Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất - trang 7

Chương 37 - 38

Thiên Thiên hưng phấn cả đêm không ngủ được.

Ngày hôm sau đem cặp mắt gấu mèo đi làm, Diệp Tử vừa thấy cô liền cười ha ha hai tiếng, sau đó cực có phong độ chúc mừng cô.

Thiên Thiên vui vẻ trong lòng, ngoài mặt lại làm như khách sáo.

Thẩm Hạo kêu cô vào phòng làm việc của mình, liếc mắt nhìn một cái, "Thiên Thiên, em muốn cười thì ở đây cười cho đã, em nhịn khổ như vậy, anh thấy cũng mệt."

Thiên Thiên sờ sờ mặt, "Rõ vậy sao?"

"Toilet có gương."

Thiên Thiên cười mỉa một chút.

"Hai ngày nữa ông Tom sẽ đến tập đoàn Hiển Dịch, gặp đối tác sắp tới của chúng ta bàn chuyện thủ tục, em xem kĩ lại tư liệu, đến đó có thể em sẽ phải trình bày cho khách hàng, dù sao bản kế hoạch là của em, không ai hiểu rõ để biểu đạt nó bằng em cả." Thẩm Hạo khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng nhếch nhếch.

Thiên Thiên nhăn nhíu mày.

Thẩm Hạo cười nhẹ, "Tập đoàn Hiển Dịch ở đại lục, chủ là người Trung Quốc."

Thiên Thiên thở dài ra một hơi, cô trầm mặc một chút, nói: "Chỉ có tôi và ông chủ hai người đi thôi sao? Anh không đi sao?"

Thẩm Hạo cười tươi, "Em có thể phiên dịch cho ông Tom sao?" đây là thông lệ, dù cho ông Tom sử dụng tiếng Trung rất tốt, nhưng lúc bàn việc làm ăn lại thích dùng tiếng mẹ đẻ của mình.

"Sợ rằng không thể." Giọng Thiên Thiên thấp như tiếng kêu của muỗi, nhưng lại tỏ ra rất thẳng thắn.

"Anh cũng thấy thế." Thẩm Hạo nhún vai.

"..." Thiên Thiên tuy rằng thấy khó chịu nhưng nghĩ đến lúc đó có Thẩm Hạo đi cùng, cô liền cảm thấy yên tâm.

Thiên Thiên trở lại ghế ngồi không bao lâu, Ứng Dĩnh liền mon men tới.

Ánh mắt cô ta không được tự nhiên, miễn cưỡng cười một chút, "Thiên Thiên, chúc mừng cô."

Thiên Thiên đáp ngắn gọn, "Cám ơn."

Sau đó là không còn lời nào, Ứng Dĩnh lại không chịu đi.

Thiên Thiên cũng không đuổi, nhưng cô cũng sẽ không hồ đồ hỏi có phải cô ấy đã trộm tư liệu không, đối với Ứng Dĩnh, cô sau này phải cẩn thận.

Hàn huyên vài câu, nếu không phải Diệp Tử kêu Ứng Dĩnh đi làm việc, cô ta sợ là vẫn tiếp tục đứng đó.

Thiên Thiên không để ý, mặt ngu ngơ, Elva gửi tin nhắn MSN cho cô: "Chỗ ngồi của bồ đối diện phòng của giám đốc Thẩm."

Cô giật mình hiểu ra, không tự giác nhìn sang đó một cái, trong đáy mắt hiện lên ít gợn sóng.

Thẩm Hạo ngồi trước bàn, ngón tay thon dài gõ bàn phím, thỉnh thoảng nâng tay sờ đỉnh đầu.

Thiên Thiên kinh ngạc, chẳng lẽ tối qua bị quả bóng đó nện vào đầu nghiêm trọng vậy? Động tác trên tay cô đột nhiên bị đông cứng, lồng ngực có chút khó chịu, Thẩm Hạo dù gì cũng vì cô mới bị thương, trong lòng cô thấp thỏm lo âu là đúng, cô tự biện hộ với mình.

Thiên Thiên nhấn vào nick MSN của Thẩm Hạo, do dự một lát rồi gửi tin nhắn: "Giám đốc Thẩm, anh không khỏe thì nên đi bệnh viện đi."

