Duck hunt
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện teen - Yêu phải Hotboy - trang 1

“Người ta bảo với tôi trai đẹp chỉ để ngắm mà thôi”.

Nhiều ngày qua cứ hễ mỗi lần vừa đặt chân vào trường là y như rằng tôi lại nghe loáng thoáng bên tai chuyện các sinh viên bàn tán về một anh chàng hotboy nổi tiếng toàn trường về các khoản đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi, hát hay, nhảy đẹp và điều quan trọng là anh chàng hoàn hảo trên cả tuyệt vời.

Tôi là Khiết Linh sinh viên năm nhất vừa nhập học được hơn một tuần nên chẳng hề biết mặt mũi anh chàng hotboy như mọi người thường nói là như thế nào?, tôi không biết anh ta cao hay lùn, mập hay ốm, mặt tròn hay méo, da đen hay trắng nhưng trong trí tưởng tượng của tôi chắc chắn rằng anh ta phải rất hoàn hảo thì mới được mọi người cả nam lẫn nữ ngưỡng mộ và ghanh tỵ mà phong tặng danh hiệu hotboy thế kỉ hai mươi mốt.

Vốn là một cô gái hay tò mò khám phá, tôi nhanh chống lao đầu vào tìm hiểu về anh chàng hotboy đó để xem anh ta như thế mà suốt ngày đi đâu tôi cũng nghe mọi người bàn tán, thế nhưng đã gần một tháng trôi qua mà tôi vẫn chưa biết được mặt mũi anh ta ra sao, có chăng cũng chỉ là được nghe được thêm vài câu chuyện khá thú vị về anh.

Một hôm ngồi trong căn tin cùng đứa bạn thân tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của một nhóm nữ sinh cấp trên ngồi bàn đối diện, họ nói về anh ta với vẻ mặt trông rất phấn khởi nhìn mặt người nào cũng thật rạng ngời đến chói lóa.

Nghe đâu anh ta tên gọi Kỳ Quân là sinh viên năm hai, con đại gia thứ thiệt mà lại là con một nên được cưng chiều hết mực, và cũng chính vì lẽ đó mà anh ta ăn chơi rất ư là hết mình, về khoản tiêu tiền anh ta được so sánh với công tử Bạc Liêu, bên cạnh đó anh ta có rất nhiều tài lẽ mà nổi bậc nhất phải kể đến giọng hát và những điệu nhảy của anh trông nó thật điêu luyện và chuyên nghiệp làm sao, mặc dù tôi chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy điều đó.

Thêm một điểm xứng đáng để anh ta nhận được danh hiệu hotboy chính là thành tích học tập đáng nể của anh, mặc dù là một anh chàng đào hoa, ăn chơi có số nhưng anh ta lại học rất giỏi khó ai mà theo kịp…, nghe qua bao nhiêu đó thôi cũng đã làm cho con người ta phải thật là ngưỡng mộ.

Quả thật sức hấp dẫn của anh ta quá mạnh, càng nghe mọi người nói tôi càng tò mò muốn biết mặt anh ta càng sớm càng tốt, để xem anh ta có phải là một mẫu người, một chàng hoàng tử trong mơ mà nhiều nữ sinh thầm ao ước được sánh đôi hay không?.

Như thường lệ tiếng chuông thay tiếng trống trường vang lên dấu hiệu của sự kết thúc một ngày học tập mệt mõi đã qua, sau khi thầy bước ra khỏi lớp nhỏ lớp trưởng người cằm đầu lớp tôi tranh thủ cho tập sách vào túi xách rồi chạy thụt mạng ra khỏi lớp kèm theo câu nói.

_Ai muốn ngắm hotboy thì nhanh chân theo tao ra nhà xe

Lời nói của nhỏ lớp trưởng bỗng trở nên có giá trị chưa từng thấy trong cuộc đời làm lớp trưởng bất đắc dĩ của nó, cả lớp tôi mà hăng hái nhất phải kể đến đám nữ sinh chúng nó tranh dành xô đẩy nhau dành đất mà chạy như đang bị ma đuổi chỉ để ngắm duy nhất một người được gọi là hotboy.

Nói đi thì cũng phải nói lại, trong đám nữ sinh đó còn có cả tôi và nhỏ Nhã Quyên đứa bạn thân không thể nào thân hơn được nữa của tôi, nhưng có lẽ do chúng tôi hơi nhỏ con người lại mỏng nên nhanh chống bị bỏ lại phía sau mặc dù rất cố gắng nhưng hình như là thiếu may mắn.

Nhỏ Nhã Quyên rất cứng rắn nó không chịu bỏ cuộc mặc dù bị bỏ lại một đoạn khá xa nó vẫn kéo lấy tay tôi vừa chạy vừa thở vừa ra sức nói.

_Nhanh lên, sắp tới rồi, sắp được xem hotboy rồi

Mặc dù tôi rất muốn một lần được nhìn thấy mặt chàng hotboy nhưng vì quá mệt mỏi nên tôi đã quyết định bỏ cuộc, tôi dừng lại bỏ tay nhỏ Nhã Quyên ra rồi ngồi xuống một góc hành lan vừa tranh thủ thở vừa gắng gượng nói.

_Thô..i…không…đi nữa, m..ệ…t..quá…Quy…ên…ơi…

Thấy tôi như vậy nó liền động viên.

_Cố gắng một chút nữa đi, sắp tới nhà xe rồi giờ này chắc anh ta chưa ra khỏi nhà xe đâu, chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi là tụi mình được nhìn thấy anh ta rồi

Vẫn với những hơi thở gấp gáp, tôi quơ tay ra hiệu.

