XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Gần như vậy, xa đến thế - trang 1

Tiết tử

…”Có một người vẫn luôn âm thầm quan tâm đến bạn, vẫn luôn bên cạnh bạn vào thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng người ấy lại không bao giờ muốn thừa nhận tất cả những điều đó, thà rằng cứ để đối phương nghĩ rằng mình đang ngộ nhận. Nếu như thực sự có người đàn ông vì bạn mà làm tất cả những điều đó, thì bạn hãy yêu đi và hãy trân trọng anh ấy…

Chương 1

Đợi đến lúc bồi bàn dọn món cari cua lên thì Tiêu Dĩnh đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa, thật sự lúc này cô chỉ muốn nổi đóa lên rồi bỏ quách đi cho xong, thế nhưng rốt cuộc cô vẫn nở nụ cười và nói cám ơn.

Nhà hàng Thái này nổi tiếng với tài phục vụ chậm chạp, lề mề, thế nhưng dù thế nào thì Hứa Nhất Tâm vẫn là khách quen của quán. Nàng này đã tốn không ít nước bọt quảng cáo cho thương hiêu của quán, gần như với nàng ăn hoài ăn mãi ở quán này không biết chán là gì.

Tiêu Dĩnh thật sự rất khâm phục nàng ở điểm này, chính vì sở thích ăn uống của cô luôn đa dạng, ngay cả những món ăn dân dã hàng ngày, cũng đều phải thay đổi. Hứa Nhất Tâm còn khiến cô phải khâm phục ở một khoản khác nữa, đó là khả năng tám của nàng ấy. Suốt từ trên lúc đi tới giờ, nàng vẫn liên tục lải nhải không ngừng.

Sau khi một cái tên nào đó xuất hiện thường trực bên tai không biết bao nhiêu lần, Tiêu Dĩnh rốt cuộc đã không kiềm chế được: “Cậu đừng nhắc tới anh ta nữa được không? Để tớ yên tĩnh ăn xong bữa ăn này cái nào”

Thế nhưng, con bạn thân chí cốt này rốt cuộc vẫn không buông tha cô. Sau khi nghỉ “giải lao” mười phút, Hứa Nhất Tâm từ nhà vệ sinh quay trở lại, vừa ngồi xuống ghế đã thốt lên: “Cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy ai?”

Cô tự dưng thấy hiếu kỳ, thuận miệng hỏi luôn: “Gặp ai cơ?”

“Diệp Hạo Ninh”

“Hứa Nhất Tâm!” Cô ngước mặt lên nhìn : “Cậu định cố tình làm tớ không vui à? Đúng không?”

“Cậu tin tớ đi. Thật đấy! Kỳ lạ thật, lúc nãy tớ cũng cứ tưởng mình nhìn nhầm, làm thế nào anh ta lại mò tới thành phố B này chứ?”

Tiêu Dĩnh ngưng một lát rồi trả lời qua loa: “Có gì lạ đâu chứ? Có lẽ anh ta có phi vụ làm ăn ở đây”


Từ có lẽ mà cô nói, chính là vì ngay cả cô cũng không rõ phạm vi kinh doanh của Diệp Hạo Ninh trải khắp bao nhiêu tỉnh thành.

Thực ra vẫn còn rất nhiều chuyện cô chưa biết đến, anh chưa bao giờ nói với cô mà ngay cả cô cũng thiếu quan tâm. Cũng có thể vì lẽ đó mà cả hai mới đến mức đường ai nấy đi chăng?.
Cà ri cua vừa dọn lên thơm ngào ngạt nhưng cô đột nhiên không có hứng ăn nữa, đặt muỗng nĩa xuống, hớp một ngụm nước, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tòa cao ốc cao mười mấy tầng, phía dưới là hàng dài nối đuôi nhau của hàng xe tạo thành một đường thẳng dài đen kịt, từng chiếc chầm chậm nhích dần nhích dần trên con đường kẹt cứng. Ráng trời chiều xa xa ửng hồng chan hòa nửa bầu trời, trong bầu không khí ấy vẫn đan xen tiết khí oi bức cuối tháng bảy.

Lúc này ngồi trong nhà hàng mát mẻ thoải mái này quả thật là một việc thú vị biết bao, nhưng sao lúc này Tiêu Dĩnh đột nhiên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cô chả sợ Diệp Hạo Ninh chỉ là không muốn gặp anh ở đây, vào lúc này. Thế nhưng cái gì đã tới thì có tránh cũng chả tránh được. Chính vào lúc thanh toán tiền xong đứng chờ thang máy, từ cánh cửa kim loại bóng loáng cửa thang máy cô đã nhìn thấy dáng người cao ráo, dáng điệu ung dung bước đến rồi dừng lại ngay sau lưng cô.

Lẽ đương nhiên là Hứa Nhất Tâm cũng nhìn thấy, nàng vội vàng huých khuỷ tay vào người cô. Cô cười đau khổ nghĩ bụng có lý nào phải cần đến người bên cạnh nhắc nhở cô nữa chứ bởi lẽ anh đã quá quen thuộc với cô đến nhắm mắt nghe tiếng bước chân cũng có thể nhận ra . Nhưng người phụ nữ đứng cạnh anh thì cô chưa từng gặp qua.

Hình ảnh biến dạng phản chiếu ở cửa kim loai sáng bóng cũng đủ để cô nhận ra đó là mỹ nữ mình hạc sương mai, dáng người cao cao, nàng diện bộ váy kiểu dáng hợp mốt thời trang hè, màu xanh nhạt của mây trời. Hai người họ thân hình dong dỏng cao, trông thật là xứng đôi.

Lúc vào thang máy, Tiêu Dĩnh đứng ở phía mé ngoài cùng, chìa tay sang ấn nút xuống lầu một. Sau lưng cô cánh tay dài mảnh khảnh lướt nhanh sang eo cô, ngón tay thon dài ấn ngay vào nút xuống tầng hầm gửi xe.

Ánh mắt cô vẫn không rời đi, khẽ nghiêng người, hai tay duỗi thẳng, đứng yên không cử động, cứ như thể thật sự là hai người xa lạ vậy. Sau đó thang máy chậm rãi di chuyển xuống.

Lên taxi, Hứa Nhất Tâm không nhẫn nhịn thêm được nữa, cứ như thể nàng bị kìm nén quá lâu vậy nàng nói liền một tràng dài

“Mình phục các cậu thật đấy. Lại còn có thể giả bộ được cơ đấy! Hôm nay coi như tớ được mở rộng tầm mắt.”

Tiêu Dĩnh lại nghĩ rằng thật không uổng phí đã quen nhau lâu như thế, chí ít tình cờ gặp lại cả hai cũng phải có chút gì đó. Gặp nhau trong tình huống này, lại vào đúng lúc nhạy cảm, anh ta đi cùng với bạn gái rồi vô tình đụng mặt với cô, thế thì cả hai cứ giả vờ không quen biết có lẽ là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Chả ngờ được không tới hai ngày sau, cô lại gặp lại con người đó – Diệp Hạo Ninh.

Tối đó đúng vào dịp công ty cô tổ chức tiệc kỷ niệm, một số nhân viên được thông báo sửa soạn tham dự buổi tiệc. Tiêu Dĩnh vào công ty này làm vẫn chưa lâu, có rất nhiều mối quan hệ trong công ty cô vẫn chưa nắm rõ nhưng cấp trên đã có chỉ thị thông báo. Lẽ đương nhiên là cô không thể nào khước từ được, đành hủy cuộc hẹn đã lên lịch từ trước, vội vàng xuống phố sắm đồ.

Lúc thanh toán cà thẻ, cô ít nhiều cũng cảm thấy hơi xót, chỉ cảm thấy tiếc vì sao không mang nhiều hành lý từ thành phố B đến hơn một chút, ở nhà rõ ràng là rất nhiều quần áo và giầy dép, hầu hết đều là đồ mới cả, nếu không thì chí ít cũng chỉ mới mặc một lần.

Bởi lẽ Diêp Hạo Ninh thường có thói quen thích cô diện đồ mới tham gia hầu hết những buổi tiệc lớn nhỏ của anh.Và lần nào cũng vậy, cô không được mặc lại bộ đã mặc.

Thế là quần áo trong nhà ngày một nhiều đến mức phòng để quần áo trang phục cô và anh mỗi người một phòng riêng.

Chỉ có trí nhớ của anh là cực tốt, có lần vì sở thích của mình, cô đã nghĩ ra mẹo nhỏ đó là kết hợp đồ cũ và mới đan xen. Chẳng hạn, hoán đổi phục sức đi kèm hoặc phối hợp bộ này với những bộ khác. Rõ ràng là cũng mang lại một cảm giác mới mẻ hoàn toàn, nhưng rốt cuộc cũng bị anh ấy vừa nhìn đã phát hiện ra. Thế là phải buộc lòng quay về thay bộ khác.

Sau đó có lần, Tiêu Dĩnh kể cho Hứa Nhất Tâm nghe việc này, Hứa Nhất Tâm nói: “Hai người bọn cậu hơp nhau quá còn gì, đều là người có mới nới cũ cả”. Lúc đó cô đang tìm món ăn mới trong thực đơn, nghe thấy thế bất giác cô ngẩn cả người ra, chẳng những không phản bác trái lại trong lòng cũng rất tán đồng.

