Polaroid
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Tuổi thanh xuân (Cảm ơn đã luôn ở đây) - trang 6

Chương 21

- Này, cẩn thận phía sau, có người đang chạy tới kìa. – Vy chỉ ra phía sau, bày ra vẻ mặt hoảng hốt.

- Hả? Đâu đâu? – Nghe lời cô, Việt liền xoay người trở về nhưng ở phía sau cậu, cả một quãng đường rộng chẳng có lấy một ai đang chạy đến. – Có đâu?

- Ha ha ha!

- Cậu lừa mình hả?

- Ha ha ha! – Cô cười đến mức gập bụng lại, cảm giác lừa người khác thành công rất vui.

- Vui rồi chứ? Thôi, qua một bên đứng nghỉ đi.

Việt kéo cô đứng sát rìa hồ, gió thổi nhè nhẹ xoa dịu cơn nóng nực trong người cô. Cảm giác sau khi xác định rõ tâm ý của mình thật là tốt, giống như gió đã rẽ mây, trả lại một bầu trời trong vắt vốn có. Cô ngắm nhìn cậu thanh niên ở bên cạnh mình, kì thực cậu đã ở cạnh cô từ rất lâu rồi nhưng bây giờ cô mới có được cảm giác chân thực, mới mở rộng tấm lòng mà đón nhận niềm hạnh phúc này. Chẳng quá muộn, cũng chẳng quá sớm, cô đang rất vui. Có lẽ nên làm một chút gì đó biểu hiện tâm ý nhỉ? Câu cuối cùng trong bài báo kia chính là yêu một người là phải để họ biết được mình đang được yêu thương.

- Việt ơi!

- Ơi?

- Tóc cậu dính cái gì kìa.

- Chỗ nào? – Cậu cúi xuống, phủi phủi tóc. – Hết chưa?

- Vẫn còn. – Cô vẫy vẫy tay. – Cúi xuống đây mình lấy cho!

Việt ngoan ngoãn thấp người xuống vừa tầm với cô. Chẳng hiểu sao hôm nay cô cứ có vẻ thần thần bí bí làm cậu không khỏi nhìn cô thêm vài lần. Bị ánh mắt cậu “soi” đến mất tự nhiên, cô bĩu môi:

- Cậu nhắm mắt lại đi, cứ nhìn như thế ai mà gỡ ra giúp cậu được?

- Ừ, được rồi!

Thấy cậu đã nhắm mắt lại, Vy dùng mu bàn tay xoa xoa lên môi, lấy hết cảm đảm hôn nhẹ lên trán cậu và lùi ra sau một bước chờ cậu phản ứng. Trái với mong đợi của cô, cậu vẫn giữ nguyên tư thế cúi xuống như không biết gì. Một lúc sau không thấy cô có động tác gì nữa, cậu mới hỏi:

- Xong chưa? Cậu làm gì vậy?

- Xong rồi! – Vy sẵng giọng trả lời.

- Vậy mình về thôi!

Đi trên đường, cô thỉnh thoảng vụng trộm nhìn cậu một cái, cố tìm một sự khác biệt nào đó trên gương mặt đầy bình thản kia. Chẳng lẽ thật sự không có một chút cảm giác gì à? Uổng công cô từ nãy đến giờ. Nhưng cái đó thật là không có chút tác dụng nào sao? Hay là cô quá tụt hậu rồi? Vy tự vấn lại bản thân xem có chỗ nào không thỏa đáng, cô vẫn là thanh niên tiêu chuẩn của thời đại mới, có chỗ nào giống người cổ xưa đâu. Hay là cậu ấy bắt đầu nhận ra cô là một người tẻ nhạt nên chán rồi? Không phải chứ? Vy cố nén sự thất vọng, một đường bước đi trở về nhà.

- Đến nhà rồi!

- Ừ! – Cô hờn dỗi liếc cậu một cái, hi vọng cậu có thể nói gì đó nhưng rồi lại hụt hẫng nên dứt khoát mở cổng đi vào nhà.

- Khoan đã! – Việt do do dự dự lên tiếng. – Lúc nãy…

- Sao?

- Lúc ở công viên ấy, không biết có phải là do mình tưởng tượng không nhưng hình như cậu… đã hôn lên trán mình đúng không?

Câu hỏi thẳng thừng của cậu làm cô á khẩu. Thì ra đây là nguyên nhân sao? Thì ra từ nãy đến giờ là tự cô buồn phiền rồi cũng tự cô dồn mình vào chân tường à? Việt ơi là Việt, uổng cho cậu sống đã hai mươi năm trên đời đến tay và môi và còn không phân biệt được nữa. Cô thật không biết là nên cười hay nên khóc đây. Cậu đứng đó, gãi gãi đầu, chờ đợi câu trả lời của cô. Nhìn vẻ mặt chuyển từ hồng sang đen của cô, cậu đã đoán được câu trả lời đến tám phần. Cảm giác âm ấm trên trán vẫn còn vương lại, sự mềm mại của đôi môi cô cậu có thể cảm nhận được, chỉ là không dám khẳng định, sợ rằng mình quá khẩn trương mà đã nhầm lẫn. Rất nhiều rất nhiều cảm xúc hỗn độn quấn lấy cậu khiến cậu chẳng thể chắc chắn được chuyện gì, lúc này chỉ có sự khẳng định của cô cậu mới dám tin tưởng.

- Cậu… - Vy đứng nửa ngày mới phun ra được một câu. – Cậu đúng là đồ ngốc!

- Vy yêu quý, phải đúng không? – Cậu kéo tay cô.

- Kệ cậu, muốn nghĩ nó là cái gì thì nó là cái đó!

- E hèm!

Bố Vy không biết từ đâu xuất hiện sau lưng bọn họ. Ông nheo mắt nhìn cậu thanh niên đang lôi lôi kéo kéo con gái trước cổng nhà.

- Bố! Sao bố lại ở đây?

- Bố không ở đây được à, con biết đi tập thể dục buổi sáng bố thì không sao? Thế nào, hai đứa đứng đây làm cái gì?

- Cháu chào bác ạ. – Việt buông tay cô ra, cúi người lễ phép chào bố Vy. – Xin phép bác cháu về trước.

- Ừ! – Tuy nói vậy nhưng mắt ông vẫn như ra đa rà soát trên người cậu một lượt.

- Bố! Vào nhà thôi!

- Ừ ừ!

.

.

.

Hà công chúa: Aizzz, bà đã xác định rõ rồi thì nói toạc móng heo ra đi, còn cứ này nọ lọ chai cái gì?

Vy Vy: Nhưng mà lời cậu ấy đã nói lâu thế rồi biết còn có hiệu lực không? Vả lại… nói tóm lại, tôi ngại lắm!

Hà công chúa: Ngại thì có mài được ra mà ăn không? Bà cứ thế này thì có ngày nó chán bà thật đấy! Tôi nói thật, thằng Việt có điều kiện tốt, bà không cảm nhận được hiểm họa à?

Vy Vy: Hiểm họa cái nỗi gì? Tôi bảo rồi, nếu là của tôi thì nó sẽ là của tôi, không của người khác được.

Hà công chúa: Cái đồ ngang như cua này. Sau này có bề gì thì đừng mà có tiếc nhá!

Vy Vy: Biết rồi! Mà bà đang ở trường à?

Hà công chúa: Ừ, đang ngồi thư viện làm thuyết trình. Làm mãi không xong, chán quá!

Vy Vy: Thế cứ làm đi nha, tôi chuẩn bị đi học đây. Tan học nếu bà còn ngồi đó thì gọi tôi.


Hà thoát cửa sổ chat, mở phần mình đang làm dở dang ra tiếp tục. Mấy con chữ trên màn hình liên tục nhảy nhót, không khí trong thư viện lại vô cùng yên ắng, cô che miệng ngáp một cái. Sao cứ mỗi lần động đến việc học lại buồn ngủ thế nhỉ? Lúc nãy chat với Vy còn vô cùng tỉnh táo cơ mà? Cô đè mạnh tay bấm tạch một cái biểu thị sự buồn chán của mình. Cái máy tính bị chủ nhân của nó đối xử không tốt, lên tiếng kháng nghị bằng tiếng bíp thật to công thêm màn hình đứng yên, mọi chương trình đang chạy bị gián đoạn. Chết rồi, cái gì thế này? Sao máy nó lại đứng vào lúc này? Công sức mấy tiếng đồng hồ của cô! Hà rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài đầy bi phẫn.