_Thôi…tao không…đi nữa..đâu, mày thích…thì đi trước…đi…

_Vậy tao đi trước đây, tao đợi mày dưới nhà xe, không thích ngắm hotboy thì cứ ngồi ở đây từ từ mà nghĩ ngơi

Dường như chỉ đợi tôi nói ra điều này, nó nói rồi một mạch chạy đi với tốc độ vượt quá giới hạn cho phép của một con người mà chẳng hề quan tâm đến tôi một chút nào, nó đúng là một minh chứng sống nhăn răng cho câu nói “mê trai bỏ bạn”.

Nhỏ Nhã Quyên đi rồi, sinh viên cũng đã ra về hết nhìn đi nhìn lại dường như chỉ còn duy nhất mỗi mình tôi cùng một vài cô lao công, cảm thấy sao mà nó cô đơn đến trống trãi, tôi lúc này như một con chim lạc đàn cảm giác như bị bỏ rơi giữa một mùa đông băng giá, chưa bao giờ tôi lại thấy buồn như lúc này.

Nghĩ ngơi được một lúc tôi lại phải đứng dậy để mà tiếp tục cuộc hành trình trở về của mình sau một ngày vất vả ở trường cùng hàng đống chuyện rắc rối trăm mối như tơ, vừa đứng dậy đi được vài bước tôi bỗng nghe thấy tiếng ai đó gọi tên tôi khá là quen thuộc, quay đầu nhìn lại hình ảnh Hoán Phi cậu bạn cùng lớp nhanh chống đập vào mắt tôi làm tôi vô cùng ngạc nhiên.

_Hoán Phi? Sao bây giờ còn ở đây? Chưa về nhà sao?

Tôi tròn mắt nhìn cậu ta hỏi liền một lúc ba câu, không biết anh chàng nghĩ gì mà nhe rằng cười trừ rồi mới chịu trả lời.

_Mình vừa đi trả sổ đầu bài giúp lớp trưởng bây giờ mới về nè, còn Khiết Linh sao giờ này còn ở đây?

Tôi mĩm cười đáp.

_Tại vì mệt đó

Cậu ta nheo mày nhìn tôi tỏ vẻ không hiểu.

_Cái gì? Tại mệt sao?

Tôi gật đầu thay câu trả lời cậu ta hỏi tiếp.

_Là thế nào?

Tôi e ngại vừa đi vừa nói.

_Lúc nảy tranh thủ chạy ra nhà xe để xem hotboy là người như thế nào, nhưng tại vì mệt quá cho nên Khiết Linh mới ngồi xuống đó nghĩ ngơi thôi

Nghe tôi nói thế cậu ta gật gù.

_Oh…thì ra là như vậy

Im lặng một lúc cậu ta lại lên tiếng hỏi tôi.

_Khiết Linh cũng thích hotboy sao?

Tôi mĩm cười vô tư và trả lời một cách hồn nhiên.

_Tức nhiên rồi, cái gì hot mà không thích

Nghe đến đây cậu ta chỉ nhìn tôi mĩm cười và không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, cứ thế tôi và cậu ta cùng nhau bước về phía nhà xe thì nhìn thấy nhỏ Nhã Quyên đang cố hết sức mình đạp chiếc xe cà tàng từ thời bà ngoại của nó để lại, tôi và Hoán Phi vội vàng chạy đến.

_Sao vậy? Lại có vấn đề nữa sao?

Tôi hỏi.

Nó đưa tay lau mồ hôi đáp.

_Không biết là bị sao nữa, sáng nay vẫn còn chạy tốt mà

Vẫn galăng như mọi khi và tốt với tất cả mọi người Hoán Phi bỗng cất tiếng.

_Để mình xem thử

Nhỏ Nhã Quyên tránh sang một bên, Hoán Phi liền bước lên xe, không biết có phải do cậu ta là con trai sức khỏe khá tốt hay không mà chỉ cần đạp một cái là chiếc xe máy tưởng chừng như có thể đem bán ve chai của nhỏ Nhã Quyên liền hoạt động trong tình trạng không được ổn định cho lắm.

_Cám ơn, cám ơn nha

Nó vui mừng gật đầu lia lịa.

Hoán Phi mĩm cười.

_Không có gì, thôi Nhã Quyên với Khiết Linh về đi cũng trễ rồi

Tôi gật đầu mĩm cười như một lời cám ơn rất đổi chân thành rồi cùng nhỏ Nhã Quyên ra về trong lòng vô cùng hạnh phúc. Hạnh phúc ở đây không phải vì tôi có tình cảm gì Hoán Phi khi được cậu ta giúp đỡ và quan tâm đến như thế, mà hạnh phúc là vì tôi không phải cùng nhỏ Nhã Quyên đi bộ ra về với chiếc xe không thể nào cổ hơn nữa của nó trong những ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Trong lớp tôi mọi người thường gọi nhỏ Nhã Quyên là heo xinh, lý do là vì nó rất xinh nhưng lại ăn hàng không biết no là gì, chính vì vậy mà nó có được danh hiệu heo xinh mang theo suốt khoảng đời sinh viên, dường như được ăn là niềm hạnh phúc của nó thì phải, vừa chạy xe ra khỏi cổng trường chẳng cần hỏi ý kiến của tôi nó tấp ngay vào một quán chè bên đường thảnh thơi gọi hai ly thật to rồi ăn một cách say sưa, tôi thì không thích chè vì vậy mà phần của tôi cũng được nó xơi luôn một lược, tôi dám chắc rằng nếu có chàng trai nào nhìn thấy nó vào lúc này chắc chắn sẽ không giờ dám làm quen nó mặc dù nó rất xinh.

