Không khí trong phòng ăn bây giờ nóng hừng hực như lo luyện đơn của
Thái Thượng lão quân. Mọi người đều sút mồ hôi hạn
thì.................
_ Ông yên tâm đi ! KHách sạn chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện
này !
Danson từ từ đi lại nói với ông khách bằng một thái độ hết sức tự
tin. Tất cả những người ngồi trong phòng ăn đều trố mắt nhìn anh .
Ông giám đốc nhìn Danson với đôi mắt lấp lánh. Danson đứng trước
mặt ông khách người Nhật cao giọng nói:
_ Ông hãy cho chúng tôi hai mươi bốn tiếng. Nhất định chúng tôi sẽ
tìm được con gái của ông cho ông. ( đang noái bằng tiếng Nhật hẳn
hoi nhá)
_ Còn nếu ko tìm được thì sao? - ông khách tỏ vẻ ko tin nhướng mắt
hỏi
_ Nếu ko tìm được thì tùy ông quyết định. Muốn báo cảnh sát hay
muốn kiện khách sạn chúng tôi, tôi đều ko có ý kiến - anh tiếp tục
đều đều giọng nói
Ông khách thật sự lúng túng trước thái độ quá tự tin và chắc chắn
của Danson. Ông ta nhìn anh từ đầu đến chân xem chứng như đoán tuổi
tác của anh. Một chàng trai chừng hai mươi mấy tuổi ,mặt búng ra
sữa như anh lại dám lấy danh dự của cả khách sạn ra mà đánh cuộc
trong trò chơi này. Quả là có bản lãnh vô cùng. Nhưng .......điều
ông ta thắc mắc nhất là.................
_ ANh là ai mà dám khẳng định như thế?
_ Lấy tư cách là chủ nhân của khách sạn mà hứa với ông. Như thế đã
được chưa?
Matt từ đâu đến đáp thay cho Danson.Và đi theo anh là một đội quân
hùng hậu , tập hợp toàn những tay lắm mưu nhiều kế ( hem nói chắc
mí bạn cũng biết ai òi).
Trước uy thế của các anh, ông khách người Nhật khó tính kia có phần
dịu giọng và bình tĩnh lại một chút. Ông ta nhìn Danson bằng một
đôi mắt thách thức nói:
_ Được ! Tôi cho các ngươi hai mươi bốn tiếng . Nếu sau hai mươi
bốn tiếng mà ko tìm ra con gái tôi thì....................khách sạn
các người chuẩn bị ra hầu tòa đi !
_ Cám ơn ngài !
Danson mỉm cười nói. Rồi quay sang ông giám đốc bảo:
_ Hãy mang sơ đồ của khách sạn đến đây ngay!
Ông giám đốc lại ba chân bốn cẳng chạy đi mà hem dám hó hé tiếng
nào. Còn Nana và ba cô nàng kia nảy giờ đang há hốc mồm ra nhìn
Danson bằng đôi mắt ngưỡng mộ. Nana bay lại ôm anh nói:
_ Wow ! Ông xã của em giỏi thiệt nha! Em thật sự tự hào về anh
!!!
Nana nói mà ánh mắt vẫn ko dấu nổi sự ngưỡng mộ ông xã của mình.
Nhưng................ko phải chí có mình Nana ko đâu. Mà hình như
tất cả các cô gái có mặt ở đây đều nhìn Danson bằng ánh mắt lấp
lánh như sao trời. Các cô nàng tahy phiên nhau suýt xoa:
_ Ở đâu mà có người vừa đẹp trai vừa tài giỏi vậy nè trời?
_ Còn là một " thiếu gia " chính hiệu nữa kìa ! - một cô nói với
giọng sùng bái - nếu anh ta mà chấm trúng tôi. Tôi sẳn sàng đá ***
thằng bồ của tôi mà đi theo anh ta đó!
_ Thôi đi bà ! Tỉnh dùm tôi đi ! Ko thấy người ta đã có một cô vợ
xinh như tiên rồi hay sao? Bà còn khuya mới lọt vào mắt xanh của
hoàng tử á ! - cô bạn kia gõ cái cốc vào đầu nhỏ bạn mình nói
Cuộc nói chuyện của các cô nàng đều lọt vào tai của Danson và mấy
người kia. Nhưng anh chỉ cười mà ko nói gì cả. Nana cũng chẳng tỏ
thái độ ghen tức. Vì cô biết , trong lòng của anh chỉ có mình cô mà
thôi . Nên ghen làm gì cho mệt! Nhất là "lời nói gió thoảng"
mà.
