Chương 15
Tuy đấu tranh với ông già cổ hủ cứng đầu ở nhà là chuyện rất nhàm chán, nhưng vì cô ngốc có “mùi vị mới mẻ” kia, cũng …xem như là xứng đáng.
Giờ cơm tối.
Tần Tang và Vương Di, Tần Liễu cùng đứng đợi ở cửa, Tần Uy và Tần Dương lần lượt vào nhà. Vương Di bước đến đón lấy áo khoác của chồng, Tần Tang đang định nhận lấy túi công văn của Tần Dương thì anh lại cười và khoát tay, chỉ ra đằng sau.
Sau lưng anh là một chàng trai trẻ mặc áo gió màu đen, cười chào Vương Di: “Bác gái, cháu đến ăn ké cơm tối đây!”.
“Trình Hạo đến rồi à, chẳng trách mà hôm nay Tần Tang của bác cũng về”, Vương Di đẩy Tần Tang ra, chớp mắt chọc cô, Tần Tang lập tức bước đến, mỉn cười chào Trình Hạo.
Mọi người đều vào phòng khách, Tần Tang khoát tay Trình Hạo đi sau cùng, cô hạ giọng hỏi: “Sao anh đến đây?”.
“Vị hôn thê sắp chạy mất rồi, sao không đến thăm được?”, Trình Hạo hừ khẽ.
Tần Tang nhéo mạnh vào tay anh, xoay một vòng 360 độ. Trình Hạo đau đến chảy nước mắt, “Này… Bố em gọi anh tới đấy! Xì, Tiểu Tang Tang đáng yêu của anh, em tàn nhẫn đến mức này à? Cắm sừng anh chưa đủ hay sao còn định mưu sát chồng mình?”.
Tần Tang nhìn lưng bố mình, hàng lông mày khẽ nhíu lại.
Hai người vừa đi vừa thì thầm to nhỏ, Tần Liễu đã ngồi yên vị, sôi nổi hét lên với họ: “Hai người không thể ăn xong hãy thân mật hai sao? Chị đói muốn chết rồi đây!”.
Vương Di và Tần Dương đều cười, Tần Uy lại sa sầm mặt, Tần Liễu thè lưỡi ra rồi ngoan ngoãn giả vờ làm thục nữ.
Ăn xong, Tần Tang và Trình Hạo cùng lên lầu trong ánh mắt và nụ cười của mọi người.
Vào phòng Tần Tang, Trình Hạo không còn phong độ mà lao thẳng lên giường, dang chân dang tay nằm thoải mái, “Nhà em ăn một bữa cơm thôi mà sao mệt muốn chết vậy? Chẳng trách em cứ sống ở bên ngoài. Này, anh nói, sau khi kết hôn chúng ta bớt về nhà em được không? Anh thì không tiêu hóa nổi bố em đâu!”.
Tần Tang phiền muộn ném gối đầu trên sofa lên gương mặt đẹp trai của anh ta, “Anh nói sẽ suy nghĩ, suy nghĩ tới đâu rồi?”.
Trình Hạo lười biếng lấy gối xuống, đặt ra sau gáy, quay sang nhìn Tần Tang, “Anh không đồng ý”.
Ánh mắt Tần Tang chuyển sang lạnh lẽo, bắn thẳng về phía nụ cười hì hì của anh ta,
Trình Hạo rùng mình, kéo chăn lên, “Tiểu Tang Tang, em chỉ có điểm này không tốt, chưa gì đã cau có y hết như ông bố tượng sáp kia của em vậy. Em không thể nũng nịu, nói vài câu ngon ngọt với anh được hay sao?”.
“Em sợ anh yêu em rồi thì càng không thể buông tay”.
“ọe…”, Trình Hạo làm động tác nôn ra, Tần Tang co chân, ngồi trên sofa không nói không rằng đợi màn biểu diễn của anh ta kết thúc.
“Chuyện này đối với anh không có lợi gì cả! Em nói anh cưới ai cũng như nhau, nhưng nếu cưới em thì rõ ràng có lợi hơn cho anh. Kết hôn rồi anh có nuôi gái bên ngoài em cũng không so đo với anh. Hơn nữa em lên được phòng khách xuống được nhà bếp, theo mắt nhìn của anh thì chắc cũng lên giường được…”, Trình Hạo vừa đứng đắn được một chút lại giở trò quậy phá.
Tần Tang lấy mũi chân đá vào giày anh ta, “Nói trọng tâm đi”.
“Trọng tâm chính là chuyện không có lợi thì anh không làm. Tại sao phải buông một người hàng thật giá thật như em mà vất vả đau khổ đi tìm người khác?”.
“Xem như anh giúp em đi”, Tần Tang thở dài, “Em cũng bó tay rồi. Trình Hạo, em gặp được tình yêu rồi”.
“Ôi trời, hay đấy, rất buồn cười”, Trình Hạo đưa hai tay ra gối sau gáy.
Ánh mắt Tần Tang rất nghiêm túc, “Anh toại nguyện cho em được không? Trình Hạo, em thực sự yêu anh ấy rồi”.
Trình Hạo ngớ người, ngoắc tay gọi cô. Tần Tang bước đến, ngồi xuống..
“Là người thế nào?”.
“Người rất tốt rất tốt. Em yêu anh ấy, rất yêu rất yêu”.
“Xí”, Trình Hạo bất mãn.
“Có lẽ anh cũng quen đấy, anh ấy tên Lý Vi Nhiên, chính là Lý Vi Nhiên của ‘Lương Thị’.”
“… Tang Tang, em đang đùa anh đấy à?”.
“… Ban đầu em cũng tưởng vậy, Nhưng là thật”.
Trình Hạo nhổm ngay dậy, “Tần Tang, em đừng mù quáng như vậy! Em và Lý Vi Nhiên? Em muốn hại chết cả ba chúng ta hay sao?! Vụ hợp tác giữa hai nhà chúng ta đã đi vào quỹ đạo, bắt đầu vận hành rồi, lúc này em lại hồi hôn, nếu là người khác thì ông già nhà anh nhiều nhất cũng sẽ bỏ vụ hợp tác này. Nhưng cha của Lý Vi Nhiên đang đương chức, anh ta lại là một trong nhưng lãnh đạo cao cấp của Lương Thị, em bảo ông già nhà anh nghĩ về bố em thế nào?”.
“Em biết… Nhà anh chắc chắn sẽ nghĩ bố em và Lương Thị, cả bố của Lý Vi Nhiên bắt tay làm ăn, muốn nuốt gọn gia sản nhà anh”.
Trình Hạo hừ lạnh một tiếng, “Ai mà biết đồ chết tiệt là em có suy nghĩ đó không”.
“Thực ra lúc đó em cũng nghĩ đến chuyện này, nên cứ không dám nhận lời anh ấy”. Tần Tang thở dài, giọng càng lúc càng mềm đi, “Nhưng em không kìm lòng được. Trình Hạo, anh không hiểu cảm giác như có trăm móng vuốt đang cào cấu tim đâu, giống như…không nhận lời anh ấy sẽ chết”.
Trình Hạo nghe mà sởn da gà, bò dậy túm tóc, có vẻ bực bội, “Tang Tang, em có nghĩ là nếu em liều mạng, lúc đó anh ta… Thế này nhé, xuất phát từ góc độ của đàn ông, sự nghiệp và phụ nữ, không thể có cả hai thì thôi, cũng tuyệt đối không thể đối chọi nhau, em có hiểu không?”.
Tần Tang cười, gật đầu, “Hiểu chứ!”.
Trình Hạo tức muốn chết trước vẻ thản nhiên của cô.
“Em nghĩ rất kỹ rồi. Cho dù lúc đó Lý Vi Nhiên không cần em, em cũng sẽ không hối hận”, cô hơi cúi đầu. “Trình Hạo, cuộc đời mỗi người cũng nên điên cuồng một lần”.
Trình Hạo đã biết là khuyên cô cũng vô ích, im lặng hồi lâu rồi đứng dậy, “Nể tình một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, anh cho em một khuyến cáo hữu nghị nhé – chơi thì được, đừng bao giờ xem là thật”.
“Không được, em bắt buộc phải cho anh ấy danh phận”.
“Anh tổn thương thật đấy… Em vứt bỏ anh nơi đâu hả nương tử?”.
“Xì!”.
“Haizzz, đúng là kiếp trước anh nợ em”, Trình Hạo thu lại vẻ cợt nhả đùa bỡn, nghĩ ngợi rồi nói, “Đợi nửa năm nữa đi, đợi ông già nhà anh nhường ghế lại cho anh, vụ hợp tác đó cũng thành công rồi, thì anh sẽ đến chỗ ông già em từ hôn. Nhưng đến lúc đó em cũng phải khuyên nhủ ông già nhà em đấy, đừng cứ đẩy hết mọi việc lên đầu anh!”.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Tần Tang cười, ôm anh ta đầy cảm kích, “Trình Hạo, cám ơn anh!”.
