Chương 21
***
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản đều dạy trễ, còn bị Trương Ninh Hi trêu ghẹo mãi, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản đều không để ý đến anh.
Ba anh em cùng Trương Nhất Manh, thêm dì Thu và chú Đổng ăn cơm xong liền đến căn biệt thự ven biển, lúc ấy thời gian vẫn còn sớm, trong khi buổi tiệc thì đến tối mới bắt đầu, bởi vậy nên họ có thời gian để chỉnh sửa, chuẩn bị thêm, Trương Nhất Manh là người nhàn nhã rảnh rỗi nhất, những lần mà cô đi ra biển ít đến đau lòng, tuy thành phố có biển nhưng muốn đến cũng phải đi một đường dài, bởi vậy mà cô rất ít khi tới nơi này, bây giờ đến không khỏi cảm thấy vui vẻ, chạy đến bờ biển chơi, sau đó lấy chân đá cát, đá tới đá lui, cho đến khi dì Thu lạnh lùng bước ra kêu cô trở về phòng thay quần áo, Trương Nhất Manh mới trở về.
Thay quần áo, làm tóc xong xuôi, Trương Nhất Manh lại lén chuồn đi, chạy đến bờ biển hóng gió, làn gió mang đến một mùi hương làm cho người khác khó mà chịu được, Trương Nhất Manh nhắm mắt lại, chợt có một đôi tay từ phía sau vòng qua eo cô, Trương Nhất Manh chỉ dùng một giây để nhận ra người đó là Trương Ninh Giản – – hai người đã ôm nhau quá nhiều lần rồi, mùi hương đó cũng chẳng còn xa lạ nữa…
Tuy hai người thường ôm ôm ấp ấp với nhau (chủ yếu là Trương Ninh Giản chủ động) nhưngđây là lần đầu tiên làm như vậy ở bên ngoài, cằm Trương Ninh Giản đặt lên vai Trương Nhất Manh, hơi thở cùng làn gió bao phủ cả người cô, làm cho người cô hơi căng thẳng, nhưng cô nhanh chóng quên đi mất, dù gì cũng là Trương Ninh Giản mà, là con của cô mà, ôm một cái cũng chẳng có vấn đề gì…
“Sao vậy?” Trương Nhất Manh tự nhiên hỏi.
Trương Ninh Giản nói: “Thật xinh đẹp.”
Trương Nhất Manh gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, biển đúng là rất đẹp, Ninh Giản, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy biển sau khi mất trí nhớ sao? Haiz, hồi đó chắc con đã đến rất nhiều bãi biển đẹp khác rồi, nhưng không sao đâu…”
Cô vẫn còn nói liến thoắng không ngừng, Trương Ninh Giản đã mở miệng: “Con không nói biển, con nói mẹ.”
“… Hả?” Trương Nhất Manh ấp úng.
Giọng nói Trương Ninh Giản dịu dàng: “Con đang nói mẹ thật là xinh đẹp.”
Người phụ nữ nào được khen là xinh đẹp đều vui cả, huống chi còn là được một đứa con như Trương Ninh Giản khen – – con nít chắc hẳn không biết nói dối đâu!
Trương Nhất Manh cười nói: “Ngoan lắm~ “
Cô đưa tay xoa xoa đầu Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản tựa như một chú cún ngoan ngoãn rúc đầu vào vai cô, ngoan ngoãn để cô xoa.
Không khí ấm áp khó được giữa hai người lại bị tiếng “tách tách” của máy ảnh phá hỏng, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng lúc xoay người lại, nhìn thấy một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi dùng di động chụp lại cảnh tượng ban nãy của hai người, đằng sau hắn là căn biệt thự đã sáng đèn, thời gian trôi qua nhanh chóng, chưa gì trời đã tối, khách khứa cũng đã đến không ít, những chiếc xe đắt tiền dừng lại ở bãi đỗ xe, người đến người đi, cũng có không ít người nhìn sang hướng Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản.
Nhưng người chụp ảnh thì chỉ có một.
Trương Nhất Manh có chút sững sờ, còn Trương Ninh Giản thì cười khách sáo, nói: “Giám đốc Triệu.”
Người được gọi là giám đốc Triệu kia cũng cười cười đáp lại, nói: “Xin lỗi, vừa rồi nhìn đôi Kim đồng ngọc nữ hai người ân ái, tôi không kiềm chế được nên mới chụp lại.”
Trương Ninh Giản mỉm cười nói: “Chuyện này thì có gì phải xin lỗi chứ, chỉ là đừng để bức hình đó tuồn ra ngoài thì tốt hơn.”
Thái độ của anh bình thản, nhưng khí chất toát ra từ giọng điệu làm cho người ta không thể nào phản bác lại, giám đốc Triệu kia cười tỏ ra đồng ý, nói: “Cô gái này chính là Trương Nhất Manh tiểu thư sao?”
Trương Ninh Giản gật đầu cười: “Vâng.”
Anh quay đầu lại, nói với Trương Nhất Manh: “Đây là ngài Triệu Ngân.”
Trương Nhất Manh gật đầu cười với hắn: “Ngài Triệu.”
Người tên Triệu Ngân kia cũng cười cười, chào hỏi vài câu với cô rồi nhanh chân bước vào biệt thự, Trương Ninh Giản cũng nắm tay Trương Nhất Manh trở về, trên đường đi, hai người gặp ai cũng chào hỏi đầy đủ, nhiều người còn có hứng thú với Trương Nhất Manh, đây là lần đầu tiên Trương Nhất Manh nhận được nhiều sự chú ý đến vậy, tuy là những sự chú ý đó đa phần đều kín đáo nhưng vẫn đủ làm cô cảm thấy không tự nhiên.
Đến khi hai người vào hội trường, Trương Nhất Manh nhỏ giọng nói với Trương Ninh Giản: “Con đã nhớ hết tất cả chưa?”
Đôi môi Trương Ninh Giản mang một nụ cười tiêu chuẩn, cúi đầu chỉnh lại mái tóc rối bù của Trương Nhất Manh, cũng nhỏ giọng nói: “Con sẽ không để mẹ lo đâu.”
Trương Nhất Manh gật đầu cười, không nói gì nữa.
Hai người dĩ nhiên là tâm điểm, Trương Nhất Manh cũng cố gắng giữ trạng thái tốt nhất, đôi môi lúc nào cũng mỉm cười, trò chuyện với những người bước đến bắt chuyện, mọi người đều nói cô đẹp, có khí chất… hoặc là hai người rất xứng đôi,… sau đó cô gật đầu cảm ơn, nói anh/chị/cô/ngài cũng không tệ…
Hai bên đều vừa nói vừa cười, nhưng những lời nói ra đều không phải thực tâm mà chỉ là những lời lịch sự cơ bản, Trương Nhất Manh thực sự không hiểu tại sao cứ phải làm như vậy ở bữa tiệc.
Cũng may, được một lát sau thì Tề Phỉ đến, cô mặc chiếc đầm màu vàng, tựa như nữ thần Bohemian, chân mang giày cao gót, Trương Nhất Manh thấy cô cứ như thấy cứu tinh vậy, vẫy vẫy tay với cô, Tề Phỉ cười đi vào, nhỏ giọng nói: “Wow~ hôm nay nhìn cậu đẹp thật đấy.”
Trương Nhất Manh nói: “Cậu đừng có khen mình như thế, Tề mỹ nhân ạ.”
Tề Phỉ nói: “Phụ nữ đang yêu đúng là đẹp ra có khác, chẳng ai bằng cả.”
Trương Nhất Manh nói: “Yêu cái đầu cậu đấy.”
Tề Phỉ cười gian: “Vừa rồi tớ đi đến, nghe rất nhiều người nói cậu và Trương Ninh Giản rất xứng đôi.”
Trương Nhất Manh nói: “Đương nhiên rồi, bọn tớ đang mặc đồ người yêu mà…”
Tề Phỉ: “… …”
“Haiz, thôi thôi, có nói cậu cũng chẳng hiểu.” Tề Phỉ bất lực lắc đầu.
