Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Đêm qua anh ở đâu? - Trang 3

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4

Chương 7

Chuông điện thoại của Brooke reo, bản nhạc dương cầm đặc biệt mà cô cài riêng cho số của Julian. Anh chưa bao giờ gọi trong giờ làm việc của cô vì biết rằng cô không thể trả lời được, và thậm chí anh còn cố gắng nhắn tin một cách vắn tắt nhất. Cô lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cô xin lỗi nhé, Kaylie. Cô chỉ nghe điện thoại một phút thôi.” Cô xoay mình trên ghế để tìm kiếm một chút riêng tư trong văn phòng nhỏ đó. “Chào anh. Mọi việc ổn cả chứ? Bây giờ em đang tiếp bệnh nhân.”

“Brooke à, em sẽ không thể tin được điều này, nhưng…” Anh ngừng lại lấy hơi sâu, rất kịch tính.

“Julian, nghiêm túc đấy, nếu đó không phải là việc khẩn thì em sẽ gọi lại cho anh.”

“Leo vừa mới gọi cho anh. Một trong những người chuyên phụ trách việc ký kết hợp đồng biểu diễn chủ chốt từ Leno (1) đã đến dự buổi biểu diễn ra mắt tuần trước. Họ muốn anh biểu diễn trong chương trình này!”

(1) Chương trình The Jay Leno Show của hãng Truyền hình Quốc gia NBC, do James Douglas Muir “Jay” Leno dẫn.

“Không thể nào!”

“Sự thật đấy! Thỏa thuận này đảm bảo trăm phần trăm là đã xong. Tuần tới, tối thứ Ba. Ghi hình lúc năm giờ. Anh sẽ xuất hiện trong phần biểu diễn âm nhạc của chương trình, chắc là ngay sau phần phỏng vấn. Em có tin được không?”

“Ôi Chúa ơi!”

“Brooke, hãy nói gì đó nữa đi em.”

Trong khoảnh khắc cô quên mất mình đang ở đâu. “Em không thể tin nổi. Em định nói là, dĩ nhiên là em có thể tin, nhưng điều đó thật khó mà tin được.” Cô nghe thấy tiếng Julian cười và nghĩ đã bao lâu rồi anh không cười như thế. “Tối nay anh về nhà lúc nào? Chúng mình phải ăn mừng mới được. Em có một vài ý tưởng trong đầu…”

“Có liên quan tới cái thứ nhỏ xinh bằng lưới mà anh rất thích không đấy?”

Brooke mỉm cười trên điện thoại. “Em đang nghĩ theo hướng chai sâm banh Dom Perignon chúng mình được tặng mà chưa bao giờ có lý do xác đáng hơn để mở đấy.”

“Đồ lưới. Tối nay xứng đáng thưởng thức sâm banh và đồ lưới. Mình gặp nhau ở nhà lúc tám giờ em nhé? Anh sẽ chuẩn bị bữa tối.”

“Anh không phải vất vả nấu nướng đâu. Để em mua thứ gì đó về. Hoặc chúng mình đi ăn tiệm. Sao mình lại không đến nơi nào đó mà ăn mừng thực sự

“Cứ để anh làm,” Julian nói. “Thế nhé? Anh đã nghĩ ra vài thứ rồi.”

Tim Brooke rộn lên. Có lẽ từ nay anh sẽ dành thời gian của mình ở phòng thu hơn và dành thêm một chút thời gian cho gia đình. Cô cảm thấy nỗi háo hức chờ mong đột ngột dâng trào, một cảm giác quen thuộc mà cô đã từng trải qua thời mới cưới, trước khi mọi thứ trở nên đơn điệu. “Được rồi. Em sẽ gặp anh lúc tám giờ tôi. Mà, Julian này? Em rất nóng lòng đấy.”

“Anh cũng thế.” Anh hôn thật kêu vào điện thoại – điều mà đã từ rất lâu anh không làm và cúp máy. Lần đầu tiên trong năm phút vừa qua Brooke chợt nhớ ra mình đang ở chỗ nào.

“Ôi, nghe như có gì đó tình tứ đây,” Kaylie vừa nói vừa cười toe toét. “Có cuộc hẹn hò đặc biệt tối nay ạ?”

Chưa bao giờ Brooke thôi ngạc nhiên vì các thiếu nữ này mới non trẻ làm sao, bất chấp tất cả những câu đối đáp đầy tự tin và sự hiểu biết đáng ngại về tất cả mọi thứ từ việc ăn kiêng quá mức đến những tuyệt chiêu “thổi kèn”. (Brooke đã đọc được một bản hướng dẫn cực kỳ tỉ mỉ khi một cô gái để quên một cuốn vở – chi tiết đến nỗi, thật sự là, cô đã thoáng cân nhắc đến việc ghi chép lại vài ý cho mình trước khi nhớ ra là ghi nhận những lời mách nước về tình dục từ một học sinh lớp chín thì thật tệ hại về nhiều mặt lắm.)

“Cuộc hẹn hò đặc biệt vớiông xã nhà cô,” Brooke đính chính lại lời cô bé, cố gắng vớt vát dù chỉ là chút xíu tính chuyên nghiệp. “Cô rất xin lỗi vì ngắt quãng dở chừng. Nào, ta quay lại vấn đề….”

“Nghe hồi hộp quá,” Kaylie nói. Cô bé thả tay hãm lọn tóc chỉ vừa đủ thời gian để gặm chỗ xước măng rô trên móng ngón tay trỏ bên phải. “Có chuyện gì thế ạ?”

Brooke nhẹ cả người khi nhìn thấy cô bé nhoẻn cười đến nỗi cô bảo, “Ừ, chuyện hồi hộp thật đấy. Chồng cô là một nghệ sĩ. Chú ấy vừa mới được người bên Len mời tham gia biểu diễn trong chương trình của họ.” Brooke nghe thấy giọng mình dấy lên niềm tự hào, và mặc dù cô biết rằng chia sẻ tin mừng này với một bệnh nhân ở tuổi vị thành niên là hành động vừa thiếu chuyên nghiệp vừa ngớ ngẩn nhưng cô quá vui nên chẳng buồn để ý đến.

Kaylie ngẩng phắt đầu lên vì quan tâm hết mức. “Chú ấy sẽ biểu diễn trong chương trình của Leno sao?’’

Brooke gật đầu và xê đi dịch lại những trang giấy trên bàn cô với nỗ lực che giấu niềm vui nhưng không mấy thành công.

“Thật là hay tuyệt cú mèo, thứ hay ho nhất mà em từng được nghe đấy!” Cô bé kêu lên, mớ tóc đuôi ngựa đung đưa như nhấn mạnh thêm ý kiến.

“Kìa Kaylie!”

“Xin lỗi cô, nhưng hay thật mà! Thế tên chú ấy là gì và bao giờ thì chú ấy biểu diễn? Để em chắc chắn được xem chương trình đó.”

“Tối thứ Ba tuần tới. Tên chú là Julian Alter.”

“Thật là hay lòi… à quên, hay dễ sợ luôn. Chúc mừng cô Alter. Chồng cô chắc phải khủng lắm thì Leno mới mời. Cô sẽ đi L.A. với chú ấy, phải không?”

“Sao cơ?” Brooke hỏi lại. Cô chưa có lấy một giây để nghĩ tới việc lên kế hoạch cho sự kiện này, mà Julian cũng chưa hề đả động đến việc đó nữa.

“Leno ở L.A. phải không nào? Cô, ờ thì, phải đi cùng với chú ấy chứ.”

“Tất nhiên là cô sẽ đi với chú ấy,” Brooke trả lời một cách bốc đồng, mặc dù cô cảm thấy khó chịu đến nôn nao trong dạ, vì việc Julian quên mời cô đi cùng không phải là một tiểu tiết có thể ngơ đi được trong cái đại cục đầy háo hức nà

Brooke vẫn còn mười phút nữa với Kaylie, và sau đó là một giờ trọn vẹn với một vận động viên thể dục trường Huntley, những cuộc kiểm tra trọng lượng trước khi thi đấu của huấn luyện viên đang ảnh hưởng tai hại tới lòng tự trọng của cô bé, nhưng cô biết rằng cô không thể tập trung vào công việc thêm một giây nào nữa. Nhận thấy rằng mình đã hành động không thích hợp khi chia sẻ quá mức và sử dụng thời gian tư vấn để chuyện trò về cuộc sống riêng tư, Brooke quay lại với Kaylie.

“Cô xin lỗi vì phải làm thế này, em thân mến, nhưng cô phải rút ngắn thời gian buổi tư vấn của chúng ta chiều nay. Thứ Sáu cô sẽ quay lại; và cô sẽ thông báo cho giáo viên dạy tiết thứ sáu của em rằng chúng ta vẫn chưa xong nên sẽ phải thu xếp thêm một buổi tư vấn trọn vẹn vào hôm đó. Thế được không em?”

Kaylie gật đầu. “Được chứ sao không, cô Alter. Đây là tin vui đối với cô mà. Hãy chuyển lời chúc mừng của em tới chồng cô nhé, được không?”

Brooke mỉm cười với cô bé. “Cảm ơn, cô sẽ chuyển. Và Kaylie này! Chúng ta sẽ tiếp tục chuyện trò về vấn đề này đấy. Cô không thể để em giảm cân đâu, nhưng nếu em muốn nói chuyện về chủ đề ăn uống một cách lành mạnh hơn thì cô sẽ rất vui lòng tư vấn cho em. Nghe được đấy chứ?”

Kaylie gật đầu và Brooke nghĩ thậm chí cô đã nhận thấy nụ cười thoảng qua trước khi cô bé bước ra khỏi văn phòng của cô. Mặc dù Brooke không tỏ ra bối rối chút nào về việc rút ngắn thời gian buổi tư vấn nhưng trong thâm tâm cô thấy vô cùng có lỗi. Làm cho các thiếu nữ này cởi mở không phải là việc dễ dàng gì, song cô cảm thấy như mình đã bắt đầu thực sự đạt được điều gì đó với Kaylie.

Tự hứa sẽ thu xếp công việc ổn thỏa với tất cả mọi người vào thứ Năm, Brooke gửi một email ngắn cho Rhonda, bà hiệu trưởng, viện cớ đột nhiên bị ốm, rồi tống tất cả đồ của mình vào chiếc túi xách to bằng vải bạt và nhảy lên ghế sau một chiếc taxi đang rỗi khách. Quỷ tha ma bắt, nếu Leno mà không phải là lý do để xài sang thì chả còn lý do gì hơn thế nữa.

Bất chấp thực tế lúc đó là giờ cao điểm, chỗ công viên cắt phố 86 không đến nỗi kẹt quá và xa lộ phía Tây lưu thông với tốc độ 12 km/h (thật là nằm mơ mới thấy vào giờ đó), và Brooke vui sướng thấy mình đã đứng trước cửa căn hộ lúc sáu giờ ba mươi. Cô ngồi xuống sàn nhà, để mặc cho Walter liếm mặt cô vài phút rồi nhẹ nhàng thay vào vị trí của mình bằng một khúc ngẩu pín bò bện xoắn dày hôi hám, thứ ưa thích của Walter. Sau khi rót cho mình một ly vang trắng pinot grigio từ một chai đã mở trong tủ lạnh và uống một hơi dài, Brooke vơ vẩn nghĩ đến việc đưa tin về Julian lên mục cập nhật trạng thái trên Facebook nhưng rồi nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ đó; cô không muốn tuyên bố bất cứ điều gì mà chưa thông qua anh.

Trạng thái đầu tiên hiện lên trên trang chủ của cô, thật đáng bực, là của Leo. Có vẻ như gã vừa mới liên kết tài khoản Twitter với trang Facebook của gã, và bất chấp sự thật là gã thường chẳng có lấy một mẩu thông tin cỏn con thú vị nào để chia sẻ, gã đã tận dụng hết lợi thế của tính năng cập nhật thường xuyên.

Leo Moretti… BẬT MÍ JULIAN ALTER SẼ LÀM RUNG CHUYỂN CHƯƠNG TRÌNH LENO VÀO THỨ BA TỚI TẠI L.A., CHÚNG TÔI TỚI ĐÂY…

Chỉ cần liên tưởng giữa cái thông tin cập nhật đó với chồng cô đã làm Brooke cảm thấy mếch lòng rồi, vì nó chỉ ra rằng: Julian chắc chắn đang lên kế hoạch chuyến đi Los Angeles, Leo chắc chắn sẽ đi cùng anh, và chỉ mỗi mình Brooke là người chưa nhận được lời mời mà thôi.

Brooke tắm, tỉa tót, chải chuốt, đánh răng và lau khô người. Có huyễn hoặc không khi giả định là cô có thể sẽ đi cùng Julian tới Los Angeles để ghi hình? Cô chẳng mảy may biết liệu Julian có muốn cô đi cùng tới đó cổ vũ không, hay anh nghĩ đó là một chuyến công tác và anh nên đi với người quản lý của anh chứ không phải với vợ anh.

Trong lúc Brooke thoa loại kem dưỡng ẩm không mùi mà Julian ưa thích lên đôi chân vừa cạo sạch của mình – anh không chịu nổi những loại mỹ phẩm có mùi thơm – cô quan sát Walter đang nhìn cô. “Có phải bố chú mình đã quyết định nhầm khi thuê Leo làm không nhỉ?” cô hỏi con chó với giọng lảnh lót.

