Ngoại truyện: Tuần trăng mật
Hong Kong là một viên minh châu Đông phương trong truyền thuyết.
Một trăm năm nằm dưới ách thống trị của thực dân, khiến thành phố quốc tế này phần lớn có rất nhiều câu chuyện truyền kỳ động lòng người.
Đi trên con đường đông chật người, ngẩng đầu nhìn những ngôi nhà chọc trời dày đặc xung quanh, Mạt Mạt sớm quen với cảnh Australia trống trải hơi cảm thấy không quen, bám chặt cánh tay An Nặc Hàn, chỉ sợ anh bị dòng người đẩy đi.
Hôm qua An Nặc Hàn đã đưa cô tới cảng Victoria, cảnh đêm nơi ấy rực rỡ ánh đèn như thơ như mộng, khiến cô không kìm được khen ngợi sự phồn hoa diễm lệ của Hong Kong.
Nơi này ngày hôm nay vô cùng hỗn loạn, người đi đường ngập đầy hơi rượu.
Bên đường có một người phụ nữ ăn mặc rất lộ liễu, kẹp trong tay một điếu thuốc, đôi mắt không ngừng đong đưa.
“Anh Tiểu An, đây là chỗ nào?” Mạt Mạt tò mò nhìn xung quanh hỏi.
“Phố Portland.” An Nặc Hàn nói với cô: “Đây là nơi nổi tiếng rồng rắn hỗn tạp ở Hong Kong, nơi nổi tiếng về vui chơi và gái.”
“À!” Cô nhìn mấy tấm biển muôn màu muôn vẻ xung quanh, hộp đêm, quán mạt chược, khách sạn theo giờ.
“Vì sao muốn đưa em tới nơi này?” Ở đây cũng không có chỗ nào thăm quan du lịch hết, chẳng lẽ An Nặc Hàn đưa cô tới nơi này là muốn học tập chút kinh nghiệm phát triển sự nghiệp giải trí.
An Nặc Hàn nói với cô: “Em biết không, khi còn bé anh thường lén chạy tới nơi này…”
“Vì sao?”
“Bởi vì nơi này từng có rất nhiều truyền kỳ.” An Nặc Hàn đưa Mạt Mạt vào một hộp đêm. Người đứng quầy pha chế rượu đúng là một mỹ nữ thời thượng, mái tóc dài nhuộm vàng sáng bóng mềm mại, trên người tản ra một thứ gì đó khiến người ta vui vẻ nhiệt tình…
“Muốn uống gì?” Người pha chế rượu hỏi.
“Lửa cháy đốt tình.” Thấy người pha chế rượu sửng sốt quay sang nhìn anh, An Nặc Hàn nói: “Có người nói loại rượu này vô cùng đặc biệt, chỉ có hộp đêm các cô mới có.”
“Đúng vậy, tôi phải nhắc nhở anh, rượu này rất mạnh.”
“Không sao, tôi rất muốn thử xem.”
Không lâu sau, một ly rượu được bưng lên. Trên nền rượu đỏ tươi đốt lên một ngọn lửa vàng rực.
Mạt Mạt lần đầu tiên nhìn thấy rượu như vậy. “Rượu này thật đặc biệt!”
Mỹ nữ pha chế rượu cười nói: “Khi thầy tôi dạy tôi cách pha chế nó còn kể cho tôi nghe chuyện xưa của An Dĩ Phong.”
“An Dĩ Phong?” Mạt Mạt suýt nữa bật người dậy, may là An Nặc Hàn lặng lẽ kéo tay cô.
“Mọi người ở Hong Kong đều từng nghe đến người đàn ông này. Ông ấy là lão đại cấp bố già cuối cùng của Hong Kong. Sau khi ông ta chết đi, Hong Kong biến thành một xã hội được cai trị bằng pháp luật chân chính!”
An Nặc Hàn cười cười, nắm tay đặt lên trên ly rượu, ngọn lửa vì không có oxy dẫn cháy nên dần tắt. Anh nâng ly rượu, uống hết một hơi…
Mỹ nữ pha chế rượu thấy anh uống một hơi hết một ly, tiếp tục nói: “Ông ta thích uống loại rượu này nhất, thường ngồi chỗ này uống cả một đêm. Ông ấy nói loại rượu này đủ nóng bỏng, đủ hấp dẫn, cực kỳ giống một người phụ nữ…”
“Phụ nữ?” Mạt Mạt nghe thế liền cảm thấy dạt dào hứng thú. “Ông ấy thích người phụ nữ ấy sao?”
“Có người nói, ông ấy đã từng thích một nữ cảnh sát. Vì nữ cảnh sát ấy mà ông ấy còn không muốn cả mạng sống. Thế nhưng nữ cảnh sát đấy lại lừa ông ấy… Từ đấy về sau ông ấy không còn tin vào tình yêu… Đàn bà đối với ông ta chỉ là phù du mà thôi.”
“Thêm một ly nữa!” An Nặc Hàn nói.
Nhân lúc mỹ nữ pha chế rượu quay người đi pha rượu, Mạt Mạt tới sát bên tai anh hỏi: “Nữ cảnh sát ấy có phải cô Tiểu Thuần không?”
“Đúng.” An Nặc Hàn nhỏ giọng nói.
Mạt Mạt đang cười thầm, chợt có một người phụ nữ tuy tuổi không còn trẻ nhưng rất ý nhị đi vào.
Khi đi ngang qua hai người, bà nhìn chằm chằm vào Mạt Mạt rất lâu, đảo mắt thấy An Nặc Hàn lại càng thêm hoảng hốt.
