The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Ai là ai của ai - trang 6

CHƯƠNG 21:

Viên Hỷ khựng lại, bất giác ưỡn thẳng sống lưng, trầm mặc hồi lâu sau mới khẽ nói: “Bì Hối, tớ sinh ra là để gánh vác gia đình, nếu anh tớ không phải là một thằng ngốc, thì tớ cũng sẽ không được sinh ra, anh ấy là trách nhiệm của tớ, từ hôm tớ ra đời đã bắt buộc phải gánh vác cái trách nhiệm ấy. Vậy nên, tớ không trách ai, cũng không muốn đẩy gánh nặng này cho người khác, cho dù là Bộ Hoài Vũ hay là Hà Thích, họ đều chẳng liên quan gì đến gia đình tớ, đó là trách nhiệm, là số phận của bản thân tớ. Thực tế mà cậu nói thì tớ hiểu, nhưng tớ chẳng thể làm gì được, điều duy nhất làm được là chọn cách như không nhìn thấy, không để ý đến tất cả những khó khăn cản trở, tớ chỉ muốn bản thân vui vẻ hơn, Bì Hối, đừng nói nữa, nhé? Hãy cứ để tớ lừa dối chính mình đi, được không?”

Viên Hỷ quay đầu lại cười với Bì Hối, ánh mắt lại toát lên nét thê lương vô cùng, vẻ mặt ấy của cô thực sự khiến Bì Hối giật mình khiếp đảm, Bì Hối bắt đầu hối hận mình đã bày tất cả những việc tàn khốc như thế trước mặt Viên Hỷ, gia đình của cô, tình yêu của cô, tương lai của cô, Bì Hối biết Viên Hỷ rất nhạy cảm và nghĩ nhiều, những việc Bì Hối lo lắng thì Viên Hỷ chắc hẳn đã ý thức được từ lâu, tại sao mình lại còn bức bách cô ấy phải đối diện những vấn đề đó? “Xin lỗi, Viên Hỷ.” Bì Hối thì thầm.

Viên Hỷ cười, lắc đầu: “Không sao, tớ biết cậu cũng vì tớ thôi, thật đấy, tớ rất cảm động.”

Phải, cô rất cảm kích Bì Hối, cũng biết rằng chỉ có người bạn thật sự mới thẳng thắn nói hết mọi thứ với cô như vậy, bao nhiêu năm rồi, Bì Hối đã vì cô mà làm quá nhiều, còn cô gần như chưa làm gì cho bạn mình, có được một người bạn như vậy bên mình, quả thực là sự may mắn của cô.

Viên Hỷ làm một bữa sáng gọn nhẹ, Bì Hối ăn xong chưa ngồi được bao lâu đã đi, bảo đã hẹn Tiêu Mặc Đình đến thăm Bộ Hoài Vũ, lúc nói câu này, Bì Hối luôn e dè quan sát sắc mặt của Viên Hỷ. Viên Hỷ biết, cho dù cô đã nói toạc ra, thì Bì Hối vẫn hy vọng cô có thể đến thăm Bộ Hoài Vũ, nhưng cô biết mình không thể đi. Đến lúc sắp đi rồi mà Bì Hối vẫn không chịu thua, nói cho Viên Hỷ biết bệnh viện anh đang nằm, hiểu tâm tư của bạn mình, Viên Hỷ cười cười, chỉ bảo Bì Hối đi cho nhanh, gửi lời hỏi thăm hộ cô và bảo với anh cô đã đi công tác, không đến thăm được.

Bì Hối có phần thất vọng, đi với vẻ hậm hực không cam tâm, Viên Hỷ lại bắt đầu ngồi đờ đẫn trên salon, trong đầu bất giác lại nhớ đến cảnh lúc cô và Bộ Hoài Vũ quen nhau, đặc biệt là cái lần cô làm tăng ca buổi tối không bắt kịp chuyến xe buýt, dáng vẻ anh nhoài ra ngoài, giọng nói thong thả hờ hững, và cả hơi ấm trong xe anh, những cảnh tượng ấy cứ xoay vòng trong đầu cô mãi, đến nỗi Viên Hỷ bắt đầu thấy rối loạn. Bây giờ cô lại bắt đầu oán trách Bì Hối, nếu cô ấy không báo cô biết, nếu cô không hay biết gì thì tốt biết bao!

Buổi trưa Viên Hỷ không nấu cơm, cũng chẳng thấy đói, lơ đãng tìm bừa một thức gì đó trong tủ ra để ăn, đang ăn thì ngừng, rồi nhét nó trở lại vào tủ lạnh. Chỉ đến nhìn một cái thôi, cô nghĩ, len lén nhìn một cái cũng được, không phải vì điều gì, mà để cho mình an lòng, chỉ vì anh đã từng cho cô hơi ấm, hơi ấm quý giá trong đêm mùa đông ấy.

Khi Viên Hỷ đến bệnh viện thì đúng vào lúc trong ấy thưa người, đang giờ nghỉ trưa, đến người thăm bệnh cũng không nhiều. Cô hỏi phòng bệnh của Bộ Hoài Vũ rồi thấp thỏm đến đó, chỉ sợ gặp phải người quen, cô không thể nói rõ nội tâm của mình, rõ ràng tất cả đều đã kết thúc, song vẫn không thể kiềm chế nổi mình mà đến đây, trên đường đi cô cứ nghĩ mãi, cho dù nhìn một cái cũng làm được gì? An ủi được Bộ Hoài Vũ hay là an ủi cho chính mình? Hay chỉ là tìm kiếm một sự an ủi tâm lý mà thôi?

Cửa phòng bệnh của anh đang khép hờ, Viên Hỷ hơi bất ngờ, nếu cánh cửa đó khép lại, thì cô còn có thể dừng lại bên ngoài một lúc, mà bây giờ, chỉ cần đi ngang qua mà cũng phải cần một sự dũng cảm vô biên của cô. Cô vờ như người bàng quan đi ngang qua cửa, đến đầu cũng không dám quay nghiêng một chút, chỉ dùng khóe mắt lướt qua Bộ Hoài Vũ đang ngồi dựa nửa người trên giường để truyền dịch, bàn tay còn lại hình như còn cầm một tập tài liệu…

Viên Hỷ không dám dừng lại dù chỉ một chút trước cánh cửa đó, lúc đi qua rồi mới phát giác ra mình như chẳng nhìn thấy gì, tim đập điên cuồng, trong đầu chỉ còn lại đóa hoa bánh hợp đang nở rộ đầu giường anh và sắc mặt anh còn trắng bệch hơn cả hoa. Viên Hỷ muốn quay lại nhìn thêm một lúc, song lại không còn can đảm nữa, cô quay người lại thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng bệnh của anh một lúc nữa, rồi vòng đến thang máy ở đầu khác để xuống lầu luôn.

Trương Hằng ra khỏi phòng bác sĩ, thấy Bộ Hoài Vũ đang ngẩn ngơ nhìn cửa phòng thì cười, trêu chọc: “Hê! Cậu lại muốn dụ dỗ em y tá nào à? Sao cửa cũng chả đóng thế kia? Đừng có nói với tớ là cậu đang mong ngóng tớ đấy!”

Bộ Hoài Vũ lẳng lặng liếc nhìn anh ta một cái, thu ánh mắt lại rồi tiếp tục nhìn bản báo cáo trong tay, nói: “Lần sau ra ngoài nhớ đóng cửa lại, tôi không tiện xuống giường.”

Trương Hằng sực nhớ ra lúc nãy ra ngoài mình đã quên đóng cửa thật, nên cười cười với vẻ ngượng ngập, bước đến gần cướp lấy tài liệu trên tay Bộ Hoài Vũ và ném sang bên, lên tiếng: “Đủ rồi! Tiền chẳng bao giờ kiếm cho đủ, dạ dày đã xuất huyết rồi mà cậu còn gắng gượng nữa, có vợ con đâu mà kinh thế? Đúng là không hiểu nổi!!!”

“Trương Hằng,” Bộ Hoài Vũ đột ngột cắt ngang, ánh mắt thoáng nét do dự, anh hỏi: “Khi nãy cậu đến có…”

“Có cái gì?” Trương Hằng thấy Bộ Hoài Vũ chần chừ thì cảm thấy rất kỳ quặc, giương mắt thắc mắc nhìn bạn mình.

Bộ Hoài Vũ khựng lại một lúc, nhếch nhếch khóe môi rồi tiếp: “Có hỏi bác sĩ khi nào tôi được ra viện không?”

Trương Hằng không ngờ Bộ Hoài Vũ đã ra nông nỗi này rồi mà còn muốn ra viện gấp, hơi đờ ra một lúc rồi cười giễu: “Bộ Hoài Vũ, tớ phục cậu thật rồi, sắp thổ huyết đến nơi mà còn đòi ra viện? Cậu có còn xem mình là người không?”

Bộ Hoài Vũ không nói gì, quay đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Trương Hằng nhìn theo ánh mắt anh, cũng cảm thấy rất lạ lùng, bèn đứng lên bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua lớp cửa kính, miệng làu bàu: “Nhìn cái gì vậy? Cao thế này mà nhìn được gì…”

Lời Trương Hằng ngừng lại đột ngột, vẻ mặt thoáng chốc trở nên kỳ dị, anh quay lại liếc nhìn Bộ Hoài Vũ, thấy bạn mình vẫn ngồi với vẻ mặt vô cảm thì nghi ngờ mình có phải nhìn nhầm không, thế là lại vội vàng mở cửa sổ nhoài người ra nhìn, chăm chú một lúc lâu sau mới xác định bóng dáng dưới kia là Viên Hỷ.

“Lão Bộ…” Trương Hằng quay lại nhìn Bộ Hoài Vũ với ánh mắt kỳ dị, “Cô bé Viên Hỷ lúc nãy đến đây à?”