Thẩm Hạo lưu ý nhìn qua Thiên Thiên, cô hoảng quá đem đầu giấu sau màn hình máy tính.

"Anh không yếu ớt vậy đâu, yên tâm đi." Thẩm Hạo nói.

"Ừ." Nghe anh nói vậy đã có thề yên tâm nhưng sao Thiên Thiên vẫn tâm phiền ý loạn.

Thiên Thiên kiểm kê mấy bưu kiện, xử lí vài hóa đơn đặt hàng, bất tri bất giác đã đến giờ tan tầm.

Lúc này, Lâm Hi gọi điện cho cô.

"Văn Khải hẹn mình ăn cơm, buổi tối cùng nhau đi chứ?"

"Mình không làm bóng đèn."

"Xì, bồ cũng không phải lần đầu." Lâm Hi và Văn Khải là thanh mai trúc mã, yêu nhau 10 năm theo kiểu chạy maratong đường trường, Thiên Thiên thường xuyên đi ăn với họ, đến khi cô quen Mễ Bác mới giảm bớt.

Thiên Thiên nói: "Không quan tâm bồ."

"7h ở đường Ngô Giang, không gặp không về." Lâm Hi vội vàng cúp máy.

Thiên Thiên cầm di động, do dự không biết có nên gọi lại không.

Rose của phòng tài vụ như con chim khổng tước đi như chạy vào, bang bang gõ cửa phòng Thẩm Hạo, khóe mắt nhộn nhạo xuân ý.

"Mời vào."

Rose chân trước mới vừa bước vào, mọi người dường như ăn ý đều dừng lại công việc, chen chúc đến vị trí tốt nhất là bàn của Thiên Thiên, làm bộ như cùng Thiên Thiên bàn luận về công việc, ánh mắt lại thỉnh thoảng hướng phòng Thẩm Hạo nhìn trộm. (Viv: bó tay, cái phòng thị trường này là nơi chứa toàn ông bà tám... Pil: đi làm đi rồi sẽ biết, phòng nào cũng như nhau thôi =)) )

Rose quấn quýt si mê Thẩm Hạo là chuyện mọi người đều biết, tiết mục này kì thật mỗi ngày đều trình diễn một lần, nhưng không biết vì sao, hôm nay Thiên Thiên lại không bình tĩnh, ánh mắt chớp chớp, lục phủ ngũ tạng giống như bị móng vuốt của con mèo cứa qua, khó chịu không thể tả. (hé hé, ăn dấm rồi.)

Chỉ thấy Rose đang cười tươi, thân thể cơ hồ áp vào bàn của Thẩm Hạo, mà anh thì bật cười thành tiếng, hai người hình như trò chuyện rất vui vẻ.

Lúc Rose ra khỏi cửa còn quay đầu lại, phong tình vạn chủng chớp mi, "Buổi tối gặp."

Thiên Thiên cắn cắn môi, thừa nhận trong lòng có chút không thoải mái.

Lúc Thẩm Hạo cầm túi đựng laptop đi ngang qua Thiên Thiên, cô nói ra một câu mà chính cô cũng không tin nổi: "Giám đốc Thẩm, về bản kế hoạch với tập đoàn Hiển Dịch, em có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo anh." (e hèm, mình đổi cách xưng hô ngay đây nhé, lúc này chị ý đã... "ấy ấy" rồi *cười gian*)

Thẩm Hạo rõ ràng là tư tưởng đang không tập trung, "Ngày mai nói đi, đêm nay anh có việc."

"Rất mau thôi, không biết rõ, em không ngủ được." Thiên Thiên kiên trì kì kèo.

Elva đang thu dọn bàn làm việc chuẩn bị về thì kinh ngạc quay đầu nhìn, Thiên Thiên không phải là người cố tình gây sự a.

"Được rồi." Thẩm Hạo buông túi xuống, nhíu mày nói: "Hỏi cái gì, em hỏi đi."

Thiên Thiên liên tục hỏi 3 câu, Thẩm Hạo cực có kiên nhẫn trả lời từng câu một, lúc cô hỏi tới câu thứ tư đã quá 20', anh nhếch nhếch miệng, "Thiên Thiên, câu hỏi này vừa rồi em đã hỏi."

