Chương 19
“Chú Tân à, nhanh một chút được không?”
Nguyễn Ái với tay chạm vào vai người tài xế riêng, giọng cô hơi run, có chút
yếu ớt.
“Nhưng Ái à, mưa ngập đường như thế này, xe máy đều không chạy được, nhất là
ngay đầu cầu nữa… cháu gắng đợi chút…”
“Ngập đường?” cô kinh hoàng hỏi, qua kiếng cửa sổ phóng tầm mắt xuống mặt
đường, cùng lúc một ánh chớp xẹt qua làm sáng loang mặt nước sóng sánh.
Trời mưa. Đường lụt lội. Sấm rền vang…
Hệt như cảnh tượng kinh hoàng năm đó.
“Ở đây cách khu Quang Hưng bao xa?”
“… Ờ… qua cầu là đến… nhưng…”
Chú Tân nói chưa hết câu thì cô chủ nhỏ của mình đã mở cửa bước ra. Chưa hết
sững sờ vì “cô gái vàng” của ngài bộ trưởng lại dám ngang nhiên xuống xe giữa
đường công lộ, chú lại càng hãi kinh khi bóng hình nhỏ bé luồn lách qua dòng xe
nghẽn tắc để tiến sâu lên cầu, trong khi mưa thì xối xả tạt xuống và sình lầy
lại ngập đến gần gối.
Nguyễn Ái…không phải mắc bệnh ưa sạch sẽ hay sao?
Ông kinh ngạc đến nỗi quên cả phóng ra cửa đuổi theo. Chương 19 Sẽ Có Một
Ngày, Em Yêu Anh Còn Hơn Cả Bản Thân
Thật ra, Nguyễn Ái vốn rất điềm tĩnh trong xử việc xử người, không phải vì cô
luôn cẩn trọng suy xét trước khi hành động, mà vốn dĩ cô chẳng quan tâm đến ai
cả — ngoài bản thân mình. Những náo động, rối loạn của người xung quanh đối với
cô chẳng khác nào phim truyện nhiều tập: xem thì vui, nhưng không nên quá nhập
tâm.
Ấy vậy mà, một vài hiện tượng bất thường của thời tiết vào đêm nay lại khiến
con người cô hoàn toàn rối loạn. Nỗi sợ dồn dập giẫm đạp lên tính vô tâm thường
ngày, khiến sự mất mát cùng cực ngày nào dấy lên như sóng cồn trong trí nhớ.
Khi con người ta đối diện với tuyệt vọng — thậm chí chỉ là ảo ảnh của nó — cũng
rất có khả năng gây ra những hành vi tiêu cực.
Nguyễn Ái biết quá rõ điều đó, bởi cho đến tận giờ, cô vẫn còn mơ về khoảnh
khắc đứng trên vách đá đổ dốc, chỉ một bước nữa là có thể chấm dứt sự cô đơn
tột độ. Trong hoang mang mơ hồ, khi cô băng người qua làn mưa căm lạnh, hình
ảnh Võ Chính Luận lại lấn đè lên nỗi ám ảnh hôm nào – vốn mãi không thể nguôi ngoai.
Vội vã hướng về mục đích như một con thiêu thân, cô thậm chí chẳng buồn dừng
lại vài giây khi chạy ngang qua văn phòng bảo an, cũng chẳng màng đến tiếng gọi
với theo của họ.
Đến khi ông Đạt ngỡ rằng đã bắt kịp cô, thì thang máy đã đóng sập mất rồi.
Lao mình ra khỏi thang máy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là một người đàn
ông lớn tuổi, tướng tá phương phi trong bộ âu phục đen tuyền rất kiểu cách.
Nhìn thoạt qua cũng đoán ra ngay là kẻ có quyền chức hoặc máu mặt chốn thương
trường. Còn phải hỏi? Không hiểu sao, bọn người này đều mang trên người một thứ
mùi vị, dù chẳng cần đến chó cảnh sát để đánh hơi ra: mùi tanh của dối trá và
quyền lực.
Ông ta chỉ liếc sơ cô với chút kinh ngạc thoáng qua, rồi lại đảo đôi mắt lo
ngại đến cánh cửa trắng nơi cuối dãy, đáy mắt phất lên một nỗi sợ bao trùm.
Nguyễn Ái không rỗi hơi để đứng lại phân tích ánh nhìn của ông ta, nhưng quả
thật cảm xúc đó quá lộ liễu, khiến người đối diện khó lòng không chú ý. Thời
điểm cô scan chìa khóa và vặn nắm tay cửa, tiếng “ding” từ sau lưng cũng vang
lên. Cô mặc kệ, thắc mắc gì thì cũng không quan trọng bằng nỗi sợ canh cánh
trong lòng lúc bấy giờ.
“Anh Luận!”
