Chương 21: chuyến đi tham quan (hồi 5: cuộc chiến đầu tiên)
11h30, cô thức giấc, đôi mắt xanh dương mở to xoáy vào màn đêm.
Cô khoác lên mình một bộ đồ gọn gàng, dễ di chuyển.
Rón rén ra khỏi phòng, cô đóng cửa một cách nhẹ nhàng ko làm hắn thức giấc.
-cốc....cốc......cốc...- cô gõ cửa phòng 504.
Người ra mở cửa là Quân. Anh cũng đã chuẩn bị xong.
-cô chủ!
-ừm....chúng ta đi!- cô ra lệnh.
-Bảo! Đi!- Quân quay vào trong, gọi.
Bảo bước ra.
Đóng cửa cẩn thận, 3 người rảo bước trên hành lang.
Mọi người bước qua cánh cửa phòng 503.
Thấy vậy, Bảo hỏi:
-cô chủ! Ko gọi Hải B à?
-ko! Hang ổ này là của lũ quỷ người cấp thấp, ko nên đánh động đến con bé.
-dạ!
-cốc...cốc...cốc....-cô lại đưa tay gõ cửa phòng Khánh.
-cạch- cửa mở.
-đi!- cô nói.
Khánh để cho Quân, Bảo và cô vào.
Khánh mở cửa sổ, gió khẽ lùa vào.
Cô nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trong lúc chưa chạm đất, cô nhanh chóng đưa tay hướng xuống phía đưới đất.
-Phong- cô hô lên. Tức thì những làn gió tụ lại thành một điểm dưới cô, đỡ cô chạm đất mà ko hề có chút xây xước gì.
Cô tiếp tục tạo ra "đệm gió" để đỡ Bảo, Quân và Khánh tiếp đất an toàn.
Cả 4 lao vào đêm tối.
Trăng đêm nay rất tròn và sáng.
Chương 22: chuyến đi tham quan (hồi 6: đêm đẫm máu)
1 bóng người bay nhanh trong bầu trời đêm tối. Ánh trăng chiếu xuống càng tăng thêm sự kì ảo.
Phía dưới, 3 bóng chàng trai chạy theo, tốc độ chạy cũng ko kém gì người kia khi bay.
Cả 4 người dừng chân ở một hang động lớn, âm u, có mùi thối của tử thi bốc lên, xộc vào mũi họ.
Cô gái xinh đẹp tựa như thiên thần khẽ nhíu mày.
Bỗng...từ đâu, những thi thể bước ra. Nếu là người bình thường, ko quen mấy chuyện này thì có lẽ họ đã ngất đi vì sợ hãi.
Thân thể chúng thối rữa, từng lớp thịt chảy ra, xanh lè. Một bên mắt chúng lòi ra, một bên thì thụt vào, hốc mắt sâu hoắm, máu chảy ra che nửa khuôn mặt.
Chúng tiến về phía cô, Quân, Bảo và Khánh một cách chậm rãi.
-Giết!- cô cất giọng băng lãnh.
Tức thì cả 3 người con trai lao lên, xông vào giết từng tên một.
Quân, Khánh và Bảo hoá thân thành sói, giơ nanh vuốt sắc nhọn lên, chém giết.
Bỗng....từ phía sau cô, một con quỷ người lao đến.
-cẩn thận!- Quân hét lớn.
Cô ko nói gì, vẫn đứng đấy. Khi con quỷ người gần chạm vào cô, cô khẽ nở nụ cười nửa miệng rồi biến mất.
Cả bọn ngơ ngác.
Cô lập tức xuất hiện sau con quỷ đó, đưa tay lên:
-Hoả
Con quỷ lập tức cháy rụi.
3 thằng con trai đứng ngơ ngác, thất thần vì đã lo thừa.
-chú ý đi!- cô nhắc nhở.
3 thằng con trai lập tức quay về thực tại.
-gràoo- bỗng từ đâu, một con quỷ to lớn, lông màu đỏ đi đến sau lưng 3 thằng kia.
-cẩn thận!- cô hét lớn.
3 người nhanh chóng né.
Vì ko kịp, Quân và Bảo bị thương nhẹ ở bụng, máu túa ra.
-tại...tại sao hoả long cấp S lại có mặt ở đây?- Khánh lắp bắp, ko nói nên lời.
-chết tiệt!- cô rủa thầm.
-Thuỷ- cô hô lên.
Một cột nước cao chắn trước mặt cô, lao về phía con quỷ. Khi cột nước đã chạm đến con quỷ, cô hô:
-Phá
-gràoo-con quỷ hét lên một tiếng đầy đau đớn rồi tiếp tục lao về phía cô.
-hả....-cô đang bất ngờ vì đòn tấn công hoản hảo vừa rồi của mình ko có tác dụng.
-cô chủ!- 3 chàng trai hét lên.
Cô nhanh chóng tĩnh tâm, né con quỷ nhưng móng vuốt của nó vẫn sượt qua, cứa vào da thịt cô. Kết quả là cô bị thương ko hề nhẹ.
Khánh nhanh chóng chạy lại đỡ cô, hiện hình về thành 1 chàng trai như cũ, nhanh chóng ra lệnh:
-rút lui!
