Đến nơi, nó giành ngay cái nhiệm vụ cao cả đó là đi mua bắp rang và
nước ngọt. Nó mua 6 phần bắp nhỏ và 1 phần bắp cỡ bự (của nó 1 bự 1
nhỏ )và mua hẳn 6 phần nước lớn (có gì uống hết của mình thì lấy
của người khác uống )
-Cô mua cái gì mà kinh khủng quá vậy?- Duy sửng sốt
-Kệ tôi!!!........ Mà bây giờ xem phim gì vậy?
-Phim đó đó, đang hot!
Nhìn theo hướng tay Duy chỉ
-Ááá…….. xem phim khác đi, tôi không xem phim đó đâu, hic hic
Nó mếu máo nhìn vào tấm áp phích to đùng với cái tựa đề to đùng “SỰ
BÁO THÙ CỦA MA NỮ” và kèm theo đó là hình ảnh cảu một người phụ nữ
mặc đồ trắng toát đang bò dưới đất, trợn mắt và le cái lưỡi dài (Sợ
quá!!!)
-Bọn tôi mua vé rồi, không đổi được đâu!!- Long đưa mấy cái vé
lên
-Hic hic, sao mấy anh ác quá vậy chứ? Đã xem phim ma rồi mà còn xem
3D nữa (ặc) Có bị khùng không vậy hả? Thôi xem “Ếch con tìm bạn đi”
(phim hoạt hình )
(Mấy phim đó là Sandy chế, đừng có vô google search nha, không có
đâu)
-Cô lớn to đầu rồi mà còn xem phim hoạt hình nữa hả? Nhưng mà vé
mua rồi, không trả được đâu
-Vậy thôi! Mấy người xem đi, tôi ngồi ở ngoài chờ. Tôi không xem
đâu!
Nó vội ôm đống bắp rang bỏ chạy ra hàng ghế chờ, nhìn cái tấm
poster thôi mà nó đã sợ muốn xỉu rồi. vậy mà còn bắt nó xem phim
nữa. Không bao giờ! không bao giờ nó xem phim đó đâu. Càng nghĩ thì
nó lại càng lấy nhiều bắp rang cho vào miệng
Hắn đi tới, nhìn cái mặt đáng thương của nó, hắn lại nhếch môi
cười
-Vào xem đi!!
-NEVER!!
-Này! nếu cô không vào thì tôi sẽ đưa mấy cái tin nhắn cho mọi
người xem đó (ai không nhớ tin nhắn gì thì xem lại chap 29)
-Kệ, tôi không xem đâu
Thật ra hắn ra đây tìm cách lôi nó vào trong đó không phải vì hắn
biết nó sợ nên cố tình ép nó xem mà là vì cả bọn vào trong rồi, để
nó ngồi ở ngoài đây một mình, hắn không yên tâm chút nào. Vậy nên
hắn buộc phải kéo nó vào trong cho bằng được.
-Cô mà không vào là tôi cho nhà cô “giải tỏa” ngay bây giờ!!!- hắn
nói rồi lôi ngay cái điện thoại của mình ra.
-Ê ê……. Đồ ác độc……. Hic hic………. Vào thì vào…….
Dùng hết can đảm, nhận lấy cái kính từ tay người soát vé. Bước vào
trong rạp
“Trời đất ơi!! Sao mà tắt đèn tối thui vầy nè!!! Ai đó làm ơn, bật
đèn giúp tôi với! Hic”
Nó đau lòng nhìn cảnh vật xung quanh, càng đau lòng hơn khi mà bọn
hắn mua cái ghế ngay sát màn hình và ngay chính giữa.
Bô phim chỉ mới bắt đầu thôi mà đã nghe tiếng nhạc rùng rợn rồi.
Hichic, làm sao mà nó dám xem tiếp đây
Phim với nội dung như sau:
“Một cô nữ sinh trung học gia đình giàu có, bị bắt cóc. Sau khi đòi
được tiền chuộc vì cô đã thấy mặt bọn chúng nên bọn chúng quyết
định sẽ thủ tiêu bịt đầu mối. Mặc cho cô van nài, chúng thả cô
xuống vực thẳm. Chết với nỗi uất ức trong lòng, cô trở về tìm bọn
chúng để trả thù một cách khốc liệt và tàn bạo nhất. Người thì bị
phanh thay, người thì bị đau đớn cho đến chết……”
Bộ phim như vậy là đã kinh khủng lắm rồi vậy mà ông đạo diễn ác độc
còn làm thêm những lúc con ma xuất hiện là kèm theo một tiếng đùng
làm tim nó như muốn rớt ra ngoài.
Con ma xuất hiện mọi nơi, xuất hiện bất chợt sau lưng, chầm chậm
chui ra từ gầm giường. Kéo chân người ngồi trên ghế
Ôi sợ chết mất!!!! Nó còn k dám đeo kính vào, vậy mà vẫn sợ kinh
khủng. Nó sợ con ma sẽ kéo chân nó
Phải làm gì đây chứ!! Không lẽ đổ hết bắp ra rồi lấy cái hộp đội
lên đầu giống trong phim sao? (phim Mr Bean) Ax, sao có thể làm vậy
được chứ.
Đưa hai chân để hẳn luôn trên ghế, nhắm mắt, bịt tai……… nhưng vẫn
không tác dụng. Dàn loa ở đây to kinh khủng, không thể nào ngăn
chặn cái âm thanh đó không xâm nhập vào tai nó được.
Cứ mỗi lần nghe tiếng hét, nó lại tò mò mở mắt ra và hậu quả là
nguyên cái mặt con ma đập vào màn hình bự ơi là bự
Nó hét lên, rồi vô thức quay qua ôm cánh tay hắn, nó ôm chặt cánh
tay hắn cứ như người sắp chết đuối ôm chặt chiếc phao vậy. Nó cần
tìm một chỗ dựa, một chỗ làm cho nó thấy an toàn.
Hắn hơi bất ngờ khi nó ôm tay hắn mà rúc đầu vào. Định đẩy nó ra
nhưng sao cứ như có một thế lực vô hình nào đó ngăn tay hắn lại,
không thể đẩy nó ra được. Hắn cảm nhận được bây giờ người nó đang
run bần bật
Nhìn cái dáng nó lúc này sao mà mắc cười quá. Hai chân thì cho lên
ghế, đầu thì ụp vào cánh tay hắn ôm cứng ngắt.
Chết rồi! Cơn đau, cơn đau lại ập đến , làm sao đây, đau quá! Nhói
quá! Nó báu chặt vào tay hắn, kìm nén cơn đau. Mồ hôi bắt đầu túa
ra khắp người
Vừa đau lại vừa sợ. Nó cố gắng chịu đựng.
Nó báu vào tay hắn làm hắn đau điếng, kéo tay nó ra, nhìn mặt nó mồ
hôi nhễ nhại, rồi chợt! Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe
mi.
Chap 40 : Sự cố hay sắp đặt?
Nó khóc, hắn không nghĩ là nó lại sợ đến độ bật khóc như vậy, lay
người nó, hắn bắt đầu lo lắng
-Đầu heo, đầu heo, cô sao vậy?
Nó không trả lời, hắn chỉ thấy nó lấy tay ôm ngực, mặt tái đi
-Này, cô bị gì vậy? Nói gì đi chứ?
-Tôi….. cho tôi….ra khỏi đây- nó khó nhọc nói, bây giờ nó đang cảm
thấy khó thở. Nó cần một nơi thoáng mát hơn để thở, nếu ở đây lâu
thêm nữa thì sợ rằng nó sẽ ngất vì ngộp mất
Hắn bế xốc nó lên nhưng nó lại vùng vậy, nó không muốn hắn bế nó ở
nơi đông người như vậy
-Đừng……. thả tôi xuống……. đỡ tôi ra ngoài là được
Nghe lời, hắn thả nó xuống, rồi đỡ nó ra ngoài. Bốn người kia thấy
vậy cũng đi theo. Tên Duy thì có phần hơi tức tối vì mới “lợi dụng”
được có chút xíu à
Đỡ nó ngồi xuống ở hàng ghế chờ, không khí thoáng mát hơn, nó bắt
đầu thở đều lại, tim cũng không còn nhói nữa, may là không ngất.
Lúc này mọi người đều lo cho nó
-Mày bị sao vậy?- Lam ngồi xuống cạnh nó, lấy giấy lau mồ hôi còn
động lại trên trán
-Ờ……. Không sao, chắc là do sợ quá, hì…….
Cười cho qua chuyện, không thể để cho mọi người biết căn bệnh của
nó. Nhìn mọi người lo lắng, sao mà nó cảm thấy có lỗi quá
-Xin lỗi, vì tôi mà mọi người……..
-Có gì đâu, tao cũng sợ muốn chết, nhờ mày mà được ra rồi!- Lam cắt
ngang lời nó, nhe răng cười.
Nhìn biểu hiện của nó, và sắc mặt nó lúc đó, hắn không nghĩ chỉ đơn
thuần là nó sợ, phải chăng nó đang giấu chuyện gì sao!!
-Hay bây giờ tụi mình đi ăn kem đi!!!!- Tên Long từ đâu nhào lên
phát biểu
-Ok!!!!
Gì chứ kem là nó khoái nhất trên đời!
Đến cửa hàng kem Ý lớn và nổi tiếng nhất ở thành phố, tụi nó “xông”
vào bắt đầu một “thực trường”
-Mọi người ăn gì để tôi kêu luôn!!
-Dâu, chocolate, cà phê, vani, gì cũng được- Mi, Lam, Duy, Long và
hắn lần lượt lên tiếng.
Nó nhìn chị phục vụ cười thật tươi rồi hít một hơi thật dài
-Chị cho em 1 dâu, 5 chocolate, 1 cà phê, 4 vani mỗi ly 3 viên, 3
kem đặt biệt và kèm theo là 6 phần nước lớn……
Chị phục vụ viết lia lịa, đến choáng khi nghe nó nói.
-Này, ở đây có 6 người thôi à!!! Cô làm gì kêu lắm quá vậy- tên
Long vội lên tiếng ngăn cái miệng nó lại
-Long không biết rồi! Món gì thì nó còn bỏ qua chứ kem thì nó ăn cả
ngày không biết chán- Nhi giải thích cho Long thật tường tận và chi
tiết về cái dạ dày không đáy của nó
Lại một lần nữa, tên Long khóc trong lòng, tự trách mình sao lại
nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc như vậy chứ. Dẫn nó đi ăn một lần thôi
là lại bị thâm hụt “ngân sách”.
Nó ăn ngon lành! Chưa thây ai như nó, người ta ăn một muỗng thôi là
đã buốt tới óc. Vậy mà nó lại múc muỗng nào muỗng nấy to đùng. Có
muỗng nó còn cho nguyên 1 viên kem vào miệng. Phải nói cái quán nào
mà được tiếp nó thì cứ như là hôm đó đóng cửa sớm do hết đồ để
bán.
Sau một ngày ăn chơi no nê, vừa về đến nhà nó đã nằm vật ra ngáy
khò khò.