Walter nhấc đầu khỏi tấm thảm lông dùng trong nhà tấm thảm luôn làm lông nó có mùi như nấm mốc, vẫy đuôi và gâu gâu.

“Thế tức là không?”

Walter lại gâu gâu.

“Hay là có?”

Lại gâu gâu lần nữa.

“Cảm ơn vì sự sáng suốt đó nhé, Walter. Chắc chắn tao sẽ trân trọng điều đó.”

Nó thưởng cho cô một cái liếm vào mắt cá chân và lại ngả mình xuống tấm thảm.

Liếc thấy đã tám giờ kém mười nên sau một phút tự lên dây cót tinh thần, Brooke lôi từ ngăn kéo đựng đồ lót ra một mớ đồ bằng vải đen nhàu nhĩ. Lần cuối cùng cô mặc bộ đồ này là từ hơn một năm trước, khi cô trách móc Julian không còn hào hứng với chuyện chăn gối nữa và anh đi thẳng tới ngăn kéo đó, kéo ra bộ đồ liền bó sát này và nói điều gì đó hàm ý “Có một thứ thế này mà không mặc thì quả là một tội ác”. Câu nói đó đã ngay tức thì làm không khí căng thẳng tan biến và Brooke nhớ mình đã mặc bộ đồ đó rồi nhảy múa những bước vũ thoát y cường điệu quanh phòng ngủ trong tiếng hoan hô nồng nhiệt và tiếng huýt sáo tán thưởng của Julian.

Chẳng biết từ bao giờ bộ đồ liền bó sát đó đã thành biểu tượng cho cuộc sống phòng the của họ. Cô đã mua nó trong năm đầu tiên hoặc năm thứ hai của cuộc hôn nhân, sau một lần chuyện trò mà Julian thừa nhận, cứ như đó là một bí mật ô nhục đáng hổ thẹn vậy, rằng anh chỉ khoái đàn bà mặc đồ lót bó khít màu đen… và có lẽ chẳng thích thú gì những chiếc quần soóc màu sắc tươi sáng với những chiếc áo may ô kẻ ngang đêm nào Brooke cũng mặc đi ngủ mà cứ đinh ninh rằng trông chúng gợi tình theo kiểu mấy cô gái mới lớn. Mặc dù lúc ấy khả năng tài chính của Brooke còn lâu mới cho phép cô xài thứ đó, nhưng cô lập tức bắt tay ngay vào việc mua sắm đồ lót tưng bừng và, trong vòng hai ngày, cô đã kiếm được một chiếc áo ngủ đen siêu mềm nhẹ với dây treo qua vai rất mảnh từ Bloomingdale’s; một đầm ngủ diềm đăng ten màu đen kiểu búp bê ngắn hững hờ từ Victoria’s Secret; và một chiếc váy ngủ ngắn bằng vải sợi bông với dòng chữ “Juicy Sleeper” vắt ngang mông.

Lần lượt, từng món đồ đều vấp phải sự quan tâm hờ hững kiểu như “Ưmm, dễ thương đấy,” trước khi Julian quay lại với cuốn tạp chí của anh mỗi đêm. Cho đến khi thậm chí cả chiếc đầm ngủ kiểu búp bê cũng không khêu gợi được chút mảy may hứng thú nào, thì ngay sáng hôm sau Brooke gọi điện cho Nola.

“Giải phóng chiều thứ Bảy đi,” Nola tuyên bố. “Chúng mình sẽ đi mua sắm.”

“Tớ đã đi mua sắm và tiêu tốn cả gia tài vào đây rồi,” Brooke vừa than vãn vừa lật đi lật lại những tờ hóa đơn như thể chúng là những lá bài độc địa vậy.

“Hãy tua ngược lại câu chuyện một phút nhé? Chồng cậu nói là anh ấy muốn thấy cậu mặc đồ lót màu đen gợi tình và cậu mua về một chiếcváy ngủ Juicy? Cậu nói thật đấy chứ?”

“Sao nào? Anh ấy chẳng nói gì cụ thể cả. Anh ấy chỉ nói là anh ấy thích màu đen và không thích những màu sáng. Cái váy đó màu đen tuyền và ngắn và ôm khít đấy chứ. Thậm chí phần chữ Juic’Y còn đính cườm lóng lánh nữa kìa. Nó không ổn ở chỗ nào nhỉ?”

“Nó chả có chỗ nào là không ổn cả… nếu cậu là sinh viên đại học năm thứ hai và cậu đang lấy hết tinh thần chuẩn bị để trông sao cho dễ thương trong lần đầu tiên ngủ lại qua đêm ở chỗ hội nam sinh viên. Dù muốn hay không thì các cậu cũng đều đã là người lớn cả rồi. Và Julian đang cố gắng làm cho cậu hiểu là anh ấy muốn cậu trông như một người đàn bà. Một người đàn bà nóng bỏng, gợi tình.”

Brooke thở hắt ra. “Thôi được, được rồi, tớ tin tưởng vào cậu đấy. Thứ Bảy mấy giờ ấy nhỉ?”

“Trưa đến góc đường cắt giữa Spring và Mercer nhé. Chúng mình sẽ lao thẳng vào Kiki De Montparnassea Perla và Agent Provocateur (2). Chỉ mất chưa đầy một giờ đồng hồ cho tất cả những việc này và cậu sẽ được trang bị đúng những thứ cậu cần. Hẹn gặp cậu lúc ấy nhé.”

(2) De Montparnasse, La Perla và Agent Provocateur: các thương hiệu đồ lót nổi tiếng trên thế giới.

Mặc dù suốt tuần cô mong đợi chuyến mua sắm đó nhưng té ra nó thất bại thảm hại. Nola, với mức lương thưởng hậu hĩnh ở ngân hàng, đã không cảnh báo trước cho cô biết rằng một mảnh đồ lót càng ít vải bao nhiêu càng đắt bấy nhiêu. Brooke lặng cả người khi phát hiện ra một bộ đồ lót kiểu “hầu gái Pháp” mà Nola khen không tiếc lời ở cửa hiệu Kiki có giá 650 đô la, và một chiếc áo ngủ đơn giản màu đen – chả khác mấy so với chiếc Bloomie’s của cô – là 375 đô la. Cô – một học viên cao học! – đang đến cái chỗ quái nào đây khi mà giá một chiếc quần lót lọt khe bằng ren đen có giá tới 115 đô la (và 135 đô la nếu cô muốn loại xẻ đũng). Sau khi mới đi hết hai trong số ba cửa hàng, cô cả quyết nói với Nola là cô rất cảm kích vì sự giúp đỡ của cô nàng nhưng chiều đó sẽ không có mua sắm gì hết. Mãi đến tận tuần sau đó, khi Brooke đang ở trong một gian hàng ngăn rèm ở hiệu Ricky nơi cô đến mua một số vật dụng cho bữa tiệc từ biệt thời độc thân của một người bạn, cô tình cờ bắt gặp giải pháp.

Ở đó, trên giá trưng bày cao từ sàn lên tận trần, giữa đống máy rung kích thích và những chiếc đĩa giấy có hình dương vật, là một bức tường treo đầy những sản phẩm đóng gói rời có chữ “bộ đồ gợi cảm”. Chúng nằm trong những chiếc bao phẳng dẹt như phong bì gợi cho cô nhớ đến bao gói của những đôi tất quần, nhưng trên bao in hình những phụ nữ xinh đẹp trong đủ kiểu đồ lót gợi cảm: kiểu hầu gái Pháp, kiểu nữ sinh, kiểu lính cứu hỏa, kiểu còng tay chân, kiểu đội trưởng đội cổ vũ và kiểu gái chăn bò, thêm cả lố những đồ không phân nhóm, hầu như tất cả đều ngắn, bó khít và màu đen. Điều hay hơn cả là thứ đắt tiền nhất trong số đó giá chỉ 39,99 đô la, và đa phần các gói đều có nhãn giá dưới 25 đô la. Cô bắt đầu khảo sát những bức ảnh ngoài bao bì, đang cố gắng mường tượng xem Julian sẽ thích cái nào nhất thì một nhân viên bán hàng tóc nhuộm xanh rờn mắt tô quầng rất đậm kéo tầm rèm sang một bên và tiến thẳng đến chỗ Brooke

“Tôi có thể giúp gì được cho cô không?” anh ta hỏi.

Brooke ngoảnh rất nhanh sang và lắc đầu.

“Tôi rất vui được đưa ra vài gợi ý,” anh ta nói ngọng nghịu. “Về đồ lót, về đồ chơi tình dục, bất cứ cái gì. Cho cô biết hàng nào bán chạy nhất.”

“Cảm ơn, tôi chỉ nhặt vài món trong cái đống vớ vẩn này cho một bữa tiệc từ biệt thời độc thân thôi,” cô nói nhanh và bắt đầu thấy tự giận mình vì đã lúng túng ngượng ngùng.

“À há. Được rồi, nếu cần thì cứ bảo tôi,”

Anh ta trở lại gian hàng chính, và Brooke lao ngay vào hành động. Biết rằng mình sẽ mất tinh thần nếu gã bán hàng quay lại – hoặc bất kỳ ai bước vào gian hàng này – cô chộp lấy bộ đồ lót đầu tiên không có chủ đề gì cả vứt vào trong giỏ hàng của mình. Cô chạy bay đến quầy thanh toán, trên đường đến đó cô nhặt vội một chai dầu gội đầu, một túi giấy ăn Kleenex loại du lịch và vài hộp lưỡi dao cạo để thay, chỉ để qua mặt nhân viên thu ngân mà thôi. Cho đến tận lúc cô lên tàu điện ngầm về nhà, ngồi ở một toa tít cuối, cách xa những người khác một cách kỳ cục, thì cô mới cho phép mình hé nhìn vào túi.

Tấm ảnh bìa trưng ra một phụ nữ tóc đỏ trông không khác Brooke là mấy – ngoài cặp chân dài đến hơn một mét – mặc một bộ đồ liền bằng ren lưới, cổ cao, tay dài, bó sát toàn thân. Người phụ nữ đó hẩy hông lên một cách khiêu khích và nhìn chằm chằm vào máy ảnh, nhưng bất chấp tất cả cái điệu bộ làm dáng rất kịch đó, cô ta đã chuyển tải thành công vẻ “gợi tình” và “tự tin” và không có chút gì là “rẻ tiền” hoặc “đàng điếm” cả.“Mình có thể mặc bộ này”, cô tự nhủ, và đêm đó khi cô mặc bộ đồ từ phòng tắm bước ra trên đôi giày cao gót thì Julian suýt ngã bổ chửng từ trên giường xuống.

Brooke mặc bộ đồ liền giờ đã thành quen thuộc đó đã vài năm vào những dịp sinh nhật của Julian,họ và thi thoảng trong một kỳ nghỉ khi thời tiết ấm áp, nhưng gần đây, giống như tất cả những tàn dư xưa cũ của cuộc sống phòng the sớm kiệt quệ của họ, nó bị nhét vào phía trong cùng của ngăn tủ. Trong lúc cô xỏ bộ đồ vào đôi chân và kéo lên hông trước rồi xỏ hai tay, cô biết nó sẽ chuyển đi một thông điệp cả quyết và rõ ràng: Em rất tự hào vì anh đã đạt được thành tích phi thường này, hãy đến đây để em có thể chứng tỏ cho anh điều đó.Bất chấp bộ đồ liền một cỡ dành cho tất cả mọi người đang bó chặt cứng hai bên đùi cô và làm cô nhột nhột ở trên khuỷu tay, cô vẫn cảm thấy mình gợi tình. Cô chỉ vừa mới lắc cho mái tóc buộc túm đuôi ngựa tuột ra và ngả người trên tấm ga giường thì chuông điện thoại cố định reo lên. Chắc mẩm Julian gọi để báo anh đang trên đường về nhà, Brooke nhấc máy ngay hồi chuông đầu tiên.

“Rook đó à? Con yêu, con nghe thấy mẹ nói không?” Giọng mẹ cô vang lên trên ống nghe.

Brooke hít sâu một hơi và tự hỏi không hiểu sao bà có cái sở trường đến kỳ lạ là toàn gọi điện vào những thời điểm không đúng lúc nhất. “Chào mẹ. Con nghe được mẹ à.”

“Ồ, may quá. Mẹ đã mong là con sẽ bắt máy. Nghe này, mẹ muốn con lấy lịch ra kiểm tra một buổi hẹn hộ mẹ. Mẹ biết con không thích lên kế hoạch trước, nhưng mẹ đang cố gắng thu xếp vài việc cho…”

“Mẹ à! Này, con xin lỗi vì phải ngắt lời mẹ, nhưng bây giờ không đúng lúc chút nào. Chỉ trong giây lát nữa là Julian sẽ về đến nhà, và con sắp sửa muộn mất rồi đây mẹ này,” cô nói dối.

“Các con đi ra ngoài ăn mừng à? Tin đó mới tuyệt làm sao. Chắc hẳn cả hai con đều vui lắm.”