Quân và Bảo nghe thế lập tức chạy theo bóng cả 4 biến mất vào đêm đen.
Con quái thú tiếc nuối vì vụt mất con mồi.
Chương 23: chuyến đi tham quan (hồi 7: phẫn nộ)
Sáng hôm sau:
Hắn thức dậy, thấy bên cạnh ko có cô, hắn liền đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.
Ánh mắt dừng lại trên sàn nhà.
SỮNG SỜ
Trên sàn nhà, cô nằm ở đó, phía ngay dưới là 1 vũng máu đỏ tươi, thấm đẫm cả tấm thảm.
-nè.....nè....cô đừng doạ tôi! Tỉnh đi!
Hắn đi đến, lay lay cô.
IM LẶNG
-cứu!- hắn hét toáng lên.
Thiên và nhỏ nhanh chóng chạy vào.
-chị!- nhỏ sững sờ.
Mí mắt cô dần dần mở, nặng trĩu.
Cô nhìn mọi người.
Bịch...bịch....bịch....- tiếng bước chân ngày một tới gần. Dường như tiếng hét vừa rồi của hắn kinh động đến ko ít người.
-đóng cửa vào mau lên!- cô bất ngờ hét toáng lên.
-chị- nhỏ vui mừng.
-mau lên!- cô lại hét lớn.
Nhỏ chạy ra đóng cửa.
-chốt vào!- một lần nữa, cô lại lên tiếng.
-dạ
Cạch....- nhỏ chốt cửa.
-cô làm sao vậy?- hắn lo lắng, lắc mạnh người cô.
-á....- cô khẽ rên, hắn đụng trúng vết thương của cô.
-xin lỗi!- hắn cụp mắt xuống.
-đã có chuyện gì xảy ra?- Thiên là người bình tĩnh nhất.
-ko. ra ngoài! Xử lí luôn đám ngoài kia đi!- cô nói như ra lệnh.
-rồi!- Thiên nói rồi ra ngoài.
-nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra- hắn nhìn thẳng vào mắt cô, cương quyết.
-ra ngoài!- cô nhắc lại
-ko! Nói tôi biết đi.
-RA!-lần này thì cô phẫn nộ thật rồi.
-được rồi!- hắn cụp mắt xuống, lủi thủi bước ra ngoài.
Sau khi bọn hắn bước ra ngoài, nhỏ hỏi:
-chị! Đã có chuyện gì vậy?- nhỏ đưa cô hộp y tế
-chị đã đi săn lũ quỷ người vào đêm qua- vừa băng bó vết thương cho mình, cô vừa nói.
-sao chị ko nói em biết?
Cô xoa đầu nhỏ, ánh mắt ôn nhu bỗng cụp xuống.
-hôm qua chị gặp hoả long.
-cái gì? Một quái thú cấp S sao lại ở đây?- nhỏ trợn ngược mắt lên.
-chắc đi qua lỗ hổng thời gian.
-vậy ý chị là....
-phải! Chúng ta cần tìm miệng lỗ hổng đó.
-mấy anh kia có làm sao ko ạ?
-Bảo và Quân bị thương nhẹ. Khánh chỉ kiệt sức.
-haizz....chị à! Lần sau đừng mạo hiểm nữa nhé.
-chị biết!
Cốc....cốc.....cốc....
-tôi vào đc ko?- Hắn nói vọng từ ngoài vào.
-ừm- nhỏ trả lời thay cô.
Cạch.....
-giờ cô nói đc chưa?- hắn tiếp tục tra hỏi.
Cô ko nói gì, ánh mắt sắc lạnh.
-thôi! Dù sao cũng muộn rồi, mình đi ăn đã nhé!-nhỏ giải vây cho chị mình.
Mọi người đứng lên, đi về phía phòng ăn.
Đang ngồi ăn, Quân và Bảo đi tới.
Bảo bị thương ở bụng, mặc áo dày nên ko ai thấy.
Quân bị thương ở tay, phải bó lại.
Họ đi đến bàn tụi nó và tụi hắn đang ngồi, kéo ghế ngồi xuống một cách tự nhiên.
-hai người làm sao vậy?- Thiên hỏi trong ngờ vực. Liệu có liên quan đến cô ko?
Bảo ko nói gì, chỉ nhún vai.
Quân vẫn im lặng.
Ko khí bỗng trầm xuống hẳn.
Bất ngờ, ả Hồng và ả Tuyết từ lỗ nào chui lên, lại chạy đến bám lấy tụi hắn.
-CHƯỚNG MẮT!- cô nói rồi đập bàn đứng dậy. thấy vậy, Quân và Bảo cũng đứng dậy về phòng.
-mày về dạy lại chị mày đê!- ả Hồng nói.
Tâm trạng nhỏ cũng ko tốt nên chẳng thèm đôi co, cũng đứng dậy.
Đi được vài bước, ả Hồng hét toáng lên:
-chị em mày là đồ chó dại hèn nhát. Nói một tí đã bỏ về!
Bọn hắn nghe thấy thì tức lắm, định đứng dậy chửi mí nhỏ kia thì tự nhiên thấy một làn khí lạnh bay đến. Nơi phát ra làn gió ấy là nhỏ.
