Chương 13: Dã ngoại. . .
“Hoàng tử của Minh Minh: Truyện có thật không vậy? Anh nhận ra nhân vật Quang Huy và Thanh Tuấn nhưng không biết nữ chính có nick name Heo Lười này là ai!”
………………………………………………………………………………………………
Tôi đặt hộp cháo lên bàn cạnh giường của hắn. Tên Hiếu nằm giường cạnh, chậc, cậu ta bị đôn cột sống. Con Yến khoanh tay hầm hầm:
- Rốt cuộc là tại sao anh phải nói dối tôi là đang nằm viện???
- Yến, nghe anh nói đã…- Cậu ta nhăn nhó đáng thương.
- Tôi đang chờ nghe, anh không trả lời mà cứ bảo tôi nghe là thế nào???
Từng lời của con bạn tôi như đấm vào mặt tên đó. Hắc hắc, tôi phải ăn cắp 1 số câu móc họng giống nó mới được. Tôi cầm chén cháo lên múc 1 muỗng thổi nguội để trước mặt hắn, nếu hắn có muốn ăn thì tự nhổm dậy. Tên Hiếu nhăn nhó:
- Hôm đó anh đi cùng em họ mà!
- Vậy sao tôi gọi anh lại tắt máy???- Nó gắt lên.- Em gái á? Em gái mà nắm tay nắm chân đi vào quán bar sao?
- Lúc đó do đánh nhau anh mới phải tắt máy. Mọi chuyện anh nói là sự thật! Con bé còn nhờ anh giới thiệu anh nào trong hội nữa kìa!
- Cho là vậy đi! Tại sao anh lại giả vờ nói mình nằm viện còn rất nặng nữa!
- Anh chỉ muốn xin lỗi em thôi!
- Xin lỗi cái cách đó á? Anh nghĩ tôi sẽ vui và cảm kích anh à?
Chậc, chỉ thêm con vịt nữa thì chẳng khác cái chợ là bao. Hắn nói nhỏ:
- Minh Minh!
Tôi nhìn vào muỗng cháo, hết nhẵn, tôi lại múc thêm muỗng khác châm chú quan sát vở kịch tiếp diễn.
- Minh Minh!- Hắn gằng giọng 1 lần nữa. Tôi bực bội quay xuống nhìn hắn.
- Á há há há!- Tôi không nhịn được mà cười phá lên. Lúc nãy tôi viết lên tấm băng trên đầu hắn đã đành, giờ thì 2 muỗng cháo tôi nằm gọn trên mép miệng và ria của hắn. Thì ra hắn không ăn được nên mới gọi tôi, thế mà tôi cứ tưởng đòi ăn thêm. Trông hắn bây giờ không khác gì tên trốn trại. Hắn lấy tay gạt cháo trên mặt ra hầm hầm lườm tôi. Chỉ là sự cố thôi mà! 2 người đang tranh cãi cũng im lặng nhìn tôi và hắn. Tôi cắn cắn môi dưới rồi chìa ra trước mặt hắn muỗng cháo nữa.
- Cô ăn luôn đi!- Hắn tức giận nói. Cho thì ăn, bỏ thì phí. Tôi bơ hắn, cầm hộp cháo ăn tỉnh bơ. 2 đứa kia bắt đầu tiếp diễn chuyện cũ.
- Sao em cố chấp thế? Bảo anh giải thích, anh giải thích thì không chịu nghe!
- Ờ, tôi vậy đó! Cái đồ trăng hoa còn hay nói dối con gái!
- Anh trăng hoa bao giờ?
- Không trăng hoa thì có nói dối đúng không? Đừng hòng mà quay lại!
- Được, chia tay thì chia tay. Anh cũng chán em lắm rồi!
- Nè, cho phép nói lại đó. Là ai chán ai hả? Tôi đá anh đó!
- Cô tức cười thật, tôi ra đường thì con gái bu như kiến, cần chi phải năn nỉ ỉ oi cái loại người như cô!
- Vậy đấy, vậy mà nói không trăng hoa lăng nhăng. Có cần năn nỉ hay không thì anh tự biết.
- Để rồi coi cô có khóc lóc van xin tôi quay lại hay không!
- Thì cứ chờ đi!- Con Yến nói xong đánh cái bốp vào bả vai đang băng bó của tên Hiếu. Nó bảo phải về, không muốn ở lại nhìn thấy cái tên đáng ghét đó nữa. Yến ơi, mày nhầm rồi! Tên bên cạnh tao mới là đáng ghét nhất.
Có tiếng mở cửa, tôi nhìn ra, là Gia Linh. Cô ta đến đây làm gì nhỉ? Ừm, 2 người đó đang tìm hiểu nên cô ấy đến đây cũng không phải chuyện quá ngạc nhiên. Cô mỉm cười hiền dịu rồi đặt giỏ hoa quả lên bàn. Tôi thấy cô ấy vào thì giao phó lại mọi thứ. Giờ thì tôi phải về chuẩn bị cho chuyến dã ngoại ngày mai. Đúng lúc, tôi chạm mặt anh. Anh ngỏ ý muốn đưa tôi về. Tôi nhận lời ngay, đi taxi cũng mất 100k rồi.
Anh im lặng lái xe. Hôm nay trông anh có vẻ không được vui. Tôi nghiêng đầu nhìn:
- Ngày mai mấy giờ anh đến đón ạ?
- 7 giờ nhé!- Anh cười nhẹ.
- À. Mà bao giờ thì mình về nhỉ?
- 5 giờ thì những người đi theo đoàn trường đã về rồi. Đường xá ở ngoại ô vào buổi đêm rất tối mà khó lái xe. Đến nơi thì cũng đã 6 giờ. Em chưa từng đi sao???
- Em học có mỗi năm nay là lớp 12 thì sao đi được?- Tôi bĩu môi, anh làm như tôi đã lưu bang 2 3 năm ấy. Anh lấy tay trái véo má tôi. Tôi cố gỡ ra nhưng anh càng siết chặt. Anh buông ra, tôi xoa xoa má mình, đau chết được. Tôi cố rướn người qua véo má anh nhưng tay ngắn quá, với không tới. Híc. Đành ôm uất ức trong lòng. Anh cười thỏa mãn:
- Em đừng bĩu môi nữa.Em có khuôn miệng đáng yêu khi cười, nhìn chỉ muốn cắn thôi! Khi em bĩu môi thì chỉ muốn véo cho 2 cái má phúng phính này xẹp xuống!
- Nè!- Tôi đánh vào tay anh 1 cái. Anh ấy bị bệnh thú tính hay sao mà khoái hành hạ cái mặt tôi thế.
Anh cười giã lã rồi thả tôi xuống trước cửa nhà, không quên tạm biệt bằng cái mi gió. Anh đúng là yêu nghiệt mà! Mong ước bé nhỏ của tôi sắp thành hiện thực rồi sao??? Tôi ngã người lên chiếc giường êm ả, đánh 1 giấc ngon lành.
*****
Thanh Tuấn nhìn người con gái xinh đẹp, đoan trang ngồi trên ghế đối diện mình. Cô đang chăm chú gọt trái táo. Hắn nhanh chóng nhìn ra ngay cô gái này là 1 vị tiểu thư nhưng tính cách không hách dịch thậm chí là tốt. Tuy nhiên, bên trong cô ấy thì không biết được. Không thể trông mặt bắt hình dong, biết đâu cô ta là người mà ai ai cũng nể sợ, kiêng dè. Hắn đưa ly nước lên miệng uống, tác phong có chút khó khăn, chậm chạp. Cô ấy mỉm cười ngẩng đầu lên đưa trái táo cho hắn:
- Cầm lấy!- Cô ta phô hết lợi thế ở nụ cười ra. Cô ấy cười thì không tươi và thoải mái như Minh Minh, tuy nhiên, nụ cười khá thu hút người đối diện bởi 2 chiếc răng thỏ con con. Hắn nhíu mày:
- Sao cô lại đến đây?