Brooke mở miệng định nói nhưng rồi chợt nhớ ra cô vẫn chưa thông báo cho mẹ về tin mừng của Julian. “Sao mẹ lại biết ạ?” cô hỏi.

“Nhờ Randy đó, cưng ơi. Anh con thấy thông tin cập nhật trên trang dành cho những người hâm mộ Julian – có phải các con gọi nó như thế không nhỉ? Mẹ những mong mình có thể nói rằng chính con gái mẹ đã gọi điện báo cho mẹ, nhưng may sao Randy còn nhớ đến bà mẹ gi của nó.”

“Ừmm, phải rồi. Ra là Facebook. Con suýt quên khuấy mất. Vâng, chúng con đều rất náo nức.”

“Thế tối nay hai con định ăn mừng thế nào? Đi ăn tiệm à?”

Brooke liếc xuống cơ thể đang bó trong ren lưới của mình: như thể nhấn mạnh thêm cho tính lố bịch của việc nói chuyện với mẹ trong lúc mặc bộ đồ ren lưới xẻ đũng, một nụ hoa cô chọc ra ngoài lớp lưới. “Ừm, con nghĩ là Julian sẽ mang bữa tối về. Chúng con đã có một chai sâm banh ngon, thế nên chắc chúng con sẽ uống chai đó.”

“Nghe hay đấy. Hôn nó hộ mẹ nhé. Và ngay khi con có một giây rảnh rỗi thì mẹ muốn có một cuộc hẹn chắc chắn…”

“Vâng, được rồi mẹ ơi. Ngày mai con sẽ gọi cho mẹ.”

“Vì việc đó chỉ mất một giây thôi, và…”

“Kìa mẹ…”

“Thôi được. Ngày mai gọi cho mẹ. Mẹ yêu con, Rookie.”

“Con cũng yêu mẹ, mẹ à.” Cô nghe thấy tiếng cửa mở ngay lúc cô đặt điện thoại xuống.

Cô biết anh sẽ cởi áo khoác ngoài và chào Walter, những việc đó chừa lại đủ thời gian cho cô mở lớp giấy thiếc bọc miệng chai và vặn mở lồng dây kim loại xung quanh nút chai. Cô đã không quên mang vào hai chiếc ly cao, cô đặt chúng trên chiếc bàn đầu giường trước khi duỗi người theo kiểu miêu nữ trên chiếc giường chăn ga vẫn phủ gọn gàng. Sự bồn chồn của cô kéo dài chỉ trong tích tắc, đúng đến lúc Julian mở cửa buồng!

“Hãy đoán xem ai sẽ ở Chateau Marmont (3) nào?” anh nói, miệng cười toét đến mang tai.

(3) Chateau Marmont: một khách sạn sang trọng nằm trên đại lộ Sunset ở phía Tây Hollywood, bang California, xây dựng vào năm 1927 mô phỏng theo kiến trúc lâu đài Château d’Amboise ở thung lũng Loire, Pháp .

“Ai cơ?” Cô bật dậy trên giường, phút chốc quên bẵng bộ đồ trên người mình.

“Anh chứ ai,” anh trả lời và Brooke ngay tức thì cảm thấy một nỗi lo lắng trỗi lên.

“Không thể nào,” cô hít hơi vào. Đó là tất cả những gì mà cô thốt lên được.

“Ồ, có thể chứ. Trong một phòng hạng sang. Rồi từ chỗ ấy anh sẽ được đón bằng xe limo và đưa đến trường quay của hãng truyền hình NBC để ghi hình chương trình Leno.”

Cô ép mình phải tập trung vào tin mừng của anh và tự nhắc nhở rằng việc đó chẳng có liên quan gì đến mình cả. “Ôi, Julian, thật tuyệt vời! Người ta thường xuyên nhắc đến nơi ấy trên tạp chí Last night và US Weekly, tuốt tuột. Kate Hudson vừa mới tổ chức một bữa tiệc thâu đêm trong khu nhà bungalow ở đó. JLo và Marc Anthony tình cờ chạm mặt Ben Affleck bên bể bơi và nghe đồn Marc đã gây xi căng đan ở đó. Belushi sử dụng ma túy quá liều ở đó, Chúa ơi. Chốn đó cực kỳ huyền thoại.”

“Và đoán xem còn gì nữa nào?” Julian vừa hỏi vừa ngồi xuống giường bên cạnh cô và vuốt ve đùi cô dưới lần

“Gì nữa?”

“Bà xã cực kỳ nóng bỏng của anh sẽ đi cùng anh, với điều kiện là cô ấy hứa mang bộ đồ ren lưới này theo cùng,” anh nói và cúi xuống hôn Brooke.

“Thôi đi!” cô la lên.

“Tất nhiên rồi, với điều kiện là cô ấy muốn đi.”

“Chắc anh đùa!”

“Anh không đùa đâu. Anh đã nói với Samara, người phụ trách PR mới của anh – lông mày anh nhướng lên, miệng toe toét cười với cô – “và chị ấy nói nếu chúng mình tự trả tiền vé máy bay cho em thì được. Leo nghĩ nếu chỉ có bọn anh đi với nhau thì tốt hơn, chỉ là vì như thế anh sẽ không bị sao nhãng, nhưng anh đã nói với cậu ta rằng anh không khi nào làm việc gì lớn như vậy mà thiếu em được. Thế em nói sao đây?”

Cô lờ phần Leo đi. “Em nghĩ rằng điều đó cực kỳ tuyệt vời!” Cô vừa nói vừa choàng tay qua cổ anh. “Em nghĩ em nôn nóng được tay trong tayvới anh ở quán bar và tiệc tùng thâu đêm trong khu bungalow của khách sạn.”

“Có thật là mọi việc diễn ra như thế không?” Julian vừa hỏi vừa đẩy cô nằm xuống gối và nằm đè lên cô mà vẫn mặc nguyên quần áo.

“Quỷ ạ, thật ấy chứ. Từ tất cả những gì mà em đã đọc, chúng ta hoàn toàn có thể chờ đợi những bể bơi nước đầy trong vắt như pha lê, cocain chất thành núi, nhiều người nổi tiếng ngoại tình hơn cả đội dịch vụ hộ tống cao cấp, và chuyện ngồi lê đôi mách chỉ một giờ cũng đủ để lấp đầy mười tờ báo lá cải. Ồ, còn những cuộc truy hoan nữa chứ. Em chưa đọc gì về điều đó, nhưng em chắc chắn là có đấy. Chắc hẳn là diễn ra ngay trong nhà hàng ấy.”

Walter nh lên giường, hếch mõm và bắt đầu tru lên.

“Nghe khá choáng đấy chứ, phải không Walter?” Julian vừa hỏi vừa hôn lên cổ Brooke.

Walter tru lên đáp lại và Brooke cười phá lên.

Julian nhúng ngón tay vào ly sâm banh của anh, đặt lên môi Brooke rồi hôn cô một lần nữa.

“Em nói sao nếu mình tập dượt một chút?” anh hỏi.

Brooke hôn đáp lại và cởi sơ mi của anh ra, tim cô rộn lên linh cảm về triển vọng tốt đẹp. “Em nói đó là ý tưởng hay hết sảy mà từ lâu lắm lắm rồi em mới được nghe.”

Chương 8

“Tôi mang cho cô một lon Coca dành cho người ăn kiêng nữa nhé?” người phục vụ ăn mặc theo phong cách nhiệt đới hỏi khi anh ta khẽ khàng đi tới cạnh chiếc ghế nằm của Brooke, che lấp ánh mặt trời của cô. Cô thấy khá ấm áp dưới ánh mặt trời trực diện, và mặc dù cô cho rằng hai mươi mốt độ là hơi quá lạnh để mặc bikini, nhưng những người đang ở bể bơi với cô dường như không cùng chung ý kiến này.

Cô liếc nhìn khoảng nửa tá người đang nhâm nhi những ly cocktail trông rất ngon lành xung quanh bể bơi, và tự nhủ rằng dù mới là giữa buổi chiều ngày thứ Ba nhưng đây vẫn gần như một kỳ nghỉ, cô bèn nói, “Xin cho tôi một ly Bloody Mary. Nhiều gia vị hơn và hai nhánh cần tây nhé.”

Một cô gái cao và uyển chuyển, nhìn thân hình ấn tượng cũng đoán ra ngay chắc chắn cô ta là một người mẫu, yểu điệu trườn mình xuống bể bơi. Brooke quan sát cô ta duyên dáng khua nước theo kiểu bơi chó tới bờ bên kia, rất khó nhọc giữ cho mớ tóc không bị ướt, và gọi người bạn nam đi cùng bằng tiếng Tây Ban Nha. Không rời mắt khỏi chiếc laptop, người đàn ông đáp lời cô ta bằng tiếng Pháp. Cô gái bĩu môi hờn dỗi,đàn ông càu nhàu, và chưa đầy ba mươi giây sau anh ta tiến lại phía bể bơi với đôi kính râm Chanel to bự của cô ta trên tay. Khi cô gái cảm ơn anh ta, Brooke đoán chắc rằng cô ta đã nói bằng tiếng Nga.

Điện thoại của cô đổ chuông. “A lô?” cô nói khẽ mặc dù dường như chẳng ai để ý.

“Rookie à? Đằng đó thế nào rồi?”

“Chào bố. Con không nói xạo đâu nhé, mọi thứ thật hết sảy.”

“Thế Julian đã biểu diễn chưa?”

“Anh ấy và Leo vừa mới đi và con đoán là họ sắp tới Burbank (4) rồi. Chắc đến năm giờ năm rưỡi gì đó mới chính thức ghi hình. Nghe có vẻ sẽ là một buổi chiều khá dài đấy, vậy nên con chờ họ ở khách sạn.”

(4) Burbank: một hạt ở Los Angeles, nơi đặt trường quay của đài NBC.

Người phục vụ mang đồ uống đến cho cô, một cocktail Blood Mary trong chiếc ly vừa cao vừa mảnh y hệt những phụ nữ mà cô đã lén quan sát ở Los Angeles này. Anh ta đặt ly cocktail xuống chiếc bàn cạnh cô, cùng với một khay ba ngăn nho nhỏ đựng đồ nhắm: ô liu dầm, các loại hạt hỗn hợp và rau củ sấy. Brooke những muốn hôn anh ta.

“Chỗ đó trông thế nào? Chắc là sang lắm, bố cá là thế.”

Brooke nhấp thử một chút, rồi uống một hơi dài. Chết thật, ngon quá đi mất. “Vâng, chính xác đấy ạ. Bố phải thấy đám người ngồi bên cạnh bể bơi này mới biết. Người này lại lộng lẫy hơn người trước.”

“Con có biết Jim Morrison định nhảy lầu ở đó không? Và các thành viên trong ban nhạc Led Zeppelin đã phi xe máy xuyên qua hành lang khách sạn? Qua những gì bố biết thì đó là cái nơi dành cho bọn nghệ sĩ phát rồ phát dại.”

“Bố lấy thông tin từ đâu đấy? Từ Google à?” Brooke cười to.

“Brooke, đừng có xúc phạm bố bằng những lời phỏng đoán…”

“Từ Wikipedia?”

Một khoảng lặng. “Cũng có thể.”

Họ chuyện gẫu ít phút nữa trong lúc Brooke quan sát cái sinh vật đẹp đẽ trong bể bơi kia thét inh tai như một đứa trẻ khi bạn trai cô ta nhảy xuống và cố tạt nước vào cô ta. Bố cô muốn kể với cô về bữa tiệc sinh nhật bí mật nhưng chẳng còn gì để bật mí nữa về việc mà Cynthia đang chuẩn bị cho ông từ vài tháng nay, về việc chị quyết tâm đến mức nào để kỷ niệm sinh nhật thứ sáu mươi lăm của ông vì đó cũng là năm ông về hưu, nhưng Brooke khó lòng tập trung nổi vào câu chuyện. Cuối cùng, người-phụ-nữ-trẻ-con kia vừa trèo ra khỏi bể bơi, và rõ ràng Brooke chẳng phải người duy nhất nhận thấy bộ bikini màu trắng của cô ta hoàn toàn trong suốt khi ướt. Cô liếc nhìn xuống chiếc áo choàng tắm bằng vải khăn mặt của mình và băn khoăn không biết mình phải làm gì để trông đẹp như thế trong bộ bikini, dù chỉ một giờ đồng hồ thôi cũng được. Cô uống một hơi vào bụng và tiếp tục quan sát.

Ly Bloody Mary thứ hai trôi xuống êm dịu như ly thứ nhất, và cô nhanh chóng cảm thấy lâng lâng chếnh choáng đến nỗi suýt nữa đã không nhận ra tài tử Benicio Del Toro khi anh ta xuất hiện từ một căn bungalow nhìn ra bể bơi và ngả phịch xuống chiếc ghế nằm ngay trước mặt cô. Tiếc là anh không cởi quần jean hay áo phông ra, nhưng Brooke vẫn hài lòng được nhìn anh chằm chặp qua cặp kính râm. Khu vực bể bơi chả có gì đặc sắc – cô đã từng thấy vô số bể bơi lớn hơn thế nhiều ở những ngôi nhà ngoại ô bình thường – nhưng nó có cái vẻ gợi tình rất mơ hồ khó tả thành lời. Mặc dù cách đại lộ Sunset chưa đầy trăm mét nhưng mọi thứ có vẻ ẩn khuất, cứ như được tạc vào cái búi rậm rì của những cây cao ngất, tứ bề vây phủ bởi những cây trồng trong vại gốm lớn và những chiếc ô sọc đen trắng.