Trương Nhất Manh nhìn cô cười cười, một lát sau Trương Ninh Giản đã bị người ta kéo đi nói chuyện làm ăn, Trương Ninh Trí thấy thế cũng cùng đi theo, cuối cùng Trương Nhất Manh cũng hiểu vì sao Trương Ninh Trí bắt anh học riêng, thì ra là con phải học những chuyện này, tuy chưa biết là có hiểu gì không nhưng ít ra cũng đối đáp được đôi ba câu, Trương Ninh Giản trước kia hình như rất xuất sắc, nếu không cũng không nhất thiết phải làm như vậy.
Tề Phỉ và Trương Nhất Manh thấy thế lui về một góc khác, Trương Nhất Manh cầm cái dĩa của mình đi kiếm đồ ăn nước uống,Tề Phỉ cũng tiện thể lấy luôn một cái bánh, Trương Nhất Manh nói: “Haiz, mấy bữa tiệc kiểu này đúng là phiền phức.”
Tề Phỉ nói: “Tớ cũng thấy vậy, bởi vậy nên ba tớ có ép tớ thế nào tớ cũng không đi, ông ấy cũng sắp tức chết rồi, cứ bảo là tớ cứ như vậy thì sẽ chẳng tìm được người bạn trai môn đăng hộ đối nào – – haiz, tớ càng nghĩ càng không hiểu, nhà tớ chỉ mở bệnh viện thôi mà, môn đăng hộ đối cái gì chớ… Haiz, không chịu nổi.”
Trương Nhất Manh cười phá lên: “Bệnh viện cũng phải kiếm tiền chứ, với lại ba cậu cũng chỉ mong sau này cậu có được cuộc sống tốt thôi, bậc cha mẹ nào mà chẳng muốn con cái mình như vậy, cậu đừng trách bọn họ nữa.”
Tề Phỉ bĩu môi: “Cậu đúng là Thánh mẫu tiêu chuẩn mà!”
Trương Nhất Manh: “… …”
Trương Nhất Manh định lảng sang chủ đề khác, Trương Ninh Hi lại bước đến, tay cầm một ly Champagne: “Ồ, Tề Phỉ, cô cũng đến sao?”
Trương Nhất Manh không chút khách sáo đốp lại: “Chẳng phải là anh kêu tôi kêu Tề Phỉ đến sao? Lúc tôi gọi cho cậu ấy anh còn ngồi kế bên nghe trộm mà?!”
Trương Ninh Hi: “…”
Tề Phỉ: “… À, ra là anh ta đề nghị…”
Trương Nhất Manh nói: “Tớ chỉ bị anh ta ép buộc thôi, cậu nhìn xem, chẳng phải bây giờ tớ đang rất cần cậu sao, nếu không tớ cũng chẳng làm phiền cậu.”
Tề Phỉ bĩu môi nhìn Trương Ninh Hi, không thèm nói gì, Trương Ninh Hi cười hì hì kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tề Phỉ, vuốt cằm nói: “Cô mà cũng mặc váy sao?”
Sau đó tiếp tục: “Lúc cô đá người ta thì làm sao mà giữ váy lại chứ?”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ: “… Anh có muốn tôi đá anh một cái, xem như thí nghiệm không?”
Trương Ninh Hi cười nói: “Thế thì không cần…”
Tề Phỉ quơ quơ tay trước mặt anh: “Được rồi được rồi, nhìn mặt anh bỉ ổi quá đi.”
Trương Nhất Manh suýt nữa thì chết cười, vừa cắn quả đào vừa nhìn hai người nói chuyện như diễn kịch hài, Trương Ninh Hi nói: “Tề Phỉ, cô không có bạn trai sao?”
Tề Phỉ nói: “Hả?”
Trương Ninh Hi nói: “Lát nữa phải ra khiêu vũ rồi.”
Tề Phỉ nói: “Lát nói sau, tôi đâu phải là chủ tiệc, tôi không nhảy cũng chẳng ai để ý đến, cũng đâu có luật nào bắt buộc đến dự tiệc phải ra khiêu vũ đâu.”
Trương Ninh Hi nói: “Tôi cũng không có bạn gái.”
Tề Phỉ nói: “Ồ”
Trương Ninh Hi: “…”
Trương Ninh Hi nói: “Chi bằng lát nữa chúng ta cùng ra ngoài đó khiêu vũ đi?”
Tề Phỉ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. “Cũng được.”
Trương Nhất Manh có phần kinh ngạc, có điều quyết định là ở Tề Phỉ, cô không can thiệp vào, một lát sau, Trương Ninh Giản bước đến, bứt Trương Nhất Manh ra khỏi hai người này, cúi người nói nhỏ với cô: “Mẹ, lát nữa con phải lên bục phát biểu, sẽ kêu mẹ lên đó, nhớ chuẩn bị nha.”
“Phát biểu?” Trương Nhất Manh sửng sốt.
Trương Ninh Giản dỗ dành cô: “Mẹ yên tâm đi, mẹ không cần phải nói gì đâu. Cốt yếu là để giới thiệu mẹ với mọi người thôi.”
“Được rồi…” Trương Nhất Manh gật đầu, định đi vào nhà vệ sinh, mà nhà vệ sinh ở tầng hai, cô nói vài câu với Trương Ninh Hi và Tề Phỉ rồi đi lên trên, nhưng càng đi lên thì càng nghe thấy tiếng tranh cãi.
Kì lạ, chẳng lẽ có ai ở trên tầng hai đang cãi nhau?
Trương Nhất Manh men theo hành lang, đi vào bên trong vài bước, nghe thấy tiếng một cô gái: “Tại sao anh gạt tôi, tôi lại không thể gạt anh? Tôi nói cho anh biết, tôi đã nghĩ kĩ rồi, anh không cần tôi thì tại sao tôi phải cần anh chứ! Anh đang tức giận cái gì? Ban đầu là anh chủ động đẩy tôi đến với Trương Ninh Giản, anh không nhớ sao?!”
Trương Nhất Manh: “…”
An Đường Đường…
Vậy người kia chắc hẳn là Viên Phục rồi …
Giọng nói của An Đường Đường vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa càng lúc càng kích động: “Anh dựa vào cái gì mà quản lí tôi?! Anh cũng đâu phải chú ruột của tôi!!! Tôi thích thế nào thì như thế đó, tôi đã trưởng thành rồi!!! Anh quản lí tôi lâu như vậy, còn muốn quản lí đến khi nào nữa?! Chẳng phải anh muốn kết hôn sinh con sao? Còn giữ tôi lại làm gì?! Tôi cho anh biết, cho dù tôi có…”
Giọng nói của cô càng lúc càng chói, dừng ở một nơi không thể nào kết thúc được, sau đó truyền đến tiếng quần áo ma sát vào nhau….
Gương mặt Trương Nhất Manh thoáng chốc đỏ bừng, cô vừa nghe là đã hiểu rồi, quên mất mình cần phải đi nhà vệ sinh, xoay người chạy xuống tầng một, vừa đúng lúc Trương Ninh Giản đang đứng ở đó vừa đợi cô, vừa nói chuyện với khách khứa, thấy cô chạy xuống, tự nhiên vịn vào eo cô, hỏi: “Sao vậy? Sao mặt đỏ thế? Ở trên đó nóng quá à?!”
Người đang nói chuyện với Trương Ninh Giản cũng đang hứng thú nhìn cô, Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Ừm… hơi nóng… không có gì cả…”
Trương Ninh Giản dịu dàng dựa sát vào mặt Trương Nhất Manh, thổi thổi giúp cô: “Như vậy có đỡ hơn tí nào chưa?”
Trương Nhất Manh: “…”
Mặt cô lại càng đỏ hơn…
Người đang nói chuyện với Trương Ninh Giản cười cười, bảo: “Như vậy không được đâu, có chăng là đổ dầu vào lửa thôi.”
Trương Ninh Giản khó hiểu nhìn Trương Nhất Manh, dĩ nhiên là anh không hiểu nguyên nhân thật sự mà Trương Nhất Manh đỏ mặt, lại càng không hiểu vì sao mặt của Trương Nhất Manh lại đỏ hơn, nhưng Trương Nhất Manh biết rằng không thể để anh tỏ ra như vậy, đành ra vẻ thoải mái nói: “Ninh Giản, anh đừng có như vậy…”
Cô vốn muốn nói: “Con thích phá mẹ vậy sao”… Nhưng mà chữ “phá” kia ác quá đi, cô không thể nào nói ra được…
Người kia cười cười, nói: “Cậu ba nhà họ Trương trước kia không tỏ ra trẻ con như vậy, xem ra thật sự là rất thích cô Trương đây, xin chúc phúc cho hai người.”
