Chương 25: Buổi chiều ấm áp
Bởi bữa “đại tiệc lẩu” lúc trưa Tiểu Lâm thật sự gọi rất nhiều, cho dù một mình cô bé giải quyết hơn phân nửa, Giản Tình cùng Tần Tiểu Ý giải quyết một nửa còn lại, nhưng Giản Tình vẫn no căng bụng.
Tần Tiểu Ý có thói quen ăn lẩu nhất định phải uống rượu, vì thế ba cô gái vừa ăn vừa uống, khi ăn xong thì mỗi người cũng đã uống không ít, cuối cùng vẫn là Tần Tiểu Ý gọi ba cô đến lái xe đưa mọi người về nhà.
Khi Giản Tình về đến nhà thì đã hơn hai giờ chiều, Phương Khiêm vẫn chưa về. Trước lúc cô ra ngoài đã nhắn tin cho anh, đến bây giờ anh vẫn chưa hồi âm, không biết có nhận được hay không.
Cảm thấy trên người vẫn còn lưu lại mùi lẩu trộn lẫn với mùi rượu, đầu Giản Tình hơi choáng váng, lảo đảo đi vào phòng tắm.
Tắm rửa thoải mái xong, mùi lẩu đã biến mất, nhưng mùi rượu vẫn không bay đi. Cảm giác người càng lúc càng say, Giản Tình tiện tay quấn chiếc khăn bông to lên người rồi bước ra khỏi phòng tắm, thầm nghĩ chắc uống trà sẽ làm bớt đi cảm giác chuếnh choáng, liền đích thân pha một chén trà xanh đậm đặc.
Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, không biết có phải vì đã uống rượu hay không mà ý thức dường như đã rời khỏi lý trí, Giản Tình đột nhiên rất muốn gặp Phương Khiêm ngay lập tức, rất muốn anh ở đây im lặng ôm chặt lấy cô.
Ngồi ngơ ngẩn trên sô-pha một lúc, Giản Tình gần như không ý thức được hành động của mình, tay cầm lấy điện thoại bấm ngay số điện thoại quen thuộc nhất. Tuy cô biết chắc lúc này anh đang bận việc xã giao, nhưng cô vẫn rất muốn nghe giọng nói trầm thấp của anh dù chỉ một lát.
Điện thoại vang lên vài tiếng đã được đối phương nhận máy, ngay sau đó, Giản Tình nghe được giọng nói êm tai như trong tưởng tượng vang lên ở đầu bên kia. Anh dùng giọng điệu vô cùng thân thiết nói, “Tình, là anh.”
Trong lòng ấm áp, khóe miệng Giản Tình nở nụ cười thật hạnh phúc, giọng nói đượm mùi rượu cất lên: “Khiêm, có thấy tin nhắn của em không? Vừa rồi em và Tiểu Ý ra ngoài ăn cơm, giờ đã về nhà rồi.”
“Ừ, có nhận được, không phải em uống rượu đấy chứ?” Nghe được giọng điệu khác thường của cô, Phương Khiêm cười khẽ hỏi.
“Đúng vậy, em uống không ít, vừa tắm rửa qua, đầu vẫn còn choáng váng.” Giản Tình nhỏ giọng nũng nịu.
Nghe thanh âm kéo dài mềm mại của cô, tay cầm di động của Phương Khiêm hơi run lên, cảm thấy bên tai cũng đang run lên, anh quay sang nhìn thoáng qua những người đang ngồi xung quanh, khẽ gật đầu xin lỗi mọi người rồi cất lời: “Các vị cứ tiếp tục, tôi đi ra ngoài nhận điện thoại.”
Đi đến một góc ít người, Phương Khiêm mới chuyên tâm nói chuyện điện thoại với cô gái nhỏ đầu bên kia, “Sao lại uống nhiều như vậy? Sớm muộn gì cô nàng Tần Tiểu Ý kia cũng sẽ làm hư em thôi.”
Giản Tình cúi đầu cười cười, “Tụi em ăn lẩu rất cay rồi uống rượu rất ngon, không ngờ lại uống nhiều như vậy.”
“Tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một lát đi.”
“Không ngủ được, nhớ anh.” Giản Tình mang theo cảm giác say chuếnh choáng, cách nói chuyện rõ ràng là lớn mật hơn so với bình thường.
Nghe cô nói trắng ra như vậy, Phương Khiêm cũng không nhịn được nở nụ cười, nhẹ giọng trêu chọc cô: “Nhớ thế nào?”
“Rất nhớ, rất rất nhớ.” Hơi ấm trong phòng khách bốc lên cùng với hơi nóng sau khi uống rượu làm cho Giản Tình không thể không nới lỏng khăn tắm ra một ít, “Muốn gặp anh ngay lập tức.” Nếu đã dám gọi điện thoại thì nói một hai câu bốc đồng cũng đâu là gì.
Cô gái nhỏ làm nũng khiến cho Phương Khiêm rất thích thú. Anh thầm nghĩ về sau nếu thỉnh thoảng để cô uống chút rượu, hiệu quả chắc sẽ rất thú vị, “Em ngoan ngoãn đi ngủ, tỉnh ngủ là có thể gặp anh.”
“Được rồi, anh đi làm việc đi… A…” Giản Tình còn chưa nói xong, lại đột nhiên kêu nhỏ một tiếng.
Thanh âm mặc dù thấp, nhưng Phương Khiêm vẫn nghe được: “Sao vậy?”
Giản Tình thẹn thùng lắc đầu, một tay cầm di động, tay kia luống cuống chỉnh lại khăn tắm. Vừa rồi vì đã thả lỏng khăn tắm một chút, cho nên khi cô có động tác hơi mạnh, khăn tắm liền nhanh chóng tuột đến tận thắt lưng, lộ ra phần lớn da thịt trắng hồng cùng với hai quả đào căng tròn trước ngực.
