Old school Swatch Watches
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Truyện Tiểu Thuyết Teen - Khúc mưa tan - Trang 1

Full | Tiếp trang 2

KHÚC MƯA TAN

Dưới mưa… tất cả chỉ còn là sự thật….

Nhật ký những mùa thu…

Chương 1: Nhân chứng vô danh (Phần 1)

Buổi sáng ngày đầu thu thật tuyệt. Những con đường nhỏ hun hút gió. Những tán lá sắp sửa lìa cành vội vàng vẫy chào cuộc sống bằng một điệu valse đầy mê hoặc. Chúng cứ đu đưa trên những cành cây mảnh mai, cố gắng hòa cùng làn gió sớm để chạm đất một cách lãng mạn nhất. Đâu đó, những tiếng hót đầy nũng nịu của mấy chú chim vừa thức giấc tạo nên một bản hợp âm lâng lâng trong cái nắng sớm đầu mùa.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Tôi nghiêng mình nhìn lên trời xanh. Mây trắng vẫn hững hờ trôi. Những tàn dư của một đêm đầy gió lưu lại trên nền trời chút xám xịt nho nhỏ. Mắt tôi nhíu lại. Một cảm giác mơ hồ, thoáng vui và cũng đầy buồn tủi.

Hôm nay tôi lại trở thành học sinh cấp 3…

Che giấu bản thân già nua trong bộ áo dài tinh khôi làm tôi có chút e dè và ngượng nghịu. Cái thưở đầu tiên bước chân tới đây, lòng tôi rộn ràng, mắt tôi hân hoan và đôi tay bé nhỏ cứ như muốn vội vã vươn thật xa để chạm vào lá cờ đỏ tung bay đằng xa kia. Nhưng đã qua rồi còn đâu. Bây giờ, tôi đã già. Cũng không hẳn là già so với cái thế giới hàng tỷ người này, nhưng tôi đã già so với những cô cậu học trò ở đây. Chắc chắn tôi sẽ không thể sống ngây thơ và hồn nhiên như thế nữa…

Bước qua cánh cổng mà ngày trước đối với tôi như là cả một lâu đài to lớn, tôi đứng lại và đưa mắt nhìn. Mọi thứ vẫn vậy. Cây vẫn rậm rạp. Lá vẫn tươi xanh. Màu ngói vẫn ngả nghiêng bàng bạc. Tiếng cười nói vẫn rộn ràng âm vang cả ngôi trường. Nhưng tôi đã khác. Năm năm trước tôi đến đây để học như bao đứa trẻ bình thường. Còn bây giờ, tôi tới đây để tìm sự thật. Một sự thật đã ám ảnh tôi trong suốt những năm tháng qua…

Bất giác tôi thấy lành lạnh.

Mắt tôi ươn ướt.

Và cái bụng của tôi thì…

NHÀ VỆ SINH.

Bằng tất cả sức lực, tôi phóng ùa về phía ngôi nhà bé bé xinh xinh chuyên dành cho cô cậu học trò xả buồn vui hờn giận. Lúc nãy tôi đã cảm thấy bất an khi ăn vội mấy miếng bánh đã ẩm ẩm mùi hôi trong tủ lạnh. Ai ngờ bụng tôi quá tốt và nó đã phản ứng rất nhanh nhẹn. Những cơn đau quặn làm chân tôi run bần bật, mồ hôi bắt đầu chảy, mắt đã đỏ hoe. Song cơn đau bất thình lình này cũng không làm tôi bỏ qua một sự việc khá thú vị.

Trước nhà vệ sinh, hai cậu nhóc, một cận thị ốm o, một to con lực lưỡng đang hầm hè với nhau. Nhìn nét mặt và cách tụi nó nói chuyện cũng đủ biết là gây nhau vì tình. Thằng nhóc cận thị nhìn hiền hiền thế kia nhưng hình như lại là đứa sỗ sàng hơn cả. Định bụng dừng lại để tụi nó giải quyết xong rồi mới chui vào trong đó cho đỡ xấu hổ, nhưng cơn đau oái oăm đã không cho phép tôi chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa. Tôi run bắn lên và chạy ào vào trong, không quên nhắn nhủ hai cậu nhóc một câu:

- Làm ơn tránh ra cho tui vào với…

***

Sau khi đã tìm được một vị trí thích hợp, đặt mình xuống và nhắm nghiền mắt, tôi mới thấy ruột gan nhẹ tênh. Rút vội mấy tờ khăn giấy lau đi lớp mồ hôi rịn đầy trên mặt, tôi im lặng nghe cuộc đấu khẩu của hai cậu nhóc ngoài kia. Nhưng lạ thay, lúc tôi vừa vào vẫn nghe tiếng cãi nhau oang oang, vậy mà bây giờ lại hoàn toàn im ắng. Không lẽ chúng nó bắt tay làm hòa rồi ư? Mà nên như thế thì tốt hơn. Trẻ con bây giờ chắc không ham đánh nhau như ngày xưa nữa.

Đang lẩm nhẩm bài hát mà ngày xưa bé Trinh hay líu lo, bỗng tai tôi nghe được một âm thanh lạ. Dừng lại và chú tâm, tôi hơi rùng mình một chút khi nhận ra đó là tiếng khóc.

Càng lúc tiếng khóc càng rõ hơn. Tôi đoán rằng có một cô bé nào đó ngồi cách tôi một phòng đang khóc. Vì tính tò mò, tôi vội vàng sửa soạn lại áo quần đầu tóc rồi khẽ mở cửa bước ra. Những bước chân chậm rãi, nhẹ như chân mèo của tôi đang dần dần đưa tôi tới nơi phát ra tiếng khóc. Cánh cửa phòng phát ra tiếng khóc không đóng. Tôi đưa mắt nhìn…

Một cô nhóc cài chiếc băng đô màu đỏ, mặc áo dài có thêu phù hiệu trường đang ôm mặt khóc nức nở. Tôi cau mày. Làm sao mà phải khóc tấm tức vậy nhỉ?

Định bụng bỏ đi vì không muốn dây dưa vào chuyện khóc lóc của người khác, bỗng chiếc đồng hồ trên tay tôi phản chủ tuột dây làm một cái cóc xuống nền nhà. Mọi chuyện sẽ chỉ có vậy nếu như cô nhóc kia không vội vàng đứng bật dậy, xô mạnh làm tôi ngã xuống rồi chạy ào đi. Bàng hoàng gượng dậy, phần dưới của người tôi đau ê ẩm, một tay chống hông, một tay vịn thành cửa, tôi như người phụ nữ có mang đang cố gắng đi lại khi mang bụng bầu to tướng. Tại sao con nhỏ lại phản ứng một cách quá đáng như vậy chứ???

Lê từng bước chân đầy đau nhức ra khỏi nhà vệ sinh sau cú va chạm vừa rồi, tôi không ngừng lẩm bẩm than thân trách phận. Lần đầu quay về trường cũ mà đã thế này rồi, những ngày sau biết sẽ ra sao đây…

Nhưng tôi chỉ than vãn được đúng 10 giây, vì ngay lúc này đây, trước mặt tôi, một cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra…

Cái quái gì thế này???

Á… á… á…

10:30 sáng.

Hiện tại tôi đang là người được chú ý nhất trong cái ngôi trường này. Vinh dự hơn là tôi được ngồi một ghế riêng trong phòng của ban giám hiệu. Xung quanh, thầy giáo, cô giáo và cả mấy chú công an đang nhìn về phía tôi bằng một thái độ cực kỳ nghiêm trọng.

- Cháu đã bình tĩnh chưa? - Cô hiệu phó nhẹ nhàng hỏi tôi.

- Dạ rồi! – Tôi nín thở trả lời.

- Vậy cháu hãy nói chính xác cho cô cùng mấy chú công an ở đây, trong hai người đó, ai là người hành hung? – Sắc mặt cô hiệu phó chuyển ngay sang hướng hình sự.

- Dạ… cháu không biết. Cháu nói thật đấy ạ!!! Lúc cháu bước ra thì đã thấy hai bạn ấy nằm dưới đất rồi ạ!!! – Tôi cuống quýt trả lời. Thật sự tôi vẫn còn thấy rất hoảng hốt khi nghĩ lại cảnh đó.

- Cháu cứ bình tĩnh… Thế ngoài cháu ra, lúc ấy, tại hiện trường, còn có ai khác không?

- Dạ không. Lúc cháu nhìn thấy sự việc thì không có ai ở đó cả. – Tôi rụt rè, tim vẫn đập bần bật.

- Ừ. Cô biết rồi.

Cô hiệu phó thẳng người dậy rồi quay sang phía mấy chú công an cùng ban giám hiệu bàn bạc thảo luận. Không khí thật căng thẳng và nặng nề. Tại sao lại chọn đúng lúc tôi đi vệ sinh để đâm chém nhau chứ? Bây giờ chỉ có mình tôi chứng kiến vụ việc. Mà cũng không hẳn là vậy, tôi thực ra chỉ là người phát hiện ra thảm kịch này đầu tiên thôi. Ai cũng quay sang hỏi tôi. Nhưng chính tôi cũng không biết sự việc cụ thể nó như thế nào nữa.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ, tôi được cho về lại lớp. Vừa đi tôi vừa nhớ lại những gì vừa diễn ra. Thật chẳng khác nào một bộ phim kịch tính.

Chuyện là thế này…

Lúc tôi bước ra phía cửa của nhà vệ sinh thì nhìn thấy hai cậu nhóc mà hồi nãy gây gổ nhau nằm im trên nền đất với chiếc áo trắng đã chuyển dần sang màu đỏ. Đứa cận thị thì bị một nhát ở bụng, đứa to con thì một nhát ở hông. Quá hoảng loạn tôi hét ầm trời, sau vài phút thì mọi người chạy đến khẩn cấp đưa cả hai vào bệnh viện. Điều kỳ lạ là không thấy con dao nào ở xung quanh đó cả. Nhưng đa số đều nghĩ hung thủ là một trong hai cậu nhóc do trước đó họ đã to tiếng với nhau. Vì thế mọi chuyện càng trở nên phức tạp. Rất may là vì được tôi phát hiện kịp thời và vết thương không sâu lắm nên hai đứa không bị sao cả. Nói thế chứ cũng phải mất vài tuần nằm viện mới lấy lại được sức khỏe. Càng nghĩ tôi càng thấy sợ. Mới ngày đầu nhập học mà đã lắm chuyện không hay xảy ra rồi.