Nhưng bà ấy không nói một câu nào, đi vào bên trong.
Sau khi người phụ nữ ấy đi rồi, Mạt Mạt hỏi mỹ nữ pha chế rượu. “Bà ấy là ai vậy?”
“Chị Thu là một người phụ nữ thép, bản thân có rất nhiều cửa hàng, người Mạch Quảng. Chẳng qua bà ấy chưa từng kết hôn, bà ấy luôn nói: mấy năm nay đàn ông tốt chết hết rồi! Có người nói bà thích Hàn Trạc Thần, có phải thật hay không cũng không biết.”
“Hàn Trạc Thần?”
“Đúng vậy, nghe nói ông ấy vô cùng đáng sợ, người hai giới hắc bạch nghe thấy tên ông ta đều sợ đến rùng mình… Thế nhưng đàn bà vẫn say đắm ông ta như thường, người trước ngã xuống người sau lại tiến lên…”
Buổi tối hôm ấy, Mạt Mạt lại được nghe rất nhiều câu chuyện từ hộp đêm. Cô chưa bao giờ biết bố cô lại là một người đàn ông vô cùng đáng sợ, người hai giới hắc bạch nghe đến tên ông đều sợ đến phát run…
***
Do nghe kể chuyện quá say sưa, khi Mạt Mạt và An Nặc Hàn trở lại khách sạn đã là quá nửa đêm.
Hong Kong vào ban đêm màu sắc long lanh huyền ảo, càng thể hiện sức quyến rũ của thành phố tấc đất tấc vàng này.
Đứng trên ban công tầng ba sáu, gần như thu được hết nửa hòn đảo nhỏ vào trong tầm mắt, cảnh vật quen thuộc dậy lên nhiều hồi ức thời còn niên thiếu.
An Nặc hàn rất ít khi đề cập tới quá khứ của bản thân, kể cả với Mạt Mạt cũng không biết anh đã từng là một đứa con riêng không có bố, anh đã từng bị người đời chê cười, sỉ nhục… Anh còn từng khờ dại tôn sùng người kia…
An Nặc Hàn cười tự giễu.
Một đôi tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, bàn tay nhỏ bé vòng qua trước người anh đan vào nhau.
Mùi hương hoa hồng lan tỏa từ trên cơ thể mềm mại.
“Anh Tiểu An… Anh đang suy nghĩ gì thế mà nhập thần đến vậy?” Sau lưng anh vang đến một câu hỏi khẽ khàng, giọng nói mềm mại kéo luồng suy nghĩ hơi sầu muộn của anh quay về.
“Nhớ lại khi anh còn bé.”
“Khi anh còn bé? Có chuyện gì thú vị sao?” Mạt Mạt chớp mắt mong chờ nhìn anh.
An Nặc Hàn suy nghĩ thật lâu, cười nói: “Có! Có một chuyện rất thú vị! Khi anh còn bé có một thần tượng, anh sùng bái người ấy, thích người ấy, chỉ cần nghe tên người ấy thôi mà chẳng hiểu vì sao cũng có thể hưng phấn. Năm anh chín tuổi, mẹ bỏ việc cảnh sát, muốn đưa anh rời khỏi Hong Kong. Trước khi đi, chẳngvì lý do gì mà anh cứ muốn gặp người ấy, muốn người ấy nói chuyện với anh, nói cái gì cũng được. Vì vậy anh bèn lén chạy tới phố Portland, nơi người ấy thích đến nhất, lượn đi lượn lại ở cửa các hộp đêm liên tục ba ngày, cuối cùng cũng đợi được người ta. Khi đó thời tiết vô cùng nóng, anh thấy bóng lưng người ấy, phấn chấn đến nỗi máu cũng sôi trào. Anh vừa tới vừa định nói với người ấy vài lời, một thuộc hạ dưới quyền người ấy đã kéo áo anh hỏi anh muốn làm gì. Anh nói muốn người ấy ký tên cho anh… Thuộc hạ của người ấy cười sằng sặc, quăng anh ra đến 3 mét bên ngoài. Đến khi anh đứng lên thì người ấy đã đi xa rồi, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn anh một cái… Nhưng anh lại vui vẻ cực kỳ, quấn quýt mẹ nói đi nói lại về cảnh tượng lúc ấy, nói rằng người rất cool. Mẹ anh không hề nói gì, cúi đầu dùng nước khử trùng lau vết máu trên đầu gối anh, băng bó vết thương…”
Khi nói tới đây, khóe miệng của An Nặc hàn nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Mạt Mạt cũng không nhịn được, cười nói: “Anh Tiểu An, không ngờ anh cũng có lúc ngây thơ như thế, khó trách anh muốn tới phố Portland? Có phải anh vẫn muốn tìm người ta ký tên cho không?”
An Nặc Hàn không hề trả lời.
“Người ấy tên là gì? Làm nghề gì?” Mạt Mạt khờ khạo nghĩ: Cô nhất định phải giúp An nặc Hàn tìm được thần tượng của anh, lấy chữ ký, thực hiên nguyện vọng của anh!
An Nặc Hàn nhìn về một nơi xa xăm, thong thả mở lời. “Người ấy tên là An Dĩ Phong…”
Mạt Mạt ngây ngẩn, cố gắng thoát khỏi trạng thái hỗn loạn để ngẫm nghĩ về thông tin mới nghe được
“Chính thế! Có phải là một chuyện rất thú vị không?”
