Chương 7 - Người xa lạ quen thuộc
Rốt cuộc là cái gì biến thành?... Cô lặng lẽ ngồi một bên ngắm nhìn
anh, ánh mắt lạ lẫm, như chưa từng trông thấy anh, như chưa từng
biết đến con người này.
Thực sự là xa lạ , cảm giác lạ lẫm đến cái gật đầu xã giao khi lướt
qua nhau cũng không bằng, mỗi một khe hở dù là nhỏ nhất trong tim
cũng dần tràn ra cảm giác xa lạ, rồi đột nhiên chúng ùn ùn kéo đến,
trào dâng ngập tràn mọi ngóc ngách.
******************
Choáng váng bởi rượu, ánh nắng xuyên qua khe cửa dần chói chang
Lăng tiểu Manh cố gắng mở mắt, tia nắng đầu tiên lọt vào trong mắt
cảm thấy chói buốt rất khó chịu, không chịu nổi chỉ muốn hét
lên.
Cô không phát thành tiếng, mở mắt nhìn ngoài ánh nắng sớm còn có Cố
Chính Vinh, mặt cô vẫn ấp sau lưng anh, khẽ ngẩng đầu ngắm nhìn gáy
anh. Phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, anh vẫn đang ngủ, chẳng phát ra âm
thanh nào.
Lăng Tiểu Manh rón rén quay đầu xem giờ, hả? Ngủ quên cả một buổi
sáng! uống rượu chỉ có hại quả thật chí lý, cũng may hôm nay là
cuối tuần, cô rụt tay lại toan ngồi dậy.
Lúc cô rụt tay khẽ động đậy, Cố Chính Vinh không chịu thả cô ra,
cũng không chịu tỉnh dậy. Những việc xảy ra tối qua giờ cô vẫn thấy
mơ màng, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn nguyên, đột nhiên trong lòng
bất an thấy rõ, chỉ sợ làm anh tỉnh giấc, nên cô lại thôi.
Hạ quyết tâm cô nằm yên không nhúc nhích, nhưng phòng ngủ bỗng có
tiếng nhạc, vang lên không ngớt, càng ngày càng lớn.
Là tiếng chuông điện thoại của cô, điện thoại để trong túi, túi đặt
dưới đất trong phòng ngủ... Tại sao lại ở đây? Chẳng có chút ấn
tượng nào, cô thường để đồ rất quy củ, mọi thứ trong nhà đâu ra
đấy, chưa bao giờ lộn xộn bừa bãi.
Lăng Tiểu Manh sợ điện thoại kêu khiến anh tỉnh giấc vội vàng định
ra nghe máy, còn chưa kịp nghĩ ra nên ngồi dậy thế nào thì Cố Chí
Vinh đã tỉnh, lúc này anh không quay đầu lại, nhoài người đưa tay
quơ lấy chiếc túi của cô.
"Cảm ơn," Lăng Tiểu Manh hơi cắn dứt, vừa lí nhí cảm ơn vừa nhấc
máy đầu dầy bên kia là tiếng người lạ gọi thẳng tên cô, "Xin hỏi có
phải cô Lăng Tiểu Manh không ạ?"
"Vâng, là tôi."
"Chào cô, chúng tôi là China Visual, chúng tôi muốn mời cô tham dự
triển lãm thiết kế đồ gia dụng hàng năm lần này, có thể xin cô chút
thời gian nói chuyện cụ thể được không?"
"China Visual?" Cô đã từng nghe, đó là tạp chí chuyên đề gia dụng
nổi tiếng nhất nước, hàng năm đều kết hợp vớ Hiệp hội Thiết kế tổ
chức triển lãm, rất nhiều nhà thiết kế từ đó mà thành danh. Nhưng
cô vốn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đến phòng làm việc riêng
cũng không có, triển lãm nổi tiếng như thế sao có thể tìm tới cô?
Cô ngạc nhiên, không trả lời, nhìn Cố Chính Vinh.
Anh đã ngồi dậy và chuẩn bị xuống giường, cảm giác cô đang nhìn
mình, liền quay đầu nhìn lại.
"Cô Lăng Tiểu Manh?", người ở đầu dây bên kia thúc giục.
Đỉnh đầu có người khẽ ấn xuống, anh gật đầu với cô, có vẻ thích thú
với thái độ cô lúc này, anh khẽ mỉm cưởi.
Cố Chính Vinh rất bận rộn, showroom thứ ba của công ty tại Trung
Quốc đã được quyết định, ngay chiều hôm đó anh đã phải bay tới Hạ
Môn, chẳng nói thêm với cô lời nào về chuyện tham gia triển
lãm.
Thực ra cũng không cần thiết, bởi China Visual phản ứng rất mau lẹ,
sau khi cô đồng ý họ lập tức cử chuyên gia tới bàn bạc. Mọi việc
diễn ra quá nhanh, thậm chí khi được hỏi có thể gặp ở đâu, chẳng
nghĩ ra chỗ nào cô đành nói đại quán ăn quen thuộc nhất của
mình.
Bước vào là một người phụ nữ, tóc thẳng, ăn vận rất chuyên nghiệp,
bước chân sải dài. Trông thấy Tiểu Manh liền đưa tay lên tự giới
thiệu, bàn tay nắm chặt, tác phong rất tây, giọng nói dứt khoát "
Cô Lăng Tiểu Manh, rất vui được gặp cô, tôi là Tô Ngưng".
Lăng Tiểu Manh vẫn thấy không quen lắm, cô khó có thể làm quen với
người lạ một cách nhanh chóng, thường lúc đầu cô rất kiệm
lời.
Tô Ngưng quan sát một lượt mặt không biến sắc, trong lòng bắt đầu
cười khẩy.
Gần đây chuyện cười nào cũng có, John McCain đích thân tiến cử, sếp
tổng nêu tên để cô ấy xuất hiện và trợ giúp hoàn toàn, bỗng dưng cô
ta biến thành một bé gái chẳng hiểu biết gì.
Tô Ngưng bỗng nhớ lại cuộc nói chuyện tại phòng làm việc sáng nay:
" Không được, tôi còn bao nhiêu việc chưa hoàn thành, làm sao tiếp
được?".
" Mấy cái đó có thể hoãn lại."
" Tại sao? Cô ta có gì đặc biệt? Là nhân tài kiệt xuất mới xuất
hiện? Giành được giải thưởng quốc tế? Hay là mới mở studio? Sao tôi
chẳng nghe thấy bao giờ?"
" Đặc biệt lắm, sắp thành nhân tài kiệt xuất rồi, sẽ không để cô
phải hối hận đâu."
Hóa ra chỉ là đồ nhãi nhép nói năng lí nhí, ăn mặc đơn giản, khác
một trời một vực với tất cả những nhà thiết kế cô từng tiếp xúc,
cũng gọi là bình thường, đặc biệt đâu ra?
" Bản thảo thiết kế? Tôi để ở công ty hết rồi, hôm nay cô muốn xem
sao?", Lăng Tiểu Manh ngồi đối diện vẫn đang trả lời.
Tô Ngưng hoàn hồn, làm việc làm việc, cô được đào tạo rất chuyên
nghiệp, đóng gói là điểm mạnh của cô, dù có là một hạt cát, cô cũng
có thể biến nó thành kim cương để bán! Cô vừa nghĩ vừa gật đầu, "
Được, mọi việc cần phải khẩn trương, sau khi xem xét lựa chọn, tôi
còn phải liên hệ với nhà máy để làm mẫu".