- Ừm, em nghe Minh Minh nói!- Cô gật đầu thú nhận. Hắn hắng giọng, điệu bộ của Minh Minh lúc nãy còn khá ngạc nhiên khi thấy cô ta kia mà, có thể tin được không? Quả thật, hắn là 1 con người tinh tế khi quan sát kĩ lưỡng từng chi tiết xung quanh mình. Hắn gật đầu không nói, tay cầm trái táo nhưng không ăn bởi vì không quen. Hắn rất ít khi nhận đồ ăn hay vật gì từ người lạ, bởi định luật tồn tại trong thế giới con người như thế này:” Chẳng có thứ gì cho không, trừ khi là thuốc độc.”
Cô ta vẫn mỉm cười vui vẻ. Hắn nhớ đến sự im lặng của Linh trong suốt buổi ra mắt, nếu mà tươi cười như thế có phải là giả tạo quá không? Cô không phải là người khó chịu nhưng cũng chẳng dư nụ cười và tiếng nói. Phải chăng vì tình yêu mà mọi thứ có thế thay đổi? Cái giá để sở hữu tình yêu thật sự có quá lớn? Tên Hiếu nhanh ngồi dậy nhìn cô mỉm cười:
- Cô định “tán” đại ca của bọn tôi sao?
Linh mỉm cười e ngại, ý tứ cũng đã rõ ràng thế kia rồi, chẳng lẽ còn không hiểu? Tên đó phá lên cười 1 cái:
- Anh ấy bị bệnh “lười yêu” í, “tán” tôi đây này!
Cô bĩu môi đáp:
- Để tôi “tát” anh thì hơn!
Thanh Tuấn đưa mắt nhìn lên trần nhà trầm mặc, “lười yêu” sao? Theo hắn thì hắn đang mắc phải chứng bệnh “sợ yêu”! Hắn sợ tỏ tình thì cô ấy không đồng ý, hắn sợ yêu cô ấy rồi thì hắn phải mất đi người hắn tôn trọng, kính nể nhất, hắn sợ cô ấy sẽ ghét hắn và đi với người khác, hắn sợ nhiều chuyện lắm…
Chẳng biết từ bao giờ mà đứa con gái có cái tính cách nữ không ra nữ, nam không ra nam, nóng lạnh thất thường đã lẻn vào lối mòn của tim hắn chứ? Chẳng lẽ hắn thuộc hội chứng thích “ngược”? Có thể hiểu nôm na là khi mình ghét ai đó hay bị ai đó ngược đãi mà lại đi yêu. Hắn thở dài, đặt trái táo vào dĩa rồi nhắm mắt lại ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến cô gái bên cạnh. Cô thấy có chút buồn buồn nhưng rồi nhanh chóng tươi tỉnh, tính cách của hắn luôn luôn là vậy mà, mọi thứ đều cần thời gian để giải quyết.
*******
Là lá là la là, lá la là lá la…
Minh Minh vui miệng hát í ới gì đó rồi đeo ba lô vào vai. Cô ngắm nghía mình trong gương thật kĩ. Hôm nay cô dùng chiếc kẹp nơ kẹp tóc mái ra sau, để lộ vầng trán cao thông minh nhưng bướng bỉnh. Cô nhe răng cười trong gương, tốt, răng trắng sáng, xinh đẹp tuyệt vời. Phải cười nhiều ơi là nhiều để hoàng tử cắn càng nhiều càng tốt. (Ô my chuối! ==”)
Quang Huy đã chờ sẵn trước cửa nhà cô. Minh Minh tươi cười vẫy tay với anh:
- Ngày mới vui vẻ nha anh!
- Em cũng vậy!- Anh cũng cười. Anh đang mặc chiếc áo phông in 1 slogan đẹp mắt cùng với chiếc quần jeans bó tạo sự thoải mái, phóng khoáng. Khác hẳn với vẻ đẹp trai, thư sinh hằng ngày. Minh Minh nhìn mà thèm thuồng sắp rơi nước bọt lả chả. Cô vào ngồi cạnh anh, định thắt dây an toàn thì anh đã chồm qua, trong phút chốc, khuôn mặt anh kề sát mặt cô. Minh Minh cảm nhận được hơi thở nóng bóng của anh, tim cô đang run hơn bất cứ khi nào. Khi hôn anh tim cô cũng có đập nhanh nhưng đó là bất ngờ, còn bây giờ thì… Anh nhìn cô cười:
- Để anh làm!
- Ồ.- Cô gật đầu, anh đang thắt dây an toàn cho cô. Sao mà anh lại menly đến thế cơ chứ! Hức hức, nhà mặt phố, bố làm to, đủ tiêu chuẩn 4G, biết lái xe mui trần, đặc biệt là không có mắc chứng bệnh côn đồ lưu manh, chân dài não ngắn. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ đến hắn. Minh Minh hỏi:
- Thanh Tuấn hắn ta thế nào rồi ạ?
- Vừa xuất viện tối hôm qua, nó không thích bệnh viện chút nào cả!
- Tên đó bị điên hay sao ấy, sức khỏe chưa tốt mà đã xuất viện rồi.
- Nó luôn như vậy mà.- Anh cười nhạt.
- Hắn là tên côn đồ lưu manh ngu ngốc nhất trên đời!
- Minh Minh…- Anh khẽ gọi tên cô. Minh Minh im lặng, anh đã có nói trước mặt anh không nên nhắc đến bất cứ tên con trai nào khác. Oke, im lặng cho anh vui. Chưa gì mà đã chiếm hữu em rồi! >.<
Minh Minh lướt vào chương truyện cuối cô vừa hoàn thành, chỉ có 1 comment duy nhất. Cô nín thở lăn xuống xem. “Hoàng tử của Minh Minh: Truyện có thật không vậy? Anh nhận ra nhân vật Quang Huy và Thanh Tuấn nhưng không biết nữ chính có nick name Heo Lười này là ai!”
Ách, Minh Minh nín bật quay sang nhìn anh. Anh vẫn đang ung dung lái xe, chắc là anh rồi. Cô đâu có nói là mình đã viết bộ tiểu thuyết nào cho anh nghe, hơn nữa, cô lấy bút danh là MiLo cơ mà! (MiLo là Minh Lợn ^^). Cô cảm thấy trong lòng có thứ gì đè nặng, bực chết mất! Cá đã nằm trên thớt rồi. Cô cười méo xệch:
- Anh là nick Hoàng tử của Minh Minh à?
- Ừ! Thì sao?-Khóe môi anh cong lên vẻ thích thú lắm. Minh Minh chỉ hận là không thể phóng xuống xe ngay lúc đó. Cô ngồi im như tượng, 2 mắt trừng trừng như đồng tử đã giãn hết cỡ. 1 lát sau, cô lấy lại bình tĩnh, phải cứu nguy thôi! Minh Minh lè lưỡi:
- Em thấy tên hay nên đặt cho nhân vật thôi!
- Anh vui vì điều đó!- Anh quay sang, đưa cặp mắt yêu nghiệt của mình nhìn cô.- Kết thúc thì Huy có thể đến với Heo Lười đáng yêu không?