Trong lúc chờ đợi nó ăn tôi chẳng biết làm gì cho đỡ chán, bỗng dưng hai chữ hotboy nhảy nhót trong đầu làm tôi nhớ tới chuyện chàng hotboy liền nhanh chống mang ra hỏi.

_Phải rồi lúc nảy có nhìn thấy hotboy không?

Đang ăn nó dừng lại đập tay xuống bàn đáp làm mọi người xung quanh ai cũng đỗ dồn những ánh mắt về phía chúng tôi, không để ý đến mọi người xung quanh nó hấp tấp.

_Đúng rồi, quên nói cho mày biết lúc nảy tao đã nhìn thấy hotboy nổi tiếng đó rồi

Tôi tò mò.

_Thiệt hông? Trông anh ta như thế nào? Chắc là đẹp trai lắm có đúng không?

Nó nhìn tôi với ánh mắt thích thú rồi đáp.

_Tức nhiên là đẹp trai rồi, anh ta quả là rất đẹp trai, có nằm mơ tao cũng không thể ngờ là trên đời này lại có một chàng trai đẹp đến như vậy, anh ta đúng là một chàng bạch mã hoàng tử mà mọi cô gái đều mong muốn có được, anh ta là một báu vật đó

Nghe nó nói tôi càng thích thú và tò mò nhiều hơn với anh chàng này, tôi hấp tấp hỏi tiếp.

_Trông anh ta như thế nào kể cho tao nghe với coi, nhanh lên

Mắt nó bắt đầu mơ màng như để nhớ lại rồi khe khẽ, khe khẽ.

_Anh ta có một gương mặt rất baby nhưng không kém phần nam tính, làn da của anh ta trắng gì sáng thế không biết, môi thì hồng hào giống như những diễn viên trong phim Hàn Quốc, tóc thì để séo che nữa gương mặt được nhộm lên một màu rất hợp với làn da trắng sáng của anh ta, thêm vào một chiều cao lý tưởng, trông anh ta cởi chiếc SH thật sang trọng làm sao, ước gì một ngày nào đó mình được ngồi sau xe của anh ta chắc là hạnh phúc lắm, nói chung là anh ta rất tuyệt vời

Mới nghe nó diễn tả thôi mà tôi có thể hình dung ra mức độ hot của anh ta như thế nào rồi, người như anh ta không thể nào mà không phong tặng danh hiệu hotboy.

Tôi còn đang tưởng tượng thì nó bất ngờ đưa điện thoại cho tôi rồi nói.

_Mày xem cái này đi

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại quan sát một hồi rồi nhăn mặt nói.

_Cái gì đây?

_Tao chụp hình anh ta cho mày xem đó

Nó đáp.

Tôi tiếp tục dán mắt vào màn hình điện thoại cố gắng quan sát thật kỉ nhưng đáng tiếc tôi không nhìn thấy được gì ngoài đám nữ sinh, tôi hỏi.

_Sao không thấy gì vậy?

Nó cằm lấy điện thoại nhìn vào rồi nhe răng cười khì khì.

_Xin lỗi mày nha, tại lúc nảy đông quá nên tao không chụp được anh ta, để khi khác có cơ hội tao sẽ chụp cận mặt anh ta cho mày xem, chỉ sợ lúc mày xem rồi đem lòng nhớ thương người ta nữa thì khổ

Tôi trề môi đưa tay đẩy nhẹ đầu nó rồi nói.

_Mày làm như tao mê trai lắm không bằng, tao chỉ muốn biết mặt mũi anh ta như thế nào thôi, chứ nhớ thương thì không bao giờ

Nghe tôi khẳng định khá mạnh miệng, nó thở dài rồi nói.

_Tao chỉ sợ mày nói được mà làm không được thôi

Tôi gật đầu chắc chắn.

_Để rồi xem

_OK

Nó đáp vô cùng dứt khoát pha vào đó là phần thách thức.

Người ta thường nói “nụ cười làm người ta trẻ lại, tình yêu làm người ta đẹp ra”, mặc dù là chưa có tình yêu và cũng không quan tâm đến vẻ bề ngoài cho lắm, nhưng ngày hôm nay trước khi đến trường tôi đã phải dậy thật sớm chuẩn bị cho mình một ngoại hình trông thật bắt mắt với mục đích gây ấn tượng mạnh cho chàng hotboy khi anh chàng nhìn thấy tôi và biết đâu anh ta có tình cảm với tôi thì sao?.

Kế hoạch một bắt đầu!

Hôm nay đến trường tôi nhất quyết phải tìm gặp cho được anh chàng hotboy, chính vì lẽ đó mà ngày hôm nay tôi quyết định đi học thật sớm và sẽ tự mình đi học chứ không đi cùng nhỏ Nhã Quyên như mọi khi.

Hằng ngày cứ ngồi sau xe nhỏ Nhã Quyên tranh thủ ngủ trên đường đến trường, tôi chưa bao giờ được nhìn ngắm khung cảnh bình minh vào buổi sáng tinh sương lần nào, lần này thì khác và cũng là lần đầu tiên mà tôi được nhìn thấy buổi sáng bình minh trên con đường từ nhà tôi đến trường đẹp đến lạ thường, dọc hai bên đường ngàn hoa khoe sắc, không khí trong lành mát mẻ, trên cành cao những đàn chim ríu rít gọi nhau chào ngày mới, tôi có cảm giác như nàng xuân đã về đâu đây, quả thật có ngắm nhìn cuộc sống vào thời điểm này mới thấy được hết cuộc đời thật đẹp và đáng sống.

