Chương 9: Cưỡng Hôn
Thế
là anh đùng đùng bước đến bên cô, nắm tay cô lôi đi xềnh xệch, rồi thô bạo đẩy
cô vào sát một thân cây. Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh ta đã
vục mặt xuống hôn cô. Nụ hôn sâu và chiếm hữu. Ào ào như bão vũ. Nóng như nham
thạch sôi sục.
Đến mãi tận về sau, Nguyễn Ái vẫn không thể hiểu nổi, tại sao con gái lại toàn
chọn “xử” nhau trong WC?
“Đi hết rồi à?”
Cô bé tóc nâu xoăn lọn với gương mặt thiên thần bình thản lên tiếng hỏi lớn.
Không một ai trả lời.
Nhanh thoăn thoắt như một chú sóc, cô leo lên bồn cầu; rồi như một diễn viên
xiếc chuyên nghiệp, luồn mình qua khe hở phía trên buồng vệ sinh tuột xuống. Tay phủi cho quần áo thẳng thuốm, cô ngoái đầu lại nhìn
cánh cửa bị những miếng ván gỗ đóng đinh chi chít, đôi môi mọng bắt đầu cong
lên.
“Gì chứ? Coi phim nhiều quá nên điên cả lũ.”
Chuông điện thoại vang lên, cô vén váy rồi lôi ra điện thoại được ràng buộc kỹ
lưỡng bởi sợi nịt bít tất. Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia Ngọc An đã mắng
chửi xối xả.
“Quỷ cái! Mày làm gì sáng giờ không bắt máy? Và tự nhiên tại sao sáng nay lại
SMS cho tao cái số này? Cái số cũ của mày đâu?!!”
Nguyễn Ái liếc nhìn về phía cánh cửa đóng ván, nhún vai. “Không rõ, chắc giờ
này đã trôi xuống cống nước thải nào đó.”
“???”
“Không cần hiểu đâu. Nói chung em ổn. Không có gì đáng lo. Xem như đổi điện
thoại đi.”
Có tiếng tranh cãi bên kia đầu dây, lần này là giọng của Mai Loan trong ống
nghe.
“Có phải bọn chúng hiếp đáp em không? Nói chị nghe, chị sẽ thay Ánh Minh ra mặt
giúp em—”
“Không sao. Em dư sức đối phó chuyện này. Đâu phải là lần đầu tiên bị ‘xử’ vì
tội cà khịa hay gây chuyện, haha…”
“Bây giờ em đang làm gì? Phán quyết đã post lên mạng như thế. Hay đến khoa bọn
chị. Sẽ không ai dám động đến người trong sự bảo vệ của queenka Ánh Minh cả.
Phải chi cô ấy không phải vì tai nạn vẫn còn trong viện thì…”
“Em không đến đâu. Em có chỗ để đi rồi.”
“Ái à, em đừng nói với chị là em—”
Nguyễn Ái cúp máy, sau đó tắt luôn nguồn. Gọi điện để báo bình an cho hai vị sư
tỷ không cần lo, chứ cũng chẳng hơi đâu tranh luận lôi thôi với họ.
Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của chị Ngọc An khi nghe ra toàn bộ chuyện này.
Kiểu này thì chị Loan rắc rối to.
Mỉm cười, Nguyễn Ái rảo bước nhanh chân về phía thư viện, nơi cô biết chắc
người đó sáng nào cũng có mặt.
“Ngồi xuống.”
Không hề dứt mắt ra khỏi sách, Võ Chính Luận lạnh lẽo ra lệnh.
“Thôi nào, Chính Luận đại ca,” mắt Văn Thành tha thiết, hai tay chắp lại vờ vịt
cầu xin. “Làm ơn cho tôi đi đi… công chúa đang chờ được giải cứu đó.”
Đôi mắt Chính Luận phất lên, ánh nhìn buốt xương. “Không được đi.”
“Sao thế? Anh cũng đâu muốn xảy ra án mạng phải không? Miệng mồm phản diện như
thế, hẳn đã xúc phạm nhiều người rồi. Nếu còn không đi giúp thì cô ta tơi tả…
Thật thảm quá! Nếu không sứt đầu mẻ trán thì cũng gãy chân tay, Bọn con gái bây
giờ ác lắm Luận à…”
Đóng sập quyển sách lại, khuôn mặt của Devil ngày càng trở nên u ám.
“Mấy giờ rồi?”
“8:13″
“Chờ 2 tiếng nữa hãy đi cứu cô ta.”
“Vì sao chứ?” Văn Thành mon men hỏi, một nụ cười ranh mãnh chực chờ nơi khóe
miệng.
