XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Công chúa cầu thân - trang 6

Chương 21 (1)

Tôi lặng lẽ quay về một mình, bất luận Nam Cung Việt bực bội thế nào, cũng không thể bỏ mặc Diệp Phàm, dù là đi cầu xin Nam Cung Việt, tôi cũng nghĩ cách cứu nó ra.
Đi trên đường cái rất lâu, thấy Nam Cung Việt đang cưỡi con ngựa có chỉ số IQ vượt trội của anh ta dừng lại ở đó. Không biết vì cớ gì, gặp lại anh trong lòng tôi có chút thiếu tự tin, miễn cưỡng đi lại gần anh ta, ngẩng mặt lên, thấy anh ta cứ ngồi trên ngựa, nét mặt giận dữ vô cùng, tôi nghĩ, anh còn như thế? còn gì danh hiệu nam tử hán đại trượng phu, bụng dạ còn hẹp hòi hơn tôi.
Tôi cố nặn ra nụ cười, giơ tay về phía anh ta tỏ ý tốt, miễn cưỡng cười nói: "Lúc nãy là tôi không hiểu lý lẽ, tôi xin nhận lỗi, tôi xin lỗi. Nhưng anh cũng thông cảm tâm tình của tôi một chút, tôi thật rất lo Diệp Phàm xảy ra chuyện, nó là người đầu tiên trên đời này không phải vì thân phận của tôi mà đối xử tốt với tôi, tuy nó cho tôi chỉ là một chén cháo thừa, nửa cái bánh bao, nhưng...... đó......" giọng của tôi có chút nghẹn ngào, nói không được nữa, trong mắt có chút ấm nóng, chỉ lo mình lại khóc, vội ngước mắt lên cao, nhìn mấy áng mây bay theo gió, sau đó lại cười với Nam Cung Việt.

Màn sương lạnh lẽo trên mặt Nam Cung Việt không giảm bớt tí nào, tôi vô cùng kinh ngạc, anh ta đã giơ tay kéo tôi lên ngựa, động tác rất mạnh, lực mạnh kinh người, cánh tay tôi gần như đều phải kéo xuống.
Tôi ngồi một bên phía trước người Nam Cung Việt, sửng sốt nhìn anh ta, không hiểu rõ anh ta ở đâu tức giận nhiều như vậy, bất luận là tôi có lỗi hay không, tôi cũng đã nhận lỗi rồi, còn muốn tôi thế nào nữa?
Nam Cung Việt không quan tâm đến tôi, quất ngựa phi điên cuồng, gió vù vù gào thét bên tai, tôi có chút sợ hãi, sợ đến hét to lên, bảo anh ta dừng lại. Nam Cung Việt cũng không nghe, ngược lại còn thúc ngựa tiến lên phía trước. Con ngựa đó vốn là ngựa thần, lại bị Nam Cung Việt thúc liên tiếp, chạy càng lúc càng nhanh, giống như bốn vó đều không chạm đất.
"Anh nổi cơn gì vậy?" tôi điên cuồng gào thét, tóc bay tứ tung trong gió, có vài sợi quét lên mặt, lại cảm giác đau.
Nam Cung Việt kéo mạnh dây cương gấp, thế con ngựa đó đột nhiên bị dừng lại, cứ thế hí một tiếng dài, dựng đứng người lên, ngay lập tức dừng lại, tôi ngồi không vững, va vào người Nam Cung Việt.
Tôi vừa sợ vừa tức nhìn Nam Cung Việt, nhất thời nghĩ không hiểu anh ta bị làm sao, làm sao biết anh ta đột nhiên lại nổi điên lên như vậy, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra trong đầu, anh ta nhìn thấy sao? Anh nhìn thấy rồi? (hắn ghen í mà hehe...)
"Tìm được tôi lúc nào vậy?" tôi hỏi.
Nam Cung Việt không nói, chỉ nhìn chằm chằm tôi dữ dội, nhìn anh ta bây giờ làm tôi thấy rất sợ, bất giác co người ra phía sau, nhưng bị anh ta kéo lại. Tôi đã bị anh ta dọa đến nói không ra lời, người run rẩy, đần người ra nhìn anh ta.
Nam Cung Việt đột nhiên dùng tay nâng mặt tôi lên, dùng ngón tay cái lau mạnh môi tôi, dùng sức như vậy, như muốn chùi tróc lớp da đi vậy. Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh, liền hiểu ý nghĩa hành động này của anh ta, anh ta nhìn thấy rồi, anh ta nhất định đã nhìn thấy rồi.
Sự nhục nhã to lớn như đợt sóng đánh vào tôi, tôi cố sức đẩy tay anh ta ra, nhưng anh ta lại xiết chắt như thế, hai cánh tay giống như không phải của người vậy. Tôi nổi nóng, chẳng để ý cái gì nữa cứ thế cào cấu anh ta, nhưng làm sao cũng không thoát khỏi cánh tay của anh ta. Anh ta nhìn tôi vùng vẫy, cơn tức giận trên mặt càng dữ dội, kéo mạnh tôi đến trước anh ta, mặc kệ tôi cào cấu, môi mạnh mẽ áp xuống.
Tôi hoảng sợ đần mặt ra, Nam Cung Việt không phải dạng này, anh ta luôn luôn đối với tôi rất thủ lễ, cho dù là tôi uống thuốc mê, anh ta chỉ là vác tôi đến chỗ nước, mà hôm nay, anh ta, rất lạ.
Đây là nụ hôn mang tính chất trừng phạt, thô bạo, ngang ngược, không chút ý nghĩa của sự ngọt ngào dịu dàng, chỉ có cướp đoạt và chiếm lấy. Môi anh ta miết mạnh trên cánh môi tôi, ngấu nghiến điên cuồng với vẻ giận dữ.
Tôi tức giận, thật sự tức giận, tôi có thể chịu oan ức, nhưng tôi lại không chịu được sự lăng nhục, cắn mạnh môi trên anh ta, thân thể Nam Cung Việt cứng đờ, nhưng không dừng lại, liền sau đó hôn càng mạnh hơn, đầu lưỡi thâm nhập trong miệng tôi, tấn công kiểu chiếm đoạt, trong miệng đã đầy máu, cũng không rõ là của anh ta hay là của tôi......
Tôi ngưng đánh, tay trái chống vào ngực anh ta, chỉ cần tôi ấn cơ quan, kim thép trong tay áo sẽ liên tiếp phóng ra, khoảng cách gần như vậy, cho dù anh ta là thần tiên cũng không tránh khỏi nhiều kim thép như vậy.
Nhưng, tôi lại xuống tay không được, cho dù anh ta đối xử với tôi như vậy, tôi vẫn xuống tay không được.
Đã hạ quyết tâm không tổn thương anh ta, chịu tổn thương như thế chỉ có thể là mình, tôi đã từng nói tôi ghét khóc, nhưng hôm nay tôi lại khóc hai lần, lần trước là cảm thấy nhục nhã khi đối mặt với Thừa Đức, còn lần này, là vì đau lòng đối với Nam Cung Việt.
Nước theo hai gò má trượt xuống khóe môi, hòa với vị máu trong miệng.
Tôi mệt mỏi rồi, thật sự rất mệt mỏi, tôi thật rất muốn về nhà.
Sự phục tùng của tôi làm Nam Cung Việt bình tĩnh lại, anh ta cuối cùng cũng dừng lại, hình như cũng bừng tỉnh nhận ra sự điên cuồng của mình, trong mắt đầy áy náy và thương xót, anh ta cúi nhè nhẹ hôn môi tôi, nhè nhàng từng chút, hình như muốn hôn sạch máu trên môi tôi.
Tôi đẩy anh ta ra, lạnh lùng hỏi: "Đủ rồi chứ?"
"Xin lỗi, tôi......" Nam Cung Việt khẽ giọng nói, muốn ôm tôi vào lòng, nhưng cánh tay tôi lại ngăn giữa hai người, không chịu nhường bộ.
Tôi lắc đầu: "Nếu như đủ rồi thì thả tôi xuống, Nam Cung thiếu hiệp, anh là chính nhân quân tử, hẳn là sẽ không làm khó."
Nam Cung Việt sửng sốt nhìn tôi, tôi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, lúc rơi xuống đất trẹo chân một chút, suýt chút nữa té ngồi trên đất. Nam Cung Việt vội nhảy từ trên ngựa xuống, muốn đỡ tôi lên, giơ tay được một nửa thì bị ánh mắt lạnh băng của tôi ngăn lại.