Matt nghiêm giọng nhìn mọi người nói:
_ Thôi ! Đừng tào lao nữa ! Mau bắt tay vào công việc thôi. CHúng
ta chỉ có 24 tiếng thôi đó!
Vậy mà cả đám bắt đầu chụm đầu lại bàn thảo kế hoạch " tìm trẻ lạc"
. Mà người bày mưu lược ko ai khác đó chính là..........Joseph ,
một thiên tài với IQ200. Được xem là đầu não của cả bọn. ANh chàng
bắt đầu nói thao thao bất tuyệt dáng cứ y như một nhà " chỉ huy"
thứ thiệt.
_ Khách sạn có hơn 20 tầng.Khoảng một ngàn phòng nếu đi tìm từng
chổ thì ko có thời gian . Với lại dù có thời gian chúng ta cũng ko
có sức!
_ Nhảm nhí ! AI mà chẳng biết chuyện đó - nguyên đám đồng thanh nói
( trừ Ariel ) làm Joseph quê quá xá .
Anh khẽ lườm mọi người rồi nói tiếp
_ Biết thì tốt .Vì vậy mà chúng ta phải chia thành sáu ngã chính để
tìm. Trong sơ đồ cho thấy, phòng cô bé ở nằm ở tầng thứ sáu. Do mỗi
tầng đều có gắn ít nhất là bốn camera. Nên, MAtt và Joe sẽ đến
phòng máy để xem lại đoạn băng ghi hình. Có lẽ cô bé rời khỏi phòng
sau khi ba mình đi ko lâu nên chắc là lúc 6h45. Còn Danson và Nana
sẽ đến những nơi như công viên hay khu vui chơi gì đó để tìm. Vì
con nít thì rất thích mấy nơi đó. Theo như tôi biết thì gần đây
nhất có một công viên giải trí. Hai người hãy đến đó đi! Tôi và
Ariel sẽ đến khu chợ đêm để để tìm. Hy vọng là tìm ra cô bé!
_ Vậy còn tao và Rannie thì sao? - Mike hỏi
_ Công việc của hai người là ở lại khách sạn mà thu thập tim tức.
Thử hỏi xem có ai trông thấy ko. Hông chừng lại có manh mối đó.-
Joseph nói
_ UHm - cả hai cùng gật đầu
_ Di động của mọi người phải được mở 24/24 nhá ! Có tin tức gì thì
phải gọi điện báo ngay , Ok? Bây giờ thì bắt đầu thôi!
Nói xong, mọi người giải tán đi thi hành nhiệm vụ được giao. Cả đám
tìm kiếm khắp nơi như mấy người điên. Lòng ai nấy đều nóng như lửa
đốt. Hai mươi bốn tiếng, họ chỉ có hai mươi bốn tiếng thôi. Liệu có
kịp ko hả?
Joseph và Ariel đến khu chợ trời để tìm. Nhưng hum nay là một ngày
đặc biệt nên ở đây rất đông người . Cả hai vừa đi vừa ngó tứ bề. Hễ
gặp ai anh và Ariel cũng níu lại để hỏi. Trông cả hai mồ hôi đầm
đìa vừa cạy tán loạng trong khu chợ với điệu bộ hớt ha hớt hải
trông như hai người điên. Và thật họ cũng gần như muốn phát điên
lên đây.Vì tìm mãi mà chẳng cochut1 manh mối nào cả. Hỏi ko bực mới
lạ?
Ông trời dường như muốn trêu ngươi hai ngườihay sao mà khiến khu
chợ mỗi lúc mỗi đông du khách. Người chen lấn, người xô đẩy nhau.
Xung quanh toàn người với người .Nội hít hơi người ko cũng đủ
choáng rồi! Bỗng...................................
_ Joe.......................Joe..........anh ở đâu vậy hả?
Ariel bị chen lấn ,xô đẩy nên đã vuột ra khỏi tay Joseph. Quanh cô
giờ đây toàn là người xa lạ . CÔ tìm quanh quất mà chẳng thấy
Joseph đâu. Mặt Ariel bắt đầu chuyển sang màu tái xanh. Trống ngực
của cô cũng đập nhanh hơn
_ Trời ơi ! Chỗ này là chỗ nào vậy nè? - Ariel thầm nói - Joe anh ở
đâu vậy hả???????
Ariel kêu lớn tên anh. NHưng....................dường như mọi sự cố
gắng của cô đều vô ích. Nơi này quá ồn ào. CHo dù cô có la khản cả
cổ cũng chẳng ăn nhập vào đâu.
