The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Đen trắng - trang 11

Chương 21: Gợn sóng

Thời gian trôi qua như nước chảy, một trận tuyết lẳng lặng buông xuống trong đêm tối, tuyên cáo một mùa đông nữa lại đến.
Thời tiết chuyển lạnh, nhưng đối với hai người có cảm tình, thế giới của họ vẫn ấm áp như xưa.
Đường Dịch có khi mang Kỉ Dĩ Ninh đến các bữa tiệc tư nhân, luôn giữ cô bên cạnh mình, một tấc cũng không rời, cho dù cô rời khỏi cũng vẫn ở trong tầm mắt anh.
Những buổi tụ hội thế này thường không có nhiều người, những người kết giao ở đó dù là việc công hay việc tư đều rất thân mật, không có nhiều quy củ, bình thường địa điểm tụ hội cũng là trong hoa viên ở nhà ai đó, cho nên tuy rằng ngay từ đầu Kỉ Dĩ Ninh vẫn còn hơi gò bó, nhưng chung quy sẽ không sợ hãi.
Về phần Đường Dịch, ở mặt ngoài nhìn vào thì vẫn dùng giọng điệu lười biếng như trước, nhưng về trạng thái tâm lý thực tế ấy à, những người quen biết anh cơ bản đều đã sáng tỏ.
Lấy ví dụ như một vị này –
‘Đường Thịnh’ Đường Thần Duệ, tựa vào sô pha đùa nghịch cái bút vẽ một bản điện não đồ trên máy tính, tầm mắt miết đến bộ dáng Đường Dịch ở trước mặt mình, ngay cả ánh mắt Đường Thần Duệ cũng chưa nâng, chém đinh chặt sắt mở miệng:“Không bàn công việc nữa.”
Đường Dịch sờ sờ cằm, nhíu mày:“Tốt xấu gì cũng phải cho tôi một lý do chứ?”
Đường Thần Duệ nhàn nhàn mở miệng:“Dưới hai tình huống, tôi sẽ không nói chuyện công việc với anh. Thứ nhất, khi tâm tình của anh đặc biệt đi xuống; Thứ hai, khi tâm tình của anh đặc biệt tăng vọt.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, khi tâm tình của anh đi xuống, đặc biệt thích ám toán người; Còn khi tâm tình của anh tăng vọt, đặc biệt đặc biệt thích ám toán người. Thực rõ ràng, tâm trạng hôm nay của anh đặc biệt đặc biệt không thích hợp bàn chuyện công việc với tôi.”
Đường Dịch làm một biểu tình khoa trương, rất có hứng:“Anh thật sự còn đi nghiên cứu vấn đề này sao?”
“À.” Đường Thần Duệ gật gật đầu, thẳng thắn:“Anh có biết chúng ta làm trong ngành sản xuất mạo hiểm không hả, ưa ám toán người khác chứ không phải bị người khác ám toán……”
ám toán: có thể hiểu là âm mưu chống lại người khác, mình hiểu thế thôi .
Đường Dịch xua tay, tỏ vẻ lý giải.
Tầm mắt của Đường Thần Duệ chậm rãi dời khỏi màn hình máy tính, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đường Dịch, lại nhìn Kỉ Dĩ Ninh cách đó không xa, lúc này mới chậm rì rì mở miệng.
“Cho nên, từ sau khi anh kết hôn, tôi thực phát sầu. Từ khi có được vị tiểu thư kia, tâm tình của anh không phải xuống dốc thì chính là tăng vọt, vốn không ở trạng thái bình thường bao giờ, khiến cho mỗi lần tôi muốn hợp tác với anh đều phải nghiên cứu đường cong tâm tình của vợ chồng anh nửa ngày……”
Đường Dịch:“……”
Chiều hôm đó, Kỉ Dĩ Ninh phá lệ xin quán trưởng về sớm, chỉ nói trong nhà có chuyện phải về, tốc độ nhanh chóng, làm cho người ta lo lắng có phải cô xảy ra chuyện gì không, nhưng ý cười trên mặt Kỉ Dĩ Ninh thì không thể giấu được, vì thế Quán trưởng yên tâm.
Ừm, có thể làm cho tâm tình Kỉ Dĩ Ninh dao động hướng về phía trước như thế, nhất định là chuyện tốt rồi.
Lúc đi xuống bậc thang, Kỉ Dĩ Ninh lấy điện thoại di động ra, ấn một phím, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, âm điệu quen thuộc của Đường Dịch truyền đến:“Sớm như vậy?”
“À” Kỉ Dĩ Ninh dừng lại nói chuyện với anh:“Chúng ta tối hôm qua còn chưa đếm thăm Tiểu Miêu, anh đi mua quà cùng em nhé.”
Giọng nói của Đường Dịch rõ ràng có chút lười biếng:“Đường Kính có cái gì không có đâu, trực tiếp đưa chi phiếu là tiện nhất rồi……”
Kỉ Dĩ Ninh lắc đầu:“Như vậy sao được? Có ai giống anh không chứ.”
“……”
Đường Dịch cầm điện thoại cười khẽ ra tiếng.
Đứa ngốc, em làm như Đường Kính thật sự là siêu trần thoát tục cho tới bây giờ cũng chưa từng thu chi phiếu của người ta sao? Đường Kính chỉ là không muốn, tuyệt đối không có nghĩa là không vơ vét của cải quà cáp bốn phía. Nay vợ Đường Kính mang thai, tin tức truyền ra ngoài, mọi người chúc mừng, ngầm lấy lòng , nịnh hót, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, người sáng suốt đều biết, nếu không thừa dịp Đường Kính bị Tiểu Miêu làm cho choáng váng đầu óc mà nịnh bợ một chút, thì còn đợi đến khi nào?
Đường Dịch vuốt cằm: Ừm, chỉ sợ hai ngày qua Đường Kính nhà bọn họ đã nhận chi phiếu đến mềm cả tay rồi……
Đúng vậy, đã chính thức tra ra tiểu thư Tô Tiểu Miêu của chúng ta đã có Tiểu Tiểu Miêu rồi, không lâu sau, mới một tháng. Công phu giữ bí mật của Đường Kính đã bị phá, trước đó một tiếng gió cũng không bị lọt, nếu không phải bác sĩ Thiệu bên kia lỡ miệng thì lúc này chỉ sợ ngay cả Đường Dịch bên này cũng không biết chuyện này.
Nếu đã biết, đi thăm một chút là đương nhiên. Tặng quà gì mới tốt đây, Kỉ Dĩ Ninh vốn nghĩ tặng đứa nhỏ đồ trang sức bằng bạc, sau đó ngẫm lại thấy nên đơn giản một chút sẽ tốt hơn, vậy là lại lôi kéo Đường Dịch đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ của trẻ.
Đối với những chuyện như thế này, thì ngày thường một chút cảm tình dao động Kỉ Dĩ Ninh cũng không có, giống như bình tĩnh vô cùng, cho dù Đường Dịch ôm cô bùi ngùi nói một câu ‘Rất thích em’, cô nhiều nhất cũng chỉ gật đầu một cái mặt hồng một chút, sau đó lại có ý chuyển chủ đề, về phần tình tiết trong tiểu thuyết như ‘Nữ nhân vật chính cảm động chảy xuống những dòng nước mắt trong suốt, nghẹn ngào nói ‘em yêu anh’ đó thì qua một trăm năm nữa cũng đừng mong đợi sẽ nhìn thấy trên người Kỉ Dĩ Ninh, Đường Dịch chưa bao giờ mộng tưởng hão huyền đến việc đó.
Nhưng sự thật thì sao, người càng không dễ biểu lộ sắc thái tình cảm thì tình cảm trong lòng dao động lại càng phong phú. Chỉ là cô không thể hiện ra mà thôi, không có nghĩa là cô không có.
Ví dụ như bây giờ, Kỉ Dĩ Ninh vừa đi đến quầy hàng tràn ngập hơi thở hạnh phúc của trẻ nhỏ, cả người cô rõ ràng là lập tức mềm mại hơn.
