71.
“Có chuyện gì?”
Mộc Duệ Thần ung dung ngồi trên bàn đọc sách, bất thình lình nghe tiếng động thật lớn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên. “Sao hôm nay chị về sớm vậy?”
Rồi cậu gập sách, thong thả đi tới cửa đưa khăn bông cho cô:
“Ướt cả rồi! Vào phòng thay đồ đi!”
Ngải Ái đứng trước cửa nhà, mưa làm những lọn tóc của cô ướt nước, mặt đỏ lên, tay chân lạnh lẽo.
“Là cậu làm có đúng không?”. Cô nhìn chằm chằm vào mặt cậu. “Cậu giữ món quà của tôi đúng không?”
“Đúng!”
Mộc Duệ Thần trả lời, thấy cô không có vẻ như là cầm khăn bông liền trùm chiếc khăn lên đầu cô lau lau, cau mày nói:
“Quần áo chị cũng ướt. Ai cho chị băng mưa để về?”
“Đưa đây!”. Ngải Ái chìa tay ra. “Quà sinh nhật của tôi đâu. Trả lại đây. Trả lại đây cho tôi!”
Chiếc khăn bông bị rơi xuống đất giữa hai người.
Mộc Duệ Thần nhìn chiếc khăn, mấp máy môi:
“Chị còn tưởng nó còn ở đây sao?”
Cậu ta đã vứt rồi!
Cậu ta dám vứt đồ của cô!
Cô ngẩng đầu lên, tức điên quát lớn:
“Cậu thừa nhận hết cho tôi. Ngày hôm qua cậu cố tình không cho tôi ra ngoài để gọi người tới đánh lớp trưởng Chu, cậu làm cho cậu ấy hiểu nhầm tôi, không chơi với tôi nữa! Tất cả đều do một tay cậu dàn dựng phải không?”
“Đúng!”
Cậu bình tĩnh trả lời, giống như mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.
“Tôi cứu hai người bị tai nạn kia vì có việc cần họ làm. Đúng là tất cả đều do tôi làm”.
Tất cả đều đúng như cậu nghĩ.
Cô nhìn thẳng vào mặt cậu, đột nhiên mỉm cười:
“Giữ cậu lại đúng là việc ngu xuẩn nhất”.
Tháo đôi giày ướt sũng quăng xuống đất, cô bước đi thật nhanh, giẫm cả lên chiếc khăn bông.
Mộc Duệ Thần vốn dĩ đang bình tĩnh trong phút chốc tức giận ngay sau đó.
Cậu vươn tay túm lấy cánh tay cô kéo lại:
“Chị vì tên kia mới tức giận với tôi?”
“Thả tôi ra, thả tôi ra!Mộc Duệ Thần, cậu tránh ra cho tôi. Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa. Tôi xin cậu đấy, cậu tránh xa tôi ra!”
Ngải Ái hét lớn, vung tay cậu ra.
Cánh tay kia lại như xiềng xích giữ chặt lấy cô, mặc cho cô dồn sức giật mạnh ra…
Cô cắn răng, giơ tay kia lên dùng hết sức tát vào mặt cậu.
Bốp!
Tiếng tát tai vang lên thật rõ nét!
Ngải Ái đứng bất động, nhìn bàn tay đang giơ ra giữa không trung. Run rẩy!
Cậu ta… không né!
“Ngải Ái, chị được lắm!”
Cậu nhìn cô, ánh mắt như muốn lao vào xé xác cô.
“Tốt! Tôi sẽ đi cho chị hả dạ!”. Cậu cười một cách tàn nhẫn. “Ngay lúc này tôi sẽ đi tìm thằng đó, giết hắn, chặt hắn… Ra sao thì ra. Tôi chỉ muốn hắn biến mất”.
Ngải Ái đờ người vội túm chặt lấy tay cậu:
“Đừng… đừng!”
Lời của một thằng nhóc có thể tin được chứ?
Nhưng đây là lời Mộc Duệ Thần nói ra, cô không thể không tin, hơn nữa còn tin tới mức sợ rung người.
Cậu ta giống như một ác quỷ, mặt lạnh lẽo, đáng sợ!
“Đây là lựa chọn của chị, đừng hận tôi!”
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên. Cậu ta đóng sầm cửa lại.
Bóng cậu ta biến mất ngoài màn mưa.
72.
RẤT XIN LỖI
Lòng Ngải Ái như bị búa tạ đập vào đau điếng, tim nhảy lên nhảy xuống không thôi, nhìn ánh mắt của Mộc Duệ Thần hiển nhiên không thể tha thứ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt tức giận đến thế của Mộc Duệ Thần, như mắt của con sư tử muốn cắn nát xé xác con mồi ra hàng trăm mảnh, ánh mắt khiến người khác phải run sợ.
Cô đẩy cửa, lao ra ngoài màn mưa chạy đuổi theo hướng Mộc Duệ Thần:
“Mộc-Duệ-Thần! Mộc-Duệ-Thần!”
Sương mù che khuất tầm nhìn của cô, màn mưa phớt qua gương mặt cô lạnh toát. Cô cố gắng hết sức chạy theo bóng dáng Mộc Duệ Thần ở phía trước trên con đường vắng.
“Mộc Duệ Thần, đừng đi nữa. Dừng lại đi! Dừng lại đi!”
“Mộc Duệ Thần, đừng đi nữa mà. Cậu dừng lại được không?”
“Chuyện món quà tôi không mắng cậu nữa. Tôi hứa với cậu sẽ không bao giờ nhắc tới lớp trưởng Chu nữa…”
“Tôi xin cậu đấy. Cậu dừng lại… Đừng gây thương tích cho người khác nữa…”
“Mộc Duệ Thần, Mộc Duệ Thần…”
Cô gọi khản tiếng giữa màn mưa rồi tuyệt vọng ngã xuống đất.
