đẹp thôi cơ mà!
-Thế mới lạ chứ! Chẳng biết đứa nào mà tốt số thế! – Nhật Hạnh nói rồi chống cằm ngước mặt ra ngoài cửa sổ để ngắm sao. Cô nàng bắt đầu mơ mộng những viễn cảnh tươi đẹp với cái gã đẹp mã Khắc Long.
-Hắn ta có gì hay ho chứ? Xui xẻo cho đứa nào bị hắn ta hôn! – Minh Trúc nói rồi bực bội bước ra ngoài hiên.
Cô hiểu cái nhân vật “may mắn” mà Nhật Hạnh nói chính là cô. Trúc chẳng thấy mình may mắn một chút nào hết, ngược lại, cô cảm thấy khó chịu và bực bội lắm. Cô chỉ còn biết khẽ chắp tay lên cầu nguyện, hi vọng lúc đó không ai kịp để ý đến cô là ai, cô không muốn bị người ta xỉa xói và đồn thổi linh tinh.
Bỗng! Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Minh Trúc.
- Ớ… ơ… – Cô ấp a ấp úng, trong bóng đêm nên cô không nhìn ra đó là ai. Định thần một hồi thì cô mới thốt lên – Trời đất! Anh Hiếu Thiên! Anh làm em giật hết cả mình!
-Không học bài mà ra đây ngồi là sao? – Hiếu Thiên nói rồi bước lại ngồi sát bên cô.
-À… Em ra ngồi thư giãn một lát rồi lại vào học ngay ý mà! – Cô gãi đầu, sau đó ngồi khép nép lại một chút.
Ngập ngừng một lát, Hiếu Thiên nói:
-Chuyện khi sáng… cho anh xin lỗi nha! Vì anh mà để em chịu thiệt thòi!
-Không! Không sao đâu! – Minh Trúc xua tay nói. Cô cảm thấy hơi khó chịu chứ kì thực không dám suy nghĩ hay trách móc anh về điều đó cả.
Ngồi thêm một lát nữa, Minh Trúc chào anh rồi lại bước vào phòng học bài. Được nói chuyện với cô một lát khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Anh thích được lắng nghe giọng nói của cô, thích được ngắm nụ cười của cô. Có lẽ, anh thích tất cả mọi thứ thuộc về cô.
o-0-o
Minh Trúc.
Sáng hôm sau, thời tiết bên ngoài vẫn se se lạnh ở 26 độ của những ngày đầu xuân. Ở đằng đông Mặt trời mới bắt đầu hửng lên. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, chợt thấy lòng mình bình yên lạ. Thi thoảng, từng đợt gió rít qua khiến tôi cảm thấy hơi lạnh nhưng mỗi lần quay sang bên phải mình, tôi luôn nhìn thấy Hiếu Thiên mỉm cười với tôi nên lòng lại thấy ấm áp hơn nhiều. Anh luôn cho người bên cạnh một cảm giác ấm áp, gần gũi và thoải mái như vậy đấy. Phải chăng anh là ông Mặt trời thứ hai?
Vừa đi chúng tôi vừa trò chuyện vui vẻ với nhau nên con đường đến trường như ngắn lại bớt mấy phần, mới đó mà tôi và anh đã có mặt ở trường học rồi.
Bụng tôi bỗng kêu lên ùng ục một cách vô duyên. Đáng lẽ tôi ăn sáng ở nhà nhưng tối qua mãi mà không ngủ được nên dậy trễ và không kịp ăn sáng.
Trong khi tôi thì ngượng muốn chín cả mặt vì cái bụng đáng ghét thì Hiếu Thiên chỉ mỉm cười, anh không nói gì mà chạy ra trước cổng trường mua cho tôi ổ bánh mì kẹp thịt. Anh đúng thật là tốt, luôn biết quan tâm người khác một cách tâm lí làm sao!
Tôi ngại ngùng đón lấy ổ bánh mì. Lí nhí cảm ơn anh sau đó chào tạm biệt anh và bước về lớp như thường lệ. Vừa đi tôi vừa ngấu nghiến ăn. Vị thơm của lát chả quyện với vị cay cay của tương ớt, chua chua của dưa giá muối và lát dưa leo thanh mát, chút hăng của cọng hành tạo nên hương vị thật đặc biệt. Bây giờ tôi mới biết là bánh mì kẹp thịt bà Đông bán trước cổng trường ngon như thế đấy! Bởi vì thay cho 5 ngàn ăn bánh mì sáng, tôi ăn mì gói 2 ngàn để tiết kiệm thêm một khoản tiền nhỏ, được chừng nào hay chừng ấy. Qủa thật bánh mì đối với tôi cũng là một thứ vô cùng xa xỉ.
Chợt, ổ bánh mì nóng giòn của tôi rơi xuống đất. Thì ra có một gã đáng ghét nào đấy đã làm cho nó tuột khỏi tay tôi và chao đảo rơi. Tôi tiếc rẻ ổ bánh mì, trong bụng đang giận lắm, tôi ngước mặt lên:
-Này! Ổ bánh… Khắc… Khắc… -Tôi lại nhẹ giọng hơn khi phát hiện đó là Khắc Long – Tại sao anh làm rơi ổ bánh mì của tôi? – Tôi vùng vằng nói, không che dấu sự tức tối của mình nhưng ánh mắt tôi vẫn thế, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn vì đôi mắt hắn thực sự rất đáng sợ.
Khắc Long thở dài, hắn lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu:
-Chỉ là ổ bánh mì thôi cơ mà? Làm gì mà quan trọng thế? Anh muốn chiều nay cưng đi ăn kem với anh! Nói nhanh kẻo anh đổi ý!
-Anh đ..i..ê… – Tôi định bảo hắn “đ iên” nhưng lát sau lại rút lại từ đó vẫn vì… không muốn gặp rắc rối – À không! Anh bị làm sao à? Tại sao tôi phải đi cùng anh?
-Bởi vì… nếu cưng không đi cùng anh thì cái vụ thằng cha hôm qua anh sẽ không để yên đâu! Anh bảo đàn em điều tra rồi, cưng ở xóm trọ sau trường học chứ gì? Chiều nay anh trực tiếp tới đón cưng!
Tôi thật sự không hiểu cái con người này… sao mà vô duyên thế! Tôi là cái gì của hắn ta mà hắn ta lại gọi tôi là “cưng” cơ chứ? Tôi bắt đầu nhận thức được, hình như… hắn thích tôi.
-Thế nhé! – Hắn bỗng nói, nhờ vậy mà dòng suy nghĩ vẩn vơ của tôi mới kịp dừng lại. Tôi trừng mắt:
-Tôi sẽ phải đi ăn kem với anh sao?
Khắc Long gật đầu, sau đó nhếch mép cười một cách đầy quyến rũ.
-Tôi không đi được chứ?
-Cô phải đi! – Hắn gằn lên từng chữ và cầm lấy tay tôi, siết mạnh. Lần này tôi chẳng dám rên la gì, chỉ gằm mặt rồi nói:
-Ở đâu? Nói cho tôi địa điểm. Tôi sẽ đến, anh không cần đến chỗ tôi. Nhưng nên nhớ rằng, tôi đến là vì Hiếu Thiên, không vì mục đích gì khác. Anh hiểu chưa?
Tôi không muốn Khắc Long đến khu trọ vì đến đó thì mọi người sẽ biết, đặc biệt là Hiếu Thiên. Chắc chắn nếu biết tôi vì anh mà đi chơi với Khắc Long thì anh sẽ tức giận và dằn vặt bản thân mình lắm.