“Không.” Bộ Hoài Vũ đáp ngắn gọn, đưa tay kéo tài liệu đến, Trương Hằng lại ném nó đi xa hơn, mồm kêu lên: “Không thể, người dưới kia chắc chắn là cô ấy, tớ không thể nhầm được.”

Bộ Hoài Vũ thấy không với được tới tập tài liệu cũng bỏ cuộc, nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi, nói gọn: “Cô ấy không vào.”

“Không vào?” Trương Hằng có vẻ không tin, không vào thì đến làm gì? Không kìm được lại hỏi: “Cậu nhìn thấy cô ấy à?”

Bộ Hoài Vũ nhắm nghiền mắt không đáp, lúc nãy anh cũng không dám khẳng định người ngoài kia là Viên Hỷ, người ấy không hề dừng lại, cứ thế mà đi qua, anh cũng chỉ cảm nhận được ánh mắt của cô, trong lòng như có tiếng nói mơ hồ rằng đó là cô ấy. Muốn ngẩng lên nhìn, nhưng lại sợ không phải cô, mà cũng sợ chính là cô, thế là nghĩ rằng nếu cô đã không muốn anh nhìn thấy, thì anh sẽ giả vờ như không thấy.

“Tên này lại giả làm người chết!” Trương Hằng hậm hực đạp vào chân giường anh một cái, “Dậy mau, tớ biết đồ nhà cậu chưa ngủ!”

“Tôi là bệnh nhân,” Bộ Hoài Vũ nói, “Tôi phải nghỉ ngơi, nếu không còn chuyện gì khác, cậu đi làm được rồi.”

“Cậu là bệnh nhân?” Trương Hằng giận quá hóa cười, hừ hừ vài tiếng, “Tôi bảo cậu biết nhé Bộ Hoài Vũ, nếu không nể mặt cậu trước kia chăm sóc tôi suốt một tháng cả đêm lẫn ngày, tôi đã mặc kệ chuyện của cậu!”

Bộ Hoài Vũ nằm im, một lúc sau không nghe thấy động tĩnh của Trương Hằng, nghĩ rằng anh ta tức quá đã bỏ đi, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy Trương Hằng đang ngồi trên ghế trừng mắt nhìn mình, Bộ Hoài Vũ bất lực hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Trương Hằng hí hửng, cũng không nói ngay, mà nhìn Bộ Hoài Vũ chằm chằm, đến khi Bộ Hoài Vũ bị nhìn đến nỗi muốn sởn da gà, anh ta mới hỏi với nụ cười gian xảo: “Bệnh tình cậu lần này có phải là vì Viên Hỷ?”

“Không phải, tôi bị bệnh dạ dày lâu rồi, cậu có phải không biết đâu, liên quan gì đến Viên Hỷ?” Bộ Hoài Vũ đáp, thấy Trương Hằng vẫn nhìn mình chằm chằm thì có vẻ thiếu tự nhiên, quay nhìn đi nơi khác.

Trương Hằng cười cười vẻ giễu cợt: “Ở cạnh Viên Hỷ hơn nửa năm, bệnh dạ dày của cậu chưa bao giờ tái phát, lần này mới chia tay hơn hai tháng, dạ dày cậu đã xuất huyết? Bộ Hoài Vũ, ta nói sao đến giờ cậu vẫn chưa chịu nói thật với tớ? Anh em một nhà cả, nói thật chết ai nào? Thích thì thích thôi, làm gì mà phải hành hạ bản thân?”

Bộ Hoài Vũ cau mày không chịu nói, Trương Hằng lại khuyên: “Bộ Hoài Vũ tớ bảo cậu biết, bây giờ cậu hối hận vẫn kịp, Bì Hối bảo với tớ cô bé Viên Hỷ kia cũng không phải yêu Hà Thích chết đi sống lại thật sự, cô ấy chỉ nhớ tình cũ, có chút không cam tâm mà thôi, hơn nữa cứ thấy cô nàng hôm nay lén đến thăm cậu, là biết cô nàng cũng không phải vô tình gì với cậu, nếu cậu cố gắng hơn tí nữa thì không chừng sẽ có kết quả tốt đẹp đấy.”

“Được rồi,” Bộ Hoài Vũ cắt lời lảm nhảm của Trương Hằng, lạnh lùng nói, “Việc của tôi tôi rõ nhất, cậu đừng lo vớ vẩn.”

Trương Hằng uất nghẹn, lòng thầm nghĩ Bì Hối nói đúng thật, Bộ Hoài Vũ và Viên Hỷ hai người này đúng là trời sinh một cặp, họ mà không thành đôi thì đúng là có lỗi với đấng tạo hóa quá, sao cả cặp đều kỳ cục thế nhỉ? Được, anh cũng không thèm lo nữa, bận rộn lo cho họ mà còn bị trách móc, anh có phải ông mai bà mối gì, bọn họ dứt tình với nhau thì liên quan gì đến anh? Trương Hằng vừa nghĩ thế bèn không nói nữa, chỉ bảo Bộ Hoài Vũ nghỉ ngơi, bác sĩ đã nói, muốn xuất viện? Cứ đợi đó đi, chí ít cũng phải đợi dạ dày cậu ổn đã rồi hẵng tính, ra nông nỗi đó rồi, cũng không biết tại sao lại thế. Trương Hằng bực bội nói với Bộ Hoài Vũ: “Nếu muốn xuất viện thì tự cậu đi mà nói với bác sĩ, đừng bảo tôi đi, bác sĩ dạy tôi như dạy trẻ con lên ba ấy, mà tôi thì chọc giận ai hả? Dạ dày cậu xuất huyết cũng chả do tôi làm, mắc mớ gì đến tôi, thật là…”

Bộ Hoài Vũ lại nhắm mắt nằm xuống, tự anh cũng thấy hoang mang, anh cứ ngỡ mình trong tình cảm đã trở nên phóng khoáng thông suốt, song bây giờ xem ra không hề là thế, Viên Hỷ chỉ lén lộ mặt trước cửa phòng anh một tí, tim anh đã bắt đầu không an phận rồi. Thực ra mỗi một lời Trương Hằng nói, anh đều hiểu, giữa anh và cô thật sự vẫn có thể sao? Viên Hỷ không dám thoải mái đến thăm anh, có phải đã chứng minh cô cũng mâu thuẫn như anh? Bộ Hoài Vũ bắt đầu không hiểu nổi mình, khi anh phát hiện ra Viên Hỷ không thể đối xử tự nhiên với mình, trong lòng anh thậm chí còn có chút vui mừng, anh không rõ tại sao, cũng không hiểu vì sao mình rõ ràng đã quyết tâm buông tay, mà tình cảm này ngược lại cứ đeo bám anh càng quyết liệt hơn? Khi ở bên Viên Hỷ, anh chưa bao giờ cảm thấy tình cảm ấy quan trọng đến mức nào, vậy mà khi chia tay, cảm giác này sao lại quặn thắt ruột gan đến thế?

Anh không hiểu, tại sao rõ ràng đã định để tình cảm lùi vào dĩ vãng, sao lại khiến nó hoen rỉ thế kia?

CHƯƠNG 22:

Bộ Hoài Vũ lần này nằm lại trong bệnh viện hơn nửa tháng mới được bác sĩ thả ra, làm xong thủ tục xuất viện lại bị bác sĩ tóm lấy giáo huấn hơn tiếng đồng hồ mới xong. Về lại công ty bắt đầu bận rộn họp hành báo cáo, đến mười giờ tối người mới về hết, Bộ Hoài Vũ chỉ thấy mệt, ngồi một mình trên ghế day day huyệt thái dương, cũng có phần không hiểu tại sao mình lại phải liều mạng đến thế.

Trương Hằng gọi điện cho anh, vừa nghe bảo anh vẫn còn trong công ty thì lập tức cuống lên, mắng Bộ Hoài Vũ cậu đừng bạc đãi bản thân mình như thế, vừa ra viện cậu đã lao đầu vào công việc, có phải cậu muốn sau này ngày nào mình cũng nằm húp cháo mới vừa lòng? Giờ tôi đến chỗ cậu, nửa tiếng sau cậu cút xuống đây ngay cho tôi, đừng để tôi đợi, nếu không chúng ta không xong với nhau đâu.

Nụ cười Bộ Hoài Vũ có phần mệt mỏi, bảo Trương Hằng à, may cậu không phải là phụ nữ, nếu cậu là phụ nữ thật thì chắc chẳng ai cần, sao còn lắm điều hơn cả mẹ tôi thế? Cậu có phải đàn ông con trai không? Cậu bảo cậu quản lý tớ thế để làm gì? Làm như là vợ tôi không bằng!

Trương Hằng ngẩn ra một lúc, lại tiếp tục mắng trong điện thoại: “ĐM! Bộ Hoài Vũ! Tôi là ông nội cậu, bớt lắm lời đi, gặp mặt rồi nói, nếu tôi không đập cậu một trận thì tôi đi đầu xuống đất!”

Bộ Hoài Vũ cúp máy, nhìn đống tài liệu trên bàn cũng không nén được thở dài, biết là tối nay dù thế nào cũng không thể làm xong, nên dứt khoát bỏ qua một bên, chỉ sắp xếp qua loa rồi cầm áo khoác ra ngoài, lúc đợi thang máy mới phát hiện ra thang máy đang đi từ tầng 22 xuống, tim anh khẽ rung lên, đó chính là tầng của công ty Viên Hỷ.

Cửa thang máy mở ra trước mặt anh, quả nhiên nhìn thấy Viên Hỷ đang dựa vào một góc, giống như lần đầu gặp cô trong thang máy, trên người cô toát ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, đứng dựa vào vách thang máy như thế, hơi rũ đầu xuống, giống như một cây rau xanh bị gió thổi khô, mất cả nước.