Ánh mắt của các nữ nhân viên trong cửa hàng này nhất thời sáng ngời.
– đừng xem thường các nữ nhân viên trong cửa hàng này.
Tuy rằng các nữ nhân viên ở đây còn rất trẻ, tuổi rất nhỏ, tất cả chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng tuyệt đối không phải là ‘những tiểu thư xinh đẹp và nhiều chuyện’ của giới 9x trên trang web chân trời và mèo mốc (thiên nhai và miêu phốc/phác), cũng không phải là công chúa nhỏ, hoàng hậu nhỏ trong nhà, các cô đều đã thích ứng với xã hội này, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nhờ kinh nghiệm thực tế hun đúc nhiều năm cùng với quyết tâm không sợ khắc khổ tự mình cố gắng, tất cả đều là cao thủ sát ngôn quan sắc, hơn nữa tuổi nhỏ lực tương tác mạnh, càng nhanh chóng dễ dàng có được quan hệ tín nhiệm của khách hàng.
Thế nên khi Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh vừa đi vào cửa hàng, các nữ nhân viên ở đây đã nhanh chóng chấp hành trình tự phân tích khách hàng.
Thế nào ư, chính là vừa nhìn thấy Kỉ Dĩ Ninh được Đường Dịch bảo vệ phía sau đã khẳng định đây là người có tiền, hơn nữa động tác anh ấy ôm Kỉ Dĩ Ninh có tính sở hữu lớn như vậy, rõ ràng lộ ra mình là một thương nhân thành đạt: Chỉ cần cô gái anh ấy ôm trong ngực này mở miệng yêu cầu, thì muốn người đàn ông này vung tiền như rác tuyệt đối không phải vấn đề.
Căn cứ vào những phân tích ở trên, các vị tiểu thư làm nhân viên ở đây đều ngầm hiểu tất cả phải vây quanh Kỉ Dĩ Ninh.
Có nhiều cô gái giỏi về cách đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm như thế này, còn lo lắng không mua được quà sao.
Ngắn ngủn nửa giờ, đồ trong xe mua hàng đã đầy ứ rồi, cả đồ dùng và đồ chơi, đầy đủ mọi thứ. Cuối cùng, các tiểu thư trong quán nhiệt tình dào dạt lôi kéo Kỉ Dĩ Ninh, giới thiệu cho cô những sản phẩm cao cấp mới của họ.
“Kỉ tiểu thư, ở đây chúng tôi có rất nhiều đồ trang sức dành cho mẹ con, cô muốn mua một thứ không?”
Kỉ Dĩ Ninh vội cười xua tay,“Cái này không cần, không phải tôi có cục cưng, là tôi mua tặng người khác ……”
Các nữ nhân viên lập tức bị sốc.
Không phải cô ấy có cục cưng sao? Kế hoạch đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cao cấp này xem ra khó có thể tăng lên rồi. Thế này thì các cô phải nói tiếp thế nào đây? Không thể chạy đến chỗ Đường Dịch nói ‘Vị tiên sinh này, mua cho vợ và cục cưng tương lai của ngài một bộ đi’, vạn nhất người ta thực sự không thích có đứa nhỏ thì sao đây?
Kỳ thật, khi các nữ nhân viên ở đây mở miệng giới thiệu sản phẩm, phản ứng của Kỉ Dĩ Ninh và Đường Dịch luôn hoàn toàn tương phản: Đường Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, không thèm nghe, mà Kỉ Dĩ Ninh thì sao, biểu tình ôn nhu trong giây lát đã được viết trên mặt, trong mắt rõ ràng có ẩn ẩn chờ mong, toàn thân cao thấp không thể tìm kiếm một chút ý tứ bài xích nào.
Tín hiệu rõ ràng như vậy rất nhanh chóng đã bị các nữ nhân viên bắt lấy, hơn nữa trong đầu họ cũng rất nhanh suy ra một kết luận: Cô gái này có tâm lý của các bà mẹ, tính tình hiền dịu, ít nói, có thể tiến công đây.
Chính vì vậy, mấy cô gái đó nhanh chóng điều chỉnh chiến lược, đi lại đường vòng.
“Kỉ tiểu thư, cô dịu dàng như vậy, Đường tiên sinh lại anh tuấn như thế, tương lai cục cưng của hai người nhất định là rất xuất sắc rồi ……” Nghĩ một chút, lại bỏ thêm một chút hương vị cám dỗ:“…… Trước tiên mua một bộ trang sức dành cho mẹ con, cũng coi như thể hiện sự chờ mong kết tinh tình yêu tương lai của hai người……”
Kỉ Dĩ Ninh giật mình.
Kết tinh tình yêu sao? Đúng vậy, ngay cả Tiểu Miêu và Đường Kính cũng có ……
Bất tri bất giác liền giương mắt, trông mong nhìn sang Đường Dịch.
“……”
Cô vô tội nhìn anh như vậy, Đường Dịch muốn làm bộ như không biết cũng khó.
Đưa cho nữ nhân viên bán hàng một thẻ vàng, ý bảo họ gói lại bộ trang sức đó, các tiểu thư thì liên tục cười nói cám ơn Đường tiên sinh. (thẻ vàng: kim táp, còn có nghĩa là thẻ ưu tiên.)
Kỉ Dĩ Ninh có chút đỏ mặt nhìn anh, cũng không biết anh có hiểu ý tứ của cô không.
Đường Dịch đưa tay lên sờ sờ mặt cô, mỉm cười với cô, giống như không phát hiện ánh mắt đang chờ mong của cô, không hề có chút ý tứ ẩn trong lời nào mà nói với cô:“Em thích là tốt rồi.”
Một câu nói bình dị, phút chốc làm trong lòng Kỉ Dĩ Ninh hơi có cảm giác mất mát.
……
Mua quà xong, hai người liền lái xe đến nhà Đường Kính.
Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cảnh Đường Kính và Tiểu Miêu cực kỳ ân ái, không nghĩ tới mới vừa đi đến cửa hoa viên, quản gia đi ra ngoài mở cửa cho Đường Dịch liền nơm nớp lo sợ chỉ chỉ bên trong, thực lo lắng nói cho Đường Dịch:“Bọn họ đang ở bên trong, đang có chuyện…… Kính thiếu gia hôm nay thật sự đã bị Tô tiểu thư chọc giận……”
Đúng vậy, Đường Kính và Tô Tiểu Miêu, hôm nay lại đang ở trên chiến trường, mặt đối mặt khai chiến.
Tô Tiểu Miêu từ nhỏ đã không quen bị người ta quản, thứ nhất là vì thật sự không có người giám hộ có quan hệ huyết thống, thứ hai là căn bản cũng không có người quản được cô. Tô Tiểu Miêu cứ như vậy một đường thảnh thơi mà trưởng thành không hề bị ai giám thị hết, tự do trưởng thành theo phong cách Bohemian.
Sau đó, cô gặp được Đường Kính, bị đóng gói, bị ăn luôn, bị quẹo vào phần mộ hôn nhân, không phải cô cảm thấy mình không may mắn. Tuy nói là vợ chồng, nhưng mấy năm qua Đường Kính dường như không quản cô nhiều lắm, đối với nhiều hành vi không thể tưởng tượng được của cô anh vẫn dung túng, trừ phi cô gây chuyện, nguy hiểm, xúc phạm luật an toàn của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, Đường Kính mới có thể nhúng tay.
Một Đường Kính như vậy, quả thực rất hợp khẩu vị của Tô Tiểu Miêu, cho nên ngày thường cô luôn dùng những cách thật chân chó để lấy lòng Đường Kính.
Tuy nhiên! Từ sau khi cô bị bệnh viện tra ra có Tiểu Tiểu Miêu, tất cả đều thay đổi.