Khắc Long dùng tay hất hất mái tóc đen được cắt tỉa sành điệu sang một bên, hắn ngước lên trời sau đó xỏ tay vào túi:
-Nhà hàng kem Ý, cưng biết chứ?
-Ở cạnh nhà sách Nam Đàn?
-Đúng rồi đó! Cưng tới thì nói với họ là khách của cậu Long. Thế là được!
Nói rồi hắn lại đi một cách ngông nghênh, không quên bỏ lại sặc mùi nước hoa. Tôi trề môi nghĩ thầm: “ Con trai gì mà điệu chảy nước!”
Rì rầm… Rì rầm…
Trời đất! Lúc này đây tôi mới phát hiện ra rằng xung quanh mình biết bao nhiêu là người đang bu kín quanh tôi. Tôi biết là vì nãy giờ tôi nói chuyện với Khắc Long nên đã gây ra một sự chú ý không hề nhỏ. Mặt tôi bắt đầu đỏ ửng lên vì tôi không quen nhận quá nhiều “sự quan tâm” như thế này. Tôi tặc lưỡi quay sang mọi người nói bằng giọng ái ngại:
-Khắc… Khắc Long… Hắn ta… hắn ta đòi nợ tôi ấy mà… Là đòi nợ đó! Không phải! Không phải như mọi người nghĩ đâu!
Vừa dứt câu, tôi liền chạy vù vào lớp bằng tốc độ của tên lửa. Vừa chạy tôi vừa khấn trời khấn đất cho bọn họ tin lời tôi. Chứ không tôi gặp nguy hiểm là cái chắc.
Tôi tức Khắc Long lắm, tại sao hắn lại bắt ép tôi làm theo ý của hắn chứ? Nếu không vì Hiếu Thiên thì còn lâu tôi mới đồng ý. Mà tức nhất là ổ bánh mì thân yêu của tôi. Tôi mới ăn chưa được đến một nửa cơ mà… Tiếc quá đi!
Chương 2
Chương 2
Cũng may là bữa nay tôi đã chuyển ca chiều thành ca tối nên mới đến chỗ nhà hàng kem mà Khắc Long hẹn được.
Nhà hàng Kem Ý đó rất nổi tiếng ở thành phố này, tôi cũng đi qua đó nhiều lần rồi nhưng chưa bước chân vào trong bao giờ cả, nó quá sang trọng và xa xỉ đối với tôi mà!
Ngập ngừng mãi tôi mới dám bước chân vào trong. Chẳng hiểu sao chị lễ tân lại bước đến chỗ tôi một cách quan tâm đặc biệt:
-Chào quý khách! Qúy khách có phải là khách của Khắc Long thiếu gia…?
Tôi cười gượng, khẽ gật đầu. Thì ra là do tôi là khách của Khắc Long nên mới nồng nhiệt được như thế.
Tôi theo bước của chị ấy lên lầu trên. Tôi thật sự choáng ngợp trước sự sang trọng, hiện đại của Nhà hàng. Toàn bộ nhà hàng được sơn bằng màu xanh lá nhạt, trông cực kì là tươi mát, nước sơn trông xịn lắm chứ không phải như chỗ trọ của nó, tường chỉ được quét sơ bằng vôi. Mà quên! Tại sao tôi lại có thể so sánh chỗ này với nhà trọ của tôi được chứ nhỉ? Thật là khập khiễng quá!
Hết ngạc nhiên này tôi lại đi đến ngạc nhiên khác, tường ở đây còn được vẽ tỉ mỉ các họa tiết như cây cối, các cô gái hay là những con vật đáng yêu và còn có cả hình đầu lâu đáng sợ mà uy nghiêm nữa. Nội thất ở đây thì khỏi phải bàn, chỉ cần tưởng tượng rằng mình được sử dụng nó, ngồi lên nó, nằm dài lên nó thôi cũng đã đủ thấy hạnh phúc và cuộc đời như lên mây rồi. Chứ đâu như bàn ghế ở chỗ trọ tôi, ngồi phải nhẹ nhàng và cẩn thận chứ không là gãy như chơi! Nghĩ mà cũng thấy rùng cả mình.
Chị lễ tân dừng lại ở một căn phòng, ở bên ngoài có ghi chữ “VIP”. Chị đẩy nhẹ cửa ra, tôi khẽ cúi người chào chị rồi bước vào trong phòng. Thì ra Khắc Long vẫn chưa đến! Điều này không khiến tôi cảm thấy khó chịu mà ngược lại, tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tôi run sợ khi gặp hắn.
Tôi từ từ ngồi vào ghế một cách khép nép, căng thẳng. Dù căn phòng chỉ có mình tôi nhưng tôi vẫn không bỏ được cái thái độ khác thường ngày đó, có lẽ là do không khí trang trọng ở nơi đây chăng? Ở căn phòng này, tất cả mọi thứ đều nhẹ nhàng chỉ có riêng tiếng nhạc là không, nhạc rộn rã và sôi động, xem ra thì không phù hợp cho lắm. Mà tôi cũng không thích loại nhạc ồn ào này, nhẹ nhàng và sâu lắng mới là sở thích của tôi.
Một lát sau, chính xác là khoảng hơn 15 phút, cánh cửa mới được mở ra lần nữa, thì ra là Khắc Long đã đến, bên cạnh hắn là cô phục vụ. Tôi cố tình ngó lơ đi chỗ khác, tôi không dám đối diện với hắn.
-Cưng tới lâu chưa? – Khắc Long ngồi vào ghế đối diện, sau đó ngoảnh đầu nhìn thẳng vào mặt tôi mà hỏi.
Lúc này tôi mới quay mặt lại, lắc nhẹ đầu:
-Cũng mới!
-Bây giờ cưng gọi món đi! Sau đó chúng ta nói chuyện!
-Tôi dùng gì cũng được! – Tôi đáp.
Hắn không nì nài tôi chọn món mà chỉ kêu cô phục vụ lấy tất cả các món kem đắt tiền nhất ra đây. Hắn cư xử đúng theo lối công tử nhà giàu.
Căn phòng im lặng trong chốc lát. Tôi không nhìn hắn nhưng cũng nhận ra được rằng hắn đang nhìn tôi chằm chằm, thậm chí là không chớp mắt. Sở dĩ tôi nhận ra điều đó là vì mỗi ánh mắt của hắn đều như có ma lực, nó khiến người đối diện luôn cảm thấy sợ hãi. Tôi vẫn thế, cúi gằm mặt xuống và không nói gì.
Bất chợt, Khắc Long cười phá lên, hắn lại nâng lấy cằm tôi:
-Anh tưởng cưng là mấy cô gái đáng yêu, thích phá phách như trong truyện cơ chứ? Anh chỉ thích mẫu người phá cách như vậy thôi. Nhưng mà… cưng yên tâm đi! Bữa nay anh đổi sang thích mẫu người như cưng rồi! Anh sẽ “tút” lại 180 độ cho cưng, tóc tai, trang điểm đủ hết! Anh sẽ khiến cưng không thua gì bồ cũ của anh – hoa khôi Mai Thư.
Bỗng, một cô gái chạy xồng xộc vào ngay. Tôi kịp nhận ra đó chính là Mai Thư. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ rất giận dữ và bắt đầu dọa nạt tôi nhưng không, cô ấy chỉ khóc.
