Chương 26:
Uống đến say bảy phần, An Nặc Hàn nhìn giờ đã không còn sớm, vừa muốn rời khỏi, không ngờ lại gặp lại người bạn đã nhiều năm không thấy ở ngoài hành lang. Hàn huyên một lúc mới biết được bạn mình cũng đã đổi nghề làm buôn bán hợp pháp, mấy năm nay ở Australia buôn bán cũng tốt lắm, lãi không ít tiền.
“Đi! Đi! Khó có ngày hôm nay gặp được, vào trong uống mấy chén.” An Nặc Hàn bị bạn kéo vào gian phòng bao sang trọng, cũng không biết lại uống thêm bao nhiêu rượu, nói chung là càng uống càng cảm thấy đời người vô thường, bọn họ không nhịn được nhớ tới những năm tháng hết sức lông bông năm mười tám tuổi.
Khi đó họ cũng đã từng một bụng nhiệt huyết, một lòng muốn lang bạt trên xã hội đen Australia một phen.
Có một lần… Họ bị một lão đại xã hội đen bản địa Australia vây tại phòng tắm hơi, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết.
Ngay khi An Nặc Hàn tưởng rẳng bản thân mình không còn đường trốn thoát, An Dĩ Phong mang theo hơn mười người vây chặt phòng tắm hơi không lọt một khe, nhưng ông không hề động tay, thái độ thành khẩn nói với tên lão đại vênh vão kia: “Ông bỏ qua cho nó, tôi bảo đám sau này sẽ không để ông nhìn thấy nó nữa!”
Tên lão đại kia khinh thường dùng tiếng Anh hỏi: “Mày là ai?”
“Tôi là bố của Anthony.” An Dĩ Phong đặt hai vali dollar Mỹ lên bàn. “Tôi chỉ có một đứa con trai là nó, cho dù thế nào, hôm nay tôi nhất định phải dẫn nó đi.”
Tên lão đại kia nhìn tình hình lúc đó, vừa cầm tiền chạy đi vừa nói. “Hừ! Về sau quản lý tốt con trai mày, lần sau tao nhìn thấy nó, nó cũng không có vận may như thế nữa đâu.”
“Ông yên tâm, tuyệt đối sẽ không!”
Khi rời khỏi, An Nặc Hàn nằm trong xe cấp cứu lấy tay đè vết thương trên người mình, máu vẫn không ngừng chảy ra từ kẽ hở.
“Xã hội đen, không tốt đẹp như con nghĩ đâu…” An Dĩ Phong lôi ra một gói băng gạc không biết từ đâu, thành thạo băng bó cho anh. “Con muốn sống, thì phải để người khác chết không có chỗ chôn…”
Ngày hôm sau, tin tức tít trên báo khiến người khiếp sợ, lão đại xã hội đen nào đó bị người ta bắn chết tại một góc phố, trên người có hơn trăm vết súng, máu thịt lẫn lộn.
Dựa theo những gì cảnh sát điều tra lấy chứng cứ, hung thủ là sát thủ chuyên nghiệp, mục tiêu là hai vali dollar Mỹ trong tay người chết…
Từ sau đó, An Nặc hàn trở lại trường học ngoan ngoãn đọc sách.
Nhưng anh nhớ kỹ một đạo lý: đừng nhân từ đối với kẻ địch của mình, càng không thể tàn nhẫn với người yêu mình.
***
Khoảng một, hai giờ sáng, An Nặc Hàn được bảo vệ Thiên đường & Địa ngục lái xe đưa về nhà,
An Dĩ Phong còn đang chờ anh, “Muộn thế này mới về?”
“Gặp được một người bạn.” Anh nói năng mơ hồ đáp lại. “Bố, có phải bố có chuyện muốn nói với con?”
An Dĩ Phong vốn định nói chuyện với anh, thấy bước chân anh đã loạng choạng, nói cũng chẳng rõ, khua tay: “Đi về nghỉ trước đi đã, ngày mai nói sau.”
An Nặc Hàn trở về phòng, vừa mới cởi áo khoác vất trên giường, Mạt Mạt đã đi vào.
Anh day day trán, bộ não bị rượu làm tê liệt bắt đầu đau nhức. “Anh đánh thức em à?”
“Em đang đợi anh.”
Trong phòng, hỗn hợp mùi nước hoa và hơi rượu không quanh quẩn tại một chỗ mà phiêu tán khắp nơi, kích thích khứu giác của con người.
Mạt Mạt nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào vết son môi đỏ chói trên cổ áo sơ mi của anh một lúc rất lâu, mới từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt. “Em muốn hỏi rõ, chuyện hôm nay rốt cuộc có phải anh làm hay không?”
Lại là chuyện này. “Vì sao em hỏi anh? Sao em không đi hỏi Tiêu Thành?”
“Bởi vì…” Bởi vì An Nặc Hàn đối với cô mà nói là người thân thiết nhất, có lẽ người ta khi gặp phải bất kỳ nghi hoặc nào không giải thích được, sẽ vô thức tìm hỏi người nhất cận với mình.
“Anh nói cho em biết là cậu ta làm, em có tin không?”
Mạt Mạt lắc đầu, “Anh uống say rồi!”
An Nặc Hàn kéo mạnh cánh tay cô, không kiềm chế được cơn giận: “Em có phải cho rằng anh ta trong sạch, linh hồn anh ta không nhiễm một hạt bụi… Chỉ có loại đàn ông tàn nhẫn máu lạnh như anh mới có thể lái xe đi đâm người?”
“Anh quả thật không thể nói lý nữa!” Mạt Mạt vùng vẫy: “Thành làm sao có thể sai người lái xe đâm chị gái của chính mình?”