Tôi tự đứng dậy, dùng tay áo chùi chùi miệng, cười nói: "Dù sao cũng không phải là nụ hôn đầu, hôn thì cũng hôn rồi, hơn nữa là anh một người đẹp trai như vậy, tôi cũng không thiệt thòi, sòng phẳng nhé."
Vẻ mặt tôi tuy cười, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào có chút run rẩy: "Anh về đi, Diệp Phàm là sống hay chết, đó là số mạng của nó. Tôi lại không phải là Quan Thế Âm, việc của mình còn tháo gỡ không được, đâu có thể đi lo chuyện không đâu của người khác.
Nam Cung Việt thấy tôi không giận ngược lại còn cười, có chút hoảng sợ, cứ nhìn tôi. Tôi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của anh ta, cười rồi, nói: "Không cần nhìn tôi, da mặt tôi không có dày anh cũng không phải không biết, chúng ta chia tay ở đây đi, đường ai nấy đi, mẹ ai người ấy tìm.
Nói xong thì xoay người bước đi, cũng không nhìn đường, chỉ biết mình phải đi trang nghiêm, đi cho có khí thế. Bà nó chứ, chỉ một tên NamCung Việt , chỉ là một nụ hôn, có gì đáng phải đau lòng chứ? Phùng Trần Sở Dương, mày không phải muốn ăn đậu phụ của anh ta sao? Bây giờ ăn rồi đó, còn so đo nhiều như vậy làm gì chứ!
Nam Cung Việt lẳng lặng đi theo sau tôi, tôi đi anh ta cũng đi theo, tôi chậm lại, anh ta cũng chậm lại theo, tôi nổi điên, dừng lại, tức giận nói: "Anh còn chưa xong hả? Hay là hôn chưa đủ? Vậy anh lại đây, chúng ta hôn một lần nữa cho đủ, thật sự không được thì chúng ta lên giường, thế nào? Lại đây! Ở đây trời cao đất rộng, vừa vặn có thể lấy trời làm chăn lấy đất làm giường!"
Nói xong, lệ lại chảy xuống.
Nam Cung Việt vẫn đứng bất động, đứng cách chỗ tôi mấy mét, lẳng lặng nhìn tôi, lẳng lặng nhìn tôi bão nổi (chắc bão cấp 12 giật trên cấp 12 qué ^^)
Anh cho rằng tôi không dám động đến anh, phải không? Đầu của tôi hoàn toàn là lò lửa, cánh tay trái ngắm Nam Cung Việt, tay phải sờ vào cơ quan trên tay trái, nhìn nhìn khoảng cách hai người, sợ khoảng cách vẫn còn xa, cứ thế tiến tới bước (Yuu: về phía Nam Cung Việt), sau cùng đe dọa anh ta một lần nữa: "Đừng theo tôi, bằng không đừng trách tôi không nói tình nghĩa."
Nam Cung Việt vẫn không động đậy, không biết là không biết ám khí trong tay tôi, hay tin chắc là tôi sẽ không tổn thương anh ta. Tôi cắn cắn răng, tay trái hơi thấp, kim thép xé nát không khí, đã bắn ra.
Nam Cung Việt nhất thời sững sờ, không ngờ tôi ở đây sẽ bắn kim thép, lúc phản ứng lại, kim thép đã cách người không đầy một mét, anh ta vội vàng dùng tay bắt hai cây kim thép, tay còn chưa kịp bỏ xuống, thì kim thép phía sau lại tới, ám khí này là bắn liên tục, cho dù tránh được một lần, lại không thể tránh được lần thứ hai, lần thứ ba, huống hồ tôi cách anh ta gần như vậy.
Công phu của Nam Cung Việt quả nhiên không phải khoát lác, liên tiếp hoặc là tránh qua, hoặc là đỡ lấy, nhưng, vẫn còn một cây kim phóng đến chân anh ta, tôi vẫn còn nương tay, lúc phóng ra đầu né chỗ hiểm của anh ta.
Vẻ mặt Nam Cung Việt không tin, cứ nhìn chằm chằm tôi, từ từ ngã xuống......
Kéo Nam Cung Việt giấu trong bụi cỏ, sau đó nhìn nhìn con phỉ hắc mã bên cạnh anh ta, chỉ số IQ của con ngựa này quá cao, tôi chơi không lại nó, nên để nó ở lại với chủ nhân của nó tốt hơn. Sau đó hít sâu một hơi, tốt rồi, chuyện không vui đều đã qua rồi, bắt đầu từ bây giờ, Phùng Trần Sở Dương phải lần nữa lưu lạc giang hồ. Nhưng mà, Diệp Phàm làm thế nào? tôi thật sự có thể bỏ đi sao?
Thế là quyết định vẫn là quay về thành trước, lại có chút hối hận đã bắn ngã Nam Cung Việt, bị anh ta bắt nạt sỉ nhục cả buổi, sao cũng phải đem về chút vốn chứ, tối thiểu nhất cũng phải uy hiếp anh ta đồng ý cứu Diệp Phàm ra hãy nói.
Đi cả buổi vẫn chưa đến cổng thành, mới biết Nam Cung Việt đã đem bà cô đi xa như vậy, còn phải để tôi quay về chứ, sớm biết thế này đã đâm trên người anh ta hai dao cho hả giận.
Thật ra trong lòng rất buồn bực, nhiều chuyện xui xẻo đến cùng một lúc thế này, không biết đắc tội với vị tôn thần nào. Cứ đi cứ đi, dần dần phát hiện xung quanh có chút không ổn, tuy không nhìn thấy gì, nhưng lại có cảm giác (na ná giácquan thứ 6), xung quanh có nguy hiểm.
Mãi cho đến khi mọi người xung quanh xuất hiện, tôi mới biết giác quan thứ sáu của mình thật chính xác, mới biết hôm nay đắc tội với vị thần nào, thì ra là ngọc hoàng đại đế của bà anh ta, không phải lời nói của anh ta, sao có thể gặp chuyện xui xẻo nhiều như vậy.
Hơn hai mươi mấy võ sĩ, phục sức giống nhau, vừa nhìn thì biết đến đây rất nhiều, bằng không sao tụ hợp phô trương thế này, đều mặc đồng phục thống nhất?

Vòng tròn càng lúc càng nhỏ, tôi quyết định tiên hạ thủ vi cường, kim thép bắn ra, quật ngã đến mấy người, nhưng lại có càng nhiều người mạo hiểm xuất hiện. Bây giờ tôi hối hận, hối hận không nên lãng phí kim thép trên người Nam Cung Việt, càng hối hận không nên quật ngã anh ta.
Đám người đó từ từ đến gần tôi, nhưng lại không ra tay giết, xem ra là muốn bắt sống, biết thân phân tôi rồi sao? Bằng không sao đến mức phiền phức thế này?
Tôi lại không sợ, dù sao cũng đang định ra đi, bây giờ lại đến nước này cái gì tâm tư đều phai nhạt. Về nhà thôi, nếu như tôi đột nhiên biến mất ở đây, mấy người này có đần ra không? Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên cười, thấy tôi cười, bọn họ có chút ngạc nhiên.
Tôi bình tĩnh đứng đó, nét mặt lộ vẻ tươi cười ôn hòa, sau đó tay phải chấm lên trán, tay trái chỉ lên trời, trong miệng khẽ đọc 16 chữ khẩu quyết Đinh tiểu tiên nói với tôi, một cơn gió nhẹ không có căn cứ thổi nhẹ trên thảo nguyên mênh mông, thổi lay quần áo của tôi, rất có cảm giác! Tôi thầm nói.
Người xung quanh đều dừng lại, nhất thời bị động tác của tôi gạt. Giọng nói của Đinh tiểu tiên đột nhiên hiện ra trong đầu của tôi, không có môi giới, chỉ là đột nhiên xông vào đầu tôi.
"Ngươi muốn quay về à?" giọng của ông ta hơi khẽ, hình như cố ý nén xuống, sợ bị người khác nghe thấy.
Tôi gật đầu, tại sao ông ta còn chưa hiện thân.
"Sở Dương à, ngươi ở lại chơi một ngày nhé, ta hiện đang họp ở Giao Trì, nhất thời không bỏ đi được!" Đinh tiểu tiên ngại ngùng náy nói.
Tôi té ngã! Thần tiên cũng họp sao?
"Ông họp gì chứ? Còn không nhanh đến đưa tôi về?" tôi bực bội nói.
"Họp cái gì à? Tây Vương gần đây làm ra cái "Thần tiên bát thiên giới", bây giờ đang tổ chức tiên viên mở đại hội cổ động." Đinh tiểu tiên bất đắc dĩ nói, "Được rồi, không nói với ngươi nữa, lúc họp không thể khai thông thần tiên, bị Tây Vương Mẫu nhìn thấy thì hỏng. Ngươi kiên trì thêm một ngày nữa đi, ngày mai họp xong ta sẽ đi đón ngươi."
"Ông không thể như vậy......" trơ tráo hai chữ còn chưa nói ra, Đinh tiểu tiên đã không còn động tĩnh rồi. Tôi choáng váng! Sao lại như vậy, gió từ từ ngừng lại, người xung quanh hình như không nghe được lời nói của Đinh tiểu tiên, tiếp tục từ từ vây quanh lại. Tôi cười, cười rạng rỡ, đại trượng phu co được dãn được, không phải một ngày sao, tôi nhẫn nại, giữ lại cái mạng nhỏ này, ngày mai tôi sẽ đi khỏi .
Nhưng mà, nhưng mà đến tận "ngày mai", qua "ngày mốt", tôi vẫn chưa gặp được Đinh tiểu tiên. Tôi lúc này mới hiểu ra, thực tế một ngày của Đinh tiểu tiên và một ngày của tôi là khác biệt quá lớn, một ngày trên trời bằng một năm dưới đất!
Giời ạ! Đinh tiểu tiên, ông muốn hại chết tôi hả!
Con người tôi có một ưu điểm rất lớn, chính là rất thức thời, tuy trong ủng vẫn còn cây chủy thủ, nhưng chưa đến lúc then chốt tuyệt đối không thể dùng, mà bây giờ có dùng cũng không dùng được, không nói trước nhiều người cầm kiếm như vậy, chọn ra một thanh dài hơn của tôi không biết bao nhiêu.
Tôi cứ đang suy nghĩ đám người này là ai phái đến, đến lúc bị bọn họ quẳng lên xe ngựa tôi vẫn còn suy nghĩ vấn đề này. Nói câu công bằng, đám người này đối với ta vẫn khách sáo, căn bản là không làm khó tôi, nếu như không tính lời nói trói tôi quẳng lên xe ngựa.
Đây là chiếc xe ngựa không tệ, tốc độ rất nhanh, nhưng không đại diện cho sự thoải mái của nó, nhất là so với chiếc kia tôi ngồi lúc trước, mà thiết bị chống rung không tốt, tôi ngồi trong xe ngựa giống như trái banh đàn hồi, ngoài nóc xe tương đối cao tôi vẫn chưa đụng đến, thì những vách xe tôi đều dùng thân thể biểu đạt sự ngưỡng mộ với chúng nó.
Xe ngựa hầu như thẳng một đường không ngừng, trong khi chỉ đổi ngựa, không thấy đổi người. Đầu óc choáng váng, tôi mơ hồ cảm thấy đang đi về hướng bắc, Bắc Kinh là Ngõa Lặc, xem ra bọn họ phải là người Ngõa Lặc, còn không thì là người của Thừa Đức, vậy bọn họ là thủ hạ của ai? Của lão hoàng đế?
Trên đường đi, người tôi mắng nhiều nhất là Đinh tiểu tiên, kế tiếp là Nam Cung Việt, ngẫu nhiên cũng mắng Thừa Đức, nếu không phải hắn phóng thủy, tôi có thể ngồi xe ngựa thoải mái của tôi tới Phồn Đô, không cần trên đường đi như quả bóng đàn hồi.
Sau khi đi được 5 - 6 ngày đường, xe ngựa chậm lại, tôi đoán là đến nơi rồi. Tiếng ồn ào ngoài xe lớn dần lên, chắc là họp chợ, mà không phải chợ nhỏ.
Xe ngựa bắt đầu quẹo loạn xạ, do vậy nhìn không được bên ngoài, tôi chỉ nhớ xe quẹo trái ba lần, quẹo phải năm lần, sau đó thì dừng lại. Rèm xe bị vén lên, một phụ nữ cao lớn bước vào, phủ miếng vải đen lên đầu tôi, cõng tôi từ trên xe xuống.

