:::::::::::
- Hờ, may quá, thoát nạn rồi! Chưa bao giờ mình biết ơn đám trẻ con
và bãi cát đến vậy. Chúa vẫn rất thương con! A-men!
Hắn làm dấu thánh giá rồi lau mồ hôi đang rịn trên trán. Số hắn
đúng thuộc loại rất hên. Lúc hắn đang cố chạy thoát khỏi “cô nàng”,
có mấy đứa con nít đang xây lâu đài cát ở hộp cát sân sau công
viên. May nhờ hắn chân dài nên “bay” qua được cái lâu đài bọn nhóc
mới xây. Còn “cô nàng” thì mắt mũi đi ăn đám giỗ hết, không kịp
thấy đống cát to ụ ở trước mặt nên bị vấp té rồi nguyên cái thân
hình bồ tượng ấy lao thẳng xuống lâu đài cát,thế là đám con nít ấy
khóc lóc kéo “cô nàng” lại bắt xây lại lâu đài cho bọn nó nếu không
bọn nó dọa sẽ… tạt nước hủy hoại nhan sắc “cô”.
Lại một lần nữa phải nói rằng là số hắn rất là may. May thêm một
điều nữa ở chỗ, cô nàng suýt túm được áo hắn, chỉ còn cách một gang
tay nữa thôi thế mà… Chắc sau vụ này hắn đốt ba cây nhang cám ơn
đống cát ấy quá.
Hắn lê cái thân mệt lử vì chạy bộ giữa trời nắng quay trở về chỗ
cũ. Tới nơi, hắn trợn mắt nhìn xung quanh. “Không thấy con bé ấy
đâu cả, tức quá mà! Ta hận ngươi, tên bê-đê biến thái!!”. Hắn nhăn
trán, tức tối rủa thầm “cô” bê-đê. Bỗng hắn thở dài một cái rồi
ngồi xuống băng ghế chỗ anh Dương và nó ngồi lúc nãy.
- Haizz… Chắc số trời đã định rồi, không thể nào đổi khác được.
Chấp nhận vậy. Đã đến đây rồi thì mình đi chơi cho bõ ghét. Kệ xác
nó với cái tên anh của loài dê ấy! Nếu có gì thì cũng không phải
lỗi của mình!
Miệng thì nói hùng hổ thế đấy nhưng khi đứng lên mặt hắn lại ỉu xìu
như mới bị thất tình. Bỏ tay vào túi, hắn bước đi nhưng có vẻ dáng
đi không còn oai phong như hồi mới vào công viên nữa thì
phải.
_______
Nắng. Càng ngày càng nắng. Ánh nắng chiếu trên cao như muốn trêu
ngươi hắn lúc này. Hắn hết nhăn mặt, nhăn trán rồi đến chu mỏ, nhắm
mắt. Làm hết động tác này đến động tác kia cốt để cho đỡ nóng nhưng
vẫn chẳng thấy khá hơn chút nào. Có chăng chỉ là mấy cô thấy vậy
càng thêm cảm mến hắn mà thôi. Gì chứ chứ mấy cô “tia” hắn từ lúc
hắn mới bước vào cổng công viên rồi mà.
- Anh, cho em xin số phone đi!
- Anh, làm ơn cho em xin Yahoo đi mà!!
- …!!!
Cứ thế, thấy hắn im im không nói gì là mấy cô nhào tới nắm áo hỏi
xin số điện thoại với Yahoo hắn cho bằng được, nhưng tất cả cũng
chỉ biết im lặng mà đi ra chỗ khác khi thấy cái ánh mắt phát ra tia
lửa điện của hắn. Mấy cô ngậm ngùi nhìn hắn đi khuất với vẻ mặt
luyến tiếc:
- Tội nghiệp, đẹp trai thế mà bị câm. Số đời khổ thế đấy!
Haizzz…
Thoát ra được mấy nàng, hắn bực bội xắn tay áo lên rồi quạt quạt
cho đỡ nóng. Miệng hắn cứ làu bàu không ngừng:
- Bực bội! Trời thì đã nóng mà cứ bu vào như đỉa ấy. Đã hạn chế nói
cho khỏi mất nước thế mà lại bị nói là câm. Hỏi điên không chớ!
Hừ…!
Đi ra khỏi công viên, hắn quyết định là sẽ đi bộ vòng vòng quang
đây để tham quan. Mà tham quan cái gì chứ, chỗ này là nơi đẻ ra
hắn, từng góc phố, từng con đường hắn đi qua hết rồi còn bày đặt
nói là đi tham quan. Có khác cũng chỉ là mọi hôm đi xe còn hôm nay
đi bộ thôi. Thế mà hắn cứ cãi với tớ là đi bộ là đi tham quan chứ
còn gì nữa. Chịu nổi không?!
Đi vòng vòng với cái mũ sau áo đội lên đầu, hắn nhanh chóng làm cho
tất cả mọi người đều chú ý. Có ai đời vừa đi ngoài phố, tay vừa cầm
cái quạt quạt nhiệt tình, tay còn lại thì cứ đi mà gãi. Hắn bị cái
gì mà cứ gãi hoài thế không biết? Mất mặt quá đi. Cũng may là được
cái mặt bù vào nên mấy cô bên đường không cho là bị thần kinh. Nếu
không thì tội cho hắn lắm. Suốt từ hôm qua tới giờ cứ bị mấy cô
“khen đểu”, nào là: Đẹp trai mà bị khùng, đẹp trai mà bị câm,… Giờ
mà thêm cái: Đẹp trai mà bị thần kinh thì chắc… hắn bị rớt giá thê
thảm mất.
Đi ngang qua một người đàn bà ăn xin, bà ấy cứ nhìn chằm chằm vào
hắn. Bà hết nhìn từ trên xuống dưới lại ngó từ dưới lên trên. Hắn
chỉ khẽ nhìn bà ấy mà lắc đầu. “Tội nghiệp, chắc bà ấy từ trước tới
giờ lang thang ngoài đường, chưa gặp ai đẹp trai như mình nên mới
đắm đuối như thế. Mình làm phúc vậy…”
- Cho bà này! – Hắn lấy trong ví ra một tờ polime 100 ngàn rồi đưa
cho bà ăn xin ấy. Bà ấy trợn to mắt nhìn hắn rồi cười gượng gạo bỏ
đi. Hắn mỉm cười. “Chắc bà ấy mừng, tội nghiệp!”
Bà ăn xin ấy đi được một đoạn liền quay đầu lại, bà nhìn trân trân
vào tờ polime rồi nhìn hắn đang đi khuất. Miệng nói tỏ vẻ không
tin:
- Trông ăn mặc như xơ mít ấy liệu có đưa mình tiền giả không nhỉ?
Tội, đẹp trai mà không có quần áo ăn mặc cho tử tế. Mặc cái đồ rách
còn hơn mình nữa! Haizz…”
Bà ăn xin chép miệng rồi bỏ đi. Bà ấy cứ tưởng hắn nghèo mà xài
sang. Cho hắn chừa cái tật khoái mặc quần áo rách trước, vá sau đi.
Chỉ phải tội quần áo “rách phong cách” đang là model năm nay mới
chết chứ…
.
.
.
- Anh Dương, mình vô chỗ này chơi đi! Chỗ này hồi trước em hay vô
lắm đấy. – Nó kéo anh Dương vô một siêu thị có tên là Inboss mà
tầng trên là một tầng dành riêng cho game. Người ta hay gọi là
“Tầng Game”
- Em nghĩ ở bên Anh anh không hay vô mấy chỗ giống vầy chắc. Xí! –
Anh Dương trề môi.
- Vâng! Anh thì ông cụ lắm. Anh vô đây rồi mới sợ!
- Em…! Hừ, được lắm!
- Hè hè!!
Nó cười huề rồi kéo anh Dương đi lên tầng trên. Tới nơi, nó và anh
đi vòng vòng quanh mấy máy game tìm trò chơi. Bỗng nhiên, nó ôm
chầm lấy cánh tay anh rồi nép đầu vô đôi vai vạm vỡ mang đầy hơi ấm
yêu thương.
- Máy lạnh bật số to quá! Anh cho em nhờ cậy tay anh nhé! He
he!!
- Hờ, đẹp trai cũng là một cái tội nhờ! Đừng có mà lợi dụng tôi nhá
cô! – Anh Dương dùng tay còn lại vuốt vuốt cằm trông rất đểu. Nó hừ
mũi một cái rồi ôm chặt lấy tay anh hơn.
- Đã thế em lợi dụng luôn. Em sẽ lợi dụng tay anh đễ làm đũa gắp
thức ăn cho em. Lợi dụng tay anh làm khăn mặt cho em. Lợi dụng tay
anh làm cái quạt cho em… Được chứ nhỉ? – Nó liệt kê những thứ mà có
thể “lợi dụng” tay anh được. Anh nghe tới đâu, nhăn mặt đau khổ tới
đấy.
- Ôi, anh biết là em ghen tị sắc đẹp với anh lắm. Vì thế đừng bắt
anh làm mấy cái thứ hủy hoại nhan sắc anh thế chứ!
- Ôi, kinh! Anh ơi, anh bay tới tận đâu rồi? – Nó nhìn nhìn lên cao
tỏ vẻ đang tìm kiếm cái gì đó.
Anh Dương và nó đi với nhau thật sự rất vui và rất tình cảm. Ai
trong tầng Game cũng tưởng nó và anh là một cặp. Anh Dương choàng
tay qua người nó, hai người bước đi giữa ánh đèn lập lòe trong tầng
Game. Dường như có tia sáng phát ra từ phía hai người vậy, nó và
anh đi tới đâu như bừng sáng ở chỗ đó. Trông họ thật rạng
ngời!
Chỉ có điều, ánh sáng phát ra giữa nó và anh không sáng bằng khi nó
đi bên cạnh hắn! Kì lạ?
- Gì chứ? Em đập được ít hơn anh mà anh lại thua em ư? Game đểu! –
Anh Dương nhăn nhó nhìn nó rồi nhìn cái trò “Đập chuột”
- Thôi đi nàng ơi! Thua thì cứ chấp nhận đi, game đểu cái gì chứ.
Nhớ phần thưởng cho người thắng đấy nhé nàng. Hớ hớ hớ!!! – Nó cười
một cách kiêu ngạo.
- Nàng cái con khỉ ấy! Được, phần thưởng thì phần thưởng. Nam tử
hán đại trượng phu. Nói lời là giữ lời! – Anh vỗ ngực nói nhưng
trong lòng có tí… đau khổ. Anh biết là cứ mỗi lần nó đòi cái gì là
cái ví của anh cứ thế mà xẹp dần đi. Nó chuyên môn đòi mấy thứ mắc
tiền không thôi.
- Biết thế là tốt! Qua kia chơi đấu súng không hả? Em thách anh
đấy! – Nó đang nói thì nhìn thấy có game “Đấu súng”, nó cười đểu
rồi thách thức anh.
- Xì! Em thách lầm người rồi đấy! Được, trò này thì anh quyết
thắng! – Anh bẻ tay kêu răng rắc.
- Nhào vô!
Vậy là hai người họ lại bắt tay vô game “Đấu súng”. Kẻ tám lạng,
người nửa cân. Vòng đấu ngày càng gay gắt khi số điểm của hai bên
hiện đang là HÒA!!!
________
- Phù, đi lông nhông giữa trời nắng mệt thế không biết, vào đây
nghỉ mệt tí!
Hắn hất cái mũ xuống rồi bước vào siêu thị Inboss, một tay thì
không ngừng quạt, còn một tay thì không ngừng nhắn tin.
- Cho ly coca! Nhanh nhanh hộ cái! – Hắn không ngừng lấy tay đập
bộp bộp vô mặt bàn hối thúc cô nhân viên bán nước.
- Dạ, dạ! Đây ạ!
Cô nhân viên vội vàng lấy nước rồi đưa cho hắn. Hắn cầm lấy ly
coca, nhếch mép đặt tiền xuống mặt bàn rồi kiêu ngạo bước đi. Thả
người lên cái ghế gần đó, hắn móc điện thoại ra nghe nhạc. Ở gần
chỗ bán nước, mấy cô phục vụ cứ nhìn chằm chằm vào hắn. Họ muốn làm
quen với hắn nhưng mà nhìn thấy gương mặt lạnh tanh thì lại thôi.
Bỗng chốc có một cô bước ra rồi tiến lại gần về phía hắn. Hít một
hơi lấy hết can đảm, cô phục vụ đó đánh liều làm quen với
hắn:
- Chào quý khách! Quý khách có thể cho tôi làm quen được chứ
ạ?