Trương Ninh Giản hiển nhiên vẫn không hiểu ra sao, nhưng thấy nét mặt đối phương như muốn nói “Tôi hiểu, cô ấy hiểu, anh cũng hiểu”, cũng chỉ dám cười cười tỏ vẻ vô tội, dù sao thì nụ cười cũng có thể giải quyết tất cả mọi chuyện mà…
Chương 22
***
Một lát sau, Trương Ninh Giản bước lên bục phát biểu, lúc này Trương Nhất Manh mới hiểu vì sao Trương Ninh Trí lại muốn mở bữa tiệc này cho Trương Ninh Giản, lúc trước Trương Ninh Giản làm gì thì cô không rõ, có điều chắc chắn là rất giỏi, rất xuất sắc, nhưng Trương Ninh Giản bị tai nạn xe, Trương Ninh Trí lại không cho tin tức truyền ra ngoài, mục đích cũng chỉ có một: muốn giấu việc Trương Ninh Giản trở thành một đứa trẻ, cũng có nghĩa là Trương Ninh Giản lại càng ít xuất hiện trước mặt mọi người.
Bây giờ, anh ta mượn bữa tiệc này để giới thiệu Trương Ninh Giản với mọi người, giống như một minh tinh nghỉ ngơi tạm thời rồi sẽ quay trở lại, một mặt là để mọi người tự hiểu rằng anh ta không hề có chuyện gì, một mặt là để giới thiệu Trương Nhất Manh cô, vậy thì sau này mỗi lần Trương Ninh Giản xuất hiện, có thêm cô cũng không cần phải giải thích…
Khi Trương Nhất Manh đang suy nghĩ thì Trương Ninh Giản đã sớm bước lên bục phát biểu, những điều anh nói thực ra đều được chuẩn bị sẵn cả, nhưng chỉ cần dáng vẻ lịch sự, cộng thêm vẻ ngoài hấp dẫn của anh cũng đủ hấp dẫn người khác rồi, mục đích căn bản đã đạt được, khi Trương Nhất Manh trở về với thực tại cũng là lúc Trương Ninh Giản nhắc đến cô: “… Cô gái mà mọi người thấy ban nãy cũng chính là bạn gái của tôi, Nhất Manh.”
Anh đứng ở trên bục, chìa tay về phía Trương Nhất Manh, ánh đèn rọi xuống người anh, mang đến một sắc thái rực rỡ nhưng cũng đầy bí ẩn, Trương Nhất Manh hít sâu một hơi, chậm chậm bước lên bục, Trương Ninh Giản vòng tay qua eo Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh cười xấu hổ, cố gắng ra vẻ tự nhiên nói: “Xin chào mọi người, cám ơn mọi người hôm nay đến dự buổi tiệc sinh nhật của Ninh Giản, tôi không giỏi giao tiếp lắm nên nếu có chỗ nào sai sót, cảm phiền mọi người thứ lỗi cho, xin cám ơn.”,
Cô lén nhìn thoáng qua Trương Ninh Giản, thấy Trương Ninh Giản đang mở to hai mắt nhìn cô, chắc là cô không nói sai gì cả Trương Nhấ Manh cũng nhìn anh cười cười, bước xuống bục cùng với Trương Ninh Giản, màn tiếp theo là khiêu vũ, Trương Ninh Giản bước ra trước, Trương Nhất Manh chỉ bước lên bục nói vài câu thôi mà đã thấy hồi hộp rồi, Tề Phỉ chạy đến cạnh cô, vỗ vai cô bảo: “Chắc không nói gì sai đâu.”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Chắc vậy…”
Còn chưa nói hết đã có người dùng giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ nói: “Có gì sai sót cảm phiền mọi người thứ lỗi… Chậc, đã tự xem mình là con dâu nhà họ Trương rồi đấy.”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Nhất Manh và Tề Phỉ cùng lúc nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói, đó là một cô gái rất đáng yêu, bên cạnh cô nàng là một người phụ nữ có vài nét giống nhau, nhưng gương mặt lại chững chạc, trưởng thành, trang điểm cũng có phần sắc sảo hơn.
Người phụ nữ đó cười cười xin lỗi nhìn Trương Nhất Manh và Tề Phỉ, sau đó cau mày nhìn cô bé kia bảo: “Tiểu Du, sao lại bất lịch sự như thế?”
Cô bé kia bất mãn nói: “Em nói sai chỗ nào chứ?”
Còn khiêu khích liếc nhìn Trương Nhất Manh và Tề Phỉ.
Trương Nhất Manh cũng chẳng muốn so đo với cô bé này, nhưng Tề Phỉ lại lạnh lùng mở miệng cướp lời cô: “Đúng rồi, lên bục đứng cũng chẳng có tư cách, chỉ có thể ngồi ở dưới khán đài làm khách thôi.”
Gương mặt cô bé kia bất chợt trở nên méo mó: “Chị nói cái gì đó?!”
Tề Phỉ vặn vặn người, nhìn trần nhà nói: “Nói gì thì ai đó tự biết.”
Cô bé kia tức đến nỗi muốn té xỉu, kéo tay người phụ nữ bên cạnh bảo: “Chị, sao chị không giúp em! Chị và anh Ninh Trí đang quen nhau mà, sau này còn là chị dâu của chị ta đó, chị còn chưa nói, chị ta đã dám lên mặt kiêu ngạo rồi kìa!”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô chưa nói gì cả mà…
Khoan đã… Chị dâu?!
Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “Chị là… Hà Lôi?”
Người phụ nữ trang điểm sắc sảo kia cười cười, nói: “Ừ, là tôi, lần trước là cô nghe điện thoại sao?”
Trương Nhất Manh ngơ ngác gật đầu: “Vâng ạ…”
Tề Phỉ còn định cãi nhau tiếp với cô bé ka, nhưng thấy sắc mặt Trương Nhất Manh có phần kì lạ, không nói thêm gì nữa, chỉ liếc xéo cô bé kia rồi đi kiếm bánh ngọt ăn.
“Đây là em của tôi – Hà Du, nó không biết lớn không biết nhỏ, bị cha mẹ tôi chiều từ nhỏ riết rồi hư, xin lỗi cô.” Hà Lôi đưa tay ngắt mặt Hà Du, Hà Du thấy Trương Nhất Manh thân thiện noi chuyện, “hừ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Tâm trạng Trương Nhất Manh lại phức tạp hơ, bề ngoài tuy vẫn nói chuyện vui vẻ với Hà Lôi nhưng thực chất cũng chỉ là những lời sáo rỗng, Trương Nhất Manh chỉ muốn hỏi những chuyện liên quan đến Trương Ninh Trí và Hà Lôi, ví dụ như có phải bọn họ sẽ thật sự đính hôn không, có phải đã quen nhau rồi không, có phải sau này cô sẽ gọi cô ta là chị dâu hay không…
Nhưng một câu cô cũng chẳng dám hỏi.
Đến khi màn khiêu vũ bắt đầu, ba anh em Trương Ninh Trí, Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản đều bước về phía này. Ba anh em đều có ưu điểm riêng của mình, tuy cả ba cùng có gương mặt đẹp trai, sóng mũi cao, da trắng, làm cho tất cả cô gái đều hâ mộ, nhưng Trương Ninh Trí lạnh lẽo hơn, Trương Ninh Hi lưu manh hơn, Trương Ninh Giản thanh tao hơn, ba người đi cùng nhau tựa như một bức vẽ, khi đứng chung lại làm cho con người ta cảm thấy vui vẻ.
Trương Nhất Manh hiểu rất rõ rằng, cô đang nhìn Trương Ninh Trí, nhưng người Trương Ninh Trí cần lại không phải là cô.
Trương Ninh Trí đi đến bên cạnh ba người, nhưng lại không mời Hà Lôi ra nhảy mà là hỏi Trương Nhất Manh: “Có quen chưa?”
Trương Nhất Manh bất ngờ đáp: “Ừm.”
Anh gật đầu, lúc này mới mở lời mời Hà Lôi, Hà Lôi khoác tay vào tay Trương Ninh Trí, ánh mắt phức tạp nhìn sang Trương Nhất Manh, sau đó ra nhảy cùng Trương Ninh Trí.