6h15 sáng
Vẫn tiếp tục đi xe bus, kì này bọn hắn quyết định đi theo nó công
khai chứ không lén lút như lần trước nữa. Mặc cho nó cấu xé, chử-i
rủa, ngăn cản thế nào thì mấy tên đó vẫn lì lợm bám theo. Vì đại sự
(sợ trễ giờ) nên nó quyết định mặc kệ
Cũng may là buổi sáng nên không có nhiều người, mà có thì hầu như
ai cũng gật gà gật gù hết cho nên tình trạng như lần trước không bị
tái diễn. Chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nó thoải mái thả hồn theo
cảnh, hắn từ đâu nhảy lên ngồi cạnh nó, đang ngồi thì thấy ai đó
động chạm, cứ tưởng lại có thằng điên nào cầm dao dí vào người nó
một lần nữa. Định quay qua hất cho một trỏ thì hắn bị hắn chụp tay
nó lại
-Này đồ điên, anh lên đây làm gì?
-Tôi thích!!!
-Bộ anh bị khùng hả? Hôm nay đâu có bà chị nào đâu!! Mà cho dù có
thì tôi cũng không giúp anh lần nữa đâu, đừng có hòng mà lợi dung
“nhan sắc” của tôi một lần nữa. BIẾT CHƯA!!!!
-Lợi dụng nhan sắc cô??? Đang ăn dưa bở hả?
-Ax, đồ điên!!!!
Cuộc nói chuyện của nó và hắn dài lắm là như vậy, chỉ có cãi nhau
và cãi nhau…. cho tới khi đến trường….vẫn còn cãi
Giờ ra chơi
Nó vội cầm mấy quyển sách lần trước trả cho thư viện. Tin được
không, chỉ mới 2 ngày mà nó đã “tu” hết 3 quyển sách dày cộm rồi
đấy!!
Vừa bước ra đến cửa thì Ly từ đâu chờ sẵn ngay đó, nhìn nó không
chớp mắt, một cái nhìn không hề có thiện cảm
-Bạn xuống thư viện phải không? Trả dùm mình quyển sách!!- Ly nói
rồi quăng cuốn sách lên trên mấy quyển sách nó đang cầm.
Lạ thật!!! Bình thường là mày-tao, bây giờ thì là bạn-mình. Nhưng
nó chẳng mấy để tâm, đi xuống cất lại mấy quyển sách vào chỗ cũ.
Sẵn tiện tìm thêm mấy quyển sách khác. Đang lò mò tìm thì bỗng một
tiếng lẹt kẹt vang lên đâu đó.
Không xong rồi!!! cả cái kệ sách sắp ngã. Hoảng quá nó chỉ biết đưa
tay lên che đầu, nhắm tịt mắt lại chờ đợi một cú trời giáng
-CẨN THẬN!!!
RẦM…. RẦM
Cả kệ sách đổ ập xuống
Chap 41: Đi chơi
Bây giờ thì nó đang nằm sải lai dưới đất. Mắt vẫn nhắm tịt vì chưa
hết hoảng, hình như trước lúc “gặp nạn” nó có nghe tiếng ai đó, có
phải là giọng của hắn không, nhưng cứ lạ lạ, hình như là không
phải!!
Từ từ mở mắt, một người con trai đang chắn bên trên cho nó. Vậy là
không phải hắn! Nó đưa tay lay lay
-Bạn ơi….. bạn không sao chứ?
-Ờ…….không sao! Nhi có sao không?- người đó vừa nói vừa đứng lên,
đưa tay đỡ nó dậy
-Bạn là………?
-Mình là Lâm, người lần trước va vào bạn í, nhớ không?
Nó cố lục lại trí nhớ của mình, ôi cái trí nhớ ngắn hạn, việc học
với việc ăn thì nhớ dai còn việc bình thường thì chẳng thèm nhét
vào não. Lâm nào nhỉ (mới cách có mấy chap mà quên rồi
hả????)
-À nhớ rồi!!...... Lâm 11A3 phải không? Lâm có sao không? (hỏi rồi,
trả lời rồi, bây giờ hỏi nữa)
-Không sao! Còn Nhi?
-À! Không sao…… Cảm ơn Lâm nhé, nếu không có Lâm thì……..
-Không có gì
Cười gượng, nó chẳng biết phải nói gì tiếp nữa. Nếu như Lâm là
người gây hấn với nó thì nó sẽ sẵn sàng dành cả ngày để cãi nhau
với Lâm mà không biết mệt. Còn bây giờ….. nói sao nhỉ? Ngại
chăng.
Thầm rủa cái đứa nào hay cái thứ gì hay cái gì gì đó làm cho cái tủ
sách bị ngã, thề rằng nếu biết đứa nào làm chuyện đó thì nó sẽ
phanh ra trăm mảnh, còn nếu không phải người làm mà cái tủ tự ngã
thì nó sẽ nguyền rủa cái kẻ đã làm ra cái tủ kém chất lượng như vậy
để cho bây giờ nó phải lâm vào tình trạng không biết nói gì
-Chiều nay Nhi có rãnh không?- Lâm lên tiếng làm nó giật mình thoát
ra khỏi mấy cái suy nghĩ nhãm nhí của riêng mình.
-Hả….. Ờ, rãnh, Lâm hỏi có gì không?
-Ờ…… chiều nay…… Nhi…… đi chơi với Lâm được không?
-Ờ….. Được thôi!- nó vốn định không đồng ý, nhưng nghĩ lại thì Lâm
đã cứu nó, không thể từ chối một cách phũ phàng như vậy được, dù
sao thì làm như vậy coi như là trả ơn vậy!!
-Vậy nhé, ra về gặp nhau ở cổng sau nha!- Lâm mừng rỡ
-Ơ, sao không gặp ở cổng trước?
-Ờ, đi cổng sau cho nhanh ý mà ^__^
-Ừ, vậy nhé!
Chào Lâm rồi nó trở về lớp, chỉ tại cái tủ sách đáng gét mà nó
không mượn được quyển sách nào, lại tốn hết cả giờ ra chơi.
Vừa vào lớp đã gặp cái bản mặt khó ưa của hắn, thế nào cũng lại
tiếp tục cãi nhau một trận nữa cho xem. Ngồi vào bàn xem như không
có sự tồn tại của hắn, cố gắng làm lơ để khỏi phải tốn hơi gây sự,
ấy vậy mà không được.
-Đầu heo ngu ngốc cô vừa đi làm chuyện mờ ám gì đó?
Đấy, như nó nghĩ, biết thế nào hắn cũng gây sự, nhưng vẫn không
nhịn được, phải đá đểu lại hắn vài câu thì mới hả dạ mà.
-Bộ anh đi theo rình hay sao mà biết tôi làm chuyện mờ ám, xem ra
thì anh cũng chẳng có tốt đẹp gì đâu nhỉ!!!
-Tôi không cần rình! Chỉ cần nhìn cái mặt của cô thôi là tôi thấy
hiện lên 2 chữ “mờ- ám” rồi!!
-Mặt tôi có chữ à!! Vậy thì anh nên đi khám mắt đi, không chừng bị
loạn rồi đó! À không, mà có khi là vừa cận, vừa viễn, vừa loạn, vừa
lé cũng nên…..
-Cô………
-Cô vào lớp kìa- Duy cắt ngang câu nói của hắn
Lần nào cũng vậy, phải Duy, Lam, Mi hay Long gì đó cắt ngang, còn
không là nó với hắn có thể “đá” nhau tới sáng. Ngày nào mà không
cải nhau là ăn không ngon, ngủ không yên
Không thèm nói chuyện với hắn nữa, ra về nó cũng cất nhanh tập vở
rồi phóng trước luôn, mắc công ở lại lại tốn thêm nước bọt để đấu
võ mồm với hắn
Xuống cổng sau trường, đã thấy Lâm đứng cạnh chiếc Air Black đợi nó
từ lúc nào. Vội tiến lại. Nhìn thấy nó, Lâm mỉm cười, ngồi lên xe
rồi đưa cái mũ bảo hiểm cho nó.
Không nói gì, nhận lấy cái mũ từ tay Lâm rồi đội lên, nhảy lên xe
yên vị.
-Lâm định đi đâu vậy?- nó hỏi
-Đi rồi sẽ biết!!
Lại câu nói đó, lạ nhỉ? mỗi lần nó hỏi đi đâu thì cứ một câu “Đi
rồi sẽ biết”. Nghe câu nói đó thì nó lại nhớ đến Quân, vắng Quân nó
lại thấy buồn buồn. Nhưng Quân sắp về rồi, bây giờ lại sắp được đi
chơi thì lại thấy vui vui (bà này sao mà tùm lum quá)
Vừa đi được vài phút thì điện thoại nó lại rung liên hồi. Là hắn
gọi, mặt dù cay cú lắm, nhưng nó vẫn bắt máy. Vừa áp điện thoại vào
tay thì nó đã tức mà máu muốn dồn lên tới não
-Cô chết ở đâu rồi vậy!!!
Đấy, cái con người mà mở miệng ra là không có nói được câu nào tốt
đẹp cả.
-Tôi đi chơi rồi, vậy đi!!!!
Cúp máy, ngắn gọn, mà súc tích…….. Điện thoại lại rung, nó bắt đầu
cái màn chửi rủa trong lòng, cái tên chết tiệt cứ thích phá
đám.
-Gì nữa?
-Cô đi với ai vậy?
-Hỏi làm gì?
-Mi, Lam ở đây, mà đầu heo cô ngoài Mi, Lam ra thì còn ai là bạn
nữa!! Đi với ai?
-Anh đang tra hỏi tù nhân đó hả? Tôi đi với ai kệ tôi!
Cúp máy cái cụp, điên tiết, nó tắt nguồn điện thoại luôn, vậy là
yên thân không sợ bị hắn phá nữa. Nhưng nó nào biết, chỉ vì nó tắt
máy mà hắn muốn điên lên được. Gọi tới thì cứ tò te tí…. rồi “thuê
bao quí khách vừa gọi…….” Cứ như vậy, nghe giọng của cái bà đó mà
hắn muốn bóp cổ cho chết quách đi.
Lâm chở nó đi chơi khắp thành phố, đi nhiều nơi, nhiều cảnh đẹp
lắm, nó ít khi đi chơi và những nơi Lâm đưa đi cũng là những nơi mà
lần đầu nó tới.
Đến một công viên lớn nơi mà các cặp tình nhân hay lui tới. Nó cảm
thấy hơi…… kì. Dù sao kì nơi đây cũng dành cho các cặp tình nhân mà
nó với Lâm có là gì đâu. Càng thấy kì hơn khi mà Lâm lại thuê một
chiếc xe đạp đôi rồi bắt nó đi cùng…..
Chap 42: Lại tỏ tình
Dù cho nó có từ chối cỡ nào thì Lâm vẫn ép nó đi cho bằng được,
nhất quyết không chịu, cho dù Lâm có ép cỡ nào
-Đi đi Nhi, một chút thôi
-Thôi! Không đi đâu, không thích mà!!!
-Một chút thôi….. Hay 1 vòng thôi, đi mà!!
Lâm cứ mè nheo, nó chán nản, đành gật đầu vậy, xong 1 vòng là được
rồi, cái công viên này cũng không lớn lắm. Thế là ngồi lên xe. Lâm
chở nó đi, không khí ở đây trong lành, thoáng mát làm cho nó thấy
dễ chịu hẳn. Nhưng điều đó lại bị đứt quãng khi mà nó lại nghe
người khác chỉ vào nó và Lâm và khen đẹp đôi.
