CHƯƠNG MƯỜI BỐN: Tôi không phải là heo, không phải là heo! Trịnh Sơn
cầm chiếc bánh bao chiên béo ngậy, vàng rộm và thơm phức đưa qua đưa
lại trước mặt tôi như đang thôi miên, miệng rì rầm:
- “Úm ba la bánh bao xí muội, trân châu hạt dẻ,…”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng xuống, thòm thèm đong đưa tròng mắt theo
miếng bánh thơm ngon mỡ màng kia, nghếch mũi lên hít lấy hít để.
Tôi gục gặc đầu, ánh mắt vẫn dán vào cái vật tròn xoe bóng mỡ đó, thè lưỡi ra liếm bờ môi khô khốc của mình.
Trịnh Sơn cố tình đong đưa miếng bánh chậm hơn, cười sâu xa nói với tôi:
- “Muốn ăn chứ?”
Tôi tiếp tục gật.
- “Vậy thì mau nói với anh, lúc nãy em đã hẹn hò với ai?”
Khoé miệng tôi giật giật.
Thì ra là thế, bắt tôi trói như một khoanh chả lụa bì trên ghế thế này,
lại còn sử dụng món mà tôi thích ăn nhất làm mồi câu, rốt cuộc chỉ là
muốn điều tra cái chuyện hẹn hò chết dẫm đó. = = Tiểu nhân, đúng là tiểu
nhân!
Miếng bánh bao vẫn lười nhác trôi bồng bềnh trước mặt, quyến rũ đến bốc lửa, nước miếng của tôi lại túa ra không ngừng.
- “ Em không muốn ăn? Vậy thì anh đành cho nó đoàn tụ với vài người anh em trong này thôi.”
Trịnh Sơn thở dài xoa xoa bụng, miệng há to, chuẩn bị nhét em bánh bao đáng thương vào.
Tôi có thể nghe bé bánh bao đang kêu gào cầu cứu!
- “Được rồi được rồi, em nói!” Tôi vùng vẫy cật lực, mắt trợn lên.
Ờ thì, hơ hơ, ba ông anh của tôi mà mang giày cao gót vào chắc chỉ đứng tới nách cái hột vịt đó thôi. = =
- “Đi học bằng xe gì?”
Tôi lén chùi mồ hôi:
- “Cậu ta nghèo rách nghèo nát, đến trường còn phải kéo thêm một chiếc xích lô chở khách,…”
Thiện tai, Phi Long mà nghe thấy câu này chắc sẽ cho chiếc BMW đó cát nát bấy người tôi thành một bãi rất khó coi. >_<
Trịnh Sơn nhìn tôi một lát, sau đó nghiêm túc nói:
- “Anh thấy, với tiêu chuẩn hẹn hò thế này, sau này rất có nguy cơ em sẽ làm vợ một con heo.”
Tôi cảm thấy máu của mình dồn từ từ lên não!!
Nhẫn nhịn, vì bánh bao yêu quý, phải tuyệt đối nhẫn nhịn!
Trịnh Sơn quay sang bàn luận với Trịnh Sơn và Trịnh Hải, vẻ mặt rất kì cục.
Thế là, trong lúc hăng say bàn luận đó, anh ta thản nhiên cạp cái bánh
bao của tôi và nhai ngồm ngoàm, nói nói nhai nhai rất hào hứng.
Bánh bao,…
Bánh bao,…
Bánh bao,…
Tôi cảm thấy răng mình ngứa lên một cách hoang dã.
- “Các chú thấy đấy, chuyện này thật sự rất kì cục, tôi thấy nếu thật sự
thằng quỷ ấy xấu như vậy, thì Khiết Du đã sớm phẫu thuật chỉnh hình cho
mặt thằng đó biến dạng luôn rồi, làm sao có thể đi chơi cả buổi
tối,...” Trịnh Sơn vừa nhai vừa nói, được một lúc thì thấy mặt hai gã em
đã cắt không còn hột máu, hai hàm răng họ khiêu vũ với nhau thành tiếng
“lộp cộp” rất lộ liễu.
