Chương 4
***
Trương Ninh Giản cuối cùng cũng nghe lời ngồi xuống bàn ăn, gọi Trương Ninh Trí một tiếng “anh”, Trương Ninh Trí nghe xong, tâm trạng tốt lên, cười cười với Trương Ninh Giản, hỏi: “Hôm qua ngủ được không?”
Trương Ninh Giản nhíu mày: “Cũng được, nhưng mẹ gác chân lên người em.”
Trương Nhất Manh đang đi lên lầu chợt thấy lảo đảo, suýt nữa đã lăn xuống cầu thang.
Đúng là tư thế của cô chẳng đẹp thật, nhưng cái giường lớn đến thế, chẳng lẽ một người nằm cũng không đủ?! Chân cô cũng đâu có dài, sao lại gác lên người cậu ta chứ?! Nếu không phải Trương Ninh Giản đòi ôm cô mới đi ngủ, cô cũng không … huhu.
Trương Ninh Trí khựng lại, nói: “Không thoải mái sao?”
Trương Ninh Giản thoải mái nói: “Không đâu! Người của mẹ mềm mại lắm!”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Nhất Manh đau thương đi lên lầu hai, không dám quay lại nữa.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Trương Nhất Manh mặc một chiếc áo T-shirt rộng màu xanh và chiếc quần short trắng, vừa lau tóc vừa xuống lầu, Trương Ninh Trí và Trương Ninh Giản đã ăn sáng xong, Trương Ninh Trí thì đang xem báo, còn Trương Ninh Giản ngồi bên cạnh đọc sách.
Thấy Trương Nhất Manh bước xuống, Trương Ninh Giản vui vẻ đặt cuốn sách xuống: “Mẹ!”
Trương Nhất Manh phát hiện mình đã trơ mặt với cái kiểu gọi này rồi, miễn cưỡng cười cười đáp lại Trương Ninh Giản: “Ừm … để mẹ ăn sáng đã.”
Trương Ninh Giản ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, tiếp tục đọc sách.
Trương Nhất Manh có chút tò mò, không biết Trương Ninh Giản đang xem sách gì, nhưng bụng cô đang biểu tình dữ dội, đi ăn sáng trước vẫn hơn, vừa hớp một muỗng cháo, Trương Nhất Manh gắp thêm miếng trứng muối bỏ vào miệng, cô thích nhất là trứng muối, nhưng người nước ngoài lại không thích nó, có lẽ là không cảm nhận được vị tinh túy bên trong nó..
Trương Ninh Trí liếc nhìn tướng ăn không chút lịch sự nào của Trương Nhất Manh, sau đó tiếp tuc xem báo.
Trương Nhất Manh cảm thấy hơi khó xử, chủ động mở miệng trước: “Ninh Giản đang đọc sách gì vậy?”
Trương Ninh Trí nói: “Harry Potter.”
Trương Nhất Manh; “…”
Ôi, làm cho cô nhớ về tuổi thơ quá …
Ăn sáng xong, Trương Nhất Manh đến gần Trương Ninh Giản, muốn xem xem anh đã đọc đến phần nào rồi, kết quả, vừa nhìn thấy các dòng chữ ở bìa sau, mặt của cô đã cứng đờ.
Có ai có thể giải thích cho cô, tại sao Trương Ninh Giản chỉ có trí thông minh của một đứa bé ba tuổi lại biết đọc Harry Potter bằng tiếng Anh không.. Rõ ràng Trương Ninh Trí xem báo Trung, sao Trương Ninh Giản lại xem Harry Potter bằng tiếng Anh được chứ?
Trương Nhất Manh do dự hỏi: “À … Ninh Giản, con hiểu không?”
Trương Ninh Giản nhìn Trương Nhất Manh, không hiểu: “Sao lại không hiểu?”
Trương Nhất Manh: “Khụ, không có gì, mẹ chỉ tiện miệng hỏi thế thôi …”
Hình như chuyện này quá đỗi bình thường với Trương Ninh Giản …
Có điều … Trương Nhất Manh đau khổ nghĩ, cô còn chưa tốt nghiệp được cấp 6 tiếng Anh … Cấp 4 cũng phải thi nhiều lần lắm mới qua được …
Trương Ninh Trí ngồi bên cạnh giải thích: “Lúc trước Ninh Giản có đi du học, tuy bây giờ … Có hơi kỳ quặc một chút, nhưng vấn đề ngôn ngữ này không bị ảnh hưởng nhiều lắm.”
Trương Nhất Manh gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: “Kết quả kiểm qua tổng quát của anh ta như thế nào?”
Trương Ninh Trí lườm nguýt cô, nói: “Đã có rồi, không có gì bất thường.”
Trương Nhất Manh: “…”
Bệnh viện nhân dân đúng là chẳng đáng tin, Trương Ninh Giản trở nên như vậy mà còn dám bảo không có gì bất thường …
Trương Ninh Trí nói: “Viện trưởng của cô nói rằng có lẽ ngủ quá lâu nên làm cho trí nhớ bị ảnh hưởng, trí nhớ của nó đã dừng lại ở một thời điểm nhất định, hoặc bị chính nó khống chế …”
Trương Ninh Trí giải thích: “Viện trưởng còn nói, có thể là lúc đang sống đời sống thực vật đã mơ một cơn mơ, sau khi tỉnh lại vẫn chưa thoát khỏi được cơn mơ ấy.”
“Có chuyện vậy sao? Đâu phải là bị trộm mất trí nhớ đâu mà …” Trương Nhất Manh hoàn toàn không hiểu lời của anh ta nói: “Nhưng tại sao anh ta lại nhận nhầm tôi là mẹ của anh ta chứ?”
Trương Ninh Trí nói: “Không biết. Thực chất, Ninh Giản chưa từng gặp mẹ mình.”
“Hả?” Trương Nhất Manh kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trương Ninh Trí.
Nhưng Trương Ninh Trí không giải thích thêm, chỉ nói: “Tôi sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho nó, tôi đã liên lạc với đứa em thứ hai của tôi rồi, xem ra buổi chiều hôm nay phải dẫn nó đến bác sĩ tâm lí khám thử.”
Trương Nhất Manh có chút lo lắng, nói: “Nhưng tâm hồn của anh ta đang dừng lại ở một độ tuổi rất nhỏ, đến gặp bác sĩ tâm lí hình như không thích hợp lắm?”,
Trương Ninh Trí hời hợt nhìn Trương Nhất Manh, nói: “Cô cũng đã nói là ‘hình như’ mà?”
Trương Nhất Manh “ừm”” một tiếng, cảm giác giống như mình vừa phát hiện được chuyện gì đó, xem ra quan hệ giữa Trương Ninh Trí và Trương Ninh Giản không tốt như người ngoài nhìn vào, ít nhất, bây giờ Trương Ninh Giản trở nên như vậy, Trương Ninh Trí không hề tỏ ra kinh ngạc hay bối rối tí nào, thậm chí lo lắng cũng không có, xử lí rất bình thản, giống như đang thực hiện nghĩa vụ cho có vậy.
Chưa từng gặp mẹ, có anh trai lại không được thương yêu, chàng trai này thật là đáng thương.
Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua Trương Ninh Giản đang chăm chú đọc Harry Poter, nhẹ nhàng thở dài.
***
“Hey, Nhất Manh, hôm nay tớ đến làm việc mới biết cậu đã từ chức, hỏi ba và y tá trưởng, chẳng ai chịu nói ra nguyên nhân cả … Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Trương Nhất Manh vừa ăn sáng xong đã nhận được điện thoại của Tề Phỉ, Tề Phỉ là bạn tốt của cô … Tuy là bạn tốt nhưng ban đầu hai người quen biết cũng lắm gian nan, thật ra Trương Nhất Manh và Tề Phỉ đều được tuyển vào bệnh viện cùng một đợt, tuổi cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa cùng là người không biết đề phòng, cho nên không lâu sau thì phát hiện đối phương cũng dùng quan hệ để vào làm việc trong bệnh viện, sau đó thì phát triển tình cảm bạn bè đến nay.