Cô tưởng như mình có thể ngồi bên cạnh bể bơi đó uống cạn những ly Bloody suốt cả buổi chiều, nhưng khi mặt trời xuống dần và không khí mỗi lúc một lạnh hơn, cô cất cuốn sách và chiếc iPod của mình vào túi rồi quay trở về buồng khách sạn. Lướt nhanh qua sảnh trên đường đến thang máy, cô phát hiện ra ca sĩ LeAnn Rimes mặc đồ jean đang uống với một người phụ nữ lớn tuổi hơn ăn mặc rất lịch sự, và Brooke phải cố gắng lắm mới kìm được việc lấy máy BlackBerry của mình ra để chộp một tấm ảnh gửi cho Nola.

Khi về đến phòng khách sạn của hai vợ chồng – một phòng suite sang trọng ở tòa nhà chính, nhìn ra phía đồi rất đẹp – cô vui mừng phát hiện ra một giỏ quà tặng với mẩu giấy nhắn có ghi, “Chào mừng Julian! Từ các bạn cậu ở Sony.” Bên trong giỏ là Veuve Clicquot và Patrón mỗi thứ một chai; một hộp đựng những viên sô cô la mềm xinh xinh thơm ngon; một túi các loại thanh ngũ cốc và bim bim; nước uống giàu vitamin đủ để dự trữ cho một cửa hàng tạp phẩm và một tá bánh nướng nhỏ của hiệu Sprinkles. Cô chụp ảnh toàn bộ mọi thứ bày la liệt trên bàn trà và gửi cho Julian với ghi chú, “Họ yêu mến anh,” và sau đó cô bắt đầu tấn công chúng, tiêu diệt một chiếc bánh nướng nhỏ màu đỏ nhung sau chưa đầy mười giây.

Rốt cuộc chính tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng đã đánh thức cô dậy.

“Brooke à? Em còn sống đấy chứ?” Giọng Julian vang lên qua máy con không dây.

“Em vẫn sống nguyên,” cô vừa gắng nói vừa nhìn xung quanh để định vị xem mình đang ở đâu, ngạc nhiên khi phát hiện ra cô đang nằm trong chăn, mặc mỗi đồ lót, và cả căn phòng tối om. Những mẩu vụn bánh nướng rơi rắc quanh gối cô.

“Anh đã gọi vào di động của em cả nửa tiếng đồng hồ rồi. Em đang ở đâu vậy? Mọi việc ổn không em?”

Cô ngay dậy nhìn đồng hồ. Bảy giờ ba mươi. Cô đã ngủ gần ba tiếng đồng hồ. “Chắc là do ly Bloody Mary thứ hai đây,” cô lẩm bẩm tự nhủ, nhưng Julian bật cười to.

“Anh mới để em một mình có mỗi buổi chiều mà em đã say sưa thế ư?”

“Không phải thế đâu! Nhưng thôi kệ, việc ghi hình sao rồi? Diễn tiến thế nào hả anh?”

Trong khoảnh khắc ngưng lặng sau đó, Brooke đã lóe lên trong đầu tất cả những việc có thể không suôn sẻ, nhưng một lần nữa Julian cười. Còn hơn cả cười nữa, nghe như anh đang rất huếnh.

“Rook à, thật không thể tin được! Anh đã thành công tốt đẹp, tuyệt đối thành công, và ban nhạc đệm khá hơn anh trông đợi nhiều mặc dù tập ghép với nhau rất ngắn.” Brooke nghe thấy những giọng nói khác trong xe ô tô và Julian hạ giọng xuống thầm thì. “Lúc hát xong thì Jay đến chỗ anh, khoác vai anh, chỉ cho anh nhìn vào máy quay, và nói tiết mục của anh hay đến kinh ngạc, và ông ấy muốn anh tối nào cũng quay lại biểu diễn.”

“Không phải thế chứ!”

“Ông ấy nói thế đấy! Khán giả vỗ tay như điên, rồi lúc buổi ghi hình đã xong xuôi đâu đấy và bọn anh tụ tập ở hậu trường, Jay còn cảm ơn anh nữa, nói rằng ông ấy rất nóng lòng muốn nghe cả album kia!”

“Julian ơi, điều đó cứ như trong mơ ấy. Chúc mừng anh nhé! Chuyện này là đại sựđây!”

“Anh biết, anh thấy thật nhẹ cả người. Nghe này em, khoảng hai mươi phút nữa bọn anh về đến khách sạn. Gặp anh ở sân trong để cùng uống một ly nhé?”

Mới chỉ nghĩ đến rượu đầu cô đã đau búa bổ rồi – không hiểu lần cuối cô say váng vất trong bữa tối là khi nào nhỉ? – nhưng cô ngồi bật ngay dậy. “Emy đồ. Em sẽ gặp anh ở đó ngay khi sửa soạn xong anh nhé,” cô trả lời, nhưng đường dây đã cúp rồi.

Không dễ gì ra khỏi đống chăn gối mềm mại ấm áp, nhưng ba viên giảm đau Advil và một chầu tắm vòi hoa sen xối xả đã vực được cô dậy. Cô nhanh chóng mặc chiếc quần jean dạng legging ôm khít cùng với áo lụa ba lỗ và áo vest kiểu, nhưng nhìn gần mới thấy cái quần jean làm mông cô trông khiếp quá. Cũng khó y như lúc mặc nó vào người, phải vật vã lắm mới cởi được nó ra, và Brooke gần như gập mặt vào đầu gối trong lúc cố gắng kéo giật nó ra khỏi chân mình, vất vả từng chút từng chút một. Bụng cô cuộn lên và chân cô quẫy đạp nhưng vẫn chẳng nhúc nhích được là mấy. Cô gái Bikini Trắng có bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế này không nhỉ? Cô quẳng vèo chiếc quần jean qua phòng với thái độ ghê tởm. Thứ còn lại duy nhất trong va li của cô là một chiếc đầm không tay mặc mùa hè. Trời quá lạnh để mặc thứ đó, nhưng ghép với chiếc áo vest kiểu, một chiếc khăn quàng sợi cotton và đôi bốt trệt thì cô cũng đành lòng vậy.

Không quá tệ, cô nghĩ trong lúc ngắm mình lần cuối. Tóc cô gần như đã khô và – đến Brooke cũng phải thừa nhận là – trông rất khá khẩm mà chẳng cần phải cố gắng tẹo nào. Cô chuốt một chút mascara lên mi và châm một chút má hồng bằng hộp nhũ hồng nước mà Nola đã dúi vào tay cô vài tuần trước và lịch sự nài nỉ cô dùng. Cô chộp lấy điện thoại di động và túi rồi chạy vội. Tiếp tục tô lớp son bóng phủ môi trong thang máy. Hai ống tay chiếc áo vest kiểu được xắn lên trong lúc đi qua sảnh. Cô lắc lắc lần cuối làm tóc bông xù lên, và lúc nhìn thấy Julian đang thu hút một đám đông ở một bàn trang trọng ngoài sân, cô cảm thấy mình thật tươi tắn và xinh đẹp.

“Brooke!” Anh đứng dậy vẫy tay.

Cách xa đến hơn chục mét cô cũng thấy rõ nụ cười của anh, và tất cả vẻ lúng túng bồn chồn tan biến đi hết khi cô chạy về phía anh. “Chúc mừng anh!” cô vừa nói vừa choàng tay qua cổ anh.

“Cảm ơn em, em yêu,” anh thì thầm vào tai cô. Và rồi anh nói to lên, “Tới đây chào hỏi đi. Anh chắc là em chưa gặp hết mọi người ở

“Xin chào,” cô cất giọng thánh thót và vẫy tay về phía cả bàn. “Tôi là Brooke.”

Nhóm người đó tụ tập xung quanh chiếc bàn gỗ trơn ẩn giữa những cây hoa như tấm bình phong riêng. Những khu ngồi riêng biệt được đặt rải rác khắp nơi trong cái sân cây cối xum xuê đó, và hầu hết mọi khu riêng đều đầy ắp những người có làn da rám nắng đang vui cười, nhưng toàn bộ không gian vẫn có vẻ tĩnh lặng và thư thái. Những ngọn đuốc nhỏ bập bùng trong bóng tối. Những ngọn nến nhỏ làm tôn thêm đường nét khuôn mặt mọi người. Những chiếc ly tròn chân cao cụng lanh canh và tiếng nhạc thoảng đưa từ những chiếc loa ẩn trong lùm cây. Và nếu căng tai lắng nghe ta sẽ thấy tiếng chuyện trò rì rầm ở đâu đó ngoài đại lộ Sunset vọng tới. Dù Brooke chưa bao giờ tới Tuscany, cô vẫn có thể hình dung đó chính xác là hình ảnh của một nhà hàng giữa miền quê Chianti (5).

(5) Chianti: một vùng thuộc Tuscany, Italia, nổi tiếng về phong cảnh đẹp và rượu vang đỏ rất ngon.

Brooke cảm thấy bàn tay Julian đặt hờ trên eo lưng cô, đẩy nhẹ cô về phía chiếc ghế anh vừa kéo ra. Mê mẩn với cảnh tượng huyền ảo nơi sân trong được thắp sáng về đêm, cô gần như quên mất tại sao mình có mặt tại đó. Liếc nhanh xung quanh cô thấy Leo đang nhìn cô chằm chằm với vẻ hằm hè kỳ cục; một phụ nữ chừng ba mươi – hoặc bốn mươi gì đó nhờ tác dụng kỳ diệu của Botox? – với làn da màu ô liu lộng lẫy và tóc đen như mun, ắt hẳn là Samara, người phụ trách PR mới của Julian; và một người đàn ông trông quen quen mà cô không thể nhớ ra là ai… Ôi Chúa ơi, có phải là, có thể nào là…

“Em đã biết Leo rồi,” Julian nói trong khi Leo nhếch mép. “Còn đây là Samara đáng mến. Ai cũng bảo anh rằng chị ấy là số một đấy, và giờ đây anh có thể khẳng định điều đó không một mảy may

Samara cười và chìa tay qua bàn bắt tay Brooke. “Hân hạnh,” chị ta nói cộc lốc mặc dù nụ cười khá là nồng ấm.

“Tôi đã được nghe rất nhiều về chị,” Brooke nói trong lúc bắt tay chị, cố gắng tập trung vào Samara và làm ngơ người thứ tư cùng bàn. “Thật đấy ạ, khi Julian biết rằng chị sẽ đại diện cho anh ấy thì anh ấy về nhà lòng đầy rất háo hức mà nói, ‘Mọi người đều bảo chị ấy là số một đấy’.”

“Ôi, cô thật tử tế,” Samara vừa nói vừa phẩy tay gạt đi. “Nhưng cậu ấy làm việc này thành ngon ơ. Hôm nay cậu ấy thật là chuyên nghiệp.”

“Cả hai người có thôi đi không,” Julian nói, và Brooke thấy ngay là anh rất hân hoan. “Brooke, anh cũng muốn giới thiệu em với Jon nữa. Jon, đây là Brooke, vợ tôi.”

Chúa lòng lành. Đúng là anh ta. Cô còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng ngồi cùng bàn với chồng cô chính là Jon Bon Jovi đang nâng cốc bia với dáng vẻ ung dung thư thái. Cô nên nói gì đây? Làm gì đây? Nola đang ở cái chỗ chết tiệt nào trong lúc Brooke cần cô đến thế? Brooke cố vắt óc ra. Đối với cô, miễn sao không phải nói những câu dễ sợ như “Tôi là người rất hâm mộ anh” hoặc “Tôi rất thích và trân trọng cách anh chung thủy với một người vợ từ trước đến nay,” là ổn, nhưng có phải ngày nào cô cũng được ngồi uống với một siêu sao đâu…

“Ô này,” Jon nói và hất đầu về phía Brooke. “Cô có mái tóc đẹp dễ sợ. Màu thật đấy chứ?”

Tay Brooke lập tức nhẹ lướt trên những lọn tóc bồng bềnh của mình, và không cần nhìn cô cũng biết rằng nước da cô rất hợp với mái tóc. Màu đỏ tóc cô rất thuần nhất, chất màu rực lửa làm người ta lập tức hoàn toàn mê mẩn nó hoặc cực kỳ căm ghét nó. Cô thích mái tóc mình. Julian cũng yêu thích nó. Và dường như Bon Jovi cũng rất thích nó nữa. Nola!Cô thầm kêu lên trong lòng. Tớ muốn cậu nghe thấy câu này ngay bây giờ!

“Vâng, thật đấy ạ,” cô vừa nói vừa đảo mắt làm ra vẻ chẳng ưa gì nó. “Nguồn gốc của cơ man nào là giễu cợt đầy ác ý thời còn nhỏ, nhưng tôi đã quen dần với chuyện đó.” Cô liếc thấy Julian tủm tỉm cười; mong là vừa rồi chỉ mình anh biết được sự khiêm tốn của cô giả dối thế nào.