Trương Ninh Hi thì đưa Tề Phỉ đi, Trương Ninh Giản muốn mời Trương Nhất Manh, nhưng lại bị Hà Du bên cạnh cản lại, Hà Du nói: “Anh Ninh Giản, anh có nhớ em không?”
Trương Ninh Giản đang định hỏi “Em có muốn ra nhảy với anh không” chợt bị cản lại, có chút bất mãn nhìn Hà Du, tiện miệng nói: “Không nhớ.”
Thật ra anh đang nói thật, Trương Nhất Manh cũng nhớ, trong danh sách những người cần phải học thuộc không có Hà Du … Chắc do Hà Du chỉ mới là một cô bé, không cần phải xã giao nên không được cho vào danh sách đó…
Mặt Hà Du tràn trề thất vọng, mắt mở to một hồi lâu, một chữ cũng không nên lời, cuối cùng “hừ” một tiếng rồi bỏ chạy mất.
Trương Nhất Manh: “…”
Cô lại có thêm kẻ thù sao… Hu hu…
Trương Ninh Giản đưa Trương Nhất Manh vào trong dòng người, bởi vì được Trương Ninh Trí dạy dỗ nên Trương Nhất Manh tỏ ra rất sành sõi, hai người khiêu vũ cùng một nhịp, làn lụa mỏng phía sau Trương Nhất Manh khẽ bay theo gió, làm bật lên vẻ xinh đẹp, ma mị của cô, Trương Ninh Giản nở nụ cười, tay vịn eo Trương Nhất Manh, ánh mắt chăm chú nhìn cô.,
Có lẽ là do ánh sáng, lúc này ánh mắt Trương Ninh Giản rất kì lạ, ánh mắt này vốn không giống với vẻ trẻ con và ngây thơ với anh, nó mang theo một chút khách sáo mà xa xăm, làm cho người ra nhìn thấy, không tránh khỏi sự mất mát.
“Anh Ninh Giản.” Không biết tự khi nào, Hà Du đã chạy đến bên cạnh Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh: “…”
Bạn nhảy của Hà Du. “…”
Trương Ninh Giản vốn đang nhảy vui vẻ với Trương Nhất Manh, tự nhiên bị người khác dùng cái cách không ai hiểu nổi thế này phá mất không khí, dĩ nhiên là anh rất tức giận, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà Du: “Cái gì?”
Nói là “Lạnh lùng” nhưng thật ra cũng chỉ dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ mà thôi, Trương Nhất Manh hiểu rõ, Trương Ninh Giản đang rất tức giận… Chỉ là đang nhịn thôi…
Hà Du bị thái độ của anh làm cho khựng lại, sau đó nói: “Anh Ninh Giản, anh và chị Nhất Manh thật sự là người yêu sao? Sao em cứ thấy hai người kì lạ sao ấy.”
Trương Nhất Manh hốt hoảng, hỏi: “Kì lạ chỗ nào?”
Hà Du nói: “Chị chột dạ sao?”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Giản nhíu mày, nhìn cô nàng.
Hà Du thấy vậy đáp: “Em cảm nhận được hai người không phải người yêu.”
Trương Nhất Manh: “…”
Trực giác của Hà Du thật là nhạy cảm…
Trương Ninh Giản nhìn cô nàng, không phản ứng thêm gì, Trương Nhất Manh thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tình huống bây giờ bỏ qua là cách tốt nhất.
Song, một giây sau đó, Trương Nhất Manh mới biết là mình hoàn toàn sai lầm …
Bởi vì sau đó, Trương Ninh Giản mặc kệ đang ở trên sàn nhảy, từ từ cúi đầu, hôn lên môi cô trong đôi mắt mở to của Trương Nhất Manh.
Đó chỉ là một cái hôn rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đơn giản là môi chạm môi – – nhưng vì người thực hiện là Trương Ninh Giản nên trong mắt người khác, đó là một cảnh sắc xinh đẹp.
Nãy giờ nhìn cô xinh đẹp như thế, lại thêm lời của Hà Du, làm anh không kiềm chế được mà cúi xuống hôn cô, nhưng lại không dám hôn sau, tựa như đang cầm món bảo bối quý giá nhất, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi thì nó sẽ vỡ mất, cho nên anh chỉ dám dịu dàng, nhẹ nhàng chạm vào nó, mà cô cũng không phản kháng, thản nhiên chấp nhận.
Hà Du: “… …”
Trương Nhất Manh: “… … …”
Thời gian hai người hôn nhau kéo dài chẳng khác gì cả thế kỉ với Trương Nhất Manh, không phải cô chưa tùng được Trương Ninh Giản hôn, nhưng mà đây là lần đầu tiên ở nơi đông người thế này, lại còn dùng thân phận người yêu…
Mặc dù mọi người đều đang khiêu vũ nhưng Trương Nhất Manh hiểu rõ, cô và Trương Ninh Giản là tâm điểm ngày hôm nay, mọi cử động đều có người chú ý, vừa rồi khi Trương Ninh Giản cúi đầu hôn cô, cô cảm giác được chung quanh dường như yên lặng cả….
Hơn nữa, nụ hôn đầu của cô là của Trương Ninh Giản, nụ hôn thứ hai vẫn là của Trương Ninh Giản!
Cô chợt nhớ ra, trong những cuốn tiểu thuyết, khi nữ chính bị nam chính hôn sẽ có một câu thoại kinh điển: “Anh vừa cướp đi nụ hôn đầu của tôi
Trương Nhất Manh suýt nữa thì ngồi sụp xuống mà khóc mất rồi.
Cô đau thương cúi đầu xuống, muốn giấu đi gương mặt muốn khóc mà khóc không nổi của mình, nhưng Trương Ninh Giản vẫn không chịu tha cho cô, dùng một giọng nói vừa đủ để mọi người nghe thấy bảo: “Nhất Manh à, đừng xấu hổ, dù gì cũng đâu phải lần đầu tiên.”
Trương Nhất Manh: “…”
Mọi người: “…”
Có ai quẳng cho cô một cây dao để cô tự sát luôn cho rồi đi!!!!
Vất vả lắm mới kết thúc được, sau đó đến đoạn đổi bạn nhảy,Trương Ninh Hi cười hì hì đi qua mời Trương Nhất Manh, Tề Phỉ không vui đi cùng Trương Ninh Giản.
Trương Nhất Manh vừa đi đến, Trương Ninh Hi liền tỏ vẻ bi thảm nói: “Đau chết tôi rồi…”
Trương Nhất Manh không hiểu nổi: “Sao cơ?”
Trương Ninh Hi vừa khiêu vũ, vừa nói: “Tề Phỉ… Suốt cả bản nhạc cô ấy đều đạp lên chân tôi…”
Trương Nhất Manh: “…”
“Cũng đúng, hình như Tề Phỉ không biết khiêu vũ…” Cô lo lắng nhìn sang phía Trương Ninh Giản và Tề Phỉ, nhưng thấy Tề Phỉ nhảy rất tốt, không hề đạp lên chân Trương Ninh Giản lần nào.
Trương Nhất Manh nói với Trương Ninh Hi: “Nhìn kìa…”
Trương Ninh Hi: “… …” -
Trương Nhất Manh đã hiểu sao ban nãy Tề Phỉ lại đồng ý ra khiêu vũ với Trương Ninh Hi rồi…
Thì ra là để trả thù…
Cô dở khóc dở cười lắc đầu, Trương Ninh Hi đáng thương thút thít một hồi lâu, lát sau lại cười gian nói: “Ha ha ha, vừa rồi Ninh Giản hôn cô, cảm giác thế nào?”
Trương Nhất Manh: “…”
“Anh có muốn thử đôi giày của tôi không… Dám cá anh mà không ngồi xe lăn tôi sẽ quẳng đôi giày này đi ngay…” Trương Nhất Manh nghiến răng nghiến lợi.
Trương Ninh Hi cười ha hả bắt chước Trương Ninh Giản: “Nhất Manh ~ đừng có xấu hổ mà ~ dù gì cũng không phải lần đầu tiên ~ “
Trương Nhất Manh: “…”
Hôm nay, cô thật sự, rất rất muốn bóp cổ chết hai tên ma vương này…
Vừa khiêu vũ xong với Trương Ninh Hi, lại đổi bạn nhảy khác, lần này người nhảy cùng cô là Trương Ninh Trí, tim Trương Nhất Manh bất chợt đập lệch hai nhịp, nhưng khi tay Trương Ninh Trí vòng qua hông cô, Trương Nhất Manh lại không còn hồi hộp nữa – – ngày nào cũng luyện tập với Trương Ninh Trí, đã quen thuộc quá rồi.
