Chap 6:
Chợp mắt được đúng 15 phút, Nhi, Mai bé và Quyên đã có mặt đông đủ. Vậy là tôi lại phải buộc bị dựng dậy để đi ăn sáng cùng cả nhóm.
Đi được nửa đường, Mai Bé chợt khựng lại, rồi nhăn nhó.
- Có ai muốn đi vệ sinh không?
Nghe cái câu hỏi này hàm ý quen quen, đại loại như là :”Ai có thể đi vệ sinh với em thì đúng hơn”. Bụng thì chưa có cái gì vào thì lấy đâu ra chất mà xuất ra? Vậy nên, tất cả đều giả vờ tảng lờ.
Thấy vậy, Mai Bé liền tóm chặt lấy tay tôi, vùng vằng.
- Chị Mai! Đi với em! Hằng ngày thận chị yếu lắm cơ mà!
- Cái con này! Đi vệ sinh mà cũng phải rủ! - Bị ép quá đáng, tôi đành phải miễn cưỡng nhận lời.
- Hi hi! Đi với em rồi lần sau chị “buồn” em cũng sẽ cùng đi với chị cho “vui” mà! - Mai Bé hí hửng lon ton tiến về phía phòng về sinh của giáo viên, mặc kệ cái biển “cấm sinh viên vào đây” treo thù lù ngay ngoài cửa.
Trong lúc chờ Mai Bé, tôi đứng ở ngoài, tát nước lạnh buốt lên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt cho tỉnh ngủ. Bỗng, cái Mai đã xuất hiện ở đằng sau lưng từ lúc nào.
- Ơ! Hôm nay chị không make up à?
- Ừ. Đi vội chẳng kịp make up nữa. Híc!
Úp tay lên hai bầu má của mình, tôi chợt nhận ra trong gương hôm nay trông mình nhợt nhạt rõ ràng.
- Nhưng mà không kẻ mắt nhìn chị xinh hơn đấy! Thôi lần sau cứ mặt mộc đi học đi. Không cần phải trang điểm đâu.
- Điêu thế? Make xinh hơn chứ? Làm gì có chuyện ngược đời thế?
- Ơ… Em nói thật! Để thế này nhìn chị trẻ hơn hẳn mà. Không tin tí nữa hỏi mọi người mà xem.
Vậy là lúc đi ra quán bún quen thuộc, vấn đề này lại một lần nữa được Mai Bé lôi ra mổ xẻ. Mặc cho tôi không ngừng phản bác một cách yếu ớt thì mọi người vẫn hùa vào ủng hộ ý kiến của Mai Bé. Thật ra được khen là mặt mộc xinh hơn không phải là không thấy sướng, nhưng mà dù sao thì nó vẫn thấy cay ở chỗ là :”Thế hóa ra mình trang điểm cũng không có khá hơn à?”.
- Mai Mai! Làm một kiểu ảnh với em! - Lôi điện thoại ra, Mai Bé lại đòi chụp với mỗi người một bức để còn check-in.
- Thôi thôi, hôm nay đang mặt mộc, xấu lắm không chụp đâu!
- Đi mà! Chụp cả em! Nhi, Quyên, Hiền, chụp hết rồi thiếu mỗi chị thôi!
Thấy Mai Bé cứ nhì nhằng, thế là tôi đành phải ngó mặt vào, làm mặt khỉ.
- Ui… Nhưng mà công nhận mặt mộc chụp lên không xinh bằng khi make up đâu chị ạ!
- Thấy chưa? Chị đã bảo rồi mà!
- À thế thôi! Mình chụp tay đi.
- Chụp tay làm gì?
- Thì F.A sưởi ấm cho nhau?