Mắt Ariel giờ đây đã hiện lên nét hoang mang, sợ hãi. Cô có cảm
giác như mình là một con cá nhỏ đang bơi giữa một đại dương mênh
mông đầy hiễm nguy. Chỉ nghĩ đến đó thôi, Ariel đã thoáng rùng mình
rồi.............
Chợt, trong đầu Ariel như lóe lên một tia sáng. Cô mau mau móc điện
thoại ra bấm gọi cho Joseph.
Nhưng................................chiếc dế yêu của cô như đang
trêu cô hay sao mà nó lại hết pin ngay lúc cấp bách như thế này.
Mọi hy vọng vừa mới lóe lên bây giờ lại vụt tắt thành đống tro
tàn.
_ Ko được ! Cứ thế này thì ko ổn chút nào rồi. Chắc Joe lo lắng
lắm. Có khi anh ấy đang phát hoảng lên đây. Mình phải chủ động đi
tìm mới được,đứng mãi chỗ này cũng bằng thừa.
Nghĩ là làm, Ariel vừa đi vừa ngó dáo dát tìm Joseph. Cứ hễ gặp
người nào hao hao giống anh ,Ariel đều mừng rỡ chạy đến hỏi. Nhưng
đáp lại cho cô là một sự nhằm lẫn đáng buồn. Còn ko là những cái
nhìn đầy thông cảm. Đối với Ariel ,cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi
và chơi vơi như lúc này. Ở nhà, mọi thứ đều có người lo cho cô. Đến
khi ra ngoài thì có Joseph đi cùng cô, bảo vệ cho . Nên Ariel chưa
từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải lâm vào hoàng cảnh giở khóc giở
cười này.
Phía trước, phía trước hình như
là.................................là Joseph thì phải. Mắt Ariel
lại cháy lên tia hy vọng. Ko nghĩ ngợi nhiều, Ariel chạy nhanh đến
trước,chụp lấy cánh tay người con trai ấy
và...................
_ Joe!!!!!!!!!!!!!!!!
Người con trai bất ngờ bị Ariel chụp tay cũng kinh ngạc ko kém. Anh
ta nhìn Ariel trân trân ko biết nói sao thì đã nghe Ariel
tiếp...........
_ Joe !!! Em sợ quá !!!Nảy giờ em tìm anh khắp nơi!
Nói đoạn, Ariel ôm chấm lấy người con trai mà bị cô gọi là Joe. Mà
Ariel ko hay rằng mình đã.................Chàng trai kia hết đi từ
ngạc nhiên này lại đến ngạc nhiên khác. Nhưng vì là một người thông
minh nên anh có thể hiểu được việc gì đã xảy ra cho cô gái bé nhỏ
đang ôm chầm lấy anh đây. Trong vòng tay, anh có thể cảm nhận thân
thể bé nhỏ ấy đang run lên bần bật vì sợ.
Đám bạn đi cùng anh chàng " Joe" ấy trố mắt ra nhìn. Cả đám đứng
như trời trồng,mãi một lúc mới có thằng lên tiếng hỏi:
_ Vanness mày quen cô gái này à?
Giọng anh chàng người Pháp hỏi làm Ariel giật mình. Cô hoảng hồn
ngẩn phắt lên nhìn. Trời ơi..................thì ra nảy giờ cô đang
ôm lấy một người con trai xa lạ mà cô cứ ngỡ là Joe. Vì ban nãy do
quá mừng nên cô kô còn tâm trí nào mà nhìn mặt .Bây giờ........cô
chỉ muốn chết đi cho xong. Mất mặt quá trời ! Ariel ước gì mặt đất
giờ có một cái lỗ nhất định cô sẽ chui xuống đó ngay lập tức mà ko
cần suy nghĩ.
_ Sorry ! Tui.....................tui ko cố ý
đâu.........tui.........chỉ nhìn nhầm anh với bạn tui thôi. Xin anh
đừng hiểu lầm
Ariel cuống quýt cuối đầu xin lỗi bằng một tràng tiếng Pháp. Vì cô
cứ nghĩ anh chàng đứng đối diện cô là người Pháp. NHìn khuôn mặt đỏ
như trái cà chua và vẻ lúng túng cộng thêm lời thanh minh vụng về
của Ariel làm Vanness ko nhịn được cười . Anh nhìn cô nói vui
vẻ:
_ Ko sao đâu ! Tôi cũng là người Hoa như cô thôi. Tôi cũng ko để
tâm chuyện lúc nảy đâu. Đừng lo!