Nhà của Trương Nhất Manh ở thành phố C, sau khi đến học đại học ở thành phố A, cô nhờ cậu của mình để vào bệnh viện nhân dân, Tề Phỉ thì bảo là dựa vào ba của mình, Trương Nhất Manh ở thành phố A chẳng có mấy bạn bè, bạn học đều đường ai nấy đi cả, mà Tề Phỉ thì cũng xấp xỉ tuổi với cô, cho nên từ ban đầu dạo phố, mua sắm, sau này dần dần trở thành bạn bè tốt nhất của nhau.
Có điều, một năm trôi qua, Trương Nhất Manh mới phát hiện, thì ra là ba của Tề Phỉ là viện trưởng của bệnh viện này …
Trương Nhất Manh vốn muốn nói cho Tề Phỉ biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chợt nghĩ, chuyện thế này, không biết còn hơn, nếu không thì viện trưởng và y tá trưởng cũng không giấu diếm Tề Phỉ, dù gì nhà họ Trương cũng không hiền lành gì …
Trương Ninh Trí nhận điện thoại xong thì bỏ đi, Trương Ninh Giản vẫn đang đọc sách, Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua Trương Ninh Giản ngồi trên sofa, quyết định tạm thời giấu diếm chuyện này.
Mặc dù Trương Ninh Trí không nói gì nhưng cô hiểu rõ, chuyện cậu ba nhà họ Trương đột nhiên trở thành mất trí nhớ không thể tiết lộ ra ngoài, Trương Ninh Giản bình thường đã gặp tai nạn xe rồi, bây giờ càng không có khả năng chống cự. Lỡ như Trương Ninh Giản gặp bất trắc gì, cô là người chịu trách nhiệm đầu tiên, nếu như Tề Phỉ biết được, không chừng …
Trương Nhất Manh đành nói: “Không có gì … Tớ … Ba mẹ tốt đột nhiên bắt tớ về nhà, tớ không cãi được, nên …”
Tề Phỉ nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Trương Nhất Manh nói: “Trên xe lửa.”
Tề Phỉ đáp một tiếng, sau đó không nói thêm nữa, tắt điện thoại. Trương Nhất Manh nhìn di động, cảm thấy hơi thất vọng, cô vẫn còn ở thành phố A, lỡ như bị Tề Phỉ bắt gặp, chắc chắn là thê thảm lắm … Còn nữa, lỡ như cậu đến bệnh viện tìm cô, phải chẳng phải càng nhanh bị lộ hơn … Còn cả bên cha mẹ cô nữa …
Trương Nhất Manh cảm thấy nhức đầu, nghĩ rằng sau khi Trương Ninh Trí về phải nói chuyện này với anh ta mới được.
Điện thoại di động lại vang lên, Trương Nhất Manh lướt nhìn, vẫn là Tề Phỉ, cô bật điện thoại, lập tức nghe thấy giọng hét cao vút của cô ấy: “Trương Nhất Manh! Cậu nghĩ tớ ngu lắm sao? Tớ đã điều tra tuyến xe lửa ngày hôm qua rồi, từ thành phố A đến thành phố C chỉ có hai chuyến, năm giờ sáng một chuyến, bảy giờ tối một chuyện, tám giờ tối hôm qua tớ rời khỏi bệnh viện, cậu vẫn còn ở đó!”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ sao lại thông minh thế cơ chứ …
Tề Phỉ vẫn còn mắng: “Trương Nhất Manh! Cậu không xem tớ là bạn đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tớ nghe! Tớ có thể nghĩ cách giúp cậu, tớ cho cậu biết…”
Giọng nói của Tề Phỉ càng lúc càng cao vút, Trương Nhất Manh cũng càng lúc càng kéo điện thoại ra xa, Tề Phỉ vẫn tiếp tục lải nhải trong điện thoại, Trương Nhất Manh muốn quay đầu lại xem có làm phiền Trương Ninh Giản không, nhưng vừa quay đầu lại đã giật thót – – Trương Ninh Giản đang đứng sau lưng cô, nghi ngờ nhìn điện thoại cô đang cầm.
Trương Nhất Manh mở to hai mắt nhìn, còn chưa kịp mở miệng, Trương Ninh Giản đã nói với vẻ bất mãn: “Mẹ, ai đang mắng mẹ vậy?”
Giọng của anh ta không lớn, nhưng từ ngữ rõ ràng, âm vực vừa đủ, ngay cả Tề Phỉ ở đầu bên kia điện thoại cũng nghe được, nhưng thanh lãng rực rỡ, cũng đủ để đầu bên kia điện thoại Tề Phỉ nghe được.
Quả nhiên, năm giây yên lặng trôi qua, Trương Nhất Manh hoảng sợ ném di động lên mặt thảm, nhưng tiếng thét chói tai của Tề Phỉ vẫn truyền đến rất rõ ràng: “Trương.Nhất.Manh!!! Cậu có con hồi nào vậy?! Còn gọi mẹ được nữa?!!!”
Trương Nhất Manh run rẩy không dám nhặt điện thoại lại, sợ mình sẽ bị giọng nói của Tề Phỉ làm sợ chết, Trương Ninh Giản bước đến trước, nhặt điện thoại lên, cau mày, sau đó nói với người trong điện thoại: “Cô đừng có hét lên nữa, làm mẹ con sợ rồi.”
Trương Nhất Manh giàn giụa nước mắt, anh còn dám nói hả, có anh mới là người làm cho Tề Phỉ sợ thì có …
Nghe thấy giọng nói của Trương Ninh Giản, Tề Phỉ lại bình tĩnh lạ, cô hít sâu một hơi, nói: “Bạn nhỏ, mẹ của con là Trương Nhất Manh sao?”
Trương Nhất Manh: “…”
Cái gì mà bạn nhỏ chứ, nếu Tề Phỉ biết anh “bạn nhỏ” này đã hai mươi bảy tuổi, lại còn là cậu ba nhà họ Trương, không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào nữa …
Mặc dù Tề Phỉ đã hết sức nhỏ nhẹ, nhưng Trương Ninh Giản vẫn kiên định nói: “Mẹ vốn là mẹ mà.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cũng đúng, hình như Trương Ninh Giản không nhớ tên của cô, chỉ biết là hai người cùng họ Trương mà thôi.
Tề Phỉ cũng im lặng, cô dừng lại một chút rồi nói: “Được rồi, người phụ nữ vừa nói chuyện điện thoại với cô là mẹ của con sao?”
Trương Ninh Giản: “Vâng ạ.”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ rất muốn tiếp tục hét nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được, hỏi vấn đề mấu chốt: “Vậy ba của con đâu? Anh ta là ai? Ở đâu thế?”
Trương Ninh Giản: “Không biết, hình như chết rồi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ: “…”
Trương Nhất Manh: “Con …”
Tề Phỉ sợ hãi hỏi: “Bạn nhỏ, rốt cuộc con mấy tuổi rồi?! Sao giọng của con lại nam tính, quyến rũ quá thế? Hoàn toàn không giống giọng trẻ con tí nào! Còn nữa, sao con lại có thể nói ba của con đã chết bình tĩnh như vậy chứ?”
Trương Ninh Giản: “…”
Anh đưa điện thoại cho Trương Nhất Manh, nhíu mày nói: “Cái cô này kỳ cục quá, con không nói chuyện với cô ấy nữa đâu.”
Xem ra, những điều Tề Phỉ mới vừa nói, Trương Ninh Giản không hiểu …
Miễn cưỡng nhận điện thoại, Trương Nhất Manh nói: “Cậu yên lặng đi, anh ta không phải con của tớ đâu …”
Còn chưa nói hết, góc áo đã bị Trương Ninh Giản giật giật, ánh mắt anh trong trẻo nhìn Trương Nhất Manh, như đang muốn nói “Sao mẹ lại không nhận con …”
Trương Nhất Manh: “Con ngoan, xê ra một chút đi, đợi lát nữa mẹ mới giải thích cho con …”
Giọng của Tề Phỉ truyền đến: “Cậu còn dám gạt tớ, mới vừa rồi còn tự xưng là mẹ …”
Trương Nhất Manh: “Tớ chỉ lừa anh ta thôi mà …”
Trương Ninh Giản: “Mẹ … Huhu…”
Trương Nhất Manh quăng điện thoại xuống đất: “Thôi đi, hai người có thể yên lặng được không?! Tôi chẳng giải thích nữa, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!”
Vừa rồi nàng quẳng nó xuống đất hơi mạnh tay một tí, thế là cái điện thoại lăn hai vòng trên đất, sau đó một ánh sáng lóe lên, cuối cùng là màu đen kịt hoàn toàn.