Nghe Mai Bé nói cũng có lý, dù sao thì tôi cũng đang là một cô nàng độc thân cần sưởi ấm thật. Vậy là hai đứa lại hí hoáy nắm tay nhau. Đôi tay tôi to và chai sần vì làm lụng vất vả, cộng thêm việc tập võ từ bé nên nhìn chẳng khác gì tay của một chàng trai đang nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ xinh xắn của Mai Bé. Đâu đó, trong trí nhớ tôi bỗng vang lên một câu nói quen thuộc từ người đàn ông mà tôi từng yêu thương nhất: "Đừng tự ti, vì đôi tay này là đôi tay của người con gái chăm chỉ. Vậy nên anh rất trân trọng đôi bàn tay này!”.
Sau khi chụp ảnh xong, bức ảnh lập tức được đăng lên facebook của cả hai đứa với hai status riêng biệt.
Mai Bé: Cần một người nắm lấy bàn tay cô đơn này!
Tôi: Tay em đây… Ấm thế này… Sao không ai nắm lấy…
Hình ảnh lập tức nhận được ồ ạt like của các bạn trẻ F.A, nhưng người đầu tiên comment thì lại là cái Quyên.
- Ôi hai con điên chụp ảnh nắm tay nhau rồi tự sướng! Ha ha ha!
Chỉ một phút sau, comment duy nhất được mọi người like đã lập tức bị xóa trong tích tắc.
Ba đứa ngồi ăn bún mà lườm nhau nổ bát đũa, nhưng mâu thuẫn cũng không kéo dài quá lâu khi mà ngay sau đó, tất cả đều tập trung vào câu chuyện của Nhi sau khi đi nghỉ mát về. Hậm hực vào album ảnh, tìm lại bức hình mà hôm trước con em gái send cho mình, Nhi cay cú giơ lên cho mấy đứa xem. Trên điện thoại là hình ảnh người yêu của Nhi đang vòng tay ôm lấy một đứa con gái nào đó, xét về nhan sắc thì có phần “khiêm tốn” hơn Nhi rất nhiều. Bên cạnh đó còn khá nhiều hình ảnh thân mật giữa họ trong album trên facebook nữa.
Tôi trố mắt, há hốc mồm hét lên.
- Ôi trời ơi! Người yêu bà đúng không? Sao bà có cái ảnh này thế?
Hạ điện thoại xuống, Nhi bắt đầu tức tối kể lại câu chuyện của mình sau khi đi nghỉ mát về. Đó là một kì nghỉ mật ngọt và ngập tràn trong hạnh phúc. Cho đến hai ngày trước, khi nó vừa mới trở về Hà Nội. Ngay khi biết tin, cô em gái chơi thân liền gọi cho Nhi ra café, rồi truy cập vào facebook, cho Nhi thấy tấm ảnh này trên tường của anh người yêu mới quen hai tháng. Càng rõ ràng là lừa đảo hơn khi anh ta nói rằng mình không dùng facebook. Thì ra tất cả là hòng để che đậy đi sự thật này. Choáng thay cho Nhi, tôi xuýt xoa.
- Eo ơi! Lúc đấy chắc bà phải sock lắm nhỉ? Thế bà đã chia tay với nó chưa?
Đáp lại vẻ lo lắng của Mai là gương mặt cực kì bình thản và có phần nham hiểm của Nhi, con bé cười khẩy.
- Chia tay là chia tay thế nào? Lúc đó tôi cũng sock lắm, nhưng mà vì chưa quá yêu nên tôi chỉ bị choáng có năm phút thôi. Sau đó thì cùng con em nghĩ cách trả thù luôn!
- Bà định trả thù như thế nào? Dù sao thì nó cũng có người yêu rồi. Mình cũng chẳng làm gì được nó. - Quyên chêm vào.
- Hơi nhầm! Tưởng lợi dụng tao xong là tao cho qua luôn được á? Xin lỗi đi! Tao sẽ vẫn giả vờ yêu thằng này, coi như không biết gì cả. Rồi dần dần phá hoại mối quan hệ của nó. Cho nó biết thế nào là chăn rau. Nhé!
