CHƯƠNG MƯỜI SÁU: Lấy thân trả nợ
- “ Mọi người nhìn kìa, mắt của họ kì quái quá.”
- “ Ối chà, vết thâm thật là đồng đều nha!”
Đám con trai trong lớp xì xầm bàn tán liên tục, cặp mắt không ngừng nhìn láo liên về phía hai người đang…ngủ bù ở cuối lớp.
- “ Khiết Du và Hán Khanh có cặp quầng thâm y như nhau, lẽ nào đêm qua họ…” Đầu Đinh kích động gặm móng tay, vui vẻ thao thao bất tuyệt.
BỐP!
Một chiếc dép dịu dàng ôm thẳng lấy cái miệng đang tía lia của Đầu Đinh, làm cậu chàng lảo đảo.
Tất cả không buồn tìm kiếm thủ phạm, Thiên hạ đệ nhất phi dép của lớp này, còn phải tìm nữa sao?
- “ Ném chuẩn đấy.” Hán Khanh nằm bẹp trên bàn, khùng khục cười tán thưởng.
- “ Quá khen, quá khen rồi.” Tôi híp mắt nói, lại tiếp tục đưa tay lên miệng ngáp.
Chết tiệt thật, hắn ta có cái lúm đồng tiền, làm nụ cười của hắn nhìn như một đứa trẻ, khỉ thật, nhưng thật sự là dễ thương quá đi!!
Tôi vẫn nằm dài trên bàn, nhưng tâm trí đã theo gió bay tít lên trời.
Hán Khanh thật sự rất ít khi cười, chỉ có cười nham hiểm, cười nửa miệng, cười khinh bỉ, cười biến thái, nhưng cười để lộ hai cái lúm đồng tiền nhỏ xinh kia, đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến.
- “ Ờ, sao mắt của cậu...” Tôi nói, lại tiếp tục đưa tay lên che một cú ngáp long trời lở đất nữa.
- “ Thức khuya học bài.” Hắn đáp cụt lủn, rồi tiếp tục nhắm nghiền mắt, trên khuôn mặt treo bốn chữ “XIN ĐỪNG LÀM PHIỀN”.
Tôi chán nản nhún vai, tiếp tục ngủ.
Cả hắn và tôi đều biết rằng, cái lý do đó chỉ có quỷ mới tin. = =
----- Một ngày tẻ nhạt, buồn chán bên cạnh một gã tẻ nhạt, buồn chán lại trôi qua -----
Ra về.
Tôi tung tăng nhảy chân sáo ra khỏi cổng trường, cuối cùng cũng thoát cái tên đười ươi họ Mai đó, thật là thoải mái quá đi.
- “ Đứng lại đó.”
Tôi lèm bèm, ừ thì đứng, chứ không lẽ nằm lại đó?
- “ Giày của tôi đâu?” Hán Khanh một tay xách balô, một tay chỉnh headphone, vô cùng, vô cùng phong trần bước tới trước mặt tôi.
Tôi nhướn một bên mày lên, giả vờ ngây thơ.
- “ Hôm qua tôi đã nhắn tin nhắc cậu rồi mà? Định chọc tôi tức chết hả?” Hắn tăng âm lượng lên một chút, cặp mắt rất đẹp bắt đầu nổi lửa tưng bừng.
Oài, cái tên này chẳng có óc hài hước gì cả. >_<
Tôi gỡ cặp ra đặt xuống đất, cuối cùng lôi ra một bọc ni lông vàng vàng, trong đó đôi giày hắn được gói lại cẩn thận.
- “Này, cầm lấy.”
Đúng lúc đôi giày sắp về tay khổ chủ thì một tiếng hét chói tai bỗng vang lên, làm không khí xung quanh muốn nát vụn.
- “ Hai người lén lút trao đổi cái gì đấy?”
Tôi giật mình, quay lại nhìn về hướng phát ra âm thanh oanh liệt đó, thì bắt gặp một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, đeo rất nhiều trang sức đáng yêu bắt mắt, đang gườm gườm nhìn về phía tôi và Hán Khanh như nhìn chiếc quần yêu thích của cô ta bị ai đó đốt cháy.
Lại liếc sang kẻ bên cạnh, tôi thấy khuôn mặt của hắn đang trở nên thật sự, thật sự phức tạp.