Anh chột dạ quay người nhìn lại, thấy Khiết Du đã vứt xuống đất sợi dây trói lỏng lẻo, liếm mép:
- “Bánh bao….”
Vài phút sau, trong nhà có tiếng rống hãi hùng của ông anh xấu số nào đó vang lên:
- “OE OE OE MẸ ƠI KHIẾT DU CẮN CON !!!!!!!!!!!!!!!!!”
----- Nợ bánh bao, phải trả bằng thịt ----
Tôi ngồi trùm chăn trên giường, vùi mặt vào cơ man nào là chăn nào là gối, cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Sau cùng, đành học tập tư thế chổng mông hoành tráng của chim đà điểu, tôi chán nản chúc mặt xuống đống bùi nhùi vừa bày ra. = =
Cảm giác không tên này, thật kì lạ.
Rốt cuộc, bức bối sắp đạt ngưỡng phun trào, tôi vớ lấy chiếc điện thoại, điên tiết soạn một tin nhắn gửi cho Đậu Phộng.
Ba phút sau, lập tức có hồi âm.
“Cậu bức bối cái gì mới được? Nói rõ ra xem? Làm quân sư mặt trận
tình yêu cho cậu bao nhiêu năm, sao lúc nào cũng giữ cái kiểu ăn nói
không có đầu cua tai nheo kì quặc như thế?”
Tôi cắn môi hý hoáy soạn một tin nhắn khác.
“Tớ đang gặp rắc rối với một thằng con trai.”
Sau đó nghĩ ngợi một lúc, rồi lại xoá đi, cau mày soạn lại nội dung:
“ Có hai thằng con trai đang gặp rắc rối với tớ.”
Hài lòng bấm nút “gửi”.
Đậu Phộng là bạn nối khổ từ thời cuổng trời tắm mưa của tôi, là
một hủ nữ chân chính. Chúng tôi sinh ra là để làm bạn nhau, làm cặp bài
trùng tai tiếng đi trước danh tiếng, làm chị em mãi mãi.
Lịch sử tình bạn của chúng tôi có lẽ phải kể tới vài ngày nữa mới hết,
tôi chỉ nói bao quát là nó vô cùng hoành tráng, vô cùng đẹp đẽ.
Đậu Phộng chỉ có một tật xấu, đó là chỉ cần hai gã trai đẹp đứng kế
nhau, lập tức trí tưởng trượng phong phú của cô nàng sẽ, khụ,…
Điện thoại lại tiếp tục rung lên, tôi nằm hồi tưởng thêm một lúc rồi mới lật đật bò dậy, thò tay túm lấy nó.
Đậu Phộng đã trả lời:
“ Cả hai đều đẹp trai?????” Kèm theo đó là một icon thèm khát.
Tôi thở dài, nếu dám nói Phi Long và Hán Khanh là xấu trai, thì ba lão anh dưới nhà vào sở thú ngồi đi là vừa.
“ Đúng thế.” Tôi trả lời cụt lủn.
“ Tốt lắm, Khiết Du, cuối cùng cậu cũng có bản lĩnh một chân đạp hai
thuyền. Lần này tự xử lí lấy đi, cứ bám tớ tò tò thế này làm sao mà lấy
chồng được?”
Sau tin nhắn phũ phàng đó, Đậu Phộng im lặng.
Tôi hận không thể băm nát cái điện thoại ra, sau đó lại nằm vật xuống giường.
Một lúc sau, điện thoại bất thần rung bần bật.
Tốt lắm Đậu Phộng, tớ biết cậu không phải là người bỏ rơi bạn bè.
Nhưng khi tôi hí hửng mở ra, đó lại là một số máy lạ.
“ Tôi là Hán Khanh. Ngày mai phiền cậu đem đôi giày patin trả cho tôi, có việc cần.”
Tôi cảm thấy tóc mình dựng xuôi dựng ngược.
Sao…sao hắn biết số điện thoại của tôi?
Sao…sao hắn biết tôi chôm giày của hắn?
Bởi vì hắn là quái thai – một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu tôi.
