Chap 21
Chiếc xe đỏ chóe dừng lại trước cổng nhà. Chi mở cửa bước xuống nhưng Dương đã kịp giữ tay cô lại
- Sao vậy?
Cô mở to mắt nhìn anh ngạc nhiên
- Cám ơn…vì ngày hôm nay
- Không có gì. Chúng ta là bạn mà chẳng phải sao
Xua tay, Chi bật cười trước vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc của Dương
- Chi ah
- Huh?
- Em nghĩ sao nếu anh nói…anh không muốn làm bạn của em?
- Hả?
- Anh nghĩ…có lẽ anh thích em mất rồi Chi ah
Vòng tay anh ôm lấy Chi. Cô sững người không cử động. Hơi ấm lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể khiến Chi thấy mạch máu mình như đông cứng lại
Vài giây sau khi não bộ đã bắt đầu họat động lại và phân tích rõ tình hình, Chi giơ tay đẩy anh ra
- Khoan đã. Hình như chúng ta có chút lầm lẫn
- …..?
- Chúng ta là bạn. Vậy thôi. Sorry em có việc phải làm
Nói rồi cô mở cửa xe và đi nhanh vào trong
Cái nhíu mày thóang qua trên khuôn mặt Dương. Nhưng rất nhanh sau đó là một nụ cười
Cuộc chơi này…dường như càng lúc càng trở nên thú vị
Đóng sập cửa nhà, Chi với tay lấy chai nước trên bàn uống ừng ực
Những chuyện vừa xảy ra hiện rõ mồn một trong đầu dù đang cố quên đi
Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy chứ?
Tên Hoàng Gia Kiệt nổi điên bất chợt còn chưa đủ sao
Bây giờ lại thêm một Cao Nam Dương từ đâu nhào ra nói thích cô
- Ôi điên mất
Vừa lắc đầu quầy quậy Chi vừa tiếp tục uống cạn chai nước mong làm nguội bớt cái đầu đang bừng bừng lên của cô
Nhưng tự nhiên trong đầu Chi hiện ra hình ảnh Dương gục đầu vào đôi bàn tay với bờ vai run rẩy
Và cả những giọt nước mắt của Kiệt
Phức tạp quá đi mất
Sao tự nhiên cô lại dính vào mớ rắc rối này cơ chứ
Vừa nghĩ Chi vừa gãi cổ. Đó là một thói quen khi cô bối rối
Bỗng nhiên Chi nhận ra cổ mình lành lạnh như thiếu một thứ gì
Sợi dây chuyền của mẹ
Giật mình, cô sờ lại trên cổ thêm lần nữa
Không có
Thôi chết đâu mất rồi?
Ngay lập tức, Chi chạy như bay đi tìm
Sau hơn nửa tiếng lục lạo tung tóe cả nhà lên mà kết quả vẫn là không thấy
- Chết tiệt ở đâu rồi
Cô cáu kỉnh lầm bầm, nhìn quanh khắp căn phòng
Không thể được. Đây là vật cuối cùng mẹ để lại cho mình
Không gian đang yên tĩnh thì vang lên bởi một tiếng nói quen thuộc
- Có đang tìm gì không?
- Tìm cái gì kệ tôi. Mắc gì….
Đột nhiên Chi khựng lại. Lẽ nào….
- Anh có thấy sợi dây chuyền của tôi không?
- Thay đồ đi. Đi với tôi
- Eh anh….này
Không để Chi nói cho hết câu, tiếng sẫp cửa đã vang lên. Cô nhíu mày nhìn chăm chăm vào cái cửa ngay trước mặt mình
- Anh lại giở trò gì nữa vậy hả Hoàng Gia Kiệt?
Đưa ly rượu trên tay lên trước ngọn nến, Kiệt nghiêng đầu ngắm nhìn. Thứ chất lỏng đỏ sẫm ánh lên thứ ánh sáng mê hoặc
Nhìn vào Kiệt có vẻ như đang rất điềm nhiên nhưng không ai biết rằng trong lòng anh lúc này đang bùng lên một "ý đồ"
Hai tiếng này cứ mãi sôi sục trong đầu Kiệt
Chỉ một lát nữa thôi, công việc sẽ xong
Tiếng mở cửa khiến Kiệt ngước lên nhìn
Cô gái chậm rãi bước vào
Chi ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh. Cả căn nhà hàng sang trọng không có
một bóng người. Ah dĩ nhiên là ngọai trừ cái kẻ cô ghét cay ghét đắng
đang ung dung ngồi bên chiếc bàn trải khăn trắng muốt
Anh muốn làm gì nữa đây?
Nở nụ cười tuyệt đẹp chứa đầy thứ ma lực chết người, Kiệt đứng dậy kéo
ghế cho Chi. Cô nhíu mày nhìn anh nghi hoặc nhưng vẫn ngồi xuống
Mặc kệ đi, mình đến đây là để lấy lại sợi dây chuyền của mẹ. Gây với anh ta chẳng có ích lợi gì
- Anh…có thể trả sợi dây chuyền cho tôi được chưa?
- Dĩ nhiên là tôi sẽ trả nhưng phải bây giờ
Anh trả lời bằng giọng điệu dịu dàng hiếm có. Tự nhiên mà Chi đâm chột dạ. Chắc chắn phải có chuyện gì ẩn chứa bên trong
- Vậy chừng nào mới được?
- Cô gọi món đi
Vừa nói, Kiệt vừa đẩy tờ menu về phía Chi. Cô mở to mắt nhìn anh
- Này anh đùa tôi đấy hả?
- Đêm nay cứ làm theo lời tôi đi có được không? Lát nữa tôi sẽ trả sợi dây chuyền cho cô
Vẫn là nụ cười quyến rũ và giọng nói ngọt ngào
Chi lần nữa nhíu mày nhưng rồi cô khẽ lắc đầu
Thôi mặc kệ, cứ làm quách theo lời anh ta nói cho êm chuyện
Nghĩ vậy, cô cúi xuống đọc lướt qua tờ thực đơn và nghĩ "Thôi chết nếu
mình mà gọi thì chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ. Mặc dù nhà hơi khá giả
nhưng làm gì mà vào nổi cái nhà hàng sang trọng, đắt tiền như thế này"
- Tôi không biết mấy món này. Anh gọi đi
Gật đầu, Kiệt quay sang nói gì đó với người phục vụ mà Chi không nghe
rõ. Anh ta cúi đầu rồi cầm lấy hai tờ thực đơn quay lưng đi
Chi yên lặng đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Ánh trăng xuyên qua lớp trần nhà bằng kính trong suốt trải đều khắp quán
Những bộ bàn ghế tòan bằng gỗ trắng
Dòng nước trong chiếc hồ nhỏ bên ngòai tạo nên âm thanh róc rách
Tiếng nhạc từ đâu đột ngột vang lên
Quay lại, Chi đưa mắt dáo dác tìm kiếm
Người đàn ông trong bộ âu phục xuất hiện với cây violin trên tay
Bỗng nhiên Kiệt đứng lên bước đến, chìa tay ra trước mặt cô
- Anh làm cái khỉ gì vậy?
Chi hỏi với đôi mắt vẫn còn mở to ngơ ngác
- Mời cô nhảy
Rồi không đợi Chi đồng ý, anh nắm lấy tay Chi kéo cô đi
- Ya thả ra coi. Anh làm trò gì vậy Hoàng Gia Kiệt?
- Shhh
Kiệt đặt ngón trỏ lên môi Chi như muốn bảo cô im lặng. Vòng tay qua eo Chi, anh dìu cô đi theo tiếng nhạc du dương
Không hiểu tại sao nhưng tự nhiên Chi thôi la hét. Cô nhíu mày ngước lên nhìn anh khó hiểu
Ánh đèn vàng mờ ảo
Giai điệu ngọt ngào
Lần đầu tiên Chi nhận ra rằng….Kiệt khá đẹp trai
Hèn gì mà bọn con gái mê anh ta như điếu đổ
Asshh điên sao Trương Bảo Chi
Chẳng qua….là vì đèn ở đây mờ quá
Lắc đầu quầy quậy, Chi cố gắng thóat ra khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu. Nhưng đôi mắt cô vẫn không sao rời khỏi Kiệt
Kiệt nhận ra đôi mắt đang nhìn mình chăm chú. Và anh mỉm cười vì điều đó
Đột nhiên tiếng nhạc dừng lại. Chi giật mình đưa mắt nhìn quanh
- Bản nhạc kết thúc rồi. Vẫn còn đang mơ sao?