Khẽ đưa tay tôi ngắt một bông hoa dại nhẹ nhàng cài lên mái tóc dài óng ả rồi tiếp tục tung tăng với quảng đường còn lại, bất ngờ một chiếc xe chạy qua với tốc độ không thể nào nhanh hơn được nữa làm vũng nước còn động lại dưới đường sau cơn mưa bắn tung tóe vào người tôi, hoảng hốt tôi la lên.

_Á…

Nhìn lại mình lúc này tôi thấy mình thật đáng thương bao nhiêu công sức để chuẩn bị cho mình một ngoại hình bắt mắt giờ như dã tràng se cát, tôi nhìn lên dự tính sẽ cho cái kẻ dám biến tôi từ một con thiên nga thuần khiết trở thành một con vịt xấu xí bằng một bài học nhớ đời, tôi chỉ kịp quát.

_Cái đồ…

Rồi sau đó là sự im lặng đến bất ngờ, tôi ngớ người ra tròn mắt nhìn chằm chằm theo cái kẻ đáng ghét đó, miệng lẫm bẫm.

_ Trời ơi! Sao mà đẹp trai quá vậy nè

Anh ta quay đầu lại nhìn tôi nhếch miệng cười duyên rồi tiếp tục lên ga chạy vút đi mất, chẳng có một lời xin lỗi nào gửi đến tôi, còn tôi thì như bị thoi miên mất rồi chỉ biết nhìn theo anh ta và mĩm cười cùng cái vẫy tay như thay tôi nói lời tạm biệt.

Hình ảnh anh ta dần dần khuất xa rồi hoàn toàn biến mất mà tôi vẫn không tài nào thoát ra được sự thoi miên đáng có này, đầu óc tôi bắt đầu mơ mơ màng màng vẻ ra trong trí tưởng tượng của tôi là hình ảnh rất đổi nên thơ và ngập tràn một màu hồng hạnh phúc, giữa một ngày nắng ấm lung linh anh ta nói lời tỏ tình với tôi trong một không gian vô cùng lãng mạn theo mô típ rất Hàn Quốc, một nhà hàng sang trọng với các món ăn thật đắc tiền, trong nhà hàng không có một người nào ngoài tôi và anh ta, một thứ ánh sáng lập lòe một giai điệu nhẹ nhàng vang lên, khẽ kéo ghế đứng dậy anh ta bước về phía tôi xè tay người hơi cuối mời tôi cùng anh nhảy một bài thật đáng nhớ, và sau đó là một nụ hôn nồng cháy cùng với lời tỏ tình dễ thương.

Anh ta cằm tay nhìn thẳng vào mắt tôi và tự tin hỏi.

_Em có đồng ý làm người yêu anh không?

Cuối đầu, cắn môi tôi ngập ngừng bối rối.

_Em…em…hình như..là em đồng ý

Một nụ cười hoàng tử nở rộ làm trái tim tôi không còn nghe lời tôi nữa, anh lấy trong túi ra một chiếc nhẫn quỳ xuống chân tôi và nói.

_Chúng ta cưới nhau đi

Tôi nhìn chiếc nhẫn đẹp đến vô ngần mà lòng hạnh phúc không nói được lời nào chỉ biết đưa bàn tay mình cho anh như đã nói tôi muốn điều đó, anh đeo chiếc nhẫn vào tay cho tôi rồi cuối đầu hôn nhẹ lên bàn tay mềm mại và dường như chiếc nhẫn được đeo vào tay tôi làm cho nó trở nên sang trọng và đắc tiền hơn thì phải, lúc này đây tôi chỉ muốn ôm choàng lấy anh và hét lên thật to.

_Em yêu anh…

_Nè

Cái đập tay và quát tháo của một kẻ nào đó làm tôi giật mình rơi từ tầng mây thứ chín trở về với cuộc sống hiện tại không mấy may mắn của mình, sực tỉnh ra tôi nhìn thấy trước mắt mình là nhỏ Vũ Thy người bạn cùng lớp luôn luôn làm khó dễ tôi và không coi mọi người ra gì, nó đi xung quanh nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói bằng chất giọng đáng ghét.

_Đi học không lo đi học, đứng ở đây mà mơ với mộng coi chừng xe tải nó đi ngang qua rồi hốt đi luôn đó nha

Không để ý đến những gì nó vừa nói, tôi nhìn thấy xung quanh mình lúc này đây không biết có nhiêu là con người đang đỗ hàng chục, hàng trăm ánh mắt nhìn về phía tôi cùng những câu nói vô cùng khó nghe đại khái như.

_Đồ điên

_Đẹp mà khùng, uổng ghê

_Chắc là uống lộn thuốc rồi

Quá ngượng ngùng và bối rối tạm hóa thù làm bạn với nhỏ Vũ Thy, tôi hỏi nhỏ.

_Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có nhiều người như vậy?

Vẫn với giọng cười đáng ghét, nó cười hô hố rồi như làng cho cả thế giới biết.

_Thì tại có người đứng ở đây mơ với mộng quá cho nên người ta mới tò mò đó

Tôi nheo mày tiếp tục hỏi.

_Lúc nảy tôi đã nói gì sao?

Nó gật đầu tay câu trả lời, tôi tò mò hỏi tiếp.

_Tôi, tôi đã nói gì vậy?