Lăng Tiểu Manh cũng gật đầu, toan đứng dậy tính tiền, Tô Ngưng liền
chặn lại, " Để tôi".
Kinh phí tòa soạn đưa rất thoải mái, còn nói lần này nhất định sẽ
có lãi. Thực sự cô không hiểu, bây giờ đều là các nhà thiết kế tới
nịnh nọt để tòa báo PR tên tuổi cho họ, làm gì có tòa soạn nào bỏ
tiền ra mời nhà thiết kế cơ chứ?
Tóm lại là đặc biệt, hết sức đặc biệt.
Ông chủ chạy lại cười thật tươi, " Tiểu Manh à, có phải bàn chuyện
xong rồi không?"
" Ừm, tôi phải về công ty cùng cô Tô Ngưng đây."
Mắt nhìn Tô Ngưng đang đứng bên cạnh, ông chủ bỗng cười thân thiện,
giọng nói thành khẩn khác thường, thiếu chút nữa là nắm lấy tay cô
hòng tăng thêm hiệu quả, " Tô tiểu thư, bữa này để tôi mời".
" Hả?", Tô Ngưng ngơ ngác.
" Cảm ơn cô đã giúp đỡ Tiểu Manh, ha ha."
Tô Ngưng không thốt lên lời, bên tai là tiếng Tiểu Manh, giọng hơi
kéo dài, không giống như nũng nịu, cảm giác đơn thuần chỉ là thói
quen, " Không được đâu, ăn uống sao lại không trả tiền cho
được?"
Ồng chủ vẫn cười, " Vậy để tôi thanh toán với người khác một thể
luôn".
Lăng Tiểu Manh sợ ngộ nhỡ ông không chú ý buột miệng gọi tên Cố
Chính Vinh, lập tức đầu hàng, " Được rồi được rồi, vậy tôi đi trước
đây". Vừa dứt lời cô vội vã bước ra ngoài, bước chân chạm đất nhẹ
nhàng, nhưng kỳ lạ ở chỗ trong nháy mắt cô đã tới cửa, còn quay lại
gọi Tô Ngưng, " Tô tiểu thư, cô chưa đi sao?"
Tô Ngưng càng lúc càng không hiểu, lúc bước ra cửa còn trợn mắt
nhìn theo bóng Lăng Tiểu Manh, chẳng lẽ cô lại nhìn nhầm? Cái cô
Lăng Tiểu Manh này, nói không chừng có điểm gì đó đặc biệt
thật.
Tô Ngưng tuổi còn trẻ, nhưng vào nghề sớm, lại làm việc trong tòa
soạn có tiếng, tiếp xúc với giới thiết kế rất lâu, tuy bản thân
không làm thiết kế, nhưng cô rất có mắt nhìn các nhà thiết
kế.
Tính cách cô rõ ràng, làm việc gì cũng nhanh nhẹn gọn gàng, tiếp
xúc với Lăng Tiểu Manh vẫn thấy có gì đó không thể chấp nhận được,
nhưng sau khi xem hết tất cả những bản thảo của Tiểu Manh liền thay
đổi thái độ.
Cô đúng là ếch ngồi đáy giếng, trên đời này quả thật có những người
bề ngoài và tính cách chẳng có gì giống một nhà thiết kế, nhưng
chẳng sao cả, chỉ cần cô ấy có tài là được.
Lăng Tiểu Manh tuy không giỏi giao tiếp, nhưng rất nhạy cảm với
thái độ của người khác đối với mình.
Tuy Tô Ngưng luôn nở nụ cười, nhưng ngay từ khi bắt đầu nói chuyện
cô vẫn luôn thấy có cái gì đó không bình thường. Điều lạ là, khi
xem hết bản thảo của cô, Tô Ngưng bỗng nhiên dạt dào cảm hứng, bắt
đầu nhiệt tình hơn với cô, dứt ra cũng không được, ra khỏi công ty
cũng không có ý để gặp nhau sau, mà tìm một nơi gần đó tiếp tục nói
chuyện.
" Những bản thiết kế này rất tốt, tôi đề nghị làm một loạt, gồm cả
những thiết kế trang trí nội thất, hiệu ứng sẽ lớn hơn là làm đơn
lẻ từng tác phẩm một, cô thấy thế nào?" Tô Ngưng tay cầm ly nước
ngồi trong quán cà phê thao thao bất tuyệt, càng nói càng phấn
khích.
Là thứ Bảy, quán cà phê rất đông người, có hai người đàn ông vừa
bước vào, trong đó có một người vẻ mặt rạng rỡ, vỗ vai người đi
cạnh ra dấu để anh ta đi trước, rồi tiến thẳng về phía họ.
Lăng Tiểu Manh nhìn tới nhìn lui, người đứng dậy lại là Tô
Ngưng.
Người đàn ông này cô biết, là Đồng Diệc Lỗi, một tinh anh mới từ
hải ngoại trở về, trợ lý đặc biệt cho chủ tịch của Osun mới tuyển
về.
Osun là hệ thống đồ gia dụng kiểu Mỹ mới xuất hiện mấy năm gần đây
trên thế giới, chiến lược kinh doanh rất có tính tấn công, năm
ngoái họ có ý thâm nhập thị trường Trung Quốc, do đó đã đem theo vị
trợ lý chủ tịch mới này và trở thành nhản vật rất có tiếng tăm ở
trong giới, bất cứ sự kiện lớn nào cũng thấy mặt.
Nhưng ở đây cũng gặp được sao, có trùng hợp quá không?
" Đồng tiên sinh, sao trùng hợp vậy?"
" Xin chào, Tô tiểu thư." Anh đáp lại một câu, ánh mắt nhìn xuống
một người khác, tiếp tục nói, " Tiểu Manh, trùng hợp quá".
Giọng người đàn ông ấy vang lên, Lăng Tiểu Manh cố ngẩng đầu lẽn,
nhìn anh rồi nhẹ nhàng cất tiếng, " Đúng vậy, thật trùng
hợp".
Không khí thật khác lạ, Tô Ngưng không kìm được hỏi: " Sao cơ? Hai
người biết nhau rồi?".
"Vâng, tôi và Tiểu Manh đã quen nhau nhiều năm nay, sau khi tôi ra
nước ngoài mới mất liên lạc." Đổng Diệc Lỗi trả lời trơn tru, "Còn
cô, làm sao quen Tiểu Manh?"
"Sáng nay," Tô Ngưng làm việc trong nghề đã nhiều năm, rất đúng
người đúng việc, lúc này người hỏi người trả lời rất lưu loát,
nhưng theo bản năng vẫn có đôi chút cảnh giác với Đổng Diệc Lỗi,
lập tức nói rõ ràng, "Tòa soạn chúng tôi vừa mời cô Tiểu Manh tham
gia triển lãm năm nay, phái tôi tới hỗ trợ, hôm nay là ngày đầu
chúng tôi gặp mặt, ha ha."
"Triển lãm?" Không ngờ cô lại nói vậy, Đổng Diệc Lỗi trầm ngâm
trong giây lát, rồi nhìn Lăng Tiểu Manh, "Thật không? Chúc mừng
nhé, Tiểu Manh, tin vui như thế này, chắc anh là người đầu tiên
được biết?"
"Đúng đó, anh nói xem có trùng hợp không, chúng tôi mới vừa bàn
việc này khi nãy", Tô Ngưng cướp lời.