Đường Kính trên tay có quyền lợi, điểm ấy Tô Tiểu Miêu rất rõ ràng, nhưng đến tột cùng có bao nhiêu, Tiểu Miêu cũng không biết. Đường Kính không thích nhiều người biết đến, rất nhiều chuyện anh đều giấu kín không một khe hở, một tia dấu vết cũng không có, Tiểu Miêu chưa thấy qua, cô cũng không nghĩ ra anh mà dùng thủ đoạn như Đường Dịch thì sẽ có bộ dáng gì đây.
Nhưng mà, từ sau khi xác định cô mang thai, Đường Kính không tiếp tục giấu quyền nữa, rõ ràng vận dụng mạng lưới quan hệ quyền lực, đoạt lấy tất cả quyền lợi công việc của Tô Tiểu Miêu. Cô không cần ra ngoài, không cần đi phỏng vấn, chỉ cho phép ngồi trong văn phòng, cho dù là ngồi, cũng bị tịch thu máy tính, bởi vì có phóng xạ, dù muốn viết bản thảo cũng phải sửa dùng bút máy.
Cái này cũng chưa tính, Đường Kính còn nói rõ tất cả mọi thứ với cô: Không cho đến quán bar, không cho ngủ sau mười giờ tối, không cho ăn những thứ kỳ quái quá lạnh quá cay, không cho mặc quần jean đeo thắt lưng bó sát người, không cho dùng ván trượt, không cho mắng chửi người……
Tô Tiểu Miêu làm sao có thể chấp nhận được? Từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, bây giờ làm sao cô có thể chịu được loại ngược đãi này chứ?!
Hôm nay, Tô Tiểu Miêu lẻn ra ngoài bị thất bại, bị Đường Kính bắt được, mâu thuẫn nội bộ nhân dân rốt cục bùng nổ toàn diện.
Vì thế, không hề nghi ngờ, nội chiến.
Đường Kính lạnh lùng nhìn cô:“Lời nói của anh, em bỏ vào tai này ra tai kia có phải hay không?”
Tô Tiểu Miêu vốn đã bị quản giáo rất bực bội trong lòng, hôm nay anh còn không buông tha cô, Tô Tiểu Miêu nhất thời nổi trận lôi đình, tính cách quyết tâm đối đầu với kẻ thù trước đây lập tức đã trở lại toàn bộ.
Vẫn đeo giầy đứng trên sô pha, Tô Tiểu Miêu cả người sắc bén vạn phần, nâng tay chỉ thẳng hướng Đường Kính rống lên:“Cái này cũng không cho cái kia cũng không cho! Cái gì cũng không được! Làm chuyện này cũng sai làm chuyện kia cũng sai! Lão tử bây giờ đang mang thai! Cũng không phải là đang ngồi tù!!!”
Sắc mặt Đường Kính thật không tốt, lạnh như băng thấu tận xương, nhìn cô, trong giọng nói không có nửa điểm độ ấm.
“Anh cảnh cáo em, ngay lập tức trèo xuống ghế cho anh.”
Tô Tiểu Miêu cười lạnh một tiếng:“Như thế nào, tôi không xuống thì anh sẽ đánh tôi sao? Trước kia, nếu không phải tôi cam tâm tình nguyện phối hợp với anh, anh cho rằng chỉ dựa vào mình, có thể động vào tôi sao?”

Nếu đầu óc Tô Tiểu Miêu tỉnh táo, sẽ không khó phát hiện ra sắc mặt Đường Kính lúc này đã rất khó nhìn rồi.
Đường Kính có ôn hòa đến đâu thì vẫn là đàn ông thôi, vẫn là người đàn ông có một nửa dòng máu của Đường gia, bạo lực và đẫm máu đã được mưa dầm thấm đất từ nhỏ, vậy mà còn có thể dưỡng thành tính cách lấy tĩnh chế động như bây giờ, chứ không như Đường Dịch chưa gì đã tắm máu lên người khác, đó đã là một kỳ tích lớn rồi, bạn còn trông cậy vào anh ấy có thể giống như Kỉ Dĩ Ninh vĩnh viễn không còn cách nào khác sao? Trong tình huống thế này mà lấy cứng đối cứng với anh ấy là vạn vạn không thể được, hợp thời thực hành chính sách ôm đùi mới là tốt nhất.
Đáng tiếc, đáng tiếc là, Tô tiểu thư của chúng ta ngày thường khôn khéo là vậy nhưng lúc này đầu óc đã không còn tỉnh táo thông minh nữa rồi.
Lại nói tiếp, chuyện này cũng không thể đổ lỗi cho cô ấy.
Nhìn nhà người khác xem, có cô gái nào mà không phải là mẹ vinh nhờ con không? Cô ở đây thì ngược lại, sắp có đứa nhỏ lại giống như ngồi tù. Mà cái gọi là triệu chứng mang thai ‘Buồn nôn, nôn mửa, ghê tởm’ đó, cho tới nay vẫn không tìm đến cô, không chỉ có không có, cô còn có thể ăn càng có thể ngủ, thế cho nên cô thật sự không được nhúc nhích, cũng căn bản không có ý thức ‘giống như dĩ vãng đã từng treo đèn đổi phiên trực đêm, học uống rượu ăn chơi tự hãm thân vào hành vi thương tổn bản thân, đúng là không dám tái diễn nữa’.
Cô đang sống yên ổn, bỗng nhiên Đường Kính lại bó chân bó tay như thế, khiến Tô Tiểu Miêu hoàn toàn bùng nổ, đầu óc nóng lên sẵn sàng hi sinh, chỉ vào Đường Kính đề cao giọng:“Anh thích đứa nhỏ như thế sao không để người khác sinh đi! Tôi không thèm quan tâm!”
Giây tiếp theo, tay trái của cô đã bị Đường Kính gắt gao bắt được.
Giọng của Đường Kính lạnh băng không có một tia độ ấm:“Vừa rồi em nói, là thật tình hả?”
Lông mày Tô Tiểu Miêu dựng thẳng, rất giống một con nhím:“Vô nghĩa!”
“......”
Chân trái của Đường Dịch mới vừa mới bước vào phòng khách biệt thự của Đường Kính, sau khi nghe được đoạn đối thoại của hai người kia, dừng ba giây, xoay chân lập tức đi ra ngoài.
Kỉ Dĩ Ninh bị anh lôi kéo, vội vàng gọi anh:“Này, sao anh cứ như vậy mà đi hả?”
“Không phải đi, là chuẩn bị sẵn sàng giúp Đường Kính tìm người.”
“Sao?” Tìm ai?
Đường Dịch cười cười:“Em xem nhé, trong vòng một phút đồng hồ nữa, Tô Tiểu Miêu nhất định sẽ chạy ra đây......” Sờ sờ cằm, không quên bổ sung:“Ừm, dựa vào lực sát thương của Đường Kính, khi Tiểu Miêu chạy ra đây nhất định đã khóc rồi.”
Kỉ Dĩ Ninh lập tức nở nụ cười,“Đường Kính là người ôn hòa như vậy, làm sao......” Có thể --
Một từ ‘Có thể’ còn chưa kịp nói ra miệng, bỗng nhiên thấy một thân ảnh nho nhỏ chạy vọt ra khỏi phòng, Kỉ Dĩ Ninh giương mắt, khi có người chạy sát bên cạnh cô, rõ ràng nhìn thấy động tác Tiểu Miêu nâng tay lau nước mắt.
Dĩ Ninh bất lực!
“Tiểu Miêu --”
“Anh đi tìm cô ấy về.” Đường Dịch giữ chặt cô lại,“Bên ngoài đang mưa to, em đi vào phòng nói chuyện với Đường Kính đi.”
Kỉ Dĩ Ninh vâng lời gật đầu đi vào phòng.
Quản gia nhỏ giọng nói cho cô:“Vừa rồi Kính thiếu gia nói nặng lời với Tiểu Miêu......”
“Vâng......” Dĩ Ninh cẩn thận hỏi thêm:“Anh ấy nói gì vậy......?”