Viên Hỷ mệt đến độ hơi choáng váng, mơ màng biết được thang máy dừng lại, sau đó một người bước vào, có điều cô không ngẩng lên nhìn xem là ai, cũng lười nhìn, không quan tâm. Đến cuối kỳ phải báo cáo đủ loại, thế mà cứ đúng lúc này lại có một đồng nghiệp nghỉ hộ sản, trong phút chốc công việc của hai người đều dồn vào mình cô, từ tám giờ sáng đến giờ mới kết thúc, chính cô cũng không rõ mình đã phải đối diện với đống bảng biểu phức tạp lằng nhằng trên máy tính bao lâu rồi, đầu óc đã không còn biết đến cảm giác mệt, chỉ thấy cứng đờ, óc như đông lại thành khối, động đậy một chút cũng thấy khổ sở.

Bộ Hoài Vũ lặng lẽ ngắm nhìn Viên Hỷ một lúc, bỗng phát hiện ra trong tim mình như có một chỗ nào đó cuối cùng chẳng thể gắng gượng được, anh khẽ hỏi: “Vất vả lắm à?”

Giọng anh không lớn, song vẫn khiến Viên Hỷ kinh ngạc run rẩy, cô ngước lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Bộ Hoài Vũ, bất giác thấy hoảng loạn, tối qua cô còn nghe Bì Hối bảo Bộ Hoài Vũ chưa xuất viện, căn bản là không hề nghĩ rằng sẽ gặp anh trong thang máy, bây giờ lại thấy anh đứng trước mặt và dịu giọng hỏi mình, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng trước kia, Viên Hỷ chỉ thấy ngượng ngập, vội vàng đứng thẳng người dậy, cười với anh, đáp: “Cũng ổn, cuối kỳ nên hơi bận thôi.”

“Ồ,” Bộ Hoài Vũ khẽ ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, cũng không còn nhìn Viên Hỷ, quay người đi.

Viên Hỷ chưa bao giờ thấy thang máy lại chậm đến thế, như thể mãi mãi không xuống được đến nơi, giống như trái tim cô. Viên Hỷ bắt đầu oán hận mình, tại sao không thể đối diện với anh một cách bình thản như không có việc gì? Tại sao phải trốn tránh Bộ Hoài Vũ? Cô cúi đầu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, sau đó lại hít vào một hơi, xong mới ngẩng lên, đột ngột phát hiện ra Bộ Hoài Vũ trong gương đang nhìn mình, ánh mắt như chưa bao giờ rời khỏi cô.

Phát hiện này khiến Viên Hỷ càng thêm mất tự nhiên, vội vội vàng vàng nhìn đi nơi khác, chỉ đờ đẫn nhìn bảng điện tử trong thang máy. Đang dằn vặt mình thì bỗng nghe Bộ Hoài Vũ hỏi: “Viên Hỷ, hôm ấy có phải em…”

“Không phải! Em không đi.” Viên Hỷ vội vã lên tiếng, như thể chính mình cũng nghe thấy nhịp đập điên cuồng của trái tim, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ nghi ngờ nên lại cuống quýt bổ sung: “Nghe nói anh nhập viện, đúng không? Thật ngại quá, mấy hôm trước em đi công tác, không thể đến thăm anh được, sức khỏe anh hiện giờ ổn rồi chứ?”

Bộ Hoài Vũ đang lặng lẽ nhìn cô trong gương, không nói gì, đúng lúc Viên Hỷ đang lo ngại anh phát giác ra gì đó thì anh bỗng cười, lúc mới đầu chỉ khẽ mím môi lại cười, về sau lại còn ngoẹo đầu dùng nắm tay chặn lấy miệng và cười lớn.

Viên Hỷ đần mặt ra, không biết rốt cuộc cô đã nói những lời buồn cười gì mà khiến anh thích thú như thế, Bộ Hoài Vũ cũng không nói gì, cho đến khi thang máy dừng lại anh mới thôi cười, ra khỏi thang máy với Viên Hỷ. Viên Hỷ thấy thế càng đần ra, muốn hỏi anh hỏi gì, nhưng nghĩ mãi rồi cuối cùng vẫn nén lại.

Tâm trạng Bộ Hoài Vũ như trở nên khá hơn, khóe môi vẫn thấp thoáng nét cười, hỏi Viên Hỷ, “Về bằng gì? Hà Thích đến đón em à?”

Viên Hỷ lắc đầu, bảo: “Anh ấy cũng phải làm thêm giờ, em về nhà một mình thôi.”

Trương Hằng lái xe đến đầu đường, từ xa đã nhìn thấy Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ hai người đang cùng nhau ra khỏi tòa nhà, anh hơi ngẩn ra, mồm lảm nhảm mắng một câu, khóe môi lại hiện lên nụ cười gian xảo, chân đạp ga, chiếc xe đến trước tòa nhà không hề giảm tốc độ mà ngược lại, “vèo” một cái phóng thẳng đi mất hút.

Bước ra khỏi tòa nhà, Bộ Hoài Vũ nhìn đồng hồ, biết giờ này đã không còn xe buýt nữa, anh muốn lái xe đưa Viên Hỷ về, song lại sợ không tiện, nghĩ một lúc mới quay lại nói với Viên Hỷ: “Muộn quá rồi, sợ là xe buýt không còn, anh còn chút chuyện nên không đưa em về được, cũng hay là Trương Hằng đến, anh bảo cậu ấy đưa em về vậy.”

“Không cần, không cần,” Viên Hỷ vội vàng chối từ, “Em gọi xe về là được.”

Bộ Hoài Vũ chỉ cười cười, hỏi: “Trương Hằng thì không sao chứ? Có phải anh đâu!”

Viên Hỷ ngẩn người, bỗng hiểu ra ý anh nói, biết mình đã tỏ ra quá hẹp hỏi nên cũng cười và lắc đầu: “Em không có ý đó, chỉ muốn nói là các anh cứ bận việc của mình, tự em gọi xe cũng được.”

“Muộn quá rồi, một mình em ngồi xe không an toàn, đợi Trương Hằng vậy, cậu ta sắp đến rồi.” Bộ Hoài Vũ nói xong, vừa dứt tiếng thì di động reo vang, là Trương Hằng gọi đến, anh ta nói: “Lão Bộ à, tôi không đến được, có cô em xinh đẹp níu tôi lại rồi, tự cậu lái xe tìm chỗ nào ăn gì đi!”

Bộ Hoài Vũ còn lạ gì Trương Hằng nữa? Anh vừa nghe đã biết tên kia chắc chắn là ở gần ngay đó, tám chín phần là đã nhìn thấy anh và Viên Hỷ cùng đi ra, không biết đã trốn ở đâu rồi. Bộ Hoài Vũ vừa nghe máy vừa đảo mắt nhìn quanh, song không thấy xe Trương Hằng đâu. Viên Hỷ đứng cạnh thấy anh nghe máy, cũng tưởng anh có việc phải đi, nên gật gật đầu với anh tỏ ý cô tự gọi xe về, rồi đi xuống cầu thang. Bộ Hoài Vũ vội vàng kéo cánh tay Viên Hỷ, quay đầu đi tránh ánh mắt cô rồi nghiến răng hạ giọng nói vào điện thoại: “Cậu mau ra đây ngay cho tôi, đừng có lắm lời.”

Trương Hằng cười rất nham hiểm trong điện thoại: “Vô tư đi, tôi bận việc thật, hê hê, tự cậu đi ăn nhé. Đúng rồi, gọi cả Viên Hỷ ấy, cô bé đó tăng ca đến bây giờ chắc cũng đói meo rồi, Bộ Hoài Vũ, bổn thiếu gia đây dạy cậu tuyệt chiêu đầu tiên trong kỹ thuật cưa gái nhé – thương hương tiếc ngọc! Mau đi đi, tôi đang lái xe, không nói nữa, bye bye~!”

Bộ Hoài Vũ bất lực cúp máy và quay lại, thấy Viên Hỷ đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc thì phát hiện ra mình vẫn đang nắm lấy cánh tay cô, anh vội vàng buông ra rồi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, lúc nãy anh sợ em đi mất, nên mới…”

“Không sao,” Viên Hỷ cười hơi thiếu tự nhiên, cố làm ra vẻ thoải mái, nói tiếp: “Em đợi Trương Hằng là được chứ gì? Đi nhờ xe người khác còn tiết kiệm được khối tiền, sao em không đồng ý được?”

“Viên Hỷ,” Bộ Hoài Vũ khẽ ho mấy tiếng, nói: “Lúc nãy là Trương Hằng gọi đến, cậu ta bảo có việc không đến được, hay anh cứ đưa em về, xe anh đang ở bãi đậu xe, em đi đến đó với anh hay đứng đây đợi?”

Viên Hỷ đờ ra, nhất thời không biết nên từ chối khéo hay là cứ để mặc anh đưa cô về, nếu cả Bộ Hoài Vũ muốn đưa cô về mà cũng từ chối thì quá là ủy mị rồi, nhưng nếu để anh đưa về thì chính cô cũng không biết mình có còn tự nhiên được hay không.

“He he, không cần đâu, chẳng phải anh có việc sao? Anh cứ đi làm việc của mình, em không sao.”

Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, chỉ nói gọn một câu, “Cứ đi với anh vậy.” rồi quay người đi về phía bãi đậu, căn bản không cho Viên Hỷ cơ hội để từ chối.

Nói thực lòng, Viên Hỷ khi đi sau anh, mấy lần đã có ý muốn bỏ trốn, nhưng nghĩ rằng mình đã không còn là trẻ con, cứ lặng lẽ bỏ chạy thì thực tình không làm được, thế là cũng chấp nhận đi theo Bộ Hoài Vũ đến bãi đậu xe, cô cũng không hiểu nổi, Bộ Hoài Vũ bị sao thế nhỉ? Sao ở bệnh viện nửa tháng mà đã thay tính đổi nết rồi?