Cô không phải kẻ ngốc, mới nhìn đã biết mối quan hệ trước kia của
Tiểu Manh và Đổng Diệc Lỗi nhất định không bình thường, thần sắc
Lăng Tiểu Manh từ lúc anh ta xuất hiện đã trở nên bất an và tỏ vẻ
phòng thủ, còn thái độ anh ta thì thân mật, lời lẽ thân thiết, hoàn
toàn không giống những lời khách sáo bình thường.
Cô tiếp xúc với rất nhiều người trong giới thiết kế trong nước,
điều phiền phức nhất của những nhà thiết kế có tài chính là khi lên
kế hoạch được một nửa, đột nhiên bị một vài công ty nước ngoài có
tiềm lực hoặc trong triển lãm để mắt tới, sau đó đoạn tuyệt tình
nghĩa, những việc thế này cũng không phải lần đầu cô gặp. Lúc này
theo bản năng, Tô Ngưng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nói thẳng cho
đối thủ trong ngành bỗng dưng xuất hiện biết.
Thêm đó, Lăng Tiểu Manh lại rất khác với mọi người, trong mắt cô
Tiểu Manh giống như một chú gà tây, nên chẳng suy nghĩ nhiều, Tô
Ngưng thẳng người mở miệng tiếp luôn lời Đổng Diệc Lỗi.
Lăng Tiểu Manh hoàn toàn không nhận ra mình đã trở thành người tàng
hình, nhìn hai người trước mặt người hỏi kẻ đáp, cô nín thinh không
nói gì.
Ngay khi sự thất kinh và lo lắng lúc ban đầu qua đi, cô bắt đầu
không hiểu, càng nhìn càng không hiểu.
Người đàn ông trước mặt, đã từng là người thân thuộc nhất trong
cuộc đời cô, cho tới giờ cô vẫn có thể chỉ rõ đường vân trên tay
anh xoáy theo chiều nào. Cô những tưởng họ sẽ ở bên nhau trọn đời,
cô đã từng một mực khẳng định rằng, dù tới khi tóc cô bạc trắng,
chân run rẩy, chỉ có thể ngồi trong vườn nhà ngắm nhìn khung cảnh
trước mặt, quay đầu lại có thể mỉm cười gọi tên anh, Hòn đá
cuội.
Nhưng bây giờ thì sao? Cũng vẫn con người ấy, nhưng cảm giác cô có
được lại hoàn toàn xa lạ.
Lần trước cô hoảng loạn bỏ chạy, vẳng bên tai là lời anh nói xin
lỗi, từ đó tới giờ, chẳng biết cái gi đã khiến mình thay đổi, cô
chẳng thể nhận ra anh nữa.
Mới chỉ hai năm thôi, kỳ thực anh không thay đổi nhiều, vẫn ăn nói
rất lịch sự, cười dịu nhẹ như gió mây, khi đứng theo thói quen tay
phải đút trong túi quần, ngón tay cái lộ ra, ngón tay thon
dài.
Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi? Sự can thiệp mạnh mẽ của Tô Ngưng
đã giải thoát giúp cô, Lăng Tiểu Manh không nói gì thêm, lặng lẽ
ngồi một bên ngắm nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm, như chưa từng trông
thấy anh, như chưa từng biết đến con người này.
Thực sự xa lạ mà, cảm giác lạ lẫm đến cái gật đầu xã giao khi lướt
qua nhau cũng không bằng, mỗi một khe hở dù là nhỏ nhất trong tim
cũng dần tràn ra cảm giác xa lạ, rồi đột nhiên chúng ùn ùn kéo đến,
trào dâng ngập tràn mọi ngóc ngách.
Sau cùng Lăng Tiểu Manh gần như bị Tô Ngưng kéo đi, Đồng Diệc Lỗi
trước khi đi vẫn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, cảm giác bị nhìn sau
lưng có phần không thoải mái, cô cúi đầu, bước chân nhanh
dần.
Ra khỏi cửa Tô Ngưng còn nói: " Cô nhớ giữ kỹ bản thảo, đừng tùy
tiện cho người khác trông thấy. Còn nữa, nếu có người lạ tới tìm,
tốt nhất là đừng để ý".
Lăng Tiểu Manh vừa gật đầu đồng ý, vừa đưa mắt nhìn Tô Ngưng, bỗng
nhiên thấy cô thật giống người bạn cùng bàn với mình khi nhỏ, một
cô bé vô cùng kiên cường. Có hôm cô ấy ôm trong lòng một chú chim
nhỏ tới trường, nó nhỏ xíu màu vàng nhạt, cứ véo von chích chích
suốt, có mấy cậu học sinh cướp mất đem chơi, cô bé ấy không khóc
cũng không mách cô giáo, mà bộp một cái cướp lại, trợn mắt lườm đám
con trai đó, rồi quay đầu bỏ đi, vô cùng mạnh mẽ.
Khi ấy cô cực kỳ thần tượng cô bạn đó, về nhà còn âm thầm luyện tập
động tác giống như thế, tuy không ai trông thấy, nhưng một khi vung
tay lên mặt vẫn đỏ. Lúc ăn cơm ba má còn lo lắng, con bé này bị
bệnh rồi chăng, sao tai lại đỏ hết lên thế này?
Tới khi hoàn hồn Tô Ngưng đã kéo Tiểu Manh tới bên xe, đã quen với
việc lên kế hoạch, Tô Ngưng nói năng và làm việc đều rất thẳng
thắn, " Tiểu Manh, tôi đưa cô về nhà được không? sắp tới cô sẽ rất
bận, phải giữ gìn sức khỏe, chịu khó nghỉ ngơi một chút".
Sao thấy như mình có thêm một bà mẹ trẻ? Lăng Tiểu Manh nhìn cô
cười bẽn lẽn, " Không cần đâu, hôm qua tôi đỗ xe ở bên đường, còn
phải đi lấy xe, cô đi trước đi, tôi gọi xe tới đón".
" Ở đâu? Tôi đưa cô đi", Tô Ngưng nói giọng dứt khoát, cô lên xe và
lái thẳng tới chỗ đỗ xe.
Lăng Tiểu Manh chỉ đường cho cô theo trí nhớ, vừa nhìn thấy căn nhà
kiểu tây Tô Ngưng vừa đánh tay lái vừa liếc mắt nhìn cô, nhạc nhiên
thấy rõ.
" Sao vậy?" Lăng Tiểu Manh không nghĩ ngợi nhiều, cúi đầu lấy chìa
khóa.
" Đến cả người của Bùi gia cô cũng biết sao?"
"Bùi gia? Làm gì có, tôi chỉ gặp anh ta có một lần, hôm qua một
người bạn mới quen kéo tôi tới dự party mà thôi." Vụ việc ghê gớm
kia, còn cả Bùi Gia Tề và Tề Cách Cách càng ghê gớm hơn nữa, Lăng
Tiểu Manh không muốn giải thích nhiều, nói đại một câu.
Nghe giọng điệu của Tiểu Manh, đến Bùi gia danh tiếng lẫy lừng cô
ấy cũng không mấy bận tâm. Tô Ngưng lặng người, nghệt mặt vẫy tay
chào, đưa mắt nhìn theo cô bước tới chiếc Polo nhỏ màu đen chẳng có
gì đặc biệt.
Bùi gia là gia đình có truyền thống làm thiết kế, phần lớn gia đình
họ đã định cư ở nước ngoài, trên thế giới những công trình kiến
trúc mang tính biểu tượng của rất nhiều thành phố trong nước chỉ có
cháu đời thứ ba, người vừa về nước chưa đến một năm, tuy khá kín
tiếng, ở trong nước cũng chưa lâu, nhưng trong giới tin tức không
ai là không biết.