Ariel thật sự bất ngờ. Ko ngờ giữa nơi đất khách này mà lại gặp
đồng hương thì còn gì bằng. Cô vui vẻ nói mà quên mất chuyện ban
nảy
_ Thật sao? May quá ở đây mà gặp đồng hương!!!! hihihihi
_ Hình như cô bị lạc phải ko?
Vanness nhìn cô hỏi. Nhắc đến chuyện này, Ariel lại buồn. Cô đang
rất mong sự có mặt của Joseph đây. Ko biết anh ấy giờ này ra sao
nữa.
Tinh ý, Vanness đề nghị nhưng mắt vẫn ko rời khỏi khuôn mặt khả ái
của Ariel:
_ Tôi có thể giúp gì cho cô ko?
_ Tôi....................tôi có thể mượn điện thoại của anh được
ko? - Ariel e dè hỏi
_ Đương nhiên là được rồi !
Nói rồi, anh nhanh ***ng móc điện thoại đưa cho Ariel mượn. Cô nàng
mừng húm như bắt được vàng. Ariel vội vã bấm ngay số của
Joseph....
Lại nói về Joseph khi hay bị lạc mất Ariel. Anh thiếu điều muốn
phát điên lên. TRong lòng anh nóng như lửa đốt. Joseph thầm cầu
trời khẩn phật cho Ariel được bình an vô sự. Suốt cả tiếng đồng hồ,
anh chạy ngược chạy xui đi tìm cô. Chưa bao giờ Joseph cảm thấy bất
lực nư vậy..............anh gục đầu xuống hỏi:
_ Ariel ơi ! Em đang ở đâu hãy cho anh biết đi ! Em đừng xảy ra
chuyện gì nhé !
Đang lúc tuyệt vọng nhất thì chuông điện thoại anh chợt reng lên.
Joseph thấy một số rất lạ làm anh phân vân nhưng cuối cùng Joseph
cũng bắt máy lên nhưng nói với giọng ko được vui cho lắm mà pha
chút bực bội
_ Alo !
_ Joseph là em đây !
Nhận ra bên đầu dây kia là Ariel,Joseph mừng húm . Anh quýnh quáng
hỏi:
_ Nảy giờ em đii đâu vậy? Em có biết anh lo cho em cỡ nào ko? Giờ
em đang ở đâu?
_ Em ổn rồi. Giờ em đang ở quãng trường Tự do gần bồn phun nước đó.
ANh tới ngay nhé !
_ Em ở yên đó ko được đi đâu , anh tới liền
Nói xong, Joseph cúp máy , ba chân bốn cẳng chạy về phía quãng
trường mà lòng nóng ruột muốn chết. Anh muốn thấy mặt Ariel ngay
lập tức. Xem cô thật sự bình an thì anh mới an tâm
Jospeh đến nơi thì thấy Ariel đang đừng ngóng lên ngóng xuống.Chắc
có lã cô nàng đang chờ anh đây. Vừa nhác thấy bóng của Joseph,Ariel
đã ba giò bốn cẳng bay lại ôm chầm lấy anh . Ôm thấy chặt, chặt đến
nổi cả hai đều có thể nghe thấy nhịp tim của nhau. Những giọt nước
mắt của Ariel cũng bắt đầu rơi trên đôi gò má hồng hồng của cô.
Giọt nước mắt nóng bỏng của tình yêu , của sự sum họp , rơi xuống
làm ướt bả vai của Joseph. Hành động tự phát của Ariel làm Joseph
bất ngờ vô cùng. Vì hình như chưa bao giờ cô chủ động ôm anh chặt
như thế, nhất là ở chỗ đông người như vậy. Phải nói đây chẳng giống
bản tính của Ariel thường ngày tí nào. Nhưng joseph lại thấy hạnh
phúc vô cùng.
_ Ariel Mọi người đang nhìn hai chúng ta kìa !
Joseph thì thầm bên tai Ariel, làm cô giật mình buông anh ra. Cô
rảo mắt nhìn xung quanh. Quả thật, hàng chục cặp mắt đang đổ dồn về
phía hai " nhân vật " chính đây. Nhưng điều làm Ariel ngượng ngùng
hơn đó chính là ánh mắt đăm đăm của Vanness đang nhìn cô. Trong cái
nhìn đó làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Nó như dò hỏi
và nửa như soi mói. Ariel lập tức lảng nhanh cái ánh mắt đó. Để
chữa thẹn, Ariel nắm tay Joseph đến chổ Vanness vui vẻ nói:
_ Joe ! Đây là người đã giúp em đấy ! Cũng may là anh ấy cho em
mượn điện thoại gọi cho anh . Nếu ko em cũng chẳng biết phải làm
sao nứa
_ Tôi là Joe .Cám ơn anh đã giúp Ariel ! Cô ấy lúc nào cũng hậu đậu
như vậy đấy. Chắc cô ấy đã mang lại phiền phức cho anh rồi phải
ko?