Mỉm cười, Kiệt quay lưng trở về bàn. Chi bước theo sau
- Nè anh trả lại sợi dây chuyền cho tôi nhanh giùm đi
Không trả lời, Kiệt vẫn giữ nụ cười lấp lửng trên môi
Tách
Những ngọn đèn trong quán vụt tắt ngay sau cái búng tay của Kiệt
Ánh nến phát sáng cả một góc quán
Người phục vụ đẩy chiếc xe bước ra. Trên xe là chiếc bánh sinh nhật lớn với rất nhiều ngọn nến
Chiếc bánh được đặt xuống bàn, chắn giữa Kiệt và Chi
Đột nhiên lời ông Hoàng vang lên bên tai Chi
- Hôm qua là sinh nhật Kiệt
Không lẽ…..
Cô ngước lên nhìn gương mặt Kiệt lung linh sau những ngọn nến
- Anh….
- Hôm qua là ngày sinh nhật của tôi
Giọng Kiệt đều đều không cảm xúc. Anh đang cười. Nhưng tại sao…cô không nhìn thấy niềm vui?
Chi muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng…cô chỉ im lặng nhìn anh chờ đợi
- Từ rất lâu rồi năm nào cũng chỉ có một mình tôi trong ngày này. Hôm nay…xem như cô cùng tôi ăn mừng sinh nhật có được không?
Có thứ sức mạnh kỳ lạ trong giọng nói của Kiệt khiến Chi không cách nào từ chối
Nhìn vào gương mặt Chi, Kiệt khẽ nhếch môi cười
Anh đứng dậy, nắm tay kéo Chi bước ra ngòai.
Chap 22
Chiếc xe màu trắng muốt nổi bật giữa vườn hoa trong đêm tối
Chàng trai và cô gái ngồi cạnh bên nhau trên mũi xe. Không ai nói một lời nào, chỉ có những ngọn gió xào xạc thổi
Cuối cùng, Chi là người lên tiếng trước
- Này
Kiệt không đáp. Mắt anh vẫn hướng về những ngọn đèn lấp lánh dưới kia
- Nè tôi gọi anh đó
- Nói đi
- Uh…tôi….
Đột nhiên Chi lại không biết phải nói gì. Cô thực sự không quen với một
Hoàng Gia Kiệt buồn bã thế này. Chẳng thà anh ta cứ moi móc cô mà lại dễ chịu hơn
Lại thêm một cơn gió thổi qua. Lạnh buốt
- Tôi có quà sinh nhật cho anh
Cởi chiếc khăn quàng ra, cô đeo nó lên cổ Kiệt
Quay sang, anh chạm phải má Chi
Mềm và ấm áp
Ngày xưa….mẹ cũng đã quàng khăn cho anh như thế
- Trễ rồi. Tôi đưa cô về
Đứng dậy. Làn gió quất vào má anh lạnh buốt. Nhưng lại có thứ hơi ấm kỳ lạ lan tỏa đâu đây
Chiếc xe dừng lại từ lâu nhưng Chi không bước xuống. Cô đang chìm đắm
vào dòng suy nghĩ của chính mình đến mức không còn để ý đến mọi việc
xung quanh
- Đến nhà rồi
Câu nói đầu tiên của anh trong suốt quãng đường đưa Chi về. Vẫn là giọng nói trầm và ấm áp
Giật mình, cô quay đầu nhìn và nhận ra mình đang ở trước cửa nhà. Hơi khẽ cười, cô với tay mở cửa
- Chờ chút
Giọng nói Kiệt níu Chi ngồi xuống. Cô quay lại, nhìn anh như muốn hỏi
- Quên cái này sao?
Sợi dây chuyền trong tay anh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn đường mờ ảo.
Chi giật mình nhận ra mình đã quên bẵng đi là cô cần lấy lại nó
Cô đưa tay định cầm lấy, nhưng Kiệt đã rụt tay về, nở nụ cười mê hoặc quen thuộc của mình
- Tôi không giỡn đâu nghe
- Tôi cũng vậy
Anh nói, môi vẫn giữ nụ cười
- Vậy thì đưa đây
Chi cố với tay lấy lần nữa nhưng anh đã đưa ra xa
- Bây giờ anh muốn sao đây?
Giọng Chi rõ ràng là bực bội. Sao không bao giờ cô có thể đàng hòang với tên này hết dù chỉ là một chút? Anh ta luôn thành công trong việc chọc
cho cô điên tiết
Kiệt không đáp. Anh nhòai người đến. Thật sát Chi
Cằm anh chạm vào vai cô. Sự va chạm nhẹ nhàng nhưng cả hai đều cảm nhận được rõ ràng
- Nè anh….
- Ngồi yên
Chi thấy cổ mình lành lạnh bởi vật gì đó chạm vào. Và cô biết đó là sợi dây chuyền của mẹ
Đến lúc này, Chi mới cảm nhận được hơi ấm từ người Kiệt tỏa ra. Thực sự
là rất ấm. Từ khỏang cách của hai người lúc này, Chi có thể cảm nhận
được rõ ràng hơi thở nóng hổi của anh phả vào gáy mình
- Xong chưa? Anh làm gì lâu quá vậy
Vẫn không nói không rằng, Kiệt ngồi thẳng dậy. Mắt anh dán chặt vào mặt dây chuyền trên cổ Chi
- Sợi dây chuyền này quan trọng với cô đến vậy ah?
- Là quà mẹ tôi để lại cho tôi
Cô mỉm cười, trả lời đơn giản
Đôi mắt Kiệt dừng lại một lúc nơi nụ cười của Chi
Rất trong
Và rất ấm
- Còn một điều này quên nói với anh
Đột nhiên Chi lên tiếng, vẫn với nụ cười rực rỡ trên môi
- Chuyện gì?
- Happy birthday
Cô nói và rướn người đặt môi mình lên má Kiệt
Hai người bất động trong khỏanh khắc
Thóang qua thôi nhưng rõ ràng là có
- Được rồi. Good night
Chi quay người mở cửa xe nhưng Kiệt đã kịp giữ tay cô lại
Môi anh áp vào môi cô
Rất mạnh
Mềm
Và ấm
Gió vẫn xào xạc thôi qua
Trong thóang chốc, Chi thấy tim mình như ngừng đập
Cả người cô dường như đông cứng lại
1s……2s……5s…..10s…...1’
Khủyu tay Chi húych mạnh vào lồng ngực Kiệt khiến anh gục xuống ôm ngực mà ho lụ khụ
- Cô…
Vừa ôm ngực, Kiệt vừa ngước lên nhìn Chi bằng cặp mắt “căm hờn”
- Anh đúng là chán sống rồi mà
Cô dứ dứ nắm đấm trước mặt Kiệt như đe dọa rồi mở cửa xe chạy đi thật nhanh
Kiệt nhìn theo, bàn tay vẫn còn đặt trên ngực trái
Nơi cô vừa đánh trúng….chính là trái tim anh
---------------Tại phòng cô---------------
- Ôi trời! Sao anh ta hôn mình chứ - Chi nói và đưa ngón tay mình sờ lên môi
- Này! Nụ hôn của tôi ấn tượng thế sao? - Kiệt mở cửa và bước vào phòng Chi
- Nè ai cho anh vào nhà tôi?
- Cô cũng có nói là không cho đâu
Kiệt khẽ nhún vai trả lời bằng vẻ mặt cực kỳ ngây thơ nhưng nụ cười lại “đểu” không chịu được
- Anh vào làm gì?
- Tìm cô
Khẽ gỡ tay Chi ra khỏi tay mình, anh bước đến ngồi xuống chiếc giường của Chi, đưa mắt nhìn ngó xung quanh căn phòng
Chi nhìn Kiệt một lát, rồi thở hắt ra, ngồi xuống đối diện anh
- Tìm tôi làm gì?
- Đòi bồi thường
Mỉm cười, Kiệt đáp lại câu hỏi của cô với nhìn tinh quái khiến Chi nhíu mày
- Eh đừng nói ẩu. Tôi làm gì anh mà bồi thường?
- Lúc nãy cô thụi tôi một cái quá mạng, tôi chưa ăn được nhìu nên kô có sức mà chống lại cô đâu. Trời lại đang mưa nên tôi không ra ngoài được
Câu nói của Kiệt khiến Chi giật mình đưa mắt nhìn về phía ô cửa sổ
Những giọt mưa đang không ngừng đập vào khung kính
- Ya anh ăn nói kiểu gì đấy hả? Đâu phải tự nhiên mà tôi đánh anh. Tôi có điên đâu
- Không phải tự nhiên? Vậy thì tại sao? Đừng nói là cô thấy cái hôn đó còn chưa đủ cho nên muốn thêm nữa nhé
Vừa nói, anh vừa tiến về phía Chi và để mặt mình gần sát cô. Đến mức mũi hai người gần như chạm vào nhau. Ngay lập tức, Chi xích ra
- Ya anh…
Bàn tay Chi giơ lên giữa chừng đã bị Kiệt chụp lại. Nụ cười lấp lửng trên khóe môi anh
- Hai lần đủ để rút kinh nghiệm rồi
- Vậy sao?