Viên Hỷ ngồi vào xe Bộ Hoài Vũ, hai người đều chẳng nói chẳng rằng, không khí có phần ngượng ngập, Bộ Hoài Vũ lặng lẽ lái xe, Viên Hỷ muốn tìm chuyện để nói, nhưng phát hiện ra lúc này mà nói gì cũng không thích hợp. Chiếc xe rẽ vào một con đường, những quán ăn xuất hiện nhiều dần, có một số còn kinh doanh 24/24, bên trong đèn đuốc sáng choang, xem ra có rất nhiều người đến ăn.

Bộ Hoài Vũ liếc nhìn hai bên đường, hỏi Viên Hỷ: “Đói chưa?”

Viên Hỷ vội lắc đầu, “Không đói, không đói.” Kỳ thực thì lần này cô không nói dối, buổi tối đúng là chưa ăn gì, nhưng đến giờ này đã qua cơn đói rồi, nên nói thế cũng chẳng phải lừa dối gì. Bộ Hoài Vũ thờ ơ nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua nắm tay cô đặt trên đùi, khóe môi hiện nụ cười, mà lại còn mang vài phần vô lại, khiến Viên Hỷ đờ ra, lòng thầm nghĩ Bộ Hoài Vũ hôm nay mắc chứng gì thế nhỉ? Sao giống như trúng tà vậy? Cô nghe thấy anh nói: “Nhưng anh đói rồi, đến công ty cứ bận suốt, giờ mới thấy đói,” Anh giảm tốc độ, quay đầu nhìn Viên Hỷ, “Có thể làm phiền em thêm một khắc không? Dạ dày anh không ổn, bác sĩ đã dặn không được để bụng đói, anh phải đi ăn chút gì đó.”

Viên Hỷ khẽ nhếch nhếch khóe môi, mở to mắt nhìn Bộ Hoài Vũ chằm chằm như thể không quen biết anh, anh cũng nhìn lại cô với vẻ tự nhiên, sau đó lại hỏi: “Em xuống xe với anh hay là ngồi đây đợi?”

CHƯƠNG 23

Viên Hỷ không ngờ người như Bộ Hoài Vũ lại có thể hỏi một câu nham nhở như vậy, bảo cô trả lời thế nào đây? Ngồi trên xe đợi anh mà được à? Hay là bảo mình xuống xe rồi vẫy xe khác để về, thế thì còn ra thể thống gì? Có nghĩa là không cho người ta đi ăn? Hơn nữa người ta đã nói dạ dày mình không tốt, bác sĩ đã có lời dặn rồi! Viên Hỷ cúi đầu, cuối cùng đáp: “Em… em xuống với anh.”

Những cửa hàng bán thức ăn khuya người bên trong rất đông, đa số đều là “tộc đi làm” phải tăng ca đến khuya, không kịp ăn tối, đợi đến giờ này mới túm tụm lại với nhau, trước khi về nhà lót dạ chút gì đó. Bộ Hoài Vũ mua hai món mặn, cháo, và một đĩa nhỏ màn thầu, lúc bê đến còn hỏi Viên Hỷ: “Có cần ăn cùng không?”

Viên Hỷ lắc đầu, Bộ Hoài Vũ bèn không hỏi nữa, chỉ cúi đầu thong thả ăn thức ăn trước mặt. Viên Hỷ vốn đã hết cơn đói, không còn cảm giác gì nữa, nhưng nhìn thấy Bộ Hoài Vũ ăn rất ngon lành thì cảm giác đói lại quay trở lại, chỉ thấy nước bọt bỗng tuôn ra, cô không dám nuốt nước miếng trước mặt anh, sợ anh phát hiện thấy, chỉ hơi mím chặt môi lại, dời ánh mắt khỏi Bộ Hoài Vũ, hơi nhíu mày quan sát cảnh bên trong quán.

Bộ Hoài Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, hỏi: “Em cần về gấp à? Anh sắp xong rồi.”

“Không gấp, không gấp, anh cứ ăn đi.” Viên Hỷ vội nói, tay len lút đưa ấn lấy bụng dưới gầm bàn, cô sợ dạ dày mình bỗng réo lên vô duyên thì chết, lúc đầu đã nói là không đói rồi, cũng chỉ còn cách gắng gượng đến cùng thôi.

Bộ Hoài Vũ như không phát hiện ra sự thê thảm của Viên Hỷ, chỉ cắm cúi hưởng thụ thức ăn ngon trước mặt, cuối cùng ăn xong còn bảo phục vụ gói một hộp cháo và mấy chiếc bánh bao nhỏ mang về, quay đầu nhìn Viên Hỷ đang đờ đẫn nhìn anh, anh cười có vẻ ngại ngùng, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi cô: “Không quá giờ chứ?”

Viên Hỷ vội lắc đầu, Bộ Hoài Vũ đứng dậy nói một cách thoải mái: “Chúng ta đi thôi.” Vào trong xe, anh lại nhét mấy hộp thức ăn vào tay Viên Hỷ, sau đó vừa khởi động xe vừa hỏi một cách tự nhiên: “Có thể giúp anh giữ một lúc không? Anh sợ bị đổ ra.” Viên Hỷ ngẩn ngơ ôm lấy hộp thức ăn, cảm thấy tối nay từ khi gặp anh, đầu óc không thể phản ứng kịp, giống như lúc nào cũng phản ứng chậm hơn anh nửa nhịp vậy.

Chiếc xe lướt êm trên đường, chỉ một tấm kính xe thôi đã ngăn cách với sự huyên náo ngoài kia, trong xe rất yên tĩnh. Viên Hỷ nghe Trương Hằng bảo rằng xe của Bộ Hoài Vũ rất tốt, biết chiếc xe này vẻ ngoài không nổi bật, song giá tiền không hề rẻ chút nào, cái anh cần chính là tính năng và độ thoải mái của xe, mà lúc này, điều này càng nhìn Viên Hỷ thấy mỏi mệt hơn, trong một khung cảnh lắng đọng yên tĩnh như vậy, ghế ngồi mềm mại và thoải mái, và cả chiếc hộp đang bốc hơi nóng trong tay, tất cả đều khiến thần kinh đã căng thẳng suốt một ngày của cô bắt đầu thả lỏng, ý thức đang trong lúc mơ hồ thì Viên Hỷ nghe thấy Bộ Hoài Vũ khẽ gọi: “Viên Hỷ? Đừng ngủ, sẽ cóng đấy, cố chịu một chút, sắp đến rồi.”

Viên Hỷ ậm ừ “ồ” lên một tiếng, nhưng vẫn không thể mở nổi mí mắt như nặng ngàn cân, cô cảm thấy mình lúc này tuy ý thức tỉnh táo, nhưng cơ thể sao vẫn không thể điều khiển được. Lại loáng thoáng nghe thấy Bộ Hoài Vũ nói bên tai: “Viên Hỷ, đừng ngủ nữa, nói với anh mấy câu đi.” Viên Hỷ lại ậm ừ đáp vâng, ý thức bắt đầu trống rỗng trong phút chốc, tiếng nói của Bộ Hoài Vũ như vẳng đến từ một nơi rất xa, lúc ngắt quãng lúc liên tục, cô nghe không rõ lắm, hoặc có thể tai thì rõ ràng nghe thấy, song không thể vào đầu nổi.

Bộ Hoài Vũ hỏi: “Viên Hỷ… tại sao lại lén đến bệnh viện?”

Viên Hỷ nhắm nghiền mắt: “Ừm…”

Bộ Hoài Vũ khựng lại, rồi hỏi: “Bây giờ… với Hà Thích… vẫn ổn chứ?”

Viên Hỷ đáp: “… Vâng.”

Bộ Hoài Vũ lại hỏi: “Em thật sự vẫn yêu Hà Thích thế à?”

Viên Hỷ: “… Ừm.”

Bộ Hoài Vũ: “… Nếu lúc đó… anh chọn cách không buông tay…”

Viên Hỷ: “… Vâng.”

Bộ Hoài Vũ quay đầu nhìn Viên Hỷ vẻ bất lực, thấy cô đã đến mức chỉ biết nói “ừm” hoặc “vâng”, cuối cùng đành bỏ cuộc, khẽ mím môi, quay đi tiếp tục chuyên tâm lái xe.

Viên Hỷ choàng tỉnh giấc bởi tiếng chuông di động reo vang đột ngột, cô ngồi nhổm dậy, chiếc áo khoác trên người tuột xuống được cô chụp lại, là áo ngoài của Bộ Hoài Vũ. Đầu óc Viên Hỷ lập tức tỉnh táo trở lại, chẳng phải cô đang đi nhờ xe anh hay sao? Sao lại ngủ thiếp mất? Cô hoảng hốt quay đầu nhìn bên cạnh, trong lòng Bộ Hoài Vũ là hộp đồ ăn vốn nằm trong lòng cô, đang dựa vào lưng ghế lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh hơi mơ màng, giống như cũng vừa mở mắt ra.\

“Thấy em ngủ nên không gọi,” Bộ Hoài Vũ giải thích ngắn gọn, thấy di động cô vẫn reo, lại nhắc nhở: “Di động em đang reo.”

“Ồ…” Viên Hỷ chỉ thấy ngượng ngùng, cũng không kịp nói gì mà vội vàng lật tìm di động trong túi, đang sục sạo thì lại nghe Bộ Hoài Vũ nói khẽ: “Không ở trong túi mà?” Viên Hỷ ngẩn ra, cũng phát giác tiếng chuông rất to rất rõ, không giống phát ra từ trong túi, lúc này mới sực nhớ lúc ra ngoài để tiện tay nhét vào túi áo. Cũng may người gọi đến rất kiên trì, bao lâu thế mà vẫn chưa cúp máy, Viên Hỷ bấm nút nghe trong hoảng loạn, giọng Hà Thích trong điện thoại vẳng ra, anh hỏi: “Viên Hỷ, em ngủ rồi à?”