Nó không thích điều đó chút nào, nhớ lại những lúc đi cùng hắn, nó
chỉ nghe toàn những câu như là “Đĩa mà đòi đeo chân hạc” ….. “hám
trai”………. Toàn những câu khó nghe. Có ai nói nó với hắn đẹp đôi bao
giờ đâu. Tự dưng nó lại thấy buồn “Mình điên rồi, tại sao lại buồn
chứ, đồ đáng gét đó chẳng xứng với mình”. Cứ suy nghĩ mà nó không
hề để ý rằng Lâm chở nó đi hết một vòng rồi và đang bắt đầu vòng
thứ 2
Lúc này tại nhà, hắn vẫn đang rất điên tiết vì nó dám tắt điện
thoại và lờ hắn đi. Hắn nhớ lại chuyện ở rạp chiếu phim và đã cho
người điều tra xem cái hôm nó nói đi xe bus nhưng rồi lại nghỉ học
để đi đâu, nhưng mãi đến bây giờ vẫn chưa thấy báo cáo gì từ người
đó cả. Rút chiếc điện thoại ra và gọi
Tút………..tút………………
-Chuyện tôi nhờ ông đã làm đến đâu rồi?
-Thưa cậu, tôi đã điều tra, nhưng sáng hôm đó, cô ấy không đi xe
bus, không hề có manh mối gì cả, tôi vẫn chưa điều tra ra được, hỏi
người dân ở đó thì người ta nói là không nhớ vì cách đây cũng lâu
rồi!!!
-Thôi được rồi, ngưng điều tra đi
Kết thúc cuộc đối thoại, hắn bắt đầu nghi ngờ không biết là nó đã
đi đâu, hắn tin chắc rằng nó đang giấu hắn điều gì đó. Điện thoại
lại rung lên liên hồi, giật mình, hắn cứ nghĩ là nó, nhìn ngay vào
màng hình, thở dài…… thì ra là Tuấn (người luôn thông báo những
việc cần giải quyết cho hắn ở trường)
-Gì vậy?
-Hội trưởng, giờ ra chơi có rắc rối ở thư viện!
-Sao giờ mới nói? Chuyện gì?
-Dạ, là Ly và Tuyết cùng lớp của hội trưởng đã xô ngã kệ sách, vì
lo dọn dẹp đống bừa bãi nên em quên báo cho hội trưởng.
-Có ai bị thương không?
-Theo camera cho thấy thì không ai bị thương cả.
-Xử như bình thường.
Cúp máy, hắn vẫn luôn lạnh lùng như vậy. Ly và Tuyết đã phạm vào
tội phá hoại của công. Theo luật thì sẽ bị xử đuổi học ba ngày và
phải vào trường lao động, hoặc là nghỉ học. Ly và Tuyết không hề
biết rằng trong thư viện có camera theo dõi nên định hại nó, không
ngờ lại có người xông ra cứu nó và cũng không biết rằng mình đã bị
phát hiện.
Bây giờ nó và Lâm đang yên vị trong quán chè mà Lâm nói rằng rất
nổi tiếng. Đúng là đông thật, người ta đền đây đầy ngẹt cả
quán.
-Lâm định đãi Nhi thật đó hả?- Nó hỏi lại một câu cho chắc
chắn
-Ừ, Lâm mời Nhi mà!
-Vậy thì Nhi không khách sáo nhé!!- nó cười tít mắt, chẳng cần giữ
xỉ diện trước mặt ai cả, nó chỉ biết là làm như thế nào để lấp đầy
được cái dạ dày của nó là thấy vui rồi. Và cứ thế phát huy “tài
năng” của mình, nó gọi lia lia
Lâm không thể tin là nó lại ăn được nhiều như vậy, khẽ lắc đầu nhìn
nó ăn một cách đầy hứng thú.
Sau khi “tàn phá” gần hết số lượng chè trong quán, Lâm chở nó về
nhà. Tất nhiên là nó không để cho Lâm chở tới tận nhà. Chỉ kêu Lâm
chở đến gần đó thôi. Xuống xe, chào Lâm rồi nó bước đi về.
-Nhi này……- Lâm kêu nó lại
-Sao?
-Lâm có chuyện này muốn nói với Nhi!
-Chuyện gì vậy?
-Lâm…….Lâm……Lâm thích Nhi- anh chàng lắp bắp cứ y hệt như cảnh Long
đang tỏ tình với Mi, chỉ khác ở đây người được tỏ tình là nó
Nó bối rối lắm, thật ra thì nó không hề thích Lâm, nó chỉ xem Lâm
như một người bạn thôi, nó không nghĩ rằng chỉ gặp nhau một, hai
lần mà Lâm lại nói thích nó. Tiếng sát ái tình chăng. Nhưng dù sao
thì chuyện này không thể để kéo dài được, phải nói rõ với Lâm
thôi.
-Lâm à….. Thật ra thì….. Nhi chỉ xem Lâm như một người bạn thôi.
Bây giờ Nhi muốn tập trung vào học, Nhi vẫn chưa nghĩ tới mấy
chuyện này. Chúng ta có thể tiếp tục là bạn được không?
-Nhi không cần suy nghĩ sao?
-Ừ, Nhi nghĩ như vậy là tốt nhất. Được không!
-Nhưng Lâm yêu Nhi mà
-Nhi xin lỗi, thôi Lâm về đi, tối rồi!!
Rồi nó quay đầu bước đi, nếu cứ tiếp tục đứng đây thì chỉ thêm khó
xử mà thôi. Lâm không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đầu xe. Nó đứng
trước của nhìn vào, hắn đang xem tivi. Quyết định, mở cửa thật nhẹ
rồi phóng vù lên lầu. Nếu bị hắn chặn lại thì thế nào cũng hỏi đi
đâu, đi với ai và……. bla.. bla…
Vụt………. Phi ngay vào phòng. Đóng xầm cửa, khóa chốt, vậy là được
yên thân. Nó cười thỏa mãn.
Thật ra là hắn biết rằng nó về nhưng vẫn giả vờ ngồi xem tivi đó
thôi. Vì khi mà nó mở cổng lớn thì trong nhà sẽ nhận được tín hiệu
và hắn biết ngay từ lúc đó, chỉ là hắn giả vờ không thèm quan tâm
đó thôi.
Một ngày nữa lại trôi qua. Tiếp tục đến lớp như mọi ngày. Nó băng
khoăng không biết là Lâm có vì chuyện đó mà không gặp nó nữa không.
Mới vừa nghỉ tới Lâm thì Lâm lại xuất hiện
-Ra về Mi có thể gặp Lâm ở trước cửa phòng thí nghiệm khu B
không.
-Ừ, được.
Chỉ chờ nó nói như vậy thôi, Lâm quay lưng bỏ đi. Lạ thật! Lâm chỉ
toàn xuất hiện những lúc không có hắn. Vô tình chăng?
Chap 43: Hôn, hôn và hôn
Sao vậy nhỉ? Cả ngày hôm nay hắn chẳng nói gì cả. Không lẽ vì bị nó
cho ăn bánh bơ ngày hôm qua lên giờ giận luôn rồi hả? Chán
thật!
Lam với Duy thì cứ như vậy, suốt ngày nhìn nhau rồi lại quay đi.
Còn Mi và Long thì cứ cười cười nói nói, trong giờ học mà nó còn
thấy Mi nhắn tin nữa cơ. Không lẽ ngồi cách nhau có hai bàn mà lại
nhớ tới vậy sao.
Nhiều khi nó thấy sao mà phung phí quá. Có gì thì cứ viết giấy đi
rồi nó đồng ý làm người đưa thư cho, lấy giá rẻ thôi cũng được
(tính toán gúm ~_~!). Nhìn Mi, Long và nó suy ra được một điều
rằng, tình yêu gây tốn kém về kinh tế. Đó là một mình chứng hùng
hồn chứng minh cho việc KHÔNG NÊN YÊU!!
Ra về nó lại phóng sớm. Lần này thì hắn không thèm để ý nữa.
Đến nơi mà Lâm đã hẹn. Thấy Lâm đứng trước cửa phòng thí nghiệm, nó
vội tiến lại.
-Lâm kêu Nhi ra đây có gì không?
Lâm chợt quay qua, hai tay đặt lên vai nó, nhìn nó khẩn
thiết.
-Nhi có thể suy nghĩ lại được không? Lâm thật sự rất thích Nhi
mà!
Lại câu đó, nó thật sự không biết nói gì, Lâm chỉ là một người bạn,
không hơn không kém. Nó thật sự không muốn mất người bạn này, nhưng
vẫn phải dứt khoát thôi
-Xin lỗi Lâm, nhưng Nhi đã nói rồi, thật sự thì Nhi chỉ coi Lâm như
một người bạn thôi. Xin lỗi!
Dứt câu, nó quay lưng bước đi nhưng Lâm lại nắm tay nó kéo mạnh
lại. Lâm ghì hai tay nó vào tường. Lúc này nó bắt đầu hoảng, Lâm
đang muốn làm gì vậy chứ. Nó chưa kịp nghĩ ra nên làm gì tiếp theo
thì đã Lâm nói. À không, Lâm hét:
-Nhi phải là của Lâm, là của Lâm thôi, Lâm yêu Nhi
-Lâm hãy suy nghĩ kĩ lại đi. Lâm phải bình tĩnh, đừng như vậy mà-
nó cố gắng giật tay khỏi Lâm. Nhưng Lâm mạnh quá, cứ như phải nói
là ngang ngửa hắn, nó không tài nào giật ra được, tìm cách trấn an
Lâm
-Nhi nói đi, Nhi yêu Lâm phải không, Nhi là của Lâm đúng không? Nhi
nói đi
-Không, Nhi đã nói rồi, Nhi là Nhi, Nhi không là của ai hết
Nó đang hoảng loạn, trong tình cảnh này, trên phim người con trai
chỉ có thể làm một chuyện mà không hề suy nghĩ, nó không muốn, nó
không muốn như vậy. Nhưng mọi thứ không bao giờ như ý nó muốn. Lâm
cúi xuống hôn nó, quay mặt tránh đi nhưng không được.
Tìm mọi cách vùng vẫy, vô ích, nó không thể đẩy Lâm ra, không! Nụ
hôn đầu của nó, làm sao có thể như vậy được chứ? Nó càng vùng vẫy,
Lâm càng ghì mạnh. Nó như điên lên được, Lâm cưỡng hôn nó, bắt đầu
đưa lưỡi vào miệng nó. Không được, không được! Nó khóc, nó lại khóc
rồi, nó không thể làm cho Lâm dừng lại được. Phải làm gì đây.
Bốp!!!
Lâm ăn một cú đấm trời giáng, ngã nhào ra đất. Là hắn!! Nó sợ hãi
chạy ra sau lưng hắn. Mắt hắn đỏ lòm hằn lên những tia lửa giận
nhìn Lâm, hắn thật sự muốn điên lên được khi thấy cảnh đó.
-Tôi đã cảnh cáo cậu không được đụng đến cô ta rồi mà, tại sao cậu
ngoan cố như vậy? Muốn chọc tức tôi sao?- Hắn nắm cổ áo Lâm, kéo
xốc lên
-Sao! Thấy cảnh đó vui chứ?- Lâm cười, một nụ cười đầy vẻ mỉa mai
và đểu cáng. Nó gét, rất gét nụ cười đó, tại sao Lâm lại trở nên
như vậy chứ.
Nó chỉ đứng chết trân nhìn Lâm bị hắn giáng thêm một đấm sau câu
nói đó. Thật sự thì nó cũng chẳng nghe 2 người đó nói gì nữa. Nó
chỉ biết khóc rồi đứng nhìn Lâm đầy căm phẫn. Tại sao Lâm lại đối
sử với nó như vậy?