- Hà ơi, bà xong chưa? – Hạnh ngồi cạnh thì thào. – Gửi bài sang đây rồi tôi làm nốt.

- Hạnh ơi, bà phải bình tĩnh, nghe tôi nói. Máy tôi bị đứng rồi!

- Cái gì? – Cô bạn nói thật to nhận lại những ánh nhìn không mấy thiện cảm của những người ngồi trong thư viện.

- Suỵt! Nhỏ tiếng thôi. Tự nhiên nó đứng, tôi biết làm thế nào giờ?

- Trời ạ, mang máy xuống cho thằng Khánh xem thử, lần trước máy tôi cũng đứng nó sửa được đấy! Vừa thấy nó ngồi ngay ở dưới, xuống mau đi không nó lại về thì chẳng biết cách nào nữa đâu.

- Có được không thế?

- Bây giờ không làm thế thì làm thế nào? Bà định để làm không kịp thời hạn à? Đi, xuống dưới tìm nó với tôi.

Hà ôm chiếc máy tính phản chủ đi theo Hạnh. Sau khi xem xét tình trạng máy tính của Hà, Khánh không nói lời nào, chỉ im lặng gõ tạch tạch vào cái. Một chuỗi kí tự kì lạ xuất hiện trên màn hình máy tính, cô nhìn đến chóng cả mặt. Sốt ruột đứng bên cạnh, cô rất muốn hỏi xem cậu có sửa được không nhưng sợ làm phiền, đành đưa mắt nhìn sang Hạnh cũng đang hồi hộp không kém. Mọi tài liệu thuyết trình của nhóm bọn họ đều trông cậy vào cậu.

- Mình bỏ quên sách trên thư viện lên lấy đây.

Hạnh đi ngược trở lại thư viện, còn mỗi Hà ngồi yên ắng theo dõi Khánh đang vật lộn với cái máy tính. Dạo gần đây cô bị nhiễm số đen đủi của Vy, toàn gặp phải tình huống oái oăm, trùng hợp hơn là đều liên quan đến Khánh. Cậu ta rốt cuộc là khắc tinh hay cứu tinh của cô đây? Cái thái độ không nóng của chẳng lạnh của cậu nhiều khi làm cô rất bực mình nhưng nghĩ lại cậu quả thật đã giúp cô rất nhiều, lần trước say xe còn suýt nôn ra cả người cậu, Khánh cũng chẳng nói gì. Tóm lại, cô không nên tỏ bất kì thái độ không tốt gì vào lúc này.

- Xong rồi!

- Thật hả? – Hà vui mừng nhìn màn hình máy tính đã hoạt động trở lại. – Có lấy được dữ liệu đang chạy không?

- Không biết nữa, cậu thử xem xem. – Khánh mở ra cho cô kiểm tra.

- Ôi, may quá, giữ lại được quá nửa, thế mà may rồi. Cảm ơn cậu. – Cô nở nụ cười nịnh nọt. – Khánh này, cậu làm thế nào vậy? Máy tính của mình hay đơ thế lắm, cậu dạy cho mình đi.

- Không cần đâu, những thứ như thế này chỉ cần tôi biết là đủ rồi. – Cậu lẩm bẩm.

- Cái gì?

- Không có gì, tôi chỉ bảo là cậu không cần biết thôi. Tôi về trước đây, tạm biệt.

Hà mờ mịt dán mắt vào màn hình, bên tai còn ong ong câu nói của Khánh. Hàm ý của câu nói đó dường như quá siêu việt, một kẻ tầm thường như cô không phân tích nổi tầng nghĩa sâu xa đó. Cái con người đáng ghét đó, nhất định là rất keo kiệt mới không chỉ cho cô cách sửa máy tính, nhất định là vậy rồi!

.

.

.

Cốc… cốc…

- Việt ơi! – Tiếng mẹ cậu vang lên sau cánh cửa. – Con làm gì đấy? Mẹ vào có được không?

- Mẹ vào đi ạ!

- Con vừa đi tập thể dục về hả? Sao ướt hết mồ hôi thế này? – Mẹ cậu lấy khăn giấy ở trên bàn, giúp cậu lau mồ hôi dính trên trán.

- Không sao đâu mẹ, cứ để con tự làm được rồi.

Việt nhận lấy khăn giấy trong tay mẹ, lau qua loa, nhìn mẹ do dự tuy hơi ngại ngùng nhưng vẫn cởi trần thay một chiếc áo khác. Mẹ cậu phì cười, ngày xưa thì vô tư “khỏa thân” trước mặt mẹ nó, bây giờ cũng biết ngại rồi cơ đấy, lớn rồi còn chẳng muốn mẹ chăm bẵm nữa. Bà quan sát nét mặt của Việt, rất dễ nhận ra tâm trạng của cậu đang rất tốt, có lẽ đang gặp chuyện gì vui vẻ.

- Việt này…

- Dạ?

- Mẹ định mời bác Quân đến nhà mình ăn cơm, trước đến giờ nhờ vả bác ấy nhiều, con gái của bác cũng mới ở nước ngoài về Việt Nam ở mấy tháng. Có được không con?

- Được chứ sao không ạ! Mẹ thấy tiện thế nào thì cứ làm như thế, con không có ý kiến.

- Vậy thì tốt. Mẹ nghe nói con gái bác Quân kém con một tuối, con bé nhút nhát, ít nói lắm, hai đứa cũng tầm tuổi nhau có lẽ là dễ nói chuyện, lúc con bé đến con nhớ chiếu cố nó một chút nhé!

- Dạ vâng, mẹ yên tâm đi, con biết rồi à.

Buổi sáng, theo lời mời của mẹ Việt, bố con bác Quân đến nhà cậu. Ấn tượng đầu tiên của Việt khi nhìn thấy Quỳnh đó là cảm giác vô cùng quen thuộc, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó nhưng không tài nào nhớ được. Khác hẳn với những người từng sống ở nước ngoài, cô bé rụt rè, từ lúc bước vào nhà đã cúi gằm mặt xuống, lí nhí chào hỏi mọi người, hai tay mân mê vạt áo đến mức nó trở nên nhăn nhúm. Cậu bật cười, giờ thì đã nhớ cảm giác này ở đâu rồi, hành động của Quỳnh giống y hệt Vy. Những lúc Vy lo lắng, hồi hộp hay ở trước mặt người lạ, cô cũng như vậy, cậu đã từng rất muốn cầm tay cô ấy mà gỡ chúng ra, vuốt phẳng nếp áo cho cô.

- Anh cười gì em thế ạ? – Quỳnh ngồi yên lặng đột nhiên lên tiếng.

- Hả?

Việt giật mình, hỏi lại, cậu không nhận ra rằng mình vừa nhìn cô bé mà cười. Mặt Quỳnh đỏ lên, không trả lời chỉ thỉnh thoảng vụng trộm đánh giá anh trai đang ngồi đối diện mình. Bác Quân để ý thấy hai đứa đang nói chuyện với nhau, vui vẻ lên tiếng:

- Việt này, không biết cháu có thời gian không? Nếu có thì nhờ cháu mang nó đi ra ngoài chơi giúp bác với. Thanh niên gì mà suốt ngày ru rú trong nhà, lúc ở với mẹ nó thì bác không biết thế nào cả chứ hễ về Việt Nam là trốn tịt trong phòng, bạn bè chẳng thấy đâu cả. Không biết có làm phiền cháu không?

Chương 22

- Dạ vâng, không sao ạ. Cháu vẫn đang được nghỉ, ở nhà cũng buồn.

- Được thế thì cảm ơn cháu quá. Con bé Quỳnh này chẳng biết ở nước ngoài gì với mẹ nó mà cứ hễ mỗi lần về đây với bác thì lại càng ít nói đi. Thật sự nhiều khi bác lo cho nó quá. – Bác Quân vừa nói vừa nhìn con gái với ánh mắt chứa đầy lo âu.

Thì ra vợ chồng bác Quân li dị, Quỳnh theo mẹ ra nước ngoài sinh sống thỉnh thoảng mới về Việt Nam ở cùng bố một thời gian. Cuộc sống như vậy quả thực là khó khăn đối với một cô bé như Quỳnh. Trong lòng cậu sinh ra cảm giác đồng cảm bởi lẽ chính cậu đã và đang trải qua cuộc sống với một sự khuyết thiếu trong gia đình. Bố mất khi cậu đã hiểu chuyện, chính vì đã hiểu chuyện nên càng cảm nhận sâu sắc hơn khoảng trống lớn lao của gia đình nhưng lúc bé đau thì có thể khóc một cách dễ dàng, lớn rồi chỉ dám giấu nỗi đau trong lòng, mẹ cậu còn trông cậy vào cậu, còn phải có cậu bên cạnh đỡ đần. Người ta nhìn bề ngoài chỉ biết khen cậu giỏi giang, trưởng thành nhưng cái chữ “trưởng thành” ấy phải trả giá thật lớn. Có lẽ vì vậy cậu sinh ra cảm giác thân thiết với một người mới quen.