Cô chạy vội khắp nhà, hớt hải tìm kiếm anh như người mẹ lạc con giữa biển người
đông đúc. Tâm trí hỗn loạn, giọng vỡ òa. Bên trong tối om, ngoài trời sấm chớp
liên tục gầm rít, phút chốc lại ném vào gian phòng âm u những ánh sáng xanh bạc
đến rợn người. Nỗi sợ hãi từ quá khứ đã khiến bản thân cô không hề nhận ra mình
đang phản ứng quá khích.
“Chính Luận!“
Tức thì cánh cửa nơi cuối phòng khách vụt mở, cô quay lại, trông thấy anh đứng
đó, ánh đèn vàng vọt hắt vào gian phòng âm u, choàng lên anh một làn hào quang
ảo tưởng. Lúc này thì mắt đã cay xè, chân đã bủn rủn, trông thấy anh thì cứ như
nhìn thấy mục tiêu của đời người.
Cô lao vào ôm chầm lấy anh. Khóc không khóc, buông chẳng buông, chỉ biết bám
víu vào như chính sự sống.
Mãi đến vài phút sau, có lẽ là sự tĩnh lặng, cũng có lẽ là cái cảm giác da thịt
ấm nóng tỳ vào má, hay những giọt nước chốc chốc lại nhiễu xuống trán cô một
cách châm chọc; trí lực Nguyễn Ái mới dần dần phục hồi… Vòng tay choàng ôm qua
eo anh giờ đây bắt đầu cử động, cảm thấy bất ngờ khi bên dưới không phải là vải
vóc… Chậm rãi di chuyển lên trên… cả tấm lưng trần trụi!
Mình… vừa mới làm cái gì ấy nhỉ?
Cô bẽn lẽn ngước lên, bắt gặp ánh mắt thoáng vẻ ngỡ ngàng và có chút hài lòng
thầm kín (được gái ôm ko hài lòng mới lạ =w=), mái tóc ướt sũng rũ xuống khuôn
mặt góc cạnh, nước lăn dài trên cánh mũi thẳng tắp, khăn bông nửa choàng lên
đầu nửa phủ xuống vai… Tất cả đều khiến anh… quyến rũ đến mê hồn.
Trong khi cô cứ sững ra như thế, nói cũng không nói được, cử động cũng chẳng
khả năng; anh khẽ vén mái tóc ướt đẫm của cô ra sau tai, mắt di chuyển từ mặt
xuống thân người cô rồi lẳng lặng đẩy cô vào nhà tắm, đoạn để lại ba chữ trước
khi phó mặc cô cho số phận.
“Tắm trước đi.”
Nguyễn Ái đứng trước gương kiểm điểm lại hành vi của mình một hồi lâu, sau đó
nhanh chóng chui vào bồn tắm, cọ cọ rửa rửa nhiệt tình trong khi môi dưới bị
răng mình cắn đến gần bầm tím. Khỏi phải nói, má lúc này không phải ửng hồng
thì cũng là đỏ rực.
Cô cũng chẳng biết mình đã hí hoáy trong đấy được bao lâu, đến khi đẩy cửa
buồng tắm bước ra thì mới sực nhớ không có đồ thay. Loay hoay một lúc, đấu
tranh tâm lý nhiều tập, cuối cùng cô đã không dám hỏi mượn đồ anh mà vơ đại
chiếc áo choàng khăn bông vắt vẻo trên giá phơi, choàng qua buộc lại một lúc
rồi rón rén đi ra.
Phòng khách vẫn tối âm u một cách kỳ lạ. Nguyễn Ái khẽ nhíu mày, tự hỏi phải
chăng anh thuộc dạng người thích bóng đêm? (chắc vampire) Vì vậy mà dù ở nhà
vẫn không để đèn? Chứ bảo rằng cậu chủ Võ Gia muốn tiết kiệm điện thì thật là…
(=.=)
Kia rồi, anh đang ngồi trên ghế sofa, từ đằng sau cô có thể thấy được bóng lưng
vạm vỡ của anh mà thầm ngưỡng mộ. Người rơi từ đâu xuống mà hoàn hảo đến thế!
Khuôn mặt “khuynh quốc” thì đã đành, dáng người và cơ bắp lại còn…
Chậc, tâm trí cô lại bay đi đâu rồi? Biến thái quá đi Nguyễn Ái ơi…
Đầu vẫn hướng về tivi đang mở không hề quay lại, anh vươn tay vỗ vỗ vào chỗ kế
bên mình. Ngạc nhiên hết sức vì anh lại có thể cảm nhận được cô, mặc dù cô thề
mình đã rất rón rén. Có lẽ nhan sắc siêu phàm thì giác quan cũng… siêu việt
chăng…?
Một cách chậm rãi cô tiến đến bên anh, ngoan ngoãn ngồi xuống như một chú mèo
con theo chủ, tiếp đó chăm chú vào việc gỡ rối mái tóc của mình, cứ như đó là
điều quan trọng nhất trên thế giới vậy.