-Tại sao hả Khắc Long? Chẳng phải là chúng ta đã yêu nhau hơn 1 tháng rồi sao? Chẳng phải em là người đầu tiên anh yêu lâu đến thế sao? Sao lại bỏ em…
Tôi lại nhầm thêm một lần nữa, tưởng chừng như hắn ta sẽ giấu diếm tôi nhưng hắn như muốn đổ thêm dầu vào lửa, hắn quàng tay vào cổ tôi, cười nhếch mép:
-Vì cô gái này đây! Bây giờ thì cưng đi ra ngoài đi, Mai Thư! Anh và cô ấy cần nói chuyện.
Mai Thư gạt vội nước mắt, cô bước lại rồi bất ngờ cầm nhẹ lấy tay tôi:
-Tôi khuyên cô thật lòng đó! Tránh xa hắn ta ra đi! Hắn là một gã sở khanh không hơn không kém! Rồi cô cũng như bao người… Sẽ bị hắn tẩy bỏ khỏi cuộc đời mà thôi!
Nói xong, Mai Thư bỏ đi một mạch. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy không làm gì tôi mà còn khuyên tôi nữa. Cô ấy thật tốt! Thật ra, tôi cũng muốn tránh xa Khắc Long lắm chứ nhưng… vì Hiếu Thiên…
-Cưng tên Minh Trúc?
Gật.
-Học 10a7?
Gật.
-Chưa có bạn trai?
Gật.
-Làm bạn trai anh, ok?
Theo phản xạ, tôi đang định gật một cái thì mới giật nảy mình. Trời đất! Khắc Long đang đề nghị tôi làm bạn gái hắn đấy?! Tôi không để ý đến nỗi sợ hãi của mình về gương mặt máu lạnh của hắn nữa mà nhìn hắn chằm chằm. Hắn bật cười:
-Sao cưng không gật nữa đi?
Tôi không trả lời câu hỏi của hắn mà ngơ ngác hỏi lại:
-Anh đùa đấy à?
-Nghiêm túc.
-Không bao giờ! – Tôi hét toáng lên, hắn ta thật là quá đáng lắm rồi. – Anh quên ngay cái chuyện đó đi!
Bỗng, cánh cửa lại được mở ra. Cô phục vụ mang đến hơn 20 ly kem đủ loại, đủ màu sắc khác nhau trông đến là ngon miệng. Nhưng tôi bỏ qua mấy thứ ngon lành đó mà cứ nhìn hắn, không chớp mắt. Tôi cố gắng nhìn sâu trong ánh mắt hắn, muốn xem thử thực sự hắn đang nghĩ gì, muốn gì ở tôi?
Khắc Long đưa tôi cái thìa, sau đó nheo mắt nói:
-Cưng ăn kem đi, thích ăn cái gì thì ăn! Không thích loại này thì gọi loại khác! Anh bao nên cưng cứ thoải mái đi!
Tôi cầm lấy cái thìa nhưng mắt vẫn không thôi nhìn hắn. Hắn lại bật cười:
-Gì mà nhìn anh lắm thế? Bộ anh đẹp trai quá nên cưng mê rồi hả?
Tôi khẽ “hừ” một tiếng, lúc này đôi mắt tôi mới chịu buông tha cho hắn. Tôi nhìn một lượt kem rồi nếm thử từng loại.Công nhận ở đây xứng dáng là nhà hàng Kem Ý trứ danh, tôi ăn mà chẳng thấy chán tí nào hết. Đây cũng chính là lần đầu tiên tôi được ăn những loại kem ngon như vậy. Bình thường tôi chỉ ăn kem ốc quế 2 ngàn/1 que bán ngoài cổng trường thôi.
Khắc Long bảo rằng mỗi ly kem ở đây đều trên 50 ngàn/1 ly cả. Tôi nghe mà phát hoảng nhưng mặc kệ, hắn trả tiền chứ tôi có trả tiền đâu! Tôi phải làm cho hắn cạn tiền cháy túi để lần sau hắn sợ, không dám đụng chạm đến tôi nữa mới được!
Hắn không ăn mà chỉ nhìn tôi ăn và cười cười. Tôi ăn một ít nữa xong rồi quyết định “ gác thìa”. Hắn liền chống cằm, hỏi:
-Muốn ăn gì nữa thì cứ gọi!
Tôi lắc đầu.
-Thế thích đi đâu chơi? Anh dẫn đi!
-Tôi đã đến đây theo lời hứa rồi. Bây giờ tôi về được rồi chứ?
-Được rồi! – Chỉ chờ có thế, tôi đứng dậy quay lưng ra về nhưng hắn vội chộp tay tôi lại:
-Khoan! Ra về ngày mai ở lại trường đợi anh nhé cưng!
-Không việc gì tôi phải ở lại trường hết! Anh quên đi! – Nói rồi tôi vùng vằng bỏ đi, cái thằng cha này khố n nạn thiệt, sao hắn cứ thích làm tới thế nhỉ?
-Ngày mai có ở lại hay không là tùy ở cưng thôi! Nhưng tôi không chắc cái gã bạn cưng sẽ được yên thân đâu đó!
Tôi gằn mặt tức giận rồi quyết định bỏ đi một mạch. Tôi ước hắn không nắm được điểm yếu của tôi là Hiếu Thiên. Chứ không thì… bảy đời tôi mới phải nghe lời hắn răm rắp như thế này! Hừ! Càng nghĩ tôi càng bực quá nhưng mà… kem cũng ngon!
___________________________
Tôi vừa bước ra khỏi Nhà hàng kem Ý thì…
“ Tách! Tách!”
Từng hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống rồi mưa lại nặng hạt hơn, những giọt mưa không định rõ hình thù cứ thế rơi rơi. Mưa thấm vào không khí, thấm vào cây cối và thấm vào những mái nhà xung quanh. Không ngờ mưa lại kéo đến nhanh đến thế, nó khiến tôi không kịp nghĩ rằng mình phải trú ở đâu. Chợt! Tôi cảm thấy mình không bị ướt nữa. Nhưng rõ ràng ngoài trời vẫn đang giăng giăng một màn mưa trắng xóa cơ mà?
Tôi ngước mắt lên trời… Xanh, đỏ, tím, vàng,… Ôi! Nói chung là đủ màu đang hiện ra trước mắt tôi. Đó là một chiếc ô. Là ai đang che cho tôi thế nhỉ? Tôi nghĩ thầm rồi đưa mắt ra sau.
-Hiếu Thiên! Sao anh lại ở đây?
-Anh ra nhà sách. Em ăn kem ở đây cơ à? – Hiếu Thiên nói với vẻ ngạc nhiên. Anh ấy ngạc nhiên cũng đúng thôi, cả xóm trọ tôi đều vậy. Đi qua đây thì nhiều mà chẳng bao giờ dám đặt chân vào. Nó thuộc một đẳng cấp khác với bọn tôi. Nhưng lúc này, tôi không thể nói rằng Khắc Long hẹn tôi ra đây và vì anh nên tôi phải nghe theo lời hắn được.
Tôi cười trừ nhìn anh:
-Bài kiểm tra vừa rồi em được điểm cao nên… tự thưởng cho mình ý mà! – Đây là lần đầu tiên tôi nói dối anh. Bình thường, tôi nói dối rất dở nhưng chẳng hiểu sao lần này Hiếu Thiên lại tin lời tôi ngay.
Tôi đã không biết rằng, anh ấy tin tôi hơn bất kì ai.
-Bây giờ thì về thôi! – Hiếu Thiên nói rồi kéo tôi đi. Thế là cả hai chúng tôi cùng sánh bước trong màn mưa.