Nhỏ đang đi bình thường, sau khi nghe câu ấy thì chân khựng lại.
Nhỏ quay người lại, tiến lại gần ả Hồng.
-cô nói lại thử xem
-tao nói mày và chị mày, cả dòng họ mày là loại chó dại hèn nhát.-ả chống nạnh. ả Hồng cứ nghĩ nhỏ hiền nên chẳng dám làm gì.
Bỗng nhỏ lôi từ túi áo ra một con dao sắc bén. Cúi thấp xuống gần mặt ả Hồng với gương mặt đằng đằng sát khí, nhỏ nói bằng âm cực lạnh lẽo đủ cho mọi người trong phòng ăn nghe thấy:
-tao ko phải là người thích sử dụng tay ko bóp chết một con bọ như chị tao. Như thế thì bẩn tay lắm. Đối với tao, tao thích sử dụng dụng cụ hơn.
Roẹt.....nhỏ cứa một đường dài trên má phải ả Hồng.
-nhát này là vì mày dám bám bổ dòng họ tao.
Roẹt.....nhỏ lại cứa một đường dài bên má trái ả
-nhát này là vì mày dám báng bổ chị tao.
Roẹt.....nhỏ cứa một đường nhỏ giữa sống mũi.
-nhát này là tao trả cho chính bản thân tao.
Cả khuôn mặt ả Hồng đầm đìa máu, nước mắt tèm nhem, khuôn mặt sợ hãi tột độ.
Thiên sững sờ....liệu đây có phải là Hải B mà anh từng biết.
Nhỏ nói xong đứng dậy, quay đầu toan bước đi thì ả Tuyết chạy đến, hòng đánh nhỏ thì nhỏ nhanh chóng tráng sang một bên khiến ả Tuyết ngã sõng soài trên đất.
Cô tiến đến phía ả Tuyết và ả Hồng, ngồi xổm xuống, vươn người thầm thì vào tai họ:
-ko cần vội vàng thế! Bọn mày nghĩ tao sẽ bỏ qua sao? Ko bao giờ! Chỉ tính chuyện bọn mày báng bổ dòng họ tao và chị tao thì đã ko đáng tồn tại trên đời này rồi. Cứ tận hưởng đi vì ko còn lâu nữa đâu...
Nói xong, nhỏ đứng dậy về phòng.
Ả Tuyết và ả Hồng thì vẫn ngồi đấy, run run, ko ngờ nhỏ cũng có lúc đáng sợ đến vậy.
Chương 24: chuyến đi tham quan (hồi 8: lệch nhịp)
Tối đêm thứ 3 tại Tokyo, tụi nó và tụi QBK (Quân, Bảo và Khánh- từ nay mình gọi tắt là vậy nhá) tiếp tục chuyến hành trình của mình.
Lần này, tụi nó lại thức dậy như lần trước nhưng khác ở chỗ lần này có Hải B tham gia cùng.
11h45:
Cô thức dậy, rón rén đi xuống giường.
Cẩn thận nhìn sang bên cạnh, cô thấy hắn vẫn đang say giấc nồng thì mới ra khỏi phòng và đóng cửa thật khẽ.
Khi cô vừa đóng cửa phòng cũng là lúc đôi mắt của chàng trai trên giường khẽ mở. Từ vụ sáng nay, hắn thấy lạ nên tối hôm nay quyết định theo dõi cô.
Hắn ngồi dậy, khoác chiếc áo khoác lên người rồi ra khỏi phòng.
Hắn đứng cách cô một khoảng để cô ko phát hiện ra.
Nhưng thính giác của vampire rất bén nên ngay cả tiếng bước chân của hắn, cô cũng phát hiện ra.
-định theo giõi ta với khả năng của ngươi ư? Mơ!-cô nghĩ.
Sau đó, cô bắt đầu chạy.
Hắn cũng chạy theo cô.
-ra!- cô nói.
Hắn biết mình đã bị phát hiện nên đành bước ra. Với tiếng chạy của hắn như vậy thì ai chả biết.(cô chạy để lấy lí do chính đáng giúp hắn ko nghi ngờ việc mình là vampire)
-theo dõi?- cô hỏi.
-ừm...
-làm gì?
-tại tôi thấy cô dậy lúc nửa đêm thôi.
-liên quan?
-.....
-về!
-nhưng.....- hắn ngập ngừng.
-ghét bị theo dõi. về!
-vậy tại sao nửa đêm cô tỉnh dậy rồi đi đâu? Cả vết thương sáng nay nữa!
-việc anh?
-.....
-nhắc lại lần nữa: về!
Hắn định nói thêm gì nữa nhưng khi bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn thì lập tức quay hót ra về.
-về sớm nhé!- hắn ko quên để lại một câu.
-.....-cô nhìn hắn bước đi. Tim chợt đập lệch một nhịp. Cái cảm giác này là gì? Cảm giác được người khác ngoài gia đìng quan tâm là như vậy sao?
Cô nở một nụ cười, một nụ cười thật sự
Chương 25: Sandy
Sau buổi đi tham quan đó, mọi người trở về trường và bắt đầu hành trình đi học như mọi khi.
