• Chương 41 - Đen ăn đen
Ly Tâm ấn nút copy, cóp lại đoạn băng vừa rồi để đưa cho Tề Mặc
xem. Tề Mặc mà chứng kiến cảnh này, đám người của Phong Gia đừng
hòng bảo toàn mạng sống. Mặc dù Phong Tế khá dè chừng Tề Mặc nhưng
có đoạn băng này, Tề Mặc sẽ có thể quang minh chính đại chiếm địa
bàn của Phong Tế. Đến lúc đó, Lam Bang chỉ còn biết chống mắt nhìn
miếng mồi rơi vào tay Tề Mặc.
Ly Tâm ngồi yên lặng quan sát màn hình camera. Phòng tra tấn tối om
không thấy có bất cứ động tĩnh nào. Ly Tâm đoán những người ở bên
trong biết căn phòng có gắn tia hồng ngoại, không may chạm vào là
đi đời ngay. Vì vậy hiện tại, Ly Tâm không cần lo đến sự an toàn
của cô gái bị hành hạ. Cô nên đi tìm Tề Mặc trước.
Ly Tâm vừa theo dõi vừa suy tính nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách báo
động cho Tề Mặc. Màn hình vi tính đột nhiên rung nhẹ. Ly Tâm liền
tập trung tinh thần cao độ, phát hiện có cao thủ xâm nhập vào hệ
thống. Nếu không phải làm nghề của Ly Tâm, sẽ không ai phát hiện
màn hình đã bị định cách phát đi phát lại hình ảnh cũ. 'Gặp đúng
đối thủ rồi, hôm nay quả là thú vị" Ly Tâm nghĩ thầm.
Ly Tâm liền múa hai bàn tay trên bàn phím. Xâm nhập và chống xâm
nhập, cao thủ và cao thủ giao đấu chỉ tính trong một khoảng thời
gian một vài giây. Màn hình hơi nhấp nháy rồi khôi phục lại hình
ảnh chân thực thu được từ các camera. Ly Tâm mỉm cười, xâm nhập hệ
thống là sở trường của cô, chống xâm nhập cũng là sở trường của cô.
Ly Tâm thao tác khôi phục hình ảnh nhanh như chớp, đối phương không
thể phát giác.
Nhìn cảnh tượng trên màn hình sau khi hệ thống được khôi phục, Ly
Tâm bất giác cười gượng. Tề Mặc quả nhiên không phải người tầm
thường. Thuộc hạ của hắn từ các ngả lặng lẽ xâm nhập vào tòa nhà
một cách nhanh chóng mà không bị phát giác.
Ly Tâm nhìn thấy xung quanh tòa nhà toàn là người của Tề Mặc. Thuộc
hạ của Phong Tế bị tiêu diệt sạch sẽ trong nháy mắt. Đây là lần đầu
tiên Ly Tâm tận mắt chứng kiến cảnh "đen ăn đen" (xã hội đen tiêu
diệt lẫn nhau), có vẻ không gay cấn như trong phim ảnh.
Ly Tâm chăm chú theo dõi cảnh "đen ăn đen", đầu óc cô mải tập trung
vào hình ảnh hạ thủ đối phương mà quên mất chuyện cô cần phải làm
gì vào lúc này.
Màn hình camera chuyển đến căn phòng của Tề Mặc, trong phòng không
một bóng người. Ly Tâm giật mình, không biết đám Tề Mặc biến đi đâu
rồi. Cô vội chuyển sang camera khác, thấy đám Tề Mặc xuất hiện ở
tầng hai. Tề Mặc lạnh lùng vô cảm bước đi rất nhanh, Phong Tế gượng
gạo đi theo sau. Ly Tâm biết là đã có người thông báo với Tề Mặc,
bây giờ là lúc hắn nên rời khỏi nơi này.
Ly Tâm không còn thời gian bận tâm đến chuyện tại sao Tề Mặc lại
động thủ ở đây, có lý do chính đáng nào hay không. Cô chỉ biết nếu
cô ở lại đây, người của Tề Mặc không quen cô sẽ cho cô đi gặp tổ
tông mất.
Nghĩ đến điều này, Ly Tâm lập tức rút cuộn băng vừa copy, nhanh
chóng đi về phía phòng tra tấn. Cô gái đó không đáng chết.
Đứng trước phòng tra tấn, Ly Tâm đeo cặp kính chuyên dùng trong
phòng tối có tia hồng ngoại, lách người qua khe cửa vào trong. Đám
đàn ông ở trong phòng tuy không thể động đậy nhưng chúng vẫn có thể
nổ súng bình thường.
Ly Tâm đeo cặp kính nên nhìn thấy rõ mồn một. Có người đàn ông và
đàn bà vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám, khiến Ly Tâm thật sự không biết
nói gì.
"Mẹ nó, chuyện này là thế nào, sao tự nhiên lại cúp điện
nhỉ?"
"Không biết, về lý mà nói không thể mất điện lâu như vậy. Lẽ nào
xảy ra chuyện gì rồi, Tề lão đại không phải hạng người tầm thường
đâu".
"****, nếu tao biết ai giở trò, tao sẽ giết nó ngay lập tức. Lão
tam, mày hãy đi thu đồ đi. Đợi ra khỏi nơi này, tao sẽ ném vài cái
vào Tề Gia, cho chúng nó chết hết. Mẹ nó chứ, ức hiếp người quá
đáng. Bọn nó chẳng coi lão đại của chúng ta ra gì".
"Trong cái hộp để góc trái phòng phải không? Đúng đấy, cho chúng nó
chết hết đi".
Ly Tâm vừa đi đến bên cô gái bị gãy tay, đột nhiên nghe được cuộc
nói chuyện trên. Cô hiếu kỳ mò sang bên đó. Bàn tay thần trộm của
Ly Tâm dường như mới chỉ lướt qua, chiếc hộp đã mở nắp. Ly Tâm thò
tay vào cầm ra xem. Cô liền giật mình, bên trong là mười mấy cái
cúc tròn, thứ công nghệ cao đánh sụp cả tòa nhà kính trong biển hoa
anh túc lần trước. Ly Tâm chửi thầm trong lòng, trút hết đống cúc
vào trong túi áo.
"Ai, ai ở nơi đó, ra đây ngay!". Người trong phòng nghe thấy tiếng
động khẽ, lập tức quát hỏi.
Ly Tâm không thèm để ý đến đám người không thể nhúc nhích kia. Cô
lộn một vòng qua tia hồng ngoại về chỗ người phụ nữ gẫy tay đang bị
ngất, nhẹ nhàng kéo cô ta ra khe cửa.
Bên ngoài yên tĩnh lạ thường, Ly Tâm biết đây là điềm báo trước một
cơn phong ba bão táp. Ly Tâm nhanh chóng kéo cô gái bất tỉnh về
đằng sau Lưu Cư. Thời gian là tiền bạc, nếu Tề Mặc biết cô tự ý
giúp đỡ người hắn không thích, không biết hắn sẽ hành hạ cô như thế
nào.
Để cô gái bất tỉnh vào nơi tương đối an toàn, Ly Tâm lập tức phi
người về phía cửa lớn đại sảnh. Tề Mặc là người cô không thể đắc
tội.
Lúc này, Tề Mặc đang từ bên trong đi ra ngoài. Mãi không thấy bóng
dáng Ly Tâm, gương mặt hắn tối sầm. Hắn còn chưa động thủ, Phong Tế
tuyệt đối không dám động đến người của hắn. Tề Mặc đoán Ly Tâm
không phải bỏ hắn mà đi. Người đàn bà này rốt cuộc chui vào xó xỉnh
nào rồi?
"Tề lão đại, chúng tôi có chuyện muốn nói. Tề lão đại xem..."
"Không cần". Tề Mặc phất tay cắt ngang lời Phong Tế. Nói chuyện ư,
hắn không đủ kiên nhẫn dài dòng với ông ta. Nếu hôm nay không phải
vì mục đích chiếm địa bàn, dựa vào ông ta có thể mời hắn dự tiệc,
thật là chuyện nực cười.
Tề Mặc đứng ở ngoài cửa lớn, thần sắc càng lạnh lùng. Hắn sẽ cho Ly
Tâm hai mươi giây. Nếu cô ta vẫn không xuất hiện thì đừng trách hắn
không khách khí.
Hai mươi giây sau, Tề Mặc không nói một tiếng nào bước lên xe. Đám
thuộc hạ của hắn vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng. Hắn đã cho Ly Tâm
thời gian mà cô dám giở trò với hắn. Tốt nhất cô nên có bản lĩnh
thoát thân, hắn không cần người vô dụng.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đột nhiên phanh gấp. Ly Tâm xông ra ngay
trước đầu mũi xe của Tề Mặc. Cô thở hổn hển đến mức không nói lên
lời. Cô cố chạy thật nhanh đến đây. Nguy hiểm quá, nếu Ly Tâm muộn
một chút, nơi này có thể trở thành bãi chiến trường. Ly Tâm vẫn
chưa sống đủ, cô không muốn chết sớm như vậy.
Tề Mặc nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt không hài lòng. Trong lúc khẩn cấp
như thế này, chậm một phút là thêm tầng tầng lớp lớp phiền phức.
Đúng rồi, không phải nguy hiểm mà là phiền phức. Tề Mặc không sợ
bất cứ sự nguy hiểm nào. Chỉ là đối với những việc cỏn con, hắn cảm
thấy vô cùng phiền phức.
Tề Mặc dịch mông vào trong để nhường chỗ cho Ly Tâm. Ly Tâm liền
nhào vào trong xe. Cùng lúc đó, hai người đàn ông ở phòng giám sát
camera bị Ly Tâm đánh ngất cũng vừa tỉnh lại, hoảng hốt hét lớn vào
bộ đàm: "Tề Gia xâm nhập, Tề Gia ăn cắp tài liệu". Tiếng nói của họ
được truyền đi qua loa phát thanh, khiến người của Phong Tế ở mọi
góc đều nghe thấy rõ mồn một.
• Chương 42 - Thoát thân
Ly Tâm lao vào người Tề Mặc hét lớn: "Lái xe đi". Từ trước đến nay
cô luôn tính toán chuẩn xác thời gian khi đánh gục người khác. Hôm
nay ra tay với hai người đàn ông ở phòng theo dõi camera cũng không
ngoại lệ. Bây giờ là lúc họ tỉnh lại, vì vậy Ly Tâm muốn giữ bình
tĩnh cũng không được.
Cửa xe vừa đóng, Hồng Ưng đứng ngoài nghe thấy tiếng người đàn ông
hét qua loa phát thanh. Anh ta vừa lên xe vừa giơ ra hiệu.
