Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Thầy, em yêu thầy - trang 3

Mặc dù hứa với hai con bạn tối về ôn bài, nhưng Lam lại quên bén. Không biết nó đã quên bao nhiêu lần rồi. Nó nhiều lúc cũng bực bội bản thân lắm, nó hứa nhiều, nhưng hiếm khi thực hiện được. Như tối nay, nó ôm cái laptop cập nhật facebook, rồi đọc báo, nghe nhạc, xem phim, chơi game…Bao nhiêu chuyện như thế làm sao đụng vào quyển giáo trình được , mà nó không thể bỏ mấy thói quen ấy. Thôi, để mai học cũng chưa muộn (rồi thể nào cũng quên tiếp cho mà xem ).
“Quên” là thói quen muôn đời của con người, nhưng kiểu “quên” của Lam thật khủng khiếp. Nó quên luôn bài kiểm tra quan trọng thầy dặn. Tối đó nó còn ngồi rung chân nghe “Happiness” của SuJu và xem “49Days” nữa chứ, nó không biết ngày mai của nó sẽ “tồi tệ” thế nào !!!!!!!!!!!!
Lam tung tăng bước vào lớp, thấy ai cũng chăm chỉ học bài, nó thấy lạ quá. Cả tên Tiến lười nhất lớp cũng đang lẩm nhẩm đọc bài. Là sao? Sắp có động đất à???????????????????
Lam lôi cái điện thoại yêu quý ra nghe nhạc. Nó không thể sống mà không có âm nhạc được
- Trời, giờ là lúc nào mà mi còn rảnh rỗi nghe nhạc vậy?
- Ủa, bộ có chuyện gì hả?
- Đừng nói mi quên hôm nay kiểm tra chứ?
- Hả, kiểm tra gì vậy? Ta đâu nghe ai nói.
- Ta bó tay mi luôn Lam ơi, hôm trước thầy nhắc kiểm tra, bảo về học bài còn gì.
- Chết, giờ ta mới nhớ. Làm sao đây?
- Giờ học không kịp đâu, mi tranh thủ coi tập đề này nè, biết đâu xíu trúng vài câu. Mà mấy bữa rồi mi có ôn bài không?
- Không, híc, ta cứ hẹn mai…
- Thiệt tình, dù biết mi nói không nhưng ta cũng bất ngờ. Cả ngày mi làm gì hả, cơm không nấu, quần áo không giặt, nhà không quét…
Lam tiu nghỉu nghe My lên lớp. Dù My nói sai vài chỗ, chẳng hạn như Lam có quét nhà (tuần quét 1 lần thì phải ), nhưng nó không dám nói lại. Diệu xua tay:
- Thôi thôi đừng nói nữa. Con Lam bó tay rồi, mi để cho nó ôn tí đi My.
- Hừ!
- Cảm ơn mi nhé Diệu – Lam đá lông nheo.
Diệu lừ mắt:
- Lo coi bài đi, kiểm tra xong rồi nói.
Đời oái oăm, Lam vừa mới mở sách ra thì thầy đã bước vào:
- Cất hết sách vở vô kiểm tra.
- Thầy ơi, học rồi kiểm tra được không thầy.
- Không nói nhiều, ai số thứ tự từ 1-30 ở lại, còn lại ra ngoài. Mỗi bạn ngôi một bàn. Kiểm tra nhanh còn học.
Lam khóc thầm, nó hối hận quá, biết vậy hồi tối ngồi học bài rồi. Nó hối hận chắc cũng hơn trăm lần, nhưng đâu lại vào đó. Bản tính nó vốn lười biếng mà.
Nếu cho ngồi chung kiểm tra, nó còn hỏi mấy đứa bạn được, nhưng giờ mỗi đứa một bàn chắc nó chấp nhận 0 rồi. Nó ngồi bàn đầu nữa. Cộng với ánh mắt nghiêm nghị của Nam, đố đứa nào dám trao đổi. Nam bắt đầu phát đề. Cả lớp nín thở.
- Ok, bắt đầu làm bài. Ai trao đổi tôi đuổi ra, cho 0 tại chỗ.
Lam lật tới lật lui cái đề 3,4 lần, nó cũng không biết làm dù chi 1 câu . Thật sự đề không khó lắm, nếu không học bài nhưng chịu khó nghe giảng chắc cũng được 5 điểm. Lam đã không học bài, lại còn không nghe giảng, nó “xứng đáng” xơi ngỗng quá còn gì !!!! Phen này tiêu thiệt rồi, bữa trước nó mới bị con 3 thực hành hệ xương . Nó nghĩ đến viễn cảnh bị thi lại mà muốn khóc. Đáng lẽ nó nên nghe lời con My về học bài, đáng lẽ nó nên chăm chỉ học, đáng lẽ nó không nên ham chơi, đáng lẽ…
- Em không làm bài được phải không? Tôi ra dễ thế kia mà, em lười quá đi – Nam ở đâu thàm thì bên tai làm nó giật mình, suýt hét lên rồi
- Thầy làm cái quỷ gì vậy, sao lần nào cũng khiến em giật mình hết vậy?
- Em có tật giật mình thì có. Em chưa làm câu nào hết kìa, còn chưa đến 5 phút nữa hết giờ đó.
- Không cần thầy nhắc. Em không biết làm, được chưa?
- Em học hành kiểu gì vậy? Tôi cố tình ra dễ…
- Em quên, nếu không em cũng học.
- Không học cũng biết làm chứ, chỉ cần nghe tôi giảng….
- Mấy bữa thầy giảng em “quên” không nghe.
- Trời, tôi thua em đó. Thôi tréo đại vô đi, học hành kiểu em bị 0 cũng đáng .