Vốn dĩ, giữa hai người nam nữ đều cần có vài đặc tính tương đồng mới có thể sống cùng với nhau. Lẽ dĩ nhiên nếu như đây cũng được xem là điểm giống nhau của hai người.

Yến tiệc của công ty nước ngoài tổ chức thật chuyên nghiệp, không khí náo nhiệt, nhưng đi đi lại lại trong cảnh tượng tranh hoàng lộng lẫy này, Tiêu Dĩnh lại cảm thấy vô cùng chán ngán.

Đâu đâu cũng là trang phục vest, sực nức hương hoa, tay cầm ly rượu, miệng cười giả lả,hình như mặt người nào cũng y như nhau. Khả năng nhận diện người của cô vốn đã không giỏi,lúc này lại càng cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ muốn tìm người đồng nghiệp quen thuộc hàng ngày, nào ngờ vừa đi vài bước đã nghe thấy có tiếng người gọi cô sau lưng.

Chủ tịch công ty cô là một nam thương gia Hoa kiều, vẫy tay gọi cô: “Lại đây đi, Fanny”

Cô quay người lại, ánh mắt nhìn lướt qua, chợt đúng lúc bắt gặp cặp mắt sâu thẳm và quen thuộc ấy.

Sao anh ta lại ở đây? Cô ngây người ra, nhưng vẫn tiến về phía trước.

Chủ tịch nói: “Tổng giám đốc Diệp đặc biệt đích thân từ thành phố C đến đây tham gia buổi tiệc của công ty chúng ta đấy. Tôi nhớ, trước đây hình như cô cũng ở thành phố C phải không?

Lẽ dĩ nhiên, trên hồ sơ ứng viên đã viết rõ ràng như thế, cô đành gật đầu.

”Vậy thì tốt quá, cô và Tổng Diệp khiêu vũ với nhau nhé. Nói như thế, cả hai người là đồng hương rồi!”

Cô mỉm cười và nói: “Nguyên quán của tôi ở thành phố khác cơ, về sau mới chuyển đi, nhưng chỉ ở thành phố C vài năm mà thôi”.

Diệp Hạo Ninh tay cầm ly rượu đứng bên cạnh, mắt hơi nheo lại khi nghe cô nói, ánh mắt dưới ánh sáng đèn chùm pha lê sâu thẳm khôn lường.

Chả nhẽ cứ thế này mà phủi sạch mối quan hệ với anh ta sao? Thế là cô cười mỉm, vừa lúc đó anh đã kịp thời nói chen vào: “Nếu đã không phải đồng hương thì cũng coi như là chúng ta có duyên với nhau rồi. Một lát điệu nhảy đầu tiên, em có thể nhảy với tôi không nhỉ?”.

Tiêu Dĩnh nhìn sang thấy nét mặt tươi cười của chủ tịch, suy nghĩ khẽ nhếch mép và gật đầu: “Tôi rất hân hạnh”.

Đúng là nói làm là làm, âm tiết đầu tiên của khúc nhạc vang lên, Tiêu Dĩnh liền bị người con trai đó kéo vào trung tâm hội trường, bắt đầu điệu nhảy waltz.

Vốn dĩ hôm nay cô không ăn gì, lại uống một chút rượu, cơ thể hơi bị lạnh. Lúc đó tay của Diệp Hạo Ninh cầm vào eo của cô, lòng bàn tay ấm áp, sự ấm áp đó xuyên thấu lớp vải áo mỏng thấm vào da thịt cô, mà lại rất thoải mái.

Theo tiềm thức cô càng dựa vào phía sau. Tiếng nói của anh ta nhẹ nhàng bên tai cô: “Sao tôi không biết tên tiếng anh của em là Fanny nhỉ?”

Bởi vì trong giọng điệu có mang một chút trêu đùa, làm cho cô cảm thấy giống như là châm biếm, do đó lựa chọn không nói gì.

Anh ta lại nói: “Fanny, con người tự do. Thật là đáng tiếc, so với em bây giờ thì không được phù hợp lắm.”

Cô nhếch mép cắn chặt răng, vùng ra. Đôi bàn tay anh ta lại càng giữ cô chặt hơn.

“Ngoan nào, đừng động đậy, tập trung khiêu vũ đi.” Rõ ràng là dùng sức như vậy nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng đến mê hoặc.

“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, Ẩn bên trong đôi mắt u ám xinh đẹp có sự giận dữ bị kiềm chế. “Hoặc nói là anh từ xa xôi ngàn dặm đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì?” Anh ta dướn nhẹ đôi lông mày, Vẻ mặt tuấn tú hiện lên như cười mà không cười, “Nếu nói là chỉ vì nhớ em, liệu em có tin không?”

Cô lạnh mặt không nói gì, Anh ta dường như không bị ảnh hưởng gì: “Nếu đến chút tín nhiệm này mà cũng không có thì tại sao lại phải hỏi nhiều như thế chứ?” Nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, chỉ là ánh mắt sâu thẳm khiến cho nụ cười không đạt được đến mức đó.

Đại sảnh của khách sạn huy hoàng rực rỡ, nhạc của Waltz trầm bổng du dương, những bộ quần áo lộng lẫy, đâu đâu cũng tràn ngập cảnh tượng đẹp làm mê hoặc lòng người, ở trong bầu không khí đó quả thật là không thích hợp với viêc cãi nhau.

Tiêu Dĩnh có lẽ là có cái nhận thức ấy, cũng có thể chỉ là đột nhiên cảm thấy mệt, mùi của cồn và nước hoa quyện vào với nhau làm cho con người ta mệt mỏi không nghĩ được gì, do đó dần dần trầm tĩnh lại.

Cô ở trong lòng anh, bị hơi thở quen thuộc đó bao quanh, dường như tất cả các dây thần kinh trên người đều đang được buông lỏng.

Kết quả khi khúc nhạc đầu kết thúc mọi người đều dùng lại, Tiêu Dĩnh lùi mình dựa vào tường thở dốc.

Diệp Hạo Ninh đúng bên cạnh thờ ơ quan sát, chỉ nhìn thấy sống lưng của cô nhè nhẹ đung đưa trước mặt, đường nét mỏng manh yếu đuối, bàn tay đan buông thõng bên người đã dơ ra đến giữa chừng, nhưng cuối cùng lại yên lặng cho vào túi quần, chỉ nói một câu nhàn nhạt: “Thể lực yếu quá.”

Gần đây cô quả thật ít vận động, hoàn cảnh làm việc mới và quan hệ với mọi người đã đủ làm cô mệt đến nỗi ứng phó không nổi. Những đồng nghiệp xung quanh ai ai cũng đều xuất sắc, ở trong môi trường mới cùng với áp lức cạnh tranh lớn làm gì có thời gian mà đi tập thể dục chứ?

Tuần trước vốn dĩ Hứa Nhất Tâm hẹn cô đi chạy bộ buổi sáng, kết quả là từ chối một cách không cần nghĩ ngợi gì. Hàng ngày tinh thần căng thăng, buổi sáng chỉ sợ ngủ không đủ giấc, đến đồng hồ báo thức cũng đặt đến ba lần mới được. Chạy bộ buổi sáng? Một môn thể dục xa xỉ như thế quả thật quá cách xa cô.

Hứa Nhất Tâm nhìn cô với ánh mắt khinh thường nói “Đúng là heo.”

“Đừng nói từ đó.” Lúc đó sắc mặt cô không vui, hơi giận dỗi như trẻ con, “Ghét sự so sánh như thế.”

“Cái gì, trướcc đây đại học đa gọi như thế cũng không ít lần rồi mà? Lúc đó có nghe thấy ai nói là ghét đâu. Gợi nhớ đến hồi ức không vui của cậu chứ gì? Bây giờ hai người ghét nhau cho nên giận cá chém thớt hả?”

“Tự mình lật lại chuyện xưa như trái đất, tại sao chứ? Tớ không có thời gian để ý đến cậu.” Cô rút một cuốn tạp chí, dựa vào giường giả vờ như đang đọc.

Trên thực tế, Diệp Hạo Ninh thực sự đã từng gọi cô như thế, nhưng chỉ là khi mới quen biết. Lúc đó anh ta dường nhủ rất thích trêu đùa cô, sau này càng ngày càng ít.

Trên thế giới này rât nhiều việc đều đang trải qua quá trình thịnh rồi suy, thông thường sau cao trào liền là sự ủ rũ khiến cho con người ta cảm thấy hối tiếc, đến cuối cùng sẽ trở về không, tất cả lại trở lại trạng thái ban đầu.

Còn cô và Diệp Hạo Ninh, dường như đang đi đến điểm cuối cùng của sự suy vong.

Tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, Tiêu Dĩnh liền âm thầm rời đi, trước tiên đến phòng trang điểm tẩy trang, rồi bôi lên mặt kem dưỡng da rồi mới đi đôi giầy cao ra khỏi tiền sảnh khách sạn.

Bên ngoài đèn vẫn sáng rực rỡ, đến những vườn hoa thấp và những thảm cỏ đều có ánh đèn sáng.

Xe của Diệp Hạo Ninh dừng ở ngoài cửa, cô không ngờ là anh ta lại biết cô trốn ra trước, vừa rồi rõ ràng vẫn nói chuyện vui vẻ với sếp của cô mà.

Kính của xe dần dần kéo xuống, Diệp Hạo Ninh chỉ cho cô thấy một khuôn mặt nghiêng, không nhìn cô cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, ánh lửa đỏ trong xe sáng nhè nhẹ, rất nhanh tạo thành một lớp khói mỏng bay ra ngoài.