Hơn nữa không thể không nói, khi cô và Trương Ninh Trí khiêu vũ với nhau đều cảm thấy như hợp lại thành một, có lẽ đây là kết quả sau khi được dạy, cũng có thể là do suy nghĩ trong lòng cô.
Ánh mắt cô nhìn lung tung xung quanh, chỉ vì không dám nhìn thẳng vào Trương Ninh Trí, dù gì cũng có nhiều người ở đây, sẽ không có ai chú ý đến cô đâu, kết quả Trương Ninh Trí lại nhỏ giọng nói: “Mắt không được nhìn đi chỗ khác, tôi đã dạy cô thế nào hả.”
Giọng nói có phần nghiêm nghị, nhưng lại mang theo chút thân mật, làm cho mặt Trương Nhất Manh không khỏi ửng hồng, cô đau khổ chuyển mắt đến gương mặt Trương Ninh Trí, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trương Ninh Trí cũng không ép cô nữa, nói sang chủ đề khác: “Biểu hiện của cô và Ninh Giản khá lắm.”
Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “Ừm… Biểu hiện của Ninh Giản không tệ, nhưng cái hôn vừa rồi đúng là… Ngoài dự tính…”
Trương Ninh Trí nói: “Tôi có thấy, là Hà Du không hiểu chuyện thôi.”
Trương Nhất Manh nói: “Hà Lôi xinh đẹp thật đấy.”
Trương Ninh Trí thản nhiên nói: “Ninh Hi nói với cô rồi?”
Thật ra chỉ là đang nói chuyện mà thôi, nhưng nghe sao mà cứ như cô đang ghen chuyện anh với Hà Lôi vậy, Trương Nhất Manh cảm thấy hơi khó xử, nói: “Ừm, có nghe anh ta nói một chút.”
Trương Ninh Trí gật đầu, không nói gì thêm, Trương Nhất Manh cũng không mở miệng nữa, hai người chỉ yên lặng khiêu vũ, bản nhạc này chính là bản nhạc mà Trương Nhất Manh cảm thấy dài nhất, nhưng khi kết thúc lại trở nên ngắn ngủi đến kì lạ, dường như chỉ một cái chớp mắt là nó đã qua rồi.
Nhảy liền tù tì ba điệu nhảy làm Trương Nhất Manh hơi mệt, cô trở về chỗ ngồi của mình, nhấp một hớp Champagne để bổ sung năng lượng.
“Trương Ninh Giản đúng là rất thích cô, cô và Trương Ninh Giản cũng là người yêu, nhưng cô và Trương Ninh Trí…” Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, Trương Nhất Manh sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn sang, là Hà Lôi.
Trên mặt Hà Lôi chẳng có biểu cảm gì, thậm chí còn đang cười, nhưng Trương Nhất Manh vẫn cảm thấy cô nàng rất kinh khủng, ít nhất cũng nhận ra được, tâm trạng cô nàng không tốt lắm.
“Cái gì?” Trương Nhất Manh ngơ ngác nhìn cô.
Hà Lôi nói: “Quan hệ giữa cô và Trương Ninh Trí không đơn giản.”
Trương Nhất Manh quýnh lên, nghĩ đến thân phận của Hà Lôi, vội giải thích: “Không có không có, tôi và Trương Ninh Trí chẳng có gì cả.”
Hà Lôi cười cười nói: “Ừm, cô dĩ nhiên sẽ không thừa nhận …”
“Sao?”
“Dù gì thì tôi cũng thấy cô thích Trương Ninh Trí, và Trương Ninh Trí cũng thích cô.” Hà Lôi nhìn cô, ánh mắt phức tạp: “Tôi không can thiệp vào, cô tự mình giải quyết cho ốt, có thể làm cho Trương Ninh Giản thích cô, hẳn cô cũng không đơn giản gì, dù sao thì Trương Ninh Giản cũng… Trương Ninh Giản nhìn thì hào hoa phong nhã, nhưng chẳng dễ ở cùng như Trương Ninh Trí đâu, vừa rồi ở trên sàn nhảy, tên đó xem ra rất thích cô, tóm lại một mình cô nghĩ cách giải quyết đi, đừng để đến lúc gặp rắc rối cả hai bên rồi thì vô ích.”
Trương Nhất Manh hiểu ý của Hà Lôi, Hà Lôi đang nghĩ rằng Trương Nhất Manh cô quyến rũ Trương Ninh Giản, sau đó quay sang câu kéo Trương Ninh Trí, cho nên tự xem mình là “tốt bụng”, nhắc nhở cô đừng nên quá tham lam.
Trương Nhất Manh vừa tức giận lại vừa thấy buồn cười, cuối cùng chẳng nói gì thêm ngoài câu: “Cô thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi.”
Cô cũng không có các nào, cô có tình cảm với Trương Ninh Trí, đúng vậy, nhưng hiện giờ cô là “bạn gái” của Trương Ninh Giản cũng không sai, cô chẳng thể nào mà chứng minh mình trong sạch được, chẳng lẽ lại nói sự thật ra sao?
Trương Nhất Manh chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp được Trương Ninh Hi, Trương Ninh Hi cũng nghĩ cô là một cô gái ham tiền như vậy, xem ra những người có tiền như thế thường suy bụng ta ra bụng người, haiz
Hà Lôi cười cười, chẳng nói thêm gì, những gì cô muốn nói đều đã nói, không nên nói cũng nói luôn rồi, về phần cô bé này có hiểu hay không, và có nghe lọt lỗ tai hay không thì không phải là vấn đề của cô.
Một lát sau bọn Trương Ninh Giản cũng đi đến, Trương Ninh Giản ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng hỏi cô: “Hôm nay mẹ thấy thế nào?”
“Hả?” Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, nói, “Ừm, biểu hiện của con rất tốt, không có sơ hở gì. Chỉ là… ừm… cái hôn đó….”
Trương Ninh Giản dừng lại một chút, sau đó nói thêm vào: “Con không có hỏi mẹ về biểu hiện của con, con hỏi mẹ hôm nay chơi có vui không – – mẹ thấy khó chịu lắm sao? Còn cái hôn đó cũng là do Hà Du thôi, cô ta nghi ngờ thì phải chứng minh cho cô ta thấy chứ!”
Trương Nhất Manh nói: “Hả? Cũng được, không khó chịu lắm. Hà Du thì… Haiz, tóm lại sau này không gặp lại cô ta là được.”
Cô đang nói thật, trừ chuyện bị tức giận vì Hà Lôi ra thì căn bản chẳng có vấn đề gì cả.
Hà Du cũng như em họ của cô, đều còn bé, buồn chút rồi thôi, sẽ không giữ trong lòng, họ chỉ là những cô bé mới lớn chưa hiểu chuyện, nghĩ gì thì nói nấy, tuy có phần kiêu căng nhưng chẳng có gì đáng trách cả. Nhưng thái độ bình thản khi Hà Lôi nói chuyện với cô, rồi cả cái suy nghĩ của cô ta, lại làm cho cô không thể nào chịu nổi.
Còn về cái hôn của Trương Ninh Giản thì… cứ coi như được chó Samoyed liếm đi… -_-
Trương Ninh Giản gật đầu, nói: “Vậy được rồi.”
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh về nhà, Trương Ninh Trí đưa Hà Lôi và Hà Du về, còn Trương Ninh Hi phụ trách Tề Phỉ, lúc bước vào xe về nhà, Trương Nhất Manh nhìn sang chõ Trương Ninh Trí, thấy anh đang nhìn Hà Lôi, Hà Lôi cũng cười cười nhìn anh, sau đó hai người hôn nhau.
Trương Nhất Manh: “…”
【 Nhật kí của Trương Ninh Giản 】
Ban nãy thật là ghét Hà Du quá đi, đúng là phiền phức, còn làm phiền đến mẹ nữa!
