• Chương 7 - Thủ đoạn
Tú Thủy cau mày, cô thực sự không thích tiếp xúc với đám người này
chút nào. Thấy từng tên áp sát vào, cô bất giác lùi lại, đảo mắt
tìm Ly Tâm.
"Cậu mà không đi, Tú Thủy của cậu sẽ bị bọn nó ăn tươi nuốt sống
đó". Ở một góc quán bar, Tuấn Kỷ đưa mắt về phía Tú Thủy, mỉm cười
nói với Ngô Sâm.
Ngô Sâm nhận ra Tú Thủy từ lúc cô mới vào quán bar. Anh không ngờ
cô lại đến nơi này. Chứng kiến cảnh Tú Thủy bị đám đàn ông gây khó
dễ, Ngô Sâm mặt tối sầm đứng phắt dậy.
"Khoan đã, cậu xem kìa". Tiêu Vân nhảy lên ghế sofa quay người về
phía Tú Thủy.
"Nào, Tú Thủy uống cạn ly này đi. Chỉ cần cô uống ly này, coi như
nể mặt chúng tôi rồi".
Tú Thủy nhìn hai người đàn ông trước mặt, cắn môi nhận ly rượu. Bọn
họ đã nói như vậy, cô không uống cũng không xong. Tú Thủy từ từ đưa
ly rượu lên môi, không để ý đến ánh mắt khác lạ của hai người đàn
ông.
"Khát quá". Ly rượu chưa kịp chạm môi Tú Thủy đã bị một bàn tay
cướp lấy, đưa lên miệng tu một hơi.
Tú Thủy nhìn Ly Tâm mỉm cười: "Có nóng không?".
Ly Tâm nhếch môi nói với hai người đàn ông trước mặt Tú Thủy: "Xin
lỗi đã uống rượu mời của các anh".
Hai người đàn ông liếc nhau, cười cười: "Không sao cả, cô nể mặt là
được rồi".
"Đúng là đồ ngốc, thứ rượu đó có thể tùy tiện uống sao?". Thấy Ly
Tâm uống hết ly rượu, Tuấn Kỷ liền đứng dậy đi về phía Ly Tâm. Tiêu
Vân và Ngô Sâm nhìn nhau rồi đi theo Tuấn Kỷ.
"Tôi tưởng cô tài giỏi lắm, không ngờ cô cũng chỉ là con ngốc". Một
giọng nói lạnh lùng vọng tới.
Ly Tâm hơi giật mình, nhận ra giọng nói của Tuấn Kỷ. Cô quay đầu về
phía Tuấn Kỷ, anh đang nhìn đám đàn ông bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Các
cậu dám động thủ với người của tôi?"
Mấy người đàn ông lộ vẻ sợ sệt trong giây lát, rồi đột nhiên nở nụ
cười mờ ám: "Chúng tôi có ra tay với cô ấy đâu. Có điều, Kỷ thiếu,
coi như chúng tôi làm một việc tốt cho anh đi".
"Các cậu định ra tay với ai hả?", Ngô Sâm đứng bên cạnh Tú Thủy
trừng mắt với mấy người đàn ông.
Bọn họ sững sờ: "Xin lỗi, chúng tôi không biết hai cô gái là hoa đã
có chủ. Sâm thiếu, chúc các anh tối nay chơi vui vẻ". Bọn họ vừa
nháy mắt ra hiệu cho nhau vừa quay người định bỏ đi.
"Sợ gì chứ. Hiếm lắm mới có dịp mọi người cùng ra ngoài chơi. Thôi
thì ở lại chơi cho đã đi". Ly Tâm giơ tay ngăn mấy người đàn ông.
Xem ra Tuấn Kỷ và Ngô Sâm là người có thế lực, đám con trai nhà
giàu này còn phải nể mặt họ.
Quả nhiên Ly Tâm vừa mở miệng, mấy người đàn ông nhìn nhau rồi liếc
Ngô Sâm và Tuấn Kỷ bằng ánh mắt e ngại. Sau đó, họ cười khan với Ly
Tâm.
Ly Tâm mỉm cười vẫy tay. Người phục vụ đứng chờ ở bên cạnh từ ban
nãy đưa đến mấy ly rượu. Ly Tâm nhếch mép: "Hôm nay may có các anh
giúp đỡ. Tú Thủy không uống được rượu, tôi sẽ uống thay chị ấy. Để
tôi cạn trước". Nói xong, Ly Tâm một hơi cạn sạch.
Mấy người đàn ông thấy vậy, cũng mỉm cười nhận ly rượu uống hết. Ly
Tâm nhếch mép nở nụ cười thâm hiểm. Mấy người đàn ông uống rượu
xong cáo từ rồi chuồn vào sàn nhảy.
Ly Tâm có vẻ như khống chế toàn bộ cục diện. Cô cúi xuống dặn dò
người phục vụ vài câu. Cô gái phục vụ cười tươi gật đầu rồi đi ra
ngoài.
"Ly Tâm, cô ác thật đấy". Tiêu Vân bước tới. Anh ta từ đầu đến giờ
chưa lộ diện, chỉ đứng ở góc quần bar xem trò vui, tình cờ nghe
thấy những lời dặn dò của Ly Tâm.
Nghe Tiêu Vân nói vậy, Ly Tâm chỉ nhún vai không phản bác. Tuấn Kỷ
ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Sao thế?"
Tiêu Vân thấy Ly Tâm không có ý che dấu. Anh ta liền kể lại những
điều mình vừa nghe được. Hóa ra từ lúc ở sàn nhảy, Ly Tâm đã nhìn
thấy hai người đàn ông ép rượu Tú Thủy. Ra đời từ năm mười mấy
tuổi, Ly Tâm không thể không đoán ra chúng định giở trò gì. Vì vậy,
cô đã sớm chuẩn bị chiêu đối phó với chúng.
Mấy ly rượu đưa bọn chúng uống bị bỏ thuốc nhiều gấp mấy lần rượu
của Ly Tâm. Ở quán bar chỉ cần uống phải loại thuốc đó, tìm gái
cũng không phải quá khó. Còn về việc bọn chúng bị chặt chém bao
nhiêu tiền, liệu có mắc bệnh gì không nằm trong phạm vi suy nghĩ
của Ly Tâm.
Tuấn Kỷ nghe xong bất giác rùng mình. Cô gái này quả nhiên không
ngốc nghếch, mà quá tàn nhẫn. Đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra trò đó.
Ngô Sâm đứng bên cạnh Tú Thủy sờ lên cằm, không nói một câu
nào.
"Ly Tâm, em có sao không?". Hiểu rõ đầu đuôi, Tú Thủy hốt hoảng
nhìn Ly Tâm.
Ly Tâm thấy bộ dạng lo lắng và áy náy của Tú Thủy, cô mỉm cười lắc
đầu: "Em không sao". Tuy trưởng thành ở nước ngoài, nhưng Ly Tâm
không phải chưa từng đọc qua sách vở Trung Quốc. Biết rõ trên núi
có hổ, vẫn tự nguyện đi lên núi thì đúng là kẻ ngốc. Tất nhiên cô
phải có bản lĩnh ứng phó mới dám uống ly rượu đó. Bảo Ly Tâm hy
sinh bản thân vì người khác? Không có đâu. Ở nơi ồn ào náo nhiệt
như thế này, không một ai để ý đến nước dưới chân Ly Tâm.
"Hi, đây không phải là Kỷ sao? Kỷ, thời gian qua anh đi đâu mà
chẳng thấy tới tìm em?". Một giọng nói ẽo ợt vọng đến khiến những
người có mặt không khỏi rùng mình.
Ly Tâm và Tú Thủy cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái lả lơi,
bỏ tay người đàn ông bên cạnh xông đến chỗ Tuấn Kỷ. Cô nàng ôm vai
Tuấn Kỷ, nũng nịu: "Kỷ, người ta nhớ anh quá, chẳng thấy anh đến
tìm người ta gì cả. Đáng ghét".
Ly Tâm bỗng dưng nổi da gà. Người đàn bà này nhìn là biết thuộc
dạng từng trải, còn làm ra vẻ ngây thơ. Ly Tâm bất giác cảm thấy
kinh thường Tuấn Kỷ. Cô theo phản xạ dịch chiếc ghế ngồi như càng
tránh xa anh ta càng tốt.
Ly Tâm nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt kinh thường của Ngô Sâm và Tú
Thủy. Họ cũng không nói năng gì, cúi đầu uống rượu. Chỉ có Tiêu Vân
ngồi bên cạnh là hưng phấn theo dõi màn kịch hay.
Tuấn Kỷ cau mày nhìn người đẹp đang đeo bám trên cánh tay anh ta.
Anh ta thật sự không nhớ cô nàng là ai. Anh ta không thiếu người
đẹp, lại thường xuyên đổi khẩu vị nên làm sao nhớ nổi người đàn bà
bên cạnh. Tuy nhiên, Tuấn Kỷ vẫn giữ phong độ của một playboy:
"Người đẹp, tôi...".