Hiếu Thiên bất giác quay lưng lại nhìn về phía Nhà hàng kem. Anh chợt nhận ra, có một bóng dáng ai đó rất giống Khắc Long. Anh cảm thấy hơi kì lạ, hơi ngạc nhiên nhưng rồi anh tự nhủ bản thân rằng, tẩt cả chỉ là trùng hợp, là trùng hợp mà thôi!
o-0-o
Tối hôm đó, như thường lệ tôi và Hiếu Thiên lại đến quán café Mộc Lan ở góc phố để phục vụ từ 6h30 đến 9h30. Tôi chợt có linh cảm chẳng lành…
.
-Qúy khách dùng gì ạ?
-Thứ gì đắt nhất ở đây?
“ Tên nào chơi ngông giống Khắc Long thế nhỉ?” Tôi trộm nghĩ, đang định trả lời thì gã “quý khách” vừa rồi của tôi cũng quay lại. Trời đất! Đúng là Khắc Long.
Mặt tôi bỗng tái đi. Rõ ràng là hắn ta đã điều tra rất kĩ về tôi, tất tần tật mọi thứ. Tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp:
-Đây là Menu.
Khắc Long lắc nhẹ đầu:
-Cưng ngồi xuống cạnh anh đi đã. Hôm nay anh bao hết quán rồi, gọi gì thì có quan trọng đâu chứ!
-Tôi phải làm việc. – Tôi đáp một cách gọn lõn và lạnh lùng nhất có thể. Tôi nghe rõ tiếng tim tôi đang đập nhanh khó kiểm soát, đó là vì sợ hãi và lo lắng.
-Bà chủ sẽ không trách mắng cưng đâu! Ngồi xuống đi! Có gì anh chịu! – Vừa nói, hắn ta vừa nắm lấy tay tôi. Tôi vội giằng ra, nhắc lại câu nói vừa nãy:
-Tôi phải làm việc.
Nói rồi, tôi tính bỏ đi thì Khắc Long kéo tôi lại và thì thầm vào tai, từng lời nói rõ mồn một:
-Anh có thể khiến thằng cha đó bị đình chỉ học đó! Cưng tin không?
Tôi nuốt nước bọt cái ực. Tôi bắt đầu cảm thấy cái áp lực đang đè nặng trên vai tôi, trên đầu óc tôi. Thật là tức quá đi mất! Tôi luôn phải nhường nhịn hắn một cách khó chịu như vậy đấy.
Bỗng! Hiếu Thiên bước lại:
-Có chuyện gì vậy, Minh Trúc? – Dứt câu, anh mới kịp nhận ra sự có mặt của Khắc Long, gương mặt hiền hòa của anh bỗng ghì chặt lại – Đừng có làm khó cô ấy!
-Tao có làm khó gì Minh Trúc đâu! – Khắc Long đáp với vẻ thờ ơ rồi quay sang phía tôi – Nói xem! Nãy giờ anh có làm khó gì cưng không?
Tôi thở hắt, nhắm ghiền mắt lại rồi lắc nhẹ cái đầu trong sự thất vọng của Hiếu Thiên. Anh thở dài, đưa mắt nhìn đi chỗ khác:
-Có thật hắn ta không làm gì em không?
Tôi gật đầu.
-Thấy chưa? Giờ thì mày đi ra chỗ khác! Tao nói chuyện với cô ấy!
-Tôi không đi. Cậu dùng gì tôi sẽ lấy! – Hiếu Thiên bình tĩnh nói rồi siết nhẹ lấy bàn tay tôi – Minh Trúc! Em cứ đi phục vụ ở các bàn khác! Ở đây cứ để anh!
Tôi chỉ chờ có thế, bỏ đi một mạch, không để cho Khắc Long kịp làm khó gì thêm. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn chưa thực sự nhẹ nhõm được bởi vì có thể Khắc Long sẽ gây chuyện với Hiếu Thiên cũng nên.
Tôi lắc đầu cho qua rồi đi sang bàn số 10 dọn đồ.
o-0-o
Đến 9h30. Xong công việc của mình, tôi ra cổng đợi Hiếu Thiên cùng về. Bà chủ nhờ anh sửa cái đồng hồ nên phải ở lại thêm một lát.
Bỗng. Một đôi bàn tay siết nhẹ lấy hông tôi. Tôi giật mình quay lại, suýt nữa la toáng lên thì bàn tay ấy lại vội vàng bụm miệng tôi.
-Anh đây mà cưng! Làm gì mà hoảng thế!
Trời tối nên tôi không kịp nhận ra đó là ai nhưng mà… nghe cái giọng và kiểu cách nói đó thì không ai khác ngoài Khắc Long rồi. Hắn ta là đồ nhận vơ biến thái.
Tôi gắt lên:
-Tôi không phải là bạn gái anh để mà anh thoải mải tự do thích ôm thì ôm, thích làm gì thì làm đâu!
-Ủa? Bộ cưng không phải bạn gái anh hả? Uả? Chứ anh nhớ lộn hả? Nhưng mà… anh không nhớ lộn người va vào anh sáng qua đâu, cưng à! – Khắc Long bắt đầu dở giọng đe dọa. Mỗi lần như vậy tôi như muốn sôi ruột sôi gan nhưng cũng không làm được gì, ai bảo hắn nắm được điểm yếu của tôi chứ? Hắn ta là đồ bỉ ổi.
-Anh về đi! Đừng có làm phiền tôi nữa! Về đi! – Tôi xua xua tay, đuổi vội hắn đi. Tôi sợ Hiếu Thiên ra thấy cái cảnh không hay này.
Khắc Long leo phóc lên chiếc motor phân khối lớn rồi đáp:
-Tất nhiên rồi! Anh ở đây làm gì nữa nhưng mà… cưng lên xe anh chở cưng về!
Tôi đang định “Không!” thì hắn đã nhảy xuống xe và bế xốc tôi lên xe một cách nhanh gọn nhất. Hắn đưa tôi cái mũ bảo hiểm sau đó… Vù! Vù!… Chiếc xe lao trên đường phố với tốc độ muốn vỡ tim. Tôi sợ vô cùng và đành ôm lấy hông hắn. Hắn thích thú nhếch mép cười sau đó cứ tiếp tục lạng lách khiến tôi gần phát khóc.
Tốc độ đã khiến tôi quên đi sự đáng sợ của Khắc Long. Tôi gục vào người hắn để tìm một sự chở che.
Tôi đã quên mất Hiếu Thiên…
o-0-o
Hiếu Thiên.
Sửa xong đồng hồ cho bà chủ, tôi bước ra ngoài cổng để cùng về với Minh Trúc. Tôi ngó quanh mà chẳng thấy cô ấy đâu, tôi vào trong quán hỏi lại nhưng cũng không có, tôi bắt đầu cảm thấy đôi chút lo lắng. Tôi hối hả chạy đi tìm xung quanh khu đó nhưng kết quả vẫn vậy.
“ Hay là cô ấy về nhà rồi?” – Nghĩ vậy tôi liền chạy vào trong quán xin gọi một cú điện thoại về nhà trọ. Đúng như tôi nghĩ, cô ấy đã về trước. Mà kể cũng lạ kì thật! Từ trước đến nay – kể từ khi hai chúng tôi đi làm chung ở quán café này đến nay, chưa bao giờ Minh Trúc về mà không có tôi ở bên cạnh cả.