Haiz…

Mà khoan đã, hình như tôi đã quên mất một chi tiết quan trọng thì phải?

Đúng rồi! Là cô nhóc nữ sinh cài băng đô đỏ…

Chương 1: Nhân chứng vô danh (Phần 2)

Tôi bước thẫn thờ về phòng trọ, trong đầu suy nghĩ mông lung. Vì quá sợ hãi nên tôi đã quên béng mất rằng trước khi nhìn thấy vụ hành hung thì tôi đã bắt gặp cô nhóc đó. Thật là kỳ lạ. Bây giờ mọi nghi ngờ của tôi đổ dồn về cô nhóc mang đồng phục với chiếc băng đô đỏ trên đầu. Nhưng không thể cứ thể mà kể với mấy chú công an được. Phải tìm ra con nhỏ trước đã. Haiz. Tự nhiên khi không lại dính vào một chuyên rắc rối như thế này. Đau đầu quá!!!

Về đến trước cửa phòng, lòng tôi chùng xuống. Lẽ ra tôi cũng không cần phải sống một mình, xa gia đình và ở một nơi đầy lạ lẫm như thế này. Nhưng nỗi đau và khát khao đi tìm sự thật đã thôi thúc tôi có đủ sức mạnh để tự lập, để chống chọi với cuộc đời đầy cạm bẫy. Cái cuộc đời đã cướp mất đứa em gái bé bỏng và đáng thương của tôi.

Như một đứa trẻ đầy nghich ngợm, tôi khẽ chạm tay ấn vào công tắc đèn. Tắt. Bật. Tắt. Bật…

Đâu mới là sự thật bây giờ…

***

Sáng. Tôi ngủ dậy thật sớm, là thật thẳng bộ quần áo đồng phục. Ngắm nghía bản thân hồi lâu trong gương, tôi thấy mình vẫn già so với bộ đồng phục tinh khôi này. Nếu bé Trinh ở đây, chắc chắn bé sẽ mặc đẹp hơn tôi. Cái dáng người nhỏ xinh nhanh nhẹn ấy thì quả là quá hợp cho những bộ quần áo như thế này.

Nghĩ mà buồn…

Đeo balo lên vai, tôi lại bắt đầu cuộc hành trình đi tìm sự thật. Trước khi rời khỏi phòng trọ, tôi không quên ngước nhìn lên khung hình màu gỗ phía trên giá sách, nơi đó có nụ cười của bé. Nụ cười quá ngây thơ và thánh thiện…

Tại trường học.

Không khí ngôi trường hôm nay cứ như quang cảnh của một cuộc bầu cử. Đông đảo và căng thẳng. Mấy cô nhóc cậu nhóc cứ đứng tụm năm tụm ba bàn luận về sự việc xảy ra ngày hôm qua. Cũng đúng thôi, đây quả là một chuyện động trời đối với ngôi trường bé nhỏ này. Chắc hẳn thầy cô và phụ huynh của trường đang rất bấn loạn và lo lắng. Hai nam sinh chỉ mới lớp 10 mà đã dùng dao hành hung nhau thì quả là không ổn chút nào. Sự việc càng gây hoang mang hơn khi tới tận lúc này vẫn không thể xác định được ai là thủ phạm. Đang hóng hớt thăm dò tình hình xung quanh thì bỗng dưng mắt tôi trợn tròn lên. Cái gì thế kia nhỉ??? Trong đám học sinh loi nhoi trước mặt hình như thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc…

Chiếc băng đô màu đỏ có chiếc nơ to phía bên trái!!!

Dù biết sẽ có hàng trăm hàng ngàn cô nhóc mua và cài chiếc băng đô như thế nhưng tôi vẫn co giò đuổi theo. Tôi chúa ghét những sự bí ẩn. Bằng mọi cách tôi phải tìm thấy cô nhóc đó. Linh tính mách bảo tôi rằng chỉ có người này mới có thể làm nhân chứng hoặc đại loại là giúp mọi người làm sáng tỏ mọi việc. Và linh tính của tôi thì thường không bao giờ sai…

Sau một hồi chạy bạt mạng, tôi bức xúc vì vẫn không đuổi kịp con nhóc ấy. Thật khó chịu, trong khi tôi thì chạy, nó thì đi bộ mà vẫn không túm được. Chắc có lẽ vì đám đông đã cản đường tôi. Làm sao tôi có thể chạy mà như không có ai trên đường được. Né hết người này đến tránh hết người kia, cuối cùng là như thế này đây.

Hậm hực hồi lâu, tôi mới ngước nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu. Phòng 5 của tầng hai. Nghe quen quen nhỉ?

Vài giây đắn đo, tôi mỉm cười khi nhớ ra đây là phòng học của nhóc Cà Rem – cô em họ đáng yêu đỏng đảnh của mình. Lúc tôi sắp chuyển về đây học ba có dặn là phải tới tìm Cà Rem để có gì chị em còn giúp đỡ nhau, ấy vậy mà tôi quên béng mất. Đúng là trong cái rủi cũng có cái may.

Lôi điện thoại ra rồi tra danh bạ, tôi nhấn nút và gọi. Đang chờ đợi tín hiệu của đầu dây bên kia thì đột ngột…

- Hù!

Một thằng nhóc da trắng bệch, mặt mày lố lăng không biết từ đâu nhảy bổ ra, hù tôi một phát rồi nhe răng cười như thằng dở hơi. Dù tâm lý tôi khá vững nhưng vẫn chao đảo trước màn đột kích này. Chân tôi suýt nữa thì khuỵu xuống đất. Gì vậy chứ???

Đang tính mắng cho tên dở người này một trận thì hắn ta đã nhảy vào họng, tay chân múa may quay cuồng:

- A ha! Lại thành công nữa rồi! Mình thật có khiếu trong việc làm người khác đau tim mà! A ha!!!

Tôi đứng hình. Trước mặt tôi là học sinh hay một thằng điên vậy nhỉ??? Nhìn cái tướng hắn kìa. Thật là ghê quá đi. Con trai gì đâu mà giọng nói ẻo lả, cử chỉ điệu bộ cũng mềm như sợi bún, cái miệng còn cố làm duyên khi nói nữa chứ. Nhất là cái chữ “A ha” mà cậu ta phát ra. Nghe mà cứ nổi cả da gà da rắn. Chẳng khác gì giọng của nhân vật nào đó trong quảng cáo sữa Zin Zin.

- Này bạn gì ơi! – Cậu ta dùng cánh tay èo uột xoắn vào vòng rồi chỉ vào mặt tôi.

- Gì? – Tôi trợn tròn mắt.

- Bạn là ai? Tới trước của phòng lớp tui làm gì zạ? – Cái giọng éo éo nghe phát sợ lên được.

- Liên quan gì bạn! – Thật ngượng miệng khi phải xưng bạn bè với thằng nhóc dở người này.

- Sao lại không được chứ? Bạn không biết tui đây là…

Đúng lúc thằng nhóc sắp trình diễn lại màn huơ tay huơ chân vừa nãy thì Cà Rem xuất hiện. Tôi mừng rơn. Định bụng méc với con nhỏ về thằng nhóc điên rồ này thì Cà Rem đã chống tay lên hông, giọng lảnh lót mà đầy… chua xót:

- Thôi đi nghen ông xã. Em đã nói là đừng có chọc người khác kiểu đó mà. Muốn bị ăn đòn mới chịu à?

Trời ơi! Tôi có nghe nhầm không??? Ông xã ư ??? Nhìn tướng con nhỏ kìa. Chẳng khác nào một bà cô trẻ chanh chua đang nói chuyện với chồng mình. Thể loại gì vậy chứ???

- Cà… Rem… – Tôi gọi với giọng đứt quãng vì vẫn còn quá bất ngờ.

Con nhỏ khựng lại rồi quay lưng nhìn tôi. Sau vài giây kiểm tra hình ảnh, nó rú lên đầy hoang dại rồi ôm chầm lấy tôi. Miệng không ngừng reo lớn:

- A!!! Chị Tử Quân!!! A!!! Chị tới rồi! A!!! Em nhớ chị quá!!! A!!!

Trong khi tôi còn bận ôm con nhỏ và nhăn mặt lại vì quá đau tai thì cả dãy phòng ai nấy đều giật mình hướng mắt về nơi tôi đang đứng với gương mặt ngáo ộp. Tôi biết tính con nhỏ này hơi hoang dã và bản năng nhưng cũng không ngờ càng lớn nó càng nặng nề như vầy. Thằng nhóc dở hơi dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn đưa hai bàn tay lên vỗ bộp bộp, miệng cười toe toét, chân thì nhún nhún ra bộ hưởng ứng với Cà Rem. Vợ chồng chúng nó coi bộ cũng đồng cam cộng khổ ghê nhỉ.

Phải mất một lúc sau tôi mới đưa được con nhỏ về lại tình trạng bình thường sau khi nó hét gần như bay lỗ tai của tôi đi. Khi đã ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đá ngoài sân trường, tôi lại được dịp nghe Cà Rem lảnh lót:

- Chị à! Sao bây giờ chị mới nhập học. Làm em mong ngóng mấy tuần nay. Chị đáng ghét quá à!

- Ừ! Chị xin lỗi. Vì công việc vẫn thu xếp chưa xong nên chị không nhập học đúng ngày được. Mà em cũng nói nhỏ thôi! – Tôi thì thào.

- À… dạ vâng! Hi hi – con bé nhìn thế nhưng cũng rất biết ý. Nó nhanh chóng hạ volume rồi cúi sát mặt tôi cười khúc khích.

- Mà thằng nhóc này là… – Tôi xị mặt hỏi Cà Rem về cái tên dở người hồi nãy đã làm tim tôi suýt bay ra ngoài.