Ánh chớp lửa lóe lên trong chốc lát. Người của Tề Mặc và thuộc hạ
của Phong Tế đồng thời nổ súng. Phong Tế vẫn còn đứng ở cửa lúc này
mới có phản ứng, nụ cười giả dối trên môi ông ta tắt ngấm. Phóng Tế
rút súng hét lớn với Tề Mặc: "Tề Mặc, anh giỏi lắm. Lam Bang sẽ
không tha cho anh".
Phong Tế còn chưa kịp nổ súng, Hoàng Ưng rút súng nhanh như tia
chớp bắn về phía Phong Tế, khiến ông ta im bặt.
Súng nổ ở khắp mọi nơi. Ly Tâm tựa người vào Tề Mặc nghe tiếng súng
ở bên ngoài, cô cảm thấy trong người rất khó chịu. Bây giờ tự nhiên
Ly Tâm nhạy cảm với tiếng súng, cứ nghe thấy là ngực cô đau nhức.
Vết thương của cô quả thực chưa khỏi hoàn toàn, Ly Tâm hét lớn:
"Lái xe đi, nghe rõ chưa. Sao vẫn còn chưa nổ máy?"
"Mẹ kiếp, xe bị nổ lốp rồi. Cô rốt cuộc đã gây ra chuyện gì hả?".
Hồng Ưng nghiến răng kèn kẹt. Việc Ly Tâm mất dạng và người của
Phong Tế báo động qua loa phát thanh đã làm hỏng kế hoạch của bọn
họ. Cô nàng Ly Tâm này không biết lại giở trò gì?
Hồng Ưng là người thay Ly Tâm lái xe vào lúc này. Lái xe bốn bánh
đối với anh ta không thành vấn đề, nhưng ba bánh thì hơi khó. Hồng
Ưng liền né người sang Hoàng Ưng ngồi bên cạnh, cất giọng lạnh
lùng: "Cô lái đi". Hoàng Ưng đồng thời nổ súng ra bên ngoài để tạo
đường thoát thân.
"****, tránh ra". Ly Tâm chửi thề một câu rồi từ đùi Tề Mặc lấy đà
dướn người nhảy vào ghế đằng trước. Còn chưa kịp đặt mông xuống
ghế, cô đạp vội vào bộ ly hợp. Hồng Ưng nhảy ra đằng sau ngồi xuống
bên cạnh Tề Mặc.
Ly Tâm nhấn ga, bắt đầu thể hiện bản lĩnh của Vua tốc độ. Cô rồ ga
hết cỡ, tay nắm chặt bàn lái, ba bánh xe quay điên cuồng. Chiếc xe
Cadillac vừa to vừa nặng. Mặc dù vậy, Ly Tâm điều chỉnh trọng lực
chiếc xe dồn về bên phải, vận dụng kỹ thuật di chuyển, tiếp lực, xe
chỉ dùng ba bánh vẫn có thể lao nhanh về phía trước.
Hồng Ưng và Hoàng Ưng không khỏi trầm trò tán thưởng: "Kỹ thuật
giỏi quá".
Ly Tâm đáp lạnh lùng: "Phí lời. Các anh không biết năm đó tôi luyện
tập thế nào đâu". Chiếc xe Cadillac dần rời khỏi khu vực đạn lửa
nguy hiểm, ba người thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi không biết cô tập luyện thế nào, tôi cũng không muốn biết cô
luyện tập kiểu gì. Tôi chỉ biết, Mộc Ly Tâm, cô đã chống lại mệnh
lệnh của tôi". Một giọng nói tức giận vang lên ở phía sau, Ly Tâm
bỗng chốc thấy đầu óc quay cuồng.
"Tề lão đại, chuyện đó...".
"Ầm..." Ly Tâm chưa nói dứt câu, khu Lưu Cư ở phía sau vọng đến đến
nổ rất lớn, khỏi lửa bốc đầy trời. Ly Tâm cứng lưỡi, vụ nổ này quá
sức tưởng tượng của cô. Không biết Tề Mặc dùng thứ gì mà trắng trợn
như vậy.
Lúc này, chiếc Cadillac của Tề Mặc chính thức hỏng hẳn. Ly Tâm lái
xe ba bánh đi đến tận đây là giỏi lắm rồi. Trước kia, cô chưa từng
lái xe ô tô ba bánh bao giờ. Nhưng vì sinh tồn, vì muốn thoát thân,
chưa thử cũng phải lái. Còn bây giờ, cô đạp ga kiểu gì chiếc xe
cũng không nhúc nhích. Ly Tâm buông thõng tay, quay người nhìn Tề
Mặc: "Tôi hết cách rồi". Xe hỏng cô làm thế nào được, cô có phải là
thần thánh đâu.
Tề Mặc còn chưa lên tiếng, một chiếc Ferrari phóng như bay đến. Ly
Tâm nhìn thấy người lái xe là Lập Hộ, cô liền quên phắt Tề Mặc, mở
cửa xuống xe đi nhanh đến chiếc Ferrari.
Lập Hộ cười híp mắt với Ly Tâm: "Cô muốn chết hả?"
Ly Tâm lập tức nhớ ra Tề Mặc vẫn còn ngồi trên chiếc xe hỏng. Chỉ
vì lo thoát thân mà cô quên béng mất ông chủ. Trời ạ, có phải cô
muốn chết đến mức hồ đồ rồi không. Đầu óc Ly Tâm chưa kịp nghĩ
ngợi, chân tay cô phản ứng cực nhanh. Cô bay người về chiếc xe
hỏng, mở cửa cho Tề Mặc. Đối diện với gương mặt vô cùng khó coi của
Tề Mặc, Ly Tâm chỉ còn biết cười hì hì.
"Rất tốt". Tề Mặc cất giọng lạnh lùng pha lẫn nộ khí, khiến Ly Tâm
thấy lạnh toát sống lưng.
Cô liền nắm lấy cánh tay Tề Mặc, đỡ hắn bước xuống xe. Ly Tâm cười
giả lả: "Là lỗi của tôi, lỗi của tôi".
Nhìn gương mặt tươi cười lấy lòng của Ly Tâm, Tề Mặc hắng giọng:
"Cô sai ở điểm nào?"
Ly Tâm cười nói: "Tôi quên mất mọi việc cũng phải lão đại là trên
hết". Vừa nói cô vừa bám chặt cánh tay Tề Mặc đi về chiếc Ferrari
của Lập Hộ. Mới đi hai bước, Ly Tâm đột nhiên nhớ ra Tề Mặc không
đụng chạm đàn bà. Cô lập tức buông tay, nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt
khó hiểu.
Tề Mặc ngồi lên xe Ferrari, đưa tay nắm chặt cánh tay Ly Tâm rồi
kéo mạnh vào trong xe. Ly Tâm bị bàn tay cứng như thép của Tề Mặc
lôi vào trong xe, quỳ dưới chân hắn. Vừa rồi ngực cô chạm mạnh vào
đầu gối Tề Mặc nên bắt đầu đau nhức. Tuy nhiên, Ly Tâm hoảng đến
mức không dám động đậy.
Tề Mặc không lên tiếng, Ly Tâm cũng không dám mở miệng. Cô quỳ úp
người vào đùi Tề Mặc, cảm thấy bàn tay Tề Mặc đang giữ chặt lưng cô
vuốt từ từ lên phía cổ. Bàn tay hắn không phải dịu dàng, cũng không
tàn nhẫn mà toát ra mùi nguy hiểm, đến mức Ly Tâm có cảm giác dựng
tóc gáy.
Ly Tâm hiểu rõ. Tề Mặc bắt cô tự nhận lỗi, cơ hội chỉ có một lần.
Tề Mặc có thể cho cô một cơ hội, Ly Tâm không biết nên tỏ ra biết
ơn hắn hay bộ dạng nào khác.
"Tề lão đại! Chuyện là thế này...Tôi không phải không nghe lệnh
anh, mà tôi đi tìm chứng cứ giúp anh. Anh động đến địa bàn của Lam
Bang...thì khó ăn nói với giới hắc đạo. Tuy anh không sợ, nhưng phá
bỏ quy tắc thì không hay lắm...Đây là tôi nghĩ cho anh mà
thôi".
• Chương 43 - Thẩm vấn
Ly Tâm than thầm trong lòng, đúng là không gì có thể che dấu Tề
Mặc. Tuy nhiên từ trước đến nay, sở trường của cô là hóa nặng thành
nhẹ, hóa nhẹ thành không.
Tề Mặc hừm một tiếng, vặn mạnh cổ tay Ly Tâm, khiến cô đau điếng
người. Trên tay cô là chiếc áo của hắn, vệt máu đỏ nổi rõ trên áo.
Ly Tâm khóc thầm, là máu của người phụ nữ cô cứu ra từ phòng tra
tấn. Vừa rồi do vội quá nên Ly Tâm quên mất. Gương mặt Tề Mặc càng
lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén của hắn muốn xuyên thủng người Ly Tâm:
"Từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ người nói dối tôi bảo toàn
mạng sống".
Nghe giọng nói đầy nguy hiểm của Tề Mặc, cổ tay lại bị hắn vặn mạnh
đến mức sắp gẫy rời, Ly Tâm biết cô đã phạm phải kị húy của Tề Mặc.
Sát khí tỏa ra từ người hắn khiến Ly Tâm không thở nổi, cô vội vàng
hét lớn: "Tôi không nói dối anh. Thật đấy...Á...".
Sắc mặc của Tề Mặc ngày càng khó coi. Hắn bẻ hai tay Ly Tâm ra đằng
sau, giọng nói đầy tức giận: "Tôi hỏi một lần nữa".
Ly Tâm đau đến mức nước mắt trào ra. Cô thở dốc: "Đừng vặn nữa,
đừng vặn nữa. Tay tôi gãy rồi".
"Cô còn không nói thật. Lão ghét ghét nhất là bị lừa dối. Nếu cô
muốn sống thì mau khai ra ban nãy cô đi đâu làm gì?". Qua kính
chiếu hậu, Hoàng Ưng nhìn thấy gương mặt đầy nộ khí của Tề Mặc và
tiếng kêu đau đớn của Ly Tâm, anh ta không đành lòng nói cho Ly Tâm
biết nguyên nhân Tề Mặc giận dữ.
Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: "Ai cho chú nhiều lời".
Hoàng Ưng vội giải thích: "Tôi nghe giọng cô ấy lạc hẳn đi. Cô ấy
còn đang bị thương, không chịu nổi sức mạnh của lão đại. Xin lão
đại hãy để cô ta nói xem, rốt cuộc cô ta đi đâu. Nếu cô ta thật sự
làm chuyện có lỗi với chúng ta. Lão đại, đến lúc đó không cần lão
đại ra tay, Hoàng Ưng tôi cũng sẽ không tha cho cô ta".