Tôi thở dài, sau đó lại cất bước về nhà. Lòng buồn thiu.
o-0-o
Minh Trúc.
Về đến nhà, thấy tôi không đi cùng với Hiếu Thiên, nhỏ Đan Quỳnh và Nhật Hạnh đã bu lại hỏi:
-Anh Thiên đâu mà không về cùng cậu?
Tôi nhún vai viện cớ:
-Tớ phải về trước! Hôm nay có nhiều bài tập phải làm cơ mà! – Nói rồi tôi lấy đồ đi tắm luôn. Tôi sợ ngồi nói một hồi lại bại lộ hết mọi chuyện thì nguy to, Nhật Hạnh và Đan Quỳnh cũng là hai đứa tinh ý lắm nên tôi phải cẩn thận hết sức.
Tắm rửa xong xuôi mà tôi vẫn chưa thấy Hiếu Thiên đâu. Tôi bắt đầu cảm thấy có lỗi nhưng mà thật ra đó đâu phải là lỗi của tôi? Đó là lỗi của Khắc Long đấy chứ! Tôi đâu có tự nguyện về cùng hắn, là hắn ép buộc tôi đấy thôi! Tôi gật gù tự bảo với lòng mình như vậy, sau đó lại ôm quyển sách lên học bài.
“ Két!” – Nghe tiếng kéo cổng, tôi cũng hơi run nhưng cũng chạy ra liền, tôi phải ra nhận lỗi với anh Thiên.
-Anh về rồi đấy à? Em xin lỗi vì lúc nãy đã về trước!
-Không sao! – Hiếu Thiên lắc nhẹ đầu – Chỉ có điều… sao em không đợi anh cùng về? Đi một mình nguy hiểm lắm em có biết không? – Anh nói, lộ rõ vẻ lo lắng tột cùng. Tôi nhận ra điều đó chứ nhưng… biết làm sao bây giờ, tôi đành nói dối anh thêm một lần nữa:
-Em định chờ anh nhưng mà lúc đó An Nhiên đi ngang qua, thấy em nên chở em về luôn vì hôm nay… có nhiều bài tập quá! Em về sớm được chừng nào… tốt chừng đó mà! – Tôi nói và nhìn đi chỗ khác, tôi không đủ can đảm để nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, tôi sợ anh phát hiện ra tôi nói dối rồi sẽ buồn… Tôi tự hứa với lòng mình, từ nay sẽ cố gắng không nói dối anh thêm một lần nào nữa! Tôi sẽ cố gắng!
Chương 3
180 độ thay đổi :::…
Có những sự thay đổi là đúng đắn
Có những sự thay đổi là sai lầm
Đúng đắn hay sai lầm đều không quan trọng khi…
Tôi bị ép buộc.
Ra về ngày hôm sau. Tôi bảo với Hiếu Thiên rằng mình phải đi mua vài cuốn sách nên sẽ về trễ và không ăn cơm ở nhà. Anh ấy muốn đi cùng tôi nhưng tôi cố từ chối khéo cho anh ấy về trước. Tôi thở dài, tự nhéo mình một cái thật đau vì cái tội lại nói dối anh.
“ Hiếu Thiên à! Tha lỗi cho em nhé! Em cũng chỉ vì anh thôi mà…”
Đợi học sinh từ các lớp học ra về hết, tôi mới bước lại phía cổng trường đợi Khắc Long. Hắn ta lúc nào cũng bắt con gái phải chờ, tôi đã tưởng mình là ngoại lệ nhưng không, hắn ta cũng đến trễ đối với tôi. Tôi thì có gì đặc biệt chứ. Tôi nhầm!
1 phút… 2 phút… 3 phút… 5 phút rồi 15 phút trôi qua…
Tôi chợt nghe thấy tiếng rồ ga kinh hãi từ xa. Tôi đoán chắc đó là Khắc Long. Qủa đúng thật, chưa đầy 30 giây kể từ khi tôi nghe tiếng xe, hắn đã có mặt ở chỗ tôi và mỉm cười nhếch mép, một điệu cười quen thuộc:
-Cưng đợi anh lâu chưa?
Gật.
- Lúc nãy anh đi uống bia với tụi đàn em! Thôi, lên xe anh chở cưng đi.
Tôi e dè một chút nhưng rồi cũng lại gật. Tôi leo lên xe hắn một cách khó khăn. Sau khi đã yên vị trên nó, Khắc Long mới bắt đầu rồ ga cho xe chạy. Tôi hỏi mãi nhưng hắn chẳng nói rằng sẽ đưa tôi đi đâu. Tôi cũng chẳng đoán được.
o-0-o
Hắn không đưa tôi đến tiệm ăn như hôm qua mà lại dừng xe ở… Beauty Salon – một tiệm làm tóc thẩm mỹ.
Tôi ngớ người hỏi hắn:
-Anh cắt tóc à? Tôi không có khiếu lựa kiểu tóc nào phù hợp cho anh đâu!
-Ai bảo anh sẽ cắt tóc chứ! – Hắn trề môi – Anh nói rồi! Anh sẽ biến cưng thành nàng Thiên Nga xinh đẹp. Đầu tiên sẽ là kiểu tóc. – Hắn nheo mắt đa tình nói rồi kéo tôi vào trong. Tôi cứ như là một con rối ngốc nghếch, cứ làm theo lời hắn mà không chút phản kháng gì.
.
-Không! Tôi không uốn tóc đâu! – Tôi vùng vằng hét lên, suýt chút nữa là tôi đã bỏ đi khỏi cái tiệm làm tóc chết tiệt này rồi.
Hắn ta nghĩ mình là ai chứ? Là bố? Là mẹ? Là người định đoạt cuộc đời của tôi hay sao mà lại muốn biến tôi thành thế nào cũng được? Hắn quá lố lắm rồi. Nhất định tôi sẽ không uốn tóc, không nhuộm tóc và cũng sẽ không để hắn làm gì tôi hết!
-Tôi đi đây! – Tôi quyết định làm vậy nhưng Khắc Long bước lại và nhanh như cắt… hắn hôn tôi… Tôi run người, nhìn hắn đầy căm phẫn rồi ngất đi.
.
Tôi đã mê man chẳng biết gì trong mấy giờ đồng hồ liền.
Bất chợt, tiếng còi xe inh tai làm tôi choàng tỉnh. Mở mắt ra, tôi đang đối diện với ai thế này? Đó là cô gái nào mà sao lại trông rất giống tôi?
Bình tĩnh lại, tôi mới biết tôi đang đứng trước một cái gương. Đôi mắt không mấy to ấy, cái mũi không hề cao ấy và cả làn môi ấy… Trời đất! Người trong gương… đúng là tôi đây mà?! Nhưng mái tóc được nhuộm nâu hạt dẻ, bồng bềnh ở phía trên và uốn lọn ở phía dưới còn tôi có mái tóc đen dài ngang lưng cơ mà! Đó đâu phải là tôi???
Khắc Long mỉm cười hài lòng rồi quàng lấy cổ tôi:
-Kiểu tóc này xem ra hợp với cưng đó! Lúc trước cưng để mái tóc đen thẳng nhìn không có đẹp bằng đâu!
Tôi cắn chặt môi, thì ra đó là tôi thật.
Tôi muốn đấm, muốn đánh, muốn đá hắn ta mấy cái nhưng không được. Tôi vừa giơ tay ra là hắn đã vội chộp lại, đã thế lại còn hôn lên tay tôi nữa, mỗi lần như vậy tôi lại rụt tay lại và không dám làm gì hắn nữa, chỉ còn biết tức thầm trong bụng mà thôi!