"Kỷ, là anh phải không? Trời ạ, em tìm anh lâu lắm rồi. Đúng là ông
trời có mắt, cho em gặp anh hôm nay". Tuấn Kỷ chưa nói hết câu, một
người đẹp có thân hình bốc lửa khác xông tới như tên bắn, bám chặt
cánh tay còn lại của anh ta.
• Chương 8 - Ẩu đả
"Cô là ai hả?" Cô nàng đến trước phẫn nộ, mở miệng hét lớn.
Người đẹp bốc lửa hỏi lại: "Còn cô là ai?"
"Tôi là bạn gái của Kỷ"
"Cô ư? Buồn cười quá. Cô không thử nhìn lại xem mặt mũi mình thế
nào. Kỷ chọn người như cô làm bạn gái? Hừ, nói ra chỉ làm mất mặt
Kỷ thôi".
Hai người đàn bà hoa chân múa tay mắng chửi nhau. Ly Tâm lập tức
dời khỏi chỗ ngồi, càng tránh xa chiến trường nóng bỏng càng tốt.
Tú Thủy và Ngô Sâm ở bên cạnh cũng dời sang một bên. Đến Tiêu Vân
còn rờ lên mũi, chọn khu vực an toàn tiếp tục theo dõi trò
vui.
"Anh chàng Tuấn Kỷ này, đã nhắc anh ta bao lần rồi, đừng có lăng
nhăng cặp kè hết cô này đến cô khác. Kiểu gì cũng xảy ra thảm cảnh
như ngày hôm nay. Lẽ nào anh không chán ư? Chẳng biết tự kiểm điểm
gì cả". Tú Thủy trừng mắt nhìn Tuấn Kỷ, tuôn một tràng giáo
huấn.
Ngô Sâm nhếch môi: "Khi nào sao hỏa đâm phải địa cầu, cậu ấy mới
hết phóng túng".
Ly Tâm bật cười. Anh chàng Ngô Sâm này lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh
lùng đứng đắn, bây giờ lại biết nói đùa, thú vị quá đi.
Tú Thủy không phản ứng kịp, quay đầu hỏi Ngô Sâm: "Ý anh là
gì?"
Tiêu Vân mỉm cười chen vào: "Người chết hết rồi, cậu ấy còn phóng
túng với ai?". Tú Thủy liền im bặt.
"Cậu thử nói xem, tên Tuấn Kỷ này có gì tốt mà phụ nữ suốt ngày cãi
nhau vì cậu ta. Biết rõ cậu ấy lăng nhăng bỏ xừ vẫn nhất quyết theo
cậu ấy. TMD, tại sao tôi không có duyên với phụ nữ như vậy nhỉ?"
Nhìn hai người phụ nữ tranh giành Tuấn Kỷ, Tiêu Vân không khỏi bất
bình.
Ngô Sâm liếc qua Tiêu Vân, vừa uống rượu vừa nói: "Có phải hôm nay
cậu mới quen cậu ấy đâu".
Tiêu Vân hết nói nổi, đưa mắt về phía Tuấn Kỷ, thấy anh ta đang nói
chuyện với người phía trước, mặc kệ hai người đàn bà cãi nhau. Một
điều lạ lùng là hai cô nàng không lôi anh ta vào chiến cuộc, giống
như anh ta là bảo bối của họ. Tiêu Vân lắc đầu thở dài: "Phải cho
tên đó nếm mùi mới được, để hắn biết thế giới này không phải hắn
muốn làm gì thì làm. Tôi thực sự muốn xem trò vui".
Ngô Sâm gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy".
Hai người đàn ông cùng nhất trí, xem ra Tuấn Kỷ khiến mọi người
phẫn nộ thật rồi. Ly Tâm bất giác nở nụ cười thâm hiểm: "Có lẽ bây
giờ chúng ta có dịp chứng kiến màn kịch hay rồi".
Tú Thủy nghe vậy liền ngó sang bên kia, mấy người đàn ông đi cùng
hai cô nàng mặt tối sầm lại. Bọn họ cảm thấy quá mất mặt, hai người
đàn bà đi theo họ đến đây lại đánh ghen vì một người đàn ông
khác.
Vì thế họ xông đến bạt tai hai ả. "Anh làm gì vậy, muốn đánh người
à?". Hai người đàn bà vừa nhìn thấy mấy người đàn ông định giơ tay
đánh mình liền lao vào người Tuấn Kỷ và hét lớn tiếng. Đồng thời,
hai ả thượng cẳng chân hạ cẳng tay đấm đá mấy người đàn ông. Tiêu
Vân thấy vậy lắc đầu: "Đúng là hết thuốc chữa rồi".
Tú Thủy lau mồ hôi trên trán quay đi vờ như không nhìn thấy. Ly
Tâm, Ngô Sâm và Tiêu Vân cũng giả bộ không quen biết Tuấn Kỷ. Một
lúc sau, Tú Thủy lên tiếng: "Thế mà anh ta cũng chịu được
sao?"
"Tại sao tôi không chịu được?"
Không biết Tuấn Kỷ đi về phía bọn họ từ lúc nào. Anh ta đứng ngay
sau lưng Ly Tâm. Tú Thủy chỉ tay về phía hai người đàn bà: "Anh để
họ..."
"Liên quan gì đến tôi", Tuấn Kỷ ngắt lời: "Tôi chưa bao giờ mở
miệng yêu cầu họ làm bất cứ điều gì. Họ tự làm tự chịu. Tôi giữ im
lặng đến giờ coi như nể mặt họ lắm rồi". Tuấn Kỷ luôn giữ phép lịch
sự với phụ nữ. Dù không có ấn tượng với hai người đàn bà đó nhưng
anh ta vẫn có ý giữ thể diện cho họ. Nhưng lần này họ thật sự quá
đáng, anh ta không thể chịu nổi nữa.
Tiêu Vân cười lớn: "Anh chàng này..."
"Chào anh đẹp trai". Tiêu Vân còn chưa nói hết câu, tiếng một người
phụ nữ chen vào. Tất cả ngẩng đầu nhìn, một cô gái trẻ ăn mặc hầm
hố đứng chính diện nháy mắt với Tuấn Kỷ. Tiêu Vân sờ trán, chửi thề
một câu. Giờ phút này vẫn còn có người đến bắt chuyện Tuấn Kỷ, sự
đời đúng là không sao hiểu nổi.
Tuấn Kỷ cười nhạt: "Xin lỗi, tôi có bạn ở đây rồi". Anh ta vừa nói
vừa lại gần Ly Tâm. Tuy anh ta lăng nhăng, nhưng không phải món nào
cũng chơi. Yêu cầu của anh ta tương đối cao, không phải đến cỏ dại
bên đường cũng hái.
"Mày dám động đến đàn bà của tao", một người đàn ông có vẻ hung
hăng xông đến bên cạnh cô gái hầm hố rồi tung nắm đấm về phía Tuấn
Kỷ. Tuấn Kỷ phản xạ nhanh nghiêng đầu, thuận tay đánh lại.
"Dám đánh cả người anh em của bọn tao. Anh em đâu, mau xông lên đi.
Tên này giở trò hỗn xược ở địa bàn chúng ta, hắn không muốn sống
rồi", một đôi nam nữ mặc bộ đồ nhân viên phục vụ đứng đằng sau vừa
hét lớn vừa xông tới. Cùng lúc đó, mấy người đi cùng hai ả tự xưng
bạn gái Tuấn Kỷ cũng lao vào.
Cả đám người đánh nhau hỗn loạn. Cảnh giới cao nhất của cuộc hỗn
chiến chính là đập bàn đập ghế, đập vỡ chai rượu. Tiếng chửi mắng,
tiếng đấm đá huỳnh huỵch vang khắp quán bar. Kể cả những người đứng
ngoài xem trò vui cũng không nhịn nổi, thỉnh thoảng thò tay đạp
chân một phát, tạo thành cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Ly Tâm đứng ở trên quần bar, theo dõi cảnh hỗn loạn bên dưới. Cô
cười nhạt: "Thế này mới đúng. Muốn đánh thì đánh luôn đi, nói năng
nhiều lời chẳng phải là đàn ông".
Tú Thủy thấy Ngô Sâm và Tiêu Vân luôn chân luôn tay, đấm người
trước đá người sau giúp Tuấn Kỷ, cô vừa sợ hãi vừa lo lắng nắm chặt
tay Ly Tâm. Ánh mắt cô dán chặt vào ba người đàn ông, miệng hét
lớn: "Mau dừng tay lại đi! Chuyện này là thế nào, mau dừng tay
lại".
Ly Tâm lườm Tú Thủy một cái, kéo tay cô chạy lên sân khấu. Địch
đông ta ít, ba người đàn ông rõ ràng vừa đánh trả vừa phải bảo vệ
Ly Tâm và Tú Thủy. Thế mà bà chị này còn báo động cho địch biết
điểm yếu của họ, nên nói Tú Thủy quá ngây thơ hay ngốc nghếch
đây.
