XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu : Anh xin đầu hàng


Tác giả: Mạc Nhan

Nguồn: Tangthuvien

Converter: meoconlunar

Edit: Bơ

Lời giới thiệu của Bơ:  Giang Chấn Vũ và An Mật Nhi tình cờ gặp nhau trong một nhà hàng và cô đã “đánh sét” anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thật ra lần đó cô ăn mặc trang điểm đẹp đẽ để đóng vai cô bạn gái hờ của anh bạn Sammy bị gay. Sau đó hai người gặp lại nhưng cô rất khác nam tính và hung dữ , cả hai chẳng nhận ra nhau, sau này choảng nhau một trận cô mới nhận ra anh.

Truyện vỏn vẹn có 10 chương nên những diễn biến trong chuyện tình yêu của hai anh chị này khá nhanh nhưng cũng vui phết. Đọc mấy đoạn hai anh chị đấu khẩu cũng xả được xờ trét.

GiỚi thiỆu

 

Cô nàng tomboy đáng ghét! Giang Chấn Vũ bực bội ra quyết tâm, cho dù An Mật Nhi là nhiếp ảnh gia nổi tiếng tầm cỡ thế nào đi chăng nữa, anh cũng không hợp tác với cô ta!

 

Ai dạy cô ta đánh anh, còn mắng xối xả vào mặt anh, chưa hết, cô ta còn đuổi anh ra khỏi phòng làm việc!

 

Anh nổi tiếng với danh hiệu “cầu thủ vàng”, không việc gì phải dây vào loại con gái đáng ghét đó, cô ta chính là một con hổ cái đích thực, không giống con gái chút nào cả. Con gái phải trang điểm, nói năng nhỏ nhẹ, ứng xử dịu dàng, phải giống như mẫu bạn gái lý tưởng mà anh tình cờ gặp mặt cách đây một năm.

 

Chậc chậc chậc, con cọp cái này nhìn lướt qua đã thấy không đạt tiêu chuẩn làm bạn gái của anh. Thật tội nghiệp cho cô nàng!

 

Ha ha ha! An Mật Nhi bật cười vì đã bắt nạt được tên kia.

 

Một năm trước, như là định mệnh hay một trò tiêu khiển của Thượng đế, chính cô cũng không ngờ được rằng mình lại ăn mặc sếch xì, làm điên đảo thần đồng bóng đá Giang Chấn Vũ, khiến chàng ta bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, và để lại cho anh chàng một “ấn tượng khó phai”.

 

Nhưng cô còn đang nghĩ xem có nên yêu anh chàng hay không.

 

Cô là một người đam mê công việc và trước mắt phải bắt anh ta ngoan ngoãn làm người mẫu cho album

 

ảnh của cô.Đoạn mở đầu

 

Chỉnh sửa: Bơ

 

Trên chiếc gương trang điểm là một khuôn mặt xinh đẹp, có thể nói là đẹp tuyệt trần.

 

Cặp lông mi cong vút được chải mascara, đôi mắt kẻ đen huyền bí, nhìn đi nhìn lại trông rất quyến rũ.

 

Đây chính là cô nàng An Mật Nhi tóc ngắn nhưng lại đội tóc giả cho nữ tính, bỗng chốc từ cô nàng tomboy biến thành người đẹp yểu điệu thục nữ.

 

Bởi vì muốn biến hóa để có một gương mặt đẹp mê hồn, nhất định phải dùng kỹ xảo trang điểm. Từ nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp, chuyên gia trang điểm rồi cả nhà thiết kế thời trang, bộ ba cao thủ này đã cùng chung tay để làm cho An Mật Nhi trở nên đẹp rực rỡ.

 

An Mật Nhi đứng dậy, rời khỏi gương đưa mắt nhìn mọi người, chưa kịp nói gì đã nghe bốn phía khen tới tấp:

 

“Đẹp quá!”

 

“Quá tuyệt vời!”

 

“Miễn chê luôn”

 

“Không thể tin được là cùng một người”

 

“Mật Nhi, em cắt tóc dài uổng thật đấy!”.

 

“Em này, không ngờ em lại có thân hình đẹp như vầy”.

 

“Em ra ngoài kia đi, đảm bảo không ai nhận ra em”.

 

Cũng dễ hiểu cho hành động ngạc nhiên của mọi người, vì bình thường An Mật Nhi khá nam tính, ngày nào cũng diện áo rộng thùng thình với quần jean che hết những đường cong nữ tính, lại cắt tóc ngắn cá tính như một cậu nhóc, có ai ngờ được đâu cô cũng có vẻ đẹp hút hồn, mê hoặc như thế kia, chắc chắn sẽ làm cho nhiều anh chàng ngất ngây.

 

Trong lúc ba cô nàng kia đang hớn hở vì trình độ của mình thì người đàn ông duy nhất trong phòng vẫn thản nhiên, không nói câu gì, còn trừng trừng cô.

 

An Mật Nhi nhìn về phía cái người đang dùng đôi mắt hừng lửa trừng cô – Sammy, thướt tha quay người lại, phất bộ váy mô đen được thiết kế riêng cho cô, bước từng bước, cả người toát ra vẻ sang trọng quý phái.

 

Cô tới trước mặt Sammy, cố tình đắc ý hỏi:

 

“Anh thấy em thế nào?”

 

“Xấu quắc…”

 

Những người khác tròn mắt kinh ngạc, không tin Sammy lại nói như vậy. Anh ta nhìn đâu thế, Mật Nhi đẹp như vậy mà nói xấu, đảm bảo trăm phần trăm mắt gã này có vấn đề.

 

Nghe Sammy bình phẩm, An Mật Nhi không những không tức giận mà còn cong đôi môi mọng quyến rũ mỉm cười sung sướng.

 

Người đàn ông mang hai dòng máu Pháp – Trung, cao to nổi bật tuy không đẹp trai lắm, nhưng có lẽ đây là một trò đùa của Thượng đế, anh chàng bị gay, bí mật này cũng chỉ có một mình An Mật Nhi biết được vì cô là bạn thân của Sammy.

 

Thật ra mà nói Sammy có suy nghĩ của một cô gái đáng yêu, cũng biết ghen tuông, lòng dạ hẹp hòi, tật xấu nào của đàn bà con gái anh ta cũng có.

 

Nếu anh nói xinh đẹp, ngược lại tức là rất xấu, mà nếu có nói xấu nghĩa là rất xinh đẹp. Hơn nữa xem anh ta kìa, nhìn vẻ mặt ghen tức thế kia còn gì, chắc là thấy cô đẹp quá nên anh mới tức giận.

 

Cô nhìn ba chuyên gia mỉm cười:

 

“Cảm ơn cả ba chị nhiều lắm vì đã làm cho em trở nên xinh đẹp. Em rất hài lòng”.

 

“Đừng khách sáo như vậy, chị rất thích được làm đẹp cho em”.

 

“À này, lần sau có dịp gọi chị tới làm tóc nữa nhé”.

 

“Dáng em làm người mẫu được đấy”

 

Ba cô nàng chuyên gia đều cảm thấy hài lòng và hưng phấn với “người mẫu” của mình. Riêng An Mật Nhi không thấy hứng thú mấy, bởi vì bất đắc dĩ nên mới phải giả làm bạn gái của Sammy, để đối phó với cha mẹ anh vừa trở về từ Pháp.

 

“Cám ơn các chị nhiều nhưng mà em rất tiếc khi phải nói rằng, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em mời các chị”.

 

Cô cầm lấy thắt lưng da mà các chị đưa cho mình.

 

Quay người lại, không để mắt gì tới vẻ mặt ghen tị của Sammy, cô ôm lấy cánh tay anh.

 

“Đi thôi, cưng”. Không thể để cho ba chị ấy nghi ngờ, cô phải nhanh chóng kéo “chị gái thân thiết” này đi, kẻo anh mà ghen tức lên tiết lộ bản thân là gay liền.