Đã 3 tuần trôi qua kể từ khi chúng nó đến thế giới loài người. Tụi nó đã tiêu diệt đc 2 hang ổ rùi. Chỉ cần 5 hang ổ nữa thôi là tụi nó sẽ đc trở lại thế giới vam.
Tính cách thì mãi chẳng thay đổi. Cô vẫn lạnh lùng. Nhỏ thì nhí nhảnh.
Reng.....reng......reng.....
Tụi hắn vào lớp thì thấy tụi nó đã ngồi vào bàn rồi.
Thiên bước lại phía nhỏ, chào hỏi lịch sự. Nhỏ cũng đáp lại bằng nụ cười toả nắng.
Bên hắn thì vẫn thế.
-hello! Cho tôi vào chỗ?- hắn
Im re
-này!
Im re
-cho tôi vào chỗ!- hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cô quay sang phía hắn, đưa ngón tay lên miệng ý chỉ im lặng. Thì ra cô đang nghe điện thoại. Vừa nãy cô quay lưng đi nên ko biết.
-.......- đầu dây bên kia.
-ok- cô.
Sau khi nghe điện thoại xong, cô quay sang phía hắn:
-tôi cúp.
Sau đó quay sang nhỏ, thì thầm gì đó ko ai rõ. Chỉ biết nghe xong thì nhỏ mắt sáng như sao.
-thiệt hả chị
Cô gật đầu.
Cả hai kéo nhau ra khỏi lớp.
-đi đâu đấy?- Thiên hỏi.
-bí mật!- nhỏ làm bộ ra vẻ bí mật.
-???
-à....chiều nay hẹn anh Khánh ra cho tui nha! Đâu cũng đc sau đó nhắn điện chỉ vào máy tui.
-ơ...ừ...- Thiên
Sau đó, tụi nó kéo nhau đi đâu ko rõ.
Tối....9h tại bar tonight:
Ba người con gái đẹp như tiên sa bước vào.
Có mí tên con trai thấy vậy liền chạy ra sờ soạng lung tung.
-mí em xinh quá đi chơi với tụi anh nha.
-ko rảnh!- cô trả lời. Tiện thể ném hàng vạn ánh mắt như mũi dao vào tên đó.
Tên đó vẫn chưa cảm nhận đc mùi nguy hiểm, vẫn tiếp tục lộng hành.
-em thật cá tính. Anh chấm em luôn rùi.
RẦM
Tức thì chẳng ai thấy thằng đó đâu cả. Chỉ thấy chân cô vẫn giơ nguyên trên ko trung. Cách đó tần 10m là bức tường dính máu be bét. Bên dưới là thằng vừa rồi đang nằm đó. Có khi ngỏm luôn rồi.
-mọi người! Xông lên trả thù cho đại ca!- một tên đàn em của tên đó nói. Tức thì hơn 100 tên lao về phía tụi nó.
RẦM
RẦM
XOẢNG
Sau 10', tụi nó cũng giải quyết xong. Hơn 100 tên đang nằm la liệt trên sàn nhà.
Về phía tụi hắn, đang ngồi trong phòng VIP1 thì nghe có tiếng động liền:
-KEN- hắn gọi to.
Tay quản lí bước vào:
-dạ....anh cho gọi?
-có chuyện gì ngoài kia thế?
-dạ....3 cô gái đang gây hấn với hơn 100 tên con trai ạ.
-3....chắc ko phải họ đâu!- Thiên ra vẻ suy ngẫm.
-kệ đi!- hắn
Sau khi tên quản lí lui ra,....RẦM.... Cánh cửa phòng VIP1 một lần nữa lại đc mở ra...à không mà là bị đạp đổ.
Tụi nó bước vào.
Tụi hắn đang bị mấy con xanh đỏ loè loẹt kia chuốc rượu thì đồng loạt ngẩng đầu lên xem kẻ to gan nào phá tụi hắn thì....OMG....đây là tụi nó.
Cảnh tượng trong phòng rất chi là ngứa mắt. Hắn đang ngồi, 2 tay 2 em đang chuốc rượu. Thiên thì đỡ hơn. Chỉ có 1 em thui. Còn Khánh thì.....OMG....bây giờ mới biết hắn ta có xu hướng gặm cỏ non à nha. 2 tay hai em. Đã thế lại còn thêm 1 em trên đùi. Thật hết chỗ nói.
Tụi nó nhìn, mắt giật giật.
Khánh nhanh chóng đẩy cô em bên cạnh ngã sõng soài ra đất.
-tôi...tôi....Hải B à....- Thiên lắp bắp muốn giải thích. Sợ nhỏ giận nhưng 2 chị em cô chỉ chăm chú vào Khánh.
-này! Mấy cô là ai đấy?- một ả tiến gần về chỗ nhỏ, giương mắt thách thức nhưng nhỏ chẳng mảy may để tâm khiến ả tức chết.
-bạn- cô phán một câu rồi tiến về chỗ ghế ngồi. Giật ly rượu trên tay của ả bên trái hắn, cô nhấm nháp ly rượu Nhỏ thấy vậy cũng ngồi xuống cạnh chị. Tự rót rượu cho mình.
Ả vừa bị nó giật ly rượu thì trừng mắt, quay sang tát cô.