- Hử? Gì đây? – Hắn ngước mặt lên nhìn cô phục vụ. Hai hàng lông
mày xô vào nhau tỏ vẻ khó chịu. Bất chợt hắn mỉm cười, mặt giãn ra
đôi chút. – Muốn làm quen với tôi chứ gì? Được thôi!
- Thật ạ? Vậy bạn có thể cho mình số điện thoại được không?
- Được thôi! Có gì khó đâu! – Lại thêm một cái nhếch mép đầy ma
mãnh. – Lấy điện thoại ra, tôi đọc cho ghi!
- Đây! Ơ, sao bạn không bấm số bạn cho nhanh, bạn đọc làm gì? – Cô
phục vụ lấy điện thoại ra nhưng trong lòng đầy thắc mắc.
- Thích! Không được à? Nghe này! Nghe cho rõ, tôi đọc nhanh lắm
đấy! Số đầu tiên là số 0…
- 0…
- 1… - Hắn lại tiếp tục đọc…
- 1… - Cô nhẩm viên nhẩm theo rồi lấy ngón tay bấm số tiếp
tục.
- Chà, tự dưng quên số di động tôi rồi. Chờ tôi lục lọi kí ức đã
nhé! – Hắn gãi gãi đầu tỏ vẻ đang rất khổ sở để nhớ số điện thoại
của chính mình.
- Vângggg ạ! – Cô phục vụ nhăn mặt mệt mỏi.
- Nhớ rồi. Đọc lại này. 0… 1… 2… 3…
Cô phục vụ tiếp tục bấm thêm hai số hắn vừa đọc, khuôn mặt lộ rõ vẻ
chán nản. Hắn thấy vậy lại tiếp tục cười đểu, tiếp tục đọc số, hắn
lại cố đọc thật chậm:
- 4… 6… 0…
- … - Cô phục vụ lại tiếp tục bấm…
- 0…
- Sao nhiều số 0 thế! Bạn mua số điện thoại à?
- Thắc mắc nhiều làm gì? Nghe tiếp này!
- Vâng! – Bà cô phục vụ ấy tỏ vẻ ngoan ngoãn.
- Ấy, lại quên rồi! Để đọc lại cái đã…
- Dạ? Trời! Vâng!!
Lại thêm mấy tiếng than từ miệng bà phục vụ ấy. Bà ấy bực mình lắm
rồi. Từ nãy tới giờ ghi mỗi cái số điện thoại mà 15’ rồi vẫn chưa
xong trong khi còn bao nhiêu thứ cần phải làm. Nhưng, vì muốn làm
quen với trai đẹp và có thể trở thành bạn gái của hắn nên bà ấy
quyết tâm gạt bỏ công việc qua một bên và cố đứng chờ thêm 5’ nữa
để cho hắn nhớ ra mấy số cuối cùng. Hắn vẫn nhăn nhó, gãi đầu gãi
tai ra vẻ trí nhớ mình rất kém. Cuối cùng, chờ bà phục vụ ấy có vẻ
không kiên nhẫn nữa, hắn mới bắt đầu đọc tiếp:
- Haizz… Xin lỗi cô nhiều nhé! Trí nhớ tôi vốn rất tốt nhưng không
hiểu sao hôm nay lại thế này… Chắc tại cô dễ thương quá khiến tâm
trí tôi bị thất lạc chăng? (Ọe!) – Hắn buông lời bay bướm nói với
cô phục vụ bằng cái giọng sến bà cố, không quên nháy mắt kiểu lừa
tình khiến bà ấy đang mệt bỗng chốc hồn như ở trên mây. Nhưng có ai
biết được rằng sau câu nói của hắn là hắn đã tự ói trong lòng
chứ.
- Hì hì! Cậu này, ăn với nói… - Bà ấy ra vẻ ngại ngùng nhưng trong
lòng thì… Mấy cô phục vụ khác tỏ vẻ ghen tức vì không ngờ ngoài mặt
hắn lạnh lùng, kiêu ngạo thế nhưng thật ra lại rất dễ làm quen chứ.
Họ tự trách mình sao không chịu ra làm quen mà lại để bà phục vụ đó
ra.
- Đọc lại cho cô dò mấy số trước đã nhé!
0..1..2..3..4..6..0..0..
Hắn cứ ngân nga mãi mấy cái số cuối khiến bà phục vụ nản không chịu
được. Cuối cùng hắn cũng chịu “phun” ra số cuối…
- Cháy máy!
- Hả? Máy nào cháy? Bình cứu hỏa đâu? – Nghe hai tiếng “Cháy máy”
phát ra từ miệng hắn, bà ấy lập tức hốt hoảng vì tưởng cái gì
cháy.
- Đó, hai số cuối đó. Đếm coi đủ 10 số chưa! 01234600 cháy máy! Đủ
10 số rồi nhờ? Có gì gọi cho Chúa để biết thêm chi tiết nhé. Bye
cưng! Đi mau, đi để trả lại bầu không khí trong lành hộ tôi.
Đi!
Từng câu từng chữ hắn nhấn mạnh làm bà phục vụ đứng như trời trồng.
Bà ấy nhìn màn hình điện thoại của mình vẫn còn lưu mấy số hắn đọc
mà lòng tức anh ách. “Không ngờ tốn gần nửa tiếng đồng hồ để bị gài
bẫy thế này. Ngươi được lắm!”. Bà ấy ngúng nguẩy bỏ đi không quên
ném lại cho hắn một cái lườm sắc lẻm. Chờ bà ấy đi khỏi, hắn ôm
bụng cười như điên. Như để thêm phần kịch tính, hắn còn đập bồm bộp
vào mặt bàn như thể tức cười không chịu nổi nữa ấy.
Hành động ấy của hắn làm cho bà phục vụ càng tức ọc máu hơn. Mấy cô
phục vụ khác thì đơ mắt ra nhìn rồi bụm miệng cười lén. Họ không
ngờ anh chàng đẹp trai trông lạnh lùng thế mà lại gài một mẻ ọc máu
như vậy. Làm tốn hết nửa tiếng công việc của con người ta. Bà phục
vụ ham trai ấy bị ông quản lý la cho một trận vì cái tội dám bỏ
công việc mà đi nói chuyện với khách, đã vậy còn bị trừ nửa tiếng
lương và thêm một cái bản kiểm điểm to oạch nữa chứ. Tội
nghiệp!
- Tức quá mà! Mấy bà biết không? Cái tên ấy bẫy tôi một vố đau
không thể tả? Cái gì mà 01234600 cháy máy chứ? Có mà cháy đầu tôi
hiện giờ thì có! Còn kêu là gọi số này cho Chúa để biết thêm chi
tiết nữa chứ! Tức quá!!!! – Bà ấy phồng mang trợn mắt rủa hắn cho
mấy bà phục vụ khác nghe. Đáp trả lại cho bà ấy là…
- Ha ha ha! Nhìn mặt con bé phục vụ ấy lúc đó tức cười bà thím!
Trông mặt nó thảm đến tội, Đảm bảo nó cú mình lắm, bị trừ nửa tiếng
lương lại còn bị thêm cái bản kiểm điểm nữa cơ mà. Sao mà mày ác
thế Quân ơi! Ừ, tao biết tao ác mà. Nhưng mà tao đẹp tao có quyền.
Hahahahaha!!!!!!!!!
Hắn đứng trong thang máy lên tầng Game mà cười như điên. Vừa hỏi
vừa trả lời khiến mọi người xung quanh cứ tưởng hắn vừa trốn trại.
Không tưởng cũng hơi bị lạ. Có ai như hắn, miệng vừa lẩm nhẩm nói,
lúc thì cười ngoác ra. Đã vậy cái tay lâu lâu còn đắc chí vỗ bành
bạch vào đùi trông rất khoa trương. Mọi người xung quanh chỉ biết
bịt tai, nhắm mắt lại để không thấy cảnh “Người điên đang cười”
này.
Đến nơi, thang máy mở ra. Hắn bước ra ngoài mà miệng vẫn đang cười
toét trông rất vô duyên. Khi cửa thang máy đóng lại, mọi người
trong đó chỉ biết lắc đầu uể oải:
- Tội thằng bé, trông đẹp trai thế mà lại bị hội chứng “Cười toàn
quốc”. Cứ thấy nó cười suốt không thôi!
Chắc tuần này hắn bị sao quả tạ chiếu trúng rồi. Lúc nào cũng bị
người ta chửi là thần kinh với điên loạn, mà toàn vấn đề liên quan
tới đầu óc mới ghê chứ. Rõ khổ!
.
- Ôi! Lâu lắm rồi mới vô đây chơi đấy. Coi bộ hơi khác cái lúc mình
đến, có thêm mấy máy mới này. Coi bộ vui đây!
Hắn bước vào trong rồi trố mắt ngạc nhiên. Ngó quanh khắp nơi, hắn
nở một nụ cười rạng rỡ. Hắn đi lòng vòng để tìm game chơi thì thấy
có một đám đông vây kín hai cái máy “Game đấu súng”. Tiến lại gần
xem thử thì mới phát hiện ra đó là…
hôitôi cơm đây
tí tôi đọc tr. bà
- Anh chịu thua đi, chơi 2 ván rồi mà ván nào cũng ít điểm hơn em!
Anh về ngủ được rồi đấy! – Nó vừa bắn vừa chế giễu anh.
- Còn lâu! Biết đâu ván này anh thắng em thì sao. Đừng vội đắc chí.
– Anh tức giận đáp lại.
- Coi lại điểm đi bạn ơi! Cách xa em cả trăm điểm thế kia cơ
mà…
- Anh gỡ lại mấy hồi chứ!! Bắn được thằng đầu xỏ là được 1000 điểm
rồi. – Anh cay cú lườm nó.
- À vâng. Chỉ tội tên đầu xỏ ấy trốn kín và lẩn nhanh quá nên chưa
thể bắn hạ được chứ gì? Coi em đi, em tiêu diệt được tên ấy rồi
đấy! – Nó lên mặt.
- Kệ em! Hứ!!!
- Có người giận rồi kìa! Ha ha ha ha ha ha!!!
Nó cười lớn làm anh Dương đang tức cũng bật cười theo. Mọi người
xung quanh đang dõi theo cuộc đấu súng cũng lập tức cười lớn vì nụ
cười như ánh nắng ban mai của cặp đôi dễ thương này. Hình như đang
có một thiên sứ ánh sáng đứng cạnh nó và anh thì phải, nếu không
thì tại sao hai người họ lại phát ra một thứ ánh sáng rạng rỡ đến
lạ lùng thế chứ?
Đối lập với thứ ánh sáng dịu dàng đang phát ra từ nó và anh Dương
thì đó là hắn với một ngọn lửa màu đỏ đang bùng phát ra. Ngọn lửa
đó đang le lói vào tận sâu trong trái tim hắn khiến nó đau rát như
bị phỏng. Hắn nhìn chằm chằm vào nó đang cười – Một nụ cười sáng
chói, một nụ cười rạng rỡ mà chưa bao giờ hắn nhìn thấy nó cười như
vậy khi đi bên cạnh hắn.
ĐAU!!!
Lại là cái cảm giác này. Đây là lần thứ hai hắn bị khi thấy nó đi
cùng anh Dương. Tim hắn dường như bị thêm một nhát dao cứa vào sâu
hơn khi thấy nó cười với anh – Một nụ cười mà hắn ao ước nó cười
với hắn mà chưa bao giờ được.
“Lúc nào đi cạnh tôi cũng cãi nhau như nước với lửa. Thế mà đi bên
cạnh hắn ta thì… Không! Sao mình lại như thế này chứ? Mình không
thể có cái cảm giác tuyệt vọng đối với một con bé trước đây mình
rất ghét được. Sao thế này? Không! Người mình thích là Thủy Băng!
Trước đây, bây giờ và mãi mãi Thủy Băng vẫn là người mình thích.
Không thể là Hoàng My được! Mình đang lầm tưởng thôi. Người mình
thích là Thủy Băng, là Thủy Băng chứ không phải là Hoàng My. Tỉnh
lại đi Quân! Mày là Trịnh Minh Quân – Đại thiếu gia của dòng họ nhà
Trịnh cơ mà. Mày không thể thích một con bé giúp việc mà mày rất
ghét được. Khônggggggggg...”
Hắn hét lên rồi bỏ chạy ra ngoài. Nhắm mắt, hắn chạy thật nhanh
xuống đường. Đặt tay lên tim mình, hắn cố gắng thật bình
tĩnh.
“Phải, người mày thích là Thủy Băng, không phải là Hoàng My. Đừng
để cảm giác ngộ nhận đánh lừa mày. Thủy Băng… Đúng rồi!!”