Nghe Phương Khiêm hỏi như vậy, cô cũng rất tự nhiên đáp: “Không có gì, khăn tắm vây quanh người bị rớt.”
Giản Tình chưa nghe thấy bên kia trả lời lại, đã bất giác phát hiện câu nói vừa rồi của mình có bao nhiêu ám muội. Mặt cô đỏ ửng lên như quả cà chua.
“Em tắm xong mà không mặc quần áo?” Phương Khiêm cảm thấy lúc này sự tự chủ của mình đang phải trải qua thử thách rất lớn.
Giản Tình đỏ mặt, gật gật đầu, lại nhớ ra hai người đang nói qua điện thoại, anh sao có thể nhìn thấy động tác của cô. Vì thế cô ngoan ngoãn trả lời: “Em có quấn khăn tắm mà.”
Phương boss chợt nhận ra rằng đứng ở nơi này nói về vấn đề này chỉ có tự mình hại mình mà thôi. Phải biết rằng lực sát thương của việc nửa che nửa hở so với khỏa thân là mạnh hơn rất nhiều, anh giống như đang nhóm lửa tự thiêu mình, nuốt nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng: “Trời lạnh, mau tìm quần áo mặc vào.”
“Nhưng mà em nóng…” Cô gái nhỏ ở đầu bên kia không ngượng ngùng tiếp tục nũng nịu.
Phương Khiêm im lặng một lúc.
“Phương tổng, bọn họ đang gọi cậu.” Đang lúc Phương Khiêm cầm di động ngẩn người trước bức tường thì có người ở phía sau gọi anh.
Quay lại, Viên Dịch cao lớn một tay cầm chén rượu, dựa vào vách tường, vẻ mặt cười mà tựa như không cười nhìn anh.
“Biết rồi.” Cúp điện thoại, Phương Khiêm ỉu xìu liếc nhìn hắn.
Đang định đi vào phòng họp, chợt nghe Viên Dịch nói: “Cậu thật ra rất thương cô gái của cậu, nếu đã như vậy tại sao lại giấu diếm mối quan hệ?”
“Việc này không cần cậu quan tâm.”
“Mình đương nhiên không quan tâm, có thể có người cảm thấy quan tâm thôi.” Viên Dịch chợt lỡ miệng nói.
Phương Khiêm đương nhiên biết Viên Dịch nói “có người” là ám chỉ ai, anh nhíu mày, dừng bước, trầm ngâm nhìn Viên Dịch một lúc, đột nhiên cong miệng nở nụ cười, “Viên Dịch, cậu đối phó những người bên trong hộ mình nhé, mình đi trước đây.”
Viên Dịch giật nảy mình trước thái độ thình lình xoay chuyển của Phương Khiêm, nhìn anh quay người đi sang hướng khác, bèn vội vàng kéo lấy cánh tay anh, “Ê, cậu đừng ác như vậy chứ, một mình mình làm sao đối phó được với những người trong đó.”
Phương Khiêm lạnh lùng cười, chậm rãi rút tay về, “Cậu bảo mánh khóe của cậu cao tay lắm mà, vậy chứng minh cho mình xem.” Nói xong, anh không thèm quay đầu lại, bước thẳng ra ngoài.
Để lại Viên Dịch đứng lặng tại chỗ, liên tục cười khổ, thầm nghĩ người nhà họ Phương đúng là đều khó chơi, mà anh lại bị kẹp giữa hai bên, quả thực là khổ không nói hết.
Giản Tình cúp điện thoại, tựa vào sô-pha bưng tách trà uống. Không biết vì sao tuy cô cảm thấy đầu choáng váng, nhưng lại không muốn vào phòng ngủ, mà lười biếng nằm ườn trên sô-pha.
Ánh mắt đảo quanh phòng, đột nhiên nhìn thấy dưới bàn trà có cái rổ nhỏ đựng đồ linh tinh, bên trong có mấy bình sơn móng tay. Vì thế cô chợt nổi hứng, nhảy ra khỏi sô-pha, ngồi xuống thảm chọn một lọ sơn móng tay màu tím, bắt đầu tô điểm cho bàn chân.
Khi Phương Khiêm dùng chìa khóa mở cửa đi vào, một hình ảnh rơi ngay vào mắt khiến cho tim anh suýt nữa ngừng đập: Cô bé của anh quấn khăn tắm quanh người, ngồi trên thảm sơn móng tay…
Mái tóc dài lượn sóng được cô dùng cái kẹp nhẹ nhàng cố định ở phía sau đầu, vài sợi bướng bỉnh vương trên cái cổ trơn bóng và trên vai cô. Một chiếc khăn tắm màu lam quấn quanh người, hai phần ba quả đào đầy đặn đã lộ ra bên ngoài, hơn nữa chiếc khăn tắm lại khá “thiếu vải”, làm cho khi cô co chân, một hình ảnh mờ ám hiện ra khiến không khí trở nên ám muội.
Nhìn cảnh tượng như vậy, cho dù không say, Phương Khiêm cũng vẫn cảm thấy chuếnh choáng. Cô bé này, rõ ràng là tiểu yêu tinh ông trời phái xuống giày vò anh!
Nhanh chóng cởi giày, Phương Khiêm bước nhẹ nhàng đi đến bên người cô.
Giản Tình không biết là do tác dụng của cồn hay bởi vì đang mê mẩn tô vẽ mà khi Phương Khiêm ngồi xuống trước mặt cô, cô mới ngốc ngếch phát hiện anh vừa nói chuyện điện thoại cùng cô, mà giờ lại đang ở trước mặt cô, sao có thể nhanh như vậy? Chẳng lẽ là cô uống rượu nhiều, xuất hiện ảo giác?
“Sao anh đã về rồi?”
Trong lúc sững sờ, cô chỉ nghe thấy anh dịu dàng nói: “Anh giúp em.”