“Hử, à vẫn chưa,” Viên Hỷ hạ giọng trả lời, lén nhìn Bộ Hoài Vũ một cái với vẻ thiếu tự nhiên. Bộ Hoài Vũ thấy thế thì nhếch môi, lộ ra một nụ cười gượng gạo, rồi quay người mở cửa bước ra.

Bên kia Hà Thích lại nói: “Bên anh tiến độ làm việc hơi chậm, xem ra phải làm thâu đêm rồi, em ngủ sớm đi nhé.”

Viên Hỷ đáp: “Vâng.”

“Ngoan, nghe lời anh, bảo bối, anh nhớ em.” Hà Thích hạ giọng nói, liền sau đó trong điện thoại vẳng đến tiếng cười ha hả của đám người trẻ tuổi kia, có người còn hét lên: “Chua quá, chua quá.” Lại có người ngoạc mồm ra gào: “Đừng mà, người ta ngủ một mình không được đâu, anh mau mau về đi.” Những giọng nói kia hòa lẫn với nhau rất ồn ào, giọng cười mắng có vẻ ngượng ngùng của Hà Thích, tiếng cười chọc ghẹo của mọi người, sau đó bên trong văng vẳng đến một giọng nữ trong trẻo, giọng nói ấy đang hét lên với giọng điệu chế giễu: “God! Sao vẫn chưa được! Hà, có thể đến điều chỉnh trình tự giúp em không?” Viên Hỷ nghe Hà Thích đáp lại giọng nói đó, rồi điện thoại im ắng một lúc, giống như Hà Thích đang dùng tay che ống nghe, anh hạ giọng: “Viên Hỷ, anh đang bận, ngày mai đến chỗ em sau nhé, em nấu cơm cho anh ăn, được không?”

“… Vâng.” Viên Hỷ đáp khẽ, không hiểu vì sao mà giọng nữ vẳng đến trong điện thoại đã mang đến cho cô một cảm giác rất kỳ lạ không thể nói cho rõ, Viên Hỷ lắc lắc đầu, muốn lắc cho hết cảm nhận lạ lùng đó, chỉ là đồng nghiệp cùng làm việc thôi mà, tại sao cô lại nhạy cảm như thế? Hơn nữa, bây giờ chẳng phải cô cũng đang ở cạnh Bộ Hoài Vũ hay sao? Tình huống này còn mờ ám hơn cả Hà Thích nữa ấy chứ? Nếu bị Hà Thích nhìn thấy mới là không thể giải thích được gì!

Viên Hỷ tự cười chế giễu mình, lòng thầm nghĩ con người đúng là sinh vật không biết lý lẽ, chỉ muốn mình phóng hỏa mà không cho kẻ khác đốt đèn, cô ở đây mờ mờ ám ám với Bộ Hoài Vũ suốt buổi tối cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của Hà Thích, mà chẳng qua là một giọng nữ vẳng đến qua điện thoại Hà Thích đã cảm thấy khó chịu, con người ơi là con người! Viên Hỷ không nén được, khẽ lắc đầu!

Mở cửa bước ra, Bộ Hoài Vũ đang dựa người vào bên kia xe hút thuốc, đầu lửa lập lòe trong đêm, có lúc vẽ nên một đường ngắn trong không trung theo bàn tay của anh. Anh nghe thấy tiếng Viên Hỷ đóng cửa, quay người lại lặng lẽ nhìn cô, ánh đèn đường vàng vọt phía xa xuyên qua đám là dày trên đầu lọt xuống dưới, rất mờ ảo, khiến Viên Hỷ không nhìn rõ được vẻ mặt anh lúc này. Trước kia, Viên Hỷ và Bì Hối hai người thường oán thán khu này đèn đường quá tối cây lá quá rậm, không thể chiếu sáng mặt đường, đến người đang bước đến phía đối diện cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ, mà lúc này, Viên Hỷ lại cảm thấy vui mừng vì ánh đèn quá mờ nhạt, khiến cô có thể không cần phải nhìn thẳng vào mắt Bộ Hoài Vũ.

“Ơ… hôm nay rất cám ơn anh,” Viên Hỷ lựa lời, “Cũng muộn rồi, em không mời anh lên nhà ngồi nữa, anh về sớm đi, đi đường lái xe cẩn thận nhé.” Không đợi Bộ Hoài Vũ phản ứng, Viên Hỷ chỉ còn nước mặt dày nói tiếp, “Vậy em lên trước đây, tạm biệt.”

“Viên Hỷ…” Bộ Hoài Vũ cuối cùng mở miệng, gọi giật Viên Hỷ đang dợm bước đi.

Nhịp tim Viên Hỷ bắt đầu đập nhanh, chỉ sợ Bộ Hoài Vũ nói ra lời gì đó, nhưng không thể không dừng lại và quay người nhìn anh, cố làm ra vẻ trần tĩnh, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Bộ Hoài Vũ không đáp, chỉ cúi đầu dập tắt điếu thuốc, sau đó cúi người lấy chiếc hộp đồ ăn trong xe ra, đưa đến cho Viên Hỷ qua mui xe, nói gọn, “Về nhà hâm lại rồi ăn.”

Viên Hỷ ngẩn ngơ, không ngờ phần thức ăn này là anh mua cho cô.

Bộ Hoài Vũ cười giễu: “Đừng ngẩn ra đó, nếu ngay cả người đối diện bàn ăn có đói không mà anh cũng không nhìn ra thì cũng đừng mong sống nữa, cầm lấy đi, không có ý khác đâu.”

Nói thực, Bộ Hoài Vũ rất tinh tế, từ lần đầu Viên Hỷ quá giang xe anh đã nhìn ra, điều này khiến Viên Hỷ khó mà không cảm động, nhưng đồng thời cô cũng ý thức được sự cảm động bây giờ là nguy hiểm đến nhường nào, cô không thể cảm động, cũng không thể đáp lại sự quan tâm đó, đầu óc trì độn cả buổi tối của cô cuối cùng đã tỉnh táo trong giờ phút này, cô khẽ cười đáp: “Cám ơn anh nhiều, trong nhà em vẫn còn đồ ăn, về nhà ăn tạm là được, những thứ này anh cứ mang về vậy, làm bữa sáng ngày mai, đừng tưởng em không biết đàn ông độc thân các anh lười đến mức nào, he he, nếu dạ dày đã không tốt thì càng phải chú ý hơn. Được rồi, không nói nữa, thật sự là đã quá muộn rồi, đến khi anh về nhà cũng không biết mấy giờ ấy chứ, mà ngày mai còn phải dậy sớm đúng không? Anh về sớm đi, chúng ta nói chuyện sau, hôm nào rảnh rỗi thì đến nhà em với Trương Hằng, em nấu một bữa thịnh soạn cho các anh, mấy người chúng ta lâu quá không tụ họp ăn cơm cùng nhau rồi, cô nàng Bì Hối kia lúc nào cũng phàn nàn là em trọng sắc khinh bạn…”

Bộ Hoài Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Viên Hỷ chăm chú, cho đến khi Viên Hỷ thực sự không thể nói gì thêm, hai người lại trầm mặc nhìn nhau. Viên Hỷ cố gắng nhướn nhướn môi cười để phá vỡ sự tĩnh lặng khó chịu đó: “Tạm biệt.”

“Nếu anh chọn không buông tay thì sao?” Bộ Hoài Vũ đột ngột hạ giọng hỏi: “Vậy lựa chọn của em sẽ là gì?”

CHƯƠNG 24:

Viên Hỷ ngẩn ra, khi đã định thần lại thì không nén được hít một hơi thật sâu, biết Bì Hối nhiều chuyện đã tiết lộ toàn bộ những gì cô đã nói, và cũng biết hành động bất thường của Bộ Hoài Vũ hôm nay là vì điều gì. Cô cúi đầu trầm tư một lúc, cuối cùng ngẩng lên nhìn thẳng vào Bộ Hoài Vũ, tuy biết anh và cô đều không thể nhìn rõ vẻ mặt của nhau, nhưng cô vẫn cố gắng nhẹ nhàng nói: “Không có nếu như, từ đầu đến giờ không hề có nếu như, nếu có thì chẳng đã là nếu như rồi, nếu xảy ra thật, 4 năm trước em sẽ chọn không buông tay, và mấy năm trước anh cũng sẽ chọn không buông tay từ lâu rồi.”

Trong vài câu mà có quá nhiều ‘nếu như’, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ rất mù mờ, nhưng Bộ Hoài Vũ lại hiểu rõ, anh thẫn thờ một lúc rồi cười khổ, phải, làm gì có ‘nếu như’ gì đó, nếu đã là ‘nếu như’, vậy cũng không phải là ‘nếu như’ nữa rồi. Bộ Hoài Vũ không nói gì nữa, lên xe rời đi. Viên Hỷ lặng lẽ nhìn theo đuôi xe khuất dần ở ngã rẽ, trong lòng không hề thấy thoải mái như đã tưởng, ngược lại càng thấy hụt hẫng hơn. Cô cười chế giễu chính mình, thì thầm khe khẽ: “Ác độc quá ác độc, đó chính là bản tính của phụ nữ! Dù cho có nói bao nhiêu lời tuyệt tình đi chăng nữa, vẫn hy vọng đối phương vẫn yêu mình.”

Mấy hôm tiếp sau đó đều phải tăng ca, như thể đã đến lúc mọi người đều bận, đến lễ Quốc khánh nghỉ liên tiếp vài ngày cũng không rảnh rỗi được, không chỉ Viên Hỷ mà Hà Thích cũng phải tăng ca liên tục, bận đến nỗi không có cả thời gian tới thăm Viên Hỷ, chỉ buổi tối gọi điện cho cô than mệt kể khổ, bảo họ đang phải làm cho kịp một dự án, cả một đám người phải thay phiên nhau làm liên tục, lúc mệt quá thì tìm đại một chỗ trên sàn nhà trong văn phòng để ngả lưng.