“Cậu ấy nói, nếu cô ấy có bản lĩnh rời khỏi đây, cậu ấy cũng không thèm để ý, cô ấy muốn đi nơi nào thì đi......”
“......”
Trong lòng Kỉ Dĩ Ninh run lên.
Lời này đã rõ ràng, quá lời rồi.
Đường Kính hiển nhiên còn chưa hạ lửa giận, cả người anh tản ra hơi thở lạnh lùng chớ có đến gần, bước chân thong thả đến gần quầy bar tự rót cho mình một ly tequila (rượu được chưng cất từ nhựa cây thùa, đã chú thích ở chương trước), một hơi uống cạn. Sau khi trầm mặc vài phút, vung tay lên làm đổ hết ly rượu xuống sàn.
Ly rượu thủy tinh bị nện thật mạnh trên sàn, phát ra tiếng kêu chói tai, nặng nề, làm cho người ta sợ hãi.
Mọi người lớn bé ở Đường gia không ai dám khuyên một câu, quản gia nhỏ giọng phân phó mọi người quét tước, vài cô giúp việc nín thở thu dọn từng mảnh vỡ nhỏ trên sàn, sau đó nhất trí rời khỏi phòng.
Kỉ Dĩ Ninh kinh hãi, đồng thời cũng có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng không trách được anh có một mặt như vậy. Dù có ôn hòa đến đâu thì anh vẫn là người của Đường gia. Bộ dáng Đường Kính trầm mặc tức giận, rõ ràng rất giống bóng dáng của Đường Dịch.
Vào lúc này, nói cái gì anh ấy cũng không nghe. Khuyên cũng không tốt, có lẽ càng khiến anh phản cảm.
Kỉ Dĩ Ninh không nói chuyện, nhìn nhìn chung quanh.
Ngoài phòng mưa gió âm u, trong mắt Đường Kính chứa đầy ánh lửa, khớp xương trên mu bàn tay ẩn ẩn nổi lên màu xanh trắng, rót một ly rượu mạnh, vừa định rót hết, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói nữ tính mềm mại.
“Đó là Tiểu Miêu bọc vào đúng không? Thực đáng yêu.”
Đường Kính hơi hơi nâng mắt.
Dĩ Ninh cũng không nhìn anh, tầm mắt dừng ở bàn trà hình chữ nhật giữa phòng khách. Bốn góc sắc nhọn, được bao một mảnh khăn trắng, không chỉ riêng bàn trà này, tất cả những đồ dùng có góc nhọn trong phòng đều được người nào đó bọc khăn vào. Có lẽ màu trắng không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô, cho nên còn dùng bút màu nước vẽ lên đó, độ đáng yêu lập tức UP+++~
Sắc mặt Đường Kính đổi đổi.
Là Tiểu Miêu làm.
Trước kia cô ấy thường xuyên bị thương bởi mấy cái bàn đó, cô cũng không để ý, mà bây giờ, cô để ý, cô không nói gì, tình nguyện vụng trộm động tay làm.
“Điều anh tức giận nhất, không phải là cô ấy không quan tâm đến đứa bé sao? Có thể anh cảm thấy, ngay cả đứa bé cô ấy cũng không để ý, đối với anh, lại càng không quan tâm. Anh sợ đứa bé gặp chuyện không may, càng sợ Tiểu Miêu gặp chuyện không may, anh sợ chính mình không thể làm điều đúng......” Dĩ Ninh khẽ cười với anh,“Thấy sao? Không phải cô ấy không cần, cô ấy để ý, chỉ là cô ấy không có thói quen biểu đạt cho người khác nghe thôi.”
Đường Kính trầm mặc không nói lời nào, nhưng khí thế sắc bén vừa rồi rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.
Kỉ Dĩ Ninh đi đến đó, cầm tay anh.
“Trước đây em nghĩ, giấc mộng của đàn ông trong thiên hạ cũng chỉ là: Tỉnh nắm quyền thiên hạ trong tay, say gối đầu trên mỹ nhân. Cho đến khi em gặp được anh.”
Biểu tình của Đường Kính đã mềm xuống,“...... Anh?”
“Đúng vậy.” Dĩ Ninh cầm tay anh, cho anh ấm áp:“Anh có dã tâm, nhưng vẫn mỉm cười chống đỡ với quyền lợi; Anh yêu Tiểu Miêu, cho dù cô ấy không có vẻ đẹp truyền thống, cần anh trả giá rất nhiều tâm lực so với những người khác, anh vẫn bao dung cô ấy, lý giải cô ấy, mà không phải thay đổi cô ấy. Một Đường Kính như vậy, là rất khó tìm.”
Đường Kính thực mất mát.“Hôm nay anh, làm em thực thất vọng rồi?”
“Người thất vọng không phải là em, mà là nhân tài vì anh mà khóc đó......”
Sắc mặt Đường Kính đại biến,“Tiểu Miêu khóc?”
Anh quá rõ ràng, cô ấy không khóc bao giờ.
“Cô ấy có thể khóc, nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn thấy, anh bảo cô ấy đi, cô ấy thật sự sẽ không trở về. Đường Kính, có một số việc, cần có chút kiên trì, trừ phi chính mình tự mình trải qua mới có thể hiểu được, nếu không, anh không thể có loại cảm giác này......”
Cô nâng mắt nhìn anh, trong mắt không hề dễ dàng biểu lộ màu nhiệm:“Biết không? Không yêu đứa bé không chỉ dựa vào biểu hiện kiên cường bên ngoài thôi đâu.”
…..
Kết quả là ngày hôm đó, khi Đường Dịch ôm Tiểu Miêu từ trong mưa trở về, Đường Kính tìm đã sắp điên rồi.
Tiểu Miêu khóc mệt mỏi, cũng hoàn toàn bị Đường Kính làm đau lòng, khi Đường Dịch ôm về thì Tiểu Miêu đã ngủ. Đường Dịch đem người giao cho Đường Kính, thấy lúc anh ôm cô đáy mắt nói lên hối hận và luyến tiếc, Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh rất ăn ý không hẹn mà cùng cầm tay Đường Kính, cổ vũ cho anh, sau đó rời đi, không quấy rầy thế giới của hai người họ nữa.
Lái xe về nhà, cả người Đường Dịch ướt đẫm. Vừa rồi ôm Tiểu Miêu sợ cô gặp mưa bị lạnh ảnh hưởng đến Tiểu Tiểu Miêu, Đường Dịch cởi áo khoác của mình khoác lên người cô, kết quả chính mình bị ướt từ đầu đến chân.
Trở lại phòng ngủ, Kỉ Dĩ Ninh vội vàng đi vào phòng tắm.
“Quần áo của anh ướt hết rồi, mau cởi ra đi, em vào mở nước tắm, bằng không anh có thể bị cảm lạnh đó.”
Tay phải bỗng nhiên bị người giữ chặt.
“Này --?”
Đường Dịch bất ngờ ôm cô từ phía sau, buộc chặt cánh tay, ôm chặt lấy cô.
Kỉ Dĩ Ninh có chút ngượng ngùng quay đầu nhìn anh,“Uhm...... Sao bỗng dưng lại thế này?”
Đường Dịch hôn lên gáy cô.
“Có phải em thích Đường Kính không?”
“......”
Đường Dịch chính là Đường Dịch, rung động cũng đủ gây sốc.
Anh không nói hai lời bỗng nhiên đi thẳng vào vấn đề như thế cũng khiến Kỉ Dĩ Ninh kinh ngạc một chút, may là đã ở cùng anh mấy năm rồi, hiểu biết về anh cũng không phải chỉ là một tờ giấy trắng, nên cô cũng không đến mức bị anh làm rối loạn.
“Đường Kính à......” Dĩ Ninh cười cảm khái:“Một người đàn ông như vậy, cũng gọi là thích, không bằng nói là thưởng thức càng nhiều một chút.”
Đường Dịch nhếch môi, có vẻ vừa lòng. Nắm lấy cằm cô quay mặt cô lại, anh hôn môi cô từ phía sau.