- Em quên mất! – Con nhỏ đứng bật dậy ra chiều như vừa quên một cái gì đó quan trọng.

Một cách nhanh chóng, Cà Rem lôi xộc thằng nhóc về phía mình, chống tay thằng nhóc lên hông, vòng tay qua như kiểu cô dâu khoác tay chủ rể trong ngày cưới rồi nhìn tôi cười tươi rói:

- Cà Rem xin trân trọng giới thiệu với chị. Đây là Sữa Chua. “Ô ít xờ” của em. Chúng em là…

Nói đoạn con nhỏ cùng thằng nhỏ cầm tay nhau hát líu lo:

- Cà Rem Sữa Chua… dù ngọt dù chua… nhưng mà chung thủy… La La La La.

Kết bài, chúng nó còn vòng tay lại làm thành hình trái tim nữa chứ!

Ôi đúng là con nít!!!

Xin lỗi tôi chịu không nổi!!!

***

Chia tay cặp đôi gà bông kỳ cục, tôi chạy như bay về phòng học. Mải tám chuyện với lũ nhóc mà tôi quên khuấy mất mình đang là học sinh và cần phải vào học đúng giờ.

Tiết 1 – tiết của giáo viên chủ nhiệm.

Tôi tuy đã khá lớn tuổi nhưng nhìn ngoài vẫn chẳng khác nào đứa nhóc cấp 2. Lùn tịt và ngây ngô. Đó cũng là lý do mà vừa nhập học, ra mắt lớp, tôi đã được cô giáo cho ngồi ở bàn đầu. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tôi phải học hành đàng hoàng trong mọi tiết học (học lại những thứ mà tôi đã từng học).

Kể ra thì đây là giáo viên chủ nhiệm dễ thương nhất mà tôi từng được học. Cô giáo lớp tôi tên Thi, đã gần ba mươi nhưng nhìn vẫn rất xì tin và trẻ trung. Nhìn cách nói chuyện và nụ cười ấm áp của cô, tôi nghĩ đây là một giáo viên rất nhiệt tình và dễ gần. Bằng chứng là vừa bước vào lớp, cô Thi đã nở một nụ cười như mùa thu tỏa nắng chào chúng tôi.

Thật là ngây ngất… (Tôi thường rất rất có cảm tình với những nụ cười kiểu như thế này…)

- Chào các em!

- Chào cô ạ!

- Vào lớp 10 có thấy vui không?

- Có ạ!

- Cấp 3 là thời kỳ tuyệt vời nhất của đời học sinh đấy nha! Đa số những kỷ niệm sau này mà các em gìn giữ lại được đều hình thành từ đây. Bởi vậy hãy học tập và vui chơi thật nhiệt tình nhé!

- Vâng!

Cả lớp cười vang. Cô nói đúng. Những năm tháng cấp 3 là những năm tháng của kỷ niệm, là những tháng ngày đẹp nhất của đời học sinh. Dù đã trải qua hai năm, tôi vẫn cảm giác cái thưở ấy chỉ mới là ngày hôm qua mà thôi…

Buổi học diễn ra vui vẻ. Chí ít là đối với tôi. Cô giáo giảng nhiệt tình, còn tôi thì quá dễ dàng khi tiếp thu vì chỉ cần đọc lại những kiến thức cũ. Có lẽ vì thế mà tôi dành một ít thời gian ngắm nghía tổng thể lớp 10A1 – lớp cấp 3 thứ hai của đời tôi.

Lớp này hình như nam nhiều hơn nữ. Tôi thấy cô giáo khá tâm lý khi không phân cho nam nữ ngồi xen kẽ. Sau khi trải qua đời học sinh, tôi mới ngẫm ra, việc nam nữ ngồi xen kẽ nhau không những không giảm tình trạng nói chuyện gây gổ, tụm năm tụm ba mà còn có thể dẫn tới những hệ lụy không hay. Đơn cử là chuyện tình yêu tình báo. Đây là giai đoạn tụi nhỏ dậy thì, tâm sinh lý đang trên đà thay đổi, vì thế chuyện nảy sinh tình cảm với bạn khác giới có khả năng xảy ra cao hơn rất nhiều so với khi còn học cấp 2. Như lớp cấp 3 cũ của tôi đấy, sĩ số lớp được bốn mươi mống thì đã có đến mười cặp gà bông. Tôi thì không phải không thích tình yêu tuổi học trò, chỉ là một số cô nhóc cậu nhóc cứ hay bị nhầm tưởng giữa cái gọi tình yêu và tình cảm cao hơn tình bạn. Để rồi sau khi chia tay lại đau buồn và mất luôn tình bạn. Như thế thì tiếc biết bao…

Mãi nghĩ vẩn vơ, tôi giật mình khi chuông reo báo hiệu hết giờ, kèm theo đó là tiếng gọi nhẹ nhàng của cô chủ nhiệm:

- Em Tử Quân! Lên đây cô nói chuyện một chút.

Tôi lon ton chạy lên, mỉm cười nhìn cô, lòng đầy thắc mắc không biết cô định nói chuyện gì.

- Lát nữa tan học em cùng cô tới thăm bạn Nhân Mỹ nhé!

- Dạ? Nhân Mỹ là bạn nào vậy ạ?

- Là bạn nam bị thương trong vụ hành hung được em phát hiện ra ấy.

- À… Dạ vâng!

Tôi dạ rồi gật nhẹ đầu. Đầu óc bắt đầu quay mòng mòng. Lạ nhỉ? Sao tôi phải đi thăm thằng nhóc đó. Mà đó là thằng nhóc to con hay ốm nhom???

Rắc rối thật!

***

Bây giờ tôi đang đi trên hành lang bệnh viện cùng với cô Thi. Dáng cô đi thật nhẹ nhàng tha thướt. Chẳng bù cho tôi. Cứ hồng hộc như một thằng con trai.

- Bạn ấy nằm phòng nào vậy cô?

- À! 501 em à.

- Vâng!

- Mỹ vốn không thích người khác nhìn thấy nó trong tình trạng ốm đau, vì thế cô không dẫn đông người vào đây thăm. Vì cháu là người có ơn với nó nên cô muốn dẫn cháu theo để nó biết mặt. – Cô nói nhỏ nhẹ và nhìn tôi cười.

Nụ cười thật tuyệt. Mà sao thấy cách cô ấy nói có vẻ rất hiểu cậu nhóc đó vậy nhỉ?

Còn khoảng 5 mét nữa là tới phòng 501, đang cố bước thật nhanh thì đột nhiên cả tôi và cô giáo khựng lại. Trước cửa phòng của cậu nhóc tên Nhân Mỹ, một cô bé đang lén lút nhìn vào phía trong phòng qua khe nhỏ của cánh cửa. Hành vi thật đáng nghi ngờ.

Nhìn khoảng ba giây, tôi hét dựng lên:

- Băng đô đỏ!!!

Cô nhóc giật mình sau tiếng hét của tôi và tất nhiên co giò chạy biến đi. Tôi định đuổi theo nhưng bị cô Thi ngăn lại.

- Cô không hiểu chuyện gì nhưng cô nghĩ em không đuổi kịp được cô bé ấy đâu.

- Cô ơi! Đó là bạn ngồi khóc trong phòng vệ sinh vào cái thời điểm mà hai bạn nam ấy xảy ra chuyện đó ạ!

- Sao cơ?

- Vì lúc đó em quá hốt hoảng nên đã quên mất chi tiết này. Em định bụng tìm được bạn ấy rồi sẽ đưa lên phòng giám hiệu. Em tin chắc bạn này là người biết được ai là thủ phạm trong vụ hành hung. Thế mà lần nào bắt gặp em cũng không đuổi kịp được bạn ấy. – Tôi nhăn nhó như một con mèo hoang thú tội.

- Thế à? Thôi chuyện đó tính sau. Chúng ta vào thăm Nhân Mỹ đã nhé!

- Vâng.

Phong cách cô thật hay. Lúc nào cũng điềm tĩnh và tươi cười.Tôi nhún vai rồi theo cô vào trong.

Thằng nhóc to con đang nằm ngủ ngon lành với một miếng băng trắng to bản quấn quanh bụng. Nhân Mỹ hóa ra là tên nhóc này.

- Em chờ cô chút nhé! Cô ra ngoài nghe điện thoại chút đã!

- Vâng!

Thế là cô Thi ra ngoài, để lại tôi một mình với thằng nhóc đang há hốc mồm ngủ. Nói thế thôi chứ nhìn nó ngủ cũng ra dáng con nhà quý tộc đó chứ. Toát lên một nét gì đó sang trọng. Không biết suy nghĩ như thế nào mà tôi lại xấn tới gần thằng nhóc. Sự tò mò thôi thúc tôi phải làm gì đó để nhìn cho rõ khuôn mặt của cậu học trò mang tên Nhân Mỹ.

Khi đã gần như face to face với cậu nhóc, tôi bắt đầu nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Một nét mặt khó tả. Một vẻ gì đó cũng khó tả nốt. Nhưng rất thu hút. Có điều khuôn miệng của tên này làm tôi thấy dị ứng. Con trai gì đâu mà lại mang khuôn miệng trái tim của con gái. Những dạng đàn ông như vậy thường rất lăng nhăng và không chung thủy.

- Nhìn đủ chưa? Nhưng sao mà vòng một bé thế?

Tôi giật bắn mình bật dậy, quán tính làm tôi phải bước lui thêm hai bước, mặt ngơ ngác cả ra. Thằng nhóc đang nằm ngủ ngon lành đột nhiên mở mắt và phát ra một câu nói cực kỳ thiếu I ốt khiến tôi phải đỏ ửng cả mặt.

- Định bụng chịu khó nhắm mắt thêm vài phút nữa cho bạn ngắm nhưng mà tôi không chịu được nữa nên…

- Nói cái gì đó??? – Tôi nổi đóa lên.

- Nhu cầu cá nhân ấy mà…

- Cái gì hả???

- Tôi muốn đi… tè…

Cái quái gì vậy nè???