Chi cũng cười. Và nụ cười của cô khiến Kiệt bỗng dưng đâm chột dạ
Nhưng…có như quá trễ rồi
Cô co chân, đạp vào bụng anh một cú hết sức mạnh bạo khiến Kiệt giật lùi, ôm bụng nhắn nhó
- Ouch…cô…
- Dù sao, lần này anh cũng khá hơn được một chút
Chi đứng dậy và phủi tay, gương mặt tràn ngập sự thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ khó coi của Kiệt
- Anh về phòng đi đừng ở đây nữa, làm cái gì linh tinh thì liệu hồn, tôi kô đảm bảo là xương sườn của anh kô gãy đâu nha
Giọng cô vọng ra khi cô đã đi ra ngoài và xuống phòng bếp
Kiệt đứng dậy, bước theo cô
- Cô đang làm gì vậy?
Anh hỏi khi thấy Chi quay lưng về phía anh, loay hoay làm gì đó
- Nấu mì. Anh ăn không?
Cô đáp mà không quay lại. Kiệt nhẹ nhàng bước đến gần Chi cho đến khi anh đứng sát sau lưng cô
- Áh
Chi kêu lên khe khẽ khi quay lại và đầu cô đập vào ngực Kiệt
- Anh làm trò gì vậy hả? Sao đứng sau lưng tôi?
- Muốn xem cô nấu mì làm sao thôi
- Này đừng nói với tôi là mì gói mà anh không biết nấu đó nhé
- Dĩ nhiên tôi biết. Chỉ là….
Bỗng nhiên Chi bật cười. Tiếng cười lảnh lót của cô khiến Kiệt nhăn mặt
- Cô bị mắc chứng gì mà tự nhiên phá ra cười thế hả?
- Nhìn mặt anh..haha…mắc cười quá
Cô vẫn tiếp tục tràng cười sặc sụa mặc kệ sự khó chịu lộ rõ trên khuôn mặt Kiệt. Anh chán nản lắc đầu rồi quay người định bỏ đi
- Này
Tiếng gọi của Chi khiến anh quay mặt lại
- Anh có muốn ăn mì không?
Đôi mắt anh mở lớn trước câu hỏi của cô. Chi mỉm cười. Nụ cười hiền lành
- Chỉ là…chẳng qua tôi không làm được món gì cho anh ăn vào sinh nhật nên anh ăn tạm mì nha?
Chút ngạc nhiên lướt qua trên gương mặt. Rồi Kiệt quay đi
- Nếu cô nấu thì tôi sẽ ăn
- Ya cái tên này….
Chi lầm bầm một mình. Nhưng đôi môi cô dường như đang mỉm cười
Đặt bát mì xuống bàn, Chi ngồi xuống chỗ lúc nãy của mình
Kiệt nhíu mày nhìn chăm chú vào bát mì nghi ngờ
- Cô chắc là ăn được chứ?
- Không được thì tôi nấu để đổ đi chắc
Giọng Chi đầy vẻ dấm dẳng. Cô cảm thấy khó chịu trước kiểu nhìn nhìn ngó ngó của Kiệt
- Anh không ăn thì để tôi. Nhìn ngó cái gì
Vừa nói cô vừa giơ tay cầm lấy bát mì nhưng Kiệt đã chụp lại
- Nhìn một chút phạm pháp hay sao?
Anh nói trước khi bắt đầu ăn thìa đầu tiên
Cảm nhận đầu tiên…là rất ấm
Mùi vị này… quen thuộc lắm
Giống như những lần mẹ anh nấu mì cho anh ăn
Cũng ấm áp và ngọt ngào như vậy
Lâu lắm rồi, chưa có ai nấu mì cho tôi ăn
Từ sau ngày mẹ ra đi
- Thế nào ăn vào có chết được không?
Câu hỏi của Chi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ đang cuộn trào trong óc Kiệt. Anh chớp mắt, đeo lại lớp mặt nạ lạnh lùng quen thuộc
- Phải để từ từ mới biết được
Chi đứng lên rót ly nước đặt xuống trước mặt anh rồi nói bằng giọng nghiêm túc
- Tôi đã hòan thành vai trò người hầu một cách xuất sắc rồi nhé ông chủ. Sau khi ăn xong thì mời anh về phòng nghỉ ngơi
- Cô thực sự muốn tôi về phòng sao?
Ngước lên, Kiệt nhìn xóay vào mắt Chi
Cái nhìn khiến cô khó chịu nhưng Chi cũng trợn mắt lên nhìn lại
- Tùy anh thôi. Anh kô thích về phòng nghỉ ngơi thì ở đây mà nghỉ
Nói rồi cô cầm lấy ly nước uống một hơi cạn sạch trong nụ cười khó hiểu của Kiệt
Kiệt mở cửa
Bóng tối ập đến nhưng anh không bật đèn. Bóng tối…khiến anh không nhìn
rõ được căn nhà trống hóac. Và như vậy…thì sẽ không còn cảm giác bị bỏ
rơi
Anh bước đến ô cửa sổ lớn nhìn ra vườn. Những giọt mưa lại bắt đầu rơi
Kiệt đốt ngọn nến đang đặt trên bậu cửa sổ
Một góc phòng sáng bừng lên
Mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa trong không khí
Là mùi lavender
Đôi mắt anh dán vào ngọn lửa yếu ớt run rẩy
Nhếch môi cười, anh thổi tắt nó
Bóng tối một lần nữa bao trùm
- Happy birthday to….me
Lời thì thầm của anh lọt thỏm vào bóng tối sâu hun hút.
Chap 23
Buổi sáng đến và những tia nắng len lỏi qua những ô cửa sổ khiến Kiệt dần dần mở mắt
Kiệt lại đi xuống căn bếp quen thuộc
Và lại gặp người con gái quen thuộc
Anh nhẹ nhàng đi tới
Vòng tay qua eo của Chi
-Chào buổi sáng vợ yêu!
-Bỏ tay ra ngay nếu anh kô muốn gãy xương sường - Chi nói và chuẩn bị tư thế cho Kiệt mấy cái đấm vào bụng
-Đùa cô chán thật đó, thôi ăn sáng - Kiệt nói và ngồi vào bàn ăn
------------Tại trường KEY---------------
-Này đến trường rồi - Kiệt nói khi thấy Chi vẫn còn ngồi yên bất động
Kiệt quay sang thì thấy Chi đang ngủ một giấc rất ngon lành
-Chắc tối qua kô ngủ được đây mà - Kiệt vừa nói vừa lắc đầu và nở nụ cười
Kiệt nhẹ nhàng lấy tay gạt mấy sợi tóc buông xuống mặt Chi. Kiệt lấy tay mình quệt lên mặt Chi và đưa tay lên mắt nhìn
Quả nhiên Chi make-up
Sao khuôn mặt cô ấy thánh thiện và yên bình đến thế
Không được, mày đang nghĩ gì vậy Kiệt?
Kiệt không suy nghĩ nữa và quyết định đánh thức Chi dậy
-Ôi trời! Sao tôi có thể ngủ quên được nhỉ? Sắp muộn học rồi! - Chi nói xong thì 3 chân 4 cẳng chạy lên lớp
Kiệt nhìn theo Chi và nở một nụ cười nhẹ nhàng
------------Tại căn-teen trường------------
-Này! Dạo này tôi thấy hai người bất thường à nha - Nhi nói và liếc cái mắt sang Chi
-Bất thường gì chứ! Mà hôm qua tớ với anh ta đã có một nụ hôn đó. Lần
này các cậu chết chắc rồi. Dám chơi với tớ à - Chi nói và nở nụ cười
lớn
-Ôi trời kô phải chứ! Người xấu như cậu anh ta cũng kiss ư? - Nhi kô tin vào tai mình luôn
-Này tớ thấy khả nghi lắm - Ly nhíu nhíu mày suy nghĩ - Không lẽ nào
người nổi tiếng như Kiệt chỉ hẹn với cô gái xinh đẹp mà người như cậu
thì.... Cùng lắm thì được cái dáng chuẩn thôi. Hình như anh ta đã đoán
được gì đó rồi
-Nhưng vấn đề đã xảy ra là Dương thích tớ. Tớ không biết phải đối diện với anh ta như thế nào đây! - Chi than thở
-Trời! Sao Chi nhà ta may mắn thế! Được những hai hotboy thích - Nhi trêu Chi
-Tớ thấy cậu cứ hành động bình thường là được. Người thích cậu và cậu
thích ai chỉ có cậu biết thôi. Nên bọn tớ cũng chẳng biết khuyên cậu thế nào cả - Nói xong Ly vỗ vai Chi thông cảm
-Thôi gần trống vào lớp rồi đó! Đi thôi nào các bạn - Nhi
-----------------Tại trước cổng trường KEY--------
Chiếc xe màu đỏ chóe đậu trước cổng trường khiến không ít người quay lại nhìn, đặc biệt là các cô gái. Đó là một chiếc xe đắt tiền, nhưng lại
không phải lí do khiến các quý cô ngóai nhìn bằng ánh mắt vừa chiêm
ngưỡng vừa thèm thuồng, mà chính là người ngồi sau tay lái
Đáp lại những ánh nhìn đó, Dương chỉ đơn giản mỉm cười. Và điều này càng khiến các bà các cô chết ngất. Thì có sao, chỉ là một nụ cười
- Anh làm cái quái gì ở đây thế hả?