Joseph cười cười bắt tay Vanness. Nhưng trong cái mắt tay ấy cũng
ngầm ý bảo " cô ấy đã là hoa cố chủ rồi " và cũng muốn thăm dò
chàng trai đối diện mình. Chẳng hiểu sao, vừa mới gặp mặt nhau, Joe
lại ko có thiện cảm với Vanness . Nhất khi anh bắt gặp cái nhìn bất
thường của Van đối với Ariel.
Vanness cũng có vừa gì đâu. Anh chàng cũng tự tin đưa tay ra bắt
lấy tay Joe. Anh siết tay Joe thật chặt như muốn thách thức.
_ Tôi Là Vanness ! Chuyện làm phiền thì ko có đâu vì Ariel rất đáng
yêu. Mà giúp phụ nữ là nghĩa vụ cánh mày râu như chúng ta đây cần
làm có đúng ko?
Nói rồi, cả anh và Joseph nhìn nhau cười với vẻ thách thức lẫn
nhau. Cái xiết tay mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Bốn mắt kinh nhau gần như
xẹt lửa. Vanness quả là cũng chẳng ưa gì Joseph. Chẳng hiểu sao anh
lại ghét cái bản mặt tự tin, có phần khinh khỉnh của Joseph đến
vậy. Nhất là khi thấy Ariel có những cử chỉ thân mật với Joseph.
Điều đó làm anh cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Hai chàng trai của chúng ta cứ thế mà đứng kình nhau mà miệng thì
vẫn cười , thế mới là đáng sợ. Chỉ có tội Ariel. CÔ nàng chẳng biết
gì cả. Cô giương đôi mắt ngây thơ chết người của mình nhìn hai anh
rồi cô lại phang một câu:
_ Hai anh sao lại nhìn nhau đắm đuối thế? Bộ cả hai có chuyện gì
muốn nói riêng với nhau sao?
_ À ko ! Tại anh thấy Vanness hơi quen quen nên mới nhìn cho kỹ vậy
mà
Joseph đã nhanh ***ng xua tan sự nghi ngờ của Ariel bằng một câu
trả lời rất hợp tình hợp lí. Joseph ko muốn dùng dằng lâu , anh
quay sang Ariel nói:
_ Mình về thôi Ariel ! Chúng ta còn có " nhiệm vụ " cần phải làm
đó
_ Uhm ! Bye bye Vanness có duyên gặp lại!
Joseph và Ariel chia tay Vanness. Dù cả hai đã đi một đoạn khá xa
nhưng ..........họ vẫn cảm thấy dường như ánh mắt của Vanness vẫn
đang dõi theo.
Còn Vanness khẽ nhếch mép cười thầm nói:
_ Yên tâm chúng ta nhất định sẽ gặp lại, con mèo con dễ thương
ạ!
Nói xong, anh cũng cùng nhóm bạn mình đi về. Cuộc gặp gỡ định mệnh
này hứa hẹn sau này sẽ có nhiều chuyện phiền phức đến cho Joseph và
Ariel lắm đây.Nhưng chỉ cần cả hai đồng tâm thì chắc chắn sẽ vượt
qua được thôi. Cũng như người ta đã có câu " Hai người yêu nhau ko
chỉ nhìn nhau, mà là cả hai phải cùng nhìn về một phía"
Khi hai vợ chồng Joseph về khách sạn thì thấy một đám lố nhố kia
đang ngồi ở đại sảnh chờ mình . Nhưng điều đáng nói ở đây là mặt
mày người nào người nấy như " chết chưa chôn " vậy á ! Joseph đi
tới mỉm cười hỏi:
_ Sao hả? Chưa tìm được con bé hả?
_ Tìm được rồi ! - Nana đáp với giọng buồn hiu - nhưng
mà....................