Không nói gì, anh đứng dậy rồi kéo chiếc ghế tròn đến ngồi đối diện cô, kéo
tuột chiếc khăn bông ra khỏi cổ rồi ngang nhiên chen vào giành lấy công việc cô
đang dở dang. Chỉ là… anh đâu có biết, lau lau kiểu này khi xong xuôi tóc cô sẽ
còn rối thảm thương hơn lúc đầu nữa… (="=) Song vẫn còn chìm trong sự xấu
hổ vì những hành vi quá khích chả đâu vào đâu ban nãy, cô chỉ lặng thinh không
nói gì, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Ở bệnh viện có chuyện à?” một vài giây sau, anh dịu dàng hỏi. “Sao lại đến đây
trong tình trạng xúc động như thế?”
Ý, đã cố lãng còn có người cố ý lôi ra. Cô thiệt khổ tâm ghê… Trả lời anh sao
bây giờ? Không lẽ bảo mình bị bệnh hoang tưởng? Người ta khỏe khoắn bình thường
mà mình thì đi dệt mộng liêu trai…?
“…Không gì. Chẳng là… em tự biên tự diễn thôi…”
“Huh?”
“…Thấy trời mưa sấm sét, lo anh sợ nên vội vã chạy đến…”
Ặc, cô biết lý do này thiệt tình khiến người buồn cười. Một người đàn ông 21
tuổi đầu thì làm gì có chuyện còn sợ sấm sét? Nói thế này chẳng khác nào bảo
rằng cô xem anh là trẻ con, hoặc người trẻ con chính là bản thân cô cũng nên.
Tuy cảm giác được cái nhìn kỳ lạ của anh, cô cũng chẳng muốn giải thích sâu xa.
Thà rằng anh nghĩ cô ấu trĩ, còn hơn để cô khiến anh nhớ lại những chuyện không
vui ngày xưa.
“Tôi không sợ sấm sét,” một hồi sau, anh chậm rãi đáp.
Haizz… Cô biết chứ. Khuôn mặt giờ đây có phần ngượng ngịu, cô cúi xuống, tay cố
tình bận bịu với gúc thắt trên eo.
“Nhưng ban đêm ở nhà một mình thì rất sợ.”
Bàn tay cô đông lại. (O_o) Ý gì đây…? Mà nói đùa đi nữa thì sao lại dùng chất
giọng tỉnh bơ đó…?
“Vậy nên, nếu tôi sợ,” gạt tay cô ra, anh tháo cái gúc thắt bị cô làm rối mù
rồi tự mình thắt lại cho cô, giọng điệu vẫn ung dung bình hòa, “thì em nhất
định phải đến đây.”
Anh ngước lên nhìn, vừa lúc khuôn mặt cô cũng kề sát, tim cô dường như ngừng
đập.
Sấm sét thì chỉ thỉnh thoảng thôi…
Đêm thì ngày nào cũng có…
=o=
“Anh… đừng đưa mặt sát gần thế,” cô đột nhiên nói khẽ, tay chân quờ quạng để
dịch người ra sau. Khổ thay, đằng sau là thành ghế sofa cơ mà… (>.<”)
Chân mày anh nhướn lên.
Cô quay mặt đi, đỏ lừ. “…Vì… vì… anh đẹp quá mà… gần thế này muốn người ta đứng
tim sao?
Chính Luận có vẻ ngỡ ngàng trước lời bộc bạch của tiểu hồ ly. Việc như thế…
cũng nói ra miệng được ư? Đúng là cố ý văn vẻ không ảnh hưởng gì, một lời ngây
ngô lại dễ khiến người xiêu lòng như vậy.
“Vậy thì tập nhìn cho quen đi,” anh giữ cằm và xoay mặt cô lại đối diện mình.
“Làm… làm sao mà quen cho được?” mặt cô ửng hồng, giọng hấp tấp. “Không biết
sao… lúc đầu thì không sao, gần đây ngày càng ép tim muốn chết… rõ ràng là
ngược đời mà.”
“Vậy sao?” Một chút khôi hài phất lên từ đáy mắt nâu nhạt. Một chút thỏa
nguyện. Một chút ấm nồng.
“Thật!”
Cô dường như hét lớn, sau đó đẩy anh ra, vớ lấy remote TV rồi bấm nhấn liên
hồi. Một phút, hai phút sau, người nào đó lại quay về ngồi cạnh cô, mắt hướng
về màn hình ra vẻ chăm chú. Cô thở phào, dần dần rồi cũng chú ý vào bộ phim vớ
vẩn nào đó trên đài, càng lúc càng nép sát vào anh.
Xem được chừng nửa tiếng, vào cảnh nam nhân vật chính xuất hiện — cũng là một
anh chàng đẹp trai, giàu có, con cái của danh môn; cô chợt quay sang nhìn anh
chằm chằm. Một giây sau, ý nghĩ không nén được đã vội phun trào.
“Sao con cái đế vương và danh gia vọng tộc thì thường đẹp mã nhỉ?”