- “ Anh Khanh!!! Con nhỏ xấu xí này là ai? Anh hứa chiều nay chở em đi chơi rồi mà, anh Khanh!!!”
Giọng nói nũng nịu nhưng the thé đó lại vang dội, làm màng nhĩ của tôi run rẩy. >_<
- “ Bội Di, em làm gì ở đây?”
- “ Ghét quá, người ta chờ mãi không thấy anh, nên mới đến đây mà!”
Tôi biết điều dợm bước chạy, thôi thì để hai vợ chồng người ta nói chuyện. Hán Khanh, cậu thật hư đốn, có Phi Long rồi lại còn mèo mỡ với cái cô Bội Di này, đồ lăng nhăng như miếng măng! >_<
Nhưng tại sao khi thấy cô ta nói chuyện thân mật với Hán Khanh, tôi lại thấy hơi tức chứ ??? Được rồi, tôi thấy rất tức!
Chạy được tới đường lớn, tôi dừng lại để thở.
- “ Cậu khùng hử? Chưa gì đã cầm giày của người ta tót đi, làm tôi chạy theo mệt gần chết!” Hán Khanh từ đâu bỗng lù lù xuất hiện sau lưng, làm tôi sợ hãi kêu ré lên.
- “ Be bé cái mồm lại. Bây giờ làm ơn trả giày đây!”
Tôi dẩu miệng, cậu là cái đinh gỉ gì mà tôi phải cun cút xun xoe tuân lệnh cậu? Được đằng chân lân đằng đầu à, đừng có mơ!
Tôi bắt đầu lôi hai cái dây giày ra, buộc chặt lại, rồi bắt đầu quay quay như làm xiếc.
- “ Nếu muốn trả giày thì trả lời tôi, cái cô nàng đó là ai?” Tôi híp mắt hỏi, tay vẫn quay không ngừng.
- “ Trả đây, không liên can gì đến cậu!” Hán Khanh bực bội vươn tay định túm đôi giày, nhưng tôi đã lùi lại một bước, cười hê hê.
- “ Cậu không trả lời thì tôi vứt đôi giày này xuống lòng đường!”
- “ Trả đây, tôi không có đùa!”
- “ Tôi cũng không đùa nốt!”
Hán Khanh bất lực vuốt mặt, nhìn tôi giận dữ, cuối cùng rặn ra được một câu:
- “ Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi.”
Tôi há hốc mồm sững sờ…
Vì quá sững sờ, nên tôi đã tuột tay, đôi giày đáp thẳng xuống lòng đường.
Khi nhận ra thì đã muộn, tôi lao ra định nhặt lại thì bị một cánh tay mạnh mẽ túm lại, Hán Khanh hét vào mặt tôi, khuôn mặt hắn rất phức tạp:
- “ Lao ra đó cho xe tông chết à?”
Tôi lắp bắp nói:
- “ Nhưng …giày…”
Trong một thoáng, khuôn mặt điển trai của hắn nhìn còn khó coi hơn cả đôi giày đang bị xe cán qua cán lại thảm thương trên mặt đường bụi bặm.
----- Đôi giày chính thức lên thiên đường ----
Hán Khanh thấy tim mình đập thình thịch.
Cô ấy bị chậm phát triển bẩm sinh hay là ngốc đột xuất? Lao ra đường đang lúc xe đông như thể, lỡ có chuyện gì…
Hắn không muốn nghĩ tiếp.
Khoảnh khắc cô chuẩn bị lao ra, hắn thấy không khí đông cứng trong buồng phổi, lồng ngực co thắt lại, bằng mọi giá phải giữ cô lại, bằng mọi giá!
Cảm giác đó, nghĩa là gì?
----- 3 phút mặc niệm cho đôi giày ----
Tôi đau thương nhìn đôi giày bẹp dúm ở giữa đường, muốn khóc mà không có nước mắt.
- “ Rốt cuộc tôi phải đền cậu bao nhiêu?”
Hán Khanh nhướn mày trước câu hỏi không đầu không đuôi của tôi, hỏi lại:
- “ Cái gì?”
- “ Tôi làm hư giày của cậu, tôi phải đền bao nhiêu?” Tôi hậm hực nhắc lại, xoắn hai tay vào nhau.
Đáy mắt hắn bỗng thấp thoáng một nụ cười kì quái.
- “ À…Không nhiều lắm.”