Trương Ninh Giản vừa kinh ngạc, vừa cẩn thận đến gần Trương Nhất Manh: “Mẹ … mẹ sao vậy …”
Trương Nhất Manh: “Đau lòng …”
Trương Ninh Giản: “?”
Trương Nhất Manh: “Hu hu hu hu hu…”
***
Điện thoại của Trương Nhất Manh đã bị hư, nhưng thẻ nhớ bên trong vẫn còn dùng được, cô mượn dì Thu một cái điện thoại di động, dì Thu lập tức nói, cái điện thoại này coi như cho cô.
Trương Nhất Manh nhìn cái điện thoại có một ngàn của mình, rồi nhìn sang cái điện thoại mắc tiền bên cạnh, đột nhiên rất muốn cảm ơn Tề Phỉ.
Vừa mới cắm thẻ nhớ vào điện thoại mới, Tề Phỉ đã gọi đến, Trương Nhất Manh thở dài một hơi, nhưng vẫn nhận điện thoại.
Lúc này, Tề Phỉ không dám sử dụng chiêu sư tử rống nữa, cô nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy … Tớ cảm thấy rất sợ …”
Trương Nhất Manh rất muốn nói, phải là cô sợ mới đúng chứ?
Suy nghĩ một hồi, Trương Nhất Manh nói: “Haiz, bây giờ giải thích không tiện, tóm lại tớ chỉ là bất đắc dĩ thôi, cậu đừng hỏi nhiều, biết nhiều không tốt cho cậu … Đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi tớ sẽ về bệnh viện. Nếu như cậu của tớ tới, cậu nhất định không được nói cho ông ấy biết chuyện tớ đã từ chức, biết chưa? Cứ nói tớ đang đi công tác là được rồi!”
Tề Phỉ nói: “Cậu chỉ là một y tá quèn thôi, đi công tác cái gì chứ …”
Trương Nhất Manh “ặc” một tiếng, nói: “Hừ, mặc kệ đi, cứ làm theo lời tớ nói là được rồi…”
“Được được được, tớ sẽ nghe lời cậu, nhưng sau này cậu nhất định phải nói đã có chuyện gì xảy ra cho tớ nghe, biết chưa?” Thấy Tề Phỉ không hỏi nữa, Trương Nhất Manh thở dài một hơi, nói: “Ừ, nhất định.”
Tắt điện thoại, Trương Ninh Giản ngoan ngoãn ngồi đợi bên cạnh Trương Nhất Manh, chớp chớp mắt nhìn cô: “Mẹ, mẹ không vui sao?”
Trương Nhất Manh ngơ ngẩn, Trương Ninh Giản vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào hàng lông mày của Trương Nhất Manh, anh cố gắng hàng lông mày đang nhíu chặt của cô ra: “Mẹ đừng nhăn nhó nữa.”
Trương Nhất Manh bỗng cảm thấy cảm động, nói: “Ừ.”
Trương Ninh Giản nói tiếp: “Nhăn nhó nhiều quá sẽ mau già đó.”
“… Cám ơn lời nhắc nhở của con.”
***
Buổi tối, Trương Ninh Trí có gọi điện về, khi điện thoại của Trương gia vang lên, Trương Nhất Manh rất biết điều không nhận, nhưng dì Thu lại quay sang bảo cô: “Cô Trương, đại thiếu gia tìm cô.”
Trương Nhất Manh căng thẳng nhận điện thoại, đáp: “Có … có chuyện gì vậy?”
Trương Ninh Trí nói: “Tôi phải đi công tác một chuyến.”
Trương Nhất Manh: “Ừm …”
Cô nghĩ, sao còn phải xin phép với cô làm gì?
Trương Ninh Trí nói tiếp: “Chăm sóc Ninh Giản cho tốt, ngày mai sẽ có người đến dạy Ninh Giản một số kiến thức cơ bản.”
Ồ, ra là thông báo chuyện này …
Trương Nhất Manh nghi ngờ nói: “Tôi cảm thấy anh ta chẳng mất tí kiến thức nào cả.”
Trương Ninh Trí nói: “Cô hỏi Ninh Giản xem, 37 nhân 73 bằng bao nhiêu.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô xoay người hỏi anh, Trương Ninh Giản không hiểu nhìn cô, sau đó nói: “3701”.
Trương Nhất Manh nói với Trương Ninh Trí: “Anh ấy bảo là 3701.”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Ninh Trí nói: “Phép tính này vốn đơn giản đối với nó … Dù sao thì cũng có giáo viên đến dạy nó, nhưng không biết nó có chịu học hay không, cô phải khuyên bảo cho tốt, tốt nhất là học cùng với nó luôn đi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Trí: “Có vấn đề gì sao?”
Cô muốn tăng lương…
Rốt cuộc, Trương Nhất Manh vẫn không dám nói, cung kính chờ Trương Ninh Trí cúp điện thoại mới quay sang nói với Trương Ninh Giản đang xem Harry Poter bên cạnh: “Ngày mai sẽ có giáo viên đến dạy con, nhớ chuẩn bị tâm lí cho tốt đó.”
“Giáo viên?” Trương Ninh Giản chớp chớp mắt.
“Đúng vậy, là giáo viên sẽ dạy con 37 nhưng 73 bằng bao nhiêu.”
“Thì 2701 chứ gì.” Trương Ninh Giản nói một cách tự nhiên.
Trương Nhất Manh: “…”
Cô lấy máy tính ra, hí hoáy tính một lúc lâu, phát hiện đáp án đúng là 2701 thật!
“… Vậy sao vừa rồi con nói là 3701 chứ!” Trương Nhất Manh bất lực nói.
Trương Ninh Giản nói: “Mẹ giận sao?”
Trương Nhất Manh hoàn toàn không còn gì để nói: “Không, dù gì thì ngày mai vẫn có giáo viên đến dạy con.”
“Vâng.” Thoạt nhìn Trương Ninh Giản có hơi kỳ lạ, nhưng Trương Nhất Manh không còn sức để nghiên cứu nữa, cô cảm thấy người họ Trương thật đáng sợ, về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Ban đêm, Trương Ninh Giản lén lén lút lút lấy quyển nhật kí của mình ra.
【 tớ nghe anh hai nói ngày mai sẽ có giáo viên đến dạy cho tớ, cho nên tớ mới cố tình nói sai đáp án, chắc chắn ngày mai giáo viên sẽ đến!
Giáo viên sẽ ra đề kiểm tra…
Tớ sẽ được một trăm điểm.
Sau đó đưa cho mẹ ký tên!
Như vậy mẹ sẽ vui vẻ, gần đây thấy mẹ luôn buồn bã không vui, tớ cảm thấy mẹ như già đi cả chục tuổi í.
Nhưng mẹ vẫn buồn TT.TT
Chương 5
***
8 giờ ngày hôm sau, Trương Nhất Manh đã đánh răng rửa mặt xong, nghe nói tám giờ rưỡi giáo viên sẽ đến, Trương Ninh Giản vẫn còn ngủ nướng, dù dì Thu không đến giục nhưng Trương Nhất Manh hiểu, những chuyện liên quan đến Trương Ninh Giản đều do cô toàn quyền phụ trách.
“Dậy mau!” Trương Nhất Manh đứng bên cạnh giường nhìn Trương Ninh Giản ngủ, len lén ngắm trộm một chút.
Ánh nắng vào sáng sớm rọi qua rèm cửa, chiếu xạ vào phòng, nghịch ngợm rải rác lên gương mặt của Trương Ninh Giản, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời trở nên mềm mại, mịn màng, hai mắt anh khépo hờ, cả người như đắm chìm trong ánh nắng, song, nhìn xuống phía dưới thì …
Đôi môi khẽ nhếch lên, đồ ngủ hoạt hình, hai tay nắm cái chăn không nỡ buông ra …
Trương Nhất Manh tỉnh táo lại, thấy Trương Ninh Giản hoàn toàn không có phản ứng gì, đành lấy tay chọt chọt lên mặt của anh: “…!”
Trương Ninh Giản phất phất tay như đang đuổi muỗi vậy, sau đó tiếp tục ngủ
Trương Nhất Manh rụt tay lại, thầm nghĩ, cảm giác thật tuyệt …
“Khụ…” Cô lắc đầu, dứt khoát giật cái chăn của Trương Ninh Giản ra: “Dậy mau! Giáo viên sắp đến rồi!”