_ Thật sao? Tìm thấy rồi hả? Hay quá rồi. Mà tìm ở đâu ra vậy? -
Ariel nói mà ko ko nổi vẻ vui mừng
_ Con bé trốn đi chơi vòng vòng
rồi mệt quá nó tự trở về phòng . Mà con bé lại nằm lăn ra ngủ , ko
thèm nói với ai tiếng nào. Cửa phòng con bé cũng khóa nốt. Danson
thây nghi ngờ nên mới đến xem, thấy cửa khóa mà trong phòng máy
lạnh đang được mở nên mới tìm người đến mở khóa. Thì thấy con bé
nằm ngủ chèo queo - Nana nói một hơi
_ Vậy tốt quá rồi ! làm chúng tôi tìm muốn chết - Ariel hí hửng
nói
_ Ủa mà Mike và Rannie đâu sao ko thấy? - joseph đảo môt lượt
hỏi
Nghe đến hai cái tên này, ai nấy đều xụ mặt xuống, lắc đầu mà ko
nói. Ko biết chuyện gì đã xảy ra cho hai người này nhỉ???
_ Mike và Rannie thế nào?
Ko hẹn mà cả Joseph và Ariel củng lúc hỏi. Nhưng vẻ mặt thì cực
ngố. Cả đám nhìn hai người mà lắc đầu lia lịa. Mãi một lúc sau Matt
mới bùi ngùi nói:
_ Lúc mọi người tìm được cô bé cũng là lúc phát hiện ra Mike và
Rannie bị...................mất tích. Đã hai tiếng rồi mà vẫn chưa
tìm được họ..................bọn anh............
Nói tới đây, Matt im bặt ko nói nữa. Còn mặt Ariel bây giờ xanh
ngắt như tàu lá chuối. Đôi mắt mở to đến mức ko thể mở to hơn được
nữa. Nắm phút........mười phút đứng bất động, cô và Joseph đồng
thanh la lên:
_ CÁI GÌ? MẤT TÍCH? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY?
Tiếng hết kinh hoàng của hai vợ chồng Joseph làm cả khách sạn bị
chấn động. Mọi người đều đứng sững nhìn hai anh chị.
_ PHẢI ! ĐÃ BỊ MẤT TÍCH. CÒN TẠI SAO THÌ CÓ TRỜI MỚI BIẾT.
Bốn cái miệng của Matt, Joe, Danson và Nana cũng chẳng vừa. Tiếng
hét của bốn người đáp trả còn to gấp hai lần tiếng hét ban nảy. Lần
này thì tất cả mọi người đều phải ôm tai muh phất cờ trắng đầu
hàng.
_ Trời ơi ! Chuyện gì xảy ra vậy nè ? - Ariel vừa nói vừa chỉ
Cả đám theo hướng chỉ tay của Ariel mà nhìn thì thấy một cảnh tượng
hải hùng xảy ra. Mọi người đang vội vàng ôm quần áo, đồ đặc chạy
biến về phòng. Chưa đầy ba giây, cả cái đại sảnh vắng hoe chẳng còn
bóng ma nào.
Joseph kéo Ariel ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu ngao ngán nói:
_ Vụ này mới giải quyết xong lại tới vụ khác!
_ .........................................
_ Mọi người đã tìm kỹ hết chưa? - Joseph hỏi với giọng mệt
mỏi
_ Rồi - cả đám tiu nghỉu nói
_ Vậy đi ! Chúng ta chia nhau ra tìm một lần nữa đi ! Lần này phải
tìm kỹ những nơi đáng nghi. Nhất là những nơi mà ít người lui tới.
Nếu đến sáng mà vẫn chưa tìm ra thì báo cảnh sát - Jospeh phân
công
_ Uhm !
Sáu người nhất chí rồi sau đó chia nhau ra đi tìm. Mặc khác, Mike
và Rannie thì đang bị dồn vào một nơi " tiến cũng ko được mà lui
cũng ko xong"
Do ban nảy lo tìm kiếm quá hăng say nên cả hai vô tình đã đi vào
hầm rượu. Nhưng người canh kho đã vô tình khóa trái cửa lại nên dù
có cánh thì hai anh chị nhà ta cũng chẳng thể bay ra được.
Sau một hồi tranh cãi kịch liệt, người này đổ lỗi người kia bây giờ
cả hai đều như tướng bại trận. Họ mệt mỏi ngồi phịch luôn xuống đất
mà ko hề hay rằng, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng giảm.
Môi răng của Rannie đánh vào nhau lập cập . Ấy thế mà cô nàng vẫn
ham nói:
_ Sao......sao.......lạnh dữ vậy nè ?
Đưa mắt nhìn sang Mike cô thấy anh cũng có hơn gì cô đâu. Nhưng
được cái, do anh là đàn ông nên sức đề kháng mạnh hơn . Vì thế chưa
đến nỗi môi răng va nhau lốp cốp như Rannie.