Sau đó, Phương Khiêm cầm lấy bình nhỏ trong tay Giản Tình, ôm lấy một cái chân của cô, đặt lên đùi mình, rồi cầm chiếc chổi quét, giúp cô sơn móng chân. Có điều khi ánh mắt ngẫu nhiên rơi xuống chỗ giữa hai chân thì động tác trên tay anh lại tạm ngưng một chút.
Giản Tình ngơ ngác nhìn khuôn mặt khôi ngô của anh, sau đó nhanh chóng sa vào động tác thâm tình của anh, tâm trạng ngọt ngào lại như cỏ dại lan tràn.
Một lúc sau, cuối cùng Phương Khiêm cũng tô điểm xong cho bàn chân của cô, anh nâng chân cô lên cẩn thận quan sát, vừa lòng gật gù, ánh mắt lập tức quay sang cô, nhẹ nhàng nói: “Rất đẹp.”
Giản Tình phục hồi tinh thần, mới phát hiện bản thân đang ngồi trước mặt anh với một tư thế cực kỳ mờ ám, hơn nữa quanh thân chỉ quấn độc một cái khăn tắm, cô lập tức nhớ lại cú điện thoại vừa rồi, chính mình đã nói nhớ anh. Liên tiếp hồi tưởng lại, Giản Tình cảm thấy đầu càng thêm choáng váng nóng rực lên.
Chất cồn còn đang quấy phá trong cơ thể, lúc này Giản Tình không còn e lệ như bình thường, đối mặt với anh dũng khí cũng tăng thêm vài phần. Tiếp theo Giản Tình nghe thấy giọng nói mang theo chút khiêu khích của bản thân mình: “Ai đẹp chứ? Sơn móng chân đẹp hay là em đẹp?”
Sự khiêu khích đột ngột của cô quả thật làm cho Phương Khiêm kinh ngạc, có điều cô gái nhỏ tình cờ làm loạn vẫn khiến cho anh rất vừa lòng. Xem ra rượu cũng không có hại cho lắm.
Anh bèn buông chân cô ra, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cười đáp, “Em đẹp làm cho anh không thở nổi.”
Phương Khiêm cảm thấy sự tự chủ của mình xem ra là không tệ. Nếu vừa rồi khi bước vào cửa, anh mà thiếu tự chủ thì đã đổ gục ngay lập tức rồi, chắc chắn không thể chờ đến bây giờ. Có điều được nhìn thấy bộ dáng hiếm hoi của cô, Phương Khiêm cảm thấy sự nhẫn nại vừa rồi rất có ý nghĩa.
Tuy rằng anh rất thích bộ dáng như chim nhỏ nép vào người lúc bình thường của Giản Tình, nhưng anh cũng yêu sự chủ động trong giờ khắc này của cô. Đàn ông, quả nhiên là giống loài ưa chuộng sự kích thích thú tính.
Lời khen của Phương Khiêm làm cho nụ cười Giản Tình càng thêm quyến rũ, cô lập tức đứng dậy ngồi lên đùi anh, đôi chân trắng nõn quấn chặt quanh thắt lưng anh, đôi mắt sáng ngập nước nhìn anh chớp chớp: “Nếu đã đẹp như vậy thì anh còn chờ gì nữa.”
Cô gái nhỏ vừa nói ra lời này, người nào đó rốt cuộc cũng hoàn toàn hóa thú.
Kế tiếp, Phương Khiêm yêu cô mãnh liệt dâng trào, làm cho cô gái nhỏ khắc sâu trong lòng: Đàn ông không thể khiêu khích lung tung được!
Toàn bộ buổi chiều, hai người đều ma sát ở các góc phòng, thể lực Phương Khiêm quá tốt làm cho Giản Tình “bội thực”. Bởi vậy đến buổi tối, hai người tùy tiện gọi đồ ăn bên ngoài rồi đi ngủ sớm.
Cho đến ngày hôm sau rời giường, khi Giản Tình nhớ lại hành vi điên cuồng hôm qua của mình, xấu hổ đến ngay cả giường cũng không muốn rời. Cô cuộn mình trong chăn, mặc cho Phương Khiêm dỗ dành như thế nào cũng không thò đầu ra.
Hành động đáng yêu này làm cho Phương Khiêm thích thú không dứt. Tuy miệng an ủi nhưng trong lòng lại đang ngấm ngầm tính toán hôm nào đó sẽ tìm cơ hội cho cô say thêm lần nữa. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là vẻ say rượu của cô chỉ có thể ở trong nhà và chỉ có thể để một mình anh hưởng thụ.
Chủ nhật này là ngày vừa vui vẻ lại vừa dằn vặt, bởi sau khi trải qua một tuần đấu tranh tư tưởng, Giản Tình rốt cục cũng hạ một quyết định quan trọng, cô sẽ đi chụp áp-phích tuyên truyền kia.
Đúng như lời Tần Tiểu Ý, nếu đã bị động như vậy thì chi bằng nghĩ biện pháp để cho mình trở nên chủ động.
Có câu nói nửa thật nửa giả đùa vui của Phương Khiêm, hơn nữa có thêm Tần Tiểu Ý cổ động, Giản Tình cảm thấy nếu mình còn lảng tránh thì sẽ rất hèn nhát. Người đàn ông của cô mạnh mẽ như vậy mà mình lại không kiên cường thì sao có thể sánh vai cùng anh chứ.
Giản Tình sinh ra nơi nông thôn xa xôi, tuy rằng lên trung học đã được người nhà đưa đến tỉnh thành học tập, nhưng trong lòng cô vẫn có một ít tư tưởng truyền thống ăn sâu bén rễ. Ví như con gái thì nên dịu dàng hiền lành, không nên xuất đầu lộ diện quá nhiều. Tư tưởng này tuy đã trải qua nhiều năm nơi thị thành nhưng cô vẫn không thể vứt bỏ.