Dường như rất kiên nhẫn, chỉ đợi cô lên xe.

Thời tiết oi bức như vậy, bỏ qua chiếc xe tốt như vậy, lại đi bắt xe taxi, như vậy quả thật là tự làm khổ mình. Do đó Tiêu Dĩnh chỉ nghĩ như vậy liền kéo cánh của xe rồi ngồi vào trong.

Kết quả lại dẫn sói về nhà, Diệp Hạo Ninh đi theo vào nhà. Cô nhìn anh ta mặt không chút cảm xúc: “Tại sao anh không ở khách sạn.”

Được một câu trả lời rằng: “Anh quyết định đến đây một cách vội vàng cho nên chưa đặt được phòng.”

Đó đúng là sự thật, gần đây đang có cuộc họp ở đâu cũng đã đầy khách, mấy tuần trước một người bạn làm trong ngành khách sạn ở đây nói, phòng của họ đều đã được đặt trước hết rồi.

Nhưng Tiêu Dĩnh vẫn còn hơi hoài nghi, trong lòng nghĩ người như Diệp Hạo Ninh từ trước đến nay nếu không phải là khách sạn năm sao thì không ở, cô không tin rằng bây giờ đến một căn phòng cũng không tìm được?

Nhưng lúc đó có nghĩ thêm nữa thì cũng đã muộn rồi. Diệp Hạo Ninh mặc dù là lần đầu tiên đến nhưng lại thoải mái tùy tiện như là về nhà của mình vậy, tháo cà vát tiện tay vứt luôn lên ghế sô pha, không thèm quay đầu lại nói: “Anh đi tắm trước đã.”


Chiếc quần lót hoa văn sọc cũng là năm ngoái cô mua, hình như bộ âu phục cũng thế, nhưng cô không nhớ rõ lắm. Bởi vì những bộ quần áo có kiểu dáng và màu sắc như thế anh ta có quá nhiều.

Chỉ là trong khoảnh khắc đó cô hơi hoảng hốt, thật sự nghĩ rằng vẫn đang trong căn nhà lớn ở thành phố C, vô thức liền “Ừ” một tiếng, quay người đi lấy quần áo để anh tắm xong thay, đến khi đi được hai bước mới đôt ngột tỉnh ngộ, dừng bước chân, chỉ nhìn thấy Diệp Hạo Ninh đang nhìn cô, dưới ánh đèn đôi mắt dài âm u càng trở nên sâu đến lạ thường, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng dường như rất tốt.

Trong lòng cô lại rất tức giận, giận vì anh đột nhiên đến, giận vì anh không mời mà đến lại càng giận vì đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa thay đổi được thói quen cũ.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể không giúp anh ta chuẩn bị giường chiếu, lôi ra bộ chăn ga gối đệm mà cô vừa mới mua đợt trước, nhưng có người nào đó vẫn rất không hài lòng.

Nói chính xác là xem thường hoặc là phẫn nộ.

“Em muốn anh ngủ ở đây?” tóc vẫn còn rớt nước. Khóe mắt Diệp Hạo Ninh dường như đóng băng.

“Thì sao?” Giọng điệu của cô cũng không hề có ý tốt, giả vờ cười nói: “Chẳng lẽ anh muốn tôi ngủ ở ghế sô pha?” Rõ ràng chia tay chưa lâu chẳng lẽ đến tác phong thân sỹ cũng đã biến mất rồi?.

Anh ta mặt không chút cảm xúc: “Tiêu Dĩnh, có cần anh nhắc cho em biết giường ở trong phòng ngủ mới là chỗ để ngủ không hả.

“Không được.” Cô bặm môi khinh thường anh, vứt cái gối xuống quay người đi.

“Lý do?”

“Chúng ta không thể ngủ cùng nhau.”

Vừa nói xong, tay cô lập tức đã bị nắm chặt, mặc dù lực không quá mạnh nhưng cũng đủ để cô không thể vùng ra.

Sắc mặt Diệp Hạo Ninh lạnh hẳn xuống, những đường nét cứng đờ dưới ánh đèn vàng nhạt: “Tại sao lại không được? Đừng quên, em là vợ của anh.”

“Sợ rằng anh quên rồi, chúng ta bây giờ đang ly thân.” Cô cũng không chịu yếu thế.

“Chỉ là ly thân, chúng ta vẫn chưa ly dị!” Âm lượng của hai từ cuối cùng cũng đã được cất lên, anh mới phát hiện hơi mất kiểm soát cảm xúc của mình, không kìm được nhắm mắt vào, để sự tức giận trong lồng ngực được kìm nén xuống, sau đó bình tĩnh nhìn cô, giọng nói thấp: “Đừng gây chuyện nữa được không? Hôm nay anh rất mệt.” Nói xong liền bỏ cô ra, tự ý đặt mình xuống giường, để lại phía giường bên phải cho cô, đó là bên cô quen nằm của cô từ trước đến nay.

Có lẽ hôm nay anh ta mệt thật, nhắm mắt vào dường như rất nhanh đã ngủ say, hơi thở kéo dài đều đặn.

Tiêu Dĩnh đứng bên cạnh giường, nhìn từ trên cao xuống, kỳ thực trong lòng phút chốc cũng cảm thấy mềm yếu. Kết hôn gần hai năm trước mặt cô anh rất ít khi thể hiện sự mệt mỏi của mình, lúc đó hơn nửa khuôn mặt trong trạng thái mờ mờ, sự yên bình trên khuôn mặt dường như không được chân thực lắm.

Cho dù trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không nhẫn tâm gọi anh dậy, đành dùng khăn mặt khô chuyên dùng để thấm nước nhẹ nhàng cẩn thận giúp anh lau mồ hôi trên đầu.

Ngày thứ hai như thường lệ ăn cơm cùng Hứa Nhất Tâm, Tiêu Dĩnh bất giác không nhịn được, đã kể sự việc đó ra. Kết quả là thu hút sự ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Nói như thế các cậu làm hòa rồi sao?”

“Làm gì có chứ” Cô tập trung cắt miếng thịt bò bít tết tiêu đen, nào ngờ con dao đang cắt bị kẹp ngay miếng gân thịt, kéo thế nào cũng không kéo ra được. Cô nản lòng, ngưng một lát đưa mắt nhìn sang bắt gặp bộ dạng đợi chờ của người đàn ông ngồi đối diện, chợt bĩu môi và nói: “Anh ta ở lại nhà tớ một đêm, sáng hôm nay đi rồi”

Cơ hồ trời chưa sáng anh ta đã bỏ đi rồi, đúng lúc cô đang say ngủ, không hay biết gì. Lúc tỉnh dậy chỉ thấy cái gối trống không. Cô bất giác thấy kỳ lạ vì Diệp Hạo Ninh xưa nay không dậy sớm bao giờ, hôm nay là lần phá lệ đầu tiên đã thế bỏ đi không nói một lời tạm biệt, chả hiểu vì sao phải vội vã gấp gáp đến thế, bận gì mà bỏ đi như thế?

Hứa Nhất Tâm nhất mực không tán đồng, cô nói: “Tiểu thư à, nhưng các cậu đang ly thân. Lẽ nào câu đã quên vì sao cậu phải vượt ngàn dặm xa xôi đế đến thành phố B này làm việc sao?” Chẳng phải cả hai định yên tĩnh một thời gian rồi quyết định sẽ ly dị sao? Thế mà giờ câu lại để anh ta nằm lên giường mình. Việc này là như thế nào đây?”

Giọng nói của nàng ngày càng lớn, không biểu hiện chút e ngại nào, Tiêu Dĩnh thấy rõ thực khách ngồi cạnh khẽ liếc nhìn mình, cô vội vàng nói nhỏ ngắt lời nàng ấy: “Đây là chốn công cộng, xin cậu chú ý âm thanh đừng làm ảnh hưởng người khác! Với cả giường tớ rộng lắm, mỗi người ngủ 1 góc, vốn dĩ chuyện không như cậu suy nghĩ đâu”

“Sao lại thế được?” Hứa Nhất Tâm vẫn không tin, liếc nhìn: “Cậu chuyển tới thành phố này chí ít cũng phải cả tháng rồi, khó khăn lắm mới gặp được nhau, có lý nào cả hai lại án binh bất động. Ngừng một lát, nàng lại tiếp lời: “……..CẢ ĐÊM Ư..???”

“Thì là thế mà!” Tiêu Dĩnh gật đầu, xoay người vẫy tay gọi người phục vụ, nhẹ nhàng nói: “Cảm phiền đổi con dao khác bén hơn còn không thì làm lại một phần bít tết khác mềm hơn!” Đợi bồi bàn mang dĩa thức ăn đi, cô mới quay lại đề tài lúc nãy. “Nhưng tớ lại chả thấy có gì lạ cả. Đầu óc cô tràn ngập hình ảnh trước cửa thang máy hôm qua, thật ra ngay cả khuôn mặt của đối phương cô còn chưa thấy rõ nhưng cô vẫn tin rằng người phụ nữ đó và Diệp Hạo Ninh có quan hệ khá thân.

Còn không phải ư? Cùng nhau dùng cơm, lại dựa sát vào nhau như thế, dùng bữa xong lại còn làm tài xế nữa. Lẽ dĩ nhiên như thế là thân thiết rồi.