• Chương 9 - Chặn đường
Lúc này, đèn trên sân khấu đã tắt ngóm, Ly Tâm lần mò ngồi xuống
cạnh đống nhạc cụ. Cô theo dõi hiện trường hỗn loạn bên dưới, miệng
nở nụ cười đầy mê hoặc. Sau đó, Ly Tâm cầm hai dùi trống gõ mạnh
lên dàn nhạc cụ trước mặt.
Tiếng trống tiếng chiêng kịch liệt vang vọng khắp gian phòng, mang
tiết tấu cổ động, mạnh mẽ, gấp gáp, đầy sát khí, khiến tất cả càng
thêm hưng phấn.
Tú Thủy tái mặt nhìn đám người điên cuồng ở bên dưới. Cô vội kéo
tay Ly Tâm: "Em làm gì vậy?"
Ly Tâm mỉm cười: "Em góp vui với họ". Cô vốn không biết sợ trời đất
là gì. Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, làm sao có thể thiếu vắng
cô.
Ở dưới sàn nhảy, Tuấn Kỷ đá bay một tên, vừa vặn quay sang đối diện
với Ngô Sâm. Cả hai nhìn nhau cười gượng. Lúc Ly Tâm kéo Tú Thủy
chạy lên sân khấu, họ đều nhìn thấy rõ. Cô Ly Tâm này đã không sợ
chết thì chớ, còn đổ thêm dầu vào lửa. Tiếng trống cổ vũ của cô
càng gây kích động mọi người. Tuấn Kỷ nhìn đám đông hăng máu xung
quanh, chỉ hận là không thể làm gì Ly Tâm.
"Ly Tâm, chúng ta cứ bỏ đi thế này, để mặc bọn họ sao?". Ly Tâm kéo
Tú Thủy chạy xuyên qua đám người đang quần nhau kịch liệt. Ra đến
cửa quán bar, Tú Thủy quay đầu tìm kiếm bóng dáng ba anh bạn.
Ly Tâm thản nhiên: "Ai gây chuyện, người đó tự mình giải quyết. Nếu
chị muốn quay lại chỗ đó, em sẽ đưa chị vào".
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Ly Tâm, Tú Thủy bất giác cắn chặt môi.
Bên trong hỗn loạn như vậy, vào đó khác nào tự tìm đến cái chết.
Hơn nữa, chuyện này tuy khởi nguồn từ Tuấn Kỷ, nhưng Ly Tâm cũng
giúp góp công thổi lửa. Vậy mà bây giờ cô ấy bỏ đi một cách thản
nhiên, Tú Thủy khó chịu lắc đầu.
Họ vừa lên xe, xe cảnh sát lao đến, hú còi inh ỏi. Ly Tâm thoải mái
nhấn ga, phóng xe như bay. Cùng lúc đó, một chiếc xe mui trần màu
trắng bạc vượt qua xe của Ly Tâm.
Ly Tâm định thần nhìn kỹ, bất giác cười ha hả. Hóa ra người ngồi
trên xe màu bạc là đám Tuấn Kỷ. Xem ra bọn họ cũng không đến nỗi
ngốc nghếch, biết đường rút khỏi quán bar khá nhanh.
Hai chiếc xe một đỏ một trắng lao nhanh trên đường, dưới ánh trăng
sáng vô cùng bắt mắt. Tiêu Vân ngồi ở ghế sau song song với Ly Tâm,
anh ta hét lớn: "Cô giỏi lắm Ly Tâm. Chẳng thèm chào hỏi chúng tôi
một câu đã chuồn mất. Nếu không phải Tuấn Kỷ tinh mắt, chúng tôi
đúng là bị cô bỏ rơi rồi".
Gió đêm thổi bay tóc Ly Tâm, khiến dáng vẻ cô càng ngời ngời sinh
động. Ly Tâm từ tốn nói: "Tôi thân quen với các anh lắm sao?"
Tiêu Vân tức đến mức không thốt ra lời. Câu nói của Ly Tâm có nghĩa
là, tại sao tôi phải chào hỏi các anh, chúng ta đâu có quen biết gì
nhiều?
Ly Tâm nhìn vẻ mặt tức tối của Tiêu Vân, bất giác cười nhạt: "Các
anh nên cám ơn tôi đưa chị Tú Thủy ra ngoài. Nếu không, các anh
chẳng đánh đấm thoải mái như thế. Các anh có tư cách gì mà ý kiến
này nọ".
Tuấn Kỷ vừa lái xe vừa nghe những lời không một chút khách sáo thốt
ra từ miệng Ly Tâm. Anh ta cảm thấy khó chịu nhưng đều là sự thật.
Tuấn Kỷ liếc Ly Tâm: "Thế nào mới gọi là thân quen".
Ly Tâm không thèm nhìn Tuấn Kỷ, cô nhếch miệng: "Có những người vừa
gặp đã trở nên thân quen, có những người biết cả đời cũng không thể
nào thân thiết".
Ngô Sâm nghe câu nói này, bất giác liếc Tuấn Kỷ. Tuấn Kỷ vẫn nở nụ
cười cuốn hút, nhưng ánh mắt anh ta sáng lên một tia rất quen
thuộc. Đó là tia hứng thú với con mồi, nhưng con mồi này có vẻ
không dễ săn.
Họ còn đang nói qua nói lại, đằng sau rú lên một loạt tiếng còi xe.
Ly Tâm và Tuấn Kỷ đồng thời nhìn qua kính chiếu hậu, phát hiện ra
mười mấy chiếc xe mui trần đủ loại màu sắc đang lao nhanh về phía
họ.
Tiêu Vân nhìn một chiếc xe chạy qua, sắc mặt anh ta đột nhiên lạnh
lùng hẳn.
"Là đám người đó". Ngô Sâm cũng trở nên nghiêm nghị.
Ngô Sâm vừa dứt lời, đội xe mui trần đi qua đột nhiên quay đầu. Ly
Tâm vội phanh xe, dừng sang một bên đường nhổm lên khỏi tay lái đón
xem trò vui.
"Đây không phải Tiêu Vân?". Một giọng nói đanh thép cất lên. Mấy
mấy chiếc xe quây tròn đám Tuấn Kỷ vào giữa.
Tiêu Vân cất giọng lạnh nhạt: "Thế thì sao?"
Một người đàn ông có bộ mặt dữ tợn bước xuống từ chiếc xe sang
trọng màu vàng duy nhất trong đội. Hắn đứng tựa người vào cửa xe
cười lớn: "Thằng khốn này. San Francisco là địa giới của chúng ta.
Mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Làm gì có chuyện dễ dàng như
vậy?"
Tiên Vân nhìn tên đó bằng ánh mắt lạnh lùng: "Tên bại tướng, mày
không có tư cách nói câu đó với tao. Thua rồi không nhận, còn lén
lút giở trò này nọ. Ông nội có bản lãnh đến đây đấy".
Người đàn ông nghe Tiêu Vân nói thẳng tuột, sắc mặt hắn trở nên khó
coi vô cùng. Hắn vung mạnh nắm đấm về phía trước: "Lúc tao cho mày
cơ hội thì mày nên suy nghĩ kỹ. Tao hỏi lại một lần nữa, mày có
chịu gia nhập hay không? Không gia nhập đừng trách tao khách
khí".
Đứng theo dõi ở ngoài lề, Ly Tâm cũng đại khái hiểu ra tình hình.
Tiêu Vân có lẽ từng thắng những người đó trong cuộc đua xe. Vì vậy
chúng muốn anh gia nhập đội đua của chúng. Chúng lôi kéo anh không
thành nên giở trò với anh. Ly Tâm đột nhiên thấy khinh thường đám
người đó. Quân tử cần gì nói nhiều, cứ xông lên đánh đấm một trận
rồi tính sau. Nói nhiều chỉ tổ lãng phí thời gian, chẳng giải quyết
được vấn đề gì. Trong chốc lát, Ly Tâm quên mất cô quen biết ba
người đàn ông đứng giữa. Đã không nói giúp họ thì thôi lại còn muốn
xem trò náo nhiệt, cô đúng là có một không hai.
"Các anh không khách khí thì làm được gì?" Tiêu Vân vừa nói xong,
Ngô Sâm đột nhiên lên tiếng. Chỉ mình anh có tư cách tung hoành ở
San Francisco. Dám khoe khoang địa bàn của chúng trước mặt anh,
đúng là không biết trời cao đất dày.
• Chương 10 - Đua xe
"Không khách khí, tao sẽ...", người đàn ông mặt mày dữ tợn chưa nói
hết câu, đằng sau đột nhiên có tiếng nói lạnh lùng: "Có tiểu thiếu
gia của tập đoàn Sâm Dục ở đây, chúng tôi nào dám không khách khí.
Lần trước chúng tôi đã thất lễ, thật sự xin lỗi".