CHƯƠNG 1: NHÂN CHỨNG VÔ DANH (Phần 3)

Thằng nhóc nhìn có vẻ hí hửng khi thấy nét mặt vừa sợ vừa ngờ nghệch của tôi. Nhưng với bản tính của mình, tôi không muốn thua cơ một cách dễ dàng như vậy. Sau vài giây trấn tĩnh lấy tinh thần, tôi nhìn thẳng vào mắt tên to con đang cười hô hô trước mặt và nói nhẹ nhàng:

- Bạn muốn đi giải quyết à? Cứ ngồi yên trên giường, tôi lấy cho.

- Hả? – Thằng nhỏ lác mắt nhìn tôi.

- Bạn cứ ngồi đó đi mà.

Tôi nghĩ mình đã đi đúng hướng. Được thể làm tới, tôi tung chiêu trò để lật lại ván cờ. Muốn chọc chị hả nhóc? Kiếp sau đi nhé.

- Này… đừng… - Như một người làm việc xấu bị bắt trúng thóp, thằng bé rộn ràng hẳn lên làm tôi phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.

- Nè! Bô nè! Dùng đi! Diện tích cũng rộng, đủ để bạn không phải đắn đo nha! – Nói là làm, tôi cúi xuống giường bệnh và cầm lên thứ tròn tròn lõm lõm bằng nhựa thường dành cho bệnh nhân không thể đi ra ngoài giải quyết nỗi buồn.

Thằng bé nhìn tôi chăm chú, miệng hốc cả ra, lát sau nó lại cúi xuống nhìn thứ mà tôi đang cầm trên tay, tiếp thêm vài giây nữa thì cu cậu bật cười ha hả làm tôi hơi khựng lại.

- Tôi duyệt! Bạn được lắm! Duyệt! Duyệt!!! – Cậu nhóc vừa cười vừa nói, mặt đỏ bừng lên vì không kìm nén được cảm xúc.

Tôi cũng cười. Nụ cười của sự chiến thắng! (Mình thật là trẻ con!)

Đúng lúc đó thì cô Thi mở cửa bước vào. Nhanh như chớp tôi đặt chiếc bô về lại vị trí của nó và lon ton chạy ra đằng sau cô. Chơi thế là đủ rồi, cứ nên là một học trò ngoan trong mắt cô chủ nhiệm thì tốt hơn.

- Cô tới đây làm gì? – Cậu nhóc đột ngột chuyển sắc mặt, thái độ lạnh lùng bất thường, cái cách mà cậu ta hỏi rõ ràng không mấy thân thiện.

Dường như không quan tâm tới thái độ của Nhân Mỹ, cô Thi mỉm cười hiền hòa, tay cầm bát cháo nhẹ nhàng tiến tới phía bàn đặt sát bên giường bệnh rồi nói ôn tồn:

- Cháo cô mới mua, còn nóng. Em cố gắng ăn nha!

- Thật là phiền phức!

Nói đoạn cậu ta nằm hẳn xuống và trùm chăn lại. Tôi ngơ ngác đứng nhìn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Có vẻ như mối quan hệ giữa cậu nhóc và cô chủ nhiệm không được tốt lắm. Nhưng vì sao nhỉ???

(Mình thật là lắm chuyện!)

***

Trên đường ra cổng bệnh viện, tôi thấy cô Thi có lén thở dài. Chắc cô buồn vì chuyện hồi nãy. Thằng nhóc cũng thật quá đáng. Ai đời lại đối xử tệ bạc như vậy với người quan tâm mình chứ! Đúng là không biết quý trọng gì cả…

Lúc đi cùng cô Thi, tôi được nghe tình hình về vụ hành hung liên quan tới cậu nhóc vô phép Nhân Mỹ đó. Thật rắc rối khi cả hai không ai chịu nhận mình là thủ phạm. Hỏi thằng nhóc gầy nhom cận thị thì nó cứ khăng khăng Nhân Mỹ là người dùng dao đâm nó trước vì bị nó vạch trần bộ mặt đểu cáng cướp người yêu của người khác. Còn Nhân Mỹ thì cương quyết phủ nhận, còn nói ngược lại là thằng nhóc gầy nhom mới chính là người ra tay. Mọi chuyện cứ dây dưa dùng dằng vì không thể nào chứng minh ai mới là người có tội. Con dao gây án thì vẫn không biết nằm ở đâu. Nhân chứng ngoài tôi ra (và cô nhóc bí ẩn cài băng đô đỏ) thì không còn ai cả.

Nhưng vì sao cô nhóc đó lại có những hành động kỳ lạ như vậy chứ???

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào???

Đau đầu!!!

***

Đứng trước cửa phòng, tôi mệt mỏi mở cặp tìm chìa khóa mở cửa. Bây giờ tôi chẳng muốn ăn uống gì cả, chỉ muốn được ngủ một giấc thôi.

Nhưng chìa khóa đã không cánh mà bay…

Bàng hoàng, tôi xổ tung chiếc cặp jean đã mòn vải vì thời gian, sách vở vẫn còn, bút viết vẫn còn, ví tiền vẫn còn, chìa khóa thì không còn!!!

Trời ơi!!!

Làm sao vào phòng được bây giờ???

Nhảy cà tưng lên như một con khỉ đột để giảm bớt sự bức xúc, tôi cố gắng nhớ xem có khi nào hôm nay tôi phá lệ cất chìa khóa ở chỗ nào khác nữa không. Và rồi trong cái rủi cũng có cái may, tôi chợt nhớ ra hồi sáng vì mải nghĩ ngợi lung tung trước khi đi học, tôi đã nhét vội chìa khóa vào trong túi quần.

Nhanh như cắt, tôi đưa tay sờ túi quần trái, sau đó là phải, nhưng kết quả vẫn là con số 0!

Phải rồi! Bệnh viện!!!

Tôi rít lên rồi vội vã quay lại bệnh viện.

Chỉ có thể là bệnh viện mà thôi. Hồi nãy có lẽ trong lúc giằng co với thằng nhóc tôi đã làm rơi chìa khóa. Cái tội trẻ con không đúng lúc đây mà!!!

Chạy được nửa đường thì trời đột nhiên đổ mưa. Một cơn mưa đầy hiếm hoi từ đầu mùa. Dù lạnh và ướt nhưng tôi thấy thích. Mưa thật đẹp. Mỗi khi trời đổ nước mắt, tôi luôn cố gắng để nhìn thấy những giọt mưa trong hình hài trong suốt và bé nhỏ. Nhìn thật thanh cao và quyến rũ…

Nhưng bây giờ tôi phải bỏ qua sự lãng mạn này. Chìa khóa đang chờ tôi!!!

Đặt chân vào bậc thềm đầu tiên của bệnh viện, người tôi ướt sũng. Vắt vội đám nước mưa lủng lẳng trên phần mái của tóc, tôi chạy hộc tốc vào trong. Mong là công sức nãy giờ tôi bỏ ra sẽ không uổng phí.

Phòng Nhân Mỹ đang mở cửa, tôi không đắn đo nhiều mà bay thẳng vào. Hy vọng thằng nhóc không chơi xấu đem giấu chìa khóa của tôi đi. Nếu không chắc tôi chỉ có nước khóc ròng.

Nhưng một cảnh tượng bất ngờ làm tôi chết lặng. Một tay bấu vào tay cầm của cánh cửa phòng, một tay đặt lên ngực để lấy lại nhịp thở, tôi há hốc miệng khi nhìn thấy Nhân Mỹ đang nằm dài trên nền đất, máu từ đầu làm đổi màu những viên gạch trắng…

BÁC SĨ ƠI!!!

***

Một đêm không về nhà…

Tôi đang ngồi chống tay lên bàn, mắt nhắm mắt mở nhìn cậu nhóc vẫn đang nằm ngủ. Thật may là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì tới vùng trong nên không nguy hiểm. Số tên này thật là khổ, hôm trước bị đâm ở hông, hôm nay bị đánh ở đầu. Không biết nay mai có bị gì thêm nữa không.

Cứ suy nghĩ miên man như vậy, tôi bị đưa vào giấc ngủ khi nào cũng không hay…

Trong mơ…

Tôi nhìn thấy bé Trinh…

Trên một cánh đồng cỏ rộng bao la, những bông hoa đủ màu sắc đua nhau nở rộ, ong bướm dập dìu làm sống cả một khung trời thơ mộng. Tôi đuổi theo bé Trinh chạy quanh cánh đồng dưới ánh nắng vàng ươm của mùa xuân đầy mong ước. Tóc bé dài, đen nhánh, vờn bay trong gió như đầu bút của cây cọ đang vẽ hình hài trên nền trời xanh. Chốc chốc bé quay lại nhìn tôi lém lỉnh, nụ cười khúc khích làm tôi dù đang rất mệt vì chạy theo nhưng vẫn thấy lòng nhẹ bẫng. Bé xinh và trong trẻo như những giọt mưa đầu mùa, ngơ ngác nhưng đầy rạng rỡ. Tôi vừa chạy vừa với cánh tay ngắn ngủn của mình để chạm vào bé, để ôm lấy bé và chọc lét bé như mọi lần. Bé là tất cả của tôi, là em gái, là con, và là chính linh hồn của tôi nữa…

Bỗng trời tháo phăng chiếc áo xanh tươi đang mặc và lạnh lùng khoác lên bộ cánh đen ngòm. Mưa ào xuống không thương tiết. Những vệt sáng đáng sợ xoẹt ngang tai làm những cánh hoa đang tỏa hương héo queo lại. Trong đám mây mù mịt trước mặt, ai đó, có ai đó đang dang đôi tay khổng lồ vồ lấy bé Trinh của tôi. Trinh quá bé nhỏ, bé nhanh chóng bị hút đi trong hình hài bí ẩn đầy đáng sợ đó. Tôi hét lớn. Tôi hét đến mất giọng và hớt hải đuổi theo. Bé dường như bị nuốt chửng đi. Bé đang gọi tên tôi. Bé đang khóc. Bé đang dần biến mất. Không! Không! Không!!!

KHÔNG!!!