Trương Ninh Giản không có chăn, ấm ức nhíu mày, đôi mắt vẫn chưa chịu mở ra, anh tìm kiếm cái chăn bị mất của mình, giật được một góc thì kéo mạnh về, Trương Nhất Manh còn đang đắc ý vì chiếm được cái chăn, không để ý đã bị kéo theo cái chăn
Trương Ninh Giản kéo cái chăn trở về, vô ý chạm vào một vật thể, anh mở mắt ra, thấy Trương Nhất Manh, một nụ cười vừa hài lòng vừa ngu ngơ lập tức xuất hiện, hài lòng là vì thấy “mẹ” của mình”, còn ngu ngơ dĩ nhiên là vì … chưa tỉnh ngủ.
Anh kéo Trương Nhất Manh đến gần mình hơn, Trương Nhất Manh bị anh kéo đi, trơ mắt nhìn Trương Ninh Giản càng lúc càng nhích đến gần, trán dán vào trán.
Trương Nhất Manh: “…”
Nhịp tim bất chợt nhanh hơn.
“Mẹ…” Trương Ninh Giản nhìn chăm chăm Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh nuốt nước miếng một cái, hít thở cũng không dám.
Trương Ninh Giản lấy mũi của mình chà chà vào mũi của Trương Nhất Manh, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Mẹ … Con còn muốn ngủ …”
Trương Nhất Manh lắp bắp nói: “Ngủ … ngủ cái đầu con đấy … Mau dậy đi!”
Cô còn nghĩ thêm, tuy Trương Ninh Giản mới vừa ngủ dậy nhưng hơi thở không hôi tí nào! Xem ra dạ dày không tệ lắm …
Trương Ninh Giản bất mãn vùi đầu vào cổ của Trương Nhất Manh, hơi thở ấm áp tiếp xúc với phần cổ nhạy cảm của cô, Trương Nhất Manh mất tự nhiên rụt người lại: “Có làm nũng cũng vô dụng, nếu không phải hôm qua con cố ý trả lời sai thì anh hai cũng không đi tìm thầy giáo cho con!”
Trương Ninh Giản nghe thấy hai chữ “giáo viên”, bất mãn lẩm bẩm điều gì đó, Trương Nhất Manh không nghe rõ, cũng không bận tâm, nói: “Ngoan, mau dậy đi, con còn phải rửa mặt, rồi ăn sáng nữa.”
Trương Ninh Giản vẫn không chịu ngồi dậy, nói: “Vậy mẹ hôn con một cái đi!”
Trương Nhất Manh: “…”
“Không được sao?” Trương Ninh Giản đã tỉnh giấc, lúc này, ánh mắt anh mở to, long lanh như nước nhìn Trương Nhất Manh, anh chỉ vào trán của mình: “Chào buổi sáng!”
Trương Nhất Manh: “… Con … con học ở đâu vậy …”
Trương Ninh Giản vẫn không chịu ngồi dậy, nhất quyết đòi một cái hôn chào buổi sáng, Trương Nhất Manh cũng kiên quyết không chịu, bị anh ôm vào ngực, Trương Ninh Giản chợt khựng lại, ngu ngơ nhìn Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh: “?”
Trương Ninh Giản: “… Huhu …”
Trương Nhất Manh: “!!!”
Cô cảm nhận được … Một thứ kì lạ … Cứng cứng … Đang chạm vào người của mình!!!
Đúng vậy, trên phương diện EQ, Trương Ninh Giản chỉ mới là một đứa trẻ ba tuổi, nhưng thân thể vẫn là của một người đàn ông 27 tuổi! 27 tuổi! Đó là độ tuổi dũng mãnh như sói, như hổ, huống chi, Trương Ninh Giản còn bị trở thành người thực vật trong một thời gian ngắn, chắc hẳn sắp nhịn chết rồi … Vào buổi sáng, đàn ông dễ bị khơi gợi hơn, mấy lần trước vẫn còn tốt, hôm nay vừa ôm Trương Nhất Manh cô, lại còn đụng rồi chạm …
Đáng chết …
“Khó chịu quá …” Trương Ninh Giản ấm ấm ức ức nói.
Trương Nhất Manh: “…”
Liên quan gì tới cô chứ!
Ai bảo anh ta cứ trêu chọc cô làm gì?!
… Không phải, anh ta đang đùa giỡn với mẹ của mình thôi …
Trương Nhất Manh đẩy Trương Ninh Giản ra, nói với anh: “Đi rửa mặt trước, sau đó tắm nước lạnh thì sẽ không khó chịu nữa!”
Ngừng lại, cô bổ sung thêm: “TRUST ME!”
Trương Ninh Giản: “…”
Nhưng chẳng có tác dụng gì, Trương Ninh Giản vươn tay giữ chặt vai của Trương Nhất Manh lại, EQ của anh tuy thấp nhưng sức mạnh không giảm, Trương Nhất Manh không cách nào nhúc nhích được, hai tay giơ lên chặn lại lồng ngực của anh.
Vào lúc hai người đang giằng co với nhau, cánh cửa đột nhiên bị mở ra – – vừa rồi Trương Nhất Manh có đi ra ngoài, lúc vào không khóa cửa lại, bây giờ đã chứng minh, hành động này quá là sai lầm …
“Ninh Giản!!!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng nhìn về phía cửa, có một cô gái khá xinh đẹp đang mở to hai mắt, không tin nổi nhìn hai người, đôi mắt khẽ xếch lên cũng động lòng người hơn, mà dì Thu đứng phía sau cô ta cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trương Nhất Manh như hóa đá, ba người phụ nữ, cứ nhìn nhau như vậy …
Còn Trương Ninh Giản lại rất bình tĩnh, nhìn người đứng phía ngoài cửa, sau đó bất mãn nói với Trương Nhất Manh: “Mẹ, ai vậy?”
Trương Nhất Manh: “…”
Dì Thu & cô gái: “…”
“Buông tôi ra đã!” Trương Nhất Manh hét lên, hét xong mới thấy lời nói của mình như có một hàm ý khác, cũng may Trương Ninh Giản ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, cánh tay thả lỏng ra.
Trương Nhất Manh còn chưa kịp thở ra, đã nghe thấy Trương Ninh Giản nói: “Nhưng mà con khó chịu lắm, hic.”
Vốn là một người 27 tuổi rồi, nhưng lại phát âm ra từ “hic” thật thật dễ dàng, làm cho người nghe cũng thấy mềm lòng, Trương Nhất Manh đã quen với một Trương Ninh Giản như vậy, dì Thu ở cùng vài ngày cũng cảm thấy không xa lạ gì, nhưng cô gái mới tới này dường như không thể chấp nhận được, nét mặt chuyển từ shock sang hóa đá, sau đó mới từ từ chuyển về bình tĩnh, nói: “Trương Ninh Giản … Anh sao vậy, Trương Ninh Giản?”
Cô nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp đang bước tới, Trương Nhất Manh nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô nàng, rất muốn cách ra xa người nào đó, nhưng Trương Ninh Giản lại không chịu cho cô đi, dù đã thả tay cô ra nhưng hai chân lại chặn ngang hông của cô, nói như làm nũng: “Mẹ … Cái cô này là giáo viên dạy con sao
“Cái cô này” nhất thời khựng lại, gương mặt cứng đờ nhìn hai người, hình như rất muốn ném cái túi xách trong tay về phía họ, Trương Nhất Manh bối rối: “Đừng nói là …”
Ôi, nét mặt của cô nàng này thật là hung dữ …
Đừng nói là người yêu của Trương Ninh Giản đấy?!
Trương Nhất Manh lẳng lặng nhìn cô nàng có thân phận bí ẩn này, cô nàng đứng một chỗ, chỉ cách Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh vài bước, nhưng cô nàng không đến gần họ nữa, nhìn như đã không còn sức để mà bước đến gần Trương Ninh Giản nữa.
“Cô ta thật là hung dữ, đổi người khác được không.” Trương Ninh Giản nói như không có gì, “Hơn nữa, mùi nước hoa của cô ta thật là khó chịu.”