Mặc dù lạnh thật, nhưng khi nghe " vợ iu " của anh rên rỉ tự nhiên
Mike cảm thấy xót vô cùng. Anh lúi húi cởi chiếc áo khoác ngoài duy
nhất của mình ra và khoát lên người Rannie.
_ Anh......... làm gì thế ? Bộ ..........bộ điên sao? Anh đưa cho
tôi còn..........còn anh tính sao?
_ Tôi.........tôi ko sao! - anh nở nụ cười méo mó với Rannie - Dù
sao tôi cũng là......là nam nhi. Nên.......nên chịu lạnh
cũng......cũng tốt hơn !
Nhìn Mike giờ chỉ còn có cái áo trong mỏng manh, đã vậy mà còn là
loại áo thun ba lỗ nữa chứ , làm lộ hai bắp tay rắn chắc của anh
nhưng giờ đây, nó đã lạng ngắt và tê cứng mất tiêu òi. Rannie lim
dim đôi mắt nhìn anh mà tội nghiệp
" Sao cái tên này hôm nay lại hiền thế ?
Nhưng....................nhìn mặt anh ta tội quá chừng ! Hay
là....................."
_ Xích lại đây đi!
Rannie thỏ thẻ nói. Còn Mike thì ngạc nhiên nhìn cô. Vì chưa bao
giờ Rannie nói chuyện với anh bằng cái giọng ngọt ngào đó cả, lúc
nào cũng cãi với cãi. Hôm nay, nghe được một câu tốt lành từ miệng
cô làm Mike vui quá chừng.
Anh chàng cố gắng lê cái thân đến gần chỗ Rannie đang ngồi. Bất
ngờ.............cô choàng một nửa chiếc áo khoát đó sang người
anh.Rồi nhỏ nhẹ nói mà đôi mắt mở ko muốn lên, cái đầu cô dựa hẳn
vào bờ vai của Mike:
_ Như vậy thì cả hai sẽ ko bị lạnh nữa!
Đột nhiên, Mike nghe trái tim mình đập thình thịch. Một thứ cảm
giác ấm áp len lỏi vào trong tâm hồn của anh cũng như của Rannie.
Mike dựa đầu mình vào đầu Rannie và..............hôn nhẹ lên trán
của cô. Bất giác, cả hai cùng nở một nụ cười trên khóe môi. Có lẽ,
mùa xuân thật sự đã đến với họ rồi
Lại nói về mọi người. Họ đang chạy tứ tung tìm hỏi thăm tung tích
của Mike và Rannie. Gặp ai họ cũng níu lại hỏi thăm. Đã một tiếng
rưỡi rồi mà vẫn ko có hơi hám gì cả. Mọi người đói vừa mệt nhưng
chẳng ai dám ngừng nghỉ. Họ gần như muốn lật tung tất cả mọi ngóc
ngách trong khách sạn. Nhưng lại có một nơi mà chẳng ai để ý
tới.
Matt thở hồng hộc, tay chống đầu gối còn miệng thì lẩm bẩm :
_ Cái thằng chết tiệt này ko biết bốc hơi đi đâu nữa ! Mày mà về
tao ko băm mày ra cho hả cơn giận này thì tao ko phải là Matt nữa
!
Rồi anh liếc mắt sang nhìn bà xã yêu dấu của mình mà thầm tiếc hùi
hụi
" Hixhixhixhix còn đâu là tuần trăng mật của người ta chứ ! Với
lại.......với lại đêm tân hôn ngọt ngào của.....của người ta nữa.
Tên Mike này đúng là hại anh em muh "
Hình như ko phải chỉ có một mình Matt nghĩ vậy đâu mà tất cả ba anh
đều thầm rủa thèng bạn quý hoá của mình. Còn đúng nửa tiếng nữa
thôi. Nửa tiếng nữa nếu ko tìm ra hai người họ thì buột lòng báo
cảnh sát thôi.
_ Sao hả? Tìm thấy chưa?
Danson, Nana chạy đến hỏi. Nhưng...................họ chỉ nhận được
cái lắc đầu chán nản . Họ người gục đầu xuống , vẻ mặt bơ phờ ,
dáng đi thất thiểu thấy mà tội.
Còn Joseph và Ariel thì sao? Joseph thấy có điều gì đó bất ổn nên
đã kéo Ariel đến một nơi để kiểm tra lại. Nơi đó chính là phòng
quan sát. Anh đã bảo nhân viên cho quay lại đoạn băng cách đây hai
tiếng kể từ khi Mike và Rannie mất tích.
Chợt...............................