“Khi anh chín tuổi, chú Phong vẫn còn không nhận ra anh?” Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc An Nặc Hàn không phải con ruột của ông sao. Thế nhưng rõ ràng hai người rất giống nhau.
“Càng thú vị hơn là vào một buổi sáng, anh thấy quần áo ông không chỉnh tề đi ra từ phòng mẹ anh… Ông nói cho anh biết ông là bố ruột của anh.”
Mạt Mạt nhìn An Nặc Hàn giống như lần đầu biết anh.
Cô phát hiện ra phía sau sự dịu dàng và cẩn thận của anh hình như có rất nhiều vết thương không cách nào bù đắp được. Cô bỗng nhiên nảy sinh ra một loại tình cảm đặc biệt, không đơn thuần chỉ muốn được anh che chở chăm sóc, mà lại càng muốn bảo vệ anh, an ủi anh.
An Nặc Hàn quay người lại, vỗ vai Mạt Mạt. “Đã khuya rồi, em chắc đã mệt. Đi ngủ đi!”
“Vậy còn anh thì sao?” Cô hỏi
“Anh đi tắm.”
“Em giúp anh kỳ lưng.”
…
Trong phòng tắm, dưới ánh sáng màu bạc, những giọt nước rơi xuống sống lưng màu đồng, âm thanh huyền diệu trầm bổng.
Mạt Mạt xoa chất lỏng trong lòng bàn tay, xoa đến khi nó biến thành bọt mới từ từ đặt tay lên tấm lưng trần vô cùng co dãn của anh, nhẹ nhàng chà, nhẹ nhàng đến nỗi mỗi thớ thịt đều thả lỏng dần…
Mấy ngày nay, tất cả mọi thứ tựa như một giấc mơ, đếm không nổi biết bao nhiêu lần đầu ngón tay anh mơn trớn cả người cô, bao nhiêu lần đôi môi anh lướt qua từng phân da thịt của cô….
Vào mỗi lần anh đi vào trong cơ thể của cô, trong tích tắc ấy cơ thể cô luôn bị hạnh phúc lấp đầy, không chứa được bất kỳ thứ gì khác.
Một lần rồi lại một lần, cô dần dần mê đắm sự thân mật này, mê đắm anh khi thì dịu dàng, khi thì cứng rắn, đưa mọi cảm giác của cô lên đến đỉnh.
Đang chìm đắm trong mơ mộng, cô bỗng nhiên thấy trên cánh tay An Nặc hàn có một vết dẹo dài đến 20cm. Vết thương đã bình phục, chỉ là màu sắc của vết sẹo đỏ hơn màu da, nhìn chắc cũng đã lâu rồi.
Vì mỗi lần An Nặc Hàn ở bên cô đều phải tắt đèn, thế nên cô chưa bao giờ thấy.
Trái tim cô đau đớn, ngón tay cẩn thận vuối ve vết sẹo trên cánh tay anh.
Vết thương sâu như thế, lúc ấy nhất định là rất đau.
“Sau lại bị thương thế này?”
“Vết mổ ấy mà.”
“Mổ?” Mạt Mạt nghe rồi sửng sốt: “Mổ cái gì? Sao em không biết?”
An Nặc Hàn không trả lời.
Cô vội vàng hỏi đến cùng: “Anh nói đi nào?”
“Khi ở Anh có một lần ngã bị thương ở khuỷu tay phải mổ.” An Nặc Hàn nói: “Anh sợ mọi người lo lắng thế nên mới không nói.”
Mạt Mạt nghĩ đến việc anh nằm một mình trong bệnh viện, bên người chẳng có một ai hết lòng chăm sóc anh, trong lòng cô lại càng khó chịu. “Chuyện xảy ra lúc nào?”
“Ba năm trước, sau hôm Tiêu Thành bị đánh, em có nhớ không, chúng mình gọi điện thoại… nói được một nửa…”
Mạt Mạt nhớ lại, bọn họ cãi nhau trong điện thoại, cô mới nói được một nửa thì đã dập máy. Sau đó gọi lại thì anh lại tắt máy.
Về sau cô gọi điện anh, anh từng nói: Đã lâu rồi không rảnh rỗi như thế.
Cô cho rằng anh ở bên cô gái khác, thế nào cũng không ngờ rằng khi đó anh đang nằm trong bệnh viện…
“Vì sao anh không nói cho em biết?”
An Nặc Hàn quay người nhìn cô…
“Bởi vì em đang ở trong bệnh viện chăm sóc Tiêu Thành.”
Cô cũng không nói nên lời, hai tay ôm lấy cổ anh, bờ môi in lên môi anh.
Anh ôm cô, quay người đặt cô dựa sát vào tấm kính trong suốt trong phòng tắm, điên cuồng hôn cô. Cùng lúc ấy, bàn tay to kéo dây lưng chiếc áo ngủ của cô xuống, lật vạt áo của cô ra, để lộ cơ thể mềm mại bên trong.
Hô hấp của anh pha trộn một chút hương rượu, ánh mắt anh nhiễm ít men say, cơ thể thuần khiết trong ánh mắt anh mang màu sắc quyến rũ.
Ngón tay anh trượt trên nước da của cô, bàn tay mạnh mẽ cứng rắn cưng nựng bầu ngực trơn bóng.
“Ưm…” Hai đám mây đỏ rực đáp lên gò má Mạt Mạt, cơ thể mảnh mai run rẩy.
Cô ưỡn thẳng người, đón ý lựa theo nụ hôn và sự vuốt ve của anh, để anh không kìm chế gì mà nhấm nháp bầu ngực, bả vai cô… để tình cảm mãnh liệt trong lúc cơ thể bọn họ quấn lấy nhau bùng cháy.