-mày cút đi!- ả hắng giọng.
Cô ko nói gì, ánh mắt lộ rõ vẻ giận giữ.
Nhỏ tối xầm mặt xuống, tay phải đang cầm ly rượu thì bóp chặt lại, nghe thấy cả tiếng nứt của ly.
-hôm nay tâm trạng ta đang vui. Coi như đặc âm xí xoá cho mấy người. Giờ thì cút hết ra ngoài!- cô gằn giọng.
Mấy ả đó vẫn ngồi đấy, nhởn nhơ nghĩ rằng cô ko dám làm gì.
Hắn thấy cô như vậy thì đẩy hết mấy ả ngã xuống đất. Tiến lại chỗ cô, hỏi:
-cô có sao ko?- hắn xoa xoa má cô. Rất tiếc nhưng cô ghét nhất là loại đàn ông lăng nhăng như hắn nên cô hất thẳng tay hắn ra ko thương tiếc.
-Quân! Bảo! Nhờ mấy người.- cô quay sang phía Quân và Bảo.
Quân và Bảo ko nói gì, đi vầ phía đóđ á đít mí nhỏ kia ra ngoài. Chỉ riêng có 3 nhỏ phía Khánh thì ko đuổi đc vì Khánh ko cho.
Cô quay sang phía Khánh:
-anh KHÁNH! - cô cố ý kéo dài giọng.
-hửm...gì?- Khánh
-ko ngờ anh có xu hướng gặm cỏ non à nha.
-hì....
-hì cái gì? Anh ko sợ chị Sandy giận hả?- nhỏ hỏi, bắn ánh mắt thương tiếc về phía anh.
-tụi em ko nói, anh ko nói thì có trời biết đc.- Khánh nhởn nhơ.
-thế à....- nhỏ mỉm cười chua chát.
-Chẳng cần ai nói cả! Em có thể tự biết mà!- bỗng từ đâu, một cố gái dáng vóc 18 bước vào. Sự hiện diện của cô làm Khánh như muốn rớt cả con mắt. Anh nhanh chóng đẩy 3 ả kia ra và chạy đến bên cô gái ấy.
-vợ.....vợ à.....anh xin lỗi....
-vợ cái gì? Anh tự nói đi!
-anh phạm điều 14 của mục 3. hình phạt là phải ghi mỗi ngày 10000 câu anh xin lỗi vợ, ngồi tự kỉ trong phòng sám hối một tháng- Khánh giơ một tay lên, nói làm tụi hắn trố mắt.
-cô...cô là ai đấy?- hắn lắp bắp hỏi.
-hi....xin tự giới thiệu tui là Sandy.- cô quay sang cười tươi.
-chị! Lạc chủ đề!- Quân lên tiếng nhắc nhở.
-trời ơi! Em ko thương ông anh này hả Quân?- Khánh nghĩ.
-còn ko đi về triển khai hình phạt?- Sandy quay sang Khánh.
-ok vợ iu- Khánh nói rồi chạy biến.
-đáng đời....- cô nhếch mép.
Chương Giới thiệu về sức mạnh của các vam: Hàn B, Hải B, Sandy
Mình nói sơ lược về cấp độ ma thuật nè:
Yếu nhất là tiểu thuật - trung thuật - đại thuật - ngọc đồng - ngọc đế -ngọc kim - ngọc vương - đại đồng - đại đế- đại kim - đại vương - tiểu hoàng -đại hoàng- phượng hoàng -huyền ngọc - huyền trân -huyền kim- huyền phượng -huyền hoàng- huyền đế - huyền vương (mạnh nhất)
Hàn Băng: thuộc bộ tộc ma cà rồng, dòng họ Kiwisato
Hệ pháp thuật cơ bản: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ, băng (khí, cây, nước, lửa, đất, băng)
Hệ pháp thuật đặc trưng: công nghệ
Bí thuật: thời gian
Khả năng hồi phục: 70/100
Cấp độ ma thuật: huyền hoàng.
Hải Băng: thuộc bộ tộc ma cà rồng, dòng tộc kiwisato
Hệ pháp thuật cơ bản: kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ (khí, cây, nước, lửa, đất)
Hệ pháp thuật đặc trưng: gió
Bí thuật: hoán đổi
Khả năng hồi phục: 60/100
Cấp độ ma thuật: huyền kim
Sandy: Thuộc bộ tộc phù thuỷ, dòng tộc Krewgray
Hệ phác thuật cơ bản: mộc, thuỷ, thổ, băng (cây, nước, đất, băng)
Hệ ma pháp đặc trưng: âm thanh
Bí thuật: mê cung ảo
Khả năng hồi phục: 61/100
Cấp độ ma thuật: huyền kim.
Chương 26: Sóng gió nổi lên
Hôm ấy, cũng là một ngày bình thường như những ngày khác
Reng.......reng.........reng........tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên.