- Thầy quá đáng vừa thôi chứ !!!!!
Nó không kịp thời gian mà cãi lại thầy, nó vội tréo đáp án cho nhanh rồi nộp bài. Nó bước ra khỏi phòng với tâm trạng nặng nề vì sợ thi lại (nhưng thể nào tí nữa nó cũng tí tởn cho xem )
- Ê, đề khó không tụi mi?
- Thầy coi dễ không?
- Dễ ẹt á, không học bài nghe giảng cũng làm được 5. Yên tâm đi.
- Thầy coi khó nhưng đề dễ.
- Dễ.
Nó nghe mấy đứa nói chuyện càng sầu. Dễ học kì này bét lớp quá.
- Lam, làm được không?
- Không.
- Mi muôn đời biết mỗi từ “không”.
- Khổ, thôi lần sau ráng gỡ lại vậy.
- Hôm trước ta bị 3 điểm thực hành , hồi nãy hên xui, không biết tréo có đúng câu nào không. Hu hu, ta hối hận quá, ta sợ thi lại lắm.
- Biết sợ thì tốt, mi lo học đi. Ẹc, mẹ mi biết mi học hành thế này chắc cắt net, cắt tiền tiêu vặt của mi luôn.
- Híc, chứ còn gì nữa. Mà ta sợ thầy méc mẹ ta quá.
- Nhắc mới nhớ, hồi nãy mi với thầy nói gì vậy?
- Thì hỏi ta làm không được à, rồi học hành vậy bị 0 đáng đời. Ghét dễ sợ !!!!!
- Ghét hay thương???? Hi hi, thầy lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà méc chứ.
- Mong vậy.
- Lam, tính ta không thích nói nhiều. Mi về lo học đi đó, nghe chưa?????
- Hí, không thích nói nhiều mà ta nghe câu này lần thứ mấy rồi không biết ……………

- Hồi nãy làm bài được không?
- Dạ được thầy!
- Đề dễ lắm thầy ơi.
- Tốt, cứ thế p
hát huy nhé. Bây giờ tôi sửa bài. Câu 1 chọn…
Lam (lại) tiếp tục ca cẩm, khi gặp chuyện gì không vừa lòng là nó lại than ngắn thở dài liên tục:
- Ôi, chán quá. Giá lúc nãy thầy ra đề là “Bạn hãy kể tên các thành viên và quê quán các thành viên SuJu” hoặc “Kể tên các album SHINee đã phát hành” hoặc “Chọn đáp án đúng nhất cho ngày sinh của Yoochun” thì ta đã ẵm 10 chứ không ăn ngỗng thế này. Hu hu, ta thương thầy, không muốn ghét thầy tí nào, nhưng sự đời dường như ép ta phải ghét thầy hay sao ấy.
- Thôi đi, mi ở đó nói nhảm hoài. Đáng lẽ mi không nên thi vô trườn này, mi thi trường nào có ngành PR á. Mi làm “bà bầu” chắc hợp lắm đó , nhóm đó chắc nổi khắp châu Á.
- Dẹp đi, đang khen hay giễu…
- Trong lớp chúng ta không phải ai cũng làm bài kiểm tra tốt. Tôi sửa bài là giúp các bạn ôn tập một lần nữa. Tôi như vậy là nhiệt tình quá rồi, các bạn không nghe thì thôi, còn nói chuyện riêng. Muốn nói ra ngoài mà nói.
Giọng Nam có vẻ gay gắt. Cả lớp nhìn quanh, tìm xem thầy đang “ám chỉ” đứa nào, nhưng bó tay. Ba đứa bọn nó đưa mắt nhìn nhau, Diệu có vẻ bực bội. Lam dù biết mình sai nhưng vẫn lén lườm thầy một cái. Đấy, nó đâu muốn ghét thầy, tự thầy “gây thù” với nó thôi. Cả lớp bây giờ im phăng phắc nghe “lời vàng ngọc” của thầy, trừ Lam. (Bướng bỉnh không ai chịu nổi !!!!!!!!!!!!!)
- Hai tuần nữa có giờ tôi, lo đọc trước bài đó. Bài “Sinh lí máu” tuy ngắn nhưng rất quan trọng, nhất là đối với sinh viên Xét nghiệm các bạn, tôi sẽ bổ sung thêm nhiều kiến thức không có trong giáo trình. Giờ sau là giờ cuối tôi dạy, chú ý mà học. 10h30 rồi, lớp nghỉ.
Nam nói giọng không cảm xúc, rồi lạnh lùng bước đi. Lam ngồi thẫn thờ nhìn theo bóng thầy. Lớp nó nháo nhào cả lên, chủ yếu tiếc nuối vì không được gặp thầy. Chợt nhỏ Hằng reo lên:
- Ê, tụi mình còn học thực tập thầy nữa mà, lo gì.
- Ờ quên hén, lấy thời khóa biểu ra coi thử đi (Lam bặm môi: – Tụi mi thật “dại trai” )
- Vui quá, chiều mai tổ mình có giờ thầy nè.
- Thật không, chuyến này bà chị cùng phòng thể nào cũng ghen tị với ta cho xem.
Quên chưa kể, Nam về trường mới gần một tháng mà dường như tụi con gái cả trường đều “knock out” trước Nam. Chúng nó kiếm đâu ra cả một profile cực kì hoành tráng của Nam, đến nỗi Lam đọc xong cũng shock, thắc mắc bọn nó thu thập ở đâu đầy đủ đến thế. Bây giờ, không chỉ tụi năm 1 như Lam, mà đến mấy chị khóa trên cũng ao ước được Nam đứng lớp, dù chỉ một buổi (trừ Lam ra nhé ^^). Dù biết rõ sức hút của Nam, nhưng nó không nghĩ tầm ảnh hưởng Nam lại lớn như vậy.