Lập Hộ mở miệng: "Còn không mau nói. Cô thật sự muốn chọc tức lão
đại phải không? Sự thực thế nào thì nói như thế, chúng tôi có ăn
thịt cô đâu".
Bọn họ biết Ly Tâm sẽ không làm chuyện có lỗi với bọn họ, tin chắc
Tề Mặc hiểu rõ điều đó hơn ai hết, nếu không lão đại đã giết cô từ
lâu. Lời nói dối của Ly Tâm không thể qua mắt bất cứ ai. Trên đời
này Tề Mặc lại ghét nhất người nào nói dối hắn. Làm sai thì nhận
lỗi, đáng bị phạt thì chịu phạt, Tề Gia có quy tắc của Tề Gia, Tề
Mặc tuyệt đối không tàn nhẫn với người của hắn. Tuy nhiên nếu có kẻ
dám lừa dối hắn, thì người đó chỉ còn con đường chết. Bây giờ Tề
Mặc còn chưa ra tay với Ly Tâm, chứng tỏ hắn đã đặc biệt nể tình.
Ly Tâm còn không khai ra sự thật thì không người nào ở đây có thể
cứu cô thoát chết.
Tề Mặc im lặng, giật mạnh hai tay Ly Tâm đang bị hắn giữ chặt ở
đằng sau: "Có nói không?"
"Tôi nói, tôi nói". Ly Tâm dù ngốc đến mấy cũng không thể không
hiểu ý của Hoàng Ưng và Lập Hộ. Nguyên nhân khiến Tề Mặc giận dữ
chỉ là do cô không chịu nói thật. Ly Tâm quyết định khai hết mọi
chuyện. Trên thực tế, Ly Tâm nghĩ việc cô làm không phải quá nghiêm
trọng. Chỉ có điều, Ly Tâm không ngờ Tề Mặc lại có phản ứng mạnh
như vậy.
"Mau nói". Thấy Ly Tâm ngoan ngoãn nghe lời, Tề Mặc hơi buông lòng
bàn tay giữ Ly Tâm.
"Người phụ nữ đó không đáng chết. Cô ta có gây hại gì đến anh đâu.
Anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy bị giết, còn tôi thì không thể". Ly
Tâm cắn môi nói nhỏ.
Tề Mặc nghe xong hơi cau mày, buông hai tay Ly Tâm, đỡ cô quay
người lại. Nhìn vẻ mặt trắng bệch đau đớn của cô, hắn lên tiếng
hỏi: "Cô dám làm trái mệnh lệnh của tôi chỉ vì một người phụ
nữ?"
Ly Tâm ngồi lên đùi Tề Mặc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn: "Đó
là sinh mạng anh hiểu không. Mạng của anh đáng giá, của người khác
cũng đáng giá. Nếu tội không đáng chết, tôi không gặp thì thôi, một
khi gặp sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
Ly Tâm bị bỏ rơi từ nhỏ nên cô biết mạng sống rất đáng quý, cần
phải biết trân trọng sinh mạng của mình và của người khác. Hành
nghề ăn trộm bao nhiêu năm nay nhưng Ly Tâm chưa từng giết người.
Đua xe nhiều năm, cô cũng chưa từng khiến ai thiệt mạng. Tuy nhiên
đối với những kẻ đáng chết, Ly Tâm tàn nhẫn hơn ai hết. Đừng nói là
đồng tình, đến nhìn cô cũng chẳng thèm nhìn nửa mắt.
Tề Mặc thấy Ly Tâm mở to mắt nhìn hắn, khóe mắt còn đọng giọt lệ,
từ người cô toát ra vẻ vừa mềm yếu vừa kiên cường. Tề Mặc bất giác
nhíu mày, hắn không có một chút thương xót với người đàn bà động
vào hắn, phạm vào kỵ húy của hắn thì đáng chết. Sinh mạng tồn tại
chỉ là vì tử vong, mạng hắn đáng giá vì bản thân hắn nỗ lực. Mạng
sống người khác hắn coi bằng con kiến thì sao nào?
Tề Mặc cất giọng đanh thép: "Dù có sai nhưng nếu có bản lĩnh thì
sai cũng thành đúng, cô không phải chết. Cô không sai nhưng cô
không có năng lực thì cũng thành sai, cô cũng đáng chết. Thế giới
này chỉ công nhận kẻ mạnh, không nhận kẻ yếu".
Thế giới của Tề mặc không có "nên hay không nên" mà chỉ có "mạnh
hay không mạnh". Từ nhỏ, hắn đã học được đạo lý, muốn tồn tại chỉ
có thể dựa vào bản thân, không thể dựa vào người khác cũng không
nên dựa vào người khác. Chưa đến mười tuổi đầu hắn đã bắt đầu giãy
giụa giữa ranh giới sống chết. Ở tuổi đó hắn đâu có đáng chết, chỉ
là thế giới vô cùng tàn khốc. Nó không vì anh không đáng chết mà
tha cho anh. Nếu anh không muốn chết, anh chỉ còn cách tự mình
tranh thủ.
Ly Tâm nheo mắt nhìn Tề Mặc. Trong đáy mắt hắn chỉ có tia lạnh lẽo
và sát khí, không có hối hận, thương tiếc hay chút tình
người.
Ly Tâm đột nhiên hiểu ra, "cá lớn nuốt cá bé" chính là quy luật của
hắc đạo, là tôn chỉ vô hình, là quy tắc bất biến từ xưa đến nay.
Giới hắc đạo phức tạp, nguy hiểm nhưng cũng gần thế giới tự nhiên
nhất. Ở đó không tồn tại sự thương hại hay đồng tình.
Hoàn cảnh sống khác sẽ hình thành nhân sinh quan khác biệt. Ly Tâm
biết Tề Mặc không sai. Tuy nhiên, quan điểm của Tề Mặc không phải
có nghĩa là quan điểm của cô. Ly Tâm biết cô không thể giải thích
rõ với Tề Mặc: "Anh có cách nghĩ của anh, tôi có suy nghĩ của tôi.
Tóm lại là trong quan niệm của tôi, không làm sai thì không đáng
chết".
Tề Mặc nhíu mày, nhìn người phụ nữ trong lòng mặt vẫn tái mét vì
đau đớn. Hắn ôm chặt thắt lưng cô, giọng nói có vẻ dịu đi một chút:
"Chỉ có lần này thôi".
Ly Tâm vốn định tranh cãi với Tề Mặc đến cùng dù hôm nay có phải
chết. Thấy Tề Mặc bỏ qua cho mình, cô nhìn Tề Mặc bằng ánh mắt ngờ
vực. Hoàng Ưng và Lập Hộ ngồi đằng trước kinh ngạc liếc nhau. Phụ
nữ chạm vào người là đại kỵ húy của Tề Mặc. Vậy mà Tề Mặc dễ dàng
tha cho Ly Tâm, chứng tỏ cô là một nhân vật đặc biệt.
• Chương 44 - Lấy công chuộc tội
Tề Mặc đặt Ly Tâm ngồi bên cạnh hắn. Ly Tâm toàn thân đau nhức,
gương mặt trắng bệch, cô tựa đầu vào vai Tề Mặc thở hổn hển.
Tề Mặc lên tiếng: "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Chỉ vì một người đàn bà, cô suýt nữa làm hỏng kế hoạch của tôi. Tôi
tuyệt đối không cho phép người của tôi phạm phải sai lầm như vậy".
Mặc dù giọng nói hắn vô cùng nghiêm khắc nhưng tay hắn nhẹ nhàng
xoa bóp quanh vết thương trên ngực Ly Tâm.
Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm biết việc làm của cô ảnh hưởng đến kế
hoạch của Tề Mặc, suýt nữa kéo hắn xuống bùn. Cô không nghĩ xa xôi
như vậy, chỉ hành động theo quán tính. Ly tâm cũng không ngờ chỉ vì
đợi cô, Tề Mặc ra tay chậm hai mươi giây, cả đám mới lâm vào hoàn
cảnh nguy hiểm, khiến Tề Mặc bị mất nhiều thuộc hạ trong cuộc đọ
sức này. Nếu Tề Mặc không nói, Ly Tâm thật sự không hiểu rốt cuộc
cô sai ở điểm nào.
Hóa ra đây mới là sai lầm mà Tề Mặc bắt Ly Tâm nhìn nhận. Việc làm
của cô gây hại cho hắn, đây mới là then chốt. Sớm biết như vậy Ly
Tâm đã không khai tuốt tuồn tuột. Cô bất giác nhíu mày, chỉ trách
bản thân không hiểu những chuyện giang hồ nên không nắm được tâm tư
của Tề Mặc. Xem ra sau này cô cần chú ý hơn mới được.
Ly Tâm tựa người vào ngực Tề Mặc, bàn tay vẫn còn run run lấy ra
chiến lợi phẩm, đưa đến trước mặt hắn: "Tôi tìm thấy cái này nên
mới chậm chứ không hoàn toàn vì người phụ nữ đó".
Tề Mặc nhìn thấy hơi cau mày. Hắn lập tức rời bàn tay khỏi eo Ly
Tâm cầm lên xem. Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lùng, hắn quay sang
hỏi Ly Tâm: "Cô tìm thấy ở đâu?"
Đám Hồng Ưng, Hoàng Ưng kinh ngạc khi nhìn vào thứ trong tay Tề
Mặc. Cái vòng tròn họ chưa thấy bao giờ nhưng cái cúc áo họ từng
gặp ở biển anh túc. Đó là vũ khí nguy hiểm mà máy dò tìm của họ
cũng không phát giác. Ly Tâm lấy được nhiều như vậy, sức sát thương
chắc chắn sẽ rất lớn.
Thấy vẻ mặt Tề Mặc không còn tức giận mà âm trầm lạnh lùng, Ly Tâm
hít một hơi rồi từ từ mở miệng: "Tôi vào phòng giám sát camera để
tìm hình ảnh có lợi cho anh. Nhìn thấy thứ này ở phòng tra tấn, tôi
mới đến đó và đem hết đi. Tôi thật sự muốn giúp anh tìm chứng cứ.
Nếu không phải vì chuyện đó, tôi cũng không làm mất thời
gian".
Câu nói của Ly Tâm có tám phần thật hai phần giả, cô tin Tề Mặc
không thể phát giác. Trên thực tế cũng vì lấy thứ công nghệ cao
này, cô mới chậm mất hai mươi giây Tề Mặc dành cho cô.