"A, em nhầm, không phải cái này." Thiên Thiên vắt hết óc, ngộp ra thêm một câu.

Thẩm Hạo nói: "Thiên Thiên, câu này lúc họp cũng đã thảo luận qua."

Thiên Thiên cụp mắt, rốt cuộc thất bại nói: "Không hỏi nữa."

Ánh mắt Thẩm Hạo chợt lóe, "Vậy anh đi, em nghĩ tới cái gì muốn hỏi thì có thể gọi di động cho anh bất kì lúc nào."

Thiên Thiên bĩu môi, không nói gì.

Thiên Thiên thất thần ra khỏi công ty, phía sau truyền tới tiếng kèn xe, cô hầu như không nghe thấy.

Thẩm Hạo điềm đạm cười, lái xe đến sát cô, thấp giọng gọi: "Thiên Thiên."

Thiên Thiên quay đầu lại, rốt cuộc trong lòng vui vẻ.

"Em muốn đi cùng anh không?" Thần sắc của anh hờ hững.

"A!" Thiên Thiên choáng váng mặt mày.

Thẩm Hạo cười nhưng không nói, chờ Thiên Thiên phản ứng.

"Vẫn là...thôi đi." Cô không nghĩ bị Rose ghen ghét, vô duyên vô cớ rước họa.

Thẩm Hạo không miễn cưỡng cô, "Vậy anh chở em đến trạm xe, vừa vặn tiện đường." miệng tuy nói vậy nhưng ánh mắt anh sáng lóe. (anh này nhất định là người ngoài hành tinh à.)

Tâm tình Thiên Thiên tựa hồ khoan khoái rất nhiều, "Không tiện đường, em cùng bạn hẹn ở đường Ngô Giang."

"Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, lên xe đi." Thẩm Hạo khẽ cười, hơn nữa còn giúp cô mở cửa xe.

Thiên Thiên tự mở cửa chui vào ghế sau, không nói gì.

Thiên Thiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, Thẩm Hạo chuyên tâm lái xe, hai người không nói gì với nhau, rất nhanh đã đến nơi, anh dừng xe trên đường, Thiên Thiên tự mình mở cửa xe bước xuống, phẩy phẩy tay chào tạm biệt, "Cám ơn."

Thẩm Hạo nhìn biểu cảm trên mặt cô sau đó gật đầu một cái.

Thiên Thiên rõ ràng không có tâm trạng, đường đường là 'quỷ háu đói' hôm nay lại chỉ ăn qua loa vài miếng liền buông đũa xuống, ngược lại xem bia như nước, ực mạnh hết nửa ly.

"Không đúng a." Lâm hi cùng Văn Khải nhìn nhau, lẩm bẩm nói. Cô đưa tay sờ trán Thiên Thiên, "Không có sốt a."

Thiên Thiên tức tối, "Bồ đang nguyền rủa mình hả."

Văn Khải thấy hai cô cãi lộn chỉ biết cười.

"Thiên Thiên, bồ có tâm sự." không hổ là bạn tốt nhiều năm, mới liếc một cái là biết ngay.

Thiên Thiên không ngẩng đầu, "Bậy bạ."

Chính xác, Thiên Thiên không tim không phổi, cùng Mễ Bác chia tay bất quá cũng khó chịu một buổi tối, đối với cô mà nói, tâm sự hai chữ này hình như có chút cao thâm.

Còn cách cái bàn, Lâm Hi giương nanh múa vuốt bổ nhào qua, "Diêu Thiên Thiên, bồ nhất định là có chuyện gạt mình, còn không mau thành thực khai báo."

Thiên Thiên trốn tránh ra sau, cười nói: "Văn Khải, còn không mau quản lí 'vợ' ông."

Văn Khải âu yếm vuốt tóc Lâm Hi, "Hi Hi là quan tâm bà, bà cũng nên biết điều a."

Thiên Thiên thật sự chịu không nổi, làm động tác nôn mửa, "Hai người thật ác a, trước mặt người cô đơn lại ân ân ái ái."

Lâm Hi nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiên Thiên, bồ hôm nay không nói cho mình, mình không để yên đâu."

Thiên Thiên bất đắc dĩ nói, "Đại tiểu thư của tôi, không có chuyện gì hết, bồ rốt cuộc muốn mình nói cái gì a."