Anh buông cô ra, lạnh lùng nói: “Nếu đã không tin, cớ gì còn hỏi anh?”
“Em…”
“Anh mệt rồi, có cái gì muốn nói mai hẵng nói đi.”
An Nặc Hàn mệt mỏi ngồi trên giường, dùng sức day day giữa trán, đầu đau khiến suy nghĩ của anh trở nên lộn xộn.
Mạt Mạt nhìn vẻ mệt mỏi của anh, lại nhìn tới dấu hôn trên cổ áo anh, cô cố gắng không cho chính mình nghĩ sâu hơn, nhưng trước mắt hiện lên một cách rõ nét hình ảnh anh hôn mãnh liệt, nhiều lần với một người phụ nữ xa lạ ở trên giường.
Cô ngây ngốc chờ trong phòng anh đến bây giờ, lo lắng, sốt ruột vì anh. Còn anh thì ở bên ngoài chơi bời trăng hoa, sớm vất cô ra khỏi đầu.
Hai bàn tay Mạt Mạt nắm chặt lại, ra sức đèn nén lửa giận đang bùng cháy mãnh liệt trong lồng ngực.
“Được rồi… Hy vọng ngày mai anh chừa lại chút sức lực cho em!”
Mạt Mạt trở lại phòng của mình, chạy ào vào phòng tắm.
Cô cởi quần áo, liều mạng dùng nước lạnh làm nguội đi ngọn lủa nóng rực trong lồng ngực, dội đi những hình ảnh xấu xí dơ bẩn chồng chéo không ngừng trong đầu.
Nỗi hận và ghen tị tựa như nước lạnh chảy dọc trên cơ thể, dập tắt tình yêu của cô.
Không nhìn thấy anh, nhớ thật nhiều. Gặp được rồi… còn không bằng không gặp!
Yêu một người đau đớn như thế đấy, buông tay so với “yêu” lại càng thêm đau.
Cô lạnh run người quỳ dưới đất, ôm lấy khuôn mặt, chất lỏng nóng bỏng cũng không đè nén được nữa, trượt xuống gò má.
Cô khóc thút thít, lại ra sức cười nhạo bản thân ngu xuẩn, vô dụng!
An Nặc Hàn cởi hai chiếc khuy sơ mi mới phát hiện ra trên cổ áo mình có dấu hôn. Anh sớm không nhớ nổi những người phụ nữ kia tới gần anh lúc nào, để lại vết tích dơ bẩn này.
Nhớ tới những khuôn mặt dung tục của mấy cô gái hầu rượu, anh chán ghét lau đi, quyết định cởi áo sơ mi ra ném xuống.
Vừa mới cởi nút thắt, anh loáng thoáng nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng nức nở rất khẽ.
“Mạt Mạt?” An Nặc Hàn gọi một tiếng. “Em đang khóc sao?”
Đợt một lúc, phòng bên cạnh không có tiếng trả lời, Anh có phần lo lắng, bước chân không ổn định đi tới ngoài cửa phòng Mạt Mạt: “Mạt Mạt?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Anh trực tiếp đẩy thẳng cửa vào, trong phòng không có ai, chiếc gối ôm anh tặng cô bị vất chỏng trơ trên mặt đất.
Thấy đèn trong phòng tắm sáng, anh đẩy cửa, phòng bị khóa từ bên trong.
“Mạt Mạt, xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì…” Cô nghẹn ngào trả lời.
“Em khóc à? Có phải Tiêu Thành bắt nạt em không?”
“Em không cần anh quan tâm!” Mạt Mạt lớn tiếng nói.
Anh dùng sức đẩy cửa phòng tắm. “Mạt Mạt, mở cửa.”
Mạt Mạt vẫn không đáp, tiếng nức nở ngắt quãng.
Anh nhất thời nóng nảy thấp thỏm, đá văng cửa phòng tắm.
Trong chớp mắt cửa mở, anh hối hận vô cùng.
Trong phòng tắm sáng rực, Mạt Mạt hai tay ôm lấy ngực, hoảng sợ lùi về góc tường, khó tin mở to mắt trừng anh, trên mặt vẫn còn sót lại vệt nước. “Anh, anh muốn làm gì?”
Anh thật sự say rồi, đầu óc không tỉnh táo, cũng không nghĩ ra chính mình muốn làm cái gì. Nhất là sau khi anh nhìn thấy cơ thể thuần khiết của Mạt Mạt, đáy mắt anh phản chiếu hình ảnh cơ thể trắng ngần của cô, dòng nước trượt theo đường cong uyển chuyển chảy xuống, liên miên không ngừng…
Cô thật sự đã trưởng thành, tuy rằng vẫn chưa đầy đặn lắm, nhưng cơ thể mới chín của thiếu nữ có cái đẹp khiến anh rung động. Hai bầu ngực mượt mà, một điểm phấn hồng ướt át. Chiếc eo nhỏ tựa như hơi dùng sức một chút là có thể gãy vụn trong lòng bàn tay anh, không thể nắm chặt. Còn có hai chân khép chặt lại của cô, khiến anh có loại kích thích muốn đi lên hôn cô…
Anh rất muốn lùi ra ngoài ngay lập tức, nhưng nước mắt trên mặt Mạt Mạt buộc anh phải nỗ lực đè nén sự khô nóng bên trong người, đi tới bên cô.
“Có phải Tiêu Thành bắt nạt em không?”
Mạt Mạt cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ trong kinh hãi, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt: “Không có.”
Anh nâng khuôn mặt của cô lên, ngón tay chạm vào nước da mềm mại, co dãn của cô…
Mùi vị của cô rất tuyệt, có loại hương thơm ngọt ngào của trái cây, khiến anh không nhịn được muốn nếm thử…
Dòng nước rơi xuống trên người anh, lạnh đến thấu xương, chặn đứng sự mơ màng của anh.