Những ngọn đèn của thế giới bên ngoài rực rỡ, dòng nước chảy của thế giới bên trong dao động dập dềnh…
An Nặc Hàn dùng khuỷu tay đẩy hai chân cô ra, để dục vọng đang trướng phồng đi thẳng vào.
“A!” Mạt Mạt ngẩng đầu, sự đau trướng dữ dội khiến cả người cô mất cảm giác, bủn rủn dựa vào tấm thủy tinh sau lưng, chịu đựng sự va chạm kịch liệt của anh…
Anh ôm thắt lưng cô, rút cơ thể ra, rồi lại một lần nữa tăng tốc đi vào.
Một lần rồi lại một lần, va chạm long trời lở đất, từng đợt sóng sảng khoái vô cùng kéo tới, hành hạ con người mềm mại cô. Cơ thể mẫm cảm chưa hề nếm thử tình yêu dữ dội như vậy, một lần khuây khỏa lên tới đỉnh, mỗi một lần dây thần kinh lại như muốn đứt đoạn trong sự căng chặt.
“Anh Tiểu An…” Mồ hôi tràn ngập toàn thân. “A…”
Cô bám chặt vào cánh tay cường tráng của anh, không ngừng co rút trong lúc anh tăng tốc ra vào, trong lúc ra vào kịch liệt…
Có lẽ vì do rượu, anh tựa như người mất lý trí phát cuồng chiếm giữ cô, biến đổi hàng loạt các tư thế khác nhau, với mọi góc độ, mạnh mẽ xâm nhậm, chạm đến nơi sâu nhất, rời đi rồi lại tiến vào…
Không ngừng không nghỉ…
Cuối cùng, khi cơ thể nóng bỏng dưới tiết tấu dữ dội phóng vào cơ thể cô, Mạt Mạt cũng không duy trì thêm được, sự sung sướng tăng vọt rồi mềm oặt trong lòng anh…
“Anh Tiểu An, em yêu anh, em rất yêu anh!”
An Nặc Hàn nâng cô dậy, bế cô lên giường. Anh phủ lên người cô, tiếp tục khiêu khích cơ thể cô, mãi cho đến khi cô dấy lên nhiệt tình, cuốn chặt lấy anh.
Anh tách hai chân của cô ra, lần thứ hai đi vào.
Không nhớ rằng đã làm bao nhiêu lần, sau đấy Mạt Mạt quả thật quá mệt mỏi, ý thức trở nên mơ hồ…
“Mạt Mạt?”
Cô nghe thấy tiếng gọi của anh, mơ mơ hồ hồ mỉm cười: “Em mệt quá rồi.”
Sau đó, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lần tỉnh dậy tiếp theo, trời đã sáng.
Cô mở mắt, thấy bản thân đang ôm cánh tay anh.
Hai tay An Nặc Hàn ôm trọn lấy cơ thể cô từ phía sau, ôm cô vào giữa cơ thể cường tráng của anh.
Cô di chuyển cơ thể mất cảm giác, ngoài ý muốn phát hiện ra anh vẫn chưa rời khỏi cô, dùng sự ấm áp lấp đầy cô.
Mạt Mạt lặng lẽ dùng chân tìm kiếm chân anh, nghịch ngợm dùng đầu ngón chân nhỏ nhắn ma sát ngón chân anh, lưng bàn chân, từng chút một…
Thấy An Nặc Hàn không hề phản ứng lại, Mạt Mạt càng làm tới, đầu ngón chân di chuyển về phía gan bàn chân anh, chạm nhẹ như có như không.
Anh tránh đi một chút, cô tinh nghịch tiếp tục ma sát.
An Nặc Hàn đột nhiên mỉm cười…
Chân cuốn lấy chân cô, hai tay ôm eo cô…
“Còn muốn à?” Cô sợ hãi hỏi
“Không phải.” Anh nâng khuôn mặt cô, khẽ hôn một chút: “Là muốn tiếp tục chuyện tối hôm qua vẫn chưa làm xong.”
Anh nắng sớm mai tươi đẹp, triền miên vẫn còn đang tiếp diễn…
Cả đời làm sao đủ?
Ngoại truyện Anthony
Dẫu sao cũng ở bên nhau sớm chiều hơn chục năm, nào có ai dễ dàng chia ly?
Mạt Mạt có thói quen ở bên người An Nặc Hàn hàng ngày, anh cũng có thói quen cô bé thường thường quấn lấy anh.
Trái lại nếu như không có sự quấy nhiễu của cô bé, cuộc sống của anh tồn tại một loại lo âu, đi tới đâu cũng không ngừng nhớ mong thấp thỏm. Thế nhưng anh nhất định phải làm như vậy, anh có sự bất đắc dĩ của anh.
…
Vào lúc Mạt Mạt mừng rỡ như điên chạy vào trong phòng An Nặc Hàn, dự định sẽ ở bên anh cả đời không tách rời, Hàn Trạc Thần gọi An Nặc Hàn đi vào văn phòng của ông, giao cho anh một tập tài liệu.
“Chú đã giúp cháu liên hệ với giáo sư của trường đại học Cambridge rồi, cháu có thể đăng kí lớp học trước, học kỳ sau tham gia kỳ thi đầu vào, đây là những tài liệu cần thiết.”
“Chú Thần, cháu không hiểu rõ ý chú cho lắm.”
“Cháu chắc chắn hiểu được ý của chú.”