Lâm Hi sờ cằm, "Ví dụ như soái ca cấp trên của bồ, Đại Thần Trường Kiếm Tận Thiên, vân vân và vân vân..."

Thiên Thiên trừng cô, "Lâm Hi, mình quen biết bồ nhiều năm như vậy, sao lại không biết bồ có tật nói lắp nhỉ?"

Văn Khải cười suýt nữa đau xóc hông.

Lâm Hi nhướng nhướng mắt, anh lập tức ngoan ngoãn chớ có lên tiếng.

Thiên Thiên nhìn đồng hồ trên tay, cười như không cười nói: "Ai đó không phải mua vé xem phim lúc 8h sao, nếu còn không đi sẽ tới muộn đấy."

Lâm Hi kêu to một tiếng, đút một đũa thức ăn vô miệng, nắm tay Văn Khải vừa chạy vừa nói, "Thiên Thiên, tiền cơm bồ trả giùm, mình sẽ trả sau."

Thiên Thiên dở khóc dở cười, Lâm Hi làm chuyện gì cũng hùng hùng hổ hổ, tính tình ầm ĩ, kì thật chính cô cũng không khá hơn chút nào. Nếu không sao lại nói "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" chứ.

Thiên Thiên bẻ bẻ ngón tay, đá tung mấy viên đá vụn dưới chân, ma xui quỷ khiến lại đi trở về chỗ vừa rồi Thẩm Hạo thả cô xuống. đây là làm gì a, chẳng lẽ còn trông cậy anh còn chờ ở đây sao, Thiên Thiên hung hăng khinh bỉ mình một phen.

Nhưng ở đây lại có một chiếc Volvo màu vàng đang đậu.

Thiên Thiên dụi dụi con mắt, nghĩ rằng nhìn nhầm.

Cô chậm rãi đến gần, nhìn qua cửa kính bị kéo xuống phân nửa, cô thấy Thẩm hạo đang gặm bánh mì, uống nước khoáng. (ách =)) gặm bánh mỳ đợi mỹ nhân sao ='= thật là kiên trì à =P~ )

Thiên Thiên nhẹ nhàng gõ vài cái lên kính xe, anh ngẩng đầu lên, tươi cười rạng rỡ, "Nhanh vậy?"

"Dạ, bạn em còn có việc."

"Lên xe." Thẩm Hạo để bánh mì vào túi xốp, lấy báo che lên.

Thiên Thiên cười có chút giảo hoạt, "Anh không phải có hẹn sao?'

Thẩm Hạo đáp nhẹ nhàng, làm người khác không soi xét được gì: "Cô ấy cũng có việc, nên về sớm."

"Vậy sao anh còn ăn bánh mì?" Thiên Thiên không khỏi cười cười.

Thẩm Hạo cũng cười, khóe miệng cong lên, "Ăn chưa no, không thể sao?"

Nhìn vào ánh mắt đang mỉm cười của anh, tim Thiên Thiên bất giác đập tăng tốc.

"Anh đưa em về." anh nói.

Thiên Thiên nghiêng đầu liếc anh một cái, "Em đầy bụng, quyết định đi bộ về."

"Đi bộ về?" Thẩm Hạo hỏi.

"Không thể sao?" Thiên Thiên có uống chút bia, mắt nhìn mông lung, ánh mắt rất dễ thương.

Thẩm Hạo nhướng mày, "Đương nhiên có thể." Anh xuống xe, khóa cửa xe.

"Anh làm gì vậy?" Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi.

"Anh cũng đầy bụng, vừa vặn cùng nhau tản bộ." trong mắt Thẩm Hạo xẹt qua ý cười nhợt nhạt.

Thiên Thiên không nói nên lời.

"Em xem đêm nay ánh trăng rất đẹp, huống chi còn có mỹ nữ kế bên." Thẩm Hạo bên môi hiện tiếu ý.

Thiên Thiên còn chưa kịp đắc ý thì câu tiếp theo của anh làm cô hận không thể đạp lên chân anh một phát.