- “ Bao nhiêu?” Tôi hớn hở mở to mắt, nếu có thêm cái đuôi ở đây chắc nó cũng vẫy vẫy. >_<
- “ Tầm mười lăm…. ….triệu.” Hắn cười cười.
- “ Cái giề???” Tôi gầm lên, túm lấy cổ áo hắn lắc lắc. Đồ lừa đảo, mười lăm triệu cho một đôi giày, đồ quỷ hút máu, đồ không tim gan phèo phổi!!
- “ Tôi nói thật. Nhà giàu như tôi lừa cậu làm gì, trong đó có hệ thống định vị GPS toàn cầu, đắt lắm đấy!” Hán Khanh hùng hồn giải thích, sau đó móc điện thoại ra bấm bấm, đồng thời bật loa ngoài.
Một giọng trung niên uy quyền vang lên điềm đạm:
- “ Khanh, chuyện gì vậy con?”
- “ Ba, đôi giày patin màu xanh ba mua cho con, là bao nhiêu tiền?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó trả lời:
- “ Mười lăm triệu chẵn, tính luôn thiết bị GPS di động. Nhưng con hỏi làm gì?”
Hán Khanh nhìn tôi cười chế nhạo, sau đó lễ phép nói tạm biệt, rồi cúp máy.
Thiện tai, nhà giàu có khác, một đôi giày của hắn ăn đứt mười năm mua quần áo của tôi rồi. Mười lăm triệu ơi mười lăm triệu!! >_<
Sau mười phút tiếp tục nghe hắn giảng giải về giá trị thực sự của đôi giày pa tin rách đó, mặt tôi đã trở thành một đống rất khó coi. = =
- “ Nhưng tôi không có tiền, tôi cũng không muốn nợ cậu!” Tôi bất lực gào lên, tiếp tục túm cổ áo hắn lắc lấy lắc để.
- “ Tôi có cách cho cậu trả nợ.” Hán Khanh đột ngột nói, vẻ mặt vẫn lạnh như băng.
- “ Ý, cách gì?? Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi sẽ làm tất!!” Tôi buông áo hắn ra, cười cười mong chờ.
Khi tôi nhận ra điều đó, thì đã quá trễ. Đôi mắt màu hổ phách trong vắt của hắn lập tức lộ rõ nụ cười đắc thắng, khoé miệng mỏng thanh tú cong lên thành một nụ cười mê hoặc. Đây chính là vẻ mặt của một người thợ săn sau khi đã săn được con mồi mà mình mong chờ bấy lâu, có vui vẻ, có đắc chí, có cả một chút…ác độc!
Hán Khanh kéo tôi lại gần, thì thầm:
- “Khiết Du, làm bạn gái tôi nhé?”
CHƯƠNG MƯỜI BẢY: Bùm! Tôi có bạn trai rồi!
Tôi cảm thấy “ĐÙNG” một tiếng, đầu óc mình trở nên ong ong u u, rối loạn đến mức mặt đất dưới chân dường như đang chao đảo.
- “Bạn…bạn gái????”
Hán Khanh lại khoanh tay, đứng thẳng người, ánh nắng cuối chiều bao bọc lấy thân hình kiêu hãnh và thẳng tắp đó, tạo nên một khung cảnh đẹp như phim thần thoại.
- “Thừa lời, chẳng lẽ cậu muốn làm bạn trai tôi?” Một làn gió tinh quái chợt luồn qua mái tóc đen nhánh, mềm mại của hắn, làm nó khẽ lay động, mang theo nét gì đó ngỗ ngược.
- “Nhưng nhưng nhưng, cậu vừa nói Bội Di gì đó là vợ chưa cưới của cậu, sao có thể…” Tôi líu cả lưỡi, mồ hôi bắt đầu xuất hiện từng giọt to tướng trên mặt.
Hắn lại đưa tay lên cào mái tóc mình như một cậu nhóc khó chịu, và chỉ có tôi, chỉ có kẻ loạn óc như tôi mới thấy hành động đó là cuốn hút đến khóc thét. >_<
- “ Đó chính là lý do. Tôi không có cảm tình với Bội Di, vì vậy, cần có cậu làm bạn gái hờ để cô ấy tự nguyện rút lui.” Hán Khanh điềm tĩnh giải thích, khuôn mặt vẫn lơ đãng như thể đang bàn luận về loại quần yêu thích của hắn.