……
Sau khi nghe hết vụ lừa đảo của Nhi, thật sự lòng tin trong tôi về cánh đàn ông vốn đã không nhiều nay lại càng sa sút trầm trọng. Nghĩ đến anh, tôi lại chợt cảm thấy lo lắng, có khi mình cũng đang bị chăn dắt mà thôi. Phải thật cẩn thận.
Một mình lặng lẽ với những suy tư, tôi chợt cảm thấy tủi thân vô cùng. Chưa bao giờ tôi phải chủ động theo đuổi bất kì một ai như thế này. Đứa con gái như tôi… đâu phải bất tài xấu xí. Kể cho Nhi và Quyên nghe, đứa nào cũng khuyên can vì cảm thấy làm như thế thật mất giá, nhưng riêng Hiền thì lại khuyên ngược lại. Thật ra, đối với cô nàng Song Ngư đa cảm, luôn bị chi phối trong chính những suy nghĩ phức tạp mà mình tự tạo ra, chỉ cần một người ủng hộ ý nghĩ trái chiều của tôi, tôi sẽ lập tức gật gù làm theo. Hiền chính là người ủng hộ ý kiến trái chiều của tôi trong trường hợp tréo nghoe này.
Nhưng thật sự, đã không dưới một lần tôi trộm nghĩ: "Nếu cũng có tình cảm với mình thì tại sao anh ta lại không hề chủ động nhắn tin hỏi thăm đến một lần?”.
Trở về nhà, bật máy tính lên và vào facebook như một thói quen, lướt chầm chậm trên newfeed, chợt thấy nhói lòng khi đập vào mắt mình là một dòng status như đang đâm trúng tim đen.
“Nếu một người con trai thật sự thích bạn thì dù họ có bận rộn đến đâu, họ vẫn sẽ dành thời gian để nhắn tin cho bạn.”
Một chút tủi thân chợt len lên trong lòng cô bé vốn có cái tôi cao vời vợi. Vậy là hôm nay tôi quyết định tạm thời không nhắn tin cho anh ta nữa.
……………
Tối hôm đó bố lại đi tập thể dục, kể từ ngày ông đi Hàn Quốc về, ông suốt ngày đi tập thể dục ở ngoài công viên vào giờ ăn cơm, tậm chí còn lấy lí do “nghiện tập thể dục” để không phải đi làm.
Bữa cơm tối chỉ có hai mẹ con diễn ra thật ảm đạm. Tôi cảm giác như không khí bao quanh mẹ luôn nặng nề như thế. Mặc dù từ khi bố trở về thì sự căng thẳng cũng có thuyên giảm đi đôi chút. Nhưng hôm nay, mọi thứ lại đột nhiên bộc phát. Muốn ngồi ăn một bữa tối yên ổn mà mẹ cũng không để cho tôi yên. Không ngừng găm biết bao nhiêu điều xấu xa tồi tệ về bố vào đầu con gái khi ông không có nhà.
Tôi biết, mẹ không tin, mẹ nghi ngờ bố. Nhưng bản thân tôi cũng đâu có tin? Nhờ sự phản bội của bố, sự ghẻ lạnh của mẹ mà tôi vốn chẳng còn chút lòng tin với bất kì ai cả. Mẹ bảo bố chỉ luôn giả tạo diễn kịch trước mặt hai đứa thôi, sau lưng thì đối xử khốn nạn với mẹ lắm! Loại người giả nhân giả nghĩa ấy phải luôn luôn đề phòng.
Tôi ngồi ăn mà uất nghẹn cả họng. Miếng cơm chưa trôi xuống tới nơi chắc cũng bị mắc lại nơi cổ họng, không tài nào mà nuốt trôi. Cố gắng bỏ tất cả ngoài tai để ăn cho xong một bữa cơm mà cũng không tài nào nhịn nổi, tôi khẽ khàng đặt bát xuống, quay sang nhìn mẹ, bất lực nói.