Đương nhiên là anh hiểu, việc này rất rõ ràng là để anh rời khỏi Australia, rời khỏi Mạt Mạt. Còn về mục đích, anh quan sát kĩ vẻ mặt không mang chút tình cảm nào của Hàn Trạc Thần, hơi có phần đoán không ra.
“Có phải Mạt Mạt lại vừa làm chú tức giận không?” Anh bỗng nhiên nhớ tới chuyện Mạt Mạt chuyển tới ở tại phòng anh, cực kỳ áy náy nói với ông: “Xin lỗi, chú Thần, là cháu làm hư Mạt Mạt, hôm nay cháu trở về sẽ bảo cô bé trở lại nhà.”
Hàn Trạc Thần lắc đầu, đẩy chiếc ghế về phía sau, đứng dậy đi về phía người An Nặc Hàn, hai tay đặt lên vai anh. “Chú không có ý này! Chú chỉ có một người con gái là Mạt Mạt. Chỉ cần nó vui vẻ, vì nó chú làm bất cứ cái gì cũng không đáng kể… Tiểu An, Mạt Mạt từ nhỏ tới lớn dựa dẫm vào cháu nhất, coi cháu như toàn bộ cuộc sống của nó. Nếu như nói chú không hy vọng cháu lấy nó, không hy vọng cháu một lòng một dạ chờ đợi nó, đó là giả.”
“Cháu hiểu! Thế nhưng…” Anh chẳng hề yêu cô bé.
Hàn Trạc Thần không đợi anh giải thích hết câu, tiếp tục nói: “”Thế nhưng chú biết rõ sự chênh lệch tuổi tác giữa cháu và Mạt Mạt quá lớn, muốn cháu chăm sóc nó giống chăm sóc một đứa em gái nhỏ cả một đời, thế không công bằng với cháu!”
“Cháu…” Nghe được một câu nói thấm thía như thế, An Nặc Hàn lại không biết đáp lại thế nào.
“Chú cũng là một người đàn ông, chú hiểu một người đàn ông cần nhất là cái gì— một người phụ nữ đáng giá để cháu thật lòng yêu, cũng có thể thật sự hiểu rõ về cháu…”
“Cháu và Tiêu Vi đã kết thúc rồi.”
“Chú biết. Chú và bố cháu đã thương lượng với nhau rồi, chúng ta hy vọng cháu đi Anh Quốc làm được những chuyện cháu muốn làm, đừng vì Mạt Mạt mà bỏ lỡ duyên phân của cháu.”
An nặc Hàn chần chừ một lát, thoáng suy nghĩ thêm, lại hỏi; “Vậy Mạt Mạt thì sao? Khi cháu rời đi, cô bé nhất định sẽ không có cách nào chấp nhận được.”
“Mạt Mạt đã mười ba tuổi rồi, chung quy là do nó sống dưới sứ bảo vệ của cháu, nó không có khả năng trưởng thành được. Nếu như cháu rời khỏi nó, nó mới có thể độc lập, mới có thể hòa nhập với nhiều người khác. Đợi đến khi Mạt Mạt gặp được người đàn ông nó thật tình yêu mến, lúc đó cháu hãy trở về, chú sẽ giao công ty này lại cho cháu.”
“Cháu không muốn, tài sản của chú nên dành lại cho Mạt Mạt.”
Hàn Trạc Thần mỉm cười, giọng điệu còn thân thiết hơn sơ với bố của anh: “Cho Mạt Mạt, khác nào là cho người khác! Trừ cháu ra chú không tin tưởng người nào hết, công ty giao lại cho cháu, chú mới có thể thấy yên lòng.”
An Nặc Hàn bỗng nhiên cảm thấy một loại xúc động thật sâu trong cổ họng, khiến cậu ứ nghẹn không nói nên lời.
“Tiểu An, cháu không cần phải áy náy, Mạt Mạt chắc chắn sẽ có thể gặp được một người đàn ông thật tình yêu nó.”
An Nặc Hàn cầm lấy tập tài liệu trên bàn, tập tài liệu ít ỏi trong tay anh bỗng trở nên nặng trĩu, bởi vì trong đó chứa đựng rất rất nhiều sự giải thích, tin tưởng, và tôn trọng.
“Chú Thần.” Anh quyết tâm nói: “Nếu Mạt Mạt tới tuổi mười tám vẫn chưa gặp được người đàn ông mà cô bé yêu, cháu sẽ lấy cô ấy… Cháu nhất định sẽ không để chú thất vọng!”
“Đừng nên miễn cưỡng quá.”
“Không miễn cưỡng gì hết, cháu sẽ chờ cô bé lớn lên.” An Nặc Hàn rời khỏi văn phòng, khép cửa lại.
Hàn Trạc Thần với lấy chiếc điện thoại, cười nhạt nói: “Ôi chà! Sao Tiểu An lại được di truyền cái tính cách tồi tệ này của cậu hả, ăn mềm không ăn cứng.”
“Nếu không thì đâu phải là con em chứ! Nó đồng ý chưa?”
“Rồi, làm việc nghĩa thì không chùn bước!”
…
Đã ba ngày rồi Mạt Mạt không hề nới với anh một câu nào, sự cự tuyệt im lặng lần này so với sự năn nỉ thê lương trước đây càng khiến người ta cảm thấy khổ sở hơn.
Dòng sông Yala vẫn đang lặng lẽ chảy, lá cây bạch quả cứ lặng lẽ rơi đầy trên mặt đất, An Nặc Hàn giẫm lên bề mặt đầy lá đi lên sườn núi.