Lam đang say sưa ngủ, chợt nó cảm giác nhột nhột ở chân. Tưởng thằng em lại giở trò quậy phá, nó(còn nhắm mắt) ré um lên:
- Hiển! Làm trò gì đó? Dừng lại chưa, chị Hai mà dậy là liệu hồn đó, im cho chị Hai ngủ xíu.
- Động đất 9 độ rich-te rồi kài, không lo dậy đi. 4h rồi mà còn ngủ nữa hả chị, khách quý tới nhà mà không tiếp.
Lúc này Lam mới mở he hé mắt ra:
- Ủa, Ti hả? Chị tưởng thằng Hiển trêu chị chứ. Tới hồi nào vậy, hôm nay em không đi học thêm à?
- Tới hồi 2h kìa, nhìn chị ngủ say quá em không nỡ đánh thức, ráng đợi chị đó, chịu không nổi nữa mới gọi chị dậy đó. Thằng Hiển giờ này đi học rồi còn đâu mà chọc phá.
- Xì, em nói láo vừa thôi. 2h chị mới ngủ mà bày đặt.
- Hì, giỡn thôi, em mới tới. Lát nữa mới đi học, tranh thủ qua đây nói chuyện với chị tí.
- Chà, thương chị dữ nhỉ? Mà em đi xe gì qua đây?
- Em quá giang con bạn, chốc nữa gọi anh Hai qua chở. Dạo này chị có gì vui không? Anh Hai em ở trường có được hâm mộ không chị?
- Vui vẻ nỗi gì. Chị đang chán chết nè.
Đúng là “nỗi đau chạm vào tim”, nhắc đến Nam, Lam ngồi kể một lèo cho Ti. Nào chuyện kiểm tra, chuyện bị Nam “nói móc” lúc nó nói chuyện, chuyện tụi con gái “mê” Nam như điếu đổ…
- Ha ha, em nói chị rồi mà. Anh Hai em bình thường không gì đáng nói, nhưng đụng vào chuyện học nghiêm không chịu nổi luôn. Được ảnh dạy vừa khổ vừa sướng. Ảnh dạy dễ hiểu, cặn kẽ, nhiệt tình. Nhưng “hắc ám” thôi rồi.
- Uh, mấy đứa trong lớp cũng nói y em vậy đó. Nhưng chị chưa nghe cặn kẽ anh em giảng nên không biết.
- Trời, chị học hành vậy à? Em tưởng cấp III chị mới lười thế, ai dè…
- Bộ em chưa nghe “giang sơn khó đổi, bản tính khó dời” sao? Hi hi.
- Chán chị quá, híc, lo học vô nghe chị, coi chừng anh em méc mẹ chị là tiêu.
- Hì, chị cũng sợ anh em méc, nhưng chị My với Diệu bảo anh em lớn rồi, không chơi trò trẻ con vậy đâu.
- Ở, có thể. Omo, 4h25 rồi, em phải gọi anh Hai qua chở đã.

- Ông anh chết bầm thiệt, gần 5h rồi mà còn chưa qua, bực quá!
- Em có trễ không? Mấy giờ học?
- 5h30, mà học ông thầy này hơi bị xa. Thôi để em gọi thằng Hoàng qua chở vậy.
- Uh, gọi lẹ lên chứ không nó đi rồi khổ nữa.

- Chị, thằng Hoàng đang ở trước nhà chị. Em đi học đã.
- Chị tiễn em, hihi.
Thằng Hiển vừa đi học về, thấy Ti lễ phép:
- Chào chị Ti. Anh Hoàng chờ nãy giờ kìa.
- Lễ phép ghê nhỉ? Biết chờ rồi chị mới về nè. Chị đi học nghe, bữa nào qua nhà chị, chị cho ăn mứt dâu ^^.
- Em muốn nó phát phì thêm hay sao mà dụ nó ăn hả?
Thằng nhóc vừa tươi cười đã xịu mặt, chào Ti rồi vô coi TV.
- Chào chị Nhí, í lộn, chị Lam. He he.
- Gớm, bữa nay bày đặt lịch sự làm chị giật mình đó.
- Chị chọc quê em rồi.
- Thôi lo đi học kẻo muộn, ở đó nói nữa.
- Dạ, biết rồi. Bye chị.
- Em đi học đây.
- Uh, đi cẩn thận đó.
Tạm biệt hai đứa nhóc, Lam lên phòng định đi tắm thì:
- Chị Hai, anh Tùng qua chơi kìa.
“Trời, hôm nay ngày gì mà tiếp khách mệt nghỉ vậy không biết?” – Lam nghĩ thầm:
- Nghe rồi, nói anh Tùng đợi chị chút.
Lam nói rồi nhanh chân chạy xuống. Cũng lâu rồi nó chưa gặp Tùng. Tùng là anh họ của Tiên – bạn thân nó (giờ Tiên đang học Kinh tế ở Sài Gòn), mẹ nó với ba Tùng làm cùng bệnh viện nên nó cũng thân thiết với Tùng. Tùng hơn nó hai tuổi, đang học Bách khoa.
- Hello anh nhé, lâu lắm rồi anh không ghé em chơi đó.
- Thì hôm nay anh đến nè. Tại bận học quá.
- Xì, không dám. Anh bận đi chơi với bạn gái thì có. Mỗi ngày một cô, thời gian đâu mà nhớ đến em nữa. Nói thật đi, em không giận đâu.