…
- Alo, có chuyện gì không anh?
- Thủy Băng à, anh nhớ em lắm! Em ở Sài Gòn sắp về chưa! Khi nào về
thì nhớ gọi anh nhé! Anh nhớ em nhiều lắm. Em biết là anh rất thích
em, đúng không?
- Anh sao thế! Em biết là anh thích em mà. Hì hì, sáng mai em sẽ về
sớm để đi học. Yên tâm nhé! Giờ em phải dọn hành lí để khuya ra sân
bay. Tí nữa em gọi lại. Bye anh!
- Ừ! Love You! Chụt ~~~
- Eo…
…
- Thủy Băng! Anh thích em! I Love you!!!!!!
Hắn la lên rồi tiếp tục chạy. Nở một nụ cười đầy ấm áp khi trong
đầu hắn đang hiện ra hình ảnh của Thủy Băng. Nhưng, không lâu sau
hình ảnh của Thủy Băng tan biến đi và thay vào đó là hình ảnh của
nó đang cười với anh Dương. Trái tim của hắn lại một lần nữa bỗng
chốc trở nên tuyệt vọng. Cơ thể hắn dường như rơi vào trạng thái
không trọng lượng. Trái tim hắn… bị ngọn lửa đỏ thiêu rụi mất
rồi…
ĐAU ĐỚN ĐẾN QUẰN QUẠI!!!
________
- Hix… Lại sao nữa thế này? Cảm giác này là sao đây?!!!!!!!
Hắn lê đôi chân nặng trĩu đi về. Từng bước, từng bước của hắn như
đang đeo gồng xích vậy - Nặng nề và chậm chạp…
Về gần được đến nhà thì hắn bỗng trợn mắt lên như tìm kiếm thứ gì
đó:
- Rõ ràng lúc đi mình đi xe cơ mà, sao giờ lại đi bộ nhỉ? Xe… xe
mình đâu rồi? Á, còn để ở bãi giữ xe của khu giải trí Capital. Chết
tôi!! Hơn 5 giờ chiều rồi, nó đóng cửa cái là chết chắc! Á!!!
Vậy là hắn chạy đi đến công viên giải trí Capital. Trái với lúc
nãy, hắn chạy như bay có thể so sánh bằng vận tốc của tên lửa. Đi
qua siêu thị Inboss, tim hắn… lại bị lửa thiêu đốt… một lần
nữa…
Giờ đây trong lòng em, còn yêu anh nhiều không?
Bởi vì bên cạnh em luôn có ai kìa cuời đùa.
Làm sao không giận đây? Làm sao im lặng đây?
Làm sao không hờn ghen khi đã yêu nhau?
[Anh nhớ em nhiều – Ưng Đại Vệ]
** Cặp Oan Gia Mới **
Một cặp oan gia mới.
Bình yên đã không còn từ đây!
♥♥________♥♥
♥Tối hôm đó – 7h30’ pm ~
- Cậu coi phim có vui không? Tôi đi chơi với anh Dương vui cực kì
đấy! Nhất là chơi cái “Game đấu súng” ấy, anh ấy toàn thua
thôi!
Nó nhảy vô nhà rồi cười toe khoe “thành tích” với hắn. Hắn lườm nó
rồi bình thản nói, tỏ vẻ như không quan tâm lắm:
- Kệ cô chứ! Nhờ thế mà tôi có được một ngày bình yên không bị ai
quấy nhiễu. Khỏe!
Nói thì nói như thế đó nhưng trong lòng hắn thì… khác lắm. Mặt thì
tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại có rất nhiều mối suy
nghĩ. Suy nghĩ xem nó và anh Dương đã đến giai đoạn nào rồi.
- Hừ, cái đồ… Đang tính cho cậu cái này. Đã vậy thì thôi, khỏi cho
nữa! Xí!! – Nó “xí” một cái rõ to. Đang tính đi lên phòng thì bị
hắn kéo giật ngược lại.
- Ầy ầy… Làm gì ghê thế? Thế… cô tặng tôi cái gì à? Hí hí… My yêu
“vấu” của lòng tớ, cho tớ cái đó đó đi.rion54:
Hắn cầm vạt áo nó rồi kéo qua kéo lại, chu mỏ ra rồi làm cái mặt
nũng nịu, nhõng nhẽo trông… nổi cả da gà. Nó tròn mắt lên nhìn hắn,
miệng mở to như không tin nổi vào mắt mình:
- Cậu… làm cái trò gì thế hả? Trông ớn quá à? Định lừa tình tôi đấy
à?rion48:
- Không cần lừa tình thì cô cũng dính rồi mà! Không phải… cô thích
tôi sao? Nhỉ? – Hắn đẩy đẩy vai nó, mặt đểu không thể tả. Câu hỏi
đó của hắn làm nó bỗng chốc trở nên đỏ mặt, hành động của nó lúng
túng hẳn đi:
- Cái gì chứ? Ai… ai thèm thích cậu. Mơ đi! Đi tắm đây! Tí nữa tôi
đưa cho cậu cái đó sau!
Nó vội vã ấn hắn ngồi xuống rồi ba chân bốn cẳng chạy tót lên lầu.
Hành động ấy của nó làm hắn bật cười. Hắn xoa xoa cái đầu, từ dưới
lầu nhìn lên phòng nó, gương mặt hắn càng lúc càng đểu:
- Coi vậy mà nhát… Mới hù có tí đã… Vậy là vẫn còn thích mình, yên
tâm rồi! Hì hì!!
Tự dưng hắn cảm thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Tự bảo với lòng là không
hề thích nó nhưng xem hành động của hắn thì lại không phải vậy một
chút nào. Có lẽ tảng băng từ đây… sẽ không còn lạnh giá nữa
rồi!!
________
Cộc… Cộc…
- Tôi vào được không vậy?
- Chờ tí! Để tôi bật đèn đã.
Hắn đứng lên rồi bật đèn ở gần cửa, sẵn tay mở cửa cho nó vào luôn.
Nó bước vô phòng mà tim đập bình bịch, chỉ vì phòng hắn được trang
trí nổi bật quá mà. Chắc mọi người vẫn không quên cái phòng của hắn
đâu nhờ?
Bốn bức tường xung quanh màu đỏ thẫm, đồ đạc trong phòng thì toàn
màu đen trắng với những thú bông cũng màu đen trắng nốt, chưa kể
đến những hình nộm quái thú xuất hiện trong các phim kinh dị được
hắn đặt khắp phòng và còn quét lân tinh bên ngoài chúng nên mỗi khi
tắt đèn, chúng lại lập lòe một màu xanh bí ẩn trông hệt yêu ma thật
sự.
Nó vào phòng hắn đến bây giờ tính ra chỉ khoảng 5 lần trở xuống,
trong đó chỉ đúng 2 lần nó vô vào buổi tối. Thứ nhất là hắn không
cho nó vào phòng hắn vì điều kiện hắn đã đặt ra cho nó lúc đầu, thứ
hai là phòng hắn ban đêm cứ như là một cái nhà hoang vậy. Nó lạnh
lẽo, ánh sáng chập chờn, mọi thứ xung quanh lúc thì đen, lúc thì
trắng, lúc thì là một màu đỏ như máu người.
Nhất là phòng hắn còn để hai loại đèn, một loại là đèn Neon phát
ánh sáng bình thường, còn loại kia là đèn phát ra ánh sáng đỏ tia
màu tím nên trông căn phòng còn đáng sợ hơn. Ăn trộm mà vào phòng
hắn thì chưa biết có lấy được đồ không mà chắc chắn là trong lòng
nơm nớp lo sợ - Sợ bị ma sờ gáy ấy mà.
- Vào đi, tôi bật đèn trắng chứ không phải đèn dọa ma đâu mà sợ. –
Hắn đẩy nó vào vì hắn thấy nó có vẻ chần chừ.
- Không phải tôi sợ cái phòng của cậu. Chỉ là… Tại vì… vì… Không
phải cậu ra điều kiện là không cho tôi vào phòng cậu sao? Nên tôi
mới… - Nó cúi đầu nói lí nhí vì nó nhớ tới một chuyện – Chính
chuyện này làm nó dầm mưa suốt cả buổi nhưng chính nhờ vụ ấy mà nó
và hắn xích lại gần nhau hơn.
- À, cái đó ấy hả? Tôi còn chẳng nhớ ra là tôi có nói với cô cái đó
đấy! Thôi kệ, không sao! Cứ ra vô thoải mái nhưng mà đừng lục lọi
làm vỡ thêm cái khung hình nào của tôi nữa là được rồi. – Hắn phẩy
tay nói nhẹ nhàng nhưng câu cuối nhấn mạnh đẩy vẻ ẩn ý.
- Hehe! Biết rồi! Nhờ cái vụ ấy mà tôi phải đi suốt cả ngày tìm cái
khung hình gần giống vậy cho cậu ấy. Mệt chết đi được, đi gần hết
cả đất nước đấy. Hahaha!! – Nó nhớ lại cái ngày hôm ấy rồi bỗng
chốc phá lên cười.
- Cô chém gió gần lên tới trời rồi đấy. Nhưng mà hôm cô dầm mưa bị
sốt… tôi… Hí hí hí!!
Hắn cốc đầu nó một cái rõ đau, tự dưng nhớ tới cái hôm nó dầm mưa
vì lỡ tay làm bể cái khung hình Thủy Băng tặng hắn rồi bị hắn xúc
xiểm nên nó bỏ chạy ra ngoài và dầm mưa cả buổi chiều hôm đó. Và,
tối hôm đó, chính hắn đã… truyền nước cho nó bằng một nụ hôn cực kì
nhẹ nhàng. Chính hắn lúc đó và ngay cả bây giờ cũng không thể khẳng
định đó là cứu người hay đã mất cái “nụ hôn đầu đời” đây nữa.
Mắt hắn cứ nhìn lên trời rồi cười không ý thức. Tự dưng nhớ tới mấy
chuyện cách đây hơn 4 tháng làm cho hắn thấy… kì lạ quá. Bốn tháng
qua ở bên cạnh nó, một thời gian không dài và cũng không thể gọi là
ngắn nhưng lại có bao nhiêu chuyện xảy ra khiến tâm tư tình cảm và
ngay cả hành động của hắn cũng bị xáo trộn lung tung. Tất cả cũng
chỉ nhờ nó, nhờ nó khiến hắn từ một con người lạnh lùng, vô tâm,
không quan tâm đến một ai chỉ vì Thủy Băng mà giờ đây lại bắt đầu
có biểu hiện quan tâm, lo lắng và cả biểu hiện… ghen nữa.
Một con người có thể thay đổi vì một con người sao?
- Hầy, hầy… Sao thế này? Sao tự dưng đứng hình vậy nè? – Nó huơ huơ
tay trước mặt hắn.
- Hả…? À… không… không có gì hết? – Hắn hoàng hồn lại, lắc lắc đầu
mấy cái.
- Hừm! À này, kể nghe. Hôm nay tôi với anh Dương đi chơi ở siêu thị
Inboss ấy. Xong rồi tôi thách anh ấy đấu súng với tôi. Và… kết quả
là…
- Cô thắng chứ gì? – Ngắt nhanh lời nó, hắn nói tỏ vẻ không quan
tâm lắm.
- Ầy, sao cậu biết? – Nó tròn mắt ngạc nhiên. Miệng há to hết
cỡ.
- Ờ thì… tôi đoán. Nếu không thắng thì mặt cô hớn hở thế này chắc?
– Tìm cho mình một lí do và hắn rất hài lòng với lí do mình phịa
ra.
- Ừ nhỉ. Quên. Hehe! Biết không, tôi bắt anh ấy phải chịu phạt bằng
cách chơi trò gắp thú ở chỗ “Chợ đêm” hồi lâu tôi dẫn cậu đi ấy.
Nhớ chỗ đó không? Cái chỗ mà cậu bị nguyên một đám con gái rượt rồi
tôi phải giải cứu ấy. Nhắc lại lúc đấy công nhận… mặt cậu… tếu
không thể tả… Hahaha!!
Nó phá lên cười làm hắn giận sôi. Nhớ lại cái viễn cảnh bị cả đám
con gái rượt đằng sau ngay giữa khu “Chợ đêm” làm hắn ngượng không
thể tả. Nếu không nhờ nó giải cứu lúc đấy thì chắc… hắn không còn
đường về rồi, bởi còn quần áo đâu mà dám đi về chứ ^^.
