Chương 28: Đã Gây Ra Tai Họa Gì Rồi?
“Cậu cứ nhất định như thế này sao?”
Đối phương không trả lời, vẫn cứ dán mắt vào màn hình TV — hiện đang chiếu
chương trình nghệ sĩ vớ vẩn nào đó! Rõ ràng, chuyện anh đang nói quan trọng hơn
nhiều, mà hắn thì lại…
Văn Thành thở dài ảo não, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh con người được mệnh
danh Hoàng Tử Ác Ma, tay vô cùng ngứa ngáy để gạch đi hai chữ “hoàng tử” trong
cụm từ đó.
Có Hoàng Tử nào mà lại… bạo tàn như con người này chứ?!
Kể từ lúc Nguyễn Ái ra đi mà không báo vào ngày hôm trước, để lại vỏn vẹn vài
lời nhắn ngắn ngủi: “Em phải sang Nhật đón mẹ,
hai ngày sẽ về. Gặp sau,” thì thiếu gia Võ Gia đã trở
nên nóng nảy thường trực,
động đâu là gây đổ vỡ nơi đó. Đến nỗi, cái vỏ băng dày thường ngày cũng hoàn
toàn tan chảy, để lộ bản tính Ác Ma khiến người người kinh sợ. Giờ học sáng
nay, kẻ thì vờ ốm ra về giữa chừng, người lại ngồi túm nụm vào nhau, cố tránh
càng xa Ác Ma càng tốt. Cái kẻ nào đó suốt ngày chỉ lo ngủ hôm nay lại khoanh
tay, nhíu mày, nhìn thẳng vào mặt bảng với lửa trong mắt, phong thái hệt như
một con rồng đang nén chờ phun lửa.
Chợt, cảm thấy nhớ nhung Devil Prince tính tình thất thường ngày xưa làm sao! (=0=)
Dân chúng oán thán, chỉ mong sao Hồ Ly về mau, kẻo không Việt Duệ sẽ trở thành bình
địa!
“Cậu cũng thừa biết phản diện đi đón mẹ sẽ về nhanh, cần gì nóng nảy như thế?
Mất phong phạm đấng hoàng tử quá đi mất.” Tuy ra vẻ lo lắng, nhưng giọng nói
của phó tướng ít nhiều cũng mang chất châm biếm.
“…”
“Haizzz…” Văn Thành lắc đầu, đoạn dùng tay gõ gõ lên mặt bàn nhằm thu sự chú ý
của ai đó. “Đúng là trên bề mặt, cha mẹ Nguyễn Ái đều đã qua đời vì tai nạn
giao thông. Nhưng đó chỉ là cái vỏ thôi. Vương Đăng Khoa đã dùng tiền che đậy
tất cả.”
Đôi mắt nâu sẫm cùng cặp chân mày chau lại xoay sang Văn Thành, đầy chất nghi
vấn, như thể muốn hỏi lớn: “Làm
quái gì mà cậu biết được?!”
“Ấy, đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy,” Văn Thành đưa hai tay trước mặt. “Là con
cáo của cậu thấy hộp bí mật của tôi hình như chưa đầy hay sao ấy, nên lại nhét
vào thêm.”
Đôi mắt Ác Ma nheo lại. “Lúc nào?”
“À… thì là… sau khi thăm Yến Nhi, cái hôm mưa tầm tã ấy.”
“Sao phải nói với cậu?” mắt càng nheo lại hơn.
Văn Thành cười xuề xòa. “À, vì… tôi cho cô ấy mẩu tin về cậu, thế là cô nàng
cảm thấy nên bù đắp gì đó cho cái hộp nhỏ xinh của tôi ấy mà… haha…” (^^” sao hok nói cả lũ nhìu chiện deee)
Chút nhận thức lướt qua gương mặt thanh tú, khiến những đường nét của sự thịnh
nộ dần dần giãn ra, rồi trở nên bình yên một cách bất ngờ. ”Ra thế.”
“Đến thế mà vẫn còn yêu cậu thì quả thật tài năng,” Văn Thành hết lời tán
thưởng, chả thèm nể nang gì lòng tự trọng của ai kia. “Nhưng nói chung là,
Nguyễn Ái của cậu có đầy đủ lý do để trở nên hấp tấp như thế trong chuyện này,
đến nỗi không chờ được cậu về để cùng kéo đi. Cô nàng dù gì cũng đã chờ cậu ở
nhà cả đêm, còn đòi gi nữa?”
“…”
“Với lại, cậu có biết mai là ngày gì không?” Đoạn như sực nhớ ra điều gì, Văn
Thành rút từ túi áo ra một hộp nhung và đặt lên bàn. Hộp màu xanh lơ có hằn mấy
chữ Tiffany & Co. vô
cùng bắt mắt. “À, tôi quên mất. Dĩ nhiên là cậu nhớ rồi, nếu không đâu bảo tôi
chuẩn bị thứ này nhỉ?”
Văn Thành mở nắp chiếc hộp, bên trong là một hoa tai bằng thứ pha lê xanh màu
quen thuộc. “Là Tanzanite thuần 11.2 carat đấy, hệt như cái lúc trước cậu đặt
làm. Loại đá này thật khó tìm đâu ra kích cỡ lớn độ này. Thuộc hàng hiếm hoi
gắt gao. Lần trước cũng may cậu có sẵn viên đá, lần này họ phải sang đến tận
Châu Phi để tìm kiếm… Rất hợp làm quà sinh nhật cho ai đó, vừa lúc thành đôi
với chiếc còn—”
“Sự thật là gì?” không hề chú ý đến đoạn thông tin dài dòng của anh chàng phó
tướng, Võ Chính Luận lặng lẽ ngắt lời.
“Hả? Sự thật gì?”
Mất hết kiên nhẫn, Chính Luận đóng sập nắp hộp. Văn Thành thoắt cái đã bắt được
ý. “À, à, là… quá khứ của phản diện ấy à?”
Đôi mắt Chính Luận phất lên, chờ đợi.
Thở dài, Văn Thành ngã người ra ghế, hai tay gác sau gáy ra chiều thoải mái vô
cùng. “Mà trước hết, tôi phải hỏi cậu một câu: cậu có biết tại sao tôi cho rằng
Tanzanite là thứ đá quý rất thích hợp với sinh nhật của Nguyễn Ái không?”
Đôi mắt devil nheo lại, có vẻ nghĩ ngợi gì đó.
“Tanzanite ban đầu được gọi là ‘blue zoisite,’ trong tiếng Anh, lại rất gần âm
với ‘suicide’, tức ‘tự sát’.”
Văn Thành nhắm mắt lại vài giây, khi mở ra thì đã mất hẳn nét khôi hài thường
ngày.
“Đúng vậy, sinh nhật Nguyễn Ái cũng chính là ‘ngày-tự-sát’.”
* * *
Hoàng Thạc Hy đứng tựa người vào gốc cây anh đào, tay khoanh lại nhìn về bóng
lưng người con gái đang ngồi lặng im trên chiếc ghế dài trơ trọi – nằm bơ vơ
nơi mép đá hướng ra biển, lòng không tài nào hiểu — và cũng không muốn hiểu —
con người với tính cách oái oăm này.
Lúc Nguyễn Ái bảo với anh rằng, vượt đường xa thế này, gấp rút như thế này, là
để đón mẹ; Thạc Hy có phần chột dạ. Cô gái đanh đá này cũng hiếu thảo vậy sao?
Đến nơi, chỉ trông thấy cô lên trò chuyện vài câu cùng một gã đàn ông trung
niên, đoạn nhận lấy một gói vải rồi quay trở về thuyền, sau đó yêu cầu anh đưa
đến đảo Toshima.
“Toshima?” Thạc Hy đã ngạc nhiên hỏi. “Cô em đến nhà tôi làm gì? Còn mẹ cô
đâu?”