Nhưng sau đó thì không tệ lắm, há há há há ^^
Chương 23
***
Sau khi bữa tiệc hôm ấy kết thúc, Trương Ninh Giản càng ngày càng ra khỏi nhà nhiều, hơn nữa còn là đến công ty với Trương Ninh Trí, Trương Ninh Hi tuy vẫn cà lơ phất phơ như thế nhưng thỉnh thoảng cũng đi theo, Trương Nhất Manh nhận thấy được, trong ba anh nhà họ Trương, chỉ có Trương Ninh Hi là nhàn nhã rảnh rỗi nhất, chuyện của công ty dường như chẳng ảnh hưởng hay liên quan gì đến anh cả.
Hôm nay Trương Ninh Trí lại dẫn Trương Ninh Giản và Trương Ninh Hi ra ngoài, không nói gì với Trương Nhất Manh cả, từ sau bữa tiệc hôm đó, ba người càng lúc càng thần bí, Trương Nhất Manh cũng không muốn hỏi, chỉ kêu họ đi đường cẩn thận rồi ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi.
Dì Thu ở trong nhà, chú Đổng cũng ở bên ngoài, dường như trước khi Trương Ninh Giản gặp chuyện không may, vẫn là chú Đổng ở nhà trông nhà vậy.
Điện thoại trong nhà bỗng vang lên, dì Thu chạy đến bật lên nghe, Trương Nhất Manh vờ như không nghe thấy, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ: lỡ như lại là Hà Lôi thì sao…
Nhưng dì Thu chỉ nhíu mày một cái rồi đi ra noài, trước khi đi còn quay đầu lại cảnh cáo nhìn Trương Nhất Manh: “Cô Trương, xin hãy cẩn thận, đừng tuỳ tiện đi ra ngoài, nếu cần thiết thì hãy gọi điện cho cậu cả. Cậu ấy sẽ nhờ người ta đưa cô đi.”
Trương Nhất Manh >.< gật đầu: “Vâng… con sẽ không đi lung tung đâu ạ.”
Dì Thu thấy Trương Nhất Manh trả lời như vậy cũng phần nào yên tâm hơn, sau đó vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trong đầu Trương Nhất Manh đầy dấu chấm hỏi, nhưng sau đó tiếp tục chơi game.
Cô đã lên tới level 50 rồi, cũng nhờ Tề Phỉ đưa cô đi làm nhiệm vụ, còn Nhị sư phụ Ước gì được làm học sinh tiểu học rất là bí ẩn, lúc có cô thôi thì sẽ đưa cô đi, nhưng mà Tề Phỉ vừa xuất hiện là chạy theo Tề Phỉ liền, đúng là không thể nào hiểu nổi…
Tề Phỉ cũng đang online, mang cô đi đánh quái, điện thoại bỗng nhiên vang lên, lúc này chỉ còn lại một mình cô, Trương Nhất Manh đành đi bắt điện thoại.
“Alô?”
Người bên kia điện thoại không nói gì.
Trương Nhất Manh: “???”
“Alô” Trương Nhất Manh tiếp tục, định nếu đối phương không trả lời thì sẽ cúp máy, nhưng bên kia chợt truyền đến một giọng nói, là phụ nữ: “Cô là bạn gái của Ninh Giản đúng không?”
Trương Nhất Manh ngẩn người, chắc lại là người quen của nhà họ Trương, nhưng cô không biết người này, nghe giọng nói hẳn không phải Hà Lôi rồi.
“Vâng ạ, xin hỏi cô là ai?”
Trương Nhất Manh nghi ngờ hỏi.
“Tôi là bạn gái trước của Ninh Giản.” Giọng nói của đối phương có phần khó xử, “Không biết sao điện thoại của Ninh Giản không gọi được, chắc hẳn anh ấy không muốn nghe điện thoại của tôi, dù gì cũng là tôi có lỗi với anh ấy…”
Trương Nhất Manh chẳng hiểu gì, là bạn gái trước của Trương Ninh Giản? Có lỗi với Trương Ninh Giản? Nhưng mà nghe giọng nói cô nàng sao có vẻ ấm ức hơn là có lỗi vậy nhỉ…
“Ồ… vậy… cô gọi đến có chuyện gì không?” Trương Nhất Manh cũng có chút khó xử.
Người bên đầu dây kia dừng lại một lúc rồi bảo: “Tôi có đồ muốn trả lại cho anh ấy, Ninh Giản từng cầu hôn tôi, tôi cũng đã nhận nhẫn của anh ấy, nhưng khi chia tay lại quên trả mất…”
Trương Nhất Manh quýnh lên: “Chiếc nhẫn?!”
Trương Ninh Giản từng cầu hôn một người khác, nhưng mà nhìn Trương Ninh Trí và Trương Ninh Hi thì hình như họ không biết, hơn nữa Trương Ninh Giản chẳng phải đang quen An Đường Đường sao… À không phải, An Đường Đường và Viên Phục là một đôi…
Mấy người có tiền sao lại phiền thế này?!
Hơn nữa sao trong bữa tiệc hôm ấy, người này không có xuất hiện? Xem ra Trương Ninh Trí sợ mọi người khó xử nên mới cố ý không mời bạn gái trước của Trương Ninh Giản…
“Được rồi, cô cứ mang chiếc nhẫn đến đây đưa tôi là được, Ninh Giản ra ngoài rồi.” Trương Nhất Manh lúng túng nói, “Cô có biết căn biệt thự ở chân núi không?”
Đối phương nói: “Vâng.”
Trương Nhất Manh thấp thỏm trở về phòng, mở cửa sổ game trên máy tính.
Bạn gửi tin nhắn cho【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: Vừa rồi tớ có đi nghe điện thoại, hình như là bạn gái trước của Trương Ninh Giản! Trương Ninh Giản còn từng cầu hôn cô nàng nữa?! Nhưng mà cô ta nói hai người họ không kết hôn là lỗi tại cô nàng.
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 gửi tin nhắn cho bạn: Thật không? Ghê vậy sao?! Mà cô ta gọi điện thoại đến làm gì? Muốn quen lại sao?!
Bạn gửi tin nhắn cho 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: Không phải! Cô ta nói cô ta thấy có lỗi với Ninh Giản nên mới đem nhẫn đến trả.
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】gửi tin nhắn cho bạn: Ồ… nhưng sao cô ta không gọi cho Trương Ninh Giản luôn?!
Bạn gửi tin nhắn cho 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: Cậu nghĩ xem?!
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】gửi tin nhắn cho bạn: Aiz, tớ quên mất, Trương Ninh Giản bây giờ… Haiz, cậu đúng là đa năng thật, bảo mẫu, ôsin, bạn gái… Cái gì cũng làm được cả, nhất định phải nói Trương Ninh Trí tăng lương cho cậu đó.
Bạn gửi tin nhắn cho【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: Tăng nhiều rồi… Khoan, có tiếng chuông… Tới nhanh vậy sao ta?
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】gửi tin nhắn cho bạn: Ừm. Tí nữa nhớ kể cho tớ nghe với nhá!!!
Tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, Trương Nhất Manh vừa nói “Tôi đến đây” vừa đi ra mở cửa…
Cô dừng lại, có chút bất an nhìn người trên màn hình điện thoại, người đứng trước cửa không phải là một “hoa hậu” như trong tưởng tượng của cô, mà đó là một người đàn ông, sắc mặt lạnh lùng, thâm hiểu, tuy vậy gương mặt lại có nhiều nét giống anh em họ Trương – – chắc hẳn những người đẹp trai nhìn đều giông giống nhau như vậy, tay phải hắn ta nhấn chuông, tay trái nắm chặt chiếc khăn màu trắng.
Trương Nhất Manh: “…”
Cô dở khóc dở cười, cầm điện thoại lên nói: “Anh là ai vậy? Đừng nói với tôi anh là “bạn gái trước” của Ninh Giản nha. Tôi không phải kì thị đồng tính luyến ái, nhưng mà nước ta vẫn chưa cho phép người đồng tính kết hôn, còn đang thông qua mà. Trương Ninh Giản làm sao mà cầu hôn anh chứ?”
Người kia sửng sốt, mép miệng giật giật, nét mặt khá là kì lạ, lắp bắp nói: “Tôi…”
Chắc hẳn là quá hồi hộp nên hắn lấy cái khăn màu trắng bên tay trái ra lau mồ hôi, vừa lau vừa nói: “Cô Trương Nhất Manh, tôi…”
“Rốt cuộc anh là ai?” Trương Nhất Manh cảnh giác hỏi: “Tả Hưởng à?”
Chỉ có thể là hắn, mới nhìn đã biết không phải người tốt rồi.