_ Khoan đã ! Ngừng lại đoạn này dùm ! - Josepg đột ngột la
lên
Đoạn băng được cho đứng lại vào thời điềm mà Joseph yêu cầu. Anh và
Ariel dán mắt vào màn hình mà xem. TRong băng, có một nam một nữ
đang đi vào khu vực cấm.
_ Đó là Mike và Rannie mà ! - Ariel vừa kinh ngạc vừa vui mừng kéo
tay chồng nói
_ Anh có biết đó là đâu ko? - Joseph hỏi người nhân viên trong
phòng máy
_ À ! Đó là hầ rượu. Nhưng mà nếu.........................- nói tới
đây anh ta ko nói nữa
_ Nhưng mà cái gì ? _ cả hai vợ chồng Joseph cùng đồng thanh
hỏi
_ Nhưng nếu bạn của hai người ở đó thì hai người mau đi cứu đi. Vì
muốn bảo vệ rượu ko bị hư nên nhiệt độ trong hầm rượu sẽ càng giảm
dần. Nên hai người phải.........................
Joseph và Ariel nhìn nhau hãi hùng. Anh cùng vợ ba giò bốn cẳng
chạy đi như tên lửa. Mà tay thì lầm mò chiếc điện thoại trong túi
quần ra mà bấm số cho mấy người kia.
_ Matt ! Anh cùng mọi người mau tới hầm rượu đi. Nhanh lên !!! -
anh nói như hét vào điện thoại rồi cúp máy cái rụp
Năm phút sau, mọi người đã đứng trước cửa hầm rượu. Matt cho người
mở hầm ra thì thấy...............Mike và Rannie đang ở trong
đó.
Hai anh chị đang ở tư thế hết sức là " tình củm " . Họ ôm nhau nằm
dài xuống dưới đất, mình co ro lại vì lạnh. Khuôn mặt thì tái mét.
Trên đầu thì lốm đốm tuyết trắng . Nhìn y hệt như hai người đang ở
Nhật Bản trượt tuyết mới về vậy.
Cả bọn hoảng hồn chạy lại phụ nhau đỡ hai anh chị lên. Họ anh người
Mike và Rannie nhưng......................dường như ko có phản ứng
gì cả. Matt và Danson tức tốc bế xốc hai người về phòng. Họ gọi cả
chục bác sĩ đến khám .
TRong phòng bây giờ nhộn nhịp còn hơn là cái chợ. Ai nấy đều đứng
ngồi ko yên.
_ Ko biết Rannie có sao ko nữa ? - Nana đi qua đ lại lẩm bẩm
_ Hy vọng là ko sao. Họ ở trong đó lâu quá chắc chịu nhiều khổ sở
rồi ! - Joe cũng lo lắng ko kém
_ Trời ơi ! Hai người làm ơn đừng có đi qua đi lại , cũng đừng có
nói điềm gở nữa có được ko? Họ ko sao đâu ! - Danson muốn điên cái
đầu
Đúng lúc đó thì mí ông bác sĩ từ trong phòng riêng của hai người đi
ra. Cả đám bổ nhào tới hỏi:
_ Họ sao rồi bác sĩ ? - Joseph hỏi
_ Ko sao ! Chỉ là chịu lạnh lâu quá nên mới ngất xỉu thôi. Cũng may
là cứu ra kịp nếu ko thì họ tiêu tùng rồi - ông bs thứ nhất
nói
_ Chúng tôi đã tiêm thuốc an thần cho hai người họ rồi. Khi nào họ
dậy thì cho họ ăn một chút cháo lót dạ thì sẽ ko sao đâu - bs thứ 2
nói
_ Nếu ko có gì nữa thì chúng tôi về trước. Nếu có gì thì cứ gọi cho
chúng tôi - ông thứ 3 nói
Xong rồi cả chục ông kéo nhau ra về. Đến bây giờ, mọi người mới có
thể thờ phào nhẹ nhỏm.
_ các anh đi ngủ trước đi ! Để bọn em chăm sóc họ cho. Chiều tới
giờ các anh cũng tất bật dữ rồi - Nana thở ra nói
_ Vậy.........còn các em thì sao? - Danson hỏi ngược lại
_ Bọn em ko sao. Thôi các anh đi nghỉ đi !
Bàn giao công việc xong, mí anh do quá đừ nên nằm lăn ra sofa mà
ngủ. Còn ba cô nàng thì thay nhau túc trực bên giường của Mike và
Rannie.
TRời tờ mờ sáng thì Rannie trở mình . Cô cố gắng ngồi dậy nhưng
toàn thân đau ê ẩm.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!