Suy nghĩ như thế, Tiêu Dĩnh phát hiện ra dường như cô đang có chút đố kỵ, vì dù sao thì người ấy cũng từng đối xử tốt với cô như thế, hết sức chiều chuộng cô mà.

Trước đây khi mỉm cười với cô, khóe mắt xuất hiện những nếp nhăn, hình như thật sự rất hạnh phúc, không như bây giờ, cười mà như không cười, mang nét châm biếm giễu cợt.

Người ta thường nói thất niên chi dương (*), cuộc sống hôn nhân của cô với Diệp Hạo Ninh cũng đã trải qua đủ hai phần ba thời gian đấy rồi. Thời gian quả thật trôi đi nhanh quá.

(*) Thất niên chi dương: Ở đây muốn nói rằng bất kể việc gì khi thời gian đã tới ngưỡng 7 năm đều làm con người nhụt chí. Hôn nhân cũng vậy. Mượn tên tác phẩm điện ảnh tên “The Seven Year Itch” để nói về hôn nhân tan vỡ của hai người.

Buổi chiều về đến công ty, vừa mở MSN ra thì đã có 1 email gửi đến, Tiêu Dĩnh nhìn tiêu đề trên email, bất giác ngây cả người ra. Rõ ràng là vừa từ bên ngoài trở về, ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời nóng như lửa, ngay cả máy điều hòa dường như cũng sắp bốc cháy thế nhưng những giọt mồ hôi trên sóng lưng của cô dường như đều ngưng tụ lại, thay vào đó phủ một lớp khí lạnh băng, lan qua cả tim, ngay cả ngón tay đang rê chuột cũng run rẩy nhẹ.

Đồng nghiệp ngồi bên cạnh vừa kịp lúc cảm thấy sư bất thường ở cô, hỏi thăm bằng giọng quan tâm: “Cậu không sao đấy chứ? Sắc mặt cậu sao khó coi thế kia?”

Cô bừng tỉnh lại, gượng cười: “Không sao cả” . Định thần lại, cô mới nhẹ nhàng nhấp chuột, sau tiếng Click nhẹ, website chuyển sang trang khác, thời gian chỉ hai giây nhưng đã gợi nhớ những năm tháng trước đây.

Thật ra màn hình vi tính lớn như thế, nhưng chỉ một hàng chữ, còn lại đều là trống không. Tiêu Dĩnh chỉ cảm thấy mình dường như đang mắc bệnh đọc chậm hiểu vậy cứ nhìn chăm chăm câu chữ đó khá lâu cuối cùng mới hiểu rõ ý nghĩa của nó.

Trần Diệu đã trở về rồi.

Cô lặng lẽ tỳ tay vào cạnh bàn, con tim cô đau thắt nhè nhẹ.

Một Trần Diệu đã từng thuộc về cô, nay đã trở về rồi.

Khi gọi điện thoại cho Hà Minh Lượng thì Tiêu Dĩnh đã bình tâm trở lại nhưng cô không định sẽ giả vờ tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cô gần như cắn răng chất vấn : “Chuyện đó có liên quan gì tới tớ đâu chứ?”

Hà Minh Lượng cười: “Đều là bạn học cả, sao lại có thể nói là không có liên quan? Thực ra các bạn trong lớp ai tớ cũng gửi một email, gọi là gửi cho nhóm đấy, cậu hiểu không?”

Hóa ra không chỉ đơn thuần thông báo cho mình cô biết, Tiêu Dĩnh cũng cảm thấy bản thân cô quá nhạy cảm rồi, thế là bình tĩnh lại: “Họp lớp mình không có thời gian đi đâu!”

“Tiêu Dĩnh, cậu đừng như vậy!” Giọng nói trong điện thoại đầy vẻ cứng rắn: “Việc gì cậu phải cứng nhắc thế chứ?”

“Tớ thật sự là không có thời gian đấy! Giọng điệu cô quá mềm mỏng đến mức bản thân cô còn cảm nhận được không chút sức tín phục nào.”

Quả nhiên, Hà Minh Lượng thở dài: “Nói dối xưa nay đâu phải sở trường của cậu đâu!”

Cô im lặng, một góc nào đó trong con tim của cô một lần nữa lại nhói đau , rõ ràng là đã đóng bụi quá lâu rồi, rõ ràng là vết thương đó đã đóng vảy, thế nhưng hôm nay lại tróc ra, mới phát hiện vết thương cũ ấy vẫn đang rĩ máu.

Buổi họp lớp đã ấn định là vào tối thứ ba, thật trùng hợp là năm nay các bạn học trong lớp đều định lập nghiệp ở thành phố B này. Nơi đây “đất lành” vì thế mà lúc đầu quyết định ly thân với Diệp Hạo Ninh, nơi đầu tiên cô muốn chuyển đến là thành phố B.

Cứ cho là mở tiệc chiêu đãi ăn mừng Trần Diệu trở về, Tiêu Dĩnh rốt cuộc cũng vẫn không tham dự. Thật ra, sau khi tan ca về nhà cô cũng đã có chút do dự rồi, thậm chí đã tìm rất nhiều trang phục, nhưng lúc đứng trước gương so sánh từng bộ quần áo, bỗng cô nhìn thấy vết sẹo nhỏ trên trán rồi tự dưng cô ngừng lại mọi hoạt động.

Đó là của anh để lại cho cô. Lẽ dĩ nhiên đến nay vết thương đã không còn đau nữa, dù rằng hàng ngày nó được che kín vốn không dễ gì tìm thấy , dù cho đã rất lâu rồi ngay cả cô cũng đã quên nó, nhưng rồi nó thật sự vẫn tồn tại ở đó.

Sau vô vàn năm tháng ngọt ngào và đẹp đẽ, anh đã để lại cho cô một kỷ niệm vĩnh hằng để rồi từ đó đến nay nó cứ như một con dao sắc nhọn, cứ cứa vào những quá khứ tươi đẹp đã qua.

Để cả quần áo lên giường, Tiêu Dĩnh vào phòng tắm ngâm mình cả giờ đồng hồ luôn tiện đắp mặt nạ, kết quả là suýt nữa cô ngủ luôn trong bồn tắm, lúc ra khỏi đấy toàn thân da dẽ đều nhăn nheo hết cả. Lúc này cô mới cảm thấy đói và chóng mặt.

Cô bất giác nghĩ cũng may không có Diệp Hạo Ninh ở đây, bằng không e là lại bị ăn mắng. Cô vẫn thường bị tụt huyết áp nhẹ, không nhịn đói được càng không chịu được khi đói lại ngâm mình trong nước nóng quá lâu. Nhưng cô lại thích liều lĩnh như thế, chỉ cần thỏa niềm hứng thú hoàn toàn không đế tâm gì đến việc kiêng kỵ.

Có lần đói quá mức đã vậy lại còn ngồi xổm giỡn với chó con dưới đất, nào ngờ đợi đến lúc đứng dậy cảnh tượng trước mặt đều là màu đen tối thế rồi ngất đi. Lần đó cô bị ngã đau đến mức xương cốt ê ẩm. Khi tỉnh lại đã thấy một gương mặt đầy lo âu.

Cô có chút kinh ngạc, liền mỉm cười quả quyết là mình không sao cả. Diệp Hạo Ninh hoài nghi nhìn cô một hồi lâu rồi mới yên tâm nhưng sắc mặt lại biến chuyển ngay lập tức : “Em bao nhiêu tuổi rồi, sao lại không để ý gì hết vậy? Em không biết mình có bệnh tụt huyết áp sao? Chỉ một chú chó con mà chơi vui đến thế ư đến mức em quên cả ăn cơm sao?”

Đó là lần đầu tiên cô thấy anh gần như nổi giận lôi đình như thế, vậy mà cô không cảm thấy sợ sệt gì chỉ thấy vậy mà hay bởi lẽ Diệp Hạo Ninh của ngày thường luôn kiên định ung dung, tựa hồ núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng vẫn mặt không biến sắc.

Cô đột nhiên cảm thấy bản thân có chút cảm giác thành công, thế là yên lặng đợi anh trút xong cơn giận, cô cong môi nói: “Hóa ra lúc anh nổi giận cũng vẫn rất là đẹp trai”

Khuôn mặt anh vẫn rất bình tĩnh: “Chứ gì nữa, cái này còn cần em nói nữa sao!” Lúc đó cô cười nghiêng ngả rung cả giường.

Thế nhưng sau đó không lâu, Diệp Hạo Ninh vẫn đem cho đi chú chó Foc giống thuần mới mua được vài ngày. Lý do vì muốn dạy cô một bài học. Quả thật anh coi cô như đứa trẻ vậy.

Việc lần này, không có Diệp Hạo Ninh ở đây, Tiêu Dĩnh không biết có nên thấy là mình may mắn hay không, chứ nếu không có khi ngay cả bồn tắm cũng bị anh ta dỡ bỏ luôn ấy chứ!

Thay quần áo xuống nhà mua đồ ăn tối, cô phát hiện ra rằng đột nhiên cô có chút gì đó nhớ anh, nhưng lại không mang theo điện thoại. Thực ra dù có mang theo cô cũng chưa chắc sẽ gọi điện cho anh. Lúc này đây chắc là anh đang ở quán ăn nói không chừng còn có người đẹp tháp tùng bên cạnh.