- Làm gì đến nỗi mỗi ngày một cô. Chính xác là 3 ngày. Ha ha.
- Trời, anh thay người yêu như thay áo vậy. Biết anh đào hoa nhưng em không nghĩ ghê vậy. À mà nhìn mắt anh cũng đủ đoán anh thế nào.
- Mắt anh sao?
- Đuôi mắt dài gì mà dài kinh khủng, thấy ghê! Người như vậy là lăng nhăng “trùm”.
- Mắt anh bao nhiêu cô mê mà em chê bai vậy hả? Tụi con gái nghe em nói vậy chắc đánh hội đồng em luôn đó.
- Thách tụi nó động vô em, hi hi. Í, anh mới đổi xe hả?
- Ờ, đẹp không?
- Đẹp sao không? Em thích xe này lắm á.
Xe mới của Tùng gần giống chiếc motor của Ji Hoo sunbae trong BOF. Từ bé, Lam luôn mơ ước được người yêu chở trên chiếc xe này (mơ mộng quá).

- Anh Tùng, anh chở em đi một vòng được không? Hi hi, chở em nhé!!!!
- Lấy mubahi đội vào đi, em đề nghị anh không dám thực hiện sao?
- He he, anh biết điều đó. Chờ em chút.
- Xong rồi, let’s go !!!!!!!!
- Em có vẻ phấn khích quá nhỉ???
- Dĩ nhiên.
Tùng đi xe tốc độ cũng kinh dị như Nam, nói chính xác là hơn 100 lần. Vì dẫu sao Tùng cũng thuộc loại ăn chơi, còn Nam là “tri thức” ^^
- Oa, đã quá!!!!!!!!!!!!!
- Em làm gì hét toáng lên thế, người ta ngó kìa.
- Kệ họ, em hét quyền của em chứ. Anh biết không, hồi nhỏ đến giờ, em luôn ước có người yêu đi xe loại này đó.
- Hì, vậy thỏa ước nguyện rồi nhé. Hay làm bạn gái anh đi, anh chở em đi mãi luôn.
- Không giỡn nghe! Anh đẹp trai quá, em sợ đi với anh bị “khử” hồi nào không hay.
- Lo gì, anh sẽ bảo vệ em.
- Chắc không?
- Không tin anh à?
- Uh, tin. Được chưa? Hi hi.
Đi một lát đã về tới nhà. Thả Lam xuống, Tùng sực nhớ điều gì, kéo tay Lam lại:
- Anh quên mất, thứ 7 tuần sau sinh nhật anh, em nhớ đi nghe!
- Đến sinh nhật anh rồi hả? Nhanh nhỉ, anh không nói em quên luôn. Em sẽ tặng anh một món quà bất ngờ. Hi. Mà sinh nhật ở đâu anh?
- Ở quán bar đường Bạch Đằng ấy.
- Ặc, anh biết em không đi xe máy được rồi, tổ chức chỗ đó em đi sao nổi?
- Ai bảo em đi xe đạp mà nói.
- Chứ đi gì, em đi taxi không được mà!!!!
- Ngốc, anh qua chở em. Ok?
- Hi, vậy thì được. À mấy giờ anh đón em?
- 5h nhé.
- Ok.
- Nhớ đó, anh sợ em quên quá. Em không bao giờ nhớ lời anh nói cả.
- Nhớ mà, anh yên tâm.
“Kitssssssssssssssssssss”, tiếng xe máy đột ngột dừng lại làm Lam giật mình. Nó quay lại. Là………

- Ủa?
- Ủa?
- Hai anh biết nhau hả?
Tùng nhìn Lam cười:
- Quá biết ấy chứ. Anh Nam là bạn thân anh Hai anh mà !
- Sao kia? Bạn thân anh Tuấn hả?
- Em đừng tròn mắt ngạc nhiên vậy được không? Anh lên cơn đau tim đấy! Có gì mà em bất ngờ dữ vậy?
- Tại, tại, anh Tuấn, anh ấy…
- À, ý em là anh Hai anh đào hoa ăn chơi, làm sao kết bạn với anh Nam chứ gì?
Lam bẽn lẽn:
- Ừ thì cũng đại loại vậy!!! Hì.
Nam lúc này mới lên tiếng:
- Khác nhau vậy làm bạn mới hợp. Tôi không thích kết bạn với những người giống như tôi. À, mà làm sao em quen Nhí, à Lam vậy Tùng?
- Dạ, em họ em là bạn thân Lam. Ba em làm cùng cơ quan với mẹ Lam nữa. Còn anh…
- Thầy em đó anh Tùng.
- Thầy?
- Ừ, dạy lớp em đó. Với lại ba thầy là bạn thân ba em.
- Hi hi, nhất em rồi. Được anh Nam dạy là phúc của em đó.
- Hứ, không dám đâu.
Rồi nó quay sang Nam:
- Ủa, thầy qua đây làm gì vậy?
- Đón Ti đi học chứ làm gì?
- Trời, thầy đi sớm quá vậy? Nó trễ học nên gọi Hoàng chở đi rồi.
- Hừ, vậy mà không chịu gọi điện báo lại, mất công sang đây.
- Chắc nó quên. Tí nữa nhớ chở nó về đó.
- Uh, thôi tôi về đây. Anh về trước nhé Tùng!
- Dạ, rảnh ghé em chơi nghen!
- Ok!
Nói xong Nam phóng xe cái vù, mất hút.
- Con trai mấy anh ai cũng chạy xe kiểu đó hả?
- Hi hi, tùy thôi. Có nhiều thằng nhát cáy có bao giờ dám chạy 100km/h đâu. Anh Nam chơi với anh Tuấn nên nhiễm sở thích đi xe tốc độ. Anh cũng bị ảnh hưởng theo.