Tôi cật lực chùi mồ hôi, Hán Khanh cậu đúng là có bản lĩnh bắt cá nhiều tay, đầu tiên là Phi Long, sau đó là cô vợ chưa cưới Bội Di, tiếp đến nữa là tôi, sau này chắc chắn cậu sẽ bị đánh ghen đến thân tàn ma dại!!! = =
Như đọc được suy nghĩ của tôi, hắn lại cất giọng đều đều:
- “ Yên tâm, tôi vốn không có hứng thú với trò chơi tình tay ba, thật sự không có thời gian. Chỉ có đám đàn bà con gái các cậu cứ như đám ruồi nhặng bâu lấy tôi, phiền phức khôn tả.”
- “ Nói vậy, chắc cậu tự nhận thấy bản thân mình có sức hút tương đối giống một bãi phân nhỉ?” Tôi dài giọng.
Hán Khanh: “……”
Thế nào, Hán Khanh, tiếp tục dương dương tự đắc đi chứ, chúng tôi là ruồi nhặng, chúng tôi đương nhiên thích bâu nhất chỉ có thể là cái thứ mất vệ sinh đó thôi, cậu còn gì để nói không? @_@
Chợt nhận thấy hắn đang bắt đầu có triệu chứng lên cơn nhồi máu cơ tim, tôi lật đật chuyển đề tài.
- “ Khụ, chúng ta đang nói về cái gì ấy nhỉ, à, cậu muốn tôi làm bạn gái hờ? Người đẹp trai như cậu, hô một tiếng là con gái ùn ùn phi tới, tại sao nhất thiết phải là tôi?”
- “Bởi vì trong một thoả thuận làm ăn, cả hai bên đều phải bị ràng buộc bởi vật chất cụ thể, chẳng hạn như cậu đang nợ tôi mười lăm triệu. Còn những cô gái khác, hoàn toàn là mang tính tình cảm, rất dễ lâm vào hoàn cảnh đi-thì-dở-mà-ở-cũng-không-xong!” Hắn lạnh lùng giải thích.
Tôi gục gặc đầu, bắt đầu suy nghĩ.
- “ Với lại, chỉ có cậu là đủ tiêu chuẩn làm bạn gái một bãi phân như tôi thôi.” Hắn lại tàn nhẫn bổ sung.
Thiện tai, Hán Khanh cậu đúng là thù dai quá đi…
- “ Thế nào, làm bạn gái tôi một tháng nhé?” Hắn sốt ruột hỏi.
Haizz, lúc nãy quả thật tôi có suy nghĩ linh tinh, mơ mộng đủ thứ, rốt cuộc mèo vẫn hoàn mèo, Hán Khanh vẫn là Hán Khanh, hắn đúng là lý trí đến vô cảm.
Sao đột nhiên, cảm thấy thất vọng.
Không lẽ nào, tại sao tôi phải thất vọng chứ? Lạ lùng.
- “ Này, mười lăm triệu cho ba mươi ngày, vị chi mỗi ngày năm trăm nghìn, tiền công như vậy là quá cao rồi. Lâu lâu tôi sẽ sắm ít đồ cho cậu, được chưa? Nếu Bội Di bỏ cuộc sớm hơn quãng thời gian đó, tôi sẵn sàng giải thoát cho cậu. Còn không đồng ý thì đưa tiền đây!” Hắn đột ngột tuôn một tràng
Cậu nghĩ tôi là đồ mặt dày đến mức chấp nhận làm bạn gái cậu chỉ vì một đôi giày rách ư, vậy thì cậu nghĩ đúng rồi đấy, trong vòng một tháng, tôi sẽ cho cậu sống không bằng chết, tán gia bại sản, kakaka!!!
Tôi nhe răng cười toe toét, khí thế vỗ vỗ vai hắn, hùng dũng nói:
- “ Ô kê con gà đen. Tôi đồng ý. Thoả thuận xong! ”
Đáng tiếc, cô gái vừa quay lưng đi hoàn toàn không nhìn thấy nét cười ấm áp của chàng trai lúc nãy còn lạnh lùng đó. Dưới ánh hoàng hôn dần tắt, chàng trai ấy đứng ngây ngốc nhìn theo cho đến khi bóng dáng cô khuất hẳn nơi chân trời.
……………..
Tối.
Ăn cơm xong, tôi phi thẳng lên lầu. Sau một hồi vật vã lăn lộn với mớ bài tập khổng lồ, tôi bật máy tính, buồn chán vào Yahoo! Messenger.