Đột nhiên anh nhiệt tình như vậy, cô còn không kịp nháy mắt đã bị anh chiếm giữ. Màu môi của Kỉ Dĩ Ninh hơi nhạt, vì thế sau mỗi lần hôn sâu nhìn môi cô dần dần chuyển thành màu đậm hơn càng kiều diễm ướt át hơn, càng khiến Đường Dịch ham mê không biết mệt.
Cô xoay người lại, đối mặt với anh, lên án anh:“Anh luôn vô duyên vô cớ gian lận, về sau em cũng sẽ tức giận đó.”
“Vô duyên vô cớ?” Đường Dịch có ý tứ mỉm cười, tùy theo chuyện vừa chuyển:“Những lời này, anh cũng chưa từng nghe em, nói.”
“Lời nào?”
“Em nói có một số việc, cần có chút kiên trì, trừ phi chính mình tự mình trải qua mới có thể biết, nếu không, vốn không thể có loại cảm giác này; Em nói, không yêu đứa bé không chỉ dựa vào biểu hiện kiên cường bên ngoài thôi đâu....... Em ở bên anh ba năm, nửa câu cũng không nói đến chuyện quá khứ của mình.”
Kỉ Dĩ Ninh yên lặng.
Sau đó cười như không có việc gì,“Nói chuyện này làm gì, không nói đến chuyện đó nữa.”
Ý muốn trốn tránh của cô rõ ràng như vậy, ngoài ý muốn, Đường Dịch cũng không hỏi lại câu gì.
Bỗng nhiên anh lại không tra hỏi như vậy, ngược lại Kỉ Dĩ Ninh càng thấy ngượng ngùng. Nghĩ một chút, nên làm cái gì vì anh mới đúng, vì thế Kỉ Dĩ Ninh nâng tay giúp anh cởi quần áo.
Cởi quần áo là hoạt động kỹ thuật.
Kỉ Dĩ Ninh quả quyết không dám nói đối mặt với thân thể này của Đường Dịch cô chưa từng có nửa điểm không an phận, cô cũng không phải tâm trong như nước mà không thưởng thức sắc đẹp này.
Lúc này đứng gần anh, khối thân thể hoàn mỹ không tì vết trước mắt kia toàn bộ thu vào mắt cô, Kỉ Dĩ Ninh không thể không cảm khái ngàn vạn: Không trách được khi người khác nói đến Đường Dịch đều mang biểu tình cực kỳ hâm mộ, quyền lực cường đại cùng với vẻ ngoài hơn người, hơn nữa tính cách cũng cường đại khác biệt, thật sự là muốn gia thế có gia thế, muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn nội hàm có nội hàm, đi vào trong đám người, người chắn giết người, phật chắn diệt phật.
Một Đường Dịch như vậy, cục cưng tương lai của anh, nhất định cũng sẽ thực xuất sắc đi?
Ngay trong đêm đó, một nguyện vọng bất ngờ nảy ra trong lòng Kỉ Dĩ Ninh, từ nay về sau rụng xuống đất rồi mọc rễ, rốt cuộc không thể đào lên được.
Áo sơmi của anh bị cô cởi bỏ, thái độ của Kỉ Dĩ Ninh có vẻ khác thường không thúc giục anh đi vào tắm rửa, ngược lại còn giữ tay anh không cho anh đi.
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười,“Em thực khẩn trương? Sao thế, anh làm em khẩn trương như vậy sao?”
Tay anh luồn vào váy cô, đẩy cô lên giường tán tỉnh, muốn nhìn bộ dáng thất kinh của cô.
Lại không nghĩ rằng, cô mềm mại một chút phản kháng cũng không có, thậm chí còn nâng tay vòng lên cổ anh, rõ ràng chính là chờ mong.
“......”
Đường Dịch dừng lại động tác.
Anh biết, có một số việc không đúng.
Đường Dịch không hổ là Đường Dịch, chỉ tạm dừng năm giây, đã khôi phục bộ dáng gần như không có việc gì, yêu yêu diễm diễm cúi đầu chiếm lấy môi cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong, hôn sâu.
Ý loạn tình mê, độ ấm xung quanh nháy mắt đã lên cao, Dĩ Ninh thở hổn hển.
Trong lúc động tình anh rất có kỹ xảo buông cô ra,“Đã khuya, anh đi tắm rửa, em ngủ trước đi......”
Rời đi không tiếng động.
Làm khi Kỉ Dĩ Ninh hoàn hồn, trong phòng tắm đã truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Dĩ Ninh lúc này ảo não tiến vào ổ chăn.
Thật mất mặt, muốn quyến rũ anh mà ngược lại còn bị anh quyến rũ, cô cố lấy bao nhiêu dũng khí mới có lá gan muốn trong đêm nay nói với anh: Chúng ta có một đứa bé nhé. Nay anh vừa đi, cho dù thế nào cô cũng không có dũng khí quyến rũ lần thứ hai.
Kỉ Dĩ Ninh nổi giận cổ vũ chính mình: Quên đi, ngày khác nói với anh cũng được, dù sao Đường Dịch cũng sẽ không chạy, luôn luôn có cơ hội nói với anh. Có thêm một đứa bé, gia đình sẽ càng đầy đủ hơn.
Cô nghĩ đến những điều tốt đẹp, cơn buồn ngủ đột kích, thân thể chống cự không được, rất nhanh đã nặng nề ngủ. Trong lúc ngủ mơ, ẩn ẩn cảm giác có người ngồi bên cạnh cô, vuốt ve mặt cô, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô thật lâu…

Chương 22: Tâm niệm thay đổi thật nhanh

Một người, nếu thật sự cố chấp để ý đến một việc nào đó trong đầu, thì loại ám ảnh đó là thực kinh sợ.
Trạng thái gần đây của Kỉ Dĩ Ninh chính là như thế.
Đừng tưởng rằng ngày thường Kỉ Dĩ Ninh giống như con cừu nhỏ không có cố chấp gì, phải biết rằng, một người xem không xong loại tác phẩm triết học vĩ đại như [ hệ thống xã hội ] liền ngủ không yên, sau khi bị lão công mạnh mẽ lôi vào giường còn có thể giữa đêm hôm khuya khoắt cầm đèn pin đi vào thư phòng nghiên cứu tiếp, một khi đã có cố chấp, lực sát thương sẽ là thực kinh người.
Từ sau khi hai chữ cục cưng tiến vào đầu, liên tục vài ngày trong đầu Kỉ Dĩ Ninh cứ lặp lại việc cân nhắc hai vấn đề: Có nên mở miệng nói với Đường Dịch không? Nói với Đường Dịch như thế nào đây?
Về điểm thứ nhất, Kỉ Dĩ Ninh nghĩ khẳng định. Nói, nhất định phải nói. Mấy ngày nay cô xem như đã nhìn ra, Đường Dịch luôn thực mẫn cảm với chuyện làm yêu, chỉ cần cô hơi tỏ vẻ chủ động một chút, bất cứ lúc nào chỗ nào anh đều có thể có kỹ xảo làm hai bên đều đạt được khoái cảm thật lớn; Tuy nhiên! Khi làm xong khả năng sẽ xuất hiện kết quả, Đường Dịch liền nửa điểm mẫn cảm cũng chưa.
Ví dụ như tối hôm qua, sau khi làm xong Kỉ Dĩ Ninh ám chỉ nửa ngày với anh, nào là ‘Hạnh phúc của chúng ta vẫn chưa trọn vẹn’ , nào là ‘Em hy vọng anh có thể cùng em cùng nhau cố gắng bù lại’ , nói rõ lý lẽ dùng hành động để bày tỏ tình cảm, mưu cầu theo loại tình cảm sâu sắc nhất của nhân loại để giáo dục Đường Dịch dẫn dắt đến hiệu quả!
Nhưng là kết quả cuối cùng ư?