“Sao lại tắm nước lạnh?” An Nặc Hàn cởi áo sơ mi khoác lên trên người cô. “Em không lạnh sao?”
Mạt Mạt cắn đôi môi tím ngắt, không nói lời nào, cơ thể rét buốt run rẩy mãnh liệt, đủ để chứng minh sự lạnh của cô.
Anh đóng vòi nước, yêu thương ôm cô vào lòng. “Sau này đừng như vậy, sẽ bị cảm lạnh đấy.”
Cô tránh đi một chút, phát hiện ra không có cách nào đẩy anh ra được, vì vậy liên buông tha sự nỗ lực vô ích, dựa vào vai anh khóc thút thút. Cô hận anh, hận trên người anh nồng nặc mùi nước hoa, hận trên áo sơ mi anh lưu lại dấu son môi của phụ nữ.
Đồng thời, cô cũng yêu anh, yêu lồng ngực cường tráng đang dán chặt vào cơ thể trần của cô này.
“Mạt Mạt, em còn có anh. Cho dù tới lúc nào, anh đều ở bên em giúp em.” Giọng nói của anh mơ hồ, có lẽ bởi vì rất lạnh, vòng ôm của anh đặc biệt nóng rẫy.
Cô gượng cười: “Ở Anh quốc mà giúp em hả?”
“Anh cũng không muốn…”
Anh ôm sát cô, cơ thể hai người càng dán chặt với nhau, trống ngực đập dồn dần dần mất đi tiết tấu. “Mạt Mạt, ở gần em quá anh sợ sẽ không kiểm soát được chính mình…”
Nước mắt, tuôn rơi bên vành mắt…
Người đàn ông như anh, ở gần người phụ nữ nào cũng đều không thể kiểm soát được bản thân.
Mạt Mạt nhắm mắt lại, quay mặt đi, nhốt lại những giọt nước mắt chưa kịp rơi.
“Anh, anh đi ra ngoài!” Âm thanh của cô run rẩy
Lòng bàn tay An Nặc Hàn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Mạt Mạt lên, vén lên những sợi tóc vương trên khuôn mặt cô, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của cô.
Đôi môi nóng bỏng phủ lên con mắt cô, hôn lên nước mắt cô.
“Mạt Mạt.”
An Nặc Hàn thật sự đã say, say đến nỗi không thể dùng lý trí kiểm soát hành động của anh, cũng không có cách nào tự hỏi tất cả hậu quả.
Anh ôm lấy cô, ngón tay siết chặt eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng trằn trọc, thân mật cọ xát… Anh muốn cô, giờ này phút này, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.
Mạt Mạt kịch liệt phảng kháng, đẩy anh, đánh anh, né tránh nụ hôn kịch liệt của anh… Nhưng cô trước sau đều không kêu gào, phản kháng trong im lặng.
An Nặc Hàn ôm lại càng thêm chặt, hô hấp dày đặc mùi rượu ngày càng gấp gáp, nụ hôn của anh cũng ngày càng ngang ngược, cuồng dã lại mạnh mẽ, môi lưỡi dây dưa đến đau đớn.
Xa tận chân trời, có một ngồi sao băng rơi xuống, ánh sáng kéo thật dài, tan biến vào trong màn đêm.
Chương 27:
Trong chiếc gương đối diện phản chiếu hình ảnh đẹp tuyệt vời, hai cơ thể một mạnh mẽ một yếu đuối quấn lấy nhau, càng vùng vẫy, càng quấn chặt lấy.
Dần dần, Mạt Mạt không chống lại được sức lực của anh, cũng không còn sức để phản kháng. Cô cứng người dựa vào tường, để tùy lưỡi anh tìm kiếm đuổi bắt trong miệng cô, nếm vị đắng chát cùng mật ngọt trong khoang miệng…
Tay anh siết chặt lấy eo cô, di động, cơ thể ma sát cơ thể, sóng tình dập dờn từng trận từng trận…
Hôn rồi rồi lại hôn, môi lưỡi dây dưa đơn thuần đã không thỏa mãn được khát vọng tội nghiệt của anh. Tay anh phủ lên nơi mềm mại của cô, vuốt ve màu hồng phấn mẫn cảm.
Lần đầu tiên bị đàn ông tiếp xúc, đặc biệt khi nghĩ đến chủ nhân đôi tay kia là người cô thích kề cận không rời từ bé An Nặc hàn, một trận tê dại truyền tới bụng dưới, dấy lên ngọn lửa.
Mạt Mạt nỗ lực mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô rất muốn dùng ánh mắt mơ hồ nhìn rõ anh xa lạ như vậy, để xác định anh thật có phải là “anh Tiểu An” cô đã thầm mến từ bé không.
Ai dè, càng nhìn càng phát hiện ra anh hôm nay hoàn toàn khác biệt với thường ngày, trong men say, con mắt anh khép hờ, trong con ngươi ánh lên ngọn lửa, nước da trần dưới ánh đèn tản ra sức quyến rũ của đàn ông.
Cơ thể anh cao gầy, đương cong trên người cương nghị, tựa như tích lũy sức lực vô hạn… Còn có lồng ngực anh, rộng rãi bằng phẳng như vậy, hai điểm đỏ thẫm trước ngực lại vô cùng hấp dẫn…
Cô quên phản kháng, An Nặc Hàn lại càng trắng trợn hơn, anh buông tha cho môi của cô, dọc theo cổ hôn xuống, đầu lưỡi trằn trọc trên làn da cô.