- Có ạ!- Cô nhìn anh, gật đầu trong vô thức. Anh phì cười, Minh Minh đang quá mức khẩn trương rồi. Đâu có gì mà đáng sợ chứ.
Do thức sớm để chuẩn bị, chẳng bao lâu Minh Minh đã gật gà gật gù trên xe. Huy thấy vậy thì bảo cô ngủ đi, đến nơi sẽ gọi. Minh Minh đã quá mệt nên gật đầu ngay. Cô dựa vào yên sau mà ngủ ngon lành. Vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai cho cô, anh cười buồn:” Liệu cuộc sống có giống như trong truyện không cô bé?”
******
Đến nơi, anh lay vai tôi dậy. Tôi lờ mờ mở mắt, mệt quá đi mất, cũng may là đi mui trần, nếu là xe của trường thì tôi đã nôn thốc, nôn tháo rồi. Tôi và anh tìm 1 bóng cây rồi ngồi dưới đó. Không khí ở đây trong lành quá, khác hẳn đô thị phồn vinh nhưng nồng nặc mùi xăng xe, khói bụi. Ở đây chỉ toàn là cây cối, aaaaa, tôi nghĩ ra cái kết cực kì có hậu cho 2 nhân vật chính rồi, họ sẽ sống bên nhau hết quãng đời còn lại của mình trong 1 căn nhà xinh xắn lặng lẽ ngoài ngoại ô. Xung quanh cây cối um tùm, muốn ăn cam thì có cam, muốn ăn táo thì có táo. Họ sẽ cùng nhau ca hát dưới bóng râm của cây cổ thụ to vào buổi trưa, buổi chiều, họ có thể ngồi cạnh bờ sông hay bờ suối ngắm mặt trời lặn. Hạnh phúc đơn giản thế thôi, chỉ cần họ ở bên nhau, tựa đầu vào nhau mà đón nhận nó. Tôi nghĩ đến đây thì bất giác mỉm cười nhìn anh. Anh cười:
- Gì mà nhìn anh ghê vậy?
- Không! Anh rất đẹp trai.- Tôi chép miệng, rất giống những “nam thần” đại diện cho ngành điện ảnh.- Anh có biết đánh đàn guitar không?
- Không. Anh biết chơi dương cầm và vĩ cầm!
Mắt tôi sáng ngoắc lên, sao anh giỏi thế??? Dù rất thích guitar vừa lãng mạn vừa tiện lợi nhưng vĩ cầm cũng không tồi, rất lãnh tử đa tình. Tôi khịt mũi:
- Anh đàn cho em nghe được không? Vừa đàn vừa hát!
- Khi nào có dịp thì anh sẽ làm điều đó!
Tôi phụng phịu:
- Khi nào là khi nào?
- Không lâu nữa!- Anh véo 2 má tôi.- Đã nói là nhìn mặt em anh rất muốn nhéo mà!
Tôi cố giằng tay anh ra nhưng anh lại bấu chặt hơn, đây là cách thể hiện tình cảm của anh ư? Không còn cách nào khác, tôi cũng vươn tay ra nhéo lại. Chiếc xe của trường vừa chạy đến, bọn con gái thấy tôi và anh như thế thì há hốc mồm. Chúng tôi bỏ tay xuống. Ờ, nhìn đi, thấy rồi thì đừng bén mảng đến gần anh nhá. Con Yến lăng xăng chạy đến cạnh tôi chỉ tay vào tôi và anh:
- 2 người dạo này ghê lắm nha! Bộ công khai yêu nhau rồi à?
- Không! Vẫn đang tìm hiểu.- Tôi nhăn mặt xua tay, anh vẫn chưa ngỏ lời, chắc có lẽ muốn tìm hiểu kĩ hơn đôi chút. Anh im lặng cười chứ không đáp, điều này làm tôi buồn quá, anh vẫn chưa chắc chắn tình cảm của mình sao? Cô chủ nhiệm tôi thông báo tập hơp lớp lại, tôi mỉm cười nhìn anh rồi đi với con Yến.
Đúng là nhà trường đâu có tốt đẹp gì khi mà cho chúng tôi đi dã ngoại chứ, họ bắt buộc chúng tôi phải tìm kiếm loài cây gì đó họ giao ra. Từ xa, Gia Linh chạy đến. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì cô ấy mới học lớp 12A10. Cô giáo tôi nói là Gia Linh muốn tham gia với lớp tôi nên đã xin gia nhập bọn. Cô ta vui vẻ đến đứng giữa tôi và con Yến. Cô bắt đầu phát hình ảnh cây cho từng đứa. Tôi cũng rất hiếu kì, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác mình như Sherlock Holmes. Gia Linh nhanh chóng lấy 1 tấm ảnh từ tay cô giáo đưa cho tôi và Hải Yến xem. Cô ta nói:
- Đây là cây má đào, cũng khá dễ tìm nhưng hơi xa chỗ này! Khoảng 2 giờ mình đi tìm là được, giờ thì vui chơi đi!
Con Yến nhìn cô ta tỏ vẻ kì lạ mà không nói. Hình như nó đã nhận ra chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.
Chương 14: Chuyến dã ngoại kinh hoàng. . .
- Được rồi! Đừng sợ, có tôi đây…- Hắn kéo cô vào lòng. Minh Minh cũng chẳng còn sức để nói chuyện nữa mà rút vào lòng hắn.
………………………………………………………………………………………..
Hiếu thả người lên ghế sô pha của Thanh Tuấn. Tối qua tên này cũng đã lò dò xuất viện theo hắn. Hiếu cười xòa:
- Anh không đi dã ngoại sao?
Hắn dùng ánh mắt cảnh cáo, tên này dư sức biết nhưng lại thích châm chọc nên mới hỏi câu này. Tên đó càng khoái chí hơn nữa mà cười ha hả. Bệnh tật như hắn thì đi đâu nữa chứ? Hắn đi vào bếp lấy 1 vài món thức ăn anh đã chuẩn bị sẵn từ sáng hâm nóng rồi bày biện ra bàn. Tên Hiếu đúng là có lộc ăn uống, nếu không phải là cánh tay đắc lực mà ngạo mạn thế này, hắn đã đá phăng ra khỏi nhà rồi. Tuy là nghĩ như thế nhưng 2 người tình cảm cũng không khác gì anh em. Hắn gắp thức ăn cho vào miệng nhai, hắn ăn đúng cách của châm ngôn:” Ăn để sống”, hoàn toàn không cảm nhận được vị gì. Tên Hiếu thì luyên thuyên không ngừng từ chuyện này đến chuyện khác, hắn nghe muốn ù lỗ tai. Ba mẹ tên này lúc vừa sinh cậu ra thì đã nói chuyện thay tiếng khóc hay sao mà nói lắm thế? Không chỉ biếng nói, hắn cũng biếng nghe luôn. Hắn hắng giọng:
- Im lặng chút đi!
- Dạo này em thấy anh nói nhiều hơn thì phải!- Hắn nhướn mày ngạc nhiên vì câu nói đó của cậu. Hừm, nhiều hơn sao? Hắn đột nhiên nhớ đến câu nói của Minh Minh, khóe môi cong lên:” Anh lắm điều nhất trên đời!”
- Cười cũng nhiều nữa!- Tên Hiếu phát giác ra thêm chuyện mới vỗ tay cái bốp. Hắn nhìn cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt mang nặng mùi thuốc súng như ý chỉ:” Nói thêm 1 câu nữa thử xem!