Anh nhíu mày, quay lại nhìn cô, không hiểu là thắc mắc câu hỏi cô nêu ra hay
bất cứ ý nghĩ kỳ quái nào đã khiến cô nêu ra câu hỏi đó.
Nhưng đã là Nguyễn Ái thì… thường đã có câu trả lời cho hầu hết mọi việc rồi…
“Em nghĩ thế này,” cô ngồi thẳng dậy, khoanh chân lại trên ghế, khuôn mặt hồ
hởi như đứa trẻ vừa khám phá một vương quốc mới lạ. “Danh môn thì thích mỹ nữ.
Cho ví dụ ông tổ Võ Gia nhà anh là một người vô cùng xấu xí đi nữa. Nhưng đã có
tiền thì dĩ nhiên muốn vợ đẹp không khó. Sinh ông cố anh ra thì chỉ hơi xấu
thôi. Rồi ông ấy lại tiếp tục lấy vợ đẹp, sinh ông anh ra thì đã bão hòa rồi.
Thế là tiếp diễn, đến đời của anh thì gien xấu đã bị triệt để toàn tập!”
Đến lúc cô kết thúc lập luận của mình, khuôn mặt Chính Luận đã — kỳ diệu thay —
cũng đờ ra toàn tập.
Rồi, anh bật cười ra tiếng.
Cô nghệch mặt nhìn anh, thừa biết điều mình nói là vô cùng ngốc nghếch, nhưng
nếu đổi lại là phần thưởng này… thì cô nguyện sẽ ngốc nghếch muôn đời.
Ngồi đối diện nhau như thế này, trong y phục ở nhà đơn giản, cùng làm những
việc đơn giản, ngay cả cách ngồi cũng không cần câu nệ… Cảm giác thì lại như
đang bơi trong biển ấm, chút chộn rộn, chút xốn xang. Song lại rất nhiều khát
khao muốn được tan chảy vào đối phương…
Đây… chính là tình yêu mà ba cô đã nhắc đến, loại cảm giác hoàn toàn khác với
thứ ông sở hữu.
Đây, cũng chính là điều cô tìm kiếm, khao khát bấy lâu.
Đây chính là hạnh phúc.
Bỗng nhiên xúc động đến chao đảo.
Nguyễn Ái nhào đến ôm chặt lấy eo anh, đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc. Lần đầu
tiên trong đời, cô chợt thấy bản thân vô cùng rộng lượng.
“Sẽ có một ngày, em yêu anh còn hơn cả bản thân.”
Là lời hứa thật chân thành của một cô bé ích kỷ.
Chương 20: Tiếng Việt Phong Phú
Mắt khóa chặt vào nhân vật quyền quý đối diện, anh bình thản lên tiếng. Lời nói thoát ra nhẹ như gió thoảng: “Tôi và Nguyễn Ái đã ngủ cùng nhau.”
“‘Sẽ có một ngày’?”
Tưởng rằng người sẽ cảm động trước lời tuyên thệ thật tâm, hồ ly nào ngờ hùm ta
lại quay sang sừng sộ mặt mày với mình (~.~). Haizz… làm sao mà anh hiểu được,
đối với một con bé cả đời gắn chặt với phương châm “Tất cả vì bản thân” như cô,
nói ra được những chữ trên thật khó khăn biết nhường nào…
À, nhưng cái danh Hồ Ly đâu phải chỉ “trưng” ra cho đẹp, Nguyễn Ái bắt đầu lục
lọi bộ óc, tìm cách “uốn vặn” từ ngữ vừa thốt ra, cốt làm dịu lòng “đấng chí
tôn” của mình.
“Ý em là… sẽ yêu anh ngày càng nhiều ấy mà,” cô cười hòa hảo, “hôm nay nhiều
hơn hôm qua, ngày mai nhiều hơn hôm nay, ngày mốt…”
Lời chưa dứt thì môi đã đan lấy môi mút mát nhè nhẹ, có hơi cưỡng ép nhưng cũng
thật dịu dàng. Nụ hôn chưa đầy mười giây thì đã dứt ra khiến lòng cô có chút
tiếc nuối, song lại nhanh chóng bị… “choáng” vì câu tiếp theo của Ác Ma.
“Nhiều ngày quá. Giờ thì đã rút ngắn bớt chưa?”
Cô gật đầu lia lịa, cũng chẳng biết mình đồng tình điều gì, chẳng qua cảm thấy
tình thế đòi hỏi phản ứng này…
Khóe môi người ta bắt đầu cong lên, lúc này lại dùng đôi tay ôm trọn cô vào
lòng, bồng bế kiểu nào mà cô không ngồi trên ghế nữa, lại… nằm dài ra trên sàn(>w<),
ngay bên dưới người ta, ngay đúng chỗ lần trước người ta… “gì gì” cô mới chết.
Lại là nụ hôn mười giây…
“Còn bây giờ?”