“Ồ tôi nghĩ nó đẹp kinh dị,” Jon tuyên bố, và nâng ly bia cao loe miệng của anh ta lên. “Hãy nâng cốc mừngbướ… lửa.” Anh ta dừng một chút, vẻ mặt thoáng chút bẽn lẽn đáng yêu. Brooke muốn nói với anh ta rằng anh ta có thể gọi cô là “bướm lửa” lúc nào cũng được.

“Hãy nâng cốc mừng những nàng tóc đỏ nồng nàn và buổi trình diễn lần đầu trên chương trình Leno. Chúc mừng anh bạn. Thành công lớn đấy.” Jon nâng cao ly và mọi người đều cụng ly với anh ta. Ly sâm banh của Brooke là ly cuối cùng cụng với anh, và cô tự hỏi không biết có cách nào để cô lén trộm chiếc ly đó mang về không.

“Hoan hô!” mọi người hét lên. “Chúc mừng!”

“Thế buổi ghi hình ra sao hả anh?” Brooke hỏi Julian, hân hoan mở lời để anh tỏa sáng thêm lần nữa trước mặt đám người này. “Hãy kể cho em từ đầu đến cuối đi.”

“Cậu ấy tuyệt lắm,” Samara tuyên bố bằng cái giọng ngắn ngủn rất chuyên nghiệp của chị ta. “Tiết mục của cậu ấy tiếp ngay sau các vị khách mời rất nổi danh.” Chị ta ngừng nói và quay về phía Julian. “Tôi nghĩ Hugh Jackman rất hấp dẫn. Cậu có nghĩ thế không?”

“Ừ, anh ta cừ lắm. Và cả cô nàng bên Modern Family (6)cũng thế,” Julian gật đầu nói.

(6) Modern Family: một series phim hài truyền hìn>h trên kênh ABC.

“Tiết mục của chúng tôi xen kẽ giữa hai người ấy – hai khách mời rất nổi tiếng và thú vị chứ không phải tiết mục biểu diễn của thiếu nhi hoặc ảo thuật hay xiếc thú đâu nhé,” Samara kể. “Tin tôi đi, không gì tệ hơn là lên biểu diễn ở một trường quay đầy những con tinh tinh đâu.”

Mọi người cười ồ. Một người phục vụ tiến đến bàn của họ và Leo gọi đồ uống cho cả nhóm mà chẳng buồn hỏi ý kiến ai. Thường thì Brooke rất ghét ai làm thế, nhưng lúc này chính cô cũng không bàn cãi gì được với lựa chọn của gã: một chai sâm banh nữa, một chầu cocktail tequilla gimlet, và một loạt đồ ăn nhẹ, gồm tất cả mọi món từ bánh bruschetta phủ nấm porcini đến xa lát cải lông trộn pho mát mozzarella. Lúc món thứ nhất là món bánh nướng thịt cua xốt trái bơ được đưa đến, Brooke vui mừng tìm lại được cảm giác lâng lâng trước đó của cô và thấy sung sướng đến ngất ngây. Julian – Julian của cô, chính là người hằng đêm đi ngủ còn mang nguyên cả bít tất – vừa mới biểu diễn trong chương trình Tonight (7). Họ đang trọ trong một phòng suite lộng lẫy của khách sạn Chateau Marmont nổi tiếng, ăn nhậu đế vương như vua nhạc rock. Một trong những nhạc sĩ nổi tiếng nhất của thế kỷ hai mươi tuyên bố rằng anh ta thích mái tóc của cô. Tất nhiên ngày cưới là ngày vui nhất trong đời cô (chẳng phải là dù thế nào ta vẫn buộc phải nói thế sao?), nhưng thời khắc này nào có kém là bao.

(7) The Tonight Show:chương trình đàm đạo đêm khuya trên truyền hình NBC của Mỹ, hiện do Jay Leno dẫn.

Điện thoại di động của cô rít lên trong chiếc túi cô đặt dưới đất, tiếng chuông đanh như tiếng còi cứu hỏa mà cô đã chọn để đánh thức cho cô khỏi ngủ nướng.

“Sao em không nghe?” Julian hỏi trong lúc miệng nhồm nhoàm khi thấy Brooke nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Cô không muốn trả lời điện thoại, nhưng cô lo rằng có việc gì đó không ổn; ở nhà lúc này đã quá nửa

“Mẹ này,” cô hạ giọng khẽ hết mức có thể. “Bây giờ chúng con đang ăn tối. Mọi việc ổn cả chứ ạ?”

“Brooke! Julian đang lên hình đây này và nó thật hết sảy! Trông nó rất đáng yêu, và ban nhạc chơi rất tuyệt, và Chúa ơi, ta chỉ những muốn nghiến ngấu nó. Mẹ nghĩ là trông nó tuyệt hơn bao giờ hết.” Những lời của mẹ cô tuôn ra rối như canh hẹ, và đó là tất cả những gì mà Brooke cố gắng chắp nối lại được.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay mình. Chín giờ hai mươi theo giờ California, có nghĩa làThe Tonight Show ngay lúc này đang được phát sóng ở toàn bộ vùng bờ Đông. “Thật ạ? Trông anh ấy ổn lắm ạ?” Brooke hỏi.

Câu đó đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“Hiển nhiên là lúc này chương trình đang phát sóng ở bờ Đông,” Samara nói và rút chiếc điện thoại BlackBerry của mình ra. Quả nhiên, nó đang rung với cường độ của một chiếc máy giặt.

“Tuyệt cú mèo,” giọng mẹ cô từ điện thoại vọng ra. “Trông nó tuyệt cú mèo. Và Jay đã giới thiệu nó rất hay. Chờ nhé… nó vừa mới hát xong rồi.”

“Mẹ ơi, con sẽ gọi lại cho mẹ sau nhé? Chứ thế này thì con thật khiếm nhã.”

“Được rồi, con yêu. Ở đây bây giờ cũng muộn rồi, vậy sáng mai hãy gọi cho mẹ nhé. Và chúc mừng Julian hộ mẹ.”

Brooke nhấn nút tắt cuộc gọi, nhưng điện thoại của cô lại đổ chuông ngay. Nola. Cô liếc nhìn quanh bàn và thấy ngoại trừ Jon, người đang hướng ra ngoài chào hỏi một nhóm khác, tất cả những người khác đều đang nghe điện thoại.

“Này, tớ gọi lại cho cậu sau được không? Bọn tớ vừa mới bắt đầu ăn.”

“Anh ấy hay không thể tưởng được!” Nola kêu lên.

Brooke cười tủm tỉm. Trước đây Nola chưa bao giờ nhiệt tình với bất kỳ buổi biểu diễn nào của Julian như thế cả, thậm chí hơi hơi nhiệt tình cũng không. “Tớ biết.”

“Trời đất quỷ thần ơi, Brooke, tớ cứ nhấp nhổm trên ghế. Khi anh ấy đắm mình vào nhạc và hát cái đoạn thơ ấy hoặc cậu muốn gọi là gì cũng được, mắt anh ấy nhắm lại và đầu ngả ra đằng sau như thế? Ôi trời, nó làm tớ lạnh cả người.”

“Thì tớ đã nói với cậu mà. Anh ấy thực sự tài năng đấy.”

Brooke nghe tiếng Julian cảm ơn ai đó với nụ cười hơi ngượng ngập nhưng lại rất tự hào. Leo đang gào lên gì đó rằng Julian “hay đếch chịu được”, còn Samara thì đang nói rằng chị ta sẽ kiểm tra lại thời gian rỗi của Julian và gọi lại vào buổi sáng. Điện thoại di động của Brooke muốn nổ tung vì tin nhắn và email đến tới tấp, thậm chí cả khi cô đang nói chuyện với Nola thì những thông báo vẫn hiện lên màn hình.

“Nghe này, tớ phải chạy thôi, mọi thứ quay cuồng hết cả lên. Cậu còn thức thêm một tiếng nữa không?” Cô hạ thấp giọng thì thào đến mức gần như không nghe thấy gì. “Tớ đang ăn tối ở Chateau với Jon Bon Jovi. Và có vẻ là anh ta thích những nàng tóc đỏ.”

“Im đi. Im. Cho. Tôi. Nhờ!” Nola rít vào điện thoại. “Thứ nhất là cô bạn quý của tôi trở nên hoa lệ như thế từ lúc quái nào vậy? ‘Ăn tối ở Chateau’? Cậu đùa tớ đấy à? Hai là… tớ phải cúp máy ngay bây giờ để có đủ thời gian đặt vé máy bay đi L. A. và rồi đi nhuộm tóc tớ thành màu đỏ.”

Brooke cười vang.

“Nói nghiêm túc đấy, Brooke, đừng ngạc nhiên nếu sáng sớm ngày mai tớ xuất hiện tại đó, tóc hoe hoe và vân vân, và ngã vật xuống sofa của cậu. Coi như cậu đã được báo trước rồi đấy nhé.”

“Tớ yêu cậu lắm, Nola à. Chút xíu nữa tớ sẽ gọi lại cho cậu.”

Cô cúp máy, nhưng không ăn thua. Chuông điện thoại của tất cả mọi người liên tục đổ, rung, và nổi nhạc, và ai ai cũng liên tục trả lời, ngong ngóng nhận những lời khen ngợi và ca tụng tiếp theo. Email đỉnh nhất của tối đó là từ mẹ Julian, gửi cho cả đôi, với vài lời sơ sài như sau: Cha con và mẹ xem con trên chương trình Leno tối nay. Mặc dù chúng ta không mấy ấn tượng với những khách mời mà ông ta phỏng vấn, nhưng chúng ta nghĩ rằng tiết mục biểu diễn của con khá hay. Tất nhiên, với những cơ hội và sự hỗ trợ mà con có được từ khi còn thơ bé, chúng ta biết rằng mọi chuyện đều có thể thành hiện thực. Chúc mừng con về thành tích đạt được! Brooke và Julian đọc email này trên hai điện thoại riêng và cười nôn ruột đến nỗi rất lâu không thể nói nên lời.

Một giờ sau mọi sự mới lắng xuống, và lúc đó thì Jon đã quay về chỗ họ, Samara đã đặt lịch cho Julian hai sô diễn khác, và Leo gọi chai sâm banh thứ ba cho cả hội – Julian ngồi tựa lưng vào ghế, trông anh vừa hân hoan vừa sững sờ.

“Cảm ơn các bạn thật nhiều,” cuối cùng anh thốt lên, giơ cao chiếc ly của mình và gật đầu với từng người trong bọn họ. “Tôi thậm chí không tìm được lời để diễn đạt, nhưng đây, đây là, ờ, thời điểm tuyệt vời nhất đời tôi.”

Leo hắng giọng và nâng ly của gã lên. “Xin lỗi, bạn ơi, nhưng tôi nghĩ cậu nhầm đó,” gã nói với một cái nháy mắt với mọi người. “Đêm nay mới chỉ là khởi đầu thôi.”

5

sẽ ngây ngất vì anh

Mới chưa đến mười giờ rưỡi buổi sáng cuối tháng Năm mà cái nóng ở Texas đã như nung. Mồ hôi Julian ướt đẫm chiếc áo phông còn Brooke tu ừng ực hàng lít nước, cô chắc chắn cả hai bọn họ đều đang mất nước trầm trọng. Sáng hôm đó cô đã cố gắng chạy thể dục nhưng sau mười phút đành phải đầu hàng khi cô cảm thấy cùng lúc vừa chóng mặt vừa đói vừa buồn nôn. Khi Julian, có lẽ là lần đầu tiên trong năm năm ròng từ khi lấy nhau, gợi ý rằng họ có thể dành vài giờ đồng hồ cùng nhau đi mua sắm, cô đã lập tức mau lẹ trèo lên chiếc xe thuê màu xanh xấu xí. Đi mua sắm tức là có điều hòa, và cô chộp lấy cơ hội ấy.

Họ lái xe đi qua khu dân cư lân cận khách sạn, tiếp tới một đoạn xa lộ dài, và rồi sau gần hai mươi phút, họ đi khoảng vài dặm trên con đường quanh co vùng nông thôn đoạn thì rải nhựa đoạn thì gần như trơ đất sỏi. Suốt dọc đường Brooke năn nỉ đòi biết họ đang đi đâu, nhưng lần nào Julian cũng chỉ cười và từ chối trả lời cô.

“Anh đã bao giờ đoán được rằng chỉ mươi phút lái xe ra khỏi Austin là cảnh vật trông sẽ như thế này chưa?” Brooke hỏi khi họ băng qua những cánh đồng hoa dại và, bên kia cánh đồng, là một nhà kho cũ nát.

“Chưa từng. Ta chỉ hình dung được một thị trấn thôn dã của những chủ điền trang ở Texas như trong phim, chứ không phải một vùng ngoại ô của một thành phố lớn tầm cỡ thế giới này. Nhưng anh cho rằng đó chính là lý do mà họ quay phim ở đây.”

“Đúng rồi, chẳng ai ở chỗ em làm tin rằng họ lại đi quay phim Friday Night Lights (1) ở đây cả.”

(1) Những ánh đèn đêm thứ Sáu: một phim truyền hình nhiều tập của Mỹ, nội dung là những sự kiện xảy ra trong một đội bóng bầu dục trường trung học ở địa điểm giả tưởng Dillon, Texas

Julian quay lại nhìn cô. “Mọi việc ở chỗ làm có ổn không em? Gần đây em chẳng chuyện trò gì mấy về công việc cả.”