Viên Hỷ khuyên anh đừng vất vả như thế, Hà Thích nghe xong thì cười hì, bảo đàn ông mà, không vất vả sao được? Không chịu cực khổ thì làm sao nuôi được gia đình? Anh lại bảo, Viên Hỷ, đợi anh bận hết đợt này rồi sẽ tặng cho em một món quà to, được không? Em phải đồng ý là nhận trước đã. Viên Hỷ cười, tặng không cho em món quà thế thì làm sao em không nhận được, chẳng lẽ em ngốc đến thế à? Hà Thích cũng cười, vậy quyết định thế nhé, đến lúc đó đừng có nuốt lời. Viên Hỷ cười đáp không nuốt lời, đến khi gác máy rồi thì không cười nổi nữa, cau mày khổ sở đối diện với từng bảng biểu chất chồng, không kìm được làu bàu: Tặng đi, tặng đi, tặng em một triệu đi, như thế em sẽ dám ném đống vớ vẩn này vào mặt họ.

Chớp mắt đã thấy kỳ nghỉ đến, Viên Hỷ mới thu dọn xong đống chiến trường gồm đủ mọi loại bảng biểu số má, choáng váng đầu óc nộp cho trưởng phòng, mà người ấy cũng xem như có lương tâm, nhìn đống bảng biểu rồi gật đầu, lại nói câu “vất vả rồi!” với Viên Hỷ, cô thở dài thượt một hơi, xem như đã hoàn thành xong trách nhiệm.

Về đến nhà, Viên Hỷ ngủ vùi suốt mấy tiếng đồng hồ rồi mới thấy hoàn hồn lại, gọi điện cho Hà Thích hỏi bên ấy thế nào rồi, Hà Thích khàn giọng bảo cũng tương đối rồi, phía bên bán đòi gấp quá, lão Từ đã cuống đỏ cả mắt rồi, chỉ muốn bổ đôi cả đám cho xong. Viên Hỷ có phần ngờ vực, hỏi bổ đôi cả nhà ra thì có tác dụng gì, lại thiếu hẳn người làm việc cho mình? Hà Thích cười khàn khàn, bảo Viên Hỷ ngốc, số mà cũng không biết đếm, đương nhiên là một bổ làm đôi sẽ có tận hai người làm việc rồi! Viên Hỷ cũng cười, lại hạ giọng dặn Hà Thích chú ý sức khỏe, dù bận thế nào cũng không được ăn cơm trễ, Hà Thích chỉ thì thầm “ừ”, có vẻ cũng mệt đến cực điểm.

Đang trò chuyện với nhau thì nghe thấy có người bên kia gọi: “Hà, ăn cơm.” Hà Thích đáp lại một tiếng rồi lại thì thầm với Viên Hỷ: “Anh cúp trước nhé, đợi anh bận xong rồi sẽ đến chỗ em.”

Viên Hỷ cúp máy rồi ngồi đờ ra, lúc nãy giọng nói gọi Hà Thích đi ăn cơm vẫn là giọng nữ lần trước nhờ Hà Thích đến điều chỉnh bug lại, chỉ có điều không trong trẻo như lần trước, mà nghe có vẻ khàn đặc. Đồng nghiệp nữ của Hà Thích cô đã gặp, kẻ dịu dàng gọi anh là “sư huynh”, người phóng khoáng thì gọi thẳng là “trâu bò”, giọng gọi “Hà” này khiến cô thấy có phần bất an, giống như có một số việc không thể tránh khỏi đang phát sinh, không có lý do, chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, Viên Hỷ cười giễu mình, không nghĩ nhiều nữa, mà chỉ quy cái cảm giác này là do đặc điểm đa nghi của phụ nữ mà ra.

Đã vào tháng Mười tiết trời se lạnh, Bì Hối không biết bị kích thích gì mà bỗng hưng phấn đòi đan áo len cho Tiêu Mặc Đình, ngày nghỉ cuối cùng chạy đến kéo Viên Hỷ đi mua len, về nhà ngồi co trong salon, gặm táo và nghiên cứu “hướng dẫn cách đan áo len”, ngón tay thon dài ngọc ngà liên tục chỉ chỉ điểm điểm trên cuốn tạp chí, chỉ trong một lúc đã từ bình luận các dạng áo len sang thân hình của các mẫu nam.

Viên Hỷ cảm thấy rất bất lực, về sau nghe không nổi nữa, mới hỏi Bì Hối: “Cậu suốt ngày chảy nước dãi với trai đẹp như thế, Tiêu Mặc Đình nhà cậu không thấy buồn bực à?”

Bì Hối dời ánh mắt ra khỏi cuốn tạp chí, nhún vai đáp với vẻ bất cần: “Anh ấy quen rồi.”

Ngũ quan trên mặt Viên Hỷ méo xệch đi: “Chuyện này mà cũng quen à?”

Bì Hối lườm một cái: “Anh ấy biết tớ đây không có tính nhẫn nại, với một anh trai đẹp nhiều nhất cũng chỉ ba tháng.”

Viên Hỷ cố gắng giữ vẻ bình thản, lại hỏi: “Vậy nên anh ấy rất yên tâm?”

Bì Hối gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần không mê mẩn mãi một người thì anh ấy không so đo với tớ.”

“Tiêu Mặc Đình vĩ đại thật!” Viên Hỷ tán thưởng.

“Không phải anh ấy vĩ đại, mà là anh ấy biết tớ chung thủy,” Bì Hối ngước mắt nhìn Viên Hỷ vẻ rất nghiêm túc, nói: “Viên Hỷ, tớ bảo cậu biết, thế gian này người si tình nhất chính là những người đào hoa như bọn tớ, cậu có tin không? Có lẽ bốn mươi phần trăm tình cảm của bọn tớ bị phân thành nhiều phần và chia cho những người khác nhau, nhưng sáu mươi phần trăm còn lại chỉ dành cho một người, hơn nữa cho dù những phần nhỏ bị chia cắt kia có thay đổi thế nào cũng không ảnh hưởng đến sáu phần còn lại, đó chính là chung thủy. Còn những người được mệnh danh là chung tình như các cậu đặt hết tình cảm vào một người, hễ thay đổi một chút sẽ thay đổi toàn cục, hiểu chưa? Em gái.”

Vẻ mặt Bì Hối rất nghiêm túc, luận điểm rất học thuật.

Viên Hỷ bị ngữ khí đứng đắn của Bì Hối dọa cho đần cả người, vẫn thật thà lắc đầu, về sau nhìn thấy khóe mắt Bì Hối lộ ra nét cười gian xảo, thì mới hiểu ra bạn mình đang xiên xỏ, thế là nghiến răng chồm lên người cô nàng, giận dữ: “Con ranh, dám xiên xỏ cả tớ à, hình như cậu chán cơm thèm đất rồi phải không?”

Bì Hối cười ré lên nịnh nọt, chị chị em em gọi cả nửa ngày mới dụ được Viên Hỷ tha cho cô, rồi vừa cười vừa nhặt tạp chí dưới đất lên, nói: “Viên Hỷ, cũng chả phải là đùa, có một số thứ vẫn là có lý.”

Viên Hỷ lườm Bì Hối một cái, nhếch nhếch môi bảo: “Câu này của cậu bảo đảm Trương Hằng sẽ thích nghe, không chừng còn cảm kích cậu đến mức trào cả nước mắt nước mũi, ôm lấy cậu gào lên ‘tri kỷ’ đấy.”

“Hê! Cậu còn nói à, những thứ khác thì không biết, nhưng người hiểu tình cảm nhất trong đám chúng ta chính là anh ấy đấy, Viên Hỷ, cậu đừng lườm nguýt thế, với chỉ số tình cảm như cậu làm sao hiểu được, đừng tưởng cậu ra vẻ cái gì cũng hiểu mà lầm, thực ra cũng chỉ toàn lý thuyết suông thôi, kinh nghiệm thực chiến của cậu quá ít! Nên cậu đứng dưới sân khấu thì nói ra ngô ra khoai lắm, hễ đặt cậu lên sân khấu thì cậu chả khác thằng đần là mấy!”

Viên Hỷ nheo nheo mắt, nhìn Bì Hối, hỏi với vẻ lơ đãng: “Tớ thấy hình như đây không phải kiến thức của cậu, chắc hay giao lưu với Trương Hằng lắm nhỉ?”

Bì Hối vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, gặm táo rồn rột trong tay, rồi gật đầu vẻ thoải mái: “Ừ, tên ấy nhìn lúc nào cũng hi hi ha ha, thực ra thì rất được, tớ phát hiện ra nói chuyện với anh ta thu hoạch được rất nhiều, anh ấy nói những câu mà tớ càng gặm nhấm càng thấy có lý.”

“Ừ,” Viên Hỷ cũng gật đầu theo, “Tớ thấy anh ấy và cậu trò chuyện cũng rất có thu hoạch, nếu không thì lời tớ nói làm sao truyền đến chỗ Bộ Hoài Vũ được, Bì Hối nhỉ?”

Cuối cùng Bì Hối cũng phát giác ra và ngậm miệng lại, thấy Viên Hỷ đang khoanh tay nhìn mình, lại vội vã cười khan: “He he, Viên Hỷ, cậu thấy mà, bọn tớ cũng có ác ý gì đâu? Hơn nữa, tớ cũng không ngờ tên Trương Hằng kia mồm năm miệng mười thế, nếu biết anh ta nói với Bộ Hoài Vũ thì đánh chết tớ cũng câm mồm không khai mà, tớ tuyệt đối sẽ không bép xép ra đâu!”

Thực ra Viên Hỷ cũng chẳng giận dỗi gì Bì Hối, chỉ bực bội lườm cô nàng một cái: “Cậu chẳng đã đòi đổi tên mãi đấy thôi? Tớ thấy hay cậu cứ lấy thẳng tên là ‘da mồm dày’ là được!”