Cũng bởi vì có tư tưởng như vậy nên cho dù bề ngoài cô có xinh đẹp động lòng người, có nhiều người theo đuổi, nhưng cô vẫn chỉ là một cô gái hồn nhiên luôn trân trọng mối tình đầu, cho đến khi cô gặp gỡ Phương Khiêm mới trở nên liều lĩnh.
Vì vậy, khi biết cô có thể trở thành nữ nhân vật chính của áp-phích tuyên truyền, Giản Tình không hề mừng rỡ như bao người khác, mà lại từ chối không chút do dự. Bởi trong lòng cô luôn cho rằng, sắc đẹp của mình chỉ dành cho người đàn ông của mình mà thôi.
Vì đã hạ quyết định, sáng sớm thứ hai cô luôn trong trạng thái ngẩn ngơ, dù Phương Khiêm đã nói chuyện cùng cô, cô cũng luôn không yên lòng, làm cho Phương Khiêm tưởng thân thể cô không thoải mái, suýt nữa đã cho xe chạy đến bệnh viện, muốn cô đi khám sức khỏe toàn thân.
“Em thật sự không sao chứ?” Lúc chỉ còn cách công ty hai con đường, Phương Khiêm dừng xe để Giản Tình xuống, vẫn không yên tâm muốn hỏi lại một lần nữa…
Mặc dù Giản Tình mặc áo giữ ấm chất liệu xịn, nhưng vừa xuống xe gặp phải cơn gió lạnh, cô vẫn bất giác run lên. Xoa xoa tay rồi đeo găng vào, Giản Tình nhìn vào trong xe, môi nở một nụ cười ngọt ngào, “Em không sao, đường đông, anh lái xe chậm thôi nhé.”
Phương Khiêm nhìn chóp mũi ửng đỏ của cô, đau lòng thở dài. Rõ ràng có thể ngồi chung đến bãi đỗ xe của công ty, cô lại cố tình muốn xuống xe ở chỗ này.
Tuy nhìn cô hiền lành dễ thương, nhưng lại khiến anh phải khoanh tay chịu trói. Anh lớn như thế này, chưa có chuyện gì là không xuôi chèo mát mái, chỉ có cô mới có thể làm cho anh nhấm nháp mùi vị của “thất bại”.
“Ừ, có chuyện gì thì gọi điện cho anh.” Nhớ tới buổi chiều hôm kia cô nhiệt tình hiếm có, ngoài ra tính tình khăng khăng cố chấp của cô, Phương Khiêm không thể không thừa nhận một lần nữa, cô quả nhiên tiểu yêu tinh trên trời phái xuống, hơn nữa là tiểu yêu tinh làm anh mê mẩn điên đảo.
Giản Tình đến công ty, nhưng không đến phòng thị trường, mà đi thẳng vào phòng quan hệ xã hội phụ trách công việc áp-phích. Tuy phòng quan hệ xã hội đã thay đổi trưởng phòng, nhưng trong lòng Giản Tình vẫn còn tồn tại bóng ma tâm lý với nơi đây. Nếu không phải là có lời quan trọng cần nói, cô thật sự không muốn đến nơi này.
Vì từng có một đoạn thời gian làm việc chung, phần lớn người của phòng quan hệ xã hội vẫn nhận ra Giản Tình. Thấy cô đến, họ hưng phấn vây lấy cô, mồm năm miệng mười tranh nhau lên tiếng.
“Giản trưởng ban, cô đã đến, cứ nghĩ là cô quên chúng tôi rồi chứ.”
“Giản trưởng ban, cuối cùng cô cũng đồng ý chụp áp-phích, xem ra công phu theo đuôi của Lý Duy vẫn rấ hiệu quả…”
“Giản trưởng ban, lúc chụp áp-phích, giúp tôi hỏi có thể tăng thêm người chụp cùng không nhé, tôi cũng muốn lên hình bìa nha…”
“…”
Nơi nào nhiều phụ nữ quả nhiên là nơi nguy hiểm, Giản Tình chưa có cơ hội nói chuyện, đã bị một đống nước miếng bao phủ.
“Được rồi, lúc đi làm, mọi người đều tự giác đi.” Rốt cục có người mở miệng chặn ngang cơn cuồng phong của các cô, Giản Tình cảm kích nhìn sang đối phương – một gương mặt xa lạ, chẳng lẽ đây là trưởng phòng quan hệ xã hội mới?
“Xin chào, Giản trưởng ban, tôi là trưởng phòng quan hệ xã hội Vu Khiết, mời cô đến văn phòng tôi nói chuyện.” Đối phương là một cô gái khôn khéo có năng lực, đối lập với Bạch Lị Lị, tuy không quyến rũ bằng nhưng lại khôn khéo hơn.
Giản Tình gật đầu, theo cô ấy vào văn phòng. Văn phòng này lúc trước được Bạch Lị Lị bố trí rất nữ tính, giờ đã đổi mới hoàn toàn. Toàn bộ văn phòng lấy tông lạnh là chủ đạo, làm cho tâm trạng người ở trong sẽ tự giác trở nên nghiêm túc.
“Giản trưởng ban, đã lâu không gặp.” Bên trong đã có người vào trước cô, mở miệng chào hỏi.
Giản Tình ngẩng đầu, bất ngờ nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô-pha, “Viên quản lí?”
Chương 26: Boss thật gian manh
Giản Tình hơi sửng sốt nhìn Viên Dịch, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô cũng đã suy nghĩ thông suốt đầu đuôi mọi việc, có lẽ việc chọn người chụp áp-phích có liên quan tới Viên quản lý trước mặt, việc này cũng có thể lý giải vì sao Lưu trưởng phòng lại kiếm cớ đi công tác, bởi rõ ràng hắn không muốn đắc tội với Viên quản lý.