- Mẹ này! Mẹ sợ con sẽ bị lừa phỉnh à? Mẹ yên tâm đi. Con không có lòng tin đối với người khác đâu. Đối con thì ngoài mẹ và Quân ra, ai cũng là “người khác”…
Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt căng thẳng của mẹ dần trùng xuống. Ngỡ ngàng trước sự thay đổi thái độ vô cùng lạnh lùng của cô con gái.
- Ơ không! Đấy là mẹ bực mình thì mày nói thế thôi. Chứ chúng mày vẫn là con của bố. Dù bố có đối xử không ra gì với mẹ thì bố vẫn yêu thương chúng mày. Chúng mày vẫn phải yêu thương bố chứ sao mà không tin tưởng nhau như thế được hả con?
Nghe mẹ nói, nỗi uất hận trong lòng lại dâng lên. Tại sao mẹ luôn như thế? Luôn tiêm nhiễm vào đầu nó những điều xấu xa như thế rồi lại bắt con bé phải yêu thương một cách giả tạo như vậy? Rốt cục thì trong mắt mẹ tôi là cái gì? Một con búp bê hay là một con rối?
- Mẹ à! Mẹ thấy những điều mẹ nói có quá mâu thuẫn không? Mẹ kể xấu về bố như thế, rồi lại vẫn bắt con phải yêu thương ông ấy thật lòng. Mẹ nghĩ con là cái gì thế? Con xin mẹ! Hãy tôn trọng cảm xúc cá nhân của con. Con là con gái mẹ, không phải robot, càng không phải người máy vô tri vô giác. Con cũng có cảm xúc riêng của mình đấy! Mẹ cứ dẫm đạp lên tinh thần con thế này… Con căng thẳng lắm! Con thương mẹ, vì thế con mới cố gắng chấp nhận sự trở về và hiện diện của ông ta trong cái nhà này. Nếu không vì mẹ, con sẽ không bao giờ vờ cười nổi. Đối với con, tất cả chỉ là giả tạo hết. Chỉ là để cho mẹ thấy nhẹ nhõm thôi! Vậy mà sao mẹ không thể buông tha cho con? Con quá đâu khổ vì mỗi lần mẹ sỉ nhục bố rồi lại bắt con phải yêu thương rồi. Con có thể giả vờ, nhưng con thật sự không thể thật lòng được nữa rồi! Đã nhiều lần con nghĩ, hay là mẹ đã thay đổi, gia đình mình cuối cùng cũng có thể trở về như xưa. Nhưng dường như con đã nhầm! Mọi việc rút cục vẫn đâu vào đấy. Tất cả vẫn bị cuốn sâu vào cái nỗi đau hận thù. Mẹ biết không? Mẹ có biết lí do vì sao con hận ông ta đến vậy không? Vì mẹ đấy! Thời gian ông ta không ở nhà, mẹ liên tục chửi mắng chúng con một cách vô lý để hả giận. Nhiều khi con đang ăn dở bát cơm mẹ cũng đạp đổ rồi lại bắt nhặt lên ăn tiếp. Mẹ có nhớ không?
Con cũng biết, mẹ stress, mẹ căng thẳng, mẹ xả vào bọn con để cảm thấy thoải mái. Nhưng mẹ thoải mái rồi thì bọn con sẽ phải xả vào ai cho hết uất hận đây? Nỗi đau ấy cứ chồng chất, dồn nén ngày một lớn trong chúng con. Con hận, thật sự hận lắm! Vì sao? Sao mẹ lại đối xử như thế với con? Con là con đẻ của mẹ cơ mà? Sao mẹ lại tàn nhẫn với con không bằng người dưng nước lã như thế?