Lời nói dễ nghe nhưng ngữ khí chẳng có ý xin lỗi chút nào. Ly Tâm
nhìn chăm chú tên mặt dữ tợn đang đứng dựa vào xe của hắn. Lúc này,
vẻ hung hăng đằng đằng sát khí trên mặt hắn biến mất hoàn toàn.
Điều đó khiến Ly Tâm càng cảm thấy hứng thú.
Câu nói vừa rồi khiến cả đám người bỗng trở nên yên lặng. Tên mặt
mũi dữ tợn tần ngần một lúc, cất giọng lạnh lùng: "Hóa ra mày có
người đứng đằng sau, thảo nào hống hách thế".
Tiêu Vân nhún vai: "Tao hống hách thì làm sao?"
Lại là giọng nói của người ngồi trong xe chưa lộ diện: "Đại thiếu
gia của tập đoàn Phong Dương, đương nhiên có thể hống hách
rồi".
Tiêu Vân hơi sững người, bàn tay đang để trên vai Tuấn Kỷ bấm mạnh
xuống, Tuấn Kỷ lắc đầu. Thân phận của Tiêu Vân chỉ có Tuấn Kỷ và
Ngô Sâm biết. Tiêu Vân bề ngoài chỉ là một tay đua xe trong thế
giới ngầm, không ai có thể ngờ anh là đại thiếu gia của tập đoàn
Phong Dương đa quốc gia ở New York. Xem ra lai lịch của người này
không đơn giản chút nào.
"Anh đã biết rồi. Vậy nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?" Ngô Sâm khoanh
tay trước ngực, nhìn về phía xe ô tô đóng kín cửa. Người này biết
rõ lai lịch của bọn họ mà vẫn cố tình chặn họ lại, chứng tỏ đối
phương có một thế lực rất lớn. Chỉ lạ một nỗi tại sao hắn không mở
cửa xe nói chuyện.
"Theo tôi được biết, CEO của tập đoàn Phong Dương vừa ra thông báo
truy nã, bắt đại thiếu gia đang bỏ trốn. Tôi nghĩ tin tức này sẽ
lan truyền rất nhanh đấy".
Tiêu Vân tối sầm mặt. Bắt anh quay về kết hôn với tiểu thư gì đó,
đừng có mơ. Anh vẫn chưa chơi đủ, bây giờ bảo anh đi kết hôn với
tiểu thư chỉ có gia thế chẳng biết gì về cuộc sống bên ngoài, đánh
chết anh cũng không chịu.
Ngô Sâm biết câu nói này có ý uy hiếp rõ ràng, anh liền mở miệng:
"Điều kiện?"
"Rất đơn giản, ba ngày sau ở Washington có một cuộc đua xe. Xin đại
thiếu gia Phong Dương hãy thay mặt tôi tham gia. Chúng tôi sẽ phong
tỏa mọi tin tức liên quan đến đại thiếu gia, đảm bảo đại thiếu gia
có thể chơi vui vẻ".
Tiêu Vân bất giác nhíu mày. Thay mặt người khác hay bản thân, anh
không có ý kiến gì. Nhưng ai mà biết được liệu tin tức về cuộc đua
xe phi pháp đó có giữ kín hay không. Phong Dương đâu phải nhỏ như
hạt đỗ, hạt vừng. Phong Dương cũng có nguồn tin riêng của mình. Ông
nội anh không phải là người dễ qua mặt.
"Đòi hỏi của anh có phải hơi lớn không?" Tiêu Vân nhìn chăm chú vào
chiếc xe sang trọng màu vàng.
"Nếu chỉ phong tỏa tin tức, chúng tôi không dám mở miệng yêu cầu.
Có điều, đại thiếu gia hôm qua hành động nhanh quá. Vừa mới bị
thiệt thòi một chút đã đến chỗ chúng tôi đập phá. Đập phá cũng
không sao, tôi có thể tạ tội với hai vị. Nhưng có một món quà tôi
chuẩn bị để tặng một vị khách quý giá cũng bị đập vỡ. Chuyện này
làm sao có thể không tính?"
Lời nói vừa dứt, một cánh tay thò từ trong xe đưa cho tên mặt mày
dữ tợn một chiếc hộp. Tên này không dời mắt khỏi Tiêu Vân, cầm
chiếc hộp bước tới đưa cho ba người.
Ba người cúi xuống mở hộp, bên trong có một màn hình ghi lại toàn
cảnh Tiêu Vân đập phá và món đồ bị vỡ. Ngô Sâm nhìn Tiêu Vân bằng
ánh mắt bất lực. Làm việc không gọn gàng thà đừng làm còn hơn, tự
nhiên lại đi rước họa vào thân.
Tuấn Kỷ nãy giờ im lặng đột nhiên mở miệng: "Cậu ấy sẽ nhận lời,
nhưng không thể đảm bảo về nhất nhì đâu".
"Không sao cả. Tôi tin danh tiếng của Phi Báo trong giới đua xe
không phải loại tầm thường. Tốt lắm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc, tuyệt
đối không làm các vị thất vọng. Về thù lao tôi sẽ thanh toán sòng
phẳng. Chúng ta gặp lại ở Washington".
"À đúng rồi, xin chuyển lời hỏi thăm của tôi đến phụ thân anh".
Người trong xe bổ sung thêm một câu với Tuấn Kỷ.
Tuấn Kỷ đột ngột lái xe đến trước cửa chiếc xe màu vàng, anh mỉm
cười lên tiếng: "Anh cũng chuyển lời hỏi thăm của tôi đến người
đứng đầu nhà anh".
Vài giây sau, cửa chiếc xe màu vàng từ từ mở ra, một người đàn ông
mũi cao mắt xanh khoảng trên dưới ba mươi tuổi có gương mặt lạnh
lùng bước xuống, đưa tay về phía Tuấn Kỷ: "Tôi nhất định sẽ chuyển
lời". Tuấn Kỷ nở nụ cười nhã nhặn bắt tay anh ta.
"Xì, thế là hết rồi, chẳng thú vị gì cả". Ly Tâm nhìn đội xe bỏ đi,
thất vọng trèo lên ô tô. Tú Thủy ngồi bên cạnh mặt trắng bệch từ
bao giờ, kéo tay Ly Tâm hỏi: "Hết chuyện rồi đúng không em?"
Thấy vẻ mặt tiu nghỉu của Tiêu Vân, Ly Tâm kéo Tú Thủy nhảy qua cửa
xe xuống đất, chạy nhanh về phía ba người đàn ông. Cô tò mò muốn
biết thứ gì khiến họ chịu thua nhanh như vậy.
Dù món quà bị đập vỡ quý giá đến mấy, nhưng nhà Tiêu Vân không phải
không có tiền, làm gì đến mức phải cúi đầu nhận lời ngay với người
đàn ông kia.
Thấy Ly Tâm tần ngần nhìn miếng ngọc vỡ bằng ánh mắt khó hiểu, Tuấn
Kỷ cười giải thích: "Là cậu ấy không có mắt, đập phá bừa bãi. Miếng
ngọc này thật ra cũng chẳng phải loại hàng quý hiếm gì. Chỉ có điều
người tặng và người nhận chúng tôi chơi không nổi. Vì vậy, cậu ấy
chỉ có thể hoàn trả bằng tính mạng của mình".
Ly Tâm càng nghe càng thấy khó hiểu. Ngô Sâm đứng bên cạnh lên
tiếng: "Người vừa rồi là ai? Cậu quen sao?"
Tuấn Kỷ tắt nụ cười, nói một cách nghiêm túc: "Người của Tề gia".
Lúc người đó thò cánh cánh tay ra đưa đồ, Tuấn Kỷ đã quan sát thấy
con chim ưng màu đỏ trên cổ tay anh ta qua ánh đèn ô tô. Đó là ký
hiệu đánh dấu vị trí cao thấp trong Tề gia. Vì vậy, Tuấn Kỷ mới
nhanh chóng nhận lời người đó.
"Tề gia? Tiêu Vân, cậu nên cảm thấy may mắn cậu là đại thiếu gia
của Phong Dương đấy". Nghe nói đến Tề gia, Ngô Sâm không khỏi giật
mình.
Tiêu Vân rủa thầm trong lòng. Tề gia là hào môn lớn nhất nhì trong
giới hắc đạo. Người đứng đầu nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay
tàn độc, máu lạnh vô tình. Gia tộc của Tiêu Vân được coi là gia tộc
hàng đầu ở bạch đạo, nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu Tề gia.
Lần này, xem ra họ thật sự nể mặt anh. Đổi lại là người khác, chỉ e
mất mạng lúc nào không biết, làm gì có chuyện ăn nói khách sáo thế.
Đồng thời, bên cạnh Tiêu Vân còn có Ngô Sâm và Tuấn Kỷ, họ vuốt mặt
cũng phải nể mũi hai anh bạn này.