Nhưng mà vì sao hắn lại muốn nhúng tay vào việc này? Trong lòng Giản Tình giờ đây tràn ngập nghi vấn.
Giản Tình vừa ngồi xuống ghế sô-pha, chợt nghe thấy giọng nói chậm rãi của Viên Dịch với Vu Khiết, “Vu trưởng phòng, tôi có chút việc riêng muốn nói với Giản trưởng ban.”
Người này thật lạ, chiếm phòng làm việc của người khác còn đuổi người ta ra ngoài, hơn nữa thái độ lại rất thản nhiên. Giản Tình thấy thật buồn cười, lúc trước cô có ấn tượng với Viên Dịch là khi ngẫu nhiên gặp ở tiệc cưới, cảm thấy hắn rất giống Phương Khiêm, biểu hiện tao nhã, hành động lại khiêm tốn, nhưng hôm nay gặp lại, cô nhận ra thái độ làm việc của hắn rất ngạo mạn, khác xa so với anh.
Đem hai người ra so sánh lại càng thể hiện nhân cách đáng quý của Phương Khiêm. Thân là thiếu gia của một gia đình có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng tính tình của anh chẳng có biểu hiện gì của cậu ấm được nuông chiều từ bé.
Vu trưởng phòng xem ra rất biết điều, nghe thấy Viên Dịch bảo vậy, cô không nói câu nào, gật đầu xoay người đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Hai người ngồi trong văn phòng làm cho bầu không khí vô cùng im ắng. Viên Dịch không nói chuyện mà dùng ánh mắt sáng rực đánh giá cô, Giản Tình biết hắn đang nhìn mình nhưng cô cũng không hề nhăn nhó, ngược lại ngồi im cho hắn ngắm nghía thoải mái.
Viên Dịch đánh giá một hồi, cúi đầu nở nụ cười, lên tiếng: “Giản trưởng ban, lâu rồi không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp. Thế nào, chuyện tình cảm của cô và Phương Khiêm vẫn tốt đẹp chứ?”
“Cảm ơn Viên tổng đã quan tâm, chúng tôi rất hạnh phúc.” Giản Tình lạnh nhạt gật đầu, trong lòng đã sớm đoán được rằng hắn sẽ nhắc đến chuyện của cô và Phương Khiêm, quả nhiên vừa mở miệng hắn đã khơi mào đề tài này. Giản Tình tuy cảm thấy tức giận đôi chút, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời.
“Không biết Giản trưởng ban có cảm thấy tủi thân không? Phương tổng hình như không có ý định công khai quan hệ của hai người.” Nếu nói Viên Dịch không cảm thấy tiếc nuối thì đó là nói dối. Lần đầu tiên nhìn thấy Giản Tình, hắn đã kinh ngạc trước vẻ đẹp xuất sắc đến mê người của cô. Rất tự nhiên, hắn đã trúng tiếng sét ái tình, tưởng rằng chỉ cần đối phương chưa kết hôn, hắn sẽ sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để có được cô. Nhưng khi biết người yêu của cô chính là người bạn tốt của mình, hắn đã hoàn toàn thất vọng, không phải là năng lực của hắn quá kém cỏi, mà là do hắn và Phương Khiêm thật sự chênh lệch quá nhiều.
Những chuyện như vậy, quả thật không phải xảy ra lần đầu.
Hắn và Phương Khiêm chơi với nhau từ bé, đi học cùng nhau, hai đứa lúc nào cũng như hình với bóng, những chuyện xảy ra xung quanh hai người cũng tự nhiên mà ràng buộc với nhau. Hắn quen mấy cô bạn gái, cuối cùng tất cả quan hệ đều duy trì không lâu, nguyên nhân là bên người hắn có người bạn xuất sắc hơn hắn nhiều. Bạn gái hắn cuối cùng đều chạy theo Phương Khiêm. Về sau, chuyện như vậy xảy ra càng nhiều, Phương Khiêm cũng thấy rất áy náy, nên sau này nếu hắn có quen bạn gái, Phương Khiêm đều cố gắng tránh càng xa càng tốt.
Vì vậy khi Viên Dịch biết mình trúng tiếng sét ái tình với đối tượng của Phương Khiêm, hắn vốn không nghĩ mình sẽ làm người thứ ba chen vào.
Khi chưa gặp Giản Tình, hắn nghĩ rằng tình cảm trong lòng Phương Khiêm chẳng qua chỉ là nhất thời, một thời gian sau sẽ thấy chán. Nhưng ở lễ Giáng Sinh hôm đó, nhìn thấy Giản Tình xinh đẹp nhẹ nhàng khiêu vũ trong lòng Phương Khiêm, chưa bao giờ hắn có cảm giác ghen tỵ như vậy, giống như một cái bàn đinh, bị người ta dùng búa đập mạnh vào trái tim hắn, làm cho hắn đau đến không thở nổi.
Vì sao mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà hắn chỉ có thể đứng một bên trơ mắt nhìn.
Giản Tình im lặng ngồi đó, cho dù câu hỏi của Viên Dịch có ý muốn khiêu khích, gương mặt cô cũng không hề biến sắc mà chỉ khẽ mím môi, cười yếu ớt đáp:
“Tôi nghĩ rằng Viên tổng đã hiểu lầm rồi, sở dĩ quan hệ của chúng tôi được giữ bí mật là do tôi yêu cầu, Phương Khiêm cũng không hoàn toàn đồng ý việc này.”
Viên Dịch kinh ngạc nhíu mày, hắn vốn định đào sâu vào đề tài này, nhưng giờ xem ra chuyện không phải như vậy.
Hắn tò mò hỏi: “Vì sao cô lại không muốn công khai?”