“Vì nhà cũ của tôi cũng ở nơi đó.”
Toshima là một vùng đất với dân số chưa đầy bốn trăm, là hòn đảo lạ đời nhất
nước Nhật. Bởi một nửa thuộc về Hoàng Thạc Dã — dẫn đầu một hội yakuza tiếng
tăm, còn nửa kia do chính phủ quản hạch. Có lẽ nào cô bé này sống trên đấy mà
anh không biết nhỉ — dù cũng rất hiếm khi anh chịu về nhà tổ của người cô gốc
bản xứ này…
Chưa hết “choáng” vì câu trả lời thứ nhất, thì cô nàng hồ ly đã đùn vào thông
tin động trời thứ nhì.
“Còn đây là mẹ tôi,” cô cười cười, tay gỡ lớp vải đen bao bọc ra, để lộ một
chiếc hũ sứ trắng muốt. “Bấy lâu tìm kiếm xa xôi, không ngờ xác bà đã dạt vào
một hòn đảo gần Toshima đến vậy.”
Đón mẹ, hóa ra là đón một người đã chết.
Rồi, cũng chẳng hỏi han gì hơn, anh đưa cô đến Toshima, trên đường mới biết cha
cô ngày xưa là người thợ làm bánh chuyên rong ruổi đó đây trên chiếc RV cùng
con gái, hiếm khi trở về nhà nên chẳng mấy khi gặp được mặt họ. Chả trách anh
không nhớ ra mình đã gặp qua cô gái này.
Thật lạ đời khi xây một căn nhà gần sát vách đá
thế này — Thạc Hy nghĩ thầm khi xe lăn bánh đến trước một căn nhà gỗ hai tầng,
ngói đỏ, thiết kế đơn sơ nhưng ấm áp vô cùng — song ít ra nó cũng hướng ra mặt biển. Khá nên thơ.
Điều kỳ lạ của nơi này không chỉ ở vị trí căn nhà, mà còn chiếc ghế đá trơ trọi
hướng ra biển, và nhất là hàng rào gỗ bao bọc vách đá — tự dưng lại hổng một lỗ
khá to ngay trước chiếc ghế. Khi được hỏi, Nguyễn Ái chỉ lắc đầu, mắt nhìn xa
xăm:
“Ông ta đặt cả vợ lẫn con lên buồng sau. Sau đó
lao xe xuống biển.”
À, là tự sát.
Hoàng Thạc Hy khẽ mỉm cười đầy ẩn ý, quá hiểu cô đang nói về chính bản thân
mình. Song lại chẳng có tâm trạng tìm hiểu, thế là quay về gốc anh đào kề nhà
để lẳng lặng quan sát. Có một số chuyện, anh không muốn đào bới sâu vào, để
tránh bản thân bị sa lầy quá khứ…
Nguyễn Ái ngồi đấy nhìn hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời, trong lòng không rõ
mình đang cảm giác ra sao. Có lẽ có chút vui, chút hoài niệm, chút xót xa.
Nhưng tuyệt nhiên không hề mang chút hận thù đối với hai con người tàn nhẫn
nhất thế giới — đã lần lượt bỏ rơi cô chốn này.
Cô cúi xuống, tay dỡ nắp hũ ra, gió biển làm tro cốt phân tán khắp nơi, hư ảo
như sương mù buổi sớm.
“Mừng mẹ trở về nhà, Maiko,” cô nói khẽ.
Maiko Matsumoto là một người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy, cái vẻ đẹp của một người
đàn bà suốt đời chỉ sống vì bản thân, sống theo thời khắc. Khi yêu người này sẽ
ở bên cạnh người này, đến lúc chán rồi sẽ không ngần ngại phủi áo ra đi. Maiko
rời bỏ chồng mình lúc Nguyễn Ái chỉ mới ba tuổi, cô hoàn toàn không chút ấn
tượng về người đàn bà này. Chỉ biết bà đẹp tựa nàng tiên.
Và ba mình yêu bà say đắm.
“Ai-chan sau này lớn lên nhất định phải xinh đẹp
như oka-san (mẹ), biết không?” đó là lời nói cửa miệng mỗi
bữa sáng thức dậy của Nguyễn Tiến — người thợ làm bánh tài ba nhất thế giới.
Và cũng là kẻ si tình nhất nhân gian.
Bỏ xứ đến đất nước mặt trời cũng vì một người, chọn ở lại cũng vì một người, ra
đi cũng vì một người. Đó là những gì có thể bao hàm toàn bộ cuộc sống của
Nguyễn Tiến: tất cả vì một người mang tên Maiko.
Đặt tên con gái là Ái, cũng do đó mà ra. Vì Ái trong Tiếng Việt, hay Ai trong
Tiếng Nhật, cũng đều mang cùng một nghĩa mà thôi: Tình Yêu.
Vậy là, chỉ khi mới ba tuổi, Ai-chan đã lững thững cùng ba đi khắp gần nửa bề
mặt đất nước, chỉ để tìm ra một cái tên Maiko. Lúc đó, tuổi thơ bé dại, lại
thường nghe ba tấm tắc ngợi khen nhan sắc của mẹ, cô đã nghĩ:Tình yêu nhất định xuất phát từ cái đẹp! Vậy
là ý niệm hình thành một cách tự nhiên:Con
người ta yêu nhau chỉ vì vẻ bề ngoài. Dĩ nhiên, sau này
càng lớn thì cách nghĩ có chút đổi khác, song lại không theo chiều hướng thường
tình. Cô cho rằng vẻ đẹp của đối phương luôn tỷ lệ thuận với những cảm giác hắn
có thể khuấy động trong cô. Và Nguyễn Ái thì khao khát có thể yêu một người hết
lòng, vì thế đã luôn truy cầu cái đẹp một cách mù quáng.
Ngày cô lên mười hai, họ tìm được Maiko.
Maiko xinh đẹp tuyệt trần. Lúc này đã trở thành phu nhân của Vương Đăng Khoa —
bấy giờ vốn chỉ là một nhân viên quèn của Tòa Đại Sứ Việt Nam trên đất Nhật.
Maiko có vẻ kinh ngạc khi trông thấy họ, xúc động khi ôm chầm Ai-chan vào lòng,
nước mắt chảy dài làm ướt cả má cô. Trong thời khắc ấy, đột nhiên Ai-chan biết
mình không hề ghét bà. Tại sao phải ghét chứ? Nói cho cùng, Maiko cũng chỉ đuổi
theo hạnh phúc của bản thân mà thôi.
Một con người ích kỷ sinh ra một đứa bé ích kỷ. Đứa bé ích kỷ đó cũng chẳng có
lý do gì để thù hận người mẹ ích kỷ đã bỏ rơi mình – vì những nguyên do ích kỷ
không kém.
Nói cho cùng, họ cùng một dạng người.
Thế rồi, ngày ăn mừng sinh nhật thứ mười hai của Ai-chan, Maiko đã xiêu lòng,
chịu quay về căn nhà gỗ nhỏ bé trên hòn đảo Toshima định mệnh — nhưng chỉ trong
một ngày ngắn ngủi, cốt để bù đắp cho đứa con gái đáng thương. Họ đã đến cửa
hàng mua bánh kem, chiếc bánh kem đầu tiên Ai-chan được nhận, trên đó có những
đóa hoa hồng đỏ thắm mà Ai-chan vô cùng yêu thích — trùng hợp thay — cũng là
loài hoa ưa chuộng nhất của Maiko. Sau đó lại ghé mua kimono, vào đền thờ cầu
phúc, rồi mua cả bong bóng, gà chiên, sushi, đèn cầy, nước ngọt… tất cả những
thứ mà suốt chín năm qua Nguyễn Tiến đã dường như quên bẵng.