Đã nhiều năm rồi không tới đây, gốc cây bạch quả cổ kính này lại càng đâm nhiều cành, lá tốt tươi, vỏ cây lại càng pha tạp nhiều màu sắc.
Anh ngồi dựa vào thân cây, lơ đãng nhìn xuống con đường nhỏ ngoằn nghèo trên sườn núi.
Lần đầu tiên tới nơi này đã cách đây bảy tám năm rồi.
Năm ấy, An Nặc Hàn vô tình thấy được chữ viết của An Dĩ Phong trên hợp đồng của “Thiên đường và Địa ngục”, anh kinh ngạc đến ngây ngốc cả người. Chữ viết của bố anh đâu giống như vậy.
Chữ viết của ông đãng lẽ phải nên ngay ngắn nắn nót, mặt dù có chút cứng, nhưng cũng không từng nét bút đều mạnh mẽ cứng cáp, từng chữ xuyên thấu mặt giấy như thế này.
Về đến nhà, anh mở ra những bức thư được cất kỹ từ rất lâu, đọc từng bức thư, đọc từng câu chữ lại một lần nữa, anh đã hiểu…
Trước khi anh ra đời, An Dĩ Phong đã từ bỏ mẹ con anh. Thời gian ông ấy ôm lấy những người phụ nữ khác phong lưu sung sướng, đừng nói đến việc có hỏi thăm anh một lần, e rằng cả việc anh tồn tại ông ấy cũng không biết. Nếu không thì lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau tại quán cafe, ánh mắt của An Dĩ Phong cũng không bình tĩnh như thế.
Chuyện này thật sự làm anh oán trách, nổi giận, nhưng sự thất vọng còn nhiều hơn nữa. Nhất là khi anh nghĩ đến mẹ của mình đã vì một người đàn ông như vậy mà kìm nén nước mắt viết từng bức thư, anh rất muốn cầm những bức thư anh đã giấu kín nhiều năm đi tới trước mặt An Dĩ Phong, ném vào mặt ông ấy và nói cho ông biết: “Tôi không có người bố như ông!”
Anh cầm những bức thư ra khỏi phòng, vừa đến bên cầu thang tầng hai liền đứng lại. An Dĩ Phong đang ngủ trên sofa, Tư Đồ Thuần nhẹ nhàng đắp lên trên người ông một tấm chăn mỏng, trên khuôn mặt ẩn chứa một loại tình cảm dịu dàng vô tận.
“Tiểu Thuần…” An Dĩ Phong giật mình tỉnh lại từ trong mơ, đột nhiên ngồi dậy, trên vầng trán rịn mồ hôi lạnh. “Tiểu Thuần!”
“Em ở đây.”
An Dĩ Phong lấy cả hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt bà, chăm chú nhìn bà thật kỹ, tiếp đó điên cuồng hôn bà như phong ba bão táp, lên gương mặt, lên đôi môi.
Bà không hề chống cự lại, để An Dĩ Phong tùy ý hôn cho đủ, đến lúc ấy bà mới nhẹ nhàng đẩy ông ra, giúp An Dĩ Phong lau đi mồ hôi lạnh trên trán. “Anh không sao chứ?”
An Dĩ Phong mơ hồ nói: “Anh lại mơ thấy thấy cả mọi thứ đều chỉ là ‘giấc mơ’, tỉnh lại từ trong ‘giấc mơ’, anh vẫn là một tên tội phạm, em vẫn là một cảnh sát, em nói với anh rằng: chúng ta không phải là người trong cùng một thế giới…”
“Không phải thế. Chúng ta đang ở cùng nhau rồi, chúng ta còn có cả Tiểu An.” Tư Đồ Thuần mềm mỏng ai ủi ông.
Ông vội vàng nắm lấy tay bà. “Tiểu Thuần, em sẽ rời khỏi anh phải không?”
“Tất nhiên là sẽ không, Anh đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.” Bà mỉm cười vỗ lên vai ông nói: “Em đi lấy thuốc cho anh uống, uống xong sẽ tốt hơn.”
“Anh không có bị bệnh, anh không uống thuốc.”
“Em biết anh không có bệnh, thuốc này chỉ để anh giải tỏa những áp lực tâm lý thôi.”
“Bác sĩ nói còn có một cách khác để giải tỏa áp lực tâm lý….”
Ông nghiêng người, đặt bà dưới thân, bàn tay hướng về cổ áo âu phục của bà.
Ông nghiêng người, đặt bà dưới thân, bàn tay hướng về cổ áo âu phục của bà.
“Không được,… Tiểu An vẫn còn ở trong phòng.” Tư Đồ Thuần xấu hổ đẩy tay An Dĩ Phong ra.
Ông lại nói gì đó bên tai bà, bà gật đầu cười rất vui vẻ, rất thỏa mãn …
An Nặc Hàn xoay người về phòng, lại cất những bức thư đấy về vị trí ban đầu. Bởi vì cậu đã hiểu rõ, đằng sau sự lừa dối này, là chứa đựng một loại yêu không nói thành lời
…
Về sau An Nặc Hàn có hỏi An Dĩ Phong: “Bố có yêu mẹ sao?”
“Yêu!”
“Vậy vì sao bố lại phải rời xa mẹ, để mẹ đợi nhiều năm như vậy?”
An Dĩ Phong nở nụ cười, nụ cười mang chút đắng cay: “Bố không rời khỏi mẹ thì có thể làm gì bây giờ? Tiểu An, con có biết không, mỗi lần bố bị đuổi giết, bố đều cảm thấy may mắn… vì mẹ con không ở bên người.”