Mười hai giờ trưa, bữa cơm đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi người di chuyển địa điểm sang chiếc bàn ăn đặt gần bếp. Một người đàn ông và một người phụ nữ ở tuổi trung niên cùng với hai thanh niên ngồi quây quần bên nhau hình như có chút gì đó mang theo thứ mùi vị gọi là “gia đình”. Quỳnh nhìn đống đồ ăn đang chất thành núi trước mặt mình sau đó lén lút quan sát người phụ nữ dịu dàng đang không ngừng gắp thức ăn cho mọi người, đã thật lâu rồi cô chưa ngồi ăn cơm với mẹ, tự nhiên sao thấy nhớ quá. Quỳnh vươn tay gắp một miếng thịt trùng hợp Việt cũng phóng đôi đũa về phía đó, cả hai cùng rụt tay lại, không khí có chút khó xử. Nhận ra mình tạo ra sự bất tiện cho cô bé, cậu gắp miếng thịt vào hẳn trong bát của cô, cười nói:

- Em phải ăn cho no, chiều mới có sức đi lượn lờ với anh, nghe chưa? Giữa buổi mà đói thì cũng không được về ăn cơm sớm đâu!

- Dạ.

Sau bữa trưa, bác Quân ra về trước, giao phó con gái lại cho Việt. Cậu dắt xe máy ra ngoài, phát hiện máy nổ mãi không được, dường như là bị trục trặc ở bên trong động cơ. Thấy Quỳnh đứng yên lặng một bên ngóng cậu đầy vẻ mong đợi. Không nỡ làm Quỳnh thất vọng, cậu nhìn quanh nhà thấy chiếc xe đạp cũ thời cấp ba dựng ở một góc liền nảy ra ý định. Cậu ngồi xuống, kiểm tra lốp vẫn căng, khung xe vẫn hoạt động bình thường có thể đi được, đứng dậy nói với Quỳnh:

- Quỳnh này, hôm nay chúng ta đi chơi bằng xe đạp nhé? Xe máy của anh hỏng rồi mà xe của mẹ anh thì để lát nữa bà còn đi lên cơ quan. Nhưng thực ra đi xe đạp chúng rất là vui, có thể chậm rãi ngắm cảnh mà!

- Vâng, không sao đâu ạ.

- Thế thì tốt. Lên đi, chúng ta đi thôi.

Có lẽ lâu rồi chưa đi xe đạp, Việt ngồi trên xe bộ dáng lỏng lỏng lẻo lẻo khiến Quỳnh ngần ngại, phải để cậu thúc giục mấy lần cô mới do do dự dự mà ngồi lên. Chiếc xe đạp bắt đầu chuyển động vẽ thành một đường cong xiêu vẹo, cô sợ hãi bám chặt yên xe, trong lòng cầu khẩn cả hai sẽ không bị ngã xuống. Cậu đạp xe được một quãng dần lấy lại cảm giác, đạp cũng trơn tru hơn, xe giữ lại được thăng bằng.

- Em thấy thế nào, anh lái xe không tệ chứ? Ngày xưa anh lái rất lụa đấy nhé!

- Dạ cũng được ạ. – Quỳnh nghĩ thầm trong bụng cái anh này vừa rồi còn làm cô suýt ngã, bây giờ lại khoe khoang như thế mà không biết ngượng.

- Hì, vậy chúng ta đi đâu đây? Em thích xem phim không?

- Cũng được ạ, lâu rồi em cũng chưa ra rạp.

- Ok! Rạp chiếu phim thẳng tiến!

Mải quay đầu nói chuyện với Quỳnh, Việt không để ý trước mặt có một hòn đá thật to nằm giữa đường, hậu quả là cậu loạng choạng tay lái, một chút nữa là đâm vào cột điện bên đường. Lần này thì cô hoảng sợ thật sự, vội buông tay mà ôm chặt lấy Việt không hề ngại ngần. Cậu phản ứng nhanh nhạy nên may mắn tránh được nguy cơ liền thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc hai người không ai nói gì nữa, một đường đi thẳng đến trước rạp chiếu phim.

Quán cà phê…

Vy nhìn cái điện thoại cố chấp yên lặng từ sáng đến giờ, bấm mở hộp thư phát cáu lên nhìn cái dòng trạng thái cho thấy tin nhắn đã được đọc. Một người không thèm hồi âm lại cho bạn chứng tỏ điều gì? Khinh thường bạn? Chắc là không đến mức ấy chứ? Cả buổi cô vẫn canh cánh trong lòng về cái tin nhắn đó. Hay là cậu đã giận cô điều gì, không phải chứ, bọn họ vẫn đang tốt đẹp mà! Quan tâm đến một người là mệt mỏi như vậy đấy, chỉ vì người ta không hồi âm lại cũng đủ để ai đó phiền muộn không thôi.

- Vy… Vy ơi! Bà có nghe bọn tôi nói gì không hả?

- Cái gì cơ? – Cô nhanh tay tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc.

- Bà hôm nay làm sao thế? Rõ là hồn bay đi đâu rồi! Bọn tôi đang nói là trường mình tổ chức thi Miss đấy.

- Hơ? Các bà quan tâm đến mấy vụ như thế từ bao giờ đấy?

- Thì là sinh viên trong trường bà không có cảm giác tí nào à? Tôi thấy bà cũng có triển vọng lắm đấy, đăng kí thi đi biết đâu lại được, Hà nhể?

- Ừ, đúng rồi đấy, đi đi, bọn tôi ủng hộ bà!

- Tôi chưa có điên đâu. – Vy lườm hai đứa bạn. – Được cái gì, có mà được giải vượt lên chính mình thôi ấy!

- Đùa tí thôi, sao mà căng thế?

- Kệ các bà, tôi đi vệ sinh cái đã.

Nhận ra tâm trạng của Vy không được tốt, Hà và Ngọc đưa mắt nhìn nhau. Sáng giờ cô vẫn loay hoay với cái điện thoại, mặc dù không nói nhưng vẫn dễ đoán ra được. Hai anh chị này, người ngoài nếu có mắt đều có thể nhìn thấy được mà người trong cuộc thì cứ chơi trò trốn tìm, “lạt mềm buộc chặt” trong truyền thuyết sao? Cả hai bọn họ chơi chưa chán nhưng người ngoài như Hà và Ngọc thì đã ngấy đến tận cổ rồi. Nhắc đến chơi trò trốn tìm, Ngọc đưa mắt nhìn Hà, ở đây cũng có một nhân vật sắp bị cuốn vào tình trạng tương tự. Ngọc quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhịn cười để tìm vài câu trêu chọc Hà cho vui, đập vào mặt cô là một bóng dáng quen thuộc đang đi vào rạp chiếu phim gần đó.

- Hơ, Hà ơi…

- Sao, lại thấy cái gì rồi?

- Lần này thì chết thật rồi. – Ngọc quàng tay lên vai Hà, mạnh mẽ vặn người bạn để chỉ cảnh mình vừa mới thấy.

- Ơ… quả này… thì chết thật rồi. – Đến lượt Hà sững sờ. – Không phải là giống trong phim đó rồi chứ?

- Chúng ta… có nên đi bắt gian không?

- Bắt gian cái gì?

- Thì bắt gian cái mà vừa nhìn thấy đấy, bà có làm sao không? – Ngọc bĩu môi quay lại mới phát hiện người đang nói với mình là Vy. – À à không có gì đâu!

- Hai bà nhìn cái gì ngoài kia mà chăm chú thế.

- Ấy ấy!

Hà nhanh nhẹn đứng dậy, chắn tầm nhìn của Vy. Ngọc cũng phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn đẩy cô bạn ngồi lại trên ghế. Trong đầu Vy toàn dấu hỏi chấm, thái độ của chúng nó quá kì lạ làm sao cô không thắc mắc cho được. Hà và Ngọc trao đổi ánh mắt như đang bàn tính chuyện gì. Bây giờ Vy mới biết thì ra hai đứa bạn của cô hiếm khi lại thể hiện sự tương giao mật thiết với nhau bằng ánh mắt.