Người phụ nữ này cõng tôi vòng vo cả buổi, cuối cùng dừng lại, đặt tôi xuống đất, vén miếng vải đen trên đầu ra. Tôi nhìn bốn bề xung quanh, căn phòng không lớn, nhưng trang trí rất... , một người đứng quay lưng về phía cửa, mặc một bộ áo dài nam (2) màu xanh nhạt, y phục giày dép tinh xảo, xem ra chắc là chánh chủ, chỉ là đứng quay lưng về phía cửa tay này (ám chỉ người đang đứng quay lưng lại) quá khuôn sáo, có cảm giác làm ra vẻ thần bí.
Người phụ nữ cõng tôi đến lui ra hết sức cung kính, người đó lúc này mới xoay người lại, tuổi tác không lớn, khoảng hơn 23 - 24, người cao trung bình, da mặt trắng nõn, nhìn tuấn tú phong nhã, đôi mắt có chút xoi mói, rất giống một người.
"Là Phúc Vinh công chúa hở?" hắn khẽ cười hỏi.
Tôi gật gật đầu, thành thật thừa nhận. Hình như có chút ngoài dự đoán của hắn, hắn hơi kinh ngạc nói: "Không ngờ công chúa sẽ thành thật như thế, tôi còn cho rằng cô sẽ không thừa nhận thân phận của mình."
"Tại sao phải không thừa nhận?" tôi hỏi, thừa nhận ít nhất tạm thời không lo lắng đến tính mạng. Đừng nói tôi là Phúc Vinh công chúa thật, cho dù không phải tôi cũng nói phải, anh nói thế nào?"
Hắn hơi nhíu mày, ngạc nhiên với câu trả lời của tôi.
Tôi cười cười, nói: "Nếu như tôi thật không phải là Phúc Vinh công chúa, e rằng không còn sống mà rời khỏi đây, tôi nói đúng không?"
Hắn ta gật gật đầu, khen ngợi: "Công chúa quả nhiên thông minh."
Nhìn thấy hắn cười, tôi nghĩ đến hắn giống ai, Thừa Đức! Nếu đoán không sai, anh ta không phải là đại ca của Thừa Đức mà là nhị ca của Thừa Đức.
"Mấy ngày nay công chúa phải chịu khổ rồi." người đó hơi áy náy cười cười, nói.
"Đúng là có chút không tốt." tôi nói. "Bất luận anh bắt tôi vì mục đích gì, có thể để cho tôi ăn trước chút gì không? Sau đó để cho tôi nghỉ ngơi một chút? Người của anh không hiền lành, xe ngựa đó quá xốc, anh trước tiên phải tự mình đi ngồi thử, rồi hãy dùng nói đi đón khách."
Nghe xong lời nói của tôi, người đó cúi đầu khẽ ho hai tiếng, giống như mượn việc này để che giấu cái gì, sau đó mới căn dặn đầy tớ chuẩn bị cơm nước. Tôi nhếch mém ngồi xuống, vẻ mặt không sợ chút nào, mắt lãnh đạm nhìn hắn, cũng nhìn cách bày trí trong phòng. Người đó cũng đang quan sát tôi, nhưng mỗi lần tôi nhìn hắn, hắn lại chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
Hai người ngồi như vậy một lát, ai cũng không nói lời nào nữa. Có đầy tớ đến gọi cơm, người đó bảo đem đến trong phòng. Mấy tỳ nữ bước vào, thoáng chốc đã bày biện rượu và thức ăn lên bàn. Tôi không khách sáo, không đợi bọn họ mời thì bản thân đã ăn rồi. Màu sắc trên bàn rất đẹp, từ lúc tôi rời khỏi kinh đô nước Chu thì chưa nhìn qua những món này, mà mấy ngày nay luôn bị bọn họ áp giải đi đường, hầu như chưa có ăn một bữa no nê, hôm nay nhìn thấy lại những món này, vậy mà hết sức thân thiết. Mùi vị này và của kinh đô không giống nhau, mà có mùi vị quê nhà.
Tôi cúi đầu im lặng ăn, hắn ngồi bên cạnh cũng không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi ăn. Được thôi, địch không động, tôi không động, ngươi đã không nói, ta cũng không hỏi, chúng ta xem ai chịu đựng nổi ai!
Cuối cùng, hắn chịu không được, thanh thanh giọng, nói: "Công chúa không tò mò tại hạ là ai sao?"
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không quan tâm hắn, thò đũa tiếp tục chiến đấu với đĩa thịt cua viên giữa bàn, tròn quá, gắp không được.
Hắn cuối cùng chịu không nổi, giơ tay mang đĩa cua ra xa tôi, nói: "Cô thật là công chúa Phú Vinh? Cô từng chưa ăn món này sao?"
Tôi trợn mắt nhìn hắn, nói: "Bề trên nhà các anh không dạy ngày lúc ăn cơm không được nói chuyện sao?"
Hắn lập tức bị tôi chẹn họng, sắc mặt đỏ lên, nhẫn nại nhẫn nại rồi mới nói: "Cô không lo lắng cho tình hình của mình? Cũng không muốn biết tôi là ai sao?"
Tôi không trả lời hắn, hắn đã mang đĩa cua đi, tôi ăn món khác.
Hắn thấy đôi đũa của tôi thò qua đĩa khác, lại cũng không chịu được, để cái mâm trên bàn, giận nói: "Cô quá xem thường Thừa Hiền tôi mà! Không ai không nhận ra tôi ngoại trừ cô?"
Tôi lúc này mới ngừng lại, để đôi đũa qua một bên, nhìn hắn, nói: "Tôi tại sao phải hỏi anh là ai? Anh thấy bản thân anh không phải đã nói với tôi rồi sao! Anh không phải là Thừa Hiền sao? Nhìn dáng vẻ lớn hơn Thừa Đức, là lão đại hoặc lão nhị?"
Hắn ngớ ra, vẻ mặt ấm ức càng đỏ lên.
Không được, đạo hạnh của hắn kém xa Thừa Đức, sau này làm sao là đối thủ của Thừa Đức chứ?
Thừa Hiền cười khẩy nói: "Cô cũng không muốn biết tôi vì sao bắt cô?"
Tôi cười cười, lắc lắc đầu nói: "Vương gia sai rồi."
"Sai?" hắn vô cùng kinh ngạc.
"Vâng, Vương gia không phải bắt tôi, là cứu tôi, không phải sao?" tôi nói.

Hắn hơi ngớ người ra một chút, liền sau đó cũng thản nhiên cười, nói: "Không sai, là cứu cô, cứu cô trong tay của Thừa Đức. Tôi không những cứu cô, tôi còn muốn giúp cô, để cô gặp phụ hoàng của tôi, trở thành quý phi Phú Vinh thật sự, cô nói có tốt không?"
Tôi cũng thản nhiên cười, lúc đầu cứ không biết cổ nhân (người xưa) vì cái gì đều phải thản nhiên, bây giờ mới hiểu, ở nơi này, chỉ có như vậy mới hiểu bạn lộ ra vẻ sâu xa không lường. Cho dù trong lòng bạn đối với cái gì cũng không nắm bắt được, nhưng chỉ cần bạn có thể làm ra vẻ thản nhiên, bọn họ sẽ cho rằng bạn cái gì cũng biết.
Thừa Đức đã đem công chúa Phú Vinh giả đến Phồn Đô, bây giờ Thừa Hiền lại bắt tôi công chúa Phú Vinh thật, dường như muốn đem cái mũ "Phú Vinh quý phi" đó làm cho tôi phải quay về. Huynh đệ bọn họ, tranh nhau không phải là tôi, mà tranh nhau cái ngai vàng sau này của hoàng đế Ngõa Lặc.
Đinh tiểu tiên nói "Ngày mai" đến đón tôi, nhưng "ngày mai" này của ông ta chính là "ngày mai" tới năm sau, trong 360 này, tôi còn có thể phước lớn mạng lớn mà bưng bít đi sao? Nói thật, trong lòng tôi không có cơ sở, một chút cũng không có, lúc trước dám làm liều là vì trong lòng luôn có một chỗ dựa, bất luận tới khi nào, cùng lắm tôi có thể đi về, còn bây giờ, tôi tạm thời không đi được......
Thừa Hiền muốn dùng tôi để đả kích Thừa Đức thì phải? Một hoàng tử đón dâu, nhưng giữa đường đã hoán đổi công chúa thật, cho dù vì mục đích gì, lão hoàng đế có thể tha thứ cho anh ta sao?
Tôi phải làm sao đây? Thật muốn cưỡi lừa đi xem tuồng sao?
Để bảo toàn mạng sống, tôi phải tỏ ra yếu thế với Thừa Hiền, nhưng bảo tôi cùng hắn đi đối phó với Thừa Đức, tôi làm không được. Thừa Đức bất kể tai họa về sau giữ tính mạng của tôi lại, tôi làm sao có thể đâm anh ta được?
Càng suy nghĩ tôi cảm thấy mình buồn cười, tôi Phùng Trần Sở Dương lời nói từ trước đến nay không chắc chắn, bây giờ theo Thừa Đức, cùng lắm lúc tam đường hội thẩm (3) lật lại bản án thôi. Đến lúc đó cùng lắm bị hoàng đế Ngõa Lặc cho "tùng cắc" là xong, ngược lại tôi cũng là linh hồn xuyên thời gian đến, đã có thần linh thì sẽ có quỷ, cùng lắm làm cô hồn dạ quỷ trên một năm rưỡi, còn có thể như thế nào? Đến lúc đó không chắc còn có thể với anh đẹp giai nào đó đến "linh hồn con gái đẹp". Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt tôi càng rõ nét.
Thừa Hiền, đại hoàng tử của Ngõa Lặc, con trai cả của Tả hoàng hậu. Tôi lúc đầu cứ không hiểu, thân phận hắn như vậy vì sao không được lập ngôi thái tử, cổ nhân cũng nói con trai theo mẹ phú quý sao? Tả hoàng hậu xuất thân danh môn, phụ thân Tả Văn Huân đã từng giữ vị trí tướng vị cao của Ngõa Lặc, sau lưng có thế lực như vậy, vì cớ gì mà Thừa Hiền vẫn chỉ là thân phận một hoàng tử?
Sau này mới biết, từ khi hoàng đế Ngõa Lặc Hàn Chiêu đến huynh trưởng Hàn Kinh thái tử nắm ngôi vị hoàng đế trong tay, thì lập ra quy tắc như vậy, cả đời không lập thái tử, ngàn đời sau sẽ truyền ngôi vị cho con trai hiền đức.
Thật buồn cười, bây giờ hai hoàng tử tranh giành ngôi vị hoàng đế, đại hoàng tử Thừa Hiền và tam hoàng tử Thừa Đức, trái lại giành được hai chữ "Hiền Đức". Nhị hoàng tử Thừa hậu mẫu thân xuất thân thấp kém, có thể cũng là do nguyên nhân này, luôn rất bình thản, xem ra là nuôi chí lớn làm Vương gia nhàn hạ.
Mà tộc mẫu hệ của Thừa Đức lại là có thế lực tương đương, mẫu thân Hạ Lan quận chúa hiện đang là vị trí quý phi, là ái nữ độc nhất của đại trưởng công chúa Xương Hoa em gái ruột của tiên đế, tức là biểu muội của đương kim hoàng đế Hàn Chiêu, hai người được xem là thanh mai trúc mã, tình cảm rất chân thật, hai mươi năm qua luôn được vua sủng ái không suy yếu, Thừa Đức cũng luôn được hoàng đế cưng chiều, chả trách Thừa Hiền con trai trưởng của hoàng hậu lo lắng vị trí của mình như vậy, hai người bất luận là đang được vua sủng ái với thế lực trên cũng kẻ tám lạng người nửa cân, không kém bao nhiêu.
Có khi tôi còn nghĩ, cha mẹ của Thừa Đức thuộc loại họ hàng gần kết hôn, tại sao Thừa Đức ngược lại chẳng ngốc chút nào nhỉ?
Tất cả những điều này đều là hoàng đế ca đặc biệt dạy tôi ở hành cung (4), biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, chẳng qua lúc đó tôi lo chạy trốn, những thứ đó cũng không làm sao chui vào đầu, bây giờ nhớ lại có chút hối hận, có chết cũng không nghĩ rằng còn cơ hội đến Phồn Đô, càng không nghĩ rằng quay một vòng lại bị đưa vào hoàng cung, đi gặp chồng trên danh nghĩa của tôi.
Chỉ là không biết hoàng đế biết tôi bị con trai của ông ta đổi đi, mà còn nói ở bên ngoài chơi một vòng, không biết có tức đến đau tim không.