“Bớt chiêu này đi! Giới thiệu cho anh hai mỹ nữ là được”, Trình Hạo đẩy tay cô ra, đứng lên chỉnh lại quần áo, “Anh đi đây. Đúng rồi…Hai hôm trước anh và cô CC ngôi sao đang ‘hot’ bị phóng viên chụp hình, ông già em còn tìm anh vì chuyện đó, lát nữa em đừng nói hớ nhé!”.
Tần Tang gật đầu, cũng đứng lên, khoát tay anh ta ra ngoài, tiễn anh ta về nhà.
Tần Uy đang ngồi trong thư phòng đợi Tần Tang, thấy cô vào, ông hiếm khi nở nụ cười như lúc này.
“Trình Hạo đi rồi à?”.
“Dạ”.
“Tần Tang, vẫn là con hiểu chuyện nhất”, Tần Uy ra hiệu cho cô ngồi xuống, “Trình Hạo hiện giờ vẫn chưa ổn định, nhưng sau này sẽ ổn”.
“Bố”, Tần Tang đêm nay bỗng rất muốn hỏi một vài chuyện cô luôn không dám hói, cũng không muốn hỏi.
Tần Uy gật đầu, ra hiệu cô nói tiếp.
“Mẹ… Ý con là mẹ ruột của con, nếu năm đó bà mở lời cầu xin bố vì bà mà từ bỏ tất cả, bố có đồng ý không?”.
“Làm gì có chuyện ‘nếu như’ nhiều như vậy. Đã là chuyện sớm an bài, có gì mà phải giả định”, Tần Uy nói gọn, mắt không hề ngước lên.
Nhưng Tần Tang lại chú ý thấy sự thay đổi rất nhỏ của ông- ngón tay ông cầm tách trà, vì vận sức mà đầu móng tay đã trắng bệch.
“Tình yêu đối với bố, có nghĩa là gì ạ?”, cô lại hỏi một câu. Tần Uy cuối cùng ngẩng đầu lên.
Ông buông tách trà xuống, hơi nhíu mày, là vẻ không vui mà cả nhà họ Tần đều biết. Nhưng người ông đang nhìn là Tần Tang, cô con gái hiểu biết nhất là không phải lo lắng nhất của ông.
“Bố từng nghĩ đó là tất cả. Về sau nhận ra, cũng không quan trọng lắm. Tần Tang, đợi khi con và Trình Hạo trải qua một vài chuyện rồi hai đứa sẽ tự hiểu thôi. Nên hiện giờ có những sóng gió nhỏ thì cũng đừng để tâm quá”, ông vẫn tưởng Tần Tang bị xúc động bởi những tin tức lăng nhăng ong bướm của Trình Hạo.
Tần Tang cười khẽ.
Tần Uy có một tích tắc thất thần – nụ cười của con gái khiến ông nhớ tới thiếu nữ mà mỗi đêm ông đều mơ gặp, mái tóc dài tung bay, nụ cười rạng rỡ.
Tiểu Thụ, bây giờ anh đã hiểu rồi, còn em?
Khi Sở Hạo Nhiên cười hì hì xuất hiện, tim An Tiểu Ly giật thót, đập thình thịch.
“Anh… anh đến làm gì?”, cô lắp bắp hỏi anh ta, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn cánh cửa văn phòng, Trần Ngộ Bạch đang ở trong đó.
Sở Hạo Nhiên cười tươi rói, hai tay chống lên bàn cô, “Em chẳng chịu nghe điện thoại của anh, nên anh đến thẳng đây chặn em. Buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm được không?”.
“Ưm… Buổi trưa em có hẹn rồi”, An Tiểu Ly từ chối.
“Hẹn ai? Trần Ngộ Bạch?”, Sở Hạo Nhiên cao giọng. Tiểu Ly vội đứng lên bịt miệng anh ta. Anh ta cười, lùi lại, nhưng đưa tay ra nắm lấy tay cô, “Em đến công ty anh làm việc đi! Anh cứ nghĩ là em ở cạnh Trần Ngộ Bạch là thấy khó chịu rồi”.
Anh ta nói rất thong thả ung dung, giọng không lớn không nhỏ, nhưng Tiểu Ly thì sợ hãi vô cùng, vội giằng ra khỏi tay anh ta, chụp lấy túi xách trên ghế lên, đẩy Sở Hạo Nhiên ra ngoài: “Được rồi được rồi, chúng ta đi ăn cơm… Đi thôi đi thôi…”
Trong thang máy có mấy đồng nghiệp trong công ty Tiểu Ly, thấy cô và Sở Hạo Nhiên bước vào thì ánh mắt đều toát lên vẻ tò mò.
Sở Hạo Nhiên lơ đãng liếc nhìn xung quanh, một tay đặt hờ lên vai An Tiểu Ly.
Đến đại sảnh phía dưới, hai người đứng trước cửa đợi xe của Sở Hạo Nhiên tới.
“Tiểu Ly, anh vẫn nói câu đó, anh sẽ đợi em”, Sở Hạo Nhiên bỗng thì thầm.
Tiểu Ly nãy giờ cứ phiền muộn chuyện lát nữa sẽ giải thích với Trần Ngộ Bạch thế nào khi không ăn trưa cùng anh, không theo kịp lời Sở Hạo Nhiên nói, “a” lên một tiếng đầy thắc mắc.
“Nếu em cứ kiên quyết rằng em và Trần Ngộ Bạch không có gì thì em đánh giá thấp IQ của anh quá”, Sở Hạo Nhiên nói đến đây thì khựng lại, quan sát kỹ vẻ mặt cô.
“Tiểu Ly, anh đợi em. Anh cho em thời gian, em cứ như bây giờ, ở cạnh Trần Ngộ Bạch, nhìn cho rõ anh ta là hạng người nào. Còn anh là người thế nào, em vẫn luôn biết rồi, có phải không?”, anh ta dịu dàng nói.
Lúc này có gió thoảng qua, nhẹ nhàng lay động tóc mái của Sở Hạo Nhiên, anh ta lặng lẽ nhìn cô gái trước mắt, không nói gì, nhưng lại hơi cả ngàn vạn lời nói.
“Được rồi, lên trên đi. Trần Ngộ Bạch là kẻ hẹp hòi, ngay cả tình địch dự bị là anh cũng sắp động tay động chân rồi. Anh không làm khó em, em cứ đi ăn trưa với anh ta đi”. Sở Hạo Nhiên bước ra ngoài một chút, góc độ rất chính xác nhìn ngay lên một khung cửa sổ nào đó, anh ta thân mật nhéo má cô, “Anh đi đây. Lần sau anh hẹn em ăn cơm, em đừng từ chối anh nữa nhé? Em xem, mấy hôm nay bị em từ chối mà ăn uống không ngon, anh gầy đi rồi này”.
Anh ta giả bộ tỏ ra tủi thân, An Tiểu Ly ngần ngừ rồi gật đầu.
Cái gật đầu ngoan ngoãn đó, trong mắt ai đó ở sau ô cửa sổ nào đó, vô cùng tàn nhẫn, không thể chấp nhận.
Vừa lên lầu, An Tiểu Ly cố kìm nén cảm xúc, vào trong văn phòng Trần Ngộ Bạch, hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì.
Trần Ngộ Bạch vẫn chọn món như trước, nhưng từ đầu chí cuối không ngước lên nhìn cô.
Mua bữa trưa về rồi, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm
Trần Ngộ Bạch máy móc ăn miếng này rồi miếng khác, nhanh chóng giải quyết xong phần của mình. Lau tay xong, anh dựa vào ghế lặng lẽ ngắm cô ăn.
An Tiểu Ly bị anh nhìn kỳ quặc như vậy, mím đôi môi bóng mỡ, cười với anh, “Nhìn gì thế? Chưa nhìn thấy người đẹp à?”.
Trần Ngộ Bạch lại nở nụ cười trước câu nói đùa nhạt nhẽo đó, còn cười rất dịu dàng. An Tiểu Ly tưởng công lực của mình mạnh lắm, cũng cười theo rất đắc ý.
Trần Ngộ Bạch nhướng môi, hơi nghiêng người về phía trước, dực tay nâng cầm cô lên, “An Tiểu Ly, tiền em nợ anh, bắt đầu từ bây giờ, đã trả sạch”.
Tiểu Ly đờ người.
“Em không nợ anh gì nữa. Nếu em thực sự muốn ở cạnh Sở Hạo Nhiên thì, đi đi, anh không ngăn em”. Đôi mắt anh nóng bỏng như có thần, nghiêm túc nói với cô.
“Em từ chối anh ta rồi”, cô chống đũa xuống, lúng túng giải thích với Trần Ngộ Bạch, trong lòng không biết vì sao lại thấy rất bất an.
Trần Ngộ Bạch không nói gì, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt buồn rầu.
Trái tim An Tiểu Ly, say rồi.
“Anh ta là bạn của Tang Tang, em từng yêu anh ấy lúc học đại học. Về sau Tang Tang… tóm lại bọn em đã chia tay. Lần trước lúc anh nhập viện, bọn em lại gặp nhau”, Tiểu Ly thành thực khai báo. Trần Ngộ Bạch vẫn tỏ ra lạnh lùng.