Hắn cúi đầu ăn tiếp, cậu cũng vậy. Không nên thách thức sự kiên nhẫn của hắn. Cậu hỏi:
- Lần này xử bọn Bình Phát thế nào?
- Đánh gãy tay tất cả!- Hắn giơ bàn tay trái còn băng bó lên xoay qua xoay lai, ai dám đụng đến hắn thì sẽ phải trả giá đắc. Đụng vào chỗ nào trên cơ thể hắn thì phải lấy chỗ đó để trả. Hiếu gật đầu, chuyện này quá quen thuộc. Lúc trước, trường Hồng Phong cũng đã 1 lần bị đánh gãy chân, từ đó, chẳng ai dám bén mảng đến gần hắn cũng như trả thù. Tên Hiếu đột nhiên nhớ đến cảnh Hải Yến và Minh Minh “bắt nạt người tàn tật” ở bệnh viện thấy lạnh sống lưng. Chuyện này cậu ta chưa kể với hắn, nếu hắn biết thì thái độ sẽ ra sao nhỉ? Cảm kích 2 cô gái đó hay là mất mặt? Hắn vẫn ăn, không ngẩng đầu lên mà nói:
- Kể!
Cậu chưa hé miệng nói gì mà hắn đã đoán được trong lòng cậu có chuyện. Đúng là bóng ma của băng đảng, nếu không nắm bắt đối phương như thế thì có lẽ bây giờ hắn đang nằm trong bệnh viện tâm thần hoặc nhà xác. Cậu cười, thuật lại:
- Hôm đó em đến bệnh viện, bắt gặp Hải Yến và Minh Minh đang trả thù cho chúng ta!
Hắn ngẩng đầu như dấu hiệu cứ kể tiếp, trả thù sao? Khóe môi hắn cong cong như nửa muốn cười, nửa muốn không. Cậu nói:
- Tên Vũ bị rạn xương chân, 2 cô gái thay phiên nhau đạp lên chân hắn!
“Khụ” đang nhai thức ăn, hắn lập tức bị nghẹn lại. Kế sách thật là hạ tiện.
Hắn cầm ly nước lọc lên uống, tâm trạng thấy vui vui đôi chút nhưng đúng là làm mất mặt hắn, ai đời lại ức hiếp người đang bị bệnh chứ? Tên Hiếu không nghĩ hắn sẽ phản ứng mãnh liệt như thế mà ha hả cười. Hắn nhếch mép:
- Còn gì nữa không?
- Thì chậu hoa rớt xuống, em đè lên hắn, giờ vẫn đang bất tỉnh trong phòng cấp cứu!
Hắn cúi xuống ăn tiếp, bình thản như chuyện vừa rồi là chuyện phiếm không có gì đáng quan tâm nữa. Ánh mắt liếc nhẹ qua đồng hồ treo tường, 12 giờ trưa, hắn trầm ngâm suy nghĩ rồi buông đũa đứng dậy. Ngày hôm nay quả thật quá dài. . .
……………………………………………………………………………………………….
Tôi, Yến, Linh và hoàng tử đang ăn cơm trưa. Nhà trường đúng là không bao giờ có ý tốt cho không. Cô chủ nhiệm phát cho chúng tôi 4 tấm ảnh hình 1 loại lá cây bắt chúng tôi phải tìm. Theo như lời anh nói, đây là má đào, mọc trên thân cây của những cây cao, thân lớn. Ngưỡng mộ thật, cái gì anh cũng biết tuốt. Gia Linh mỉm cười:
- Tôi biết chỗ có loài cây này! Lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi. Hơi xa đó!
Chúng tôi vẫn chưa bắt đầu lên đường đi tìm lá cây bởi đây là 1 cuộc đua.
Đúng 4 giờ chúng tôi mới có thể đi tìm, sau 1 tiếng, đội nào không tìm được vẫn phải trở về và chịu phạt, nhân tiện lên xe trở về trung tâm thành phố.
Tôi tươi cười gắp cho anh miếng thịt. Anh cũng gắp cho tôi 1 miếng tương tự. Con Yến nhai nhai cơm trong miệng chép miệng:
- Làm bạn với mày hơn 15 năm nay, mày chưa bao giờ gắp đồ ăn cho tao, hôm nay lại gắp cho trai với cái vẻ mặt dâng hiến, vậy là sao?
Tôi ngẩn người nhìn nó, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ, anh đang ngồi cạnh tôi kia mà. Có cần nó trắng trợn ra là tôi mê trai thế không? Anh cười:
- Gắp cho anh là khẳng định giới tính bình thường!
Tôi đang uống ly nước cam ho sặc sụa, đây là lời giải thích của anh sao?
Anh vỗ vỗ lưng tôi, anh vừa đấm vừa xoa à? Tôi trừng mắt nhìn con bạn:
- Vừa vừa phải phải thôi nha!
Nó gắp cho anh miếng cá, tôi há hốc mồm, nó định quyến rũ công khai à? Ách, tôi cắn môi, nó vẫn tỏ ra bình tĩnh, anh cũng vậy, chỉ có tôi là đang chấn động thần kinh cấp độ mạnh. Nó cười hắc hắc:
- Gắp cho anh là khẳng định giới tính bình thường!
Anh gắp miếng thịt của nó bỏ lại vào chén tôi:
- Gắp gián tiếp là giới tính không bình thường rồi! Tránh xa Minh Minh của anh ra nha!
- Minh Minh! Anh ta đang ăn hiếp ăn tao đó, giờ còn muốn độc chiếm mày luôn kìa. Đừng nói với tao là mày bảo anh ấy làm vậy nha!
- Tao chịu!- Tôi nhún vai. Anh và nó phá lên cười, tôi biết nó chỉ đang trêu tôi mà thôi. Tôi nhìn qua Gia Linh, nãy giờ cô ấy không nói tiếng nào, chỉ lặng lẽ ăn. Đúng là trong bàn tiệc, kẻ im lặng là kẻ phá mồi và ăn nhiều nhất. Tôi gắp cho cô ta miếng cải:
- Sao thấy cô ít nói thế?
- Tôi không quen nói chuyện khi ăn!- Cô cười dịu dàng. Con Yến bĩu môi vẻ khinh thường. Tôi đá chân nó, nó đạp lại chân tôi, cái con nhỏ này!!!!
Ăn xong, chúng tôi quay quần bên lớp mình. Anh cũng gia nhập luôn, bọn con gái thấy anh thì hét lên mừng rỡ. Nhưng nhanh chóng, tôi dùng ánh mắt cảnh cáo quét lên từng đứa:” Thử đụng vào đi, bà cho mày xem!” Anh ngồi xuống cạnh tôi và Hải Yến, căn bản là tôi không thích người lạ ngồi cạnh anh nên mới để anh xem vào giữa tôi và nó. Lớp tôi tổ chức trò chơi đến lượt ai thì người đó phải hát. Anh nhanh chóng là người phải mở đầu vì cái bọn “hám trai” cứ giãy nãy lên đòi. Tôi cười rồi gật đầu nhìn anh, tôi cũng muốn nghe anh hát. Anh lắc đầu:
- Anh không cùng lớp với em cho nên anh không tham gia đâu! Chỉ ngồi đây thôi!- Anh ghé tai tôi nói nhỏ:” Anh chỉ hát cho mỗi Minh Minh nghe thôi!”