Công chúa giả đã tới Phồn Đô nửa tháng trước, vẫn chưa cử hành đại lễ, chỉ là luôn ở trong biệt viện hoàng gia ở ngoại thành. Tôi có chút lo lắng cho những tỳ nữ của tôi, không biết Thừa Đức có đổi họ hay không, nếu đổi rồi, e rằng bọn họ bây giờ đã là lành ít dữ nhiều.
Tôi vẫn còn chút lo lắng Thừa Đức, không biết anh ta biết anh ta đã lộ tẩy chưa, mà tôi công chúa thật này còn bị Thừa Hiền nắm trong tay. Tôi còn thường xuyên nhớ đến Nam Cung Việt, không biết anh ta nằm trong bụi cỏ bao lâu mới tỉnh, có đoán được tôi đã xảy ra chuyện hay không, nếu đoán không được thì anh ta nhất định là tên đần độn! Cũng không suy nghĩ, một mình tôi, có thể có việc lớn như vậy đột nhiên không thấy sao?
Tên Thừa Hiền đó đối với tôi trái lại cũng không tệ, từ hôm đó sau khi gặp mặt hắn, thì không thấy bóng dáng hắn, chỉ là mỗi ngày có mấy bà tỳ nữ với tôi, biện hộ cho cái gọi là hầu hạ, quỷ cũng biết bọn họ là theo dõi tôi. Tôi có nghĩ qua chạy trốn khỏi mấy bà này, nhưng nhìn thấy điệu bộ đi lại của bọn họ thì hoàn toàn tuyệt vọng, đừng nói không tiếng động, hầu như chân không chạm đất, vừa nhìn đã biết là cao thủ!
Thế là tôi từ bỏ, ngoan ngoãn chờ, dự tính giả mạo được một ngày hay một ngày. Tốt nhất có thể để tôi ở đây giả mạo hơn một năm, sau đó cái gì cũng giảm bớt. Nghĩ ngợi lung tung mấy ngày, cho đến khi Thừa Hiền xuất hiện lần nữa, mà lần xuất hiện này của hắn là đến mang tôi nhập cung!
Không dám mang theo chủy thủ trên người, cảm thấy cho dù mang theo trên người, e rằng đến lúc cũng bị người ta khám xét ra, hơn nữa, tôi một người không biết võ công, cho dù có đem chủy thủ thì có tác dụng gì? Cho nên cứ chơi trò may rủi.

----------------------------------------------------------------------------

Chú thích:
(1) - Giao Trì : nơi ở của Tây Vương Mẫu.
(2) - Áo dài nam: kiểu áo của Trung Quốc, dài quá gối.
(3) - Tam Đường hội thẩm: Đây là phiên tòa thời Trung Quốc cổ đại, nói về các chế độ giám sát. Trong hệ thống chính trị thời phong kiến Trung Quốc, có một hệ thống quy chế rất quan trọng, đối với giám sát cơ cấu quan lại và quan chức. Năm 221 trước công nguyên nước Tần sau khi tiêu diệt sáu nước, dưới hoàng đế thiết lập ba cấp bậc quan lại quan trọng nhất, đó là Thừa Tướng, Thái Úy, Ngự Sử Đại Phu, họp lại gọi là Tam công, Thừa Tướng nắm giữ việc triều chính, Thái Úy nắm giữ việc quân sự, Ngự Sử Đại Phu nắm giữ việc giám sát. Hệ thống này đặt nền tảng cơ bản của chính trị quan liêu Trung Quốc suốt hai ngàn năm tuổi. Nhà Hán kế thừa nước Tần, cơ cấu giám sát gọi là Ngự Sử Đài, quan trên là Ngự Sử Đại Phu. Đời Đường cơ cấu bên trong giám sát hình thành chế độ tam viện chặt chẽ, chế độ giám sát còn có một đặc điểm là Ngự Sử tham gia xét xử tư pháp, những vụ án quan trọng hoàng đế theo quy tắc chiếu xuống Hình Bộ, Ngự Sử Đài, Đại Lý Tự đồng xử", hệ thống này tiếp tục đến đời nhà Minh - Thanh, được gọi là "Tam đường hội thẩm". Nhà Minh đổi Ngự Sử Đài thành Đô Sát Viện, cùng với Hình Bộ, Đại Lý Tự hợp thành "Tam Pháp Ti", là cơ quan xét xử tối cao, thường là "Tam Pháp Ti" tham gia xét xử. Tam ti hội thẩm, thường gọi là "Tam đường hội thẩm".

Chương 22

Tôi một mình đứng chờ ở ngoài, giờ mới biết thế nào là lo lắng không yên. Thừa Hiền đi vào khá lâu rồi, không biết đang nói chuyện gì với lão hoàng đế. Trộm nhìn xung quanh, chỉ có vài tiểu thái giám im lặng đứng đằng xa, tất cả mang vẻ nửa sống nửa chết, cúi đầu nhìn xuống, như không hề biết đến sự tồn tại của tôi.

Rèm cửa bị kéo ra, Thừa Hiền lui ra ngoài, không thèm nhìn tôi một cái, cứ thế đi thẳng. Tôi băn khoăn, định hỏi anh ta mình bây giờ biết làm sao thì một tiểu thái giám từ trong phòng bước ra, đến cạnh tôi, khẽ nói: "Cô nương, xin mời vào trong."

Tôi đi theo tiểu thái giám, mắt có phần không kịp thích ứng với bóng tối trong phòng . Ngoài trời rất sáng vậy mà trong đây lại mờ mờ tỏ tỏ, xem ra giấy dán cửa sổ không tốt cho lắm, nếu có cửa kính thì sáng lên bao nhiêu. Nghĩ đến cửa sổ lại thấy kì quái, thời tiết bắt đầu nóng lên, sao không mở cửa ra để thông gió? Bịt kín cả ngày thế này, mà lại còn đốt trầm hương nữa, không thấy khó chịu sao? Rồi chợt nhớ ra mình đến để gặp hoàng đế, bản thân còn chưa biết sống chết ra sao lại rỗi hơi quan tâm tới chuyện thông gió. Haiz, hay là do lo lắng quá nên mới nghĩ tới mấy chuyện linh tinh này?

Tiểu thái giám dẫn tôi vào phòng xong liền lui xuống, một tiếng động cũng không có làm tôi nghi ngờ những người ở đây đều luyện khinh công. Lén lút ngẩng đầu nhìn xung quanh, căn phòng này rất lớn, có vẻ giống "điện" hơn, sàn nhà lát đá xanh bằng phẳng, không biết kéo dài đến chỗ nào. Đằng sau tấm rèm màu vàng là một người đang ngồi dựa trên sập. Do cách quá xa, phòng lại tối nên không nhìn rõ hình dáng, chỉ đoán rằng người đó khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo bào vàng nhạt, bên dưới là quần lụa màu trắng ánh trăng, đang dựa vào cái gối tựa rất to, nhìn về phía tôi.

Tôi nghi ngờ, đây là hoàng đế Ngõa Lặc? Cha của Thừa Đức? Sao không mặc long bào? Lại còn có vẻ tuỳ tiện chẳng nghiêm chỉnh tí nào? Thừa Đức hơn hai mươi tuổi thì ông ta chắc cũng trên năm mươi? Có khi nào trẻ hơn một chút không?

Tôi đang nghĩ lung tung thì nghe thấy một tiếng nói trầm ấm: "Phúc Vinh công chúa?"

"Hi hi." Tôi cười. Con người tôi hễ hồi hộp là y như rằng ngoạc miệng ra cười ngốc nghếch, "Vâng".

"Trẫm muốn biết tại sao ngươi lại rơi vào tay Thừa Hiền? Thừa Đức đâu?"

Nghe ông ta hỏi mà tôi sững người, không biết Thừa Hiền nói với ông ta thế nào, rồi kể tội Thừa Đức ra sao. Vấn đề này nhìn đơn giản nhưng tôi không biết nên trả lời kiểu gì. Làm cách nào vừa bảo toàn tính mạng của mình lại không kéo Thừa Đức vào?

"Nói thật, tôi cũng không biết. Ban đầu là tam điện hạ đi nghênh thân, nhưng khi dừng chân ở một thôn nhỏ tôi bị một đám người mặc đồ đen bắt đi. Đang mong chờ tam điện hạ đến cứu thì lại thấy người của đại điện hạ đến, cứ hồ đồ như thế mà đến Phồn Đô." Tôi cứ câu thật, câu giả mà nói. Đám người mặc đồ đen ở thôn nhỏ là thật, tôi bị bắt đi là giả; mong chờ Thừa Đức cứu là giả, bị Thừa Hiền đưa đến Phồn Đô lại là thật.

"Ồ?" Hoàng đến nhẹ nhàng nói, dừng lại một lúc rồi hỏi: "Ngươi có biết còn một Phúc Vinh công chúa đang ở biệt viện ngoại thành?"

"Hả? Không thể nào! Tôi mới chính là Phúc Vinh công chúa."

Hoàng đế không nói nữa, chỉ nhìn tôi, uy thế của ông ta dồn ép làm tôi nghẹt thở. Hoàng đế tôi cũng nhìn thấy rồi. Như hoàng đế anh trai tôi, uy thế của người không phải là nhỏ nhưng so với ông ta thì đúng là trứng chọi đá.

Lưng tôi dần đẫm mồ hôi. Mình sẽ bị xử lý thế nào?

Một lúc sau, nghe thấy tiếng than thở bé không thể bé hơn của hoàng đế. Tôi không kìm được, ngẩng đầu lên nhìn, thấy ông ta không nhìn mình nữa mà nhắm mắt, ngửa đầu, dựa vào gối, tay xoa bóp hai bên thái dương.

"Trẫm không biết nên xử lý người ra sao đây. Thừa Đức sao phải giấu chuyện ngươi bị bắt cóc? Rồi lại kiếm công chúa giả ở đâu?" anh đế (anh đế: anh minh hoàng đế - ND) khẽ nói, có vẻ đang hỏi tôi, mà cũng giống như đang tự nói một mình.

"Có lẽ do sợ người trách phạt?" tôi nói thăm dò.

Hoàng đế vẫn không nói gì, khẽ lắc đầu.

"Đại điện hạ không nói gì với người sao? Sao điện hạ lại biết tôi bị bọn người mặc đồ đen bắt đi?" Tôi cố tình hỏi, lòng thầm nhủ thế nào cũng phải gắp lửa bỏ tay Thừa Hiền mới được. Tuy vậy tôi cũng băn khoăn, nếu Thừa Hiền cố dùng tôi để trị Thừa Đức vậy thì sao không mớm cung để tôi nói? Anh ta không sợ tôi và Thừa Đức có tư tình, đem bán đứng mình trước mặt hoàng đế?