• Chương 11 - Xảy ra chuyện
Nghe những chuyện chẳng đâu vào đâu, Ly Tâm lắc đầu. Không còn trò
gì để xem, Ly Tâm quay người lái xe đi mất, bỏ mặc Tú Thủy vẫn đứng
nói chuyện với Ngô Sâm. Mặc kệ ai là hắc đạo bạch đạo, bây giờ về
đi ngủ mới là quan trọng nhất.
Hai ngày sau, Ly Tâm ngồi trên một chiếc máy bay tư nhân sang
trọng, trừng mắt nhìn Tuấn Kỷ đang nở nụ cười nho nhã với cô. Tên
này không biết tự nhiên bị đứt dây thần kinh ở đâu, suốt hai ngày
qua luôn bám chặt lấy cô, đuổi cũng không đi. Khi cô lạnh lùng
không để ý đến anh ta, anh ta sẽ tự độc thoại. Lúc cô ngủ, anh ta
một mình ngồi xem tivi. Ăn cơm, anh ta gắp thức ăn cho cô. Đi
shopping, anh ta đi cùng cô. Cả ngày anh ta theo đuôi cô, vậy mà cô
không thể tìm được lý do nổi cáu. Điều này khiến Ly Tâm buồn bực vô
cùng.
Trong tình cảnh đó, Tú Thủy lại dùng các món ăn ngon dụ dỗ cô. Kết
quả, bây giờ Ly Tâm ngồi trên máy bay đi Washington với bộ dạng
chán chường.
"Ly Tâm, đừng đi nhầm đường đấy, hãy đi bên này". Tuấn Kỷ thấy Ly
Tâm định đi theo Tú Thủy, vội kéo tay Ly Tâm đi cùng anh ta.
Ly Tâm cau mày tỏ ý không hài lòng với Tuấn Kỷ, anh ta vẫn giữ bộ
mặt tươi cười. Tuấn Kỷ trăng hoa bao nhiêu năm, nhìn bộ dạng của Ly
Tâm liền biết ý buông tay cô, lên tiếng giải thích về hành động
thất lễ của mình: "Bọn họ đi nhận xe đua của Tiêu Vân. Chúng ta cần
chuẩn bị một số việc. Cô đi theo tôi sẽ thoải mái và an toàn
hơn".
Trong hai ngày qua, Ly Tâm nghe Tuấn Kỷ kể sơ qua, Ngô Sâm xuất
thân từ gia tộc hắc đạo, thuộc bang phái lớn ở San Francisco. Gia
tộc của anh cũng có tên trong top đầu toàn nước Mỹ. Lần này Tiêu
Vân đại diện Tề gia tham gia cuộc đua xe. Tề gia tuy thế lực lớn
mạnh nhưng kẻ địch cũng không ít. Từ trước đến nay, những cuộc đua
tranh đoạt ngôi vua tốc độ kiểu này luôn quyết liệt và có ý nghĩa
rất lớn, thu hút sự chú ý của toàn giới hắc đạo. Vì vậy Tiêu Vân đi
cùng người thuộc giới hắc đạo như Ngô Sâm sẽ an toàn hơn.
Ly Tâm nghe xong liền ngoan ngoãn đi theo Tuấn Kỷ. Chuyện này không
phải chuyện đùa, sinh mạng rất đáng quý. Cô không muốn đem tính
mạng ra giỡn chơi. Cuộc sống tự do thoải mái của cô chỉ mới bắt đầu
không lâu.
China Town, cứ nơi nào có người Trung Quốc sống đều bị Ly Tâm coi
là China Town hết. Sau khi năm người giải quyết xong mọi việc, trời
bắt đầu chạng vạng tối. Ly Tâm đòi đi dạo phố, Tuấn Kỷ liền chiều ý
cô. Tiêu Vân vốn không định ra ngoài để giữ an toàn, nhưng khi thấy
Ly Tâm nói sẽ đi dạo phố. Anh ta không chịu nổi liền đi theo. Cuối
cùng, cả Tú Thủy và Ngô Sâm cũng đi cùng họ.
"Ngon quá", nhìn bát sủi cảo nhà hàng mang đến, Ly Tâm bất giác
cười tít mắt.
Tuấn Kỷ gắp miếng sủi cảo chấm gia vị vào bát Ly Tâm, mỉm cười dịu
dàng: "Mũi cô đúng là mũi chó. Từ xa như vậy đã ngửi thấy mùi thức
ăn ở đây rồi, phục cô thật đấy".
Ở China Town có nhiều món ăn mang hương vị Trung Quốc, khiến Ly Tâm
vui đến mức không ngậm miệng. Nhìn bộ dạng hưng phấn của Ly Tâm,
Tuấn Kỷ liền đưa cô đi khắp nơi. Người sinh ra ở Mỹ như Tuấn Kỷ có
vẻ còn hiểu biết về Trung Quốc hơn người sinh ra ở Trung Quốc như
Ly Tâm.
Tiêu Vân ăn hai miếng sủi cảo đã buông đũa: "Không ngon".
Ly Tâm trừng mắt nhìn Tiêu Vân. Đồ Tây lai, không biết ăn thì đừng
có động đũa, dám miệt thị món ăn Trung Quốc.
Tú Thủy cười với Tiêu Vân: "Không ngon cũng cố nuốt đi, cẩn thận Ly
Tâm trở mặt với anh đó".
Tiêu Vân chưa chứng kiến cảnh Ly Tâm trở mặt vì miếng ăn bao giờ,
nhưng Tuấn Kỷ đã từng chứng kiến. Anh đập vào tay Tiêu Vân: "Câm
miệng, ở đây người mang dòng máu phương Đông chiếm đa số".
Tiêu Vân lộ vẻ mặt bị chèn ép: "Tôi không gây chuyện nữa, tôi sẽ
trốn đi chỗ khác", khiến mọi người cười ồ.
Ngô Sâm cười cười: "Đừng bắt nạt cậu ấy nữa. Mùi vị ở đây quả thực
không thể so với tay nghề của Tú Thủy". Tuấn Kỷ mỉm cười không nói
gì. Khẩu vị của cô nàng Ly Tâm đúng là có vấn đề. Món sủi cảo ở đây
tuy đúng phong vị nhưng quả thực nếu so với Tú Thủy thì như trên
trời dưới bể. Vậy mà Ly Tâm vẫn ăn ngon lành, không biết cô nàng
kén ăn kiểu gì nữa.
Sở dĩ Ly Tâm thích món ăn ở đây là vì nó đậm đà hương vị quê hương,
giống các món Tú Thủy nấu. Thật ra cô không hề kén ăn. Cô lại đang
mê mẩn mùi vị quê nhà này nên mới chén ngon lành.
Sau khi ăn uống no nê, năm người cười nói vui vẻ đi ra ngoài. Ngô
Sâm và Tiêu Vân đi đầu vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên có tiếng
súng nổ. Ly Tâm hơi giật mình theo phản xạ lùi vào phía trong. Tuấn
Kỷ còn phản ứng nhanh hơn. Ly Tâm chỉ cảm thấy người cô lắc một
cái, đã bị đè sau cánh cửa.
Lại một tràng súng nổ, bên ngoài có tiếng la hét thất thanh. Ly Tâm
bất giác cau mày, muốn nhoài ra bên ngoài xem xảy ra chuyện
gì.
"Đừng sợ, đừng sợ, không sao đâu". Tuấn Kỷ nói khẽ bên tai Ly Tâm,
càng ôm chặt cô vào lòng, đến mức cô không thể động đậy. Đây là lần
đầu tiên có người bảo vệ cô, Ly Tâm nghiến răng: "Anh bỏ tôi ra,
tôi không sao, để tôi xem nào".
Tuấn Kỷ kinh ngạc khi thấy giọng nói của Ly Tâm không hề run rẩy,
không hề hoảng hốt. Anh ta bất giác cúi nhìn người phụ nữ ở trong
lòng, chỉ thấy đôi mắt cô hoàn toàn bình thản, mang một tia hiếu
kỳ.
Tuấn Kỷ vừa buông lỏng Ly Tâm, cô lập tức thò đầu ra ngoài cửa ngó
bốn xung quanh. Người ở bên ngoài dạt cả sang hai bên ẩn nấp. Trên
đường có hai người đàn ông một trước một sau lái xe bỏ chạy, xung
quanh vẫn còn nồng nặc mùi thuốc súng. Ly Tâm tối sầm mặt, đúng là
xui xẻo, cô mới vừa tới đây đã gặp phải chuyện này.
Sự việc chỉ xảy ra trong chốc lát. Hai tên sát thủ thoắt một cái đã
không thấy tăm hơi. Ly Tâm vỗ vai Tuấn Kỷ, hai người ra khỏi chỗ
nấp. Ở bên kia, Ngô Sâm bảo vệ Tú Thủy đứng nép sau một cánh cửa,
còn Tiêu Vân trốn ở chỗ khác.
"Đúng là đen đủi thật". Tuấn Kỷ cau mày nhìn Ngô Sâm và Tú
Thủy.