Bì Hối cười hề hề, thấy Viên Hỷ không giận dỗi thì càng được nước lấn tới, dùng cùi chỏ hích hích Viên Hỷ, hỏi với vẻ thần bí: “Cậu đến bệnh viện thăm Bộ Hoài Vũ rồi phải không?”

Viên Hỷ nhìn Bì Hối không nói gì, trong lòng chỉ thấy kinh ngạc, sao cô nàng lại biết mình từng lén đến bệnh viện nhỉ? Bì Hối thấy vẻ mặt của Viên Hỷ thì cười rất đắc ý, nói: “Không sai hả? Đừng sợ, chả ai theo dõi cậu đâu, đi thì đi thôi, có gì đâu, càng lúng túng thì càng lộ sơ hở. Trương Hằng đã nói, cậu và Bộ Hoài Vũ hành hạ nhau thế cũng hay, như thế mọi người mới có thể nhìn rõ mọi chuyện, mới có thể nhìn rõ tình cảm của nhau. Cái thứ như tình yêu này ấy à, chúng ta chẳng thể điều khiển được, anh ấy đã nói câu gì ấy nhỉ? Cái gì mà tình cảm như nước trôi cuồn cuộn về phía trước không phân ngày đêm…”

“Thệ giả như tư phu, bất xả trú dạ?” Viên Hỷ dò hỏi.

Bì Hối vội vã gật đầu: “Đúng, chính là câu đó.”

Viên Hỷ dở cười dở mếu: “Cái quái gì thế này?” Đồng thời cũng khâm phục chính mình, Bì Hối giải thích kiểu đó mà mình cũng đoán ra được.

“Tớ đã bảo trí tuệ của cậu không hiểu được mà!” Bì Hối liếc cô một cái, nói với vẻ dương dương đắc ý: “Trương Hằng nói rồi, bây giờ nói gì với cậu cũng bằng không, cậu không thể nghe vào được, nên bảo cậu muốn làm gì thì cứ làm đi. Nếu không thì bọn tớ càng ngăn cản cậu càng làm tới, cứ muốn chứng minh gì đó, chứng minh cậu là người chung thủy, chứng minh tình cảm của cậu có thể bền vững mãi mãi. Thực ra cậu đối với Hà Thích chỉ là một kiểu “ám ảnh” thôi, từ sâu trong đáy lòng cậu đã không thể tin tưởng mối tình này rồi, nếu không thì tại sao cậu không dám nói chuyện nhà mình với anh ta? Vì trong tiềm thức cậu đã không tin tưởng anh ta, không tin anh ta có thể gánh vác mọi thứ trong cuộc sống với cậu, mà trong tình cảm thì điều quan trọng nhất nhất chính là niềm tin. Do cậu không tin tưởng, nên cậu không thể toàn tâm toàn ý cho tình cảm của mình, vì cậu không dám, nên trong mỗi bước đi tình cảm cậu đều tính trước đến đường lui. Hà Thích sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra điều này, khi anh ta phát hiện ra toàn bộ nhiệt tình của mình chỉ có thể đổi lấy tình cảm lúc có lúc không, cẩn thận dè dặt của cậu, anh ta cũng sẽ mệt mỏi, sau đó nghi ngờ mình quay lại có phải là đúng đắn không. Sự do dự của anh ta càng khiến cậu mất niềm tin hơn, cứ thế mà lặp đi lặp lại, hai người vốn không đi xa được, không cần có kẻ thứ ba chen vào, hai người chỉ cần chờ một bên là xong. Trương Hằng đã nói từ lâu rằng sớm muộn gì cũng có lúc cậu quay đầu, và khi cậu quay đầu lại sẽ phát hiện ra, người của số phận cậu – Bộ Hoài Vũ, vẫn đang đứng đó chờ đợi.”

Viên Hỷ nghe đến thất thần, đờ đẫn nhìn Bì Hối, ngẫm nghĩ kỹ mỗi lời bạn mình nói, lẽ nào tự đáy lòng cô đã không thể tin tưởng Hà Thích sao? Tại sao? Vì Hà Thích từng bỏ rơi cô một lần ư? Nên mới không chịu tin sự chân thành hiện tại của anh? Mà Trương Hằng đã nhìn ra sự thiếu tin tưởng của cô với Hà Thích, vậy còn Hà Thích thì sao? Có phải anh cũng đã nhận ra? Vậy tại sao anh còn cố chấp với tình cảm này? Viên Hỷ trầm tư, cô không ngờ Trương Hằng lại nhìn thấu vấn đề giữa cô và Hà Thích đến thế…

Bì Hối thấy Viên Hỷ lâu lắm không nói gì mà cứ ngồi thẫn thờ, thì không kìm được đưa tay ra vẽ mấy vòng trước mặt Viên Hỷ, dè dặt gọi: “Viên Hỷ? Viên Hỷ?”

CHƯƠNG 25:

Viên Hỷ giật mình choàng tỉnh, thấy Bì Hối vẻ mặt căng thẳng thì khẽ nhếch môi cười cười, nói với bạn mình: “Bì Hối, tớ thật sự muốn ở bên Hà Thích, nên sau này đừng bàn đến chuyện của tớ nữa, được không? Thực ra nếu không có cậu và Trương Hằng đứng giữa nói vào thì tớ và Bộ Hoài Vũ chỉ là những người xa lạ đi lướt qua nhau trong thành phố này mà thôi…”

“Nhìn kìa!” Bì Hối cắt ngang, “Cậu chỉ biết giảng đạo lý với tớ, hê hê, có bản lĩnh thì nói với Bộ Hoài Vũ ấy, cậu bị Trương Hằng đoán trúng quá, chỉ được mỗi cái giỏi nói với tớ.”

“Bì Hối,” Viên Hỷ khựng lại, bất giác cắn lấy môi dưới, trong lòng cuối cùng đã hạ quyết định, nói thẳng: “Tớ định cuối năm đưa Hà Thích về nhà, lần này quyết tâm rồi, phải đối diện sự thực với anh ấy, tớ muốn tìm cho mình một tương lai.”

Bì Hối cứng đờ người, sau đó bịt mắt lại, ngửa mặt lên trời ai oán: “Viên Hỷ ơi là Viên Hỷ! Cậu đúng là hết thuốc chữa rồi! Sao cậu lại gà thế nhỉ! Nói nãy giờ mà vẫn bằng không!”

Thấy Bì Hối phản ứng như thế, Viên Hỷ cười lớn rồi kéo tay bạn mình, cô nói: “Không vô ích đâu, những lời cậu vừa nói khiến tớ bỗng nghĩ thông thoáng hẳn, nể tình bao năm làm bạn với tớ thì hãy cổ vũ tớ nhé, hãy tin tớ, và cũng tin Hà Thích, tớ không tin vận mệnh số phận gì đó, tớ chỉ muốn tin chính mình, tin Hà Thích, tin rằng chúng tớ có thể đạt được hạnh phúc thuộc về riêng mình.”

Lời nói của Bì Hối đã vẹt đám mây mù trong lòng Viên Hỷ, cô cảm thấy bóng đen vây kín trái tim mình cuối cùng đã tan biến, chỉ còn lại con đường hướng đến tương lai, cho dù khó cũng được khổ cũng được, cô đã biết phải thẳng lưng đối diện sự thực thế nào rồi. Viên Hỷ đột ngột đứng phắt dậy khỏi salon, co chặt nắm tay, hét lớn: “Cố lên nhé! Viên Hỷ, cố lên! Hạnh phúc đang ở phía trước, tiến lên!”

Bì Hối trợn tròn mắt có vẻ không dám tin: “Viên Hỷ, cậu bị cái gì kích thích vậy? Hay là bị trúng gió? Bao năm không bị trúng gió rồi?”

Viên Hỷ chỉ cười, nhảy nhổm lên, hứng chí lao vào nhà bếp nấu cơm, chỉ còn lại Bì Hối đần mặt ngồi trên salon, nhìn theo bóng Viên Hỷ mà lẩm bẩm: “Mình đang làm cái quái quỷ gì thế này? Trương Hằng chắc bóp cổ mình chết quá!”

Trương Hằng hiện giờ không muốn bóp chết cô, mà chỉ muốn bóp chết Bộ Hoài Vũ. Vốn định nhân kỳ nghỉ mà giới thiệu cho Bộ Hoài Vũ vài người bạn làm ở lĩnh vực tiền tệ, đã sắp xếp gặp nhau dùng bữa cả rồi, ngờ đâu Bộ Hoài Vũ lại đột ngột mất tích, điện thoại bàn trong nhà và ở công ty đều không ai nghe máy, di động thì khóa, hay ho quá, một người sống sờ sờ lại mất tăm trong không khí, quan trọng là chẳng hề nói trước tiếng nào, khiến Trương Hằng chỉ muốn bóp chết anh.

Bì Hối ăn nhờ bữa cơm nhà Viên Hỷ, trước khi ăn còn trợn tròn mắt nhìn Viên Hỷ đặt thức ăn đã làm xong vào cà mèn, Bì Hối kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt, hỏi: “Viên Hỷ, cậu không thể làm chuyện mất nhân tính thế được, tớ còn chưa ăn mà, dù sao cũng phải để tớ no bụng đã chứ?”

Viên Hỷ vừa lo sắp xếp thức ăn vừa đáp: “Nhiều thế này không đủ cho cậu no bụng à? Cậu tưởng cậu là lợn chắc?”

“Chắc cậu không định đưa cơm cho Hà Thích đấy chứ?” Bì Hối hỏi, vẻ mặt có vẻ ấm ức, “Chuyện sến thế mà cậu cũng làm à? Viên Hỷ, có phải hôm nay tớ chọc tức cậu quá nhiều rồi không? Cho dù muốn ở bên Hà Thích thì cũng không cần làm quá thế chứ? Còn định đưa cơm cho anh ta? Cậu nghĩ cậu là gái Nhật bản à? Mà con gái Nhật giờ cũng có làm thế nữa đâu.”