Cơ hồ vì trời quá nóng, mọi người chả ai thích đi ra ngoài, dưới chung cư yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ sót lại âm thanh tạp của côn trùng.

Tiêu Dĩnh cầm ví tiền lẻ mới đi được vài bước thì đột ngột dừng lại, người đàn ông đứng trước mặt cách cô không xa, dưới ánh đèn đường gương mặt thanh tú nho nhã ấy, cũng vẫn dáng người mảnh dẻ ấy. Anh cười mỉm và nói: “Tiêu Dĩnh, đã lâu rồi không gặp”

Chương 2

Nhưng Tiêu Dĩnh không sao cười nổi, cứ đứng ngây người ra nhìn, đến khi người ấy chầm chậm tiến lại gần mới mở miệng nói: “Xin chào”, giọng điệu có chút khó hiểu.


Ngốc quá! Cô thầm rủa mình nhưng vẫn không thể kiểm soát được con tim đang thổn thức, dường như nó đang đập rất nhanh, từng hồi từng hồi, va đập trong lồng ngực, cứ đau âm ỉ.


Trần Diệu! Một Trần Diệu cách biệt hai năm chín tháng, cuối cùng cũng đã quay về trước mặt cô với nụ cười và hơi thở quen thuộc. Dường như mọi thứ đều không có gì thay đổi giống như chỉ mới vừa chia tay nhau ngày hôm qua thôi.

“Không phải là đi họp lớp sao?” Một lúc sau cô mới nghe thấy giọng điệu của mình, đã có vẻ khá hơn một chút, chí ít là đã hồi phục được tám chín phần.

“Vậy còn em?” Trần Diệu hỏi ngược lại. “Sao em không đi?”

Cô thầm nghĩ: Điều này còn phải hỏi nữa ư?

Nhưng dường như anh đọc được suy nghĩ của cô, anh cười nhạo “Thật ra người anh muốn gặp không nhiều đâu!” Ngữ khí chân thành cùng cặp mắt sáng long lanh ấy khiến Tiêu Dĩnh bất chợt nhớ lại một đêm của nhiều năm về trước, anh và cô cùng nằm trên bãi cỏ, đột nhiên anh quay đầu sang nhìn cô trong nháy mắt khiến ánh sáng xung quanh bỗng chốc trở nên ảm đạm đen tối.
Thật đáng buồn! Chẳng phải là đã quên tất cả rồi sao, cớ sao lại tự mình sa vào những hồi ức đã qua chứ?

Tiêu Dĩnh cảm thấy lo sợ, dường như cô đang quay trở lại thời kỳ những ngày tháng đen tối ấy, ngày nào cũng chỉ có hồi ức, chỉ biết đến kỷ niệm, dường như ngoài hít thở ra thì ký ức là sức mạnh để cô cố gắng tiếp tục cuộc sống.

Cô lại bắt đầu thấy đầu óc choáng váng, dù trước khi ra khỏi nhà đã uống ly nước mật ong nóng, nhưng vẫn đói hoa cả mắt. Tiệm thức ăn nhanh nằm ngay phía ngoài cửa lớn chung cư, cô đã dõi mắt nhìn từ xa nhưng cô lại không dám tiến về phía trước. Trần Diệu đột ngột xuất hiện trước mặt cô như một rào cản ngăn cách mọi thứ, thậm chí cả không khí cũng trở nên loãng ra. Cô lặng lẽ xiết chặt bàn tay, nghĩ thầm, còn may, vẫn còn đường rút lui.

“Tiêu Dĩnh …..” thấy cô nãy giờ vẫn không có phản ứng gì, anh bất chợt thay đổi tên gọi của cô, chỉ có điều những lời đằng sau ấy chưa kịp nói ra thì người con gái im lặng phút chốc đã quay đầu bỏ đi.

Dường như là chạy trốn trong tuyệt vọng.

“Tiêu Dĩnh!” Anh đuổi với theo cô vài bước, giơ tay kéo lấy tay cô.

Anh cảm nhận được rất rõ cô đang run rẩy, ngón tay thả lỏng ra, thật ra anh không dùng nhiều sức đến thế, vốn không thể làm nào làm đau cô, chỉ là phản xạ trong tiềm thức của anh mà thôi.
Giọng nói của anh rất trầm, dường như so với không khí lúc này còn nặng nề hơn: “Chúng ta không thể nói chuyện thoải mái với nhau được sao?”

Tiêu Dĩnh mắt rũ xuống, lúc đầu không chịu quay đầu lại, một lát sau cô mới ngoảnh lại nhìn anh, ánh mắt dưới màn đêm đen sâu đậm khác thường: “Anh muốn nói gì đây?”

Ngữ khí dịu dàng như vậy khiến Trần Diệu bất ngờ ngẩn người, hệt như được trở lại 5 năm, 10 năm về trước, những ngày tháng trước kia, lúc đó cô hay hỏi anh: “Anh muốn dẫn em đi đâu chơi?” , “Hôm nay anh đi chơi với em nhé, có được không nào?” Tựa như đoá cúc dại nở rộ dưới ánh bình minh, dịu dàng và êm dịu như thế.

Trần Diệu dường như mất một lúc sau mới tìm lại giọng nói của mình, nhìn cô rồi nói: “Nói gì cũng được mà, nói cho anh biết, em sống vui vẻ chứ?”

“Vui” Tiêu Dĩnh gần như không muốn trả lời.

“Thật ư?” Trần Diệu nghi ngờ không tin, điều này so với những gì trước đây anh nghe nói hoàn toàn khác.

“Đương nhiên là thật rồi!” dường như cô đang bị đạp lên đuôi, bất chợt ngước mắt nhìn lên giọng cô trở nên cao và trong, cô nói tiếp “Chuyện này còn phải nghi ngờ nữa sao? Hay là theo như anh nghĩ, tôi không xứng đáng được hưởng hạnh phúc?”

Trần Diệu đột nhiên câm lặng, đôi môi khẽ giần giật như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại thôi.
Cô ở trước mặt anh lúc này đây, tựa như một con thú nhỏ tràn đầy sức tấn công. Trong cặp mắt đen sẫm xinh đẹp ấy, phảng phất chứa đầy giận dữ chỉ cần chút bất cẩn sẽ bị đốt cháy, thậm chí nổ tung.

Anh đã quá quen với điều này, quen thuộc với sự biến đổi từng hành động nhỏ nhặt và tâm tình của cô, từ nhỏ đến lớn, khoảng thời gian gần hai mươi năm, những dấu vết để lại trong hồi ức đã qua quá nặng nề sâu đậm, sao có thể dễ dàng xóa bỏ được?

Tiêu Dĩnh vẫn dướn cổ, nhưng không chịu giơ tay ra đón lấy, một lúc sau mới nói: “Số điện thoại của tôi vẫn chưa đổi, lẽ dĩ nhiên, nếu anh vẫn còn nhớ!”

Nói như thế cơ hồ là muốn làm khó anh, có lẽ phần nhiều là muốn mỉa mai anh. Nói xong, cô quay người bỏ đi, gót giầy từng bước từng bước nằng nặng giẫm lên nền đất xi măng cứng chắc, rung động cả con tim đang âm ỉ tê tái.

Cô bước đi đầu không ngoảnh lại, nhưng vẫn cảm nhận rõ anh vẫn đang dõi mắt nhìn cô, ánh mắt ấy sáng long lanh, ngay cả sau lưng cũng trở nên có chút mất tự nhiên, như có thể bị nhìn thấu.

Thật ra trong quá khứ không chỉ một lần cô ngẫm nghĩ, nếu như có một ngày Trần Diệu lại xuất hiện trước mặt cô, thì bản thân cô nên có điệu bộ như thế nào, nên tỏ ra bình tĩnh kiên định hơn chút, nên có thái độ phóng khoáng đón nhận ánh mắt của anh, rồi bình tĩnh ung dung nói chuyện trên trời dưới đất, tiếp đó lại lơ đãng tiết lộ hoàn cảnh gần đây của bản thân. Dĩ nhiên là những chuyện hạnh phúc không gì có thể sánh bằng.

Thế nhưng, rốt cuộc thì cô vẫn không thể biểu hiện được trạng thái toàn mỹ thuần thục đó. Vả lại, cuộc hôn nhân của cô chẳng thể giúp gì được cô, nó lại đang ở bờ vực bấp bênh. Nhưng cô không muốn để Trần Diệu biết, cơ hồ như thế thì thật sự mất mặt quá . Rời xa anh rồi, rốt cuộc cuộc sống của cô cũng không phải vui vẻ gì.

Tiêu Dĩnh quay về căn hộ chung cư, vẫn còn chút hồn xiêu phách lạc, chỉ cúi đầu buồn bực nhìn chằm chằm vào gạch lát sàn nhà đá cẩm thạch sáng bóng bước đi, thế nên thình lình ngẩng đầu lên đã bị người đứng trước mặt làm cho giật mình.

Diệp Hạo Ninh hai tay trong túi quần, ra dáng vẻ hào hoa phong nhã, hơi nhíu mày, giọng nói nổi lên: “Làm gì mà như gặp phải ma vậy?”

“Sao anh lại ở đây?” Cô ngạc nhiên, vừa đưa tay nhấn nút thang máy.

Diệp Hạo Ninh liếc nhìn cô, có lẽ vì vừa mới uống rượu, đôi chân mày và đuôi mắt đều mang dáng vẻ mơ huyền, thần sắc mệt mỏi, cặp mắt sâu thẳm khôn lường.