Ngô Sâm vừa an ủi Tú Thủy vừa liếc Tiêu Vân đang từ từ đứng dậy:
"Cậu có sao không?". Lúc nghe tiếng súng nổ, Ngô Sâm lập tức đẩy
mạnh người Tiêu Vân sang một bên, nhưng anh vẫn cần xác định xem
Tiêu Vân có bị thương hay không.
Tiêu Vân cười gượng đi cà nhắc, tay sờ chân phải: "Bị đạn sượt qua
rồi".
Tuấn Kỷ và Ngô Sâm lập tức nhăn mặt, vội vàng chạy đến xem xét vết
thương của Tiêu Vân. Viên đạn sượt qua bắp chân Tiêu Vân, máu tuôn
xối xả. Tuy vết thương không nặng nhưng đủ ảnh hưởng đến cuộc đua
xe ngày mai.
"Tại sao các anh tự tiện đi ra ngoài mà không nghe lời dặn của
chúng tôi?", người đàn ông mắt xanh của Tề gia từng lộ diện hai
ngày trước đột ngột xuất hiện trước mặt họ, nhìn họ bằng ánh mắt
tức giận.
• Chương 12 - Nội tình
Không ai lên tiếng trả lời. Lúc này, việc chăm sóc người bị thương
quan trọng hơn. Sau khi cả nhóm về chỗ ở, Tề gia lập tức cử bác sỹ
đến băng bó cho Tiêu Vân. Người đàn ông mắt xanh sắc mặt u ám đứng
trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chốc chốc lại có người vào báo
cáo tình hình.
"Thế nào rồi? Có ảnh hưởng gì không?", người đàn ông mắt xanh sốt
ruột hỏi.
Một giọng nói cung kính cất lên: "Vết thương nhẹ thôi, nhưng cơ bắp
bị thương, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc đua xe đòi hỏi cơ bắp
cần có độ nhạy cảm cao".
Người đàn ông mắt xanh cau này, nhìn Tiêu Vân nói giọng lạnh lùng:
"Tôi đã dặn dò các anh nên cẩn thận. Mấy ngày này đừng có rời khỏi
phạm vi bảo vệ của chúng tôi. Xảy ra chuyện này, tôi phải ăn nói
với gia chủ thế nào đây?"
Tiêu Vân nghiến răng: "Chỉ là đua xe thôi mà. Tôi cũng từng đua
trong khi bị thương nặng. Chẳng có gì là ghê gớm cả. Tôi có truy
cứu trách nhiệm của các anh đâu, có gì mà không biết ăn nói?"
Tuấn Kỷ tiếp lời: "Chúng tôi tự mình đi ra ngoài, chúng tôi sẽ tự
chịu trách nhiệm. Ngày mai, chúng tôi đảm bảo không làm mất mặt các
anh là được chứ gì".
Ly Tâm nhớ ra chính cô là người đòi ra ngoài. Tuấn Kỷ và Tiêu Vân
không nhắc đến chuyện đó, có nghĩa họ muốn bảo vệ cô. Ngô Sâm tuy
không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh lộ vẻ tán đồng với quyết
định của Tiêu Vân và Tuấn Kỷ.
"Hồng Ưng, vụ này do người của gia tộc William làm. Mục tiêu của
chúng ngăn cản chúng ta tham gia cuộc đua xe".
Nghe thuộc hạ của người đàn ông mắt xanh báo cáo, Ngô Sâm và Tuấn
Kỷ bất giác nhìn nhau. Thảo nào mà họ vô duyên vô cớ bị tấn công,
hóa ra do một âm mưu từ trước. Bọn chúng có vẻ là sát thủ chuyên
nghiệp, giết người dễ như trở bàn tay. Nhưng chúng không có ý lấy
mạng Tiêu Vân mà chỉ bắn vào chân để anh không thể tham gia đua
xe".
Người đàn ông mắt xanh được gọi là Hồng Ưng lên tiếng: "Gia tộc
William và chó săn của gia tộc Lam Bang. Chỉ có Lam Bang mới dám
đối đầu với chúng ta. Tốt lắm, nếu đã vậy thì đừng trách chúng ta
không khách khí".
Nói xong, Hồng Ưng quay sang nhìm đám Tiêu Vân bằng ánh mắt bình
thản: "Anh hãy nghỉ ngơi điều trị vết thương. Những việc khác chúng
tôi sẽ lo liệu".
Căn phòng sang trọng chìm vào không khí yên lặng. Tuấn Kỷ thấy Ly
Tâm tần ngần nãy giờ, liền bước tới cầm tay cô: "Không sao đâu. Vết
thương không nặng lắm, chỉ là da thịt hơi đau một chút thôi. Cậu ấy
không chịu được thì không phải là đàn ông. Cô đừng tự trách mình
quá".
Tiêu Vân cười toe toét: "Vết thương nhỏ ấy mà. Dù sao bọn họ cũng
không yêu cầu chúng ta đi đoạt ngôi Vua xe. Cô khỏi cần tự trách,
xót xa tôi một tý là được rồi. Ly Tâm lại đây, hôn tôi một cái để
an ủi linh hồn bị tổn thương của tôi nào".
Tú Thủy đứng bên cạnh mở miệng: "Thân thể anh bị thương chứ có phải
linh hồn đâu". Tiêu Vân trừng mắt nhìn cô.
"Chúng ta cùng Tề gia kề vai sát cánh đối phó với gia tộc Lam Bang.
Vậy thì họ động thủ lúc nào và ở đâu cũng chỉ là chuyện sớm muộn,
khó tránh khỏi. Chẳng có gì ghê gớm cả", Ngô Sâm an ủi Ly
Tâm.
Ly Tâm ngẩng đầu thấy cả ba người đàn ông đều mỉm cười với cô. Một
lát sau, Ly Tâm nói khẽ: "Không sao thì tốt rồi. Tôi đi ngủ trước
đây, buồn ngủ quá".
Nói xong cô đi ra ngoài cửa theo Hồng Ưng. Hồng Ưng thấy vậy cất
giọng lạnh lùng: "Chuyện gì?"
Ly Tâm đưa mắt về mấy người trong phòng: "Tôi muốn biết rốt cuộc
các anh có mục đích gì?"
Hồng Ưng nhìn vẻ mặt bình thản của Ly Tâm. Hắn đưa mắt ra hiệu đám
thuộc hạ đi chỗ khác: "Cô có tư cách gì hỏi câu đó?"
"Vết thương của Tiêu Vân sẽ không thể giúp các anh đoạt thứ hạng
cao. Nếu anh muốn, tôi sẽ tiến cử người giỏi hơn anh ta cho anh.
Tôi tin các anh sẽ cần người đó".
Nghe câu đó, gương mặt lạnh lùng vô cảm của Hồng Ưng lập tức thay
đổi. Anh ta dò xét Ly Tâm đang đứng dựa vào tường chờ câu trả lời
của anh ta: "Cô rất thông minh".
Ly Tâm mỉm cười nhận câu nói không biết có phải là một lời khen.
Sống trên giang hồ nhiều năm, đương nhiên cô từng nghe nhắc đến Tề
gia. Tề gia khởi nghiệp từ nghề buôn bán vũ khí, có lịch sử cả trăm
năm. Tề gia mượn cớ này cớ nọ tìm đến Phi Báo, người xếp thứ ba
trong thế giới đua xe ngầm tuyệt đối không phải tình cờ.
Hơn nữa, Lam Bang dám động thủ ngay trên địa bàn của Tề gia, chắc
chắn không đơn giản là vì danh hiệu Vua xe. Một hư danh đáng để hai
gia tộc trực tiếp đụng độ như vậy ư? Nhất định bên trong có nội
tình mà Ly Tâm không thể đoán ra. Muốn cô ra tay cũng được, nhưng
phải cho cô biết rõ mọi việc.
Hồng Ưng thấy Ly Tâm có vẻ rất tự tin. Hiện tại, hắn đúng là cần
một tay đua giỏi hơn Tiêu Vân. Nếu Ly Tâm có thể giới thiệu thì quá
ổn. Còn nếu không, hắn sẽ khiến cô phải hối hận vì sự nông nổi ngày
hôm nay.
Hồng Ưng dè dặt mở miệng: "Liên quan đến việc phân chia lại thị
trường Đông Nam Á".
Ly Tâm nghe xong không khỏi giật mình. Ông trùm xưng bá ở Đông Nam
Á vừa qua đời vào tháng này. Vì vậy thị trường béo bở này cần được
quy hoạch lại. Tự cổ chí kim, hắc đạo có quy tắc của hắc đạo. Bạch
đạo có quy tắc của bạch đạo. Tề gia mời Tiêu Vân của giới bạch đạo
giúp đỡ, chứng tỏ cuộc cạnh tranh này gay gắt vô cùng. Không cạnh
tranh bằng thực lực mà bằng cuộc đua xe. Việc này thoạt nhìn giống
như trò trẻ con nhưng lại mang hàm ý một cuộc chiến khác.