"Có mỹ nữ để nhìn còn tốt hơn so với ngắm khỉ trong vườn thú." (tâng bốc lên xa tít tắp rồi bất thình lình đạp xuống dưới gót chân =))) ta thích trò này :-" )

Hắn lại so sánh cô với con khỉ, Thiên Thiên quả thực tức tới lệch mũi, không quan tâm hắn nữa, Thiên Thiên tăng tốc bước nhanh.

Thẩm Hạo theo sau cô cười làm lành, "Anh không phải ý đó." Anh chính là không kềm được há mồm lại chọc ghẹo cô.

Thiên Thiên tức tới không nói gì nổi, hất đầu sang chỗ khác, chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ au, dễ thương không tả nỗi.

Thẩm Hạo tim đập liên hồi, Thiên Thiên khác biệt nhất chính là nụ cười tươi, ánh mắt biểu cảm phong phú, cô có thể cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lại không biết nụ cười như vậy có thể đem đến bao nhiêu ấm áp cho người khác.

Anh gọi: "Diêu Thiên Thiên."

Thiên Thiên giả câm vờ điếc, tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Hạo chỉ biết cười khổ.

Từ đường Ngô Giang đến nhà cô nếu ngồi xe thì phải qua khoảng 10 trạm dừng. lời đã nói ra không thể thu hồi, Thiên Thiên âm thầm cùng Thẩm Hạo phân cao thấp, cắn chặt răng liên tiếp đi qua 5 trạm dừng, đau chân, thở dốc, thật sự là không tiêu hóa nổi.

So với cô, anh lại có vẻ thoải mái nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thiên Thiên ngồi xổm xuống thở hổn hển, Thẩm Hạo ân cần hỏi: "Em còn có thể đi chứ?"

Trời cao làm chứng, anh thực sự là có ý tốt hỏi cô, nhưng nghe vào tai Thiên Thiên lại thành một loại khiêu khích.

Cô dứt khoát tháo giày cầm trong tay, không có giày cao gót, bước chân cô cũng nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Hạo lắc đầu thở dài, thật là một cô bé kiên cường a, anh đi nhanh lên trước vài bước cách cô một khoảng, lưu ý đá qua một bên mấy viên đá vụn tránh cắt phải chân cô. (ga-lăng à =P~ nam nhân kiểu này sắp bị tuyệt chủng rồi >"< )

Chương 39 - 40

Thiên Thiên đột nhiên dừng lại.

Thẩm Hạo nghe không thấy bước chân phía sau nên xoay người.

Thiên Thiên đang ngóng cổ giương mắt nhìn một chỗ ngẩn người.

Thẩm Hạo hỏi: "Có cái gì mà nhìn đến vậy?" quay đầu theo hướng nhìn của cô, đó là hai gã diện mạo thô tục đang ôm ấp rúc vào nhau. "Cái này thì có gì xem." Anh nhíu mày.

"Là gay a." nói xong Thiên Thiên không hiểu tự dưng hưng phấn, lúc cô nhàn rỗi ngoài việc chơi game còn thích đọc tiểu thuyết đam mỹ trên mạng, đã ngược thân lại ngược tâm là tốt nhất. (hic hic, hahaha, bà này...)

Thẩm Hạo bất mãn nói: "Em gặp qua gay xấu như vậy bao giờ chưa?"

Mưu sát a!

Thiên Thiên ngớ ra khoảng vài phút, đột nhiên cười khanh khách, "Chưa, thật sự chưa gặp qua."

Thẩm Hạo cũng cười.

Tình cảnh lúc này thật quái dị, một cô nàng đi chân trần, trên tay cầm giày, hai mắt sáng lên, nét mặt tỏa sáng, tiếng cười vang tận trời. bên cạnh là anh chàng anh tuấn văn nhã, mặc âu phục, lại cùng cô gái kia cùng nhau ngẩn người cười như điên.

Người qua đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn vài lần, nhao nhao nói: "Có phải là bệnh nhân tâm thần vừa trốn viện? Có cần gọi cấp cứu không?" (đẹp thế mà ở bv kia thì thật là uổng phí à :< )

Thiên Thiên và Thẩm Hạo nhìn nhau, đồng thời cười lên: "Chạy mau."

Chạy một đoạn tới thở hồng hộc, hai chân mỏi nhử.

Thẩm Hạo còn chịu được nhưng Thiên Thiên đã ôm cột thở hổn hển.