Quay qua vẫn còn thấy nó đang ôm bụng cười bán sống bán chết, hắn
giận đỏ mặt kí cái “cốp” làm đầu nó có hàng ngàn ngôi sao xoay vòng
vòng.
- A, sao kí đầu tôi? Bộ tôi nói không đúng chắc?:m074:
- Điên rồi đấy! Đừng có mà nhắc lại mấy cái cảnh đám lố nhố ấy rượt
tôi! Đừng có mà nói tôi, có nói thì hãy nói mẹ tôi tại sao lại sinh
ra một tên đẹp trai đến rung động lòng người thế này. Đừng có mà
cười nữa! Cười hoài thế hả?
Đang thao thao bất tuyệt, dương dương tự đắc với vẻ đẹp của mình.
Quay qua thấy nó vẫn đang bụm miệng cười, tức thì máu nóng lại dồn
lên mặt hắn làm đầu hắn bốc khói. Hắn giơ nắm đấm trước mặt nó làm
nó lập tức im bặt. Nhưng trước khi nín cười, nó vẫn cố “khụ khụ”
mấy tiếng như trêu ngươi hắn. Nó nói, gương mặt nham nhở vì cố nhịn
cười:
- Có gì đâu! Tại nhớ tới cái mặt cậu lúc bị rượt đuổi nên tôi…
Hahahahaha… Trời ơi!!! Bụng của tôi…:m146: Hahahaha!!! – Cứ nhớ
gương mặt hắn là nó lại cười phá lên, trong khi đó thì khói cứ bốc
lên nghi ngút từ đỉnh đầu hắn.
RẦM!!
Hắn đập bàn cái “rầm” rồi thét lên.
- Nếu cô vô đây mà chỉ cười không thôi thì làm ơn về phòng cô hộ
tôi đi! Đứng đây chỉ tổ làm người ta bực mình. Đi về!:m206:
- Ơ, thôi mà! Tôi xin lỗi! Tại cứ nhớ tới nên tôi lại mắc cười ấy
mà. Thề là tôi không có ý gì đâu. Hạ hỏa đi nhé! Hạ hỏa đi mà. Nhé!
Có chuyện nên tôi mới qua đây ấy chứ! Để tôi lấy nước cho cậu uống
dập lửa nhé. Nhìn rõ cả khói đang bốc ra từ đầu cậu kìa! Để tôi lấy
nước nhé!
Biết hắn đang giận nó lắm nên nó xịu mặt xuống năn nỉ hắn. Nó cười
hòa giải rồi tính lấy nước cho hắn uống “dập lửa”, nhưng hắn vội
nắm áo nó kéo lại. Lườm nó một cái sắc lẻm cảnh cáo, hắn tự lấy tay
phủi phủi đầu trông giống như đang dập lửa. Xong, hắn chìa tay ra
về phía nó:
- Rồi, phần thưởng “tên đó” tặng cô là gì? Muốn chia cho tôi một
nửa hay muốn khoe tôi thì mau đưa ra! Tôi buồn ngủ rồi đấy!
- Ài, tưởng gì! Đây! Cho cậu một con! – Từ sau lưng, nó đưa cho hắn
một con Pucca đang chu mỏ như đang hôn ai trông yêu cực.
- Hử, đây là…
- Tôi phạt anh Dương làm sao phải gắp cho tôi được con Pucca trong
trò “Gắp thú” cho bằng được. Mà cậu cũng biết trò này rất ít có
người gắp được. Thế mà nhé, anh ấy gắp đúng một lần là đã “câu”
được, không những thế còn gắp được cả hai con trong đôi Pucca và
Garu nữa này. Ta da!!
Cũng từ sau lưng, nó lấy ra thêm một con thú nhồi bông khác có tên
là Garu. Nó huơ huơ trước mặt hắn con Garu đang mặt mày nhăn nhó,
tức tối đến đỏ hết nửa mặt vì bị Pucca hôn. Và, tình cờ thay, hai
con thú bông Pucca và Garu này chính là một cặp. Chưa – ai – có thể
- gắp được hai con này thế mà anh Dương có thể gặp được.
- Anh Dương gắp xong rồi cho tôi cả hai con này. Anh ấy còn bảo tôi
nếu thích ai thì đưa cho người ấy con Pucca còn tôi giữ con Garu.
Tôi tặng cậu còn Pucca này. Giữ kĩ nhé! – Nó cười xinh ơi là xinh
trước mặt hắn.
- Hử? Vậy là… cô thích tôi à? Nếu không thì sao lại… - Hắn ấp úng.
Khuôn mặt đỏ lên thẩy rõ. Nhưng lần này không phải đỏ theo kiểu tức
giận mà là đỏ theo kiểu ngượng ngùng.
- Hả? Cái gì… Ơ, tôi có nói thế sao? Ơ… ơ…!! Ê, này. Con Garu này
nhìn giống cậu nhờ? Mặt đỏ lên tức giận rồi nhăn nhó như mới ăn ớt
ấy. Giống cậu lúc nãy. Nhờ?
Nó lắp bắp nói không thành lời, vội vàng chuyển ngay đề tài khác.
Nó nhanh như cắt lấy con Garu đang ôm trên tay mà đem ra so sánh
với hắn. Nhưng cũng phải công nhận là… hắn giống y chang Garu, từ
gương mặt tức giận nhăn nhó đến đỏ lự vì tức tối. Giống, giống quá
đi mất. Còn nó cũng y chang là Pucca vậy, lúc nào cũng nhe răng
cười đến tít cả mắt, thấy Garu đi với ai hoặc bị ai đánh là tức tối
dẫn đến sức mạnh ai cũng phải nể. Chắc hắn và nó là Garu và Pucca
phiên bản người gốc Việt quá.
- Con khỉ! Tôi đẹp trai hơn! – Bị so sánh với nhân vật hoạt hình,
hắn lập tức quên ngay cái vụ “thích thích, yêu yêu” gì đó và chuyển
ngay đến cái gương xem lại mặt mình. Nó nhân cơ hội đánh bài
“chuồn” ngay tức khắc:
- Tôi thấy y chang. Cậu cứ ở đó mà soi gương xem thử đi. Tôi đi ngủ
đây. Nhớ là hạ hỏa đi nhé, không đang ngủ khói bốc lên thui khét
lẹt cậu đấy!
- Đứng lại!!! Cái đồ “Pucca Lẹt Đẹt”! – Hắn đang nặn cái cục mụn be
bé trên mặt, thấy nó đánh bài chuồn liền lập tức gọi lại nhưng tiếc
rằng không kịp. Trề môi ra, hắn tiến lại gần đầu giường cầm con
Pucca nó mới để đó rồi mỉm cười – Một nụ cười đáng yêu mà thiên sứ
đã dành tặng cho hắn khi hắn vừa mới chào đời.
Nụ cười của thiên thần - Đáng yêu nhưng lại rất mong manh?
Nắng lấp lánh trên cao chiếu xuyên qua ô cửa kính. Những chú chim
sẻ đậu trên khung cửa sổ khẽ nhòm lén hắn đang say giấc. Mặt trời
rót những tia nắng đầu tiên vào phòng hắn như là một phần thưởng
dành tặng cho đứa con của Người. Hạt nắng lung linh rón rén đến bên
cạnh và vuốt ve gương mặt thanh bình của hắn.
Dường như… nắng đang khẽ cười… vì ai!
Giật mình tỉnh giấc, hắn ngó quanh khắp phòng rồi nhìn xuống con
Pucca bên cạnh mình. Thì ra tối hôm qua hắn đã ôm Pucca ngủ. Suy
nghĩ mơn man về một thứ gì đó, hắn nhận ra… trong lòng có nhiều
điều thay đổi. Hình như, trong lòng đang rất thanh thảnh thì
phải.
“Hình như đêm qua mình ngủ ngon hơn mọi lần. Mọi hôm nửa đêm hay
giật mình thức dậy mà đêm qua lại không thế, ngủ một mạch đến tận
sáng. Không lẽ là nhờ con Pucca này?”
Nhíu mày nhìn con Pucca nhồi bông vẫn còn nằm trong lòng mình, hắn
khẽ cười đầy yên bình. Cười vì một buổi sáng đầy nắng, đầy gió, đầy
ấm áp. Cười vì con Pucca đang chu mỏ lên, và nhất là, hắn cười vì
thấy nụ cười của nó hiện diện đâu đây…
Gió thổi nhè nhẹ, những chú chim sẽ hơi chao đảo rồi cũng cất cánh
bay đi để lại nỗi vương vấn cho ô cửa kính vẫn còn vương chút bụi
mờ. Nhẹ nhàng mở cửa, đón lấy làn gió sớm lành lạnh thấm dần qua
từng thớ thịt, hắn ung dung thơm con Pucca một cái rồi khẽ
nói:
- Chào buổi sáng, may mắn của tôi!
________
- Ô, cậu dậy sớm thế. Trời đẹp thế này chả lẽ phải chuyển mưa
sao?
Như không tin vào đôi mắt mình, nó dụi dụi mắt rồi nhìn chăm chăm
vào hắn. Trời hôm nay có thể mưa to không khi hắn vừa dậy sớm mà
trên bàn còn có đồ ăn sáng nữa? Mùi vị trứng ốp-la thoang thoảng
bay ngang qua mũi nó làm nó hít lấy hít để.
Cốp!
- Dừng cái trò hít hà ấy đi! Cô đâu phải con Lulu nhà hàng xóm mà
cứ hít hoài vậy?
Một cái cốp thật đau vào trán nó khiến nó tỉnh cơn mê. Xoa xoa cái
trán đang đỏ ửng, nó không cảm thấy đau mà trái lại, tự dưng nó
thấy… hắn thật là tốt bụng. Tốt bụng vì đã làm đồ ăn sáng cho nó mà
ngay cả nó cũng không biết rằng có thể ăn được hay không nữa.
Cầm chắc cái thìa trong tay, nó lưỡng lự không biết nên ăn hay
không. Hắn nheo mắt nhìn nó rồi cốp một phát lên trán nó lần thứ
hai. Nó đau đến chảy cả nước mắt, lấy chân đạp vào chân hắn khiến
hắn la oai oái:
- Chừa cái tật khoái củng đầu người khác! Tự dưng lại cốp tôi đau
thế hả? – Vẫn xoa xoa cái trán đang nhức nhối đến đỏ ửng, nó oan ức
nói.
- Hờ. Tại tôi chắc? Lâu lâu làm cho bữa ăn sáng mà làm như tôi bỏ
thuốc độc ấy! Nếu có bị gì là nãy giờ tôi đâu có ăn ngon lành như
thế này chứ hả?
- Ừ nhỉ!
Nhìn dĩa trứng đã vơi hết một nửa của hắn, nó mới luýnh quýnh chắp
hai tay lại, cười huề với hắn. Đưa thử một miếng trứng vào miệng.
Mùi vị của trứng ngay lập tức chi phối toàn bộ cơ thể của nó. Miếng
đầu tiên như còn đọng lại ở đầu lưỡi, miếng thứ hai thì cứ như tan
dần trong miệng. Nó nhắm mắt lại để tận hưởng một mùi vị giòn tan
đọng lại ở đầu lưỡi. Mở mắt ra, nó nhìn hắn, không tiếc lời khen
ngợi:
- Ngon quá! Chưa bao giờ được ăn trứng ốp-la ngon như vầy! Sao mà
cậu có thể nấu được như vậy vậy? Chỉ tôi đi!
- Xề, có gì đâu mà khen ghê thế? Có muốn nịnh cũng không cần quá lố
thế đâu. Tôi thấy bình thường thôi. Chắc tại cô hay ăn mấy món cô
nấu dở quá nên khi ăn của tôi nên mới… xúc động chứ gì? Hè hè!! –
Đưa một miếng trứng vào miệng, hắn vuốt cằm chế giễu nó. Nó bĩu
môi. Nhưng, nó hề thấy buồn hay tự ái gì cả, cũng bởi… nó nấu ăn dở
tệ như lời hắn nói mà.
Thấy hắn xách cặp chuẩn bị đi học, nó vội vàng nuốt vội mấy miếng
trứng cuối cùng, cầm ly sữa hắn chuẩn bị trên bàn, nó uống sạch nốt
rồi cầm giỏ chạy theo hắn. Vừa chạy, nó vừa í ới gọi với theo hắn,
không quên nheo mắt nhìn bầu trời xem có chuyển biến xấu nào không.
Nó sợ trời mưa đột xuất vì hắn hôm nay hơi bị khác thường.
.
Tại một góc nhỏ ở lớp Ghost...
- Khai mau! Hôm nọ mày với Hoàng Anh đã làm gì mà thái độ mày khác
thường thế hả?