- Anh đi còn đàng hoàng hơn. Bữa trước thầy chở em đi, em sợ chết khiếp.
- Anh chở em anh mới “đàng hoàng” thôi. Bình thường anh chạy 100km/h trở lên thôi.
- Eo ơi, anh muốn chết hay sao vậy? Anh đừng đi như vậy nữa đó.
- Muốn anh kh
ông đi như vậy hả? Vậy em phải để anh chở suốt đời nhé !!!!
- Anh đừng trêu em nữa, híc. Thôi, muộn rồi, anh về đi. Em phải đi tắm rồi ăn cơm, cả chiều nay tiếp khách mệt quá !!!
- Đuổi anh về à? Haiza, thì về, hì. Anh về đây, nhớ thứ 7 đó.
- Bye anh, em nhớ mà, anh nói mãi.

- Này, hôm qua tụi mi học Kí sinh trùng thầy dạy thế nào?
- Thầy dạy thì khỏi chê, nhưng …
- Sao?
- Thầy nghiêm dã man. Không nghiêm túc, nói chuyện, làm việc riêng là đuổi ra khỏi phòng, còn mắng cho một trận nữa. Híc.
- Trời, không tin nổi. Nhìn thầy vậy mà…
- Ừ, hình như khi dạy thầy mới thế. Chứ bình thường thân thiện, vui vẻ. Mi không hiểu chỗ nào cứ hỏi, thầy nhiệt tình lắm, chỉ bảo cặn kẽ. Học thầy thích thiệt, nhưng sợ ^^
Lam nghe My với Diệu nói chuyện mà tưởng tượng đến cảnh nó sẽ bị thầy “hành hạ” dã man thế nào vào giờ thực tập tuần sau. Híc.

Tối, Lam đang ngồi coi Music World trên TV thì nghe chuông cửa, định chạy ra mở cửa thì mẹ nó bảo:
- Để mẹ.
Đang nhún nhảy theo “Perfection” thì:
- Giỏi nhỉ, giờ tôi hiểu vì sao em không làm bài được rồi !!!!
- Ơ ơ, thầy đến làm gì vậy? Nhỏ Ti đâu có ở đây đâu? – Lam ngạc nhiên vì sự xuất hiện của thầy quá đỗi.
Thầy chưa kịp nói, mẹ nó đã lên tiếng:
-Nhí, tắt TV lên phòng học bài. Mẹ nghe Nam nói rồi, chương trình học của con rất nặng, trên lớp không đủ thời gian truyền tải nội dung, về tự học chủ yếu. Bữa trước con bị đau bụng hả? Sao không kể mẹ nghe? Nam nó bảo hôm ấy học bài Hệ thần kinh rất khó, con về nên chắc không hiểu bài. Vì vậy từ hôm nay sẽ đến kèm con học, tuần 3 buổi. Môn gì không hiểu cứ hỏi anh Nam.
Mẹ nó nói một tràng, nó nghe mà đầu óc quay loạn cả lên, nó đau bụng hồi nào, có nghỉ học bữa nào đâu…Định thanh minh thì nó bắt gặp cái nháy mắt của Nam. Chuyện gì nữa đây ??????????????
- Em nghe mẹ em nói rồi đó, từ hôm nay tôi sẽ kèm em học, lo mà học chứ không phải dán mắt vào TV suốt ngày đâu.
- Ơ ơ…
- Còn ơ ơ gì nữa, dẫn thầy lên phòng đi. Mỗi tối học 1h30′ thôi.
Nó đứng ngẩn người ra, chưa kịp hoàn hồn. Chuyện gì thế này???? Kèm nó học? 1h30′ mỗi buổi? Còn gì là tự do của nó nữa? Ai sẽ xem phim, nghe nhạc, đọc báo cho nó đây?
Nó còn chưa suy nghĩ xong thì Nam đã nắm tay, kéo nó lên lầu.
- Thả tay em ra, đau quá. Em là chủ nhà hay thầy là chủ nhà vậy?
- Xin lỗi, đau lắm hả? Tại em yếu quá, tôi năm nhẹ hều mà. Em là chủ, được chưa? Nhưng nếu tôi không kéo em lên, không biết em sẽ làm những hành động điên rồ gì nữa.
- Hành động điên rồ gì, thầy nói em không hiểu gì cả.
- Thôi, giải thích với em thêm mệt, biết vậy được rồi. Em nghe mẹ em nói rồi đây, từ hôm nay tôi sẽ kèm em học.
Nhắc tới vụ kèm học, Lam sực nhớ:
- À quên, thầy bày trò gì vậy? Em đau hồi nào, có nghỉ học bữa nào đâu mà thầy nói với mẹ em thế?
- Chứ em muốn tôi nói với mẹ em rằng, “con gái yêu của cô lười biếng, không học bài, nên làm bài kiểm tra xơi 0. Đã vậy thực hành còn bị điểm 3. Con không muốn tiếp tục tình trạng này nên con quyết định kèm em ấy học” à?
- Ơ ơ…
- Em không còn từ nào ngoài “ơ ơ” hả?
- Ơ, à không. Vậy thầy quyết định kèm em học hả? Thầy chắc không?
- Không chắc mà tôi đến đây sao? Ba mẹ tôi bảo quan tâm em, tôi không muốn cuối học kì em thi lại môn của tôi. Lúc đó ba mẹ tôi chắc chắn băm tôi thành trăm mảnh.
Lam nuổt nước bọt:
- Thôi, không cần đâu, thầy về đi. Em tự học được. Em lớn rồi, không phải con nít đâu mà kèm cặp.