“Mộc Duệ Thần…”
“Đừng để… tôi phải hận cậu!”
Dáng người đang đi nhanh phía trước chợt dừng lại, quay người.
Ngải Ái ngẩng đầu nhìn cậu ta không đi nữa, mỉm cười:
“Tôi biết, cậu nhất định sẽ dừng lại…”
Gương mặt thằng nhóc xuất hiện tia hoảng hốt, vội đi nhanh tới chỗ cô, cúi đầu nhìn nhưng không hề muốn giúp cô đứng dậy, mày cau lại, tức giận nói:
“Chết tiệt! Ai nói chị chạy theo tôi làm gì?”
“Tôi đuổi theo vì muốn cậu dừng lại!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ ngẩng lên, nước mưa đọng trên khóe mắt từ từ rơi xuống, Ngải Ái đưa tay vuốt lấy, cười nhẹ:
“Nếu lần nào con cũng nghe lời mẹ như thế thì tốt biết bao…”
Mộc Duệ Thần cúi người, ôm Ngải Ái bị ngã dưới đất, cảm giác hơi đau lòng:
“Lại còn không mang giày vào,… coi chừng tôi…”
Cậu còn chưa nói xong đã ngẩn người ra…Bởi vì cánh tay Ngải Ái đã vòng qua cổ cậu, áp hai má vào ngực cậu. Cô đưa mắt nhìn cậu thủ thỉ:
“Rất xin lỗi… Tôi sai rồi… Đừng phạt tôi nhé…”
Mộc Duệ Thần mấp máy môi, bế cô lên đi về phía trước.
Tất cả những giận dữ, trách móc đều bị chôn vùi trong mưa… Một câu cũng không nói…
73.
SAO CẬU CAO THẾ?
“Vì hắn chị mới nghe lời tôi phải không?”
Mộc Duệ Thần bế cô đi tới một cây cổ thụ, đặt cô xuống chiếc ghế dài rồi ngồi xuống bên cạnh.
Cậu lẳng lặng hỏi, không nhìn cô. Ngải Ái có cảm giác như cậu ta đang cố kìm nén giận dữ đang bùng phát trong người.
“Lúc cậu muốn đi gây thương tích cho cậu ấy, cậu có nghĩ rằng cậu sẽ làm tổn thương tôi không, tổn thương sâu sắc”.Ngải Ái tựa lưng vào ghế, trả lời câu hỏi của cậu ta.
“Đúng thế thật!”
Cậu quay mặt, tránh ánh mắt chăm chú của Ngải Ái:
“Chị thích tên đó!”
Cơn gió lạnh thổi thốc qua, những tán lá xanh ngắt xào xạt, mưa càng lúc càng nhẹ hạt cuối cùng chuyển thành mưa phùn, vấn vương trên những bụi cây.
Ngải Ái không nói gì, cậu cũng không lên tiếng, cứ ngồi mãi dưới tán cây.
Cho đến khi trời tạnh mưa. Sau cơn mưa, trời sáng bừng. Những đám mây màu trắng ngà lững thững trôi trên bầu trời xanh, ánh mặt trời rọi qua kẽ lá chiếu thẳng vào tóc Mộc Duệ Thần, trên vai và trên bàn tay đang nắm chặt.
Ngải Ái đặt đôi chân trần xuống đất.
“Mộc Duệ Thần!”
“Ừ”. Cậu thờ ơ trả lời, mắt nhìn sang nơi khác.
Một bàn tay trắng mịn giơ ra trước mặt cậu.
“Chúng ta về nhà thôi!”
Mộc Duệ Thần đứng dậy, yên lặng nhìn cô.
Cô ngoảnh đầu nhìn lên, ánh mặt trời không còn chói chang nữa.
Cậu đứng đó che cho cô ánh nắng gay gắt, phủ bóng mát bao quanh cô.
“Cậu… cậu cao thế!”. Mắt cô lấp lánh. “Mới có bao lâu đâu mà sao cậu cao hơn tôi rồi?”
Khóe miệng Mộc Duệ Thần khẽ nhếch lên, dang tay ra:
“Bé con, lại đây, tôi bế”.
“Lại bế à?”
“Chị chân trần chạy trên đất không thấy xấu hổ à?”
“A… do…”
Cơ thể bỗng bị nhấc bổng lên, Ngải Ái giống như con gà con, bị Mộc Duệ Thần xốc lên vai. Không quan tâm đến những người đi đường đang nhìn vào cả hai, cậu nhếch môi cười, chậm rãi đi về phía trước.
74.
THÓI ĐỜI THAY ĐỔI
“Cậu vác tôi như thế này tôi càng xấu hổ!”
“Ngoan nào, nghe lời mẹ, thả mẹ xuống”
“Mộc Tiểu Thần, Tiểu Mộc Mộc, Duệ Thần, A Mộc,… Nghe mẹ nói… Cậu xem, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa”.
“Đồ vô tâm! Cậu có biết hai chữ vô tâm viết thế nào không hả?”
Nói thế nào cũng không ăn thua, Ngải Ái chun mũi.
“Để xem, sau này lớn lên cậu sẽ không có nổi bạn gái đâu…”
Mộc Duệ Thần dừng lại, liếc mắt nhìn cô:
“Tôi có người con gái của tôi rồi. Chị không cần phải lo”
“Ai cơ? Ai xui xẻo vậy? Ai lại đồng ý làm người con gái… Á”
Bốp. Mộc Duệ Thần không nể tình đánh một cái vào mông cô.
Cô đau quá la lên, ngửa mặt lên trời. Thói đời sao có thể thay đổi được cơ chứ. Con lại có thể đánh vào mông mẹ.