Á! Tôi đỏ mặt, 2 tay ôm đôi má đang nóng bừng. Bọn người trong lớp nhìn tôi như thú lạ, nhìn cái gì mà nhìn. HẠNH PHÚC quá đi mất! Trong đầu tôi âm vang giai điệu 1 bài hát:
Khi chúng ta già đi
Anh rời thành phố
Mua một căn nhà nhỏ bên ngoài ngoại ô .
Nơi yên tĩnh, nơi thanh bình
Mỗi khi chiều, đôi ta ngồi ngắm mây trôi
Ánh hoàng hôn buông .
Khi chúng ta già đi
Em về miền quê
Nuôi thêm mấy con gà ngoài sân sau
Anh đọc sách, em pha trà
Trước hiên nhà trồng thêm những khóm hoa thơm
Khoe sắc ngày mới .
Tôi cười thầm trong bụng nắm lấy tay anh. Mấy đứa con gái trong lớp tôi hò reo tán thưởng. Anh cũng ngạc nhiên vì hành động đó của tôi nhưng cũng nắm chặt lại. Bình yên quá! Con Yến hát rất hay nên nó bắt đầu trước, con này đang bị tự kỉ hay sao mà hát bài “Khi người lớn cô đơn”. Đến lượt tôi, tôi bĩu môi, đó giờ tôi có biết hát đâu. Lúc tiểu học đi học, mỗi lần đến lượt tôi, cô giáo đều cho đạt khi không cần nghe tôi hát. Về sau tôi mới biết giọng hát của tôi có sức công phá thế nào!
Tôi nhanh chóng đổ qua cho Gia Linh:
- Sao không để hoa khôi trường mình hát thay tôi nhỉ? Tôi mà hát là mọi người không còn tâm trí đi tìm lá cây nữa đâu!
- Đúng, tôi nghe nó hát rồi!- Con Yến đệm vô. Mọi người gật đầu dồn sự chú ý vào Gia Linh. Cô ngại ngùng gãi đầu rồi cũng cất giọng hát bài tiếng Anh nào đó, tôi nghe như nước đổ lá khoai, hoàn toàn mù tịt. Tuy nhiên, cô ấy hát rất hay, có lẽ hay nhất trong bọn luôn í. Số 1! ^^
Hát xong, cả bọn túa nhau chơi rượt đuổi. Nhưng có phần đặt biệt là phải chọn thêm 1 người làm “bồ” của mình. Tôi tất nhiên là giành hoàng tử trước rồi. Xưa nay đều chơi với con Yến, thấy nó 1 mình cũng tội tội nhưng nó cũng bắt cặp với Gia Linh. Cả lớp thừ cũng phải 15, 16 cặp, chuyến này không sợ bị bắt “đừ” rồi. (Đừ ý chỉ là chỉ có 1 đôi phải bắt từ đầu đến cuối).
Đây là 1 khởi đầu kém may mắn, tôi oẳn tù tì thua bét. T^T Anh xoa xoa đầu tôi an ủi. Được lắm, tôi sẽ bắt hết từng đôi 1. Nhưng xui xẻo thày là chân tôi ngắn, chân anh dài, tôi bị té thảm hại. Anh lắc đầu, không nỡ để tôi bị té hoài nên bế tôi lên. 1 lần nữa, cả bọn hét ầm lên. Tôi ngượng ngùng, ai đời cùng chơi rượt đuổi anh chỉ vác theo bao gạo 1 mình chạy đi thế? Anh nhăn mặt nhấc lên nhấc xuống người tôi. Nặng lắm á???
- Minh Minh, em rốt cuộc là bao nhiêu kí?
- 44kg. Vẫn nặng à? Em đã giảm cân rồi mà!- Tôi nhăn nhó. Anh thả tôi xuống quan sát từ trên xuống dưới chép miệng:
- Không quan sát dáng em nên không thấy em gầy, chỉ có cái mặt là không mất miếng thịt nào! Gáng ăn thiệt nhiều đi cô bé!
Anh véo má tôi. AAAAA, sao má tôi véo đâu cũng dính thế này. Con Yến đi đến cạnh tôi lên tiếng:
- Rốt cuộc 2 người định chơi rượt đuổi hay thể hiện tình cảm?
Anh cười hì hì bế tôi lên rồi chạy về phía đám đông. Anh nói với tôi:
- Em nhớ giơ tay ra bắt họ nha!
- Okay!- Tôi thích thú.
Đúng là không sợ “đừ” anh chạy rất nhanh, thế là có 1 cặp đôi thế vai cho chúng tôi. Ước gì thời gian đừng trôi đi!
4 giờ. . .
Gia Linh dắt chúng tôi vào cánh rừng, đến ngã tư, cô gãi đầu:
- Mọi người chia nhau ra tìm rồi lát sau chúng ta lại đến chỗ này nha! Anh đi phía này, Yến đi phía này.- Cô chỉ 2 người kia 2 hướng bên trên. Họ nhanh chóng đi tìm vì muốn mình là đội về nhất. Tôi chỉ tay vào hướng ngược lại mình. Cô vui vẻ gật đầu chạy đến hướng còn lại.
Cây to, cây to, sao chẳng thấy nhỉ? Tôi chỉ biết mình đi 1 quãng rất rất xa. Aizzz, mỏi chân thật. Tôi cầm 1 cành cây khô vừa đi vừa quất vào những thân cây lớn nhưng chẳng thấy lá cây đó đâu. Chẳng biết tôi đã đi bao lâu, quay đầu lại chỉ thấy toàn cây là cây. AAAAAAAAA…
******
5 giờ. . .
- Mọi người có ai nhìn thấy Minh Minh ở đâu không?- Anh sốt ruột chạy đến chỗ mọi người, ai cũng lắc đầu. Hải Yến cũng đứng ngồi không yên lo lắng. Lúc này, Gia Linh chạy ra, trên tay hớn hở cầm lá cây má đào. Thấy cô, 2 người đó chạy lại:
- Em có thấy Minh Minh đâu không?- Anh hỏi. Cô mở to mắt vẻ ngạc nhiên:
- Minh Minh vẫn chưa về sao? Em biết hướng cô ấy đi, theo em!
Cô quay người dẫn mọi người đến ngã tư ban nãy nhưng đi vào hướng mà cô đã đi…
- Cứu tôi với! Có ai không?- Minh Minh ôm cái chân bị trật chỉ biết kêu gào. Lúc quay đầu lại nhìn, do cô không để ý mà sảy chân rơi xuống cái hố rất sâu. Miệng hố được lấp bằng lá cây khô, nếu có nhìn thì Minh Minh ngờ nghệch cũng sẽ bị rơi thôi. Chắc là để bẫy thú rừng, ở đây có thú dữ sao?
Minh bất giác hoảng sợ kêu lên 1 tiếng. Điện thoại cô do té nặng quá đã bị hỏng. Cái hố này ít nhất cũng cao 1m80. Leo lên là chuyện dễ nhưng chân cô đau quá, chẳng biết phải làm sao, đành ngồi đây chờ kì tích. Có lẽ kì tích đến hơi lâu!
Sau nửa tiếng tìm kiếm, Hải Yến nãy giờ chịu đựng thì chạy đến túm cổ áo Gia Linh:
- Cô cố tình đúng không? Biết đâu là cô giở trò!
- Yến!- Anh gằng giọng bảo cô buông ra. Yến tức giận quát:
- ANH ĐÃ RA ĐỜI RỒI MÀ CHẲNG NHÌN RA CÔ TA ĐANG GIỞ TRÒ HAY SAO? MINH MINH NÓ SỢ NHẤT LÀ RẮN VÀ BÓNG TỐI ĐÓ! CHỈ CÚP ĐIỆN THÔI MÀ NÓ CÒN MUỐN NGẤT.