Cũng đúng thôi, khi tâm trí ông chỉ chú tâm đến một người, khó lòng nào chú tâm
đến ngày sinh của một đứa trẻ cỏn con…
Chiếc RV gắn kết suốt bao năm với hai cha con đâm thẳng vào hàng rào cột gỗ,
trong lúc rơi đã làm ngất Maiko, bánh kem trên tay bà đổ ập xuống sàn, lăn lóc.
Những bông hoa đỏ thắm lúc đó méo mó đến tội nghiệp. Ai-chan bò đến bám vào
người mẹ, nước mắt kinh hãi không ngừng tuôn rơi. Chợt có bàn tay nắm kéo cô
ra, Nguyễn Tiến đau xót nhìn đứa con gái thân còn hơn da thịt, khoác vội chiếc
áo phao vàng vọt lên người cô rồi mở cửa kính, đẩy vội cô ra ngoài, trước khi chiếc
xe kịp chìm hẳn xuống nước.
“Đừng, ba ơi! Đừng bỏ con! Đừng bỏ lại con!” Ai-chan gào khóc, bàn tay nhỏ bé
luồn vào cửa kính níu lấy người thân thiết nhất trên đời. ”Cho Ai-chan theo
với…! Ai-chan muốn theo ba và oka-san…!”
“Ái à, Nguyễn Ái, hãy nhớ… nhất định phải sống để yêu…” vặn kính lên, mắt ông
ngấn nước, sự thống khổ biết bao năm ùa ra như sóng vỡ bờ. “Nhớ phải yêu thật
nhiều, thật đúng nghĩa, đừng như ba nha con…”
Cửa kính khép sát. Nơi dung chứa hai cha con họ suốt chin năm qua dần dần bị
làn nước xanh nuốt chửng.
Cùng ba, cùng mẹ, cùng cả chiếc bánh sinh nhật đầu tiên chưa động đến tý nào…
Đó, cũng là lần đầu tiên Nguyễn Tiến gọi đúng tên cô.
Là Nguyễn Ái.
Chứ không phải Ai-chan —
một tình yêu ảo vọng với người đàn bà có trái tim dễ lung lạc.
Đời có lên tiếng hỏi, vì sao Nguyễn Ái lại ích kỷ vô cùng?
À, sinh ra bởi những con người ích kỷ, thì bản thân còn có lối thoát nào hơn —
ngoài tự yêu lấy bản thân?
Một năm đầu sống sót, trôi vật vờ trong cô nhi viện, Nguyễn Ái cũng căm ghét ba
lắm, hận ông vô cùng. Vì đã ích kỷ ra đi cùng mỗi một Maiko, đến cả đứa con gái
ruột rà cũng không cho chen lấn vào bức tranh đoàn tụ. Sau khi được Vương Đăng
Khoa phát hiện ra sự tồn tại và nhận cấp dưỡng, cô đã quay trở lại chốn này lần
đầu tiên sau sự kiện đau lòng. Đó là ngày sinh nhật lần mười bốn.
Bước chân đã sát vách, đá rơi xuống làn nước xanh ngọc, lợn cợn sóng trắng, mùi
muối biển xộc lên làm mặn đi nước mắt, đắng cả trái tim.
Chỉ một bước thôi, sự cô đơn rồi sẽ chấm dứt.
Chỉ một bước thôi, sẽ ở trong vòng tay của hai đấng sinh thành.
Chỉ một bước, là có thể dỡ bỏ cái thế giới nặng trịch trên vai và bước đi như
một con người đúng nghĩa.
Chỉ có một bước.
Vậy mà, không làm nỗi.
Hèn nhát quá đi…
La lớn cái tên Nguyễn Tiến, cô thề với người đó nhất định sẽ yêu, và sẽ yêu hết mình!
Tâm thức chợt hỏi: Chiếm hữu không được thì
sao?
Còn phải hỏi sao? Cũng như thứ tình yêu duy nhất cô được chứng kiến: Chiếm không được thì tự tay hủy diệt! “Chuyện là vậy đó.” Văn Thành thở dài, đoạn tiếp lời. “Tôi đã từng hỏi
cô ta, tại sao cuối cùng lại chịu về ở cùng Vương Đăng Khoa, sau hai năm cứ chỉ
khăng khăng đòi phí trợ cấp mà không thèm gặp mặt.”
Khuôn mặt Võ Chính Luận bấy giờ có vẻ thất thần, mắt nhìn đăm đăm vào một điểm
chết trên sàn nhà, đôi tay gác trên gối có phần thả lỏng. Lắc đầu, Văn Thành
lại thở dài…
“Con bé bảo rằng: cuộc sống của một đứa tạp chủng mồ côi cha mẹ đối với cái xã
hội đó, thật còn không đáng đồng tiền 1 yen. Liệu có gì đáng phải nuối tiếc…?”
Bàn tay ai kia khẽ nắm lại, run rẩy.
“Và, cô đơn có sức mạnh thật kỳ lạ, nó khiến con người ta ngay đến cả sự đồng
hành của kẻ thù… cũng trở nên vô cùng quý báu. Con bé chỉ đơn giản muốn ở cạnh
một ai đó, cảm thấy cần và được cần – cho dù đó có là kẻ đã gián tiếp gây ra cái chết
của cha mẹ, và bản thân suốt đời khó lòng tha thứ cho người đó…”
Đến đây thì có người dường như đã quá sức chịu đựng, bèn bật người đứng dậy.
“Cậu đi đâu?”
“Nhật.”
“Cậu biết Nguyễn Ái đi đâu sao? Cô bé không hề nhắn lại địa điểm.”
“Toshima,” Võ Chính Luận đáp gọn lỏn, tay khoác vội vào chiếc áo da đen tuyền
sẵn vắt trên ghế, rồi không đợi Văn Thành gạn hỏi thêm mà quay sang ra lệnh.
“Gọi cho Derek, chuẩn bị phi cơ. Xuất phát ngay lập tức.”
Tuy có vẫn còn thắc mắc vì sao thiếu gia Võ Gia lại biết được địa điểm của
Nguyễn Ái, và lại còn là địa bàn của Hoàng Thạc Dã nữa chứ! Song anh không hỏi
gì thêm, khóe môi lại cong lên để lộ một nụ cười hài lòng.
“Đi bây giờ có muộn lắm không?” Văn Thành gọi với theo khi Chính Luận tiến vào
phòng sách lục tìm passport. “Bây giờ có lẽ phản diện đang trên đường về đây
rồi!”
Từ trong trở ra, Võ Chính Luận một tay cầm passport, một tay ôm mũ bảo hiểm,
bất nhẫn lên tiếng. “Theo tính toàn thì không đến—”
Giọng nói chợt nín bặt. Ánh nhìn của anh khóa chặt vào một điểm nhất định phía
sau Văn Thành.
Dự cảm không lành khi trông thấy vẻ mặt ngày càng biến sắc của vị thiếu chủ,
văn Thành quay ngoắt người lại.
Hãi hùng khi trông thấy cảnh tượng trên màn hình.
Hoàng Thạc Hy đang… ôm hôn Nguyễn Ái!
Còn chưa kịp hiểu rõ sự tình, hay lắng nghe thêm về sự kiện giật gân này, thì mọi
hình ảnh đã vội tắt ngấm.
Màn hình rạn vỡ. Vật thể nặng trên tay Võ Chính Luận giờ đã không còn đấy.
Mà lao thẳng vào hình ảnh hai kẻ đang môi kề môi được phát sóng toàn quốc kia.
Nguyễn Ái à — Văn Thành la lên
trong tâm trí — em đã gây ra tai họa gì rồi?!
Cùng lúc đó, trên chiếc limousine trắng lao đi như tên bắn trên con đường cao
tốc hướng đến Phi Trường Quốc Tế Haneda, có một kẻ cũng sững sờ, mặt mày tái
mét khi trông thấy cảnh tượng trên màn hình nhỏ trong xe.