Lại gật đầu…
“Bây giờ?”
Lại hôn tiếp…
Đầu óc cô quay cuồng, mặt thảm dưới lưng dường như nghiêng ngã. Cứ… “rút ngày”
kiểu này thì biết hôn đến bao giờ…? Dù cô thật sự không ngại chút nào… nhưng
thế này thì chẳng phải tim sẽ sớm “mắc nạn nghẽn tắc” hay sao?
“Anh…” cô thở dốc, hai tay áp vào ngực anh chống cự yếu ớt “…đúng là nhỏ mọn
quá đi… Người ta yêu bản thân thì chỉ có một mức ‘hữu hạn’ thế này thôi nè…”
Cô đưa một tay lên, khẽ gập ngón cái và trỏ ước lượng độ lớn. Sau đó lại đến
lượt tay kia, lần này độ dài có vẻ ngắn hơn, song lại dần dần duỗi thẳng… Cuối
cùng, ngoác một nụ cười thật chân thành, hồ ly thỏ thẻ.
“Nhưng yêu anh… là chỉ số ‘vô hạn’ đó.”
Sững ra một lúc…
Anh lại nở nụ cười hiếm hoi. Đúng ngay kiểu cười lười biếng pha chất lãng tử —
nụ cười của Casanova.
Cô trân trối nhìn anh, lòng thầm rủa ông trời đã sinh ra phái đẹp, sao còn tạo
ra những sinh vật… đẹp thế này? (~w~) Sẵn, nguyền rủa luôn tên nhà văn biến
thái nào đã tạo ra Casanova! (Ngừi ta là nhân vật có thật viết hồi ký mà
mợ…=.=)
Lúc sau đó, chẳng nhớ rõ anh đã hôn cô bao lâu nữa, bao sâu nữa… Chỉ biết rằng,
khi giật mình tỉnh giấc thì đã quá nửa đêm, đồng thời lại cảm nhận được cánh
tay ấm áp thay gối dưới đầu…
(Choáng anh chị này ghê ~”~ có ai đời hôn hít mà lại… lăn đùng ra ngủ cơ chứ
>w<? Tác giả đúng biến thái =_=)
Mỉm cười, cô nép người vào anh và chìm vào mộng mị.
Sáng hôm sau, cũng giống như mọi buổi sáng bình thường khác. Nếu không có người
vú nuôi đánh thức, thì y rằng Nguyễn Ái nhà ta sẽ “nướng” nguyên ngày. Khác ở
đây là, vừa khi cô mở mắt sau vài tiếng “dậy đi” trầm khàn, có người nào đó lại
cúi xuống đặt một cái hôn thật sâu…
Ấm ứ vài tiếng… rồi lại dịu xuống như một chú mèo sưởi nắng.
Một lúc sau…
…
“Bởi vì có người đã dặn,” với một khuôn mặt cực kỳ “tỉnh”, Chính Luận bình thản
phát biểu khi đưa màn hình điện thoại đến trước mặt cô, “phải đánh thức cô ta
trước khi hôn.”
“…!” (O__o)
Còn biết nói gì nữa? Người ta lúc nào cũng khiến cô phải đơ cả lưỡi. Sau này
đến cả lời phát ra cũng phải sàng lọc kỹ lưỡng, chứ đừng nói đến tin nhắn vốn
có thể lưu lại…
Chưa hết ngượng ngùng thì cô cảm thấy có gì đó mềm mềm được ném lên đùi mình,
giở lên xem thì thấy một bộ đồ nữ thuộc dạng kín cổng cao tường, kiểu dáng tuy
không bắt mắt nhưng lại rất thanh nhã. Cô nhíu mày, lướt mắt nhìn anh rồi lại
bộ váy. Không lẽ nhà anh có sẵn đồ nữ? Hay do… ai đó đã từng ở đây để lại? Lần
mò một lúc thì ra bảng giá vẫn chưa cắt, ngó sang ghế thì thấy túi giấy vẫn còn
mới; lúc này, đôi mày cô mới giãn ra. Chắc hẳn anh đã nhờ người mua lúc sớm.
“Thay vào đi,” anh vừa nói vừa nhìn cô với sự châm chọc kín đáo, cứ như vừa đọc
được ghen tuông thầm kín của cô vậy. Cô nhăn nhăn mũi, uể oải chống tay toan
đứng dậy.
“Làm gì?” bàn tay anh đặt lên tay cô, ngăn lại.
“Thì vào nhà tắm thay đồ.”
“Cứ thay ở đây.”
“!!?” miệng cô mở to, tạo thành một chữ ‘O’ hoàn hảo. “Làm sao được?”
“Sao không được?”
“Vì… vì… em là con gái mà! Sao… sao thay trước mặt anh được? Mặt dày đâu phải
không biết ngượng đâu!”
Trời ạ! Sao lại có thể để cô phải nói ra những lời nhột nhạt này chứ?! Mặt
Nguyễn Ái này có “bê tông” đến đâu cũng không đến nỗi… phóng túng như vầy…!