NẾU QUA ĐÊM TẠI CHỖ NÀY CHẮC NÓ CHẾT LUÔN RỒI! ANH TIN CÔ TA THÌ CỨ ĐI HƯỚNG NÀY ĐI! EM KHÔNG ĐI THEO CÔ ẤY NỮA!
Gia Linh sợ hãi cắn môi. Vẻ sợ hãi cũng có điều bất thường.Yến buông cô ta ra quay về nơi xuất phát, chẳng thèm đoái hoài đến phía sau mình. Lúc này cô cần viện trợ, rút điện thoại ra điện cho Hiếu, cô nói gấp:
- Chuyển máy cho Thanh Tuấn!
Cậu nhíu mày nhìn màn hình điện thoại rồi chuyền cho hắn đang ngồi kế bên.
Khuôn mặt hắn vẫn lạnh như tờ cầm điện thoại. Nghe tiếng lộc cộc, biết là đã chuyển máy nên cô nói:
- Minh Minh bây giờ đang mất tích tìm không ra!
- Sao?- Ánh mắt hắn khẽ dao động nhưng nhanh chóng trở về vẻ tĩnh mặc.
- Tuy là anh và nó có vẻ không thích nhau nhưng tôi biết anh sẽ không bỏ rơi nó. Dù sao anh cũng tốt hơn người anh của mình!
- Nơi?
- Ngoại ô, anh đi xe khoảng 1 tiếng sẽ đến, tôi sẽ đón.
Thanh Tuấn quẳng chiếc điện thoại của Hiếu sang 1 bên. Tên Hiếu khóc ròng trong bụng. Hắn quay đầu lại:
- Trông nhà!
Chỉ 30 giây sau, chẳng còn thấy bóng dáng hắn và chiếc xe mui trần nghe đâu nữa, giống như cơn lốc. Hắn ngồi trên chiếc xe, lao vun vun trên đường cao tốc. Nhấn ga đến 150km/h, chiếc xe lạng lách điêu luyện như vũ bão, bỏ lại những tiếng còi inh ỏi và chữi rủa phía sau. Chiếc xe của trường đã về được nửa đoạn đường chạm mặt hắn. Cắn chặt môi, chân hắn đạp mạnh, vận tốc lao kinh hoàng hơn nữa, chỉ 1 cái thắng gấp, phanh có để đứt mà lao xuống những bờ vực ngoằn ngoèo của ngoại ô. Đó là lí do mà chẳng ai dám lái xe vào buổi đêm.
Hải Yến đứng ngồi không yên thấp thỏm chờ hắn. Chiếc xe mui trần đen giảm tốc độ. Hắn không mở cửa xe mà phóng qua, tỏ vẻ rất rất gấp rút. Hắn đến trước mặt cô, Hải Yến hít thở sâu 1 hơi:
- Chúng tôi đi tìm lá cây mà trường giao cho, đến ngã tư thì không còn biết
Minh Minh đi hướng nào, tìm mãi chẳng thấy!
- Hướng rừng?
- Ừ!
- Ở đây. Buổi tối trong rừng rất đáng sợ!- Hắn dặn dò cô rồi phóng như bay vào rừng. Hắn là bóng ma của tốc độ. Hải Yến ngồi trên tảng đá, tay đan và nhau cầu nguyện.
Quả như hắn nói, buổi đêm trong rừng rất đáng sợ, Minh Minh khóc không ngừng. Cô sợ nhất là bóng tối, hơn nữa, trong rừng chẳng lẽ không có rắn rít? Bên tai cô là tiếng ve, tiếng dế, lâu lâu lại nghe 1 vài tiếng con vật nào đó, có vẻ không hiền lành tí nào. 18 tuổi, sống chưa đủ dài mà cô phải bỏ thây ở đây sao? Cổ họng cô đã khô rát vì đã gọi đúng 3 tiếng đồng hồ mà không ai trả lời. Minh Minh chỉ biết hoảng sợ mà khóc sướt mướt.
- Minh Minh!- Giọng nói khàn khàn trầm ấm vang lên trong buổi đếm tĩnh mịch. Nghe có người gọi tên mình, Minh Minh nhanh chóng nói to:
- Tôi ở đây!- Nhưng cổ họng cô quá đau, giọng cô bị lạt đi. Người đó tiếp tục gọi to:
- Ở đâu?
- Trong cái hố!- Minh Minh đúng là không ngu ngốc lắm khi liên tục ném cành cây khô và đá lên miệng hố. Người đó đi đến, Minh Minh ngẩn khuôn mặt tèm lem nước mắt lên nhìn, là Thanh Tuấn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt có chút dịu lại. Hắn chìa tay ra trước mặt cô:
- Lên!
- Chân đau!- Cô nói nhỏ, đứng còn chẳng được huống hồ chi là leo lên. Hắn phóng xuống, nhìn thấy đúng là hắn, Minh Minh òa khóc lớn.
- Được rồi! Đừng sợ, có tôi đây…- Hắn kéo cô vào lòng. Minh Minh cũng chẳng còn sức để nói chuyện nữa mà rút vào lòng hắn. Sau khi cô ngừng khóc, hắn bế cô đặt lên vai mình. Hắn đúng là người khổng lồ, Minh Minh chạm ngay đến miệng hố. Cô yên vị trên đó. Trong tích tắc, hắn leo lên như trở bàn tay. Hắn ngồi cạnh tôi xem xét cái chân đau. Minh Minh khẽ nhăn mặt khi hắn chạm vào. Hắn nhìn cô:
- Bong gân rồi! Tôi cõng!- Hắn xoay lưng về phía cô. Minh Minh khẽ thở dài rồi leo lên lưng hắn. Thấy tay hắn chạm vào chân mình có chút cộm cộm ướt ướt, Minh Minh nhìn xuống, máu đã ướt đẫm tấm băng quanh tay hắn. Cô nhăn mặt:
- Thả tôi xuống đi! Tay anh đang chảy máu kìa!
- Ngồi yên! Đừng chống lệnh.- Hắn thở hắt ra. Minh Minh nín bật, hắn đúng là kì lạ, không thấy tay mình đang bị thương hay sao? Trong phút chốc, cô thấy hắn không hoàn toàn đáng ghét. Lòng cô se lại, chột dạ:” 3/7 rồi!”
Chương 15: Cạnh tranh công bằng. . .
Cô nhìn xuống chân, máu từ tay hắn cầm lấy chân vẫn còn dính nguyên vẹn, chỉ có điều, nó đã đông khô lại từ bao giờ. Cô chạm nhẹ môi mình, tối qua, cô mơ thấy hắn hôn cô.
………………………………………………………………………………………………
Minh Minh vâng lời ngồi im trên lưng Tuấn. Thấy sự xuất hiện của hắn, Minh Minh còn tưởng mình hoa mắt, không ngờ là thật. Cô nãy giờ im lặng thì hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- Không được sao?- Hắn rõ ràng là trốn tránh câu hỏi của cô không muốn trả lời. Minh Minh cũng chẳng buồn hỏi nữa, biết đâu hắn bỏ cô lại giữa rừng hoang này rồi sao? Dù cố gắng không nghĩ đến bàn tay đang đẫm máu cầm chặt chân mình để mình không bị rơi khỏi tấm lưng, nhưng Minh Minh bất giác nhìn xuống, máu chảy ra càng ngày càng nhiều. Cô không yên tâm lên tiếng:
- Tay anh chảy máu nhiều lắm, thả tôi xuống đi tôi tự đi được mà!