Không ngờ hoàng đế lại cười khi nghe tôi hỏi vậy. Nhưng tiếng cười đầy vẻ bất lực không biết nên làm sao. "Thừa Hiền, tâm tư của đứa bé này ta lại không hiểu sao? Sợ bản thân nói nhiều sẽ không hay nên chẳng thèm nói gì, cứ thế đưa ngươi đến trước mặt ta, không ngờ lại càng...." Hoàng đế dừng ở đây rồi không nói tiếp nữa.

Tôi ngày càng ngạc nhiên, hoàng đế có khi nào dễ tính thế? Chuyện gì cũng nói với tôi? Làm hoàng đế chẳng phải thiên uy khó đo sao? Ông ta sao có thể nói với tôi suy nghĩ của mình?

"Người muốn giết tôi?" Tôi run rẩy hỏi, nếu như ông ta cái gì cũng không giấu giếm, có nghĩa là định giết tôi để giệt khẩu còn gì?

Hoàng đế sững người, nhìn tôi, một lúc sau mới nói: "Ngươi là một cô nương thông minh."

Trời đất! Không ngờ mình đoán trúng phốc. Ông già này đúng là định giết mình? Sẽ là bốc phét nêu tôi nói không sợ. Tôi có thể không sợ không chứ? Chẳng lẽ muốn tôi làm cô hồn dã quỷ một thời gian?

"Hê hê." Tôi cười gượng với hoàng đế, thấy miệng lưỡi khô khốc, nói không lên lời.

Hoàng đế thấy phản ứng của tôi, sắc mặt có phần sững lại.

"Chúng ta có thể thương lượng chút không? Bệ hạ đừng giết, tôi đảm bảo không làm hỏng chuyện của người. Bệ hạ thấy thế nào?"

Hoàng đế không trả lời, chỉ yên lặng nhìn. Tôi thấy vậy càng hốt hoảng, lòng thầm nghĩ hay hoàng đế đang ở gian đoạn mãn kinh giống phụ nữ? Lúc nãy mới cười nói vui vẻ mà giờ không thèm để ý đến tôi nữa?

"Hì hì." Tôi gật đầu cười.

Ông ta vẫn im lặng nhìn, không chịu nói tiếp.

"Được rồi, tôi từ bỏ. Bệ hạ muốn ra sao thì ra, nhưng người có thể cho tôi sống thêm vài ngày không? Dù sao tôi cũng nằm trong tay người, muốn chạy cũng chẳng được." Tôi kì kèo mặc cả, tốt nhất là cho tôi sống thêm ba trăm năm mươi ngày nữa.

Hoàng đế như giật mình tỉnh dậy, lại nhắm mắt nằm xuống sạp, lúc sau mới khẽ nói: "Cứ cười trừ như thế làm gì? Chẳng có vẻ nữ nhi chút nào. Cứ lui xuống, trẫm mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

Tôi trố mắt ngạc nhiên, tự nhủ, ông vẫn chưa nói có giết tôi hay không, ông đi nghỉ còn tôi thì sao?

Cả một cục tức trong bụng mà không dám để lộ ra ngoài, đành khẽ khàng lui ra. Vừa vén rèm lui ra phòng ngoài lại nghe thấy tiếng hoàng đế lẩm bẩm ở bên trong: "Hai mươi năm rồI, nhanh thật, không ngờ... lại có người cười ngốc nghếch như nàng... ..."

Đi theo tiểu thái giám tới một tiểu viện vắng vẻ, tôi nghĩ có lẽ nào đây là nơi chôn thân của tôi? Nhưng ở đây hai hôm rồi mà vẫn không thấy có rượu độc hay lụa trắng đến, chẳng lẽ hoàng đế trở nên từ bi độ lượng, không cần tính mạng của tôi nữa?

Vẫn chưa hiểu mọi chuyện rốt cục ra sao thì có tiểu thái giám tới truyền lời, tưởng rằng đi gặp hoàng đế, ai ngờ lại bị một chiếc xe nhỏ đưa đến biệt viện ngoại thành. Lúc gặp lại Tố nhi và Hoàn Nguyệt, đừng nói đến bọn họ sững người ra, đến tôi cũng không dám tin vào mắt mình. Đưa tôi đến đây, là muốn khôi phục thân phận công chúa của tôi. Vậy... vậy thì công chúa giả đi đâu?

Chờ những người đưa tôi đến đều đi ra, mấy người Tố nhi mới khóc lóc mà quỳ mọp dưới chân tôi.

"Công chúa, chúng nô tì tưởng không bao giờ được gặp lại công chúa nữa." Tố nhi vừa khóc vừa nói.

"Đứng lên, tất cả đứng lên đã." Tôi khẽ nói, liếc mắt nhìn bên ngoài, "Hoàn Nguyệt, ngươi ra canh cửa, có người đến nhớ thông báo. Đi mau!"

Hoàn Nguyệt hơi chần chừ nhưng vẫn lãnh mệnh. Trong phòng giờ đây chỉ còn lại hai người tôi và Tố nhi.

"Ngươi từ trước tới giờ đều ở đây?" tôi hỏi.

Cô ta gật đầu.

"Còn công chúa giả?" tôi lại hỏi.

Tố nhi kinh ngạc khi nghe tôi hỏi về công chúa giả, "Công chúa, người cũng biết có một công chúa giả mạo danh người?"

Tôi gật đầu, "Ta biết, công chúa giả kia giờ đi đâu rồi?"

"Từ khi công chúa mất tích, đột nhiên có công chúa giả đến. Chúng nô tì tưởng công chúa bị cứu đi nhưng lại có người đến ra lệnh không được nói chuyện này ra, đừng nói chúng nô tì mà ngay tính mệnh của công chúa cũng khó giữ, cho nên chúng nô tì đành..."

"Ta đều biết." Tôi cắt ngang lời cô ta, "Ta chỉ hỏi công chúa giả giờ ở đâu?"

"Tối qua đột nhiên chết rồi." Tố nhi nói.

"Chết rồi? Sao mà chết?"

"Nô tì cũng không biết, trên người không có vết thương nào, sáng nay Hoàn Nguyệt vào hầu mới phát hiện ra."

Đúng là Hoàn Nguyệt! Xem ra là do Thừa Đức làm. Giết kẻ mạo danh, là để cứu tôi? Anh ta cái gì cũng biết rồi?"

Sáng ngày thứ hai, tôi cuối cùng cũng vào Phồn Đô với thân phận công chúa.

Lần đầu tiên thấy tương lai thật mịt mù. Một năm, tôi có chờ được tới lúc đó? Ở nơi thâm cung giết người không thấy máu. Rồi lại nghĩ tới Thẩm lão đầu, còn cả cái tên Nam Cung Việt chết tiệt mà ông ta tìm được nữa, nếu không vì bọn họ chưa chắc tôi đã đến nước này. Haiz. Hình như lương tâm của tôi ít đi một chút khi nói những lời thế này.

Thừa Đức, tôi sẽ gặp lại Thừa Đức ở đây sao? Lúc gặp lại biết đối mặt với anh thế nào đây?

Lại nghĩ tới bóng hình dưới gốc cây của anh, tuy tôi rất muốn quên bức tranh đó nhưng nó cứ xuất hiện rõ nét tưởng như chỉ cần với tay ra là chạm vào được mỗi khi tôi nhắm mắt lại. Hơi lạnh trên môi anh, anh luồn tay vào tóc tôi, cảm giác sao mà thật đến vậy... ...

"Hãy quên đi!" anh nói, nhưng có thể quên được không?

Vào hoàng cung Ngõa Lặc, tôi bị xếp vào một cung điện có vẻ mới được tu sửa lại, ngẩng đầu nhìn bức hoành phi trên cửa, đếm thấy tổng cộng ba chữ mà không biết nghĩa là gì. Haiz, mù chữ đúng là không tốt! Sau này đi ra ngoài một mình mà lạc đường chắc cũng chẳng quay về được. Người ta hỏi: "Cô ở cung nào?" thì tôi biết nói gì? "Huh u hu, tôi không biết, tôi chỉ biết tên cung có ba chữ."

Trong cung đã có không ít cung nữ đứng nghênh đón, them số cung nữ tôi mang đến nữa càng them náo nhiệt, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn quanh đều là những cô gái xinh đẹp. Tôi lạI nhớ tới "ba mươi sáu kế" mà mình đem tới, không biết bọn họ được sắp xếp ở đâu, chút nữa mà có thời gian phải hỏi bọn Tố nhi mới được.

Thay một bộ quần áo khác tiện nhẹ hơn, nói là tiện nhẹ nhưng cũng có đến mấy lớp, tôi đau khổ không biết làm thế nào sống sót qua mùa hè. Tuy không có người đến giết nhưng sợ rằng tôi cũng chết vì cảm nắng. Có nữ quan Ngõa Lặc đến nói tôi phải đi vấn an Tả hoàng hậu theo quy định. Thế là tôi lại đóng bộ vào, sai người dẫn mình đi gặp chủ nhân cung này. Không biết cảnh vợ lớn gặp vợ bé sẽ thế nào?

Hoàng hậu xem ra là một người phụ nữ hiền đức, vẻ mặt đoan trang phúc hậu, tiếp tôi với nụ cười hiền hậu trên mặt. Tôi hành lễ xong hoàng hậu liền tới trước vực tôi dậy, ôn hòa nói: "Sau này đều là người một nhà, không cần phải hành lễ như thế. Công chúa mau đứng lên."

Tôi vừa cười vừa đứng dậy, không biết phải nói gì với bà ta. Haiz, xem ra mình xem ít truyện về cung đình quá. Nhưng dù sao cũng phải khâm phục bà hoàng hậu này, không cần biết bà ta thật lòng hay không làm được thế này cũng không dễ dàng .Nghĩ mà xem, cho mọi người đối mặt với vợ bé của chồng rồi lại phải hỏi han quan tâm, liệu có mấy người làm được? Nếu là tôi, chắc cho cô ta một cái bạt tai từ sớm rồi, "Cho cái loại hồ li tinh như cô đi mồi chài chồng tôi! Xem tôi có đánh cái đầu hồ li của cô thành đầu lợn không!"

"Công chúa ở có điều gì không quen cứ nói với ta." Tả hoàng hậu ôn hòa nói, "Hoàng thượng hôm nay có chính sự, e rằng không kịp gặp công chúa. Công chúa đường xá mệt nhọc, cứ nghỉ ngời trước, đợi tới ngày mai hoàng thượng và công chúa hành đại lễ xong bổncung sẽ dẫn đầu hậu cung đến chúc mừng công chúa."

Tôi lạnh cả sống lưng, ngày mai đã phải hành đại lễ rồi? Với cha của Thừa Đức? Tôi chết mất.

Đinh tiểu tiên, đồ khốn nạn, bao giờ ông mới đến được?

Nói vài câu đối khó với Tả hoàng hậu xong toi lại bị đưa về cái cung gì gì đó của mình. Về đến nơi thấy bọn Tố nhi đã sắp xếp đồ đạc đâu ra đấy. Bọn họ thấy tôi về đều xúm lại hỏi han, chắc là sợ tôi bị hoàng hậu đem ra thị uy. Tôi nói các người đừng nghĩ oan cho Tả hoàng hậu, đừng nói người ta định làm gì tôi, mà nếu có làm thì cũng là đáng đời tôi thôi, ai bảo tôi làm vợ bé chứ?