Kết quả giáo dục chính là trong khi cô còn đang giảng đạo lý cho anh thì anh đã vô thanh vô tức tiến vào cơ thể cô lại ăn cô một lần nữa, thẳng đến khi cô ‘A’ một tiếng kêu anh đi ra ngoài, anh mới thực kinh ngạc hỏi lại:‘Không phải là hạnh phúc của chúng ta vẫn chưa trọn vẹn sao? Không phải em hy vọng anh càng cố gắng bù lại sao?’. Kỉ Dĩ Ninh nghẹn họng nhìn trân trối, Đường Dịch cười cười, anh nhấc cô ngồi lên người mình, cắn vành tai cô nói:‘Em xem anh có cố gắng nhiều không, còn đổi tư thế mới nhé……’
Kỉ Dĩ Ninh quả thực không nghĩ lại nhìn thấy anh nữa.
Quyết định điểm thứ nhất, cái khó là ở điểm thứ hai cơ.
Cô nên nói với Đường Dịch như thế nào đây?
Tuy nói là vợ chồng, nhưng không thể phủ nhận là, trong tâm Kỉ Dĩ Ninh chưa bao giờ đem mình và Đường Dịch đặt trên một địa vị ngang nhau, tựa như cho tới nay cô mới gỡ được chướng ngại tâm lý dùng tiền Đường Dịch đưa cho mình, vì thế dưỡng thành thói quen đi ra ngoài mua cái gì cũng thiên về bên giá thấp, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cô thật ngây thơ, không biết làm người giàu có, chỉ có Đường Kính có lần nhắc nhở cô thói quen này nên sớm bỏ đi cho thỏa đáng, bởi vì một khi Đường Dịch tức giận lên tất sẽ lấy bạo chế bạo.
Loại tâm tính này, nói một cách dễ nghe một chút thì là tự mình hiểu lấy, còn nói khó nghe một chút chính là tự ti. Được rồi, kỳ thật cô chính là loại đầu đất trong truyền thuyết có phúc mà không biết hưởng……
Thật ra Kỉ Dĩ Ninh phi thường không am hiểu đưa ra yêu cầu của mình với người khác, nhiều năm như vậy cô vẫn bị vây trong vị trí bị lãnh đạo chỉ huy, sớm đã thành thói quen phục tùng cách sắp đặt của người khác rồi.
Vài ngày trước cô cố lấy dũng khí nói với Đường Dịch ‘Em nghĩ muốn một hài……’, một chữ ‘Tử’ còn chưa nói ra, lông mày Đường Dịch đã cong lên nhìn cô, giữa môi phun ra một chữ:‘Oh……?’, một âm tiết cũng đủ khí thế cường đại, thành công làm cho trái tim Kỉ Dĩ Ninh co rụt lại, đầu lưỡi như bị cuốn chặt, từ nói ra tự động biến thành ‘Em nghĩ muốn cái hài…… Hải bảo……’ [1]
Cô vừa dứt lời, có lẽ nhất thời Đường Dịch cảm thấy cô thực là đáng yêu, kéo cô lại liền hôn cô, sau khi hôn sâu anh cười tủm tỉm lôi điện thoại ra, nửa giờ sau một chiếc xe tải sẽ đưa hải bảo đến đây.
Vì thế buổi tối hôm đó, Kỉ Dĩ Ninh ôm hải bảo ngủ, uể oải quả thực muốn khóc.
……
Một tuần sau khi chuyện đó xảy ra.
Một tuần này, tất cả tâm tư của Kỉ Dĩ Ninh đều đặt lên hai chữ cục cưng, lại không biết vì sao, cô luôn cảm thấy đối với đề tài này Đường Dịch cứ ẩn ẩn lộ ra thái độ lạnh lùng. Vì thế, cô cũng không dám nói thêm cái gì.
Ngày hôm nay, sau khi hết giờ làm Kỉ Dĩ Ninh đi bộ không mục đích trên đường, trong lòng nghĩ Đường Dịch Đường Dịch Đường Dịch, kết quả đi tới đi lui cuối cùng bước chân không tự giác đi về hướng trụ sở chính của Đường gia, khi cô có ý thức ngẩng đầu lên nhìn, đã đứng đối diện với trụ sở đó rồi.
Nói đến cũng khéo, vừa lúc Khiêm Nhân dẫn khách đi ra từ tòa nhà, còn có vài người chậm rãi đi sau, khí thế bức người. Mà vị khách đi bên cạnh Khiêm Nhân kia là ai ư, đúng là bạn học ‘Đường Thịnh’ Đường Thần Duệ.
Nếu đã gặp, bạn Đường quyết định đi ra chào hỏi vài câu.
– đừng tưởng rằng bạn Đường này có bao nhiêu biết lễ phép nhiều thiện lương.
Nếu sau lưng Kỉ Dĩ Ninh không có cái nhãn ‘Đường Dịch’ đó, dựa vào tính cách và tác phong của Đường Thần Duệ thì quyết sẽ không lãng phí thời gian vào lúc này.
Đúng, người đàn ông này rất rõ ràng, Kỉ Dĩ Ninh đối với Đường Dịch có ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Một lần anh tán gẫu với Đường Dịch ở quán bar, nói tới sự kiện Đường Dịch vì Kỉ Dĩ Ninh mà tắm máu cho Lương gia, Đường Thần Duệ nghiền ngẫm cười, nhất định có chuyện:“Anh rõ ràng mình đang làm cái gì chứ?”
Biểu tình của Đường Dịch thực lười nhác, nâng tay trái lên, xoay tròn khối đá trong ly rượu, leng keng rung động.
Đường Thần Duệ sâu xa nhắc nhở anh: “Tình cảnh của anh thật là xấu, anh đang tiêu xài thời gian và tình cảm với một cô gái đó……”
Đường Dịch nhất thời liền nở nụ cười.
Uống một ly rượu mạnh, nhìn chiếc nhẫn kim cương bạch kim trên ngón tay, Đường Dịch tươi cười như không quan tâm đến cái gì.
Đường Thần Duệ chỉ nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói:“Thời gian và tình cảm nếu không phải dùng để tiêu xài, còn có năng lực dùng để làm gì nữa? Dù sao nếu không tiêu xài, cũng sẽ cạn kiệt thôi……. Kỉ Dĩ Ninh rất bất hạnh, gặp được tôi có hứng thú với cô ấy, mặc kệ có ý nghĩ muốn cái gì, cũng chỉ có thể thừa nhận thôi.”
Nghĩ đến đó, Đường Thần Duệ đi qua. Kỉ Dĩ Ninh nhìn thấy anh, cũng đã gặp vài lần, biết anh là bạn của Đường Dịch, cũng đối tốt với cô, vì thế cô gật đầu một cái chào hỏi anh.
Đường Thần Duệ nghiêng người về trước, nói thẳng:“Nếu muốn Đường Dịch, cần phải lớn mật nói ra mới được đó……”
Kỉ Dĩ Ninh bất ngờ đỏ mặt.
“Tại sao anh……”
“Muốn hỏi tôi làm sao thấy được à?” Đường Thần Duệ cười một cái, đáp đơn giản rõ ràng chặn đúng chỗ hiểm yếu:“Tôi chơi đầu tư, tâm lý học chủ công.”
A……
Kỉ Dĩ Ninh đỏ mặt gật gật đầu.
Nhìn thấy cô như thế, trong lòng Đường Thần Duệ có chút ngoài ý muốn. Còn tưởng rằng Kỉ Dĩ Ninh và Đường Dịch kết hôn ba năm, giường cũng đã nằm cùng rồi, ứng phó với chuyện thế này khẳng định là phải thành thạo chứ, bây giờ thoạt nhìn vẫn chỉ là con gà con thôi.
Khi lái xe đưa cô về nhà, cũng đã quen với Đường Thần Duệ rồi nên con gà con không nhịn được xin giúp đỡ:“Nếu tôi nói tôi thích Đường Dịch, anh có thể cảm thấy kinh ngạc không?”