Nó cầm quyển vở được cuộn tròn rồi hăm he Tú Anh. Tú Anh nhìn nó
với ánh mắt rưng rưng đầy thương cảm. Nó không dễ dàng bị mềm lòng
nên liền cầm cuốn vở bốp cái bốp lên đầu Tú Anh.
- Đừng nói tao không nể tình bạn bè nhé bạn hiền. Mau khai! – Nó
xoa xoa đầu nhỏ bạn thân rồi quát ngay bên tai Tú Anh khiến cô giật
nảy lên. Những chiếc lá vàng đang cố bám trụ lấy cành cây khô khốc
cũng vì thế mà giật mình rụng xuống đất.
Tú Anh kéo nó ngồi xuống, vội vàng giải thích:
- Tao đã nói là hôm nay tao sẽ kể cho mày nghe là tao sẽ kể. Mày
làm gì mà dọa tao ghê thế? Dám nhẫn tâm cầm vở đánh vào đầu tao.
Bạn bè tốt quá hen? - Tú Anh gằn giọng xuống, lườm nó.
- Ai kêu không kể mà cứ tao hỏi là mày cười cười như mới trúng bùa!
Hỏi mày như tao thì mày có điên không? – Nó giơ tay đe dọa.
- Ờ thì… Tại vì… Mà thôi, tại tao muốn nói với mày ở căn-tin chứ
bộ, có phải tao… Á!!! – Chưa để Tú Anh nói hết thì nó đã kéo cô
đi.
- Thế thì đi mau! Chần chừ cái gì? Để trống vô lớp rồi mới xuống
căn-tin chắc?
Quán Chuky, cách đây hai ngày trước...
[Theo lời kể của Tú Anh]
Quán Chuky nằm trên một con đường tấp nập đầy nắng và gió. Nhờ
hương hoa phong lan luôn ngát hương thơm khiến nơi đây đã trở thành
một điểm hẹn thường xuyên cho các đôi tình nhân đang yêu nhau say
đắm.
Hiện tại, tôi đang đứng trước cửa của quán nước này nhưng không
phải mang thân phận của một cô gái đang có hẹn hò tình cảm với một
chàng trai mà là một cô gái đang hẹn hò chờ… đánh nhau thì đúng
hơn.
Chuyện cũng không có gì là to tát hết. Tất cả cũng chỉ tại con bạn
cực kì thân, thân đến mức độ lúc nào gặp nhau là nó cũng móc đểu,
đá xoáy, trêu chọc tôi – Nguyễn Hoàng My.
Chỉ vì nó trêu tôi với Hoàng Anh – một người tôi cũng “hơi hơi” có
cảm tình nên tôi mới cầm quyển vở chọi nó xong vô tình ném trúng
Hoàng Anh nên cớ sự với ra thế này đây. Cậu ấy hẹn tôi ra Chuky với
giọng điệu đanh thép lắm, tôi sợ sau vụ này, ác cảm giữa tôi và cậu
ấy chắc chắn sẽ tặng lên mặc dù tôi đã nói chuyện với cậu ấy được
mấy lần. Ôi…!!!
Chần chừ đi tới đi lui rồi nhìn vào quán, tôi lưỡng lự không biết
làm thế nào. Nãy giờ tôi đã nhìn cậu ấy đang ngồi trong đó sau lớp
cửa kính dày của cửa tiệm đúng 21 lần rồi. Cậu ấy đến sớm thế không
biết. Nhìn cậu ấy lúc này thật bắt mắt ghê gớm. Áo thun trắng đơn
giản với hình mặt cười ở giữa cộng thêm cái quần đen làm cho cậu ấy
không nổi nhưng vẫn trội giữa các đôi tình nhân.
Không vào thật không được mà! Cứ coi như không toàn vẹn trở về
nhưng được ngồi cạnh cậu ấy thì thật… sung sướng không gì bằng.
Nhất là sao tôi chịu nổi khi mấy đứa con gái đang nhìn Hoàng Anh
với đôi mắt thèm muốn thế kia chứ. Thật là… Đã có bạn trai mà còn
muốn Hoàng Anh “của tôi” nữa chứ.
Tôi hít một hơi lấy hết can đảm rồi đẩy cửa bước vào. Chân tôi run
rẩy tiến lại gần Hoàng Anh, từng mạch máu cứ giật giật lên tưởng
như sắp bị vỡ đến nơi vậy.
- Chào. Cậu đến sớm… thế? – Thấy cậu ấy nhìn tôi, tim tôi đập loạn
lên, miệng tôi cứ thế nói không ra chữ.
- Ừ, tôi muốn đến sớm để… chuẩn bị! – Cậu ấy nói khá nhẹ nhàng
nhưng chữ cuối lại nhấn mạnh khiến tim tôi đang yên ổn lại giật
thót lên.
- Được rồi, cậu muốn làm gì thì làm nhanh lên! Muốn chém, muốn giết
hay gì gì đó thì tùy. Cậu cứ lấp lửng thế tôi lên tim mà chết bây
giờ. – Tôi lớn giọng quát lên vì cứ thế này chắc tim tôi loạn lên
mà chết mất. Ai kêu cậu ấy cứ nhìn tôi với ánh mắt… hình như là dịu
dàng làm gì? Mà hình như tôi lớn tiếng quá thì phải, nếu không mấy
người trong quán nhìn tôi làm gì? Cho xin đi, làm gì nhìn tôi hoài
thế?
- Ơ, chém giết gì? Sao lại chém giết cậu chứ? – Hoàng Anh hỏi với
con mắt vô tội vạ và vẻ mặt cực kì ngây thơ. Ôi, con tim của
tôi…
- Không phải cậu muốn đánh tôi vì tôi cầm vở ném cậu là gì? Giả
ngây thơ lừa tình thiên hạ đấy hả? – Tôi tức mình quát thêm một lần
nữa. Cậu ấy nhăn mặt lại, hai hàng chân mày xô vào nhau. Cậu ấy
nhìn tôi suy nghĩ gì đó rồi đập bàn đứng lên, miệng khẽ nhích lên
trông rất ranh ma.
- Cậu mới giả ngây thơ lừa tình thiên hạ thì có. Bộ tôi có nói tôi
hẹn cậu tới đây để đánh cậu vì cái việc nhỏ như con thỏ đang ăn cỏ
chắc? Tôi hẹn cậu tới đây chứ tôi kêu xử lí cậu lúc nào? Có cậu tự
biên tự diễn thì có.
- Ơ, vậy là sao? Vậy cậu hẹn tôi ra đây làm gì? – Tôi nhìn cậu ấy
với đôi mặt ngây thơ của tôi. Tôi dám cá là tôi lúc này nhìn còn vô
tội hơn cả cậu ấy gấp trăm lần.
- Ờ tôi… - Cậu ấy ấp úng rồi kéo ghế ngồi xuống. Có phải tại tôi
hay không mà tại sao tôi lại thấy cậu ấy thoáng đỏ mặt thế này? Cậu
ấy gãi đầu, gãi tai một hồi rồi tự dưng nắm lấy tay tôi làm tôi
giật bắn người. Ôi, sao cái tên này cứ đày đọa trái tim tôi thế
này?
- Bỏ tay ra! Cậu bị sao thế này? – Tôi vội rụt tay lại vì xấu hổ,
không quên đanh đá la cậu ấy. Hành động này của tôi khiến các cặp
trong quán phải quay ngoắt lại nhìn.
- Làm ơn… thử hẹn hò với tôi được không? Chỉ một tháng… à không…
một tuần thôi! Thử hẹn hò thôi! Nhé!
Từng câu, từng chữ cậu ấy nói ra thật sự rất ngắt quãng nhưng tôi
lại nghe rất rõ. Rõ đến từng chữ. Mặt cậu ấy đỏ bừng lên, tôi có
cảm giác cậu ấy không hề trêu đùa tôi thì phải. Tự dưng mọi thứ
xung quanh tôi mờ dần đi rồi biến mất như một làn khói mờ ảo. Mọi
thứ từ bàn ghế, ly nước, những chậu hoa phong lan bé xinh,… tất cả
đều biến mất để lại xung quanh là một bức tường màu trắng chỉ có
tôi và cậu ấy – Hoàng Anh.
Tim tôi lại đập loạn lên, những mạch máu li ti cứ như đang nhảy
nhót trong cơ thể tôi. Não tôi không còn điều khiển các hành động
của tôi nữa. Bằng chứng là hiện tại, miệng tôi đang nói ra những
điều mà não tôi đang can ngăn:
- Cậu… thích tôi sao? Tôi… tôi… Cậu… thích tôi à?
Ấp úng, ngượng ngùng hơn cả Hoàng Anh, tôi nói ra những từ lộn tùng
phèo chả ra câu gì hết. Tôi nghĩ Hoàng Anh muốn hẹn hò với tôi chắc
là vì muốn trả thù tôi. Quen tôi để khi tôi nói thích cậu ấy, Hoàng
Anh sẽ đá tôi khiến tôi phải đau khổ. Cậu ấy muốn trả thù tôi vì
tội tôi ném quyển vở ngay đầu cậu ấy.
Nếu không thì chắc cũng là do cậu ấy mới bị… bồ đá và muốn tôi làm
bạn gái cậu ấy để cậu ấy chọc tức cô bạn gái cũ. Đúng không nhỉ?
Nhưng chắc là không vì ai có thể đá Hoàng Anh – một hot boy hạng ba
của trường, người có biệt danh là Smile Boy để đến với người khác
được. Cậu ấy quá hoàn hảo, hoàn hảo như một bức tranh do thiên sứ
thuần khiết vẽ nên. Cậu ấy là một thiên sứ mang một nụ cười sát
thủ, cậu ấy không thể thích một đứa quậy như quỷ giống tôi được. Là
đùa thôi.
- Đừng nghĩ tôi đang đùa với cậu. Tôi thật sự muốn làm bạn trai của
cậu. Thật đấy! Nếu cậu không thích tôi thì… chỉ cần hẹn với tôi một
tuần thôi, chấp nhận làm bạn gái tôi chỉ một tuần thôi. Thế là tôi
vui lắm rồi. Tôi… Cậu làm ơn đi mà…!
Như đọc được suy nghĩ của tôi, cậu ấy nói với gương mặt rất thật
lòng. Giọng điệu của cậu ấy không hề có một tí gì mang hàm ý mỉa
mai, trêu đùa hay có ác ý cả. Nếu đây là giả thì cậu ấy thật sự là
một diễn viên tài ba.
Trong khi đầu tôi vẫn còn lơ lửng trên mây vì ánh mắt chân thành
của Hoàng Anh thì cậu ấy đã đứng lên rồi nắm chặt tay tôi, cậu ấy
nhẹ nhàng kéo tay tôi lại rồi đặt lên nó một nụ hôn. Nhẹ nhàng
nhưng lại làm tôi phải vương vấn. Bởi vì… nó quá nhanh mà.
Mọi người xung quanh vỗ tay náo nhiệt, vừa vỗ, họ vừa hét to: “Chấp
nhận đi, chấp nhận đi…”. Họ tưởng Hoàng Anh cầu hôn tôi chắc? Ôi
trời…
Tự dưng đèn trong quán Chuky tắt hết, người phục vụ ở đâu mang ra
ba cây nến lung linh trên một chân nến chạm khắc kiểu cổ điển, đơn
giản nhưng lại rất hợp với phong cách quán Chuky và đặc biệt là rất
hợp với không khí hiện tại – Lãng mạn đến ngất ngây.
Tim tôi muốn bể ra rồi, tự dưng lại hôn vào tay tôi chứ. Cứ như
hoàng tử cầu hôn công chúa vậy. Ngại thật!
Từ đằng sau, Hoàng Anh đưa ra một bó hoa hồng nhung. Hồng nhung là
loại hoa tôi thích nhất vì hồng nhung mang một màu đỏ thẫm bí ẩn,
trông kiêu sa đến lạnh lùng. Cậu ấy đến gần tôi, áp mặt cậu ấy lại
gần mặt tôi, khẽ trao cho tôi bó hoa được bọc kiếng màu xung quanh
với dây nơ đỏ kim tuyến, Hoàng Anh thì thầm:
- Một tuần thôi! Làm ơn…! Tôi thật sự… thích cậu… Thích cậu từ khi
mới gặp cậu. Thật đấy. Làm ơn… Chỉ một tuần thôi mà. Coi như tôi
cầu xin cậu vậy. Được không? Đừng từ chối mà!