Là thứ tình yêu như thế nào mới có thể khiến cho phụ nữ cam tâm chờ đợi, đàn ông âm thầm ẩn nhẫn.
Cho dù là tình yêu trong lòng có bị thối rữa, đau đớn đến từng dây thần kinh, cũng chẳng muốn buông tay…
Anh thật sự rất ngạc nhiên, yêu một người, suy cho cùng là cảm giác như nào?
…
Không nhớ nổi thời gian đã qua bao lâu, sắc trời đã dần tối.
Trên con đường nhỏ ngoằn nghèo xuất hiện một bóng người.
Hơn mười năm trôi qua không hề thay đổi An Dĩ Phong một chút nào, dù là khí phách hay dáng người, cũng bởi đó là thứ đã khắc sâu vào trong xương máu. Chẳng qua áo khoác màu ghi tối làm cho người ta cảm thấy ông không còn nhiều sự tùy tiện như trước đây.
An Dĩ Phong ngồi xuống bên người anh, hỏi: “Tâm tình không tốt hả? Không phải con vẫn luôn muốn đi Anh Quốc sao, con nên vui mừng mới đúng.”
Cái gì gọi là biết rõ rồi mà vẫn còn cố hỏi? Chính là cái này.
An Nặc Hàn hít một hơi thật sâu. “Con không yên tâm về Mạt Mạt, con sợ rằng cô bé sẽ không tiếp nhận được chuyện này.”
“Yên tâm đi.” An Dĩ Phong vỗ lấy vai anh, giọng nói và vẻ mặt tựa như là đang an ủi anh, thế nhưng lời ông nói ra suýt làm anh hộc máu: “Ngay cả việc con cùng cô gái khác ‘yêu đương vụng trộm’ nó cũng tiếp nhận được, còn có cái gì không thể tiếp nhận được nữa chứ?”
“Con…” Khi đối mặt với sự mỉa mai như thế này, An Nặc Hàn cũng chỉ có thể âm thầm nghiến răng: “Bố, bố vốn không hiểu Mạt Mạt, cô bé không quan tâm con lên giường với bao nhiêu cô gái, cô bé chỉ để ý chuyện con có thể ở bên cạnh cô ấy hay không thôi.”
“Làm thế nào con biết được nó không quan tâm?”
An Nặc Hàn thật sự không biết giải thích như thế nào.
Hơn mười năm bên nhau, anh chứng kiến Mạt Mạt trưởng thành, suy nghĩ của Mạt Mạt anh quá rõ ràng. Cô bé muốn gả cho anh, không phải là vì yêu, mà cô bé sợ sau này khi lớn lên không gả đi được, quơ bừa một đứa con trai để phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
Anh cũng không hề để tâm, cũng sẵn lòng chờ cô bé đến lúc cô 18 tuổi, vì anh tin tưởng rằng khi Mạt Mạt trưởng thành đương nhiên sẽ hiểu được cái gì mang tên tình yêu, cái gì mang tên tình thân.
Đến thời điểm đó, người “anh trai” này có thể coi như hoàn thành công việc rồi rút lui, giao cô bé cho một người đàn ông thật sự yêu thương cô.
Tuy nhiên, tình thế hiện hay ngày càng thoát khỏi phạm vi kiểm soát của anh.
An Dĩ Phong nhìn lại hàng lông mày đang xoắn lại của cậu con trai mình, không hề tiếp tục ép buộc anh: “Tiểu An, nếu như con thật sự không muốn lấy Mạt Mạt thì thôi đi! Sau khi con đi Anh quốc, cũng đừng tiếp tục liên lạc với nó…
Anh sửng sốt ngẩng đầu lên. “Vì sao?”
“Mạt Mạt cần có thời gian để từ từ quên con đi.”
“Con không làm được.” An Nặc Hàn cự quyệt thẳng thừng. Anh không cho rằng Mạt Mạt sẽ quên mất anh, càng không thể cho phép Mạt Mạt quên mất anh.
“Không làm được thì phải lấy nó! Sau đó đối xử với nó một lòng một dạ!”
“…” Chuyện này anh cũng không làm được.
“Con không muốn lấy cô bé, không ai lấy dao ép con hết, thế nhưng con nhất định phải tập cho cô bé thói quen không có con trong cuộc sống. Con không thể vừa cho cô bé hy vọng, lại vừa không muốn nó.”
Anh rất muốn nói: Muốn cô bé? Bố nói dễ thật đấy, bố muốn một cái cho con xem đi!
Đó là Mạt Mạt, là đứa em gái trưởng thành từng ngày trong lòng anh.
Tình cảm của họ được tích lũy trong mười ba năm ròng, anh thương cô, yêu cô, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì cô, chỉ riêng một chuyện…
Với anh mà nói, thật quá khó khăn!
“Bố, con không phải là không nghĩ đến muốn cô bé, mà là không thể muốn. Con chứng kiến Mạt Mạt trưởng thành từ tấm bé, con coi cô bé như em gái ruột. Bố bảo con là sao có thể cùng cô bé…” An Nặc Hàn vò mái tóc ngắn, không có cách nào mở miệng.
Muốn cô bé? Ôm một đứa bé nhỏ ngây thơ lên giường, lột bỏ quần áo của cô, tách hai chân cô ra…
Anh và cầm thú có gì khác nhau không?
“Cuối cùng là con muốn thế nào?” An Dĩ Phong nổi giận ít chút.