Không khí bỗng trở nên lúng túng, dì Thu khó xử lên tiếng: “Cô An …”
“Trương Ninh Giản anh đi chết đi!!! Anh tưởng tôi thích cái mùi này sao? Còn không phải tại anh?!!!” Cô gái họ An kia bỗng nhiên nổi điên, ném cái túi về phía bọn họ, Trương Nhất Manh ngồi đằng trước Trương Ninh Giản, thấy cái túi sắp rơi xuống người mình, cô rụt người lại, Trương Ninh Giản thì nhanh nhạy hơn, đưa tay cản cái túi kia, chiếc dây lụa vừa lúc bay bay ngang qua mặt của Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh sợ hãi, than thầm trong lòng, ngẩng đầu đã thấy gương mặt của cô gái họ An vô cùng khó coi, cộng thêm một chút hối hận … Mặc dù eo của cô đã bị ôm chặt, không quay đầu lại được nhưng cô vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh truyền đến từ phía sau lưng mình, luồng khí này làm cho cô cảm thấy thật áp lực …
Chậc chậc, cảnh tượng này hình như chỉ trong tiểu thuyết mới có thôi!
Trương Nhất Manh bắt đầu suy diễn như trong tiểu thuyết thường viết – – kế tiếp, Trương Ninh Giản sẽ khôi phục lại trí nhớ, ném cái túi kia xuống đất, sau đó ôm cô vào lòng, nói: “Hừ, người của tôi cũng dám đụng vào sao?”
Còn cô thì …
Trương Nhất Manh chợt tỉnh táo lại từ trong mộng.
Trương Ninh Giản tiện tay ném cái túi lại, đúng vào giữa mặt của cô gái họ An.
“Phịch”, chiếc túi từ từ rớt xuống.
Mặt của cô gái họ An đỏ lên …
Trương Nhất Manh: “…”
Cô gái họ An: “…”
Dì Thu: “…”
Trương Ninh Giản nhíu mày, bất mãn nói: “Dám đánh mẹ tôi, tôi phải đánh cô lại.”
Trương Nhất Manh: “… = = “
Đây là những lời mà đàn ông con trai nên nói sao … Còn … còn “đánh cô lại” nữa!!!
Cô muốn che mặt mà khóc quá, Trương Ninh Giản không những không khôi phục trí nhớ và EQ lại, mà cảm giác còn bị thoái hóa đi sao?
Sắc mặt cô gái họ An chuyển từ hồng sang trắng, trắng sang xanh, chỉ có phần giữa mặt vẫn đỏ ửng lên không đổi.
“Trương Ninh Giản, anh giỏi lắm!” Cô nàng nói một câu kinh điển, sau đó từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục: “Bây giờ muốn ngả bài rồi phải không? Không diễn trò yêu đương với tôi nữa phải không? Bởi vì cô gái này? Anh còn gọi cô ta là mẹ cái gì chứ … Đang chơi trò đóng kịch sao? Tôi và Viên Phục cũng chơi đùa như vậy đó, tôi là ba của anh ta, sau đó anh ta bỏ tôi trong nhà vệ sinh công cộng hết 30 phút …”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Giản: “???”
Dì Thu đã yên lặng rời khỏi.
Trương Nhất Manh hoàn toàn không hiểu nổi, sao cô gái thoạt nhìn như bên thứ ba ác độc này lại bắt đầu lải nhải chuyện của mình và một người đàn ông khác chứ …
Diễn kịch yêu đương là cái gì? Mà ngả bài là cái gì?
Còn chơi trò đóng kịch là cái gì? Còn cô …
Thấy cô gái họ An này vẫn muốn nói tiếp, Trương Nhất Manh vội vàng ngắt lời: “Ừm …Cô không biết à, Trương Ninh Giản đã bị mất trí nhớ rồi.”
Cô gái họ An chợt khựng lại.
Cô nàng mở to hai mắt nhìn Trương Nhất Manh, sau đó đưa mắt nhìn Trương Ninh Giản.
“Trương Ninh Giản, anh thật là lực lưỡng …”
Trương Ninh Giản chẳng để ý đến cô nàng.
Trương Nhất Manh đành lúng túng giải thích giúp anh: “Không phải anh ta bị tai nạn giao thông sao? Sau khi tỉnh lại, anh ta không còn nhớ cái gì cả, nói năng giống như một đứa bé ba tuổi vậy, còn gọi tôi là mẹ …”
Nếu dì Thu đã đồng ý đưa cô nàng này vào, vậy hẳn là Trương Ninh Trí cũng đã ngầm cho phép, chẳng phải bảo là có giáo viên đến sao, có lẽ chính là cô gái họ An này, nếu vậy, Trương Nhất Manh cô cũng không cần sợ nữa.
“Ra vậy, trách sao Trương Ninh Trí cứ yên lặng, chẳng nói gì với tôi, chỉ gọi điện thoại Viên Phục, kêu tôi đến thăm Trương Ninh Giản… À, tôi là An Đường Đường, là con dâu tương lai của cô …”
Trương Nhất Manh thật muốn đập đầu vào gối, con dâu tương lai cái gì chứ …
An Đường Đường tiếp tục: “Nếu biết vậy thì vừa rồi tôi chẳng ném cái túi xách làm chi, làm tôi mệt chết.”
Trương Nhất Manh còn chưa mở miệng, Trương Ninh Giản đã lẩm bẩm: “Biết là được rồi, suýt nữa thì trúng mẹ tôi.”
Tay của Trương Ninh Giản vẫn vòng qua người Trương Nhất Manh, ban đầu, Trương Nhất Manh không phát hiện ra, bây giờ anh lên tiếng, lồng ngực xao động truyền qua sống lưng của cô, Trương Nhất Manh bất giác đỏ mắt, đẩy tay của anh ra: “Ngồi cho đàng hoàng.”
Trương Ninh Giản ấm ức ngồi đàng hoàng lại, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất.
An Đường Đường giật mình nhìn hai người, sau đó nói: “Hahaha, buồn cười quá đi! Trương Ninh Giản, đây là Trương Ninh Giản sao?!”
Sau đó cô nàng hưng phấn nói với Trương Nhất Manh: “Cô không biết lúc trước anh ta ra sao đâu, chẳng khác gì anh của anh ta cả, phải nói là vô cùng … Chúng tôi vì vài chuyện mà phải giả vờ làm người yêu, lần nào tôi cũng ngại phải đi với anh … Ngay cả cười cũng tiết kiệm nữa! Không ngờ bản tính của anh ta lại như thế này … Hahahaha …”
Trương Ninh Giản mà An Đường Đường nói đến hoàn toàn không phải là Trương Ninh Giản mà Trương Nhất Manh quen, đó cũng là Trương Ninh Giản trong tưởng tượng của Trương Nhất Manh, mà bây giờ …
Trương Nhất Manh quay đầu lại, nhìn Trương Ninh Giản đang bất mãn lườm An Đường Đường, trong lòng thầm nói.
- – Mà Trương Ninh Giản không chỉ dùng ánh mắt của anh để tỏ ra bất mãn, mà còn bĩu môi, phụng má lên nữa!
Đúng là đáng xấu hổ thật!
An Đường Đường còn định nói thêm những chuyện lúc trước của Trương Ninh Giản, anh đã mở miệng đuổi khách: “Cô thối quá đi, đi ra ngoài giùm cái.”
An Đường Đường giơ nắm đấm lên, Trương Ninh Giản cũng không chịu yếu thế, hất cằm, hai người trẻ con không chịu nổi, lúc này, điện thoại của An Đường Đường vang lên, cô nàng nhận điện thoại, nói: “Viên Phục à? Hì hì, anh có biết Trương Ninh Giản bây giờ thế nào không? Chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi cả, hahaha…”
An Đường Đường vui vẻ đi ra ngoài, còn ồn ào nói lớn không để ý đến ai, Trương Nhất Manh tuy bất mãn với cô nàng, nhưng vẫn quay đầu lại an ủi Trương Ninh Giản: “Mặc kệ cô ấy đi.”
Trương Ninh Giản nghi ngờ nhìn cô: “Cái gì?”
Trương Nhất Manh: “…”
Xem ra Trương Ninh Giản hoàn toàn không biết An Đường Đường đang nói cái gì …
Đứa con này của cô đã đạt đến cảnh giới quá cao rồi …
***
An Đường Đường đi vào sau dò Thu, thấy Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản thân thiết với nhau (mới là lạ), lập tức gọi một cú điện thoại, xem ra là đang gọi giáo viên đến.