“Tại sao không nói sớm?”, anh hỏi mát mẻ.
An Tiểu Ly cũng to gan, nói thẳng: “Anh cũng có nói gì với em đâu? Mấy hôm nữa anh chuyển công tác phải không? Anh cũng chưa từng nói với em”. Cô cụp mắt xuống tỏ vẻ ấm ức, ăn một miếng cơm trứng chiên, lại lúng túng liếc trôm anh một cái.
Trần Ngộ Bạch lại im lặng, sau đó bất ngờ bùng nổ, kéo mạnh ngăn kéo bàn làm việc, rút một tờ giấy đập xuống trước mặt cô, hậm hực nhìn cô một cái rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Tiểu Ly liếc nhìn, là một tờ đơn chỉ thiếu mỗi chữ ký của cô, An Tiểu Ly- xin điều sang tổng bộ Lương Thị, chức vụ là – thư ký riêng của tổng giám đốc Trần.
Tờ đơn giọng điệu hống hách ngang ngược, toát lên vẻ kiêu căng thường có của Trần Ngộ Bạch. Tiểu Ly đọc mà nụ cười dần nở rộng.
Mấy hôm sau đó, Trần Ngộ Bạch phớt lờ cô, ngoài trao đổi việc công ra, anh không thèm nhìn cô lấy một cài. Bữa tối cũng không gọi cô đến nấu, bữa trưa thì một mình chạy đến nhà ăn công ty.
Mà một loạt hành động gần như trẻ con này của anh, Tiểu Ly lại cảm thấy thật sự là đáng yêu một cách kỳ cục.
Lão Nghiêm cuối cùng đã giải quyết xong đơn xin vào ký túc xá của cô, hôm đó vừa tan sở, Tiểu Ly đã theo anh ta hào hứng đi dọn nhà.
Tần Tang không ở nhà, chắc đi hẹn hò rồi. Hành lý mấy hôm trước đã dọn dẹp gần xong, chỉ cần thu dọn đồ dùng trong nhà tắm là được.
Trên đường đến ký túc, Tiểu Ly hào hứng hỏi Lão Nghiêm, cô ở đâu, bạn cùng phòng là ai.
“Không phải Lisa hả?”.
Lão Nghiêm đang lái xe lắc đầu, nhìn cô vẻ ý tứ sâu xa, cười hì hì, “Cô yên tâm, là phòng rất sang trọng, bạn cùng phòng cũng là hàng cao cấp”. Nói xong anh ta cảm thấy hình như mình hình dung không đúng lắm nên cười khan mấy tiếng để khỏa lấp.
Con đường trước mặt càng lúc càng quen thuộc, An Tiểu Ly ôm tia hy vọng cuối cùng: Có lẽ công ty phúc lợi tốt, tiểu khu này là một trong những khu ký túc xá?
Đến khi Lão Nghiêm dừng lại trước tòa nhà quen thuộc, bảng số nhà quen thuộc, Tiểu Ly đã hoàn toàn tỉnh ngộ: “Lão Nghiêm?”.
Lão Nghiêm giữ chặt hành lý của cô, nói gì cũng không chịu buông tay.
Cửa mở. Trần Ngộ Bạch mặc đồ ở nhà, vẻ mặt lạnh lùng, “Vào đi”. Anh nói vắn tắt.
Lão Nghiêm giao hành lý mà anh ta giữ chặt cho Trần Ngộ Bạch, “Tôi không vào, tổng giám đốc, ngài đón tiếp bạn cùng phòng nhé! À… ha ha…”. Anh ta cười mấy tiếng tự đắc nhưng bị hơi lạnh trong mắt Trần Ngộ Bạch làm đông cứng, gãi gãi đầu rồi lặng lẽ lùi ra.
Trần Ngộ Bạch dửng dưng nhìn theo bóng anh ta, đến khi không còn nhìn thấy. Anh rất tự nhiên quay sang nhìn An Tiểu Ly, cô đang học theo vẻ kiêu ngạo của Tần Tang, khoanh tay lạnh lùng, vẻ mặt lý trí và bình tĩnh, đợi Trần Ngộ Bạch đến cầu xin.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ quay đi, mang theo hành lý của cô vào trong nhà.
Tiểu Ly đứng đợi tới mấy phút rồi bỏ cuộc, Tang Tang, thật không phải kiểu mà cô có thể học được.
Cô xoa xoa gương mặt căng cứng, tiu nghỉu vào trong.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Tần Tang ngồi cả buổi chiều trong quán cà phê gần Lương Thị, trò chuyện với Lý Vi Nhiên qua MSN. Gần tan sở, anh hỏi vu vơ một câu mới biết cô đợi rất lâu ở một nơi rất gần anh.
Anh dọn dẹp đồ đạc rồi vội vàng ra về, thấy Tần Tang thì bất chấp vẫn còn đang ở ngoài đường, ôm siết cô vào lòng hôn đắm đuối.
Tần Tang kiễng chân lên hôn anh, “Buổi tối nấu món ngon cho anh ăn nhé?”.
Lý Vi Nhiên nhướng mày, cúi xuống thì thầm chọc cô: “Ăn gì nào?” Anh phà hơi nóng vào vành tay nhạy cảm của cô, Tần Tang né tránh, đôi mắt lóe lên nụ cười, “Ăn gì cũng được…”
Lý Vi Nhiên thề rằng anh thật sự tưởng là Tần Tang đang đùa anh. Nhưng lúc anh thề thì hai người đã bán khỏa thân, Tần Tang bên dưới bị anh đè xuống, hô hấp khó khăn, gò má đỏ hồng, đôi mắt mơ màng, lấp lánh ánh sáng cám dỗ dưới ánh đèn.
Tiểu Ly dọn đi quá gấp, trong nhà hơi bày bừa, Lý Vi Nhiên giúp dọn dẹp, cứ làm và đùa giỡn với nhau, không biết vì sao rồi quấn lại với nhau: “Tang Tang…”, anh chậm lại, khó nhọc rời cô ra, khép vạt áo cô lại, đứng lên định ra ngoài để bình tĩnh lại.
Anh quay đi nhưng tay bị kéo lại. Tần Tang giữ chặt cánh tay anh, cơ thể mềm mại như con rắn bám riết lấy anh.
Lý Vi Nhiên vô thức cúi xuống hôn cô, cô cởi từng nút áo sơ mi của anh, rồi dịch xuống, cởi thắt lưng của anh. Sau đó tay cô bị giữ chặt, “Tang Tang”, anh khàn giọng, “Em nghiêm túc thật chứ?”.
Tần Tang cười quyến rũ, chậm rãi gật đầu.
Lý Vi Nhiên thở gấp gáp, anh trân trọng cô, lúc nào cũng sợ làm cô đau, nên đến bước cuối cùng lúc nào cũng dừng lại. Nhưng cô hôm nay, khiến anh khó mà kháng cự.
Trần Ngộ Bạch nhốt mình trong thư phòng, không chút động tĩnh. An Tiểu Ly sau khi dọn dẹp đồ đạc xong mệt đến không muốn nấu cơm, gọi điện kêu thức ăn bên ngoài. Cô pha hai ly Cola Cao (một lại thức uống bổ sung năng lượng), rồi đến gõ cửa phòng anh.
Trần Ngộ Bạch rất trẻ con, giả bộ không có trong đó.
Tiểu Ly xông vào, làm mặt hề với anh, “Anh chàng hờn dỗi, ăn cơm thôi!”.
Thứ gì đó trong tay Trần Ngộ Bạch bị ném vào ngăn tủ bàn giấy, làm mặt lạnh đi ra, lúc đi ngang qua cô cũng chẳng buồn nhìn, đi thẳng ra ngoài phòng ăn.
Hai người thực ra đã quá quen thuộc việc ngồi ăn đối diện nhau, cứ thế lặng lẽ dùng bữa, chẳng nói gì cũng không thấy ngượng ngùng. Tiểu Ly thấy anh ăn chậm, sắc mặt càng lúc càng xấu thì hỏi anh: “Có phải cứng quá không?”.
Trần Ngộ Bạch trừng cô.
“Tiểu Bạch, anh không muốn ăn thì có thể nói em biết mà, nếu anh nói anh không muốn ăn, em có thể nấu cho anh ăn, nhưng anh không nói làm sao em biết, em không biết thì anh chỉ có thể tiếp tục ăn pizza cứng ngắt này thôi, nên nếu anh muốn ăn thì nói với em, anh không nói sao em biết được, anh nói rồi…”.
“… Im đi!”, Trần Ngộ Bạch nghiến răng kèn kẹt nói ra hai chữ.
An Tiểu Ly đúng là im thật, cúi đầu cắn một miếng pizza, khi Trần Ngộ Bạch hưởng thụ không khí yên tĩnh, cô bỗng làu bàu một câu: “Anh không nói thì em thật sự không biết mà…”
Giọng nói nho nhỏ ấy hình thành sự đối lập mạnh mẽ với những lời cằn nhằn trước đó, toát lên vẻ ấm ức đặc biệt. Dùng thủ pháp tu từ mà nói, đó là “vẽ mây nẩy trăng”, cũng có thể nói là, “dục dương tiên ức”[1]
[1] Một trong những phương pháp hành văn, muốn nhấn mạnh, mở rộng, thì đầu tiên phải kìm nén, dồn ép lại.