Thế giới như quay tròn, Mạt Mạt dường như trông thấy trên màn trời màu đen nở rộ một vùng hoa bỉ ngạn màu đỏ rực, ngôi sao ánh vàng rơi xuống biển khơi rộng lớn, sóng biển vàng rực cả mảng đồ mi
“Ừm…” Mạt Mạt không nhịn được duỗi thẳng người, sự sảng khoái vô hạn khiến cô khó mà đưa tay khước từ. “Đừng…”
An Nặc Hàn bắt được tay cô, cố định chúng sau lưng cô. Sau đó dùng tay kia lưu luyến vuốn ve cơ thể còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Đồng thời bờ môi anh còn chuyển qua sau tai cô, khẽ khàng ngậm lấy vành tai cô…
Cơ thể như nụ hoa chờ ngày nở của Mạt Mạt căn bản không thể chịu được loại khiêu khích này. Toàn bộ tri giác cùng sự sung sướng của cô đều bị anh nắm trong tay, cánh tay cô đặt lên cổ anh, từ phản kháng biến thành nghênh hợp…
“Anh Tiểu An…” Dưới sự khiêu khích thật thành thạo của An Nặc Hàn, cô dần dần cảm thấy cơ thể không không chế được, cảm giác khoan khoái mãnh liệt khiến cô trống rỗng một cách kỳ lạ, toàn thân đều có một loại mong muốn có cái gì lấp đầy kỳ vọng vì cô.
An Nặc Hàn gắt gao đặt cô lên vách tường, môi lưỡi thăm dò vô tận trên cơ thể cô, cuối cùng ngầm lấy nụ hoa đang gắng gượng của cô.
“Ư… Đừng…”
Mạt Mạt ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm đen như mực ngoài phòng tắm.
Gặm cắn mút liên tiếp rơi xuống cơ thể của cô, cả người đắm chìm, đã định trước sẽ thế nào cũng đắm chìm cùng với tâm hồn.
Nghe thấy anh hô hấp gấp gáp, tiếng ngâm hưng phấn từ trong miệng bật ra, Mạt Mạt hoàn toàn mê loạn.
Thế giới đều đang đảo điên, không phân biệt là đêm hay ngày, cũng không kể là đêm hay là ngày…
Người đang ở gần trong gang tấc, ánh mắt anh say đến nỗi không còn có tiêu cự, xa xôi đến nỗi không có có cách nào chạm vào được.
Nhưng cô không quan tâm, có thể được anh ôm lấy, cho dù chỉ là là một đêm yêu mê loạn, đủ rồi!
Hô hấp của anh càng ngày càng hỗn loạn, bờ ngực phập phồng kịch liệt, trong quần càng đầy càng chật…
Cuối cùng, An Nặc Hàn cũng không kiềm chế nổi nữa, lấy tay nâng một chân cô lên, nhẹ nhàng dùng sức, chân của cô liên bị giơ cao lên, dán tại vách tường.
Lúc này, vùng đất bí ẩn nhất của thiếu nữ phơi bày trước mắt anh… Vùng đất u mật kia khiến tất cả suy nghĩ kiềm chế tứ chi của anh đều chị cắt đứt, toàn bộ lý trí sụp đổ.
Anh tìm kiếm tới cửa hầm nhỏ hẹp kia.
Mềm mại một cách kỳ diệu.
“Đừng…” Mạt Mạt khẽ rên rỉ, cơ thể dưới sự đụng chạm của đầu ngón tay anh mà run rẩy.
Dịch thể ấm nóng ẩm ướt rơi vào đầu ngón tay anh…
“Ừm… Đừng! Không…” Cô kêu gọi, trong lời từ chối mê muội tràn đầy khát vọng và mong đợi, muốn anh nhanh lấp đầy sự trống rỗng của cô.
An Nặc Hàn cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, buông chân cô ra, nhanh chóng cởi thắt lưng.
Trong nháy mắt mất đi lực chống đỡ của anh, cả người Mạt Mạt mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, vội vàng đưa tay chống vào vách tường.
Tay vừa vặn chạm tới van vòi sen, một luồng nước chảy vọt xuống, dập tắt dục vọng sôi sục.
An Nặc Hàn cứng đờ đứng dưới làn nước lạnh, màu đỏ thẫm trong đôi mắt dần dần nhạt đi, lý trí bị dục hỏa chôn vùi cuối cùng cũng trở về bộ não anh. Anh đang làm cái gì, muốn chiếm đoạt một cô gái non dại mười sáu tuổi, mà cô gái kia chính là Mạt Mạt được anh bao bọc lớn lên trong lòng bàn tay anh, suýt nữa đã gây nên bi kịch không cách nào nghịch chuyển được.
May là Mạt Mạt kịp thời dùng nước lạnh giội tỉnh anh, bằng không anh cả đời đều không thể tha thứ cho chính mình.
Anh lắc lắc đầu, hai tay lau đi nước lạnh trên mặt, khàn giọng nói: “Cám ơn!”
Mạt Mạt hiểu rằng anh đã tỉnh táo lại rồi, lúc không nên say thì say, lúc không nên tỉnh thì vì cái gì lại phải tỉnh.
Cô khoanh hai tay xấu hổ xoay người, tắt vòi nước.
“Xin lỗi.” Anh cúi người nhặt chiếc áo ấm ướt trên mặt đất lên, mặc vào người. “Xin lỗi! Anh uống say!”
Mạt Mạt gượng gạo cười, sau lại nói không ra cái gì. “Không sao. Em sẽ không để bụng đâu.”
Anh rời khỏi phòng của cô.
Để lại Mạt Mạt một mình đứng trong phòng tắm, gượng cười.