- Rốt cuộc là chuyện gì mà bí bí mật mật thế?

- Vy ạ, bà phải bình tĩnh nghe bọn tôi nói!

- Đúng, phải hết sức bình tĩnh, để bọn tôi chuẩn bị thuốc chống cao huyết áp đã!

- Hả? Không đến mức thế chứ? Có lẽ nào anh Minh Tùng vừa lấy vợ?

- Còn hơn cả chuyện đó nữa. – Hà thở dài. – Được rồi, nếu bà đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hãy nghe tôi nói… thằng Việt… nó… nó đang đi chơi với một đứa con gái.

- Hả? – Vy mờ mịt nhìn hai đứa bạn, đại não của cô như ngừng hoạt động mất mấy giấy, khó khăn vận hành để tiếp thụ được tin tức mới nghe.

- Bà có sao không Vy? – Ngọc lo lắng sờ trán cô.

- Tôi chả làm sao cả! Bà nói cái gì hả Hà, nói lại tôi nghe đi.

- Thì… thì… - Hà đưa mắt ra hiệu cho Ngọc.

- À thì chính là thằng Việt đó nó đi vào rạp chiếu phim với một đứa con gái. Nhưng bà yên tâm đi, đi xem phim với con gái thì không thể chứng tỏ được điều gì cả, chỉ có những đứa ngốc mới tin là hẹn hò thì phải đi xem phim thôi.

- Ngọc, bà không nói được cái gì tốt đẹp hơn à? – Hà nghiến răng.

- Tôi nói sai rồi. Thôi, có gì để Hà nói cho.

Vy im lặng, trong lòng không biết nên nói là cảm xúc như thế nào cho phải. Tức giận? Có không nhỉ, hình như là không bởi vì bình thường khi cô đã giận lên thì rất khó kiểm soát được hành động của mình, giờ phút này cô vô cùng bình tĩnh. Thái độ của hai đứa bạn cho cô biết điều chúng nó nói không phải là giả, là chính mắt chúng nó trông thấy mới cẩn thận trấn an cô như thế. Sở dĩ cô im lặng bởi vì cần thời gian để sắp xếp lại tâm tình, phải phản ứng như thế nào trong trường hợp này, cô không biết, thật sự không biết.

- Ê, bà có ổn không?

- Không sao. – Vy nở nụ cười yếu ớt. – Nó đi chơi với bạn gái khác thì liên quan gì đến mình.

- Có thật không?

- Thật mà, tôi có lừa bà đâu! Bọn mình đi về đi.

- Khoan đã, bà không định làm gì đi à?

- Làm gì là làm gì? Cậu ta đi chơi với ai thì không liên quan gì đến tôi. Sao tôi phải bận tâm nhỉ?

- Thật không đấy? – Ngọc dán mắt vào Vy, cố tìm ra một nét gì đó thể hiện thái độ giống như cô đang nghĩ. – Không phải là đang giả vờ “cool” đấy chứ?

- …

- Mặc kệ là bà có giả vờ hay không! Đi với bọn tôi!

Mặc kệ sự phản kháng ít ỏi của Vy, Ngọc lôi cô và Hà ra khỏi quán cà phê, thẳng tiến vào rạp chiếu phim với tư thế chẳng khác gì mấy bà thím thích xen vào chuyện thị phi. Vy lẽo đẽo đi phía sau, vô cùng không tình nguyện mà bị hai đứa bạn kéo tay. Bảo cô hèn nhát cũng được, bảo cô đà điểu cũng chẳng sao, chính là cô không muốn đi chứng thực đấy! Chính vì cô sợ đột nhiên phát hiện ra sự thật rằng những gì Việt từng làm cho cô trong thời gian qua đều là một giấc mơ cô không muốn tỉnh. Giờ phút này cô mới thật sự nhận ra mình đã thực sự lún sâu trong chuyện tình cảm mất rồi. Ngày trước khi biết Tuấn có gì đó mờ ám với Bảo Anh, cô đã thật buồn, đến lượt Việt, cô thậm chí còn chẳng biết mình nên suy nghĩ gì nữa, mớ bòng bong trong đầu như phình to ra, muốn nổ tung.

Ba đứa ngó nghiêng nhìn rạp chiếu phim tấp nập người qua lại. Cảm giác này có chút giống trong phim truyền hình sướt mướt mà mẹ Vy hay xem, nữ chính bất đắc dĩ là cô bị hai đứa bạn kẹp chặt hai bên, muốn thoát cũng không thể thoát nổi. Bạn nam chính nào đó bị bắt gặp đang ngồi trong quầy bán đồ ăn nhanh cùng với một cô gái xa lạ. Theo như những gì cô hiểu về Việt, cậu ấy rất tốt với những người xung quanh, nhiều khi cô còn cảm thấy cô và bọn họ chẳng có gì khác biệt cả, có lẽ nếu không phải là cô mà là một người con gái khác, cậu cũng sẽ cư xử như vậy. Cô không thích cảm giác này, rất khó chịu, rất hoang mang, tình cảm của bọn họ rốt cuộc đã đi đến chỗ nào rồi?

- Việt! – Hà đập một cái thật mạnh vào vai Việt.

- … - Cậu giật mình, mở to mắt bất ngờ nhìn sự xuất hiện của ba người bọn họ. Mất vài giây trấn tĩnh, cậu đứng dậy nở nụ cười có phần méo mó. – Ơ, ba cậu cũng đi xem phim à? Ngồi chung đi.

- Tất nhiên là đi xem phim rồi, không phải là như ai đó…

Vy cúi mặt, chen vào ngồi giữa Hà và Ngọc, vô tình đối diện với Quỳnh. Cô bé dường như cũng đang bị bất ngờ khi gặp người có lẽ là bạn của Việt. Thái độ không mấy thân thiện của nhóm Vy khiến cậu lờ mờ nhận ra bọn họ đang có chuyện gì đó liên hệ trực tiếp đến mình, nhận ra ánh mắt soi mói của Hà hướng về Quỳnh, cậu chợt vỡ lẽ ra, sau đó không hiểu sao lại thấy không được tự nhiên. Bốn chữ “tình ngay lý gian” tồn tại ở trên đời rõ ràng là để ám chỉ trường hợp này. Nếu cậu giải thích chẳng khác nào chột dạ, nếu không giải thích thì sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có, làm thế nào mới tốt đây?

- Các bạn có muốn gọi thêm đồ uống không ạ? – Nhân viên phục vụ niềm nở hỏi bọn họ.

- Cho em một cốc coca ít đá thôi chị nhé!

- Em cũng vậy.

- Cậu uống gì hả Vy? – Việt tranh thủ mở lời với cô.

- Cho em một cốc nước lọc thôi chị ạ. – Cô lờ cậu đi, yêu cầu thẳng với nhân viên phục vụ.

Ngồi trong tình trạng sóng ngầm không ngừng di chuyển, Quỳnh mẫn cảm nhận ra sự đối địch không nhỏ đến từ phía đối diện, vốn là một người nhút nhát, cô không giỏi giao tiếp với người xa lạ nên quay sang cầu cứu người duy nhất quen thuộc với cô vào lúc này là Việt. Cô lén lút giật áo cậu ở dưới bàn, muốn cậu lên tiếng. Hành động nhỏ đó không qua được mắt Vy, cô mím chặt môi, vẻ mặt lại tỏ ra không có chuyện gì cả, nhịn, phải nhịn, thần ghen tuông có một bộ mặt rất xấu, rất xấu rồi.

- À, đây là Quỳnh, con gái của bạn mẹ mình. Còn đây là bạn của anh, bọn họ đều bằng tuổi anh, lớn hơn em một tuổi đấy.

- Em tên là Quỳnh, chào các chị ạ.

Chương 23

- Ồ! – Không biết vì sao cả Hà và Ngọc đều đồng thanh cảm thán.

- Không có gì mà, không phải sao? – Việt giật mình, khó khăn nuốt nước bọt chống chế.

- Đúng, không có gì!