Còn ngươi là một con ngốc – giọng nói đó tiếp tục bổ sung.
Tôi nghiến răng trèo trẹo!
Bổn cô nương đã định vác đôi giày đó trả ngươi mấy bữa nay rồi, nếu
không học cùng lớp bổn cô nương cũng tìm cho ra nhà của ngươi mà trả
lại, dù gì, ờ, bổn cô nương ta cũng là người thanh liêm.
Hán Khanh, nếu cậu đã “lịch sự” nhắc nhở như vậy, ngày mai tôi sẽ cầm đôi giày đó nhét thẳng vào miệng cậu.
Đang phẫn nộ đùng đùng, một tin nhắn mới lại đột nhiên bay tới.
“- Ê 60 kí lô, ngủ ngon nhé. Phi Long.”
Kèm theo đó là một cái mặt cười nham nhở.
Tôi sợ hãi nhìn lên trần nhà, kiểu này chắc là phải đổi sim, phải đổi sim rồi.
Mà, cái cậu Phi Long này…sao có thể ngốc đến mức đó?? >_<
Thông tin hôm nay cậu ta nói với tôi, ngoài họ tên, lớp, địa chỉ, và số điện thoại ra, còn lại đều sai bét. = =
Tôi nhóm máu AB chứ không phải O, thích màu tím chứ không phải xanh, và bông cải là món khoái khẩu của tôi!
Ngoài ra…60 kí,…
Phi Long, xin lỗi cậu, nhưng cậu có thấy con heo 60 kí nào mảnh mai như tôi chưa?? = =
Tuy nhiên lúc đó tôi cũng không muốn đính chính, cứ để cậu ta nghĩ như
vậy đi, tôi không sợ mất hình tượng, chỉ sợ mất mạng thôi.
Nhưng thật sự cậu ta cho rằng tôi 60 kí ư…
Tôi nhìn đồng hồ, á, thôi chết, trễ hẹn rồi, quên béng đi mất!
CHƯƠNG MƯỜI LĂM: Nội gián, hacker và những chuyện khác.
Gần mười giờ đêm.
Trịnh Hải (anh thứ hai của Khiết Du) rung đùi ngồi bên chiếc máy vi
tính, gõ chữ lạch cạch, lạch cạch. Ánh sáng từ màn hình hắt lên khuôn
mặt cười hí hửng của anh, nhìn thật kì dị.
Kì dị cũng phải, anh đang nói chuyện với người vừa hẹn hò em gái mình mà.
Kẻ bên kia vẫn im lặng. Trịnh Hải sốt ruột gõ thêm một câu vào khung hội thoại.
Trịnh Hải: \"Hẹn hò thế nào?\"
Một lát sau, bên kia văng ra một khuôn mặt cười nham hiểm.
Phi Long: \"Tốt, cảm ơn cậu.\"
Nụ cười trên mặt Trịnh Hải toét ra rộng hơn.
Trịnh Hải: “Tốt á? Tớ không nghĩ vậy đâu. Lúc nãy Khiết Du đã mô
tả cậu bằng ba câu rất thảm: Thứ nhất là xấu dã man, xấu tàn bạo. Thứ
hai là lùn như cái trứng vịt, thứ ba là nghèo rách nghèo nát,..”
Phi Long: “Cậu quên là con gái thường nói ra những điều trái với lòng mình à?”
Trịnh Hải: “…….”
Trịnh Hải và Phi Long là anh em tốt nhiều năm nay. Khó khăn hoạn noạn,
lúc nào cậu ta cũng sẵn sàng giúp đỡ anh, vậy nên hai hôm nay, khi cậu
ta nhờ vả anh một số chuyện kì lạ, Trịnh Hải cũng không tiện từ chối.
Chuyện kì lạ ở đây nói huỵch toẹt ra là, hầy, cậu ta điều tra thông tin cá nhân của Khiết Du – em gái anh.
Hỏi lý do thì cậu ta không trả lời, cứ một mực nằn nì, lại còn hào phóng
đưa ra yêu cầu mua lại mớ thông tin đó với giá rẻ, làm anh đành phải
“miễn cưỡng” đồng ý.