Mở mắt. Tôi thấy mình đang nằm dài trên nền đất lạnh của bệnh viện. Không còn gì để nói. Tôi đã bị ngã. Nước mắt ngấn mọng trên mi, tôi bật khóc. Hai năm qua tôi đã sống với giấc mơ đáng sợ này. Giấc mơ cướp đi của tôi sự vui vẻ và tuổi thanh xuân phơi phới, bắt tôi phải sống trong đau khổ và kiếm tìm. Tôi cần đi tìm những kẻ đã cướp đi em gái tôi. Những kẻ đã nhẫn tâm bắt cóc em gái tôi và biết bao đứa trẻ vô tội khác. Đưa chúng tới những miền đất xa lạ. Coi chúng như một món hàng. Và khiến tôi phải rời xa em tôi mãi mãi…

Đang chìm đắm trong niềm căm phẫn, trong sự day dứt của quá khứ, tôi ngạc nhiên khi đầu của mình được ai đó nâng nhẹ lên và kê trên gối, một bàn tay được bọc ngoài bằng tà áo mỏng đang khẽ khàng chấm nước mắt lăn trên má tôi. Rất khẽ khàng…

- Cứ khóc đi! Tôi thích nhìn con gái khóc! Không cần biết lý do là gì! – Nhân Mỹ nói chậm rãi, tay vẫn quệt nhẹ những giọt nước mắt nóng hổi đang thi nhau đổ ướt vai áo tôi.

- Cậu bị điên rồi! – Tôi vừa nấc vừa nói, giọng đứt quãng.

- Tôi có bảo tôi bình thường đâu! – Cậu ta nói mà như cười.

Cứ thế, tôi khóc, cậu ta quỳ xuống bên cạnh và lau nước mắt cho tôi. Ôi cuộc đời. Muốn kiếm được một người sẵn sàng lau nước mắt cho mình không phải muốn mơ là có được…

***

Nước mắt em tuôn rơi, dạt dào trong tiếc nuối…

Nước mắt anh kín kẽ, ẩn giấu sau đôi môi….

Em thương anh bằng trời.

Anh yêu em bằng đất.

Ta yêu không hối hận, dù sẽ chẳng nên đôi…

(Kawi)

***

Để lại cậu nhóc bất bình thường ở bệnh viện sau khi đã khóc no nê, tôi lê từng bước về lại phòng trọ, trên tay đã lăm lăm cầm… cây rìu vác từ nhà của Sữa Chua. Chính xác là tôi đã mất chìa khóa và không thể nào vào nhà được nếu không phá khóa. Vì vậy tôi buộc lòng phải hy sinh chiếc ổ khóa đã gắn bó với tôi suốt một tháng trời. Nghĩ cũng tiếc!

Tất nhiên thằng nhóc Sữa Chua đanh đá như đàn bà và con nhỏ Cà Rem cũng lon ton đi theo tôi. Con nhỏ đang dụ khị để tôi về nhà nó ở nhưng tất nhiên là tôi từ chối. Tôi thích ở một mình thôi.

Sau một hồi người hô kẻ đập, cuối cùng ổ khóa thân thương cũng đã nằm dài trên đất trong tình trạng nát bấy. Thằng nhỏ Sữa Chua nhìn vậy nhưng cũng khỏe ra phết. Mở cửa vào phòng, trong giây lát, ba chúng tôi đứng ngẩn tò te…

Cái quái gì vậy nè???

Tin nổi không? Trong khi cửa ngoài bị khóa thì trong nhà, mọi thứ đồ đạc có giá trị của tôi đều bốc hơi. Chiếc laptop mới toanh trên bàn, cây đèn cảnh trị giá cả triệu bạc bên cạnh giường ngủ, cửa tủ thì bị mở toang và tôi chắc mẩm rằng số tiền tiết kiệm của tôi cũng đã sang tên chủ mới. Mọi thứ xảy đến quá bất ngờ làm tôi cứ thần người ra mà nhìn. Và mọi nghi vấn đã được giải đáp bằng hình ảnh khung cửa sổ mở toang với những dấu tích cạy cửa làm bằng chứng.

Mất chìa khóa. Bị trộm thăm. Số tôi đúng là quá “đỏ” mà!!!

Trong niềm uất hận khôn nguôi, tôi thu xếp đống áo quần và vật dụng còn lại rồi theo nhỏ Cà Rem về dinh. Trong hoàn cảnh hiện tại thì đó là giải pháp duy nhất. Tình hình khu vực này kém ổn định như vậy thì tôi cũng không thể tiếp tục ở đây được. Càng nghĩ lại càng sầu. Càng sầu thì lại càng muốn khóc…

Ây da! Đã đến lúc Tử Quân này phải sống mạnh mẽ như một quân tử rồi!!!

***

Nhà Cà Rem nằm tận trong hẻm sâu nên taxi phải dừng ngoài đường lớn để tôi tự đi vào. Ngõ hẻm gì mà không có một bóng đèn điện, tối om như hang động. Với đống đồ nặng trịch, tôi lè lưỡi bước từng bước chậm chạp theo sự chỉ đường của Sữa Chua. Cà Rem thì ghé ngang quầy sách nào đó mua mấy thứ linh tinh nên sẽ về sau.Thằng nhóc này không biết là ngây thơ hay cố tình mà lại vừa đi tung tăng vừa mút kẹo mút trong khi chị của bạn gái nó thì đang cong lưng với hai túi xách hai bên. Kiểu này thì đừng mong tôi đối xử thân thiện. Con trai gì mà…

Đột nhiên tôi phát hiện ra một điều lạ…

Tôi cảm giác hình như mình vừa làm rơi một thứ gì đó.

- Ê nhóc! – tôi gọi Sữa Chua

- Dạ??? thằng nhóc ngoảnh mặt lai, miệng vẫn ngậm cây kẹo mút lấy mút để.

- Dừng lại đợi chị một lát.

Nói đoạn tôi đặt hai chiếc túi xuống đất, móc điện thoại trong túi quần và bật đèn pin có sẵn trong điện thoại. Lần mò theo chiều ngược lại, tôi căng mắt nhìn để xem thử mình có đánh rơi cái gì đó hay không…

Nền đất trống trơn theo từng bước dò mò mẫm của tôi…

Đang định quay lại để tiếp tục cuộc hành trình gian khổ, tôi khựng lại và suýt hét lên nếu không kìm nén kịp thời.

Oa oa!!! Đúng là tôi đã đánh rơi một thứ!!!

Một thứ!!!

Chiếc áo trong màu cà phê sữa đang nằm lù lù dưới đất. Ôi không!!! Tại sao tôi lại bất cẩn như vậy chứ??? Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn bị mẹ mắng vì cái tội đểnh đoảng thiếu ý tứ. Lần này cũng vậy!!! Đây lại là chiếc mẹ mới mua cho nữa. Quá khổ với chính tôi!!! Nếu để thằng nhóc Sữa Chua nhìn thấy thì chỉ có nước đào đất mà chui xuống vì xấu hổ.

Nhanh như chớp, tôi cúi xuống cầm vội nó lên rồi cuộn lại.

Ngay lúc đó…

Một chiếc xe mô tô phân khối lớn không biết từ đâu chạy ào ra. Xoẹt ngang người tôi bằng một lực vô cùng lớn khiến tôi chao đảo ngã khuỵu xuống. Bụi bay đầy mắt khiến tôi phải đưa tay lên che lại. Mọi sự xảy ra trong tích tắc làm hồn vía tôi lao đao. Đến khi kịp mở mắt ra nhìn thì tôi tá hỏa khi chiếc áo trên tay đã không cánh mà bay. Đang định tìm lại để cất đi thì tôi nghẹn ngào tập hai khi thấy chiếc áo ấy đang bay phần phật cùng làn gió….

Thể loại gì đây??? Nó bị mắc vào bánh sau chiếc xe phân khối lớn kia rồi!!!

Một sự việc thuộc dạng vô cùng hy hữu…

Một tình huống cười ra nước mắt…

Trong ánh đèn sau của chiếc xe khổng lồ đang chạy như bay trước mắt, tôi nhìn thấy rõ biển số xe tứ quý 8888 cùng chiếc áo thân yêu phất phơ không biết vì sao lại bị kẹt lại ở một bên của bánh sau. Ánh đèn khuất dần… khuất dần… và mất hút!!!

Gì thế chứ???

Trả cái áo lại cho tôi!!!

CHƯƠNG 1: NHÂN CHỨNG VÔ DANH (Phần 4)

Sau màn chào hỏi mọi người trong gia đình Cà Rem, tôi xách đống hành lý về phòng mà lòng buồn rười rượi. Tôi buồn không phải vì mất cái áo đó, tôi buồn vì thấy đã hai mươi tuổi rồi mà tính cách tôi vẫn đểnh đoảng chẳng thay đổi được gì, cứ như thế này thì làm sao tôi tìm ra được sự thật, làm sao tôi tìm thấy em mình?

Ôi… Càng nghĩ càng buồn…

Nhà của Cà Rem là một căn hộ khá rộng và khang trang, ngoài ra có còn dãy phòng cho thuê ở hai bên nên nhìn vào cũng đông đúc và hơi ồn ào. Những người thuê trọ ở đây đều là con nhà khá giả của các tỉnh vùng khác vì phòng ốc rất hiện đại và sạch sẽ, nên tất yếu giá thuê sẽ trên trời. Tôi thì được ưu ái ở ngay trong nhà của Cà Rem, đó là một phòng nho nhỏ nằm đối diện với phòng của hai bác.

Lần đầu tiên đặt chân vào căn phòng, tôi hơi lạnh sống lưng. Có vẻ nơi này lâu rồi không ai ở. Cà Rem nhanh nhảu mò mẫm tìm công tắc và bật đèn. Cả căn phòng bừng sáng. Tôi ngẩn người vì nó có cấu tạo thật đặc biệt. Nhìn y như một tác phẩm của nghệ thuật sắp đặt. Những ô cửa đủ hình hài nằm lung tung trên một bức tường trắng phau. Nếu trời sáng chắc hẳn ánh nắng chiếu vào phòng sẽ rất tuyệt. Ở góc bên trái, những thanh gỗ mảnh và dài được đính chặt vào tường tạo thành kệ để đựng sách. Một chiếc giường thấp hình bầu dục ở ngay phía dưới, nhìn nó làm tôi nghĩ đến một quả trứng gà khổng lồ bị bẹp dí lại.