Anh muốn làm anh trai của cô bé, cả đời chiều chuộng cô, giúp đỡ cô, chứng kiến cô yêu đương, cô lập gia đình, cả đời vô ưu vô lo mà sống.
Yêu cầu này, quá đáng sao?
Không đợi anh nói ra, An Dĩ Phong đã phán một quyết định cuối cùng, thái độ lại còn cực kì kiên quyết: “Trước khi tốt nghiệp không được quay về Australia, cũng không được gọi điện cho Mạt Mạt, cho đến khi Mạt Mạt quên con không còn một mảnh.”
Anh vừa định bắt bẻ lại, An Dĩ Phong đã bổ sung thêm một câu: “Thêm nữa, Mạt Mạt nói cô bé không muốn nhìn thấy con, không muốn nghe thấy giọng nói của con, còn đừng có đụng chạm đến cô bé nữa.”
“Cô bé thật sự nói như vậy sao? “
“Đúng.”
Cho đến tận lúc anh rời khỏi Australia, Mạt Mạt vẫn chưa nói chuyện lại với anh, cũng không tiễn anh ra sân bay.
Anh quay đầu nhìn lại một lần cuối, anh không biết Mạt Mạt đến lúc nào mới có thể hiểu rõ được — tất cả những việc mà mọi người làm đơn giản chỉ là hy vọng cô bé lớn thật mau!
…
Những ngày đầu tiên tại Anh Quốc, An Nặc Hàn thường xuyên lấy di động ra ngắm tấm ảnh của Mạt Mạt trên màn hình, một lần rồi lại một lần, càng nhìn lại càng thấy khó chịu, cuối cùng anh đành phải xóa đi.
Ngày thứ ba, bên tai anh luôn luôn nghe thấy giọng nói của Mạt Mạt, gọi anh khắp nơi: “Anh Tiểu An.”
Anh bắt đầu lo lắng cô ăn bậy cái gì đó, lo lắng cô vấp ngã trên cầu thang, lại càng lo lắng cô sẽ nhớ anh…
Ngày thứ bảy, anh trông thấy một con mèo Garfield trong một cái tủ kính trên đường, sự vui mừng đã lâu không thấy dâng lên trong lòng, anh mua ngay một con đặt tại đầu giường trong phòng ngủ.
Ban đêm, anh ôm mèo Garfield, mất ngủ!
Về đêm khi mất ngủ, anh nằm nhớ đến quá khứ của chính bản thân mình, không ngờ lại phát hiện ra rằng toàn bộ ký ức vụn vặt đều xuất hiện khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Mạt Mạt.
Trong lúc vô ý, có một loại cảm tình không tài nào nói rõ được nhồi nhét vào trong ngực anh, không giống như tình thân, không giống như tình yêu, lại càng không phải là tình bạn, dường như đó là một loại cảm tình vượt qua hẳn những giới hạn đó.
Xa nhau đã 15 ngày, Mạt Mạt vẫn không hề gọi điện cho anh.
Trong cuộc điện thoại vượt biển, An Dĩ Phong vô tình nhắc tới chuyện Mạt Mạt bị bệnh, hơi nữa đã bị bệnh ba ngày.
“Vì sao không nói cho con biết?” Giọng nói của anh chấn động đến nỗi thủy tinh rung động.
Tiếng trả lời trong đầu dây bên kia vẫn nhẹ nhàng như mây như gió: “Con không cần phải lo lắng cho con bé. Bác sĩ nói rằng nó không sao cả, bị viêm phổi mà thôi. Nằm việc điều trị tầm mười ngày nửa tháng là sẽ khỏe thôi.”
“Viêm phổi?” Mà thôi?
“Con yên tâm đi, sau khi con đi, Mạt Mạt cực kỳ hiểu chuyện, kiên cường! Cô bé bị bệnh cũng không nói cho ai hết, mỗi ngày đều thức dậy đúng giờ đi đến trường học, nếu không phải do cô bé ngất xỉu trên lớp, bọn bố cũng không biết nó đang bị ốm.” An Dĩ Phong lại còn đặc biệt nói cho anh biết: “Con đừng có mà gọi điện cho Mạt Mạt, đây là thời điểm con bé yếu ớt nhất, rất cần sự an ủi… Con muốn nó hiểu thì cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, con đều không thể quan tâm con bé thêm lần nữa.”
Tưởng tượng đến cảnh đêm khuya, Mạt Mạt co người trong chăn ho khù khụ, lén lút khóc…
Ngón tay An Nặc Hàn bấu lấy chiếc điện thoại càng lúc càng chặt, chiếc điện thoại trong tay anh phát ra những âm thanh tựa như vỡ vụn, rất nhỏ.
“Tiểu An, lúc này không phải là lúc con có thể mềm lòng. Con phải thật quyết tâm, Mạt Mạt mới có thể…”
“Bố đừng nói nữa, con biết mình phải làm thế nào!”
An Nặc Hàn chưa lúc nào kính trọng bố mình như lúc này. Anh biết rằng tất cả mọi thứ đều là cạm bẫy, vậy mà vẫn khiến anh cam tâm tình nguyện nhảy vào.
Dập điện thoại, An Nặc Hàn quay số di động của Mạt Mạt bằng tốc độ nhanh nhất.
Khi anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của Mạt Mạt, anh thật sự rất muốn ôm cô bé vào trong ngực, vỗ về an ủi cô, nói với cô bé rằng: “Dù là bệnh tật hay tai nạn, kể cả tử vong, cái gì cũng không thể làm họ rời xa nhau….
Hoàn
Chúc các bạn online vui vẻ !