…
Đi vào nhà, Ngải Ái bị cậu ném xuống giường. Cô đau quá hét lên, vừa xoa mông vừa không ngừng nguyền rủa Mộc Duệ Thần:
“Thằng nhóc này, tại sao cậu càng lúc càng quá đáng thế hả. Thù này nhất định tôi sẽ trả…”
“Chị sẽ trả bằng cách nào?”
Mộc Duệ Thần cởi áo khoác ra, ném qua một bên, nhìn cô cười tươi:
“Chỉ cần chị có khả năng đó, tôi sẽ chờ chị”.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, cô ngồi trên đầu giường nhìn Mộc Duệ Thần rầu rĩ không nói nên lời.
Cậu cũng không để ý tới cô, tự tay cởi thắt lưng, thản nhiên coi cô như người vô hình, trong chốc lát đã cởi sạch quần áo chỉ còn độc chiếc quần lót trên người.
Hai tay cậu đặt bên hông đang định cởi nốt ra thì Ngải Ái lúc này mới bừng tỉnh, nhìn cậu hét toáng lên:
“Này, này! Cậu cởi sạch ra làm gì. Cậu không thấy tôi đang ngồi đây à? Để tôi ra ngoài kia rồi cậu cởi sao cởi? Nhé!”
“Thay quần áo thôi mà!”. Đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía cô. “Chị cũng nói trên người tôi chị nhìn không sót một chỗ còn gì. Sao lại ngượng?”
“Ai ngượng đâu!”
Ngải Ái gào lên, mặt đỏ bừng như gấc.
“Cậu cởi…cởi đi. Tôi là mẹ cậu, dĩ nhiên tôi sẽ không ngượng. Tôi ngồi đây không đi đâu nữa”.
75.
CHN TƯỚNG
Cô ngồi thẳng chân, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Duệ Thần.
Nhưng chỉ một giây sau tuyên bố hùng hồn, cô thấy hối hận chết đi được vì Mộc Duệ Thần thật sự muốn cởi quần lót ra…
Xấu hổ… Cô dám chắc Mộc Duệ Thần chưa từng xấu hổ.
Bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng đập cửa vang dội, cả hai đều nhìn ra cửa, nghe tiếng Thang Tiểu Y gọi lớn.
Mộc Duệ Thần cau mày.
Hai mắt Ngải Ái sáng trưng như đèn pha, như được đặc ân xóa tội, nhảy bay xuống giường, như một cơn lốc vù ra ngoài cửa.
Thang Thang! Cậu là vị cứu tinh của tớ!
“Tôi đi mở cửa!”
Thật nguy hiểm!
Ngải Ái thở ra, chạy tới trước cửa, hai tay hết xoa tới nhéo má. Lúc nãy nhìn thấy cơ thể của Mộc Duệ Thần, cô ngượng lắm, còn kích động nữa!
Ôi… Không lẽ… Cô đã, cô đã mê mẩn thằng nhóc này rồi?
Cô bị hấp dẫn bởi cơ thể thằng nhóc này!
Cửa vừa mở ra, Thang Tiểu Y không nhảy nhót như ngày thường mà đứng trước cửa nhà khóc ròng.
Cô lao tới ôm chầm Ngải Ái quay qua xem xét.
“Tiểu Ái, tớ xin lỗi. Cậu không sao chứ? Ôi, tớ xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều… Đều là lỗi của tới… Tại tớ hết!”
Ngải Ái lờ mờ nghĩ ngợi rồi đẩy Tiểu Y nghi ngờ nói:
“Cậu sao tự nhiên lại thế này?Lại còn nhận sai với tớ, cuộc hẹn hôm qua…”
“Cậu không đi!”. Tiểu Ái mở to mắt gào lên, tiện đà ôm lấy Ngải Ái, quẹt nước mắt nước mũi lên người cô. “Thật tốt quá! Cậu làm tớ sợ muốn chết! Nếu không cả đời này tớ sẽ hối hận vì làm hại cậu mất”.
“Cậu nói linh tinh gì thế, vào nhà rồi nói rõ ràng cho tớ nghe xem nào!”
Thang Tiểu Y gật đầu, theo cô vào trong nhà.
“Tiểu Ái, hôm qua tớ tám chuyện với vài người bạn học mới biết được rằng Chu Thế Dương vì tiền đánh cược với người ta rằng trong một tuần sẽ tán đổ cậu nên mới chủ động nói với tớ về cuộc hẹn cuối tuần. Cậu ta biết cậu thích cậu ta nên mới cố tình đưa quà sinh nhật hẹn một mình cậu tới… Rồi sau đó… đưa cậu lên giường…”
76.
LÀM GÌ CƠ?
Ngải Ái thọc cả ngón tay vào bình pha cà phê, quay đầu khiếp đảm:
“Cậu ta… thật sự… cậu chắc chắn chứ?”
“Hôm qua tớ đi với mấy người bạn, không ai biết chuyện này cả, họ chỉ tình cờ nhắc tới Chu Thế Dương và vụ cá cược thế là tớ nhớ tới cậu…”
Thang Tiểu Y ngẩng mặt lên than thở:
“Tớ xin lỗi cậu Tiểu Ái. Mặc dù tớ luôn hy vọng tình yêu của cậu sẽ đâm hoa kết trái nhưng tớ thật không ngờ tên Chu Thế Dương đó không thật lòng với cậu, lại còn âm mưu… Sáng nay cậu không tới lớp, tớ sợ quá, bỏ cả tiết chạy tới đây. Tớ cứ tưởng tớ đã làm một chuyện có lỗi với cậu… Tớ sợ cậu sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt tới nữa… huhu!”
Ngải Ái ôm Thang Tiểu Y, vỗ nhẹ vai cô nàng an ủi:
“Tớ không sao. Tớ không có đi… Vậy nên tớ không trách cậu, không trách cậu một chút nào cả”.