Nó không nói gì mà đưa điện thoại nó cho tôi, mặc dù không hiểu nó đang muốn làm gì nhưng tôi vẫn cằm lấy và xem, nhìn vào màn hình điện thoại tôi thật không ngờ là mình vừa gây một chuyện quái gỡ như thế, giữa bàn dân thiên hạ mà tôi là ngang nhiên giơ hai tay lên trời theo hình chữ V mà thốt lên rằng “em yêu anh…”.

Tôi xin thề nếu bây giờ có cái lỗ nào ở đây thì tôi sẽ chui xuống cho rồi để không phải nghe, không phải thấy những gì đang diễn ra xung quanh, vào thời điểm này tôi thật không biết phải giải quyết tình huống khó xử này như thế nào, rất may trong lúc bối rối tôi nhìn thấy nhỏ Nhã Quyên chạy tới chỉ đợi có vậy tôi nhanh chân lao người ra khỏi đám đông rồi chạy đến chỗ nhỏ Nhã Quyên vội vàng lên xe rồi hối thúc nó chạy thật nhanh, càng nhanh càng tốt, nhỏ Nhã Quyên không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng được cái là rất biết nghe lời nên liền lên ga chạy thật nhanh bằng với tốc độ xe đạp vì cái xe máy từ thời chiến tranh còn xót lại.

Vì lý do đi trễ nên vừa vào tới trường thì cũng vừa lúc tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào học, theo dự tính thì tôi sẽ cùng nhỏ Nhã Quyên ra căn tin mà ăn sáng nhưng vì đã trễ nên chúng tôi đành để bụng đói meo mà đi thẳng về lớp.

Ngày hôm nay bầu trời trong xanh đẹp tuyệt vời thế mà lớp tôi lại phải học môn Chính Trị chán ngáy vời một thầy giáo kiệm lời, không biết những lớp học khác thì sao nhưng với lớp tôi cứ hễ đến giờ Chính Trị là cả lớp lại một lòng cùng nhau hát liên khúc bất ngủ “ngủ là niềm hạnh phúc”, và cứ thế lần lượt từng thành viên nằm dài xuống bàn ngủ một cách say sưa ngon lành như thể đang ngủ ở chính nhà mình, lác đác ở vài bàn đầu đối diện với bàn giáo viên hiếm lắm mới thấy được một vài đứa chăm chú học hành, với thầy giáo thì đó đã là một chuyện vĩ đại, vĩ đại vì cuối cùng thì cũng có người không muốn ngủ trong giờ dạy của thầy.

Đám con gái bắt đầu chụm đầu vào nhau khoe những hình ảnh của anh chàng hotboy chụp được ngày hôm qua, đám con trai đứa thì ngủ đứa thì lấy điện thoại ra chơi game, nhắn tin, chat chit, thỉnh thoảng còn tranh thủ chụp những hình ảnh không được đẹp lắm của những đứa khác thậm chí là cả thầy giáo để đăng lên mạng làm trò cười cho thiên hạ, một số đứa khác thì hiên ngang ngồi ăn sáng ngay cả trong lớp…nhìn cái lớp buổi sáng ngày hôm nay chẳng khác gì một cái chợ thực thụ, nhìn đâu cũng thấy những hình ảnh không đẹp đẻ duy nhất chỉ có mỗi mình Hoán Phi là nghiêm túc, mặc kệ mọi người ai muốn làm gì thì làm cậu ta vẫn một mực chăm chú lắng nghe tiếp thu những gì mà thầy giáo kiệm lời đang truyền đạt, xem ra ngày nay để tìm một người như thế quả thật là mò kim đáy biển.

Cả lớp đang ôn ào trong sự tế nhị bỗng nhỏ lớp trưởng nhe răng cười khí thế, khỏi phải nói thì cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, cả lớp quay lại tròn mắt nhìn nó còn nó thì vẫn ung dung hã hê cười hô hố rồi lần lượt các thành viên khác cũng bật cười to tiếng và điều quan trọng là tất cả mọi người đều cười và nhìn về phía tôi.

Thấy mọi người nhìn mình cười bằng những giọng bí hiểm, tôi có chút gì đó hơi nhột trong người những vẫn cố gắng đáp lại những nụ cười thân thiện nhất với mọi người, bất ngờ nhỏ Nhã Quyên đập tay vào vai tôi một cái thét lên.

_Trời, mày đang làm gì vậy Khiết Linh?

Tôi ngơ ngác toàn tập.

_Chuyện gì?

Nó đưa điện thoại cho tôi xem, vừa nhìn vào màn hình tôi nhận ra ngay đoạn clip không máy gì hay ho của tôi lúc sáng nay đã bị con nhỏ Vũ Thy phát tán cho mọi người cùng xem, rồi những câu hỏi liên tục được đặt ra với tôi.

_Bạn yêu ai vậy Khiết Linh?

_Anh chàng đó là ai?

_Ai mà xuôi vậy?

_Bạn cũng có người yêu sao?

Tôi không hiểu tại sao mọi người cứ phải lấy những khuyết điểm những chuyện không hay của người khác ra để làm trò đùa rồi cười một cách vô tư như thế, không biết phải làm gì trong giờ phút này tôi xin phép ra ngoài rồi nhỏ Nhã Quyên cũng theo tôi chạy ra trong tiếng cười liên tục phát ra của mọi người từ phía sau.

Ghế đá sân trường dưới những cây điệp vàng bên cạnh hồ cá là nơi tôi luôn chọn để dừng chân, vừa ngồi xuống ghế đá nhỏ Nhã Quyên liền hỏi.