 

Ra ngoài bãi đỗ xe, dọc đường, không hiểu Sammy ăn nhầm cái gì mà nói không ngừng.

 

“Cái thắt lưng của em trông thô quá”.

 

Sự thật là rất tinh xảo.

 

“Con gái gì mà không có mông

 

Thực tế là vòng 3 rất tròn đẹp.

 

“Em mặc đồ chẳng đẹp chút nào”

 

Và sự thật là rất đẹp mắt.

 

Anh chê bai đủ thứ nhưng An Mật Nhi thờ ơ không quan tâm, coi như âm thanh của ruồi muỗi vo ve bên tai nhưng đúng là nghe nhiều quá cũng phát bực lên nên cô phải bắt anh im lặng.

 

“Anh có muốn em giúp anh nữa không thế ?

 

“Tất nhiên là muốn rồi”.

 

Ánh mắt lạnh lẽo lập tức quét qua.

 

“Vậy thì im miệng lại”.

 

Sammy lập tức ngoan ngoãn, còn cách nào nữa đâu, vì chính anh là người nhờ cô giúp. Nhưng anh vẫn phải thầm cảm ơn Mật Nhi, vì anh mà cô phá lệ biến mình thành một cô nàng nữ tính.

 

Nhưng mà tục ngữ nói quả không sai, “trâu dắt đến Bắc Kinh thì vẫn là trâu, miệng chó thì không thể phun ra ngà voi”.

 

Im lặng mới có mấy phút, bệnh chanh chua lại phát tác:

 

“Anh thấy anh mặc vào đẹp hơn em gấp mấy lần”. [Ặc…).

 

Chương 1

 

“Cháu chào bác trai, bác gái! Cháu là “An Thư Nhi”, rất vui khi được gặp hai bác”.

 

Cô gái khẽ cúi đầu, cử chỉ duyên dáng, nữ tính cùng với bộ váy màu xanh nước biển càng khiến cô có vẻ đẹp đặc biệt “phiêu dật thanh linh”, vừa mới gặp mặt ít phút đã tỏ ra dáng vẻ của con nhà gio giáo.

 

Cô cười nụ cười xinh đẹp nhất có thể, nhìn hai vị phụ huynh bằng ánh mắt long lanh lấp lánh như tuyết ánh trăng. [Truyện này đọc convert chả hiểu gì, khó gấp mấy lần Học làm ông xã. Cúi đầu xin lỗi tác giả Mạc Nhan vì em có sử dụng văn của em nữa ạ].

 

Lấy tay khẽ vuốt vuốt tóc, miệng nói giọng truyền cảm, nụ cười có vẻ bẽn lẽn, đây chính là nhiệm vụ của An Mật Nhi – đóng giả cô bạn gái hoàn hảo của Sammy.

 

Ngồi đối diện với hai bậc phụ huynh, bác trai là người Pháp, khoảng chừng 60 tuổi, nhưng vẫn còn rất phong độ, đặc biệt là đôi mắt sáng như ngọc bích mà anh chàng Sammy cũng được thừa hưởng. Bác gái là Hoa kiều, tuy không còn trẻ nữa nhưng nhìn là biết khi còn trẻ bà chính là một trong những người đẹp phương Đông.

 

Hai người đều chăm chú nhìn người con gái xinh đẹp nhã nhặn ngồi bên cạnh con trai mình.

 

“Cháu là bạn gái… của Sammy”. Bác trai hỏi.

 

“Dạ, đúng ạ. Cháu vẫn luôn trông chờ ngày được gặp hai bác, cuối cùng thì có cơ hội gặp rồi ạ”.

 

Hai vợ chồng nhìn nhau một cái, trông có vẻ khá ngạc nhiên, im lặng mất một lúc rồi quay sang con trai hỏi:

 

“Các con quen nhau bao lâu rồi?”

 

“Thưa cha, năm năm rồi”. Sammy mỉm cười trả lời bằng tiếng Pháp.

 

“Sao cha chưa bao giờ nghe con nói có bạn gái ở Đài Loan”.

 

“Vì con sợ cha biết sẽ phản đối”.

 

“Thằng ngốc này, cha mẹ đều rất ngạc nhiên. Sao có thể phản đối được chứ?”

 

“Do con không biết phải giải thích với cha mẹ như thế nào. Con thật sự không yêu Grey, cũng sẽ không lấy cô ấy, con muốn ở bên người con gái phương Đông này”.

 

“Ai là Grey thế ạ?”. An Mật Nhi ngước ánh mắt vô tội, buồn rầu hỏi.

 

Hai vị phụ huynh giật mình. Họ nói tiếng Pháp với nhau, cứ tưởng con bé không hiểu, lúng túng hỏi :

 

“An tiểu thư cũng biết nói tiếng Pháp à ?”.

 

Cô lắc đầu.

 

“Dạ không. Cháu chỉ biết mấy câu đơn giản mà Sammy đã dạy cháu”. Nói đến tên bạn trai, nghe thật ngọt ngào.

 

“Thì ra là thế.”. Hai ông bà nhẹ nhàng thở hắt ra.

 

“Grey là bạn hàng xóm từ nhỏ của anh”. Sammy nhìn cô dịu dàng giải thích.

 

“Lớn lên từ nhỏ. Vậy phải gọi là bạn thanh mai trúc mã của anh rồi. Em nghe nói cùng lớn lên bên nhau, rất dễ phát sinh tình yêu…”.An Mật Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt cực nghiêm túc, trêu chọc anh chàng bạn trai.

 

“Anh chỉ coi Grey là em gái”. Sammy nhấn mạnh.

 

“Đúng không đó?”. Cô khẽ nhăn mặt như không vừa ý.

 

“Đúng đúng đúng, Grey chỉ là hàng xóm thôi”. Mẹ của Sammy nói ngang trong khi chồng bà sau khi nghe bà dịch lại cũng gật đầu nói vài câu tiếng Pháp.

 

“Cha anh nói gì vậy?”

 

“Cha anh nói, Grey không xinh đẹp bằng em”.

 

An Mật Nhi nghe xong, ngượng ngùng nở nụ cười.

 

“Cháu cảm ơn bác”.

 

“Nói thật, hai bác còn tưởng Sammy không thể quen bạn gái nên rất lo lắng. Hai bác còn sợ nó quen phải những cô gái không tốt”. Mẹ Sammy nói.

 

“Cha mẹ đừng lo lắng, bạn gái con là cô gái ngoan ngoãn. Cha mẹ soi mói quá sẽ làm cô ấy sợ”.

 

“Sammy”. Mẹ anh liếc mắt một cái.

 

Cô gái khả ái ngồi bên cạnh anh liền nép vào, khều cù chỏ, mắng nhẹ:

 

“Đừng có nói bậy, bác trai, bác gái rất thương anh nên mới nói như thế”.

 

“Ừ, là anh sai”. Trán khẽ nhăn lại, đôi mắt yêu thương nhìn cô tình sâu như biển, ngay cả giọng nói cũng trầm ấm, dường như anh nói với cô bằng tình yêu.

 

Hai người lại còn liếc mắc đưa tình khiến hai vị phụ huynh rất mừng.

 

Cả hai vợ chồng từ nước Pháp xa xôi trở về chỉ để truy bắt con trai năm nay đã 29 tuổi của họ, năm năm trước đến Đài Loan làm nhà thiết kế áo cưới chuyên nghiệp, sau đó thì quyết định ở lại Đài Loan, không chịu về Pháp..

 

Hai ông bà vẫn thường thúc giục anh về nước để tổ chức đám cưới cho anh, nhưng anh lại nhất quyết không chịu về, nói rằng muốn ở Đài Loan cùng bạn bè mở Tiệm áo cưới.

 

Sau một thời gian dài thúc ép không thành, hai vợ chồng đành phải thân chinh đi tìm.