Anh không nói gì, chậm rãi đứng lên và ngã người vào ghế, mặt điềm nhiên, tay
với lấy ly nước, dáng ngồi an nhàn như thể đang thưởng thức một vở kịch thú vị
— duy có khóe môi khẽ nhếch lên đã phản bội lại lớp ngụy trang vô cảm.
“Có gì thì sáng nay cũng thấy hết rồi. Còn ngại gì nữa?”
“???”
Nguyễn Ái thẫn người ra đôi chút, lúc cúi xuống mới ngộ ra tai họa động trời!
Vốn là… áo choàng đó… không ai lại mặc để ngủ cả. Size thì quá cỡ, (của Chính
Luận mà ^^) dây thắt lưng lại quá mỏng manh… Lúc ngủ thì phải xoay qua chuyển
lại, kéo kéo giật giật thì dĩ nhiên sẽ trở nên… xốc xếch — nếu không muốn nói
là nửa phần trên dường như tuột hẳn! >.<
Cũng may… bên dưới còn có chăn…
Cơ mà… hôm qua làm gì có đắp chăn?! (Éc *o*)
Đúng là có gì thì sáng nay… thấy hết cả rồi! (“chín” toàn tập =w=)
Cô chắc rằng vẻ mặt mình lúc này phải rất ngố, nếu không thì người nào đó đâu
thể nào không thể kiềm nén mà khịt cười, đoạn nắm tay lại ho khan vài cái ra
chiều hối lỗi…
Rồi, lại cười tiếp! (>.<)
Xấu hổ thì không nói gì, cô đã quá quen với cảm giác đó từ khi bắt đầu yêu anh.
Nhưng trong một buổi sáng mà bị anh “chơi” đến ba vố thì thật là… xấu mặt Hồ Ly
Nguyễn Ái quá đi! >.<
Đúng vậy! Cô dù gì cũng đường đường là một đấng yêu nữ mà…!
Nghĩ nghĩ sao đó, cô mỉm cười gian xảo rồi chậm rãi đứng dậy. Áo xộc xệch thì
mặc áo, cô chỉ chú tâm vào việc gỡ gúc thắt ở eo mình, mắt vẫn hướng về anh với
sự phục tùng ngụy tạo.
Tiếng cười ngưng hẳn khi anh phát hiện ra việc cô dự định. Tuy nhiên, thay vì
đánh rơi ly nước trên tay hay ngượng ngùng quay đi như cô dự đoán, Võ Chính
Luận lại — vì Chúa — tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt khẽ nheo lại,
cường độ ánh nhìn chỉ có tăng mà không giảm, khóe môi cũng thôi không nhếch lên
nữa. Toàn thân anh bất động.
Nguyễn Ái biết loại cảm xúc trong đôi mắt dần sẫm màu đó tên gì. Song cô lại
hoàn toàn chưa sẵn sàng đón nhận nó! Cô nào có ngờ anh lại “bạo” đến thế, chẳng
những không xấu hổ quay đi mà còn trơ trẽn nhìn cô với đôi mắt đó — đôi mắt của
kẻ thống trị, cứ như cô vốn là vật sở hữu của anh vậy! Bị chính trò chơi của mình
dồn vào ngõ cụt, cô cứ đứng sững ra đấy, không biết nên tiếp tục thách thức hay
cụp đuôi bỏ chạy.
Xem ra… phương án sau có vẻ ít gây sát thương cho trái tim bé nhỏ hơn…
Tút—
À, tín hiệu của máy bảo an. Nửa giây sau, một giọng nói trầm, có chút rụt rè bắt
đầu vang lên.
“Cậu Võ à, là tôi… Bảo an Đạt đây. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền nhưng có một
người đòi gặp cậu. Tôi… à, tôi không có khả năng khiến ông ấy rời khỏi nên đành
đích thân đưa người lên… hiện đang ở ngoài cửa…”
Tạ ơn Chúa! — cô thở phào, đoạn không tiêu phí chút thời gian nào nữa, ba chân
bốn cẳng chạy tọt vào nhà tắm.
Lúc này đã thay đồ xong, cô xoay qua xoay lại ngắm bộ dạng mình trong gương
chỉnh trang. Ừ thì mái tóc nhuộm đen có hơi rối mù thật, (toàn do ai kia vò đầu
cô tối qua ><) trang phục có đơn giản và kín đáo thật, nhưng cô trông
không tệ như bản thân tưởng tượng. Ít ra mái tóc màu đen mới nhuộm làm làn da
ngọc trai của cô gần như tỏa sáng, chiếc váy xanh cổ tròn giản dị dài đến gối
khiến cô trông như một nàng nội trợ tân thời. Vậy mà thoạt đầu cô vô cùng tội
nghiệp bản thân khi liên tưởng đến hình ảnh một người quá phụ quê mùa cơ đấy.