_Chuyện là như thế nào kể cho tao nghe coi

Tôi ngập ngừng.

_Tao…tao…sáng nay…gặp…

_Gặp ai?

Nó hối thúc.

Nghĩ đi nghĩ lại tôi chỉ có mỗi mình nó là bạn thân nên tôi quyết định nói hết sự thật cho nó nghe.

_Sáng nay trên đường đến trường tao gặp một chàng trai, anh ấy nhìn rất đẹp trai, ảnh đã nhìn tao và mĩm cười đó, nụ cười của anh ấy thật đẹp

Dường như hiểu hết mọi chuyện nó nhìn thẳng vào mặt tôi rồi lên giọng đàn chị.

_Bởi vậy mày mới mơ với mộng để rồi có được cái clip để đời đó đúng không?

Tôi nhăn mặt đáp.

_Tao đâu có ngờ là sẽ bị con quỷ Vũ Thy nó quay lại

Nó gật gù.

_Uh…nó mà đăng lên mạng thì chỉ có mà nhục nha con

Nó càng nói tôi càng thấy sợ, chỉ biết cằm tay nó mà năn nỉ tìm cách giải quyết giúp tôi.

_Bây giờ tính sao đây?

Nó lắc đầu không cần suy nghĩ.

_Ai biết được, mà thôi kệ nó đi cái clip đó đâu có gì ghê gớm ai biểu mày mê trai làm chi thì ráng mà chịu đi

Tôi đánh vào nó một cái trách móc.

_Có bạn như mày cũng như không

Nó bật cười rồi ngồi gần tôi hơn to nhỏ.

_Mà anh chàng đó đẹp trai lắm sao?

Nghe nó nhắc tới anh chàng đẹp trai đó tự dưng tôi lại quên đi nỗi lo lắng đang hiện trong con người mình, tôi tươi tắn mĩm cười trả lời như chẳng có việc gì xảy ra.

_Phải đó, anh ta rất đẹp trai, nét đẹp thế kỉ 21

Nó thích thú càng tò mò.

_Vậy hả? Anh ta là con nhà ai? Ở đâu?

Tôi nheo mày lắc đầu.

_Không biết nữa đó là lần đầu tiên tao gặp anh ta mà

Nét thất vọng hiện diện ngay trên gương mặt nó, nó im lặng một lúc rồi bỗng nhìn tôi hỏi tiếp.

_Mà…sao người mày lại lắm lem thế này?

Nếu không nghe nó nhắc thì quả thật là tôi không nhớ ra rằng mình đang rất bẩn mà nguyên nhân là do cái người đẹp trai đó gây ra và chẳng có một lời xin lỗi, bao nhiêu sự ngưỡng mộ của tôi dành cho anh ta bỗng chốc tan biến thành một làn khói mong manh, thay vào đó là sự đáng ghét, ghét cay ghét đắng ghét vào tận tim.

Thấy nét mặt tôi bỗng chốc thay đổi nó hấp tấp hỏi.

_Mày sao vậy Khiết Linh, đừng có nói với tao là gặp anh chàng đẹp trai đó rồi đỗ bệnh luôn nha?

Tôi liếc nhìn nó to tiếng.

_Mày đừng nói tới hắn ta nữa

Nó giật mình nhìn tôi đầy vẻ ngạc nhiên.

_Sao vậy chứ? Mày khùng rồi à? Mới thích người ta như vậy mà bây giờ lại như thế

Tôi thở dài giải thích.

_Người tao lắm lem như vậy là do hắn ta gây ra đó, gây ra rồi mà còn không có một lời xin lỗi còn nhe răng cười ngây ngô như mình là người vô tội vậy, thật là đáng ghét

Nó lại tròn mắt nhìn tôi.

_Thật sao?

Bực bội tôi nói.

_Tức nhiên rồi, đừng bao giờ để cho tao gặp lại hắn ta nếu không tao sẽ…

Nói đến đây bỗng dưng tôi ngập ngừng, thấy vậy nó vội tiếp lời.

_Mày sẽ làm gì?

Tôi ngập ngừng.

_Ờ…tao cũng không biết làm gì nữa, có lẽ là sẽ bắt hắn ta bồi thường thiệt hại

Vừa lúc đó tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi đầu tiên, nó đứng dậy nói.

_Thôi, kệ hắn ta đi người bất lịch sự như hắn ta thế nào rồi cũng sẽ gặp quả báo thôi, tao với mày xuống căn tin kiếm cái gì ăn đi, đói quá rồi

Mĩm cười tôi đứng dậy đi cùng nó, đi ngang qua nhà vệ sinh tôi ghé vào làm sạch cơ thể mình một lúc rồi nhanh chống bước về phía căn tin một cảnh tượng hãi hùng chưa bao giờ tôi nhìn thấy, đó là một căn tin nhỏ bé nhưng không biết có bao nhiêu con người đang chen lấn lẫn nhau mà vào, và theo sự quan sát của tôi thì phần đông là nữ sinh mà hình như họ không có ý định vào căn tin để mua thứ gì đò mà là đang tìm cách tiếp cận một người.

Đang ngu ngơ không biết chuyện gì làm náo loạn căn tin vào sáng sớm thì đột ngột nhỏ Nhã Quyên kéo tôi chạy thẳng vào phía đám đông.

_Làm gì vậy?

Tôi hỏi.

_Hotboy Kỳ Quân đang ở trong đó, tao nhìn thấy anh ta rồi

Nó đáp.