Tuy nhiên, anh cũng có nói bậy một số chỗ, dù gì thì Khiết Du cũng là em
gái yêu quý của anh, nếu tiết lộ toàn bộ thông tin cho cái gã Phi Long
này thì chẳng khác gì dâng heo quay vào miệng cọp.
Chẳng hạn như, nói bậy về cân nặng,…
Hình như anh nói bậy hơi nhiều.
Bên kia đột ngột gửi thêm một tin nhắn mới.
Phi Long: “ Trịnh Hải, cậu vẫn chưa tin tưởng tớ, đúng không?”
Anh bừng tỉnh, vội vàng khom người tiếp tục gõ máy.
Trịnh Hải: “ Cậu nói linh tinh gì thế?”
Phi Long: “ Tớ không tin Khiết Du nặng 60 kí.”
Trịnh Hải: “ Cậu bế thử xem, nhìn vậy chứ….”
Một dòng chữ phẫn nộ từ bên kia nhảy qua, cắt ngang câu nói anh đang soạn.
Phi Long: “ Từ lúc đọc sơ qua, tớ đã biết cậu lừa tớ một số
chuyện. Lúc kéo cô ấy vào trong xe, tớ ước lượng Khiết Du chỉ nặng
khoảng 52, 53 kí. Nhưng thú vị một chỗ là khi tớ nói lại mớ thông tin hổ
lốn đó cho cô ấy, Khiết Du hoàn toàn không có ý định đính chính, các
cậu coi tớ là đồ ngốc sao?”
Trịnh Hải: “Đâu…đâu có, he he.”
Phi Long: “ Lần này tớ nghiêm túc.”
Trịnh Hải chùi mồ hôi, cái chữ nghiêm túc này anh nghe Phi Long nói hình như cả tỷ lần rồi…
Anh chưa bao giờ thấy cậu ta đi cùng một cô gái đến lần thứ hai, tốc độ
thay bạn gái của Phi Long có thể khiến Don Juan xách dép chạy cả dặm.
Nhưng cậu ta khác những kẻ sát gái thông thường ở chỗ, cậu ta có luật
chơi. Khi Phi Long muốn chơi đùa với một cô gái, cô ta sẽ được thông báo
cái luật chơi mắc ói đó, nếu chấp nhận thì ở lại, không đồng ý thì làm
ơn cút sang chỗ khác.
Thật ra, đáy mắt Phi Long đôi lúc thấp thoáng cái gì đó rất u ám.
Trịnh Hải: “ Phi Long, cậu định chơi đùa với trái tim của mình đến bao giờ?”
Bên kia đã offline tự lúc nào, để lại một khung hội thoại xám xịt.
Trịnh Hải thở dài rồi tắt máy, lục đục vươn vai chuẩn bị trèo lên giường.
Bỗng, một luồng hơi lạnh ngắt phả vào cổ anh, kèm theo giọng nói âm binh quỷ sứ không lẫn vào đâu được của Trịnh Sơn:
- “ Hải à, thì ra chú mày chủ mưu.”
Trịnh Hải khiếp đảm quay người lại, thấy Trịnh Sơn và Trịnh Lâm đã ngồi thù lù sau lưng mình tự lúc nào, âm thầm quan sát.
Chết tiệt, anh quên đóng cửa phòng!
Chết tiệt, bọn họ chân có lót lụa à, tại sao anh không nghe thấy gì?
- “ Thì ra đó là lý do lúc Khiết Du mô tả về cuộc hẹn hò, chú
mày chẳng tỏ vẻ gì là quan tâm.” Trịnh Sơn lạnh lùng kết luận.
- “Bán rẻ em gái, đáng tội lột da đầu.” Trịnh Lâm hừ mũi bổ sung.
Trịnh Hải bất giác đưa tay sờ lên mái tóc mình, mặt tái như mông nhái.
----- Cùng lúc đó, tại nhà Hán Khanh ----
Hắn bất bình nhìn lên màn hình máy vi tính, hai hàng lông mày lạnh lùng
khẽ nhíu lại, kéo theo cặp mắt hơi xếch màu hổ phách, tạo nên một vẻ mặt
nghiêm nghị khó chịu.