Giọng nói quen thuộc vang lên bằng một âm điệu khá hằm hừ. Nụ cười trên mặt anh càng sáng rực khi nhìn thấy Chi
Dương bước xuống, mở cửa xe cho Chi trong khi cô đang nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn
- Tôi sẽ không lên đâu
Chữ “tôi” phát ra từ miệng Chi khiến anh biết rằng cô đang rất giận.
Nhưng Dương không có chút nao núng mà vẫn tiếp tục nở nụ cười chết người của mình
- Có thể em thích bị mấy chục cặp mắt nhìn chăm chăm nhưng anh thì không nên lên xe trước đi có được không?
Đến lúc này Chi mới chợt nhận ra là có rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống
Ngước lên liếc Dương một cái nảy lửa, Chi mở tung cửa xe và ngồi phịch xuống ghế
Dương bật cười trước vẻ mặt giận dữ của cô, nhanh chân vòng sang bên kia ngồi vào ghế
Từ xa…có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào vệt đỏ lướt đi trên phố
- Cô gái này thì không được, Dương ah
Giọng nói trầm trầm vang lên trong ôtô yên lặng
Xe dừng lại bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Chi lập tức bước xuống, đứng dựa vào lan can để cơn gió thổi bớt nỗi bực dọc trong lòng
Dương chậm rãi bước đến đứng cạnh cô, hướng mắt về những khoảng không phía trước
- Không lẽ anh đưa em ra đây để ngắm cảnh vậy thôi sao?
Giọng nói Chi đã dịu lại dù sự bực tức vẫn còn đâu đó
- Dĩ nhiên là không
- Vậy thì cho em biết sao anh làm vậy
- Theo em nghĩ thì tại sao?
- Ya anh đang cố tình chọc tức em đấy ah?
Vẻ mặt cau có của cô lần nữa khiến Dương phì cười. Ở cô gái này có cái
gì đó rất sống động, khác hẳn những cô gái xinh nhưng rỗng tuếch mà anh
đã từng quen
- Ok ok không đùa nữa
Anh giơ hai tay như có ý muốn đầu hàng rồi đưa mắt nhìn Chi, giọng nói trở nên nghiêm túc
- Em nhớ hôm qua lúc đưa em về anh đã nói gì không?
- Anh…nói cả đống ai mà nhớ được
Chi quay mặt đi, đưa tay lùa những sợi tóc vào vành tai để che đi sự bối rối trong mắt mình. Dĩ nhiên là cô không quên được rằng anh nói…thích
cô
- Anh nghĩ là em chưa quên được đâu nhưng anh vẫn sẽ nhắc lại. Anh đã nói là anh….
- Ya đủ rồi đấy Cao Nam Dương
Tiếng hét của cô bị gió tạt lõang bay lơ lửng trong không khí. Nhưng Dương không có vẻ gì phật ý, anh mỉm cười và nắm lấy tay cô
- Cho dù anh có nói ra hay không thì cả hai chúng ta đều hiểu điều đó mà. Em cần gì né tránh
Vẫn với nụ cười ngọt ngào trên môi, anh nâng bàn tay Chi lên và nhẹ
nhàng hôn nó. Cô chớp mắt đầy ngạc nhiên....rồi…cô phá ra cười
Tiếng cười lanh lảnh của cô bay lãng đãng vang vọng cả một góc phố yên tĩnh, như khuấy động mặt nước yên tĩnh dưới lòng hồ
Nụ cười trên môi Dương rơi xuống, thay vào đó là vẻ ngạc nhiên. Lần đầu tiên, anh thực sự bất ngờ
Anh đã từng quan hệ với nhiều phụ nữ. Ngây thơ, từng trải, lọc lõi hay
khó tính anh đều đã gặp qua. Nhưng tuyệt nhiên chưa hề có ai phá ra cười thế này khi anh hôn họ
Nhận ra cái nhìn kinh hãi của Dương, Chi cố nén cười nhưng những tiếng khục khục vẫn không ngừng phát ra từ cổ họng
Mãi một lúc sau, cô mới có thể thực sự ngừng cười
- Có gì…thú vị đến vậy sao?
Dương cố giữ giọng mình bình thản dù mắt anh vẫn còn mở to nhìn cô chăm chú
- Không…chỉ là…
Chi lại tiếp tục che miệng cười trong cái nhìn mỗi lúc một khó hiểu của Dương
- Chỉ là…lúc nãy anh làm vậy y hệt như trong mấy phim tình cảm hồi xưa mà bạn em hay xem. Thật sự là…rất mắc cười
Nói rồi Chi lại tiếp tục cười sặc sụa, mặc kệ Dương nhìn cô với khuôn mặt méo xệch
Trương Bảo Chi…đúng thực là không đóan trước được em sẽ làm gì đấy
- Anh nói thật đấy Chi. Anh thực sự thích em
Giọng nói mang đầy vẻ nghiêm túc của Dương khiến Chi thôi cười cợt. Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mặt anh
- Em tin là anh thích em
Dương hơi khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười của anh vụt tắt khi nghe câu nói tiếp theo của Chi
- Nhưng em chỉ đến với người yêu em và em cũng yêu người đó
Ngừng một chút, cô ngẩng lên, mỉm cười nhẹ nhàng
- Mà anh thì lại không yêu em phải không?
- Anh…
Lần đầu tiên, Dương bị một cô gái bắt bí đến mức không cách gì trả lời.
Nếu là với những cô gái khác, anh đã dễ dàng nói yêu họ. Nhưng cô không
phải những cô gái khác, cô là Trương Bảo Chi. Và anh không cách gì nói
dối cô. Chính anh cũng chẳng hiểu tại sao
- Anh thích em, điều này đúng. Bởi vì em khác những cô gái xung
quanh anh, em không thuộc về thế giới của anh. Cảm giác anh dành cho
em…giống như một thứ gì mới lạ nên anh muốn có được. Chỉ vậy thôi
- Chi….
Dương gọi tên cô nhưng rồi lại chẳng biết phải nói gì. Vì…Chi nói đúng. Hoặc chí ít, là một phần nào đó.
- Được rồi không cần giải thích. Chúng ta vẫn là bạn
Chi chìa tay đến trước mặt Dương, nghiêng đầu và khẽ mỉm cười
Vẻ mặt của cô lúc này thực sự rất dễ thương. Đến mức, Dương chỉ còn cách bật cười
- Ok bạn tốt
- Vậy cho nên…từ nay về sau đừng có làm mấy trò đó nữa. Mấy cô mà biết Cao Nam Dương tiếng tăm lừng lẫy tặng hoa tặng quà cho em thì chắc giết em chết tươi
- Họ không có bản lĩnh giết chết tiểu thư Trương Bảo Chi võ nghệ đầy mình, lại là người hầu của Kiệt đâu
- Anh…Sao anh biết em là tiểu thư?
- Truyện đó thì dễ thôi. Anh chỉ cần nhìn nhận một chút là ra
thôi mà. Nhưng em nên cẩn thận kẻo Kiệt biết đó. Em yên tâm là em làm
truyện gì thì anh không biết - Dương bật cười trước khuôn mặt méo xệch
của Chi
Nụ cười đầy ma lực trở lại trên môi Dương như nó vẫn luôn nằm ở đó. Chi cũng cười, rồi cô húych nhẹ tay anh
- Đến giờ em phải trở lại làm việc rồi
- Còn chưa hết giờ cơm trưa mà. Để anh đưa em đi ăn gì đó
- Thôi không cần. Ông chủ của em thì anh biết rồi đấy
Nói rồi cô rụt vai, le lưỡi làm như sợ sệt lắm khiến Dương phì cười. Anh nắm lấy tay Chi kéo cô đi
- Được rồi. Anh đưa em về đây
Vệt đỏ rực lại lần nữa lao đi
Bờ sông…vẫn lồng lộng gió
Dương dừng xe trước cổng công ty. Anh ngồi yên, không bước xuống mở cửa như cách anh vẫn hay làm vì biết rằng Chi sẽ lại từ chối
Khi cô đẩy cửa bước xuống, Dương lên tiếng
- Chi ah?
- Huhm?
Tiếng gọi của anh khiến Chi quay lại, chớp mắt nhìn anh
- Nếu một ngày nào đó anh thực sự yêu em thì sẽ như thế nào?