Trương Nhất Manh đưa Trương Ninh Giản đi đánh răng rửa mặt, Trương Ninh Giản bình thường ồn ào hôm nay lại rất ngoan ngoãn, ngồi lên nắp bồn cầu để Trương Nhất Manh lau mặt cho mình.
Trương Nhất Manh vùa lau mặt cho anh, vừa nghĩ đến chuyện sáng nay, nếu không phải dì Thu và An Đường Đường bước vào, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa …
Lúc trước, Trương Ninh Giản cứ nũng nịu gọi cô “mẹ, mẹ”, cộng thêm dáng vẻ ngây thơ cũa anh, cô suýt nữa thì quên mất, Trương Ninh Giản vẫn là một người đàn ông 27 tuổi rồi!
Sức lực cũng không nhỏ …
Sáng nay, anh nắm tay cô chặt thật là chặt, nếu không phải An Đường Đường đến, không chừng đã bị anh …
Mặt mày Trương Nhất Manh đều đen lại, cô chăm chú nhìn Trương Ninh Giản, nói: “Ninh Giản à.”
Lúc này, cô mới phát hiện mình lau mặt cho anh hơi mạnh, làm cho cả gương mặt, cả mũi của anh đều ửng hồng hết cả, anh khó chịu lấy mu bàn tay chà chà mặt, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Dạ?”
“…” Trương Nhất Manh chợt mềm lòng, nhưng sau đó nghiêm túc nói: “Chuyện hồi nãy, sau này tuyệt đối không được xảy ra nữa, nghe chưa?!”
Cứ tưởng Trương Ninh Giản sẽ ngu ngơ nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”, nào ngờ, anh lại gật đầu một cách nghiêm túc: “Dạ!”
Trương Nhất Manh còn đang vui vẻ, nghĩ rằng con mình rốt cuộc cũng trưởng thành (…), còn chưa kịp tỏ ra hài lòng đã nghe Trương Ninh Giản dội một gáo nước lạnh: “Sau này sẽ không để cho mẹ suýt nữa thì bị ném đồ vào người nữa!”
Anh nghiêm túc nắm chặt tay lại, nói: “Con sẽ bảo vệ mẹ!”
Trương Nhất Manh: “…”
【 Trương Ninh Giản, đã giết Trương Nhất Manh hết 100 000 điểm 】
“Không phải, mẹ không có ý đó …”
【 Trương Nhất Manh đã khôi phục lại được 50 điểm máu 】
“Vậy thì là cái gì?” Trương Ninh Giản khó hiểu nghiêng đầu, ánh mắt toát lên vẻ ham học.
【 Trương Ninh Giản tiếp tục giết Trương Nhất Manh thêm 100 000 điểm 】
“…”
【 Trương Nhất Manh hoàn toàn bị trọng thương. 】
Trương Ninh Giản đã cho Trương Nhất Manh Knock Out thành công.
Mọi lời mà Trương Nhất Manh đều bị nuốt lại, hóa thành nước mắt vô hình, chảy dài thành sông …
Chương 6
***
Khi Trương Nhất Manh rửa mặt giúp Trương Ninh Giản xong thì giáo viên cũng đã đến, là một người đàn ông đã qua bốn mươi, Trương Ninh Trí đúng là lo lắng dư thừa, Trương Ninh Giản vừa gặp thầy giáo thì ngoan ngoãn hết mực, không bướng bỉnh bắt Trương Nhất Manh ở lại nữa, rốt cuộc Trương Nhất Manh cũng thoát được đứa con này giây lát, vậy nên đi vòng vòng thăm thú quanh nhà họ Trương.
Nhưng đi dạo khắp nhà họ Trương, lớn thì lớn thật, nhưng đơn điệu, lạnh lẽo quá.
Cô đi tìm dì Thu, bảo rằng mình cần một chiếc xe đạp.
Dì Thu không hiểu: “Cô cần xe đạp để làm gì?”
Trương Nhất Manh giải thích: “Con muốn xuống núi nhưng đường xa quá, không đi bộ nổi.”
Dì Thu cười cười nói: “Đại thiếu gia đã căn dặn, cô không được xuống núi.”
“Hả?” Trương Nhất Manh hơi thất vọng.
“Hay là cô gọi điện hỏi Đại thiếu gia thử xem.” Dì Thu đưa ra đề nghị.
Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, sau đó quyết định gọi điện cho Trương Ninh Trí.
“Alô?”
Nghe thấy giọng nói của Trương Ninh Trí, Trương Nhất Manh rụt lại, sau đó lắp bắp nói: “Ninh … Ninh Giản đang học … Anh ta không có kêu tôi ở cùng … tôi … tôi có thể đi xung quanh thăm quan được không? Chỉ … chỉ là chạy xe đạp xuống dưới chân núi để …”
Cô bây giờ, chẳng khác gì một vị cao nhân cả …
Lúc nào cũng chỉ gặp được 2 gương mặt, Trương Ninh Giản và dì Thu = =. Thi thoảng thì gặp được Trương Ninh Trí, chú Đổng, cộng thêm một đám người lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất.
Trương Ninh Trí không nói gì.
Trương Nhất Manh: “???”
“Alô, là cô Trương phải không? Tôi là chú Đổng đây.” Giọng nói bên kia chợt thay đổi.
Trương Nhất Manh: “…”
“Chào … chào chú Đổng …”
“À, cô Trương, chuyện là vầy, cô cũng biết chuyện của Tam thiếu gia hơi đặc biệt, … Chuyện Tam thiếu gia mất trí nhớ tuy đã được giữ bí mật rất tốt, nhưng ít nhiều cũng bị đồn ra ngoài vài phần. Nói vậy, thân phận của cô dĩ nhiên là có người biết.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Xung quanh Tam thiếu gia có nhiều người như vậy mà còn bị tai nạn, một mình cô chạy xe đạp xuống núi thì …”
Trương Nhất Manh: “…”
Chú Đổng đột nhiên không nói nữa, một lát sau, giọng nói của Trương Ninh Trí xuất hiện: “Hiểu chưa?”
Trương Nhất Manh: “Đã hiểu…”
Trương Ninh Trí: “Ồ… nếu cô nhất quyết muốn đi thì cứ tìm dì Thu …”
“Không, tôi không muốn nữa …” Trương Nhất Manh mấp máy môi, đã nói đến mức đó rồi, còn bảo cô đi kiếm cái gì nữa … Vậy chẳng phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao …
Trương Ninh Trí hài lòng đáp “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Ngày mốt tôi sẽ về … Thôi, không có chuyện gì nữa.”
Trương Nhất Manh ấm ức tắt điện thoại, dì Thu đứng bên cạnh nhìn cô, nói: “Đại thiếu gia có đồng ý không?”
Trương Nhất Manh lẩm bẩm: “Đồng ý thì có đó, nhưng mà không khác gì không đồng ý cả …”
Dì Thu vẫn mỉm cười.
Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Thôi, con không lấy xe đạp nữa.”
Dì Thu đề nghị: “Cô có thể đưa bạn của cô đến đây chơi, ví dụ như Tề Phỉ.”
Trương Nhất Manh kinh hãi hỏi: “Sao dì lại biết Tề Phỉ?”
Dì Thu chỉ cười, không nói
Điều này càng làm cho Trương Nhất Manh xác định suy nghĩ “tuyệt đối không làm cho người khác bị liên lụy”, lỡ như Tề Phỉ đến đây, chẳng khác nào cùng kéo cô ấy xuống hố.
Một tiếng sau, giáo viên rời khỏi, nét mặt rất hài lòng, Trương Nhất Manh bước vào phòng, thấy Trương Ninh Giản đang cúi đầu vẽ tranh.
“Ninh Giản, học hành thế nào rồi?”
Trương Ninh Giản cắn đầu bút nói: “Không có gì vui … Thầy giáo gì đâu mà ngu ngốc thế …”
Trương Nhất Manh: “???”
Trương Ninh Giản nói: “Bảo là dạy con cái gì … Kiến thức còn không bằng con.”
Trương Nhất Manh: “…”
Ra là nét mặt ban nãy của ông thầy kia không phải là hài lòng, mà là không còn gì để nói sao? Trương Nhất Manh có hỏi dì Thu nên làm thì dì Thu bảo đã nói với Trương Ninh Trí, kêu Trương Nhất Manh không cần phải lo lắng.