- Phòng này hồi trước của anh em đó. Nhìn rất tuyệt phải không chị? – Cà Rem thủ thỉ.

- Ừ! Nhưng em có anh từ khi nào thế??? – Tôi ngạc nhiên.

- Hi hi. Đây là bí mật của gia đình em. Nhưng em sẽ tiết lộ cho chị. Anh ấy là con riêng của ba em lúc chưa lấy mẹ em. Lúc về đây ở mọi người đều nghĩ đó là một người khách thuê trọ thôi. Chỉ gia đình em mới biết. Hi hi. – Cà Rem mặt lém lỉnh. Con bé có vẻ không phản ứng gì trước việc ba mình có con với người khác.

- Hóa ra là vậy. Hèn gì cả nhà chị không biết. Thôi em về phòng thay quần áo rồi học bài đi. Chị sẽ tự dọn phòng. Có gì lát nữa chị em mình buôn sau nha.

- Dạ!

Con nhỏ ngúc ngắc cái đầu rồi chạy biến. Nhìn nó tôi thấy như tuổi thơ trở lại. Cà Rem rất hồn nhiên và nhí nhảnh, suy nghĩ cũng giản đơn. Tôi đoán Sữa Chua chẳng qua cũng chỉ là một thằng bạn trai thân thiết hơn những thằng bạn khác của nó nên nó mới tự cho rằng đó là người yêu của mình. Mà nghĩ lại thằng nhóc đó cũng hồn nhiên nghịch ngợm không kém gì con nhỏ. Tóm lại hai đứa này đúng là một cặp trời sinh.

Sau một hồi vật vã dọn dẹp, tôi thở hồng hộc rồi nằm lăn ra giường. Căn phòng không lớn nhưng vì đã lâu rồi không có người ở nên toàn bụi là bụi. Hồi nãy tôi định hỏi vì sao anh của Cà Rem lại không ở đây nữa nhưng lại quên mất tiêu. Mà kệ, cũng không phải là chuyện mình nên quan tâm…

Ngủ quên dăm ba phút, tôi bừng tỉnh khi nghe tiếng bác gái gọi xuống ăn cơm. Ngồi dậy cột lại đầu tóc, không hiểu sao mắt tôi lại hướng sự chú ý về cửa sổ chính giữa trong hệ thống cửa sổ dày đặc của bức tường lớn trước mặt. Mon men lại gần, tôi ngạc nhiên khi ô cửa này đối diện với ô cửa mái vòm của nhà bên cạnh. Cứ như chúng cùng nằm trên một đường thẳng vậy. Bất giác tôi mỉm cười, vì ô cửa mái vòm có cả một hành lang hoa ở phía dưới. Chao ôi là đẹp! Dù nhà bên đó tắt đèn tối om nhưng ánh sáng từ phòng tôi hắt sang cũng đủ để những khóm hoa ấy khoe hương sắc. Chắc chủ nhân của căn phòng có ô cửa sổ này là một cô gái lãng mạn.

Thật thú vị với một cuộc sống mới bắt đầu từ nơi đây…

Sáng.

Tôi dậy thật sớm và chạy ra ban công trước nhà tập thể dục. Tôi thích hít thở không khí trong lành của ban mai. Vì chỉ có lúc đó lòng tôi mới thấy thanh thản và không chút âu lo phiền muộn. Đang dang hai tay lên trời chuẩn bị ưỡn ngực để tập hít thở, tôi run cả chân khi bắt gặp một cảnh tượng mà đối với tôi là hãi hùng!

Cái gì thế kia???

Ở khoảng sân rộng đầy cỏ xanh của nhà bên cạnh, một chiếc xe máy phân khối lớn được dựng sững sững trên con đường nhỏ lát gạch dẫn vào cổng nhà. Đó sẽ là một cảnh tượng tuyệt đẹp nếu tôi không bắt gặp chiếc áo trong của mình đang mắc kẹt ở chiếc bánh sau của chiếc xe. Nhìn nó đã nát tan và xơ xác. Có lẽ cả tối qua đã chu du cùng chiếc xe này đi năm châu bốn bể.

Không thể tin được!!!

Thực tế là nếu tôi để yên như vậy và coi như mình không liên quan gì thì cũng được. Vì có ai biết đó là áo của tôi đâu? Nhưng không hiểu sao tôi lại không muốn thế. Sự xấu hổ và chột dạ thôi thúc tôi phải lấy lại cái áo của mình. Dù gì đó cũng là thứ đã gắn bó với tôi. Không thể đối xử với nó như vậy được. Không thể được!!!

Bằng tất cả sức lực, tôi phóng như bay xuống dưới nhà và rón rén ra mở cổng. Mọi người vẫn đang say giấc. Phải giải quyết mọi việc càng nhanh càng tốt. Chưa bao giờ tôi thấy xấu hổ như bây giờ. Sao mà cuộc sống lại trớ trêu vậy chứ??? Đã bị chiếc xe lôi đi thì nằm ở chỗ nào đó khuất mắt luôn đi. Vì sao chiếc xe đó lại là chiếc xe của nhà hàng xóm? Vì sao sau một đêm phiêu du thì nó vẫn mắc kẹt ở đấy rồi theo về tận đây?

Nhẹ nhàng mở cổng, tôi lon ton chạy qua cổng nhà bên cạnh. Cũng may hàng rào của nhà này thấp lè tè nên việc trèo qua đối với tôi không thành vấn đề. Đặt một chân lên bãi cỏ mềm mại, tôi thấy cảm giác tội lỗi trào dâng. Sao nhìn tôi giống như một tên ăn trộm vậy nhỉ? Nhưng tôi đâu có ý lấy đồ của ai, tôi chỉ lấy lại thứ của tôi thôi mà. Như thế không phải là ăn trộm. Không phải là ăn trộm. Tôi cứ vừa rón rén bước từng bước nhỏ vừa tự an ủi mình như thế…

Đã tiếp cận mục tiêu! Nhanh như cắt tôi ngồi thụp xuống, dùng tay cố gắng tháo cái áo của mình ra khỏi vành của bánh xe. Nhưng chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Nó bị kẹt rất chặt. Đó cũng chính là lý do vì sao bị kéo đi một quãng đường dài mà chiếc áo của tôi vẫn còn nằm ở đây.

Đang hì hục dùng mọi biện pháp để cứu lấy chiếc áo tội nghiệp của mình, tôi suýt té ngược ra sau khi một con chó nhỏ không biết từ đâu chạy lại và sủa ăng ẳng. Theo phản xạ, tôi chồm người dậy và lấy tay đưa lên miệng ra dấu im lặng. Ngạc nhiên là con chó hiểu được và không sủa nữa. Tôi hú hồn. Đang định bỏ của chạy lấy người, tôi chạnh lòng khi thấy con cún này chạy thoăn thoắt về phía mình và cố gắng cụng đầu vào chân tôi. Nhìn vào ánh mắt nó, tôi thấy có gì đó rất thảm thiết và tội nghiệp. Hình như nó đang cố gắng phát ra một tín hiệu gì đó với tôi.

- Mày muốn nói gì với tao à? – Tôi hỏi như một con ngố.

Con chó nhỏ ngừng việc cụng đầu vào chân tôi, đứng yên và le le cái lưỡi bé xíu ra thay cho cái gật đầu (tôi nghĩ vậy). Cái đuôi của nó nhìn như đuôi thỏ vì rất ngắn và tròn. Cứ như một nhúm lông vậy. Lúc lắc đằng sau.

- Nhưng là chuyện gì thế? Tao qua đây chỉ để lấy lại đồ của tao thôi. Tao không có ý lấy gì của nhà mày đâu! – Tôi thấy tôi hơi điên khi nói chuyện kiểu đó với một con cún.

Con chó bỗng hớt hải, nhảy lên nhảy xuống rồi quay lại, chạy vào nhà.

Điều đặc biệt là nó vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn tôi như muốn bảo tôi hãy theo nó, có việc gì đó rất gấp. Ánh mắt con cún con thật ám ảnh tôi. Chần chừ vài giây, tôi cũng bấm bụng chạy theo nó. Linh tính mách bảo tôi rằng nên đi theo sự dẫn đường của con vật này.

Chạy vào trước cửa, tôi thấy con cún rúc đầu vào mép dưới của tấm thảm và moi ra một tấm thẻ nhìn như thẻ ATM. Nó ra hiệu bảo tôi nhặt lên. Tôi cúi xuống cầm thứ lạ lẫm này lên rồi nhìn quanh, bên trái cửa có một thiết bị hình vuông, ở giữa có khe dài giống như khe trong quầy rút tiền tự động. Tôi lúng túng nhét thẻ vào trong khe. Màn hình đang đen thui bỗng dưng bật sáng, những con số chạy vòng vòng như ma trận và “Tách”. Cánh cửa mở ra. Tôi giật mình và bắt đầu thấy sợ. Đây có vẻ không phải là một ngôi nhà bình thường.

Chú cún con càng lúc càng rộn ràng, có vẻ nó đang lo lắng một chuyện gì đó. Ngay sau khi cửa nhà được mở, nó nhanh chóng dùng đầu đẩy cửa rồi chạy vào trong. Tôi cũng run rẩy mở từ từ cánh cửa ra rồi bước vào. Từng bước. Từng bước.

Trong thứ ánh sáng trong lành của buổi sớm mai, tôi ngỡ ngàng khi thấy chú chó nhỏ đang gục đầu trên tay của một người con trai nằm bất tỉnh giữa sàn nhà. Tiếng rên ăng ẳng gần như lả đi của chú chó làm không khí thật sự đáng sợ…

***

Con người là một thực thể phi thường trong những tình huống nhất định!