“Phải học được bài học trước.”
“Bài học gì?”
“…”
“Anh đừng nói với tôi là anh tin chuyện Nguyễn Ái đánh người nhé — đặc biệt là
sau khi cái clip của AIclubmaster được post lên mạng. Anh vốn là đổ oan cho người
ta mà. Không phạm lỗi thì tại sao phải có bài học nào nhỉ?”
Bàn tay Chính Luận nắm lại.
“…”
Một giây, mười giây, hai mươi giây trôi qua. Văn Thành biết đấy là giới hạn tất
cả những gì sáng nay anh có thể lôi ra từ ‘tảng băng’ này. Đáng ra ông trời nên
cho Võ Chính Luận câm luôn mới phải. Vì kiệm lời như thế thì có gì khác câm
đâu? Riêng Văn Thành thì không thể chịu nỗi nếu một ngày không nói quá trăm
câu.
Anh lún người xuống chiếc ghế sofa màu huyết dụ, tư thế vô cùng thoải mái.
“Được thôi, chúng ta cùng thi nhau xem ai mất kiên nhẫn trước. Chắc chắn người
đó không phải là tôi rồi.”
“…?”
“Tôi chỉ xem phản diện như bè bạn, nên cũng chẳng có gì gấp gáp đi cứu cô ấy,”
chồm người đến, Văn Thành hạ giọng và nhìn đăm đăm vào mắt Chính Luận. “Nhưng
anh lại khác.”
“Không hiểu.”
Văn Thành ngã người ra, bật cười khanh khách. Đoạn mắt anh se lại, sự hài hước
thường ngày vụt cái đã tắt ngấm như lửa gặp nước.
“Anh chưa bao giờ để các món đồ chơi của mình bị hư hại cả, dù là sứt mẻ một
chút cũng không. Chưa bao giờ.”
“…”
Văn Thành lại ngửa đầu ra cười lớn.
“UI DA!”
Đột nhiên đau điếng! Có đứa khỉ nào dám đánh vào đầu mình?! Phó tướng giận tím
mặt, toan đứng dậy hỏi tội kẻ xấu số.
Song giọng nói trong trẻo của ‘kẻ xấu số’ đã khiến anh khựng lại. “Anh mát dây
hả? Đây là thư viện, cười nói hô hố như thế ai học được?!”
Nguyễn Ái! Anh không ngờ là sau sự kiện hôm qua, cô vẫn còn có gan đến đây.
“Chào anh Chính Luận,” cô tươi cười rồi tự ngồi xuống kế bên anh.
“Nè,” Văn Thành nói giọng thương cảm. “Sao không chào anh?”
“Mới ‘chào’ lên đầu anh rồi đấy.”
Cô nhăn mũi.
Anh lè lưỡi chọc lại.
“Văn Thành, anh có thể đi rồi.”
Nguyễn Ái quay sang Chính Luận, vừa ngạc nhiên vừa buồn tủi vì bị đuổi khéo quá
sớm. (Do Văn Thành đi rồi không phải ý bảo cô đi theo luôn sao?) Cô thật sự
muốn ở bên cạnh anh một chút, không thì nhớ nhung vô lý lại đeo bám cả ngày
khiến cô bất ổn…
Văn Thành quan sát hai con người trước mặt một lúc lâu. Sau đó mới đủng đỉnh
đứng lên, tay cho vào túi quần chuẩn bị rời khỏi.
“Nè, đợi em với!” Nguyễn Ái choàng dậy toan bước theo Văn Thành.
Nhưng một bước cô cũng không đi được. Bởi cổ tay đã bị khóa lại bởi bàn tay thô
ráp của người nào đó.
“Cô ở lại.”
“Thật… thật sao?” cô tròn mắt nhìn anh.
“Cô muốn đi cùng hắn?” mắt anh tối sầm lại, sức siết trên cổ tay tăng lên, cô
tưởng chừng như xương mình có thể gẫy vụn bất cứ lúc nào.
“A… a… đau! Anh bỏ tay em ra đã!” cô la lên oai oái.
Chính Luận nheo mắt lại đầy hoài nghi.
“Có thật bỏ ra cô sẽ không chạy theo hắn?”
“Dĩ nhiên rồi!” Nguyễn Ái gần như hét to lên. “Người em thích là anh. Anh bảo
em ở lại mừng còn không kịp thì chạy theo anh ta làm gì?!”
Chính Luận lập tức buông tay cô ra. Nguyễn Ái ngồi phịch xuống ghế, tay xoa lấy
chỗ anh vừa siết. Đau muốn chết! Đau đến muốn khóc thét lên đi được!