“Hầu hết mọi việc đều tốt đẹp cả. Em có một bệnh nhân ở Huntley, một học sinh mới, cô bé này tự kỷ ám thị là mình bị bệnh béo phì mặc dù trông cô bé gần như hoàn toàn bình thường. Học sinh được học bổng đấy, lai lịch khác hẳn với những nữ sinh cùng trường. Chắc hẳn cô bé cảm thấy mình có cả triệu thứ không phù hợp với nơi đó, nhưng vấn đề căng thẳng nhất đối với cô bé là cân nặng.”

“Em có thể giúp gì cho cô bé ấy?”

Cô thở dài. “Anh biết đấy, chả giúp được nhiều nhặn gì. Ngoài việc lắng nghe và làm cho cô bé yên tâm, em còn phải để mắt đến cô bé và đảm bảo mọi việc không vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Em hoàn toàn chắc chắn rằng không phải em đang đối mặt với một ca rối loạn ăn uống nghiêm trọng, nhưng thật đáng sợ khi có người bị ám ảnh vì trọng lượng đến độ như thế, đặc biệt khi người đó lại là một cô bé vị thành niên. Em rất lo cho cô bé vì tháng sau trường học nghỉ hè rồi.”

“Thế mọi việc ở bệnh viện ra sao?”

“Ổn cả anh ạ. Margaret không thích thú gì với việc em nghỉ hai ngày này đâu, nhưng biết làm sao được?”

Anh quay sang nhìn cô. “Hai ngày mà cũng to chuyện thế cơ à?”

“Tính riêng hai ngày thì không thành vấn đề, nhưng em đã nghỉ ba ngày đi L.A. vì chương trình Leno, và nửa ngày nữa vì vòng phỏng vấn sau biểu diễn của anh ở New York, rồi còn một ngày đi chụp ảnh bìa album của anh nữa. Tất cả những ngày nghỉ này đều rơi vào sáu tuần vừa qua. Nhưng thôi mặc kệ. Từ bấy đến giờ hầu như em chẳng thấy mặt anh – em quyết không bỏ lỡ dịp này vì bất kỳ cái gì.”

Chương 9

“Rook à nếu nói là chúng mình hầu như không thấy mặt nhau thì thật bất công đấy nhé. Chỉ vì mọi việc đang sôi sùng sục cả lên. Theo chiều hướng tốt đẹp.”

Cô không nhất trí – không ai có thể nói rằng những thoáng gặp gỡ ngắn ngủi chừng một giờ đồng hồ thi thoảng khi Julian lướt vội về căn hộ của họ vài ngày một lần là gặp nhau được – nhưng thực ra cô không định ra vẻ chỉ trích.

“Em không định nói thế, em thề đấy,” cô nói với giọng dịu dàng nhất. “Xem này, chúng mình đang ở bên nhau, hãy tận hưởng giờ phút này, được không anh?”

Họ lặng lẽ ngồi bên nhau vài phút rồi Brooke chạm đầu ngón tay lên trán mình và nói, “Em không thể tin được là em sắp gặp Tim Riggins (2).”

(2) Một nhân vật trong phim Friday Night Lights do Taylor Kitsch (1981), diễn viên điện ảnh kiêm người mẫu gốc Canada đóng.

“Anh ta là người nào nhỉ?”

“Ôi, xin anh đấy. Thôi nào.”

“Anh ta có phải là huấn luyện viên không? Hay là tiền vệ? Anh cứ lẫn lộn cả,” Julian vừa nói vừa tủm tỉm cười. Cứ như “ai mà biết Tim Riggins là ai” ấy.

“Ừ hứ, sao cũng được. Tối nay khi anh ta bước vào bước vào bữa tiệc và tất cả đàn bà con gái trong phòng chết ngất vì thèm khát là anh biết ngay ấy mà. Tin em

Julian đập vào vô lăng giả bộ tức giận. “Anh tưởng họ phải ngây ngất vì anh mới phải chứ? Ý anh là, anh sẽ là một ngôi sao nhạc rock kia mà.”

Brooke nhoài người qua chỗ phân cách hai ghế ngồi và hôn lên má anh. “Tất nhiên họ sẽ ngây ngất vì anh, anh yêu ơi. Nếu họ có thể ngừng đắm đuối vào Riggins đủ lâu để nhận ra anh, họ sẽ mê cuồng lên ấy chứ. “

“Thế thì còn khuya anh mới nói cho em biết chúng mình đang đi đâu nhé,” Julian tuyên bố.

Đôi mày anh nhíu lại vì tập trung tránh những ổ gà cứ mươi bước lại gặp, hầu hết chúng ngập đầy nước từ trận mưa bão đêm trước. Chồng cô rõ là không quen lái xe. Brooke đã thoáng nghĩ rằng họ sẽ đi bộ vãn cảnh hoặc bơi xuồng hay câu cá, nhưng cô nhanh chóng tự nhắc mình nhớ rằng chồng cô là một người sinh ra và lớn lên ở New York, và trong suy nghĩ của anh thì hòa nhập với thiên nhiên tức là hằng tuần tưới cây cảnh ở chiếc bàn đầu giường anh. Kiến thức về thiên nhiên hoang dã của anh rất hạn chế: anh có thể phân biệt được chuột nhắt và chuột cống trên đường tàu điện ngầm, và dường như anh có thứ giác quan bản năng giúp anh biết được bọn mèo trú trong các cửa hàng rượu vang con nào thân thiện, con nào sẽ gừ và cào mỗi khi ta lại quá gần; nhưng ngoài những điểm đó ra, anh thích giữ giày luôn sạch bóng và giường luôn kê trong nhà và chỉ mạo hiểm phiêu lưu ra bên ngoài – đến công viên Trung Tâm xem liên hoan nghệ thuật mùa hè hoặc đến Vũng Neo Thuyền khi bạn bè tổ chức tiệc tùng ở đó chẳng hạn – khi đã trang bị một nắm thuốc cảm chống buồn ngủ Claritin và điện thoại di động đã sạc đầy. Anh rất ghét bị Brooke gọi là công tử bột nhưng chưa bao giờ phản bác lại được biệt hiệu này.

Cái khu nhà phức hợp lộn xộn và xấu xí đó dường như chòi thẳng ra từ một khu đất đầy bụi rậm đã được phát quang và tự phô mình dưới ánh đèn neon sáng choang: Trang Phục Miền Tây Lone Star. Ở đó có hai tòa nhà không nối liền với nhau nhưng cùng chung một bãi đậu xe không lát, và vài chiếc ô tô nằm ườn ở bên ngoài.

“Chúng mình đến nơi rồi,” Julian nói và đánh xe rời khỏi một con đường đất để rẽ sang một con đường đ

“Anh đùa đấy chứ. Hãy bảo em là anh đang đùa đi.”

“Sao? Đi mua sắm, như anh đã nói mà.”

Brooke nhìn về phía những tòa nhà bè bè và một đống những xe tải nhỏ không mui đậu trước cửa. Julian ra khỏi xe, đi vòng sang cửa kia và chìa tay giúp Brooke bước qua những vũng bùn trong đôi dép xỏ ngón của cô.

“Lúc anh bảo đi mua sắm, em cứ tưởng đến chỗ nào đó kiểu như Neiman’s (3) ấy chứ.”

(3) Tên gọi tắt của Neiman Marcus, chuỗi cửa hiệu bán lẻ hàng hóa cao cấp sang trọng của tập đoàn Neiman Marcus ở Mỹ.

Cái đầu tiên đập vào mắt Brooke sau khi luồng hơi lạnh từ máy điều hòa nhiệt độ chào đón là một cô gái trẻ xinh đẹp mặc quần jean khít khịt, áo sơ mi kẻ ca rô ngắn tay bó sát và đôi bốt cao bồi. Cô ta tức thì tiến về phía họ và nói, “Chúc buổi sáng tốt lành! Nếu cần giúp gì thì anh chị cho biết nhé.”

Brooke mỉm cười và gật đầu. Julian cười rõ tươi. Brooke bấm tay anh. Tiếng ghi ta bập bùng phát ra từ những cái loa gắn trên trần nhà.

“Thật ra, chúng tôi rất muốn được giúp một chút,” Julian nói với cô gái tóc vàng.

Cô gái vỗ tay rồi đặt một tay lên vai Julian và tay kia lên vai Brooke. “Được ạ, thế ta bắt đầu nhé. Hôm nay chúng ta tìm gì

“Ừ nhỉ, hôm nay chúng mình đang tìm mua cái gì?” Brooke hỏi.

“Chúng tôi tìm một bộ trang phục kiểu miền Tây cho vợ tôi mặc đi dự tiệc,” Julian nói và lảng tránh không nhìn vào mắt Brooke.

Cô gái bán hàng mỉm cười nói, “Ồ, hay quá, tôi biết chính xác thứ ấy đấy!”

“Julian, em đã có bộ chọn sẵn cho tối nay rồi mà. Là chiếc đầm đen mà em đã thử cho anh xem ấy? Với chiếc xắc xinh xinh mà Randy và Michelle tặng em hôm sinh nhật kìa? Nhớ không anh?”

Anh vặn hai tay vào nhau. “Anh biết rồi, chỉ là vì sáng nay anh dậy sớm và đọc một số email. Cuối cùng anh mở cái tệp đính kèm với thiệp mời dự tiệc tối nay và anh thấy quy định về trang phục là thứ gọi là “trang phục kiểu cao bồi.”

“Ôi Chúa ơi.”

“Đừng hoảng lên thế! Thấy chưa, anh biết là em sẽ hoảng mà, nhưng…”

“Em vừa mới mua một chiếc đầm đen hở vai và một đôi xăng đan vàng ánh kim!” Brooke kêu lên, to đến nỗi một số người đang mua sắm quay lại nhìn.

“Anh biết, Rook ơi. Vậy nên anh đã tức thì gửi email cho Samara hỏi xem chị ấy có thể tả giúp cho rõ hơn không. Chị ấy đã giúp. Cực kỳ chi tiết là đằng khác.”

“Chị ấy đã giúp hả?” Brooke dựng mặt lên, ngạc nhiên nhưng cũng dịu xuống chút ít.

“Đúng thế.” Julian lôi chiếc iPhone ra và kéo thanh trượt giây lát trước khi chạm vào màn hình và bắt đầu đọc. ‘Này cưng’ – chị ấy gọi tất cả mọi người như thế đấy ‘ân bênFriday Night Lights dự định tổ chức một bữa tiệc hóa trang mang bản sắc Texas chính cống của họ. Đừng ngại chơi hết mình – mũ cao bồi, bốt, quần da cao bồi và cả quần jean gợi cảm bó sát, tất tật sẽ được trưng diện tối nay. Nói với Brooke rằng cô ấy cần một chiếc quần soóc jean siêu ngắn kiểu Daisy Duke (4) nhé. Huấn luyện viên Taylor (5) sẽ tự mình chọn ra người mặc đẹp nhất, vậy hãy chỉnh trang cho đẹp nhé! Thật nóng lòng…’ Giọng Julian chìm dần khi anh ngừng đọc thành lời. “Phần còn lại là thứ lịch biểu làm nhàm thôi. Phần quan trọng đọc rồi đấy. Vậy… đó là lý do chúng mình đến đây. Em không vui ư?”

(4) Daisy Duke: Nhân vật nữ chính trong phim truyền hình nhiều tập The Dukes of Hazzard của Mỹ, do nữ diễn viên Mỹ Catherine Bach (1954) đóng. Tên nhân vật này được gắn với những chiếc quần soóc jean siêu ngắn cô mặc trong phim.

(5) Eric Taylor: Huấn luyện viên của đội bóng bầu dục trong phim Friday Night Lights, do Kyle Chandler (1965) đóng.

“À, em mừng vì anh phát hiện ra vấn đề này trước khi mình đến bữa tiệc tối nay…” Cô nhận thấy Julian có vẻ háo hức sốt sắng mong cô khen anh. “May là anh đã tránh cho em khỏi thảm họa đó. Cảm ơn anh đã nhọc lòng đến thế.”

“Có nặng nhọc gì đâu,” Julian trả lời, nhẹ nhõm ra mặt.

“Hôm nay anh phải tập mà.”

“Vẫn còn thời gian, và cũng chính vì thế mà mình đến đây từ sớm. Dù sao thì anh cũng rất vui vì em đã đến đây với anh.” Anh hôn phớt lên má cô và đưa tay nhẹ vẫy cô gái bán hàng. Cô ta tươi cười vọt ngay đến.

“Chúng ta sẵn sàng chưa ạ?” cô gái hỏi.

“Chúng tôi sẵn sàng rồi,” Brooke và Julian đồng thanh đáp.