Hà nghiến răng, một phần tức giận với Việt, phần còn lại là bực mình vì Vy chẳng có một chút nào gọi là động tĩnh. Hoàng đế chưa vội mà thái giám vội, người trong cuộc thì cứ dửng dưng để cho cô và Ngọc “ghen hộ” để làm trò cười sao? Cô quay sang, huých một cái thật mạnh vào Vy. Con bé này từ nãy đến giờ ngây người ngồi, không nói một câu gì cả, chẳng biết là đang nghĩ gì. Đúng là trong lúc này, trong đầu Vy cái gì cũng không có. Tâm trạng tồi tệ khiến cô cảm thấy khó chịu đối với những thứ nhỏ nhặt nhất, giống như có một tảng đá nặng đề đang đè nặng lên. Cô ngước nhìn tấm bảng in thực đơn trước mặt, tỉ mẩn nghiên cứu hệt như đang làm một nghiêm cứu vô cùng nghiêm túc. Dường như trong hoàn cảnh này, cô là thứ duy nhất không hề có chút ăn nhập.

- Bà làm sao vậy? Sao yên lặng thế?

- Không, không sao mà.

- Thật chứ? – Việt cũng nhận ra sự im lặng khác thường của Vy.

- Thật! – Cô gắt giọng lên, dù cố gắng che giấu đến đâu trên mặt vẫn hiện rõ hai chữ “khó chịu”.

- Ừm, vậy… hai người định xem phim gì thế? – Ngọc liếc nhìn Hà đầy hàm ý, sau đó bắt chuyện để đổi đề tài.

- Hình như tên phim là “Mối tình đầu” chị ạ. Em thấy có dán poster ở bên ngoài, cũng nghe nói là nhiều người xem lắm.

- Ồ… vậy sao?

- Ba cậu… có muốn xem cùng không? Để tớ mua vé cho nhé?

Việt nhanh chóng cướp lời, càng ngày lời nói của cậu càng mất tự nhiên. Biểu hiện làm ra vẻ không có gì này của Vy có chút… đáng sợ, thà cô cứ lớn tiếng hỏi cậu, thà cô tỏ vẻ một chút gì đó khác thường để cậu biết. Vì một lí do nào đó mà trong lòng cậu xen lẫn sự chán nản. Lần này có lẽ cũng là một cơ hội để cậu nhìn rõ tình cảm của cô. Lẽ nào thật sự đối với cô, cậu có cũng được, không có cũng được sao? Việt thở dài, thật muốn kéo cô ra một góc mà nói chuyện cho ra ngô ra khoai nhưng chắc chắn cô sẽ không chấp nhận, hơn nữa còn phải qua ải của hai đứa bạn. Cậu hệt như một con lật đật, lật qua lật lại mãi không tiến nổi thêm bước nào.

- Đi, đi chứ? – Ngọc hỏi Vy.

- Ừ…

Quỳnh lo lắng nhìn Việt rời đi, để lại một mình cô đối mặt với ba chị gái có lẽ là không thích cô. Không nằm ngoài dự đoán, Hà mở lời “hỏi cung” ngay lập tức:

- Em và Việt quen nhau lâu chưa?

- Mới quen nhau hôm nay ạ.

- Hôm nay á?

- Dạ… có gì sao ạ?

- Không… không có gì. Vậy… anh ấy rủ em đi xem phim à?

Quỳnh do dự gật đầu, cô cũng biết rằng những câu trả lời vừa rồi khiến Hà rất không vừa lòng, sát khí bốc ra ngùn ngụt làm Quỳnh bất giác dịch ra xa một chút. Một cảm giác không tên đang tràn lên trong lòng Vy, cô không biết đó là cảm giác gì, giống như kim châm, vừa nóng vừa rát. Trước mắt cô, những thứ khác đã không còn quan trọng nữa, sự nhức nhối trong tim chi phối, mắt không nhìn, tai không nghe. Có biết không khi mà sự khó chịu đang ăn mòn, khuôn mặt vẫn phải cố tươi tỉnh không? Cô… cô muốn về nhà!

- Tôi… tôi muốn về nhà! – Vy yếu ớt thì thầm với Ngọc.

Hà thở dài, đứng dậy lôi Vy ra một góc nói chuyện, làm công tác tư tưởng.

- Vy, bà làm sao vậy? Tự nhiên muốn về là thế nào? Chưa xong chuyện cơ mà?

- Tôi muốn về.

- Tôi đi guốc trong bụng bà rồi, có phải là về rồi sẽ trùm chăn, vắt tay lên trán suy nghĩ vẩn vơ không? – Dưới ánh mắt như tia laze của Hà, Vy càng cúi thấp đầu hơn. – Tôi còn lạ gì tính bà nữa. Nghe tôi, ở lại đây, làm cho ra nhẽ, đòi lại công bằng mới được đi.

- Nhưng… nhưng… tôi không biết nữa. Tôi chẳng có tư cách gì để chất vấn cậu ấy cả. Bọn tôi ngoài bạn bè thì cái gì cũng không phải.

- Não bà bị vào nước rồi hả? Chính vì thế nên mới càng phải ở lại. Nó là người tỏ tình trước, bà cũng chưa trả lời, nếu giả sử nó bắt cá hai tay thật, bà đá nó đi, chẳng mất gì cả, không phải sao? Để tôi nói lại lần nữa, bà không có gì để mất cả cho nên mạnh mẽ lên, bà là ai? Có bọn tôi bên cạnh nữa cơ mà!

.

.

.

Việt cầm trên tay vé xem phim quay trở lại, không thấy Vy và Hà đây cả, cậu ngơ ngác nhìn quanh. Ngọc cúi mặt xuống bấm điện thoại, thậm chí còn không buồn ngẩng lên nhìn cậu và không có dấu hiệu gì là sẽ nói cho cậu biết hai cô bạn đã đi đâu. Không khí này có thể dùng hai chữ “lúng túng” để hình dung. Việt quay sang cười có lỗi với Quỳnh, vốn dĩ dự định hôm nay để giúp Quỳnh vui vẻ nhưng tất cả đều đã bị chệch hướng, bản thân cậu còn bị đẩy vào tình huống nan giải nữa. Bàn tay cậu vuốt vuốt tấm vé xem phim, ánh mắt không ngừng nhìn ra xung quanh chờ đợi Vy quay trở lại. Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu mới nhìn thấy họ đang tiến lại gần. Có lẽ vì quá vội vàng, cậu đứng bật dậy, va mạnh cái ghế Quỳnh ngồi bên cạnh làm cho cô bé giật mình, suýt nữa ngã sấp xuống. Thấy được nguy cơ trước mắt, Việt nhanh tay kéo Quỳnh về phía mình.

- Em không sao chứ?

- Không sao… không sao ạ. – Quỳnh ngã ngồi vào lòng Việt nên không hề bị đau đớn, chỉ hoảng sợ một chút. – Em xin lỗi, anh có đau không?

- Không. Anh không sao. – Thực ra chân cậu vừa rồi bị một lực lớn va mạnh vào nên không thể nói là hoàn toàn không đau.

Sự việc bất ngờ vừa rồi cũng khiến Ngọc giật mình. Cô vuốt ngực, may mắn là không có hậu quả nào đáng tiếc xảy ra… nhưng có một hậu quả đáng tiếc ở khía cạnh khác đã thực ra giáng xuống.

- Vy! Vy!

Bất chấp Hà gọi to tên Vy bao nhiêu lần, cô vẫn bỏ chạy, lách vào đám đông biến mất. Tai cô ù đi, mặt nóng lên, nhanh chân chạy đi bất chấp va vào nhiều người đi ngược lại. Muốn diễn phim tình cảm? Làm ơn đừng có diễn trước mặt cô, cô không có hứng thú xem, cũng không có ý định xem! Trước khi kịp làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ, biện pháp tốt nhất là rời khỏi đây. Cô từng rất bất bình đối với những người yếu đuối chỉ biết bỏ chạy trong những trường hợp như vậy, thật trớ trêu thay, cô lại đang trở thành con người mà cô căm ghét. Nhưng biết làm sao được, cô không có đủ cam đảm chất vấn, nhỡ đâu cậu nói không liên quan đến cô, nhỡ đâu cậu nói cô chẳng là cái gì cả, nhỡ đâu... Sự xuất hiện của cô trở nên thật bẽ bàng, chỉ khiến cho mọi người thêm xấu hổ mà thôi.

- Việt, cậu làm cái gì thế? Còn không mau đuổi theo Vy đi! – Ngọc phát hiện ra Vy bỏ chạy, lớn tiếng gắt gỏng với Việt.

- Hả? Hả?