“Anh đúng là vũ phu mà…” cô cằn nhằn ca cẩm, “da thịt em rất dễ bị bầm. Anh làm
thế này thì tay phải đeo băng cổ tay hơn cả tuần…”
Ác ma nhìn cô than vãn mà trong lòng thầm kinh ngạc. Sao cô gái này nói nhiều
thế nhỉ? Yến Nhi lúc nào cũng im thin thít, chỉ đôi khi anh nói trước thì cô
mới dám gợi chuyện. Anh cũng chưa bao giờ cư xử mạnh bạo như thế với Yến Nhi.
Có cái gì đó nơi Nguyễn Ái này khơi dậy mặt đen tối trong anh — một phần mà
ngay cả bản thân cũng không hề hay biết sự tồn tại.
Chính Luận chìa tay ra trước mặt cô.
“Đây, cô tức thì có thể trả thù.”
Nguyễn Ái trừng mắt nhìn anh, sau đó làm một chuyện khiến mọi đôi mắt đều mở to
kinh ngạc.
Búng vào mũi Võ Chính Luận!
“Mát dây hả? Đánh lại anh em càng đau hơn! Xúi dại không,” cô nhoẻn cười tinh
nghịch.
“Cô vừa…?” Chính Luận sững ra, tay sờ lên chỗ cô vừa chạm vào — như thể nơi đó
vừa bị đóng dấu vậy.
Có ai đời lại dám vuốt râu hùm, ai đời lại dám búng vào mũi Ác Ma?
“Đau sao?” Nguyễn Ái hốt hoảng, vội vã gỡ tay anh ra và chồm người lên vừa xoa
vừa thổi chỗ cô mới ‘đả thương’. “Có sao không? Ai mà biết da anh mỏng thế…”
Khoảng cách gần, anh đẹp mê hồn. Nói ra có vẻ buồn cười khi dùng từ ‘đẹp mê
hồn’ để miêu tả đàn ông, nhưng quả thật Nguyễn Ái không còn từ ngữ nào xứng
đáng hơn với anh nữa… Gần gũi anh thế này… nó khiến cô cảm thấy lạ quá. Sự tự
tin thường ngày biến đâu cả rồi?
Ánh mắt chạm nhau. ‘Điện chạy dọc sống lưng’.
Trời ạ! Vậy mà cô đã từng nghĩ đó chẳng qua là cách nói hoa mỹ vớ vẩn của bọn
văn sĩ cơ đấy!
Cô nhanh chóng chuyển hướng nhìn xuống mũi anh, kinh ngạc vì chính sự né tránh
của mình.
Nguyễn Ái là một người tự tin sôi sục kia mà! — cô khó chịu nghĩ, vừa nhíu mày,
vừa thêm lực vào ngón tay đang xoa. Môi cô bập lại – Né tránh như thế, nhăn nhó
như vầy… sẽ khiến người ta ghét bỏ cho coi…
Nguyễn Ái nào có ngờ, chính vẻ mặt khổ sở của mình đã – một cách huyển bí –
thúc đẩy Ác Ma bất giác làm một chuyện động trời.
Anh áp gần lại và chạm môi vào cô!
Đó thậm chí không phải là một nụ hôn thật sự (trong từ điển của Nguyễn Ái ^^”).
Đó chỉ là một cái lướt nhẹ qua môi mà thôi.
Nhưng cũng đủ để làm một Nguyễn Ái bê-tông cốt-thép mềm nhũn ra như sợi mì
chay!
Như lỡ tay chạm vào nham thạch, cô phóng người lùi lại, vấp vào thành ghế sofa
phía sau và ngã sõng soài lên mặt ghế.
Mất mặt quá đi mất!
Nguyễn Ái giật mình, cô cứ ngỡ sự tự ái trong cô đã chai sạn từ lâu rồi chứ?
Sao bây giờ nó lại bùng lên hừng hực thế này?
“Sao thế?” khuôn mặt Chính Luận bỗng đanh lại, ánh nhìn như đóng băng trên môi
cô.
Nguyễn Ái chớp mắt. Cô biết nói gì đây? Đầu óc cô bây giờ rỗng tuếch. Chỉ nụ
hôn-không-ra-hôn của anh đã khiến cô thảm hại như thế này đây! Thật xấu mặt
thay cho một Nguyễn Ái chai lì!
“Xéo đi.”
Anh lạnh lùng nói khi trông thấy sự khó chịu trên mặt cô, hiểu lầm đó là do nụ
hôn vừa rồi.