Không có người phụ nữ nào sẽ không để bụng chuyện đàn ông tại thời điểm mấu chốt thế này bày ra biểu tình áy náy “suýt nữa đã làm một việc cực kỳ sai” mà rời khỏi.
Đặc biệt là người đàn ông đấy là người cô mong chờ đã lâu, thầm mến đã lâu!
Cô nhắm mắt lại tựa trên vách tường lạnh như băng, vô thức nhớ tới quá trình vừa mới phát sinh, nụ hôn của anh, vòng ôm của anh, lại làm cô mất hồn như thế…
Thế nên cô từ trước đến nay không nghĩ tới sẽ muốn bất kì sự ôm ấp và đụng chạm của người đàn ông nào. Đã không còn An Nặc Hàn, cô cảm thấy bản thân giống như một bông hoa tươi đã bị đốt cháy rễ, không thể hút nước làm dinh dưỡng, chỉ có thể cô đơn mà nhìn cánh hoa từ từ héo rũ.
Nhưng cô tình nguyện héo rũ như vậy cũng không muốn tình yêu của Tiêu Thành tới tưới mát!
Đến tột cùng cô có bao nhiêu yêu, mặc cho An Nặc Hàn phung phí như vậy, vẫn còn bất tận đến thế…
***
Cả một đêm, gian phòng của An Nặc Hàn rất yêu tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở trầm ổn không hề có động tĩnh gì khác.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt nghe thấy phòng bên có tiếng động, rời giường ngồi trước gương, dùng phấn sáng che đi vành mắt đen, thay một bộ váy màu hồng nhạt đi xuống tầng.
An Nặc Hàn đã ngồi trên sofa đọc báo, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Mạt Mạt kéo mấy lọn tóc bên sườn mặt, che khuất sắc ửng hồng trong đôi mắt, ngồi xuống bên cạnh anh,
An Nặc Hàn chỉ liếc khuôn mặt cô một cái, cúi đầu lật báo rất nhanh.
Trong không gian chỉ còn tại tiếc lật báo sột xoạt.
Mạt Mạt đang xấu hổ đễn nỗi không biết làm thế nào cho phải, tờ báo được đưa tới trước mặt cô, cô vừa nhận lấy vừa nhìn, trang âm nhạc.
Một luồng tình cảm ấm áp chảy qua đáy lòng.
“Cám ơn!” Cô chăm chú nhìn không chuyển mắt vào tờ báo trong tay, ngón tay vân vê góc báo, vân vê đến lúc ăn sáng, một chữ cũng không chui vào đầu.
Bữa sáng cùng nhau, vô cùng yên lặng.
Cô và An Nặc Hàn tập trung cúi đầu ăn gì đó, An Dĩ Phong và Tư Đồ Thần đối diện dường như có chút đăm chiêu mà nhìn bọn họ ăn.
Bữa sáng vừa mới ăn không được bao lâu, di động An Nặc Hàn đặt trên bàn vang lên, cô trong lúc vô tình liếc mắt một cái, trên mặt mình nhấp nháy ba chữ: Tô Thâm Nhã.
An Nặc Hàn lập thức tiếp điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện:
“Ừ, là anh… Tìm anh có việc gì?”
“…”
“Anh đang ở Australia.”
“…”
“Gấp thế à?”
“…”
Mạt Mạt bưng cốc sữa trên bàn uống một hớp lớn, đầu lưỡi bị bỏng rát.
Gọi điện thoại thật lâu mới xong, khi An Nặc Hàn quay trở lại, Mạt Mạt đang hít thở mãnh liệt, để bầu không khí giảm bớt cảm giác đau đớn nơi đầu lưỡi.
Không đợi An Nặc Hàn ngồi xuống, An Dĩ Phong không hề e dè mà hỏi dồn. “Là ai gọi đến?”
“Đồng nghiệp công ty.” An Nặc Hàn mặt không hề thay đổi đáp: “Có một hạng mục xảy ra chút vấn đề, quản lý bảo con trả phép quay về.”
“Lúc nào thì đi?”
An Nặc Hàn nhìn đồng hồ đeo tay. “Con đi thu dọng đồ đạc một chút, hẳn là vấn kịp máy bay lúc mười hai giờ.”
“Gấp như thế à?”
“Vâng, hạng mục này rất quan trọng đối với con.”
Mạt Mạt nghe vậy, mệt mỏi buông chiếc bánh ngọt đang ăn dở trong tay xuống.
Một cuộc điện thoại có thể khiến anh quay lại Anh quốc ngay lập tức, có thể thấy cô gái kia đối với anh còn hơn tất cả.
“Trên đường đi cẩn thận một chút.” Cô dùng giọng điệu không được tự nhiên nói.
“Em không đi ra sân bay tiễn anh à?”
Cô còn không vĩ đại đến mức tự mình đựa người đàn ông mình giao cả trái tim vào trong vòng ôm ấp của cô gái khác. Thế nên cô giả bộ nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêm túc hiếm thấy trả lời anh. “Em còn có việc, em muốn giúp Thành cùng đi làm trị liệu vật lý.”
An Nặc không nói gì khác, bàn tay khoác lên vai cô vỗ nhè nhẹ hai cái, vội vàng lên tầng thụ dọn đồ đạc.
Mạt Mạt không biết An Nặc Hàn muốn biểu đạt ý gì.
Cô mới mười sáu tuổi, không thể tiếp tục mặc kệ ngồi nhìn bản thân mình khô héo trong một đoạn chờ đợi không có kết quả.
Chương 28:
Trên đường ra sân bay, An Dĩ Phong thoáng nhìn qua sắc mặt An Nặc Hàn. “Cãi nhau với Mạt Mạt à?”