 

Thực ra là hai ông bà dự định sẽ bắt anh về Pháp kết hôn với Grey nhưng không đoán ra được rằng, anh đã có bạn gái ở Đài Loan.

 

Cũng không hẳn cứ phải là Grey mới được, vì trước kia thấy anh không có bạn gái, trong khi Grey lại có tình cảm với anh, nên hai người đều đặt kỳ vọng lên Grey.

 

Không ngờ khi tới Đài Loan, con trai lại cho hai ông bà bất ngờ lớn như vậy. Đúng là cha nào con nấy, đều yêu người con gái phương Đông, thảo nào nhất quyết không chịu về Pháp, lí do chính là vì không thể xa người yêu.

 

Từ đầu đến cuối, An Mật Nhi đều cẩn thận giữ hình tượng thục nữ dịu dàng, bỏ dáng vẻ nam tính thường ngày, đầu đội tóc giả hóa thân thành một người con gái xinh đẹp, lễ phép. Nói chuyện thì nhỏ nhẹ, che miệng cười duyên ra dáng con nhà có học, làm cho cha mẹ anh càng nhìn càng thích, nghĩ bụng thằng con mình tinh mắt.

 

Theo phán đoán, chắc chắn hai vị phụ huynh sẽ không bắt buộc Sammy phải trở về Pháp nữa, cô trong thân phận bạn gái đã tới lúc nên rút lui.

 

Thoắt cái hai tiếng cho bữa cơm cũng trôi qua, cô ngó nghiêng, tìm lý do để trốn đi.

 

“Thật là ngại, thưa bác trai, bác gái, trời sắp tối rồi, con còn có việc, xin phép hai bác”. Cô ngượng nghịu nói trong khi Sammy cũng phối hợp ăn ý, tiếp lời cô.

 

“Thư Nhi và bạn bè của cô ấy phải đến viện dưỡng lão làm từ thiện”.

 

Anh nói lí do cô về trước bằng tiếng Pháp với cha mẹ.

 

Hai ông bà nghe xong, lại bất ngờ, không thể tin được bạn gái của con trai không những xinh đẹp lại tốt bụng, cả hai quý trọng nhân cách của con bé còn chưa đủ, sao có thể giữ lại được. Hai vợ chồng càng thích cô hơn.

 

An Mật Nhi cúi đầu chào hai vị phụ huynh, sau đó rời khỏi bàn, không quên giữ dáng vẻ của người con gái phương Đông yểu điệu thục nữ, trái ngược với cá tính của phụ nữ phương Tây năng động.

 

Sự thật là cô phải chạy về gấp để chụp ảnh ngôi sao ca nhạc nổi tiếng cho bìa tạp chí. Buổi hẹn lúc 7 giờ tối nên cô phải về trước để thay mớ đồ “giả dạng” này, chuyện còn lại giao hết cho Sammy, cứ để cho anh ba hoa chích chòe với cha mẹ.

 

Cô đi dọc hành lang được thiết kế theo phong cách Châu Âu, rồi bước vội xuống mấy bậc cầu thang, đầu óc hoàn toàn tập trung cho việc chụp ảnh tối nay.

 

Ở dưới cầu thang, một anh chàng to cao mặc một bộ vest thẳng tưng đang bước từng bước lên cầu thang. Anh có một thân hình cường tráng, nhìn là biết người thường xuyên tập thể hình, thân hình khiến nhiều người đàn ông khác phải hâm mộ.

 

Có vài đứa nhóc chạy đuổi dí nhau, cười khanh khách làm Giang Chấn Vũ chú ý. Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bọn nhóc đụng phải một cô gái đang đi xuống.

 

Nhìn thấy cô gái dường như sắp bị trượt chân té, phản ứng nhanh nhẹn, anh chạy lên vươn cánh tay ôm lấy cô. [Cảnh này có thể gọi là anh hùng cứu mỹ nhân].

 

Thấy mình gây chuyện, lũ nhóc vội bỏ chạy, cũng chẳng xin lỗi lấy một câu.

 

“Mấy đứa nhóc đáng đánh đòn”. Giang Chấn Vũ thì thào nói nhỏ, không nhìn bọn nhóc nữa, hỏi cô gái mình đang ôm trong tay. “Cô không sao chứ?”

 

“Không sao. Cám ơn anh”. Cô gái từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp không tì vết như đóa hoa hồng nở rộ đầu xuân, làm anh không thể không giật mình một cái.

 

An Mật Nhi sau khi đã đứng thăng bằng, chỉnh lại quần áo, phát hiện ra mắt cá chân bị đau do lúc này va phải lũ nhóc. Nếu là ngày thường thì cô hoàn toàn có thể né được rồi, nhưng do hôm nay mặc váy mang giày cao gót nên làm gì cũng chậm chạp.

 

“Chân của cô bị đau à?”. Anh nhìn là biết ngay.

 

“Không sao đâu”.

 

Cô nhìn anh nói cảm ơn, định bước đi nhưng lại thấy cánh tay đang ôm eo mình vẫn chưa chịu buông ra, liền ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi:

 

“Xin lỗi, anh có thể buông tôi ra được không?”.

 

Mặt đối mặt nên anh nhìn cô gần hơn, lòng vì vẻ đẹp của cô mà đảo lộn, anh cố che giấu cảm xúc, vội giải thích không cô lại nghĩ anh là người xấu:

 

“Cô không nên đi ngay sẽ làm chỗ bị sưng nặng thêm. Nếu muốn đỡ đau, cô đừng dùng sức, cởi giày cao gót ra đi”.

 

Kinh nghiệm khi bị thương anh nắm rất rõ, vì anh là cầu thủ chuyên nghiệp. Anh một phần lo chân cô sẽ càng đau thêm, phần khác không hề muốn buông cô ra.

 

Lúc nãy nhìn thấy cô, anh đã chẳng muốn dời mắt sang chỗ khác. Anh còn muốn có thể đứng nói chuyện lâu lâu với cô, cảm giác mà từ trước giờ chưa từng có.

 

Anh thấy rõ ràng cô bị thương, không thể nhích chân lên được nhưng lại không biểu hiện ra mặt, nếu là các cô gái khác thì đã kêu ré lên.

 

Vì thấy động tác của cô không tự nhiên nên anh mới đoán cô bị thương, với lại theo kinh nghiệm mà anh biết, bây giờ không thể tăng thêm ma sát với mắt cá chân, nên mới đề nghị cô cởi giày cao gót ra.

 

Nhưng có lẽ cô sẽ không đồng ý cởi giày ra, vì cô là con gái sao có thể đi chân đất trước mặt mọi người được.

 

“À. Anh nói đúng”. An Mật Nhi đồng ý với anh. Cô cởi ngay đôi giày cao gót màu trắng, đặt bàn chân thon đẹp xuống nền.

 

Giang Chấn Vũ bất ngờ, nhìn cô thẹn thùng dịu dàng vậy mà lại có cá tính dám đi chân trần.

 

An Mật Nhi không mảy may quan tâm tới ánh mắt của anh chàng đang nhìn mình, lòng chỉ mong vết thương ở mắt cá chân không đau nữa.

 

Cô không câu nệ chuyện ý tứ gì hết, việc quan trọng nhất bây giờ là chân của cô đang rất đau, mà chân đau thì làm sao đi được, lại còn có mấy cái ngoại cảnh đang chờ cô tới chụp.

 

“Tôi sẽ giúp cô đi xuống tìm chỗ ngồi”.

 

“Được, cảm ơn anh”.

 

Một tay cô đặt lên vai anh, đem cả người dựa vào anh, một tay kia xách lủng lẳng đôi giày cao gót, từ từ đi xuống cầu thang.

 

Nhưng nếu cứ tiếp tục đỡ cô như thế này thì mắt cá chân cô vẫn rất đau, còn mất thời gian, cách tốt nhất là anh bế cô xuống lầu, vừa nhanh vừa khiến cô không bị đau.