Nửa tiếng sau, khi rốt cuộc họ cũng rời khỏi nới đó Brooke mặt đỏ bừng vì phấn chấn. Việc mua sắm cả ngàn lần thích thú hơn cô tưởng, một sự kết hợp kỳ thú giữa việc hưởng những lời tán thưởng của Julian khi cô thử những chiếc quần soóc ngắn và áo thun bó sát và đôi bốt gợi cảm, với niềm vui quay về thời quá khứ khi chơi trò trưng diện. Mandy, cô gái bán hàng, đã thành thạo hướng dẫn Brooke chọn một bộ cánh tuyệt hảo cho bữa tiệc: một chiếc váy jean cắt ngắn vì Brooke không được tự tin lắm với quần soóc ngắn; một chiếc sơ mi kẻ ca rô giống hệt chiếc cô gái đang mặc, buộc hai vạt phía trên rốn một cách gợi cảm (nhưng ở Brooke thì đi đôi với chiếc áo hai dây bên trong để cô khỏi hở da hở thịt ở eo lưng); một chiếc thắt lưng có mặt khóa đồng to bản giống phù hiệu ngôi sao của cảnh sát trưởng; một chiếc mũ cao bồi hai bên cuộn vểnh lên và dây tua buộc cằm trông rất nhộn; và một đôi bốt cao bồi có đường khâu trang trí trông ngổ ngáo đến độ Brooke lần đầu tiên được thấy. Mandy gợi ý Brooke nên bện tóc đuôi sam thấp dưới gáy và đưa cho cô chiếc khăn vuông màu đỏ để quấn cổ. “Và đừng quên chải mascara thật, thật là đậm,” Mandy vừa nói vừa lắc lắc ngón tay. “Các cô gái chăn bò thích những cặp mắt của họ như sương khói.” Mặc dù Julian không kiếm được đủ bộ trang phục để trình diễn, nhưng Mandy đã dạy anh cách lận bao thuốc lá vào tay áo phông, và trang bị cho anh chiếc mũ cao bồi nam đi đôi với chiếc mũ cao bồi nữ của Brooke.

Họ cười suốt đường về khách sạn. Khi Julian nghiêng sang hôn cô và bảo rằng anh sẽ về lúc sáu giờ để tắm, Brooke chỉ muốn năn nỉ anh ở lại, nhưng rồi cô thu vén các túi hàng của mình và hôn lại anh. “Chúc may mắn,” cô nói. “Hôm nay em đã có những giờ phút thú vị.” Và cô không thể nén được nụ cười rạng rỡ khi Julian nói rằng anh cũng thế.

Anh trở về khách sạn muộn và vội vã tắm rửa mặc đồ, và cô có thể cảm thấy anh bắt đầu bồn chồn lo lắng khi họ bước vào chiếc xe kiểu cổ mui hở trước đang chờ.

“Anh căng thẳng à?”

“Ừ, một chút, anh nghĩ thế.”

“Anh chỉ cần nhớ rằng: trong tất cả những bài hát trên đời, họ chọn bài hát của anh. Mỗi một lần ai đó chuyển kênh để xem một tập phim, họ sẽ nghe thấy bài hát của anh. Thật tuyệt vời, anh yêu ơi. Rất tuyệt đấy.”

Julian đặt bàn tay anh lên tay cô. “Anh nghĩ chúng mình sẽ rất vui. Và trông em cứ như người mẫu vậy. Những ống kính chắc sẽ chụp như điên cho mà xem.”

Brooke hầu như chưa thốt được câu hỏi của cô ra khỏi miệng – “Ống kính nào kia?” – thì chiếc đã xe dừng lại trước lối vào Hula Hut, một quán rượu nổi tiếng vì loại pho mát queso ngon nhất phía Bắc biên giới Mexico, và cả tá những tay săn ảnh đang chờ đón họ.

“Ôi trời ơi, họ định chụp ảnh chúng mình hay sao đây?” Brooke hỏi và đột nhiên hoảng sợ vì tình huống không dự tính trước này. Cô ngước lên thì thấy tấm thảm dài in hình đốm bò sữa – thảm đỏ kiểu Texas, cô đoán. Cách đó vài bước chân, giữa con phố và cánh cửa nhà hàng, cô thoáng thấy một cặp trong dàn diễn viên đang tạo dáng trước các ống kính.

“Chờ đấy nhé, anh sẽ mở cửa xe phía bên em,” Julian vừa nói vừa bước từ phía anh ra khỏi xe và đi vòng sang phía cửa bên cô. Anh mở cửa xe và nghiêng mình chìa tay cho cô. “Đừng lo, họ chả mấy quan tâm đến chúng ta đâu.”

Brooke nhẹ cả người khi phát hiện ra rằng anh nói hoàn toàn chính xác. Đám thợ ảnh lúc đầu bu lấy họ vì háo hức tưởng rằng hai người là nhân vật quan trọng nào đó, và rồi biến ngay về phía đằng sau nhanh y như khi xuất hiện. Chỉ có một tay phó nháy hỏi xem họ có thể làm mẫu chụp một tấm trước tấm phông đen lớn lặp đi lặp lại dòng chữ sắc nét Friday Night Lights và NBC gần cửa ra vào. Sau khi chớp một vài khuôn hình một cách không mấy nhiệt tình, anh ta yêu cầu họ đọc tên vào máy ghi âm rồi biến. Hai người tiến về phía cửa, Brooke nắm chặt tay Julian, và rồi cô nhìn thấy Samara phía bên kia phòng. Brooke quan sát chiếc đầm lụa trang nhã không cầu kỳ, đôi xăng đan kiểu võ sĩ giác đấu và đôi hoa tai tua rua rủ leng keng của chị ta màmình lố bịch. Tại sao cô lại diện trang phục cho một bữa tiệc dân dã trong lúc người phụ nữ kia trông như vừa từ sàn trình diễn thời trang bước ra thế? Sẽ thế nào nếu đó là một sự nhầm lẫn tai hại và Brooke là người duy nhất diện trang phục cao bồi đêm nay. Cô cảm thấy hơi thở mình chìm xuống và nỗi kinh hoàng dâng lên.

Chỉ đến lúc ấy Brooke mới đủ can đảm nhìn quanh khắp phòng. Ngút tầm mắt là những chiếc quần soóc Daisy Duke và những chiếc mũ cao bồi.

Cô nhận một ly cocktail trông giống nước trái cây từ chiếc khay được chuyền về hướng họ và lâng lâng khoan khoái suốt cả một giờ đồng hồ sau đó với màn giới thiệu và giao lưu, ăn uống và nói cười. Đó là một trong những bữa tiệc hiếm hoi mà dường như ai cũng thật lòng háo hức được đến dự – không chỉ dàn diễn viên và ê kíp làm phim, những người đã quen biết và hòa hợp với nhau, mà còn cả vợ chồng và bè bạn của họ cùng với vài ba người nổi tiếng mà một số nam diễn viên đang hẹn hò hoặc những nhân vật mà người phụ trách quan hệ công chúng tranh cãi rằng cần phải đến vì mục đích quảng cáo. Brooke phát hiện ra cầu thủ Derek Jeter đang nấn ná cạnh một chiếc đĩa đầy bánh ngô nachos và cố gắng nhớ xem anh này đính hôn với cô gái nào trong phim Friday Night Lights, và Julian bảo rằng anh vừa mới liếc thấy Taylor Swift bán khỏa thân đang thu hút một đám đông những người hâm mộ ngoài hiên. Nhưng chủ yếu chỉ là một đám vui nhộn huyên náo mặc quần cưỡi ngựa bó chẽn, áo kẻ ca rô và quần soóc jean, uống bia, ăn queso và chen chúc nghe nhạc của thập niên tám mươi đang mở trên loa. Brooke hầu như mất hẳn sự e dè ngượng ngập mà cô thường cảm thấy ở các sô diễn trước đây của Julian, và cô say sưa với điều đó, khoan khoái trước cái cảm giác hiếm hoi khi được vây quanh, thấy mình duyên dáng yêu kiều và nói chung là phê. Lúc Julian và ban nhạc của anh lên cái sân khấu dựng tạm thì Brooke đang ở trong một nhóm, bị kéo vào một cuộc nếm cocktail margarita ngẫu hứng của một đám nhà văn. Chỉ đến lúc đó cô mới chợt nghĩ rằng cô vẫn chưa được xem ban nhạc đệm mới của Julian biểu diễn cùng anh ngoại trừ lần xem băng ghi hình màn biểu diễn ở chương trình Leno.

Brooke quan sát trong lúc họ leo lên sân khấu để tập hợp và thử nhạc cụ và cô hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra trông họ chẳng mấy giống một ban nhạc rock mà đúng hơn là có vẻ như một nhóm trẻ đôi mươi nào đó đã từng là bạn thân ở trường nội trú quý tộc New England. Tay trống, Wes, dĩ nhiên phải có mái tóc dài, chỉ có điều tóc cậu ta không rủ những mớ bóng nhẫy xuống mặt mà thôi. Những lọn tóc màu gỗ gụ của Wes vừa dày vừa gợn sóng óng ả, mái tóc thật ra xứng với con gái hơn. Cậu mặc một chiếc áo phô tay màu xanh lá, quần jean hồ cứng và đi đôi giày thể thao New Balance kiểu cổ điển màu xám. Trông cậu giống kiểu cậu học sinh cấp ba đi vác gậy và nhặt bóng golf trong dịp nghỉ hè – không phải để kiếm tiền mà để “rèn nhân cách” – và thôi không làm việc nữa khi đã đến thời điểm vào làm ở hãng luật của cha mình. Tay ghi ta chính là người lớn tuổi nhất trong ban, chắc hẳn ngoài ba mươi chút ít, và mặc dù không mang dáng dấp thư sinh như Wes nhưng chiếc quần vải thô cũ rích, đôi giày thể thao Converse màu đen và chiếc áo phông JUST DO IT! (6) của anh ta còn khuya mới có vẻ nổi loạn. Không giống như tay trống đồng nghiệp, Nate hoàn toàn chẳng khớp với bất kỳ hình mẫu nào của một tay ghi ta chính trong ban nhạc – anh ta lùn mập và có nụ cười ngượng nghịu với đôi mắt luôn nhìn xuống. Brooke nhớ lại Julian đã choáng đến mức nào khi nghe Nate chơi trong buổi thử giọng sau khi đã soi mói anh ta khắt khe lúc anh ta mới bước lên sân khấu. “Khi gã này lên sân khấu là ta lập tức thấy ngay gã là đứa suốt đời bị đập đến sợ vãi ra. Có vẻ như gã sợ cả cái bóng của mình. Rồi gã bắt đầu đàn và trời đất ơi, đúng là gã bất thần bay bổng. Trên cả tuyệt vời.” Thêm Zack, cây ghi ta bass, vào là trọn bộ ba của họ, y có vẻ giống nhạc công hơn các bạn đồng diễn nhưng mái tóc vuốt dựng lên rất mốt cùng xích đeo quần và đường chì kẻ mắt huyền ảo làm y có vẻ phô trương hơn. Y là thành viên duy nhất trong nhóm mà Julian không ưa, nhưng bên Sony nghĩ rằng cây ghi ta bass mà anh chọn đầu tiên – một cô gái – sẽ làm anh lu mờ, và Julian không muốn tranh cãi. Đó là một nhóm kỳ cục, cái ban nhạc dường như không ăn khớp với nhau này – nhưng không ai có thể nói rằng đó không phải là một ban nhạc kích thích sự tò mò. Brooke ngó quanh phòng và nhận thấy lúc này mọi người đều đã lặng xuống.

(6) Câu khẩu hiệu bản quyền của hãng Nike thường được in trên áo phông của hãng này.

Julian không tự giới thiệu mình hay bài hát như cách anh vẫn thường làm khi biểu diễn, anh chỉ gật đầu về phía ban nhạc và bắt đầu hát bài “Achy Breaky Heart” theo kiểu của riêng anh. Đó là một quyết định mạo hiểm nhưng cũng là một toan tính khôn ngoan. Anh chọn một bài hát cũ hơi sến, cải biên để cho nó cái vẻ nghiêm trang, sâu sắc hơn nhiều và hoàn thiện nó thành một bản hoàn toàn mới lạ vừa hay một cách đầy ẩn ý vừa trào lộng. Ca từ như thế này:Bạn mong chờ chúng tôi tới đây và hát với phong cách đứng đắn nhất một bài ca bạn chọn để mở đầu buổi diễn, hoặc có thể là một bà đó nằm trong album sắp tới, nhưng chúng tôi đến đây đâu phải để tỏ ra đạo mạo thế. Đám đông cười ồ, cổ vũ rồi hát theo, và khi bài hát kết thúc, họ ào lên vỗ tay như điên cuồng.

Brooke vỗ tay theo mọi người và ngây ngất vì nghe thấy những người xung quanh cô đang bàn tán về tài năng của Julian và rằng họ có thể nghe anh hát suốt đêm. Cô không mảy may ngạc nhiên khi thấy những người khác phấn khích như vậy; sao họ lại không cảm thấy thế được kia chứ? Nhưng điều đó nghe bao giờ cũng như mới. Giờ đây, khi Julian nhẹ nhàng tiến đến bục micro và nở nụ cười tươi rất đáng yêu, Brooke thấy như cả phòng đều cười đáp lại anh.

“Này, mọi người ơi,” anh vừa nói vừa điệu nghệ nhấc chiếc mũ cao bồi của mình lên. “Cảm ơn vì đã đón chào cậu bé Yankee (7) này đến thị trấn.”