Hơn nữa căn biệt thự này lả nơi sinh sống cũ của Bùi gia ở Thượng
Hải, Bùi tiên sinh trước khi ra nước ngoài vẫn thường sống ở đây,
nếu nói đây chính là thánh địa của kiến trúc sư cũng không ngoa, là
kiến trúc sư của Thượng Hải có ai là không biết đến?
Tô Ngưng đầu óc rối bời, ánh mắt dõi theo dáng Lăng Tiểu Manh, chân
đạp trên phanh xe, hoàn toàn quên mất phải nổ máy.
Bốn bề không một tiếng động, con đường này dù là buổi sáng cũng rất
đỗi yên tĩnh, người qua lại thưa thớt không một bóng xe, khung cảnh
vắng lặng đúng như con đường của một tư gia. Nhìn quanh bốn phía,
cũng chỉ có chiếc xe của Lăng Tiểu Manh nằm lẻ loi ngay ngắn đầy
khí phách, chỉ riêng cô là mất hết cảm giác, vung tay bước đi khoan
thai. Cô bước tới bên xe mở cửa, đột nhiên vòng lên đằng trước nhìn
chăm chăm cần gạt nước, rồi rón rén nhặt thứ gì đó lên xem.
Khoảng cách khá xa, Tô Ngưng nhìn không rõ, có vẻ là một tờ giấy,
Lăng Tiểu Manh nhìn nó rất lâu rồi mới đứng thẳng người, quay đầu
nhìn Tô Ngưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẫy tay lần nữa, ý tạm biệt
rất rõ ràng.
Đành phải nhấn ga dời đi, Tô Ngưng vừa lái xe vừa ngoái lại, cô dụi
mắt, thật đặc biệt, cô Lăng Tiểu Manh này, quá đặc biệt!
Tô Ngưng không nhìn lầm, thứ được kẹp dưới chiếc cần gạt nước đúng
là một tờ giấy, ngay lúc này cô đang cầm nó trên tay,chăm chú
nhìn.
Thực ra trên đó chỉ có vài chữ, viết rất rõ ràng, thoáng nhìn là
hiểu ngay, nhưng sao cô đọc mà chẳng hiểu gì cả, thế nên cứ đọc hết
lượt này đến lượt khác.
Đồng chí Tiểu Manh!
Bữa tiệc tối qua rất cảm ơn cô đã ghé thăm, khiến tôi vui mừng khôn
xiết, đồng thời hết sức hiếu kỳ với những thiết kế được giáo sư đề
cao của cô, không biết liệu tôi có được vinh hạnh chiêm ngưỡng.
Thật bất kính nếu không đền đáp, định hôm nay đến nhà thăm hỏi, hy
vọng cô không tiếc lời dạy bảo.
Bùi Gia Tề
Chữ viết rất đẹp, tuy được viết bằng bút chì, nhưng đường nét lưu
loát, thấp thoáng có cốt cách thể chữ Liễu, từ ngữ chọn lọc cũng
khách khí, lễ nghĩa, rất mô phạm. Nhưng cô thấy thật khó lý giải,
trợn mắt nhìn một lúc lâu rồi thở dài, định hôm nay đến nhà thăm
hỏi? Đến nhà ai thăm hỏi đây? Nhà Cố Chính Vinh sao?
Anh chàng đẹp trai này đúng thật là, haizz, đúng là cái họa hồng
nhan, là cục nợ trời giáng mà!
Lăng Tiểu Manh toan tìm anh ta nói cho rõ ràng nhưng vừa ngoái đầu
liền thấy Tô Ngưng vẫn đứng nguyên chỗ đó nhìn mình, cô vẫy tay
chào tạm biệt lần nữa, tới khi chiếc xe mất hút cô mới hoàn hồn,
thở phào một hơi, mục tiêu thật rõ ràng, cô đi thẳng vào trong ngôi
biệt thự.
Cánh cửa sắt trạm trổ hoa văn đóng chặt, cỏ mọc xanh um trên những
bờ tường quanh đó, không một tiếng động, đến bóng dáng một người
đang bước đi cũng không có. Căn biệt thự cổ được bảo tồn nguyên vẹn
dường như lặng thinh dưới ánh nắng, hoàn toàn trái ngược với không
khí náo nhiệt tối qua.
Lăng Tiểu Manh nhất thời kích động, sau khi bấm chuông mới lưỡng
lự, thấy mình thật lỗ mãng, lại lo lắng, cô bấm chuông lần nữa,
không có ai trả lời, Lăng Tiểu Manh rụt tay, bước chậm rãi về phía
sau.
Mới lùi một bước đã có người đỡ lấy vai, cô kinh ngạc quay đầu lại,
sau lưng là nét xuân chúm chím với ánh nắng làm nền, Bùi Gia Tề
tinh nghịch nháy mắt, nói nhanh, " Đồng chí Tiểu Manh, cô tới sớm
vậy".
Cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay cô, Bùi Gia Tề khẽ đưa tay lấy lại, "
Cô đọc rồi à, thế nào? Có thể cho tôi cơ hội được thưởng thức tuyệt
tác không?"
Trông thấy ngón tay anh đưa ra, theo bản năng Lăng Tiểu Manh rụt
tay lại, nhưng tờ giấy đã bị anh cầm gọn trong tay, rồi mỉm cười
với cô.
Người đàn ông này thật kỳ quái, khiến cô nhớ tới một bộ phim châu u
đã từng xem cách đây rất lâu, một nhà ảo thuật dung mạo lòe loẹt,
động tác cực kỳ tinh vi, nhưng chỉ cần xòe tay là có thể lấy được
tất cả những gì mình muốn thật kỳ lạ.
Đã quen một mình nghĩ ngợi mông lung, ngay trước mặt anh ánh mắt
Lăng Tiểu Manh bắt đầu chạy nhảy, vừa nhớ là phải từ chối, nhưng từ
chối vẫn luôn không phải là sở trường của cô, miệng mở rồi nhưng
không thốt được lời nào.
Cũng bởi Lăng Tiểu Manh.
Ngay lúc anh và cô đang vui vẻ nói chuyện, đột nhiên đám đông tụ
lại, ánh đèn flash nháy liên hồi, anh nhìn cô gái đứng bên cạnh tay
chân luống cuống, ánh mắt thất thần, lơ lửng hồi lâu mới ngừng lại,
sau cùng đặt xuống một điểm nhìn đăm đăm không chớp mắt.
Tất cả mọi người đều tập trung vào cô, còn anh dõi mắt theo hướng
cô nhìn.
Tuy có rất nhiều người, nhưng Cố Chính Vinh vẫn rất nổi bật trong
đám đông, như hạc giữa đàn gà, vẻ mặt điềm đạm, nhìn theo hướng đó
khẽ mỉm cười. Khi ấy anh chỉ lấy làm lạ, cũng không nghĩ nhiều, giờ
nhớ lại, tình huống ấy hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.
Lăng Tiểu Manh là người rất thu hút được người khác yêu thương che
chở cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng theo như anh biết, chẳng phải Cố
Chính Vinh là người đàn ông đã có gia đình rồi sao?
Đó chỉ là việc riêng của người khác, tuy rất có cảm tình với cô,
nhưng cũng chưa tới mức phải soi mói đời tư của họ, chỉ nhìn theo
bóng dáng nhỏ bé của cô dưới ánh nắng sớm, anh bỗng thấy cô như
ngọc vùi trong cát, không người khai sáng, nếu thật là như vậy thì
thực rất đáng tiếc.