Tôi bây giờ đang vừa thở hồng hộc vừa dùng tay lau lấy lau để mấy trăm giọt mồ hôi tuôn chảy từ đầu xuống chân. Một con bé chỉ nặng có 42 kg như tôi mà không hiểu vì sao có thể vác được một con người khổng lồ như vậy từ nền đất phía kia tới chiếc ghế sofa này. Quả thật là quá ngạc nhiên về chính tôi.

Đặt tay lên trán người lạ, tôi thấy nhiệt độ cơ thể của anh ta vẫn rất bình thường. Kiểm tra đầu tóc tay chân cũng không tìm thấy một vết thương hay trầy xước nào cả. Lý do nào để người này bị ngất xỉu nhỉ???

Đang loay hoay định bấm điện thoại gọi cho xe cứu thương, tôi giật thót khi thấy lưng mình có gì đó đang cựa quậy. Nhìn lại hóa ra tay của chàng trai nãy giờ bị tôi kẹp sau lưng (do không để ý) đang cử động. Theo phản xạ, tôi đứng bật dậy, đánh rơi luôn điện thoại xuống đất.

- Anh… tỉnh… rồi à??? – Tôi ấp ủng hỏi khi thấy đôi mắt anh ta đang từ từ mở ra.

- Tránh… xa… tôi… ra!!! – Giọng anh ta tuy mệt nhưng rất đanh thép. Chất giọng nghe vô cùng lạ.

Tôi ngạc nhiên tới mức cấm khẩu? Gì thế? Chào hỏi người cứu mình bằng câu đó hay sao???

- Tránh… xa… ra…!

Ánh mắt tên đó bỗng trừng lên, đôi lông mày rậm cau lại, hàng mi đen huyền bao quanh đôi mắt màu nâu đậm cong vút như hai cánh quạt rung rung làm tôi rợn tóc gáy. Tôi bước lùi từng bước. Hai tay nắm chặt lại. Run. Sợ. Ánh mắt đó như đang thôi miên tôi.

Tôi cứ đi giật lùi như thế cho tới khi chạm phải một thứ gì đó cứng cứng dưới chân mình. Đang định bụng nhìn xuống xem thì một lần nữa giọng nói đặc biệt ấy lại cất lên, nhẹ như gió nhưng lại có hiệu ứng đáng sợ:

- Đem nó đi đi! Đem đi ngay dùm tôi! Đem đi!!!

Phải diễn tả ra làm sao nhỉ? Một lời cầu xin hay một câu ra lệnh??? Thực sự thì tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình khi mà hắn ta nói gì thì tôi làm theo răm rắp. Bằng chứng là lúc này, tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt lấy chiếc hộp hình tròn dưới chân mình rồi chạy như bay ra ngoài cổng. Và tôi thấy mình không còn là người bình thường nữa khi tự động quay lại vào trong sau khi đã quăng cái hộp đó vào thùng rác bên góc sân. Có cái gì đó đang điều khiển tôi thì phải???

Chạy vào nhà, tôi thấy kẻ kỳ cục đó đang từ từ ngồi dậy, hai tay đưa lên đầu cột lại mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai. Một mái tóc đáng mơ ước của tôi. Thẳng và mượt. Tôi nghĩ rằng độ bóng của nó có thể soi được như gương. Làm sao trên đời này lại có những mẫu người đàn ông kỳ lạ đến đáng sợ như thế này chứ???

Sau khi cột lại mái tóc dài của mình, người ấy lấy hai tay vuốt mặt rồi đứng lên. Hai giây sau đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Một cái chạm khẽ khàng mà ám ảnh. Ôi đôi mắt ấy! Ôi gương mặt ấy! Làm sao… làm sao có thể???

Có thể tôi nói ra điều này bạn không tin. Nhưng suốt mười năm qua tôi thường xuyên mơ thấy một chàng hoàng tử mặc áo choàng đen xuất hiện từ trong màn mưa màu xanh lam, đứng nghiêng và nhìn tôi bằng ánh mắt thấm đẫm một nỗi niềm bí ẩn. Hoàng tử đưa tay về phía tôi. Nhìn gần mà lại rất xa xôi. Còn tôi, trong giấc mơ ấy, bị giam cầm trong song sắt, treo lơ lửng trên một thanh băng nhọn hoắt. Chỉ chờ có băng tan là tôi sẽ bị ném xuống vực sâu thăm thẳm dưới kia. Dù bị màn mưa che khuất, tôi vẫn có thể nhìn rõ được gương mặt của vị hoàng tử ấy. Một mái tóc đen buông xõa xuống tận vai, tung bay theo tà áo khoác trải dài như vô tận, đầu đội vương miệng trắng lóa, đôi mắt to, dài và cong vút sang hai bên, hai hàng lông mày rậm và sắc, hàng mi dày, hùng dũng đầy bất tử. Mỗi lần ánh mắt kia nhấm nháy thì hai hàng mi như những cánh quạt dài biểu diễn một vũ điệu đầy ma lực. Chiếc mũi hoàng tử cao và hơi gồ. Khuôn miệng nhỏ và mỏng như đôi môi của thiếu nữ. Một gương mặt người nhưng lại như một tác phẩm của nghệ thuật điêu khắc và chạm trỗ. Rõ và sắc tới từng chi tiết. Vì vậy tôi mới bị ám ảnh suốt mười năm trời. Ám ảnh một hình bóng hoàn hảo đến mức bất tử nhưng chẳng bao giờ có thể với tới được…

Và bây giờ, tại thời điểm này, tôi không thể tin rằng mình đang được chiêm ngưỡng lại gương mặt ấy, trong đời thường chứ không phải là giấc mơ đầy ma mị…

- Xin lỗi vì đã làm phiền! Mời ra ngoài!

Tôi bị đuổi. Nhưng có lẽ trong giây phút này, lòng tự trọng của tôi đã bị cảm xúc trong trái tim và ký ức tôi đè bẹp dí. Tôi vẫn đứng trơ ra như khúc gỗ, hai mắt mở to, tay chân run như cầy sấy. Mười năm gặp nhau trong mơ. Giờ đã được trùng phùng. Tôi chợt thấy mọi thứ vỡ òa. Một cảm giác quá ư đặc biệt và cũng thật kỳ dị.

***

Hiện giờ tôi đã về lại nhà Cà Rem. Nhưng có vẻ tâm trạng tôi vẫn không thay đổi được bao nhiêu. Trong đầu tôi bây giờ chỉ còn lại hình ảnh của hoàng tử, của mưa và của ánh mắt bí ẩn đó.

Những tiếng xôn xao của đám con gái ở trọ trong nhà Cà Rem làm tôi tỉnh mộng trở về với thực tại. Nói thật là tôi cũng không nhớ được vì sao tôi lại về được phòng mình sau khi đứng như tượng trong căn nhà ấy.

- Anh ấy đi học kìa! Ôi thật là menly biết bao!!!

- Ngay cả con chó cũng toát lên vẻ quyến rũ như chủ của nó!!!

- Ôi cái vẻ lạnh lùng đến rùng mình!!! Ôi yêu quá đi mất!!!

Đó là những gì tôi nghe được từ mấy chị sống trong dãy phòng trọ bên cạnh phía dưới phòng tôi. Tò mò, tôi chạy ra ban công nhìn. Hoàng tử của tôi đi học!

Một cảnh tượng thật đáng để yêu nếu như bạn được nhìn thấy. Anh ấy – hoàng tử của tôi hai tay bỏ vào bọc quần, đeo chiếc balo một bên vai, đuôi tóc dài nằm gọn ghẽ sau lưng, từng bước đủng đỉnh đi. Cái tướng dong dỏng cao ấy như nuốt trọn cả bầu trời buổi sớm mai. Bên cạnh là chú chó nhỏ tôi gặp hồi sáng, ngoe nguẩy cái đuôi tròn như nhúm bông nhún nhảy đi theo chủ. Nhìn họ giống như một đôi bạn tri kỷ. Rất đáng yêu và rất ấn tượng…

Tôi đến trường với hành trang duy nhất trong đầu là hình ảnh người con trai ấy. Tôi nghĩ có khi nào tôi đã bị điên hay không? Nhưng quả thật là tôi không thể thoát khỏi những suy nghĩ về giấc mơ và buổi gặp gỡ sáng nay. Mười năm sống cùng một giấc mơ kỳ lạ. Nếu bạn là tôi chắc hẳn bạn cũng sẽ không bình thường được như tôi…

Giờ ra chơi, tôi mặc cho tâm hồn điều khiển đôi chân mình đi. Tôi lơ lửng giữa tất cả. Những ngọn gió đầu mùa cứ thể đùa nghịch với mái tóc xoăn xoắn xít của tôi. Vì chúng biết tôi không còn thời gian mà để tâm tới nữa.

Và rồi chân tôi đưa tôi lên sân thượng của trường…

Gió toàn tập. Gió như bay nhảy. Tôi vừa đặt chân lên bậc nền sân thượng đã thấy cơ thể mình bay bay trong gió.

Đang chực nhắm mặt lại, dang hai tay để đón nhận khí trời thì sự xuất hiện của một bóng dáng nhỏ nhỏ, trong bộ đồng phục của trường, đứng trên mép của lan can sân thượng làm toàn bộ sự lãng mạn trong tôi biến mất hoàn toàn.

Băng đô đỏ…

Gương mặt đầy vẻ tội lỗi ấy…

Là cô nhóc!

Là cô nhóc ấy!!!

KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGG!

CHƯƠNG 1: NHÂN CHỨNG VÔ DANH (HẾT)

5 giây. Đó chính là thời gian nằm giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Tôi không tưởng tượng ra được nếu như mình chậm chân nửa giây thì mọi chuyện sẽ như thế nào nữa.

Bây giờ…

Tôi đang lơ lửng giữa bốn tầng nhà…

Ngay sau tiếng hét động trời của tôi, có vẻ như cô bé ấy quá hoảng loạn và nhảy ào xuống, tôi chỉ còn biết chạy theo để với lấy đôi tay bé nhỏ những mong cứu vớt một sinh mạng. Tôi đã kịp nắm lấy tay em, nhưng vì người tôi quá yếu, sự mỏng manh của một thiếu nữ hai mươi tuổi đã không thể giữ vững được điểm tựa tại thành lan can. Kết quả là tôi cũng bị lao xuống dưới. Rất may là trong phút giây đáng sợ ấy tôi đã kịp nắm lại thanh sắt cuối cùng của lan can tầng thượng…

Làm sao đây???