(7) Chỉ người dân sống ở các bang phía Bắc nước Mỹ.

Đám đông hò reo và vỗ tay. Brooke thấy Tim Riggins nâng chai bia về phía Julian, và cô cố kìm mình để khỏi kêu lên. Derek Jeter đặt cả hai tay lên miệng làm động tác bắc loa “U-hu!” Vài người viết kịch bản, những nữ văn sĩ mà Brooke vừa cùng nếm cocktail margarita lúc trước, đứng thành hàng trước sân khấu và huýt sáo về phía ban nhạc. Julian ban cho tất cả bọn họ một nụ cười mẹ mìn nữa.

“Tôi nghĩ rằng mình đang phát biểu thay cho cả ban nhạc khi nói rằng tôi tự hào và vinh dự xiết bao vì các bạn đã biến bài hát của tôi thành của các bạn.” Càng nhiều tiếng tán thưởng và huýt sáo tiếp theo hơn, nhưng Julian giơ tay lên. “Và tôi nôn nóng được hát bài đó tối nay, với tất cả các bạn ở đây. Nhưng tôi hy vọng các bạn không phản đối cho tôi xin chỉ vài phút trước khi tôi hát bài ‘For the Lost.’ Ngay bây giờ tôi muốn hát một chút gì đó cho Brooke, người vợ yêu dấu của tôi. Thời gian gần đây cô ấy đã rất mực thông cảm và chịu đựng – tin tôi đi, thông cảm và chịu đựng thực sự đấy – và đã lâu rồi anh chưa nói cảm ơn em. Rookie à, b này là dành tặng em.”

Nghe biệt danh của mình được nhắc lên, Brooke cảm thấy đỏ cả mặt, và trong tích tắc cô bị sốc vì Julian gọi cô bằng biệt danh đó trước công chúng. Nhưng trước khi kịp có thời gian để suy xét điều đó, cô đã nghe thấy những hợp âm mở đầu bản “Crazy Love” của Van Morrison – bài hát đầu tiên họ khiêu vũ cùng nhau trong đám cưới của họ – và chỉ một giây sau cô đã sững sờ vì tiếng hát của anh. Julian đăm đắm nhìn cô trong lúc anh để cho khúc hát dâng trào, và đến khi anh vào đoạn điệp khúc và hất đầu về phía sau để ngân nga những lời ca thì Brooke mới choàng tình khỏi hồi tưởng riêng tư để nhận thấy rằng tất cả mọi người trong phòng đang nhìn cô chằm chằm. À mà không. Đàn ông trong phòng còn đang mải đổi chân, tu bia và quan sát ban nhạc chơi – chỉ có đám phụ nữ là đang nhìn Brooke chằm chằm với vẻ rất ghen tị và ngưỡng mộ mà thôi. Cảm giác này thật kỳ lạ; dĩ nhiên cô đã từng chứng kiến cảm giác tôn thờ Julian của mình được người ta chia sẻ ở những sô diễn khác của anh, nhưng trước đây chưa bao giờ cô thấy tâm điểm tập trung trực tiếp vào mình như thế. Cô mỉm cười, hơi nhún nhảy và nhìn Julian trong lúc anh hát bài dạ khúc cho riêng cô mà không hiểu sao, bất chấp thực tế là hàng trăm người đang chứng kiến, cô có cảm giác như đó là giây phút riêng tư nhất mà họ từng chia sẻ cùng nhau. Một trong những giây phút ngọt ngào nhất mà đến giờ cô còn nhớ.

Rốt cuộc, lúc Julian cũng chuyển sang bài “For the Lost” thì Brooke tin chắc rằng cả phòng tiệc đều phải lòng anh. Lòng nhiệt tình thật hiển nhiên và mãnh liệt, nhưng đến khoảng giữa giữa bài hát thì cô còn cảm thấy một cơn rùng mình thích thú thậm chí còn mạnh mẽ hơn nổi lên. Mọi người bắt đầu đi lại, ngoảnh ra ngoảnh vào, ngó nghiêng và thầm thì. Vài người nghển cả cổ lên. Thậm chí có người còn chỉ trỏ. Có điều gì đó đang xảy ra, nhưng Brooke không thể nhìn thấy được qua đám đông cho đến lúc… Hượm đã… có lẽ nào đó lại là…

Layla Lawson (8)? Ôi, chắc chắn rồi, và trong lúc Brooke chẳng thể nào hiểu được Layla Lawson làm cái gì ở bữa tiệc công chiếu phần đầu Friday Night Lights này, thì cô ta đã ở đây… và trông cô ta thật lộng lẫy. Coi chiếc đầm hoa mùa hè để lộ bờ vai trần và đôi bốt cao bồi mà Layla mặc, Brooke cũng chẳng hiểu cô ta có mặc trang phục theo quy định hay không nữa, nhưng không thể phủ nhận rằng cô gái đó trông khỏe mạnh, vui tươi và rất, rất nổi tiếng. Cả phòng tiệc dõi theo cô ta trong lúc cô ta chào Samara bằng một cái ôm siết và sau đó chen ra đằng trước đám đông, gần chỗ Brooke đang đứng ngay dưới chân sân khấu.

(8) Nhân vật này được nhà văn hư cấu.

Điều đó xảy ra trước khi bất kỳ một ai – kể cả Julian – có thể hiểu được. Chỉ vài giây sau khi họ hát xong bài và đang ngập trong những tràng vỗ tay, Layla tiến đến cầu thang bên cạnh dẫn lên sân khấu, sải những bước dài tự tin tới chỗ Julian và ôm choàng lấy anh trong vòng tay mở rộng. Cô ta tươi cười, và sau khi hôn lên má anh rồi quàng cả hai tay qua phía trên khuỷu tay anh, cô ta quay lại nhìn khán giả. Trông cô ta hệt như đang đánh đu lên người anh, đăm đắm nhìn anh với nụ cười phô hàm răng trắng bóng và vẻ mặt cực kỳ ngưỡng mộ. Cho đến tận lúc này Julian vẫn đờ người vì kinh ngạc, nhưng chắc hẳn anh đã chợt nhận ra điều gì đó – chỉ vài giây sau anh đã đáp lại bằng cái nhìn ngưỡng mộ và còn nhiều hơn thế nữa.

Cô ta nghiêng về phía micro cứ như nó là của riêng cô ta vậy và kêu to, “Anh ấy mới nóng bỏng làm sao, phải không mọi người? Hãy cùng ngợi khen Julian Alter nào!”

Phòng tiệc trở nên cuồng nhiệt. Cả đám phó nháy lúc trước đã lờ họ đi cũng phát cuồng lên. Họ xô đẩy nhau giành vị trí, chớp hết kiểu này đến kiểu khác, đèn flash sáng liên tục chẳng khác gì đêm trao giải Oscar. Cảnh này qua nhanh y như lúc nó bắt đầu, khi Layla ghé sang thầm thì gì đó vào tai Julian rồi biến khỏi sân khấu. Brooke tưởng rằng cô ta sẽ ở lại uống một vài ly, nhưng ngôi sao đang lên đó đi thẳng về phía cửa trước.

Mười phút sau Julian đã lại ở bên cạnh cô, mồ hôi đầm đìa và cười rất tươi, vẻ rạng rỡ thường lệ sau khi diễn của anh như ngời ngời hơn vì nỗi phấn khích. Anh hôn cô và nhìn cô như muốn nói, Anh nóng lòng được nói với em về điều này quá,và siết chặt tay cô trong lúc đi quanh phòng, tươi cười hồn nhiên nhận những lời chúc mừng và những cái vỗ vai.

Họ không có lấy một giây nào với nhau đến tận gần một giờ sáng, khi Samara và Leo chúc ngủ ngon và đi về phòng riêng của họ trong khách sạn (dĩ nhiên, Leo đi cùng một người bạn mới mà anh ta gặp ở bữa tiệc). Ngay giây phút cánh cửa vừa đóng sau lưng họ, Julian quay về phía cô và nói, “Em có tin được rằng Layla Lawson mà lại nhảy lên sân khấu với anh không?”

“Nếu em không tận mắt chứng kiến cảnh ấy, em sẽ chẳng đời nào tin được. Em vẫn không dám chắc rằng mình có tin hay không nữa.” Brooke đá đôi bốt ra khỏi chân và đổ vật lên giường.

“Layla khỉ gió Lawson đấy nhé. Thật là kỳ quái. Cô ta làm cái chết tiệt gì ở đây thế nhỉ?”

“Em cũng chẳng biết nữa, nhưng nói cho anh biết nhé, cô gái đó còn nhảy múa được nữa. Anh có thấy cái cách cô ấy nhảy bên cạnh anh không, cái kiểu lắc bụng và đánh hông đó? Thật là mê hoặc. Cứ như thể ngay lúc ai đó nhét micro vào tay là cô ấy lập tức không cầm lòng được.

Có tiếng gõ cửa.

Julian nhìn sang Brooke, cô nhún vai. Anh bước ra mở cửa, và Leo vọt ngay vào dù chưa được mời. Brooke suýt thì phá lên cười: áo sơ mi của gã cởi cúc đến tận rốn, và gã có một vết trông khả nghi như vết son môi ở phía bên trong cổ áo.

“Này, nghe nhé,” gã nói với Julian mà chẳng buồn chào hỏi cũng như xin lỗi vì đã phá đám. “Tôi biết bây giờ quá sát nút, nhưng Samara vừa mới bảo tôi rằng chị ấy đã sắp xếp một đống việc cho cậu vào ngày mai ở L.A. Cái màn Layla hôm nay cực đỉnh, và người ta đang phát cuồng lên vì nó đấy. Chúng ta sẽ ra sân bay lúc chín giờ sáng, được chứ?”

“Mai ư?” Julian cố mãi mới thốt ra được, trông anh có vẻ sửng sốt hệt như những gì Brooke đang cảm thấy vậy.

“Chín giờ đúng, ở sảnh. Các chuyến bay của chúng ta đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi. Chắc là trả cậu về New York sau ba bốn hôm gì đó. Tối nay diễn tuyệt lắm, anh bạn. Sáng mai gặp các bạn nhé,” gã nói rồi chuồn Brooke thầm gửi lời cảm ơn cho bất kỳ cô gái nào đang đợi trên giường gã đêm đó.

“Thế đấy,” Brooke nói khi cánh cửa sập sau lưng Leo.

“Ờ. Dáng chừng mai anh sẽ đi L.A.”

“Được thôi,” Brooke nói vì lẽ cô chẳng biết nói gì hơn nữa. Cô sẽ phải hủy kế hoạch ăn tối hôm sau của họ với các bạn đại học của Julian, những người từ xa kéo về thành phố này. Và anh cũng sẽ không thể cùng cô đi dự buổi tiệc ở bảo tàng mà Nola mời, cô nàng có chân trong ban tình nguyện và vé dự tiệc đã tốn của họ cả đống tiền.

Lại có tiếng gõ nữa ở ngoài cửa.

Brooke rên lên. “Gì nữa đây?”

Lần này là Samara, chưa bao giờ Brooke thấy chị ta sinh động đến thế. Cả chị ta nữa cũng tiến vào mà không chào hỏi, nhìn xuống cuốn sổ tay bìa da của mình và nói, “Vậy là vụ chụp ảnh với Lawson có hiệu quả cao hơn tôi hy vọng – tất cả mọi người ai ai cũng chộp lấy. Tất cả mọi người.”

Cả Julian lẫn Brooke nhìn chị ta chằm chằm.

“Tôi đã nhận hàng trăm cú điện thoại đòi phỏng vấn và chụp ảnh. Brooke, tôi đang cân nhắc một đề nghị được viết một bài đặc biệt về cô đấy, một cái gì đó từa tựa như ‘Bà Julian Alter là ai?’ vậy nên hãy chờ thêm thông tin nhé. Julian, chúng tôi sẽ giữ cho lịch của cậu bận kín mít suốt tuần tới. Tin vui lớn đây, kết quả còn trên cả tuyệt vời, và tôi nói ngay để cậu biết: người ở bên Sony hết thảy đều ấn tượng.”

“Chà,” Julian nói.

“Tuyệt,” Brooke đế thêm

“Những tay săn ảnh đã đóng đô đầy ngoài hành lang rồi, vậy hãy chuẩn bị đối mặt với họ vào buổi sáng nhé. Tôi có thể giới thiệu vài người để cô cậu xin tư vấn nếu cần đảm bảo riêng tư và an ninh, họ rất cừ đấy.”

“Ồ, tôi không cho điều đó là cần thiết,” Brooke nói.

“À há. Cứ cho tôi biết khi nào cần. Trong lúc này, tôi cho rằng cả hai cô cậu nên bắt đầu làm thủ tục đăng ký vào các khách sạn bằng những cái tên khác và nên cực kỳ thận trọng với những gì cô cậu gửi bằng email cho bất kỳ một ai.”

“Ừm, biện pháp này có thật…”

Samara ngắt lời Julian và gập cuốn sổ của chị ta vào. Buổi họp chính thức tạm dừng.

“Brooke, Julian” – chị ta chậm rãi gọi tên cả hai người với kiểu cười làm Brooke ớn lạnh – “chào mừng đến với bữa tiệc.”

Full | Lùi trang 2 | Tiếp trang 4

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Teya Salat