Đi thang máy rồi vào đến cửa nhà anh mới nói: “Anh bỏ quên đồ ở nhà em!”

“Đồ gì?”

Anh như mất hết kiên nhẫn, nói: “Chìa khóa nhà!”

Mở cửa bước vào phòng, Tiêu Dĩnh cũng không thèm để mắt đến anh, tự động mở tủ lạnh, dạ dày lạnh tanh của cô, lúc này nó cần phải lập tức lấp đầy. Cho dù chỉ là qua quít.

Cuối cùng, lôi ra 2 quả trứng gà, 1 túi cải bẹ, định vào bếp tìm mỳ ăn liền, xoay người lại liền nhìn thấy Diệp Hạo Ninh đang yên lặng âm thầm đứng phía sau.

Cô đã quá quen với điều này, vì những động tác của anh rất nhẹ nhàng. Trước đây ở nhà thành phố C, lúc đó tình cảm của hai người còn rất mặn nồng, trong lúc cô vào đào sâu tìm tòi công thức nấu ăn vô tình ngước mắt nhìn lên, thì thấy anh đã đi làm về nhà từ lúc nào rồi, rất nhẹ nhàng nghiêng người chống vào cạnh cửa

Anh dường như thích ngắm nhìn cô nấu ăn, có lần còn đi lại gần, bất ngờ nhè nhẹ ôm lấy cô từ phía sau, mặt anh cập sát vào má cô. Cô cảm thấy nhồn nhột, vì hơi thể nóng bỏng của anh nhưng cũng không muốn vùng ra.

Hồi tưởng lại, đó là những hồi ức đẹp nhất của thời kỳ sau hôn nhân, bất kể là tiếp xúc thể xác hay giao lưu ngôn ngữ cũng đều hòa hợp hơn hiện giờ rất nhiều.

Còn bây giờ, cô thuận tiện lấy chân đá cửa tủ lạnh, đi ngang qua Diệp Hạo Ninh, mắt vẫn không liếc nhìn.

Nhưng Diệp Hạo Ninh hiển nhiên không coi cô như không khí, nói chậm rãi sau lưng: “Lại ăn thức ăn nhanh (*) à?”

(*): Mỳ gói, Khoai tây chiên, Harmbuger, được xem là những thức ăn nhanh

“Ồ” cô thuận miệng nói luôn: “Chưa ăn cơm tối”

“Vậy lúc nãy em xuống nhà làm gì?”

Cô ngớ người ra, quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt đẹp trai đó, có lẽ là do ánh đèn, cô cứ cảm thấy biểu cảm của anh mơ mơ hồ hồ. Tim cô đập nhè nhẹ, nhíu mày, cô hỏi: “Anh nhìn thấy gì rồi?” Anh vẫn giữ nguyên ngữ khí sâu sắc khôn lường ấy, qua loa hỏi ngược lại: “Tiêu Dĩnh, em sợ gì chứ?”

“Tôi sợ gì nào?”

Cô cao giọng dáng vẻ tự tin đứng thẳng, dường như làm anh thấy buồn cười, khẽ nhếch mép, chỉ nhìn cô rồi không nói gì nữa. Tựa hồ không thèm chấp chuyện nhỏ nhặt.

Cũng không rõ là bắt đầu từ khi nào, con người này đã vô tình tỏ ra cái điệu bộ hiểu rõ tất cả biểu cảm của cô, còn cô lại không nắm rõ những cảm xúc vui buồn của anh. Cho nên mỗi lần có tranh chấp với anh, anh dường như hội đủ tư cách coi thường cô, ngắm nhìn cô như nhìn một đứa trẻ ngỗ nghịch.

Nắm chặt ngón tay một cách vô thức, nhưng rồi đột ngột ý thức được trong tay cô đang cầm trái trứng, bóp nát thì lại rắc rối, thế nên cô hít thở sâu, quay người bỏ đi, để không phải lộ ra vẻ thất thố.

Đường ống van dẫn khí của bếp chẳng biết là bị làm sao, đánh lửa cả buổi cũng không bén lửa, cô kiên nhẫn thử lại đến lần thứ tư, vẫn không được. Ngay lúc định tiếp tục thử lại, phía sau đột ngột có tiếng động. Đến rất nhanh khiến cô không có thời gian phản ứng, liền bị vặn chặt lấy bả vai.

“Có bệnh à” Tiêu Dĩnh thở chầm chậm, liền cắn răng, giơ tay đẩy anh ra.


Gương mặt Diệp Hạo Ninh gần sát mắt cô, gương mặt bình tĩnh không nói lời nào, chỉ nhè nhẹ để tay cô cố định trước ngực rồi anh cúi thấp người, mãnh liệt đặt lên cô nụ hôn.


Như dự liệu, cô phản kháng rất mãnh liệt, nhưng đôi môi mềm mại ấm áp hòa với vị ngọt của mật ong cùng với xúc cảm tuyệt vời này khiến anh khó có thể buông ra được.
Anh tạm dừng trong chốc lát, ánh mắt hơi tối lại, im lặng nhưng không để kháng cự ngăn trở một nụ hôn sâu.

Tiêu Dĩnh có chút bất ngờ, bởi lẽ họ đã lâu rồi không hôn nhau. Một tháng? Hay là hai tháng? Hay là lâu hơn thế nữa, vốn dĩ tưởng rằng giữa hai người sớm đã không còn hứng thú gì với nhau nữa, thế nhưng lúc này mới phát hiện ra hóa ra cảm giác này vẫn còn rất quen thuộc.

Cô bất giác nới rộng khớp hàm, quấn vào lưỡi của anh, mùi rượu mát lạnh cùng với hơi thở của Diệp Hạo Ninh hòa quyện vào nhau, có chút cay cay, lại nghẹt thở. Theo tiềm thức cô nhíu mày, muốn trốn tránh liền bị anh vặn chặt sau gáy, không thể nào cử động được.

Con người này đã trở nên thô bạo thế này từ lúc nào vậy! Cô mơ màng nghĩ, đầu óc cô cứ càng lúc càng nặng chịch, có lẽ vì thiếu oxy hoặc do mùi cồn phảng phất của rượu mà ra. Cuối cùng, gạt bỏ những dòng suy nghĩ, trọng lực toàn thân dường như ngã về phía thành bếp đá cẩm thạch và cánh tay anh, đá cẩm thạch cứng như vậy, làm đau cô, cô cũng bất chấp, chỉ là e sợ mất sức đứng không vững thôi.

Mãi đến khi Diệp Hạo Ninh chịu dừng lại, cô vẫn cứ như còn đang ở trên mây, chỉ nghe tiếng anh nói bên tai: “Về nhà với anh!”

Cô vẫn đang thở hổn hển, có phần hơi sửng sốt, dường như không kịp phản ứng lại.Thế nhưng, biểu cảm này của cô lại làm Diệp Hạo Ninh một lần nữa tức điên lên, dù biết rõ rằng lúc này tâm trí của cô chưa kịp hoàn hồn nhưng ánh mắt của anh vẫn cứ lạnh lùng, khóe môi nhìn như đang cười, giọng điệu hoàn toàn nhẹ nhàng và chậm rãi: “Chắc em vẫn chưa quên là mình vẫn còn có nhà?”

Cũng không đợi cô trả lời, buông tay quay người bước đi nhanh, bỏ mặc cô nghiêng ngả phía sau. Cuối cùng, tấm ván cửa đánh cái rầm sau lưng, rung đến mức căn phòng trống không dường như vẫn còn tiếng vọng lại.

Thân thể Tiêu Dĩnh cũng rung chuyển theo, sau đó hung hăng quát: “Đồ bệnh thần kinh!” đứng thẳng người mở vòi nước, thấm nước lạnh lau đôi môi, như thể để nguôi nguôi cơn giận.


Thật ra Diệp Hạo Ninh chỉ là đi xuống lầu, nhất thời chưa rời khỏi đó, anh vẫn ngồi trong xe hút điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên vẫn thấy ánh sáng vọng ra từ khe cửa sổ.

Hóa ra đó không phải là ảo giác, đúng là có một người như thế, có thể khiến Tiêu Dĩnh khi gặp mặt giọng điệu đã trở nên mất tự nhiên, cuối cùng thì vội vã bỏ chạy, cơ hồ là vội vã chạy trốn. Hệt như đứa trẻ khi bị đánh bại, rõ ràng là đã thua rồi, nhưng vẫn không chịu là mình thua, vẫn cố tỏ ra bộ mặt và dáng vẻ có bỏ chạy cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Thật ra cô chỉ là đứa trẻ, tính tình cố chấp lại cứng đầu, trước đây có lần vô tình xảy ra tranh chấp, cái điệu bộ ngoan cố ấy vẫn thường khiến anh phải phì cười.

Thế nhưng giờ đây, Diệp Hạo Ninh cười không nổi, chỉ đột nhiên cảm thấy phiền muộn, đưa tay lên kéo chiếc cà vạt xám bạc xuống. Giơ lên trước mặt nhìn, sắc mặt anh chùng xuống, mím chặt môi rồi tiện tay ném nó xuống băng ghế sau. Sau đó, dụi tắt nửa điếu thuốc đang hút dở, nghênh ngang bỏ đi.