 

“Cô có muốn… Tôi bế cô xuống cầu thang?”. Anh hỏi, có chút do dự, có lẽ cô ấy sẽ ngại với một người đàn ông xa lạ chăng.

 

“Nếu anh không thấy phiền thì nhờ anh ôm tôi xuống”. Cô nhẹ nhàng nói còn đưa đôi mắt to đẹp tràn ngập ý nhờ vả.

 

Phiền ư? Không hề! Anh mừng còn chưa kịp.

 

“Ok!”. Giang Chấn Vũ trả lời ngay, cánh tay chắc khỏe nhấc bổng cô lên, cơ thể con gái mềm mại ấm áp dán vào người làm anh ngất ngây.

 

Mái tóc dài của cô phủ trên vai anh, như lông chim nhẹ nhàng phết qua phết lại làn da thô rám của anh. Khi anh cúi đầu nhìn xuống mấy bậc cầu thang, “cảnh đẹp” nữ tính lộ ra được anh thu vào trong tầm mắt. [Dzạ, đại ca. Ẵm không lo ẵm, còn lo dòm vòng 1 của người ta lờ sao ạ?].

 

Cô có dáng người thật tuyệt vời.

 

Giang Chấn Vũ  không cố ý nhìn lén ngực của cô nhưng từ trên nhìn xuống, sẽ nhìn thấy ngay bên dưới cổ áo là hai bờ ngực tròn giao nhau đẹp như sơn cốc, là người đàn ông ắt hẳn phải sinh ra những tư tưởng không trong sáng.

 

Cô ấy nhìn thon thả, gầy gò nhưng cũng đầy đặn đấy chứ…

 

Cả người anh chợt nóng bừng, ngay tức khắc anh vội đè nèn chính mình không thể dòm chỗ không nên dòm, mắc công cô lại hiểu lầm anh có ý đồ dê xồm thì nguy. Vì vậy anh tập trung chú ý mấy bậc cầu thang, nếu không sẽ bước hụt ngã sấp xuống, anh thì không sao nhưng sẽ làm cô bị thương.

 

Anh ôm cô xuống tới tầng dưới, đặt cô ngồi xuống hàng ghế dài dành cho khách hàng kê sát tường, sau đó ngồi xổm xuống.

 

“Cô có muốn tôi xem chân của cô bị sao không? Nếu như chỗ đau không nặng lắm, chỉ cần xoa bóp một lát sẽ khỏi”. Anh không muốn bỏ mặc cô, phải xem chân của cô bị làm sao đã.

 

“Anh nói anh sẽ xoa bóp giúp tôi?”. Cô tò mò hỏi.

 

“Tôi thường xuyên vận động nên bị thương như cơm bữa và hay được người ta xoa bóp nên cũng biết”.

 

Anh ngồi thẳng lưng nhìn vào mặt cô, say mê ngắm người đẹp.

 

“Vậy phiền anh quá rồi”. Cô cười nhẹ, giống như cơn gió xuân phảng phất, thổi bay từng gợn sóng nhỏ, khiến anh thoải mái bay bổng. Được cô bật đèn xanh, anh dè chừng chạm vào chân cô.

 

Giang Chấn Vũ quỳ một gối xuống nền, hành động của anh rất nhẹ nhàng, sợ nếu quá lố sẽ làm cô đau.

 

“Cô có đau không?”. Anh ấn nhẹ chỗ sưng, xem phản ứng của cô.

 

“Có”.

 

“Cô bị bong gân rồi nhưng cũng không nặng lắm đâu!”

 

“Tốt quá”. Cô nhẹ nhàng thở ra.

 

“Lúc xoa bóp chắc chắn sẽ rất đau”. Anh còn lo lắng hơn cô, sợ cô sẽ không dám để anh xoa. Vì chân của cô mềm mại như thế này, anh không nỡ làm cô đau..

 

An Mật Nhi vốn không sợ đau, chỉ cần đỡ là được, đau xí thì có làm sao, có chết đâu mà sợ.

 

“Không  sao đâu, tôi chịu được”.

 

Cô không đầu hàng, còn mỉm cười, nhìn anh như ra lệnh: “Anh bóp chân cho tôi liền đi”.

 

Đúng là cành hoa mảnh mai nhưng lại không sợ bão táp mưa sa, càng làm cho anh không đành lòng. Anh tưởng tượng nếu ngày nào cũng được ở bên cạnh cô, chắc chắc lúc nào cũng sẽ có cảm giác như gió xuân thổi mát quanh mình.

 

Mặc dù hôm nay anh có việc quan trọng, cũng sắp tới giờ rồi nhưng anh không việc gì phải vội vàng, trái lại dồn mọi tâm tư vào cô, nghĩ thầm nhất định sẽ làm chân cô hết đau.

 

Bàn tay thô và to của anh nhẹ nhàng đặt chân cô lên đầu gối mình.

 

Chân con gái mịn màng hơn gấp mấy lần chân đàn ông con trai. Anh dùng ngón tay cái tập trung vào chuyên môn xoa bóp, chắc hẳn là cô rất đau nhưng vẫn cố chịu đựng không hé răng nửa lời, đôi khi nhắm chặt hai mắt lại để đỡ đau.

 

Cô thật đặc biệt, khác hẳn với những cô nàng mảnh mai mà anh biết. Nhìn bề ngoài dịu dàng nhưng lại kiên cường, làm cho người ta nảy sinh tình cảm, chỉ muốn che chở cho cô.

 

Ban đầu, An Mật Nhi chỉ nghĩ anh là một người dưng không chỉ quan tâm tới việc chân cô bị đau mà giờ còn ngồi trước mặt cô xoa bóp chân nên cô mới đưa mắt nhìn anh,  không thể tưởng tượng được rằng anh có thể kiên nhẫn mà ngồi đây bóp chân cho một cô gái.

 

Người đàn ông này thật kỳ lạ…

 

“Cô thử cử động xem chân còn đau không?”. Anh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng đề nghị.

 

An Mật Nhi hoảng hốt, dẹp mọi suy nghĩ qua một bên, nghe theo anh, cảm thấy đỡ đau hơn nhiều.

 

“Woa! Hay ghê ta, không đau nữa. Anh giỏi thế!”.

 

Nghe cô khen, anh cười gượng, gương mặt ngăm đen cũng nóng bừng lên, chẳng hiểu sao trời sinh tính thế nào mà người ta cũng có lúc mặt tự nhiên đỏ gay.

 

“À… Hừm… Rất may vì có ích với cô”.

 

“Anh là người tốt, tôi sẽ biết ơn anh”.

 

Cô đứng lên, coi vẻ ngượng ngùng của anh là tất nhiên, đàn ông nhìn thấy gái đẹp ai mà chẳng muốn là người hùng? Nếu anh ta biết được chân tướng cô là một cô nàng tomboy, khuôn mặt xinh đẹp này là giả chắc chắn sẽ chẳng dịu dàng, tử tế như bây giờ. Đúng là dáng vẻ hiện giờ cũng không tệ, nhưng cô thích là chính cô hơn.

 

Nhìn anh nói cảm ơn, sau đó cô xách giày cao gót, tung tăng đi chân đất ra khỏi nhà hàng. Trước khi ra khỏi cửa, còn ngoái đầu lại nhìn anh cười, nụ cười tươi sáng như ánh nắng mặt trời, coi như đây là quà đáp lễ của cô dành cho anh!

 

Cô không biết rằng có một ánh mắt nhìn theo mình rất lâu.

 

Giang Chấn Vũ mỉm cười, lan tỏa trong anh một cảm giác kỳ lạ chưa gọi tên. Chợt có người gọi anh.

 

“A Vũ, tới đây rồi sao không vào?”. Đó là Trần Thông Dương, một người có thân hình đô con, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng tinh thần cực tốt, khỏe như thời trai trẻ, chạy nhanh tới chỗ Giang Chấn Vũ, kéo anh đi. Bởi lẽ ông là quản lý của anh, còn vội vàng hơn anh nhiều.