Tôi… Trời ạ… Đừng nhẫn tâm lừa tình con tim tôi như vậy chứ. Trái
tim tôi không còn nghe theo tôi nữa rồi, hiện tại đầu óc tôi cứ
quay cuồng, hồn tôi thì lâng lâng theo tiếng nhạc du dương đang
phát ra. Tôi…
Tự dưng mọi thứ xung quanh tôi mờ dần đi, chúng mờ dần, mờ dần.
Tiếng huyên náo từ mọi người ngày càng nhỏ dần đi. Mọi thứ xung
quanh tôi dần im bặt rồi tối đen. Tôi ngất đi mất rồi. Nhưng… tôi
nhớ rõ là trước khi ngất đi, tôi đã ngã xuống và Hoàng Anh nhanh
như cắt đã đỡ lấy tôi rồi nhanh chóng bế tôi ra ngoài. Gương mặt
cậu ấy lo lắng thật sự chứ không phải đùa giỡn.
Tôi còn nhớ, trước khi bản năng tôi bắt đầu vô ý thức, tôi đã ôm
chặt lấy cổ cậu ấy rồi khẽ thì thầm:
- Tôi… cũng thích cậu… Thật đó!
…
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
ĐẾN SAU VÀ NGUY CƠ
♥♥_________♥♥
Tú Anh mơ màng kể lại, đôi mắt cô nhìn lơ đãng vào chiếc lá đang
buông mình rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Mặt cô đỏ bừng lên theo từng
nhịp đập của con tim.
- Một hồi sau tao tỉnh dậy thì thấy đang ngồi trong xe hơi của
Hoàng Anh còn cậu ấy thì nhìn tao chằm chằm. Rồi phần còn lại thì
mày tự vận dụng đầu óc đi nhé…
Tú Anh lấp lửng kêu nó tự thân vận động suy nghĩ, nhìn con bạn thân
biểu hiện như thế thì nó cũng biết sau đó là thế nào rồi. Hoàng Anh
nắm chặt lấy Tú Anh rồi nói thích cô ấy thật lòng chứ không phải
đùa giỡn. Rồi Tú Anh sẽ ngượng ngùng đến đỏ cả mặt rồi e thẹn nói
là cô cũng thích Hoàng Anh ngay từ lần đầu gặp cậu ấy cũng y chang
lần đầu cậu ấy gặp Tú Anh rồi họ quyết định “thử” hẹn hò với
nhau.
Nó ngước mặt lên trời rồi suy nghĩ các diễn biến tiếp theo về câu
truyện “tình cảm” của Tú Anh và Hoàng Anh. Bất chợt tiếng chuông
vào lớp vang lên kéo hồn nó về thực tại. Vội vàng kéo Tú Anh chạy
về lớp, vừa chạy, nó vừa trêu Tú Anh:
- Từ giờ Tú Anh đã có chủ, Hoàng My không dám bắt nạt Tú Anh nữa
đâu kẻo “chồng” Tú Anh oánh My biến dạng mất. Tú Anh hen!
- Đồ quỷ, chồng chồng vợ vợ cái gì chứ?
_____
Thời gian trôi qua kéo theo muôn màu sắc mới. Buồn có, vui có, ghen
có, giận hờn có,… khiến nó và hắn bị cuốn theo với bao nhiêu điều
rắc rối để rồi nhận ra thì tình cảm trong hắn đối với nó đang lớn
dần theo năm tháng. Nhưng, hắn vẫn không chịu nhận rằng hắn đã
thích nó.
Thay vào đó hắn càng khoái chọc nó, cố tình gần gũi với Thủy Băng
để trêu tức nó thậm chí nhiều khi hắn con thẳng tay giáng vào đầu
nó vài cái “cốp” đau điếng.
Nó thì vẫn vậy. Tình yêu nó dành cho hắn vẫn không hề thay đổi thậm
chí là còn to lớn hơn từng ngày. Nhìn hắn thân mật, gần gũi với
Thủy Băng, hay đấu khẩu với nó, hay cốp đầu nó, hay xỏ xiên nó làm
nó cảm thấy đau và trống rỗng ghê gớm. Nó thầm ước… giá như có thể
quên được hắn, chấp nhận chịu thua Thủy Băng thì có lẽ lòng nó đã
không phải nặng trĩu đến thế này.
Ước gì…!
...
…
…
…
Thời gian trôi qua, lại tiếp tục trôi qua. Chẳng mấy chốc đã đến
ngày trường nó – Trường Angle School tổng kết Học Kì I…
- AAAAA!!!!!!! Tao được học sinh tiên tiến nè Tú Anh!!!!! Ối mẹ ơi,
con đang tỉnh hay đang mơ thế này?
Nó hét lên khi nhìn vào bảng thông báo của trường. Nó được học sinh
tiên tiến – Một kết quả mà ngay cả trong mơ nó cũng không thể ngờ
được. Nó lấy tay nhéo vào má mình, đau, tất nhiên là đau rồi vì nó
làm gì mơ đâu. Như vẫn chưa tin vào hiện thực, nó nhờ Tú Anh tán
thật mạnh vào mặt mình. Dĩ nhiên, được một ngày con bạn thân “nhờ
vả” thì sao dám từ chối, Tú Anh bậm môi đắc ý rồi tiện tay lấy cuốn
từ điển dày cộp đang cầm trên tay phang mạnh vào đầu nó.
Và đến lúc này, nó đã chắc chắn là nó không hề mơ.
- Mày sướng nhá, được học sinh tiên tiến. Thế này thì vô học kì II
là học ngon lành rồi. Tao bị trung bình này, không biết về nhà phải
ăn nói làm sao với bama đây. Ôi, chết tôi!!! Biết thế tao cũng nhờ
Hoàng Anh dạy tao học như mày nhờ Quân vậy. Huhuhuhu!!!
Tú Anh trề môi khóc thầm cho cái số “quạ mổ” của mình. Cô ức là tại
sao không nhớ ra thiên tài toàn học – Hoàng Anh đang hiện hữu trước
mặt cô chứ. Nếu cô nhờ Hoàng Anh dạy học thì chắc chắn cô phải từ
khá trở lên chứ không cam phận học sinh trung bình thế này
đâu.
Nó thì khỏi nói, hếch mũi lên dương dương tự đắc với kết quả của
mình trước những con mắt đang ngấm ngầm ghen tị và thảm thương của
lũ bạn cùng lớp. Trong lớp có mình nó là đạt được học sinh tiên
tiến, tại sao có mình nó thì thành tích học tập của lớp Ghost trước
giờ ra sao thì mọi người cũng biết rõ quá rồi đấy. Vì thế có thể
nói, việc nó đạt được học sinh tiên tiến là một điều đáng ghi vào
kỉ lúc ghi-nét trước sự ngỡ ngàng của học sinh trong trường đặc
biệt là tất cả các thầy cô.
Nó đi về lớp với gương mặt ngạo nghễ. Nhìn những cơn gió thoáng bay
trong ánh nắng, nó nhớ ngày này cách đây 1 tháng – Cái ngày mà nó
phải chịu sự “giáo dục” của một tên “quỷ già” để rồi nó được học
sinh khá như ngày hôm nay.
::: :::
Ngày này cách đây một tháng, khi nhìn vào tờ lịch thân quen để trên
bàn học, nó hoảng hốt nhận ra là đã bước qua giữa tháng 11 – Đồng
nghĩa với việc chỉ còn một tháng nữa là thi học kì I rồi. Thế mà nó
vẫn chưa chuẩn bị gì cả, chưa kể đến là vốn kiến thức của nó bị
hổng từ hồi lớp mười rồi, mà càng học thì càng rối. Thế nên nó
không thèm quan tâm tới bài vở nữa mà thay vào đó là quậy, quậy như
quỷ.
Nhưng, khi bố mẹ nó qua đời, nó đã hứa với bố mẹ nó sẽ chăm chỉ học
tập và cố gắng đạt được danh hiệu cao nhất. Suốt học kì qua, công
nhận thì nó quậy thì có quậy thật nhưng nó cũng đã cố gắng nghe
giảng và làm bài tập về nhà. Nhưng mà đã nói là nó bị mất căn bản
từ trước rồi nên kiến thức của nó bây giờ cứ như mây đen xám xịt
vậy. Nó vẫn còn lớ ngớ lắm.
Vì thế, nó đã quyết định sẽ nhờ hắn giúp đỡ nó trong việc ôn bài để
thi học kì I này. Dù gì hắn cũng trong lớp IQ - Lớp đứng đầu toàn
trường về trình độ học vấn. Và, hắn cũng thông mình, giỏi giang chả
kém gì mấy đứa mọt sách trong lớp đó. Hắn có gien từ bố mẹ hắn
mà.
Dĩ nhiên là nhờ hắn dậy cho nó học không đơn giản rồi. Nó phải năn
nỉ hắn, mua bao nhiêu là bánh kem dâu socola – Loại hắn thích mà
hắn vẫn không đồng ý. Chỉ khi nó nói là nó đã hứa với bố mẹ nó là
sẽ chăm chỉ học tập để bố mẹ nó dưới suối vàng được vui lòng thì
hắn mới thay đổi thái độ rồi miễn cưỡng dạy học cho nó.
Trong suốt thời gian dạy học thì những cái “cốp” đau điếng hắn dành
cho nó không thể thiếu vì đầu óc chậm tiêu không thể tả. Có khi chờ
nó giải một bài phương trình đơn giản của cấp II mà hắn phải đau
đớn tự trách bản thân: “Mình có sai lầm khi dạy học cho bà My này
không trời? Sao mình dễ mềm lòng thế không biết nữa!”
Nhưng, trước đó là vậy. Bây giờ thì các bài toán lớp 11 đối với nó
không thành vấn đề nữa. Trước dự “chỉ giáo” của “ông thầy” khó tính
thì nó đã có thể giải các bài toán nâng cao một cách dễ dàng. Không
những thế mà các bài vật lý, hóa học,… do được “ông thầy” chỉ cho
cách học rất dễ hiểu nên nó cũng có thể làm một cách ngon ơ. Chỉ có
nhiều bài hơi khó nên nó không thể làm thôi, nhưng mà như vậy cũng
là quá đủ đối với một đứa hổng kiến thức nặng như nó rồi.
Một tháng trời dạy học cho nó, ngắm nhìn những lúc nó ngủ gật,
những lúc nó nhăn nhó đến chảy cả nước mắt vì bị hắn kí, tự dưng…
hắn thấy nó đáng yêu, đáng yêu như một con mèo ngốc vậy. Đến bây
giờ, tình cảm thật sự của hắn đang nghiêng về phía nó – Nguyễn
Hoàng My, người mà hắn đã từng tuyên bố là “kẻ thù không đội trời
chung”.
Nhận ra, nhận ra rồi!!!
Tình yêu sẽ đến vào lúc con người ta không để ý tới...
Khi đó, họ sẽ bàng hoàng khi nhận ra tình cảm thật của mình…
________
- Này, em làm gì mà cứ cười như bị ma ám thế hả? – Một cái cốp đầu
đầy yêu thương từ “ai đó”.
- A, anh Dương? Anh dám cốp đầu em hả? Grr…!! – Nó gằn mặt với anh
Dương. Anh Dương khẽ cười rồi xoa xoa đầu nó, anh nói với giọng đầy
quan tâm pha chút giễu cợt:
- Ai kêu em để hồn lơ lửng trên mây chứ. Anh chỉ kéo nó xuống thôi
mà. Này, đi ra canteen uống nước với anh! Phải chúc mừng vì em từ
học sinh trung bình lên học sinh khá chứ.
- Anh biết rồi đấy hả? Phải có quà tặng em đấy nhé! – Nó tít mắt
lại rồi đưa tay ra đòi quà. Anh Dương nhíu mày rồi kéo tay nó
đi:
- Rồi thì quà, suốt ngày đòi quà như mấy nhóc tì lên ba ấy. Đi ra
canteen với anh. Anh có hai món quà tặng nhóc của anh đây
này!
- Ôi, thích thế! Yêu anh nhất quả đất đấy!
Nó khoác tay anh đi dưới ánh nắng lung linh, huyền ảo, giữa những
tiếng cười và lời khen của mọi người:
- Anh em họ thân thiết với nhau thật! Đáng yêu quá! Thật là đáng
ghen tị mà!!!
Nó và anh cũng chỉ cười khì khì rồi bỏ ngoài tai. Họ cũng chả biết
từ đâu mà tất cả học sinh đến các giáo viên trong trường đều biết
nó và anh quen biết nhau , đã thế, bọn họ còn nói anh và nó là anh
em ruột nữa kìa (?)
Nó với anh cười nói trong ánh nắng dịu dàng, từng cơn gió thoáng
bay, những chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, xoay tròn trong làn
gió rồi đáp xuống nền xi-măng xám xịt đầy hơi lạnh.