“Nguyễn Ái à,” kẻ này khẽ lầm bầm tự hỏi một cách vô thức, đôi bàn tay rịn mồ
hôi quấn chặt vào nhau “mày đã gây ra tai họa gì rồi?”
Đó cũng là điều cuối cùng Hoàng Thạc Hy nghe thấy từ Nguyễn Ái, trước khi mọi
vật đột nhiên rơi vào bóng đêm nhốn nháo.
Chương 29: Nhớ và Sợ
Nhớ và sợ, hẳn có cùng chung gốc rễ.
Sân Bay Quốc Tế Phố Đông, Thượng Hải.
“Cái gì?!”
Người đàn ông trong âu phục đen ngồi thủ phục xuống chiếc ghế dài trong phòng chờ đợi. Sau vài phút lắng nghe trong im lặng, gương mặt ông từ từ chuyển sang trắng bệch; vẻ oai vệ, xa cách khi đứng trên bục đàn, hùng hùng hổ hổ phát biểu vài giờ trước bỗng dưng tan biến.
Cuối cùng, bàn tay cầm điện thoại buông lơi, đầu ông gục xuống giữa hai gối, những ngón tay bất lực luồn vào tóc chống đỡ khối thông tin nặng trịch vừa được đổ vào đầu.
“Ngài bộ trưởng!” Bí thư Đan lo lắng nhìn vị cấp trên của mình, đôi mắt e dè lướt qua cảnh vật xung quanh. Không lẽ… không lẽ lại trở cơn ngay lúc này…? “Ngài bộ trưởng, ngài muốn tôi đưa đến phòng nghỉ riêng chứ? Tôi có thể yêu cầu sân bay dàn xếp.”
“Không cần,” Vương Đăng Khoa tay đưa lên ngăn cản, đầu vẫn chưa chịu ngước lên. “Tôi không sao, chỉ hơi chóng mặt. Không đáng ngại.”
“Có chuyện gì sao?”
Im lặng một hồi lâu, bàn tay ông chợt nắm lại. Ngửa đầu lên trần nhà, Vương Đăng Khoa hít một hơi dài, trong vòng mười giây – đã hoàn toàn khôi phục phong độ nhà chính trị gia điển phạm. Bí thư Đan quan sát sự chuyển biến này với đôi mắt chứa chan khâm phục. Mắc phải chứng bệnh quái ác, vậy mà vẫn điều khiển được bản thân một cách hoàn hảo. Vương Đăng Khoa quả không hổ danh là Vương Đăng Khoa. Cô đã luôn có ý nghĩ hão huyền rằng: Nếu không phải vì bị bệnh tình ngăn trở, thiết nghĩ giờ đây người ngồi trên chiếc ghế Chủ tịch nước kia cũng là vị Bộ trưởng tuyệt vời này.
Nhưng xem ra, trong trường hợp của Vương Đăng Khoa, hão huyền không cách xa thực tế là bao.
“Không về nước nữa. Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất đi Tokyo.”
“Vâng,” Bí thư Đan nhanh nhẩu đáp, quá quen thuộc với phong cách làm việc rất kiên quyết của ngài Bộ trưởng, nên không muốn hỏi nhiều, cũng không muốn tạo thêm gánh nặng cho ông.
“Còn nữa,” ông dứt khoát đứng lên, đầu ngẩng cao, phong thái uy nghi như một ông hoàng. “Thông báo về nhà tôi, bất cứ ai gọi hay tìm đến nhà để hỏi han về Nguyễn Ái. Bảo rằng nó cùng bạn sang Châu Âu du lịch, ngày về chưa xác định.”
“Vâng.”
“À,” đút tay vào túi quần, ông quay sang Bí thư Đan với vẻ nghiêm nghị thường ngày, mày khẽ chau lại. “Cô cũng nên biết chuyện.”
“Vâng!” Giọng nói lần này rõ ràng hồ hởi hơn. Hóa ra ông vẫn còn nhớ đến cô.
“3:00 AM hôm nay, chiếc xe chở Hoàng Thạc Hy và Nguyễn Ái đến phi trường đã gặp tai nạn. Người của Hoàng Thạc Dã nghi ngờ là do việc làm của những thế lực đối kháng trong tổ chức Võ Gia. Để tránh việc công khai sẽ đem đến bất lợi cho bản thân và nạn nhân, Hoàng Thạc Dã đã ém nhẹm mọi việc, hiện trường cũng được thu dọn không chút tỳ vết. Trước khi biết được ai là thủ phạm đứng sau, họ đã quyết định không bứt dây động rừng.”
Đan Thanh Hòa tròn mắt nhìn cấp trên của mình, không phải ngạc nhiên vì thái độ trầm tĩnh của ông trước tai nạn của Nguyễn Ái, mà là những thông tin ngầm về Võ Gia vừa thoát ra từ ông. Làm thế nào ông biết những chuyện này? Nếu không phải đã theo ông đến gần năm năm, hiểu quá rõ con người và cách làm việc của ông, cô đã nghĩ ông chính là nhân vật kỳ cựu trong tập đoàn hắc ám này!
“Còn… còn… cháu nhà thì sao hả, ngài bộ trưởng?” cô ấp úng.
Vương Đăng Khoa khẽ lắc đầu. “Không sao. Chỉ một ít xây sát. Va chạm vào đầu khá nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ có…”
“Có chuyện gì?!”
Thở dài, tay ông lại đưa lên trán, vẻ mệt mỏi hằn rõ trên những đường nét góc cạnh.
“Điều rắc rối.” “Nè, dậy đi.”
Đầu nhức kinh khủng, Nguyễn Ái lay lay mái tóc vàng rơm rối bù đang ngã ra trên giường — tệ hơn nữa, mắc kẹt cả tay cô vào đám rơm đấy.
“Cái tên ‘dê chúa’! Dậy mau!” Chịu hết nỗi, cô hét to, tay tê rần cả rồi! Đồ dê dỏm này tính làm gì đây?!
Cái tên trai-không-ra-trai, gái-không-ra-gái kia vẫn chưa chịu ngước lên, nhưng đôi vai lại run lên bần bật. Rõ ràng là đang cười râm ran mà. Tức! Cô cố gắng hồi phục khả năng điều khiển các giác quan của mình. Khi máu huyết bắt đầu thông xuống những đầu ngón tay bị kẹp chặt, nụ cười ranh mãnh đã nở rộ trên môi hồ ly.
Ngọ nguậy… ngọ nguậy…
OUCH!
Hoàng Thạc Hy bật người dậy, tay ôm chầm lấy cái mũi đỏ hoe. Trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của hắn, cô hận mình không có máy ảnh để chộp lại cảnh sắc lúc này: Casanova bị người véo mũi. Haha…
Cuối cùng thì “đấng dê chúa” đã chịu đối diện nhìn mặt cô. Song kết quả lại khiến kẻ đang nằm liệt giường kia cực kỳ khó ở.
Ánh mắt Hoàng Thạc Hy lúc bấy giờ vô cùng mềm mại, tràn đầy hơi ấm và một chút thỏa mãn…
Cái gì thế này? Lại đóng phim cưa gái với cô sao? Cái tên này có phải là người không thế…?!
Đang vô cùng khó chịu vì sự chuyển biến của tình huống, Nguyễn Ái bỗng nhiên nhận ra một cảm giác rất quen thuộc, cứ như cô đã từng trông thấy ánh nhìn ấy đâu đó trong những ngày đầu tiên…
Bất giác nói lớn. “Cậu có cách nhìn người khác hệt như Chính Luận vậy!”
“Hả?”
“Cái cách cậu nhìn tôi, cứ như Chính Luận nhìn Yến Nhi lúc xưa.”
“Ý cô bảo tôi nhìn cô như thú cưng?”