Rồi hắn lại nắm tay nó lôi đi từ lúc nào nó cũng chẳng để ý. Chỉ
biết là nước mắt cứ như vậy trào ra thôi. Ra khỏi trường, nó vẫn
khóc (khóc hoài vậy trời). Thả tay nó ra hắn nhìn nó, hắn vẫn còn
tức giận cho cái sự ngu ngốc của nó. Nếu như nó chịu nói cho nó
biết rằng người đó là Lâm thì hắn đã không cho nó đi cùng Lâm
rồi.
Cả 2 bước đi, để lại Lâm đứng nhìn theo, nở nụ cười đầy ẩn ý. “Hãy
chờ đi, trò vui vẫn còn dài”
Nếu như lúc đó hắn không cảm thấy khó chịu trong người, hắn không
cảm thấy lo lắng, không chạy đi tìm nó thì lúc đó không biết Lâm sẽ
làm gì nó tiếp theo. Lúc thấy cảnh Lâm đang hôn nó tim hắn nhói lên
như bị ai bóp chặt.
-Khóc đủ chưa? Sao lại phải khóc?- hắn quát
Giật mình. Nó càng khóc to hơn, tại sao lại không cho nó khóc chứ.
Nụ hôn đầu đời của nó, nụ hôn mà nó từng mơ sẽ trao người mình yêu
bên bờ biển đầy lãng mạn. Bây giờ thì lại vỡ ra như vầy, không lãng
mạn mà lại còn bị cưỡng ép. Không tức mới lạ
-Huhu………. Nụ hôn đầu tiên của tôi……….. Oaoaoaoa……
-Khóc gì? Ai bảo cô ngu ngốc làm gì?
-Anh nói ai ngu ngốc…… huhuhu……… anh thử bị mất nụ hôn đầu tiên đi
xem xem có tức mà khóc không…. huhu…….
Nó vừa dứt lời, lấy hai tay áp vào má nó, kéo nó lại. Tin được
không? Hắn dám hôn nó. Nó trợn tròn mắt, người ta hôn nhau toàn
nhắm mắt, ấy vậy mà mắt nó lại mở to hết cỡ. Nín khóc luôn, người
nó cứng đơ, tim đập loạn xạ.
Bỏ nó ra, nhìn mặt nó lúc này trông ngố đến sợ, khẽ mỉm cười hắn
nói
-Mất nụ hôn đầu tiên rồi. Tôi có khóc đâu!!
Nó vẫn đứng im như trời trồng, mắt vẫn nhìn về một điểm, tim vẫn
nhảy loạn xạ. Đơ!
-Này, bị gì vậy?- Hắn lay vai nó
-Ức……. ức……….ức……..- nó nấc cục liên hồi
Nhìn nó giật giật, mặt thì đơ ra, trông chẳng khác nào người trên
trời mới rớt xuống. Hắn chỉ biết cười, nó không giận, không phản
đối như lúc nãy đối với Lâm. Không biết nó có thích hắn không nhỉ.
Nhưng hắn thì thích nó mất rồi!!
Nắm tay nó lôi đi, nó vẫn không ngừng nấc cục. Về tới nhà, nó vẫn
cứ lơ ngơ như vậy, vẫn nấc cục không ngừng.
Mở cửa, đẩy nó ngồi xuống chiếc ghế salong. Duy, Long cũng đang
ngồi xem tivi, thấy cái đứa nào hắn mới “lượm” về, nhìn mặt ngơ ngơ
ngáo ngáo, không phải nó. Tên Long cứ hết đưa tay huơ huơ trước mặt
nó, rồi lại vỗ tay bôm bốp, vậy mà nó vẫn ngồi đơ như trời
trồng.
Hắn từ dưới bếp đi lên, trên tay cầm theo một ly nước đầy
-Mày làm gì mà cô ta cứ đơ như cây cơ vậy?- Duy nhìn hắn mặt gian
gian
-Ai biết đâu, thấy cô ta đứng ngoài đường nên lôi về. Từ lúc đó tới
giờ cứ như vậy thôi- hắn bịa ra một lí do.
Đưa ly nước cho nó, cầm ly nước dốc hết vào miệng, vậy mà vẫn nấc
liên hồi. Hắn tìm đủ mọi cách, từ kêu nó nín thở cho tới làm nó
giật mình. Tất cả đều vô dụng, tự hỏi tại sao nó vẫn nấc liên hồi?
Bây giờ hắn bắt đầu hối hận khi hôn nó.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Chap 44: “Cái đầu hại cái thân”
Thôi thì đưa lên phòng cho đi ngủ, ngủ là hết nấc thôi. Bây giờ nó
cứ như…….. trẻ lên ba. Mặt cứ đơ đơ, ngồi im một chỗ, kêu gì làm
đó. Đến độ hắn phải lôi nó lên phòng kêu nó ngủ.
Nó cũng làm theo lời hắn, cũng leo lên giường…… nằm. Con mắt thì
vẫn mở thao láo. Người vẫn cứ giật giật theo từng tiếng nấc. Định
đóng cửa đi ra ngoài.
Thật sự thì, nếu hắn cứ để như vậy thì sợ nó cũng như vậy tới sáng,
cứ như người mất hồn, mắt thì mở to hết cỡ mà không biết có thấy gì
không. Với cái bộ dạng của nó lúc này thì không biết này mai ai sẽ
lôi nó ra được khỏi giường, ai sẽ kéo nó dậy để mà đi thay đồ,
đi……….
Thôi thì quyết định đánh liều vậy. Được thì tốt, còn không thì
chỉ……. tốn công chút xíu thôi chứ cũng chẳng mất gì.
Đi đến ngồi bên cạnh nó khẽ nói nhỏ
-Này, nếu cô cứ như vậy thì tôi sẽ hôn cô nữa đó!! Mau tỉnh lại đi
chứ!!!
Không động tĩnh, hình như lúc này nó không còn nghe thấy gì nữa
rồi. Người cứ lâng lâng như vậy thôi, chứ có biết gì nữa đâu. Nên
những lời mà nãy giờ hắn nói đều thông từ tai này qua tai kia hết
rồi.
Rồi quyết định, hắn quay mặt nó qua, đáp lên môi nó một nụ hôn. Tim
cả hai bắt đầu đập loạn xạ. Lần này hắn hôn nó còn lâu hơn cả lần
trước. Nụ hôn thứ hai cứ giống như là hóa giải lời nguyền vậy. Nó
dần tỉnh ra, mặt bắt đầu đỏ dần và mắt cũng không còn mở thao láo
nữa mà từ từ nhắm lại, người cũng hết bị nấc
Sau 1p30s, lúc này hắn mới chịu bỏ ra. Gì vậy chứ??? Ngủ luôn rồi
à!!!
Không ngờ vừa buông ra đã thấy nó nhắm mắt rồi nằm im luôn, khẽ lắc
đầu. Làm hắn tốn công, nhưng nghĩ lại thì……. cũng sướng sướng (ặc).
Thật sự thì nụ hôn của hắn cũng là nụ hôn đầu tiên đó chứ. Định “để
dành”, ai ngờ đâu lúc đó lại không tự chủ được bản thân và chụt.
Nhưng cảm giác lúc đó thì tim hắn đã loạn nhịp.
Trở về phòng mình, hắn cũng như trên mây, con tim băng giá của hắn
chắc có lẽ…… tan chảy rồi. Tan chảy vì một đứa con gái lanh chanh,
lóc chóc. Tan chảy vì một đứa con gái suốt ngày cãi nhau với hắn.
Và tan chảy vì đứa con gái làm cho hắn nhớ lại như thế nào là yêu
thương. Hắn đã thay đổi!
Tại phòng nó, thật ra thì lúc nãy nó không có ngủ, nó chỉ giả vờ
thôi. Bởi nếu như lúc đó nó không giả vờ ngủ thì nó cũng không biết
phải nên nói gì với hắn nữa. Tâm trí nó rồi loạn, tự hỏi tại sao
lại để im cho hắn hôn như vậy? Tự hỏi tại sao con tim cứ đập loạn
xạ khi bị hắn hôn còn đối với Lâm thì không? Tự hỏi tại sao lại
không có câu trả lời cho những câu tự hỏi???? Và cứ tự hỏi và…..tự
hỏi
Cả đêm nó thức trắng vì những câu hỏi?? Vì những cảm giác đáng gét
cứ làm nó lâng lâng. Cứ trằn trọc, tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không
ngủ được. Nào biết đâu đêm hôm đó cũng có người thức cùng với
nó.
Sáng ra, nhìn mặt nó cứ như con gấu panda. Hai mắt thâm quần. Leo
khỏi giường, thay đồ rồi bước ra. Vừa ra khỏi khỏi cửa đã thấy cái
mặt hắn. Làm gì đây??? Nó còn chẳng dám đối mắt với hắn nữa là,
nhìn hắn là nó lại nó tới chuyện hôm qua, thế là nó lại tránh
đi
Nhìn cái hành động của nó, hắn lại nhếch môi cười. Đi nhanh đến
trước mặt nó hắn cúi xuống nói nhỏ
-Đầu heo ngu ngốc, đừng tưởng được tôi hôn rồi cô thích tôi nhé.
Tôi không bao giờ yêu đầu heo như cô đâu!!!
Giật mình, vừa nghe hắn nói ba chữ “cô thích tôi” nó giật mình một
cái, gì vậy chứ? Sao lại giật mình? Lại tiếp tục tự hỏi bản thân
sao lại giật mình, mặt nó lại đỏ lên, ngượng quá, nên chửi lại hắn
một vố cho đỡ ngượng
-Tôi mà thích anh á??? Mơ đi!!! Mà ai cho anh dám hôn tôi hả, ghê
quá điiiiii !!
Nó hét lên rồi lấy tay chùi chùi miệng làm như vẻ muốn bôi đi hết
những gì trên miệng xuống. Rồi bước đi mà chân dậm xuống đất thình
thịch. Khẽ nhíu mày, không biết nó có thật sự cảm thấy khó chịu
khong nhỉ?
Tên Long với Duy đứng sau lưng nó từ lúc nào, vừa nghe nó hét thì
giật bắn người. Bây giờ thì đứng một đống mặt ngu ra. Đi tới trước
mặt hắn, tên Long lắp bắp
-Mày…….. mày hôn…….hôn bà chằn lửa đó hả?
-Vậy lí do tối qua cô ta như vậy…… là vì…… mày???- Duy nhớ lại cái
vụ “đơ” tối qua, khẽ rùng mình
-Tụi bây mà nói ai nghe thì đừng có trách…… mà tao chỉ vô tình đụng
trúng thôi…..- lại biện minh
Duy, Long làm như không có gì, cả đám lại đến trường.
Vừa nhìn thấy mặt nó, Mi, Lam đã sửng sốt
-Trời ơi!!! Nhi ơi, mày đánh nhau với ai mà hai con mắt mày bầm
thấy ghê quá vậy?
-Bầm cái đầu tụi bây á!!! Tại tối tao mất ngủ!!
-Ủa, vậy hả? Mà sao mất ngủ?
Nghe Lam hỏi câu đó, nó lại nhớ đến nụ hôn của hắn rồi lại bất giác
đưa tay lên sờ môi mình, tim lại loạn nhịp và lần nữa lại…… lâng
lâng, hồn bay theo gió. Lam nhìn hành động của nó định cốc đầu cho
nó tỉnh thì vào giờ học.