“Đâu có.” An Nặc Hàn lắc đầu. Một thằng đàn ông lớn đầu như anh mà lại đi cãi nhau với một đứa trẻ mười sáu tuổi, thật quá nực cười!
“Bố nghe nói tối qua con đi gặp Tiêu Vi.” An Dĩ Phong hỏi hơi có phần đột ngột.
An Nặc Hàn cũng không hề cảm thấy việc này ngoài ý muốn. Cơ sở ngầm của An Dĩ Phong ở bên ngoài rất nhiều, không có chuyện gì có thể qua được mắt ông. “Gặp mặt mà thôi.”
“Thấy cô ta trở thành cái dạng như bây giờ, có phải đang thương tiếc không? Hận bố chia rẽ hai đứa à?”
An Nặc Hàn thản nhiên cười. “Chưa đến mức thương tiếc, chẳng qua con cảm thấy cô ấy hơi đáng thương, đến bây giờ vẫn còn không biết thứ cô ấy muốn là cái gì.”
Đàn bà, có thể ngây thơ, có thể vô tri, nhưng ít nhất cũng phải biết được thứ bản thân mình muốn là gì.
Muốn trái tim của đàn ông, muốn cuộc sống xa hoa bao người mơ ước, muốn sự lãng mạn rung động lòng người, muốn sung sướng, hoặc muốn thành công… muốn cái gì cũng đều không sai, chỉ là đừng cái gì cũng muốn, càng không thể cái gì cũng không tự mình nỗ lực, một lòng muốn tìm được từ trên người đàn ông. Điều đó bất kì người đàn ông nào cũng không thể cho nổi.
Tiêu Vi thật ra đã nhận được rất nhiều, nhiều hơn rất nhiều so với Mạt Mạt. Thế nhưng cô chư bao giờ biết quý trọng những thứ mình đang có, một lòng nghĩ đến những thứ mình không có mà người khác nắm giữ trong tay.
Thứ bản thân mình không chiếm được, cô cũng không để người khác đạt được.
Thế nên cuộc đời của cô nhất định là bi kịch! Mãi mãi luôn là bi kịch!
Biểu tình của An Dĩ Phong dường như rất hài lòng, vỗ vai anh. “Mạt Mạt còn nhỏ, cho cô bé thêm chút thời gian nữa con ạ. Cô bé nhất định sẽ hiểu ra bản thân mình muốn cái gì.”
“Bố, bố yên tâm đi, con biết cái gì quan trọng, cái gì không quan trọng.”
Trước đấy rất lâu, An Nặc Hàn chỉ biết nhà họ Hàn và nhà họ An gia tồn tại một quá khứ không thể bị người khác vạch trần. Của cải của nhà họ được tích lũy trên tội ác.
Hàn Trạc Thần không thể giao sự nghiệp của chính mình cho người ngoài, bởi vì chỉ cần hơi sai lầm một chút, không chỉ sự nghiệp huy hoàng ngày hôm nay của ông bị hủy hoại trong chớp mắt, mà ngay cả tínhmạng của ông cũng khó có thể bảo đảm được.
Mạt Mạt từ tấm bé đã được bảo vệ rất tốt, tính nết trời sinh đơn thuần, không thể kế thừa mọi thứ của bố cô được.
Sự nghiệp to lớn nắm giữa ranh giới trắng và đen này Tiêu Thành cũng không đảm đương nổi, những người đàn ông khác cũng không đảm đương được!
Thế nên mọi thứ này đều phải do An Nặc Hàn gánh vác.
…
Có đôi khi An Nặc Hàn thường nghĩ, nếu có người có khả năng gánh lấy phần trách nhiệm này, anh có còn muốn lấy Mạt Mạt nữa không?
Ngay lập tức anh cười tự giễu mình.
Đây là giả thiết không thể thành sự thật.
Vậy mà anh không ngờ tới, cái giả thiết không thể thành sự thật này lại trở thành hiện thực.
Một năm sau, An Nặc Hàn ngồi trong phòng làm việc rộng rãi của mình, một tay cầm điện thoại, một tay ra sức day đầu sắp nổ tung của mình, giọng điệu bình tĩnh như giếng cổ lâu năm: “Thật ạ? Vậy thì tốt quá rồi, gửi lời chúc đến chú Thần hộ con.”
Đây quả thật là một việc vui, vợ của Hàn Trạc Thần mang thai, là một bé trai vô cùng khỏe mạnh. Việc này có ý nghĩa rằng ông đã có người thừa kế chân chính của mình. Thế nhưng anh không cười nổi, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
An Dĩ Phong dừng lại một chút rồi nói: “Nghe Mạt Mạt nói, con có bạn gái ở Anh quốc rồi. tình cảm rất tốt có phải không?”
Lại thêm một cây kim độc đâm xuyên vào huyệt thái dương đau nhức của anh, làm anh hoàn toàn chết lặng. Trong khoảng thời gian gần đây, Mạt Mạt kiên trì muốn cùng đi Vienna với Thành học nhạc. Vì chuyện này mà cô đã vài lần cãi nhau với bố cô.
Mạt Mạt đã từng gọi điện cho anh vài lần, tỉ tê rằng cô rất muốn đi Vienna học nhạc, muốn đi quan sát thế giới bên ngoài. Cô hỏi anh liệu có thể giúp cô được không.
Câu trả lời của anh chỉ có hai chữ: Không thể.
An Nặc Hàn chưa bao giờ từng cự tuyệt những yêu cầu của Mạt Mạt. Đây là lần duy nhất, kiên định mà quyết đoán.
Mạt Mạt sửng sốt hỏi anh: Vì sao?
Anh trả lời cô: Chờ đến khi em mười tám tuổi, chờ em thật sự biết bản thân mình muốn cái gì, anh nhất định sẽ cho em tự do!