“Tôi nghĩ Viên tổng phải là người rõ nhất mới đúng, thân phận của tôi và anh ấy thật sự khác biệt quá lớn, tôi cũng không hy vọng sẽ có nhiều người biết về chuyện tình cảm của chúng tôi, chỉ cần thật lòng yêu nhau, dù không có ai biết cũng không sao cả.”
Viên Dịch chăm chú nhìn Giản Tình, cảm thấy cô gái bé nhỏ trước mặt rất giống một đấu sĩ anh dũng, giương nanh múa vuốt bảo vệ tình yêu của mình.
“Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn tâm sự với cô.” Cuối cùng Viên Dịch đã đầu hàng. Nếu nói rằng vì hắn gặp cô trước nên trong lòng vẫn còn tính toán thì giờ đây mọi hi vọng đã tiêu tan khi hắn nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô. Chỉ một câu hỏi thử của hắn cũng đã đủ chứng minh cô gái trước mặt thật sự rất yêu Phương Khiêm.
Kết quả này làm cho hắn cảm thấy bị châm chọc.
Giản Tình nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục nói về chủ đề này sẽ ảnh hưởng đến chuyện tình cảm giữa cô và Phương khiêm, liền chủ động mở miệng trước: “Viên tổng, hôm nay tôi đến đây là muốn thảo luận với anh về chuyện chụp hình cho áp-phích.”
Viên Dịch gật đầu, thay đổi tư thế ngồi thoải mái, hỏi: “Nói như vậy Giản trưởng ban đồng ý chụp hình cho áp-phích.”
Nghe hắn hỏi, Giản Tình cảm thấy buồn cười, “Bưu kiện đã được gửi hết rồi, tôi đồng ý hay không thì có khác gì đâu? Tôi chỉ muốn hỏi Viên tổng một câu, lãnh đạo của công ty không để ý đến suy nghĩ của người khác ư?”
“À… Việc này là ngoài ý muốn, lúc trước bộ phận quan hệ xã hội đang tiến hành chọn người thì nhiếp ảnh gia lại nói anh ấy đã liên hệ được với cô rồi, cho nên tất cả chúng tôi ai cũng nghĩ là cô đã đồng ý, liền lập tức tán thành. Nhìn thái độ hôm nay của Giản trưởng ban, chắc là đã đồng ý chụp hình rồi chứ?” Trong lời giải thích của Viên Dịch có phần muốn xin lỗi.
Nghe lời giải thích thẳng thắn như vậy,Giản Tình vẫn chưa hoàn toàn tin được.
“Chuyện đã như vậy thì dù có thế nào cũng là việc của công ty, tôi sẵn sàng góp chút sức nhỏ.” Nếu chuyện này đã được quyết định, Giản Tình cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn chấp nhận, nếu bây giờ mình cự tuyệt, trong mắt Viên Dịch cô sẽ trở thành một tiểu thư kiêu căng.
“Thật vui vì nghe được câu nói này của cô, vậy thì tiếp theo,Vu trưởng phòng sẽ gặp cô để hướng dẫn rõ hơn. Vào ngày chụp hình, tôi sẽ trực tiếp đến xem, hy vọng Giản trưởng ban sẽ hoàn thành xuất sắc.” Viên Dịch đứng lên, rất phong độ giơ tay ra.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức!” Giản Tình cũng đứng lên, giơ tay ra nắm lấy bàn tay hắn.
Buông tay ra trong nháy mắt, Viên Dịch có phần cảm thấy mất mát và lúng túng.
“Đúng rồi, Phương phu nhân muốn nhờ tôi nói với cô, nếu ngày nào rảnh, có thể cùng bà uống chén trà không?”
Nghe được ba chữ Phương phu nhân, Giản Tình lập tức cảm thấy mất bình tĩnh, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, “Phương phu nhân mời tôi?”
“Đúng vậy, khi nào rảnh, bà muốn mời cô uống chén trà.” Viên Dịch thản nhiên cười, lạnh lùng nhìn cô với ánh mắt sắc bén.
Do dự một chút, cô mới gật đầu đáp: “Được thôi.”
Phương phu nhân muốn hẹn gặp cô, vì sao? Có phải vì đã biết quan hệ giữa cô và Phương Khiêm, muốn ra mặt ngăn cản? Liệu cô có nên đi gặp bà ấy không? Trong khoảnh khắc, Giản Tình không biết nên làm thế nào.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Giản Tình do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn kể về việc gặp mặt Viên Dịch tỉ mỉ với Phương Khiêm. Phương Khiêm ôm cô, lẳng lặng nghe cô nói xong, trầm tư một hồi mới nhẹ nhàng hỏi:
“Em có dám đi gặp không?”
Giản Tình khẽ nhíu mày, “Đây không phải là vấn đề có dám hay không, gặp mặt là chuyện sớm hay muộn. Cái chính là có phải mẹ anh muốn ra mặt để ngăn cản quan hệ của chúng ta không?” Đây mới là vấn đề làm cô lo lắng nhất.
Phương Khiêm vô cùng thân thiết nghịch một lọn tóc quăn của cô, an ủi: “Em cứ đi đi, sẽ không có việc gì đâu.”
“Thật sự là không sao chứ?” Mặc kệ là hơi phi lí, nhưng trên TV, lão phu nhân của những nhà giàu quả thật ác độc giống như mụ phù thủy. Cô đã xem rất nhiều phim, trong lòng cũng có chút sợ hãi, cô cảm thấy mẹ Phương Khiêm cũng giống như trong phim, vênh váo cầm một xấp tiền ném vào mặt cô, sau đó nói những lời vô cùng cay độc, phê bình tất cả những điểm không tốt của cô, ý định cuối cùng là muốn cô rời xa Phương Khiêm.
Nghĩ đến đây, Giản Tình không nén được rùng mình một cái.