Đó là một trong những cách mà Tần Tang lúc nhỏ dùng để đối phó với cô Trần ngoài cứng trong mềm.
Trần Ngộ Bạch quả nhiên cũng mắc bẫy, sắc mặt hòa hoãn lại, tiếp đó đối xử với cô không còn lạnh nhạt như ban ngày nữa.
Phòng của Tiểu Ly là phòng cho khách mà trước kia cô từng ở, tuy Trần Ngộ Bạch nói căn nhà này là của công ty, cũng có thể xem là một trong những ký túc xá, nhưng An Tiểu Ly đẩy cửa vào, nhìn thấy rèm cửa màu hồng và bộ drap trải giường màu xanh nhạt điểm hoa li ti đã được thay cho cô, trong lòng vẫn rất cảm động, ôi anh chàng Tiểu Bạch kỳ cục này.
Cứ tưởng anh chàng hời dỗi đó vẫn còn dỗi hơn một thời gian nữa, ai ngờ tối đó trước khi ngủ, anh nghênh ngang đi vào, kéo chăn cô ra rồi chui vào, thả nhiên xem cô là gối ôm kẹp giữa hai chân, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nhưng Trần Ngộ Bạch không biết là, Tần Tang còn dạy An Tiểu Ly một chiêu nữa, gọi là “dĩ bí chi đạo, hoàn thi bi thân”[2].Nên Tiểu Ly cũng bất động, không nói gì, cứ để mặc cho anh ôm.
[2] Có nghĩa là dùng cách của người đó đối xử lại với người đó, Việt Nam có thành ngữ tương ứng là “gậy ông đập lưng ông”.
Lát sau anh không giả vờ được nữa, lật người cô lại, hung hãn trừng mắt nhìn cô.
Tiểu Ly cười hì hì, “Tiểu Bạch, anh thật là vừa trẻ con vừa kỳ quặc”.
Trần Ngộ Bạch bực bội đẩy tay cô đang nhéo má anh ra, không nói gì, trở mình đè cô xuống dưới.
An Tiểu Ly dịu dàng phối hợp, lát sau áo ngủ của hai người đã bị ném ra khỏi gường.
“Trần Ngộ Bạch, em yêu anh”, anh hít thở càng lúc càng nặng nề, động tác tay cũng mạnh dần, Tiểu Ly hai tay hai chân bám riết lấy anh, bỗng nhẹ nhàng nói một câu vào tai anh.
Trần Ngộ Bạch ngừng lại, hai tay đặt hai bên người cô, chống lên phía trên cô, nhìn vào mắt cô, không biết vì sao mà hình như có chút hoảng loạn.
Trong ánh đèn tường mở ảo, gương mặt yên tĩnh xinh đẹp của cô trên mái tóc đen xõa tung gối, có một vẻ đẹp tĩnh lặng rung động đến kỳ lạ.
“Em yêu anh, nhưng lại không yêu đến độ bất chấp tất cả vì anh, nên anh phải đối xử với em tốt một chút, nếu không em thực sự sẽ thay lòng đó”,Tiểu Ly khẽ nói, “Em có thể miễn cưỡng chấp nhận anh suốt ngày lạnh lùng, nhưng thỉnh thoảng anh cũng phải dịu dàng một chút, biết chứ?”.
Em có thể hiểu ý nghĩa sau mọi việc làm của anh, em chắc chắn em yêu anh, nên em muốn ở cạnh anh, nhưng Tiểu Bạch thân yêu, hình như em không đến mức yêu sâu sắc, nên anh phải đối xử tốt với em, cho em một lý do để em chung thủy đến cùng, biết chưa?
Nhưng, Trần Ngộ Bạch hình như “không biết”, vẫn nhìn cô lạnh lùng. Một giây, hai giây, ba giây… Tình cảm ấm áp của An Tiểu Ly sắp dùng cạn mà anh vẫn cứ nhìn cô chằm chằm.
“Tiểu Bạch…”, cô kéo dài giọng gọi anh.
Trần Ngộ Bạch lại hít một hơi thật sâu, từ trên người cô lật mình xuống, vẫn với tư thế ban đầu, ôm lấy cô vào lòng từ phía sau.
“Sao vậy?”, cô nhích ra sau dụi dụi vào người anh.
Mặt Trần Ngộ Bạch vùi vào gáy cô, giọng nói có vẻ buồn bực, “Quên mua bao, hôm nay không phải ngày an toàn của em”.
Tiểu Ly có vẻ tức tối lẫn xấu hổ, nhưng vẫn thấy chút ngọt ngào.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Đêm rất yên tĩnh. Trên sàn nhà dưới gầm giường, trong túi quần ai đó, mấy cái bao rất ấm ức: Có ai xấu bụng như anh không! Mấy cái lỗ trên người chúng tôi là do anh tự đâm thủng đấy chứ!
Thế gian này còn có việc nào mất mặt hơn là sau một đêm xuân hoan lạc lại phát sốt hay không?
Lý Vi Nhiên sốt đến mơ mơ màng màng đã cho rằng: Tuyệt đối không có!
Tần Tang bê mâm đồ ăn cười hì hì bước vào, Lý Vi Nhiên nằm ngoẹo trên gối đã thở dài, kéo chăn lên đắp kín mặt.
Thật là mất mặt…
Tần Tang đặt mâm lên tủ đầu giường, nhảy lên giường, kéo chăn của anh ra.
“Được rồi được rồi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh! Đừng mắc cỡ nữa, nhé”, Tần Tang vuốt mái tóc của anh lộ ra ngoài chăn, cười nói.
Lý Vi Nhiên chợt tung chăn ra, chộp lấy cô đè xuống giường, nghiến răng hậm hực nhìn cô, nhìn cô vẫn cười hí hí vẻ không sợ chết, anh nheo mắt đầy nguy hiểm: “Thế, lại chịu trách nhiệm với anh lần nữa nhé?”.
Tần Tang không sợ chút nào: “Em còn muốn thế nữa kìa! Chỉ sợ anh làm một lần lại sốt một lần, lỗ lắm…”
Lý Vi Nhiên hận đến ngứa răng, kéo áo ngủ cô lên cao, “Để anh cho em thử xem có lỗ không…”
“Em xin mà!”, Tần Tang cười, né tránh, “Được rồi, em biết anh không lỗ mà, oan uổng quá oan uổng quá”. Cô cười nịnh nọt, “Em vẫn còn hơi đau, xin Ngũ thiếu gia cao quý nương tay tha cho tiểu nữ được không?”.
Lý Vi Nhiên thích nhất là nghe cô dịu dàng van xin như vậy, ôm chặt lấy cô rồi xoay người nằm lại xuống giường.
Bên Trần Ngộ Bạch, bữa sáng là Cola Cao và bánh nhân kem trứng
Tối qua anh nói chưa “ăn no”, nhưng vẫn hành hạ cô đến khuya. Tiểu Ly không dậy sớm nổi, đành làm qua loa.
Nếu nói bữa tối qua vẫn còn trong phạm vi Trần Ngộ Bạch nhẫn nhịn được, thì bữa sáng nay đã vượt quá sức chịu đựng.
“Anh không muốn uống cái này”, anh bực bội đẩy thức uống nóng hổi ngọt lừ ra, “Gọi điện cho quán ăn, anh muốn ăn cháo thịt gà nấm hương”.
“Anh lớn thế này rồi, không biết gọi điện à?”, Tiểu Ly giả vờ tỏ ra nghi hoặc.
Sắc mặt Trần Ngộ Bạch lạnh lùng: “An Tiểu Ly! Da em ngứa rồi hả?!”
“Ôi chao! Cái này ngon lắm mà! Tiểu Bạch anh càng lúc càng trẻ con, ăn bữa sáng mà cũng bắt em đút sao?”, cô đứng lên, cầm ly Cola Cao của anh, đưa thìa làm động tác đút. Trần Ngộ Bạch đưa tay ngăn lại, cầm ly lên uống cạn, lạnh lùng nhìn cô rồi đứng dậy vào phòng ngủ thay đồ.
Tiểu Ly nhìn theo bóng anh, lắc đầu bất lực. Thật là… đứa bé này càng lúc càng khó dạy.
Đây là mùa thề thốt, Tiểu Ly thề là cô thực sự chỉ nói chơi vậy thôi, ai ngờ đã gọi cả mẹ của “đứa trẻ khó dạy” đó tới.
Trần phu nhân chăm sóc bản thân rất kỹ, trông chỉ như hơn bốn mươi, Tóc chải không rối sợi nào, ăn mặc rất hợp thời trang.
An Tiểu Ly cảm thấy mình càng lúc càng thông minh, vừa nhìn thấy một phụ nữ trung niên xinh đẹp như vậy bước vào, tay cầm chìa khóa là cô lập tức nhận ra đó là mẹ Tiểu Bạch.