"Tôi muốn toàn bộ giải thưởng và một phần vạn lợi nhuận, thanh toán
một lần". Ly Tâm thấy Hồng Ưng dám nói thẳng cho cô biết, tất nhiên
không sợ cô tiết lộ mọi chuyện ra bên ngoài. Vì vậy, cô cũng đặt
thẳng vấn đề.
"Được".
Ly Tâm gật đầu, thì thầm với Hồng Ưng vài câu. Hồng Ưng lộ vẻ kinh
ngạc nhìn Ly Tâm. Sau đó, hai cùng đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, trên khán đài VIP của trường đua F1 tập trung các
thế lực hắc đạo trên toàn thế giới. Mỗi thế lực chiếm một khu, sát
khí đầy mình. Lúc này, ở đây không còn là trường đua F1 huyên náo
mà là nơi mang mùi chết chóc.
Ở các khán đài khác, tiếng hò reo vang dội. Cuộc đua xe chợ đen
tranh đoạt ngôi Vua tốc độ tổ chức mỗi năm một lần được chuyển từ
buổi tối sang ban ngày, khiến công chúng càng hưng phấn bội
phần.
"Ly Tâm đi đâu rồi ấy nhỉ? Có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi?".
Ngồi ở khu vực của Tề gia, gương mặt Tú Thủy đầy vẻ lo lắng. Việc
Ly Tâm đột nhiên biến mất từ sáng sớm hôm nay khiến tất cả mọi
người hoảng hốt.
• Chương 13 - Vua tốc độ
"Chắc không sao đâu. Ly Tâm chẳng liên quan đến vụ này, sẽ không có
người gây phiền phức cho cô ấy". Ngô Sâm bĩnh tĩnh phân tích.
Tuấn Kỷ âm trầm: "Tôi đã hỏi người của Tề Gia, ai cũng nói không
nhìn thấy Ly Tâm, không một ai biết hành tung của cô ấy". Đây mới
là nguyên nhân khiến Tuấn Kỷ cảm thấy lo lắng. Một người đột nhiên
bốc hơi như không khí, nếu không xảy ra chuyện thì có nghĩa cô ấy
có thỏa thuận gì đó với Tề Gia. Nếu không tại sao người của Tề Gia
trên dưới đều đồng nhất ý kiến. Dính đến Tề Gia là một mối họa
lớn.
Tiêu Vân mặc bộ đồ đua xe bó sát thân cau mày: "Mọi người có phát
hiện, Hồng Ưng cũng không thấy đâu cả".
Tuấn Kỷ nghe xong sắc mặt càng âm trầm hơn, anh hỏi: "Tiêu Vân, xe
của cậu đâu".
Tiêu Vân đột nhiên hiểu Tuấn Kỷ đang lo lắng điều gì: "Ở chỗ tôi.
Ly Tâm chưa từng thử đi xe tôi bao giờ. Cô ấy lái chắc chắn không
tốt hơn tôi đâu. Hơn nữa, Ly Tâm chỉ biết phóng xe, không chắc biết
đua xe". Tiêu Vân hiểu Tuấn Kỷ lo Ly Tâm sẽ ra mặt thay anh. Tuy
nhiên, suy đoán này không thực tế chút nào.
Trên các khán đài ồn ào náo nhiệt, tiếng loa phát thanh cất lên
thông báo các tay đua vào vị trí. Một đoàn xe đủ màu sắc từ từ tiến
vào đường đua. Tiêu Vân nghiến răng đứng dậy, gật đầu với đám Tuấn
Kỷ rồi ưỡn ngực đi tới chiếc xe của anh. Vì anh đại diện của gia
tộc lớn nhất nhì giới hắc đạo nên anh cần có khí thế bá chủ.
"Bây giờ người xuất hiện là Lưu Ưng, xếp thứ hai trên toàn thế
giới". Một chiếc xe màu xám bạc từ từ tiến vào trong tiếng hò reo
ầm ĩ. Do đệ nhất tay đua thế giới ngầm là Ám Vân mấy năm nay đều
không tham gia bất cứ cuộc đua xe nào, nên người đứng thứ hai đương
nhiên trở thành lão đại.
Tiêu Vân ngồi trong xe đua của mình nhìn ra bên ngoài. Anh cảm thấy
rất kỳ lạ, tại sao mãi không thấy họ gọi tên anh. Lẽ nào họ còn chờ
một ai khác nữa?
"Người cuối cùng, đại diện cho Tề Gia là...", Tiêu Vân chuẩn bị
nhấn ga. Anh vừa xuất phát, một chiếc xe đua màu đỏ rực phóng nhanh
ngang qua xe của anh. Tiêu Vân há hốc mồm kinh ngạc, chân đạp mạnh
vào cần phanh.
Chiếc xe màu đỏ rực nổi bật dưới ánh mặt trời, thu hút ánh mắt của
tất cả mọi người. Màu sắc độc nhất vô nhị khiến cả trường đua đang
sục sôi lập tức yên lặng. Màu đỏ tươi chính là màu đại diện của một
người, nhân vật thần bí nhất trong giới đua xe chợ đen mấy năm nay
không hề lộ diện.
"Ám Vân", tiếng nói từ loa phát thanh không dấu nổi sự kích động.
Chiếc xe đua màu đỏ rực phanh lại ở vị trí đầu, trước mặt mọi tay
đua. Đó là vị trí đầu tiên, vị trí đặc thù nhất, vị trí vinh dự
nhất.
Cửa chiếc xe từ từ mở ra, một cô gái mặc bộ đồ trắng tỏa sáng dưới
ánh nắng mặt trời. Cô có mái tóc đen, từ người cô toát ra khí chất
cao ngạo. Cô đeo một chiếc kính lớn che già nửa gương mặt. Cô giơ
tay, khiến tất cả mọi người trong trường đua trở nên điên cuồng. Đó
là Ám Vân, Vua tốc độ trong lòng họ, là người phụ nữ thần bí đoạt
giải quán quân ba năm liền, là thần thoại bất bại của thế giới
ngầm.
Bàn tay thon thả của cô giơ lên không trung vừa nắm lại, tiếng ồn
ào lập tức biến mất. Đây chính là sức hút của Vua tốc độ, là quyền
lực chỉ Vua tốc độ mới có.
Tiếng súng báo hiệu xuất phát nổ ròn rã, chiếc xe đua màu đỏ rực
phóng như tên lửa. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện đột ngột
của Ám Vân trở thành áp lực vô cùng lớn đối với các tay đua. Chi
tính riêng điều này, cô đã tiến một bước đến thắng lợi.
Ở đằng sau, chiếc xe màu xám bạc của Lưu Ưng bám sát nút, có lúc
chỉ kém nửa thân xe. Với tốc độ này, xe xám bạc có cơ hội vươn lên
bất cứ lúc nào. Trên trường đua nổi lên tiếng va quệt chát chúa.
Các tay đua bắt đầu tranh cướp đường đua với tinh thần không hủy
diệt người cũng bị người hủy diệt.
"Cô ấy là ai?"
Tuấn Kỷ theo dõi chiếc xe đua màu đỏ tươi qua màn hình giám sát,
quay đầu hỏi Hồng Ưng vừa xuất hiện. Hồng Ưng nở nụ cười hiếm hoi:
"Ám Vân, vua tốc độ đứng đầu thế giới".
Tuấn Kỷ cau mày: "Anh biết tôi muốn nói gì".
Hồng Ưng cười nhạt: "Khi nào thời cơ chín muồi, tự nhiên anh sẽ
biết". Dứt lời, hắn liền quay người đi về khu VIP.
Tuấn Kỷ và Ngô Sâm liếc nhìn nhau rồi lại chăm chú theo dõi tình
hình trên đường đua.
Trong chiếc xe đỏ rực, Ly Tâm nhếch mép cười nhạt, tay nắm chặt vô
lăng. Đường đua vốn là thế giới của cô, là nơi cô xưng vương xưng
bá.
"Một trăm mười lăm độ sau lưng cô là xe của Lưu Ưng. Đâm bẹp hắn,
tôi sẽ cho cô một phần vạn lợi nhuận". Một giọng nói lạnh lùng bá
đạo truyền đến từ máy bộ đàm. Ly Tâm nghe xong mỉm cười. Đâm bẹp
Lưu Ưng, cũng là ý định của cô.
Ly Tâm đột ngột phanh kít xe. Bánh xe ma sát trên mặt đường phát
tiếng kêu chói tai. Lưu Ưng ở ngay phía sau Ly Tâm bất ngờ khi thấy
cô phanh xe lại. Với tốc độ hiện thời, anh ta không đâm trúng Ly
Tâm mới lạ. Lưu Ưng liền tăng tốc xông thẳng về phía xe Ly
Tâm.
Ly Tâm vừa theo dõi qua gương chiếu hậu vừa nở nụ cười thách thức.