 

Lôi anh lên tầng hai, mới mở miệng nói:

 

“Người ta rất chú trọng giờ giấc, cũng may là còn kịp. Đây là cơ hội ngàn năm có một của cháu. Đảm bảo sau đợt này, cháu sẽ được tới Nhật để đá bóng. Quan trọng nhất là phải nắm bắt được cơ hội, sợ sẽ không có lần sau…”

 

Giang Chấn Vũ đột ngột dừng bước chân, thân hình cường tráng đứng thẳng lên làm hại ông chú đang kéo anh vì hành động này mà bị đi xịch lui. Ông nhìn anh trừng mắt không hiểu.

 

“Cháu bị sao vậy?”

 

Mặt Giang Chấn Vũ ngập tràn cảm xúc. Vì chú Trần vừa mới nói câu kia, “quan trọng nhất là phải nắm bắt được cơ hội, sợ sẽ không có lần sau…”.

 

“Chú, chú vào trước đi. Cháu sẽ vào trễ một chút”.

 

“Cái gì? Cháu định đi đâu hả?”.

 

“Cháu cần phải đuổi theo một người”. Chỉ cần hỏi người ta một câu anh sẽ quay lại liền.

 

“Đừng có giỡn A Vũ! Đây là giờ phút quan trọng mà cháu nói đi là đi sao?”.

 

“Chú cứ nói cháu bị tiêu chảy phải vào nhà vệ sinh, năm phút nữa sẽ có mặt”.

 

Không quan tâm tới tiếng rống to của chú Trần, Giang Chấn Vũ chạy như bay xuống cầu thang.

 

Đáng lẽ anh phải hỏi tên cô!

 

Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao lòng anh bị xáo trộn, cảm xúc của anh với cô rõ ràng không phải là cảm xúc bình thường mà là siêu… cảm xúc! [Hơ, siêu cảm xúc cơ đấy. Hình như mình chém quá tay].

 

Cô xinh đẹp, cô dịu dàng, nhìn cô tươi cười, cá tính, cả cái cách cô nhắm mắt lại vì đau, tất cả đều in dấu trong lòng anh.

 

Chưa bao giờ anh có cảm giác này, cảm giác như trái tim bùng lửa trong lần đầu tiên gặp gỡ ngắn ngủi, cảm giác sợ sẽ không còn cơ hội được gặp lại cô.

 

Tình cảm của anh với cô chính là “nhất kiến chung tình”. [Mới gặp đã yêu thì phải]! Anh chạy ra khỏi nhà hàng, quẹo qua ngã tư đông người qua lại, nhìn quanh quất tìm bóng dáng cô, nhưng không biết cô đã đi đường nào, cứ thế chạy đi tìm trong vô vọng. Và cuối cùng  anh không thể không thừa nhận rằng anh đã để lạc mất cô.

 

Thất vọng tột cùng như thủy triều tràn đê, ngập trong anh là cảm giác tiếc nuối vô bờ bến. Đứng lặng giữa biển người qua lại, nắm chặt nắm đấm, anh ngửa mặt lên trời.

 

Sau này liệu có còn cơ hội được gặp lại cô không? Chương 2

 

Chỉnh sửa: Bơ

 

Các bạn đọc truyện dzui dzẻ nhé! Bơ chỉnh sửa hết cốt để dễ đọc rồi á. Chứ bản convert hông hiểu gì luôn.

 

Không có thời gian nghỉ ngơi, An Mật Nhi ngồi trong nhà trọ lau lau chùi chùi máy ảnh. Cô vừa làm vừa nhớ lại kỷ niệm với những chiếc máy ảnh, chúng là tất cả của cô. Chỉ có điều mẹ cô từ nước Mỹ xa xôi đến phá rối.

 

“Mật Nhi”

 

“Gì mẹ?”

 

“Con nói mẹ nghe năm nay con bao nhiêu tuổi rồi hả?”

 

“Khoảng 27”.

 

“Đừng để mẹ tự nói ra nhé”.

 

“Okey, okey. Con nhẩm tính là được chứ gì. Năm mươi hai mà trừ đi 27…”.

 

“Dám đề cập tới tuổi của mẹ! Con chán sống rồi à!”. Người phụ nữ mắng sa sả, ăn mặc khá sang trọng, lịch sự, gương mặt đẹp nhìn không cách nào có thể đoán được bà đã hơn năm mươi tuổi, chỉ khoảng bốn mươi tuổi là cùng.

 

“Á, con không dám nói nữa, tha cho con đi mà, người đẹp!”.

 

“Con năm nay hai mươi lăm tuổi rồi đấy. Sao tới bây giờ  vẫn chưa giới thiệu bạn trai hả?

 

“Con còn chưa muốn thì mẹ nóng vội làm gì?”

 

“Mẹ không nóng vội thì ai hả? Nếu không mẹ đã chẳng từ nước Mỹ bay về đây?”

 

“Mẹ thật là! Đúng là “nhàn quá không có việc gì làm nên mới về đây” đúng không?”

 

Đôi mắt đẹp của người phụ nữ liếc xéo, đang muốn chửi ầm lên đúng lúc cửa nhà mở ra.

 

“Hi, người đẹp!”. Sammy vừa bước vào, nhìn thấy mỹ nhân hỏi ngay.

 

Bà nghe xong, vẻ mặt hung dữ xẹp xuống ngay tức khắc thành vẻ dịu dàng đằm thắm, cười quyến rũ với anh chàng.

 

“Hi, Sammy, lâu lắm rồi không gặp cháu”.

 

Sammy tiến lên phía trước, nắm tay của người phụ nữ đặt lên đó một nụ hôn.

 

“Người đẹp, lần nào gặp cô, cháu cũng thấy cô rất xinh đẹp”.

 

“Làm gì có. Già rồi mà”. Bà mỉm cười duyên dáng.

 

“Cô nói vậy sẽ khiến nhiều người phụ nữ khác phải xấu hổ”.

 

Được anh khen, bà bật cười, đẩy anh một cái.

 

“Cháu cứ nịnh cô nha”.

 

“Cháu nói thật đấy”.

 

Vẻ mặt anh thoáng nghiêm nghị làm cho bà cười rũ cả người, rồi thở dài.

 

“Mật Nhi, con xem đấy. Giá mà con cũng nói những lời ngọt ngào như vậy thì tốt rồi”.

 

An Mật Nhi quét đôi mắt lanh tanh. Sammy mà nói những lời ngọt ngào ư? Úi dzời, miệng ‘chả’ mà nói ngọt tức mà một bồ mướp đắng trong đó nhưng cô không muốn nói ra thôi, cứ làm việc của mình.

 

Người phụ nữ này làm sao có thể tha cho cô được, lại tiếp tục “ca” lại bài ca lúc nãy cho Sammy nghe.

 

“Cô thật không hiểu sao tính nó cứ y như con trai, cả ngày cứ dính chặt lấy cái máy ảnh, giờ ngay cả bạn trai cũng không có”.

 

“Ai nói con không có bạn trai”. An Mật Nhi hừ lạnh.

 

Mẹ cô ngạc nhiên, quay đầu lại, mắt mở to như đèn pha sung sướng nói:

 

“Con nói con có bạn trai sao?”

 

“Nhiều lắm mẹ. Leica, Canon, Sony, Nikon, Olympus, đủ loại, đủ kiểu dáng con đều dùng hết rồi. Còn đây là máy ảnh mới nhất của con do Đức sản xuất -‘Hasselblad’”.

 

Cô vừa nói xong, bà chỉ còn biết trừng mắt lên với cô, còn Sammy thì ôm bụng cười ngặt ngẽo. Anh thừa biết cô nàng An Mật Nhi mê máy ảnh phát cuồng, có gì lạ đâu, nhưng không ngờ cô nàng lại trả lời như thế.