Viên Hỷ phớt lờ bạn mình, xếp xong cơm vào hộp rồi đi ra cửa, Bì Hối thấy thế bèn vội vã túm cánh tay Viên Hỷ lại, hỏi: “Cậu đi bây giờ à? Cơm cũng không ăn?”

Viên Hỷ quay lại cười: “Tớ đến đó ăn cùng Hà Thích luôn.”

Bì Hối cứ níu chặt cánh tay Viên Hỷ không chịu buông, miệng gào lớn: “Cậu đập chết tớ đi rồi hãy đi, mất mặt quá, cậu tưởng cậu là học sinh trung học hả? Lại còn đến đó ăn chung? Viên Hỷ, tớ nhớ cậu có thích xem manga thiếu nữ đâu!”

Viên Hỷ cười vỗ vỗ tay Bì Hối, cũng không biết tại sao mà sau khi nghe Bì Hối nói thế, trong lòng bỗng sáng ra hẳn, dường như mọi vấn đề đều không thành vấn đề nữa, cũng như Trương Hằng phân tích, vướng mắc lớn nhất giữa cô và Hà Thích nằm ở chỗ cô không tin tưởng anh, vì không tin nên không dám để anh cùng gánh áp lực gia đình với mình, vì không tin nên không dám toàn tâm toàn ý cho tình yêu, vì không tin nên không dám khao khát gì ở tương lai…

Vì vướng mắc nằm ở chỗ cô không tin tưởng anh, thế thì hãy để cô bắt đầu tin tưởng anh trở lại đi! Cho dù anh từng xa cô quá lâu, anh từng đi quá xa, bây giờ anh đã trở về, bất chấp tất cả để trở về, như vậy cũng đủ rồi.

Viên Hỷ bất giác nhớ lại cảnh Hà Thích lần đầu tỏ tình với cô, anh gọi cô ra khỏi thư viện trường, dưới tán ngô đồng sau thư viện, gương mặt trắng trẻo của anh bỗng đỏ bừng, hơi cúi đầu xuống không dám nhìn cô. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, gương mặt cố sức giữ vẻ trấn tĩnh.

Anh hạ giọng hỏi: “…Viên Hỷ, em… có bạn trai chưa?”

Cô ngốc nghếch lắc đầu, anh ngẩng lên liếc nhìn cô thật nhanh rồi lại vội vàng dời mắt đi nơi khác, sau đó hỏi với giọng gần như thì thào: “Vậy… có quan tâm không nếu bây giờ… có một người?”

Về sau, anh bảo cô biết, về vấn đề mở miệng tỏ tình với cô thế nào thì phòng ký túc của anh đã bàn bạc trước đó gần suốt đêm rồi, một đám bạn chí cốt đưa ra đủ mọi ý kiến, anh đều nghiêm túc ghi lại, ai ngờ đến lúc quan trọng thì lại nói ra một câu quê mùa như vậy.

Khóe môi Viên Hỷ bất giác nhướn lên, bỗng có cảm giác như vừa vào đại học, quá khứ đã bỏ lại sau lưng, chỉ còn lại tương lai đang vẫy tay với cô phía trước. Cô bỏ mặc tiếng kêu gào của Bì Hối mà ra khỏi cửa, vốn định cho Hà Thích một niềm vui bất ngờ, nhưng nghĩ ngợi thế nào lại gọi điện cho anh trước, dù sao anh vẫn đang làm việc, cô đường đột như thế có lẽ cũng không được lịch sự cho lắm.

Hà Thích nghe bảo Viên Hỷ định đưa cơm đến cho anh thì rất kinh ngạc, sau đó lại hứng chí hẳn, vội vàng bảo: “Được, vậy anh không ăn cơm hộp họ mua nữa, anh đợi em.”

Nghe giọng nói vui mừng của Hà Thích, trong lòng Viên Hỷ thấy thấp thoáng một nỗi hổ thẹn, mới phát giác ra mấy tháng nay, cô gần như chỉ bị động đón nhận tình cảm của anh, còn tình cảm đáp lại cho anh thì rất dè xẻn.

“Anh đợi em, em đến ngay.” Cô cười đáp, “Em chỉ mang đến phần của anh thôi, không có phần cho đồng nghiệp, có sao không?”

Hà Thích cười ngốc nghếch bên kia, thì thầm nói: “Không sao, anh trốn bọn họ để ăn, ăn xong mới báo, để họ hâm mộ chết luôn!”

Nơi Hà Thích làm việc Viên Hỷ đã từng đến, cũng khá thuận đường, chỉ phải đổi một lần xe là đến. Đến dưới tòa nhà anh làm thì sắc trời đã hơi tối, Viên Hỷ khóe môi ẩn hiện nụ cười, trong lòng nghĩ xem khi Hà Thích gặp cô thì câu đầu tiên sẽ là gì, ôm chặt hộp cơm rồi lên lầu, vừa đến cửa thì nhìn thấy Hà Thích đang đứng đợi bên trong. Mấy hôm không gặp, anh có vẻ mệt mỏi, dưới cằm hàm râu hơi nhú lên xanh xanh, sắc mặt hơi tái nhưng vẻ mặt thì rất vui, thấy Viên Hỷ lên thì đưa tay lên môi ra hiệu cô đừng lên tiếng, sau đó bước ra kéo tay Viên Hỷ, cười khe khẽ: “Đừng nói gì, anh đưa em đến văn phòng lão Từ, anh ấy không có ở đó, chúng ta chiếm địa bàn của anh ấy.”

Thấy vẻ trẻ con của Hà Thích, Viên Hỷ không nhịn được cười, để mặc anh kéo tay cô ra vẻ thản nhiên vào văn phòng lớn. Mọi người đều đang bận rộn, chẳng mấy ai chú ý đến Viên Hỷ đi sau lưng Hà Thích. Anh chàng lần trước thi uống rượu với Hà Thích đang cắm mặt vào máy tính gõ lách ca lách cách, thấy có người đi ngang qua mình, đầu chả ngẩng lên mà hỏi: “Cơm hộp khi nào đưa đến? Lát nữa mà còn không đến thì tôi chết đói trên bàn phím mất.”

“Chắc sắp đến rồi, lúc nãy hình như có người giục rồi, chịu đựng tí đi.” Hà Thích mặt không biến sắc đáp lại, chân không dám dừng lại chút nào, cứ đưa thẳng Viên Hỷ vào cánh cửa trong cùng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào trong, đó là một căn phòng nhỏ, rất bừa bộn, Hà Thích bước đến đẩy hết sách vở tạp chí trên đó sang một bên, dọn ra một khoảng nhỏ sạch sẽ.

“Đây là văn phòng của lão Từ?” Viên Hỷ hỏi, đặt hộp cơm lên khoảng trống trên bàn mà Hà Thích vừa dọn ra, lơ đãng quan sát căn phòng nhỏ này, phát hiện ra diện tích không lớn mà đồ đạc thì đầy ắp, những vật dụng thường ngày cơ bản đều có đủ, trên bệ cửa sổ còn bày cốc, bàn chải và kem đánh răng, Viên Hỷ không kìm được sự ngạc nhiên: “Thấy anh ấy cũng có vẻ rất gọn gàng, sao lại bày bừa văn phòng ra nông nỗi này?”

Hà Thích đã nôn nóng mở hộp cơm ra, bốc một miếng cho vào miệng, ậm ừ cười đáp: “Lão Từ cũng vất vả lắm, mới lập nghiệp nên khi bận thì ở lì trong này mười mấy ngày, cũng xem như gọn gàng lắm rồi đây, ít nhất thì còn vào đây được.”

Viên Hỷ thấy anh lại dùng tay bốc thức ăn thì vội ngăn lại, hỏi: “Rửa tay chưa?” Hà Thích vội vàng cầm đũa lên khua khua, cười khẽ: “Dùng nó là được, rửa tay thì phải ra ngoài, bị họ phát hiện thì tiêu, cơm hộp chưa mang đến, người bên ngoài không mệt đến gục ngã thì cũng đói xanh cả mắt rồi, nếu biết trong này có thứ ăn được thì anh sợ hộp cơm này cũng em cũng đi đứt mất.”

Viên Hỷ tỏ ra bất lực, đành giúp anh lấy từng phần từng phần thức ăn ra, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp gian phòng, Hà Thích nuốt ực nước bọt vẻ rất khoa trương, mắt thao láo nhìn động tác của Viên Hỷ, cô nhìn thấy vẻ mặt anh thì không nhịn được cười, hỏi: “Không đến nỗi thế chứ, trình độ em cao thế à?”

Hà Thích thu vẻ mặt khoa trương của mình lại, khẽ cười và lắc đầu với cô, ánh mắt trở nên rất đỗi dịu dàng: “Khác chứ, Viên Hỷ, đây là hạnh phúc, biết chưa?” Giọng anh nhỏ dần, chầm chậm tiến sát lại cô, khẽ nói bên tai cô: “Em biết mà, anh biết thế, em cũng cảm nhận được, phải không?”

Viên Hỷ cúi đầu không đáp, khóe môi lại thấp thoáng nụ cười, hơi thở của anh mỗi lúc một gần, khiến gò má cô nóng hực… Không khí đang lúc mờ ám thì bên ngoài vẳng đến một tiếng gào: “Trời ơi! Tôi đúng là đói muốn điên rồi, khứu giác cũng có ảo giác đây này, ngửi thấy mùi thơm thức ăn mới ghê chứ, chết tiệt thật, đứa nào đặt cơm vậy? Chết trên đường đi rồi à? Tại sao chưa đến???”

Hà Thích và Viên Hỷ giật mình, đồng thời lúng túng nhìn ra cửa, thấy cửa vẫn khép chặt thì cùng lúc thở phào, hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười gian xảo, đang lúc đắc ý thì nghe bên ngoài lại một tiếng gào to: “Hình như tôi cũng ngửi thấy mùi thơm, giống như mùi há cảo hấp ấy.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