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, tay cầm theo một tờ giấy gì đó.
-Chào các em, cô vừa nhận được giấy thông báo, trường của chúng ta
sẽ tổ chức lễ hội cho mùa đông bằng cách sẽ diễn lại bộ phim nhạc
kịch High School Musical. Lớp 10 sẽ diễn phần I, 11 phần II và 12
phần III. Mỗi lớp sẽ phải cử ít nhất hai người để đi thử vai.
Cô vừa dứt lời, cả lớp lại nháo nhào lên vì phấn khích
-Sao sớm quá vậy cô, còn đến 1 tháng nữa mới tới mùa đông mà cô!!-
lớp trưởng Hà Linh hỏi
-À, vì chúng ta còn phải tập diễn nữa, 1 tháng có khi là quá
ít.
Cả lớp “À” lên một tiếng, rồi lại nháo nhào lên. Mi bỗng đứng phắt
dậy
-Thưa cô, em có ý kiến. Em đề nghị cử Bảo Nhi đi thử vai, tiếng anh
của nó rất chuẩn đó cô
-Ừ….. Vây Bảo Nhi thì sao em đồng ý không?
Nó vẫn còn ngồi lâng lâng, có biết trời trăng mây đất gì đâu, nghe
cô gọi thế là cứ gật gật đại mà không hiểu chuyện gì đang xảy
ra.
-Được rồi vậy thì thêm một bạn nữa vì nhà trường bắt buộc phải có 2
người tham dự.
Và cứ thế lớp cử thêm một người.
-Vậy nhé, ra về các em sẽ tập hợp ở đại sảnh để thử vai. Các em nhớ
đi theo cổ vũ cho các bạn nhé!!
Bây giờ thì nó mới tỉnh ra, chẳng nhớ lúc nãy cô đã nói gì và tại
sao lớp lại nháo nhào. Chồm lên hỏi Mi, Lam với cái mặt ngơ ngơ
ngáo ngáo. Sau khi nghe Mi, Lam giải thích, nó hét lên một tiếng
ngay giữa lớp học làm mọi người nhìn nó như người trên trời mới rớt
xuống. Ôm đầu đau khổ
-Trời ơi Mi ơi…… Mày hại tao rồi, mày biết là tao sợ đứng trước đám
đông lắm không hả con kiaaaaa!!!!
-Ai biết! Ai bảo mày gật đầu làm gì? Bây giờ đổi lại không có được
đâu!!!
-Ax……. điên mất
-Ra về là thử vai đó!!- Câu nói của Lam cứ như là cầm cái búa tạ
1000kg đập thẳng vào đầu nó vậy. Choáng váng!!!!
Chap 45: Thử vai
Ôm đầu đau khổ. Con bạn thân ác độc. Làm sao mà nó dám lên thử vai
đây chứ, đứng trước cả trăm người mà diễn mà hát, làm sao mà nó làm
được……. Ax, chắc nó điên mất thôi. Chưa kể bây giờ hai con mắt nó
lại thâm quân nữa chứ….. hix hix
Lúc nào cũng vậy, cái thơi khắc mình mong đợi thì nó không tới hoặc
lâu lắm mới tới. Còn cái lúc mà mình không mong thì khỏi kêu nó
cũng “chạy maratong” đến. Chưa gì mà đã tới giờ về rồi. Nhưng suốt
quãng thời qian đó, nó đã ngồi tìm cách, tìm đủ mọi cách trên trời
dưới đất và cuối cùng…….. nó chọn cách duy nhất
Đó là lên đóng cho kinh khủng vào, thôi thì chịu xấu mặt một lần
thôi rồi sau này sống xót.
Đứng ở đại sảnh. Lòng nó hồi hộp mà tim muốn rớt ra ngoài luôn ý.
Cả lớp cũng kéo tới nhiều lắm, mặc cho nó nói là không cần cổ vũ,
nhưng lớp nó vẫn kéo đến nườm nượp và tất nhiên trong số đó không
thể thiếu hắn.
Đã sợ rồi mà ông trời vẫn không thương nó, ổng cho lớp 11A1 lên
diễn đầu tiên và tất nhiên một là nó lên trước và hai là người kia
lên trước. Run lẩy bẩy chờ ban giám khảo gọi, miệng nó không ngừng
lẩm bẩm “Đừng kêu Bảo Nhi, đừng kêu Bảo Nhi…”
-Nguyễn Hoàng Bảo Nhi, 11A1 lên thử vai
“Trời ơiiiiiiiiiii”, Đau khổ vật vả, thật sự thì bây giờ mà nói,
phần 2 của bộ phim nói về cái gì nó còn không nhớ nổi nữa thì lấy
đâu mà thử vai hả trời!!! Nó đứng im, không chịu nhúc nhích
-Kêu mày kìa, lên đi!!- Lam thúc nó
-Tao…… tao……. không……. nhớ lời……. lời thoại- chưa lên sân khấu mà
nó đã bắt đầu á khẩu rồi
-Vậy bây giờ sao???- Mi cuống cuồng lên, nghĩ lại thì cũng tại nó
mà ra- Hay…. hay mày lên đi…… có gì tao nhắc cho
-Vậy…… vậy…… vậy tao….. tao diễn……. hay ….. hay hát- lắp bắp mãi nó
mới nói xong một câu
-Hát đi, tao đâu có nhớ lời thoại đâu, hầu như ai cũng hát không
à!!
-Hát…… hát…… hát bài gì?
-I gotta go my own way, vậy đi, đi đi
-NGUYỄN HOÀNG BẢO NHI, 11A1- Vị giám khảo bắt đầu khó chịu
-Dạ, nó lên nè thầy- Mi đẩy nó lên đằng trước
Đứng trên đó mà nó như không còn sức lưc để cầm cái micro nữa, cơ
thể bủn rủn, chân thì cứ run cầm cầm va vào nhau, miệng cũng không
nói được một chữ. Mồ hôi bắt đầu túa ra. Thử vai thôi mà nó sợ cứ
như là chuẩn bị nhảy vào lửa vậy.
Thấy nó đứng im ru, ông giám khảo liền nhắc
-Em định biểu diễn bài gì? Mau diễn đi chứ, chúng ta không có nhiều
thời gian đâu
Nó run run, cầm cái mic để lên miệng, lắp bắp
-Dạ….. dạ…… I.. I….. got…..gotta……go…….my…..own way
Ông giám khảo nhìn nó lắc đầu, nói còn không xong thì lấy gì mà hát
nữa. Nó đứng chết trân nhìn Mi, Mi bắt đầu hát để cho nó nhìn mà…..
đọc theo
-I……. got…….. gotta…….say…….that…….that……on…� �my……my mind
Cứ như vậy, những người đứng xem lại được một tràn cười vỡ bụng.
Bọn hắn đứng nhìn mà đơ luôn. Không hiểu sao cái đứa phải nói là
“tự trọng cao” như nó mà lại đi làm trò hề cho người khác như vậy.
Có biết đâu rằng nguyên nhân là vì một “ai đó”
Cứ như vậy, Mi đọc sao, nó đọc y như vậy. Thỉnh thoảng Mi còn tự ôm
mặt lắc đầu chịu thua con bạn. Nếu như các bạn có xem High School
phần 1 rồi thì các bạn chắc hẳn sẽ thấy trong phim có lúc anh chàng
lên thử vai mà phải viết vào tay ấy. Nó còn tệ hơn cả vậy. Bài hát
của người ta chỉ có 3p mấy, vậy mà nó hát….à không nó đọc hết 10p
mấy. Hic
Xấu hổ ê chề. Nó muốn đào lỗ nhảy xuống chết quách đi cho xong. Kết
thúc phần thi của nó thì mọi người cũng hết choáng váng. Từ cười
nghiêng ngã mà chuyển sang choáng váng là hiểu mức độ cỡ nào rồi
chứ!!
Thôi! Coi như là nắm chắc phần mình rớt, khỏi lo phải lên sân khấu.
Hát…… à quên… đọc xong là nó phi ngay xuống chỗ Mi Lam. Vô tình va
phải một chị lớp 12. Vừa ngước mặt lên.
Người…… người này……. người này tại sao lại giống chị….. chị của nó.
Giống quá!! Tim nó bỗng nhói lên. Chỉ giống thôi bởi chị nó lớn hơn
nó đến 4 tuổi. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp và dễ thương, đôi mắt giống
nó. Cứ y như là sao từ bản sao của chị nó vậy
-Ơ……xin….xin lỗi chị…….
-À….. Không sao…… Nhóc có phải là bạn gái Lam Phong không?- Chị đò
nhìn nó, nở nụ cười đầy ẩn ý.
-Sao….. sao ạ. Bạn gái á??? Không… không phải đâu!!
-Thế à!! Là nhóc nói đó nhé. Chị thích cậu nhóc đó đấy. Cho nên chị
sẽ không bỏ qua đâu ^____^- nói rồi chị ta cười thật tươi
-Gì chứ? Chị học lớp 12 đó, cậu ta học lớp 11. Chị không thấy như
vậy là quá vô duyên sao. Vả lại chị là con gái nữa. Bộ chị không
biết xấu hổ hả?- nó tự dưng xửng cồ lên khi nghe chị ta nói.
-Haha, sao vậy nhóc. Cậu ta đâu phải là bạn trai của nhóc, nhóc đâu
có quyền gì mà cấm chị. Hay…… nhóc thích cậu ta?
-Chị……… chị kêu ai là nhóc hả?- chợt nó lảng tránh
Chị ta chẳng nói gì, chỉ cười rồi bỏ đi. Nó thấy cái gì đó quen
lắm, phải chi chị nó bây giờ vẫn còn trên đời này thì chắc là đẹp
như vậy rồi. Nhưng nghĩ lại thì con gái như chị ta mà lại đi thích
con trai nhỏ tuổi hơn mình mà còn “không bỏ qua” nữa chứ. Cho nên
chị ta chắc chắn không phải là chị nó. Chị nó không bao giờ làm như
vậy đâu
Đi lại chỗ Mi và Lam thì thấy Quân….. Quân đang đứng đó…… Quân về
rồi!!!! Nó vui quá. Tót lại chỗ Quân đầy phấn khích
-Quân về lúc nào vậy?
-À. Mới về tới nhà lúc sáng, mệt quá nên Quân nghỉ luôn hôm nay.
Đợi ra về rồi mới đi rước Nhi luôn- Quân nói rồi lại cười với
nó
-A! chị Nhi. Hihi, lúc nãy chị hát hay quá ^^- Con bé Nguyệt Mỹ lại
không biết từ đâu chạy tới miệng cười tươi
Nhưng con bé có biết đâu cái câu nói đó lại làm cho nó ngượng đến
độ đỏ mặt. Cứ như là đang châm biếm vậy (chứ gì nữa!!!). Hát như
vậy mà khen hát hay. Thật tình hết chỗ nói!!!
Thôi thì đành nhịn, dù sao thì con bé cũng chỉ có y định khen thôi
mà!! Nó cười tươi rồi nói lại với con bé
-Hát hay đâu mà hay…… hic… Mà em có thi không vậy?