Thang Tiểu Y ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên:
“Thật không?”
“Ừ!”
“Nhưng tớ vẫn cảm thấy tội tớ rất nặng!”
“Vậy thì cậu mời tới ăn cơm đi!”
“Nhưng tớ ăn cơm trưa rồi!”
“Vậy bữa tối đi!”
“Trời!”
Thang Tiểu Y ngây người đứng lên, tuyên bố ra về rồi loạng choạng đi tới trường.
Ngải Ái thở dài, lui người ngồi trên ghế sofa, nhìn cửa phòng ngủ vẫn khép chặt, không dám tiến tới cũng càng không dám bỏ chạy ra ngoài.
Cô đã hiểu lầm Mộc Duệ Thần, nếu giờ còn dám bỏ chạy, cô sợ lúc quay về…
Cô sờ tay lên cổ, e dè thở ra.
Cạch!
Có tiếng mở cửa. Tiếng bước chân lại gần, rồi đứng trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ôn hòa của Mộc Duệ Thần, cậu ta đang mỉm cười với cô, lạnh nhạt lên tiếng:
“Hiện giờ chị thấy chị nên làm gì?”
Cô vì Chu Thế Dương mà tức giận với Mộc Duệ Thần, lại còn cãi nhau với cậu ta, tát một cái tát nảy lửa, đạp lên chiếc khăn mặt mà cậu ta đưa cho cô, còn nói giữ cậu lại là việc ngu xuẩn nhất thế gian.
Nhưng thật ra, cô sai còn cậu ta đúng.
Tất cả những gì cậu ta làm đều là vì muốn bảo vệ cô.
Ngải Ái lấp lửng ôm gối, mặt tỏ vẻ đáng thương:
“Cậu… Cậu muốn tôi làm gì?”
77.
CẢM GIÁC LẠ LÙNG
Mộc Duệ Thần híp mắt, quay người từ từ ngồi xuống bên cạnh, chiếc sofa bị lúng xuống. Trên người cậu tỏa ra mùi thơm ngát.
Rồi Ngải Ái bị cậu ôm vào lòng.
Cậu cúi đầu nhìn cô:
“Chị có muốn chủ động làm một chuyện để vuốt cơn giận của tôi xuống?”
“Cậu… Tức giận ư?”. Cô không dám ngẩng đầu, chỉ đưa mắt theo ke hở của chiếc gối ôm dò xét thái độ của cậu:
“Cậu… đang cười mà!”
“Thế thì sao? Tức giận thì không thể cười?”
Giọng cậu nhẹ nhàng, sau đó đè cô xuống ghế sofa.
Giữa hai người được chắn bởi một chiếc gối mềm mại, Ngải Ái có thể cảm nhận được hơi thở của cậu gần sát…
“Có thể cười, có thể cười!”. Cô muốn lùi ra xa lại nhận ra cả người đã bị cậu áp chặt.
“Bé con, người bé con rất thơm”. Cậu ghé mũi sát vào má cô, cọ vào, miệng cong lên cười thành tiếng:
“Rất thích hít vào mũi hương vị của bé con”.
Cậu cọ mũi qua lại trên má cô khiến hai má cô nóng ran, không biết phải làm thế nào.
“Mộc Duệ Thần đừng như vậy mà. Tôi là mẹ cậu!”
“Nếu là mẹ tôi thì không để tôi thân mật sao?”.
Cậu đưa tay quăng gối đi, cả người đè lên trên cơ thể mềm mại.
Mộc Duệ Thần dang tay ôm cô vào ngực, môi áp lên tai cô:
“Sao cơ thể chị mềm mại quá…”
“Tôi…”. Ngải Ái thấy bất an và có thể cảm giác được cánh tay cậu càng ôm cô chặt hơn giống như muốn cô hòa tan vào trong cậu.
“Này, thả ra. Cậu ôm chặt thế… Tôi không thở được đây nè!”
Cậu quay mặt làm ngơ, tiếp tục hôn lên má cô, cắn cắn làn da cô, từng chút từng chút một khiến cả người cô run rẩy.
“Chị sợ à?”. Cậu ngừng lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Sao phải run? Tôi chỉ đang thể hiện tình cảm”.
“Mẹ và con không được có những hành động như thế này”. Ngải Ái đặt tay lên vai cậu, khóc không ra nước mắt. “Ôm ôm thôi…”
“Người ta sao tôi không quan tâm. Với tôi, là như vậy đấy”.
Mộc Duệ Thần nói xong, nhếch miệng cười kiêu ngạo làm cho người khác… không có cách nào để chống trả.
Ngải Ái đẩy một bên vai cậu:
“Ôm thì cũng đã ôm rồi, bế cũng đã bế rồi. Giờ thả mẹ ra được chứ?”
“Không!”
Cậu trả lời dứt khoác và ngắn gọn.
Ngải Ái nản lòng, nói lảng sang chuyện khác.
“Cậu đói không? Để tôi đi nấu cơm trưa nhé?”
Ôm cô, Mộc Duệ Thần thấy hơi thở của mình không bình thường, cả người nóng bừng lên, có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể nhưng không biết phải làm thế nào để xua tan cảm giác đó.
Cậu chỉ muốn ôm cô… Cơ thể này… [Nhóc nên nhớ nhóc chỉ mới mười ba tuổi?]
Cảm giác kỳ lạ ấy thôi thúc cậu phải làm gì đó nhưng cậu lại không biết phải làm gì cả.
Giống như muốn được vò nát cơ thể mềm mại thơm ngát này… Nên cậu chỉ có thể biết ôm chặt lấy cô… không ngừng cắn lên da dẻ mịn màng… Cố để kìm lại cảm giác nóng rực kia.
78.
TÔI CÙNG CHỊ LÀM
“Tôi hơi đói!”.