Chương 8 - Em phải ở bên anh sao
Không hề phòng bị, cả người Lăng Tiểu Manh rơi thẳng vào lòng anh,
gáy chạm vào ngực anh, ngẩng đầu ngắm trăng đêm.
Trăng to tròn, thấp thoáng được tô điểm bời những đường vân xám
nhạt, càng lúc càng rõ ràng.
Trên đầu nghe thấy tiếng của anh, lần này anh hỏi lại: "Lẽ nào em
không muốn ở bên anh sao?"
********************
Thời gian rất gấp, cũng may đồ đạc của cô rất đơn giản, quần áo mặc
đi mặc lại cũng chỉ mấy bộ, lấy vội túi đồ cô chạy ra cửa. Lên máy
bay rồi cỏ vẫn thấy hoang mang, ngày hè nên trời tối muộn, năm giờ
chiều ngoài cửa sổ trời xanh mây trắng, một ngày trời xanh hiếm có,
vượt qua tầng mây, từng đám mây lớn thật lớn trắng như bông dần
tách ra thành từng đám nhỏ, càng tôn thêm khoảng trời xanh trong
vắt.
Lăng Tiểu Manh sắp xếp lại thời gian, anh chỉ mới tới đó có một
tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao phải gọi cô tới
gấp vậy, từ trước tới giờ chưa xảy ra chuyện này bao giờ.
Cô tiếp viên tiến đến đưa đồ ăn.Tiểu Manh ngồi trong khoang thương
gia, chỗ ngồi rộng rãi, cô lại bé nhỏ, cảm giác chỉ chiếm một góc
rất nhỏ. Bên cạnh là một vài nhân vật nổi tiếng mặt mũi nghiêm nghị
ngồi trên máy bay vẫn đọc báo cáo. Cô ăn mặc giản dị, lọt giữa
những nhân vật ưu tú này lại càng cảm thấy đột ngột, về sau cô cũng
không ngó nghiên trái phải nữa, cả chuyến bay cô cứ cầm ly rồi nhìn
ra ngoài, nhìn thẳng vào màn đêm đen đặc trước mắt.
Lăng Tiểu Manh thấy mơ hồ, tại sao lại gọi mình đến gấp như vậy?
Showroom mới ở Hạ Môn là hạng mục trọng điểm trong kế hoạch thường
niên của công ty, đến cô một nhân vật thuộc dạng ở ẩn không màng sự
đời còn biết, Cố Chính Vinh đi đi lại lại hai nơi đã rất lâu, những
người anh đưa đi đều là nhân vật từ cấp chủ quản trở lên, còn có
vài vị trí chủ tịch nước ngoài đến đó, làm gì có chuyện đến lượt
hạng tôm tép như cô được xuất hiện?
Lăng Tiểu Manh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tài nào hiểu nổi, hai
ngày nay có quá nhiều sự việc kỳ quái xảy ra, cô thấy đau đầu, thôi
không nghĩ nữa. Cô chỉ thích làm đà điểu, vì đà điểu có tuổi thọ
rất cao.
Xuống máy bay, cô ngoan ngoãn gọi điện thoại, Cố Chính Vinh nhấc
máy rất nhanh, rồi ra chỉ thị bảo cô ra cửa đợi.
Đồ đạc của cô rất ít, người khác thì túi lớn túi nhỏ, còn kéo cả
vali, cô chỉ có đúng một túi đồ, bước chân nhẹ bẫng, lúc đó cũng
khoan thai hơn hẳn.
Bước tới cửa ra, cô mới thấy gió đêm thật lạnh, cũng bởi đây là
thành phố ven biển, hoàn toàn trái ngược với buổi tối náo nhiệt của
Thượng Hải, không khí đượm mùi ẩm ướt trong lành, thật sảng
khoái.
Lăng Tiểu Manh nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đang tận hưởng bầu
không khí tươi mát thì có người đặt tay lên mặt, giọng nói thật
khẽ, "Đã đói chưa?"
Cũng bởi động tác và hơi ẩm của bàn tay ấy quá quen thuộc, nên cô
cũng không giật mình, cô mở mắt rồi trả lời rất lưu loát, "Chưa, em
ăn trên máy bay rồi."
"Vậy em chun mũi rồi hít lấy hít để thế làm gì? Bắt chước chó con
à?", Cố Chính Vinh quay người kéo cô đi về phía trước, nói rất tự
nhiên.
Cô lặng lẽ đi sau anh, cũng chẳng sao, hôm nào cô chẳng phải viết
cuốn Mười tám phương pháp nhịn nhục, bản thảo nặc danh, nhất định
sẽ có người thưởng thức.
Đêm hè, hai bên đường bóng cây kín đặc, ngoài ban công những chiếc
bàn nhỏ xếp đầy, rất nhiều người ngồi tán gẫu trò chuyện trong đêm.
Thành phố này nơi đâu cũng bao trùm hơi thở của sự nghỉ ngơi thư
thái, đến
Cố Chính Vinh cũng thay đổi thói quen phóng xe như bay thường ngày
của mình, anh chạy xe thong thả chậm rãi.
Có cảm giác xe ngày càng đi xa khỏi trung tâm, Lăng Tiểu Manh lộ vẻ
hoài nghi, mắt hướng về khoảng không gian sầm uất náo nhiệt đang
dần rời xa, rồi lại nhìn Cố Chính Vinh, chẳng biết phải nói như thể
nào.
"Muốn hỏi gì? Hỏi đi."
Hừ... anh thật đúng là thần thông quảng đại.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Ra biển."
"Còn những người khác thì sao?"
"ở Sheraton."
Anh cho tất cả mọi người ở lại Sheraton, nhẹ tênh đưa mình cô tới
bờ biển, có phải quá đáng lắm không?
Lăng Tiểu Manh muốn hỏi, đi làm gì? Nhưng ngoảnh mặt chỉ thấy Cố
Chính Vinh khẽ liếc nhìn, thoáng vẻ hí hửng, đến không khí trong xe
cũng có cảm giác ấm dịu.
Hai năm nay, lúc đầu thời gian gặp được anh rất ít, về sau số lần
tuy có tăng dần, nhưng quả thực anh rất bận, ở bên nhau nhiều lắm
cũng chỉ là một bữa ăn khuya như mọi khi, rồi về nhà đi ngủ, rất ít
khi thấy anh vui như lúc này, câu hỏi vốn đặt ra bỗng tự động biến
mất.
Thôi vậy, có hỏi thế nào cũng vẫn phải theo ý anh mà làm không đúng
sao? Làm người phải biết lấy ơn đền ơn, một khi anh đã vui, đương
nhiên cô phải ủng hộ hết mình, cần im lặng là phải im lặng, cần vẫy
cờ hô hoán là phải vẫy cờ hô hoán, hà tất phải gây khó dễ cho bản
thân.
Nghĩ vậy, cô lập tức an lòng, thoải mái ngắm nhìn khung cảnh ngoài
cửa sổ. Xe chạy trên đường tròn quanh đảo, rồi chạy qua chiếc cầu
vượt biển hình chữ S nổi tiếng, cửa sổ xe hạ xuống, tiếng sóng biển
dội vào dào dạt, phóng tầm mắt ra xa là có thể trông thấy bờ cát
dài phẳng lặng dưới chân pháo đài. Ánh trăng trong đêm hè sáng
loáng, tất cả dường như được phủ lên bởi một lớp màu bạc, đẹp lung
linh sáng lóa.
Những tưởng tới biển anh sẽ dừng xe, nhưng chiếc xe vẫn men theo
con đường thênh thang hướng thẳng phía trước, pháo đài cùng bãi cát
vụt qua trong chớp mắt.