Việt đứng dậy, chạy theo hướng Vy biến mất, hôm nay không phải là ngày của cậu rồi! Ra đến cổng vẫn không thấy cô đâu, cậu ôm đầu chán nản. Phải chăng hôm nay chính thức là một dấu chấm hết mặc cho nó chưa thực sự bắt đầu? Bị suy nghĩ đó làm cho hoang mang, cậu gấp gáp tìm kiếm bóng dáng của cô trong đám người xa lạ. Chưa bao giờ cậu cảm thấy lo lắng như thế này, cậu chỉ là một kẻ vô dụng, đánh mất chứ chưa được cầm trong tay một lần nào.

Vy chạy đến hàng lang phía sau rạp chiếu phim, ngồi lên trên ban công. Trước mắt cô, bao nhiêu người qua lại nhưng không hề có lấy một người quen biết, cả thế giới cứ như đều chống lại cô, thật cô đơn, thật đáng sợ. Khóe mắt chợt cay cay, cô ngước mắt nhìn trời, cậu ta là cái thá gì mà cô phải tức giận vì cậu ta? Đúng rồi, cái gì cũng không phải, Hà đã nói là cô không có gì để mất mà, cô… cô… phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu. Nghĩ sao làm vậy, Vy tập dợt cho bản thân hình dạng để trông giống kẻ chiến thắng nhất nhưng không biết tại sao, càng nhớ lại thời gian qua lại càng cảm thấy nực cười. Trong một bài hát có một câu nói rất hay: điều không bao giờ thay đổi chính là tình yêu luôn đổi thay. Nói thích, nói yêu không có nghĩa là mãi mãi chờ đợi cô và cô cũng chỉ là một người bình thường nhất trong những người bình thường mà thôi.

- Đúng vậy! Cậu chẳng là cái gì cả!

Vy hét thật to, nhận lại bao nhiêu cái nhìn kì thị từ những người đi qua. Tiếng hét của cô theo gió không chỉ đến tai người đi đường mà còn đến cả với người cần nghe. Trong lúc Việt đang buồn bã định bỏ cuộc trở về, cậu nghe tiếng của cô, vui mừng phát hiện ra cô đang ngồi ở đó. Dường như sau khi hét lên tỏ rõ quyết tâm, lá gan của Vy cũng lớn hơn một chút, thấy Việt tiến đến cô không hề bỏ chạy, để lại tấm lưng cho cậu nhìn. Việt lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, tay vuốt gáy đầy vẻ ngại ngùng. Đột nhiên chẳng biết nói gì cả, ừ thì rất muốn giải thích với cô nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu, hơn nữa… trong lòng cậu còn xen lẫn một tia vui sướng. Một người con gái ghen tuông vì bạn chứng tỏ điều gì? Tất nhiên rồi, người ta đã đặt bạn trong lòng mới có cảm giác đó được! Chung quy đứng trước tình yêu, Việt cũng chỉ là một tay mơ, động lòng trước không có nghĩa là có kinh nghiệm hơn. Cậu lúng túng, lén lút dịch sát lại gần, dùng ngón tay như một chiếc bút viết lên lưng Vy.

Vy bị cảm giác nhộn nhạo sau lưng thu hút chú ý, cô rất muốn gạt tay cậu ra nhưng lại tò mò không biết cậu muốn nói gì. “Xin lỗi”, cô cảm nhận được hai chữ đó đang được viết trên lưng mình. Hừ, cậu ta tưởng một tiếng xin lỗi là xong sao? Thậm chí còn không nói thành lời nữa! Tuy cố suy nghĩ cứng rắn như vậy nhưng một dòng nước ở đâu đó đang nhỏ giọt cho ngọn lửa tức giận đang cháy bùng bùng. Nó không đủ sức dập tắt đám lửa nhưng cũng đủ khiến cho sức nóng giảm bớt. Việt tinh mắt nhìn thấy bờ vai cô khẽ chuyển động, cậu biết rằng biện pháp này đã có hiệu quả.

- Mình và Quỳnh không có gì đâu, thật đấy!

Vy bĩu môi không thèm đáp lại, cô là lợn mới tin cậu.

- Mình biết là cậu đang nghe. Quỳnh có hoàn cảnh giống mình nên mình chỉ đồng cảm với cô bé, ừm… có thể nói là xem như em gái thôi. Trong lòng mình có ai, cậu biết rõ mà!

- Ai… ai biết được!

Việt phì cười xoay người Vy lại. Cô cúi mặt xuống đất, không chịu ngẩng lên.

- Người mình thích là cậu, mặc dù bây giờ còn sớm để nói là mãi mãi nhưng hiện giờ vẫn không thay đổi.

Lời tỏ tình chân thành khiến Vy ngượng ngùng đến mức hai tai đỏ hết cả lên, mấy ngón chân co quắp lại đầy quẫn bách. Rõ rành rành là ghen tị mà không chịu thừa nhận, sự xấu hổ này có thể hình dung như việc bạn đang đi vệ sinh với cánh cửa mở toang vậy. Vy cúi đầu, chấp nhận làm một con đà điểu vùi đầu trong cát, có nói gì cũng nhất định không chịu nhìn thẳng. Việt vô cùng bất đắc dĩ nhưng biết làm sao được, người con gái trong lòng cậu chính là như thế! Được cậu nhẹ nhàng ôm lấy, Vy ngượng ngùng giấu mặt sau vai cậu, lý trí đang thôi thúc cô phải nói ra cái gì đó nhưng bờ môi cứ như đang treo cả một hòn đá to, khó khăn để cất tiếng.

- Mình… mình… cũng… vậy…

- H…hả?

- Mình… cũng thích cậu. – Vy nhắm bắt làm bừa

Bỗng nhiên Vy cảm nhận rõ rệt cả người Việt như đông cứng lại. Đây đã là lần thứ hai cậu có biểu hiện như vậy trước mặt cô. Dường như mỗi lần cô có một chút biểu hiện sự chủ động, cậu đều thất thố như thế. Bộ não cậu vào giờ phút này là một chiếc máy tính bị virus xâm nhập làm cho đứng hình, phát ra một tiếng bíp dài. Có lẽ Vy là loại virus “cao cấp” vượt qua các tầng bảo vệ, xâm nhập vào bộ não của cậu, làm mọi thứ rối tung cả lên, cậu đã chẳng còn là chính mình nữa rồi.

Vy giận dỗi đấm nhẹ vào lưng cậu, hành động của Việt khiến cô cảm thấy mình rất xấu rồi. Một chút biểu hiện tình cảm nhỏ nhặt cũng đủ làm cho cậu bất ngờ, trong khi đó cậu đã làm cho cô rất nhiều, rất nhiều. Cô… một chút gì cũng không làm được!

Đã từng một mình cô đơn âm thầm chăm chút cho mầm tình yêu một cách cẩn trọng. Đã từng rất thất vọng khi biết trong mắt cô ấy đã có bóng hình người khác. Đã từng nhiều lần muốn từ bỏ nhưng chỉ vì hai chữ “không nỡ” mà tự động viên mình bước tiếp về phía trước. Và rất nhiều, rất nhiều thứ khác nữa đã xảy ra, những cay, đắng, ngọt, bùi của mọi cung bậc cảm xúc cứ như vậy mà bày ra trước mặt cậu. Phải trải qua cả một cuộc hành trình dài mới biết được khi đến đích làm loại cảm giác gì. Chính vì vậy cậu đang rất vui sướng, vui đến mức tay chân không biết nên làm gì, các tế bào thần kinh bị trì trệ rồi đột ngột vùng lên thành làn sóng dâng cao trong lòng. Cậu bất ngờ đẩy cô ra, sau đó trước con mắt đầy sửng sốt của cô, cậu chạy lòng vòng quanh hành lang như một tên ngớ ngẩn, vừa chạy, vừa hét lên:

- Mình thích cậu nhiều lắm, thích rất nhiều, rất nhiều.

Vy xấu hổ, che mặt lại trốn tránh ánh mắt của những người xung quanh. Mặc dù chỗ này ít người nhưng vẫn là nơi công cộng, người ta dù có ý tứ đến đâu cũng không khỏi ghé ánh mắt đầy hiếu kì nhìn bọn họ. Cô túm chặt cậu lại, lấy tay che cái miệng đang gào lên:

- Được rồi, mình biết rồi, cậu làm ơn thôi đi được không?

- A a a a a a a a!

Tình yêu ơi, mi đã đến thật rồi!

Chương 24

- Này, sao bọn nó đi lâu thế mà vẫn chưa về? Có khi nào tèo rồi không? – Ngọc lo lắng, giật áo Hà hỏi.