Khuất sau hàng cây dẫn về canteen, có một người khẽ nhìn theo dáng
nó và anh Dương đang đi khuất với ánh mắt tức giận pha lẫn buồn bã.
Người ấy nắm chặt tay mình lại khiến hai tờ giấy nhỏ có ghi dòng
chữ “Toy Story 3 – Suất chiếu: 21 giờ vào ngày…” bị nhàu nát trong
bàn tay đang giận dữ ấy.
Đay nghiến nhìn vào hai tấm vé xem phim, người con trai ấy tức giận
nhét một cách thô bạo vào túi. Nhìn nó và anh đang vui vẻ cười nói
trong canteen, người ấy lầm bầm, văng mấy lời nói thô tục:
- Khốn kiếp! Uổng công tôi dạy học cho cô thế mà cô đạt được học
sinh khá thì lại đi ăn mừng với tên đó trước! Thật chả hiểu sao tôi
lại đi mua vé xem phim tính rủ cô tuần sau đi xem tiện thể chúc
mừng cô chứ? Đã vậy thì coi như tôi đã quá ngu ngốc vậy!
Thì ra là hắn. Hắn quay đầu, bỏ đi một cách kiêu ngạo. Nhưng, trong
lòng hắn thì cứ phừng phực như có ngọn lửa đang đốt cháy tim, gan
hắn vậy. Các mạch máu nóng chảy dồn dập rồi tập trung về phía chân
hắn khiến hắn bước đi một cách nặng nề.
Đang đi, hắn bỗng ngoái cổ lại nhìn về hướng cantee – Nơi có nó và
anh. Đôi mắt hắn dường như đang có một làn sương trắng như mây trời
bao phủ, nhìn khắp nơi cũng chỉ thấy một màu trắng, một màu tuyệt
vọng luôn đi theo hắn.
Lắc đầu thật mạnh, hắn cố gạt hình bóng nó đang nói chuyện vui vẻ
với anh Dương qua một bên rồi chạy thật nhanh về lớp. Nhưng… những
hình ảnh hắn cố gạt ra thì trong chốc lát lại nhanh chóng ùa về
trong đầu hắn khiến hắn như nghẹt thở.
Chợt nhìn em xa tầm với, tôi đây phải khóc hay cười?
Lại là lần sau cuối tôi đây biết vui hay buồn.
Bởi tôi đến sau một người.
Bởi tôi đến sau người ta.
Thế nên lời yêu tôi chưa bao giờ được nói…
- Cái này tặng em. Tặng em vì em từ học sinh trung bình hạnh kiểm
trung bình thành học sinh khá hạnh kiểm tốt.
Anh Dương đưa cho nó một hộp quà được gói bằng giấy lụa màu đen,
họa tiết xung quanh là những đôi cánh trắng to đang giang rộng. Vừa
mới nhìn hộp quà phía ngoài là nó thích mê rồi, chưa kể đến dây
ruy-băng được gấp, xếp vô cùng khéo léo để ra một hình đầu lâu nữa.
Nó trợn to mắt ngạc nhiên trông vô cùng thích thú:
- Woa~ Hộp quà này là do anh tự làm đúng không? Anh làm sao để ra
được cái hình đầu lâu thế này? Đẹp thế!
Anh mỉm cười nhìn nó. Hộp quà này khác người cũng y như nó. Chưa
bao giờ có ai tặng quà cho người khác mà lại tặng trong giấy gói
màu đen, nơ xếp thành hình đầu lâu màu trắng cả, quan điểm của mọi
người là giấy gói và hình đầu lâu như anh tặng nó là một điềm xui.
Nhưng, anh vẫn tặng cho nó, vì anh biết nó thích nhất là hai màu
đen – trắng, cánh thiên thần và đầu lâu.
- Tìm tòi mãi mới ra cái kiểu gấp từ ruy-băng ra hình đầu lâu cho
cô đấy. Cực khổ cho tôi lắm đấy nhá!
- Em biết anh Dương là vô đối mà! Hỏi sao em yêu anh nhất!
Nó đang hí hoáy mở hộp quà ra vì anh Dương đã kêu nó là mở ngay đi.
Nó vừa cố gắng mở để không làm ảnh hưởng tới cái ruy-băng hình đầu
lâu trên hộp quà kia vừa “nịnh đầm” anh. Anh Dương trề môi ra rồi
đá đểu nó:
- Thế yêu anh nhất còn Quân em không yêu hả?
- Á, anh nói cái kiểu gì đấy? Yêu gì chứ? Em…m làm gì yêu cái tên
đó chứ? Anh… Ya! Anh tính trêu em đấy hở?
Nó đỏ mắt, ấp úng hét lên. Được thể, anh Dương càng trêu già:
- Làm gì ghê thế? Anh đùa thôi mà! Nếu không phải thì sao em lại đỏ
mặt? Nghi lắm nhớ!
- Ơ, điện thoại di động. Anh tặng em thứ mắc tiền thế?
Nó vội vàng mở quà thật nhanh rồi đánh trống lảng qua chuyện đó. Nó
rất bất ngờ vì anh lại tặng nó một chiếc điện thoại di động –
Iphone 3G giống y chang hắn.
- Có bao nhiêu đâu. Anh thấy em không có di động nên làm gì cũng
khổ. Muốn gọi điện cho em cũng chẳng được nên anh mua tặng
em.
- Nhưng mắc lắm, em không lấy đâu. Làm sao mà em có thể nhận một
món quà giá những mười mấy triệu chứ?
- Em không lấy thì anh đem đi vất đấy! Anh không thích xài loại này
nên có giữ cũng bằng thừa. Vất nhé!
- Á, cái gì? Anh điên hả? Để em cầm cho. Nhưng mà… em chỉ cầm hộ
anh thôi đấy. Khi nào em mua điện thoại rẻ hơn thì em trả cho anh.
Được không?
Nó vội vàng chụp lấy cái điện thoại vì thấy anh đang định cầm vất
vô thùng rác cạnh canteen. Anh nhếch môi cười đểu “Đã trúng kế của
mình, con bé dễ tin người thật. Mình đâu có bị bệnh mà vất mười mấy
triệu vô thùng rác chứ. Khà khà!”
- Anh lưu số anh vô rồi đấy, khi nào nhớ anh thì cứ gọi. Xài điện
thoại này thì nhớ cẩn thận nhé!
- Biết rồi. Khi nào em mua điện thoại rẻ hơn sẽ trả cho anh, không
bị trầy xước đâu mà lo.
Nó mân mê cái điện thoại trong tay. Anh nhìn nó một hồi rồi khẽ lấy
từ trong túi ra hai cái vé để trước mặt nó:
- Này! Em đi Anh với anh không?
- Cái gì cơ? Anh nói sao? Đi Anh?
** TẠM BIỆT HOÀNG MY **
Là anh sai! Anh xin lỗi!
Chúc em hạnh phúc bên người em chọn!
_______
Gió thoáng bay. Hai tấm vé anh dương cầm trên tay khẽ rung rinh
trong gió. Nó trợn tròn mắt, lặp lại câu hỏi lần nữa:
- Đi Anh là sao ạ? Ý anh là…
- Ý anh là em đi Anh với anh! Thế thôi, có gì mà không hiểu
nào?
Anh Dương đưa tay gõ nhẹ lên đầu nó. Nó trề môi, tay gõ cộp cộp lên
mặt bàn:
- Thì ai chẳng biết. Mà tự dưng đi qua Anh làm gì? Em còn có một
năm lớp 12 nữa thôi mà…
- Thì đây này…
Anh Dương nhìn chằm chằm nó rồi nói với nó cái gì đó khiến nó cười
tít mắt, nó tự đánh vô đầu mình mấy cái rồi tự trách sao mình lại
khờ thế.
Nắng lên nhờ gió tỏa tia sáng vào đôi gò má hồng của nó. Nụ cười nó
long lanh dưới ánh nắng , đôi mắt anh trong veo như một viên kim
cương rắn chắc. Chim hót trên cành cây, rộn ràng như xuân đang
đến…
.
Trên đường từ trường về nhà , nó khoác tay anh Dương đi, môi nó và
anh không ngớt nụ cười.
Tại một công viên gần đó, có nắng, có gió, có chim ca nô đùa và có
cả… tiếng “bạn nào đó” đang “tỏ tình”:
- Ê, tối mai đi coi phim với tôi không…? Không được, cứ như đang
hâm dọa…
Hắn đưa tấm vé xem phim ra đằng trước như đang mời ai đó. Thì ra là
hắn đang tập trước để tối nay rủ nó mai xem phim. Từ nãy giờ hắn cố
gắng tập nói mãi mà vẫn không được. Tên này coi thế mà nhát
gan!
- Mình lừa tình hoài mà sao đến con bé này thì lại… Không được!
Không để cho lão Dương cướp nó được. Phải cố gắng!
Hắn đanh mặt lại quyết tâm tập “mời” nó đi xem phim. Nhấp một ngụm
nước, hắn tiếp tục “tập kịch” lần thứ n+1
- Hoàng My này, hôm nay trời đẹp quá nhờ, gió mát rười rượi, hoa
muôn sắc, chim thì hót rộn ràng. Mai chắc nó còn đẹp hơn, thật uổng
phí nếu như mai chúng mình không đi coi phim… Không được!! Sến quá!
Nó nôn tại chỗ cho mà xem… Nghĩ câu khác…
- Nhóc này, hôm nay trời đẹp quá phải không? Nắng ấm, hoa nở khoe
sắc, chim hót rộn trên cành. Chắc nó đang chúc mừng em được học
sinh khá đấy…
- Bố mẹ đứa nào copy y xì câu của tao chỉnh sửa một tí đấy? Sến thế
mà cũng nói được à? Ơ kìa…
Hắn đang tập thì nghe ai đó nói y chang mấy lời giống hắn lúc nãy,
hắn làu bàu quay lại thì mới phát hiện “cặp tình nhân” đang tiến vô
công viên và có “văn chương sến rượm” ấy là của…
- Anh Dương! Thế mai đi rồi á? Có sớm không?
- Sớm gì? Tuần này em được nghỉ học thì phải tranh thủ đi chứ? Đâu
phải lúc nào tổng kết học kì I xong mà nhà trường lại cho học sinh
nghỉ học chứ. Nhà trường đang tạo cơ hội cho em đi Anh còn gì. Về
chuẩn bị hành lý, sáng mai anh qua, mười giờ là bay nên phải đến
sớm hơn một tí.
“Đi Anh? Thế là sao?”
Nhận ra đó là nó và anh Dương, hắn vội vàng núp sau cái cây cổ thụ,
hắn sợ bị nó phát hiện là đang tập nói để “hẹn hò” nên hắn phải lẩn
nhanh. Núp sau cái cây, hắn nghe loáng thoáng hai người họ đang bàn
về chuyện đi Anh, đi em gì đó, hắn bậm môi suy nghĩ.
- Em biết rồi mà! Để tí về em nói cho quân nữa. Cậu ấy ở nhà một
mình kể cũng tội nghiệp…
Nó chau mày khi nghĩ đến hắn. Bỗng dưng…
- Này, đi Anh là thế nào?
Từ chỗ núp, hắn thắc mắc đến điên người, khi nghe nó nói để hắn ở
nhà một mình tự dưng lòng hắn thắt lại. Không giữ nỗi bình tĩnh,
hắn nhảy ra rồi nói to khiến nó và anh giật cả mình.
- Ơ ơ, em/cậu ở đây à? – Nó và anh đồng thanh.
- Đồng thanh quá nhờ? Thần giao cách cảm quá nhờ? Hai người đang
bàn chuyện gì mà có… ờ… ờ… À, có tôi trong đó? Nói mau.
Hắn tức tối giậm chân bùm bụp xuống đất, nó trợn mắt nhìn anh Dương
rồi nhìn về phía hắn. Nó và anh không hẹn mà cùng che miệng cười
nức nở vì thấy hành động của hắn lúc này – trẻ con và yêu không tả
được.
Hắn thấy hai người họ cười, như trêu tức hắn, hắn càng giận dỗi
hơn, môi hắn trề ra, mặt xìu xuống:
- Cười gì chứ? Nói mau!
Nó một tay che miệng, từ từ đi lại gần hắn. Nó hồ hởi khoe hắn,
không quên khoác vai hắn tỏ rõ sự vui mừng đang hiện hữu:
- Mai tôi đi Anh đấy Quân!
- Gì, Anh gì cơ?
- Thì là đi anh, đi qua Anh với anh Dương!
- Gì…? Đi… đi với anh Dương á?