Trong lòng khó chịu, tôi đang định nằm nghỉ thì có cung nữ đến thông báo, nói bên ngoài có một vị công công đến, tôi nói sao không cho người ta nghỉ một tí, chẳng lẽ vị "tỉ tỉ" đó lại muốn thăm tôi? Ở dưới nhà người ta không tránh khỏi phải cúi đầu, đành cho tiểu thái giám đó đi vào. Tôi nhìn mà đờ người ra, tiểu thái giám này tôi gặp rồi, chính là người bên cạnh hoàng đế. Ông ta tìm tôi có việc gì?

"Công chúa, hoàng thượng muốn gặp công chúa. Mời công chúa đi theo nô tài."tiểu thái giám kính cẩn nói.

Tôi ngớ người ra, sao mới quay về mà hoàng thượng đã muốn gặp mặt? Chẳng còn cách nào khác, đành đi theo. Tố nhi muốn đi cùng tôi nhưng bị tiểu thái giám ngăn lại. Tôi đi ra cửa cung, thấy có một cái kiệu nhỏ màu xanh ở ngoài đấy. Bị bọn họ khênh đi quay một vòng, lúc xuống kiệu phát hiện ra đây chính là chỗ lần trước tôi đến. Hoàng thượng lại gặp tôi ở đây? Lại có trò gì nữa?

Vào trong phòng, nhìn hoàng thượng vẫn ngồi trên sập y như lần trước chỉ có điều lần này người mặc bộ long bào vàng tươi. Lần này nhìn kĩ mới biết, anh em Thừa Đức đều thừa hưởng đôi mắt của cha.

"Đến đây!" hoàng thượng nói.

Tôi cẩn thận tiến lên trước hai bước, không biết nên dùng thân phận nào hành lễ, xưng hô ra sao? Đang mâu thuẫn thì nghe thấy tiếng hoàng đế.

"Tưởng rằng sai thì cho sai luôn, không ngờ công chúa giả lại biến mất, xem ra ngươi đúng là phúc tinh, phúc lớn mệnh lớn." ông ta nói.

Tôi nghe thế vội đáp lời: "Cám ơn hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn." Ông ta đã nói tôi phúc lớn mệnh lớn thế thì sau này chắc không nỡ lấy cái mạng con con của tôi?

Thấy tôi có phản ứng thế, hoàng đế chỉ mỉm cười.

Bên ngoài, tiểu thái giám khẽ bẩm báo: "Tam điện hạ đến."

Tôi tròn mắt, Thừa Đức sao lại đến đây? Là hoàng thượng gọi đến hay chỉ là tình cờ?

Hoàng đế nhìn tôi, nhẹ nhàng bảo: "Ngươi lui ra đứng sau bình phong."

Tôi không hiểu ông hoàng đế này định làm gì, đành nghe lời, bước đến bình phong ở phía sau cái sập hoàng thượng đang ngồi. Tiếp đó nghe thấy tiếng anh đế truyền lệnh: "Cho mời hoàng tử vào."

Liền sau là tiếng hô của thái giám, chỉ phút chốc nghe thấy tiếng rèm cửa bị kéo lên, có người đi vào, rồi tiếng nói quen thuộc vang lên.

"Thừa Đức tham kiến phụ hoàng." Mấy từ đơn giản như khắc vào tâm can, làm tim tôi muốn ngừng đập.

"Ừ. Về rồi?" hoàng thượng nói.

"Thưa vâng. Công việc cũng thuận lợi chỉ có điều giữa chừng xảy ra chút phiền toái nên chậm mất vài ngày." Thừa Đức trả lời.

"Ồ, làm xong thì tốt. Ngươi cũng mệt rồi, lui về nghỉ ngơi đi."

Tôi đứng bên trong nghe mà giật thon thót, không biết việc bọn họ nói đến là việc nào, là chuyện võ lâm đại hội chăng? Không biết Nam Cung Việt thế nào rồi? Bên ngoài im lặng trong phút chốc rồi nghe thấy tiếng "thịch", có vẻ như Thừa Đức vừa quỳ xuống.

"Phụ hoàng, nhi thần có tội." Thừa Đức hạ giọng nói.

"Hử?"

"Thừa Đức đi nghênh thân, giữa đường không cẩn thận để lạc mất công chúa." Thừa Đức nói.

"Lạc mất?"

"Thưa vâng, đúng là thế. Bị bắt đi khi ở Ngũ Ngưu thôn. Nhi thần sợ Chu quốc hay tin sẽ gây sự phiền toái nên đành bưng bít thông tin, một mặt tìm người đến thay thế công chúa, mặt khác cho người đi cứu công chúa Phúc Vinh thật, nhưng..."

"Nhưng cho đến nay vẫn không tìm thấy?" hoàng thượng điềm đạm nói.

"Xin phụ hoàng trị tội nhi thần." Thừa Đức cầu khẩn.

Đầu óc tôi rối như tơ vò, Thừa Đức thế này là định diễn trò gì? Biết rằng mình bị lòi đuôi nên cố tình nói thế? Nhưng sao hoàng đế lại cho tôi nghe cuộc đối thoại này? Ông ta định làm gì? Hay ông ta đã biết chuyện giữa tôi và Thừa Đức? Tâm trí nguội lạnh, chân cũng hơi run, tôi như muốn ngồi luôn xuống đất.

Bên ngoài yên lặng trong phút chốc rồi nghe thấy giọng hoàng đế mệt mỏi cất lên: "Ngươi lui di, trẫm mệt rồi. Việc này xử lý sau."

"Phụ hoàng... ..." Thừa Đức có vẻ vẫn muốn nói tiếp nhưng bị hoàng đế ngăn lại, sau đó nghe thấy tiếng anh lui ra ngoài. Lúc sau, hoàng đế nói: "Ra đây."

Tôi đi ra, lại nhìn thấy hoàng đế đang tựa trên sập mà day day hai bên thái dương. Thấy tôi đi ra, ông ta liền dừng lại, nhìn tôi đầy ẩn ý mà nói: "Thừa Đức đúng là trúng tà rồi. Ngươi đúng là phúc tinh sao? Trẫm thấy hối hận khi đòi nước Chu đưa ngươi đến đây."

Đầu óc tôi quay mòng mòng, sao mỗi câu nói của bọn họ tôi đều nghe hiểu nhưng khi chúng đứng cùng nhau thì tôi lại không hiểu gì nữa? Nếu nói Thừa Đức là tiểu hồ li thì hoàng đế này phải là thượng hồ li tinh? Ông ta rốt cục có ý gì? Chuyện gì mà không nói thẳng ra được.

Haiz, biết thế tôi cứ ở nhà đi thi đại học, giải bài toán vi tích phân. Đang yên đang lành đòi quay về quá khứ làm gì? Tôi hối hận! Tôi thật sự hối hận rồi.

Cho tới khi bị thái giám đưa về cung tôi vẫn chưa hiểu hoàng đế tại sao lại muốn mình xem vở kịch này. Có quá nhiều vấn đề nơi đây. Nhưng chỉ cần vẫn đề liên quan đến những chuyện lằng nhằng rắc rối là tôi chẳng còn tí thông thái nào nữa, cho nên tôi không thể nghĩ về nó, mới nghĩ đến đã thấy hai cái đầu heo rồi. (hai cái đầu heo: ý nói rất ngốc nghếch, ngu như heo - ND).

Về tới cung thấy bọn Tố nhi đang đợi tôi mặt nhăn mày nhó, hỏi ra mới biết cung nữ Ngoẵ Lặc vừa đưa lễ phục tới. Từ trước đã định mặc lễ phục của Chu quốc nhưng xem ra bên Ngõa Lặc không đồng ý. Chỉ là chuyện mặc cái gì, nhìn thì đơn giản mà dưới con mắt bọn Tố nhi lại động chạm đến lòng tự hào dân tộc.

Tôi xem bộ lễ phục của Ngõa Lặc rồi kiên quyết mặc lễ phục Chu quốc. Quyết định này của tôi làm bọn Tố nhi ngân ngấn nước mặt nhìn đầy vẻ biết ơn. Tôi toát mồ hôi, không dám nói với bọn họ mình chọn Chu quốc chỉ vì bộ lễ phục của Ngoẵ Lặc dầy hơn gấp nhiều lần. Giờ đã là tháng năm rồi mà còn phải mặc nhiều đồ như thế chắc tôi chết ngạt mất.

Lại them một đêm thức trắng, nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhiều người, hoàng đế anh trai, Thẩm lão đầu, Thừa Đức, Diệp Phàm, Mãnh An Dương, Nam Cung Việt... theo thứ tự xuất hiện, không phân trước sau. Nhưng nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Nam Cung Việt và tên Thừa Đức. Điên cái đầu!

Chẳng lẽ mình phải làm phi tử của ông hoàng đế này một năm? Tuy hoàng đế không chỉ không già mà còn có sự hấp dẫn của những người đàn ông trung niên, nhưng tôi cố mãi mà chẳng có cảm giác gì, cho nên tôi thực sự không muốn, đặc biệt là làm phi tử của ông ta rồi bản thân sẽ thành mẹ ghẻ của Thừa Đức. Haiz!

Lại phải dậy từ sáng sớm, gần giống như hôm rời khỏi hoàng cung Chu quốc, cả đám cũng nữ vây quanh tôi, cuối cùng cũng đem tôi quấn thành cái bánh chưng. Lần này tôi rất ngoan ngõa, đây không phải địa bàn Chu quốc, theo nguyên lý tranh đấu của hậu cung, có rất nhiều tai mắt nhìn vào, và cũng có quá nhiều đôi tay chờ để tóm chỗ sơ hở của tôi, tuy không sợ chết nhưng thà sống vật vờ còn hơn chết vinh quang.

Cho nên, tôi rất thận trọng.