Mộc Duệ Thần trả lời, vẫn không buông cô ra. “Nhưng tôi vẫn muốn ôm chị!”
“À ha… Cậu ôm mẹ cậu thế này sao mẹ đi làm cơm được hả. Cậu cũng nói cậu đói mà. Ngoang, buông mẹ ra đi?”
Hai má cô đã nóng bừng cả lên cứ như bị lửa thiêu, trái tim đập lỗi nhịp nhưng vẫn cố làm ra vẻ thản nhiên:
“Nghe lời mẹ… Đói bụng phải không… Đau dạ dày nếu nhịn đói đấy!”.
“Ha ha!”. Mộc Duệ Thần phì cười. “Chị coi tôi là trẻ con à?”
Cậu vốn là trẻ con. Ngải Ái lắc đầu:
“Không phải, không phải. Cậu trong lòng tôi là nam tử hán, trên cả nam tử hán. Mẹ tôi hồi trước cũng hay nói với tôi như thế mà… hic”. Đó là trước khi tôi mười tuổi…
“Đó là vị chị quá ngốc, không giống với tôi”. Cậu bế bổng cô từ ghế sofa lên.
Rồi ôm cô để lên trên đùi, dang hai tay ôm eo cô.
“Bé con, chị thật gầy, nhẹ tênh”. Cậu cười nhạo cô, vòng tay thật chặt, cô cũng không chống cự, dựa vào vai cậu.
Cô lười chống trả, chỉ còn biết nằm sấp trên người cậu.
“Kệ cậu muốn nói gì thì nói. Chừng nào hết thích ôm tôi thì nói với tôi để tôi đi nấu cơm”.
“Ừ!”
Cậu trả lời, vuốt ve làn da mịn màn.
Lại còn ừ được. Ngải Ái thở dài. Mà thôi, cậu ta thích trò ôm người khác thì cứ để cậu ta chơi. Trẻ con mà, chơi một lúc thế nào cũng mệt.
Cậu vùi đầu vào cổ cô, hít lấy hương thơm ngát, lòng càng thêm rối loạn.
“Bé con, chị thơm quá. Tôi muốn ăn chị”.
Mộc Duệ Thần nói xong, Ngải Ái rùng mình.
“Ăn, ăn… tôi?”. Cô ngồi thẳng dậy đẩy cậu ra. “Không được, cậu không được nói như thế? Cậu có biết ý cậu là gì không hả?”
“Có ý gì?”. Cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi.
“À… à…”. Cô gãi đầu. “Con trai và con gái thích nhau mới làm chuyện đó được…”
Cô rất am hiểu pháp luật, tuyệt đối không thể phạm pháp… [Vâng! Cô mà làm chuyện gì đó là cô… bị đứng trước vành móng ngựa].
“Chuyện đó là chuyện gì?”
Ngải Ái muốn té ngửa. Thằng nhóc này chẳng phải rất thông minh uyên bác sao, tự dưng lại không ngại học hỏi người dốt hơn mình thế này?
“À, chờ khi nào cậu trưởng thành rồi tôi sẽ nói cho cậu biết”.
“Ừ…!”. Cậu nặng nề trả lời, nhìn cô. “Lớn tới chừng nào có thể làm cái chuyện mà cô nói?”
“Trưởng thành í… Sặc,… ít nhất… ít nhất cũng mười tám tuổi”. Ôi trời, nên nhớ cho cô là con gái, đi thảo luận vấn đề nhạy cảm úp úp mở mở với một thằng nhóc với tư thế mờ ám này… Chậc chậc…
Con à, con làm mẹ hoang mang quá!
“Năm năm!”. [Nhóc lại còn tính nữa… ]
“Chị đã nói như vậy…. Tôi nghe chị… Năm năm sau tôi cùng chị làm!”
79.
ĐỀU LÀ MYBAY… MYBAY…
“Sặc!”. Ngải Ái hét lên. “Hả? Hả? Hả?”
Tôi cùng chị làm…
Cô đói quá ngất xỉu rồi chăng, hay cô nghe lầm.
Tất cả những chuyện đang xảy ra đều là mây bay… Mây bay đi…
“Hét to làm gì?”. Mộc Duệ Thần cau màu, lạnh lùng nhìn cô. “Thế nào? Chị không đồng ý sao?”
Ngải Ái ra sức lay vai cậu:
“Đồng ý hay không đồng ý không phải là vấn đề chính, điều cơ bản ở đây là hai chúng ta sao có thể được?”
“Sao lại không được, hay…”. Cậu híp mắt một cách nguy hiểm. “Chị muốn cùng người khác làm?”
Ngải Ái đỏ mặt. Tại sao cô lại ngồi đây và thảo luận với cái thằng nhóc chết tiệt này chuyện đó cơ chứ.
Nhưng bổn phận làm mẹ buộc phải nói:
“Tôi làm cùng ai không phải là điều mấu chốt… Hai chúng ta là mẹ con, mẹ con đấy cậu hiểu không?”. Rốt cuộc cô phải nói bao nhiêu lần nữa để thằng nhóc hiểu ra đây. Tiểu Mộc Mộc ơi là Tiểu Mộc Mộc…
“Chẳng phải chị nói chị cần con trai và con gái thích nhau là có thể làm được chuyện đó… Tôi là con trai, chị là con gái… Tôi thích chị, chị thích tôi. Có vấn đề gì đâu?”. Cậu nói mà mặt không thay đổi.
“AAAAAAA!”. Ngải Ái đưa tay quấn quấn tóc. “Tôi bị cậu làm cho tinh thần rối loạn rồi đây… Tôi nói thích cậu lúc nào?”
“Làm mẹ, ai lại không thích con của mình?”