Tề Mặc cất giọng lạnh như băng: "Lắm chuyện. Tôi làm việc còn cần
sự giúp đỡ của cô? Nếu tôi không nắm chắc thì có thể làm gì?". Vừa
nói, hắn vừa đưa mấy cái cúc cho Hồng Ưng rồi một tay ôm eo Ly Tâm,
một tay từ từ xoa bóp vết thương của Ly Tâm.
Tuy ngữ khí của Tề Mặc vẫn còn nghiêm khắc nhưng vẻ mặt hắn không
còn đáng sợ như trước, Ly Tâm thở phào nhẹ nhõm. Cô trề môi: "Không
cần thì thôi". Ly Tâm biết Tề Mặc đã dám động thủ, chắc chắn hắn đã
có sách lược bảo đảm sự an toàn. Cô chỉ là tình cờ vớ được, thuận
tay vớ được mà thôi.
"Đưa cho tôi xem". Tề Mặc cau mày khi thấy Ly Tâm xoay đi xoay lại
cổ tay tím bầm của mình.
Ly Tâm liền cầm cuộn băng đưa cho Tề Mặc. Cô nói bất mãn: "Tôi thu
được ở phòng giám sát đó. Lần này, tội sống chắc cũng có thể được
miễn rồi chứ". Cảm giác Tề Mặc không còn giận mình, Ly Tâm lập tức
cao giọng thương lượng. Về điểm này không thể không công nhận khả
năng quan sát nét mặt quá xuất sắc của Ly Tâm.
Tề Mặc đưa cuộn băng cho Lập Hộ. Lập Hộ liền cắm vào vô tuyến trước
mặt. Hình ảnh hiện trên màn hình khiến mấy người đàn ông nhăn mặt.
Quả nhiên là chiến lợi phẩm không tồi.
Hoàng Ưng vỗ tay cười lớn: "Thế này càng có sức thuyết phục hơn.
Lam Bang, lần này tôi sẽ bắt các người trả giá".
Hồng Ưng quay lại nhìn Ly Tâm gật đầu: "Tốt lắm. Vụ này cô làm rất
tốt".
Nghe khẩu khí của mấy người đàn ông, Ly Tâm lập tức hiểu ra, đúng
như cô đoán, Tề Mặc muốn phản công Lam Bang. Tuy nhiên, đây không
phải là chuyện cô đáng bận tâm. Hiện tại cô chỉ quan tâm đến thái
độ của Tề Mặc. Vết thương của cô còn chưa lành hẳn, cô không muốn
bị thương thêm.
Tề Mặc chăm chú nhìn Ly Tâm, đáy mắt hắn ánh lên một tia vui mừng
hiếm thấy. Vòng tay hắn càng ôm chặt Ly Tâm. Hắn điều chỉnh lại tư
thế, để cô dựa vào người hắn một cách dễ chịu. Tề Mặc cất giọng
trầm trầm: "Lần này tôi sẽ bỏ qua, coi như cô lấy công chuộc tội.
Nhưng tuyệt đối không có lần sau. Đến lúc đó đừng trách tôi không
cảnh cáo cô".
Trong thế giới của Tề Mặc, đặc biệt là những nhà buôn vũ khí trong
tay có thứ hủy diệt cả tòa nhà cao tầng như hắn, nhiều lúc thời
gian chỉ sai lệch một giây cũng có thể tạo thành một kết quả khác.
Nếu Ly Tâm không nghe lời hắn mà cứ thích tự ý hành động, cô sẽ dễ
gặp nguy hiểm.
Như hôm nay cô chậm mất hai mươi giây, không biết làm bao nhiêu
người bỏ mạng. Ly Tâm thật sự không hiểu một mạng người quan trọng
hay nhiều mạng sống quan trọng hơn.
Ly Tâm tuy mắc sai lầm, nhưng may mà cô lấy được vật phẩm nguy
hiểm, coi như có thể cứu mạng của rất nhiều người. Do đó, Tề Mặc
mới bỏ qua cho cô.
Ly Tâm thở phào nhẹ nhõm. Chuyện tương lai để sau này hẵng tính,
bây giờ cô có thể vượt qua cửa ải này là tốt rồi. Nhưng mà mất công
sức xông pha mạo hiểm cũng chỉ nhận được một câu không truy cứu từ
Tề Mặc, Ly Tâm liền nói ấm ức: "Nhưng tôi đã bị trừng phạt rồi. Anh
nên thưởng cho tôi đi chứ". Vừa nói cô vừa giơ tay ra trước Tề
Mặc.
Thấy Tề Mặc đanh mặt, Ly Tâm vội lên tiếng: "Được rồi, tôi không
cần thưởng nữa".
Mọi người trầm mặc một lúc. Lập Hộ chăm chú theo dõi hình ảnh Ly
Tâm lấy được. Thấy người của Tề Mặc cũng xuất hiện trên đoạn băng,
Lập Hộ kinh ngạc quay sang Ly Tâm: "Cô nhìn thấy sao?"
Câu hỏi của Lập Hộ phá vỡ không khí yên tĩnh. Tề Mặc và Hồng Ưng
đều đưa mắt về phía Ly Tâm.
Ly Tâm cúi thấp đầu, cất giọng khinh thường: "Các anh muốn xâm nhập
hệ thống thì ít nhất cũng phải chọn người giỏi giỏi một chút. Bị
tôi dễ dàng phản kích như vậy, nói ra quả thật mất mặt các anh
quá".
Mọi người lại trầm mặc trong giây lát. Một lúc sau, Hồng Ưng quay
gương mặt khó coi sang Lập Hộ: "Chú cần nâng cao kỹ thuật
rồi".
Hoàng Ưng huýt sáo tán thưởng Ly Tâm: "Cao thủ".
Hồng Ưng, Hoàng Ưng, đến Lập Hộ đang lái xe cũng nhìn Ly Tâm qua
gương chiếu hậu. Ánh mắt họ lóe lên một tia hứng thú, khiến Ly Tâm
lạnh buốt sống lưng. Cô lập tức cúi thấp đầu vùi vào ngực Tề Mặc:
"Tôi chỉ biết một chút thôi. Đừng trông chờ ở tôi"
• Chương 45 - Rời khỏi Đông Nam Á
Tề Mặc cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, Ly Tâm rúc vào ngực
hắn không khác gì con chim nhỏ. Cô nàng tưởng trốn tránh là hết
chuyện, Tề Mặc bất giác nhếch môi, bàn tay hắn lại xoa nhẹ lên vết
thương trên ngực Ly Tâm. Lúc nãy do quá phẫn nộ, hắn quên cả chuyện
nên nhẹ tay một chút với Ly Tâm. Tề Mặc ra tay mạnh đến nỗi Ly Tâm
đau đớn, mặt mũi tái mét, nước mắt lưng tròng.
Tề Mặc vừa trải qua một cơn giận dữ không thể nói ra lời. Kể từ khi
ngồi lên ghế lão đại của Tề Gia, tâm trạng vui buồn dường như biến
mất khỏi con người Tề Mặc. Hắn học được cách khống chế bản thân,
hơn nữa cũng chẳng có điều gì khiến hắn cảm thấy vui buồn hay phẫn
nộ. Nhưng vừa rồi, việc Ly Tâm nói dối khiến Tề Mặc thật sự tức
giận. Vì vậy, hắn không thể khống chế trạng thái của mình. Tề Mặc
hơi nhăn mặt, lâu rồi hắn mới có cảm xúc đó.
Được Tề Mặc xoa bóp một lúc, vết thương trên ngực Ly Tâm không còn
đau như trước. Cô than thầm trong lòng, sớm biết vậy cô không bộc
lộ tài năng của mình, sửa lại đoạn băng rồi mới đưa cho bọn họ.
Không biết Tề Mặc sẽ bắt cô làm gì nữa. Cô có tài chôm chỉa, hắn
bắt cô mở khóa. Cô biết đua xe, bị ép làm tài xế của hắn. Bây giờ
Tề Mặc biết cô giỏi máy tính, hắn sẽ bắt cô làm gián điệp cũng
không biết chừng. Ly Tâm chỉ nhìn thấy một tương lai tăm tối đang
chờ đón cô.
Không khí tiếp tục trầm lặng. Trong không gian chật hẹp trên chiếc
xe ô tô thỉnh thoảng vang lên tiếng gọi điện thoại, ra lệnh này nọ.
Mấy người đàn ông vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng.
Thấy đám đàn ông không còn chú ý đến mình, Ly Tâm liền ngẩng đầu.
Cô nghe Hồng Ưng ra lệnh qua điện thoại, toàn những câu tanh mùi
máu như tiêu diệt, giết hết, nuốt trọn...Tề Mặc không nói một lời
nào, giống như chuyện cỏn con này không cần hắn phải ra mặt.
Ly Tâm hơi động đậy người, vết thương đã hết đau. Tề Mặc vẫn tiếp
tục vuốt ve ngực cô. Hồng Ưng ngồi bên cạnh quay đi chỗ khác vờ như
không nhìn thấy. Ly Tâm bất giác đỏ bừng mặt, cô giữ chặt tay Tề
Mặc nói khẽ: "Không đau nữa".
Tề Mặc nhíu mày: "Ngồi yên". Hắn không thèm để ý đến sự kháng cự
của Ly Tâm, tiếp tục xoa bóp ngực cô. Tình trạng vết thương của cô
hắn hiểu rõ hơn ai hết. Giai đoạn sau khi bị thương còn đau hơn lúc
trúng đạn, hắn có không ít kinh nghiệm trong vụ này.
Ly Tâm nghiến răng, giơ cả hai tay nắm tay Tề Mặc: "Vậy anh đổi chỗ
cho tôi, lưng tôi đau". Bị Tề Mặc giữ chặt hồi lâu, lưng cô vừa
nhức vừa mỏi.
Tề Mặc hừm một tiếng rồi bế Ly Tâm đặt sang bên cửa xe, còn hắn
ngồi vào giữa Ly Tâm và Hồng Ưng.
Ly Tâm liền thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay xoa bóp của Tề Mặc không
mang theo bất cứ tình cảm nào mà chỉ đơn thuần là massage, do đó Ly
Tâm không cảm thấy ngại ngùng. Nhiều lúc thói quen là một điều đáng
sợ. Nhìn cảnh vật bên ngoài, Ly Tâm đột nhiên sững người: "Chúng ta
đi đâu đây?"
"Sân bay". Tề Mặc trả lời lạnh nhạt.
Ly Tâm tỏ ra mừng rỡ: "Chúng ta quay về bây giờ, không cần ở lại
nơi quái quỷ này nữa?". Nghĩ đến chuyện có thể trở về nước Mỹ, Ly
Tâm thấy phấn chấn hẳn lên. Tùy Tâm có nhiều khả năng đang ở Mỹ, cô
gặp người cộng sự lần cuối ở nơi đó mà. Quay về Mỹ, cô sẽ có nhiều
cơ hội hơn ở nơi súng đạn nguy hiểm này.