“Ý tôi bảo cậu nhìn tôi như thế thân – ” mỉm cười, mắt cô lóe lên ánh nhìn ám thị “- của một người khác.”
Im ắng. Xem ra cô đã “chọt” trúng chỗ hiểm rồi…
Quả không hổ danh hồ ly! — đương sự vênh mặt, đang thầm tự mãn hết sức. (=w=)
“Đừng túc trực bên cạnh tôi cứ như mình là người tình ấy, kinh dị quá đi,” dùng sức lồm cồm ngồi dậy, cô thều thào. “Có yêu cô ta đến cỡ nào thì cũng đừng phát tiết trên tôi. Gánh không nổi đâu.”
Sự khôi hài tuy vẫn ngự trị trên gương mặt xinh đẹp đến bải hoải, nhưng đôi mắt đen tuyền kia giờ đã nheo lại, có phần dè chừng. ”Cô ta? Thề là không biết cô em đang nói gì đấy.”
“Vậy sao?” cô nhướn mày, cảm thấy càng nói chuyện, càng tỉnh táo hơn nhiều. Nhoẻn cười đầy tinh ý, cô hỏi nhỏ. “Biết trước lúc tôi lịm đi, có người đã gọi nhầm tên tôi với ai không?”
Sự hài hước vẫn hiện hữu. Nhưng Nguyễn Ái thề cơ mặt hắn đã khẽ giật. Trời ạ! Còn chưa chịu biến đi cho cô nhờ nữa? Đã thế, muốn ở đây thì bổn yêu tinh sẽ “bồi” thêm vài cú nữa cho chừa!
Nghĩ là làm, hồ ly ta bắt đầu bài ca khích tướng:
“Nghĩ cũng đúng. Cô ta dù gì cũng từng gặp tai nạn giao thông mà…”
“…”
“Nhưng tôi may mắn hơn là còn tỉnh lại…”
“…”
“Cái tên người đó là gì nhỉ? À… à… Trần Ánh Dương…? Trần Ánh Dung…? Trần—”
“Thôi được rồi,” Hoàng Thạc Hy cười xuề xòa, hai tay đưa lên xin hàng. “Tôi chịu thua, được chưa? Muốn đuổi tôi đi cũng đâu cần lắm chiêu như vậy. Haha…”
Ai kia bèn cong môi dè bĩu.
Đến khi con người đó một bước nữa đã rời khỏi phòng, tấm lưng cô độc như chợt đông lại, cảm xúc hệt nước rỉ qua ống phễu chứa đầy sỏi đá; từng chữ từng từ thấm nhuần sự hoang mang mới được thoát ra:
“Có thật là… tôi đã gọi tên cô ta không?”
Cô chớp mắt. “Dĩ nhiên là không rồi. Lúc đó đau gần chết còn có tâm tri để ý người ta nói gì à?”
Bẵng đi một lúc, tưởng chừng có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Rồi, cánh cửa đã đóng lại khẽ khàng.
Haizz… — cô thở dài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trắng muốt — Lúc đó thì ta không nhớ thôi, nhưng vừa rồi không phải nhà ngươi vừa gào tên người ta trong tâm thức đó sao?
Thật là… đồ dê ngốc.
Dù không hiểu giữa hai con người đó có những cản ngăn gì, cô cũng không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ. Tình cảm được bồi đắp từ tuổi thơ, eh? Nghe sao mà bền chắc quá… Cho dù sau này không đến được với nhau, thì vẫn sẽ nhớ nhau suốt đời, khắc ghi trọn kiếp…
Chợt, nhớ người ta của mình đến phát khóc… (;__
Dù lúc tỉnh lúc mê, cô cũng ngờ ngợ ra mình đã nằm dài thế này ít nhất ba ngày. Và trong suốt những lần tri thức vật vờ đó, có đôi lúc trông thấy đôi mắt lo lắng của Vương Đăng Khoa, hay nụ cười nửa miệng của Hoàng Thạc Hy, và còn vài con người xa lạ mà trí nhớ không dung nạp nỗi… Nhưng sừng sững ra đấy, mê tỉnh gì mặc kệ, 24/7 đều là sự hiện diện của một người…
Kỳ lạ là, nhớ không nhiều đôi mắt sâu mê hồn, hay chiếc mũi thẳng tít tắp, hay khóe môi cong hoàn mỹ từng một thời khiến cô điên đảo…
Mà… là cảm giác môi tựa môi ngọt lịm, nhớ tấm lưng rộng ấm cô hay tỳ má lên, nhớ cả cái cách bàn tay chai sạn mơn nhẹ trên quai hàm, hay thậm chí cái siết tay đau đến thốn xương… (Khiếp, cả đau cũng nhớ, đúng BT nhiều tập ^w^)
Xem ra thì… cô lại chuyển sang yêu bằng xúc giác mất rồi…! Lại chỉ nhớ toàn mấy chuyện sờ mó… biến thái quá mà… (>.<)
Mãi lo nghĩ, cô không hề chú ý đến tiếng cửa mở. Một lúc sau, khi ngơ ngác ngước lên, nụ cười hiền hòa của Vương Đăng Khoa mới đập vào mắt. Trong lòng chợt ấm lại đôi chút trước sự hiện diện của một cá nhân quen thuộc.
“Xem ra thuốc mê đã tan hết rồi. Con cảm thấy tỉnh táo chứ?”
“Dĩ nhiên,” cô cười một cách tự tin. “Không thì đâu đuổi được ‘tên dê chúa’ kia ra khỏi đây.”
“Hả? Ai?”
“Hoàng Thạc Hy.”
“Cậu trẻ đó mà là…” ông liếc mắt về phía cửa, có vẻ không tin. “Không đúng, trông lễ phép đàng hoàng thế mà…?”
Nguyễn Ái trợn mắt. Lão Vương này chỉ nhìn địch thủ trên quan trường thì hay, còn đối với dạng sát thủ tình trường này thì… (=_=”)
Mà… cũng chả trách được. Vương Đăng Khoa và Hoàng Thạc Dã vốn là bạn chí cốt từ những ngày lặn hụp ở Oxford, dù sau này mỗi người một con đường, đôi lúc cùng nhau chơi vài ván goft hay hưởng thụ tách trà thơm vẫn không phải là điều không thể. Huống chi, địa bàn của Hoàng Thạc Dã vốn nằm bên Nhật, cũng không đụng chạm gì đến bạch đạo nước nhà.
Thêm nữa, lần này nếu không phải vì Hoàng Thạc Dã và Hoàng Thạc Hy, thì cô cũng chả biết mình đã rục xương ở xó xỉnh nào rồi.
Như vậy… sẽ không gặp được ai kia nữa. Vì thế phải biết ơn.
“Tôi muốn về nước,” cô gấp gáp nói, mắt sáng lên sự phấn khởi.
“Bây giờ?”
“Phải.”
“Nhưng con vừa tỉnh…”
“Mặc kệ, tôi muốn về,” cô phụng phịu, mắt ươn ướt, hai tay vò vò tấm chăn ra chiều khổ sở vô cùng. “Tôi nhớ Võ Chính Luận.”
Khuôn mặt con người luôn làm chủ tình hình kia đờ ra, không ngờ có một ngày lại nghe được những chữ này từ miệng con bé vô tình nhất thế gian, nhất thời không biết phản ứng thế nào, bèn rụt rè gật đầu. “Ờ… được.”
“Dù gì thì… con cũng đã hôn mê khá lâu, cũng nên đứng lên đi lại rồi…”
“Cũng đâu lâu lắm, cùng lắm vài ba ngày, không làm khó được thân hình dẻo dai của tôi đâu, haha…”
Đang cười thì chợt nín bặt. Cái… con người kia, sao lại nhìn cô với đôi mắt lạ kỳ như thế…? Cô không phải đã nói điều gì sai chứ?