Lăng Tiểu Manh lần nữa mơ hồ, chỉ ra ngoài cửa sổ, rồi lại quay
sang nhìn anh.
Chiếc xe leo lên con đường rừng, ánh đèn dần dần bỏ lại phía xa,
ánh trăng sáng quá, chẳng còn thấy tối, tay cô thò ra ngoài cửa sổ,
ngón tay trắng nõn, trong bóng đêm vẫn thấy thật rõ rệt.
"Ngồi yên, đừng cho tay ra ngoài", anh nhắc nhở. Hai bên cành lá um
tùm, đan vào nhau, cố vài cành rủ xuống trĩu nặng. Làn đường hai
chiều, trước mặt có xe vượt qua, anh đánh xe hơi chệch sang bên, có
nhắc nhở thì cũng đã muộn, ngón tay cô thò ra ngoài cửa sổ bị cành
cây quệt phải, hết hồn, không kìm nổi cô kêu "Á" một tiếng.
Điệu bộ khi rụt tay lại của cô đầy thú vị, Cố Chính Vinh cười vang,
vừa cười vừa đưa tay xoa đầu cô. Bởi là đường núi, nên phải rất chú
ý phía trước, anh đặt tay không được chuẩn lắm, đang định vuốt tóc
mai, thế nào lại chạm vào má cô.
Không kịp chuẩn bị, theo bản năng Lăng Tiểu Manh ngoảnh đầu sang,
đôi môi cảm thấy mát lạnh. Ngón tay anh thoảng mùi thuốc lá, bên
tai là tiếng anh cười, cô hốt hoảng, thật lạ, rõ ràng ngón tay anh
mát lạnh, nhưng lại khiến gương mặt cô nóng bừng.
Hôm nay cố Chính Vinh thật lạ, cô không kịp thích ứng.
Cũng may qua khúc ngoặt anh liền dừng lại, liền đẩy cửa xe ra, hoàn
toàn không chú ý tới phản ứng của cô.
Sau khi xuống xe, cuối cùng Lăng Tiểu Manh cũng đoán được lý do Cố
Chính Vinh gọi cô tới đây. ông chủ vẫn là ông chủ, đi công tác vẫn
không quên giúp cô học hỏi thực địa, nói sớm hơn có phải là tốt
không!
Trước mặt là một bãi đất trống, địa thế cao, khung cảnh mênh mông,
con đường nhỏ lát sỏi quanh có kéo dài trước mặt, sau cùng biến mất
trong bức tường bao màu trắng. Trong gió thoảng hương hoa, phía
trong cây cối xum xuê, từng chùm phượng đỏ rực bung nở như gấm
hoa.
Phía trong tường bao là một căn nhà hai tầng riêng biệt, trong đêm
tối vẫn nguyên màu trắng trong suốt, quá đẹp, hai mắt cô trợn tròn
miệng há hốc.
"Thế nào?"
"Ôi đẹp lắm, phong cách Địa Trung Hải hiếm gặp,có phải đây là xu
hướng chính của mùa sau?" Hóa ra là đưa cô đi học hỏi, tiếc là cô
không mang theo máy ảnh, cô phải ngắm nhìn thật kỹ.
Anh không trả lời, nhìn vẻ kinh ngạc của cô, rồi đi thẳng về phía
trước, nhưng không phải về phía ngôi nhà, mà là hướng ngược
lại.
"Em muốn ngắm chút nữa..." Cô thích lắm, nếu có thể vào trong ngắm
nhìn đồ đạc bày biện thế nào thì tốt quá, nhắt định cảm hứng sẽ
trào dâng.
Anh bước không nhanh, lúc này đã đứng dậy, quay đầu lại đưa một tay
ra.
Lăng Tiểu Manh tuy miệng lí nhí nũng nịu một câu, nhưng đã đi theo
sau từ bao giờ, nhìn bàn tay anh rồi lập tức đặt tay mình
vào.
Cơ hội hai người họ cùng dạo bước không nhiều, dù là có, Cố Chính
Vinh cũng rất ít khi dắt cô mà thường đi một mình, Lăng Tiểu Manh
thấy không quen lắm, ngón tay cuộn tròn, kế đó nghe thấy tiếng anh
nói, "Đi cẩn thận."
Đây là sườn dốc, dưới chân cỏ mọc xanh rì, những ngọn cỏ quyện chặt
lấy nhau, sỏi đá khắp nơi, lại cao thấp nhấp nhô, rất dễ bị
ngã.
Hóa ra là cô sợ lộn nhào.
Đi chưa được mấy bước đã tới chỗ cao nhất, trước mắt lốm đốm ánh
đèn, có cảm giác như những chùm sao thấp thoáng phía xe xa, gió đêm
mát lạnh, cô đưa tay gạt mái tóc đang tung bay, rồi quay sang hỏi
anh: "ở dưới đó có phải Đại học Hạ Môn, phải không?"
"Em biết nơi đây à?" Anh đứng bên cạnh, có đôi chút ngạc
nhiên.
"Không phải, khi ở trên máy bay em có đọc tạp chí", cô thật thà trả
lời, đổi lại anh khẽ bật cười, rồi đưa tay xoay đầu cô lại, người
cũng quay theo, lần này Lăng Tiểu Manh thật sự không nói nên lời,
mất hết phản ứng, hoàn toàn xúc động.
Đại dương, phía trước là biển lớn, một vầng trăng sáng chiếu rọi
xuống mặt nước, dưới chân là sóng biển muôn trùng. Cũng bởi khoảng
cách quá xa, sóng biển rì rào như tiếng gọi tự nhiên, tĩnh lặng,
bao la, tráng lệ, mọi thứ đều mơ hồ, chỉ trong chớp mắt tất cả đã
đột ngột xuất hiện, cô xúc động gần như rơi nước mắt.
Cảnh vật thật đẹp, Cố Chính Vinh vẫn trầm ngâm, rồi đưa mắt nhìn vẻ
mặt cô, anh cười, "Đẹp không?"
Bảo cô phải trả lời thế nào đây? Lăng Tiểu Manh vừa gạt khóe mắt
vừa nói: "Anh, cảm ơn anh nhiều lắm, vì đã đưa em tới chốn thần
tiên này!"
Đâu có được, chỉ thêm một từ cũng là sỉ nhục tới cảnh đẹp.
Tuy vẻ mặt ngước nhìn thật ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt cô rất sinh
động, nhìn sâu trong đó như thấy một anh chàng đang giả bình tĩnh
nhảy nhót, thật thú vị, sau cùng Cố Chính Vinh cũng không để cô
phán đoán nữa, mở miệng giải thích: "Ở đây trước kia vốn là một tòa
biệt thự, nhưng còn chưa xây dựng xong, cái em vừa trông thấy là
bản mẫu duy nhất."
"Bản mẫu?"
"Ừ, chủ công trình gặp chút vấn đề, miếng đất bị thu hồi, thế nên
chỉ còn duy nhất căn này thôi."
"Hả? Không xây được? Chẳng lẽ phá đi? Phong cảnh đẹp thế này, thật
tiếc quá", cô đập tay tiếc nuối.
"Đúng là rất đáng tiếc, nhưng căn nhà này sẽ không bị dỡ bỏ, nhà
nước thu hồi, rồi lại có người mua lại."
"Oa, ngưỡng mộ chết mất!" Cô không kìm nổi, mắt nhìn biển lớn, bàn
tay nắm chặt, "Nếu em mà có tiền..."