Í, có lời mời kết bạn mới?
“Hán Khanh muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè.”
Lúc sáng hắn có hỏi địa chỉ yahoo của tôi, thì ra là vậy.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng nhấn nút “đồng ý”.
“ Bạn bè [Hán Khanh] đã online.”
Hiện giờ danh sách bạn bè của tôi bị bao phủ bởi một màu xám xịt thê lương, chỉ có nick của gã chết dẫm nào đó là vẫn phát sáng nhấp nháy như đang trêu chọc, tôi bực mình! BUZZ!
Một khung hội thoại màu xám đen đơn giản đột ngột nhảy lên màn hình! Là Hán Khanh?
Hán Khanh: “ Bạn gái yêu quý ơi….”
Tôi gửi lại một icon ói mửa hoành tráng.
Hán Khanh: “ Ói rồi à? Vậy chừng nào sinh?”
Du Du Thần Thông (tôi chứ ai ^^) : “ Cậu có tin tôi cho cái mặt bảnh trai của cậu làm quen với đôi dép Lào của tôi không?”
Hán Khanh: “ Dép khủng long, bổn thiếu gia ta không thèm.”
Du Du Thần Thông: “……”
Im lặng vài phút, bên kia tiếp tục nói.
Hán Khanh: “ Du Du Thần Thông? Tên với chả họ, kì quái chết đi được, phải là Du Du Thần Kinh mới đúng!”
Mô phật, cái tên này ngoài đời vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng, tại sao trên thế giới ảo hắn ta mồm mép kinh khủng đến thế? = =
Trong đầu tôi chợt bay qua một từ kinh điển: Lộ bản chất…
Hán Khanh: “ Chơi Doodle không?”
Mặt tôi nghệt ra như một trái bí đỏ.
Du Du Thần Thông: “ Doodle là cái mốc xì gì?”
Hán Khanh: “ Đúng là đồ não phẳng. Để tôi bật lên đã.”
Vài phút sau, tôi đã hiểu thế nào là “Doodle”. Đó là một trò chơi vẽ tranh online trên yahoo, bạn dùng chuột vung vẩy vẽ vời nhăng nhít, người đang nói chuyện với bạn đương nhiên cũng đồng thời nhìn thấy cái hình ảnh đáng xấu hổ đó. >_<
Tôi thấy trò này căn bản là na ná trò “Bé tập vẽ” dành cho các em mẫu giáo. = =
Lúc này, Hán Khanh đã dùng chuột nguệch ngoạc được một bãi vàng vàng nâu nâu trên màn hình, điểm xuyết vài đốm đốm đo đỏ xanh xanh. Rải rác đó đây còn một nhúm gì đó màu đen đen… >o<
Hán Khanh: “ Cái gì đây?” Kèm theo đó là một cái mặt cười.
Du Du Thần Thông: “ Á á Hán Khanh cậu đúng là đồ mất vệ sinh, thô bỉ, vô văn hoá!! Xoá ngay xoá ngay!”
Im lặng vài giây.
Hán Khanh: “ Có đầu óc cậu mới là thô bỉ ấy! Cái này là mì Ý Spaghetti!”
Tôi trợn mắt nhìn cái ờ, cái đống bắt mắt trên màn hình, bất giác không lạnh mà run.
Hán Khanh, nếu cậu gọi cái đám này là mì Ý thì Picasso phải đội mồ sống dậy tát vào mặt cậu mất thôi. = =
Trình độ hội hoạ của tên này, căn bản là vô phương cứu chữa.
Hán Khanh: “ Đến lượt cậu.”
Tôi bặm môi, tự hỏi bản thân vì sao giờ này lại ngồi đây chơi trò chơi dành cho trẻ mẫu giáo với kẻ mà tôi ghét nhất quả đất như thế này, rốt cuộc vẫn là không trả lời được.
Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm, lấy màu hồng quậy một cục thù lù trên màn hình, sau đó hào hứng hỏi:
Du Du Thần Thông: “ Cái này là cái chi?”
Hán Khanh: “ Nếu tôi đoán không lầm thì, đó là miếng kẹo cao su mà ai đó đã ịn lên ghế tôi lúc trước, cậu nhớ dai cái sự kiện đó ghê nhỉ?”