Tiêu Dĩnh mấy ngày liên tiếp đều nghỉ ngơi không tốt, tối nào cũng nằm mơ, nội dung rối tinh rối mù. Lúc thì mơ thấy lúc nhỏ chạy như điên trong thế giới mãn trước mặt lúc nào cũng có một cái bóng, không gần cũng không xa. Người đó chưa bao giờ chịu quay đầu lại, nhưng cô thì lại rất rõ ràng, rõ ràng chỉ là trong cơn mơ, trong lòng vẫn rất rõ anh ta là ai. Nhưng lại có lúc mơ thấy một gương mặt tuấn tú khác, lần này thì rõ ràng mười mươi, ngay đến nụ cười đọng nơi đuôi mắt của người ấy cũng hiện rõ ngay trước mặt, gần đến mức đưa tay ra liền có thể chạm đến.

Thế nhưng cô lại cảm thấy xa lạ, vẫn là nghĩ không ra tên, cố tình không muốn nghĩ đến cứ thế mơ hồ vứt sang một bên mà trong giấc mộng cứ vắt kiệt óc nhớ lại, thế nên vẫn thường mở mắt ra rồi lại thức suốt đêm, vì thế mà càng thêm mỏi mệt.

Cuối cùng, vẫn là Hứa Nhất Tâm phân tích và rút ra kết luận, cô nói: “Cậu quen Diệp Hạo Ninh được nửa năm thì cưới luôn, sau đó chỉ sống với nhau được không đến hai năm, trong đó mất hết một nửa thời gian là chiến tranh lạnh, đương nhiên không thân thiết bằng Trần Diệu rồi. Cũng còn chưa tính, hai mươi năm tình cảm nhá, cứ cho là hóa thành tro bụi thì cũng đều nhận ra.”


Tiêu Dĩnh thật sự muốn phản bác, nhưng bọn mình là vợ chồng cơ mà, không phải sao? Cho dù có hồ đồ đến mức nào, thì cũng không thể nhiều lần không nhớ nổi tên của Diệp Hạo Ninh. Trạng thái này, tuy chỉ là cảnh trong mơ, nhưng vẫn cảm thấy có cảm giác tội lỗi

Hứa Nhất Tâm lại nói: “Nếu không thì chính cậu không yêu chồng mình, nên trong tiềm thức đã gạt anh ấy ra bên ngoài ký ức. Không phải là tớ nói cậu, Tiêu Dĩnh à, điều kiện cuộc sống cậu bây giờ, nếu đổi lại là người khác biết tìm ở đâu ra? Họ Diệp đó có gì không tốt hả? Vừa đẹp trai, vừa có tiền, vóc dáng cũng bảnh. Trước đây đối xử với cậu cũng không tệ. Nhà cửa, xe cộ tất tật đều mua cho câu, nhẫn cưới kim cương của cậu còn to hơn hai chiếc nhẫn của tớ cộng lại….”

“Thôi được rồi.” Tiêu Dĩnh thật sự nhịn không được cắt ngang lời nàng, mỉm cười: “Nói tới nói lui, tớ chỉ nghe mỗi một chữ “tiền”. Như vậy mà gọi là tốt ư? Cậu hình như còn hiểu anh ta hơn tớ nữa”

“Cậu cũng hiểu Trần Diệu đấy thôi! Kết quả thì sao hả? Kẻ đó chả phải nói đi là đi đó sao, vẫy vẫy tay không mang theo chút áng mây màu.”

Tiêu Dĩnh không khỏi sửng sốt, rồi đột nhiên trầm ngâm, mắt rũ xuống, bỏ đi lật tờ báo trên giường.

Hứa Nhất Tâm lúc này mới ý thức được mình nhất thời nói nhanh, dừng lại, rồi hạ thấp ngữ khí: “Cho nên tớ mới nói, người trong cuộc không tỏ, người ngoài cuộc mới rõ. Có lúc vẫn là người ngoài cuộc chúng ta nhìn rõ nhất, biết ai mới là tốt. Theo tớ thấy, Diệp Hạo Ninh quả thật là tuyệt, từ trước đến nay giao thiệp bên ngoài cũng chỉ dẫn cậu đi cùng”

Cô ấy nói chuyện nhưng vẫn không bỏ dở việc lên mạng, thao tác rê chuột rất trơn tru, thông thuộc đường đi nước bước tìm những tin tức xì căng đan làng giải trí. Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại, nhìn vào màn hình.

Hai giây, lại quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Dĩnh vẫn ngồi xếp bằng trên giường, vẫn là bộ dạng lão tăng thiền định ấy.

Cô suy sụp, đột nhiên thở dài: “Coi như nãy giờ tớ không có nói gì!”

Điều này quả thật có chút khác thường, bởi lẽ Hứa Nhất Tâm lúc bình thường mà đã hứng lên, không nói trên hai tiếng thì tuyệt nhiên không nghỉ, bây giờ ngữ khí lại mau chóng thay đổi, khiến Tiêu Dĩnh bất giác ngẩng đầu lên: “Hả?”

Ánh mắt dõi theo liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc trên màn hình vi tính.

Do phản quang, nên nhìn không rõ, nhưng cô chỉ liếc nhìn cũng đã nhận ra, huống hồ lúc này, giờ phút này đầu óc cô tỉnh táo cho nên không đến mức quên tên của người đó.

Cô ngớ người ra, nheo mắt cười: “Vạch áo cho người xem lưng ư?” Ồ, tấm hình chụp Diệp Hạo Ninh trông thật bảnh, tay cầm ly rượu đứng trước ống kính cười cười nói nói, vẻ mặt anh tú hơn người. Còn gây ấn tượng với khán giả nữa là cạnh anh một mỹ nữ đẹp tuyệt trần diện bộ sườn xám cách điệu, nụ cười dịu dàng nghiêm trang. Nếu như thay thế bằng bức ảnh đen trắng, hoàn toàn có thể sánh với mỹ nữ quý tộc Thượng Hải trước đây.

Hứa Nhất Tâm bĩu bĩu môi, nói: “Được dịp góp vui ư? Thật ra trong lòng có chút hoài nghi, vì hai người trong tấm ảnh, dường như cử chỉ rất ăn ý hợp rơ.

Cô tiện tay click vào dấu chéo đỏ ,đóng trang website lại, còn Tiêu Dĩnh thì đi chân trần xuống giường, đuổi nàng ấy ra khỏi chỗ ngồi, nói: “Để tớ chơi game cái nào!”


Mở trò game QQ, Tiêu Dĩnh nghĩ thầm, cảm giác tội lỗi cái thá gì chứ! Coi người ta bộ mặt rạng rỡ đắc ý, doanh nhân thành công đã kết hôn, sánh vai cùng mỹ nữ rêu rao khắp nơi thế kia thì bị người ta quên tên trong giấc mơ cũng đáng đời lắm!

Kết quả là đêm hôm đó, quả nhiên cô không nằm mơ thấy anh nữa, cả bóng dáng Trần Diệu cũng không còn xuất hiện nữa. Đó quả là một việc tốt, nhưng cứ đến phút cuối cùng, cô lại gọi tên Diệp Hạo Ninh rồi bừng tỉnh lại, bốn phía tối thui, rõ ràng là căn phòng không lớn, lúc này lại phảng phất tiếng vọng lại.

Tiêu Dĩnh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, một thân một mình nằm trên giường, tim vẫn đang đập rất mãnh liệt, hoàn toàn không dám nhớ lại cơn ác mộng lúc nãy. Thật ra nội dung giấc mơ khi tỉnh lại đã cảm thấy rất mơ hồ rồi, chỉ nhớ rõ cái cảm giác kinh dị, dường như một mình cô bị bỏ rơi trong bóng tối sâu thăm thẳm, cố gắng tìm một điểm tựa, một sự cứu trợ. Thế nhưng trong cơn mơ chẳng có lấy nửa bóng người xuất hiện. Sau khi kiếm tìm khắp nơi không được, cô lại nghĩ đến con người buổi sáng đã bị cô hận đến nghiến răng.

Đến khi trời sáng, cô ũ rũ suy sụp nói với Hứa Nhất Tâm: “Sau này tất cả tin tức liên quan đến con người ấy, tớ cũng không muốn biết đâu!”

Chứ còn gì nữa? Thật đúng là gặp phải ma rồi. Rõ ràng là một tháng trước vẫn yên yên lành lành, cuộc sống yên bình trôi chảy hàng đêm ngủ ngon, nhưng kể từ sau khi con người đó đột ngột xuất hiện, cô dường như không có ngày nào là yên ổn, ác mộng vây quanh, mỏi mệt không dứt.

Thế nên, thừa dịp cuối tuần, cô thật sự cần phải thư giãn, vậy mà có người vẫn không chịu buông tha cô. Lúc nhận cuộc điện thoại của Trần Diệu, Tiêu Dĩnh đang chăm sóc da mặt với đồng nghiệp ở thẩm mỹ viện, khí điều hòa trong phòng mát rười rượi, cô đắp mền bắt đầu tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, chẳng mấy chốc mà cảm thấy buồn ngủ.

Điện thoại bất chợt rung lên, cô suýt giật nảy mình, sờ soạng lần tìm, áp điện thoại vào tai, cô trả lời mơ hồ: “Xin chào, xin hỏi ai ở đầu dây?” vẩn là khẩu khí thường ngày đi làm, không sao sửa được. Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nói: “Xin chào, anh là Trần Diệu đây!” Khẩu khí cũng lịch sự khách khí

Tiêu Dĩnh nhíu mày mở to mắt, đưa điện thoại ra trước mặt xem, lúc này mới kịp phản ứng, hóa ra số sim điện thoại kết nối từ thành phố C.