Nghe đến hai từ hotboy và nhìn thấy sức ảnh hưởng của anh chàng này quá lớn gây cho tôi sức tò mò mãnh liệt, ham vui tôi cũng nhanh chống tìm chỗ đứng để được nhìn thấy mặt chàng hotboy.

Đám đông quá lớn, tôi thì nhỏ con nên không tài nào có thể chen chân vào được nhưng tôi vẫn cố gắng thử sức mình một lần và dường như sự cố gắng của tôi đã được đền bù xứng đáng, tôi nhanh chống tìm được một chỗ đứng ngay sau lưng chàng hotboy, có tiếp cận được anh ta ở cự ly không thể gần hơn được nữa mới thấy anh ta quả thật xứng đáng với danh hiệu hotboy, anh ta có một chiều cao quá lý tưởng, người anh ta phát ra một mùi hương sang trọng thơm phức, đúng là mùi nhà giàu có khác.

Loay hoay một hồi mà tôi vẫn chỉ đứng được ở phía sau lưng anh ta, không tài nào có thể nhìn thấy được mặt mũi anh ta ra sao, tức quá tôi làm liều, tôi nhanh tay bắt lấy bờ vài anh ta dùng hết sức lực trong cơ thể còn xót lại chút ít xoay anh ta lại trước mặt mình, thật không ngờ là tôi có một sức mạnh tìm ẩn chỉ với một cái xoay tôi đã có thể làm anh ta quay về phía mình, tất cả mọi người rất đổi ngạc nhiên và kinh ngạc không ngờ tôi dám ra tay làm như thế với một hotboy nổi tiếng của trường, còn tôi chỉ biết tròn mắt nhìn anh ta mà không nói được một lời, anh ta thì chỉ nhìn tôi ngạc nhiên một chút rồi mĩm cười rất xinh, quả thật lời đồn không sai anh ta rất đẹp trai nhưng lúc này đây nét đẹp của anh ta không còn tác dụng gì với tôi khi tôi phát hiện ra anh ta chính là người mà sáng sớm này đã biến tôi thành một con vịt xấu xí, và cũng kể từ giây phút này với tôi từ anh đã quá xa vời, với một người kém lịch sự như vậy thì dùng từ hắn sẽ gần gủi hơn rất nhiều.

Mắt chữ O miệng A tôi chỉ vào mặt hắn nói không nên lời.

_Anh…anh…chính là…người mà sáng nay tôi gặp đó sao?

Hắn nhìn tôi nheo mày đáp.

_Tôi không biết là cô đang nói gì nữa?

Câu trả lời của hắn làm tôi thêm phần tức giận, tôi quát.

_Cái đồ đáng ghét, anh có biết là anh hại tôi thê thảm đến mức độ nào không?

Tiếp tục nheo mày hắn nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi nói.

_Xin lỗi, tôi rảnh để nói chuyện với cô

Dứt lời hắn bước đi ngay lập tức rồi đám đông cũng dần bước theo để lại mình tôi với mối hận lòng đã tức càng thêm tức.

Nhỏ Nhã Quyên không biết đi đâu từ nảy tới giờ vừa nhìn thấy tôi sau đám đông nó chạy tới hỏi tới hấp tấp.

_Sao rồi, mày đã nhìn thấy được anh chàng đó chưa? Anh ta đẹp trai lắm có phải không? Tao đã nói rồi mà anh ta đẹp trai lắm, anh ta là người đẹp trai nhất mà tao từng thấy đó

Đợi nó dừng lại tôi lập tức nói.

_Đẹp trai gì chứ, tao nói cho mày biết hắn ta chính là người làm cho tao ra nông nổi này đó

_Hả? Giởn chơi hả?

Nó kinh ngạc.

_Đúng đó

Tôi đáp rồi tức giận bỏ đi về lớp, tôi xin thề thù này không trả thề không làm người.

Quay trở về lớp học tôi ngồi một mình ủ rủ chẳng biết phải trả thù cái tên đáng ghét mà mọi người gọi là hotboy đó như thế nào, nằm dài xuống bàn nhìn về phía cửa sổ lặng thầm ngắm những đàn se sẻ ríu ra ríu rít trên những ngọn cây cao trí tưởng tượng phong phú của tôi lại được dịp nỗi dậy mạnh mẽ, cái tên đáng ghét chảnh chọe đó phải là như thế này.

Vào một ngày đẹp trời không nắng không mưa, hắn không phải là ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng nào nhưng hắn lại có một lực lượng fan hâm mộ hùng hậu, và vào một ngày đẹp trời như thế hắn đã có một cuộc họp mặt nho nhỏ gọi là để tỏ lòng cám ơn đến những người nào đã từng một lần yêu mến hắn, buổi họp mặt được diễn ra ngay tại sân trường bên dưới những táng cây bàng, cây phượng che mát cho cả một khoảng sân rộng, hắn đang say sưa cười đùa vui vẻ, nói chuyện, bắt tay chụp ảnh, ký tên cho fan hâm mộ thì bất ngờ một tai họa ập xuống đầu hắn, từ trên cành cao một chú chim se sẻ đi đại tiện vô tình đánh rơi toàn bộ chất thải của mình vào người hắn, đám đông tròn mắt nhìn hắn không dám chớp, rồi không hẹn trước mà tất cả mọi người cùng nhau bỏ chạy làm cho hắn không biết là nên giữ gương mặt méo hay mặt cười, và cuối cùng thì hắn cũng bị bỏ rơi chỉ biết kêu lên thảm thiết.

_Đừng bỏ tôi mà, làm ơn đi mọi người ơi huhuhu…

Còn tôi thì sẽ cười như thế này.