……
Tôi vừa nói. Lúc đầu là nhẹ nhàng, càng về sau càng gắt lên. Đây chính là những lời mà tôi muốn nói từ lâu lắm rồi mà không thể bộc phát, nay vì quá bức bí mà buộc phải tuôn trào. Tôi càng nói, giọng càng méo xệch đi, không thể ngăn nổi hai hàng nước mắt cứ thế nối nhau tuôn rơi lã chã. Lúc nói xong những lời này, tôi cũng thấy giận mình lắm. Vì đang vô tình làm mẹ đau lòng… cũng như đang tự cứa vào trái tim của chính mình vậy. Nhưng nói ra được rồi, thì tôi mong là mẹ có thể một lần sẽ hiểu những gì mà đã phải chịu đựng, không phải những lời nói đơn thuần trong lúc tức giận, đây thật sự là nõi nỗi lòng mà tôi đã phải đè nén từ rất lâu… từ lâu lắm rồi…
Nói xong, tôi liền lặng lẽ chạy vội lên nhà. Đã lâu lắm rồi chẳng khóc trước mặt ai bao giờ. Luôn kiềm chế nước mắt, tôi căm ghét việc bị người khác thương hại.
………….
Chạy vội lên phòng em trai, tôi khóa trái cửa lại. Thấy mắt bà chị sưng húp, Quân đang chơi điện tử cũng quay sang hỏi thăm.
- Sao mắt chị đỏ thế?
- À! Tao vừa bị muỗi đốt vào mắt!
……………………….
Một đêm thật khó ngủ, đêm nay tôi gần như quên luôn anh. Chuyện gia đình phức tạp khiến tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ nhiều về tình yêu nữa. Những lúc lạc lõng, tôi thường tìm đến em trai mình. Khi khó ngủ, tôi vẫn thường bò sang phòng của em trai. Em trai đối với tôi không chỉ là máu mủ, mà còn là người bạn tri kỉ hiểu tôi nhất.
- Quân ơi! Đưa tay đây.
Thằng Quân lờ mờ hiểu được bà chị hôm nay đang có tâm sự buồn, nên nó liền ngoan ngoãn chìa bàn tay ba ngón ra, đưa cho tôi nắm lấy để thấy mình không hề đơn độc. Tay của Quân rất ấm, nắm vào đó tôi cảm nhận được sự an toàn. Điều duy nhất mà tôi cảm thấy được an ủi trong gia đình này chính là đứa em trai kém mình hai tuổi. Khẽ cựa mình để xoay người nằm nghiêng về phía thằng Quân, tôi khẽ mỉm cười rồi nắm chặt bàn tay của thằng bé, nhẹ nhàng khép mắt ngủ.
- Quân này! Sao tay em hôm nay bé thế?
- Đấy là tay ở chế độ bé, còn đây là tay ở chế độ to!- Nói rồi, thằng bé liền nhoi một ngón tay út của mình lên khiến bà chị già phải bật cười khanh khách.
Tối hôm đó mặc dù đã phải rơi rất nhiều nước mắt, nhưng tôi vẫn ngủ rất ngon, vì nằm bên cạnh tôi chính là người em trai tôi yêu thương nhất nhưng lại chẳng bao giờ có thể nói ra.
………..
Mãi đến trưa ngày hôm sau đi học về, tôi mới nhìn thấy mặt bố. Trong bữa ăn, tôi vẫn cố giữ vẻ mặt tươi tỉnh bình thường, cho đến khi thằng Quân vô tình chuyển ti vi sang kênh Disney đang chiếu dở một bộ phim hoạt hình. Tôi vội vàng đòi để lại đấy cho nó xem. Thằng Quân bĩu môi, chẳng hiểu sao bà chị đã hai mươi cái tuổi đầu lại vẫn còn bị thu hút bởi thứ phim dành cho trẻ con này đến thế. Bản thân tôi cũng không hiểu, chỉ biết là mắt tôi luôn sáng lên trước những thước phim được tô vẽ màu mè sặc sỡ. Bộ phim này tên là gì tôi cũng chẳng nhớ, chỉ biết nội dung đại loại nói về một chàng phát minh ra cỗ máy chuyển mây thành thức ăn rồi nhờ đó mà trở nên nổi tiếng.