 

Mẹ cô tức giận:

 

“Nghiêm túc chút đi! Mẹ tức lên rồi đấy”.

 

An Mật Nhi ngước mặt lên.

 

“Con nghiêm túc mà mẹ. Mặc dù nó chỉ là cái máy chụp ảnh nhưng mẹ biết không, đó chính là “tình yêu” của con đấy!”. Cô nghiêm giọng nói, còn không quên hôn cái chốc lên máy ảnh.

 

“Đó chỉ là một cái máy ảnh thôi mà”. Bà trề môi.

 

“Cái máy ảnh này không giống như mấy cái khác đâu. Đây là dòng máy với tính năng và giá thuộc hàng khủng đấy. Tính năng cảm biến lên đến 60 megapixel, chụp cực nét”. Cô nói mà trong mắt cô tràn ngập tia sáng kỳ quái, vẻ mặt mơ màng say đắm như đang nói về người mình yêu vậy.

 

Cô ngồi ghế nệm, chỉ chú ý tới mỗi cái máy ảnh, dùng nước lau kính cẩn thận lau từng li từng tí, nhẹ nhàng không thô lỗ như ngày thường.

 

Sammy đứng bên cạnh bô bô.

 

“Cô à, trong mắt Mật Nhi chỉ có máy ảnh thôi. Máy ảnh đối với cô ấy còn quan trọng hơn đàn ông. Cô có nói cũng bằng không thôi”.

 

Mẹ cô không cam lòng để mặc như vậy, vì hạnh phúc cả đời của Mật Nhi nên bà mới từ Mỹ về đây.

 

“Này, mẹ đã giúp con tìm một anh chàng. Con nhất định phải đi gặp mặt người ta. Nhưng khi đi nhớ ăn mặc cho giống con gái ha con”.

 

Lại nữa rồi! An Mật Nhi không có một chút hứng thú nào với việc xem mặt. Năm ngoái vì giúp Sammy đối phó với cha mẹ anh nên cô mới phá lệ biến hóa thành một cô nàng yểu điệu thục nữ, giả danh bạn gái của anh, khó khăn lắm mới lừa được hai vị phụ huynh đó, làm cho hai ông bà vui sướng bay về Pháp, không đề cập tới chuyện vợ con của anh nữa.

 

Giờ tới lượt cô phải đối mặt với việc đi gặp một tên đàn ông lạ quắc. Dẹp!

 

“Cho con xin hai chữ bình yên”.

 

“Con nhất định sẽ có bạn trai. Không dễ gì tìm được một người đàn ông tốt như thế đâu. Con sẽ có cảm tình với cậu ta. Là con gái thì phải dựa dẫm vào đàn ông chứ con. Nếu con mà không mau mau lấy chồng, sẽ trở thành bà cô già đó”.

 

Mặt An Mật Nhi lạnh đi. Gì mà “bà cô già”. Mẹ thật là. Sao mẹ không coi lại bản thân mình nhỉ.

 

“Sao mẹ không lấy chồng đi rồi nói con. Hình như mẹ còn nóng vội hơn cả con. Tuổi mẹ cũng không còn trẻ nữa”.

 

Bà bị nói trúng chỗ đau, nheo mắt lại:

 

“Con nói gì, con bé kia?”

 

“Con chưa kết hôn bao giờ, tìm người để lấy khó gì? Còn mẹ, năm mươi hai tuổi rồi, sao giờ vẫn mãi côi đơn, chắc không ai muốn lấy mẹ”.

 

Bà vỗ vỗ ngực, lắc lắc đầu. Nó là con gái mình là dám nói thế.

 

“Thật tức chết đi mà! Con dám chê bai mẹ”.

 

“Con không ngán. Hừ!”.

 

Không khí xung quanh ngập tràn mùi thuốc súng, chiến tranh giữa hai người phụ nữ nổ ra vô cùng căng thẳng. Hiếm thấy lúc nào mà hai người không cãi nhau. Sammy chỉ còn nước đứng ra giảng hòa.

 

“Đừng cãi nhau nữa mà. Đều là người nhà, hòa thuận, hòa thuận nào!”

 

“Cô mà cùng một nhà với con nhỏ “đàn ông” đây hả?”. Bà mắng.

 

“Ai bảo mẹ ly hôn rồi mang con gái riêng theo làm gì”.

 

Một cú đấm đau điếng giáng xuống đầu đau tới mức An Mật Nhi phải hét to lên:

 

“Á! Mẹ ơi! Đau quá”.

 

“Không đau sao được. Phải đánh cho con nhớ mẹ là mẹ con”.

 

An Mật Nhi ôm đầu xoa xoa, miệng ỏm tỏi:

 

“Mẹ bạo lực hèn gì không lấy được chồng”.

 

“Con làm mẹ tổn thọ. Vì mẹ có con gái riêng nên mới không lấy được chồng. Nếu không những người đàn ông theo đuổi mẹ xếp hàng tới Thái Bình Dương. Con là đồ con gái vô tâm”. Bà lại giơ chân lên đạp. Lần này An Mật Nhi thông minh né được.

 

“Mẹ à! Quân tử động khẩu không động thủ!”

 

“Mẹ là mẹ con, mắng chửi, đánh đập đều được hết”.

 

“Mẹ, mẹ tức lên nhanh già lắm”.

 

“Dám nói mẹ già, con muốn chết rồi à!”

 

Hai người phụ nữ, một người dí đánh, một người chạy. Nhìn kỹ thấy hai người giống nhau như đúc, ngay cả điệu bộ gừ giọng cũng giống.

 

“Đừng cãi nhau nữa mà”.

 

Sammy là trọng tài, kéo hai người tách ra. Anh  chắc phải cười bể bụng với hai mẹ con nhà này mất thôi. Chưa thấy mẹ con nào mà vừa đánh nhau vừa cãi nhau buồn cười như hai mẹ con Mật Nhi. Biết cô và mẹ gần sáu năm, tới giờ vẫn chứng nào tật nấy, gặp nhau là cãi nhau.

 

“Hai người đừng cãi nhau nữa, không ai chịu thua à. Sao cứ vì đàn ông mà làm mất hòa khí”.

 

Mẹ cô lắc lắc đầu, nhìn cô thở dài.

 

“Sao ta An Mĩ Lị xinh đẹp như thế này lại sinh ra cái con nhỏ tính tình thô lỗ như đàn ông, mặc đồ toàn quần jean áo thun, mấy năm trời cũng không bỏ được cái tính đó, một chút nữ tính cũng không có”.

 

“Con thích như vậy”. An Mật Nhi hừ giọng. Cô cần quái gì lấy chồng, ở vậy cả đời cũng được. Bây giờ cô rất thích cuộc sống độc thân, không muốn lấy chồng rồi phải lo cho chồng cho con.

 

Để hai người này khỏi cãi nhau nữa, Sammy đánh trống lảng:

 

“Cô về Đài Loan tính ở lại bao lâu?”

 

“Để coi con nhỏ kia có chịu cho cô ở đây không nữa”.

 

An Mật Nhi tức giận lớn tiếng:

 

“Mẹ nói vậy thì con cũng tuyên bố không mẹ con gì hết”. Đưa tay ra, cô nói tiếp: “Đưa con tiền thuê nhà rồi mẹ muốn ở bao lâu thì ở?”.

 

“Con nhỏ này!”

 

Ở cùng với mẹ lại cãi ầm lên, An Mật Nhi tức tốc ôm ‘Hasselblad  yêu quí’ bỏ về phòng. Chui vào trong, đóng sầm cửa lại, mặc cho mẹ mắng chửi sa sả bên ngoài. Mẹ mắng mệt cũng nghỉ thôi. Sammy chắc hẳn sẽ ngồi nói chuyện với mẹ.