- Làm sao tôi biết được, tôi cũng như bà thôi mà. Cái thằng Việt quả này mà không nhanh chân thì khéo con Vy nó tránh mặt cho thì đố mà tìm!

- Nhưng mà sao hai người trở về đúng lúc thế! Sớm không về, muộn không về! Lúc đấy là tai nạn thôi, đúng là hiểu nhầm luôn phát sinh đúng lúc.

Không hẹn mà gặp, cả Ngọc và Hà đều đưa mắt nhìn Quỳnh. Quỳnh sửng sốt chớp chớp mắt, cảm thấy mình giống như tội đồ. Có lẽ là do việc vừa xảy ra, mắt có mờ cũng nhận rõ quan hệ giữa Việt và Vy là không tầm thường, bằng một cách vô tình nào đó, cô bỗng trở thành nhân vật nữ phụ chắn trên con đường tình cảm của nam nữ chính mất rồi.

- Hai chị... sao lại nhìn em như vậy? Mặt em dính gì sao?

- Không, không có!

- Nếu hai chị sợ em thích anh Việt, thì không có gì đâu ạ. Em và anh ấy mới quen nhau hôm nay không thể nào thích nhanh như vậy đâu. – Quỳnh quyết định lên tiếng tự minh oan cho bản thân. – Chuyện đi chơi hôm nay chắc anh ấy thương hại em không có bạn bè gì nên mới đi cùng thôi ạ. Vả lại em về Việt Nam chơi mấy ngày thôi rồi sẽ về Singapore nên…

- Hả?

Quỳnh tự nhiên nói một tràng dài làm cả Hà và Ngọc chẳng hiểu gì cả. Rốt cuộc nhìn vẻ mặt chân thành đến tội nghiệp của con bé, Hà mới cảm thấy áy náy, thì ra kẻ thứ ba gì đó không hề tồn tại, vậy mà từ nãy đến giờ cô đã nguyền rủa nó mãi không thôi.

- Chị… xin lỗi. Là bọn chị đã hiểu nhầm em.

- Không sao đâu ạ. – Quỳnh nở nụ cười thật tươi sau khi khúc mắc đã được cởi bỏ. – Em ở nhà rất buồn, thỉnh thoảng đi ra ngoài là thấy vui rồi.

- Em muốn tìm người đi chơi cùng hả? Thế thì hẹn hôm nào chúng ta cùng đi đi. Chị Ngọc này biết tất tần tật những chỗ ăn chơi nổi tiếng ở Hà Nội đấy.

- Em cảm ơn ạ.

Chuyện bên này giải quyết xong, chuyện bên kia cũng đã kết thúc tốt đẹp. Việt sung sướng nắm tay Vy quay trở lại, cậu vui đến nỗi mặt sắp sửa song song với trần nhà, chỗ tay hai người nắm chặt nhau vung lên cao như thể muốn tuyên cáo với toàn thiên hạ hai người đã chính thức trở thành một đôi. Cô bẽn lẽn muốn rút tay ra thì ngay lập tức bị Việt nắm chặt lấy.

- Cậu buông ra đi!

- Cậu không thích à?

- Không phải… nhưng mà… xấu hổ lắm!

- Có gì mà xấu hổ? Người ta có mắt thì người ta nhìn thôi, mà nhìn lắm rồi ghen tị tí thôi mà.

Đến bây giờ cô mới phát hiện ra, da mặt Việt cũng dày chẳng thua kém ai, có cần thiết phải lộ liễu thế này không cơ chứ? Bọn họ còn cả đám người đang chờ kia kìa! Cứ như vậy, hai người nắm chặt tay nhau, chậm rãi quay trở lại. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng hứng chịu ba cặp mắt mở to nhìn chằm chằm vào họ, mặt Vy chẳng khác nào vừa bị nướng chín, hận không thể tìm chỗ đất nẻ mà chui xuống ngay lập tức. Dường như còn sợ mọi người chưa nhìn rõ, cậu còn giơ lên đầy vẻ khoe khoang rước lại một tràng tiếng ồ kinh ngạc.

- Thế này là thế nào? Rốt cuộc hai người…?

- Thì cứ như vậy đấy! Chúng tớ chính thức là một cặp!

- Ồ!

- Chết tiệt. – Hà nhăn mặt kéo Vy ra một góc thì thầm. – Bà làm ăn kiểu gì đấy? Sao dễ dãi bỏ qua cho nó thế? Không những vậy lại còn bị nó cuỗm mất luôn chứ! Sao bà là bạn tôi mà chẳng học tập được ở tôi cái gì thế hả?

- Tôi… - Vy ấp úng, không biết nên trả lời thế nào. Cô không đủ dũng cảm để thú nhận cô đã sớm bị cậu làm xiêu lòng mất rồi.

- Chẹp, thôi được rồi, bị vào tròng rồi thì nói gì cũng vô ích thôi. – Ngọc cảm thán. – Dù sao cũng chúc mừng bà!

Tuy vậy Hà không phải là người dễ dàng bỏ qua. Cô đến trước mặt Việt, hai tay chống hông làm ra bộ dáng một con gà mẹ đang ưỡn ngực bảo vệ con.

- Dù cho cậu và nó có trở thành một đôi thì đừng tưởng là xong chuyện. Con mắt tôi sẽ mở to ra nhìn cậu, nhớ đấy. Nếu mà cậu làm gì có lỗi với nó thì chết với tôi.

Việt gật đầu, cười cười thì bị Hà trừng mắt cảnh cáo. Cái trừng mắt ấy không có tính uy hiếp với cậu nhưng cũng đủ khiến cậu bận tâm, cảm giác giống y hệt vừa có thêm một bà mẹ chồng đang soi mói con dâu vậy! Vì tương lai tươi đẹp trước mắt, có lẽ cậu nên tìm kế đẩy bà mẹ chồng bất đắc dĩ này ra xa bọn họ một chút, nhất định không để Vy bị ảnh hưởng mới được. Con gái… đúng là lắm chuyện thật đấy!

- Thôi… thôi vào xem phim đi, đến giờ chiếu rồi!

Lúc vào phòng chiếu phim, Việt nghiễm nhiên chiếm lấy vị trí ngồi bên cạnh Vy, coi như không thấy ánh nhìn tóe lửa khiến cả Ngọc và Quỳnh co rúm người lại của Hà. Vy bị kẹp giữa Hà và Việt, cô đành phải ngó lơ cậu một lúc, quay sang Hà cười giả lả nhằm xoa dịu cô bạn. Việt thầm nghĩ con gái không những lắm chuyện mà còn là một chỉnh thể mâu thuẫn nhất trên đời, trước kia Hà đã từng giúp Việt theo đuổi Vy, sao đột nhiên lại thay đổi rồi? Càng nghĩ cậu càng thấy nên tìm một đối tượng nào đó khiến Hà phân tâm, Khánh… ừ, là một lựa chọn đúng đắn!

Sau một chuỗi quảng cáo dài, cuối cùng bộ phim cũng đã chịu trình chiếu. Ban đầu Vy chỉ mong bộ phim có thể đủ sức hấp dẫn để lôi kéo sự chú ý của mọi người nhưng rồi chính cô cũng bị nó lôi cuốn. Bộ phim nói về mối tình đầu của một cô gái, nó bắt đầu từ quãng thời gian còn là sinh viên, sau đó tốt nghiệp rồi đi làm. Dường như cô gái đó có một nét gì đó tương đồng với Vy, có lẽ chính vì vậy mà cô như nhìn thấu được từng cung bậc cảm xúc thăng trầm của nhân vật trong phim. Đây là một bộ phim với kết thúc buồn, hai nhân vật chính cuối cùng đã không thể đến được với nhau. Cảnh cuối phim họ chia tay dưới tán cây rậm rạp của trường đại học cũng chính là nơi bắt đầu cho chuyện tình của họ. Sau một cái ôm thật chặt, họ quay lưng, đi về hai phía cách biệt và một dòng chữ xuất hiện: “Mối tình đầu như vết chân trên cát, bước nhẹ nhàng nhưng vết lại rất sâu.”