-Có, em thi rồi. Không biết có đạt không nữa hi hi
-Hôm nay xem như mừng Quân trở về, chúng ta đi chơi đi!!!!- Lam
nhảy lên, mặt hí hửng
Tất nhiên! đi chơi thì nó với Mi là không thể từ chối. Mà nó đi thì
Quân đi, Mi đi thì Long cũng đi, Lam đi thì không thể thiếu Duy,
Nguyệt Mỹ thì được đi chơi sướng ơi là sướng thì chắc chắn là không
từ chối. Còn hắn thì sao nhỉ???? Mặt hắn sao mà đầy xác khí.
Nhưng dù sao thì cũng quyết định rồi. Hắn đi hay không thì kệ hắn.
Quân kêu ngay một chiếc xe để chở cả đám đi
Chap 46: Trung tâm giải trí
Trong lúc đứng chờ xe tới, nó với Quân cười nói vui vẻ, nói đủ thứ
chuyện trên trời, dưới đất. Còn hắn, mặt thì đằng đằng xác khí,
lạnh băng. Nguyệt Mỹ cứ đứng nói, huyên thuyên mãi nhưng mà hắn có
thèm nghe đâu. Mà con bé thì cũng nói thôi chứ nó đâu cần biết hắn
có nghe hay không. Mi, Long thì cũng như vậy, thỉnh thoảng lại
(lén) chụt vào má nhau nữa. Còn Duy và Lam thì bắt đầu có tiến
triển hơn, cũng nói chuyện vui vẻ.
Xe tới!!
Cả đám leo lên xe. Tất nhiên là con gái phải ngồi ở hàng trên và
con trai ngồi ở hàng dưới chứ không hề chia cặp. Địa điểm được xác
định đó là trung tâm giải trí thành phố.
Vừa đến nơi, cả đám chạy ù vào trong. Oa!! Lớn kinh khủng, chắc là
nhiều trò chơi lắm đây (quá nhiều). Tiếng động phát ra từ các trò
chơi làm nó phấn khích hẳng, hết buồn ngủ luôn (mặc dù thức nguyên
đêm). Ở đây đầy đủ các màu sắc, trò chơi gì cũng có, cảm giác mạnh,
nhẹ nhàng, hành động,…….có đủ hết.
Bốn đứa con gái nắm tay nhau đi trước, để cho bốn tên kia đi sau.
Nhìn vào cứ như là vệ sĩ đi theo bảo vệ tiểu thư ấy.
Vừa vào trong chưa được bao lâu thì bọn hắn đã bị cả đảm con gái
vây lại cứ như là gặp được thần tượng nổi tiếng ấy. Haizzz, vậy là
hoàn cảnh trên xe bus được lặp lại rồi. Mi thì vừa thấy đám con gái
vây lại là nhào ngay tới, nắm lấy tay Long và dõng dạc rằng “Đây là
bạn trai tôi”. Còn Lam tuy bình thường rụt rè nhưng khi nhìn thấy
cảnh đó thì cũng nhào tới khoát tay Duy lôi đi nhưng miệng vẫn
không hé một lời (tự hiểu). Nó tự dưng nghĩ tới hắn, nhớ lúc đó hắn
đã nói nó là người yêu hắn bất giác quay lại, bỗng có gì đó buồn
buồn, Nguyệt Mỹ đang khoát tay hắn cười tươi thật tươi. Gét
quááááá!!! “Tại sao phải gét???? Ai cần hắn chứ, có Quân
rồi!!!!”
Nghĩ rồi không ngần ngại, nó chạy tới nắm tay Quân rồi liếc hắn một
cái. Không thèm quan tâm tới hắn luôn. Cả đám kéo nhau đi vào. Tin
được không? Cái đứa bị bệnh tim như nó lại thích chơi những trò cảm
giác mạnh nhưng lại sợ ma!!! (khác người)
Nếu như Quân biết nó bị bệnh tim thì sẽ cấm nó rồi, nhưng đằng này
thì Quân không biết nên chơi tuốt. Mấy bạn biết trò cá chép lượn
vòng không?? Nó chơi trò đó đấy (Sandy đi rồi, đi xong gan phèo
phổi cứ như đảo lộn, híc) Và cứ thế, từng cặp ngồi lên. Hắn thì
nhất quyết không chịu đi nhưng cứ bị con bé Nguyệt Mỹ nắm tay hắn
kéo lên.
Hắn cũng bực lắm ấy chứ, muốn hất một phát cho con nhỏ ngã nhào
nhưng lại không làm. Nếu hắn làm vậy thì thế nào nó cũng giận vì
hắn đối xử tệ với con bé. Thế là cũng phải ngồi lên.
Trò chơi bắt đầu. Con cá bắt đầu đưa lên đưa xuống mạnh dần, mạnh
dần rồi lượn vòng trên không trung. Nó với Quân hét khoái chí, Mi
với Long cũng vậy. Còn Lam thì cũng hét nhưng lại nhắm tịt mắt và
ôm cánh tay Duy cứng ngắt. Tên Duy thì ngồi cười khoái chí. Nguyệt
Mỹ thì tất nhiên là vừa hét vừa ôm tay hắn rồi (lợi dụng ý, chứ con
nhỏ đó nó không biết sợ đâu). Hắn thì cứ như Mr Bean chơi tàu lượn
siêu tốc ý, cái mặt tỉnh bơ cứ như đang chơi tàu lửa cho trẻ
em.
Trò chơi kết thúc, Lam thì xây xẫm mặt mày, choáng váng. Nhưng cô
nàng vẫn ý thức được là đang ôm tay ai đó, vội buông ra, mặt đỏ như
gấc, tên Duy thì không nói gì, chỉ cười cười.
Rồi hết trò này đến trò khác, những trò cảm giác mạnh lần lượt được
“khám phá”. Đôi khi cũng thấy tim nó nhói lên, nhưng mặc kệ, nó
không quan tâm. Những trò cảm giác mạnh sau đó thì Lam không chịu
chơi nữa, nhỏ sợ. Và vì thế nên tên Duy cũng không chơi luôn, hắn
sau trò đó cũng ngồi luôn, không chịu đi nữa. Nhìn nó với Quân hắn
lại khó chịu.
Thế là Nguyệt Mỹ dù thích lắm nhưng mà hắn không đi nên con bé cũng
không đi. Một lúc sau bắt đầu thấm mệt, tụi nó mua đồ ăn tìm một
chỗ mát rồi “hạ cánh”.
Mua cả đống đồ ăn, nó ngồi phịch xuống. Mỗi người ai nấy dọn đồ ăn
ra, Quân vẫn như trước, vẫn khui đồ ăn rồi đưa cho nó kêu “Nhi ăn
đi” rồi kém theo đó là một nụ cười tỏa nắng. Hắn thì vẫn vậy, y như
cục đá. Nhưng hôm nay hắn bị gì ấy nhỉ, mặt cứ khó chịu.
Con bé Nguyệt Mỹ nhìn cứ như người yêu của hắn ý, cứ khui đồ ăn rồi
đút cho hắn. Nhìn mà phát gét, nhưng được cái là hắn không chịu ăn.
“Hehe, vui quá!!! Sao lại vui nhỉ???” Cảm xúc của nó cứ như vậy, cứ
nghĩ rồi tự phủ nhận.
Quân thì cũng thấy nó nhìn hắn với Nguyệt Mỹ và khó chịu, bất giác
Quân có gì đó lo lắng, “Không lẽ Nhi thích cậu ta rồi sao?” Trong
lòng Quân không khỏi lo lắng, Quân thích Nhi, từ lâu rồi
Sau khi đánh chén no nê, cả đám lại tiếp tục đi chơi, tất nhiên là
đã dọn dẹp hết cái “bãi chiến trường” rồi chứ không có xả rác đâu
nhé!! Vì mới ăn no nên quyết định chơi trò nhẹ nhàng hơn. Chơi đu
quay!!
Vì mỗi cái lồng chỉ đủ 4 người nên tụi nó chia ra thành 2 nhóm,
Long, Mi, Lam, Duy một nhóm. Nó, hắn, Nguyệt Mỹ, Quân một nhóm. Mua
vé rồi lần lượt chạy lên. Cái vòng quay này không bao giờ dừng lại
vì vậy nên phải đợi nó chạy tới rồi vọt lên cho nhanh. Hắn với Quân
lên trước rồi tới con bé Nguyệt Mỹ. Nguyệt Mỹ cứ bám theo mãi mà
chẳng leo lên được, đến khi con bé vào trong rồi thì……… thôi xong.
Cái lồng đó chạy qua luôn rồi, nó không còn cơ hội lên nữa.
Chán!!!
Thất vọng tràn trề, mặt nó xụ xuống nó không đi luôn, bây giờ mà đi
thì ngồi một mình chán chết, thế là nó đi xuống tìm một cái ghế,
ngồi xuống mở mấy bịch bánh lúc nãy còn xót lại ăn cho đỡ
buồn.
Quân ngồi trên đó cùng Nguyệt Mỹ và hắn, vội quay xuống tìm nó, thì
thấy nó ngồi một đống ở dưới, nhưng bây giờ muốn xuống cũng đâu có
được, phải chi Quân mọc cánh thì bây giờ phóng xuống một cái nhưng
người thì làm sao mà có cánh. Haizzz…. Nguyệt Mỹ lúc này đang cười
thầm “Thấy tôi giả vờ hay không chứ, không có chị là tốt nhất Bảo
Nhi à, haha”
Nhìn sắc mặt Nguyệt Mỹ, Quân thấy được nụ cười đó, nụ cười mang nét
gì đó đầy gian xảo và Quân cảm thấy rằng Nguyệt Mỹ là một đứa không
đáng tin cậy, phải nói cho nó biết thôi.
Nguyệt Mỹ ngồi cứ tìm cách ép vào ép vào, làm cho hắn khó chịu.
Không có nó ở đây nên hắn thẳng tay đẩy con bé ra sát bên kia, bị
đẩy ra một cách phủ phàng, mặt con nhỏ méo xệch. Quân thì chẳng
quan tâm gì, cứ ngồi lấy ống nhòm nhìn xem từng hành động của nó ở
bên dưới.
Nó ngồi ở dưới mà mặt buồn hiu, Mi Lam vừa đi hết vòng đã đi xuống
cười nói vui vẻ, miệng không ngừng khen cảnh đẹp, làm cho nó từ
buồn chuyển sang tức tối vì không được xem cảnh. Mi, Lam nói mà
không để ý nó ngồi một đống.
-Ủa, Nhi, sao mày ngồi ở đây? Tao nhớ mày đi sau tao mà sao xuống
trước vậy? Phong, Mỹ, Quân đâu?- Mi hỏi một tràn
-Haizzz……. Tại tao sợ độ cao nên không đi!!!
-Mày……. Sợ độ cao á?? Sợ độ cao mà mày chơi cái trò quay vòng vòng
ở trên cao á?- Lam ngơ ngác
-Tao nói giỡn thôi, con bé Nguyệt Mỹ lên chậm quá, lúc nó lên xong
là cái lồng nó đi luôn rồi TT__TT
-Ồ, vậy hả, này- Mi ngồi xuống bên cạnh nó- có khi nào con nhỏ cố ý
làm vậy không?
-Không có đâu, tại con bé chậm chạp quá. Không lẽ mày còn ác cảm
với con bé hả?- Nó mặt hình sự nhìn Mi.
Mi không nói gì cả, lúc đó chỗ hắn cũng hết vòng quay và bước
xuống. Vừa xuống tới nơi là con bé Nguyệt Mỹ đã chạy xuống chỗ nó
rối rít
-Chị Nhi!! Em xin lỗi, vì em mà chị mới không vào được, xin lỗi
chị!!