- Hừ, em còn thua cả đứa con nít. Con nít dẫu sao tụi nó cũng biết nghe lời, biết tự giác học tập, còn em nhìn lại bản thân đi? Học hành như vậy không lo, cứ nhởn nhơ vui chơi.
Lam cúi gằm mặt, thầy mà tiếp tục chắc nước mắt nó đầm đìa quá.
- Em không nỗ lực, khi ra trường em sẽ hối hận lắm, biết không? Ngẩng mặt lên tôi xem nào, đừng nói em khóc nhé.
- Ai nói em khóc chứ!!!
Lam cãi. Nó lén lau giọt nước mắt ở khóe mắt rồi nhìn thầy.
- Tốt lắm, thôi dẫn tôi vào phòng em đi. Học nhanh rồi tôi về nữa.

Lam mở cửa phòng. Nam bước vào, hét lên khe khẽ:
- What????? Đây là phòng học hay là phòng triễn lãm nghệ sĩ vậy hả?
Lam cười toen toét:
- Thầy thấy đẹp không?
- Tôi đã hiểu một phần lý do em không kiểm tra được rồi.
- Vì sao?
- Cứ ngắm mấy tên này em học được à? Tôi xem nào. Super Junior- Super Show3, TVXQ, SHINee, Yoochun, Big Bang, Lee Min Ho, Tae Min…Ôi trời, tôi xem cả ngày cũng không hết đống này.
- Ê, sao thầy dùng từ “đống” để nói về báu vật của ai vậy chứ?
Nam làm lơ, tiếp tục nhìn sang kho DVD, album của nó:
- Em chơi sang quá nhỉ? Mua cả đĩa gốc nữa. Em xem hết chưa vậy?
- Xem hết rồi, ngày nào em cũng xem lại nữa.
Nam nhìn nó “thất thần”, không phải vì “sắc đẹp” của nó, mà vì mức độ “cuồng” của nó. Rồi Nam nghiêm mặt:
- Em nghe tôi nói đây! Em phải dọn dẹp bớt chỗ poster, ticker, album kia đi. Như vậy em mới học hành được. Nếu em thích thi lại, thích không tốt nghiệp, thích ba mẹ thất vọng, thì cứ việc để đó. Tùy em thôi.
Lam im lặng. Rồi nó bắt đầu thu dọn, lòng buồn vô hạn.
- Đợi tôi về rồi dọn, em cũng biết nghe lời đó. Mà tôi không hiểu, sao em lại “si mê” tụi đó quá vậy?
- Thầy dùng từ đàng hoàng nghe. “Tụi đó” gì chứ? Thầy không được xúc phạm các anh.
Nam bật cười:
- Các anh? Tôi phải công nhận làn sóng Hàn Quốc kinh khủng thật (biết điều đấy ^^)!!!! Ok, tôi không nói “tụi đó” nữa. Này, em thích “các anh” làm gì? Em cũng đâu thể gặp “các anh”? Thích tôi không tốt hơn sao? Tôi còn đẹp trai hơn, ai nhỉ, à, Lee Min Ho, rồi TVXQ gì đó ấy chứ! Tôi có thể ngồi đây cho em nhìn ngắm thoải mái, cho em chữ kí cũng được. Còn cơ hội em gặp “các anh”, nói thật chứ xác suất là 1/100.
- Mặc kệ em, dù không có hy vọng em cũng cứ thích. Thích thầy em được gì chứ? Thầy có thích em lại không? Để em thích các anh trong vô vọng còn tốt hơn.
Không khí bây giờ trong phòng ngột ngạt, căng thẳng. Hai bên không ai nói gì nữa. Lam không biết làm sao thoát khỏi hoàn cảnh này. Nó đang tính cách thì may làm sao, điện thoại nó báo tin nhắn. Lam chụp lấy điện thoại, định đọc, nhưng Nam đã giật cái điện thoại trên tay nó:
- Học, trễ quá rồi. Học xong rồi đọc tin nhắn sau. Em tắt luôn điện thoại đi. Tôi không thích đang học mà có ai gọi đến đâu.
Dù bực bội Nam, nhưng Lam không dám phản kháng lại. Nó ấm ức tắt máy, lấy giáo trình ra. Haizzzz, thôi kệ, dẫu sao cũng nhờ tin nhắn ấy…
- Tập trung vô đây. Tôi giảng bài hệ tuần hoàn trước. …
- Hiểu không?
- Sơ sơ.
- Sơ sơ được rồi. Tôi phải giảng lại chỗ nào không?
- Chỗ máu chảy về van nhĩ thất, nhĩ phải, động mạch, tĩnh mạch ấy. Em hay quên..
- Được rồi, tôi bày cách này dễ nhớ lắm…
Híc, mới đó 9h rồi, mới học hơn 30′ mà nó ngáp lên ngáp xuống:
- Buồn ngủ rồi à?
Nó gật:
- Đừng học nữa nghe thầy, bữa khác học. Cái gì mà ép em học nhiều quá, là em…buồn nôn đó.
- Em nói thật đó. Hồi ôn thi Đại học, ông thầy ra chục bài lượng giác, em giải 5 bài đã chịu không nổi, nên không thèm làm nữa. Với em cái gì cũng phải có mức độ thôi.
Nam phì cười:
- Được rồi, nghỉ thì nghỉ, tôi sợ em nôn thật chắc chết tôi. Mới học có chút xíu mà em quá tải à? Vậy khi nghe nhạc, xem phim có thế không. Mai ở nhà lo đọc lại bài đó, buổi tiếp theo tôi kiểm tra.
Lam nhăn mặt:
- Trên trường kiểm tra chưa đủ hả thầy? Híc. Để em tiễn thầy về.