“Ái à…” Vương Đăng Khoa thảng thốt, giọng có hơi dè dặt. ”…Con… con đã hôn mê hơn một tháng rồi.”
Eh?
Một tháng?
À, không. Hơn một tháng?!
(O__o)!!!
Thế là, cái kẻ hay làm người sững sờ kia, giờ đây lại bị tình huống làm cho đờ ra toàn tập.
Đêm đó, có ai đó lòng mãi không yên.
“Em đã biến đi đâu hết hơn tháng nay thế? Có biết mình đã gây ra họa lớn rồi không?!”
Cô nhíu mày, sao mà cái giọng nói này… lại trả lời số này thế?
“Anh Chính Luận đâu? Sao anh lại nghe máy?”
“…”
“Văn Thành!”
Bên kia có tiếng thở dài. “Cậu ấy… lúc này không đem theo điện thoại.”
“Có chuyện sao?” Biết rõ là có chuyện, mà vẫn hỏi câu này, cô thật khờ quá mà…
“Từ khi trông thấy cái tin tức đó… rồi gọi đến nhà em, người ta lại nói em theo bạn sang Châu Âu…”
‘Theo bạn sang Châu Âu’… Vậy chẳng khác nào bảo cô cuốn gói bỏ trốn cùng Hoàng Thạc Hy?!!(=o=)
“Có chuyện đó sao?” cô vờ vịt sững sờ, giọng mỉa mai cũng chẳng biết chỉa vào ai. “Từ lúc nào mà Châu Âu nồng nặc mùi sát trùng thế này?”
“Nói tóm lại, em đã đi đâu—”
“Chuyện đó không quan trọng!” cô gắt ngang, dự cảm xấu cứ ồ ạt đổ xuống khiến sống lưng lạnh toát. “Em muốn biết Chính Luận bây giờ thế nào!”
Phật ơi Phật, Chúa ơi Chúa, một kẻ chưa bao giờ tụng kinh hay cầu nguyện như cô, giờ đây tự nguyện sẽ mang vác cả hai tôn giáo, chỉ xin các Người đừng để chuyện cô nghi ngờ xảy ra…!
“Hắn…” bên kia có vẻ như đang đấu tranh dữ dội.
“Giận dữ lắm không?” cô sốt sắng tiếp lời.
“…Không.”
“Cáu gắt?”
“…Không.”
“Coi nào, không lẽ một chút phẫn nộ cũng không có?”
Tiếng thở dài sườn sượt, dù qua điện thoại đường dài, vẫn có thể nghe rõ mồn một.
“Không. Không một chút nào.”
Thế giới xung quanh cô trong một giây dường như chao đảo, điện thoại tuột khỏi bàn tay rơi xuống sàn nhà, rồi tắt ngấm. Cảm giác như vừa bị người dội cho một gáo nước lạnh rét căm.
Buốt. Và tê dại.
Hệt lúc nghe Hoàng Thạc Hy thốt ra câu nói ngày nào…
“…trong thế giới của Võ Gia Chính Luận, người ấy sẽ không-còn-tồn-tại.”
“Không phải chứ?!”
Đấm mạnh vào chiếc gối trên đùi, cô dường như hét lớn vào khoảng không câm lặng.
“Như thế thôi mà đã coi tôi không hề tồn tại rồi?!”
Chợt sợ hãi ghê gớm.
* * *
40 tiếng sau. Nỗi sợ như lây truyền xuyên suốt 4331 km đường trường.
Võ Chính Luận không cách nào xem Nguyễn Ái không hề tồn tại.
Cô tồn tại ở khắp nơi.
Ngủ, anh cũng nghĩ.
Ăn, anh cũng nghĩ.
Ngay cả thở, anh cũng nghĩ.
Rồi lại sợ.
Sợ một ngày, để tháo gỡ cô ra khỏi lồng ngực mình, anh sẽ phải dừng luôn cả ba
việc trên.
À, mà anh còn sợ việc tháo gỡ cô ra hơn vạn lần ấy chứ.
Tức giận? Có. Nhưng chỉ sau 24 tiếng không trông thấy cô, không nghe được giọng
nói, không chạm được vào làn da ấm nồng; nỗi căm hờn bỗng biến thành lo sợ.
Lại sợ!
Cuốn mình lại trong cái vỏ vô cảm, một lần nữa, cậu bé Võ Gia Chính Luận ngày
nào lại chồng đè hình ảnh người đàn bà mang cùng dòng máu lên người Nguyễn Ái.
Nếu cô cũng như người đó, biến mất khỏi thế gian, không tài nào tìm ra được thì
sao?
Anh muốn đi tìm cô, muốn lặn lội đến hòn đảo Toshima định mệnh, muốn vác thân
trải khắp Châu Âu phồn hoa, thậm chí — muốn cày sâu xuống chính lòng quả đất.
Nhưng anh lại sợ. Sợ tìm thấy cô rồi, con người tồn tại trong tim cô không phải
là anh nữa, thì lúc đó liệu điều gì có thể… bảo vệ cô khỏi anh…?
Anh nhất định sẽ hóa điên, đem tình yêu của mình tổn hại cô đến mức có thể.
Hoặc cũng có thể, anh sẽ tổn hại bản thân mình để trừng phạt cô.
Cả hai đều sẽ dẫn đến hối hận khôn cùng…
Vậy nên, tốt nhất là chờ đợi.
Chỉ là… anh đã sắp bước qua ranh giới chịu đựng rồi!
Đến bao giờ… cô mới trở về đây…?
* * *
“Em về rồi đây!“
Đôi bàn tay nhỏ nhắn luồn qua eo anh ôm chặt, lưng nóng lên vì hơi ấm toàn thân
người nào đó áp sát vào, gò má ma sát nhẹ như một chú mèo con nũng nịu.
Cảm giác… như được hạnh phúc vây chặt.
Hà! – anh thầm cười rộ trong tâm trí - ảo tưởng à, mày lại đang đùa cợt với tao
đấy ư?
“Luận! Em đã về!”
Nhưng sao… ảo tưởng lại toát mùi chân thật thế này?
Anh có lẽ đã nhớ cô đến điên dại rồi!
Chương
30: Mệnh Lệnh Ác Ma
Cái người nào đó… rõ là đang cố tình lơ cô mà! (>”<)
“Luận! Em đã về!”
Khi bàn tay Nguyễn Ái ôm chặt lấy anh, má tựa vào lưng, rõ ràng đã cảm thấy
thân thể anh căng thẳng, hơi thở anh đổi nhịp.
Ấy vậy mà, không mạnh bạo cũng chẳng nhẹ nhàng, lại bình thản gỡ tay cô ra và
bước đi tiếp, cứ như phủi đi một chiếc lá vàng vô tình rớt xuống vai vậy.
Lúc bấy giờ đang là sáng sớm, ngay trên chính dãy hành lang lộ thiên ngày nào
anh bỏ rơi Dương Hoàng Yến Nhi; Nguyễn Ái đứng đấy, cảm thấy trơ trọi hơn bao
giờ hết, mặc cho những cái nhìn ngỡ ngàng, những lời hỏi thăm dồn dập, những
tiếng rì rầm rộn rã đua nhau đổ về mình từ những kẻ chẳng liên quan.
Nhưng cô không phải là con người yếu đuối Dương Hoàng Yến Nhi đó.
Rõ ràng đã nhận ra sự tồn tại của cô, tại sao lại không thèm nhìn lấy dù chỉ
một lần? Cho là giận thấu xương đi nữa, lẽ nào anh không nhớ nhung cô chút nào
sao?
Gạt tay Văn Thành lẫn những lời miên man gì đó lúc bấy giờ không tài nào lọt
vào tai nỗi, cô chạy theo bóng lưng anh, đến trước mặt và ngã vào người anh,
nhất quyết để anh có thể trông thấy mình.