Thế nhưng anh chẳng làm sao ngờ được, Mạt Mạt lại nói rằng anh có bạn gái, bức anh tới giới hạn…
Thật lòng yêu thương một người sẽ không so đo trả giá và hồi đáp. Thế nhưng tình yêu cũng có giới hạn của nó, sự nhẫn nại của anh đã chạm tới giới hạn rồi…
An Dĩ Phong thở dài, nói: “Nếu tình cảm của hai đứa thật sự tốt, thì mang về đây đi.”
“Vâng.” An Nặc Hàn nói xong, treo điện thoại.
Nếu cô đã rất muốn cùng Thành đi Vienna học nhạc, anh cũng không tìm được bất kì cớ gì để không tác thành giúp cô.
Để cô đi ra thế giới bên ngoài quan sát đi, không trải qua chút mưa gió, cô ấy sẽ chẳng lớn được!
…
Bên ngoài có người gõ cửa.
“Mời vào.”
Tô Thâm Nhã đi vào trong, bộ đồ công sở trên người tôn lên sự giỏi giang khôn khéo của cô. Từ lúc hạng mục một năm trước suôn sẻ hoàn thành, An Nặc Hàn được thăng chức làm quản lý bộ phận kỹ thuật, Tô Thâm Nhã cũng được điều đến làm trợ lý của anh.
Anh luôn luôn là một người công tư rõ ràng, Tô Thâm Nhã cũng vậy. Thế nên giữa bọn họ không hề có điều gì khác.
“Cái này là bản phân tích thị trường vừa mới làm xong. anh xem qua một chút đi.”
“Để ở đó.” Anh nói. “Giúp tôi đặt hai vé đi Australia ngày mai.”
“Được.”
Cô nhìn sắc mặt anh, muốn nói rồi lại thôi. “Còn có việc gì nữa không? Nếu không có việc gì thì em đi trước.”
“Đợi một chút.” An Nặc Hàn gọi cô lại: “Cô có thể giúp tôi một việc không?”
“Được thôi!” Cô thoải mái đáp lại anh.
“Bố tôi bảo tôi mang bạn gái về nhà, chuyến bay ngày mai…”
Tô Thâm Nhã thoáng sửng sốt, cô hiểu rất rõ sinh hoạt của An Nặc Hàn, công việc là toàn bộ cuộc sống của anh, đừng nói là bạn gái, bất kỳ quan hệ mập mờ nào cũng không có.
Chẳng lẽ anh muốn đưa cô về lừa người nhà anh.
“Đi chuẩn bị một chút đi.”
Không kịp ngạc nhiên, cũng không kịp nghiên cứu nguyên nhân, cô lập tức gật đầu: “Được, em đi chuẩn bị ngay bây giờ đây.”
Tới Australia cô mới biết An Nặc Hàn không phải muốn lừa người nhà anh, mà muốn đính hôn với cô.
Không phải vì yêu cô, mà vì tác thành cho người con gái anh thật sự yêu.
Biết rõ cuộc hôn nhân này là một thứ bất đắc dĩ, nhưng Tô Thâm Nhã vẫn tiếp nhận nó.
Vào lúc đàn ông yếu đuối nhất thường không có sức chống cự với tình cảm dịu dàng của người phụ nữ. Thời gian yếu đuối của người đàn ông như An Nặc Hàn quá ít. Đây là một cơ hội tốt nhất cho cô, cô tin rằng cô có thể giúp anh quên đi đau xót, thời gian là liều thuốc tốt nhất trị liệu vết thương trong tim…
***
Sau khi tiếc đính hôn qua đi, vào một đêm trăng sáng sao thưa, dòng sông Yala vẫn êm đềm chảy như nó đã từng.
Bên bờ sông có một đôi tình nhân tay nắm nay, dựa vào nhau rảo bước tại ven bờ. Chiếc váy dài tuyệt đẹp của Tô Thâm Nhã nhẹ tung bay trong làn gió.
Mạt Mạt ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này, muôn vàn tư vị trùng lặp trong đầu.
“Đây là kết cục tốt nhất, có phải không?” Cô hỏi.
“Không phải, không phải thế này!” Tiêu Thành trả lời, âm thanh nhẹ như mây trôi. “Mạt Mạt, em vốn không muốn đi cùng anh tới Vienna, em chỉ là vì muốn tác thành cho anh ta thôi, phải không?”
“…” Mạt Mạt không nói lời nào, hờ hững nhìn anh.
“Có phải em muốn hỏi giọng của anh tốt lên lúc nào phải không?” Tiêu Thành lắc đầu, thở dài: “Em thật ngốc, ngốc đến đáng thương!”
“…”
“Anh vô cùng hận một người, em đoán xem người đó là ai?” Thấy Mạt Mạt vẫn không nói gì, Tiêu Thành tự mình trả lời: “Là An Nặc Hàn!”
“…”
“Em đoán xem vì sao anh lại hận anh ta?”
Tiêu Thành vừa muốn nói, Mạt Mạt đã mở miệng trước.
“Anh hận anh ấy đã hủy hoại cuộc đợi của chị gái anh, hận anh ấy đã sai người đánh anh bị thương.” Mạt Mạt nói: “Anh muốn trả thù anh ấy, thế nên anh mới lừa em, lợi dụng em.”
Tiêu Thành sửng sốt nhìn cô, hoàn toàn không thể tin phản ứng của Mạt Mạt lại bình tĩnh đến thế.
“Em đã sớm biết rồi.” Cô nói cho anh biết.
“Vì sao em biết được?”