“Không không không, tôi không phải là Tả Hưởng…” Đối phương nói, “Tôi là người tốt… Hắt xì!”
Hắn hắt hơi một cái, tiện tay lấy cái khăn xoa xoa nước mũi, nói: “Tôi…”
Song, còn chưa dứt lời hắn đã ngã xuống đất.
Trương Nhất Manh: “…”
Cái khăn lông… -_-
Chẳng lẽ trên cái khăn đó có thuốc mê, sau đó hắn đợi Trương Nhất Manh mở cửa liền chụp cái khăn đó lên đầu cô, nhưng mà sao… Sao hắn lại lấy cái khăn vừa lau mồ hôi xong lau nước mũi chớ… Đầu óc có bình thường không thế…
Trương Nhất Manh dở khóc dở cười mở cửa, quả nhiên thấy đối phương đang nằm dưới sàn đất, Trương Nhất Manh cẩn thận lấy chân đá đá vào người hắn thử, thấy vẫn không có chút phản ứng nào.
Đúng là phiền phức mà.
Trương Nhất Manh lắc đầu, chuẩn bị đóng cửa lại gọi điện cho Trương Ninh Trí, song, cô vừa mới quay người lại đã bị người kia kéo chân lại, Trương Nhất Manh còn chưa kịp phản ứng đã ngã về sau, đối phương cũng rất chi là tốt bụng, không nỡ để cho cái ót cô tiếp đất, nhanh chóng đỡ lấy cô, nhưng cũng không tốt như Trương Ninh Trí – vừa tiếp xúc với cổ cô liền giữ chặt lại, sau đó lấy cái khăn đặt lên miệng và mũi Trương Nhất Manh.
Trước khi Trương Nhất Manh mất đi ý thức chỉ suy nghĩ được hai điều.
Một. Cô mới là phiền phức.
Hai. Cái khăn đó… Có sạch không vậy … Tên tiện nhân Tả Hưởng này…
Chương 24
***
Tề Phỉ vừa Photo Shop, thỉnh thoảng lại nhìn sang cửa sổ game, nhân vật của Trương Nhất Manh vẫn đứng yên không nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.
“Sao lại đi lâu thế này…”
Cô cảm thấy kì lạ, gọi điện thoại cho Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh cũng không đánh.
“… Chẳng lẽ đánh nhau với bạn gái trước của Trương Ninh Giản?” Mép môi Tề Phỉ giật giật, vừa lắc lắc đầu bỏ đi suy đoán của mình: “Không thể nào, với tính cách của Trương Nhất Manh thì…”
Bỗng nhiên, nhân vật trong trò chơi của Trương Nhất Manh giật giật.
Tề Phỉ: “!”
【 Nhóm 】 Long Phỉ Phượng Vũ: Cuối cùng cậu cũng về rồi, nói tiếp nào, mau mau kể cho tớ nghe chuyện bạn gái trước của Trương Ninh Giản đi kaka.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Tề Phỉ, Trương Nhất Manh đâu rồi?
【 Nhóm 】 Long Phỉ Phượng Vũ:?! Bạn là ai vậy?!
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Tôi làTrương Ninh Hi, thôi, đợi tôi gọi điện thoại cho cô rồi tính.
Giọng điệu của đối phương có phần lo lắng, Tề Phỉ cũng cảm thấy kì lạ, đúng lúc điện thoại vang lên, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng Trương Ninh Hi: “Alô? Tề Phỉ phải không? Hồi nãy Trương Nhất Manh có nói cô ấy đi đâu không? Bây giờ chẳng thấy cô ấy đâu, điện thoại thì để trên bàn rồi.”
Tề Phỉ ngẩn người, vội vàng nói: “Hồi nãy cậu ấy đi bắt điện thoại, sau đó nói là bạn gái trước của Trương Ninh Giản gọi, muốn đến nhà mấy anh trả lại chiếc nhẫn!”
Trương Ninh Hi nhíu mày: “Được, tôi rõ rồi.”
Tề Phỉ nói: “Sao Nhất Manh lại biến mất?! Cậu ấy không sao chứ?!”
“… Cô yên tâm đi, không có gì đâu. Đừng lo lắng quá, có gì tôi sẽ gọi điện thoại báo với cô.” Trương Ninh Hi chợt dừng lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Tề Phỉ mấp máy môi: “Cảm ơn.”
Hiếm khi hai người nói chuyện lâu như vậy mà không cãi nhau tí nào, thế mà nguyên nhân lại không vui vẻ gì, ba anh em họ Trương về nhà thì phát hiện Trương Nhất Manh biến mất, bảo vệ ở cửa cũng bị đánh bất tỉnh, cửa mở toang.
Ba người sau khi trở về không bao lâu Thu di cũng trở về, Thu di nói mình dạ nhận điện thoại nghe nói con mình tông xe liễu mới vội vội vàng vàng đi bệnh viện, kết quả phát hiện căn bản không này hồi sự, cho nên tựu nhanh lên trở về, nhưng là hay là chậm một bước… Không, rất nhiều bước…
Trương Ninh Trí cùng Trương Ninh Hi vừa nhìn thấy tình huống này sắc mặt tựu đen, Trương Ninh Trí lập tức gọi điện thoại bắt đầu người liên lạc, mà Trương Ninh Hi tiến gian phòng bên trong chung quanh sưu tầm đầu mối, sau đã nhìn thấy Trương Nhất Manh còn không có Cerrada Computer, cùng ở một bên đang đợi Tề Phỉ.
Trương Ninh Hi chạy xuống lầu, thấy Trương Ninh Giản cau mày, hiển nhiên cũng đã biết chuyện Trương Nhất Manh biến mất, Trương Ninh Hi nói: “Vừa rồi Nhất Manh và Tề Phỉ đang chơi game, Tề Phỉ nói cô ấy đi bắt điện thoại, nói là bạn gái trước của Ninh Giản đem trả lại nhẫn… Sử dụng chiêu này chỉ có thể là Tả Hưởng.”
Trương Ninh Trí yên lặng gật đầu: “Nghe bảo vệ miêu tả thì đúng là đám người của Tả Hưởng.”
Trương Ninh Giản nói: “Mẹ bị Tả Hưởng bắt cóc?”
Trương Ninh Hi nói: “… Ừm.”
Trương Ninh Giản lại rất tỉnh táo, nói: “Vậy sao.”
Sau đó, anh xoay người đi ra ngoài, Trương Ninh Hi ngăn cản anh: “Ninh Giản, em muốn đi đâu?”
Giọng nói Trương Ninh Giản vẫn bình tĩnh như thế: “Tìm mẹ?”
Trương Ninh Trí cũng đứng lên, đứng trước mặt Trương Ninh Giản, nói: “Anh đã phái người đi tìm bọn Tả Hưởng rồi, em đừng đi lung tung, anh biết em rất quan tâm Trương Nhất Manh, nhưng điều kiện trước tiên để tìm cô ấy là phải đảm bảm cho sự an toàn của chúng ta đã.”
Trương Ninh Hi cũng nói: “Đúng vậy, sao khi không Tả Hưởng lại bắt Trương Nhất Manh làm gì? Chẳng phải liên quan đến chúng ta sao? Em không nhớ quan hệ giữa chúng ta và Tả Hưởng rất phức tạp sao… Haiz, tốt nhất là em đừng xúc động mà làm việc theo cảm tính.”
Trương Ninh Giản nhìn hai người bọn họ, nói: “Đây không phải là làm theo cảm tính, Nhất Manh là mẹ của chúng ta mà.”
Trương Ninh Hi đầy dấu chấm hỏi: “Như vậy thì liên quan gì?”
Trương Ninh Giản nói: “Nhất Manh là mẹ, em là con, con đi tìm mẹ, khó khăn cũng là chuyện bình thường, chẳng phải sao?”
Trương Ninh Hi: “…”
“Không được! Em đang nói nhảm gì vậy, chẳng hiểu em đang nói gì cả?”
Trương Ninh Giản nghiêm túc nói: “Em là trẻ con, bởi vậy nói chuyện không cần logic!!!”
Nói xong anh liền đi ngang qua Trương Ninh Hi và Trương Ninh Trí, chạy nhanh ra ngoài, Trương Ninh Hi đứng đằng sau kêu to: “Em mà cũng biết “Logic” sao!!! Trương Nhất Manh nói không sai tí nào, em đúng là nghịch tử mà!!!”