“Oh” Đường Thần Duệ vuốt cằm, thay cô giải thích nghi hoặc:“Cô đem chữ ‘Thích’ này xóa đi, đứng lên nói lời này một lần, có lẽ tôi có thể cảm thấy kinh ngạc……”
“……”
Tục ngữ nói rất đúng, một người đang buồn rầu, một khi đã quyết định quyết tâm làm việc gì đó, hiệu quả thường thường thực kinh tủng.[ tôi nói bừa – tôi = tác giả]
Cũng không biết có phải bởi vì câu nói cuối cùng của Đường Thần Duệ làm rung động quá mức hay không, tóm lại là nội tâm của Kỉ Dĩ Ninh đang rất căng thẳng, xác thực đã bị xúc động hoàn toàn.
Tại sao không thử biện pháp này nhỉ?
Nếu ngượng ngùng mở miệng nói chuyện đứa nhỏ với Đường Dịch, vậy thì cũng có thể làm theo trình tự, quyến rũ anh rồi nói sau……? Chỉ cần quyến rũ anh quên làm phòng ngừa là tốt rồi……
Kỉ Dĩ Ninh quả quyết không dám có ý tưởng kinh hãi ‘Trên Đường Dịch’ đó, chỉ có thể đổi góc độ suy nghĩ.
Quyến rũ như thế nào đây?
Dùng sức mạnh?
Dùng thuốc?
Hôn mê?
Dụ * gian?
Đối với Đường Dịch, loại thủ đoạn ti bỉ hạ lưu này có thể hữu dụng sao? Anh cũng không phải trẻ con……
Nếu nói rõ ràng với anh ‘Đường Dịch, vợ chồng giải quyết giúp nhau là thực bình thường mà’, Đường Dịch nhất định có thể cảm thấy cô biến thái?……
Đang nghĩ tới đó, đi vào phòng ngủ, bỗng nhiên đã bị một người ôm lấy từ phía sau.
Hơi thở của Đường Dịch phả ra,“Suy nghĩ cái gì?”
Hô hấp của Kỉ Dĩ Ninh bị kiềm hãm.
– anh đã trở lại.
Nghĩ đến ngay cả Tiểu Miêu và Đường Kính cũng có cục cưng, không biết Kỉ Dĩ Ninh lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên xoay người ôm lấy cổ anh, mang theo chút hương vị mệt mỏi nói với anh:“Em nghĩ muốn anh, không dùng các biện pháp đó nữa……”

Câu đó vừa nói xong, chưa nói đến phản ứng của Đường Dịch như thế nào, chính Kỉ Dĩ Ninh đã bị dọa trước rồi.
Đầu cô bị hỏng mất rồi! Thật sự dám dùng giọng điệu đó để nói với Đường Dịch!
thức được mình đã làm sai, Kỉ Dĩ Ninh chỉ cảm thấy trong đầu ‘Ong’ một tiếng lớn, các loại phản ứng hậu kỳ đều phát ra: Chột dạ, đổ mồ hôi lạnh, trước mắt biến thành màu đen......
Tuy nhiên, người cũng là sinh vật thôi, một khi đã làm bất cứ giá nào, bị chính mình bức đến không còn mặt mũi nào nữa, vậy thì cứ đơn giản là không biết xấu hổ mà quên đi thôi.
Trước mắt Kỉ Dĩ Ninh bị vây quanh trạng thái này.
Sau khi ý thức được mình đã nói cái gì, sự chờ mong đứa bé và tương lai đã tiếp thêm dũng khí cho Kỉ Dĩ Ninh, không có hối hận cũng không có lui về phía sau, cô tiến lại gần anh và hôn lên môi anh......
-- Bỗng nhiên tay trái của Đường Dịch nắm lấy bả vai cô.
Mở ra khoảng cách với cô.
Anh dùng lực không lớn, nhưng chỉ một động tác kháng cự này cũng đủ chống lại nhiệt tình và tự tôn của cô.
Không gian trong phòng ngủ bị tịch mịch bao vây.
Bị từ chối tại chỗ, một giây đó, đầu óc Kỉ Dĩ Ninh trống rỗng.
Lời nói của Đường Thần Duệ lúc chạng vạng khi anh đưa cô về bỗng hiện lên trong đầu cô—
“Cô có biết, khi Đường Dịch còn độc thân, từng từ chối rất nhiều mỹ nhân không? Chậc chậc, số lượng đó......”
Rất nhiều đêm khuya, anh là khách quen của các câu lạc bộ đêm.
Hứng thú đến đó chính là hai chữ dụ hoặc, anh độc diễn trên sàn nhảy. Dời bước, xoay tròn, tùy tiện móc tay là có ngay mỹ nhân gần đó nhảy cùng, anh cong môi cười, siết chặt eo nhỏ của mỹ nhân và biến thành màn khiêu vũ của hai người, tư thế lửa nóng triền miên khiến người ta không nhịn được muốn chiếm lấy một Đường Dịch như thế, nhưng mỗi khi nhảy xong, anh liền cúi người mở miệng nói một câu ‘Chơi vui nhé’, sau đó bước đi.
Tình yêu nam nữ, anh vô tâm ham chiến.
Một giây trước vẫn triền miên gần gũi, một giây sau đã không còn để ý nữa.
Cho nên mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Kỉ Dĩ Ninh luôn có một cảm xúc rạo rực. Không biết vì sao, nhưng cô luôn tin tưởng, trong lòng anh cô và những người khác không hề giống nhau, cô là một ngoại lệ trong tình cảm của anh.
Lại chưa từng dự đoán được, anh đối với cô, giống như là từ chối.
Anh đỡ lấy bả vai cô, chăm chú nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, rốt cục chậm rãi mở miệng.
Giọng nói không lớn, nhưng lại dần dần chạm đến đáy lòng cô:“Dĩ Ninh,...... Không cần như vậy.”
“Không phải em...... Không phải em muốn làm chuyện này với anh......”
Cô không thể nói được nữa. Đúng rồi, loại chuyện này làm thì làm thôi, còn cần giải thích cái gì chứ? Giống như hành động vừa rồi của cô, đời này Đường Dịch đã gặp qua không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ rằng tất cả những cô gái từng bị anh từ chối, cái cớ đầu tiên họ nghĩ đến cũng là câu nói vừa rồi của cô.
“Chuyện đêm nay thực xin lỗi anh...... Về sau, em sẽ không như vậy nữa.”
Cô kiên cường nói xong, cứng rắn chống đỡ không cho mình thất thố trước mặt anh, giống như cô đang tự thiết lập cho mình một phòng tuyến cuối cùng, không muốn lại bị anh xem thường.
Lùi lại từng bước tạo ra khoảng cách với anh, không còn dễ dàng đụng vào anh, cô khẽ cười với anh, nói:“Anh còn muốn đến thư phòng không? Đêm nay em không đợi anh nữa, như vậy, em ngủ trước nhé.”
Nói xong, cô xoay người đi trải giường chiếu, tiến vào chăn ngủ, thậm chí còn không quên nói một câu ‘Ngủ ngon’ với anh.
Không có biểu hiện khác thường nào.
Đường Dịch đứng im ở đó không hề động, sắc mặt đã xám xịt.
Như là đang giãy giụa, bây giờ anh nên làm cái gì đây. Cô nghĩ muốn cái gì, anh biết rõ, cũng rõ ràng biết được nếu thuận theo ý cô sẽ có hậu quả gì. Lý trí làm cho anh lựa chọn như vừa rồi, lại lập tức làm anh không thể chịu nổi.
Vừa rồi, khi cô tiến lại gần anh và hôn anh, anh có thể cảm nhận được, cô sợ bị từ chối như thế nào. Ngón tay cứ run lên, đáy mắt lóe ra ý tứ khẩn cầu rõ ràng.
Một Kỉ Dĩ Ninh như thế...... Cứ như vậy bị anh từ chối.