- Sẽ rất tức cười
Chi bật cười trả lời. Nhưng rồi nhận ra gương mặt Dương có phần nghiêm túc nên cô thôi cười giỡn
- Hiện tại anh không yêu em. Điều này là sự thực. Nhưng…nếu một ngày nào đó, anh phát hiện mình thực sự yêu Chi thì sao?
- Hm…
Cô hơi cắn môi, nhíu mày suy nghĩ
- Thì….anh cứ nói với em. Em không hứa chắc là mình sẽ chấp nhận
anh. Nhưng…ít ra cả hai chúng ta đều thỏai mái phải không?
Cô nói rồi lại mỉm cười. Tự nhiên, Dương cũng cười theo
Phải, chỉ cần bản thân cảm thấy vui là được mà
- Thôi trễ giờ rồi. Em phải vào đây
Vừa nói Chi vừa quay người định bước xuống nhưng Dương lại lần nữa giữ cô lại
- Còn một chuyện này..anh muốn em hứa
- Anh cũng đòi hỏi nhiều thật đó. Nhưng nể tình anh đến tận đây, nói đi. Em sẽ xem xét
- Hứa với anh, đừng bao giờ yêu Kiệt
Đôi mắt nâu trong vắt của Chi mở lớn trước lời đề nghị kỳ quặc của Dương. Khi cô chưa kịp hỏi, thì anh đã tiếp
- Em có thể yêu bất cứ người nào. Ngọai trừ Kiệt. Hứa với anh có được không?
- Nhưng…tại sao?
Nhận ra sự ngạc nhiên và bối rối trong mắt Chi, Dương khẽ nhíu mày
- Vì trong trái tim của nó không còn khỏang trống nào dành cho em nữa
Chi nhăn mặt. Lời giải thích của Dương càng khiến cô thấy rối mù lên
- Em…không thích Kiệt đó chứ Chi
- Em không thích nhưng cũng thể hứa với anh được
Không đợi Dương trả lời, Chi đẩy cửa, chạy thật nhanh vào trong
Bước chân cô chậm dần lại theo những dòng suy nghĩ
Thái độ kỳ lạ của Dương không khỏi khiến cô suy nghĩ
Tại sao lại bắt mình hứa như vậy nhỉ? Chẳng phải họ là bạn rất thân sao? Trái tim không còn khỏang trống? Nghĩa là gì?
Ya điên mất
Sao mình phải suy nghĩ về gã khốn đó cho nhức óc vậy chứ
Chi lắc mạnh đầu, cắm cúi bước đi
Bỗng cô thấy mình va vào cái gì mềm mềm và âm ấm
Ngước lên, khuôn mặt quen thuộc đang nhìn cô chăm chú
- Anh…?
- Quá giờ cơm trưa 15’ rồi đấy trợ lý Chi
Giọng Kiệt vang lên đầy tính mỉa mai khiến Chi nổi cáu. Nhưng cô biết mình sai nên không cãi lại
- Xin lỗi tôi về muộn
Chi khẽ cúi đầu rồi định lách qua người Kiệt bỏ đi nhưng anh đã chụp lấy cánh tay cô thật nhanh
- Lúc nãy cô đi đâu?
- Ra ngòai
- Với ai?
Những câu hỏi như tra khảo của Kiệt làm Chi phát cáu. Cô ngẩng phắt lên, nghênh mặt mình anh
- Vấn đề này hình như không liên quan đến anh thì phải
- Cô là nhân viên của tôi mà bỏ ra ngòai trong giờ làm việc thì
đó là chuyện của tôi. Hơn nữa cô có quan hệ với bạn tôi thì lại càng
liên quan đến tôi
- Sao anh biết tôi đi với bạn anh? Anh theo dõi tôi?
Chi hỏi lớn tiếng khiến mấy nhân viên đi ngang qua đồng lọat ngóai lại nhìn. Nhận ra mình hơi quá, cô thấp giọng
- Rốt cuộc anh muốn cái quái gì đây hả Hoàng Gia Kiệt?
Không trả lời, Kiệt kéo Chi đi xềnh xệch
- Này anh….
Cô hét lớn và cố gỡ tay mình ra. Nhưng chính bản thân Chi cũng biết rằng mình không thực sự muốn chống cự. Vì nếu cô dùng hết sức, có 10 Hoàng
Gia Kiệt cũng khó lòng kéo cô đi được
Kiệt đẩy mạnh cửa cầu thang thóat hiểm, đẩy Chi vào trong rồi đóng sập cửa lại
- Anh lên cơn gì nữa đây?
Lúc này không còn gì để giữ ý, cô hét lớn
- Có thể cô thích bị người khác soi mói nhưng tôi thì không
Kiệt vẫn giữ vẻ mặt bình thản trong khi Chi thấy đầu mình như sắp bốc khói đến nơi
- Vậy bây giờ anh muốn cái gì? Làm ơn nói nhanh để tôi còn lên làm việc
Cố dằn cơn giận xuống, Chi nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất có thể
Kiệt không đáp mà đưa mắt nhìn Chi chằm chằm
Nhận ra cái nhìn có phần khác thường của anh, cô nhíu mày
- Chuyện gì?
Anh chầm chậm bước về phía Chi. Cô vẫn đứng yên, hất mặt nhìn anh đầy thách thức
Một người cứ bước. Một người đứng yên
Cuối cùng dĩ nhiên là đụng vào nhau
Chi vẫn ngẩng cao mặt, không có chút gì sợ hãi dù cô thấy ruột gan mình đang nóng dần lên
Kiệt đứng sát cạnh Chi, vẫn cứ nhìn cô như thế
Rồi thật chậm, anh cúi xuống
Cho đến khi hai gương mặt gần như chạm vào nhau
- Nè anh….
Chi giơ tay muốn đẩy Kiệt ra nhưng anh đã chụp lấy tay cô. Cô không phản kháng mà mở to mắt nhìn anh
Đột ngột, Kiệt cúi xuống thêm chút nữa
Môi anh chạm vào môi cô
Kiệt dừng lại khỏang vài giây, chờ đợi một hành động bạo lực nào đó
Không có
Chỉ có đôi mắt nâu trong vắt mở to đầy sửng sốt
Kiệt tiếp tục
Anh dùng lưỡi mình mở miệng Chi, tách hai hàm răng đang cắn chặt vào
nhau của cô. Rồi anh cuốn lấy cô vào thứ cảm giác ẩm ướt và ấm nóng
Chi đứng yên, không đồng tình mà cũng không phản đối
Hàng trăm tiếng nói hét lên trong đầu bảo Chi dừng lại. Bảo cô đẩy Kiệt ra và cho anh một bạt tai
Nhưng cô làm không nổi
Chi thấy người mình như bị đông cứng lại.
1s….2s….1phút…2phút
Kiệt buông Chi. Anh đứng thẳng người, nhướng mắt nhìn cô như muốn hỏi
“Thế nào? Cô thích nụ hôn vừa rồi chứ?”
Bản mặt Kiệt khiến Chi thấy máu mình như sôi lên. Và nó khiến cô cảm nhận được cơ thể mình không còn bất động
Chi giơ tay tát và mặt Kiệt. Thật mạnh. Đến mức khiến khóe môi anh rướm máu
- Đi chết đi đồ khốn
Hét lớn, Chi co chân làm một cú lên gối hòan hảo. Và điểm dừng của cô là….phần dưới của Kiệt
Anh há hốc miệng, ôm lấy chỗ đau với khuôn mặt tái mét, hai mắt trợn trừng nhìn cô đầy “óan hận”
Sau khi tống thêm cho Kiệt một đấm vào ngực, Chi phủi áo bỏ đi
Anh vẫn đứng sững tại chỗ, mặt mày xanh lét đến đáng thương
Một lúc sau, tiếng chuông điện thọai vang lên. Kiệt bắt máy nói gì đó rồi cũng bước ra ngòai
Cả hai đều không biết rằng…chỗ mình vừa đứng là đối diện với camera chống trộm.
Chap 24
Chi khóc và cũng kô hiểu sao mình lại đau lòng đến vậy
Sao anh ta lại đối xử với mình như vậy chứ?
Hàng lọat câu hỏi xuất hiện trong đầu Chi và càng làm muốn khóc hơn vì cái hành động vừa rồi của Kiệt
Sau đó, cô quyết định nghỉ ngày hôm nay
--------------Tại phòng làm việc của Kiệt-----------
Sao mình lại làm vậy nhỉ?
Sao mình lại cảm thấy tức khi thấy Chi đi cùng Dương
Kiệt bất chợt nhìn thấy tấm ảnh để trên mặt bàn
Linh à! Có lẽ anh phải tạm biệt em thật rồi
Tạm biệt em Linh à!