Trương Ninh Giản đi thẳng ra xe, nhanh chóng cắm chìa khoá vào, nhấn ga cho xe chạy, Trương Ninh Hi đứng phía sau tức tối đấm đấm ngực: “Anh hai!!! Đáng lẽ anh không nên cho nó học lái xe…!!!”
Trương Ninh Trí: “… Thôi kệ nó đi.”
Anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra rồi nói: “Ninh Hi, đi, chúng ta đi cùng Ninh Giản thôi.”
Trương Nhất Manh bối rối, chỉ biết có người che mắt mình lại, rồi sau đó đưa cô lên xe, kĩ thuật lái xe của người đó chẳng tốt tí nào, đã vậy lại còn cố tình chọn đường, cứ đi một tí là lại vấp, khó chịu muốn chết, Trương Nhất Manh nhịn không nổi nữa, mở miệng ói ra.
Cô không phải người hay say xe, nhưng mà lần này…
Người ngồi bên cạnh cô sợ hết hồn: “Cái gì vậy?! Đại ca! Con nhỏ này đang ói!!”
Sau đó vang lên một giọng nói từ xa xa, chắc hẳn là ngồi ghế đầu: “Đại Bính, mày lái xe cho đàng hoàn đi!!! Người ta ói rồi kìa
Người tài xế tên Đại Bính ấm ức nói: “Sao mà em biết được… Lỡ cô ta mang thai rồi sao?!”
“A!!! Cũng có thể đó!” Người được gọi là Đại ca kia, cũng chính là Tả Hưởng vui mừng nói: “Vốn định lừa Trương Ninh Trí và Trương Ninh Giản ra thôi, tao còn lo không biết con nhỏ này có đủ hấp dẫn để lừa bọn nó không, lỡ bọn nó mà không thèm để ý đến thì uổng công. Nhưng mà có thai thì…”
Trương Nhất Manh cảm thấy có người đang vỗ vào mặt mình, tuy lực vỗ không mạnh lắm, nhưng cũng đủ làm cô khó chịu,Trương Nhất Manh nghiêng đầu, định nôn vào tay Tả Hưởng, đáng tiếc hắn nhanh chóng hiểu được ý đồ của cô, rụt tay về, sau đó kêu tài xế A Bính dừng xe lại.
Tả Hưởng kêu người bên cạnh Trương Nhất Manh mở cửa sổ ra, Trương Nhất Manh ngửi thấy mùi không khí mát mẻ bên ngoài, cũng dễ chịu đôi chút, Tả Hưởng lấy một tờ giấy nhét vào tay Trương Nhất Manh, cô miễn cưỡng nhận, lau miệng, Tả Hưởng lại nhét một chai nước vào tay cô, tiện thể mở tấm vải đen che mắt, Trương Nhất Manh được nhìn thấy ánh sáng, hai mắt khó chịu híp lại, cô cảnh giác nhìn xung quanh, đúng như suy nghĩ của cô, xung quanh có ba người, một người là tài xế A Bính, người còn lại là Tả Hưởng và một người khác ngồi bên cạnh cô.
Xem ra cũng không nhiều người lắm… Trương Nhất Manh thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ xem nên trốn thoát bằng cách gì.
Tả Hưởng cười hì hì nói: “Mau súc miệng đi, còn một đoạn đường dài phải đi tiếp đó.”
Trương Nhất Manh cố giả bộ tỉnh táo: “Tôi súc miệng xong rồi nhả ngay trên xe luôn hả?!”
Tả Hưởng: “…”
Hắn kêu tên to con ngồi bên cạnh cô đưa Trươg Nhất Manh xuống xe, Trương Nhất Manh mừng thầm, cảm thấy có cơ hội để chạy trốn rồi, song, vừa xuống xe thì suy nghĩ đó hoàn toàn bị dập tắt – – xung quanh còn hai chiếc xe nữa.
Sao mấy người này ra ngoài lúc nào cũng thích mang theo hai ba chiếc xe chứ, chết tiệt thật…
Trương Nhất Manh đau khổ súc miệng, sau đó mè nheo đòi đi vệ sinh, tên to con kia nói: “Haiz, cô làm gì thế? Muốn bỏ trốn sao? Cô tưởng cô đang đóng phim à? Người thì gầy nhom ốm yếu, cô vừa chạy hai bước là tôi đã túm về rồi.”
Sao mà trắng trợn thế …
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Nhất Manh hoàn toàn từ bỏ, súc miệng tiếp, hung hăng nhổ một bãi nước miếng, sau đó bị tên to con xốc lên xe, Tả Hưởng và A Bính đang rửa xe, thấy Trương Nhất Manh trở về, nói: “Con tin mà còn muốn hầu hạ, đúng là được nuông chiều từ bé thành thói rồi. Nhưng nói thật, tôi không có đối đầu cùng người họ Trương.”
Trương Nhất Manh nói: “Tôi đâu phải họ Trương, tôi và Trương Ninh Giản chỉ giỡn chút thôi mà.”
Tả Hưởng không nhịn được nói: “Tôi hỏi cái này, đừng nói cô cũng họ Trương đấy nhá?”
Trương Nhất Manh: “…”
Cái này ……
Đợi xe rửa xong, A Bính và Tả Hưởng vội vã lên xe, ban nãy Trương Nhất Manh xuống xe có nhìn cảnh vật chung quanh, đây là một vùng đất hoang vu, nhưng khác hẳn con đường mà bình thường cô hay đi, có lẽ là đường tắt, ban nãy cô cố ý quẳng cái cài tóc của mình ở ven đường, hy vọng anh em nhà họ Trương sẽ phát hiện được.
Tả Hưởng quay đầu lại nhìn Trương Nhất Manh: “Chúng ta nói chuyện chút đi.”
Trương Nhất Manh mặc kệ hắn.
Tả Hưởng cũng không tức giận, tỏ vẻ vô lại hỏi: “Cô tức cái gì? Tôi hỏi cô, có phải cô đang mang thai của Trương Ninh Giản không?”
Trương Nhất Manh trợn mắt: “Đã nói tôi chỉ chơi đùa với Trương Ninh Giản thôi! Có thai cái gì chớ! Nhà họ Trương sẽ không cho tôi sinh con của anh ta.”
Trương Nhất Manh nghĩ thầm, cũng may cô hay xem mấy phim cung đấu của TVB…
Tả Hưởng nhíu mày: “Chơi đùa với Trương Ninh Giản? Vậy là của Trương Ninh Trí hả?”
Trương Nhất Manh sợ hết hồn, nhưng vẫn có phần không hiểu: “Liên quan gì đến Trương Ninh Trí nữa? Không phải là sau đó anh hỏi luôn đến Trương Ninh Hi chứ?”
Tả Hưởng nói: “Cô đừng có giả ngu, tôi nghe hết rồi, Trương Ninh Trí có cái lan can cũng không bay qua nổi, chẳng phải vì cô đè lên tay của anh ta sao? Chậc chậc, trong tình huống nào mà đè lên tay của Trương Ninh Trí vậy hả?”
Trương Nhất Manh phát điên: “Không có! Anh ta chỉ dạy tôi khiêu vũ thôi! Hơn nữa anh ta và Hà Lôi mới là một cặp.”
Tả Hưởng nhíu mày, “à” một tiếng: “Vậy thì còn nguy hiểm hơn, Trương Ninh Trí xem thời gian như vàng bạc mà vẫn có thể dạy cô khiêu vũ, không phải thích cô thì là gì. Còn về Hà Lôi thì mọi người đều hiểu rõ, Hà Lôi và anh ta không có tình cảm gì cả.”
Hừm, là vì anh chưa thấy bọn họ hôn thôi…
Trương Nhất Manh thầm oán trong lòng.
Về chuyện khiêu vũ, Trương Nhất Manh cũng từng thấy kì lạ, nhưng cô không hề muốn trao đổi về vấn đề này với một người đang bắt cóc mình cả, trợn mắt nhìn hắn: “Mắc mớ gì tới anh?”
Tả Hưởng cười nhạt, nói: “Dĩ nhiên là liên quan tới tôi. Bởi vì điều này sẽ quyết định xem sau này tôi gọi cô là chị dâu, hay là em dâu đây.”
Chúc các bạn online vui vẻ !