-Bây giờ cưng đã thấy đói chưa? Đói rồi thì anh sẽ dẫn cưng đi ăn! Cưng muốn ăn món Ý, món Nhật, món Pháp hay là món Hàn Quốc?
Lúc này, hắn mới nhận ra tôi đang bật khóc thút thít, khóc tức tưởi.
-Uả? Sao vậy? Mái tóc này đẹp lắm cơ mà!? Trông cưng rất xinh đó! – Hắn bắt đầu nịnh tôi. Nhưng tôi không cần! Bây giờ tôi chỉ cần yên ổn, chỉ cần Hiếu Thiên không nghi ngờ gì tôi chứ tôi không cần xinh đẹp gì hết! Tôi không cần!
-Nè! Cưng kì ghê đó! Chưa bao giờ anh đi chơi với cô gái nào mà để họ khóc hết à nha! Chỉ có khi chia tay họ mới khóc thôi đấy! – Khắc Long nói, mặt hắn bắt đầu hằm lại. Hắn cảm thấy bực bội vô cùng. Hắn bỏ đi:
-Mặc kệ cô! Thích khóc thì cứ khóc! Thích làm gì thì cứ làm! Cứ việc!
Hắn đã không còn âu yếm gọi tôi là “cưng” nữa… mà gọi tôi là “cô” một cách hờ hững như thế đấy! Hắn giật phăng cái áo khoác, choàng nhẹ lên người sau đó lôi cái mũ bảo hiểm ra. Chỉ khi nghe thấy tiếng rú ga thường ngày của hắn, tôi mới nhận ra rằng… hắn đã thật sự tức giận và quyết định bỏ tôi lại ở đây một mình.
Tôi cảm thấy hơi chút hụt hẫng. Tôi không tin rằng hắn có thể tức giận với tôi, tôi đã nghĩ rằng hắn rất thích tôi nên sẽ không bỏ tôi lại… thế mà…
Tôi lấy tay gạt nhẹ hàng nước mắt và lại soi mình trước gương. Tôi mỉm cười trong sự đau khổ, tôi thấy tôi thật đẹp nhưng… tôi cũng đã trở thành người xa lạ trong cái xóm trọ nghèo. Tôi không muốn mọi người xem tôi là kẻ chơi trội, kẻ chơi ngông.
Tôi ra hỏi chị làm tóc:
-Chị ơi! Muốn làm lại mái tóc cũ có được không ạ?
-Được! Nhưng hết 300 ngàn đó em!
Từng lời nói nhẹ nhàng của chị thế mà tôi nghe thì cứ như sét xẹt ngang tai.
300 ngàn – số tiền quá lớn đối với tôi.
300 ngàn – tiền ăn một tháng của tôi.
300 ngàn – trong túi tôi vào lúc này thì làm gì có ngần đấy tiền cơ chứ?
Tôi vội lắc đầu:
-Vậy thôi chị ạ! – Nói rồi tôi bước ra khỏi Beauty Salon. Lòng nặng trĩu.
o-0-o
Khắc Long.
Tôi tăng ga hết cỡ. Bây giờ tôi chỉ muốn tông xe, bị tai nạn cho bỏ tức thôi! Minh Trúc, cô ta là kẻ vô ơn. Tôi đã làm cho cô ta xinh đẹp hơn thế mà cô ta lại khóc, lại trách tôi. Loại con gái ấy tôi chưa gặp bao giờ nhưng cũng chẳng gây cho tôi hứng thú gì. Tôi là một thiếu gia có tiền, có quyền còn cô ta thì chẳng có gì cả. Cô ta nghĩ mình là ai mà có thể lên mặt với tôi? Đến cả Mai Thư – một hot girl học giỏi, có tiền, có địa vị hơn cả tôi đây này cũng chưa dám làm điều đó với tôi huống gì đến loại con gái hèn mọn như cô ta chứ?
Tôi quyết định sẽ quay lại Beauty Salon để làm lại tóc cũ cho cô ta và chấm dứt cái trò tán tỉnh dở hơi này của mình. Tôi buông tha cho cô ta. Nghĩ là làm, tôi quay xe lại và đến đó ngay.
-Chị Xuân! Chị làm lại tóc cũ cho con bé lúc nãy cho tôi!
-Khắc thiếu gia! Cô bé về được gần 30 phút rồi!
Thì ra là Minh Trúc đã về. Có lẽ là cô ta nghĩ tôi sẽ mặc kệ cô ta hay là cô ta thấy kiểu tóc đó đẹp và cố tình làm bộ làm tịch với tôi? Thôi mặc kệ! Bây giờ tôi không thèm nghĩ đến chuyện cái cô Minh Trúc rắc rối đó nữa mà sẽ tiếp tục đi chơi bi-a với tụi đàn em.
o-0-o
Minh Trúc
Tôi cố gắng đi càng chậm càng tốt nhưng rồi thì cũng đến nhà trọ. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi quyết định sẽ nói dối thêm một lần nữa, tôi không thể để Hiếu Thiên tự trách bản thân về những chuyện vừa xảy ra được.
Tôi vừa đẩy cổng ra là đã thấy bóng Hiếu Thiên chạy ra đón. Anh mỉm cười mừng rỡ:
-Minh Trúc về… – Anh bỗng sững người lại. Tôi hiểu tất cả là vì mái tóc sành điệu của tôi lúc này. Tôi cố gắng cười dù trong lòng đang buồn rười rượi.
Anh sững sờ, vuốt mái tóc tôi:
-Em đi mua sách cơ mà! Sao mái tóc lại…???
Tôi đọc được rõ rệt sự thất vọng trong đôi mắt của anh lúc này. Nhưng tôi vẫn cố gắng giũ bình tĩnh mà đáp:
-Em đi làm tóc. Em muốn thay đổi mình một tí, không được sao? – Tôi nhún vai rồi bước vào trong phòng để lại trong anh một nỗi buồn khó tả, anh cảm thấy mọi chuyện trong mấy ngày qua… thật lạ lùng!
.
Lúc này đây tôi chỉ muốn bật khóc thật to nhưng không được, tôi phải cứng rắn hơn! Nhật Hạnh và Đan Quỳnh cũng nhìn tôi đầy bất ngờ. Họ cũng không tin đó là tôi. Cũng phải thôi, chính tôi còn không tin huống hồ là ai.
Nhật Hạnh bước lại phía tôi, mân mê mái tóc:
-Qúy cô xinh đẹp nào đây? Có phải là Minh Trúc không hả trời?
-Tớ đây chứ ai! Chỉ là muốn thay đổi nho nhỏ thôi mà! Việc gì phải ngạc nhiên thế? – Tôi nói rồi thả mình cái phịch lên giường. Tôi đã quá mệt mỏi.
Nhật Hạnh thấy mái tóc tôi như thế thì cũng hơi lạ lẫm nhưng cũng tỏ vẻ thích thú. Riêng Đan Quỳnh thì khác, cô ấy nhìn tôi thở dài, cô ấy buồn và thất vọng giống Hiếu Thiên. Nhưng liệu họ có biết rằng tôi còn buồn hơn họ gấp mấy lần? Rồi tôi lại đành làm lơ.
o-0-o
Sáng hôm sau.
Bên cạnh tôi vẫn là Hiếu Thiên nhưng tại sao cảm giác ấm áp, gần gũi của mọi ngày nay như bị thay thế bởi sự căng thẳng của không khí. Tất cả như muốn nổ tung ra.