Chương 23
Người dịch: Yuuri

Đại lễ tiến hành coi như thuận lợi, Hoàng Thượng đứng trên lễ đài cao, nhìn tôi hơi ngẩn ngơ, hình như người đứng trên đó không phải là Hoàng Thượng, mà là Thừa Đức của hai mươi năm sau.
Lúc đi ngang qua Thừa Đức, nhìn xuyên qua rèm châu, tôi lén nhìn anh ta một cái, tên đó vẫn dáng vẻ hoàng tử phong độ nhẹ nhàng, trên mặt nở cụ cười hòa nhã. Nhưng không biết tại sao, tôi cảm thấy vẻ mặt anh ta không giống lúc trước, hơi nhợt nhạt.
Quỹ đạo ban đầu vốn không phải được thiết kế như vậy sao? Phía trước chẳng qua chỉ là không cẩn thận rẽ qua một chỗ ngoặt nhỏ mà thôi.
Tiến hành xong đại lễ, sau đó là tế trời, tế tổ tiên v.v… Tôi mệt đễn nỗi tuột máu, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ nhõm, thầm nghĩ, mệt đi, mệt đi, dù sao thì cũng không phải một mình tôi mệt, Dù tốt dù xấu tôi cũng là một thanh niên chưa đầy hai mươi tràn đầy nhiệt huyết. Tôi đã mệt như thế này, lão hoàng đế trung niên đó nhất định càng mệt chịu không thấu. Tốt nhất là lão mệt chết luôn đi, tôi thà làm góa phụ. Dù mệt đến không chết, cũng mệt đến nỗi lão một tháng leo lên giường không nổi!
Chật vật mãi mới đối phó xong phần bên ngoài, ở trong cung còn một buổi tương tự như tiệc tối gặp gỡ gia đình đang đợi tôi. Tôi có hơi ngạc nhiên, càng bực bội hơn khi dường như chỉ có mình tôi là mệt, còn lão hoàng đế đó vẫn vẻ mặt hồng hào, dáng vẻ chẳng chút mệt mỏi gì hết, tôi lại hoài nghi, lão này thật là sắp 50 tuổi sao?
Trong lòng rất bực bội, nên có chút cam chịu, ra sức uống rượu, bất kể ai đến kính rượu tôi đều uống sạch sẽ, chỉ uống thôi thái hậu cười nói tôi: “Thật là đứa trẻ hiền lành!”
Thừa Đức ngồi phía dưới cách chỗ tôi không xa, nhưng tôi lại không dám nhìn anh ta, sợ người khác nhìn ra sơ hở gì, cuối cùng một lần tôi chịu không nổi, lén nhìn anh ta một cái, vậy mà phát hiện ra anh ta cười rất rực rỡ, khẽ giọng cười nói với các huynh đệ bên cạnh, thật là thoải mái! Chả lẽ chỉ có mình tôi là buồn bực.
Có lẽ anh ta giết công chúa giả kia không phải là vì cứu tôi, chỉ là vì anh ta đã biết âm mưu của anh ta đã bại lộ mà thôi.
Tôi không phải là có hơi quá đa tình không? Nghĩ đến đây, tôi càng buồn bực.
Tuy tôi rất không hài lòng, nhưng tiệc tối tan vẫn là lúc thái hậu nói mệt mỏi, tôi quay về tẩm cung của mình. Đương nhiên, với tư cách là tân lang hôm nay, lão hoàng đế đó cũng muốn ngủ ở chỗ tôi.
Tôi khó chịu, chỉ ước đi cả đời cũng không đến cuối đường. Nhưng lúc cách tẩm cung không đến 100 mét, Tôi chỉ ước có thể chạy ngay về, tại sao? Vì tôi đột nhiên muốn đi nhà xí.
Đúng! Tôi muốn đi nhà xí, mà không chỉ đi một lần, nói cho lịch sự một chút tôi đột nhiên bị đi tả, nói thô tục một chút, tôi bị tiêu chảy!
Hoàng đế đứng trong điện của tôi, gọi thái y cho tôi, sau đó dời giá đến cung của hoàng hậu.
Ngồi trên cái bô, bụng tôi tuy rất không dễ chịu, nhưng trong lòng lại rất vui.
Trận tiêu chảy này đến sáng ngày thứ hai mới khỏi, người tôi gầy rạc đi, thái y nói có thể tôi là vì không hợp thủy thổ, tôi nghĩ, tôi đã đến Phồn Đô được mấy ngày rồi, tại sao cứ hôm qua là thủy thổ không hợp chứ? Chả lẽ tôi uống không được nước trong hoàng cung này?
Thái hậu, hoàng đế đều phái người đến thăm hỏi tôi, Tả hoàng hậu còn đích thân đến thăm tôi, tôi cảm thấy hơi ngại, bạn xem, tôi bệnh đều không biết chọn lúc bệnh, các mĩ nhân khác của người ta mỗi khi bênh đều là đau tim hay cái gì đại loại như thế, sao đến chỗ tôi thì thành tiêu chảy chứ? Cái này bảo tôi làm sao mà nói ra chứ.
Nhưng mà cũng tốt, dù sao cũng tránh được đêm động phòng hoa chúc với lão hoàng đế, nhưng lại bắt đầu thấy lo âu sau đó, cái bụng không thể đau cả năm, đừng nói là không nói trước, tôi cũng chẳng có nhiều thịt để mà giảm bớt!
Hai ngày sau, vì bụng tôi tuy đã khỏi, thủy thổ không hợp lại thay đổi, trên người tôi nổi cái mụn đỏ, thái y nói đúng là thủy thổ không hợp! Nhưng tôi vẫn có chút khó hiểu, tại sao tôi sau khi uống trà của Vãn Nguyệt rót thì thành thủy thổ không hợp chứ? (Sao tui nghi dzụ nì có tên Thừa Đức nhún tay vào qué ^^)
Lão vua cũng đành chịu, chẳng qua là trong cung cũng còn rất nhiều mỹ nhân, làm sao mà không háo sắc, chỉ sai người nhắn lời cho tôi, cứ dưỡng bệnh.
Đêm nay, tôi đang nướng áp chảo trên giường, trong lòng tính toán làm sao sớm có thể thoát ra cái lồng chim này, thì cảm thấy có chút không ổn, lật người qua phía mép giường vừa nhìn lên, hoảng hồn suýt chút nữa ngất xỉu, một bóng người mờ mờ đang ngồi trên mép giường của tôi, tôi còn chưa kịp la lên, tay của hắn đã bịt miệng tôi lại, tôi nhìn chăm chú, đích thị là tên Thừa Đức.
Hắn thấy tôi đã nhận ra hắn, khẽ giọng cười, thả tay ra.
“Anh không muốn sống sao? Đây là nơi anh đến được sao?” tôi nói nhỏ.
Thừa Đức khẽ cười nói: “Sao không thể đến chứ? Hoàng cung nước Chu các cô ta đều có thể tự do ra vào, đừng nói chi là địa bàn của ta.”
Hắn nói xong thì cởi giày ra, đặt phía đầu giường, tự mình vượt qua tôi đến phía trong giường.
Tôi càng hoảng sợ! Choáng váng, cái này mà bị người khác nhìn thấy, không phải là bắt kẻ thông dâm điển hình trên giường sao.
Tôi ngồi dậy, sau đó đạp Thừa Đức trên giường một cái, dùng ta bóp cổ hắn, làm ra dáng vẻ hung dữ, nghiến răng hỏi: “Nói! Có phải anh đưa thuốc cho bọn đầy tớ không?”
Thừa Đức cười gật đầu, gỡ tay tôi ra, đến sát bên tai tôi nói: “Không như thế làm sao có thể để nàng có những ngày ung dung tự tại như vậy?” (hehe… nghi đâu là có đó mè ^^).
“Những ngày ung dung tự tại? Vậy những cái mụn đầy mặt đầy người tôi?”
Cái mỏ ấm nóng của anh ta gần như muốn kề sát rạt bên tai tôi, cảm giác nhột nhột ngứa ngứa, tôi hơi không thoải mái, vội né đầu ra. Thừa Đức nâng mặt tôi lên, nương theo ánh đèn lờ mờ xuyên qua rèm, chăm chú nhìn, sau đó chép miệng, nhẹ cười: “Vốn đã không xinh đẹp, bây giờ lại càng xấu!”
Vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác!
Tôi hơi nổi cáu, vừa tính đạp cho anh ta một cái biết tay, anh ta lại nói sát bên tai tôi: “Nào, cởi ra cho ta xem, có phải hiệu quả tốt như vậy không.” Nói xong, tay còn muốn cởi đồ của tôi.
Tôi lật đật né hắn xa một chút, tức giận nói: “Anh không muốn sống hả? Để người khác nhìn thấy chúng ta có nói cũng không nói được!”
“Sợ người khác nàng còn không đến gần ta một chút, nói lớn như vậy nàng không sợ mấy cung nữ bên ngoài nghe được à?”
Hèn chi anh ta cứ kê miệng đến sát bên tai tôi mới nói, thì ra là sợ người bên ngoài nghe được, xem ra tôi trách oan anh ta rồi, tôi không vững tâm nhìn ra bên ngoài, đành ngồi kế bên anh ta, vừa tính mở miệng, anh ta lại sáp đến, khẽ giọng nói: “Muốn nói gì vậy? đến gần một chút rồi nói.” Nói xong thì tiến sát đến bên tai tôi.
Tôi dở khóc dở cười, đành đến gần hỏi: “Công chúa giả đó là anh giết hả?”
Thừa Đức gật đầu.
“Tại sao vậy?”
Thừa Đức trợn mắt nhìn tôi, nói: “Nàng thật không biết? Nếu không phải vì giữ lại cái đầu của nàng, ta cần gì phải giết cô ta?”
Tuy có nghĩ đến chuyện này, nhưng nghe chính miệng Thừa Đức nói, trong lòng có chút hạnh phúc.
Thừa Đức đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: “thật ra ngay từ đầu chỉ định bảo vệ tính mạng của nàng là xong, nhưng mà……” đang nói thì ôm tôi vào lòng, tôi vùng ra, nhận ra anh ta ôm rất mạnh, nên đành thôi.
“Hôm đó khi thấy nàng mặc lễ phục đỏ thẫm đi với hắn, ta nhận ra…… vẫn là buông không được, cả đời này…… nàng đừng mong với người khác, ai cũng không được!” Thừa Đức khẽ giọng nói.
Cả đời, có thể cả đời sao? Cuộc đời của tôi không phải ở đây.
Tôi vùng ra khỏi ngực của Thừa Đức, “Anh đã có thể dễ dàng vào đây, thì cũng dễ dàng cứu em ra, có được không?”
Thừa Đức lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì hết.
“Cầu xin anh, hãy đem em ra khỏi đây đi, anh cũng không muốn em trở thành vợ bé của cha anh, đúng không?” tôi nói một cách thảm thương.
Thừa Đức lắc lắc đầu, kề sát bên tai tôi nói: “Không muốn, ai cũng không thể chạm đến nàng, người khác không được, ông ta càng không được.”
“Vậy thì đưa em ra ngoài đi.”
“Cũng không được!”
“Tại sao?”
“Vì ta không muốn chết.” Thừa Đức nói xong, đột nhiên cười.
Tôi từng nghĩ qua, nếu cứu tôi ra ngoài, có thể Thừa Đức sẽ bị lão vua hoài nghi, nhưng cũng không đến nỗi anh ta phải chết, tôi nhìn Thừa Đức vẻ không tin.
“Hừ, nàng thật vô lương tâm, không nghĩ đến ta chút nào.” Thừa Đức thở dài, “Cho dù nha đầu vô lương tâm như nàng không để ý đến ta, nhưng những thị nữ đó của nàng cũng không quan tâm sao? Không duyên không cớ bỗng nhiên nàng mất tiêu, đừng nói những người trong cung này không sống được, mà bên ngoài còn không biết phải có bao nhiêu người bị liên lụy, nàng nhẫn tâm sao?”