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Ly Tâm, Tề Mặc cất giọng đều đều như cũ:
"Tôi không có nhiều thời gian. Lần này tôi đích thân đến, coi như
nể mặt Đông Nam Á lắm rồi, quá lãng phí thời gian của tôi".
Nghe Tề Mặc nói vậy, Ly Tâm liếc xéo hắn: "Địa bàn lớn thế anh còn
kêu tốn thời gian của anh. Đúng là lão đại có khác".
Tề Mặc vỗ nhẹ lên đầu Ly Tâm: "Ở mảnh đất này nếu buôn bán ma túy
thì còn tàm tạm, làm thứ khác cũng chẳng làm lớn được, tôi không để
vào mắt".
Ly Tâm nhăn mặt: "Thế thì tại sao anh lại muốn đoạt lấy địa bàn
này?".
Tề Mặc cất giọng lạnh lùng: "Nó vô dụng ở trong tay tôi, nhưng
không có nghĩa cũng vô dụng trong tay kẻ khác. Đối với tôi nó là
cục sắt gỉ, nhưng đối với một số người nó lại là kim cương. Thứ như
vậy để trong tay tôi vẫn tốt hơn, không cần tốn công sức cũng có
thể khống chế mạch máu của người khác".
Ly Tâm nghe nói vậy liền bĩu môi. Chuyện này quả thực nằm ngoài sự
tưởng tượng của cô. Nhìn bộ dạng Tề Mặc, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy
cô lựa chọn cuộc sống trước đây là hoàn toàn sáng suốt. Muốn làm gì
thì làm, muốn đi đâu thì đi, tự do tự tại, không cần bận tâm đến
đua tranh, địa bàn, kẻ thù.
Chỉ cần tìm ra Tùy Tâm, cô sẽ bỏ trốn đi thật xa. Dù chui rúc ở
châu Phi, cũng an toàn hơn ở bên cạnh Tề Mặc. Người này tàn ác quá,
hủy hoại bao gia tộc, bao thế lực chỉ là vì một mục đích khống chế
thế lực có khả năng uy hiếp đến mình. Ly Tâm càng hạ quyết tâm rời
xa Tề Mặc. Còn ở bên cạnh hắn, cô sẽ đi đến sự hủy diệt lúc nào
không hay.
"Không cần nghĩ. Cả đời này nếu cô không theo tôi thì chỉ còn con
đường đi theo Diêm vương". Một giọng nói lạnh lùng không có bất cứ
cảm xúc nào vang lên bên tai Ly Tâm. Nghe kỹ có thể thấy mùi nguy
hiểm trong đó.
Ly Tâm giật bắn mình. Cô tự tin bản thân tuyệt đối không để lộ suy
nghĩ trên nét mặt. Ra đời bao nhiêu năm nay, Ly Tâm học được cách
không để người khác nhìn ra suy nghĩ của mình. Tại sao Tề Mặc lại
nói câu đó? Ly Tâm ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: "Tề lão đại, tôi
không có ý gì khác".
Tề Mặc đưa tay nhấc cằm Ly Tâm: "Trò của cô không có tác dụng với
tôi. Nếu tôi còn không nhìn ra, không biết chết bao lần từ đời nào
rồi".
Ly Tâm cảm thấy toát mồ hôi lạnh. Tên Tề Mặc này rốt cuộc là người
hay là thần thánh? Ly Tâm than thầm trong lòng.
Tề Mặc nhếch mép nở nụ cười lạnh lẽo, tay vuốt nhẹ lên lưng Ly Tâm,
nói từng chữ rành rọt: "Hãy nhớ, đừng lừa dối tôi, đừng giở trò với
tôi. Bằng không, người chịu thiệt chỉ là cô mà thôi".
Ly Tâm bất giác cúi đầu. Tề Mặc quá bá đạo, nhưng cũng phải nói là
cô thể hiện quá rõ ý đồ của mình. Trước sau gì cô cũng sẽ cứu người
và ra đi. Cô còn nhiều thời gian, hắn cứ chống mắt chờ xem.
"Cho nổ tung là được rồi. Điều hết người ở biệt thự về châu Âu. Các
chú cần làm gì thì ra tay nhanh lên...". Nghe giọng nói lạnh lùng
của Hồng Ưng, Ly Tâm hơi giật mình. Cô ngẩng đầu đối diện với đôi
mắt lạnh lẽo của Tề Mặc. Ngôi biệt thự xa hoa như vậy mà nói hủy là
hủy, quá lãng phí, quá thủ đoạn. Đây chắc là thủ đoạn mà Tề Mặc
nhắc đến, tuy Ly Tâm không rõ nó có tác dụng gì.
• Chương 46 - Italy
Hết chuyện để nói, Ly Tam thả lỏng tinh thần. Cô từ từ thiếp đi
trong lòng Tề Mặc. Thấy Ly Tâm nhắm mắt thở đều đều, Tề Mặc phất
tay ra hiệu đám Hồng Ưng hạ thấp giọng nói. Tề Mặc chỉnh lại tư thế
để một khoảng trống trước ngực Ly Tâm, giúp cô có tư thế dễ chịu
trong lòng hắn.
Sân bay đèn điện sáng trưng, Tề Mặc ôm Ly Tâm đang ngủ say sưa lên
chiếc máy bay tư nhân của hắn. Chiếc máy bay lao vào màn đêm xuyên
qua đại dương, tới đích đến tiếp theo của Tề Mặc.
Roma Italy, đất nước cổ kính ở châu Âu, nơi có bề dày lịch sử và
nền văn hóa lâu đời. Ở đất nước này đếm không hết những vị anh
hùng, các khu di tích lịch sử.
Tất nhiên, đây không phải là điều Ly Tâm quan tâm. Khi cô mở mắt
nhìn cảnh vật bên ngoài xe ô tô, đầu óc bỗng cô nổ tung. Italy là
đất nước Ly Tâm quen thuộc đến nỗi cô cảm thấy giật mình thon
thót.
"Tại sao lại đến Italy?". Ngồi trong chiếc xe Cadillac dài, Ly Tâm
không thèm để ý tại sao Tề Mặc lại thích loại xe này. Cô trừng mắt
nhìn thẳng vào gương mặt vô cảm của hắn.
Tề Mặc cúi xuống, vừa vuốt tóc Ly Tâm vừa cất giọng lãnh đạm: "Cô
đi theo tôi, sẽ không ai dám làm gì cô".
Tề Mặc biết rõ Ly Tâm là người tổ chức ăn trộm đang tróc nã có
thưởng. Italy là nơi có lẽ Ly Tâm không muốn đến nhất, cũng là nơi
kỵ húy nhất. Vì vậy chẳng cần nói nhiều, Tề Mặc đưa thẳng Ly Tâm
vào trong đôi cánh của hắn. Tin chắc tổ chức ăn trộm sẽ không dám
động đến cô.
Nghe những lời kiêu ngạo của Tề Mặc, Ly Tâm đột nhiên cảm thấy yên
lòng. Dù sao người ngồi bên cạnh cô cũng là lão đại của Tề Gia khét
tiếng giang hồ. Nếu hắn không thể bảo vệ cô, thì hắn về quê cày
ruộng cho xong.
Tề Mặc thấy Ly Tâm im lặng. Tưởng cô vẫn còn lo lắng, hắn cất giọng
lạnh lùng với Hồng Ưng ngồi cạnh: "Hủy diệt nó".
Hồng Ưng vâng vâng dạ dạ. Tuy hai người không nói rõ hủy diệt cái
gì, nhưng Ly Tâm đi theo Tề Mặc đã lâu, cô lập tức hiểu ý Tề Mặc.
Ly Tâm nắm chặt cánh tay Tề Mặc: "Đừng, đừng tiêu diệt họ".
Tề Mặc liếc qua Ly Tâm cau mày. Ly Tâm trầm mặc một vài giây rồi
lên tiếng: "Những người ở đó đều lớn lên cùng tôi. Không phải ai
cũng đối xử tệ với tôi. Tôi không muốn vì tôi tất cả bị tiêu diệt.
Tề lão đại, những người gây chuyện với tôi, tôi sẽ tìm cách tính sổ
với họ. Tôi là người thù dai, nhưng người không liên quan gì đến
tôi, tôi không muốn họ bị liên lụy. Anh không cần giúp tôi ra mặt
đâu. Chuyện cỏn con này tôi có thể tự giải quyết".
Tề Mặc không đáp lời. Ly Tâm im lặng nhìn hắn rồi nở nụ cười rạng
rỡ: "Mất công tôi hành đạo bao nhiêu năm nay. Anh đừng hủy hoại
danh tiếng của tôi có được không, Tề lão đại?".
Chứng kiến bộ dạng nịnh nọt của Ly Tâm, Tề Mặc hừm một tiếng: "Sau
này xảy ra chuyện gì đừng tìm tôi đấy".
"Vâng, vâng. Việc của tôi tôi sẽ tự mình giải quyết, tuyệt đối
không phiền đến lão đại". Thấy Tề Mặc nhận lời, Ly Tâm liền mỉm
cười. Mặc dù không có tổ chức ăn trộm, số mệnh của cô sẽ khác đi,
nhưng cô đi theo con đường này, tổ chức không hẳn bạc đãi cô. Không
phải tất cả mọi người trong tổ chức đều trở mặt với cô. Ly Tâm
không có tư cách, cũng không thù hận đến nỗi phải tiêu diệt cả tổ
chức.
"Danh tiếng" Cô thì có danh tiếng gì chứ? Trên bạch đạo hay hắc
đạo?". Lập Hộ vừa lái xe vừa tươi cười nhìn Ly Tâm qua gương chiếu
hậu. Hoàng Ưng ngồi bên cạnh nghe thấy câu hỏi bất giác nhếch mép
cười. Ly Tâm chẳng ở trong giới nào cả, thế mà cô nàng còn dám lớn
tiếng.
Ly Tâm lườm Lập Hộ: "Dù sao cũng nổi tiếng hơn các anh". Dù cô
không có tên trong giới bạch đạo lẫn hắc đạo nhưng ít nhiều cô cũng
có chút danh tiếng. Nếu buộc phải nói Ly Tâm thuộc đạo nào thì cô
chọn Khôi đạo (màu xám), không trắng không đen.