“Anh Chính Luận?”
“XÉO!”
Võ Chính Luận gầm lên, chân đạp mạnh vào chiếc bàn coffee nhỏ khiến nó đổ nhào.
Sách vở tung tóe, ly cà phê của Văn Thành uống dở đổ cả lên người Nguyễn Ái.
Có tiếng xôn xao trỗi lên, cũng có những ánh đèn flash chớp nhoáng chung quanh.
Nhưng trong tầm nhìn của Nguyễn Ái chỉ có mỗi Chính Luận. Cô biết rằng anh tức
giận vì nụ hôn đó, nhưng lại không hiểu nỗi lý do tại sao. Là anh hôn cô trước
cơ mà! Bây giờ tại sao lại nổi nóng vô cớ với cô như vậy?
Cô tức lắm. Và Nguyễn Ái rất ít khi nổi lửa thật sự.
Vì thế cô cứ đứng lì ra đó. Mặc cho từng cơn sóng sợ hãi dồn dập ùa đến, khi
hồi tưởng lại những ngón tay bóp lấy cổ mình hôm qua.
Võ Chính Luận bất chợt đứng lên, cô bất thần lùi về sau. Anh khựng lại đôi chút
khi trông thấy nỗi sợ lẩn khuất trong đôi mắt ươn ướt của cô. Bàn tay nắm chặt
lại, Ác Ma quay người bước thẳng ra khỏi thư viện, không khỏi mang theo sự kinh
ngạc từ nhiều ánh mắt phía sau.
Nguyễn Ái cũng không hiểu tại sao cô lại cứ cố chấp đi theo. Rõ ràng vừa rồi cô
rất tức, cũng rất sợ. Nửa muốn đứng lì nơi đó thách thức anh, nửa muốn vùng
chạy khỏi cái nhìn đầy sát khí. Nhưng đến khi anh bỏ đi, cô lại chẳng làm điều
nào, đổi vào đó lại tò tò đi sau anh như một con cún trung thành.
Cô không muốn đâu. Nhưng ai bảo trái tim cô lại lớn gấp đôi lý trí cơ chứ.
Cứ thế, Nguyễn Ái cứ lầm lũi, nửa đi nửa chạy để bắt kịp một Võ Chính Luận đang
trào cơn sôi máu bước đi như bay phía trước. Khiếp! Người gì mà chân dài thế,
làm cô đuổi theo bở cả hơi tai!
Thình lình anh quay ngoắt lại, cô theo đó cũng đứng khựng tại chỗ, hất cằm lên
nhìn anh đầy khiêu khích.
“Cô lại theo tôi làm gì?”
Giọng anh hứa hẹn đầy nguy hiểm. Cô muốn trả lời nhưng lại sợ nói ra điều gì
sai, rồi lại khiến anh hành xử quái lạ như lúc nãy. Thế nên cổ họng tắc nghẽn.
Cô im lặng.
Anh đứng đó trừng mắt nhìn cô suốt gần một phút. Cô vẫn không mở miệng.
Thế là anh đùng đùng bước đến bên cô, nắm tay cô lôi đi xềnh xệch, rồi thô bạo
đẩy cô vào sát một thân cây. Nguyễn Ái còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì
Võ Chính Luận đã vục mặt xuống hôn cô. Nụ hôn sâu và chiếm hữu. Ào ào như bão
vũ. Nóng như nham thạch sôi sục.
Cô bị choáng ngợp. Quá bất ngờ. Theo bản năng, cô dùng hết sức đẩy anh ra.
Nhưng dường như sự chống cự của cô lại càng khiến anh nổi giận. Anh lại càng ép
sát cô hơn vào thân cây, đôi tay anh khóa chặt mọi sự phản kháng.
Khi lưỡi luồn vào quấn lưỡi, Nguyễn Ái đành đầu hàng. Đôi tay cô ban đầu bấu
vào ngực áo anh đẩy ra dữ dội, giờ đây lại cùng một cường độ mà kéo anh về phía
mình. Cô chưa bao giờ trải nghiệm một nụ hôn như vậy. Nó sâu, ướt, và vương
chút mùi máu — thật khác với tưởng tượng lãng mạn của cô. Nhưng không hiểu sao,
đâu đó trong trí óc mê muội lúc này, cô dám chắc thực tế đang trải nghiệm thừa
sức vượt qua bất cứ mơ tưởng nào cô từng đặt ra.
Bất chợt đau nhói!