Khoảnh khắc đó, Vy đã òa khóc. Hình như cô đã thật sự nhập tâm vào bộ phim, nước mắt cứ thế mà chảy ra không cách nào kìm nén nổi. Trong phòng tối, chẳng ai có thể nhìn được vẻ mặt ai nên cô chẳng cần giả vờ, che đi tiếng nức nở và mắt cứ cay xè. Cho đến khi đèn được bật sáng, Vy cuống quýt lôi khăn giấy ra lau nước mắt nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn một mực tố cáo cô. Hà thở dài bất đắc dĩ, bây giờ nó đang xúc động, nói gì cũng chẳng lọt được tai. Cũng nhờ đó, Việt yên ổn đưa Vy về nhà, còn Quỳnh tất nhiên không muốn làm bóng đèn, ngoan ngoãn đi theo Hà và Ngọc. Ngồi đằng sau xe Việt, Vy vẫn tiếp tục sụt sịt. Thực ra cô rất xấu hổ, lúc ra khỏi rạp, ai cũng nhìn cô với vẻ mặt hiếu kì, chẳng ai tin nổi có người có thể vì một bộ phim mà khóc thành ra như thế.

- Khóc xong chưa?

- Ừm… xong rồi.

- Sao tự nhiên cậu lại khóc thế nhỉ? Người khác nhìn vào còn tưởng tớ làm cậu khóc nữa chứ!

- Tại phim hay mà… - Vy nhỏ giọng đáp trả.

- Hay thật à? Vậy cậu thích nhất cảnh nào?

- Là cái cảnh mà nam chính ôm đàn tỏ tình với nữ chính ở sân trường ấy. Rất lãng mạn nhé!

- Thì ra là cậu thích lãng mạn kiểu đó! – Cậu lẩm bẩm.

- Cậu nói gì?

- À, không có gì đâu. Mình về nhà thôi.

Buổi tối, Vy nằm trên giường, ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà hồi lâu rồi bật cười vu vơ. Thì ra yêu chính là cảm giác này, là ý cười đậm nét trên nét mặt, cười đến mỏi cơ miệng nhưng vẫn không sao dừng lại được. Cô lấy chăn che mặt lại, cái tâm tình đang dâng tràn, dần dần nứt vỡ ra trong lòng khiến cô vui vẻ đến điên rồi, lăn trên giường đến vài vòng vẫn không thể giữ bình tĩnh được. Tiếng chuông điện thoại đáng ghét xen vào tâm trạng vô cùng hưng phấn của cô. Vy khó chịu bước xuống giường mở túi xách. Tự nhiên cô lại tìm thấy ví tiền của Việt, cậu ấy đã bỏ vào đây từ lúc nào nhỉ? Có lẽ lúc về nhà không tìm thấy, cậu sẽ quay trở lại để lấy nó. Ngay lập tức, Vy chạy đến trước gương, chải lại tóc, sửa sang lại trang phục bị dày vò đến nhăn nhúm. Cô bôi thêm chút son đỏ cho gương mặt tươi tắn hơn, nhưng hình như con gái trang điểm vào buổi tối thì có vẻ không ổn lắm, nghĩ vậy cô lại lấy giấy lau bớt đi son môi. Trong lúc ngồi chờ cậu đến, cô nhìn chiếc ví đặt trên bàn, trong lòng nổi lên sự hiếu kì. Cậu ấy thích cô lâu như vậy rồi, liệu có khi nào trong đó sẽ có ảnh của cô không? Suy nghĩ này rất đáng xấu hổ nhưng nhỡ đâu… nhỡ đâu cậu làm thế thật thì sao? Vy chạm một ngón tay vào cái ví và nhanh chóng rụt lại, dù trong đó có ảnh của cô hay không cũng là sự riêng tư của cậu, cô không được tò mò. Trong lúc cô đang đấu tranh với sự hiếu kì, chuông điện thoại cô đang chờ cuối cùng cũng vang lên.

- Alo. – Kìm nén sự phấn khích, cô tỏ ra thật bình thường.

- Hình như mình để quên ví trong túi xách của cậu. Cậu xem có đó không? – Đầu dây bên kia cũng rất từ tốn.

- Có chứ. À, ý mình là mình vừa nhìn thấy xong.

- Vậy thì cậu mang nó xuống cho mình luôn được không? Mình đang ở dưới nhà cậu.

- Ở dưới á? – Vy vén rèm, nhìn xuống. Quả thực cô thấy cái dáng cao cao gầy gầy đang đứng đối diện nhà cô. – Chờ mình chút nhé!

Viện cớ đi ra ngoài, Vy chạy như bay ra ngoài, đứng trước mặt cậu với nụ cười thật tươi.

- Sao đến nhanh vậy?

- Ừ.

Cậu không đáp lại, chỉ là ý cười trong mắt ngày càng sâu. Kì thực cậu không có về, từ lúc đưa cô đến tận nhà, cậu vẫn đứng mãi ở đây. Cái ví đó cũng là cậu cố ý thả vào túi xách của cô vì lưu luyến muốn gặp cô thêm một lần nữa, vì muốn xác định xem sau khi trở về cô có hối hận hay không. Cảm giác không chân thực làm cho cậu lo lắng, dù có chín chắn như thế nào, cậu vẫn mãi là một thanh niên mới lớn đứng trước mối tình đầu mình đã mong ước bao lâu nay.

- Sao cậu cứ nhìn chằm chằm mình vậy? Mặt mình dính gì à? – Vy cúi mặt, né tránh ánh mắt nóng bỏng của Việt.

- Không có gì. Mình đang rất vui.

- Mình cũng vậy. – Cô thỏ thẻ. – Ví tiền của cậu này, mình chưa động vào cái gì đâu.

- Ừ, nhưng sao tự nhiên phải nói thế? Cậu nói vậy làm mình nghi ngờ đó. Có phải là mở ra rồi không?

- Không phải mà! – Cô bĩu môi, phải đấu tranh giữ dội lắm cô mới không mở nó ra đấy.

- Thực ra cậu xem cũng được mà. – Việt bật cười. – Bây giờ bất cứ thứ gì của mình, cậu cũng có thể xem mà.

- Ai thèm!

- Muốn xem trong này có gì không?

Việt chìa cái ví ra, cô ngoảnh mặt đi làm bộ không quan tâm nhưng cái tay lại rụt rè cầm lấy. Không phải là cô muốn đâu, là do cậu nói cô có quyền mà, tội gì không sử dụng lợi ích. Mở ví ra xem, trong đó ngoài tiền thì chỉ có giấy tờ tùy thân của cậu, không có thêm một cái gì khác, một cái liên qua đến cô cũng không có. Vy ném trả lại cho Việt, làm mất công cô tưởng tượng, chẳng có cái cóc khô gì đáng xem.

- Sao vậy? Ví tiền thì chỉ có thế thôi, cậu còn muốn cái gì nữa?

- Cái gì mình cũng không muốn. Mình về đây!

- Lần sau, nhất định chỗ này sẽ để ảnh của chúng ta chụp chung. Thôi được rồi, muộn rồi, cậu lên nhà đi. Tạm biệt!

.

.

.

Cuộc sống đại học kéo dài bốn năm không thể không kể đến những hoạt động của Đoàn thể nhằm khuấy động phong trào của sinh viên. Một trong những hoạt động đó nổi bật là cuộc thi Nữ sinh thanh lịch hay còn được biết đến với cái tên quen thuộc Miss Ngoại ngữ. Ngay khi mới bắt đầu phát động cuộc thi, các lớp trong toàn trường đã sôi sục tìm kiếm gương mặt đại diện cho lớp tham gia tranh tài. Đó chính là lí do khiến Hà mắc kẹt trong lớp sau giờ tan học một cách vô cùng không tình nguyện. Bí thư và lớp trưởng ở trên bục giảng đi qua đi lại, thao thao bất tuyệt động viên các bạn đăng kí tham gia cuộc thi.

- Lớp mình nhiều gái thế này, bạn nào cũng xinh tươi, chẳng nhẽ không có một mống nào tham gia cuộc thi à? Hôm qua các anh trong ban chấp hành Đoàn đã đặt chỉ tiêu là mỗi một lớp có ít nhất một bạn tham gia rồi.

Lớp trưởng chán nản hẳn, cô nhìn xuống dưới lớp không một ai có ý định hay mảy may rung động vì lời nói của cô. Cái lớp này quả thực khi nào nói đến vụ đi chơi thì vô cùng hào hứng, hễ động đến những hoạt động của Đoàn thì lặn sủi tăm không có lấy một người buồn hửng ứng. Lớp trưởng đành quay sang cầu cứu bí thi.

- Trang ơi…

- Tôi chịu thôi.

- Ôi hai đứa này, cả hai cũng đều là con gái, sao một trong hai đứa không chịu đăng kí luôn đi còn gì nữa? Cá nhân tớ đề cử Trang bí đi!

Full | Lùi trang 5 | Tiếp trang 7

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