Một câu nói khiến Ngải Ái vừa giận vừa khổ sở. Nếu cô nói không thích thằng nhóc có thể sẽ làm nó bị tổn thương, dù sao đi nữa hiện tại thằng nhóc cũng là người thân duy nhất của cô…
“Mẹ… thích con”. Ngải Ái để mặc cho Mộc Duệ Thần bế. “Mẹ thích con, con trai!”
Nếu hồi trước gọi như thế chắc chắn thằng nhóc sẽ tức điên còn trừng phạt cô nữa.
Nhưng lúc này đây cậu ta lại cười tươi rói, gật gật đầu, áp sát môi vào tai cô:
“Hẹn năm năm sau… hai chúng ta…”
“Tôi là mẹ cậu. Điều đó là không thể…”
Cô thều thào nói nhưng Mộc Duệ Thần thản nhiên như không nghe thấy, nắm lấy những ngón tay của cô trêu đùa.
Một chốc nhìn cô cười hớn hở, một chốc lại trêu đùa ngón tay cô, một chốc lại cắn cổ cô.
Ngải Ái gục đầu lên vai cậu, cảm giác bị cậu quấy rối như thế này đã thành một thói quen cố hữu.
Mặc cho trái tim đập thình thịch, mặt như phát sốt, cả người nóng lên nhưng trong lòng vẫn luôn tự nhủ, mình là mẹ, mình là mẹ, mình là mẹ,… Không được… Không được… Không được…
“Ừ… Á”.
Ngải Ái mở lớn hai mắt!
80.
DẠY HỌC
Tiếng kêu đó từ trong miệng cô phát ra…
Nghe thật giống như đang rên rỉ…
Ngải Ái bụm miệng lại, cúi đầu nhìn Mộc Duệ Thần đang vùi mặt trong cổ mình vừa cắn vừa mút vào làn da mịn màng…
Cả người Ngải Ái run rẩy như có dòng điện vô cực chạy từ đầu đến chân. Cô đẩy Mộc Duệ Thần ra:
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Hôn chị!”
“Cậu cắn tôi thì có”.
“Tôi đang hôn chị…!”
Mộc Duệ Thần không quan tâm, lại cúi đầu cắn một cái vào cổ cô.
Khắp người cô từ cổ dọc xuống xương vai đều có dấu răng của Mộc Duệ Thần.
Ngải Ái giơ tay cố ngăn Mộc Duệ Thần tiếp cận, bàn tay đặt lên trên miệng cậu:
“Cậu rõ ràng đang cắn tôi. Đây không phải là thân mật… mà là cậu cắn tôi. Đau chết đi được!”
“Nhưng… chị mới…”. Gương mặt đẹp trai của Mộc Duệ Thần đỏ lên, cậu bắt lấy tay cô. “Chị mới kêu một tiếng rất êm tai…”
Kêu một tiếng ư…
Ngải Ái quyết phải đào một cái hố chui xuống. Mất thể diện quá!
Càng giải thích càng lộ tẩy. Cho nên Ngải Ái không muốn giải thích nữa.
Cô nghiêm nghị trả lời:
“Do tôi đau quá nên kêu lên thôi, còn cậu lại thích thú như thế. Cậu làm mẹ thất vọng quá đấy!”
“Đau à?”
Mộc Duệ Thần cau mày lại, sau đó thả tay cô ra:
“Làm thế chị bị đau sao? Trong quyển sách kia vẽ như vậy mà… Tôi sai à?”
Quyển sách đam mỹ vẽ ác…
Ngải Ái gật đầu:
“Ừ! Đó không phải cử chỉ thân mật đâu, là cậu cắn tôi. Tôi không phải miếng thịt heo, đừng cắn tôi nữa nhé!”
Mộc Duệ Thần đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu, nghiêm trang nói:
“Ồ, thì ra là thế!”
Hộc. Cô thở ra, mặt tươi tỉnh:
“Ừ ừ! Giờ cũng đừng ôm tôi nữa, chơi đủ rồi. Cậu đói bụng mà. Hai chúng ta đi ăn cơm ha!”
“Chị quên à?”. Mộc Duệ Thần đưa mắt nhìn cô. “Tôi muốn chị chủ động làm một chuyện. Chị vẫn chưa làm”.
Mồ hôi nhỏ giọt giọt, Ngải Ái đưa tay đặt lên trán vỗ vỗ, dè dặt hỏi:
“À… Cậu chưa nói muốn tôi làm gì cho cậu cơ mà. Tôi chỉ sợ tôi làm không đúng ý cậu”.
“Vậy chị dạy tôi… Hôn thế nào mới đúng?”. Mộc Duệ Thần đặt cô ngồi xuống ghế sofa, đặt tay lên vai cô. “Nếu tôi hôn chị mà chị lại thấy đau thì tôi cảm thấy rất chán chường”.
Huyết áp Ngải Ái đột ngột tăng cao.
“Cậu nói… Tôi… dạy cậu ư?”
Ngửa đầu than trời. Ông trời ơi! Đây mà là bình thường sao? Hay sét đánh chết tôi đi. Mẹ lại đi dạy con cách kiss như thế nào ư?
81.
TỰ MÌNH LÀM MẪU
“Ừ!”
“Chả phải… cậu đã… đã hôn tôi… mấy lần rồi đấy thôi. Cậu biết rồi mà!”. Cậu còn dày dặn kinh nghiệm hơn tôi đấy nhóc.
“Tôi chỉ thấy chị rất ngọt, rất thơm và rất muốn ăn chị”. Cậu nghiêm túc trả lời.
Thảo nào giống chú sư tử con đến thế, lúc nào cũng muốn cào cấu, cắn xé…
Ngải Ái vươn tay ra:
”Ok! Nghéo tay giao kèo! Tôi dạy cậu rồi cậu không được ôm tôi nữa. Sau đó chúng ta đi ăn cơm. Tôi đói quá rồi nè!”