Tổng kết mãi mới tìm ra đạo của mình là đạo màu xám, Ly Tâm thấy
nhụt chí hẳn. Cô tỳ tay lên vai Tề Mặc, hắn giơ tay vuốt nhẹ tóc
cô. Hành động của Tề Mặc khiến Ly Tâm có cảm giác cô giống như con
mèo bị hắn vuốt ve. Ly Tâm nói lãnh đạm: "Tôi không phải là sủng
vật".
"Tôi cũng không nuôi sủng vật". Tề Mặc đáp lạnh lùng. Cái thứ động
vật toàn thân đầy lông lá được gọi là sủng vật đó hắn cũng không có
hứng thú nuôi dưỡng.
Ngẩng đầu nhìn sắc mặt không hài lòng của Tề Mặc, Ly Tâm liền than
thầm. Cô đã sai rồi, Tề Mặc đến con người còn không muốn nuôi chứ
nói gì sủng vật. Ly Tâm liền đổi sang đề tài khác: "Lão đại, chúng
ta đi đâu đây?"
"Mafia".
"Gì cơ?". Ba chữ thốt ra từ miệng Từ Mặc khiến Ly Tâm giật bắn
người. Cô mở to mắt nhìn hắn. Ba chữ đó có thể nói bằng một ngữ khí
bình thản sao?
Chứng kiến bộ dạng kinh hoàng của Ly Tâm, Tề Mặc cau mày: "Đừng làm
ra vẻ như gặp ma thế, khiến tôi mất mặt quá".
Ly Tâm chớp chớp mắt. Hoàng Ưng ngồi trước lắc đầu: "Mafia thôi mà,
có đáng để cô kinh ngạc thế không? Chẳng qua cũng chỉ là một tổ
chức mà thôi".
Ánh mắt Tề Mặc lóe một tia tức giận, giống như bộ dạng kinh ngạc
của Ly Tâm khiến hắn thấy mất mặt. Trong khi đó, câu nói của Hoàng
Ưng thoải mái như chẳng có gì quan trọng. Ly Tâm nhăn mặt. Lẽ nào
Mafia không đáng ngạc nhiên? Là cô đã đánh giá cao đối phương hay
đánh giá quá thấp Tề Mặc?
"Bọn họ tuy có thế lực rất lớn nhưng cũng chỉ là một sự tồn tại mà
thôi. Có lẽ cô không biết, trong giới hắc đạo có nhiều thế lực, mỗi
thế lực có chỗ đứng và đầu mục riêng. Nhưng thông thường, nhà buôn
bán vũ khí là lão đại của các thế lực. Tề Gia chúng tôi lại là nhà
buôn bán vũ khí hàng đầu". Hồng Ưng lúc này mới lên tiếng giải
thích cho Ly Tâm rõ.
Ly Tâm biết Tề Mặc là lão đại hào môn đứng nhất nhì trên hắc đạo.
Có điều, cô không ngờ vị trí của Tề Mặc lại cao đến như vậy. Đây là
lần đầu tiên cô nghe nói hắc đạo có quy luật này. Ly Tâm cười hì hì
với Tề Mặc: "Có phải do các anh sản xuất vũ khí, thấy ai không vừa
mắt liền hủy diệt họ nên mới có thế lực và danh tiếng lớn như
vậy?".
Hoàng Ưng và Lập Hộ nghe xong cười ha hả. Hồng Ưng cũng mỉm cười
lắc đầu. Ly Tâm liền quay sang Tề Mặc.
Đuôi mắt Tề Mặc lộ rõ tia vui vẻ, hắn chậm rãi mở miệng: "Có thể
nói như vậy".
Ly Tâm huýt một tiếng sáo: "Hống hách thật đấy".
Hồng Ưng thấy Ly Tâm dễ dàng tin lời, nụ cười trên môi càng rộng
hơn. Tề Mặc ôm ngang người Ly Tâm, vỗ nhẹ lên lưng cô, miệng nở nụ
cười hiếm thấy. Đi theo Tề Mặc bao nhiêu năm, Hồng Ưng chưa bao giờ
thấy Tề Mặc cười tươi như vậy, Ly Tâm quả nhiên có bản lĩnh hơn
người.
• Chương 47 - Mafia
Hồng Ưng mỉm cười giải thích: "Cô tưởng chúng tôi là kẻ thống trị
trên địa cầu này chắc? Thấy ai không vừa ý là tiêu diệt người đó?
Nếu tôi không hài lòng người lãnh đạo một đất nước nào, tôi sẽ dùng
vũ khí loại trừ ông ta? Cô đừng nghĩ như vậy rồi sau này gây chuyện
đấy". Hồng Ưng vừa dứt lời, Lập Hộ và Hoàng Ưng liền cười ha
hả.
Ly Tâm trợn mắt nhìn Tề Mặc, Tề Mặc nói chậm rãi: "Nếu chướng mắt
tôi, dù hắn là người đứng đầu một nước nào đó, tôi cũng giải quyết
hắn".
Ly Tâm hết nói nổi. Với tính cách của Tề Mặc, có người gây chuyện
với hắn, hắn dám tiêu diệt người đó lắm chứ. Ly Tâm hiểu ý của Hồng
Ưng. Tề Mặc là lão đại, hắn muốn làm gì thì làm. Còn cô chỉ là tài
xế kiêm đầy tớ của lão đại, dù tức giận cũng không có bản lĩnh hủy
diệt người khác. Vì vậy, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời mà
thôi.
Mafia Ý là bang phái có lịch sử lâu đời và nổi tiếng trên thế giới.
Lúc này, Ly Tâm đi theo Tề Mặc tới một tòa lâu đài nguy nga. Tòa
lâu đài toát ra không khí nho nhã, uy nghiêm.
"Lâu rồi không gặp, Tề". Vừa đến cửa lâu đài, một người đàn ông tóc
vàng mắt xanh tươi cười bước ra chào đón. Người đàn ông trông đẹp
trai vô cùng.
Tề Mặc vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng khi người ông giang rộng hai cánh
tay đến bên hắn: "Jiaowen". Giọng nói hắn lãnh đạm, chứa hàm ý cảnh
cáo.
Jiaowen lúc này ở ngay trước mặt Tề Mặc, nhún vai nói với vẻ không
hài lòng: "Tề chẳng có tình người gì cả. Bạn bè lâu rồi không gặp
mà không nhiệt tình chút nào".
Nghe câu này, Ly Tâm bất giác nhíu mày. Tề Mặc cũng có bạn? Đây là
chuyện quá bất bình thường. Cô liền đưa mắt quan sát người đàn ông
tên Jiaowen.
Jiaowen ngay từ đầu đã phát hiện ra cô gái đi cùng Tề Mặc. Lúc này,
anh ta nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt hiếu kỳ. Jiaowen liếc qua Tề Mặc
rồi đi về phía Ly Tâm: "Người đẹp ở đâu ra vậy?". Vừa nói, anh ta
vừa giơ hai tay chuẩn bị ôm Ly Tâm theo phép lịch sự.
Thấy Jiaowen có vẻ nhiệt tình, gương mặt lại rất đẹp trai, Ly Tâm
cũng giơ tay định đáp lễ anh ta. Tề Mặc thấy vậy tối sầm mặt, kéo
mạnh Ly Tâm về bên mình rồi đi thẳng vào trong tòa lâu đài. Ly Tâm
đã quen với cử chỉ này của Tề Mặc, cô liền bước theo hắn mà không
có bất cứ phản ứng nào.
Hành động của Tề Mặc khiến Jiaowen vô cùng kinh ngạc. Anh ta sững
sờ nhìn Tề Mặc ôm eo Ly Tâm bước đi. Quay sang Hồng Ưng vừa đi tới,
Jiaowen hỏi nhỏ: "Tôi có phải bị hoa mắt không?"
Hồng Ưng mỉm cười: "Wen lão đại, thị lực của anh rất tốt". Vừa nói,
Hồng Ưng cùng Hoàng Ưng đi theo Tề Mặc.
Jiaowen đứng ở cửa lâu đài nhìn theo bóng Tề Mặc một lúc mới định
thần trở lại. Anh ta ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó lắc đầu lẩm
bẩm: "Dù đao kiếm bay từ trên trời xuống cũng không kinh ngạc bằng
cảnh mình vừa nhìn thấy. Oh my god!"
Ngồi ở phòng khách rộng lớn trang hoàng lộng lẫy, Ly Tâm chăm chú
quan sát Jiaowen. Anh ta cũng không rời mắt khỏi cô, ánh mắt vẫn
chưa hết ngạc nhiên. Lão đại của Mafia Italy vang danh thiên hạ lại
là một người đàn ông đẹp trai nhiệt tình, trông có vẻ giống playboy
hơn. Thế đạo hình như thay đổi rồi, anh chàng Jiaowen này không hề
giống lão đại hắc bang, đúng là chẳng có sức thuyết phục một chút
nào.
"Jiaowen, tôi không bận tâm đến việc móc mắt anh đâu đấy". Thấy
Jiaowen cứ nhìn Ly Tâm mãi, Tề Mặc lên tiếng cảnh cáo.
Jiaowen cười ha hả rồi đảo mắt về phía Tề Mặc. Anh ta tựa người vào
ghế sofa một cách thoải mái: "Tề, cô gái nhỏ của anh cũng đang nhìn
tôi đấy".
Bàn tay Tề Mặc ôm eo Ly Tâm lập tức siết mạnh. Ly Tâm liền quay
sang Tề Mặc. Tề Mặc cất giọng vô cảm: "Cô ấy nghi ngờ thân phận của
anh". Không cần nhìn, Tề Mặc cũng biết ánh mắt Ly Tâm quan sát
Jiaowen có ý nghĩa như thế nào.
Jiaowen lạnh lùng trừng mắt với Tề Mặc: "Tề, chỉ có anh mới dám nói
thẳng như vậy".
Jiaowen có diện mạo tuấn tú dịu dàng, trông giống một công tử nhà
giàu điển hình và hoàn toàn không có khí chất của trùm hắc bang.
Nói anh ta là công tử giàu có chắc ai cũng sẽ tin. Nếu nói anh ta
là lão đại của tổ chức Mafia Italy, thì mười người nghe đến mười
một người sẽ không tin. Tất nhiên là đối với những người biết rõ
lai lịch của Jiaowen như đám Tề Mặc, Jiaowen không phải là loài cừu
hiền lành mà là loài sói thâm hiểm và tàn độc nhất.
Do đó khi nghe Tề Mặc giải thích, Jiaowen không tỏ ra tức giận, mà
nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt thách thức. Ly Tâm thấy vậy liền nhíu mày,
không lên tiếng cũng không thèm để ý đến Jiaowen. Cô vừa quan sát
phòng khách bài trí sang trọng vừa nhấm nháp bánh ngọt và hoa quả
trên bàn. Đói chết đi được, đi từ Đông Nam Á đến châu Âu không được
ăn uống tử tế, bụng Ly Tâm kêu gào từ lâu. Ăn uống quan trọng hơn
ông trời, ai thèm để ý cừu hay sói ở trước mặt.