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng yên ắng
Và Kiệt quyết định đi tìm Chi
-Thư kí Hoa! Thư kí Chi đâu rồi! - Kiệt hỏi khi kô thấy Chi ngồi ở bàn làm việc
-Dạ thưa giám đốc làm thư kí Chi xin nghỉ buổi hôm nay - Thư kí Hoa trả lời với vẻ mặt đầy ngạc nhiên khi thấy Kiệt cuống quýt đòi gặp thư kí
Chi
Không nói thêm câu nào nữa, Kiệt lao ngay đi xuống nhà xe và về nhà tìm Chi
--------Tại nhà Kiệt----------
Vừa về đến nhà, Kiệt kô thấy ai
-Kô hiểu cô ta đi đâu nữa?
..................
-À! Mấy đứa bạn của cô ta - Kiệt hét to khi nhớ ra là Chi hay đi cùng mấy nhỏ Ly và Nhi
Ngay lập tức Kiệt gọi cho Ly và Nhi hẹn gặp
-Này, mấy cô có biết Chi hay đến đâu những lúc buồn không?
-Hả????Buồn hả????? - Ly và Nhi hét to khi thấy Kiệt nói là Chi có chuyện buồn
-Cũng không hẳn buồn. Chuyện là do tôi gây ra cả. Để tôi kể cho các cô nghe
...........................
-À thì ra là như vậy - Nhi vừa nói vừa cười - Thế anh kiết đó không phải là khuôn mặt thật của Chi rồi à?
-Các cô tưởng mấy trò vặt đó lừa được tôi hả? Nào bây giờ thì nói mau lên
-Thường thường khi có chuyện buồn thì Chi hay về nhà nói chuyện với ba
nó, rồi nó sẽ đi đến 1 nơi. Nhưng nơi đó thì chúng tôi không biết. Vì
vậy anh phải đến hỏi bác Trương
Vừa nghe xong Kiệt lao ra ngoài đi luôn và không thèm chào hai vị tiểu thư
------------Cùng lúc đó tại công ty Kiệt-------------
Ở trước cổng đợi thang máy, ông Hoàng đang đứng đợi
-Này! Cậu nghe tin gì chưa? - 1 nhân viên hỏi nv khác
-Chưa chuyện gì vậy?
-Tổng giám đốc Kiệt thích thư kí Chi đấy
-Hả????? Đúng kô vậy? Làm sao mà một người đẹp như tổng giám đốc Kiệt lại thích cái con nhỏ xấu như ma đó chứ
-Đúng mà. Thấy bảo là có một nhân viên canh camera chống trộm nhìn thấy
tổng giám đốc ôm hôn nhỏ Chi đó. Rồi lại còn bị nhỏ Chi đó đánh lại luôn
-Sao tội nghiệp tổng giám đốc vậy? Nhỏ đó xấu được Tổng giám đốc để ý đến rồi lại còn làm cao
Và họ không hề biết rằng cuộc nói chuyện đó đã lọt hết vào tai ông
Hoàng. Ngay lập tức ông Hoàng đã cho người đi chứng thực điều này
-Dạ thưa chủ tịch là chuyện giữa Tổng giám đốc và thư kí Chi là hoàn toàn đúng ạ
-Rồi! Anh ra ngoài đi - Nói xong ông Hoàng nở 1 nụ cười tự mãn
----------Tại biệt thự nhà họ Trương---------
-Dạ thưa bác! Cháu là Kiệt và cháu muốn biết Chi hiện đang ở đâu ạ? - Kiệt nghiêm túc nói với ba Chi
-Nhưng tại sao tôi lại phải nói cho anh biết nhỉ? Anh có biết là vì anh
mà con gái tôi nó buồn và khóc suốt kô? - Ba Chi tức giận nói
-Dạ cháu xin lỗi. Cháu cũng không cố ý đâu ạ. Chỉ là... Chỉ là... - Kiệt ấp úng
-Chỉ là gì?
Ba Chi vừa dứt lời thì có cuộc điện thoại
-Alo! - Ông Hùng nhẹ nhàng nói
-Tôi là ba Kiệt đây! Tôi vừa nghe được chuyện của hai đứa chúng nó ông ạ - Ông Hoàng vui mừng nói
-Ông kể cho tôi đi. Con Chi nhà tôi về khóc suốt. Hỏi mà nó chẳng chịu nói gì cả? Chỉ bảo là ngày mai xin thôi việc
-Chuyện là thế này..............
-Mà thằng Kiệt nhà ông đang ở nhà tôi này. Nó bảo là nói cho nó chỗ của Chi
-Ông nói đi. Vì hạnh phúc của hai đứa chúng nó mà
-Này ông! Nể ông tôi mới nhẹ nhàng thế đây. Chứ con ông nó làm con tôi khóc tôi chưa đánh nó là may rồi đó
-Thôi được rồi. Ông mau nói cho nó biết đi. Ông thích đánh thì đánh tôi cũng được
-Được rồi. Chào ông
Kiệt không hiểu ba Chi nói gì mà cứ quay ra nhìn mình liên tục
-Này cậu, con tôi nó đang ở mộ của mẹ nó. Ở......
Vừa nghe xong nơi ở của Chi thì Kiệt đi ngay và quên không chào "ba vợ tương lai "
-------------------Tại mộ mẹ Chi------------
-Mẹ ơi! Con không hiểu sao khi nghe thấy Dương nói là Kiệt không còn chỗ trống cho con thì con cảm thấy tim mình đau lắm mẹ ạ
Con muốn ngất khi nghe thấy những lời đó
Sao anh ấy lại hành động như vậy với con
Có phải con đã thích Kiệt không mẹ
Chi vừa nói vừa khóc
Kiệt vừa đến thì nghe được những lời nói của Chi
Anh vui lắm
Nhưng anh không biết liệu mình có đem lại hạnh phúc cho cô hay không?
Tự dưng ở đâu đó xuất hiện một ông cụ
-Này chàng trai! Không nên đứng đây! Chỉ nhìn từ xa thì làm sao biết rõ người ta ra sao và mình như thế nào?
-Ông nói gì? Cháu không hiểu?
-Cháu nên lại đó với cô bé đi. Ta thấy nó khóc suốt từ lúc đến đây rồi.
Mà yêu nhau thì kô nên chần trừ, không hạnh phúc sẽ vụt qua đó
-Dạ vâng cháu hiểu. Cảm ơn ông
Ngay lập tức Kiệt chạy ra chỗ Chi
-Chi ah - Anh nhẹ nhàng nói
-Anh đến đây làm gì? - Chi nói và vẫn kô ngừng khóc
-Anh xin lỗi vì những hành động vừa rồi. Chỉ là...
-Chỉ là sao?
-Anh ghen với thằng Dương thôi - Kiệt nói và cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ
Một lúc sau, khi thấy Chi vẫn còn khóc. Kiệt chạy đến ôm Chi vào lòng và nói
-Anh chỉ nói lần này thôi nha nên nghe cho kĩ nha "Anh yêu em Chi à "
Nghe xong Chi đứng sững người vì bất ngờ. Thực ra cô cũng yêu anh nhưng
vì anh lúc nào cũng trêu tức cô cả nên cô cũng phần nào rất ghét anh
-Em cũng yêu anh - Chi thì thầm nhỏ bên tai Kiệt
Không gian lúc này dường như ngừng trôi cho đôi bạn trẻ
Không khí lúc này dường như đang có lễ hội vậy
Vui vẻ
Hạnh phúc
Đâu đó, trong một chiếc xe ôtô cũng có hai ông bạn đang vui mừng không kém
-Ông thấy tôi đóng đạt kô? - Ba Kiệt
-Quá đạt luôn. Nhưng về cái vụ đó đó thì biết nói sao với bọn chúng hả ông
-Thôi cứ để chúng nó yêu đã. Đến khi nào gần đến ngày đó thì báo chúng cũng được
--------------Tại nhà Kiệt--------------
-Này em! - Kiệt nói
-Hmmm???
-Hôm nay em nghỉ không xin phép xếp nên phạt sao nhỉ?
-Sao lại kô xin phép. Em nhờ chị Hoa nói với anh rồi mà - Chi ngạc nhiên nói
-Nhưng nội quy công ty là phải viết đơn xin phép nghỉ rồi gửi đến Tổng
giám đốc mà - Kiệt nói tỏ vẻ mình đúng (Thực ra là làm gì có chuyện đó)
-Được rồi. Thế anh tính sao thì tính nhưng đừng quá đáng à nha - Chi nói và đứng ra xa
-Chuyện này dễ cực luôn - Kiệt nói và nháy mắt một cái làm Chi không hiểu gì cả
-Chuyện gì mà nháy mắt thế?
Kiệt liền chạy lại chỗ Chi và thì thầm vào tai Chi
-Em hãy trở lại con người thật đi. Nhìn em thế này anh thấy.......