Anh không nói với tôi một lời và tôi cũng vậy. Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhìn sang phía anh, tôi muốn đơn giản chỉ là một cái khoác tay nhưng cũng khó quá. Anh không nhìn tôi đến một lần.
Tôi định mở miệng hỏi nhưng rồi lại thôi. Tôi cứ như thế đến mấy lần, sau đó tôi phải cố thuyết phục mình rằng nếu cứ như thế này thì bài kiểm tra hôm nay sẽ bị điểm thấp. Cuối cùng tôi cũng cắn môi hỏi:
-Anh Thiên! Anh giận em à?
Hiếu Thiên vẫn nhìn về phía trước một cách xa xăm. Anh không trả lời câu hỏi của tôi.
-Anh Thiên! Anh giận em à? – Tôi nhắc lại, lòng đâm ra lo lắng. Lúc này anh mới quay sang tôi:
-Ơ… Sao cơ? Anh… làm gì có! Chỉ là… anh đang suy nghĩ một số chuyện thôi!
Tôi mừng rỡ, mỉm cười với vẻ đáng yêu nhất có thể:
-Hì! Thế mà em tưởng anh giận em!
-Em ngốc quá! Anh không giận em đâu! – Hiếu Thiên nói rồi lại khoác vai tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Tôi khẽ tựa vào người anh. Lúc này tôi và anh cứ như một đôi tình nhân thực thụ. Tôi trộm nghĩ rồi lại trộm cười khúc khích vì cái suy nghĩ vẩn vơ đó của mình.
Đến trường. Tôi đang định chào tạm biệt anh để vào lớp thì anh bước đến bên tôi sau đó thì thầm vào tai, lời nói của anh nhẹ nhàng và dịu dàng lắm:
-Em để kiểu tóc này đẹp lắm! Chỉ có điều không phù hợp một chút, một chút thôi!
Tôi không có phản ứng gì, tôi chỉ nhẹ cười cho qua chứ thực lòng thì tôi có vui vẻ gì đâu. Mái tóc này đâu phải là ý muốn của tôi chứ?
Tôi lại bước về phía lớp mình thì chợt nhận ra… mọi người trong trường đều đang đổ dồn mọi ánh mắt về tôi. Tại sao vậy? Tôi hiểu là vì kiểu tóc này. Có lẽ bây giờ, tôi đang rất xinh đẹp chăng?
Bỗng nhiên có mấy chàng trai ùa lại chỗ tôi:
-Hey! Bạn gì ơi! Cho mình làm quen nhé! Bạn xinh quá đi à!
-Bạn học lớp nào vậy? Bạn và tôi kết bạn nghen!
-Ấy xinh thế! Sao mình chưa thấy ấy bao giờ nhỉ? Ấy mới chuyển tới trường này à?
Tôi đang lúng túng không biết phải xử sự như thế nào thì…
- Bọn bay biến ra hết cho tao! Đây là bạn gái của tao! Tao cấm đứa nào dám đụng vào!
Tôi lại tưởng là một anh chàng nào nữa nhưng không, thì ra đó là Khắc Long. Hắn ta hằm hằm bước lại, từng bước chân nện xuống đất như muốn lung chuyển trời đất.
Mấy cậu bạn lúc nãy đang hí hửng, luôn miệng nói không ngớt thì miệng bỗng dưng cứng đờ lại và không nói được gì nữa. Nhờ vậy mà tôi càng nhận ra Khắc Long có uy như thế nào ở cái trường này. Khắc Long bước lại gần tôi hơn, hắn quàng vai tôi và cười nửa miệng, sau đó trở lại vẻ dữ tợn:
- Còn không mau biến ra chỗ khác?
Mấy cậu bạn ấy liền toan nhau chạy đi. Tôi sững sờ nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi. Bốn mắt nhìn nhau, không chớp.
-Tôi tưởng anh đã buông tha cho tôi…?
-Đáng lẽ là thế nhưng xem ra… cưng để mái tóc này trông rất xinh. – Vừa nói, Khắc Long vừa vuốt tóc tôi. Tôi thở dài:
- Tôi không muốn thay đổi thêm bất cứ thứ gì thuộc về con người mình nữa.
-Ra về hôm nay cưng phải đi với anh. Anh sẽ dẫn cưng đi mua đồ để tối nay đi dự sinh nhật một người bạn.
Chương 4
Lần này vẫn ở cổng trường, Khắc Long vẫn đến muộn và người đợi vẫn là tôi. Tôi không hỏi hắn là đi đâu nữa mà cứ thế nhắm mắt và tựa vào lưng hắn một cách bình yên. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu con người hắn thực sự là như thế nào, chỉ có điều tôi không sợ hắn như lúc đầu ngoại trừ mỗi lần hắn lại lôi chuyện Hiếu Thiên ra.
Hắn dừng chân ở một Nhà hàng ăn lớn và bảo tôi sẽ phải đi cùng hắn đến tối nên cần phải “nạp năng lượng” đầy đủ. Nhờ vậy mà tôi lại được miễn phí một bữa ăn trưa ngon lành với những món ăn đắt tiền mà tôi chưa một lần được nếm. Ăn uống no nê, Khắc long đưa tôi đến một shop quần áo sành điệu, chỗ này tôi cũng chỉ dám ngó vào thôi chứ chưa bao giờ dám đặt chân đến. Khắc Long cứ như thể người khai hoang cho tôi những vùng đất mới, những vùng đất diệu kì.
Khắc Long dắt tôi vào và bảo chị phục vụ chọn lấy những bộ đắt nhất và đẹp nhất để cho tôi thử. Sau một hồi ngắm đi ngắm lại, hắn lựa được một bộ ưng ý nhất. Đó là một bộ váy màu tím, ở ngực phải có thắt một cái nơ xinh xinh, phần dưới gồm nhiều tầng, bồng bềnh trông rất đẹp. Tôi xúng xính mặc nó vào, tôi cảm thấy tôi như trở thành một con người khác, tôi thật xinh đẹp, sang trọng và kiều diễm làm sao. Tôi không còn là con bé nhà quê của ngày hôm nào nữa.
Rồi Khắc Long dẫn tôi qua phòng trang điểm. Ở đó có những chuyên viên nổi tiếng và chuyên nghiệp trực tiếp trang điểm cho tôi. Họ bảo tôi là người có nét đẹp không thật xuất chúng nhưng rất tự nhiên, nếu trang điểm vào thì sẽ không thua kém bất kì ai. Không hiểu họ có nịnh tôi hay không nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vui trong lòng. Tôi nhận ra được một điều nữa, đó là từ khi Khắc Long chạm đến cuộc đời tôi thì dường như tôi đã trở nên hoàn hảo và được chú ý hơn thì phải. Hay chăng tôi là một viên ngọc quý mới được phát hiện? Tôi nhẹ mỉm cười.
o-0-o
Sau mấy giờ đồng hồ ngồi trang điểm gương mặt, đeo thêm phụ kiện, cắt tỉa lại móng, nói chung là làm đẹp từ đầu đến chân. Tôi như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, thậm chí có thể là đẹp hơn như vậy nữa.
-Cưng còn đẹp hơn cả Mai Thư! – Khắc Long hài lòng nói rồi bất chợt âu yếm siết nhẹ lấy eo tôi.
Tôi vẫn cảm thấy hành động của hắn là kì cục. Tôi đẩy nhẹ tay hắn ra và phóng tầm mắt đi chỗ khác.