Thật ra thì Trương Nhất Manh có lo lắng gì đâu, chuyện Trương Ninh Giản có thông minh hay không không phải là vấn đề, huống chi, nói lo lắng thì phải là Trương Ninh Trí lo lắng mới phải, còn cô … Chỉ cần đảm bảo không liên quan đến mình là được.
Nói cho cùng thì, Trương Nhất Manh vẫn giữ suy nghĩ “không nên quá thân thiết” với Trương Ninh Giản và Trương Ninh Trí trong lòng, Trương Ninh Giản thì không biết sẽ khôi phục trí nhớ khi nào, đến lúc đó cô sẽ phải rời khỏi đây, nếu biết quá nhiều chuyện, đối với cô chẳng có chỗ tốt nào.
Nếu như gần gũi với Trương Ninh Giản quá, lỡ như người ta nhớ lại, quên hết những chuyện này thì … Chẳng phải trên phim vẫn thường chiếu vậy sao? Đến lúc đó, người đau khổ cũng là cô thôi.
Trương Nhất Manh cảm thấy buồn chán chẳng có gì làm, lại không được xuống núi, cũng may nhà họ Trương còn có máy tính, cô tùy tiện chọn đại một game online, bắt đầu lên mạng.
Kết quả, dung lượng của trò chơi quá lớn, gần 8G, lại còn phải cập nhật đủ thứ, không đợi vài tiếng thì không được, Trương Nhất Manh đành phải chơi cùng Trương Ninh Giản.
Trừ đọc sách, làm mấy cái bài toán phức tạp nhức đầu ra, Trương Ninh Giản thích nhất là chơi Lego, lại còn chơi rất say mê.
Trương Nhất Manh chống cằm nhìn Trương Ninh Giản ráp từng miếng lego vào, cô nhìn hoài, nhìn mãi cũng không biết nó là cái gì, Trương Ninh Giản quay sang nói: “Mẹ chơi cùng đi.”
Trương Nhất Manh ứng đáp một tiếng, cầm vài miếng lego lên, một lúc lâu sau mới ráp được một chiếc máy bay nhỏ, cô hài lòng gật đầu, nghiêng đầu nhìn Trương Ninh Giản, suýt nữa thì đập đầu vào gối … người ta làm cả một tòa thành …
“Thật … Thật là đẹp …” Trương Nhất Manh trợn mắt há hốc mồm, chợt cảm thấy cái máy bay của mình thật là đáng thương biết bao.
Trương Ninh Giản cười híp mắt nói: “Mẹ thích không?”
Trương Nhất Manh gật đầu: “Ninh Giản thật là lợi hại.”
Trương Ninh Giản được cô khích lệ, vui vẻ dụi đầu vào cánh tay của Trương Nhất Manh, chỉ cần không dụi đầu vào cổ hay ngực cô là được rồi, dù sao thì chó Samoyed cũng có thói quen này mà.
Đêm đó, Trương Nhất Manh bắt Trương Ninh Giản tự đi tắm (đây là một chuyện không dễ tí nào …), sau đó thì vào phòng tắm ở phòng bên.
“Ôi …” Trương Nhất Manh chơi đùa cùng những bọt bong bóng, nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, lại nghĩ đến Trương Ninh Giản đang đợi mình ở trên phòng, cảm thấy vừa vui, lại vừa buồn …
Bỗng nhiên, một tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, Trương Nhất Manh cảnh giác ngồi thẳng người.
Cô đã khóa cửa phòng lại, chỉ có dì Thu giữ chìa khóa, nhưng nếu dì Thu đến tìm cô thì sẽ mở cửa …
Trương Ninh Giản chắc chắn không có can đảm để lẻn vào rồi, anh ta đã cố gắng thử một lần, rốt cuộc bị Trương Nhất Manh mắng một trận, cuối cùng nước mắt lưng tròng nói “con chỉ muốn tắm với mẹ thôi”, làm Trương Nhất Manh không nói được một lời.
“Cái bóng và bím tóc vô tội của em sau tấm gương đồng … Nếu em nguyện ý, anh cam lòng rót rượu và ở bên cạnh em suốt cuộc đời này …” Một người đàn ông ngân nga ca khúc “Tóc như tuyết” của Châu Kiệt Luân bước đến = = …
Bước chân của anh ta rất dứt khoát, chìa khóa hình như vẫn còn móc trên ngón tay, lung lay phát ra từng tiếng giòn tan, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Trương Nhất Manh không kịp nghĩ xem người sắp vào là ai, chỉ có thể hét to lên: “Đừng vào
Cũng may, căn phòng này khá lớn …
“Hửm?” Tiếng bước chân chợt dừng lại, một giọng nói vang lên: “Ai vậy? Ai ở bên trong đấy? Là phụ nữ sao?”
“…”
Người kia thấy Trương Nhất Manh không đáp lại, hơi nghi ngờ bước gần thêm một chút, Trương Nhất Manh thoáng tỉnh táo lại, lấy bọt xà phòng che thân thể lại, sau đó la lên: “Đã bảo đừng vào!”
“Ồ, đúng là phụ nữ sao?” Người kia cười nói.
Trương Nhất Manh trợn trắng mắt, đưa tay với lấy chiếc khăn của mình.
Vất vả lắm mới với được cái khăn, Trương Nhất Manh khẽ thở phào nhẹ nhỏm, đang quấn khăn quanh người thì tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, cánh cửa cũng bị mở ra!
“A a a a – -!” Trương Nhất Manh hét lên một tiếng, ngồi xuống nước, sau đó trải khăn lên bồn tắm, đảm bảo không bị lộ cái gì ra.
Người đó “à” một tiếng, sau đó cười hì hì nói: “Chà chà, không tệ.”
Trương Nhất Manh thầm chửi thề trong lòng, mượn ánh đèn để nhìn rõ người đến, là một gương mặt có nét giống Trương Ninh Trí, cũng có chỗ giống Trương Ninh Giản, nhưng đôi mắt dài khẽ nheo lại, gian xảo như một tên hồ li, Trương Nhất Manh vừa nghĩ đến anh chàng hào hoa của Trương gia – Trương Ninh Hi, suýt nữa thì khóc nấc lên.
Sao không ai nói với cô Trương Ninh Hi về hôm nay vậy?!
“Chà chà, đêm hôm khuya khoắt lại tắm trong phòng của mình …” Trương Ninh Hi sờ sờ càm, “Chậc … chẳng lẽ là món quà mà anh cả tặng mình về nước sao cà?”
Trương Nhất Manh: “…”
Đúng là cuộc sống đầy niềm vui nhỉ …
Sau đó, Trương Ninh Hi nhíu mày: “Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống quà tặng …”
Trương Nhất Manh: “…”
Hít sâu một hơi, Trương Nhất Manh miễn cưỡng kìm cảm xúc muốn chửi thề xuống, sau đó hắng giọng một cái.
Trương Ninh Hi: “?”
Trương Nhất Manh: “A a a a a!!! Ninh Giản cứu mạng!!!!!”
Trương Ninh Hi: “…”
Ba bốn giây sau, tiếng bước chân của Trương Ninh Giản vang lên, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, nhìn Trương Nhất Manh và Trương Ninh Hi, gương mặt vừa tức giận, vừa lo lắng, thuận tay lấy một chai dầu gội ném vào người Trương Ninh Hi: “Ông là ai?”
Trương Ninh Hi: “… Ninh Giản …”
Trương Ninh Giản không đáp, đi đến giữa Trương Ninh Hi và Trương Ninh Hi, vươn hai tay ra, che chở cho cô: “Ông muốn làm gì?”
Sau đó, quay đầu lại, ân cần hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Trương Ninh Hi: “… Mẹ?”
Trương Nhất Manh lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Giản lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Hi mấp máy môi: “Anh cả nói chú nhận nhầm mẹ, thì ra là thật sao?”
Trương Ninh Giản vẫn lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Hi có chút lúng túng nói: “Chú đừng nhìn anh như vậy … Thật sự không nhận ra anh sao? Ninh Giản, anh là anh ba của chú đây. Hồi trước anh có nhờ chú dạy tiếng Anh cho đó.”