Mẹ nó niềm nở nhìn Nam:
- Con bé học thế nào con?
- Dạ, cũng được cô.
- Uh, con cố giúp nó nhé. Nó lười lắm, không chịu học gì hết. Hồi thi ĐH nó cũng chơi suốt, cô sợ nó không đậu được trường nào luôn.
- Dạ, con sẽ cố, cô yên tâm, con bé cũng thông minh lắm.
Vừa nói Nam vừa nháy mắt với Lam. Lam đỏ mặt nhưng may sao, Nam không thấy.
- Thưa cô chú con về. Tôi về đây. Anh về nghe Hiển (khổ, xưng hô đủ kiểu).

Nam về rồi, Lam mở máy lên xem tin nhắn. Ặc, Ti nhắn tin, hỏi nó học hành với Nam thế nào. Lam gọi điện cho Ti luôn, giờ nó lười nhắn quá (chơi sang quá ^^)….
Sáng hôm sau, vừa đến lớp, Lam kéo hai con bạn lại:
- Ta kể chuyện này nè. Tối qua…
- Trời, romantic quá !!!!
- Dẹp đi, ta khốn đốn thế này mà mi cho là romantic hả? Híc.
- Thầy tốt thiệt đó chứ!
- Nếu tốt thật ta đã sung sướng rồi. Cũng là do ba mẹ thầy bảo phải quan tâm ta thôi.
- Xì, đừng nghi ngờ lòng tốt của thầy chứ mi. Phải biết trân trọng.
- Ta không cảm nhận được lòng tốt của thầy như mi nói. Hi hi.
- Ngốc quá đí, có ngày mi hối hận vì đã nghi ngờ thầy cho xem. Chà, thầy dạy kèm, tuyệt quá. Mi thấy thầy dạy hay không?
- Ờ, công nhận dễ hiểu.
- Thấy chưa, ta đã nói mà. Bữa nào ta phải qua học ké mới được.
- Mơ đi, đừng hòng ta cho mi qua phá đám nhé.
- Hứ, ta giỡn thôi làm gì ghê vậy? Thầy của mi có gì hay ho, anh Nhật của ta No.1.
- Chứ ta có nói anh Nhật mi không No.1 à? Ta cũng đùa thôi, thích thì qua nhà ta, ta nói thầy dạy luôn. Mình ta học cũng ớn, thầy “phát-xít” thế nào mi biết rồi!!!!
- Thôi, ta nói vậy, chứ ta cũng sợ thầy. Giá như lúc nào thầy cũng hiền thì ok rồi.
- Bởi vậy mới nói con người đâu phải lúc nào cũng hoàn mỹ. Thầy phát-xít vậy mà con gái theo quá trời, nếu mà tính tình thầy bình thường chắc xã hội loạn ^^.
- Mi nói chuẩn không cần chỉnh luôn! Này Lam, giờ mới nhớ, mi về đọc lại lý thuyết Kí sinh trùng đó. Thầy gọi vài đứa lên hỏi, trả lời không được cũng tiêu với thầy á.
- Trời, mai ta thực tập rồi. Tối nay còn phải ngồi ôn Giải phẫu nữa. Sao khổ quá vậy nè?
- Cố lên đi cưng!
Tối hôm đó cả nhà sửng sốt khi thấy Lam vừa ăn cơm xong đã vội lên phòng học bài. Ai cũng cam đoan rằng ngày mai trời sẽ mưa to lắm cho xem.
Đọc xong phần còn lại của Hệ tuần hoàn, Lam…lăn quay luôn. Nó ghét ông tác giả viết nên cuốn sách này, à không, nó ghét ông nào tạo ra cái môn Giải phẫu sinh lí. Mệt, buồn ngủ, nhưng Lam cũng cố lấy cuốn giáo trình Kí sinh trùng đọc sơ qua. Nó không muốn ngày mai là kẻ xui xẻo bị thầy gọi lên mà không trả lời được. Tội nghiệp Lam, nó mệt quá, mới đọc 2,3 trang đã ngủ quên luôn. Híc….

Phòng thực tập
- Mi coi lại bài chưa? – Lan hỏi Lam.
- Ôi, hồi tối ta coi bài Giải phẫu, đọc xong đã hơn 10h rồi. Ta mới lấy cuốn Kí sinh trùng ra đọc vài trang, thì ngủ hồi nào không hay.
- Trời, lỡ lát nữa thầy hỏi không biết là chết mi luôn đó. Mấy đứa tổ 1 không đọc bà
i trước, bị thầy la tơi bời hoa lá.
- Thôi, mi đừng nói nữa. Ta sợ quá!…
Nam bước vào, nhìn một lượt rồi hỏi:
- Ai là nhóm trưởng? Điểm danh chưa?
Mai đứng dậy:
- Dạ thưa thầy, tổ em 21 bạn, có 2 bạn chưa đến.
Nam nhíu mày:
- 7h học mà giờ này chưa đến à? Đọc tên hai bạn đó cho tôi.
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, le lưỡi.
- Dạ, Lê Anh Quân và Trần Kim Ngọc.
- Có phải anh lớp trưởng không?
- Dạ.
- Hừ, lớp trưởng mà không gương mẫu gì hết.
Vừa lúc đó, Quân hớt hải chạy vào, đằng sau là Ngọc:
- Thưa thầy cho em vào lớp.
- Lớp trưởng mà đi học trễ vậy à? Như thế sao làm gương cho các bạn được?