Tôi đang bay…

Dưới tay tôi còn có thêm một cơ thể nữa…

AI CỨU CHÚNG TÔI VỚI!!!

Cũng may thời điểm này là giờ ra chơi nên sự chú ý của mọi người nhanh chóng được thu hút. Những tiếng la hét thất thanh kèm theo những bước chân rầm rập đang cố gắng chạy lên đây để cứu tôi và cô bé băng đô đỏ.

- Đừng sợ! Anh sẽ cầm tay em!!!

Tôi vội ngẩng đầu lên nhìn sau khi nghe được một lời trấn an. Là Nhân Mỹ. Cậu nhóc đang với cánh tay to khỏe của mình về phía tôi…

Thật ra là tôi rất rất muốn nắm lấy tay cậu nhóc. Nhưng mà tôi không thể. Khoảng cách giữa tay tôi và đôi tay cậu ấy không cho tôi niềm tin để nắm lấy. Vì chỉ cần sơ suất một chút thôi là tôi sẽ rơi tõm xuống dưới kia. Thở hồng hộc lén nhìn xuống dưới, tuy không phải là đỉnh của một tòa nhà chọc trời nhưng với khoảng cách như thế này cũng đủ làm tôi ngợp. Thêm vào đó tôi còn nắm lấy tay của bé băng đô đỏ nữa. Sự nặng nề và nỗi sợ hãi đang dần dần lấy đi sự cố gắng của tôi. Tôi sắp không trụ được nữa rồi!!!

- Đừng nhìn xuống đó nữa Tử Quân! Hãy nhìn gương mặt đẹp trai của anh này!!! Anh sắp chạm được tay em rồi!!! Hực hực…

Cậu nhóc vừa nói vừa cố vươn cánh tay về phía tôi. Rất khó khăn vì thành lan can rất cao. Tôi chỉ còn biết nuốt nước bọt chờ đợi…

Mỏi tay quá…

Đau tay quá…

Người tôi cứ tê dại hẳn đi…

Những gắng gượng cuối cùng của tôi đã sắp tan biến theo những giọt mồ hôi đang thi nhau tuôn chảy. Và bỗng dưng tôi nghe tiếng khóc thút thít dưới chân mình. Là cô bé băng đô đỏ…

- Mình xin lỗi… Hu hu… Mình xin lỗi bạn… Mình… mình không muốn chết…

Trong tôi rực sáng bình minh. Không hiểu sao tôi thấy mình không thể bỏ cuộc. Tiếng khóc đầy hối hận của cô nhóc làm tôi mạnh mẽ lên bội phần. Không gì là không thể nếu bản thân có niềm tin và ý chí.

- Không… sao… đâu… Chúng… ta… sẽ… ổn…

Tôi nói trong đứt quãng vì đã quá mệt. Nhưng ánh mắt tôi đã chứa đầy quyết tâm. Nhìn lên, Nhân Mỹ vẫn đang cố gắng với tay về phía tôi. Một chút… Một chút nữa thôi… Cơ hội sẽ được mở ra khi ta biết chờ đợi và hy vọng…

Đúng!

Phải hy vọng!

Mắt tôi mờ dần. Mọi cảm giác trong tôi đang từ từ biến mất. Ý chí đang cố gắng níu giữ tôi ở lại với thế gian này…

Một cơn gió lạnh lướt qua làm tôi buốt giá. Dường như gió muốn thổi bay tất cả những gì tôi đang cố níu lại…

Tay tôi buông lơi dần…

Buông lơi dần…

Cái phút giây mà tôi ngỡ rằng mình đã không còn trụ được thì hơi ấm từ đôi tay của Nhân Mỹ đã tìm thấy tay tôi. Một cái nắm thật chặt…

Tôi dùng chút hơi cuối cùng để cố vươn mình lên…

Để được sống!

***

Mọi thứ đã ổn đúng như nghĩa của nó.

Tôi ngồi thụp xuống nền sân thượng sau khi được mọi người kéo lên. Hai tay tôi rủ xuống như cánh của một con chim đã bị rụng hết lông. Cô bé băng đô đỏ vừa khóc vừa ôm lấy cô giáo trong sự quan tâm của bạn bè xung quanh. Thật may là đã không có điều gì tồi tệ xảy ra…

- Ổn rồi đó em!

Một câu nói khẽ khàng thốt lên bên tai tôi. Ngay sau đó là một cái ôm thật chặt và ấm nồng của Nhân Mỹ.

Tôi không hiểu vì lý do gì cậu nhóc lại xưng hô và đối xử với tôi như vậy. Cũng không biết tại sao là cậu ấy chứ không phải là một người nào khác sẵn sàng với tay để cứu lấy tôi đầu tiên. Nhưng tôi biết được một điều…

Tận sâu trong trái tim của tôi và Nhân Mỹ. Có cái gọi là sự đồng điệu và tình yêu thương dành cho nhau…

***

Sau một hồi trấn tĩnh, cô bé băng đô đỏ và tôi được đưa tới phòng hiệu trưởng. Nên như thế. Mọi chuyện cần được kết thúc vào ngày hôm nay.

Trong buổi nói chuyện giữa thầy cô và chúng tôi. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới khiến cho Trang – tên của cô bé mở miệng. Theo như lời kể của bạn bè trong lớp, Trang rất trầm tính và luôn sống một mình, cô lập với mọi người xung quanh. Cô bé cũng có những biểu hiện của chứng trầm cảm.

- Hôm xảy ra sự việc xô xát giữa hai bạn nam, bạn là người ngồi trong phòng vệ sinh khóc phải không? – Tôi hỏi nhẹ nhàng.

Trang gật đầu.

- Bạn biết điều gì đó về chuyện này phải không?

Trang gật đầu.

- Đừng sợ… Hãy nói với mình…

Tôi cầm lấy tay cô bé, nhìn thật sâu vào đôi mắt đang hoảng sợ của Trang. Có lẽ hơn lúc nào hết, trái tim nhỏ bé ấy cần được vỗ về che chở…

Trang nhìn tôi. Môi mím chặt. Những che giấu tận sâu kín hình như đang cố tuôn trào ra. Tôi cảm nhận được có một nỗi đau nào đó…

Và Trang bật khóc.

- Em xin lỗi… Hôm đó… Hôm đó lúc đi ngang qua nhà vệ sinh… em nhìn thấy bạn nam đeo mắt kính dùng dao đâm bạn kia. Sau đó thì bạn ấy tự đâm mình. Em sợ quá… Trong lúc không kiểm soát được mình, em đã lấy con dao đó và cất đi…

- Vì sao em lại làm như thế? – Cô Thi hơi ngạc nhiên nhưng cố gắng hỏi nhẹ.

- Năm năm trước, anh trai em vì quá ghen và tức giận nên đã dùng dao đâm người đàn ông cướp đi vợ của mình. Dù người ấy không bị ảnh hưởng tới tính mạng nhưng anh của em đã phải vào tù. Nhà em chỉ có hai anh em sống với nhau. Từ nhỏ em chỉ biết có anh trai. Bỗng chốc em chỉ còn một mình. Trong ngày tuyên án, em đau đớn khi nhìn thấy anh ấy bị kết tội cùng với bằng chứng là con dao đáng sợ kia. Anh em là người rất tốt. Chỉ vì quá yêu vợ nên mới mắc sai lầm. Em luôn bị ám ảnh bởi điều đó. Vì thế… vì thế mà lúc nhìn thấy con dao em đã đem giấu đi. Em sợ… em sợ một người nào đó lại giống như anh em… mất hết tất cả chỉ vì một phút giây dại dột…

Mọi người lặng đi và nhìn Trang khóc. Vết thương quá lớn trong quá khứ dường như đã cướp đi tuổi thơ của em…

***

Câu chuyện ai là người hành hung cuối cùng cũng kết thúc. Khó mà tin được cậu nhóc cận thị nổi tiếng hiền lành lại là người gây ra cơ sự. Nghe đâu cậu ta thầm thương trộm nhớ một cô nhóc đã từ lâu lắm rồi. Đến khi biết cô nhóc thích Nhân Mỹ và bị cô nhóc phũ phàng từ chối tình cảm thì không kiếm chế được rồi làm mọi chuyện ra nông nỗi như bây giờ. Nhưng vốn tính nhát gan nên sau khi đâm Nhân Mỹ, do quá sợ hãi nên cũng tự làm bị thương chính bản thân mình. Nghĩ mà buồn cho cậu nhóc. Tuổi trẻ đúng là không thể tránh khỏi bồng bột. Nhưng bồng bột theo kiểu quá đáng như thế này thì quả là không nên chút nào. Cũng một phần tại cậu ta bị nghiện game online, lại toàn thể loại game bạo lực nên mới đi tới hành động dại dột đó.

Ôi…

Tiếc thay cho một tuổi trẻ…

Nhưng vẫn may vì mọi chuyện chưa đến mức trầm trọng nên có thể cứu vãn lại.

Xã hội và cộng đồng sẽ giúp cậu nhóc sửa chữa lỗi lầm và hoàn thiện bản thân…

Thế mới nói, mỗi khi quyết định làm một điều gì đó, nên dành ít phút suy nghĩ cho gia đình, cho bản thân và cho những tháng ngày sau đó của cuộc đời.

Còn cô bé Trang – nhân chứng vô danh ẩn tích bấy lâu cuối cùng cũng đã giải thoát bản thân khỏi những ám ảnh của quá khứ. Bỗng tôi nhận ra một điều, nếu chúng ta đang có một cuộc sống êm đềm và hạnh phúc thì nên biết quý trọng và nâng niu. Vì đó thực sự là một điều may mắn mà không phải ai cũng có được. Giữ gìn từng ngày… yêu thương từng ngày…

Full | Tiếp trang 2

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