Câu nói bỏ lửng của Kiệt làm Chi tức và ngay lập tức Kiệt lại hứng chịu cú đấm từ Chi
-Dám nói em thế à. Mà thôi việc đó thì dễ thôi mà
Nói xong Chi liền chạy lên phòng mình và trở lại đúng thành con người thật của mình
......................
Chi nhẹ nhàng bước xuống chỗ Kiệt. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy Chi
như vậy nhưng Kiệt vẫn thấy rất bất ngờ với vẻ đẹp của Chi
-Em xinh hơn anh tưởng tượng đó - Kiệt trêu Chi
-Anh nhìn thấy em rồi mà. Mà định trêu gì đúng không? Trêu em thì liệu hồn - Chi nói và giơ nắm đấm lên trước mặt Kiệt
-Thôi anh sợ rồi! Mà em thay quần áo đi. Đi ăn với anh
-Ăn ở nhà đi, em ngại đi lắm - Chi nói mặt phụng phịu nhìn rất đáng yêu
-Kỉ niệm ngày đầu tiên yêu nhau làm sao làm qua loa được - Kiệt nói tỏ vẻ kô hài lòng
-Đã thế lại càng không được đi. Anh và em sẽ đi siêu thị mua đồ rồi về nấu - Chi nói và cười gian kô chịu được
..............................
-Biết thế này anh chẳng yêu em nữa. Đáng ra vợ phải nấu cho chồng ăn chứ. Ai đời đằng này......
-Không yêu em nữa thì thôi. Em đi. Mà vợ chồng gì ở đây hả? Nói linh tinh em đánh giờ
Đúng là đôi Chi - Kiệt chỉ có hai người này suốt ngày cãi nhau kô thấy chán (Nhưng Kiệt thì luôn thua Chi)
------------Sáng hôm sau tại trường KEY-----------
-Ai chà chà! Bắt gặp nha. Sao hai người tình cảm nhanh thế - Nhi trêu Chi khi bắt gặp Chi và Kiệt nắm tay nhau trước cổng trường
-Tình cảm gì đâu? Mà này - Chi nói và ghé sát vào mặt Nhi và nói Tớ đã thắng rồi nha
-Này hai người nói gì vậy?
-Không nói anh biết được - Nhi và Chi đồng thanh nói
Ngay lúc đó thì Phong, Triều và Dương đi tới
-Này người này là ai vậy? - Phong chỉ tay vào Chi
-Đố biết ? -Nhi
-Học sinh mới hả? Nhưng công nhận học sinh mới lần này xinh thật à nha - Phong nói
-Mới cái đầu cậu ý. Bây giờ xin tuyên bố với mấy bạn "Đây là Chi và là người yêu của tớ, cũng có thể là vợ tương lại luôn"
Ngay lập tực Kiệt nhận ngay cái thụi vào xương sườn vì nói linh tinh
-Hả????? Chi á!!!!!!! - Phong và Triều hét to
-Tại vì một truyện nho nhỏ nên em phải cải trang xin lỗi mọi người nha
Nhưng khi nghe xong câu nói của Kiệt thì có một người đau lòng mà bỏ đi
-Dương! Anh Dương - Chi chạy đuổi với theo Dương.
Chap 25
Chi chạy đuổi theo Dương
Chạy mãi, chạy mãi
Bắt kịp được cánh tay của Dương
-Sao anh lại chạy như thế?
-Sao em lại yêu Kiệt cơ chứ? - Dương nói mà như hét lên
-Em biết là anh lo cho em, nhưng anh nhớ lời em chứ. Em chỉ đến với người yêu em và em cũng yêu người đó
-Thôi được rồi. Chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi - Dương nói và cố nở nụ cười - Mà em để khuôn mặt thật trông xinh thật đó
-Cảm ơn anh. Người đã luôn quan tâm đến em - Chi nói và ôm Dương
-Mà em cẩn thận nha. Anh cũng không biết là thằng Kiệt nó quên được Linh chưa? Nhưng nếu Kiệt mà bắt nạt em hoặc em có chuyện buồn thì đến tìm
anh bất cứ lúc nào nha
-Vâng - Chi hô to
.......................................
-Này! Hai người kô thấy là ôm lâu quá à - Kiệt tức vì thấy Chi đã ôm Dương quá lâu
-Cậu lo tôi cướp cô ý đi hay sao?
-Đúng vậy - Vừa nói Kiệt vừa lấy tay kéo Chi về phía mình và làm cả bọn được tràng cười sảng khoái
-Mà thôi kô đùa nữa đâu. Hai ngày nữa tớ đi sang Pháp rồi - Dương nói với mặt buồn buồn
-Sao tự dưng anh lại sang Pháp. Hay vì chuyện này - Chi
-Không phải vì chuyện này đâu mà ở Pháp anh đã có người anh yêu rồi - Dương nói xong làm mọi người ngạc nhiên đến suýt ngất
-Cái thằng này thế mà giấu kĩ thế - Phong tiến đến Dương mà đấm một phát vào bụng
-Mà cô ý tên gì vậy? - Kiệt tò mò hỏi
-Tao chưa nói được. Khi nào Chi và mày đám cưới thì tao sẽ giới thiệu vì thế nhanh mà cho chúng tao ăn kẹo nha - Dương trêu Kiệt
-Ôi trời thế chỉ còn lại bọn tao thôi à - Phong nói và lấy tay chỉ về phía Triều, Ly và Nhi
-Chẳng cần đâu. Có đôi có cặp cả mà - Chi nói - Ly với Triều và Nhi với Phong
-Này! Em là bà mối hả? - Kiệt thấy lạ khi thấy Chi ghép như vậy
-Không phải. Sau 1 khỏang thời gian tiếp xúc với các anh em cũng biết được tính cách của từng người chứ. Nên mới chọn như vậy
-Anh thấy như thế được đấy - Kiệt tỏ vẻ đồng tình với Chi
-Này mấy người yêu nhau thì chẳng đồng ý với nhau - Phong
-Không tin hỏi Dương - Chi và Kiệt đồng thanh nói
-Ừm tao thấy hợp lí đó - Dương suy nghĩ 1 lát rồi trả lời
-Mày chết rồi Dương ạ - Phong nói và nháy mắt cho cả bọn. Và Dương phải hứng chịu mấy phát đánh của mấy đứa bạn
Một lúc sau khi ra về Chi hỏi Dương
-Anh Dương này! Anh có người yêu rồi sao lại còn thích em - Chi tò mò hỏi
-Thực ra là anh cũng quý em lắm. Anh làm việc này là do bề trên giao phó thôi - Dương nói và nở nụ cười bí hiểm làm Chi chẳng hiểu gì cả
Thời gian thì luôn luôn trôi và song hành cùng nó là những sự việc xảy
ra. Bây giờ, Dương vẫn đang ở Pháp cùng girlfriend của mình. Phong và
Triều thì đều đã có bạn gái và bạn gái của họ đúng như lời bà mối Chi.
Việc quan trọng nhất bây giờ chính là hôn ước của hai họ Hoàng và Trương
====Tại nhà Chi=====
-Chi à! Ba có chuyện muốn nói với con - Ông Hùng căng thẳng khi phải nói chuyện này
-Chuyện gì mà căng thẳng thế ba
-À. Ngày mà bà con còn sống thì đã chơi thân với bà Kiệt rồi. Và để hai
gia đình thêm thân thiết hơn thì hai bà đã tạo ra 1 hôn ước là ngày 20/2 hai đứa sẽ chính thức là vợ - chồng
-Dạ!!!!!!!!!! Sao... Sao con chưa nghe thấy chuyện này bao giờ ạ - Chi quá bất ngờ về sự việc này
-Ừm. Tại vì bà dặn là gần đến ngày đó mới được nói. Thế con có đồng ý kô?