Quả nhiên, người phụ nữ xinh đẹp đó lên tiếng rất lịch sự: “Chào cô, tôi là mẹ của Trần Ngộ Bạch. Cô là?”.
Tiểu Ly cố gắng nuốt miếng bánh kem xuống. “Chào bác… cháu là An Tiểu Ly”.
Bà Trần mỉn cười gật đầu, trong lòng lại không vui mấy: con gái con đứa, răng còn dính đồ ăn, mà cười to như thế làm gì?
Trần Ngộ Bạch nhìn thấy bà thì không phản ứng gì nhiều, chỉ gọi “mẹ” một tiếng, sau đó hỏi vu vơ: “Sao mẹ tới đây?”.
“Lâu lắm con không về nhà, mẹ đến thăm thôi”, bà Trần nhìn con trai, nụ cười phát ra tự đáy lòng, “Hôm nay bận không?”
“Rất bận”, Trần Ngộ Bạch dịu sắc mặt, vỗ vỗ vai mẹ tỏ ra thân mật, “Con phải chuyển về tổng bộ, mấy hôm nay bận bàn giao, hôm nay thực sự không có thời gian, buổi tối con về sớm, mẹ nấu canh cho con ăn nhé?”
Con trai nói muốn ăn canh bà nấu, bà Trần đương nhiên rất vui, gật đầu rồi dịu dàng nói: “Vậy mẹ ở đây chờ con, con về sớm nhé!”.
“Em khỏi phải lên công ty, hôm nay cho em nghỉ, ở nhà với mẹ anh”. Trần Ngộ Bạch vỗ vỗ mặt cô, bỗng cúi xuống ôm lấy cô, “Lấy túi công văn cho anh, anh đi làm đây. Mẹ, con đi”.
Lý Vi Nhiên nói bị sốt chết cũng còn hơn mất mặt, quyết không đi bệnh viện. Tần Tang đành mang thêm chăn gối ra, đè lên anh cho toát mồ hôi.
Lúc An Tiểu Ly gọi tới, Lý Vi Nhiên đã ngủ say, nhưng Tần Tang sợ làm anh thức giấc nên cầm điện thoại ra ngoài ban công.
“Cấp cứu đây!”.
“Nói!”, ngoài ban công gió thổi vù vù, Tần Tang run cầm cập, thốt ra một chữ từ kẽ răng.
“Mẹ Tiểu Bạch tới, bây giờ đang ở trong nhà bếp cách tớ mười mét, Tiểu Bạch đi làm rồi, bảo tớ ở cạnh… mẹ anh ấy!”.
“Đồ nhát gan”, Tần Tang làu bàu. Tiểu Ly không nghe rõ, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Không có gì. Cậu nghĩ sao?”.
“Ưm… tớ vẫn thích kiểu bà mẹ thô lỗ như cô Trần nhà tớ hơn, dạng quý phụ phu nhân thế này tớ không thích…”
“…Nói trọng tâm đi! Tớ đang ở ngoài ban công, lạnh chết đây!”.
“Hả? Vậy sao cậu không vào trong?”
“Vi Nhiên đang ngủ”.
“Tần Tiểu Tang! Hai người! Hai người! Hai người…”
“…Phải! phải! phải! Bọn này ‘ấy’ rồi. Cậu nhanh lên, còn chuyện gì không?”, Tần Tang tỉnh bơ, ngược lại An Tiểu Ly nghẹn đến không nói được gì.
“An Tiểu Ly!”.
“A…a! Tớ đây!”, An Tiểu Ly khó khăn lắm mới hoàn hồn, từ phòng tắm thò đầu ra nhìn nhà bếp, bà Trần vẫn đang vui vẻ làm việc, “Tang Tang, Tiểu Bạch tối mới về! Bây giờ bà ấy đang chuẩn bị, cậu nói xem bà ấy có phải dạng bà mẹ xem tớ là kẻ xâm lược không? Giống kiểu ‘khổng tước đông nam phi lý’[2] ấy”
[2] Khổng tước đông nam phi: là bài trường thi đầu tiên của Trunng Quốc, ý chỉ sự bồi hồi, lưu luyến khi xa cách.
Tần Tang một tay ôm vai, lạnh đến rụt cổ, “Làm mẹ thì ai cũng thế thôi, cậu đó, mạnh mẽ lên, làm một cú ngoạn mục cho bà ấy xem!”.
“Tại sao?! Chẳng phải đầu tiên là giả vờ ngoan hiền nhu mì, đợi gả vào nhà ấy rồi mới dữ dằn hay sao?”.
“Cậu chắc chắn cậu gả được vào đó?”.
“Phì! Tớ thèm vào ấy!”.
“Nói thật”, Tần Tang ngừng đùa cợt, “An Tiểu Ly, nhớ lấy, tám chữ vàng” bất ti bất kháng, hữu tiến hữu thoái[3]. Rõ chưa?”.
[3] Có nghĩa là không tỏ ra tự ti, cũng không chống đối, có tiến có lùi.
Tiểu Ly lại thò đầu ra nhìn vào nhà bếp, rồi rụt cổ lại, cô lắc đầu.
Tần Tang đương nhiên không nhìn thấy nhưng cô có thể đoán ra. Đang định tiếp tục giải thích thì cô bỗng nhớ lại lần trước ở quán bar, kẻ xấu bụng nào đó đã vô tình vô nghĩa nhìn người yêu của cô bị đánh.
Tần Tang cười khì khì, giọng trở nên vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Thực ra, An Tiểu Ly, so với chuyện bà ấy từ từ phát hiện ra những điểm không tốt của cậu, thì chi bằng cứ để bà ấy từ từ nhận ra cậu không tệ lắm. Cứ phát huy đủ sự thông minh tài trí của cậu, tin vào bản thân, Tiểu Ly, cậu khiến người ta yêu mến như vậy, mẹ Tiểu Bạch chắc rằng sẽ thích cậu đó”.
Tần Tang hiếm khi nói thuận theo cô, An Tiểu Ly cảm thấy rất vui tai, cười hí hửng rồi cúp máy.
Bà Trần dọn dẹp xong thức ăn cần nấu cho bữa tối, rồi bật bếp nấu vài món đơn giản, thêm một món canh, rồi hai người ngồi đối diện nhau ăn trưa.
Tài bếp núc của An Tiểu Ly chỉ hạn chế ở mức làm chín thức ăn, nên ngoài việc rửa rau và giúp lặt vặt ra thì cô chẳng giúp được gì. Đó lại là điểm trừ đối với bà Trần.
“Cô An”, lúc ăn cơm, bà Trần cười nói.
An Tiểu Ly cười thân thiết, “Bác gọi con là Tiểu Ly được rồi ạ!”.
Bà Trần tao nhã hớp một ngụm nước, “Nhà cô An đây còn có những ai?”.
Tiểu Ly thầm thở dài, bao nhiêu mỹ phẩm cũng không chống nổi thời gian, trên mặt nếp nhăn không bao nhiêu, nhưng trí nhớ thì lại kém quá, đã nói là gọi tên Tiểu Ly, chớp mắt đã quên.
“Nhà con còn có bố và mẹ, con là con một”, cô thành thực trả lời.
“Ồ”, bà Trần gật đầu, lại không tỏ vẻ gì, “Lệnh tôn hiện đang làm gì?”.
“Bác quá khen, bố mẹ con đều là giáo viên”.
“Thư hương gia thế à”. Bà Trần cười, giọng tỏ vẻ ẩn ý, “Chẳng trách cô An đây có khí chất như vậy! Nào giống nhà chúng tôi, mấy đời đều làm ăn buôn bán, Ngộ Bạch từ nhỏ học hành cũng không ra sao, ha, lần này xem như là trèo cao rồi”.
Tiểu Ly vội lắc đầu, vô cùng thành thật: “Bác gái hãy yên tâm, bố mẹ con rất tốt, không chê bai gì anh ấy đâu ạ”.
Bà Trần đang hếch khuôn cằm cao quý lên mỉn cười, nghe An Tiểu Ly trả lời thì ngón tay thon mảnh đang cầm ly nước chợt run lên, nụ cười có phần gượng gạo.
Buổi tối Trần Ngộ Bạch trở về thì bà Trần đang ở trong nhà bếp, Tiểu Ly đứng cạnh phụ giúp. Trong tiếng máy hút khói rì rì và nồi cháo va chạm nhau, có một mùi vị ấm áp khó tả.
Trần Ngộ Bạch đứng cạnh cửa một lúc, từ từ gọi tiếng “mẹ”. Bà Trần thấy anh về rồi thì rất vui vẻ giao lại cho Tiểu Ly, còn bà kéo con trai ra ngoài nói chuyện.
Trần Ngộ Bạch nói chuyện với bà mấy câu, cuối cùng đã đến việc mà anh muốn nghe.
“Cô gái này, con nghiêm túc thật à?”, bà Trần nhỏ giọng hỏi con trai.
Trần Ngộ Bạch nhìn vào nhà bếp, cười cười rồi chậm rãi gật đầu. Anh ngước lên nhìn mẹ, lại nhận ra ánh mắt của bà không vui vẻ như annh nghĩ.