Quân cúi đầu không nói gì. Nam hạ giọng:
- Vào lớp đi. Cuối giờ hai bạn ở lại dọn vệ sinh phòng…Các bộ môn khác tôi không biết thế nào. Nhưng học ở đây phải đi học đúng giờ, 7h tôi vô mà ai chưa đến thì bữa đó coi như nghỉ học không phép. Mà nghỉ học không phép dù một buổi cũng không được thi thực hành. Các bạn rõ chưa? Hôm nay buổi đầu tiên nên tôi bỏ qua.
- Xếp giáo trình lại, nghe tôi hỏi đây. Cho tôi biết cấu tạo của một Kính hiển vi quang học…Nhóm trưởng, tổ mình bắt đầu từ số thứ tự bao nhiêu?
- Dạ, từ 20 đến 41 ạ.
- Ok, bạn có số thứ tự 30 đứng lên trả lời nào.
Nhiều đứa chưa ôn bài thở phào. Lam có thở phào không? Dĩ nhiên là không, vì số 30 là nó mà. Hu hu. Nó thất thểu đứng dậy:
- Thưa thầy, kính hiển vi gồm có, ơ, thị kính, mâm kính…
- Dừng lại đi. Kính hiển vi gồm hai bộ phận nào?
Bộ phận gì nhỉ? Hình như hồi tối nó có đọc rồi. À, may quá, nhớ rồi:
- Ơ, dạ, bộ phận cơ học và quang học.
- Đúng, kể cấu tạo theo cơ học và quang học đi.
- Thưa thầy, bộ phận quang học gồm gương, tụ, tụ, tụ quang…Cơ học gồm mâm kính, thân kính, ốc đại cấp, ốc vi cấp, ơ, vật kính, thị kính…Em nhớ từng đó thôi thầy.(nó nói càng, giờ biết gì nói nấy chứ sao).
Nó thấy con Mai ngồi đối diện lắc đầu liên tục, miệng nhắc nó cái gì đó mà nó không hiểu. Cả tổ nghe nó nói thì rộ lên”Sai rồi, sai rồi…” làm nó hoảng quá.
- HỌC HÀNH KIỂU GÌ VẬY? NÓI CÁC BỘ PHẬN CŨNG SAI. VẬT KÍNH, THỊ KÍNH MÀ LÀ BỘ PHẬN CƠ HỌC À? AI DẠY EM VẬY? NHỮNG CÁI CỰC KÌ CƠ BẢN CÒN KHÔNG BIẾT THÌ CÒN HỌC HÀNH GÌ NỮA. KÍNH HIỂN VI BAO NHIÊU BIẾT BAO BỘ PHẬN, EM KỂ CHƯA ĐƯỢC ½. LƯU TRÀ LAM, EM HỌC KIỂU ĐÓ THÌ NGHỈ LUÔN ĐI, ĐỪNG HỌC NỮA.
Nước mắt nó rơi lã chã. Nó tủi thân quá. Tại ai chứ? Tại thầy. Nếu thầy không bảo nó ôn bài Giải phẫu để tối nay kiểm tra thì nó đã đọc Kí sinh trùng rồi. Tại vì sợ thầy quá nên nó mới đọc bài Giải phẫu. Thầy không biết nó đã cố gắng đến mức nào để đọc xong bài Hệ tuần hoàn. Càng nghĩ nó càng khóc. Cả tổ nó im phăng phắc, có lẽ đứa nào cũng shock trước tiếng quát vừa nãy của thầy. Con My và con Lan ngồi bên thì thầm:
- Đừng khóc nữa Lam ơi.
Đối diện, tụi bạn cũng bảo nó nín đi.
- CÒN KHÓC NỮA HẢ? TÔI NÓI CÓ GÌ SAI SAO? EM TRẢ LỜI ĐI. TÔI NÓI SAI CHỖ NÀO MÀ EM KHÓC.
- Dạ không, thầy nói đúng, không sai chỗ nào cả. Em xấu hổ quá nên khóc thôi. Thưa thầy cho em ra ngoài rửa mặt.
Không đợi Nam có cho phép hay không, Lam đã chạy ra khỏi phòng. Nó vô phòng vệ sinh ngồi khóc.
- Lam, nín đi mi. Vô phòng đi.
Lam ngẩng đầu lên. Là My.
- Ta không vô đâu.
- Mi nghĩ gì mà không vô hả? Muốn chọc giận thầy thêm à?
- Ta muốn nghỉ học, ổng nói đúng, ta học kiểu này thì nghỉ quách chứ học làm gì. Ta sẽ thi lại trường khác.
- Khùng quá. Thầy bực bội nói vậy thôi, chứ không lẽ muốn mi nghỉ…
- Thôi, đừng nói nữa. Vô thôi, ta sẽ suy nghĩ thêm chuyện nghỉ học
- Suy nghĩ cái con khỉ, đầu óc mi toàn suy nghĩ bậy bạ không đâu. Dẹp cái suy nghĩ điên khùng đó đi.
Hai đứa dắt nhau vào lớp. Thầy không nhìn nó dù chỉ một chút, híc. Quân đang trả lời các quy trình sử dụng kính…
- Tôi nhắc lại về bài kính hiển vi, lắng nghe cho rõ nhé….
- Có ai thắc mắc gì nữa không?
- Dạ không.
- Tốt, bây giờ mở tủ lấy hết kính ra. Hai em một kính. Đọc tên và số thứ tự ở trên thân kính. Nếu kính số 1 bị hư hỏng gì thì hai em dùng kính đó sẽ chịu trách nhiệm. Đọc tên đi.
- Nguyễn Thị Mỹ Linh và Trần Ngọc Minh kính số 1.
- Lưu Trà Lam và Nguyễn Thị Trà My kính số 2……

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Pair of Vintage Old School Fru