Tên hacker đó đã trở lại.
Hán Khanh sớm đã bộc lộ tài năng trời phú của mình, tuổi nhỏ tài cao,
được ông Phong giao cho một phần nhỏ công việc kinh doanh của mình. Vốn
là một thiên tài máy tính nên dạo gần đây, hắn được giao điều tra dấu
vết một tên hacker khét tiếng trên mạng.
Tên hacker này không phải hacker mũ trắng, nhưng cũng không phải mũ đen
nốt. Y làm việc cho công ty bảo vệ phần mềm Blue Phoenix ( Phụng hoàng
xanh) với tên gọi Kẻ Mộng Du.
Cơ cấu làm việc của Kẻ Mộng Du đại loại là như thế này.
Thí dụ, khi công ty Blue Phoenix nhắm tới khách hàng là một tập đoàn
tiềm năng, họ sẽ giới thiệu phần mềm của mình, với chức năng bảo vệ
thông tin tối mật của tập đoàn đó.
Phần mềm này hắn không được rõ nó hoạt động như thế nào, nhưng một số
tập đoàn là đối tác kinh doanh của cha hắn đã hết lời khen ngợi.
Nhưng nếu như có một tập đoàn X không đồng ý mua phần mềm của họ, Blue Phoenix sẽ làm thế nào?
Lúc đó là việc của Kẻ Mộng Du.
Blue Phoenix sẽ cho hacker của họ đột nhập vào hệ thống thông tin của
tập đoàn X, nếu đột nhập thành công, Kẻ Mộng Du sẽ để lại lời nhắn làm
bằng chứng. Từ đó suy ra, nếu Kẻ Mộng Du làm được, thì sẽ còn nhiều
hacker khác làm được, do vậy, đó chẳng khác nào lời quảng cáo quyến rũ
nhất cho sản phẩm phần mềm của Blue Phoenix.
Đương nhiên, một số tập đoàn hùng mạnh hoàn toàn tin tưởng vào bức tường
lửa cũng như hệ thống bảo vệ thông tin của mình, vui vẻ để cho Kẻ Mộng
Du thử sức.
Vấn đề ở đây là, lần thử sức nào, Kẻ Mộng Du cũng thành công oanh liệt.
Y là một hacker mạnh đến biến thái.
Hán Khanh trong đầu xác định Kẻ Mộng Du là con trai, vì chẳng có cô gái nào làm được những điều khủng khiếp này.
Blue Phoenix nhờ Kẻ Mộng Du mà thu lại lợi nhuận khổng lồ, nhưng họ cũng
không biết chân tướng thật sự của y, chỉ tiến hành trả tiền công qua
một tài khoản ảo trên mạng.
Và bây giờ, Kẻ Mộng Du đang nhắm đến tập đoàn bất động sản của gia đình Hán Khanh.
Việc đột nhập này thực ra rất nguy hiểm, vì nếu đột nhập thành công, Kẻ
Mộng Du hoàn toàn có thể ăn cắp dữ liệu, thậm chí là cài vi rút vào hệ
thống lưu trữ của tập đoàn, hay táo tợn hơn là bán mớ thông tin khổng lồ
đó cho đối thủ kinh doanh.
Nhưng trước đây, Kẻ Mộng Du chưa từng làm bất cứ điều gì trong số đó.
Điều này làm Hán Khanh thắc mắc.
Nếu y cần tiền đến mức phải làm hacker, thì tại sao lại không nảy sinh lòng tham trong những lần đột nhập?
Thật khó nghĩ.
Nhưng bây giờ, điều cần quan tâm là phải tập trung đối phó với Kẻ Mộng
Du, vì y đang bắt đầu tìm cách tấn công hệ thống phòng vệ.
Hán Khanh hít một hơi, đáy mắt tuyệt đẹp loé lên tia sáng dữ dội.
------- Trận đấu kinh hoàng nổ ra -----
Suốt đêm đó, có hai người thức trắng để đấu trí với nhau.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!