“Mẹ không thích cô ta”, bà Trần thở dài, “Con cứ suy nghĩ thận trọng đi. Chúng ta không nói phải tìm con nhà quyền quý để trèo cao, nhưng dù sao cũng phải xứng đáng một chút. Chuyện này mẹ tạm thời không nói với bố con”.
Trần Ngộ Bạch nghe mẹ nói, im lặng một chút rồi lạnh lùng thốt ra một câu xong đứng lên vào nhà bếp.
“Tự con sẽ thông báo với bố”.
Ăn tối xong một lúc thì bà Trần về, sắc mặt Trần Ngộ Bạch sa sầm, An Tiểu Ly nhận ra nên dọn chén đũa xong là ngoan ngoãn trốn anh vào phòng xem tivi.
Nhưng Trần Ngộ Bạch cũng theo vào, im lặng một lúc rồi lạnh lùng hỏi cô: “Hôm nay ở cạnh mẹ anh có vui không?”.
“Cũng được”, cô nghĩ ngợi, “Mẹ anh rất tốt, luôn cười với em”.
Trần Ngộ Bạch “ờ” một tiếng, “Còn không?”.
Cô thắc mắc, nghĩ lại, “Còn… không có gì nữa. Buổi sáng anh đi rồi, bác mua đồ ăn về chuẩn bị… Buổi trưa cùng ăn cơm… buổi chiều bác ngủ, em lên mạng…. Ồ, bác có hỏi về nhà em, có mấy người, bố mẹ em làm gì. Mẹ anh khiêm tốn quá, còn nói anh trèo cao em nữa”.
Cô cười hí hí, nhưng Trần Ngộ Bạch lại không mấy vui vẻ.
“Mẹ anh nói anh học không giỏi, nhà em là thư hương môn đệ”, Tiểu Ly có vẻ đắc ý, “Nhưng em đã nói, em không chê anh đâu”.
Trần Ngộ Bạch hoàn toàn không còn gì để nói.
Tiểu Ly kéo kéo ống quần anh, anh cũng ngồi xuống sàn nhà, sánh vai cô đối diện với tivi.
“Có xem là gặp phụ huynh chưa?”, Tiểu Ly dựa vào vai anh, ngọt ngào hỏi.
Trần Ngộ Bạch lại cười lạnh lùng một tiếng, khiến Tiểu Ly nhéo mạnh một cái. Cô nhéo có hơi đau nên anh túm lấy tay cô, ra sức một chút, lạnh lùng nói: “Từ khi anh miễn cho em phải trả nợ, hình như em càng lúc càng không biết sợ là gì”.
Cả người cô lao vào lòng anh, “Không phải từ lúc anh không cần em trả tiền, mà là từ khi phát hiện ra anh thật lòng thích em, em mới càng lúc càng không biết sợ là gì”.
Trần Ngộ Bạch đờ người rồi thở dài, “An Tiểu Ly…”, anh ôm cô vào lòng, “Có lúc anh thật sự nghi ngờ rằng thực ra em có phải là tuyệt đỉnh thông minh hay không”.
“Hử?”.
“Thông minh quá hóa ngốc”, anh giải thích đơn giản.
An Tiểu Ly chật vật lắm mới cảm thấy hình như là anh đang mắng cô ngốc, Nhưng đến khi cô phản ứng ra thì đã bị anh đè xuống. Trần Ngộ Bạch ngậm lấy môi cô, ậm ừ thở dài: “Không sao, cô ngốc… Có anh đây…”
Đêm đó anh hưng phấn lạ thường, suốt đêm quấn lấy cô.
Cuối cùng An Tiểu Ly không chịu nổi nữa, bất chấp sức nặng trên người mình, ngủ thiếp đi.
Trong màn đêm mờ tối, Trần Ngộ Bạch mút lấy phần cổ trắng nõn của cô, ánh mắt lấp lánh thứ ánh sáng dịu dàng vô cùng.
Tuy đấu tranh với ông già cổ hủ cứng đầu ở nhà là chuyện rất nhàm chán, nhưng vì cô ngốc có “mùi vị mới mẻ” kia, cũng …xem như là xứng đáng.
Nhớ đến bà mẹ luôn tỏ ra kiêu hãnh, bị cô ngốc này làm cho nghẹn lời không nói nổi, anh lại phì cười. Từ trên người cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng trèo xuống, ôm cô vào lòng, cứ thế mỉn cười mà ôm nhau ngủ ngon.
Chương 16
Thực ra cô ngốc của anh có một vương quốc của riêng mình, giàu có hơn bất kỳ ai khác.
Lý Vi Nhiên nhanh chóng hết sốt, sắp cuối năm, Trần Ngộ Bạch thúc giục gấp gáp, anh dù không muốn cũng phải đi làm.
Tần Tang vì anh nói không muốn rời xa cô phút nào, nên đã xin công ty nghỉ hai tuần, đi làm và tan sở cùng anh, dính chặt không rời.
Công ty “Công nghệ Vũ Hưng” bỗng chốc náo nhiệt, Tổng giám đốc Trần và “Tiểu mật ngốc nghếch” của anh không rời một tấc, còn Tổng giám đốc Lý sắp nhậm chức lại mang theo một “bình hoa” bên cạnh, Tiểu mật và Bình hoa hình như rất thân. Mọi người đều cảm khái sau lưng: đúng là vật hợp theo loài mà!
Nhưng không ai biết, hai người thật sự là “vật hợp theo loài” ấy, cho dù là thỉnh thoảng gặp nhau ngoài hành lang cũng dùng ánh mắt bắn vô số lưỡi dao về phía đối phương.
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn Tần Tang, gấp “ cộp” tập văn kiện lại, “Chuyện An Tiểu Ly cô bớt can dự. Lần sau còn tái phạm, tôi sẽ cho Tiểu Ngũ nhà cô biết mặt”.
Chuyện mà anh đã vạch rõ kế hoạch, sao có thể đi lệch hướng được? Chỉ cần dụ dỗ cô ngốc kia vài câu đã thành công, là cao nhân phương nào đang ở sau lưng “chỉ đạo” cô chứ.
Tần Tang không hề để tâm đến sự uy hiếp của anh, cười cười, “Anh có muốn đoán thử xem nếu anh làm thế, liệu tôi có đẩy luôn An Tiểu Ly về phía Sở Hạo Nhiên không?”.
“Cô, dám!”, Trần Ngộ Bạch lạnh mặt, gằn từng câu từng chữ.
Tần Tang cũng không cười nữa, “Anh- cứ- thử -xem!”.
Hai người hung bạo gặp nhau, cuối cùng kinh động đến ai đó đang phiền phức bởi bảng biệu, vừa ra ngoài giải lao. An Tiểu Ly dựa sát tường, vừa bước vào đã sửng sốt đến không nói nên lời: người đàn ông của cô và đồng bọn của cô, một người kẹp văn kiện, đẹp trai ngất trời, một người cầm ly cà phê thơm nồng, xinh đẹp rạng ngời, hai người đang nhìn nhau chằm chằm, không nói lời nào ở ngoài hành lang yên tĩnh.
Cô có phần ghen tuông lao đến, đang định mở miệng thì bị đông cứng không nói gì được – không ổn, có sát khí!
“Hai người… cãi nhau hả?”, cô yếu ớt hỏi.
Hai người đang trừng mắt nhìn nhau hừ một tiếng, một người đi về phía trước, một người quay lại phía sau, Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính, Tần Tang hất tóc, đồng thời trả miếng, hai người lại nhìn nhau bằng ánh mắt tàn bạo vô nhân đạo, rồi mới tách nhau ra. Trần Ngộ Bạch bước về phía Tiểu Ly, Tần Tang cầm ly cà phê vào trong văn phòng.
“Anh và Tang Tang cãi nhau à?”, Tiểu Ly kéo tay áo Trần Ngộ Bạch, hỏi anh.
Trần Ngộ Bạch không vui, giọng nói lạnh lẽo: “Cô gái đó, anh không thích”.
An Tiểu Ly gật gù vẻ thấu hiểu, “Ừm, em hiểu. Đồng loại nên bài trừ nhau”.
Trần Ngộ Bạch vốn định ly gián họ, nhưng cô ngốc này suy nghĩ bao giờ cũng khác người, cô không hỏi annh tại sao không thích Tần Tang, vì cô có suy nghĩ của mình, cho dù suy nghĩ đó rất kỳ quặc.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com
Thực ra cô ngốc của anh có một vương quốc của riêng mình, giàu có hơn bất kỳ ai.
Thôi, Trần Ngộ Bạch có vẻ bất lực xoa đầu cô, cô thích là được.
“Em rất tốt, nên đừng cứ đi hỏi Tần Tang phải làm gì, biết chưa?”. Trần Ngộ Bạch nghĩ ngợi rồi khéo léo bày tỏ suy nghĩ của mình.
An Tiểu Ly lúc này một lòng chỉ nghĩ đến việc dụ anh xuống dưới mua bánh ngọt cho cô ăn nên rất ngoan ngoãn gật đầu, anh nói gì cũng được.