Tiếc nuối lắm chứ khi phải từ bỏ những thứ đẹp đẽ, nhưng nếu điều đẹp đẽ nhất
trong đời bảo rằng cô phải làm thế thì tiếc nuối gì cô cũng nguyện nuốt vào.
Có điều… quả là không quen với cảm giác xấu hổ chút nào… Mỗi lần ngượng ngịu
thẹn thùng là cô thấy mình thật biến thái.(>.<)
Thở dài.
Cũng phải thôi, ai bảo tình yêu cô chọn thuộc dạng biến thái siêu cấp. Đã thế,
lỡ “biến” rồi thì điên đến “thái quá” luôn!
Mở cửa hí hửng đi ra, tính là lén hôn anh một cái, (vì đó giờ đều anh chủ động
cưỡng ép không mà *w*) ai ngờ gặp ngay cảnh tượng oái oăm nơi phòng khách.
Chính Luận của cô đang ngồi đó, thư thái, đệ vệ, nhàn nhã như ngồi trên đỉnh
thế giới; hờ hững nhìn vào người đàn ông nghiêm nghị đối diện — vốn đang tọa bệ
trên sofa một cách oai phong không kém.
Cô có thể nhận ra dáng vẻ uy nghi ấy ở bất cứ nơi đâu.
Vương Đăng Khoa.
Haizz…
Cô thở dài, biết ngay sớm muộn gì ông ta cũng tìm đến, chỉ là không ngờ sớm đến
thế. Mà cũng đúng, đêm qua cô không về nhà; lại bỏ quên cả điện thoại, túi xách
lẫn người tài xế riêng tội nghiệp trong xe.(mê trai quá mà ^^”)Việc Vương Đăng
Khoa lại chờ đến tận sáng mới đến đây đòi người đã là lạ quá rồi. Chắc hẳn ông
ta vừa công tác về, mới biết chuyện đã vội vã phóng đến đây.
Cả hai người đàn ông này cũng lạ, chẳng ai chú ý gì đến sự xuất hiện của cô.
Cho dù có thì cũng vờ như không có. Chính bản thân cô cũng lạ đời nữa, khi ung
dung tiến thẳng vào giữa phòng và ngồi xuống cạnh Chính Luận với vẻ mặt bình
hòa. Sự yên lặng trải ra như than chì treo dưới tóc, cuối cùng đã bị cắt đứt
bởi Vương Đăng Khoa.
“Tôi đã được thông báo chuyện của hai người, và cũng biết tường tận gia thế của
cậu,” một cách điềm tĩnh, ông chậm rãi mở lời, đúng chất giọng của người làm
chính trị. “Tuy cậu là xuất thân từ danh môn Võ Gia, nhưng phàm là người tinh ý
đều hiểu được giữa con gái một công chức chính phủ và người thừa kế một tập
đoàn thế giới ngầm, tuyệt nhiên không nên có chút quan hệ gì cả. Nguyễn Ái
thuộc trách nhiệm của tôi. Và tôi muốn cậu từ nay không được qua lại với nó
nữa.”
Nguyễn Ái lại thở dài, khẽ liếc sang Chính Luận, lo lắng không biết anh có giận
không khi cô không hề lên tiếng phản đối Vương Đăng Khoa. Không phải cô nể sợ
gì ông ta, nhưng quả thật cô thuộc trách nhiệm của ông ấy. Với hằng ấy tiền tài
và thời gian ông đổ lên cô, cô cảm thấy mình ít nhất cũng nên cho ông cái quyền
đó. Nhưng đấy là vì cô biết Chính Luận sẽ không đời nào thuận theo đề nghị này
— ít nhất thì, Chính Luận mà cô biết sẽ không. Chưa kể đến họ Vương cơ bản khó
lòng chọi lại hào môn Võ Gia, đưa ra điều kiện với kẻ kế thừa Võ Gia chẳng khác
nào vào tiệm đồ ngọt mà đòi bán kẹo.
Nguyễn Ái đảo mắt đến gương mặt Võ Chính Luận. Vô cảm, điềm nhiên, lạnh lùng.
Đúng phong thái khinh ngạo của con nhà Võ Gia. Mắt khóa chặt vào nhân vật quyền
quý đối diện, anh bình thản lên tiếng. Lời nói thoát ra nhẹ như gió thoảng.
“Tôi và Nguyễn Ái đã ngủ cùng nhau.”
Sáu mắt nhìn nhau. Không một ai phản ứng.
Khuôn mặt Vương Đăng Khoa vốn thường ngày khoác lên lớp vỏ ngoại giao điềm đạm,
nay lại bị bảy chữ của Võ Chính Luận làm cho đỏ lừ, rồi xanh, rồi tím.
Đừng nói là Vương Đăng Khoa, Nguyễn Ái — kẻ tự hào ít nhiều nắm được chút tính
khí thất thường của ngài Ác Ma — giờ đây cũng đóng băng toàn thân.