- Ừ, mai ra sân bay, trường mình được nghỉ một tuần mà, đi Anh chơi
cho đã!!!
Bỗng dưng hắn lặng đi, nét mặt tối hẳn. Nó không hay biết gì chạy
ra đùa giỡn với anh Dương. Anh Dương xoa nhẹ đầu nó, véo má nó rồi
nói bằng chất giọng yêu thương:
- Mau về sớm sắp xếp hành lí đi! Mai anh qua sớm đấy!
- Vâng! Về thôi Quân!
Nó hồ hởi kéo tay hắn về, không biết vì sao mà tự dưng lòng hắn lại
rối bời, tay chân quýnh quáng, vội vàng nắm chặt lấy tay nó, hắn
xiết chặt như đang sợ chỉ cần bỏ tay ra, nó sẽ như một làn khói bay
vụt mất. Giọng run run, tay run run, gương mặt cũng run run, hắn
nói trong làm môi run run:
- Đừng đi! Làm ơn… Đừng đi mà!
- Sao cơ? Hả? Đi đâu? – Mặt nó nghệt ra, nó chả hiểu cái mô tê gì
ất giáp gì hết.
- Đừng đi Anh! Được… không? Đừng… bỏ tôi lại...! Làm ơn…!
Hắn cúi mặt xuống, hắn chưa bao giờ nghĩ lại có ngày hắn lại phải
nói những câu sến thế này. Nhưng, chả hiểu sao khi nó nói sẽ đi Anh
luôn với anh Dương, hắn đau đớn, quằn quại. Mặc cho nó nghĩ thế
nào, hắn vẫn phải nói.
Hai hàng chân mày nó xích lại gần nhau. “Sao thế nhỉ?”. Nó cười
tươi rồi khoác vai hắn:
- Không được đâu! Anh Dương mua vé rồi. Với lại tôi qua đó thăm ba
mẹ của anh Dương nữa. Yên tâm, tôi không có bỏ cậu lại một mình
đâu. Không có tôi, cậu phải sống tốt đấy nhé! Đừng về khuya quá, cố
gắng ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa như lúc trước. Nhé!
Hắn ngước mắt lên nhìn nó, mắt hắn sắc lại, gương mặt đanh lên. Đôi
mắt hắn cứ như đang nuốt chửng lấy nó. Hắn quay đầu nhìn anh Dương
đang đứng đằng sau với đôi mắt lạnh lẽo, xong, hắn lại nhìn nó. Hắn
nói cứ như đang rít qua kẽ răng, giọng hắn trầm xuống hẳn:
- Được! Vậy thì cô đi đi! Đi luôn đừng bao giờ về. Đừng để tôi nhìn
thấy mặt cô! Không có cô tôi đỡ ngứa mắt, có cô ở bên cạnh tôi cũng
chả thấy khác gì. Cô lúc nào cũng gây phiền nhiễu, cô đi rồi… TÔI
THẤY RẤT HẠNH PHÚC!!
Hắn nhấn mạnh từng chữ, từng câu. Lòng hắn đau khi nói ra những lời
ngượcc với trái tim hắn. Hắn nói đến đâu, tim nó đau đến đấy, từng
chữ hắn nói như một con dao bay thẳng vào người nó, chui tận sâu
vào bên trong và rạch nát cả lòng nó. Nó thở dồn dập, mặt nó tái
đi. Nó ngước mặt lên nhìn hắn, mắt ngân ngấn nước, nó cố không để
nước mắt trào ra khỏi khóe mi. Nó hét lên:
- Được! Vậy tôi sẽ đi, tao sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu
nữa! Tôi thề đấy! tôi sẽ không bao giờ về lại nhà của cậu nữa! Xin
lỗi vì trong thời gian qua đã làm cậu thấy chướng. TÔI XIN LỖI!
Được chưa? Từ giờ tôi sẽ đi ra khỏ cuộc đời của cậu. Được
chưa?
Cố ngăn cho nước mắt không được rơi nhưng sao nó lại không làm
được? Nước mắt nó rơi rồi, như cơn mưa đầu mùa mang đầy sự lạnh lẽo
và cô đơn vậy. Nó bậm môi, lau thật nhanh nước mắt, nó nhìn hắn lần
cuối rồi chạy đi. Không quên gằn giọng vào tai hắn “Xin lỗi, một
lần nữa!”
- My! Chờ anh với! Cẩn thận té bây giờ! – Anh Dương hoảng hốt chạy
theo nó, sợ nó rơi vào tình trạng hỗn loạn thì nguy. Đi ngang qua
hắn, anh Dương tức giận – Cậu thật là quá đáng! Nó mà bị gì, tôi sẽ
giết chết cậu!
Anh Dương vừa đi khỏi, hắn thần người ngồi gục xuống bãi cỏ. Một
giọt nước long lanh trên khóe mắt hắn, hắn hét lên, hắn liên tiếp
lấy tay mình đập vào thân cây cổ thụ, máu từ tay hắn rơm rớm chảy
ra. Dùng chính bàn tay đang rơm rớm máu vì nó, hắn lấy trong túi ra
hai tờ giấy xem phim mà dự định sẽ rủ nó đi vào ngày mai. Xé tan cả
hai vé xem phim với thái độ vừa tức, vừa đau, vừa buồn xen lẫn cả
thất vọng, hắn buông tay đễ những mảnh của tờ giấy bay đi trong làn
gió.
Lặng đi năm phút, hắn đứng lên, vô hồn bước đi khỏi công viên.
“Hoàng My, xin lỗi, xin lỗi cô vì tôi đã nói ra những điều ngược
với trái tim mình! Tôi xin lỗi!”
Gió thổi, lá rơi, thời gian như chậm lại…
Lê bước trên con đường dài, lòng ai đó nhói đau…
- My, em không sao chứ?
- Không sao! Em chỉ thấy trong lòng có chút thất vọng thôi. Cứ nghĩ
rằng mình đã không còn gây phiền toái cũng như phiền phức đến cậu
ấy nữa. Ai dè… Em… em sẽ không xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa,
không bao giờ đâu. Em sẽ cố gắng quên cậu ấy! Cậu ấy rất đáng ghét!
Em ghét cậu ấy lắm, ghét lắm anh Dương ơi! Huhuhuhu…!!!
Nó òa khóc nứa nở. anh Dương khẽ thở dài rồi ôm nó vào lòng, đưa
tay ra vuốt lọn tóc mềm mượt của nó, anh vỗ vai nó an ủi:
- Ừ, quên Quân đi! Nó không thích em đâu! Quên đi!
.
.
.
Tối khuya, hắn về trong tình trạng đã có hơi men rượu. Chập choạng
bước vô nhà, tối om. Nheo mắt nhìn hết cả căn nhà, hắn thở dài.
“Chắc bỏ đi rồi, qua nhà anh Dương chăng? Hầy, mặc nó!”
Không gian vắng lặng, yên tĩnh đến rùng rợn. Từng hơi thở, từng
mạch máu trong hắn giữa đêm khuya nghe rõ mồn một. Những giọt máu
li ti khẽ nhỏ giọt trong người hắn nặng nề như muốn vỡ toang. Cuống
họng hắn đắng nghét, tim đập yếu ớt như không còn sự sống. Lê đôi
bàn chân nặng trĩu bước lên cầu thang, hắn vô phòng sau tiếng cửa
đóng cái “Rầm” nghe khô khan và cộc lốc.
Trong căn phòng đối diện, một căn phòng tối đen, không quạt, không
một chút ánh sáng cũng như không một tiếng nói, yên tĩnh đến não
nề. Ánh trăng nhẹ nhàng hiu hắt ánh sáng lẻ loi vào người nó, nó
ngồi bệt xuống một góc phòng gần giường ngủ, áp tay lên đầu gối
ngồi khóc nức nở. Nó khóc vì hắn, vì những lời nói lúc chiều và còn
vì tiếng đóng cửa khô khan, khó chịu ấy. Nó khóc…
___
Năm phút…
Mười lăm phút…
Nửa tiếng…
Một tiếng trôi qua…
Nó nhớ lại lần đầu gặp hắn, cái ngày nó gặp hắn ở sân trường trong
tình trạng cái bãi cỏ sau trường tan hoang đến độ ông bảo vệ tưởng
nó phá khiến nó bị phạt kiểm điểm. Cái ngày nó đến nhà hắn. Cái
ngày hai đứa cãi nhau khiến nó bị ốm vì dầm mưa, hắn chăm sóc nó.
Cái ngày nó và hắn đi chợ đêm. Cái ngày…
Nhiều, nhiều kí ức chợt ùa về trong nó. Nó vừa khóc đó lại cười
ngay. Nó cười vì nhớ đến lúc hắn giận dỗi, lúc hắn chẩu mỏ, lúc hắn
xị mặt. Đáng yêu lắm!
Nó ngước mặt nhìn lên cửa sổ, ánh trăng vẫn nhuộm lên gương mặt đầy
nước mắt của nó một màu vàng ấm áp nhưng cô đơn. Nó chùi nước mặt
đi, vô hồn nói:
- Thủy Băng à! Tôi sẽ đi ra khỏi cuộc đời Quân. Vì vậy, cậu hãy
thay tôi chăm sóc cậu ấy nhé!
Nó đứng lên rồi tiến về tủ quần áo, cho quần áo vào va-li, nó lại
khóc…
…
Hắn bật dậy, nghe tiếng động ở phòng nó, hắn nhổm dậy mà không hiểu
vì sao. Hắn lại thở dài. Hôm nay, hắn thở dài quá nhiều rồi thì
phải…
…
Nó và hắn, hai người ở hai căn phòng khác nhau, hai suy nghĩ khác
nhau nhưng cùng hướng tới một vấn đề…
____
Sáng, nó vẫn ngồi đó, trên chiếc giường thân quen. Chậm chạp một
cách uể oải, nó ngước đầu nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường.
“Bảy giờ 30’ rồi, còn hai tiếng nữa là máy bay cất cánh!”. Nó thở
dài, nước long lanh khóe mắt. Nó cầm con Garu rồi nhẹ nhàng đặt
xuống mặt bàn học. :Tôi giao con Garu này lại cho cậu. Cậu hãy trao
cho Thủy Băng hoặc người cậu yêu mến sau này!”
Vội vã, nó xách va-li rời khỏi phòng.
Xuống cầu thang, nó thấy hắn đang ngồi ăn sáng ở nhà ăn. Lòng nó tự
dưng thắt lại, nó run run tiến đến gần hắn:
- Quân!
Hắn ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn nó như thay câu trả lời. Nó hơi co
lại khi thấy ánh mắt này. Hít một hơi thật sâu, nó mỉm cười trong
6rat61 giả tạo:
- Ờ ừm… Tạm biệt cậu nhé…! Tôi đi đây. Tôi sẽ không về đây nữa đâu,
cậu cứ yên tâm là tôi sẽ không còn gây phiền phức cho cậu nữa. Cậu…
cố gắng đừng về khuya… quá… Đừng đánh nhau cũng như đừng quậy phá
nữa… Cố gắng học hành và thường xuyên gọi điện cho bố mẹ cậu… nhé!
Tôi… đizzz… đâyzzz…
Những câu cuối cùng nó không thể nào ngăn cho nước mắt đừng rơi
nữa, nó nói lạc đi trong tiếng khóc, cố gắng kìm lại giọng, nó chào
hắn rồi xách va-li chạy thật nhanh ra khỏi đây.
Hấy nó khóc, tim hắn đau. Thấy nó chạy đi, tim hắn mách bảo hãy
đứng lên và kéo nó vào lòng, nhưng, tay chân hắn lại bướng bỉnh một
cách ngu ngốc. Thế là… hắn đã để nó tuột mất khỏi đôi tay hắn
rồi…
Nó mở cửa chạy ra ngoài. Đứng yên lặng một vài giây, nó quay đầu
lại nhìn ngôi nhà thứ hai đầy yêu thương của nó, ngôi nhà có nước
mắt, có sự ghen ghét, nhưng cũng có nhiều tiếng cười xen lẫn hờn
giận. Nó òa lên khóc. “Tạm biệt, tao sẽ nhớ mày lắm. Quân à, dẫu
sao đi nữa thì cậu vẫn là người yêu đầu tiên của tôi! Good bye… my
first love!!
Nó bỏ đi, đi trên con đường sớm vắng tanh không một người.
Gió thổi, lá rơi, nắng hắt lên khuôn mặt nó màu vàng cô đơn…
…
Lặng yên trên ghế, nước mắt ai đó khẽ long lanh. Hình như, hắn đang
khóc thì phải…
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!