Hắn hắng giọng tỏ vẻ đừng nói nữa, không thì hắn mặc kệ cô. Minh Minh rất không hài lòng mà giãy giụa lên, thử bỏ cô lại đây xem? Hắn nhăn mặt, Minh Minh đang dùng cái kế sách gì đây? Tay hắn bị cô đạp trúng mà co thắt. Hắn buông cô ra, Minh Minh hạ “mông” 1 cái đau điếng. Giờ thì cô hối hận rồi, biết vậy lo cho mình trước. Hắn xoay người lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy phẫn nộ. Minh Minh liếc hắn, cô ăn vạ ở đây luôn!
Hắn quay người đi. Á, hắn làm thật à? Minh Minh hét toáng lên:
- Nè! Cái đồ Chihuahua, anh dám bỏ mặc tôi ở đây sao?
Bước chân hắn khựng lại, cô gái này càng lúc càng bướng bỉnh khó dạy. Nhưng suy cho cùng cũng là lo cho hắn. Minh Minh tức giận đến nỗi nói không nên lời cầm lấy mấy tấm lá khô mà hành hạ tụi nó 1 cách thảm thương nhất. Hắn quỳ gối trước mặt cô:
- Lên!
Minh Minh không nói không rằng, giật lấy bàn tay trái đang chảy máu không ngừng của hắn, dùng tay xoa nhẹ, miệng thổi thổi. Ánh mắt hắn nhìn cô có chút dịu lại, cuối cùng,cô gái này định làm gì đây? Cô ngẩng đầu lên cười:
- Hết đau chưa?
- Chưa!
- Có cần thẳng thừng vậy không? Lúc nhỏ tôi bị té hay gì đó, ba tôi đều làm như vậy, dù có đau nhưng tôi vẫn nói là đã hết rồi! Không biết gì cả, ấu trĩ!
Cô bĩu môi. Khóe môi hắn cong lên tạo thành nụ cười. Ách, hắn cười, Minh Minh mở to mắt chứng kiến cảnh tượng có 1 0 2, ngàn năm có 1. Hắn thu nụ cười lại, ánh mắt trở nên điềm tĩnh:
- Cô muốn ở lại đây?
- Không!- Minh Minh lắc đầu nguầy nguậy.
- Lên!- Rốt cuộc thì vẫn là hắn cõng cô. Minh Minh đành nghe theo, biết đâu hắn mất kiên nhẫn thẳng tay bỏ cô lại đây thật 100%.
Hắn lẳng lặng bước tiếp, quả thật, vết thương không còn đau nữa. Hắn vẫn đang mỉm cười nhưng Minh Minh không thấy được. Đến ngã tư, hắn buông cô xuống nghỉ chân, Minh Minh nhăn mặt, cái chân tai hại của cô lại đau nữa rồi.
Minh Minh xoa xoa chân rồi nhìn hắn. Do ngã tư hắt dưới ánh trăng, cô mới để ý, mặt hắn vẫn bị băng 1 số vết trầy, vết trầy ở khóe miệng vẫn còn đỏ hỏn chưa có dấu hiệu khép mài. Cánh tay của hắn thì ôi thôi rồi, chắc nó sẽ tàn phế mất. Vệt băng trắng thấm đẫm máu tươi không còn chỗ nào còn trắng. Vết thương bị rách ra tưởng chừng thấu qua xương. Sở dĩ tay hắn trở nặng là do rẽ cây chạy vào đây, hắn cũng chẳng biết đã đụng vào bao nhiêu cành gai nữa. Minh Minh hoàn toàn không thoải mái mà đánh vào vai hắn:
- Tay anh có khi nào bị gãy luôn không?
- Không!- Hắn hừ lạnh, hắn là ai? Là đại ca của trường đó, nếu gãy tay thì có phải sẽ bị đánh chết mà không chống trả không?
- Anh thật là cứng đầu!
- Lối ra?- Hắn quan sát 4 ngõ, lúc nãy do chỉ chạy mà chẳng xem đường, ra được đến đây cũng là hay lắm rồi. Vào ban đêm, hắn không thể xác định phương hướng. Minh Minh trợn mắt:
- Không biết!
Hắn lâm vào tình trạng dở khóc dở cười. Cô còn giỏi việc gì ngoài việc phá hoại và chọc giận người khác nữa hay không? Hắn tựa vào cái cây nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ đêm nay phải ngủ ở đây rồi. Nếu đi tiếp, chẳng may lại lạc đường xa hơn. Minh Minh thấy hành động đó của hắn thì ôm chân lết lại gần:
- Không định ra khỏi đây?
- Không biết đường ra!- Hắn vẫn nhắm mắt trả lời. Cô khựng lại, ngủ trong rừng sao? Cô nhăn mặt, đánh hắn 1 cái:
- Sao lại không biết? Chẳng lẽ phải qua đêm ở đây sao?
Hắn không trả lời chỉ thở đều đều. Màn đêm lạnh lẽo buông xuống rất nhanh. Vai Minh Minh bắt đầu run lên vì lạnh. Hắn mở mắt, cởi chiếc áo khoác da của mình đang mặc choàng lên cho cô. Hắn chỉ mặc chiếc áo thun cổ tim mỏng màu trắng, lúc đó hắn đang ở nhà cũng không có định định ra ngoài, khi nghe Yến gọi, hắn quên cả việc thay quần áo mà chạy đi. Minh Minh nhìn hắn ngạc nhiên:
- Anh không lạnh sao?
- Ngồi im!- Hắn ngã đầu lên vai cô, không thèm trả lời câu hỏi vừa rồi. Minh Minh đứng hình, hắn đang ngủ trên vai cô sao? Cái tên này, sao chẳng có tính ga lăng gì hết vậy. Tuy nhiên, Minh Minh vẫn để hắn ngủ. Chỉ 5 phút sau, vai cô mỏi rã rời, hắn ăn gì mà đầu nặng thế? Cô khẽ cử động, hắn không tỉnh dậy mà vẫn mê man. Minh Minh cầm tay đẩy đầu hắn ra, trán hắn đang rất nóng. Cô ngạc nhiên nhìn hắn, quả thật, mồ hôi đang chảy ra rất nhiều, cả thân hắn run run, có lẽ vì lạnh. Đã khuya, nhiệt độ ở đây giảm mạnh, chắc khỏang 16 độ C. Hắn bị sốt rồi, Minh Minh luống cuống, có khi nào ngày mai cô tỉnh dậy, bên cạnh cô là cái xác không nhỉ. Hắn mở mắt:
- Đừng làm ồn nữa!
- Anh bị sốt rồi!- Cô nói trong hoảng loạn. Hắn nhếch mép:
- Không chết đâu mà lo.
Minh Minh định cởi áo khoác ra choàng lên cho hắn thì tay phải hắn vươn ra kéo cô vào lòng như muốn nhận thêm hơi ấm. Minh Minh lắng nghe tim mình đang đập mạnh, không dám nhúc nhích trong lòng hắn, nhịp thở của cô cũng trở nên nặng nề và khó khăn. Có hắn, cô thấy mình an tâm lạ kì, khác hẳn lúc nãy 1 mình. Hắn vẫn như thế, vẫn thở đều đều hơi thở nong nóng vào người cô. Lâu lâu Minh Minh lại đưa tay sờ trán hắn lo lắng, không biết hắn có tắt thở hay không.