Lúc đầu để giảm thiểu rắc rối, sau khi đến đây làm việc cô đã trực tiếp đổi điện thoại mới, có thể sử dụng được cả hai sim, thế là ngay cả tin nhắn báo cho bạn bè thông báo đổi số điện thoại cũng không cần phí công gửi.

Thế nhưng, Trần Diệu lại vẫn còn nhớ số điện thoại của cô.

Cô vốn tưởng là anh đã sớm quên đi rồi thế nên mới khiêu khích làm khó anh như vậy.
Trần Diệu nói: “Ra ngoài ngồi chơi không?”

Lúc này cô còn tâm trí nào mà làm đẹp nữa chứ? Đành ngồi dậy nói: “Được thôi”

Thật ra Tiêu Dĩnh trước giờ mù tịt đường xá, khoảng thời gian đến thành phố B, chỉ toàn là Hứa Nhất Tâm dắt đi những phố xá mua sắm chủ yếu, khó khăn vất vả lắm mới có thể nhớ lờ mờ tất cả những nét kiến trúc của đoạn đường phố xá tấp nập nhộn nhịp.

Lúc cần thì trực tiếp đi xe điện ngầm hoặc bắt xe taxi. Cho nên đến tận bây giờ, phạm vi hoạt động ở bên ngoài chỉ gói gọn ở công ty, căn hộ đang thuê và khu phố mua sắm. Còn địa điểm gặp mặt Trần Diệu vừa nói, cô chưa nghe qua bao giờ, nhưng lại không muốn anh đến đón, kết quả là tốn một khoảng thời gian mới tới được đó. Trần Diệu đã ở đó đợi, nhạc trầm bổng du dương trong sảnh, thoang thoảng mùi thơm tựa như trầm hương.

“Dọn món ăn lên được rồi!” Trần Diệu rung chuông gọi bồi bàn, rồi nói với cô: “Sợ em đói nên anh đã đặt món ăn trước rồi!”

Cô cũng nhoẻn miệng cười, nói: “Sao cũng được” ăn cơm vốn không phải là mục đích, hôm nay cô hoàn toàn không có hứng ăn.

Sự thật là, trước đây cũng thường như thế, tất cả mọi việc đều do anh quyết định, còn cô cứ vui vẻ hớn hở theo sau, việc gì cũng không bận tâm, điều duy nhất cô phải làm là ngồi mát ăn bát vàng.

Họ đã quá quen thuộc, đến mức anh hiểu rõ tất cả những gì cô yêu thích và căm ghét. Thế nên từ trước đến giờ vẫn luôn sắp đặt mọi việc rất tốt, cô dường như là người may mắn nhất thế gian này, thật sự là vô ưu vô lo.

Là anh làm hư cô rồi, đã khiến cô quen với những ngày tháng đó, lẽ dĩ nhiên là tưởng rằng mãi mãi sẽ sống cuộc sống như thế, mãi mãi vẫn sẽ có một người chống đỡ bầu trời cho mình như thế……

Kết quả là, cuối cùng khi anh ra đi, cô dường như khóc không dừng không dứt, cứ như thể trút cạn nước trong cơ thể mình. Đồng thời, cũng khiến cả nhà và đám bạn bè một phen hú vía.
Hứa Nhất Tâm thậm chí cũng không chịu nổi, cũng khóc cùng cô, đó cũng là lần cuối Tiêu Dĩnh rơi lệ vì chuyện Trần Diệu bỏ đi. Sau cái đêm đó, khi trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Dĩnh rốt cuộc lau mặt bò dậy, vỗ vỗ vào vai Hứa Nhất Tâm, giống như là an ủi ngược lại người khác vậy, giọng khàn khàn, khóc nức nở theo phản xạ có điều kiện nhưng ngữ khí nói thì hoàn toàn oán hận kiên quyết: “Có gì to tát đâu chứ!…chẳng qua chí là đàn ông thôi mà, thiếu hắn ta trời đất cũng không sụp được…” Đó là lần đầu tiên cô xưng Trần Diệu là đàn ông, hai chữ đó nghiến răng nghiến lợi vọt ra từ miệng cô, như thể chỉ có cách gọi này mới có thể biểu hiện được suy nghĩ phóng khoáng thông suốt của mình.

Và đó cũng là lần đầu tiên, cô phát hiện ra thế giới của bản thân thật ra không sụp đổ hoàn toàn, rốt cuộc thì vẫn có nhiều người đứng về phía cô, vẫn còn nhiều người bên cạnh, cô chỉ là mất đi Trần Diệu mà thôi.

Đúng thế, rốt cuộc thì cô vẫn mất anh rồi.

Đó là bữa ăn nhạt không có vị, hai người trò chuyện trong phạm vi chủ đề an toàn, cô lại nhiều lần thất thần lạc đề, thậm chí còn hoảng hốt hỏi: “ Paris thú vị chứ? ngước mắt nhìn lên bắt gặp nụ cười dịu dàng ôn hòa của anh, lúc này mới chợt bừng tỉnh ra. Ồh, anh ấy rõ ràng là đi nước Anh cơ mà.

Nhưng anh vẫn trả lời: “Rất tuyệt, đặc biệt là tháp Effen về đêm, mọi người cảm thấy nó bình thường, riêng anh vẫn thấy nó rất đẹp”

“Ồ, vậy sao?” Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng vô thức nhấc lấy chiếc thìa dưới ánh sáng bạc lóe sáng khác thường ấy, lại càng tô điểm làn da trắng nõn nà như da em bé.

Đôi lông my dài khẽ rũ xuống, rung động như cánh bướm tung bay trong cơn gió nhè nhẹ, cô im lặng một lát mới khẽ nhếch mép nói tiếp: “Em chỉ mới thấy trên tivi thôi, chắc là phải đẹp lắm!”

Cô rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng giọng điệu trầm xuống, lại như hơi trầm mặc, Trần Diệu nghe như thấy có tiếng động trong lòng.

Bàn tay cô đặt tại mép bàn, cách anh không tới mười centimet, kỳ thực chỉ cần nhè nhẹ hướng về phía trước là lại có thể nắm chặt trong tay đôi bàn tay mềm mại ấm áp đấy rồi, nhưng anh lại âm thầm nắm chặt tay dưới bàn, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể ngăn lại những rung động kìm nén quá lâu.

Thật ra anh rất muốn nói với cô, mấy tối ở khách sạn, đối diện ban công là tòa tháp cao lớn nổi bật, buổi tối không ngủ được đưa mắt ngước nhìn lên ánh đèn rực rỡ ấy. Có lúc lại xuất hiện thứ ảo giác, cứ ngỡ rằng bên mình còn có một người, cứ tưởng rằng giây phút này đây có thể nghe thấy tiếng reo hò kinh ngạc giòn tan của cô. Sau đó, anh quả nhiên có xúc động, nhấc điện lên định gọi một cuộc đường dài, nhưng vẫn thường nhấn đến số ký tự cuối thì anh lại từ bỏ.

Nghe nói cô vẫn sống rất vui. Lúc trước nếu như chính anh xoay người đi đã đoạn tuyệt như thế, thì giờ đây cớ sao lại kích động cô nữa làm gì chứ?

Thế nhưng đến khi gần về nước, anh mới trăn trở lần tìm nghe ngóng tin tức của Tiêu Dĩnh thông qua những người quen cũ, đều là những lời lẽ gần xa không tỏ tường, hoặc có lẽ là những tình hình không rõ ràng, chỉ là nói cô đột nhiên thuyên chuyển công tác đến thành phố B, dường như là vừa mới ly thân với chồng.

Chính là vì đã quá hiểu rõ tính cách Tiêu Dĩnh, thế nên anh nhất thời không khỏi lo lắng, muốn biết tình hình hiện nay của cô xem rốt cuộc là có tốt đẹp hay không


Tuy thế, bất luận có vặn hỏi thế nào, câu trả lời của Tiêu Dĩnh tối hôm đó vẫn cứ là em vẫn sống vui, sống tốt, trước sau kiên định như một, những việc khác không nói gì thêm, thanh toán tiền xong đứng lên vội nói: “Em phải về đây!”

Kỳ thực một bữa ăn hai người ngồi đối mặt nhau, chưa nói được gì với nhau thì cô đã đòi về rồi.
Con phố dài tĩnh lặng, hai bên đèn đường sáng choang, anh đi phía sau, thế nên cô ra sức cố gắng khống chế bước chân của mình.

Rồi anh đưa mắt dõi theo bóng cô xa dần, bất chợt nghĩ, có lẽ năm đó cũng là như thế, chỉ có điều hôm nay đảo ngược lại mà thôi.

Hóa ra, đứng nhìn một người ra đi rời xa mình đầu không ngoảnh lại, chính là cảm giác này đây, rõ ràng là chỉ cách nhau không tới vài thước, nhưng đưa tay ra lại không thể chạm đến, không cách gì chạm vào được nữa.

Chẳng ai nghĩ rằng, họ lại đi đến bước đường này, cũng như chẳng ai lường trước được, một việc ngoài ý muốn cực kỳ bình thường của những năm tháng trước đây lại sắp đặt an bài cho những xích mích và gắn bó lâu dài sau này.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