“Ừ!”. Cậu gật đầu. “Hôm nay tôi không ôm chị!”
Chỉ hôm nay thôi sao? Thôi kệ, như thế cũng tính là thắng rồi.
Ngải Ái ngồi thẳng người, đối diện với Mộc Duệ Thần, hắng giọng:
“Ừ… ờ hờm… Tôi… Tôi sắp hôn cậu đây!”
Cô mấp máy đôi môi khô nhìn đôi môi bóng loáng của Mộc Duệ Thần nuốt ực một cái:
“Tôi… tôi hôn cậu nhé!”
“Ừ!”. Mộc Duệ Thần gật đầu đồng ý.
“Ah…!”.
Ngải Ái chống hai tay lên đùi cậu, rướn người về phía trước, áp môi lên môi cậu.
Những bờ môi mềm mại chạm vào nhau trong hương thơm ngát, trong hơi thở ấm áp… Lòng cô xao động…
Môi kề môi. Ngải Ái không thiết làm gì nữa cả.
Khi cô mở mắt ra nhìn thấy Mộc Duệ Thần vẫn mở to mắt nhìn mình chằm chằm, cô xấu hổ không thể ngẩng đầu lên được.
Cô lập tức rời khỏi môi thằng nhóc, tức giận quát lớn:
“Cậu kia! Sao cậu không nhắm mắt lại?”
“Phải nhắm mắt à?”. Mộc Duệ Thần tròn mắt kinh ngạc. “Tôi… lo nhìn chị nên quên mất”.
Ngải Ái thở hắt ra:
“Ai… Lần sau, có hôn môi con gái thì nhớ phải nhắm mắt lại nghe chưa? Nếu không cô bé sẽ nói cậu không tập trung!”.
Nói xong, cô đứng dậy định đi tới nhà bếp.
Mộc Duệ Thần giữ tay cô, ấn cô ngồi lại xuống ghế.
“Chị vội vàng làm gì? Tôi chưa tiếp thu được!”
“Không có gì là khó cả, dễ vậy mà chứ tiếp thu nữa trời? Cứ như thế, áp môi lên nhau thôi mà!”
“Làm sao?”. Cậu nhìn cô lạnh băng. “Phải áp vào nhau thế nào hả?”
82.
CẬU TRÊU TÔI
“Là thế này nè…”. Ngải Ái hừ một cái, quay người ngồi đối diện với Mộc Duệ Thần, giơ một ngón tay lên. “Tôi chỉ làm mẫu một lần này nữa thôi đấy. Cậu mà còn không tiếp thu thì đừng trách tôi nói cậu ngốc”.
Có lần cô không giải ra một bài toán khó đau khó đớn thế mà thằng nhóc giải bằng bảy cách, làm giáo sư phải ngớ người vì sự thông minh đột xuất của cô.
Mà sao lúc này nó lại chập chạp thế cơ chứ?
Cô hục hặc ho khan mấy cái rồi đặt hai tay lên vai Mộc Duệ Thần:
“Lần này cậu phải học được đấy nhé!”
Rồi cô từ từ nhích tới gần cậu…
Khi môi vừa chạm vào đôi môi cậu, cô bắt đầu thấy hoảng.
Miệng Mộc Duệ Thần nhếch lên cười rất tươi, Ngải Ái nhắm mắt lại vẫn có thể thấy được.
Thằng nhóc bất ngờ đưa đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô. [Miêu tả cảnh hôn… kỹ lưỡng thế này thấy rùng mình ớ… ]
Và rồi cứ thế mút lấy môi như thể muốn hút tất cả hơi thở, oxi bên trong miệng cô.
Ngải Ái mở to mắt, bàn tay đặt trên ngực cậu, lúng túng ú ớ trong cổ họng.
Oxi trong lồng ngực vơi dần, thôi thúc cô phải há miệng ra để hô hấp.
Nhưng môi vừa hé mở, thằng nhóc liền tận dụng cơ hội đẩy lưỡi vào trong miệng mải mê nút lấy lưỡi cô.
Cứ quấn quít lấy nhau… Mãi không buông…
Mọi suy nghĩ trong đầu Ngải Ái dần tan biến, cô chỉ biết mình đang được Mộc Duệ Thần ôm vào lòng, mọi thứ đều của Mộc Duệ Thần, hơi thở, không khí xung quanh…
Mộc Duệ Thần… Mộc Duệ Thần… Cả thế giới dường như chỉ còn mình cô và cậu ta…
Rất lâu sau…
Cậu buông cô ra, nhìn say sưa:
“Đây mới gọi là hôn, biết chưa bé con?”
Ngải Ái ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên, ôm ngực thở hộc hộc, nhìn đáng yêu tới mức người khác muốn nuốt cô luôn vào bụng.
Cô nhìn ánh mắt bỡn cợt của Mộc Duệ Thần, nổi nóng.
Cô thụi ngay một cú đấm vào đúng vết thương trên ngực cậu:
“Cậu trêu tôi?”
83.
BÉ CON
Mộc Duệ Thần la oái, túm được tay cô, giữ chặt:
“Chị giận hả?”
Ngải Ái giận dữ, đưa tay kia lên đấm đấm vào ngực cậu:
“Cậu biết hết, rõ ràng cậu biết hết lại còn muốn tôi dạy cho cậu. Cậu dám trêu tôi?”
“Tôi không có mà!”. Vẻ mặt cậu vừa nghiêm túc vừa dịu dàng. “Nếu tôi nói dối thì tôi đã không cắn chị, làm cho cho chị bị đau. Tôi không cố ý”.
Ngải Ái rụt tay lại, muốn lùi ra đằng sau.
“Cậu ngồi đó mà nói nhảm. Thả tôi ra. Tôi phải đi nấu cơm”.
“Ừ!”. Mộc Duệ Thần buông tay cô ra, để cô đứng dậy.