Anh có dự cảm, nếu bây giờ anh không làm cái gì, vậy thì về sau, chỉ sợ Kỉ Dĩ Ninh sẽ không bao giờ biểu lộ cảm xúc chân thật trước mặt anh, anh cũng không thể thừa nhận điều đó.
Bỗng nhiên Đường Dịch đi qua.
Anh ngồi bên trái giường, người ngủ trên giường đưa lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích, giống như đã đi vào giấc ngủ.
‘Ba’ một tiếng, anh nâng tay bật đèn ngủ ở đầu giường.
Sau đó xoay người cô lại.
Anh thấy được hình ảnh như mình dự đoán.
Cô cắn các đốt ngón tay, khóc không ra một tiếng nào, nhưng cũng như vỡ đê.
Anh vội vàng ôm lấy cô, giữ cô trong vòng tay mình.
“Đừng khóc, Dĩ Ninh, đừng khóc......”
Làm sao cô có thể nhẫn được nữa, chôn trước ngực anh quân lính đã tan rã.
Đúng, cô chính là một người bình thường. Yếu đuối, sợ phiền phức, lại rất giỏi an ủi bản thân. Người khác khinh miệt và thương hại, không phải không khó chịu, nhưng cô chỉ có thể lựa chọn cách tự khuyên nhủ mình, sau đó cẩu thả làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, chuyện gì cũng đã qua rồi. Nhưng như vậy, cũng không có nghĩa là năng lực thừa nhận của cô nhất định sẽ mạnh hơn người khác.
Cô cũng có giới hạn, khi không mang nổi cũng có thể sụp đổ.
Từ nhỏ cô đã có tính cách bị động, thẳng đến khi yêu thương Đường Dịch, lần đầu tiên cô có ý tưởng muốn chiếm lấy một người đàn ông. Là cô không tốt, đối với đoạn tình cảm này rất tự tin, anh nói ‘Anh cần em’, anh nói ‘Em là một chi tiết cuối cùng trong câu chuyện cổ tích của đời anh’, cô liền tin tưởng mà không chút nghi ngờ, ảo giác tin rằng bất luận mình làm cái gì với anh, anh cũng không từ chối.
Cô đã không chuẩn bị tâm lý, bị anh từ chối, cô có thể sẽ thế nào đây.
Thẳng đến vừa rồi, sau khi giống như bị người ta đánh một cái tát, cô mới biết được hành động hoang đường này tổn thương đến lòng tự tôn bao nhiêu, tổn thương đến tình cảm như thế nào.
Đường Dịch ngồi bên mép giường, ôm cô lại gần mình, nâng tay lau đi những giọt nước mắt của cô, lẳng lặng nhìn cô.
Cô không dám nhìn anh, giống như tất cả can đảm đều cạn kiệt ngay từ giây phút anh từ chối cô. Cô nói đứt quãng được vài lời, có một loại dự cảm về câu chuyện trong giấc mộng của cô, vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.
“Đường Dịch, có phải anh cảm thấy, em và những cô gái anh gặp được trước đây, đều giống nhau? Muốn bám lấy anh không chịu buông...... Em không phải như vậy, em chỉ muốn một đứa con, một đứa cũng đủ rồi. Em biết anh luôn lảng tránh chuyện này, em biết anh không nghĩ muốn, nhưng là...... Em vẫn chưa từ bỏ ý định, em nghĩ tạo ra một nhân chứng cho đoạn tình cảm này giữa anh và em...... Thậm chí em còn nghĩ tới, nếu tương lai anh không thương con cũng không sao, em sẽ nuôi dưỡng con thành người, dạy con đọc sách viết chữ, dạy con những điều đúng......”
Còn chưa nói xong, nước mắt lại lần nữa không không chịu thua kém trào ra khỏi mắt.
Bỗng nhiên tay trái anh che đi ánh mắt cô.
Tư thế ôn nhu, khiến tầm mắt cô lâm vào tăm tối.
Ánh mắt đó rất thuần khiết, bên trong tràn đầy vết thương anh mang lại, anh không có can đảm để nhìn nó nói chuyện.
“Dĩ Ninh không giống như vậy.” Anh nói cho cô:“Anh gặp được trong quá khứ, gặp được trong tương lai, không ai có thể so sánh với Dĩ Ninh.”
Lý trí dần dần bị chặt đứt, anh nghe thấy chính mình hỏi ra một vấn đề cực kỳ nguy hiểm.
“Em thật sự...... muốn có con như vậy sao?”
Cô gật đầu một cái.
Tay trái che đi ánh mắt cô, anh cảm thấy hàng lông mi của cô đang nhấp nháy, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm rất nhỏ, làm anh hoàn toàn buông tha lý trí.
Bỗng nhiên anh đặt cô nằm xuống, phủ người mình lên, dùng sức kéo váy ngủ của cô xuống.
Sắc mặt Kỉ Dĩ Ninh đổi đổi, cảm thấy xấu hổ.
“Anh đang đồng tình với em sao?...... Anh không thích, em tuyệt không miễn cưỡng anh.”
“Anh không thích?”
Anh móc ngón tay, cởi đồ lót của cô ra, mạnh mẽ không một chút miễn cưỡng nào, mà là mong đợi đã lâu.
“Dĩ Ninh, em sẽ không biết anh thích nhiều......” Em, còn có những đứa con của chúng ta.
Nếu có khả năng có được.
......
Rạng sáng, bốn giờ.
Không khí phiêu tán hơi thở tình dục.
Anh ngồi ở mép giường, ngắm nhìn bộ dáng cô nặng nề ngủ, trong lòng đau đớn như bị dao cắt.
“Em nhạy cảm như vậy......”
Vốn muốn cô cả đời không phải lo lắng điều gì, lại không biết được kể từ hôm nay, liệu anh có còn đủ khả năng làm việc này hay không.
Mặc quần áo, Đường Dịch đi xuống tầng.
Gọi một cuộc điện thoại, mười lăm phút sau, có hai cấp dưới đáng tin cậy vội vàng đi tới.
Cả người Đường Dịch hãm sâu trong bóng đêm, âm sắc rất lạnh.
“Bắt đầu từ ngày mai, âm thầm đi theo thiếu phu nhân....... Nếu không tìm thấy cô ấy, tôi muốn các người đền mạng.”
“Vâng!”

[1] Hải bảo: linh vật của World Expo Thượng Hải 2010 lại có tên gọi là Hải Bảo (báu vật của biển, tên tiếng Anh là Hai Bao) màu xanh, được thiết kế dựa trên ý tưởng chữ “Nhân” (con người). Linh vật thể hiện đậm đà bản sắc văn hóa của Trung Quốc và cũng đồng nhất với hình ảnh của Logo. Đây là lần đầu tiên thiết kế hình ảnh linh vật trong các Triển lãm thế giới sử dụng hình ảnh sáng tạo từ chữ tượng hình. Màu xanh của linh vật tượng trưng cho màu xanh của địa cầu, giấc mơ, màu xanh của biển, màu xanh của tương lai.
Hội chợ triển lãm quốc tế (thế giới quen gọi là Expo, từ Việt cổ gọi là Hội Đấu xảo) là hoạt động triển lãm quốc tế chính thức, mang tính toàn cầu nhưng không có tính thương mại. Các nước tham gia Triển lãm với tư cách Quốc gia. Triển lãm này có hai phần: sự kiện chính được tổ chức 5 năm một lần và sự kiện phụ, 4 năm tổ chức một lần. Hoạt động triển lãm kéo dài 4 – 6 tháng nhằm giới thiệu các lĩnh vực kinh tế, công nghệ, văn hóa, xã hội, môi trường … của các nước tham gia. Triển lãm do Chính phủ hoặc Bộ, Ngành Nước đăng cai tổ chức.
Triển lãm thế giới Expo Thượng Hải 2010 diễn ra từ 1/5 tới 31/10/2010.
Truyện được viết vào đầu năm 2010 ^^. Chữ hài (hài tử) đọc gần giống hải (hải bảo) nên chị mới nói lái đi ^^.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