“Em nhớ anh lắm!” bàn tay cô siết chặt, đầu ngẩng lên nhìn anh đầy mòn mỏi.
Vậy mà đôi mắt nâu ấm kia, một chút biến sắc cũng không có.
Chúng tuy đang nhìn thẳng vào cô; nhưng lại trống rỗng, vô hồn, không cảm xúc.
Một lần nữa, phong thái như một kẻ mộng du, anh chậm rãi gỡ đôi tay giờ đang
run rẩy của cô, nhẹ nhàng đẩy người cô ra và tiếp tục tiến bước.
Phẫn uất.
Thà là anh quát tháo, thậm chí siết cổ cô như ngày đó!
“Anh!” răng cô cắn chặt, cốt để lời nói thoát ra không run rẩy. “Sao lại như
vậy chứ?! Ít nhất cũng phải cho em giải thích! Em và Hoàng Thạc Hy vốn—”
Khuôn mặt vô cảm, anh lại đi lướt qua cô.
Hậm hực không chịu thua, cô dậm chân xuống sàn rồi lại phóng đến trước mặt anh.
Đã thế, cô cũng không còn cách nào ngoài…
Nhiều tiếng hít mạnh trỗi lên, cả đám người vây quanh sững sờ.
…khi Nguyễn Ái lại — một lần nữa — tát mạnh vào mặt Võ Chính Luận!
Lần này, bạt tay đã khiến đầu anh chệch hẳn. Cô nắm chặt những ngón tay nóng
rát, móng lún vào da thịt để gồng lại cái đau chì chiết, sức lực dường như bị
rút cạn. Rõ ràng là, cô đang muốn chọc điên anh lên, ước ao chứng kiến vẻ cáu
gắt mà cô bấy lâu luôn e sợ — bây giờ bỗng nhiên trở thành một khát khao mong
được nhìn thấy biết bao…
Từ lúc nào mà… tính cách của anh trở nên quan trọng với cô như thế — ngay cả
trạng thái thất thưởng và thói xấu chiếm hữu, lại hay bắt nạt cô thảm thương…
cô cũng không cách nào không cảm thấy nhớ thương da diết?
Cô nhớ cơn phẫn nộ của anh. Nhớ tính khí cường bạo. Nhớ cả thái độ chuyên chính
đầy cưỡng ép…!
Vậy ra yêu… không chỉ là vẻ bề ngoài thôi sao…?
Thật là dư thừa! Nếu như thế thì giờ đây… cô đã quay đầu rượt theo tên Hoàng
Thạc Hy đáng chết kia rồi! Có cần đứng đây nhớ nhung những điều biến thái như
trên không…?
Tại sao chứ? Cô đã yêu anh đến mức này, điên khùng đến nỗi ngang tay ném bỏ lập
trường của bản thân, còn anh thì…
Chợt, cảm thấy có giải thích hay không, việc hiểu nhầm có sáng tỏ hay không…
bỗng không còn quan trọng.
“Sao anh không đi tìm tôi?!” cô hét lớn, chân kiễng lên để ghì chặt cổ áo anh
xuống, giọng thoát ra nửa vỡ òa, nửa phẫn uất. “Cho là tôi có bị quyến rũ bời
tên điên kia thì sao? Không lẽ anh không có chút khí khái đàn ông, đuổi theo để
giành lại tôi hay sao?! Hoặc đánh cho hắn một trận, hoặc trói tôi lại đem về,
đằng này, anh chỉ biết thu mình lại sau cái lời nguyền khốn nạn đó! Chọn lừa
gạt bản thân là tôi không tồn tại?!”
Mi mắt cong dài kia khẽ nhắm lại, rồi nhẹ nhàng mở lên, màu nâu nhạt pha sắc hổ
phách vẫn không hề sậm đi hay sáng lên, chứng tỏ anh không hề bị dao động —
thậm chí không hề nghe thấy. Hoặc giả, đã quá chán chường mệt mỏi để mà phản
ứng rồi.
“Anh phản ứng đi chứ?!” nỗi tức giận đã khiến cô trở nên quá khích, giờ đây
đang ra sức lay mạnh anh. “Tôi yêu anh đến thế! Vì anh mà bất chấp thủ đoạn!
Vậy mà giờ đây đến cả cái chau mày anh cũng không thèm để lộ?!!”
Con người đó vẫn không cảm xúc, tay đưa lên toan kéo cô ra. Nguyễn Ái gồng
người, càng nắm chặt hơn, từ chối bị gạt bỏ như một vật dư thừa. Vậy mà… một
cách kiên nhẫn, anh vẫn từ từ tháo gỡ, từng ngón tay thuôn dài chạm vào cô một
cách dịu dàng, hệt như một người thợ công xưởng cần mẫn — chỉ biết làm theo quy
trình một cách máy móc, không hề có chút sáng ý hay biểu cảm nào cả…
Anh… nhất định phải dồn cô đến mức này sao?
Kẻ mục kích xung quanh đều nín thở, một số nữ sinh đứng gần đó ngấn lệ (nhiều
chiện + mít ướt ^w^V), mắt nhắm nghiền quay đi không dám nhìn — khi một bên tay
của Nguyễn Ái lại giơ cao, chực chờ giáng xuống bạt tay nảy lửa khác.
Nhưng, nó lại không hề đến.
Bàn tay chưng hửng trên không trung toan đánh ai kia nay đã mất đi toàn bộ sức
lực. Như một thước phim quay chậm, Văn Thành cùng những người khác mắt mở to
hoảng hốt khi thân hình nhỏ bé đổ sụp xuống sàn. Khuôn mặt cô trắng bệch, mắt
nhắm nghiền, toàn thân bất động dưới chân thiếu gia nhà họ Võ, trông đến là
thảm hại.
Nguyễn Ái… đã ngất xỉu!
(Não trái: Aaaa…! Phim Hàn tiếp diễn! o^o^O
Não phải: mày vô duyên ớn…! >”>)
Thời khắc vỡ òa. Văn Thành lao đến đỡ đầu cô dậy, những người khác kẻ thì quạt,
người lại nhanh chóng tháo mũ, cởi gúc áo cô ra để dễ thở; có tên còn quỳ xuống
kiểm tra hơi thở, toan thực hiện CPR với nạn nhân… (Biết ‘dê’ đúng thời cơ ghê,
nút áo với chả CPR… haizzz >.>) Bọn người này vốn đã nhốn nháo, nay lại
càng có dịp thể hiện “tinh thần kịch tính” khi trông thấy một bên trán nạn nhân
có dấu tích băng bó — vốn đã bị che lại bởi chiếc mũ vừa được lôi ra.
“Cô ấy bị thương!” một kẻ la lên.
“Hèn chi trông mặt mũi xanh xao thế…” một nữ sinh đứng khép nép, tay che miệng
nói nhỏ.
“Đau lòng đến nỗi ngất đi… không biết cô ta có bệnh tim không nhỉ…?”
“Không biết là có phải vừa từ bệnh viện ra không…”
“Tội nghiệp quá…”
…
(Não trái: Bà nó, kêu cứu thương thì không đứa nào kêu, cứ đứng nói nhảm =”=
Não phải: Kệ đi, quần chúng mà, chế độ ngu ‘mặc định’ roy =w=)
Lúc này đây, mọi quan tâm đều dồn cả vào nạn nhân Nguyễn Ái, còn có ai để ý đến
bóng hình Võ Chính Luận, vốn vẫn chôn chân bên cạnh thân hình sõng soài trên
mặt đất kia đâu…
Ấy vậy mà, chỉ một tiếng thoát ra run rẩy, khẽ khàng đến không ngờ của Ác Ma đã
– một cách thần kỳ – lôi lại sự chú ý của mọi người.
“Ái…?”