Tần Tang dựa vào một bên người Lý Vi Nhiên, từ từ mát-xa sau gáy cho anh. Trên bàn hồ sơ chất đống, Lý Vi Nhiên vẫn nở nụ cười trên môi.
“Lý Vi Nhiên! Làm gì có ai như anh!”, Tần Tang cười, đẩy gương mặt anh đang áp sáp lại, “Còn chưa tới nửa tiếng!”.
Lý Vi Nhiên cười nghịch ngợm, “Anh quyết định sửa tần suất nghỉ ngơi thành mười lăm phút một lần!”.
Hai người đang đùa nghịch thì có tiếng gõ cửa vang lên. Tần Tang cười hì hì vẽ vòng tròn mờ ám trên ngực anh: “Tổng giám đốc Lý, có người tới kìa…”
Lý Vi Nhiên sửa lại áo cô, hạ giọng hậm hực: “Tối nay xử lý em!”.
Tần Tang tựa vào cánh tay anh, nhảy từ trên bàn xuống, “Em sợ quá đi thôi!”.
Người đợi ngoài cửa sốt ruột xông thẳng vào. Dung Nham xách một túi công văn, áo khoác vắt trên cánh tay, sải bước vào, “Danh sách anh cần đã làm xong chưa? Cái thằng Ba khốn kiếp tự nhiên nói muốn đi mua bánh ngọt, bảo anh tự lên đây lấy!”.
Lý Vi Nhiên quay lại lấy văn kiện Dung Nham cần để đuổi anh đi cho nhanh. Dung Nham lại liếc thấy Tần Tang, “Ôi, Tần Tang, người trong nhà rồi, cũng phải chào hỏi nhau chứ nhỉ?”.
Tần Tang mỉn cười gật đầu, “Anh Hai!”.
Dung Nham nhướng mày, lúc cười càng đẹp… Anh thật sự đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Hôm nay quá bận, anh còn phải đi công tác. Đến cửa bỗng nhớ ra việc gì đó, “Vi Nhiên, mai bớt chút thời gian đến chỗ lão Mã ở ngoại ô đi, lần trước mua một con Husky ở đó, chú đi hỏi lão Mã thử còn có con nào giống vậy thì mua giùm anh một con”.
Lý Vi Nhiên không vui lắm, “Không đi. Em phải ở với vợ em, không rảnh!”.
“Cái lão Mã đó nếu anh phái thuộc hạ đi chắc chắn lão ta sẽ giở trò. Anh phải tuần sau mới về được, chú giúp anh đi một chuyến nhé”. Nhắc đến là Dung Nham nổi giận, “Cái cô nàng Tiểu Tứ đáng ghét kia, cứ dắt con chó đi khoe khắp nơi, lại làm chị Yên thèm muốn, Tiểu Tứ thì lại tránh né không nỡ cho, hại tôi bị cái tên hôn quân kia bắt ép!”.
Vừa nghe chuyện lên quan đến sủng phi và hôn quân, hai người Trần Ngộ Bạch và Lý Vi Nhiên đều kiếm cớ trốn tránh, không bình luận gì thêm.
Hôm sau, Lý Vi Nhiên buổi sáng thức dậy rất hứng thú hành hạ Tần Tang mấy lần nữa, ngân nga bài hát, tinh thần sảng khoái lái xe đi ra ngoại ô.
Đưa con chó đến nhà họ Lương mới biết Cố Yên vì dị ứng với lông chó mà đã truyền nước hai ngày rồi. Nghe nói anh dẫn chó tới, quản gia không dám cho anh vào, nói Đại Boss đang nổi trận lôi đình, đang định tìm cậu Hai và cậu Tư tính sổ!
Lý Vi Nhiên thấy tình hình không ổn, liền quay đầu xe vọt thẳng.
Nhìn qua gương chiếu hậu thấy con Husky ngoan ngoãn nằm trong chuồng, Lý Vi Nhiên không nỡ vứt nó đi, nhưng Tang Tang lại không thích chó mèo, gọi điện cho Kỷ Nam thì tắt máy. Nghĩ ngợi một lúc, anh đem nó đến nhà Trần Ngộ Bạch.
Quả nhiên, An Tiểu Ly nhảy cẫng lên tới ba trượng, lập tức mặc kệ sự có mặt của Lý Vi Nhiên, bá cổ Trần Ngộ Bạch vừa hôn vừa làm nũng, xin anh phải để lại con chó đó.
Trần Ngộ Bạch hình như bị cô đeo bám đến cau mày, nhưng Lý Vi Nhiên thấy thì hình như anh rất vui, chí ít ở bất cứ trường hợp nào trước kia, Lý Vi Nhiên chưa từng thấy ông anh Ba này cho phép ai khác gần gũi mình.
Một số mặt của Trần Ngộ Bạch thì lại giống Tần Tang đến bất thường: không mấy thích những sinh vật ngoài con người. Nhưng cô ngốc kia vui như gì ấy, uốn éo mềm mại trong lòng anh, anh không thể nào nói Tiểu Ngũ dẫn con chó kia cút cho xa ra.
“Wow!”, Tiểu Ly kích động phát điên, con chó chỉ thè lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô mà cô đã hét lên.
“Tiểu Bạch, chúng ta đặt tên cho nó đi!”, cô ôm cổ con chó, nói với Trần Ngộ Bạch.
Trần Ngộ Bạch rõ ràng không có ý kiến gì về chuyện này, anh vẫn còn mấy hợp đồng đợi Lý Vi Nhiên cùng cho ý kiến, vốn di muốn giải quyết qua webcam nhưng lần này vừa hay lại gặp được.
“Gọi nó là Tiểu Hắc đi”, Lý Vi Nhiên nhiệt tình đóng góp, bị Tiểu Bạch phóng ánh mắt giết người tới, lập tức câm nín.
Đẩy Lý Vi Nhiên vào trong thư phòng, anh bỗng quay lại nói với Tiểu Ly, “Gọi nó là Seven Up đi”.
Lý Vi Nhiên về đến nhà Tần Tang trước bữa trưa, tay xách một lồng chim mua từ chỗ lão Mã về. Vào nhà, Tần Tang đang chuẩn bị bữa trưa, anh thay giày, xách lồng chim đi vòng vòng tìm chỗ treo.
“Em không thích thú nuôi đâu”, Tần Tang khoanh tay đứng thật xa.
“Con nhồng này rất thông minh”, Lý Vi Nhiên biết cô sẽ nói thế nhưng con nhồng này là do chính lão Mã dạy dỗ, giúp người ta xả stress rất tốt, “Em thử nói chuyện với nó xem, nó học rất nhanh. Tang- Tang- Tang- Tang…”, anh kéo dài giọng dạy con nhồng.
Tần Tang thấy anh rất hứng thú thì thở dài, “Vi Nhiên, em không dám đảm bảo cho nó ăn mỗi ngày…”
“Để anh, được không? Nó đi vệ sinh gì cũng anh dọn, mỗi ngày em chơi với nó là được”, Lý Vi Nhiên rất kỳ thị chuyện Tần Tang không có sở thích gì.
“Ngốc quá!”, Tần Tang hôn chụt lên môi anh.
“Ngốc quá ngốc quá!”.
“Ôi chà, cái này thì học nhanh thế!”, Lý Vi Nhiên cười phá lên.
Tinh thần học tập của con nhồng rất cao, rất nhanh đã phát huy tác dụng.
Hôm đó trời rất lạnh, Tần Tang vẫn theo Lý Vi Nhiên đến “Vũ Hưng”, giờ cơm tối bốn người bàn nhau xem ăn cái gì, An Tiểu Ly bám riết Tần Tang nói lâu rồi không ăn cá hấp. Tần Tang vui vẻ nhận lời, mọi người cùng đi siêu thị mua cá, sau đó cười đùa về nhà Tần Tang.
Dung Nham cũng đang ở gần đó, gọi điện đến hẹn đi ăn, thế là cùng đi chung.
Tần Tang nấu trước bốn món nhẹ mang lên cho họ lót dạ: sườn xào chua chua ngọt ngọt, đậu nành Nhật Bản trộn, dưa muối, đậu phộng da cá. Mọi người giành nhau ăn hết, ngay cả công tử Dung Nham phong độ đường đường và cậu năm Lý Vi Nhiên điềm tĩnh vì tranh nhau miếng sườn cuối cùng mà suýt chút nữa nổi điên với nhau, cuối cùng Trần Ngộ Bạch đẩy đẩy gọng kính, ung dung cướp lấy miếng sườn đó giữa hai đôi đũa đó.
“Cũng không biết nhường em ăn nữa!”, Tiểu Ly rất phẫn nộ trước sự không chu đáo của anh.
Trần Ngộ Bạch thè lưỡi liếm mép, “Uhm, muốn ăn hả?”, giọng nói mờ ám đó khiến ba người còn lại đều kêu thét lên không chịu nổi.
“Đến đây!”, giọng nữ trong veo lạnh lùng vì mùi thơm thức ăn mà có chút vui vẻ, “Cá hấp”.