Rồi cậu lẽo đẽo đi theo cô vào trong nhà bếp.
Mặt Ngải Ái tối thui.
“Cậu đừng như bóng ma bám đuôi tôi thế. Tôi đi nấu cơm, không có chạy đâu mà cậu lo”.
“Ừ!”
Cậu trả lời, đứng dựa lưng vào cửa nhìn Ngải Ái làm việc, ánh mắt sâu thẳm khó đoán ra cậu đang nghĩ gì.
“Bé con!”
Cô không quay đầu lại, tiếp tục xào nấu.
“Chuyện gì?”
“Không có gì!”
Một lát sau…
“Bé con!”.
Cô quay lại, liếc cậu một cái:
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì!”
Phát điên lên mất! Rất muốn lật nồi. Thằng nhóc này rõ ràng đang phá đám.
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đừng ở đây vướng chân vướng tay tôi”. Cô đẩy đẩy lưng cậu ra phòng khách. “Cậu đừng đứng đây mà gọi ma”
Mộc Duệ Thần khẽ mím môi, cũng không nói gì nữa, yên lặng ngồi trong phòng khách chờ cô.
84.
Cô bưng đồ ăn lên đặt trên bàn, toàn những món đơn giản. Dĩa rau xanh, cơm chiên chứng. Hai người cùng ngồi ăn. Không ai nói với nhau câu nào.
Lúc dọn chén bát, cô có cảm giác bị nhìn chằm chằm không rời.
Rửa chén xong, Ngải Ái ra khỏi nhà bếp vẫn thấy Mộc Duệ Thần đang nhìn mình thấy hơi rùng mình.
“Cậu bữa nay bị sao vậy?”. Cô đưa tay sờ trán cậu. “Ốm à? Hay vết thương chảy máu”.
Mộc Duệ Thần nhìn cô không chớp mắt. Ánh mắt lưu luyến.
Ngải Ái bị ánh mắt đó làm cho hoảng sợ.
“Cậu… cậu bị sao thế hả?”
“Mặc dù đã hứa với chị là hôm nay không ôm chị nhưng tôi muốn nuốt lời”. Cậu dang tay ôm cô vào lòng. “Ái Ái…”
“Cậu… cậu vừa gọi tôi là gì? Ái Ái ư… Cậu gọi tôi là Ái Ái?”. Ngoại trừ người mẹ đã mất của mình, chưa có ai gọi mình như thế. Nghe thật trầm trầm, cứ như sắp phải xa nhau đến nơi…
“Mộc Duệ Thần”. Cô thấy khó hiểu. “Cậu thật kỳ lạ!”
“Ừ”
Cậu cúi đầu:
“Chị phải nhớ giao ước giữa chúng ta. Đừng có quên”.
Giao ước… Giao ước gì nhỉ? Cô rất muốn nhớ nhưng lại bị Mộc Duệ Thân hôn đến choáng váng nên chẳng nhớ được gì.
Một nụ hôn sâu…
Cậu rời môi cô khẽ nói:
“Coi như tôi đang thực hành bài dạy của chị nên chị không được nổi cáu. Và điều quan trọng nhất là chị phải nhớ cho kỹ… mùi vị của tôi”.
Bé con… Tôi sắp phải đi rồi…
85.
BÌNH THƯỜNG LẠI KHÔNG BÌNH THƯỜNG
Sau nụ hôn sâu tận đó, Mộc Duệ Thần đi vào phòng ngủ và không ra nữa.
Ngải Ái ngồi ngẩn ra trên ghế sofa, mắt mơ màng nhìn vào chiếc đèn neong, ôm gối trong tâm trạng rối rắm.
Đầu óc cô ngập tràn hình ảnh của Mộc Duệ Thần.
Đôi mắt ngông cuồng lỳ lợm, miệng thường nhếch lên thành một đường cong kiêu ngạo…
Cậu ta ôm cô khiến cô quyến luyến hơi ấm…
Cậu ta hôn cô làm cho cô nhớ nhung hơi thở ấy…
Hơi thở của Mộc Duệ Thần dường như đã ăn sâu vào trong máu của cô, lan tỏa ra khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể…
Chết thật!
Say mê!
Ngải Ái ngả đầu, ném gối ôm xuống đất, tắt ti vi, nằm trên sofa nhìn trần nhà.
Từ lúc nào… Từ lúc nào Mộc Duệ Thần lại quan trọng với cô đến thế?
Bị cậu ngược đãi, bị cậu chế nhạo, bị cậu bắt nạt… Nhớ lại, cô cảm thấy lòng mình ấm áp và nóng nổi, lại còn cười vu vơ…
Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này cơ chứ?
Rắc rối! Vò vò đầu… Nhéo má! Lăn qua lăn lại…
…
Khò khò…
Cô quay sang, thấy một vòng tay ôm cô từ phía sau. Chính xác là Mộc Duệ Thần, cái thằng nhóc mà cô vừa thương vừa ghét.
“Cậu ra lúc nào?”. Cô quấn quấn lọn tóc rồi lọt luôn xuống đất nhưng vẫn nhìn cậu ta đầy ngưỡng mộ.
“Chị đang làm gì vậy?”. Cậu lui người, nhìn xuống. “Chị lăn xuống đất làm gì?”
Ngải Ái ồ lên một tiếng, lồm cồm ngồi dậy.
Cô nhìn Mộc Duệ Thần cả người sạch sẽ lại thấy ghét ghét, giọng điệu vẫn y chang mọi khi.
Không bình thường chỉ có mình cô…
“Đứng lên đi! Chị phải đi ra ngoài với tôi!”. Cậu ra lệnh.
Ngải Ái đứng dậy, phủi phủi đồ hỏi:
“Cậu phải đi đâu à?”
Chúc các bạn online vui vẻ !