Võ Chính Luận buông Nguyễn Ái ra, hơi thở dồn dập, đôi mắt anh sẫm màu, sự
thăng bằng dường như mất hẳn, khiến anh phải tì hai tay vào thân cây để chống
đỡ bản thân. Mắt anh mở to, đầu lắc khẽ, dường như cũng bất ngờ trước sự mãnh
liệt của chính mình. Nguyễn Ái nhìn trân trối vào khuy áo đầu tiên trên ngực kẻ
đang áp sát, tay khẽ chạm môi dưới, từng vệt đỏ lem luốc dần xuất hiện trên
những ngón tay trắng muốt…
Cái quái gì thế này?
…và cảm giác rát bỏng.
Anh đã cắn cô?
Cô ngước lên, dõi đôi mắt nửa nghi vấn, nửa tức giận đến anh. Anh không nói gì,
chỉ nhẹ nhàng mơn ngón cái trên vết thương còn mới, khuôn mặt anh là một thế
giới cảm xúc khó hiểu. Nguyễn Ái không giỏi đọc cảm xúc trên mặt người khác,
đặc biệt là những người mang lớp mặt nạ dày như Võ Chính Luận.
“Thế nào? Không kinh tởm như cô nghĩ chứ?”
Giọng anh giễu cợt, nhưng lại xót xa theo một cách khác.
Cô không biết phản ứng như thế nào. Đành thần người ra nhìn chăm chăm vào anh.
Ngay cả sau khi anh đột ngột ngoảnh mặt ra đi, chỉ còn cô tựa vào thân cây thở
hổn hển, thì đôi mắt cô vẫn dõi theo bóng hình đã khuất với cảm giác hụt hẫng
đến bải hoải.
* * *
Nguyễn Ái không hiểu
Cô không hiểu nỗi!
Nguyễn Ái luôn tự hào là một người nhạy bén, sắc sảo. Nhưng khi chuyện có liên
quan đến tình cảm, cô chợt trở nên ngu ngốc lạ kỳ.
Cũng dễ hiểu thôi. Khi con người ta không lớn lên cùng nó, khó trách sao lại lạ
lẫm với nó như vậy.
Cô quay về màn hình laptop, những ngón tay chần chừ một lúc trên bàn phím, rồi
sau đó gõ liền một mạch mấy câu.
[Nguyenai131] Tại sao một người lại “cưỡng hôn” một người nhỉ? Lại hôn đến rướm
máu. Có phải là người đó thích người mình hôn không?
Sau đó vài chục phút, cô nhấn F5 mấy lần nhưng chẳng thấy ai hồi đáp.
Chán chường, cô leo lên giường ngủ, tim vẫn còn đập thình thịch mỗi lần nhớ lại
sự kiện lúc sáng.
Làm sao cô có thể đối mặt với anh ngày mai đây, khi mà tự nhiên bản thân cô lại
sốt bừng bừng như vậy?
Chương 10: Bây Giờ Thì Cũng Đã Lây Rồi
“Sao không vào đi, phản
diện?”
Nguyễn Ái quay qua nhìn Văn Thành với vẻ mặt mếu máo cầu cứu, đôi mắt cô vốn đã
sóng sánh sự ngây thơ (chỉ được bề ngoài thôi haha^^), gò má ửng hồng giờ càng
khiến nét thuần khiết yếu đuối trên gương mặt vỡ òa. Văn Thành suýt nữa đã
không nhận ra cô bé ác miệng thường ngày.
Chả trách sao người ta lại tôn cho Nguyễn Ái nhà ta cái danh ‘hoa khôi’. Mà lại
còn là hoa khôi của cái khoa lắm mỹ nữ nữa chứ (thời trang).
“Anh.” Cô chào gọn lỏn, rồi quay qua tiếp tục nhìn trộm hoàng tử của mình.
“Hôm nay em uống lộn thuốc à?”
“Không,” cô lắc đầu, mắt vẫn nhìn về Chính Luận. “Em bị bệnh.”
“Nhìn em thế này giống bệnh thật đó,” Văn Thành cười hề hề, đoạn nắm tay Nguyễn
Ái lôi đi. “Coi nào, hồ ly thì ra dáng hồ ly chút. Như thế này nhìn giống gà
mái dầu quá đi.”
Cô giằng co không lại, đành ấm ức đi theo Văn Thành, lên đến chỗ Chính Luận
đang đọc sách cô liền đảo mắt đi nơi khác, lúc ngồi xuống cũng chọn chỗ bên
phải Văn Thành, trong khi thường ngày cô nhất định sẽ bay ngay vào cạnh Chính
Luận.
“Qua đây.”