Tôi sặc, sao sao sao hắn biết??? = = Cái đó, hắn nhận ra cái đống hồng hồng đó là kẹo cao su ư? >_<
Hán Khanh rốt cuộc cậu có phải là người Trái đất không?
Hán Khanh: “ Không phải tôi thông minh đâu, tại vì cậu quá đần thôi.”
Du Du Thần Thông: “ Không được, bàn lúc nãy không tính! Làm lại!”
Hán Khanh gửi một icon ngạo mạn, bình tĩnh “được” một tiếng.
Tôi hí hửng vẽ một bãi tròn xoe màu trắng trên màn hình, sau đó lấy màu vàng nâu chấm hai chấm ở giữa, cuối cùng lấy màu đen bôi bôi phết phết.
Hán Khanh: “ Chân dung tôi đâu có xấu đến mức đó!”
Tôi câm lặng.
Sau một hồi “Doodle chiến”, rốt cuộc tôi vẫn thua tên quái nhân đó. Những thứ nhăng nhít hắn vẽ còn ghê rợn hơn một em bé lớp Mầm, báo hại mắt tôi muốn lòi hết ra ngoài. Ngược lại, những sự vật mà tôi “nghiêm túc” sáng tác lại bị hắn đoán trúng, dù ngoài miệng phủ nhận oai oái, nhưng thật sự tôi càng lúc càng sợ cái tên thiếu gia mắc dịch đó. >_<
Nói gì thì nói, buổi tối hôm nay, vui thật đấy, lâu lắm rồi tôi mới quậy thoải mái như vậy.
Hán Khanh: “ Tôi phải out rồi, tạm biệt.”
Sau đó không kịp để tôi ừ hử gì, hắn biến mất.
Bỏ lại tôi trơ trọi với màn hình xám xịt, cô đơn.
Ức chế quá, tôi phải xả stress thôi, phải xả thôi!!!
------- Tư gia nhà họ Mai -----
- “ Đừng chen lấn, đừng xô đẩy!” Ông quản gia gắt lên nho nhỏ.
Đám gia nhân trong nhà đang tụ tập ngoài cửa phòng của Hán Khanh, người thì kiễng chân, kẻ lại dán sát người xuống sàn nhà như thằn lằn, bát nháo không thể tả.
Bác bảo vệ tội nghiệp bị hai anh vệ sĩ đè sắp tắt thở, phều phào nói:
- “ Tiên sư chúng mày, ông đây sắp dẹp ruột mà chết rồi, làm ơn dịch sang một chút!”
Bà bếp bực bội cốc đầu bác, thì thầm nho nhỏ:
- “ Im lặng, cậu chủ mà ra thì chết hết cả lũ!”
Cô gia nhân thở phì phò, mồ hôi ròng ròng trên mặt, thì thào hỏi:
- “ Ông quản gia, tình hình trong đó sao rồi?”
- “ Cậu chủ vẫn ngồi xoa cằm cười ngốc nghếch, tư thế đó đã giữ được năm phút rồi!”
Hai anh vệ sĩ nhìn nhau cười nhăn nhở, cô gia nhân nhìn bà bếp cười nhăn nhở, bác quản gia nhìn anh làm vườn cười nhăn nhở.
Một đám gia nhân nhăn nhở đang đứng trước cửa phòng cậu chủ mình cười nhăn nhở. >_<
Ông quản gia tiếp tục kiễng chân, dán sát mắt vào khe hở ngay cửa phòng, rì rầm:
- “ Từ lúc cậu chủ bắt đầu ngồi vào máy tính đã cười như thế rồi. Lúc nãy cậu chủ còn dựa hẳn vào ghế, nhìn cái màn hình một cách dịu dàng, chu choa ta nói nhìn cậu đáng yêu dễ sợ!”
- “ Tình hình này rõ ràng là cảm nắng ai đó mất rồi. Chúng ta chuẩn bị đón cô chủ mới về là vừa.” Bà bếp xoa tay hứng khởi nói.
Bác bảo vệ đáng thương vẫn nằm bẹp dưới sàn, lèm bèm vừa đủ nghe:
- “ Cái đám này đúng là rỗi hơi, nhiều chuyện phát ớn…”
- “ Thế chứ ai vừa nghe phong thanh tin cậu chủ đang chat với người yêu thì lập tức phóng đến đây ấy nhỉ?” Anh làm vườn khinh bỉ cắt ngang.