“Làm sao vậy? Em lạnh à?” Phương Khiêm tưởng nhiệt độ của máy sưởi hơi thấp, với tay lên đầu giường lấy điều khiển, nhìn số ghi trên màn hình, cảm thấy rất bình thường, mọi khi vẫn để độ ấm như vậy.
Sau đó, anh nghe thấy cô gái nhỏ vừa nói vừa nép sát vào người mình, giọng nói nghe rất đáng thương: “Khiêm, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, đúng không?”
Lời nói nhẹ tựa lông chim nhẹ nhàng vang lên trong lòng anh. Anh thầm nghĩ một lúc rồi thở dài, sau đó, anh vô cùng nghiêm túc trả lời: “Phải, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tiến hành ổn thoả xong hết các chi tiết, công ty bắt đầu chụp áp-phích tuyên truyền. Khi Phương Khiêm nghe thấy cô muốn đi chụp hình, chỉ nhíu mày cười: “Vậy là tốt rồi, thư giãn một chút đi.” Tần Tiểu Ý và Tiểu Lâm thì hưng phấn muốn đi cùng toàn bộ hành trình.
Giản Tình dở khóc dở cười, vì sao những người xung quanh cô đều cảm thấy việc chụp áp-phích chỉ là chơi đùa?
Tết âm lịch càng ngày càng gần, thời tiết của thành phố S cũng càng ngày càng lạnh. Dự đoán tết âm lịch năm nay mọi người sẽ phải vượt qua một trận gió lạnh đang kéo đến.
Áp-phích tuyên truyền không phải chỉ cần chụp một bức ảnh, mà là làm thành một câu chuyện, hai người trẻ tuổi gặp nhau, quen biết, yêu nhau rồi cuối cùng trở thành một gia đình, ở giữa vẫn xen kẽ giới thiệu các sản phẩm của Phương thị, thậm chí trong áp-phích, ngôi nhà của hai nhân vật đều lấy sản phẩm của Phương thị làm bối cảnh chính. Có thể nói, áp-phích chủ yếu là để tuyên truyền cho sản phẩm của Phương thị nhưng được tính toán rất kĩ lưỡng, làm cho khi người ta xem quảng cáo, còn có thể cảm nhận được một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.
Nơi đầu tiên chụp hình chính là công viên lớn nhất ở thành phố S – đây là nơi gặp gỡ đầu tiên của hai nhân vật chính.
Tuy rằng Giản Tình bị thúc ép, nhưng chuyện đã đến nước này, cô vẫn phải xốc toàn bộ tinh thần làm cho tốt. Ngày chụp hình đầu tiên, khi nhìn thấy nhiếp ảnh gia Lý Duy, tuy tính cách Giản Tình rất hiền lành, vẫn không nhịn được nhìn hắn với ánh mắt coi thường, cảm thấy cách làm việc của người này rất hèn mọn!
“Giản Tình, thật vui vì cô đã nhận lời chụp hình!” Lý Duy tươi cười chào hỏi cô.
“Đúng vậy, đúng vậy, tất cả đều là do công của anh.”Giản Tình thản nhiên lườm hắn.
“Quá khen, quá khen.” Lý Duy mặt dày thừa nhận.
Giản Tình quả là không thể đối phó với những người như vậy, cô không trả lời, không hé răng, sử dụng khuôn mặt trầm lặng để kháng nghị.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng khi Giản Tình nhìn thấy anh chàng người mẫu đẹp trai sẽ diễn cùng mình, trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu, thầm nghĩ cho dù là chụp áp-phích, cô phải ôm ôm ấp ấp cùng người đàn ông khác, cô tuyệt đối không thể làm được, vì thế cô bèn kéo Lý Duy sang một bên, thấp giọng nêu ý kiến: “Tôi nghĩ ảnh tuyên truyền áp-phích không nên quá tình cảm.”
“Đương nhiên! Chúng tôi cần sự nhẹ nhàng.” Lý Duy lắc cái máy ảnh bảo bối của hắn, trả lời như thật.
Nghe hắn nói như vậy, Giản Tình cũng yên tâm hơn, “Tôi với anh ta có phải tiếp xúc cơ thể không?”
Lý Duy trợn to mắt, nghiêm túc đáp: “Nếu là người yêu, cơ bản nhất là ôm nhau, người mẫu nam lần này là người giỏi nhất trong nước, chẳng lẽ cô không thích à!” Nói đến người mẫu nam, ánh mắt Lý Duy nhìn đối phương giống như con sói xám to lớn nhìn cừu non, hận không thể một ngụm nuốt chửng hắn.
“Nếu thích thì cậu đi mà làm!” Giản Tình oán giận nói.
“Chị gái, cô cho rằng đây là chụp hình đam mỹ chắc? Tôi thì tất nhiên rất thích, nếu công ty đồng ý để tôi làm thì tốt quá!” Lý Duy mặt dày không ngừng cười ngặt nghẽo.
Khi nghe thấy mình sẽ phải chụp hình với một anh chàng xa lạ, đầu Giản Tình trở nên đau nhức. Lúc đầu cô tưởng rằng việc chụp áp-phích sẽ dễ dàng như mua bán hàng hoá, chỉ cần đứng trước ống kính cười là được, không nghĩ là có chi tiết này, càng không ngờ là lại cùng người đàn ông khác diễn cảnh yêu đương. Việc này đối với người có tư tưởng bảo thủ như Giản Tình, thật sự khó mà chấp nhận được.
Xảy ra chuyện này làm Giản Tình cảm thấy có rất nhiều áp lực, vừa mới bắt đầu đứng trước ống kính, cảm xúc của cô quả thật rất cứng nhắc, Lý Duy phải lập tức dừng việc chụp hình lại.
“Chị gái à, có thể thả lỏng người ra được không, cứ coi như là cô đang chụp ảnh bình thường đi. Cười không ra cười, khóc không ra khóc, ai nhìn thấy cô chắc chắn sẽ bị hù chết mất!”