Thấy Ly Tâm không để ý đến mình mà chỉ tập trung ăn đồ của cô, thần
sắc bình thường như không thể bình thường hơn, giống như cô đang ở
vườn hoa sau nhà, Jiaowen hơi cau mày. Ly Tâm đúng là to gan thật,
đât là lần đầu tiên Jiaowen gặp người tùy ý như vậy ở trên lãnh địa
của anh ta.
Tề Mặc buông tay khỏi người Ly Tâm, để mặc Ly Tâm ăn bánh và hoa
quả. Đồ ăn này không có hại cho sức khỏe, ăn nhiều một chút cũng
không sao. Tề Mặc quay sang Jiaowen, cất giọng lạnh lùng: "Có
chuyện gì gọi tôi đến đây? Anh không thể xử lý?". Việc Jiaowen
không thể giải quyết, có thể tưởng tượng khó khăn đến mức
nào.
Ánh mắt Jiaowen lộ vẻ khác lạ khi thấy Tề Mặc đi thẳng vào vấn đề
ngay trước mặt Ly Tâm. Anh ta trầm ngâm nhìn chiếc đồng hồ cát:
"Không phải không thể xử lý, mà là tôi không tiện ra mặt".
Tề Mặc im lặng đợi Jiaowen nói tiếp. Jiaowen hắng một tiếng: "Ba
ngày trước, lô vũ khí chúng tôi chuẩn bị đưa đi Trung Đông xảy ra
chuyện, bị người khác tráo đổi. Hiện tại, phía Trung Đông đang cần
gấp, mà trong kho của tôi bây giờ chỉ còn lại hàng loại hai".
Tề Mặc trầm ngâm tựa người vào ghế sofa, vắt chéo hai chân rồi cầm
ly rượu xoay xoay. Hắn chậm rãi nhả từng chữ một: "Là người
nào?"
"Feiyusi Madam, cũng chính là mẫu thân đại nhân của tôi", Jiaowen
nhếch mép cười. Hắn nói với Tề Mặc bằng một ngữ điệu vô cùng băng
giá: "Trong ngày hôm nay, chúng tôi buộc phải xuất hàng đi Trung
Đông. Lô hàng trước đó tôi hoàn toàn không có manh mối. Mẹ tôi làm
vụ này tương đối đẹp".
• Chương 48 - Hợp tác
Hồng Ưng, Hoàng Ưng và Lập Hộ đứng sau Tề Mặc đưa mắt nhìn nhau.
Jiaowen và mẹ của anh ta là Feiyusi đều có thế lực tương đương
trong giới mafia. Việc hai người thủy hỏa không hợp chẳng còn là
điều bí mật trên chốn giang hồ. Tuy nhiên, Feiyusi thực sự ngu muội
khi động đến Tề Gia.
Jiaowen cất giọng đều đều nói rõ tình hình. Tề Mặc ngồi im lặng,
thỉnh thoảng hắn gõ gõ ngón tay lên ly rượu. Jiaowen hợp tác với Tề
Mặc nhiều năm, biết động tác này có nghĩa Tề Mặc đang tức giận. Một
khi Tề Mặc tức giận, đối phương bất kể là ai đều không được yên
lành. Lần này lại do anh ta để xảy ra sơ suất, Jiaowen vội lên
tiếng: "Tề, anh hãy phụ trách giải quyết. Anh cần gì tôi sẽ cung
cấp toàn bộ cho anh. Toàn bộ lợi nhuận của chuyến hàng này cũng sẽ
thuộc về anh".
Jiaowen có bước nhượng bộ lớn. Anh ta chịu trách nhiệm cung cấp mọi
nhân lực trong vụ này, đồng nghĩa với việc Tề Mặc không phải sử
dụng người của hắn. Trong khi đó, trị giá lô hàng giao dịch với
Trung Đông là vô cùng lớn, lợi nhuận có thể nói là trên trời, mua
đứt mấy quốc gia nhỏ ở châu Phi cũng không thành vấn đề. Nghe
Jiaowen tự nguyện nhượng bộ, Hồng Ưng nhíu mày im lặng quan sát
Jiaowen.
Jiaowen nhếch mép nở nụ cười cuốn hút, nhưng đôi mắt anh ta ánh lên
tia tàn nhẫn: "Không, tôi nhường hết lợi nhuận của tôi chỉ với mục
đích muốn xin lỗi Tề. Còn Feiyusi động đến lão đại Tề Gia, là bà ấy
phạm sai lầm nghiêm trọng. Tề, tôi nghĩ một tổ chức mafia thống
nhất sẽ là đối tác làm ăn tốt hơn".
Mặc dù Jiaowen không nói rõ nhưng ý tứ của anh ta ai nghe cũng
hiểu. Ly Tâm đang mải nhét đồ ăn vào bụng cũng cúi đầu bĩu môi thừa
nhận, người đàn ông này thâm hiểm thật.
"Hàng xuất đi chưa?". Tề Mặc dường như không bận tâm lắm đến vấn đề
Feiyusi.
Jiaowen gật đầu: "Hàng xuất sáng nay, mất khoảng mười ngày mới đến
Trung Đông".
Tề Mặc trầm ngâm một lúc rồi ôm Ly Tâm đứng dậy: "Tôi cần biết mọi
tin tức về Feiyusi. Hãy bố trí cho tôi một số thuộc hạ giỏi nhất.
Còn anh hãy đợi lệnh bất cứ lúc nào". Nói xong, Tề Mặc liền quay
người đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng khách, đám Tề Mặc đi thẳng về phòng nghỉ sang trọng
Jiaowen đã chuẩn bị từ trước. Ly Tâm liếc nhìn xung quanh không
thấy bóng dáng người của Jiaowen, cô lại đảo mắt về phía Tề
Mặc.
"Muốn nói gì thì nói đi". Thấy bộ dạng ngập ngừng của Ly Tâm, Tề
Mặc liền mở miệng.
Ly Tâm bóp trán: "Tại sao anh lại giúp Jiaowen? Một băng đảng Mafia
thống nhất cũng không hẳn là tốt".
Ly Tâm vừa dứt lời, đám Hồng Ưng, Hoàng Ưng liền quay về phía cô.
Ly Tâm nhún vai: "Thôi, coi như tôi chưa nói gì". Nói xong cô đi
theo Tề Mặc về phòng của hắn, cũng là phòng của cô.
Mặc dù không phải là người của hắc đạo nhưng Ly Tâm hiểu rõ, bất cứ
một thế lực nào lúc chia năm xẻ bảy đều không đáng bận tâm, một khi
thống nhất sẽ trở thành sự uy hiếp lớn. Ly Tâm biết điều này do cô
thích nghiên cứu lịch sử Trung Quốc. Người ngồi ở vị trí cao như Tề
Mặc phải hiểu rõ đạo lý này mới đúng. Bây giờ chỉ là đối tác, sau
này đôi cánh cứng lên rất có thể trở thành địch thủ. Vậy mà thái độ
của Tề Mặc có vẻ quyết đoán. Ly Tâm không phải có ý nhắc nhở Tề
Mặc, mà cô hiếu kỳ, muốn biết tại sao Tề Mặc lại đồng ý giúp
Jiaowen?
Căn phòng ngủ của Ly Tâm được bài trí theo phong cách lãng mạn của
Italy. Ly Tâm bất giác nhíu mày, có thể thấy phong cách này ngay
tại hang ổ của Mafia, nằm mơ cô cũng không thể tưởng tượng
ra.
Tuy nhiên, ở trên chiếc bàn xa hoa đặt một khẩu súng, khiến Ly Tâm
nhìn ngay ra mùi vị của nơi này. Cô có thể phân biệt súng thật hay
giả. Dùng súng làm vật trang trí chứng tỏ một phong cách khác
thường của mafia.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay đồ ngủ, Ly Tâm lên chiếc giường lớn
mềm mại đánh một giấc ngon lành. Hiếm khi có dịp Tề Mặc không bắt
cô hầu hạ, cô phải tranh thủ ngủ cho đã.
"Ôi". Ly Tâm trong giấc mơ cảm thấy toàn thân bị đè nặng không thể
nhúc nhích, giống như bị một ngọn núi đè lên người. Ly Tâm nửa tỉnh
nửa mê hé mắt. Cô bị Tề Mặc ôm chặt đi ngủ quen rồi. Kiểu này ngoài
Tề Mặc không còn ai khác, ôi nặng quá.
Tề Mặc nằm gối đầu bên cạnh mặt Ly Tâm, một cánh tay hắn vắt ngang
qua ngực cô, chân hắn đè lên hai đùi Ly Tâm. Ly Tâm lườm Tề Mặc, cô
trở thành gối ôm của hắn, không được tự do động đậy, thân phận quả
là đáng thương.
Ly Tâm nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp. Một giọng nói trầm thấp lạnh
lùng đột nhiên vang lên bên tai cô: "Jiaowen và tôi quen nhau từ
lúc 11 tuổi. Anh ta là đại thiếu gia của Mafia, còn tôi là con
riêng của Tề Gia. Chúng tôi cùng nhau trải qua một số biến cố.
Trong nhiều năm nay, Jiaowen từng cứu mạng tôi, cũng giúp tôi rất
nhiều. Tôi có thể ngồi ở vị trí của ngày hôm nay, Jiaowen có công
không nhỏ".
Ly Tâm lập tức mở to mắt, quay sang nhìn gương mặt không một chút
biểu cảm của Tề Mặc. Hắn đang nhắm mắt như vừa rồi không phải hắn
mở miệng. Chỉ bằng vài câu đơn giản, Tề Mặc thú nhận mối quan hệ
giữa hắn và Jiaowen, đồng thời cho biết lý do tại sao hắn lại giúp
Jiaowen. Hắn vừa giải thích với cô sao?
Ly Tâm chớp chớp mắt quan sát Tề Mặc. Cô chưa bao giờ nghĩ hắn chỉ
là con riêng. Con riêng của Tề Gia sao có thể ngồi lên vị trí cao
nhất? Ngắm nhìn ngũ quan cương nghị và rắn rỏi như gang thép của Tề
Mặc, Ly Tâm đột nhiên hiểu ra, tại sao hắn lại lạnh lùng, tàn nhẫn
và vô tình đến như vậy. Trong một gia tộc có lịch sử cả trăm năm
như Tề Gia, muốn đứng trên cao phải trả một cái giá người bình
thường không thể tưởng tượng nổi. Với thân phận của Tề Mặc, hắn
càng phải bỏ ra gấp mấy lần người khác.