Nhìn mặt con bé thành khẩn (giả điên ý) nó cũng không nỡ lòng nào
mà mắng con bé, dù sao thì không phải con bé cố ý mà (cố ý đó). Nó
cười để cho con bé không buồn nữa
-Không sao, dù sao chị cũng sợ độ cao mà (xạo quá), không đi càng
tốt.
Nhìn thấy vậy Quân cũng nghĩ lại “chắc là lúc nãy con bé Nguyệt Mỹ
không cố ý đâu nhỉ? Nó hối lỗi như vậy mà!!”. Nghe nó nói, Nguyệt
Mỹ khẽ cười thầm.
Cả đám lại tiếp tục tìm trò khác, đi được một lúc thì đến một khu
đất chỉ riêng duy nhất một lâu đài tối tăm nằm ngay đó với cái bảng
bự ơi là bự “LÂU ĐÀI KINH DỊ”, cùng với những hết cười, tiếng hét
đầy rùng rợn. Một ngôi nhà ma “có đẳng cấp” với các màng nắm chân
mà không ai biết. Nhìn thôi là nó xanh mặt rồi!!
-A!! Trò này vui nè, mọi người chơi trò này đi!!!- Nguyệt Mỹ reo
lên, tay chỉ thẳng vào cái lâu đài.
Chap 47: Lâu Đài Kinh Dị
Vừa nghe Nguyệt Mỹ dứt câu, mặt nó tối xầm lại, bắt đầu nhăn
nhó.
-Này, mọi người đừng nói với tôi là đi cái đó nha!!!
-Không đi đâu!!- Mi, Lam đồng thanh, sắc mặt cả hai cũng dần đổi từ
trắng sang xanh
Con bé Nguyệt Mỹ vừa nghe thế lại rối rít năn nỉ Mi, Lam. Mặc cho
con bé năn nỉ nhưng là Mi, Lam không chịu, may quá…….. Gì vậy
chứ??? Tên Duy và tên Long cũng vào cuộc rồi, cả hai tên đang nhào
tới giở giọng tìm mọi cách để Mi, Lam chịu vào cái nơi hắc ám đó.
Hai tên này có ý đồ gì đây. Thấy vậy nó vội tiến tới.
-Nè, nè, hai người làm gì vậy, đừng có mà dụ dỗ tụi nó, không đi là
không đi mà!!
Mặc cho nó nói, hai tên kia xem như “gió thoảng mây bay” ăn nỉ ỉ
ôi, rồi sau đó thủ thỉ gì vào tai hai cô nàng, ngay sau đó cả hai
liền gệt đầu. Nó trố mắt. Nhất định không chịu đi, mặc dù đã mua vé
nhưng nó không bao giờ đi vào cái chỗ quái dị đó đâu. Dẫu biết rằng
đó là đồ giả thôi, nhưng thật sự là giả một cách kinh hãi.
Ngồi ăn vạ ở trước cổng lâu đài mặc kệ cứ để cho mọi người vào
trong. Quân tới chỗ nó nhẹ nhàng nói
-Mi không đi hả?
-Ừ, không đi, không đi
-Vậy thì Quân ngồi đây với Nhi.
Nó không nói gì, tự dưng lại thấy khó chịu trong người. Vì nó mà
Quân không được vào trong chơi, thà Quân cứ vào đi rồi nó ngồi đây
cũng được. Nhưng nó biết là cho dủ đuổi như thế nào, nói như thế
nào thì Quân sẽ chẳng chịu đi vào mà mặc kệ nó đâu. Hít một hơi
thật sâu, nó quay qua nhìn Quân.
-Thôi được, Nhi sẽ đi………. Nhưng, Quân phải hứa là nắm tay Nhi ra
đến cổng, không được bỏ ra, được chứ??
Quân gật đầu lia lịa rồi đưa tay trước mặt nó, nó lưỡng lự rồi cũng
đặt tay mình lên tay Quân, cứ tưởng cả đám đi vào trước rồi, ai ngờ
lại đứng chờ nó nãy giờ. Đi cùng với tụi nó là một đám các bạn trẻ
khác.
Hic, đi mà con mắt nó nhắm tịt hoàn toàn, chỉ biết đi theo Quân,
Quân kéo đi đâu nó đi theo đó. Tai thì nghe những tiếng hét kinh
khủng của những con ma và những người đang được “chiêm ngưỡng” tại
đây. Càng làm cho nó sợ hơn và chắc chắn rằng, trước khi ra khỏi
đây thì nó sẽ không mở mắt ra đâu. Tim nó lúc này lại bắt đầu nhoi
nhói rồi.
Một lúc sau, vì điều gì đó, nó không biết, nhưng cả đám lại hét lên
rồi chạy điên cuồng. Trong lúc hỗn loạn nó bị ai đó đẩy ngã. Quân
vừa thấy tay nó rời khỏi thì Quân lập tức với theo và nắm lại
kịp.
Vì đó là cửa cuối nên khủng khiếp rất nhiều hơn mấy cửa khác. Cả
đám chạy ra ngoải thở hổn hển, thoát được chốn u tối, cả đám mừng
rơn
-Nhi có s……….Ơ, Nguyệt Mỹ, là em à? Sao lại là em?
Quân sửng sốt, người nắm tay Quân nãy giờ không phải là nó mà là
Nguyệt Mỹ. Thì ra lúc đó Nguyệt Mỹ cố ý đẩy cho nó ngã vì nhỏ biết
rằng nó sợ, rất sợ là đằng khác và ngay sau đó Quân nắm lấy tay nhỏ
kéo đi. Thỏa mãn với ý đồ của mình Nguyệt Mỹ cười đầy nham hiểm.
Hiện giờ nó vẫn ở trong đó.
Vừa ngã xuống, ngực cũng nhói mạnh hơn. Lấy tay ôm ngực kìm nén cơn
đau, đến lúc gượng dậy thì thấy không còn ai nữa, lâu lâu đèn lại
sáng lên và con ma lại lướt qua cùng những tiếng cười man rợ.
Nó sợ hãi, ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu, cố gắng chặn những
tiếng hét đó không xâm nhập vào đầu mình, nó hoảng cực độ, nó không
đủ can đảm để có thể tìm được đường ra. Ngồi run lẩy bẩy, tự trấn
an mình chỉ là đồ giả thôi, không phải thật nhưng không thể, tâm
trí nó bấn loạn.
-Bảo Nhi!!
Một cánh tay chụp lấy vai nó. Nó hét toáng lên rồi vung tay đánh
tới tấp vào thứ đó như một bản năng sinh tồn, miệng không ngừng hét
“Bỏ ra”
-Là tôi đây, bình tĩnh lại đi!!
Là hắn, lúc vừa chạy ra là hắn đưa mắt tìm nó nhưng không thấy đâu,
hắn vội quay trở lại. Bị ông bảo vệ cản nhưng hắn vì lo lắng cho nó
nên hắn xô ngã luôn ông bảo vệ.
Vừa nghe hắn nói dứt câu nó liền mở mắt ra, là hắn thật sự là hắn.
Nó nhào tới ôm chầm lấy hắn, nó khóc
-Huhu, làm ơn…… cho tôi ra khỏi chỗ này đi…… tôi sợ lắm
-Được rồi, đừng khóc, tôi sẽ đưa cô ra, được chứ…………. Bảo Nhi…… Bảo
Nhi!!
Nó ngất, vì quá sợ hãi lại thêm cơn đau tim ập đến, và nó ngất đi.
Hắn hoảng hốt vội bế nó ra.
Thấy hắn và nó mọi người liền tiến lại. Quân đứng chết lặng, tại
sao người chạy vào lúc đó không phải là Quân, tại sao người tìm
thấy nó không phải là Quân. Tại sao Quân luôn chậm hơn hắn một
bước.
Lúc Quân nhận ra nó chưa ra ngoài được thì Quân cũng chạy vào tìm
nó nhưng lại bị ông bảo vệ cản, mà Quân lại không thể đánh người
giống hắn nên đành đứng ở ngoài.
Nguyệt Mỹ tức giận khi thấy hắn bế nó “Chị giả vờ sao hả? Làm gì mà
ngất chứ!! Không ngờ chị xử lí tình huống nhanh nhỉ!!”. Nguyệt Mỹ
cho rằng nó đang đóng kịch, làm vậy để cho hắn quan tâm. Nghĩ rồi
nhỏ liền nhào tới làm vẻ mặt lo lắng, rối rít
-Chị Bảo Nhi, chị Bảo Nhi……. chị có sao không vậy hả? Mau tỉnh lại
đi…..huhu….. chị đừng có bị gì nha!!
Kêu mãi mà không thấy nó dậy, Nguyệt Mỹ quyết định cho ra vài giọt
nước mắt để cho thấy mình đang lo lắng. Đưa tay lay nó liên
tục.
-Tránh ra!! Cô ta cần không khí
Hắn vội đặt nó xuống chỗ ghế đá. Hắn chỉ nghĩ là nó ngất thôi chứ
không nghĩ rằng nó bị đau tim, theo như các sơ cứu bình thường thì
trước tiên cần phải có không khí.
Mi, Lam cũng bắt đầu lo cho nó. Thế nào Lam cũng lại khóc nữa cho
xem.
Một lúc sau nó dần tỉnh lại. Nhưng đầu vẫn còn choáng lắm, mọi
người đang lo cho nó, thấy vậy nó liền cố vắt hết hơi nói để trấn
an mọi người
-Tôi không sao…… chỉ là sợ quá nên ngất thôi….
Đứng thẳng dậy, đầu nó choáng váng, ngồi phịch xuống. Quân vội nhào
tới đỡ lấy nó.
-Nhi có sao không!!
-Không sao…….. hơi chóng mặt thôi
Rồi cả đám quyết định ngồi nghỉ lại một lúc cho nó tỉnh táo hơn rồi
đi tiếp.Nhưng tình hình chẳng khá hơn được chút nào. Đầu nó ngày
càng nhức và quay vòng vòng, tim cũng vẫn còn nhói nên không thể
nào đứng lên nổi.
Thế là chuyến đi phải dừng ở đây
Chap 48: Bị bệnh
Về tới nhà sau khi trấn an Mi, Lam rằng nó không sao thì hai con
bạn mới chịu đi về. Xong xuôi, nhức đầu nên nó nằm nghỉ rồi đầu óc
choáng váng, chẳng biết trời trăng mây đất gì nữa, nó chìm vào giấc
ngủ.
6:30 Am
Hắn, Long, Duy đã chuẩn bị xong. Nhưng bình thường thì 6h15” là nó
đã xuất hiện rồi, giờ này 6h30 còn chưa thấy mặt nó đâu. Lo lắng,
hắn vội đi lên phòng. Đứng trước cửa kêu réo như mọi lần
-Con heo, cô dậy chưa vậy hả?
Không động tĩnh gì cả, hắn bắt đầu lo lắng. Nếu như bình thường
nghe hắn nói như vậy thì chắc chắn là nó phải bốp chát lại mấy câu
rồi, nhưng bây giờ lại không thấy gì cả. Đập cửa rầm rầm, giọng hắn
bắt đầu gắt hơn
-Này con heo kia, cô mau dậy đi chứ
Vẫn không trả lời. Lần này thì hắn chắc chắn là nó có chuyện rồi,
vặn tay cầm nhưng lại bị khóa trong, hắn lại tiếp tục đập mạnh cửa.