Giản Tình quả thật muốn khóc, cô không nghĩ rằng việc chụp áp-phích lại khó như vậy. Thời tiết thì lạnh, nhưng để việc chụp hình được tiến hành hiệu quả, quần áo trên người cô rất mỏng không thể giữ ấm, lạnh run người thì làm sao thể hiện tình cảm tốt được? Trong lòng bỗng thấy đồng cảm với giới nghệ sĩ, bọn họ chắc cũng gặp rất nhiều khó khăn.
“Thôi, nghỉ ngơi một chút đi, mau đưa áo khoác cho Giản Tình mặc.” Cố gắng nhiều lần vẫn không được, Lý Duy không thể không tạm ngừng, rót một cốc cà phê đưa đến trước mặt Giản Tình, “Cố lên đi, tôi thật sự đánh giá cao cô, có lẽ đây là lần đầu tiên chụp hình cho nên chưa quen thôi.”
Giản Tình nhận tách cà phê, dùng nó để giữ ấm, gật rồi lại lắc đầu, giận dỗi nói: “Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục làm công việc này.” Nghĩ đến phải thân mật với một người đàn ông xa lạ, cô cảm thấy rất khó chịu, còn nghĩ rằng hành động này rất có lỗi với Phương khiêm.
“Giản Tình, cô phải tin vào con mắt của tôi, cô sinh ra là để làm ngôi sao.” Lý Duy cảm thấy ở trong xã hội chạy theo mốt này có một cô gái xinh đẹp như vậy, hiền lành như vậy thật hiếm có. Có lẽ Giản Tình sẽ trở thành người mẫu hoàn mỹ nhất hắn từng chụp, kiếm bộn tiền về cho hắn.
Khi hai người đang trao đổi công việc, đột nhiên các nhân viên xung quanh xôn xao hết cả lên.
“Sao vậy?” Lý Duy quay đầu hỏi.
“Dạ, Phương boss đến đây thăm quan” Có người hưng phấn đáp.
Lý Duy rõ ràng hoảng sợ, cúi đầu khẽ kêu một tiếng, “Trời ơi, người đàn ông tuyệt vời nhất trong lòng mình đến rồi.”
Giản Tình đứng bên cạnh Lý Duy, lời nói thầm kia bị cô nghe thấy, vẻ mặt bỗng chốc trở nên xám xịt, chẳng lẽ tên này lại đem lòng yêu thương người đàn ông của cô.
Nhưng mà tại sao Phương Khiêm lại đột nhiên đến đây, muốn nhìn cô thì cũng không nên thể hiện một cách lộ liễu như vậy. Hừm, hành động của anh càng ngày càng vô tư, trong khi cô thì lại rất cẩn thận.
“Phương boss, anh đến đây thật sự là vinh hạnh cho chúng tôi.” Lý Duy chen lách qua đám người, nhiệt tình tiến lên nắm lấy tay anh, nhân cơ hội ăn đậu hũ.
Phương Khiêm khéo léo tránh né hành động của hắn,vẻ mặt khôi ngô lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhìn Lý Duy gật đầu, “Tôi tình cờ đi ngang qua, cậu chính là nhiếp ảnh gia Lý Duy?”
“Dạ vâng, Phương tổng vẫn còn nhớ tên tôi, thật là một vinh hạnh!”
Phương Khiêm cười tựa không cười nhìn hắn, rồi xoay người quét một vòng, tầm mắt rất tự nhiên nhìn vào Giản Tình, hỏi người bên cạnh: “Thế nào, việc chụp hình có thuận lợi không?”
Nhân viên bộ phận quan hệ xã hội vội vàng chạy lên, “Phương tổng, mọi chuyện đều rất thuận lợi, hai nhân vật chính cũng rất đẹp đôi, chỉ có điều Giản trưởng ban vẫn chưa tập trung lắm, tôi tin rằng cô ấy chắc chắn sẽ làm tốt.”
“Hai nhân vật chính?” Phương Khiêm nhíu mày, vẻ mặt quan tâm nhìn về phía người mẫu nam, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới.
Lý Duy vội vàng giải thích: “Anh ta là người mẫu nổi tiếng trong nước. Chúng tôi đã chọn lựa rất kỹ càng mới quyết định để cho anh ấy đảm đương vai nam chính.”
Phương Khiêm trầm ngâm một lát, thản nhiên cất lời: “Chụp ảnh cùng Giản trưởng ban à? Tôi đã từng nghe qua, hình như là nói về một câu chuyện tình yêu.”
“Phương tổng, anh bận rộn như vậy mà vẫn dành chút thời gian quan tâm đến việc chụp hình cho áp-phích, làm cho tôi rất cảm động.” Lý Duy vừa nhìn thấy Phương Khiêm, hai mắt trở nên sáng rực.
Giản Tình đứng ở bên cạnh âm thầm giậm chân.
Sau đó mọi người nghe được giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh: “Nhiếp ảnh Lý, nói về người mẫu, anh ta quả thật rất xuất sắc, nhưng tôi cho rằng, để cho người của Phương thị làm là tốt nhất. Cậu thấy tôi nói có đúng không?”
Lý Duy gật đầu lia lịa, “Đúng thế, đúng thế, để người trong công ty làm là tốt nhất.”
Phương Khiêm nhếch môi cười, hình ảnh này thật đúng là giết người không dao, anh thong thả mà tràn đầy khí thế hỏi: “Nhiếp ảnh Lý cảm thấy tôi đảm đương vai nam chính có được không?”
Cả trường quay bỗng lặng ngắt như tờ
Chương 27 - P1: Boss thật gian manh
Lời nói của Phương boss như một quả bom nguyên tử hỏa lực siêu cường, trong nháy mắt làm cho toàn thể nhân viên có mặt tại đó hồn bay phách tán, thịt nát xương tan…Chúc các bạn online vui vẻ !