Mạt Mạt cười, nụ cười như một thiên sứ: “Anh có còn nhớ người lái xe đã đâm chị gái anh không? An Nặc Hàn đã từng nói: nếu anh ấy muốn làm, sẽ trực tiếp bảo người đâm chết anh. Anh ấy còn nói: là anh sai người ta làm. Em nghĩ lâu thật lâu, thật sự không nghĩ ra anh ấy có lý do gì để đâm chị gái anh. Thế nên em đã bảo người giúp em tìm được người lái xe kia… Anh đoán xem người lái xe kia nói như thế nào? Ông ta nói, là chị gái anh bảo ông ta làm. Em còn nhờ người photo bệnh án của anh, rồi cầm bệnh án ấy đi hỏi rất nhiều bác sĩ nổi tiếng. Họ đều nói vết thương của anh để là ngoại thương, đã hồi phục cực kỳ tốt.
Ngày đó trời mưa rất to, Mạt Mạt cầm bệnh án của Tiêu Thành đứng dưới mưa.
Cô không hận Tiêu Thành, cũng không hận Tiêu Vi. Cô đột nhiên rất muốn đi ra thế giới bên ngoài quan sát, muốn biết nếu đi ra khỏi sự che chở của người nhà, không có sự cưng chiều của An Nặc Hàn, liệu cô có thể chống đỡ được mưa gió khắc nghiệt của thế giới bên ngoài không; liệu có thể thật sự trưởng thành được không, học được cách tự mình đối mặt với thất bại và đả kích.
Tiêu Thành quay vai Mạt Mạt về phía anh, tâm trạng có chút xúc động: “Em biết rằng anh lừa em, vì sao còn muốn vờ như không biết?”
“Thành, anh và chị anh làm nhiều điều như vậy, chẳng qua là mong muốn em tách khỏi An Nặc Hàn… Hiện nay không phải là kết cục tốt nhất sao?” Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa xe. “Chúng ta người nào cũng không chiếm được thứ bản thân mình muốn… Chỉ có anh ấy chiếm được thứ bản thân anh ấy muốn thôi!”
Tiêu Thành bừng tỉnh nhìn cô: “Thì ra em lợi dụng anh, em cố tình cãi nhau với bố em, để An Nặc Hàn nghĩ rằng em cần anh ta giúp em. Em còn nói cho bố anh ta biết, anh ta đã có bạn gái rồi, khiến anh ta không thể không mang bạn gái về nhà.”
“Đúng vậy!” Mạt Mạt chớp đôi mắt to hồn nhiên: “Anh cảm thấy em rất ngốc phải không?”
“Em không chỉ ngốc, mà đúng là người điên.” Tiêu Thành to tiếng nói: “Yêu anh ta, yêu đến nỗi điên rồi!”
“Yêu một người không phải nhất định phải đạt được. Để anh ấy và người anh ấy yêu được ở bên nhau, không phải rất tốt sao?” Gió đêm lạnh dần, một chiếc lá bạch quả lững thững rơi xuống.
Mạt Mạt đưa tay ra, bắt lấy chiếc lá trong lòng bàn tay. “Em còn có thể tiếp tục sống với anh ấy dưới một mái hiên, mỗi ngày thức dậy thấy anh ấy ra khỏi nhà, trước khi ngủ thấy anh ấy về nhà. Khi nhớ anh ấy có thể ôm anh… Anh ấy, vĩnh viễn là anh Tiểu An —- của em!”
“Em còn có thể thấy anh ta và vợ anh ta hôn nhau, nghe thấy tiếng động phát sinh từ trên giường của bọn họ. Em còn có thể thấy đứa con của anh ta ra đời…” Lời nói của Tiêu Thành tựa như một thành kiếm ngâm trong thuốc độc, chém đứt ảo tưởng tự cho là đúng của cô.
“Không sao, quen là được rồi.”
Mạt Mạt xuống xe, cởi bỏ đôi giày cao gót trên chân, đi về hướng bờ sông.
Mỗi một bước đi, nước mắt lại chảy xuống một dòng.
Cô phải rời khỏi đây, cô phải tự mình đối mặt với mưa gió.
Cô phải trưởng thành, cô phải lấy chồng, cô phải hạnh phúc. Thế nhưng, cô sẽ vùi tình yêu xuống đáy lòng, chỉ để cho một mình anh!
…
Tiêu Thành ngồi trong xe, nhìn bóng hình thẳng băng của cô hòa vào trong bóng tối…
Mạt Mạt không biết một việc, anh hận An Nặc Hàn không chỉ bởi An Nặc Hàn tổn thương chị gái của anh, mà còn bởi vì anh ta tổn thương người con gái Tiêu Thành yêu nhất…
Anh thích Mạt Mạt, bắt đầu từ những ngày cô chăm sóc anh trong bệnh viện.
Cô đơn thuần như thế… Cô tựa như một bông tuyết, thánh thiện vô ngần, cho dù có tan thành nước, cũng phải tưới mát đất đai.
Đồng thời cô lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Cô yêu một người từ năm bảy tuổi, chờ đợi vì anh ta, nỗ lực trưởng thành vì anh ta…
Yêu đến đơn thuần như thế, chân thành như thế.
Tiêu Thành lại nhìn về một hướng khác, hình bóng một đôi tình nhân nồng nàn ôm nhau.
Mạt Mạt nói không sai, bọn họ ai cũng không đạt được thứ mà mình mong muốn…
Cả một đời gặp được người mình yêu, gặp được người yêu mình, nhưng cuối cùng người ở bên mình vẫn có thể không là người mình yêu, cũng chẳng phải là người yêu mình.
Đây là cuộc sống, cuộc sống vẫn phải tiếp tục! Cuộc sống đặc sắc như thế đấy!
Chúc các bạn online vui vẻ !