Mùi thơm quyến rũ bay đến, thịt cá trắng muốt, ớt đỏ tươi, nhìn mà tay cứ động đậy không yên. Không ai muốn phí thời gian cãi nhau nữa, mọi người cùng xông đến. Trong tiếng ồn ào chỉ có Lý Vi Nhiên lặng lẽ buông đũa, theo Tần Tang vào nhà bếp.
“Em chẳng ăn uống gì cả”, anh ôm eo cô, bên ngoài là tiếng cười nói ồn ào của mọi người, trong nhà bếp ngập tràn hương thơm, cô đang bận rộn, anh cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp vững chắc, thật muốn ôm cô thế này cho đến khi chết đi.
“Ưm… làm phiền một chút, chim nhà cậu bay vào rồi”, Dung Nham cố ý ho lớn tiếng, lưng xoay lại phía nhà bếp, nhưng lại cười đến rung cả vai.
Đến phòng khách, Tần Tang và Lý Vi Nhiên mới biết vì sao Dung Nham cười dữ dội như vậy.
Con nhồng bị An Tiểu Ly vô ý thả ra khỏi lồng, đang nhảy nhót trong phòng khách, thỉnh thoảng kêu lên: “A! Vi Nhiên! Đừng mà!”.
Im lặng như chết.
Thế là con nhồng càng thêm đắc ý, “Đừng mà! Đừng mà! Em không được rồi!”.
“Tang Tang tiểu yêu tinh! Tang Tang tiểu yêu tinh!”.
Nhìn sắc mặt rất đa dạng chưa từng thấy của Tần Tang. An Tiểu Ly không nhịn nổi nữa, lao vào lòng Trần Ngộ Bạch cười đến nỗi vai rung lên bần bật. Trần Ngộ Bạch tỏ ra điềm tĩnh vỗ vỗ vai cô, nhưng cánh tay lại rung lên dữ dội.
Dung Nham ngồi bên cạnh sờ cằm, thầm cảm thán… kích thích ghê thế Tiểu Ngũ? Chú gào tới nỗi cả nhồng cũng học được rồi?
Tần Tang vô cùng căm hận vì đã bố trí căn nhà theo kiểu mở- ngay cả tìm căn phòng để trốn cũng không được.
Lý Vi Nhiên trừng mắt nhìn Dung Nham đã quan sát họ bằng ánh mắt vô cùng mờ ám, Dung Nham vội thu tín hiệu trở mặt, chìa tay ra, chủ động đuổi con nhồng lắm chuyện vào trong lồng.
“Ưm… gì nhỉ, tiếp tục… tiếp tục ăn đi…”, Lý Vi Nhiên đã thốt ra một câu trong không khí rất ngượng ngùng đó.
Không khí tiếp đó khá là kỳ dị, Tần Tang vẫn cười nói bình thường, như không để tâm tới chuyện đó, nhưng ai cũng nhận ra khi thi thoảng cô liếc nhìn về phía con nhồng đó, ánh mắt lộ ra sát khí đằng đằng.
Trần Ngộ Bạch ăn bữa đó rất hài lòng thỏa mãn, nhưng cô ngốc An Tiểu Ly đó cứ muốn chọc phá con nhồng, rốt cuộc anh vẫn sợ thủ đoạn của Tần Tang, cuối cùng chủ động và ân cần nói rằng mọi người nhân lúc còn sớm mà ra về đi thôi.
Tần Tang đưa ánh mắt “xem như anh biết điều” nhìn Trần Ngộ Bạch, cười hí hí tiễn ba người ra thang máy..
Lý Vi Nhiên nhân lúc Tần Tang đi, vội xách lồng chim giấu trong góc nhà bếp. Quả nhiên cô vừa tiễn khách về xong là đằng đằng sát khí quay về tìm con chim.
Lý Vi Nhiên ôm cô gái đang giận dữ vào lòng dỗ dành, Tần Tang như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy chồm lên đòi tìm con nhồng đó ra nấu canh ăn cho bằng được.
“Ngày mai anh đem cho nó là được! Thôi nào… Tang Tang..”, Lý Vi Nhiên ôm eo cô, siết vào lòng hôn, thì thầm dỗ dành.
“Còn chê ba người họ nghe chưa đủ hả?! Định cho người khác nghe?!”, Tần Tang cắn mạnh vào môi anh, giận dữ nói.
“Vậy.. phóng sinh?”.
“Phóng sinh cái gì? Em muốn ném cả lồng nó xuống dưới! Cho nó chết!”, Tần Tang đẩy anh ra, giãy giụa định đi tìm con chim.
Lý Vi Nhiên cảm thấy bộ dạng ngang ngược này của cô quá đáng yêu nên ôm chặt giữ lại, thỉnh thoảng hôn một cái, không chịu buông tay.
“Lý, Vi, Nhiên!”, cô hét lên.
Lý Vi Nhiên nghiêm túc, “Có!”.
Tần Tang hận đến ngứa răng, tuy anh luôn bảo đảm ngày mai sẽ xử lý con chim, nhưng cả buổi tối cô vẫn giận dỗi, đến khi đi ngủ vẫn còn tức tối.
Lý Vi Nhiên tắm xong lên giường, cô cuộn chăn nằm bất động giả vờ ngủ. Anh dời cả cô lẫn chăn sang, ôm vào lòng. Tần Tang im lặng một lúc thì không thở được, vạch chăn thò đầu ra nhìn thẳng anh. Gò má đỏ hồng toát lên vẻ tức giận, đôi mắt long lanh nhìn anh không chớp, hậm hực ấm ức.
Trong phòng chỉ có ngọn đèn tường mờ ảo, và cả rèm cửa không kéo chặt, ánh đèn đường sáng trắng của tiểu khu chiếu vào, người phụ nữ anh yêu đang nằm trong vòng tay, tuy vẫn đang dỗi hờn nhưng Lý Vi Nhiên bỗng thấy, sắc đêm hôm nay dịu dàng vô cùng.
“Tang Tang, chúng ta kết hôn nhé!”.
Lên xe rồi, An Tiểu Ly cứ cười mãi, “Em cá là con chim đó sẽ bị Tần Tiểu Tang xử lý rất thảm!”.
Trần Ngộ Bạch rõ ràng cũng rất vui vẻ, mỉn cười nhìn cô, không nói gì.
“Nhưng từ nhỏ nó đã không thích vật gì có lông, sao lại nuôi một con chim nhỉ?”, An Tiểu Ly lục tìm đồ ăn vặt trong xe, miệng lẩm bẩm.
Chiếc xe màu xám bạc chạy không nhanh lắm, ánh đèn lùi xuống từng ngọn một, trên mặt đất lạnh băng, ven đường những người bộ hành mặc áo khoác dày cộp đang sánh vai nhau. Trong xe ấm áp, An Tiểu Ly mở một bài hát anh không biết tên, giọng hát trầm trầm, cùng tiếng nhai nhóp nhéo của cô, khiến trái tim vốn lạnh lẽo của Trần Ngộ Bạch bỗng thoáng một chút xao động.
“Hai người từ nhỏ đã quen nhau?”, anh hiếm khi trò chuyện vu vơ như vậy.
“Dạ, bọn em còn sinh ra ở cùng một phòng trong bệnh viện nữa! Em lớn hơn nó hai tiếng đồng hồ”, cô cười. “Nhưng luôn là nó che chở em!”.
“Tang Tang thực ra không khó gần như mọi người nghĩ, nó chỉ vạch quá rõ giới hạn giữa bạn bè và người qua đường, còn bạn bè nó thì thực sự không nhiều. Thực ra lúc nhỏ nó không phải như thế, bọn em lúc học lớp ba, bố nó đến đón nó đi, nó đã bắt đầu trở nên lạnh lùng từ khi đó, mẹ nó…”, Tiểu Ly bỗng ý thức được mình đã bơi móc chuyện của bạn nên lập tức im miệng.
Trần Ngộ Bạch lại phát hiện ra, “Gì vậy?”.
“Ưm… Tần Tiểu Tang không thích em kể những chuyện này cho người khác biết”.
“Anh là người khác à?”, Trần Ngộ Bạch dịu giọng nói, lặng lẽ nắm tay cô, cười dịu dàng.
An Tiểu Ly lại bị sắc đẹp cám dỗ.
Tần Tang và cô lớn lên ở trường R, tuy không có bố nhưng Tần Tang lúc nhỏ rất hoạt bát, cùng An Tiểu Ly được các thầy cô trong trường gọi là cặp đôi quý hiếm. Có một ngày, cô ấy bỗng bị một chiếc xe cao cấp màu đen đến đưa đi, An Tiểu Ly khóc đến chết đi sống lại, ngay cả cô Trần cũng không ngăn được nước mắt như suối của cô.
Về sau lớn hơn một chút mới nghe người khác kể, mẹ của Tần Tang, cô Diệp, từng là người tình của một anh công tử nhà giàu, Tần Tang là do bà lén lút sinh ra, về sau bị người ta biết nên đón Tần Tang đi để nhận tổ tông.
Tần Thị… là nhà họ Tần đó ư? Trần Ngộ Bạch nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch nụ cười, lão Ngũ, lần này chú thảm rồi.
Chúc các bạn online vui vẻ !