Hôm nay, vì tụi hắn bận việc gì đó nên bảo tụi nó xuống căng tin trước. Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tụi nó. Có khi vắng mấy tên loi choi ấy còn cảm thấy yên tĩnh hơn, thần kinh không căng như dây đàn. Bình thường tụi nó cũng xuống căng trước mà. Tụi chuẩn bị ra căng tin để thực hiện cái nghĩa vụ cao cả là lấp đầy cái bao tử trống rỗng của mình. Nhưng chưa bước chân ra khỏi cửa lớp, một cô bạn đã chạy đến bên tụi nó, đưa tụi nó một mẩu giấy nhỏ. Tụi nó mở tờ giấy ra thì bên trong chỉ vỏn vẹn mỗi mấy dòng chữ: Sân sau trường! Một mình.
Thấy tụi nó cầm tờ giấy lạ, Quân và Bảo cũng nhảy vào coi thì thấy dòng chữ ấy. Mặt Bảo biến sắc
-Lũ con người đáng chết! Dám thách đấu. Cô chủ! Xử thế nào đây?- Bảo nói. Hiện tại, bộ mặt cậu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô như tìm câu tả lời.
-Ta đi một mình- Cuối cùng cô cũng cất tiếng trả lời.
-Nhưng....-Bảo
-Anh đừng quên họ chỉ là bọn con người hạ cấp-nhỏ chen vào (Hell thành thật gửi lời xin lỗi đến tất cả những ai là con người đang đọc chuyện của Hell.)
-Tôi biết nhưng......- Bảo vẫn lo lắng
-Không sao. Đi thôi em!- Cô nói rồi kéo tay nhỏ đi
-ơ..._Bảo ú ớ với theo
-Không sao đâu. Em nên nhớ họ là ai.- Quân nãy giờ im lặng mới lên tiếng.
Tại sân sau trường, một đám nữ sinh ăn mặc chải chuốt đang đứng chờ tụi nó.
Tụi nó nghênh nganh bước vào.
-Tụi mày vẫn còn kiêu gớm nhỉ...bọn mặt dày- một con ả chua ngoa lên tiếng
-Còn dám mò đến cơ à....tưởng mình oai lắm chắc- Một ả khác tiếp lời. Tức thì năm mươi cái mồm đang có mặt tại đó liền "sủa" theo.
-Chị hai và chị ba đến- một nhỏ đứng cuối hàng lên tiếng. Tức thì tất cả giãn ra hai bên nhường đường cho hai đàn chị bước đến. Là ả Hồng và ả Tuyết.
-Sao hả các cô búp bê. Tao đã cảnh cáo là không được động đến hai chàng hoàng tử của trường rồi cơ mà- ả Tuyết cất giọng chua ngoa chói tai.
-Đúng là đồ đũa mốc chòi mâm son. Sao? Sợ rồi à? Vẻ mặt kiêu hãnh lúc nãy đâu?- ả Hồng tiếp lời chị mình. Cứ thế, hai ả "rắn độc: cứ huyeenh thuyên một lúc. Bất ngờ, nhỏ lên tiếng:
-Mang hai cái ghế coi. Đứng nãy giờ nghe chó sủa mỏi chân quá. Nếu bọn mày biết điều, tao có thể đặc ân huấn luyện bọn mày thành chó nhà. Nhưng có lẽ bọn mày nên ngoan ngoãn hơn bởi với bọn mày, tao nghĩ nên đưa vào lớp huấn luyện đặc biệt.
-Mày nói cái gì. Bọn bay lên hết cho tao- ả Hồng tức giận "rống" lên. Lập tức 50 con nhỏ đàn em xông lên, tiến về phía tụi nó.
Chương 27: Phải làm sao?
RẦM
BỐP
Tụi nó cũng xông lên, hạ lần lượt từng ả một. Mấy ả này toàn võ mèo cào. Chẳng thấm tháp gì. Bất ngờ, tụi nó bị đánh lén từ đằng sau.
RÀO
Một chậu nước được đổ lên người tụi nó. Tụi nó tỉnh lại. Khi nhận thức được điều gì đang diễn ra thì cũng đã bị trói nên không thể làm gì. Nếu tụi nó sử dụng ma pháp, tụi nó có thể dễ dàng cởi trói hoặc hạ hết mấy ả này chỉ bằng một đòn bình thường nhưng nếu sử dụng pháp thuật, bọn quỷ người sẽ mò đến. Như vậy tụi nó lại là người thiệt thòi nhất.
-muốn gì?- Hàn Băng cau mày khó chịu. Dám trói nữ vương của bóng đêm ở đây. Đầu dùng đủ rồi chắc. Có đền 10 cái mạng cũng chẳng đủ.
-Bọn vô liêm sỉ. Đánh lén ư? Các ngươi là đồ hạ cấp- nhỏ cũng đã tỉnh, lập tức chửi xối xả
CHÁT
Một âm thanh khô khốc vang lên. Là ả Hồng. Ả đã tát nhỏ một cái đau điếng.
Nhỏ trợn ngược mắt lên. Đúng là gan tày trời mà. Nhỏ sắp đến giới hạn
-bình tĩnh đi Hải B!- cô thấy tình thế ko ổn bèn nhắc nhở. Nhỏ lập tức trấn tĩnh lại.
-giờ muốn gì đây?- nhỏ hỏi với khuôn mặt u ám.
-mày nghĩ tao sẽ làm gì?- ả Hồng chìa một con dao nhọn hoắt ra.
-thả tao ra- nhỏ nói. Âm điệu như đang kìm nén sự phẫn nộ.