“Hắt…xì!” Minh Minh tỉnh dậy, chắc là cô bị cảm rồi. Cô mở mắt nhìn quanh, là chiếc mui trần màu trắng của anh. Cô nhìn sang người bên cạnh, thấy Minh Minh tỉnh, anh nở nụ cười:
- Tỉnh rồi sao? Còn sợ không?
- Thanh Tuấn có sao không anh? Sao em lại ở đây?- Cô nhíu mày. Anh khẽ nhíu mày. . .
4 giờ sáng. . .
Hắn nhìn người con gái trong lòng mình nở nụ cười chưa từng có. Hắn quan sát xung quanh, tuy trời chưa sáng hẳn nhưng sáng hơn đêm qua, hắn có thể nhìn thấy lối ra. Hắn bế cô đứng dậy, đầu óc có chút choáng váng nhưng vẫn còn có thể đứng vững. Chết tiệt, sao đêm qua lại sốt chứ? Minh Minh khó lắm mới ngủ được, hắn bế cô đi thật khẽ. Minh Minh rút đầu vào ngực, nắm áo hắn:
- Đừng có chuyển trường!
Hắn nhướn mày, là nói mê. Minh Minh siết chặt áo hắn hơn:
- Ở đây chỉ có trường Bình Phát và trường Minh Đăng. Nếu anh chuyển sang trường Bình Phát thì không ổn đâu! Là côn đồ cũng phải dùng não suy nghĩ chứ!
Hắn nhếch mép, thì ra là đang mơ thấy hắn. Hắn lắc đầu:
- Không chuyển!
- Hứa rồi đó!- Cô nói nhẹ rồi tiếp tục ngủ khò. Hắn vẫn chậm rãi đi tiếp, lâu lâu lại liếc nhìn xem cô có tỉnh giấc hay không. Lúc mơ cũng thật cố chấp, không dám nói thẳng ra là không muốn hắn chuyển đi. Sau khi đi quãng đường xa, rốt cuộc cũng thấy được 2 chiếc mui trần đậu sát nhau, 1 đen 1 trắng. Vừa thấy hắn, Hải Yến đã chạy đến, suốt đêm qua cô lo lắng đến nỗi không ngủ được. Anh cũng vậy, do trời tối quá cho nên đã về và quyết định sáng hôm nay tìm cô.
Hắn ra dấu im lặng cho Hải Yến, cô gật đầu rón rén đi lại. Hắn thả cô lên chiếc xe của Huy, xoa xoa cái chân bị bong gân. Cô khẽ nhíu mày vì đau nhưng vẫn không tỉnh giấc. Hắn giao cô lại cho anh, còn mình lái xe đưa Hải Yến, Gia Linh về. Chẳng ai nói gì với nhau, mọi người đang ngầm hiểu, không khí giữa 2 anh em rất rất căng thẳng. Khuôn mặt Gia Linh trở nên trầm trọng rất nhiều.
Điều đầu tiên Minh Minh hỏi khi tỉnh giấc là hắn, anh không khỏi bực mình nhưng vẫn trả lời:
- Đã về trước rồi!
- Ồ! Đêm qua hắn bị sốt, tay lại…
- Minh Minh…- Như mọi khi, anh nhắc nhở. Minh Minh nhíu mày, là em của anh đó, sao anh ấy lại chẳng lo đến sức khỏe của hắn chứ? Nghĩ đến anh và hắn, cô có chút đau lòng. Tối qua, cô cứ nghĩ người tìm ra cô là anh chứ không phải hắn. Cô có chút buồn bực, tựa đầu vào ghế sau nhìn bên đường của mình không nói đến anh. Cô nhìn xuống chân, máu từ tay hắn cầm lấy chân vẫn còn dính nguyên vẹn, chỉ có điều, nó đã đông khô lại từ bao giờ. Hắn nói hắn không chết được, vậy là hắn an toàn rồi. Cô chạm nhẹ môi mình, tối qua, cô mơ thấy hắn hôn cô…****(Nhớ kĩ để đọc ngoại truyện chính thức nha mọi người ^^).
Đến nhà, Minh Minh đi xuống, chân cô đã có thể đi lại nhưng nhoi nhói. Anh có ý định bế cô xuống nhưng Minh Minh không đồng ý. Cô quay lại tạm biệt anh rồi đi tiếp vào nhà. Bắt gặp sắc mặt khó coi của mẹ mình, cô nhẹ nhàng đi qua, lên phòng mình đóng sầm cửa lại không tiếng giải thích.
- Chúng ta cần nói chuyện!- Anh ngồi trên ghế sô pha nhìn hắn đang khép hờ mắt nghỉ ngơi.
- Anh biết Gia Linh giở trò nhưng không ngăn cản, anh biết hướng nào sẽ tìm ra cô ấy nhưng lại không tìm. Ý của anh là gì?- Hắn mở đôi mắt lạnh ra, anh hắn quá đắc ý rồi, sao có thể bán mạng của Minh Minh như thế chứ? Quả thật là 1 đứa em trai tài năng, không gì có thể qua mặt được cậu em này. Anh cười:
- Anh muốn cạnh tranh công bằng!
- Không!- Hắn đáp thẳng thừng, hắn không muốn cạnh tranh với chính anh ruột của mình dù hắn có yêu người con gái đó đến thế nào đi nữa.
- Anh biết em nhường anh nhưng Thanh Tuấn à, em là đứa em trai cưng của anh. Bất cứ thứ gì anh cũng có thể cho em nhưng tình cảm là không thể. Anh muốn chúng ta tự giành lấy!
Hắn nhìn anh, ánh mắt lộ 1 chút phân vân nhưng rồi, hắn gật đầu. Hắn thương anh hắn, chẳng lẽ anh hắn không thương hắn? Chẳng lẽ phải cả 2 sẽ nhường 1 món đồ mình yêu quý nhất cho nhau. Rốt cuộc thì chẳng ai nhận được gì! Anh nhếch mép, đưa tay ra trước mặt hắn bắt tay. Hắn nhanh chóng nắm lấy tay anh hắn, sẽ cạnh tranh công bằng!
- Sao em có thể nhận ra là Gia Linh giở trò?
- Cái hố mà Minh Minh rơi xuống là do có người cố tình đào, chỉ cảnh cáo mà thôi! Không có bẫy thú tức là không phải dùng để bắt thú. Xung quanh trừ khu vực Minh Minh rơi xuống đều có những lớp lá tầng tầng được xếp rất kĩ càng, không ai có thể nhận ra nó là cái hố sâu. Ánh mắt của Hải Yến lúc ngồi trên xe không dễ chịu tí nào. Gia Linh còn ngạc nhiên khi thấy Minh Minh còn toàn vẹn trở về!- Hắn đáp bằng giọng lành lạnh thường thấy. Anh vỗ tay, càng ngày càng ra khí chất của 1 thương nhân lăn lộn chốn thương trường. Tố chất như gia đình anh, không phải ai cũng có thể có.
- Em định làm gì cô ấy?
- Không!- Hắn im lặng nhắm mắt, hắn đang rất mệt. Khi hắn nói như vậy có nghĩa là tùy anh quyết định. Anh thở nhẹ rồi đứng dậy:
- Em là tâm điểm của chuyện này kia mà!
Hắn nhếch mép không đáp. Không phải vì hắn thì Gia Linh sẽ không cảnh cáo Minh Minh bằng chuyện này và cô gái ấy sẽ không phải nơm nớp lo sợ như bây giờ…
Chúc các bạn online vui vẻ !