Sao lại… >.<
“Ái, có thật không?” Vương Đăng Khoa, bằng tất cả công phu kiềm nén được tôi
luyện trên chốn quan trường bấy lâu, quay sang hỏi cô bằng giọng điệu bình tĩnh
nhất.
Ơ… cô biết nói gì đây?
Đúng là… họ đã ngủ cùng nhau thật, nhưng vốn chỉ là ngủ thôi mà! (>.<)
Mặt cô đỏ gấc. Gật đầu.
“Hắn không bịa đặt?” không tin nổi vào mắt mình, ông lại hỏi dồn.
Chính Luận làm thế… vốn đâu phải là dối trá gì. Chỉ là… vì ông hiểu sai thôi.
Lại gật đầu.
Vương Đăng Khoa vô cùng kinh ngạc. “Con yêu hắn?”
Lần này thì gật đầu không hề phân vân.
“…”
Cứ thế, giữa gian phòng chan hòa nắng sớm, sự tĩnh lặng giãn ra căng thẳng.
Vương Đăng Khoa vốn không tin nổi món bảo bối của mình lại có khả năng yêu
thương một người, vì thế rất tự tin khi đề ra điều kiện ấy với Võ Chính Luận.
Vậy mà giờ đây chính con bé thừa nhận đã yêu tên hoàng tử thế giới ngầm này,
lại còn lên giường với hắn! Ông sống với Nguyễn Ái đủ lâu để hiểu rõ con người
của cô. Nếu cô đã chịu trao ra tất cả, thì đừng nói Võ Gia dùng thế lực chèn ép
ông, bản thân Nguyễn Ái cũng sẽ theo đuổi đến cùng. Tính khí con bé giống hệt
cha mẹ quá cố của nó vậy mà… Ông tuy không muốn dính dáng đến hắc đạo Võ Gia,
nhưng ông đủ già giặn trong tình yêu để hiểu rõ mọi can ngăn từ ông rồi sẽ trở
nên vô ích. Ít nhất thì, ông biết chúng sẽ vô ích với Nguyễn Ái.
Song, vấn đề bây giờ không phải là ông, mà là kẻ đứng đầu Võ Gia. Võ Gia Hùng.
Cho là con trai hắn yêu con bé đi nữa, thì hắn dễ dầu gì chấp nhận một người
con dâu xuất thân từ bạch đạo?
Ôi… ông cần thời gian để nghĩ thông suốt chuyện này.
Thở dài, Vương Đăng Khoa chậm rãi đứng lên. “Việc đã đến nỗi này, tôi cần vài
ngày để suy ngẫm chuyện. Còn bây giờ thì, Nguyễn Ái,” ông quay sang, tay ra dấu
cho cô. “Chào cậu Võ rồi về với chú.”
Nguyễn Ái không muốn đi, song nhận ra nếu không về thì Vương Đăng Khoa lại càng
lằng nhằng. Ông ta có vẻ chấp nhận chuyện này nhanh chóng đến khó tin, và cô
lại không muốn khiến ông đổi ý. Dù gì đi nữa, không có sự chống đối của ông,
chuyện giữa cô và Chính Luận cũng dễ dàng hơn nhiều.
Do dự một lúc, cô quay sang anh và nhỏ nhẹ.
“Em về nha. Thứ hai lại gặp.”
Chính Luận gật đầu, nhưng rõ ràng không hài lòng chút nào.
“Đi thôi, Nguyễn Ái.” Vương Đăng Khoa từ ngưỡng cửa gọi với vào, đoạn hạ giọng,
đôi mắt chuyển sang nghiêm nghị khi nhìn thẳng vào Võ Chính Luận. “Cậu Võ, tạm
biệt. Nên nhớ, vẫn chưa kết thúc đâu. Sẽ còn dịp nói rõ chuyện này.”
Chính Luận nhìn ông, rồi lại khẽ gật.
Chân đã bước đến ngưỡng thang máy, Nguyễn Ái vẫn còn đưa mắt về phía cánh cửa
trắng vẫn để mở.
Hừ, thấy ghét! Đến tiễn cũng không thèm!
Ấy, ghét thế mà cô đột nhiên lại quay đầu chạy vào, đến cả một lời giải thích
cũng không để lại cho người cha kế đang đứng sững ra phía sau. Chính Luận
thoáng vẻ bàng hoàng khi thấy cô trở lại, càng ngạc nhiên hơn khi cô nhoẻn
cười, đoạn cúi xuống hôn nhẹ vào môi anh.
Nụ hôn đầu tiên do cô chủ động.
Rồi, trước khi chạy khỏi gian phòng, cô rỉ vào tai anh vài chữ, khiến khóe môi
người này lại bất giác cong lên. Mãi đến khi tiếng “ding” của thang máy đã dần
xa, nụ cười vẫn còn đọng trên đôi môi hoàn mỹ.
Chúc các bạn online vui vẻ !