-mày nói cái gì? Mày nghĩ tao sẽ thả mày? HAHAHAHA Mày có điên không?- ả Hồng cười hả hê.
-tao nhắc lại lần cuối THẢ TAO RA- nhỏ thực sự rất bực mình
-Sao giọng nghe khô thế em? Khát nước à? Chị sẽ cho em uống nước.- ả Hồng nói
-lôi hai con nhỏ này đẩy xuống hồ- ả Tuyết như hiểu ý, ngay lập tức ra lệnh.
Tức thì có mấy con nhỏ đi đến, lôi tụi nó đẩy xuống hồ. Làm sao đây? Không được sử dụng phép thuật thì sao có thể thoát ra được. Tay chân thì đang bị trói.
Cô khi bị rơi xuống thì chỉ nhìn theo bóng em mình đang dần lịm đi vì thiếu ô xi, lòng đau như cắt.
Nhỏ thì mặt tím tái, ngước mắt lên nhìn mấy ả trên mặt hồ với khuôn mặt thù hận. Nhỏ dần ngất lịm. Hình ảnh cuối nhỏ thấy đó là khuôn mặt của Thiên. Nhỏ nhớ khuôn mặt đó đã động viên nhỏ, mỉm cười với nhỏ. Một nụ cười như nắng mai. Nhỏ luyến tiếc nụ cười đó.
Hai chị em dần dần thấy thân thể mình trở nên yếu ớt rồi bỗng chìm vào vô thức.
Chương 28: Kịp thời (1)
Lại nói về tụi hắn, sau khi giải quyết xong việc riêng thì xuống căng-tin bởi tụi hắn đinh ninh rằng tụi nó đang ở căng-tin để lấp đầy cái bao tử trống rỗng của mình. Khi tụi hắn xuống căng-tin thì đưa mắt ráo rác tìm khắp nơi nhưng không thấy đâu. Chợt Thiên thấy Bảo và Quân đang ngồi ăn ở một cái bàn khuất liền chạy tới hỏi
-này! Hải B đâu?- Thiên hỏi
Quân, Bảo chẳng thèm để ý khiến tụi hắn tức điên. Bỗng Quân nảy ra một ý nghĩ. Quân cũng đang rất lo cho tụi nó. Tuy nhiên lệnh tụi nó là không thể chống đối. Vậy sao không sử dụng tụi hắn để đảm bảo an toàn cho tụi nó. Như vậy sẽ không phạm tội với cô chủ mà vẫn đảm bảo được an toàn.nghĩ là là, Quân nói:
-đi gây lộn rồi
-cái gì? Mấy người không lo hả? Gây lộn ở đâu?
-sân sau tr......ơ- chưa kịp nói hết thì đã chẳng thấy bóng dáng tụi hắn đâu nữa rồi.
Tụi hắn chạy thật nhanh đến sân sau, trong lòng như lửa đốt. Thiệt là....đã là con gái chân yếu tay mềm thì sao chống cự được chứ? (Chân yếu tay mềm cái đầu anh)
Bên đó, mấy ả kia vẫn đứng trên bờ cười hả hê nhìn tụi nó đang thoi thóp, đang ở bờ vực thẳm của cái chết.
Tụi hắn tới, thấy tụi nó như vậy, tụi hắn không ngần ngại mà lao xuống, vớt tụi nó lên bờ để lại mấy ả trên bờ đang ngơ ngác. Lúc hiểu chuyện gì đang diễn ra thì mặt chuyển sang trắng bệch sợ hãi
Chương 29: Kịp thời (2)
Lưu ý: lúc này mấy ả kia chạy hết rồi
Lôi tụi nó lên bờ, tụi nó vẫn chưa tỉnh. Tụi hắn thấy vậy bèn thực hiện những động tác sơ cứu. Cô đã dần tỉnh lại. Khuôn mặt đầu tiên cô thấy là khuôn mặt lo lắng của hắn. Khi thấy cô tỉnh, hắn mừng quýnh lên, ôm cô vào lòng. Vì thân thể còn quá yếu nên chẳng thể phản kháng. Trong lòng cô thầm rủa hắn. Nếu cô không yếu như hiện nay thì có lẽ đax một cước đá bay hắn ra xa. Nhưng cô lại cảm thấy có chút gì đó ấm áp len lỏi con tim. Cô đã chẳng hề hay biết rằng cô đã có chút tình cảm với hắn rồi. Cô đưa mắt nhìn sang bên em gái mình. Khuôn mặt bỗng chốc trùng xuống. Tuy Thiên đã làm nhưng động tác sơ cứu nhưng nhỏ như muốn trêu ngươi người khác, mãi không chịu ói ra nước. Thiên cảm thấy sợ, động tác sơ cứu ngày càng nhanh hơn. Anh sợ lắm. Nếu nhỏ không tỉnh lại thì anh sống ra sao?