Không hề nhìn lên, Chính Luận lãnh đạm ra lệnh. Không cần hỏi cũng biết lời nói
đó dành cho cô. Vì bản thân Văn Thành đang ngồi cạnh anh mà.
Cô rụt rè đứng dậy… rồi bất chợt ngồi thụp xuống!
Thịch! Thịch!
Cái quái gì thế này? – Tim cô đập liên hồi, cứ như muốn vỡ tung lồng ngực ra
vậy! Cả người cũng nóng ran lên như lên cơn sốt dịch! Ngay cả đôi bàn tay cô
giờ cũng rịn mồ hôi!
Rốt cục đây là thứ bệnh hoạn biến thái gì đây?
“Sao thế? Qua đây.”
Dựa vào giọng nói lạnh lùng, khó có thể biết được anh chàng Ác Ma của chúng ta
bên trong lại đang nóng như lửa đốt. Bằng chứng là đôi mắt nâu nhạt của anh giờ
đã chuyển sang một màu đen u ám.
“Em không qua đâu,” cô yếu ớt nói. “Em bị bệnh đó, sẽ lây cho anh mất.”
“Bệnh gì?”
“Sốt.”
“Qua đây.”
“Không qua. Thật sự là người em đang nóng đến phát điên này.”
“…”
“Được.”
Trước sự kinh ngạc quá cỡ của Văn Thành và toàn thể lớp học, Võ Chính Luận đùng
đùng đứng dậy, đùng đùng nắm lấy cánh tay của Nguyễn Ái xốc lên, đùng đùng ôm
cô vào lòng.
Và đùng đùng hôn cô ngay giữa tiết học.
=o=
Cô giáo đóng băng.
Học sinh biến thành đá tảng.
Lúc anh dứt đầu lên thì Nguyễn Ái đã chết trân.
“Bây giờ thì cũng đã lây rồi. Có thể ngồi đây được chưa?”
Đoạn, anh nhấn cô ngồi xuống ghế, rồi tự mình ngồi xuống kề bên tiếp tục đọc
sách, không hề mảy may chú ý đến các biểu hiện quái gỡ của mọi người xung
quanh, hay sự căng thẳng giãn ra như dây thun hơ trên lửa trong gian phòng.
Cả lớp học hôm ấy chợt chìm trong im lặng. Không ai dám bàn tán xôn xao gì về
chuyện vừa chứng kiến. Bởi bây giờ mọi người đều biết tính tình Ác Ma khó đoán
đến cỡ nào. Nhỡ mà rộ lên, anh ta phát điên và ‘phán quyết’ cả đám thì có mà đi
đời!
“Shhhh, phản diện!” Văn Thành khẽ gọi với qua Nguyễn Ái, sau khi chắc rằng
Chính Luận đã ngã người ngủ say trên ghế.
Nguyễn Ái ngơ ngác quay qua, cô “Huh” một tiếng rõ to.
“Chết thật, con nhóc, nhỏ tiếng thôi! ‘Ác ma’ mà thức dậy thì ‘tiêu’ cả đám.”
Cô nhăn nhó. “Xì! Làm như thông gian bán nước vậy, gớm quá!”
Anh cười hì hì, đoạn nhướn một bên mày đầy khiêu khích.
“Đây gọi là ‘kịch tính trong đời thường’, biết chưa? Cả ba năm nay mới có một
lần đấy.”
“Anh xem ra đang rất hưởng thụ ‘kịch tính’ này.”
“Dĩ nhiên rồi, đời này nhạt như rau câu không đường ấy! Anh cần chút kích
thích. Nếu không em nghĩ thằng điên nào lại xung phong làm phó tướng cho Devil
Prince?”
“Chỉ biết có một con điên tự-nguyện-đâm-đầu đang ngồi tại đây thôi.”
“Em không phải là đứa con gái đầu tiên đâu,” anh trề môi.
“Nhưng sẽ là người cuối cùng.” Cô vênh mặt
“Mặt dày quá thể!”
“Chính xác là miệng dày!”
“Thắc mắc nãy giờ rồi, môi em bị gì thế?”
“Bị cắn.”
Văn Thành suýt xoa, giọng dịu ngọt trêu chọc. “Thấy thương chưa, em làm gì mà
để tự cắn môi thế kia?”
“Là bị tôi cắn.”