Ly Tâm không khỏi cảm thán trong lòng, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến
mất. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ ở sau lưng Tề Mặc. Lúc này màn đêm
đã buông xuống, trời tối đen kịt. Bụng Ly Tâm đột nhiên kêu ùng ục,
Ly Tâm lập tức cảm thấy cô đói sắp chết đến nơi.
Ly Tâm lay người Tề Mặc: "Tôi đói quá".
Không có động tĩnh, Ly Tâm nhíu mày, động đậy chân tay định đẩy Tề
Mặc ra nhưng cô vẫn không thể nhúc nhích. Ly Tâm gồng hết sức mình
nhưng vẫn hoàn toàn vô dụng. Cô liền cất lớn tiếng với một giọng
đầy bất mãn: "Tôi đói rồi, muốn ăn cơm".
• Chương 49 - Dịp tự do hiếm có
"Đã qua giờ ăn rồi". Tề Mặc cất giọng lạnh lùng, điều chỉnh tư thế
nằm ôm chặt Ly Tâm vào lòng.
Ly Tâm bất mãn càng giãy giụa mạnh, bị Tề Mặc cảnh cáo: "Đừng động
đậy". Hắn khóa người Ly Tâm trong đôi cánh tay cứng như thép của
hắn.
Ly Tâm phản kháng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng như vẫn vô hiệu, cô
lại càng cảm thấy đói hơn. Thấy Tề Mặc nhắm mắt như không có chuyện
gì xảy ra, Ly Tâm than thầm trong lòng, số cô đen đủi gặp phải tên
ma vương này, đến cơm cũng không cho ăn. Không, Tề Mặc không phải
là ma vương mà là Châu Vát Bì, kẻ bóc lột sức lao động nhân dân còn
không cho ăn uống tử tế (PS: Châu Vát Bì là địa chủ ác bá trong tác
phẩm "Nửa đêm gà gáy" của nhà văn Cao Ngọc Bảo, một nhân vật phản
diện điển hình).
Ly Tâm dần thiếp đi trong cơn đói bụng. Lúc tỉnh lại, Ly Tâm cảm
thấy toàn thân hơi lạnh, người nằm bên cạnh đã mất dạng. Ly Tâm
liền ngồi dậy. Bên ngoài, trời vẫn còn tối, Tề Mặc đã không thấy
bóng dáng từ lâu.
Kể từ khi gặp Tề Mặc, đây là lần đầu tiên hắn bỏ đi trong lúc cô
vẫn đang yên giấc. Thấy khay đồ ăn vẫn còn nóng hổi đặt ở bên cạnh
giường, Ly Tâm bất giác nhíu mày. Đây là gì vậy?
Sáng sớm hôm sau, Ly Tâm vừa ra khỏi phòng, gặp Jiaowen vừa vặn đi
tới. Anh ta nở nụ cười rạng rỡ: "Cô gái xinh đẹp, tỉnh rồi
à?"
Mới sáng sớm đã gặp mỹ nam, tuy Ly Tâm không phải sắc nữ nhưng
người đẹp ai chẳng thích, cô liền gật đầu với Jiaowen: "Lẽ nào anh
không nhìn ra sao?"
Jiaowen mỉm cười, giơ tay làm động tác mời Ly Tâm: "Bữa sáng đã
chuẩn bị xong rồi, mời người đẹp".
"Tôi tên là Ly Tâm". Ly Tâm không thích Jiaowen gọi cô là "cô gái
xinh đẹp". Thấy Ly Tâm đi thẳng về phía nhà ăn mà không để ý đến
mình, Jiaowen hơi nhếch mép. Rất hiếm có người phụ nữ không động
lòng trước diện mạo của anh ta.
"Tề lão đại đi đâu rồi?". Nhìn bát tổ yến trước mặt, Ly Tâm nhăn
nhó hỏi Jiaowen.
Jiaowen cười cười: "Hôm qua cô cũng có mặt còn gì?" Lẽ nào cuộc nói
chuyện của bọn họ còn không rõ ràng sao?
Câu trả lời của Jiaowen nằm trong định liệu cũng nằm ngoài dự tính
của Ly Tâm. Ly Tâm biết đám Tề mặc đi tìm lô vũ khí bị đánh tráo.
Nhưng cô thấy lạ làTề Mặc không đưa cô đi theo.
"Feiyusi không phải là người đơn giản. Vụ này tương đối nguy hiểm.
Cô mới bị thương cách đây không lâu, ở lại đây sẽ tốt hơn. Ly Tâm,
mấy ngày này tôi sẽ làm sứ giả hộ giá của cô. Cô muốn đi đâu hãy
nói cho tôi biết".
Nhìn vẻ mặt thoải mái của Jiaowen, Ly Tâm nửa vực nửa ngờ: "Ý của
anh là mấy ngày này Tề lão đại không ở đây, tôi cũng không cần đi
theo anh ta?"
Thấy bộ dạng nghiêm túc của Ly Tâm, Jiaowen cười cười gật đầu: "Tất
nhiên, cô được tự do mấy trong mấy ngày".
"Tốt quá, tôi muốn đi thăm Hắc lao". Ly Tâm lập tức đưa ra đề
xuất.
Jiaowen nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt khó hiểu: "Cô đi Hắc lao làm gì?
Nơi đó có gì đáng xem chứ?" Hắc lao là trại tập trung của
Mafia.
"Anh hãy nói cho tôi biết, anh có đưa tôi đi hay không?", Ly Tâm
cau mày. Tề Mặc nắm được điểm yếu của cô nên cô buộc phải nghe lời
hắn. Người khác còn lâu Ly Tâm mới nể mặt.
"Không đưa". Thấy thái độ của Ly Tâm có vẻ kiên quyết, Jiaowen lập
tức đáp lời. Trại tập trung nằm ở tận châu Phi, đang yên đang lành
tự nhiên đến đó làm gì. Hơn nữa bây giờ anh ta còn có việc quan
trọng cần giải quyết.
Ly Tâm nhíu mày: "Ok. Thế còn nơi nào không được phép đi, anh nói
rõ một lần cho tôi biết".
"Cô không ăn sáng hả? Tôi nhớ có người nửa đêm nửa hôm còn kêu nhà
bếp đi làm đồ ăn đấy". Jiaowen nhìn Ly Tâm bằng ánh mắt mờ
ám.
Ly Tâm lườm Jiaowen. Con người này nhìn ngang nhìn dọc cũng chẳng
phát hiện ra anh ta là lão đại. Lão đại gì mà nhiều chuyện thế
không biết. Tề Mặc vẫn tốt hơn, chỉ nói những lời cần thiết. Ly Tâm
liền đứng dậy: "Anh không phải là Tề Mặc, anh không quản nổi tôi".
Vừa nói, cô vừa đi ra ngoài.
Bên ngoài đỗ một chiếc xe Ferrari mui trần màu bạc, loại xe Ly Tâm
thích nhất. Thấy Jiaowen ngồi ở ghế lái, Ly Tâm không nói một lời,
mở cửa xe đẩy anh ta sang ghế phụ. Sau đó, cô ngồi vào vị trí lái
xe, nhấn ga. Chiếc Ferrari lao vụt đi như một cơn gió.
"Kỹ thuật không tồi". Jiaowen huýt sáo tán thưởng khi nhìn xuống
đồng hồ tốc độ chỉ đến con số hai trăm. Mái tóc dài của Ly Tâm bay
bay trong gió trông rất cuốn hút.
"Vậy sao?". Ly Tâm vừa hỏi vừa đạp mạnh chân, chiếc xe tiếp tục
tăng tốc vượt qua những xe ô tô khác đang lao nhanh trên đường. Sự
xuất hiện của chiếc Ferrari gây hứng thú cho những người lái xe. Họ
cũng tăng tốc độ rượt đuổi xe của Ly Tâm.
"Muốn đua với tôi hả?". Ly Tâm phóng xe với tốc độ cao nhất. Trên
đường cao tốc diễn ra cuộc đua xe gay cấn. Ly Tâm lượn xe như cá
bơi lội. Cô linh hoạt lạng bên này, lách bên kia, để lại đằng sau
tiếng mắng chửi và tiếng phanh gấp xe.
Nhìn mấy chiếc xe đuổi theo đằng sau bị bỏ lại một quãng xa, Ly Tâm
hưng phấn đập mạnh nắm đấm vào còi xe và hét lớn: "Quá đã". Bị Tề
Mặc đàn áp một thời gian dài, cuối cùng Ly Tâm mới có dịp xả hơi.
Cô đột nhiên cảm thấy trời cao đất rộng, tất cả đều hoàn hảo.
"Tuyệt, tuyệt quá". Jiaowen nãy giờ ngồi im lặng thưởng thức trò
đua xe cất giọng thán thưởng Ly Tâm. Gương mặt anh ta lộ vẻ hưng
phấn không kém. Kỹ thuật lái xe của cô gái bên cạnh thật đáng khâm
phục.
"Quá khen". Ly Tâm phanh gấp xe rồi rời khỏi đường cao tốc, lái xe
xuống một con đường nhỏ. Thấy Ly Tâm không hề tỏ ra do dự, Jiaowen
bất giác nhíu mày: "Xem ra cô chẳng cần tôi làm hướng dẫn. Hình như
cô còn thông thuộc nơi này hơn cả tôi".
"Tất nhiên rồi". Sống ở nơi này mười mấy năm, Ly Tâm tuy chủ yếu bỏ
thời gian vào việc tập luyện nhưng cô tìm hiểu không ít về thành
phố này.
Ly Tâm rẽ trái rẽ phải vài lượt rồi đi về một bên phố và đỗ xe,
quen thuộc đến mức như cô đang trên đường về nhà. Jiaowen thấy vậy
không nói một lời, chỉ tươi cười đi theo Ly Tâm.
Ly Tâm dừng lại ở một quán bày bán quần áo rẻ tiền. Cô mua một
chiếc áo sơmi rộng thùng thình ba mươi hai đồng, trên in hình đầu
lâu đáng sợ. Ly Tâm còn chọn một chiếc quần jeans có giá năm mươi
đồng trên trang trí đầy dây xích hầm hố và một đôi giày rách giá
mười tám đồng.
Chứng kiến bộ dạng của Ly Tâm sau khi thay đồ, Jiaowen cười không
nổi mà khóc cũng không xong. Jiaowen từ đầu đến chân toàn đồ hiệu,
đứng bên cạnh Ly Tâm với phong cách thời trang cái bang tạo thành
hình ảnh tương phản đặc biệt.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!