-mày hô hấp cho nhỏ đi- hắn lên tiếng
Thiên bất giác giật mình. Quay người sang bên cô, Thiên nhận được một cái gật đầu đồng ý. Cậu nhắm mắt, đưa môi mình chạm môi nhỏ, thổi khí vào miệng nhỏ. Đôi môi nhỏ thật mềm. Tuy nhiên bây giờ cậu chẳng còn tâm trạng để ý mấy chuyện đó nữa. Sống chết của nhỏ còn chưa rõ. Môi cậu rời môi cô. Luyến tiếc bờ môi đỏ mọng đang trắng bệch kia. Mặt hiện rõ chữ hi vọng.
-khụ...khụ- nhỏ đã tỉnh.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng tử thần cũng không đưa nhỏ đi. Không khó u ám vừa rồi như bay đi đâu mất. Cô nhào ra ôm chầm lấy nhỏ.
-Băng! Em là chị lo quá.- mọi người như muốn rớt cả con mắt, rớt cả lỗ tai. Đây là cô sao?
-chị....em không sao- nhỏ cũng mỉm cười đáp trả.
-cảm ơn anh- nhỏ quay sang Thiên, nở nụ cười rạng rỡ. Thiên cũng mỉm cười đáp trả:
-không có gì- cậu thực sự rất vui.
Bỗng cô quay mặt về phía Thiên, tay nắm chặt, cúi đầu xuống như không muốn ai nhìn thấy khuôn mặt đang đỏ như gấc của mình.
-cả.....cảm.....ơ....ơn...cảm ơn- cô nói rồi chạy đi thật nhanh để lại mấy con người với dấu hỏi chấm to đùng. Một ngày nữa lại trôi qua. Hôm nay, tình cảm của bốn người bạn trẻ đã có những bước tiến lớn.
Chương 30: Đi chơi
Hôm nay là ngày chủ nhật, cả bọn được nghỉ. Vì thế tụi hắn đã rủ tụi nó đi chơi. Cô định từ chối vì không nên có quá nhiều quan hệ với bọn con người nhưng nhỏ cứ đòi đi nên cô đành đồng ý. Chắc một lần không sao đâu.
Sáng sớm, tụi nó, tụi hắn, Khánh và Sandy đã có mặt ở cổng trường để chuẩn bị đi chơi (vì không biết nhà nhau nên phải hẹn ở cổng trường, Quân và Bảo thì không tham gia)
-bây giờ mình đi đâu đây?- Khánh lên tiếng hỏi
-đương nhiên là nơi nào lạ mà không có ở....- Sandy lanh chanh nói nhưng chợt nhận ra điều gì, những chữ cái cuối nói bé dần rồi không nghe thấy nữa.
-ở đâu hả chị?- Thiên hỏi
-không có gì....đi đâu cũng được- Sandy cười trừ
-ta đi nơi nào có nhiều cái chơi ấy- Nhỏ hồ hởi
-ok. Vậy chúng ta qua công viên trước- Thiên búng tay cái tách
Cả bọn leo lên 3 chiếc xe xịn.
Chẳng bao lâu, 3 chiếc xe đã đỗ trước cửa công viên lớn. Nơi đây có rất nhiều trò chơi hay. Từ nhẹ nhàng đến mạo hiểm, cái gì cũng có. Mắt nhỏ sáng như sao. Nhỏ thì vốn đã ham chơi nên không nói nhưng đến cô cũng có vẻ hứng thú, chạy khắp nơi cùng cô em mình. Cô cũng nói nhiều hơn, hỏi hết cái nọ đến cái kia. Cả bọn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Suy cho cùng, cho dù cô có mạnh mẽ cỡ nào, lạnh lùng cỡ nào thì vẫn chỉ là một cô bé còn đang ở độ tuổi ăn, chơi mà thôi.
-chị Sandy này! Sao hôm nay Hàn B lạ thế? Không như thường ngày.- hắn hỏi Sandy.
-cho dù nó có như thế nào thì vẫn mới chỉ là một đứa trẻ. Làm sao có thể thoát khỏi mấy cái sức hút này được. Mà Hàn B và Hải B là bảo bối trong gia đình. Được bảo vệ kĩ quá thành ra đã được chơi thử mấy cái này đâu- Sandy nói. Cả cô cũng đang rất thích chứ chẳng đùa.
-nè...mọi người...ta chơi cái kia đi- cô chỉ tay vào tàu lượn siêu tốc.
Một lúc sau:
-á....á....á......- mọi nười đang ở trên tàu siêu tốc. Mặt Thiên và Khánh hiện tại rất chi là ngố. Tái xanh luôn. Có lẽ cả hai người không quen với mấy trò mạo hiểm. Bọn còn lại thì cười khoái chí. Toàn những tên chẳng sợ trời đất. Mặt ai cũng tươi tỉnh thấy rõ.
Sau khi chơi hết trò này đến trò kia (toàn trò mạo hiểm không à), cả bọn đi ăn. Trong lúc đợi món ăn, mọi người huyênh thuyên đủ thứ. Chỉ riêng có Khánh và Thiên thì đang mỗi người ôm một góc trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Chả là chơi nhiều trò mạo hiểm quá thành ra....... Thật là mất thể diện quá đi.
Sau khi ăn xong, mọi người tiếp tục đi thăm thú vài nơi nữa rồi về nhà. Ai ai đều mệt lử nhưng lại rất vui. Không nói chắc ai cũng biết vì sao
Chúc các bạn online vui vẻ !