Trương Nhất Manh: “…”
Còn không biết xấu hổ mà nói ra, rõ ràng là anh mà dám kêu em mình dạy tiếng Anh cho, cậu hai họ Trương này đúng là hài hước thật.
Trương Ninh Giản lạnh lùng nói: “Không nhớ.”
Trương Ninh Hi phiền não gãi gãi đầu, cười cười: “Thôi, dù gì thì mai anh cả cũng về rồi, mai mới nói.”
Trương Nhất Manh nhịn không được nói: “Hai người có thể đi ra ngoài không? Tôi … tôi phải thay quần áo nữa!”
Trương Ninh Giản khựng lại, nhìn Trương Nhất Manh, sau đó quay lại nói với Trương Ninh Hi: “Ông đi ra ngoài.”
Trương Ninh Hi: “…”
Trương Nhất Manh: “Anh cũng cút ra đi!!!”
Trương Ninh Giản ấm ức: “Mẹ …”
Trương Nhất Manh: “Có làm nũng cũng vô dụng = =, cút ra, ngay bây giờ, ngay lập tức, right now…”
Trương Ninh Hi cợt nhả khoát tay lên vai Trương Ninh Giản: “Aiz, đừng buồn bực như vậy mà … Chú thật sự không nhớ rõ anh sao? Ôi, đôi môi nhỏ nhắn này, cái cổ trắng ngần này, sao càng nhìn càng thấy đẹp hơn trước thế này …”
Trương Ninh Giản buồn bực bỏ tay anh ra, lôi anh đi ra ngoài.
Trong cả quá trình đó, Trương Nhất Manh vẫn giữ trạng thái “…”, trân trân nhìn hai người bỏ đi, sau đó nhanh chóng xối nước cho sạch rồi thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Ra khỏi phòng tắm, cô thấy Trương Ninh Giản và Trương Ninh Hi đang cùng ngồi trên ghế, Trương Ninh Giản khó hiểu nhìn Trương Ninh Hi, thấy Trương Nhất Manh đi ra, Trương Ninh Giản lập tức chạy đến: “Mẹ.”
Trương Nhất Manh đáp một tiếng, lúng túng định đưa Trương Ninh Giản về phòng, Trương Ninh Hi nhanh chóng đứng lên, cười xấu xa gọi: “Mẹ
Trương Nhất Manh: “…”
Ba anh em nhà họ Trương này, trừ Trương Ninh Trí ra, hai người còn lại nhận mẹ cũng nhanh thật …
Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Anh cũng biết Ninh Giản đã xảy ra chuyện gì, không cần gọi theo anh ta …”
“Không không không, con còn chưa có cơ hội này mà.” Trương Ninh Hi cười vô cùng kỳ lạ, “Trừ anh cả ra, con và Ninh Giản chưa từng có cơ hội gọi mẹ, ôi, bây giờ thốt ra, cảm giác thật là kì lạ!”
Trương Nhất Manh 囧: “Nhưng mà tôi mới hai mươi tư thôi! Ninh Giản gọi tôi như vậy thì coi như xong đi, anh cũng gọi như vậy, tôi cảm thấy rất kỳ quặc!”
Trương Ninh Hi bất mãn nói: “Con cũng mới hai mươi chín thôi mà …”
Trương Ninh Giản đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, thấy vậy hừ lạnh: “Ông lớn hơn mẹ tôi gần năm tuổi, làm sao có thể là con của mẹ tôi được … Làm như mẹ tôi ngu ngốc lắm vậy.”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Hi: “…”
Làm như anh bé hơn tôi ấy nhỉ?!
Trương Ninh Hi cười hì hì nói: “Ninh Giản thật là thông minh.”
Trương Ninh Giản: “Dĩ nhiên.”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Hi vui vẻ nói với Trương Nhất Manh: “Nếu cô biết Ninh Giản trước kia như thế nào thì tốt rồi, chậc chậc, khác hẳn bây giờ luôn, trước kia …”
Trương Nhất Manh chợt nhớ lại, lần trước An Đường Đường cũng có nói đến, cô cảm thấy hứng thú với quá khứ của Trương Ninh Giản, đang định nghe anh ta nói thì Trương Ninh Giản ngáp một cái, kéo tay áo của Trương Nhất Manh: “Mẹ, mệt rồi.”
Anh ngáp đến độ cả hốc mắt của ửng hồng, làm cho đôi mắt của Trương Ninh Giản như giăng lên một màn sương mỏng, đáng yêu ngọt ngào chẳng khác gì một chú thỏ, làm Trương Nhất Manh thoáng mềm lòng, nói với Trương Ninh Hi: “À … Anh Trương, Ninh Giản muốn đi ngủ rồi, lần sau mới nói tiếp vậy.”
Trương Ninh Hi gật đầu: “Ừm … Chuyện hồi nãy thật xin lỗi, hì hì, cũng may cô nhanh tay lẹ chân.”
Trương Nhất Manh miễn cưỡng cười, mang Trương Ninh Giản đi ra khỏi phòng, điện thoại chợt vang lên, là Trương Ninh Trí gọi đến.
“Alô?” Trương Nhất Manh nhận điện thoại.
Giọng nói của Trương Ninh Trí truyền đến: “Đúng rồi, tôi quên nói với cô, Trương Ninh Hi, em của tôi, cũng là anh của Ninh Giản, tối nay sẽ về đến.”
… Nói sớm thật đấy.
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “À, tôi có gặp anh ta rồi …”
Trương Ninh Trí: “Ừm…?”
Trương Nhất Manh: “Tôi đang tắm thì anh ta bước vào …”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Nhất Manh nói tiếp: “Cũng may tôi nhanh tay, lấy khăn tắm che người lại …”
Trương Ninh Trí quyết định không tiếp tục đi sâu vào câu chuyện nữa: “À, vậy thì tốt rồi. Xin lỗi, tôi quên mất. Căn phòng mà cô hay tắm thật ra vốn là của Ninh Hi, có điều nó ra nước ngoài đã lâu, cho nên căn phòng đó thành phòng trống. Sau này cô lên lầu ba tắm vậy, ở đó vẫn còn phòng trống.”
Trương Ninh Trí nói nhiều câu như vậy làm cho Trương Nhất Manh thoáng kinh ngạc, nhưng cô cần phải xác nhận cho rõ: “Có thật là phòng trống không …”
Trương Ninh Trí: “… Phải.”
Trương Nhất Manh ngừng lại, nói: “Đúng rồi, hình như Ninh Giản không cần thầy giáo.”
“Dì Thu có nói với tôi.” Giọng nói của Trương Ninh Trí phẳng lặng như mặt hồ, “Sau này ông thầy đó sẽ không đến nữa.”
Trương Nhất Manh gật đầu: “Vâng..”
“Ngày mai tôi sẽ về, nếu Ninh Hi đã về rồi thì cô cứ tự nhiên đưa Ninh Giản và nó đi ra ngoài, có gì tôi sẽ nói với Ninh Hi.”
“Thật sao?!” Trương Nhất Manh kinh hãi.
Có thể đi ra ngoài?! Tức là có thể xuống núi?!
Cảm giác cứ như là bị giam ba, bốn năm, đột nhiên có người đến nói với cô, cô đã được tự do rồi!
… Được rồi, đúng là khoa trương quá, nhưng được đi ra ngoài làm cho cô vô cùng, vô cùng vui vẻ!!!
Trương Nhất Manh vui vẻ đáp lại một tiếng, bên kia đã tắt điện thoại, kể từ đó, suy nghĩ chán ghét của Trương Nhất Manh với Trương Ninh Trí dường như đã biến mất cả, trong đầu chỉ còn suy nghĩ “Thật tốt quá, có thể ra ngoài rồi.”
Trương Ninh Giản thấy Trương Ninh Giản vui vẻ cười đến độ miệng không khép lại được, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Trương Nhất Manh vui sướng nói: “Ninh Giản, ngày nào cũng nhốt mình trong nhà, có buồn không?”
Trương Ninh Giản không đáp, tiếp tục hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Mấy ngày nữa là được đi chơi rồi!” Trương Nhất Manh hưng phấn la lên.
Trương Ninh Giản không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
… Thật ra anh rất muốn nói, chỉ cần ở bên cạnh mẹ thì ở đâu cũng như nhau thôi!
Chúc các bạn online vui vẻ !