Cả chiếc xe dồn lực vào bánh phải phía sau. Cô lấy nó làm trọng
tâm, quay tròn xe ba trăm sáu mươi độ. Vừa đúng lúc Lưu Ưng phóng
sượt qua, tránh cuộc va chạm trong nháy mắt. Thấy Ly Tâm né tránh
nhường lại vị trí dẫn đầu cho mình, Lưu Ưng hơi sững người. Trước
mặt là một đoạn cua, anh ta không còn thời gian nghĩ ngợi đành điều
chỉnh tốc độ chuẩn bị đi vào đoạn cua.
Ly Tâm nở nụ cuời gian tà, nhấn ga tăng tốc lao thẳng vào đuôi xe
Lưu Ưng. Tốc độ hai trăm cây số đọ với tốc độ ba trăm cây số, Lưu
Ưng không có cơ hội né tránh. Chỉ nghe thấy tiếng va chạm kịch
liệt, chiếc xe đua màu xám bạc bị hất ra khỏi đường đua, đuôi xe
bẹp dúm.
"Làm tốt lắm". Lại là giọng nói bá đạo phát ra từ máy bộ đàm, sau
đó liên lạc bị cắt đứt.
• Chương 14 - Ánh mắt
Ly Tâm nhìn đầu xe cô chẳng bị hề hấn gì, nụ cười trên môi cô càng
sâu hơn. Chiếc xe đua của cô chỉ riêng chi phí cải tạo đã lên đến
cả chục triệu, trên thế giới không có chiếc thứ hai. Đừng nói là
đâm ô tô, đâm tàu hỏa có khi cũng chẳng sao. Lam Bang dám làm Tiêu
Vân bị thương, cô sẽ dùng chiếc xe này để đáp trả chúng.
Ám Vân xuất mã. Ai dám đấu với cô sẽ có kết cục như Lưu Ưng. Các
tay đua chứng kiến cảnh tượng vừa rồi liền từ bỏ ý định tranh giành
vị trí với cô. Bọn họ không dám mạo hiểm khi biết rõ chuyện gì sẽ
xảy ra.
Chiếc xe đua màu đỏ tươi phóng như bay về phía trước. Ở đằng sau
không ngừng có tiếng va chạm, đâm nhau, lật xe. Đua xe trong thế
giới ngầm là cuộc đua bằng cả sinh mạng. Không có đạo nghĩa, không
có quy tắc, không có chuyện nhường nhịn. Chỉ có thắng thua và mùi
máu tanh. Lần này tổ chức vào ban ngày, cảnh tượng sát phạt nhau
trên đường đua càng trở nên đáng sợ hơn.
"Tại sao lại như vậy?"
Ngô Sâm nhẹ nhàng vỗ về Tú Thủy đang hoảng hốt sợ hãi. Anh cau mày
nhìn Tiêu Vân: "Đua xe chợ đen là như thế này à?"
Tiêu Vân chăm chú nhìn chiếc xe đỏ rực với ánh mắt sùng bái. Nghe
Ngô Sâm hỏi, anh mới quay đầu lại: "Không rõ. Tôi chưa từng tham
gia cuộc đua xe giành ngôi Vua tốc độ bao giờ". Tuy anh xếp thứ ba
trong thế giới ngầm, chưa chưa có duyên tham gia bất cứ cuộc đua
chợ đen nào.
Tuấn Kỷ đột ngột lên tiếng: "Nếu cho cậu tham gia, liệu cậu có khả
năng sống sót quay về?"
Tiêu Vân trầm ngâm một lát lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, chắc sẽ rất
nguy hiểm".
Tú Thủy nghe thấy liền hỏi: "Tại sao? Lẽ nào anh không làm được như
cô ấy?"
Tiêu Vân lại dõi mắt theo chiếc xe đỏ rực: "Bà chị! Cô có biết cô
ấy là ai không? Cô ấy là Ám Vân, là chúa tể trong thế giới đua xe
ngầm. Xe của cô ấy được cải tạo một cách hoàn hảo nhất. Cô có thể
thấy, dù đâm mạnh như vậy nhưng xe cô ấy không hề hấn gì. Ai dám
bán mạng với cô ấy chứ. Hơn nữa, chỉ dựa vào danh hiệu Vua tốc độ
cũng không biết ảnh hưởng đến bao nhiêu người. Đấu với cô ấy, chỉ
như trứng chọi đá. Cũng chẳng có ai dám mạo hiểm đâm vào xe cô ấy
vì có muốn cũng chẳng đâm nổi. Lái xe với tốc độ đó, quả là huyền
thoại".
Tiêu Vân chăm chú nhìn chiếc xe của Ám Vân. Ở trên đường đua, không
ai dám đâm cô ấy. Nếu là anh tham gia, người người sẽ đâm anh. Cuộc
đua xe kịch liệt đến mức độ này, có khi anh không thể bảo toàn mạng
sống cho đến khi kết thúc cũng nên.
"Các cậu cảm thấy cô ấy giống ai?" Ngô Sâm đột ngột mở miệng, ánh
mắt vẫn dán vào chiếc xe đỏ rực.
Tuấn Kỷ quay đầu hỏi: "Giống ai cơ?"
Nghe Ngô Sâm hỏi vậy, Tiêu Vân dường như nhớ ra điều gì. Anh nhíu
mày rồi từ từ lên tiếng: "Kiểu quay xe dứt khoát như vậy, thủ pháp
và kỹ thuật đó hình như tôi đã gặp ở đâu rồi?"
"Hôm chúng ta bỏ chạy đúng không?"
"Đúng, đúng, chính là hôm đó. Hôm đó quay một trăm tám mươi độ, còn
hôm nay là ba trăm sáu mươi độ. Thảo nào tôi thấy quen mắt thế. Là
cô ấy, lẽ nào là cô ấy?". Tiêu Vân vỗ đánh đét vào đùi, nhảy dựng
lên. Ánh mắt anh vừa vui mừng vừa xúc động, lại chút kinh
ngạc.
Phát hiện trên khiến Tuấn Kỷ bất giác lắc đầu. Ánh mắt anh dõi theo
chiếc xe màu đỏ rực bằng vẻ dịu dàng mà đến anh cũng không hề nhận
ra. Ly Tâm đang dùng cách của cô để bày tỏ lời xin lỗi. Người phụ
nữ có vẻ bề ngoài bất cần nhưng tâm hồn tinh tế như cô ấy, không
khỏi khiến người khác động lòng.
Một tiếng phanh xe chói tai, chiếc xe màu đỏ rực dừng lại ở vị trí
đầu tiên. Ly Tâm nở nụ cười mê hồn bước xuống xe, chậm rãi đi lên
đứng tựa vào đầu xe, để mặc làn gió thổi tung mái tóc đen tuyền của
cô. Ly Tâm đứng đó như một nữ thần, hưởng thụ tiếng hoan hô tán
thưởng của mọi người.
Ly Tâm mỉm cười, lâu rồi không đua xe nên tay hơi cứng. May mắn là
đối với cô, đây không phải là cuộc đua thật sự, cô không phải tham
gia vì muốn đua mà ở một góc độ khác, đây là cuộc tranh đoạt địa
bàn. Vì vậy, cô mới dễ dàng đoạt ngôi đầu từ những tay đua chỉ theo
đuổi tốc độ.
Ly Tâm ngồi lên đầu xe, giơ tay vuốt nhẹ nhàng lên thân xe nhẵn
bóng. Nhờ thế lực của Tề Gia, tối qua bảo bối này mới được chuyển
từ New York tới Washington. Mấy năm không động đến, bảo bối vẫn
ngon lành như ngày nào. Ly Tâm bất giác gửi một nụ hôn gió đến
chiếc xe yêu quý của cô, mặc kệ tiếng hò reo náo nhiệt xung
quanh.
Trong sự huyên náo đó, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc
bén quét lên người mình. Cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên khán
đài VIP, mọi người đang lần lượt đứng dậy rời đi. Vì ở khá xa nên
Ly Tâm không nhìn rõ mặt ai với ai. Nhưng cô vẫn nhận thấy bóng
dáng một người đàn ông đầy bá khí, mang lại cảm giác đè nén đáng sợ
cho người đối diện. Ly Tâm nhíu mày, quay người, mở cửa, nổ máy,
tăng tốc. Chiếc xe màu đỏ rực phóng vụt về phía trước.
Ở khách sạn, Tuấn Kỷ ngó quanh căn phòng trống không: "Không thấy
cô ấy".
Tú Thủy lo lắng: "Hay là xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng nhẽ Ly Tâm bỏ
chúng ta mà đi?"
Ngô Sâm nhìn gương mặt u ám của Tuấn Kỷ, vẻ lo lắng của Tú Thủy.
Anh đang định lên tiếng an ủi thì nghe thấy tiếng Tiêu Vân ở phòng
trong: "Có thư".
Tuấn Kỷ vội xông vào cầm thư lên xem. Bên trên chỉ viết bốn chữ:
"Có dịp gặp lại". Cả căn phòng rơi vào không khí trầm mặc.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!