Cố Chính Vinh lại cười vang, đưa tay ôm lấy mặt cô, Lăng Tiểu Manh
ú ớ xin thôi.
Tiếng cười vừa dứt, anh cúi đầu nhìn cô, "Không phải ngưỡng mộ đâu,
là anh mua đấy."
Căn biệt thự được bài trí hết sức đơn giản, phòng ngủ trên tầng hai
rộng thênh thang, chỉ có giường và một chiếc ghế tựa kiểu cổ điển,
ban công phía ngoài cửa sổ rộng rãi, vầng trăng tròn vành vạnh trên
cao.
Chiếc ghế đó xem ra đường nét rất tinh tế, dưới ánh trăng lại càng
mang vẻ hấp dẫn vô cùng, Lăng Tiều Manh không kìm nổi chạy tới quan
sát tỉ mỉ, rồi lấy tay vuốt nhẹ, tay vịn bằng gỗ tếch nhuốm màu
thời gian vẫn sáng bóng ánh dầu, cảm giác lành lạnh sượt nhẹ qua
lòng bàn tay, ram ráp.
"Ở đây thật tuyệt!", không cầm lòng, cô cất lời xuýt xoa.
Cố Chính Vinh bước lên, mở tung cánh cửa sổ dài, rèm cửa màu trắng
rủ xuống đất, cửa sổ mở đột ngột khiến tấm rèm tung bay trong gió,
lay động như đang nhảy múa.
"Mới mua không lâu lắm, còn chưa trang trí, nếu em thích, sau này
có thể tới đây bắt cứ lúc nào cũng được."
Anh đứng trước cửa sổ, giọng rất khẽ, nhưng từng từ từng chữ lọt
vào tai cô không sót một từ, cô lặng người một lúc rồi mới trả lời:
"Em?"
Cố Chính Vinh ngoái đầu nhìn cô, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên, "Đương
nhiên là em rồi."
"Còn việc phải làm nữa."
"Cứ nhất thiết phải ở trong phòng Thiết kế ngồi đợi sao?"
"Không ở phòng Thiết kế, vậy em phải đi đâu?"
"Đi tới đâu chẳng được, chỉ cần một chiếc bàn là có thể vẽ, không
phải sao?" Anh thôi nhìn cô, nhấc ghế kéo ra ban công, rồi ngồi
xuống vẻ thư thái.
Thế này là ý gì? Sao cô chẳng hiểu gì hết?
Cô thấy kinh hãi trước một mớ ngôn từ không tài nào nắm bắt được ý
nghĩa... đi tới đâu chẳng được, vậy cô phải đi đâu? Anh nói vậy, có
phải ám chỉ cô có thể rời đi?
Căn phòng tuy không một tiếng động, anh quay đầu lại nhìn cô, tuy
không thắp đèn, nhưng ánh trăng chiếu lên gương mặt cô trong veo
sáng rõ, đôi mắt cô mở to, hàng lông mày cũng theo đó nhướn lên, vẻ
mặt mơ màng vô tận.
Cố Chính Vinh mỉm cười, đưa tay vẫy cô lại, chiếc ghế rất rộng, cô
đứng phía trước do dự, rồi bị nét mặt anh mê hoặc, liền buột miệng
hỏi, "Vậy em phải đi đâu? Có phải anh muốn em tới Hạ Môn làm việc
không?"
"Cũng không hẳn, nhưng sau đó anh sẽ phải thường xuyên đi đi lại
lại giữa Thượng Hải và Hạ Môn, anh ở đâu thì em ở đó."
Cô đã hiểu, nhưng vẫn không thể lý giải, "Thế nhưng còn vợ
anh?"
Anh dang đôi tay, Lăng Tiểu Manh không sà vào lòng anh rồi nằm cuộn
tròn như thường lệ, cô lùi lại một bước.
Dưới ánh trăng Cố Chính Vinh nheo mắt, "Nhã Tư Mãn? Đang ở Thụy
Điển, lâu lắm rồi anh cũng không gặp cô ấy. Nhưng hôm nay ở sân bay
anh có gọi điện, có vài việc cần nhờ cô ấy, đợi khi nào trở về cô
ấy sẽ gặp em."
Cái tên này không phải điều cấm kỵ, nhưng họ chưa từng bàn đến, từ
lần gặp mặt trước tới nay cũng chưa từng thấy anh nhắc tới, cô láng
máng nhận ra hóa ra là vậy, chẳng trách hôm đó ở buổi party không
gặp được cô ấy. Nhưng gặp mặt... lại phải gặp cô ấy nữa sao? Tại
sao phải gặp cô ấy?
Lăng Tiểu Manh lại thấy mơ hồ, đầu óc rối bời, cô không muốn nghĩ
nhiều, chân nhấc lên, rồi tiếp tục hơi lùi về sau.
Tại sao lại nói với cô những điều này? Những thứ này cô không biết
có được không? Cô không muốn biết nhiều đến thế.
Bên tai Lăng Tiểu Manh vẫn vang lên giọng nói của anh, rất nhẹ,
nhưng rõ ràng, "Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?"
Tiểu Manh, em có muốn ở bên anh không?
Câu nói này mười năm trước đã có người từng nói với cô, rồi sau đó
cô như mơ một giấc mơ dài, trái tim cô như chú chuột cả đời chỉ
sống dưới mặt đất, trong hang tối tăm mịt mù, sống thanh thản an
nhàn, tràn ngập yêu thương, những tưởng nó vốn thế. Tỉnh mộng mới
phát hiện trên đời này thật ra sáng rõ như ban ngày, ai ai cũng
tường tận rõ ràng, chỉ mình cô là người khác biệt, chẳng biết phải
đi về đâu.
Em có muốn ở bên anh không? Chẳng phải cô đã ở bên anh rồi sao, gần
như ngày nào cũng gặp, thậm chí gần đây có thể gọi là đêm đêm quấn
quýt, nếu như thế này còn không gọi là ở bên, vậy rốt cuộc phải như
thế nào mới đúng?
Loạn rồi, cô thực sự không biết phải trả lời như thế nào, phải phản
ứng ra sao nữa? Tại sao cô chẳng có phản ứng gì hết?
Cố Chính Vinh đã nỗ lực rất nhiều, để đổi lại cô đứng trơ như thế
này sao? Không đợi cho tới khi cô hoàn hồn, Cố Chính Vinh đưa tay,
ngón tay đặt trên bàn tay cô, không phải hơi lạnh, mà là hơi
ấm.
Không hề phòng bị, cả người Lăng Tiểu Manh rơi thẳng vào lòng anh,
gáy chạm vào ngực anh, ngẩng đầu ngắm trăng đêm.
Trăng to tròn, thấp thoáng được tô điểm bởi những đường vân xám
nhạt, càng lúc càng rõ ràng.
Trên đầu nghe thấy tiếng của anh, lần này anh hỏi lại: "Lẽ nào em
không muốn ở bên anh sao?"
Ruột gan cô rối bời, có thứ gì đó như muốn nhảy ra, nhưng cô lại
thấy nó giống như thác lũ và mãnh thú, cố gắng kìm xuống thật khó
khăn.
Kết quả của sự nỗ lực chính là không có câu trả lời, giống như
chẳng hiểu gì hết.
Không phải nghe không hiểu, chỉ là cô không dám, không dám nghĩ
nhiều đến thế.
Im lặng quá, rồi nơi cơ thể Tiểu Manh tựa vào khẽ động đậy, cô bị
đẩy ra, Cố Chính Vinh đứng lên đi vào trong nhà.