Tiếng nói trầm khàn của Chính Luận xen vào khiến Văn Thành giật nảy mình. Quay
sang thì lại bắt gặp ánh mắt thách thức từ Ác Ma, Văn Thành cảm thấy oan uổng
ghê lắm! Anh nào có khích bác đại ca bao giờ đâu…? Dĩ nhiên là lời nói này cũng
không hề thoát khỏi tai những kẻ bàng quan vốn vẫn chú tâm lắng nghe từ nãy
giờ. Xem ra học cùng lớp với người nổi tiếng thật dễ đau tim quá thể!
Nguyễn Ái bị Võ Chính Luận cắn môi? Chuyện xảy ra ở hành tình nào vậy trời?!!
“Anh-cắn-môi-cô-ấy?” mắt Văn Thành mở to.
“Đúng.”
Một từ “đúng” từ Võ Chính Luận xem như kết thúc vấn đề. Dù vẫn còn rất hoang
mang vô cùng, không ai dám hỏi han gì thêm. Cái chuyện mà
anh-cắn-môi-cô-cô-cắn-môi-anh dù gì đi nữa cũng không phải là loại chuyện có
thể tự mình rêu rao lung tung. Việc chính miệng Ác Ma thừa nhận đã là hy hữu
quá rồi!
Nguyễn Ái lưng đột nhiên căng thẳng, đầu cúi gằm xuống nhìn những đường vân uốn
lượn trên mặt bàn như thôi miên. Không phải cô xấu hổ vì những lời bàn tán xung
quanh vết thương trên môi mình (bê tông muh biết mắc cỡ gì ^”^?), mà vì cô
không biết đối mặt với ‘thủ phạm’ gây ra thương tích đó thế nào. Từ sau nụ hôn
hôm qua, cứ mỗi lần cô nghĩ đến anh thôi thì bao tử cũng rộn lên, quả tim cũng
tăng nhịp — chứ đừng nói đến nhìn. Sự gần gũi và hương đàn ông rất lạ từ anh
khiến cô chao đảo, khó lòng có thể tập trung suy nghĩ.
Và những nụ hôn. Ơn Chúa, những nụ hôn!
Những rối loạn trong cơ thể cô đang trải nghiệm hiện nay là gì cơ chứ? Trước
đây ngoài lúc bệnh hoạn cô có bao giờ cảm thấy bất an và rối rắm thế này đâu?
Cô chắc hẳn là bệnh rồi. Bệnh–biến–thái.
“Ái.”
“???”
“!!!”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô. Và còn gọi một cách thân mật như vậy nữa!
“…”
“Quay sang nhìn tôi.”
Nhìn anh? Trời ạ! Tha cho cô đi!
“…”
Những ngón tay thuôn dài toan chạm đến mặt cô. Nguyễn Ái giật mình né tránh.
Cho anh chạm vào cô lúc này không phải sẽ khiến tình trạng quái lạ trong cô tệ hơn
sao?
Nhưng Nguyễn Ái lại quên mất bài học hôm qua rồi: Đừng bao giờ né tránh Ác Ma!
Bàn tay anh nắm lại, chưng hửng giữa không gian u uất, trên khuôn mặt anh một
biểu hiện dày xéo lộ ra. Nhưng kẻ duy nhất đáng ra phải nhìn thấy thì lại đang
bận bịu giấu mặt.
“Sợ đến thế à?”
Nguyễn Ái vẫn không dám nhìn lên, đầu cúi nhìn mặt bàn.
“…”
Võ Chính Luận ung dung đứng dậy, bất chợt đạp đổ chiếc bàn dài trước mặt
(superman ^”"^), khiến nó đổ vào những sinh viên phía trước và bản thân
Nguyễn Ái cũng mất đà trợt ngã (bạo lực cấp tỉnh =.=). Thật tội nghiệp cho cô
giáo trẻ đang đứng gần đấy, mặt trắng ra vì sợ, ú ớ không nói được lời nào
trước hành vi quá khích này.
Vài phút trôi qua sau khi ác ma cùng cơn thịnh nộ giết người của mình rời khỏi
gian phòng, cả lớp mới dần dần hồi phục sức cử động. Văn Thành đến đỡ Nguyễn Ái
đứng dậy, chú ý thấy vết bầm trên bả vai cô khi trợt ngã va vào thành cửa sổ.
Mặt anh nửa nhăn, nửa mếu.
“Rốt cục là chuyện gì? Em có cần ‘chơi’ đến nỗi để hắn điên lên như thế không?”
Nguyễn Ái ngước nhìn anh với sự trách móc pha lẫn kinh ngạc hiện ra trên mặt.
“Em bị bệnh!”