Khắc Long lại bật cười thích thú, sau đó đưa tôi ra ngoài. Lần này thì hắn không đi bằng chiếc motor phân khối lớn kia nữa mà đi bằng xe hơi. Tôi không đủ sành sỏi để biết đó là loại gì nhưng nói chung chiếc xe này mang dáng vẻ thể thao, nước sơn bóng bẩy màu đỏ quyến rũ và phải nói là cực kì đẹp, đẹp đến nỗi bất kì con người nào cũng phải ao ước.
Tôi thoải mái thả mình tựa vào ghế, đôi mắt mơn man ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp.
Có những người lưng đẫm mồ hôi vì đi bộ quá mệt.
Có những người trầm mình dưới cái nắng cắt da.
Có những người thở hổn hển như kiệt sức.
Và có cả tiếng cọc cạch của những loại xe thô sơ, cũ kĩ.
Tôi nhếch môi cười. Bây giờ tôi không giống như họ, tôi được ngồi trong chiếc xe hơi sành điệu, được hưởng thụ bầu không khí trong lành, êm dịu nhờ cái điều hòa luôn được vận hành hết công suất. Cảm giác này cũng không tồi đấy chứ!
Phải chăng người giàu luôn là người hạnh phúc?!
o-0-o
Tốc độ của chiếc siêu xe đột nhiên chậm lại. “ Đến nơi rồi chăng?”
Tôi bước xuống xe và bắt đầu ngước mắt lên. Đây là một biệt thự đẹp. Ở trước cổng có hàng băng rôn: “ Happy Birthday”
Khắc Long bước vào trong còn tôi thì lẽo đẽo đi theo hắn. Chúng tôi dừng chân ở đại sảnh của căn biệt thự, nó rộng còn hơn sân tập thể dục ở trường tôi nữa. Chưa bao giờ tôi đi dự một bữa tiệc sinh nhật như thế này, tôi thấy nó giống tiệc đãi khách của các nhà quan chức hơn là một buổi sinh nhật nho nhỏ với bánh kẹo đơn giản mà tôi đã từng đi.
Hắn kéo tôi đến dãy bàn nọ rồi ấn nhẹ tôi ngồi xuống.
- Cưng ngồi đây đợi anh! Anh ra đằng này có công chuyện một lát rồi sẽ quay lại ngay! Nhớ là đừng đi đâu!
Gật.
Tôi lại ngồi im một chỗ và bắt đầu đưa mắt ngắm nghía xung quanh.
Sàn nhà được trải thảm nhung đỏ, trên tường được treo những bức tranh cực kì đẹp và đắt giá, theo hiểu biết của tôi thì có còn có một vài bức của các danh họa nổi tiếng trong nước và ngoài thế giới. Phía trần nhà cao cao là những loại đèn đủ kiểu, đủ sắc mà mỗi khi được bật lên là cả không gian lại như chìm ngập vào sắc màu cổ tích.
Đồ ăn được sắp xếp theo kiểu tiệc đứng, muốn ăn gì chỉ cần lại lấy là xong. Còn nếu muốn dùng đồ uống thì chỉ cần quay sang gọi người phục vụ là họ sẽ mang đến ngay nhưng chỉ toàn rượu là rượu nên tôi không quen lắm, tôi chưa uống rượu bao giờ.
Buổi sinh nhật này chắc phải có đến trên 100 khách, ai nấy cũng đều mặc đồ đẹp và lộng lẫy như tôi, họ là những con người cao quý, có địa vị trong xã hội. Có lẽ chỉ có mỗi mình tôi là con nhà nghèo, nghĩ mà cũng thấy tủi thân. Nhưng không sao… tôi cũng xinh đẹp, trang trọng như họ chứ có kém gì ai đâu? Bằng chứng là việc tôi xuất hiện ở đây đã khiến rất nhiều cặp mắt chú ý đến.
-Chào em! – Một anh chàng nọ bước lại phía chỗ tôi và mở lời chào nhưng tôi vẫn không nghĩ là cậu ta chào tôi. À không, hình như cậu ta chào tôi thật bởi vì cậu vừa nói mà vừa nhìn thẳng vào mắt tôi cơ mà.
-Vâng, chào! – Tôi đáp.
-Em đến đây một mình thôi à? Mà sắp đến giờ khiêu vũ rồi đó! Tôi có thể mời em nhảy một điệu được không?
-Ơ nhưng tôi… – Tôi ấp a ấp úng, chưa kịp nói rằng tôi còn phải đợi Khắc Long thì cậu ta đã kéo tôi ra sàn.
Tiếng nhạc du dương bắt đầu nổi lên, cả ánh đèn huyền ảo cũng vậy. Cậu ta mới cầm tay tôi lên, định bắt đầu khiêu vũ thì…
Đúng lúc đó, Khắc Long đã quay lại. Hắn ghì chặt bàn tay lại và tức giận bước tới chỗ tôi.
-Minh Trúc!
Tôi giật mình buông tay cậu bạn nhảy ra, mỉm cười:
-Anh quay lại rồi đó hả?
-Cô còn cười được à? Tôi dặn cô ngồi yên đợi tôi mà lại đi ra ngoài, đã thế lại còn nhảy cùng thằng cha nào đây? Cô hay nhỉ? – Nói rồi hắn gằm mặt giằng lấy tay tôi, không quên nhìn anh chàng lúc nãy như địch thù:
-Liệu hồn mày đó!
o-0-o
Khắc Long kéo tôi đi rất xa chỗ đó, hắn kéo tôi lên sân thượng.
-Bỏ tôi ra đi! Anh đang làm tôi đau đó! – Nói rồi tôi dùng hết sức mà hất tay hắn ra.
-Cô thật là quá đáng! Chưa có cô gái nào cặp kè với tôi mà lại dám làm như cô! Cô nghĩ mình là ai hả?
Tôi cắn môi rồi trừng mắt nhìn hắn, tôi cũng đang tức giận không kém:
-Anh mới là người phải trả lời câu hỏi đó đó. Anh nghĩ mình là ai mà muốn làm gì tôi cũng được? Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi là bạn gái của anh. Anh rõ chưa?
-Rồi cưng sẽ phải hối hận về câu nói này. Sẽ chẳng bao lâu nữa đâu, cưng sẽ bám lấy anh và cả… cầu xin anh không bỏ rơi cưng nữa.
Tôi hếch môi sau đó ngồi lên ghế rồi ngước mặt lên để từng đợt gió cứ thế thổi thẳng vào gương mặt son phấn.
Tôi không tin sẽ có cái ngày đó. Tôi không tin sẽ có ngày tôi phải cầu xin hắn bởi vì tôi nhận thấy… hắn rất thích tôi. Hắn mới là người phải bám theo tôi.
Một lát sau khi Khắc Long đã bình tâm hơn một chút, hắn đưa tôi xuống đại sảnh để dự tiệc. Chàng trai ban nãy lén lại chỗ tôi và thì thầm:
-Người xinh đẹp như em, đáng lẽ phải nên yêu người như anh đây này. Anh đẹp trai, nhà giàu, quyền lực chẳng thua gì Khắc Long, hơn hết anh sẽ yêu em hết lòng, cô bé ạ. Khắc Long… rồi hắn sẽ bỏ em như bao cô gái khác thôi. Em sẽ chẳng là gì của hắn đâu!
Lại thêm một người nữa khuyên tôi về điều này nhưng tôi lại thấy khác, Khắc Long có vẻ yêu tôi lắm cơ mà?
Chúc các bạn online vui vẻ !