Bác bảo vệ: “……”
- “ Ê, gượm đã. Sao bây giờ khuôn mặt cậu chủ nhìn…kinh dị quá! Cậu ý nhìn màn hình như muốn ăn tươi nuốt sống kìa!!!” Bác quản gia bất thần kêu lên.
- “ Cái gì??” Mọi người đồng thanh, đương nhiên là với âm lượng siêu nhỏ.
Bác bảo vệ cười chế giễu:
- “ Thấy chưa, tôi đã nói…”
BỐP!
Bà bếp đột ngột tung chưởng, một phát hạ gục bác bảo vệ.
Mọi người âm thầm vỗ tay.
----- Trong phòng ----
Hán Khanh căm hận nhìn lên màn hình, co nắm đấm chặt đến mức tay hắn hằn lên những đường gân xanh dữ dội.
Kẻ Mộng Du, Kẻ Mộng Du, Kẻ Mộng Du,…
Vừa out yahoo xong, định lên mạng tìm vài bài trắc nghiệm Toán, hắn đã nhận được thông báo khẩn cấp từ hệ thống bảo vệ, Kẻ Mộng Du lại hành động rồi, sao quái đản vậy, hôm nay y đâu có hẹn trước??
Đã vậy, chẳng hiểu y cài cái loại vi rút khủng long bò sát gì mà mỗi lần Hán Khanh truy cập vào hệ thống, một bầy vịt khó coi chẳng hiểu từ đâu nhảy ra thành đàn, kèm theo tiếng kêu quạc quạc hết sức cà chớn!
Tường lửa đã bị phá sập.
Toi rồi, hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả!
Hệ thống lưu dữ liệu lúc này đầy ắp những vịt là vịt, con thì bơi, con thì nằm ngửa, có con lại đẻ trứng!!!
Hán Khanh nổ đom đóm mắt.
Cái tên hacker này không chỉ giỏi, mà còn biến thái!
Hắn hận bản thân đã có chút lơ là. Lần trước cả hai hoà, nên không nghĩ Kẻ Mộng Du lại bất ngờ phản công như thế.
Chuông điện thoại đột ngột rú lên dồn dập.
Hán Khanh vuốt mặt bất lực, sau đó cầm lấy điện thoại, bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói trầm trầm đáng sợ của ba hắn:
- “ Khanh, con lên hệ thống dữ liệu tập đoàn nhanh đi. Ở trên đó toàn là….”
- “….vịt.” Hắn cáu tiết bổ sung.
Đột nhiên, ba hắn phì ra một tiếng cười khoái chí.
- “ Ba…” Hắn sững sờ. Đừng nói ông sốc quá nên đầu óc, ờ, bị gì đó rồi nhé?
- “ Ba không sao. Nhưng tên hacker này buồn cười lắm, hắn chỉ phá tường lửa và cài phần mềm “Cuộc hành trình của những chú vịt” cho vui thôi, ngày mai hắn mới thật sự tấn công. Đừng lo lắng quá, ba thật sự thấy hắn rất thú vị. Nếu có người tài năng như thế làm việc cho tập đoàn chúng ta thì hay quá!”
Nói rồi, ba hắn vui vẻ cúp máy.
Hán Khanh ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
Cuộc hành trình của những chú vịt ư??
Hắn nghi hoặc tắt phụt máy tính, nếu ba đã nói đừng lo lắng, thì thôi vậy. Nếu hắn nhìn thấy bất cứ con vịt nào nữa, cầm chắc là cái máy tính sẽ bị đập nát. = =
Hán Khanh định cất nốt điện thoại, thì chợt khựng lại. Có tin nhắn mới, của Khiết Du, cô nàng lại giở trò gì đây?
Khiết Du Đại Ngốc:
\" Mặt trắng điên khùng, ngủ ngon nhé!\" Kèm theo đó là một cái mặt cười hình quỷ sứ, rất nham hiểm. Nhưng mà tin nhắn vẫn chưa hết, phía cuối vẫn còn một câu:
\" Tối nay rất vui. ^_^\"
Khoé miệng hắn không kìm được cong lên, tạo nên một nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai. Một lúc sau, hắn vào Danh bạ điện thoại, đổi cái tên \"Khiết Du Đại Ngốc\" thành \"Bạn Gái Đại Ngốc\", sau đó mới hài lòng leo lên giường đi ngủ.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!