Ơi xời! Gì chứ đã màu mè rồi lại còn ăn uống bét nhè thì tôi lại càng thích. Nụ cười rạng rỡ vẫn thường trực trên môi con bé cho đến khi đoạn phim chiếu tới cảnh một ông bố người da màu tiến tới chàng trai và cầ xin anh ta giúp mình làm một trận mưa kem dành cho ngày sinh nhật của con trai mình. Ban đầu chàng trai này còn chần chừ không nhận lời ngay bởi chiếc máy đã hoạt động quá công suất. Nhưng đứng trước sự chân thành và tấm lòng của người bố đối với cậu con trai, anh ta do dự rồi cuối cùng cũng đồng ý.
Thực chất, chỉ vì một câu nói:”Cậu không bao giờ hiểu được tình yêu của người bố dành cho con trai mình là như thế nào” cũng khiến tôi chạnh lòng. Không phải chỉ chàng trai trong phim, mà chính đứa con gái đang ngồi ăn chung bữa cơm với bố cũng chưa bao giờ cảm nhận được điều này. Có một chút gì đó tủi thân nhói lên trong lòng. Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ vẻ mặt thản nhiên để xem nốt bộ phim.
Cảnh tiếp theo người ta chiếu đến đoạn buổi sáng ngày hôm sau, khi cậu con trai của người đàn ông da màu vừa thức dậy, đập vào mắt cậu là một thế giới kem. Tất cả mọi thứ, từ mặt đất cho đến mái nhà, đặc biệt là tuyết đều được phủ kín bằng kem đủ sắc đủ màu. Trước khi chạy ra khỏi nhà, người bố ôm trầm lấy con trai nói “chúc mừng sinh nhật” rồi luôn miệng: "Bố yêu con! Bố yêu con! Con trai của bố!”. Cậu bé nhảy cẫng lên vai ông bố và trả lời như một điều hiển nhiên: "Con biết rồi. Ngày nào bố cũng nói như thế mà”. Ông bố chỉ mỉm cười: "Nói yêu con bao nhiêu bố vẫn cảm thấy là chưa đủ!”…
Đến lúc này thì tôi cảm giác như có cái gì đó cay xè đang xộc lên tận mũi, rất muốn òa khóc, nhưng vẫn phải cố nín lại. Chỉ chờ đến khi bố vừa thản nhiên bước lên cầu thang trở về phòng mình nghỉ ngơi, nước mắt tôi mới lặng lẽ lã chã rơi rơi thành hai hàng ướt nhòa cả khuôn mặt… Từng tiếng nấc rung lên, không sao kìm lại được. Tận trong thâm tâm tôi lại phải tự đặt ra một câu hỏi: "Từ bao giờ mà đứa con gái vô cảm lại trở nên dễ khóc nhè như thế này?”.
Thật ra bộ phim này không có gì đặc sắc, để mà nói là cảm động đến mức phải rơi nước mắt thì lại càng không. Lý do duy nhất khiến tôi bật khóc là câu nói: "Bố yêu con, bao yêu cũng là chưa đủ”…
Vậy đấy! Trong phim, cậu bé đó đã nghe đến nhàm tai, còn ngoài đời, tôi dù muốn nghe một lần cũng không thể.
Bố yêu con… Mẹ yêu con…
Không biết khi phát âm ra nghe sẽ như thế nào nhỉ?
Đã lâu lắm rồi, tôi không được nghe. Vậy nên có lẽ nó cũng hoàn toàn quên mất trong ký ức hồi hai tuổi mình cũng từng được yêu thương như thế. Những lời mà bố mẹ hiển nhiên luôn dành tặng cho con cái, chẳng nhẽ đối với bố mẹ tôi lại khó nói ra đến thế sao?...
Chúc các bạn online vui vẻ !