 

Vấn đề khiến cô đau đầu ở đây là lần này mẹ về nhất định bắt cô phải đi xem mặt. Cô biết mẹ đã nói là làm, việc gì chưa làm được nhất định không bao giờ bỏ qua.

 

Cuộc sống bình yên của mình nay còn đâu.

 

**

 

Chụp ảnh là niềm đam mê duy nhất của An Mật Nhi, và cũng chính là công việc hiện giờ của cô. Từ khi còn học đại học, cô đã bắt đầu chụp ảnh từ nghiệp dư, và đến giờ đã là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp..

 

Chiếc máy ảnh luôn là vật bất ly thân của cô. Khi còn chưa tốt nghiệp Đại học, cô kiếm tiền bằng việc chụp ảnh. Lúc đó vì không có nhiều tiền nên cô chỉ mua một chiếc máy ảnh đơn giản, tìm những cô bạn không được xinh để chụp nhưng vào khuôn hình lại ăn ảnh, còn rất tự nhiên nữa.

 

Thế là cô được quảng cáo miễn phí và vì chụp ảnh giá rẻ, chỉ bằng một nửa giá của thợ chụp ảnh chuyên nghiệp nên một đồn mười rồi mười đồn một trăm, sau đó hầu hết tất cả các sinh viên nữ trong trường đều tìm tới cô để chụp ảnh, còn có cả các cô nàng sinh viên học khác trường.

 

Bốn năm Đại học nhanh chóng qua đi, sau khi tốt nghiệp, cô dành dụm đủ tiền mở một Studio, cạnh tranh với các Studio lớn trong thành phố. Bằng sự yêu nghề và khả năng quan sát nhạy bén, cuối cùng cô cũng nổi tiếng, trở thành nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.

 

Năm nay cô mới hai mươi lăm tuổi nhưng đã được giới nhiếp ảnh biết tới, chuyên được mời đến chụp ảnh bìa các ngôi sao cho những tờ tạp chí lớn.

 

“Tiểu Lâm, đưa những tấm ảnh này lên máy tính”.

 

“Cậu làm tốt lắm”

 

“A Hoành, chuyển bối cảnh thành màu trắng”.

 

“Đẹp đấy”.

 

“Sau cột điện làm tối đi một chút”.

 

“Tốt”.

 

“Trang phục đưa tới hết chưa?”.

 

“Dạ, rồi. Tiểu La ký nhận”.

 

“Trân đâu? Có ai thấy Trân đâu không?”

 

“Cô ấy đang giúp năm người trong nhóm make-up”.

 

Sáng sớm, An Mật Nhi bận rộn ở Studio. Công việc của cô là hướng dẫn những người mới, nhóm lần này toàn những người trẻ, tuổi đôi mươi.

 

Studio của cô đã mở rộng quy mô, không chỉ có trợ lý nhiếp ảnh gia, mà còn có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, nhà tạo mẫu tóc, chuyên viên trang điểm. Vì họ sẽ giúp cô chụp những bức ảnh được đẹp hơn..

 

Những yêu cầu của cô thường cũng rất cao.

 

“Chị An, Trần tiên sinh tới rồi”. Một trợ lý chạy tới thông báo.

 

“Ai?”. Cô không nghĩ ra, vì có rất nhiều người họ Trần.

 

“Trần Thông Dương tiên sinh.”

 

An Mật Nhi chợt nhớ ra.

 

“À, đúng rồi. Chị có gặp ông ấy một lần, suýt nữa thì quên mất. Ông ấy ở đâu thế?”.

 

“Trong phòng khách”.

 

“Được rồi. A Kiệt, mọi việc còn lại giao cho cậu, lúc những người trong nhóm make-up tới  thì gọi chị nhé”. Cô giao việc lại cho trợ lý, ra khỏi phòng chụp ảnh, đi thẳng tới phòng khách.

 

Cô đi rất nhanh, hiên ngang như đàn ông con trai.

 

Không ngờ khi tới chỗ rẽ, đụng phải một người đang đi ngược chiều. Người đó cũng đi nhanh như cô, thân hình lại to cao cường tráng như đá tảng, nên chẳng bị xây xác gì. Chỉ có cô là thiệt.

 

An Mật Nhi la oái, cả người ngã bịch, đau thê thảm, không chỉ cái mũi bị va vào người đó đau điếng mà mông cũng ê ẩm.

 

Cô khổ sở ngồi dưới đất, đau đến mức suýt nữa thì bật khóc. Đụng đụng cái muỗi, nhích nhích cái mông, vẻ mặt cô cực kỳ thảm hại.

 

Người kia bước tới khom người như muốn kéo cô đứng dậy.

 

“Shit!”. Cô buột miệng mắng một câu. Người kia cả người liền cứng đờ.

 

“Chết tiệt! Không có mắt à…”. Cô càm ràm, tuy không to lắm nhưng cũng đủ lọt vào tai người kia.

 

An Mật Nhi chống tay đứng lên đầy khó khăn, vụ đụng chạm đau điếng làm cho cô tức nổ đom đóm mắt. Thế mà cái tên kia vẫn chẳng hó hé xin lỗi lấy một câu.

 

“Này anh kia, anh không có lương tâm hả. Anh đụng vào tôi làm cho tôi bị ngã còn không chịu xin lỗi hả?”. Cô đùng đùng nổi giận, ngẩng cao đầu trừng mắt với tên đàn ông cao to hơn hẳn cô một cái đầu.

 

Người kia trái lại bình tĩnh không giận dữ, giọng trầm trầm:

 

“Tôi không có đụng vào cô. Là do cô đụng tôi trước”.

 

Tốt lắm! Mình sai lại còn già mồm lên với bà à. Đừng có trách bà ghê ghớm!

 

“Chỗ này không phải chỗ anh thích tới là tới.  Mời anh biến đi cho!”.

 

Sắc mặt người kia chợt xám ngoét.

 

“Cô là gì mà dám đuổi tôi?”.

 

Cô ưỡn ngực, kiêu ngạo trả lời:

 

“Anh không biết lễ độ là gì hết. Tôi chính là quản lý của Studio này”.

 

Người đàn ông nhìn cô ngạc nhiên.

 

“Cô là quản lý ở đây sao?”

 

“Đúng thế. Giờ mời anh đi cho”.

 

Sắc mặc anh ta càng lúc càng khó coi.

 

“Cô là đồ không biết đúng sai”.

 

“Ừ đấy thì sao nào. Tôi đã dùng lời lẽ nhã nhặn phân rõ trái phải, tốn nhiều lý lẽ với cái người “thô thiển” như anh mà anh chậm tiêu thế hả?”.

 

Người đàn ông dường như đã nổi cáu, cặp lông mày của anh nhíu cả lại, ánh mắt như muốn phừng lửa, gương mặt góc cạnh của anh nhăn nhó. Thân hình cường tráng thường xuyên tập thể hình của anh áp đảo cô. Lồng ngực rắn chắc phập phồng vì tức, càng có sức uy hiếp so với người bình thường. Không khí u ám đến phát sợ.

 

An Mật Nhi không sợ, sợ thì không thể khiêu khích được nữa, mà đây là địa bàn của cô việc gì phải sợ. Sau đó không bao lâu, người đàn ông này chỉ trừng mắt nhìn cô rồi bỏ đi..

 

“Này! Anh đi nhầm đường rồi. Cửa ở bên kia đó!”.

 

Cả người anh chàng cứng đờ, quay đầu lại, mắt hung dữ như sắp giết người phóng hỏa. Nhưng cô không ngán, dựa lưng vào tường, còn chỉ tay ra cửa.

 

“Đi đường đó, nhớ đóng cửa lại. Cảm ơn”.

 

Anh chàng nắm chặt hai tay lại, trừng mắt hung tợn với cô, quay người, bước đi ngang qua cô, miệng còn lầm bầm chửi rủa vài câu, trong đó có cả tiếng Anh. Mỗi bước đi của anh ta như chá lửa, cuối cùng mất hút.