Long, Duy nghe tiếng động vội chạy lên.
-Sao vậy?
-Không thấy trả lời
-Có chìa khóa không?
-Để tao đi tìm
Nói rồi hắn chạy xuống chỗ tủ đựng tất cả chìa khóa của các phòng,
chắc chắn là có….. nó nằm ở đâu đây thôi. Tay hắn bắt đầu gấp gáp,
càng ngày càng lo lắng khi tìm mà mãi mà không thấy cái chìa khóa
đâu làm hắn như phát điên. Đến lúc hắn dường như muốn đập phá mọi
thứ thì chiếc chìa khóa nằm trong góc tủ lệch ra.
Vội cầm ngay lấy chiếc chìa khóa và chạy lên phòng nó tra vào ổ,
bật tung cửa, hắn chạy ngay vào
Nó đang nằm im bất động trên giường, mặt nhíu lại như muốn cử động
nhưng không đủ sức. Đưa tay đặt lên trán nó
-Sốt cao rồi, lấy cho tao một cái khăn lạnh, với lại cái nhiệt
kế
Nghe hắn nói, Duy, Long mỗi người một hướng. Lấy nhiệt kế cho nó
ngậm và chườm khăn lên cho nó rồi hắn quay qua nói với Duy,
Long
-Đi học đi, hôm nay tao nghỉ
Nói một câu ngắn gọn rồi hắn quay qua đắp chăn cho nó, bật điều hòa
nhiệt độ rồi rút nhiệt kế ra. Gần 40 độ
-Không biết tối qua cô làm gì mà lại để sốt như vậy. Sao cô ngốc
vậy? Sợ thì đừng vào, vào trong làm gì để rồi ngất. Nếu như lúc đó
tôi không chạy vào thì cô sẽ ngồi trong đó luôn chắc? Đúng là con
heo
Hắn cứ ngồi độc thoại như vậy. Mặc dù miệng thì vẫn luôn trách
nhưng trong lòng thì hắn đang rất lo cho nó.
Hắn cứ ngồi nhìn nó như vậy, không làm gì cả, mãi cho đến khi nó
tỉnh dậy, cựa người, mặt khẽ nhíu lại miệng nói khó khăn
-Nước……..nước……….
-Hay thật! Bây giờ tôi làm osin cho cô luôn rồi
Nói rồi hắn đi xuống và rót một ly nước đầy mang lên. Giúp cho nó
ngồi lên rồi đưa ly nước cho nó. Chắc là vì sốt nên cổ nó như cháy
rát, trút hết ly nước vào miệng mặt bắt đầu giãn ra, nó từ từ mở
mắt thì lờ mờ thấy hắn, miệng lẩm bẩm
-Sao cảnh cứ mờ mờ ảo ảo, hôm nay mình lại mơ thấy cái tên đáng gét
này nữa sao. Lạ thật!! Ở cùng nhà mà con bị ám ảnh trong mơ
nữa…..
-Cô hay mơ thấy tôi lắm à?
-Ừ!!- gật đầu
Nó chợt khựng lại!!! Sao trong mơ mà hắn lại hỏi câu đó nhỉ? Đã lạ
nay càng lạ!! Đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh. Trời đất, vậy nãy giờ
là thật sao. Bàng hoàng nhận ra không phải là mơ, nó liền bật
dậy.
-Sao anh lại ở trong phòng tôi???- rồi đầu lại choáng váng, nó nằm
phịch xuống lại
Khẽ cười, mặt hắn lại gian gian nói
-Thích!! Hôm nay tôi biết có người lại tơ tưởng về tôi hằng đêm cơ
đấy
Mệt thật, hôm nay nó hết hơi để cãi nhau với hắn rồi, thôi không
thèm chấp. Hình như trời sáng rồi thì phải!
-Mấy giờ rồi??- nó hỏi
-7h30
-Sao????- Nó hét toáng lên rồi bật ra khỏi giường, nhưng cái đầu
choáng váng lại làm cho nó chới với và ngã nhào tới đè lên người
hắn.
Cũng may là hắn đưa tay đỡ kịp, nếu không thì chắc nó làm cho cả 2
lọt sàn rồi. Hú hồn vì đỡ được nó, hắn gắt
-Đồ ngốc, giờ này còn học gì nữa? Thích leo rào à? Cô đang bị bệnh
đó! Nằm xuống đi.
Vừa nói hắn vừa đẩy nó nằm xuống. Giờ có muốn không nghe cũng không
được, đành yên vị lại trên chiếc giường. Nó gét cái cảm giác mệt
mỏi và choáng vàng này. Bị bệnh không làm được gì cả, lại phải nghĩ
học. Hắn chợt đứng dậy đi đâu đó. Nhưng nó không quan tâm, mệt quá
nó lại thiếp đi.
Một lúc sau hắn lại bước vào với tô cháo bốc khói nghi ngút trên
tay. Đặt lên trên cái tủ rồi hắn đánh thức nó dậy. Khó nhọc mở mắt
ra nhìn hắn
-Ăn cháo đi rồi uống thuốc
-Thuốc……. thuốc độc hả??- cố gắng nói sốc lại hắn một câu rồi nó
mới chịu ngồi dậy
-Ừ!!
Lời nói vừa thoát ra từ cuống họng, nó nhìn hắn trân trối, không lẽ
hắn định cho nó uống thuốc độc thật hả trời?? Nhìn sắc mặt nó, hắn
lại khẽ cười, đính chính lại một câu
-Thuốc hạ sốt.
Sỡ dĩ hắn biết nó bị bệnh gì và cần uống thuốc gì là vì hắn đã phải
sống một mình từ lâu rồi, hắn phải biết tự chăm sóc cho mình, và
đương nhiên bệnh sốt thì hắn cũng đã trải qua. Trong nhà thì luôn
có một tủ thuốc y tế.
Cầm tô cháo trên tay, hương thơm phức. Nó liền chộp ngay cái muỗng,
vừa múc vừa thổi. Được vài muỗng thì nó lại ngưng
-Tôi không ăn nữa đâu, mệt bụng quá, không muốn ăn
Nó với tay lấy ly nước và mấy viên thuốc nhưng lại bị hắn giật
lại.
-Ăn hết đi, không ăn hết thì không uống thuốc.
-Tôi không muốn ăn!!- nó lắc đầu nhăn nhó
-Không ăn thì không uống thuốc, để vậy thì cô sẽ không hết bệnh mà
không hết bệnh thì không đi học, cứ nằm lì trên giường. Không bao
lâu thì tôi cho cô nghỉ học luôn
Đưa ra một cái triết lí đầy nhãm nhí nhưng lại đánh động được vào
tâm can nó. Nếu như không học thì sau này nó làm gì để sống chứ.
Còn ước mơ chưa thực hiện nữa!!
Vậy là phải miễng cưỡng cầm tô cháo lên mà ăn. Bình thường thì
không có vụ miễn cưỡng ăn đâu, nhưng nếu như bị bệnh thì nó lại
chẳng ăn nổi, cái bụng nó là như vậy đấy. Sau một hồi nhâm nhi,
cuối cùng nó cũng cho được hết tô cháo vào bụng mà không bỏ sót
miếng nào (vì hắn ngồi canh chừng mà)
Hắn đưa thuốc và nước cho nó. Nhận lấy thuốc từ hắn, nó nhăn mặt…..
sợ uống thuốc. Hồi đó tới giờ, uống thuốc là nó toàn phải nín thở
nhắm mắt quăng tọt vào họng và tống vào một đống nước. Và lần này
cũng không ngoại lệ. Sau khi nuốt trôi hết số thuốc nó lại nằm
phịch xuống
Chap 49: Thăm bệnh
Bây giờ cũng trưa rồi. Nó cũng đã hạ sốt còn khoảng 38 độ. Long,
Duy vừa về đã vọt ngay lên phòng nó. Cứ tưởng hai tên đó tốt đẹp
chi, hóa ra là vì Mi, Lam nghe tin nó bị bệnh nên mới chạy lên và
hai tên đó tót lên trước để mở cửa.
Mi, Lam chạy ù vào trong, đứa thì nắm tay, đứa thì nắm chân miệng
không ngừng hỏi “mày có sao không???” cứ như là nó vừa bị đụng xe
không bằng. Khó chịu vì hành động quan tâm quá lố của hai con bạn,
nó gắt
-Ê!! Tao bị sốt, hổng có bị liệt tay chân gì đâu, đừng có soi ở đó
nữa, soi trên trán đây nè!!
Nó đưa tay chỉ chỉ trên trán, thế là hai con bạn nhào tới đứa thì
sờ trán đứa thì sờ má. Làm nó như điên tiếc lên được. Hai con bạn
nó thiệt là……
Vừa định mở miệng chử-i cho hai con bạn một tăng thì một người khác
bước vào cất tiếng
-Thôi hai đứa để cho Bảo Nhi nghỉ ngơi đi, con bé vừa hạ sốt
mà
Mi, Lam liền gật đầu, quay lại cười với nó rồi bỏ ra ngoài. Ai vậy
nhỉ?
-Ơ……. sao….. sao chị…. lại ở đây- là chị lớp 12 có gương mặt giống
chị nó mà nó va phải sáng hôm qua. Đứng sau chị ấy là Quân
Quân tiến lên trước nhìn nó nói
-Không phải…….. không phải chị ấy là bạn Nhi hả?
Nó quay qua nhìn chị ta, gương mặt đó, gương mặt của chị nó, nhìn
chị ấy nó không thể nào lên tiếng nói rằng không phải được, bất
giác miệng thốt lên
-Chị ấy là bạn Nhi
Rồi chị ấy quay sang nhìn Quân, Quân tự động đi ra ngoài. Lạ nhỉ?
Sao Quân lại có vẻ nghe lời chị ấy răm rắp như vậy. Tuy có khác
thường nhưng nó không để ý lắm.
Chị ấy đến và ngồi bên cạnh nó. Đưa tay ra trước, miệng cười tươi
và nói
-Chào nhóc, chắc nhóc chưa biết tên chị nhỉ! Chị là Võ Hoàng Yến,
chúng ta làm quen nào ^___^
Nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình, nó lưỡng lự một lúc rồi
cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay kia.
-Chắc chị cũng biết tôi rồi nhỉ!!
Nó có vẻ bướng bỉnh, Hoàng Yến cười rồi nói
-Biết rồi, nhóc đã khỏe chưa, được Phong chăm sóc thì chắc là khỏe
rồi nhỉ
-Hứ!! Ai cần anh ta chăm sóc chứ!!
-Vậy à!! Vậy chị hỏi nhóc một lần nữa nhé!! Nhóc có thích cậu ta
không? Nếu không thì đừng trách sao chị lại cướp đấy!!
-Tôi tên Nhi, chị đừng có kêu là nhóc nữa được không hả?- như lần
trước nó lại lảng tránh.
-Ừ! Vậy coi như nhóc không thích nhé! Chị đi “câu” đây
Nói rồi chị ta bỏ đi một mạch để nó ở lại với tâm trạng cực kì khó
chịu mà không biết tại sao. Nó không tin rằng mình lại thích
hắn.Thích làm gì cái tên suốt ngày gây sự với nó, thích làm gì cái
tên suốt ngày chỉ biết đâm chọt, lại còn mở miệng ra nói là không
bao giờ thích nó nữa.
--------------------------
PROFILE
Tên: Võ Hoàng Yến
Là du học sinh từ Mĩ về
------------------------------
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!