Ngạc nhiên. Thức tỉnh. Có chút sợ sệt.
Mọi hoạt động dần dần ngưng bặt, âm thanh nhốn nháo cũng giảm sút, một số kẻ
còn bất giác lùi dần ra sau khi Ác Ma chậm rãi khụy một chân xuống, đôi tay
vươn ra đỡ lấy thân hình mềm nhũn của Nguyễn Ái, biểu hiện trên gương mặt kinh
ngạc nhiều hơn là hốt hoảng.
“Thật… là em sao?” Võ Chính Luận bàng hoàng hỏi khẽ, bàn tay chạm nhẹ gò má
xanh xao.
Sự nhận thức trong một giây chợt đổ ùa về. Có kẻ nào đó đã nhận ra mình hiện
không hề chìm trong ảo tưởng… Bởi ảo tưởng thì… làm gì có tình tiết này, có hơi
ấm này?
Nên bất giác gọi lớn. “Ái!?”
Quần chúng mục kích kẻ thì bịt miệng, người lại ngỡ ngàng. Cũng đúng thôi, đời
nào mà họ lại trông thấy vẻ mặt hốt hoảng pha lẫn khổ sở này của Ác Ma đâu. Có
cái gì đó nơi cách con người này nhìn Nguyễn Ái khiến trái tim họ xúc động;
không ngờ một kẻ vô tình lạnh lẽo, đến khi lớp mặt nạ rạn vỡ, vẻ chân thành lộ
ra lại đập vào lòng họ nỗi xót xa bất ngờ đến vậy…
Kẻ đứng xem tim bỗng nhói đau khi Võ Chính Luận tay chân lúng túng nửa lay, nửa
vuốt tóc Nguyễn Ái. Anh không ôm chầm cô vào lòng, cũng chẳng phải khóc la kịch
liệt, chỉ đơn thuần là kêu khẽ tên cô một cách dịu dàng — có phần run rẩy.
Nhưng đối với một Ác Ma thì, chút cử chỉ sốt sắng đó thôi, cũng đủ chứng minh
kẻ nằm trong vòng tay hắn là vô cùng quan trọng.
Cảnh tượng khiến người người rơi lệ… (Sao mắc ói quá…)
Xúc động nghẹn ngào… (Ói thiệt gùi. =.=)
Vậy mà…
Sao lại…
… làm họ đột nhiên hãi kinh, chỉ trong vòng ba giây tiếp theo như thế này? *o*
(OK, hết ói. ^^V)
Vốn là… giữa lúc chúng dân đang sụt sùi, Hoàng Tử đang đứng bên bờ vực lo lắng
phát cuồng; thì nàng Bạch Tuyết cắn phải táo đỏ của chúng ta đột nhiên…
…nhoẻn cười! (Á, tưởng phun táo ra chứ ^o^)
Vươn đôi tay thon của mình lên, nàng choàng tay qua cổ Hoàng Tử, thân nhào lên
ôm chầm lấy người ta, giọng nửa cười đùa, nửa yêu thương.
“À, à… thì ra Ác Ma của em chỉ chịu ‘nhu’, không chịu ‘cương’ nhỉ?♥“
(=o=)
!!!
“Kinh hãi,” là từ duy nhất có thể diễn đạt cảm xúc chung của kẻ xung quanh lúc
này.
Hồ Ly… lại dám biến cả Ác Ma ra trò cười!
Dân chúng lùi một bước, dự cảm cực kỳ không hay. (Khôn đó ^w^)
Ôm chặt hơn, ai kia tựa cằm lên vai người ta, tiếp tục huyên thuyên. “Không ngờ
diễn thuyết xúc động lòng người lại không bằng trò vờ ngất rẻ tiền ngớ ngẩn.
Anh đúng là kén cạnh kiểu gì biến thái quá đi…”
Lại lùi thêm bước nữa. (Càng khôn hơn ^w^)
“…Anh cũng lạ nữa, gặp người ngất phải gọi cấp cứu chứ. Ai lại cứ sững ra, ngờ
nghệch ôm lấy người ta kêu tên hoài như vậy…?”
Ờ… lùi nữa thì sẽ không biết được chuyện gì sắp xày ra. Nên thôi. (Cái này là
khôn vô đối ^ww^)
Khuôn mặt Võ Chính Luận ban đầu có chút bất ngờ, song dần dần bình đạm lại. Cái
vỏ vô cảm trong phút chốc đã phục hồi nguyên vẹn. Anh không đẩy Nguyễn Ái ra,
để mặc cô ôm chầm lấy mình nói năng bừa bãi, chốc chốc lại mài má vào vai anh
một cách nũng nịu.
Rồi, đôi tay để hờ trên lưng cô bỗng siết chặt. Mắt anh nhắm lại. Hơn mười giây
sau đó, Nguyễn Ái dường như đã nín thở hoàn toàn trong vòng tay cưỡng ép. Khi
choàng mở, sự quyết tâm rực lên trong đôi mắt ánh màu hổ phách kia có phần
khiến người xung quanh rùng mình, e sợ thay cho cô gái trong vòng tay Ác Ma.
Đẩy nhẹ cô ra, giọng anh cất lên đầy uy quyền khi nhìn thẳng vào người đối
diện.
Như thể… một ông hoàng đang ban ra mệnh lệnh bất-khả-kháng:
“Chúng ta kết hôn.”
Thật ra thì… còn “như thể” gì nữa? Đó rõ ràng là một mệnh lệnh.
Là mệnh lệnh tuyệt đối! Lát sau, xe cứu thương đến. Xem ra, có kẻ vừa rồi trong
lúc hỗn loạn đã tự ý hành động.
(Não trái: Ý, cũng có đứa còn khôn nhỉ? Sao bảo “ngu mặc định” mà?
Não phải: Lỗi chương trình, xem ra đã quên đánh dấu ô “mặc định” ^^)
Nguyễn Ái vốn không muốn đi, số là… vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng trước “mệnh
lệnh” của Ác Ma mà! Song khi người ta cúi xuống quan sát vết thương trên đầu
cô, phát hiện ra nó không hề giả. Mặc dù chỉ còn sưng tý, cô băng bó chẳng qua…
muốn người nào đó tội nghiệp mà thôi><.
Nhưng… kẻ độc tài kia có lẽ cho rằng họa này do cô gây ra nên phải tự gánh
chịu, thế là bế bồng cô lên chiếc xe trắng, bảo người ta chở thẳng đến bệnh
viện.
Lần này, chắc là… “não hại lây thân” rồi…
Haizz…
Bóng xe cùng tiếng còi hụ đã khuất xa, nhưng vẫn còn hai người đứng đấy nhìn
theo. Họ là hai kẻ duy nhất trong những người đã tận mắt chứng kiến toàn bộ sự
việc, cho đến cuối cùng vẫn giữ được cằm mình không chạm đất.
Văn Thành nheo mắt nghĩ ngợi một hồi lâu, đoạn quay qua người bạn cùa mình,
thắc mắc bâng quơ. ”Mày nghĩ thịt hồ ly có ngon không?”
Gia Đạt nhún vai. “Cái đó đợi mai vào mà hỏi ác ma đương sự.”
“Mai là thứ bảy mà.” (;__
“Thế thì chết.” (~”~)
“Tại sao?” (o_O)
Gia Đặt quay người, lắc đầu.
“Đến thứ hai thì, chắc đến xương cũng không còn rồi.”
(Não trái: …”Mần thịt” thoy đủ gòi, đến xương cũng nhai á…? ~”~
Não phải: Không nghe nói ác ma “ăn không nhả xương” à? =w=
Đại não: =”= …Bọn bây kẻ tung người hứng, riết đen thui thùi lùi…
Trái phải đồng thanh: Nhờ đứa nào dzậy ta?! =”=)
Chúc các bạn online vui vẻ !