 

An Mật Nhi mắng một câu.

 

“Tên điên!”.

 

Cô lại bước tới phòng khách, xoa xoa mũi và mông. Nhớ lúc nãy mắng anh ta hình như cũng có hơi quá đáng thì phải…

 

Y… Hình như mình thấy anh ta quen quen?

 

Sau đó, không nghĩ nhiều nữa, cô mở cửa vào trong phòng khách, thấy Trần Thông Dương đang ngồi chờ cô.

 

Trần Thông Dương vừa thấy cô đến liền mỉm cười chào, đưa cho cô danh thiếp của ông.

 

“Chào cháu, đây là danh thiếp của chú”.

 

An Mật Nhi nhận danh thiếp, lễ phép mời ông ngồi xuống trước rồi cô nói một cô bé rót trà đặt trước mặt ông.

 

Cô nhìn tấm danh thiếp. Bên trên ghi những chức danh của ông, nào là thông dịch viên, luật sư,…Ông còn là người quản lý của… một người mà cô chưa nghe tới tên bao giờ.

 

Cô nghiêng đầu hỏi:

 

“Cháu nhớ trong điện thoại chú nói muốn cháu chụp ảnh phải không?”.

 

“Ừ!”

 

“Chụp cho ai?”.

 

“Giang Chấn Vũ.”

 

“Giang-Chấn-Vũ?”. Cô hỏi lại.

 

Cô bé trợ lý vừa rót trà vừa liến thắng:

 

“A! Anh ấy là Giang Chấn Vũ, đang đá bóng ở Nhật”.

 

An Mật Nhi nhìn vào gương mặt thích thú của cô bé:

 

“Em biết hả?”

 

“Tất nhiên rồi ạ. Giang Chấn Vũ rất nổi tiếng  Một năm trước, anh ấy đầu quân cho một câu lạc lớn ở Nhật Bản, phong độ trong các mùa giải của anh ấy được giới chuyên môn đánh giá rất cao, còn được người dân Nhật Bản yêu mến nữa ạ. Anh ấy là niềm tự hào của quốc gia đấy!”.

 

“Thế à?”

 

“Chị không biết hả?”

 

“Chị không biết. Mà chị cũng rất ít khi xem bóng đá”. Cô không quan tâm lắm đến tin tức thể thao nên người này cô hoàn toàn không biết.

 

“Giang Chấn Vũ năm nay hai mươi lăm tuổi, là cầu thủ trong đội tuyển quốc gia. Ba năm trước, chú phát hiện ra tài năng của cậu ấy nên ký hợp đồng làm người quản lý riêng. Năm ngoái, chú cùng cậu ấy đến Nhật Bản. Nhật Bản là một đất nước phát triển, có nhiều đầu tư cho bóng đá hơn cả nước ta. Cậu chàng cũng đã góp phần ghi nhiều bàn thắng cho đội tuyển khi đá trong các giải thế giới”. Ông nói cho cô biết những thông tin về Giang Chấn Vũ.

 

Cô gật gật đầu. Bóng đá trong nước không được đầu tư như nước ngoài là đúng. Nhưng cô thấy khó hiểu là tại sao người quản lý của một cầu thủ lại tới tìm cô? Nếu là quản lý của một nghệ sĩ thì có thể hiểu được, đằng này bóng đá đâu có liên quan gì tới sở trường của cô!

 

“Chú mới nói tới tìm cháu là vì…”

 

“Mời cháu chụp album ảnh cho Chấn Vũ”.

 

Đối với những vấn đề quan trọng, thái độ của Trần Thông Dương luôn chuyên nghiệp và uy tín.

 

“Vận động viên cũng giống như nghệ sĩ, rất coi trọng hình tượng trước công chúng. Tất nhiên tài năng là điều kiện hàng đầu không phải bàn cãi nữa. A Vũ bây giờ không chỉ nổi tiếng trong nước mà cả với bóng đá quốc tế. Có khá nhiều đài truyền hình và các hãng quảng cáo liên hệ với A Vũ. Nếu A Vũ với tư cách là một ngôi sao bóng đá xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng, rất có thể sẽ càng trở nên nổi tiếng. Cho nên chú mới cần phải tìm một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp album ảnh cho cậu ấy”.

 

Hai mắt An Mật Nhi sáng lên. Cuối cùng thì cô cũng hiểu.

 

“À, cháu hiểu rồi. Ở châu Âu và cả Nhật Bản nữa, các vận động viên nổi tiếng thường chụp album ảnh của chính họ”.

 

“Đúng thế. Chú cũng đã xem nhưng bộ sưu tập ảnh của cháu. Những tấm ảnh rất độc đáo và lạ mắt, còn đi vào lòng người nữa. Chú hy vọng A Vũ không chỉ là cầu thủ nổi tiếng mà còn trở thành đại diện của thể thao nước nhà. Chỉ cần qua những tấm ảnh của cháu làm sao để nâng cao tên tuổi và phong cách riêng cho cậu ta”.

 

Đây chắc hẳn là một thử thách mới đối với cô, An Mật Nhi tỏ ra rất thích thú với công việc này.

 

“Cháu hiểu ý của chú rồi. Trần tiên sinh hy vọng giống như thế giới, vận động viên thể thao cũng sẽ nhận được sự hâm mộ từ công chúng không thua kém gì các nghệ sỹ tên tuổi khác, gầy dựng một sự nghiệp vững chắc và hướng đi cho cậu ta trong giới thể thao”.

 

Trần Thông Dương mừng rỡ, gật gật đầu.

 

“Đúng đúng. Cháu nói đúng suy nghĩ của chú rồi đó”.

 

An Mật Nhi còn cách nào để từ chối nữa đâu chứ. Cô liền gật đầu đồng ý.

 

“Dạ. Cháu rất thích công việc này, cũng rất vinh dự khi được chú mời”.

 

Hai chú cháu mới gặp mà như đã thân quen, trò chuyện vui vẻ, còn rất ăn ý nữa. Quan điểm của hai người cũng giống nhau, quyết định ký ngay hợp đồng.

 

Trần Thông Dương rất phấn chấn vì ông tin rằng mình không nhìn lầm người. Qua buổi nói chuyện này, ông biết An Mật Nhi chính là người ông muốn tìm.

 

Cô gái này cũng rất đáng nể, trẻ tuổi mà đã có khá nhiều bộ ảnh độc đáo, sáng tạo và nghĩ ra nhiều ý tưởng mới lạ nên ông rất kỳ vọng lần hợp tác này sẽ thành công.

 

“Lát nữa chú sẽ giới thiệu cháu với A Vũ”.

 

“Dạ, cháu cũng muốn làm quen với cậu ta”.

 

“Hai chú cháu cùng đến nhưng cậu ta đi wc rồi”. Nói tới đây, Trần Thông Dương không thể không buồn bực.“Cái thằng này cũng lạ. Đi cũng lâu. Giờ này đáng lý ra phải quay lại rồi chứ?”.

 

An Mật Nhi sửng sốt, chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

 

“Chú à… Giang Chấn Vũ trông như thế nào?”.

 

“À, các vận động viên đều giống nhau ở cơ bắp cường tráng, cơ thể rắn chắc do kết quả của quá trình tập luyện dài kỳ”. Trần Thông Dương tâng bốc. “Không phải là chú nói quá, nhưng sức lực và chiều cao của A Vũ hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một vận động viên tầm cỡ quốc tế. Nó cũng khá đẹp trai”.

 

An Mật Nhi thấy đầu mình lạnh lạnh.

 

“Cậu ta… Đừng nói với cháu là mặc đồ thể thao màu trắng?”.

 

Gặp rồi còn đỡ, đằng này cãi nhau một trận, còn đuổi người ta đi! Cô cười gượng gạo, trán lấm tấm mồ hôi, thầm than trong lòng. Kiểu này thảm rồi!

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