_Kakaka….

_Cười gì vậy?

Hoán Phi bất ngờ lên tiếng.

Giật mình tôi bật dậy nhìn Hoán Phi rồi nhìn dọc nhìn ngang hỏi lại.

_Ủa, hồi nảy tới giờ chỉ là mơ thôi hả?

Nghe tôi hỏi vậy Hoán Phi nhún vai nhẹ nhàng hỏi.

_Cậu đang mơ sao?

Gượng gạo cười là những gì tôi biết mình phải làm vào lúc này nếu không muốn để người khác biết tôi đang tưởng tượng bậy bạ.

_Ờ…đâu có mơ gì…tại buồn quá thì cười vậy thôi…hizz…zz

Im lặng một lúc trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh tên hotboy đáng ghét kia, lập tức tôi mở cuộc điều tra về hắn từ Hoán Phi, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

_Hoán Phi nè, cậu có biết gì về cái tên hotboy mà mọi người thường hay nói không?

Gật gù Hoán Phi đáp.

_Cũng biết sơ sơ

Tôi vui mừng ra mặt vội vàng hỏi.

_Hắn ta là người như thế nào?

Hoán Phi gãi đầu rồi nói.

_Anh ta rất đẹp trai và được rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ nam sinh ghanh tỵ

Tôi thở dài chán chường đáp.

_Không phải là những chuyện này, ý của mình là lai lịch của hắn đó

Không dấu giếm Hoán Phi thành thật trình bày.

_Anh ta là con trai một, nhà rất giàu, ba mẹ anh ta làm to lắm nhưng tính tình anh ta hình như không được tốt cho lắm

_Về chuyện này thì khỏi phải nói, gia đình hắn như vậy tính tình hắn tốt mới là chuyện lạ đó

Tôi khẳng định.

Hoán Phi nhìn tôi một lúc khẽ hỏi.

_Mà sao cậu lại muốn biết về anh ta vậy?

Tôi mĩm cười cho qua chuyện.

_Đâu có gì, để biết thôi, mà sao cậu biết rõ về hắn ta vậy?

Không cần suy nghĩ Hoán Phi dứt khoát.

_Tại vì mình ở gần nhà anh ta mà

Woa thật không ngờ nha, nếu thật sự là như vậy thì tốt rồi, tôi sẽ điều tra hắn ta từ Hoán Phi tìm những thói hư tât xấu của hắn ta và sẽ làm cho cả trường biết để xem lúc đó có còn ai ngưỡng mộ hắn nữa hay không?, hãy đợi đấy.

Kế hoạch A bắt đầu!

Hôm nay đến lớp dường như tôi chẳng học hành được gì cả mà suốt ngày chỉ mong chờ tiếng chuông báo hiệu kết thúc một ngày vang lên để tôi có thể bắt đầu kế hoạch của mình, rồi tiếng chuông cũng vang lên tôi nhanh chân lao khỏi lớp chạy thẳng về phía nhà xe rất may mắn khi tôi vừa xuống nhà xe thì cũng vừa lúc nhìn thấy hắn đang đội mũ bảo hiễm và đeo khẩu trang lại mặc thêm áo khoát, đúng là hắn dưỡng da còn kỉ hơn cả con gái hèn chi da hắn trắng gì mà sáng thế.

Vậy là tôi cũng biết được xe của hắn, hôm sau tôi bắt tay ngay vào thực hiện kế hoạch A của mình, nhìn đồng hồ còn khoảng mười phút nữa là hết giờ tôi xin ra sớm và một mạch chạy xuống nhà xe tìm đúng xe hắn, chiêu đầu tiên mà tôi chơi hắn chỉ đơn giản là xì bánh xe, nhìn xung quanh không thấy ai tôi lập tức ra tay và kế hoạch thành công ngoài sức tưởng tượng.

Tôi ngồi ở một góc nhà xe âm thầm quan sát thấy hắn dẫn chiếc SH sang trọng mà không chạy được trong lòng tôi cảm thấy rất thõa mãn, cuối cùng thì tôi cũng trả được thù xưa nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, hắn vừa dẫn xe ra khỏi cổng nhà xe đã có một nhóm người tình nguyện giúp hắn đi bơm nó lại, điều này làm cho tôi hơi bất mãn nhưng vẫn tự nhủ với lòng, không sao còn nhiều trò khác hay ho hơn ngày mai sẽ biết.

Rồi ngày mai cũng đến, cũng như hôm qua tôi xin về trước mười phút và chạy xuống tìm xe của hắn, lần này thì tôi không xì bánh xe hắn nữa cũng không tìm một vật gì đó cưng cứng đâm vào, mà lần này tôi dùng mắc mèo bôi trét đầy yên xe của hắn và cả tay ga, công dụng của mắc mèo thì không cần quảng cáo ai cũng có thể dễ dàng biết được, hãy thử tưởng tượng mà xem hắn vừa chạy xe giữa dòng người đông đúc mà cứ liên tục đưa tay gãi mông thì thật là tức cười làm sao.

Theo đúng như kế hoạch đã lên tôi kêu nhỏ Nhã Quyên bám sát theo xe hắn để quan sát xem tình hình sẽ diễn chiến theo chiều hướng ra sao, nhưng làm sao mà có thể bám theo chiếc SH sang trọng của hắn bằng một chiếc xe lỗi thời của nhỏ Nhã Quyên cho được, vậy là coi như xong, kế hoạch trả thù đã được thực hiện nhưng chẳng nhìn thấy được kết quả, buồn ơi là sầu.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