-Dạ con thì thế nào cũng được nhưng để xem nhà Kiệt ba ạ - Chi e thẹn nói
=====Tại nhà Kiệt=====
-Kiệt này! Ba có chuyện muốn nói với con - Ông Hoàng nhẹ nhàng nói
-Có chuyện gì ông nói mau lên - Kiệt nói giọng bực tức
-Con đừng ăn nói với ba thế được kô? Chuyện đó đã qua lâu rồi, ba cũng đã biết mình có lỗi rồi
-Thôi được rồi. Ông nói đi chuyện gì vậy - Kiệt hỏi để tránh nói chuyện đó
-À! Ngày bà con còn sống thì đã chơi thân với bà Chi nên hai bà đã lập
ra hôn ước cho hai con để hai nhà thêm thân thiết. Và đến 20/2 thì sẽ
gặp mặt hai nhà. Con đồng ý kô? - Ông Hoàng hỏi vui Kiệt
-Tùy ông - Kiệt nói thế nhưng thực ra biết thể nào ông Hoàng cùng đồng ý và trong lòng Kiệt như đang mở hội vậy
=======20/2 tại nhà hàng SAPO======
-Chào ông thông gia, ông đến lâu chưa? - Ông Trương hỏi ông Hoàng
-Cũng kô lâu lắm. Mà đợi con dâu của tôi thì đợi mấy tôi cũng đợi được - Ông Hoàng nói và cười
-Dạ cháu chào bác - Chi chào ba chồng
-Sao lại bác là thế nào? Phải là ba chứ - Ông Hoàng nói và cười lớn làm Chi ngượng chín mặt
-Con chào ba ạ - Kiệt chào ba vợ
-Tốt lắm, chào con - Ông Trương đáp lễ của Kiệt
-Mà ông Trương này tôi thấy chúng ta chẳng cần gặp nhau làm gì? Chúng ta ngày nào chẳng gặp nhau nên để hai đứa chúng nó nói chuyện với nhau
thôi
-Ông nói phải, chúng ta đi thôi - Ông Trương vừa dứt lời thì cả hai ông bố vẫy tay chào tạm biệt hai đứa con của mình
Cả hai đều bất ngờ với ngày này nên không khí dường như rất căng thằng,
cả hai chẳng nói với nhau câu nào cả. Nhưng cuối cùng thì người cất
tiếng trước lại là Kiệt
-Chúng ta đi chơi nha
-OK. Let's go - Chi nói xong thì cũng dắt tay Kiệt kéo đi luôn
Rồi cả hai lại được 1 chuyến tham quan Hà Nội luôn thể. Họ đi xem phim,
vườn thú, ngắm cảnh công viên rồi đi chơi,... và địa điểm cuối cùng của
họ là hồ Hoàn Kiếm - Một nơi vừa đẹp vừa thoải mái
-Em có ý kiến này - Chi lên tiếng trong không khí yên ắng
-Em nói đi
-Chúng ta đi mua đồ về nhà anh nấu ăn nha
-Hả???????? Lại như hồi trước hả? Anh lại nấu cho em ăn ư - Kiệt vừa nói vừa bĩu môi trông rất đáng yêu
-Ôi ông chồng trẻ của em đáng yêu quá cơ - Chi vừa nói vừa lấy tay áp lên má Kiệt
-Sao anh phải rước họa vào thân thế này nhỉ? - Kiệt nói và dắt tay Chi đi
========Tại nhà Kiệt========
-Ai cho hôn em hả? Kiệt mỉm cười, anh cũng cảm nhận được cô vợ nhỏ của mình lại muốn chơi trò gì nữa đây?
-Vợ anh, anh hôn, ai cấm được nào?
-Ai là vợ anh, đã đăng ký kết hôn đâu!
-À ừ nhỉ? - Anh cười xều xòa - Nhưng nói mới nhớ chúng ta chưa đủ tuổi đăng kí kết hôn đâu
Suy nghĩ một lúc rồi Chi nói "Chờ em tý chút". Chi dứt lời thì chạy ngay lên phòng mình và một lúc sau cô đã quay lại cùng với 1 tờ giấy
-Giấy gì đó em?
-Giấy đăng kí kết hôn - Chi nói mặt tỉnh bơ
-Hả????????? - Kiệt mắt chữ A mồm chữ O nhìn bà vợ trẻ của mình
-Nhà nước chưa làm được thì mình làm được. Em làm cái này chỉ cần anh và em "kí tên điểm chỉ" là được- Chi nói và cười lớn
-Nếu đã có giấy thì sao thiếu nhẫn chứ - Kiệt nói và đưa ra một cái nhẫn đôi rất đẹp
(Hình chỉ mang tính minh họa thôi nha)
----------Sáng hôm sau------------
-Chi ơi - Kiệt gọi khi thấy sáng sớm chẳng có ai cả. Vào học Chi thì thấy một bức thư để ngay trên bàn làm việc
<<<<Bức thư Chi gửi Kiệt>>>>
Kiệt à, anh đừng ngạc nhiên hay giận khi em ra đi nhé! Em ko
bỏ anh đâu, em đã là vợ của anh rồi thì em ko bỏ đi đâu! Em muốn anh
phải sang Nhật tu nghiệp, em muốn anh trở về phải trưởng thành và bản
lĩnh hơn, anh cũng phải giúp công ty xây dựng của ba anh nữa chứ. Kiệt
à, chúng ta còn trẻ, hãy thực hiện những mơ ước của mình trước khi xây
dựng gia đình, như thế mới được trọn vẹn! Em cũng có những mơ ước riêng
và thật ích kỷ nếu cứ giữ mãi anh bên cạnh. Anh yên tâm là em vẫn sẽ đeo nhẫn cưới để ko ai dám đến gần em đâu! (Anh cũng vậy đó, ko là coi
chừng, em cũng có tay mắt theo dõi anh đó!). Đừng cố tìm em, hãy chú tâm vào việc học của anh để 4 năm trôi qua thật nhanh nhé! Nếu anh bỏ mặc
tất cả để tìm em thì em thề, em sẽ ko nhìn mặt anh nữa đâu (e ko có hăm
dọa đâu đấy!). Em cũng sẽ đi du học, chúng ta hãy cùng thực hiện những
giấc mơ của riêng mình trước khi gặp lại nhau nhé! Em yêu anh, chồng à.
Trương Bảo Chi!
==========Sân bay quốc tế Nội Bài! – mọi chuyện bắt đầu tại đây khi Chi
trở về VN và nó có kết thúc ko khi Kiệt rời VN, hay đó lại là sự mở đầu
cho một câu chuyện khác?
(Mày đúng là đồ ngốc đấy Hoàng Gia Kiệt, sao lại ko nhận ra những việc
làm khác thường của cô ấy vậy, Chi ah, em cứ đưa anh vào tròng hoài, em
biết anh sẽ nhớ em lắm ko hả? Nhưng tha cho em đó, đã chịu gọi anh là
chồng rồi, vậy thì 4 năm sau ko được chối đó! Chắc chắn việc nào có sự
nhúng tay của ba mình và ba vợ rồi, nên chắc chắn Chi sẽ an toàn. Chi
àh, anh sợ em rồi đó! Anh sẽ nghe lời em lần này nhưng đừng có để anh
bắt được em, anh sẽ phạt em cái tội mất tích như thế này đấy!)
=====Và chuyến bay cất cánh sang Nhật sau 3 ngày, Phong, Triều và bạn gái của họ là Ly và Nhi đều ra tiễn Kiệt.
-Anh qua bển mà có lén phén với con nhỏ nào thì coi chừng em! Nhi giơ
nắm đấm dọa Kiệt, cả Phong và Ly cũng giơ nắm đấm và ra hiệu họ ủng hộ
Nhi.
-Nhìn mới thấy con Chi này này đáo để thật. Này anh Phong, mọi người đi
hết hay anh cũng đi đi, vì hạnh phúc gia đình - Nhi nói và cười đểu với
Phong
-Cái gì? Anh thấy anh mà đi thì em thiệt thôi đó
..............................
Cả Kiệt và Triều nãy giờ bực bội khi thấy hai cái đôi Phong-Nhi tình tứ
quá thể! Lúc nào nghe họ nói thì như cãi nhau nhưng lại ôm eo, nắm tay
thế kia, còn liếc mắt đưa tình, lâu lâu Phong còn hôn Nhi nữa chứ! Thật
ngứa mắt với một chàng trai ko biết vợ đi đâu, và một chàng trai cũng
sắp phải sang Hàn Quốc du học mà Ly thì ko chịu đính hôn. Cả hai ném cho Phong cái nhìn bất mãn nhưng anh vẫn thản nhiên coi như ko hay biết!
Mọi chuyện có vẻ khá êm xuôi với mọi người, họ đã tìm gặp được những
thiên thần của đời mình và chỉ cần thời gian thì họ và những thiên thần
sẽ cùng hội ngộ về nơi đây, cùng nhau sống lại những giây phút ấm cúng
bên nhau. Kiệt vẫy tay chào mọi người và mỉm cười quay lưng bước đi, họ
nhìn theo bóng anh khuất dần, và họ vững tin khi thấy nụ cười trên môi
cùng chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út, và họ biết sự chia cắt này
thật sự ngọt ngào và 4 năm sau, họ lại sẽ nhìn thấy cặp vợ chồng này
quấn quít bên nhau như chưa hề chia cắt! Một chuyến bay chở theo hai
trái tim đang hòa chung nhịp đập, sự chia ly chưa bao giờ lại ngọt ngào
và hứa hẹn ngày trở về như vậy... thời gian làm cho họ hiểu và trân
trọng những giây phút bên nhau nhiều đến cỡ nào... Họ sẽ trở về, sẽ tự
tin và trưởng thành hơn nhưng trên hết, tình yêu của họ sẽ thăng hoa
thêm một bậc nữa...
Hết phần 1
Chúc các bạn online vui vẻ !