Thừa Đức nói một hồi tôi có chút bối rối và lo lắng, lúc mới đến thế giới này chỉ là nghĩ mình đến đây ăn uống vui chơi thôi, đối với bọn Tố Nhi ngược lại cũng không bận tâm lắm, lần trước ở Ngũ Ngưu Trấn nhân lúc chạy trốn cũng không nghĩ nhiều đến sự an nguy của bọn họ, nhưng bây giờ ở đây lâu, bọn họ lại khăng khăng ở lại với tôi, nếu biết rõ mình chạy trốn sẽ mang đến tai họa cho bọn họ mà vẫn còn chạy trốn, e rằng cả đời này của tôi cũng đừng mong sống yên ổn.
“Nói như vậy tôi phải ngoan ngoãn ở lại đây rồi?” tôi không cam lòng hỏi.
Thừa Đức gật đầu, có vẻ đồng tình với cách nói của tôi: “Ừ, ở lại, e rằng phải ở cả đời rồi.”
Cả đời, lại là cả đời, bà mày ở đây nhiều nhất là một năm! Nghĩ đến đây lòng tôi miễn cưỡng dễ chịu một chút.
“Đúng rồi, còn Diệp Phàm? Nó sao rồi?”
“Diệp Phàm? Tên nhóc đó hả?”
Tên nhóc? Tôi nghe lầm chăng, Diệp Phàm từ khi nào trở thành con trai vậy? Nó là một cô nương không thích nói mà.
Thừa Đức nhìn vẻ mặt cực ngố của tôi, cúi đầu cười thầm, nói: “Nàng thật là ngốc, thật là không nhìn ra nó là một đứa con trai?”
Tôi ngẩn người gật đầu, thật nhìn không ra, một đứa bé trai xinh đẹp vậy tôi không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng trên tiểu thuyết đều nói nữ cải nam trang, con trai cải trang thành con gái rất ít.
Thừa Đức làm ra vẻ đành chịu dùng tay xoa trán, khẽ giọng nói: “Ta hối hận rồi, lúc đầu tưởng nàng thông minh sáng dạ mới giữ nàng lại, không ngờ nàng là một nha đầu ngốc như vậy! Ta nhìn nhầm rồi, hối hận, thật hối hận!”
Tôi nguýt anh ta một cái, xấu hổ nói: “Mặc kệ nó là trai hay gái, em chỉ hỏi anh nó thế nào rồi?”
“Còn sống! Sống rất tốt.”
“Thật không?” tôi nhịn không được vẻ mặt mừng rỡ, tốt quá rồi, Diệp Phàm không sao. Lại nhớ tới Nam Cung Việt, nhưng không biết phải mở miệng với Thừa Đức thế nào, “Thế…… thế……”
Thừa Đức liếc tôi một cái, hình như đoán được tôi muốn hỏi gì, vẻ mặt có chút không vui, lạnh lùng nói: “Muốn hỏi Nam Cung Việt chứ gì?”
Tôi hơi chột dạ nhìn Thừa Đức, nhưng lại nghĩ tôi chột dạ cái gì chứ, lập tức ngẩng cằm lên, không chịu yếu thế nhìn lại anh ta, miệng còn hừ một tiếng để tăng thêm khí thế.
Thừa Đức thấy tôi phản ứng như vậy, xìu xuống, ôm tôi từ phía sau, “Đừng có vô lương tâm như vậy, Vinh nhi (1)” Thừa Đức mềm giọng nói, dùng tay chỉ nhẹ vào ngực trái của tôi, “Chỗ này…… chỉ có thể có một mình ta thôi.”
Giọng trầm ấm dịu dàng của anh ta, vang bên tai tôi, khiến tim tôi cũng đập thình thịch, dường như ngón tay anh ta mỗi lần điểm xuống là tim tôi run rẩy theo, cảm giác này, thật kỳ lạ.
Thật không ngờ anh ta có tình cảm chân thành với tôi, mà còn sâu đậm như vậy, tôi phải làm gì đây? Nhất thời lòng dạ rối bời, nói không cảm động là gạt người, có lẽ lúc trước là tôi đã mắng oan anh ta, có lẽ ……
Chưa đợi ta rối được mấy giây, khuôn mặt thật của tên Thừa Đức này đã lộ ra, ngón tay đó lúc đầu nhẹ nhàng điểm vào ngực tôi vậy mà đã đổi từ điểm thành nắm……
“Cút đi, đồ lang sói!” tôi khẽ giọng mắng, gắng sức kéo tay hắn ra khỏi ngực trái của tôi, nhưng tay của tên đó sau đó lại di chuyển sang ngực phải của tôi, tôi vội che ngực phải lại, thở hổn hển vùng ra khỏi ngực anh ta, nhưng một cánh tay anh ta ôm vai tôi chặt quá, nhất định không chịu buông ra.
Tình hình trước mắt là tôi hơi dựa vào ngực của Thừa Đức, gối đầu lên một cánh tay của anh ta, tuy anh ta chỉ có một tay có thể tự do hành, động, nhưng, cánh tay này đối với tôi mà nói thì rất là khủng bố.
Mặt tôi đỏ bừng, đánh thì đánh không lại, mắng cũng dám mắng lớn tiếng, đối phó với tên ma quỷ hơn kẻ vô lại như vậy, đành phải hai tay che ngực lại, một dáng vẻ một con cừu non yếu đuối.
“Ha ha, che tốt chưa?” Thừa Đức hỏi bên tai tôi, sau đó cười lên hai tiếng quái gở, tay lại xuôi theo ngực trượt xuống.
A! Tôi nổi điên lên, thật là quá không công bằng mà, con trai chỉ có chỗ, con gái lại có tới 3 chỗ. Cũng tình huống tắm rửa như nhau có người xông vào, con trai chỉ cần hai tay che một chỗ là được, vẫn rất thoải mái, còn con gái phải hai tay che 3 chỗ, làm thế nào cũng không che hết toàn bộ.
Tôi hiện giờ, hận mình không thể mọc ra cánh tay thứ ba. Nhìn mặt Thừa Đức cười nham nhở, bản tính đanh đá của tôi lần nữa bùng nổ, buông hai cánh tay trước ngực ra, liều mạng nắm cánh tay không an phận của tên Thừa Đức đó lại, ôm chặt vào ngực.
Thấy Thừa Đức nhất thời đần mặt ra ở đó, tôi cười đắc ý.
Thừa Đức trái lại cũng không vùng ra, cánh tay đó ngoan ngoãn để tôi nắm chặt. Đột nhiên, ngoan ngoãn lại, khiến tôi có chút không thích ứng, không biết tên này lại muốn âm mưu quỷ quái gì đây, phải hoàn toàn đề phòng. Trong phòng càng yên tĩnh hơn, hầu như chỉ còn lại tiếng thở của hai người, còn loáng thoáng kèm theo tiếng tim đập, không biết là của tôi, hay là của anh ta.
Trong bóng tối lờ mờ, mắt của Thừa Đức càng sáng rực lên, đầu của anh ta từ từ thấp xuống, cách tôi càng lúc càng gần……
Tôi chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như trong lồng ngực nhảy ra, ngay cả thở cũng không dám, cơ thể cứng lại ở đó, sợ hãi gần như nhắm mắt lại. Có lẽ, trong lòng cũng có chút mong đợi……
Đợi một hồi môi không có hạ xuống, Thừa Đức đột nhiên khẽ cười thành tiếng. Tôi mở mắt ra, nhìn anh ta vẻ không hiểu, anh ta cười càng lúc càng dữ dội, hơi thở không ổn định nói: “Không được rồi, mụn đỏ đầy mặt, thật sự là hôn tiếp không được nữa.”
Tôi nổi điên, thật quá mất mặt, tuy da mặt tôi dày, cũng phải đỏ rồi. Tôi vùng ra khỏi ngực anh ta, tay cẩn thận đụng trúng chỗ nhạy cảm của anh ta, tôi lập tức hóa đá, đây, tên này sao lại có phản ứng sinh lý như vậy?
Cơ thể của Thừa Đức cũng cứng lại, liền sau đó buông tôi ra, sau đó bò đến mép giường mang giày vào, vừa mang vừa cười: “Không còn sớm nữa, ta phải đi đây, bằng không để người khác bắt được hai kẻ thông dâm trên giường thì bảo vệ không nổi cái mạng nhỏ của nàng đâu.”
Tôi ngớ ngẩn nhìn anh ta mang giày vào, vén rèm đi ra. Tôi thò đầu ra khỏi rèm, vừa tính lên tiếng, Thừa Đức xoay người lại dùng tay để lên môi ra hiệu im lặng, tôi vội thở mạnh cũng không dám thở ra, chỉ lo bọn cung nữ bên ngoài nghe thấy.
Anh ta xoay người lại, đi đến bên mép giường, cúi xuống bên tai tôi khẽ giọng nói: “Muốn nói gì?”
Tôi lắc lắc đầu, cũng kề miệng gần tai anh ta nói: “Không có gì, lúc ra ngoài cẩn thận, nhất thiết đừng để người khác nhìn thấy.” nói xong tôi hối hận, sao lại nói những lời kỳ quặc như vậy, toàn là lời của một kẻ gian phu dâm phụ.
Thừa Đức cười: “Yên tâm đi, bọn cung nữ bên ngoài đều ngủ như chết, sét đánh cũng không tỉnh lại!” tiện thể còn hôn lên mặt tôi một cái.
Tôi thở nhẹ, nhìn bóng Thừa Đức mất hẳn bên ngoài, bất giác sờ lên mặt, vẫn còn cảm giác nóng bừng, nhưng lại cảm thấy không đúng, đột nhiên hiểu ra, Á! Tên Thừa Đức này trêu chọc tôi! Người bên ngoài đều ngủ như chết, làm gì phải kề tai nói nhỏ.
Nhưng mà, cảm giác hai người dựa sát vào nhau kề tai nói nhỏ thật không tệ.
Tối nay tôi ngủ không được, giống như là nằm mơ, một hồi là Thừa Đức cười với tôi nói ở lại đi, cùng với tôi cả đời, một hồi là Nam Cung Việt đứng đó lặng lẽ nhìn tôi không lên tiếng, một hồi lại đổi thành ba mẹ, ba tôi nghiêm mặt nói lúc đến trường, tuyệt đối không được nói chuyện yêu đương! Mẹ khóc nói, con đứa nha đầu vô lương tâm, mẹ nuôi con hai mươi năm, con chớp mắt đã quên rồi sao? Vì đứa mặt trắng này thì không cần cha mẹ rồi……
Buổi sáng thức dậy, quần áo trên người đầu bị mồ hôi thấm ướt, trong lòng rất hoảng sợ, tiếng khóc của mẹ dường như vẫn còn bên tai, không được, tôi không thể lún sâu vào nữa, thế giới thuộc về tôi. Đến du lịch mấy ngày thì được, nếu cả đời ở lại đây, tôi chịu không được, không có ti vi, không có vi tính, không có cái gì của thời hiện đại cả, quan trọng nhất là, ở đây không có người thân của tôi! Tôi không thuộc về nơi này!
Nhưng mà, hiện thực mặc kệ tôi có muốn thế nào, tôi phải sống ở đây một năm mới có thể quay về.

--------------------------------------------------------

Chú thích:
(1) - Cách gọi thân mật của người Hoa, thường phía sau tên của một người hay kèm theo chữ Nhi như Thừa Đức gọi Sở Dương là Vinh nhi. Tên gọi kèm chữ nhi thường là bề trên gọi về dưới, nếu cùng tuổi mà quan hệ thân mật thì là con trai gọi con gái.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