Bước chân anh không nhanh, cũng không ngoái đầu lại, bỏ lại mình cô
đứng trơ trọi ở ban công.
Rất ít khi cô nhìn thấy bóng anh, những lúc không ở bên nhau họ mỗi
người một việc, còn khi ở bên cô vẫn luôn đi bên cạnh hoặc sau lưng
anh, nhưng lần nào cũng không biết mình đang nhìn đi đâu, ánh mắt
lạc lõng.
Thế nên ở góc nhìn này, ký ức rất mơ hồ, mà thực ra chẳng hề có ký
ức.
Sự việc xảy đến trong hai năm nay cô không nhớ nhiều, không phải cố
gắng để quên, mà chỉ là không muốn nhớ nhiều.
Nhưng mỗi sáng tỉnh dậy lại thấy quá trống trải, bóng anh kéo dài
trùm lấy cô; ánh mắt mọi người sắc như dao, cô quỳ xuống dưới đất
nhặt đồ vung vãi, bàn tay anh xuất hiện ngay trước mắt; cô đợi một
mình trước xe, anh dúi hộp thức ăn còn nóng vào tay cô... những ký
ức đó cô vẫn còn nhớ.
Thực ra lúc đó cô muốn bỏ đi, muốn về nhà, đã từng gói ghém đồ đạc
để rời đi, trong đêm tối chầm chậm bước trên con đường không biết
điểm dừng. Những thực sự tới giao lộ, con đường lớn tráng lệ với
những ngọn đèn sáng tỏ trước mặt, cô không tài nào nhấc nổi
chân.
Trở về, trở về để rồi lại kết hôn sinh con, trở về rồi lại sống
cuộc sống như đã định, trở về rồi chẳng thể khẳng định mình, trở về
là từ bỏ ước mơ, trở về là nghiền nát ước mơ thành tro bụi và bỏ
lại sau lưng tất cả những thành quả cô đã nỗ lực trong suốt quãng
thời gian qua.
Cô không muốn nói bản thân là bất đắc dĩ, không muốn nói chẳng còn
cách nào khác, là cô tự mình chọn ở bên người đàn ông này. Bởi cô
đã từ bỏ tình yêu, nhưng không muốn từ bỏ ước mơ, những lúc cô
hoang mang trong bùn lầy giữa rừng hoang, chỉ có anh đến bên.
Quãng thời gian hai năm, cô không lãng phí một giây, một phút, cô
thực sự đã đáp đền, nhưng người đàn ông này đối với cô rất tốt, cô
chưa từng phải chịu tủi hờn, những cái có được còn hơn cả mong đợi,
nếu vì những điều này mà bị đóng đinh trên cây thập tự, cô cũng sẽ
không phản kháng.
Cũng từng nghĩ sẽ có một ngày anh chán ngấy cô, sau cùng là bỏ đi,
giống như bài học cô có được từ Đồng Diệc Lỗi, chẳng ai là cùng
trời cuối đất của ai.
Nhưng nghĩ thế nào cũng không được, thời gian chầm chậm trôi đi,
anh chẳng hề mệt mỏi với mối quan hệ này, cho tới giờ vẫn hỏi cô
câu đó...
Em có muốn ở bên anh không?
Giờ cô phải làm sao? Cô biết trả lời thế nào?
Cố Chính Vinh đã bước vào trong nhà, quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt
lạnh nhạt.
Toàn thân Lăng Tiểu Manh đột nhiên ớn lạnh, Thượng Hải và Hạ Môn,
rõ ràng là cách nhau ngàn dặm, nhưng ánh trăng khắp nơi như một,
thứ ảo giác đáng sợ đó lại tới, rằng mình sẽ không còn gặp lại
người đàn ông này, rằng anh sẽ biến mất ngay dưới ánh trăng.
Đáng ghét, tại sao ánh trăng đêm nay lại sáng đến thế, rọi vào mắt
cô chói lóa, khiến cô muốn rơi nước mắt.
Cô chạy tới, vốn còn chưa ý thức được hành động của mình nực cười
đến đâu, rõ ràng là đã nghĩ rất kỹ, nhưng rồi rất dễ dàng bị vẻ mặt
của anh và ảo giác đánh gục.
Lăng Tiểu Manh chạy tới trước mặt anh cũng chẳng biết phải nói gì,
mắt mở to nhìn anh, rồi khóc.
Cố Chính Vinh thất vọng, ngay khi không nhận được câu trả lời, thậm
chí anh đã có phần tuyệt vọng.
Cỏ lẽ tất cả những nỗ lực của anh đều trở nên vô nghĩa, cứ ngỡ cô
chỉ đang khép chặt trái tim, sự thực thật tàn khốc khi anh biết
rằng cô hoàn toàn không có trái tim.
Nhưng giây phút khi anh ngoái đầu lại, cô đã chạy tới, không nói
gì, chỉ đứng trước mặt anh và khóc.
Đã không yêu anh, vậy tại sao còn khóc? Khóc không thành tiếng,
nước mắt chỉ là một hàng trong suốt, từ khóe mắt lăn dài trên gò
má, giống như hai năm trước, lại khiến tim anh đau nhói.
"Được rồi, là anh hỏi thế, em không cần trả lời."
Cô vẫn khóc, rất lâu rồi cô không khóc, vừa bắt đầu liền không thể
ngừng lại, nấc nghẹn, lời nói cũng không được liền mạch, "Không
phải, là em sợ..."
Không ngờ cô lại trả lời, nghe xong anh ngẩn người một lúc, rồi mỉm
cười, đưa tay vuốt tóc cô, "Có gì mà phải sợ chứ? Ngốc ạ, gặp Nhã
Tư Mẫn rồi em sẽ thấy, chẳng có gì đáng sợ cả."
Anh không hiểu, anh hoàn toàn không hiểu lời cô nói.
Khi nước mẳt chảy ra, cũng là lúc cô biết rằng mình lại rơi vào
vòng xoáy ấy, trước cái gọi là tình yêu, cô quá bé nhỏ, cô không đủ
khả năng, cô không thể chịu được, vậy tại sao đến việc từ bỏ cũng
không được?
Tình yêu đâm chồi, ai nấy đều tận hưởng mật ngọt, nhưng với cô nó
lại như tai họa, con đường này đi đi về về, dù có thận trọng dè dặt
đến thế nào, sau cùng vẫn tới bờ vực thẳm. Lẽ nào anh không biết,
nếu thêm một lần nữa thịt nát xương tan, thì ngay đến bản thân cô
cũng không biết liệu mình có còn có thể thêm lần nữa liền lại vết
thương.
Kính cửa sổ trong suốt long lanh, ở đây không còn ai, cửa sổ cũng
chẳng cần thiết phải kéo, nằm trên giường chỉ cần ngẩng đầu lên là
có thề trông thấy vầng trăng tròn vành vạnh, ánh trăng rực rỡ, tràn
tới từng ngóc ngách của căn nhà. Cô mất ngủ, quay sang ngắm nhìn
gương mặt đang say ngủ của Cố Chính Vinh, nằm bên cô rất ít khi anh
ngẩng mặt khi ngủ, nên lần này cô nhìn thấy không phải sau lưng, mà
là một bên mặt.
Tất cả dường như không giống nhau, cô nghĩ lẽ nào mình đang nằm mơ,
nhất định là cô đang mơ.
Cô giơ tay ra giữa ánh trăng chiếu rọi, rồi lại đưa ngón tay vào
miệng, cắn thật mạnh.
Đau quá... hóa ra không phải là mơ.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!