Một bên mày anh nhướn lên đầy nghi hoặc. Song, biểu hiện trên mặt Nguyễn Ái cho
thấy cô hoàn toàn không nói dối. Vậy ra nãy giờ cô không phải đang đùa giỡn với
Chính Luận hay sao? Thái độ rụt rè đến buồn cười đó, sự yếu ớt khi trả lời
Chính Luận đó, và ngay cả cái cách cô né tránh nhìn vào Devil — một việc mà rất
không ‘Nguyễn Ái’.
“Em thật sự bệnh?” anh hỏi trong bàng hoàng.
“Chứ nhìn em bây giờ có khỏe không?”
“Em bệnh gì?”
“…”
“Huh?”
“…Không biết bệnh gì nhưng tất cả đều là do đại ca của anh ban cho,” cô nhăn
nhó. “Sau khi bị anh ấy hôn từ hôm qua đến giờ, trong người em xuất hiện triệu
chứng lạ. Không biết là gì nhưng tất cả đều xáo trộn khi em nghĩ đến — hoặc nhìn
vào anh ấy. Trong người em bây giờ bực bội ghê lắm! Ngay cả sự bình tĩnh thường
ngày cũng chạy trốn mất! Cái này…cái này là cái bệnh khỉ gió gì đây?! Biến thái
quá đi!”
Văn Thành và những người xung quanh không hẹn mà cùng ngẩn tò te trước lời bộc
bạch của cô gái đang vò đầu bứt tóc trước mặt — có kẻ còn rớt cả cằm xuống tận
đất. Làm sao mà họ không ngạc nhiên cho được? Một Nguyễn Ái chua ngoa sắc sảo,
cay nghiệt trong cử chỉ lời nói, ‘tiếng xấu nổi cồn’ toàn học viện mà lại có
thể ngây thơ đến vậy — ít nhất thì trong tình yêu!
Đúng là chuyện hy hữu ở thế gian không hiếm! Mà hy hữu hơn lại xảy ra trong
chính Việt Duệ này!
Nguyễn Ái thì không tin được tên phó tướng trời-ơi này lại có thể bật cười đến
xiêu vẹo.
“Cái tên ba trợn này—!?” cô bất bình nói lớn. “Giờ này còn cười được?!”
Văn Thành tinh nghịch véo mũi cô, miệng cười khà khà. “Cái–tên–ba–trợn–này là
người có thể chữa bệnh cho em đấy, phản diện ạ.”
“Thật sao?” cô chớp mắt, giọng dịu lại.
“Dĩ nhiên là không rồi! Gạt em thôi!”
Rồi anh đổ sụp xuống ghế, đập bàn cười ha hả. “‘Bác sĩ’ của em thì lại không đủ
tài, ngoài chuyện ‘khủng bố’ ra thì không hề biết kê đơn sắc thuốc…”
Nguyễn Ái nhíu mày. Cô biết Văn Thành đang ám chỉ Chính Luận. Nhưng anh ta thì
lại chữa thế nào cho cô — ngoài việc suốt ngày nổi điên?
Một cô gái trẻ gần đó bỗng nhiên tiến đến, cô vừa cười mỉm chi vừa ra vẻ thông
cảm mà nói. “Thật ra, Nguyễn Ái à, em đã…”
“Ấy ấy!” Văn Thành nhảy đến kế bên, bịt miệng cô gái đó lại. “Đừng làm mất vui
chứ. Chúng ta hãy cứ để xem…”
Anh quay sang nhìn Nguyễn Ái với nụ cười ranh mãnh nhất.
“…nữ phản diện tài ba của chúng ta đến bao giờ mới tự nhận ra.”
Từ đầu lớp, một giọng nam gọi với đến. “Chơi ác quá đấy! Phó tướng!”
“Cảm ơn đã quá khen!” Văn Thành vênh mặt lên, tay vẫn còn choàng vai cô gái tốt
bụng ban nãy — giờ mặt đỏ còn hơn quả gấc.
Và thế là hội chợ bùng nổ.
Duy chỉ có hai kẻ đứng đực ra như ngoài quê lên tỉnh: Cô giáo trẻ và Nguyễn Ái.
Bực quá mà! Cô đúng là đang muốn giết người! Thân cô đường đường là một Nguyễn
Ái pháo nổ oanh tạc, vậy mà giờ lại để cho bọn low IQ này cười đùa trên một bí
mật chung như thế.
Và cô lại là người duy nhất nằm ngoài vòng bí mật ấy nữa! (Á, bạn Ái quên cô
giáo đang đứng kế bên dồi ^^)
Không được, Nguyễn Ái đã nghĩ, trời sinh ra cô là để cười người.
Nhất định không để người cười được!
Chúc các bạn online vui vẻ !