Cô nói không ra hơi: "Lúc còn đi học thi chạy toàn quốc 800m còn không mệt bằng bây giờ."

"Tự chịu." Thẩm Hạo không nặng không nhẹ nói một lời.

Thiên Thiên mấp máy môi, hơn nửa ngày mới phản bác, "Em là tự chịu, còn anh làm gì cũng đi theo chịu giày vò."

Thẩm Hạo nói: "Anh lại thấy không phiền."

So với Thiên Thiên đầu đầy mồ hôi, nói chuyện đứt quãng, Thẩm Hạo lại mặt không hồng tim không nhảy (sặc, tim không nhảy là chết à nha =)) ), trên trán không một giọt mồ hôi, làm như đang rất hưởng thụ.

Thiên Thiên càng nhìn anh càng tức, cái gì tốt cũng bị anh chiếm hết.

"Ui, Thiên Thiên, con đang làm gì vậy? Yoga kiểu mới?" thình lình có người ở sau lưng cô rống lên.

Thiên Thiên toát mồ hôi lạnh, mồ hôi lạnh hòa cùng mồ hôi nóng dính trên người, quái không chịu được, cô cười mấy tiếng ngây ngô dạo đầu, ngượng ngùng nói: "Mami, sao lại ở đây?"

Thẩm Hạo nghe thế rùng mình (ca mà cũng biết cái loại phản ứng này à =)) ), đứng thẳng người lên lễ phép chào: "Chào bác gái." (khửa khửa, gặp mẹ vợ nên mới ngoan thế ) )

Má Diêu nói với Thiên Thiên: "Má với ba con đi tản bộ, nhất thời cao hứng nên đi xa."

Thẩm Hạo có chút suy nghĩ gật gật đầu, thì ra Thiên Thiên thích tản bộ là do có truyền thống gia đình. (hắc hắc =)) )

Má Diêu xoay người lập tức đổi một mặt tươi cười, "Cậu trai trẻ, bác hình như gặp qua con rồi, lần trước cũng là con đưa Thiên Thiên nhà bác về đúng không?"

"Đúng vậy, bác gái, đưa về mấy lần rồi." Thẩm Hạo nói khoác không ngượng. (nói thiệt ý, cơ mà dễ thương quá cơ =P~)

"Vậy sau này rãnh đến nhà bác chơi a." má Diêu hí mắt đánh giá Thẩm Hạo, ánh mắt giống như mẹ vợ xem con rể trong truyền thuyết a, càng xem càng vui mừng.

"Dạ, dạ." Thẩm Hạo quả thực lòng nở đầy hoa.

Khóe miệng Thiên Thiên run rẩy, "Mami đừng làm chuyện xấu hổ, giám đốc Thẩm là cấp trên của con, làm sao chịu đến căn nhà nhỏ của chúng ta."

"Rất nhỏ sao?" má Diêu nghĩ ngợi, "Tốt xấu gì cũng có 3 phòng nha, cho con sau khi kết hôn dùng cũng không thành vấn đề." (khụ khụ...mẹ vợ con rể diễn thật tốt a.)

Thiên Thiên đỏ cả mặt, một hơi không nói nổi, liều mạng ho hì hục.

"Em chờ chút, anh đi mua nước." Thẩm Hạo nhìn thấy cửa hàng tiện lợi liền chạy nhanh đi mua.

Má Diêu nhẹ nhàng nhéo tai Thiên Thiên, "Nha đầu thúi, con dám hoạt động bí mật a, lần trước hỏi con, một chút cũng không mở miệng."

Thiên Thiên trợn mắt nói: "Mami cho con xin." Thiên Thiên vỗ trán thở dài, "Ba con đâu?" vẫn là nói sang chuyện khác an toàn hơn a.

"Cùng bác Trương bàn chuyện bóng đá a, má nghe không hiểu nên đi hít thở không khí bên ngoài."

"Bác Trương nào?" Thiên Thiên thuận miệng hỏi.

Má Diêu giảo hoạt cười, "Bác Trương chủ cửa hàng tiện lợi."

Nhìn theo ngón tay của má Diêu, Thiên Thiên cảm giác mồ hôi lạnh chạy dọc xuống cổ. (hĩ hĩ, lại ra mắt ba vợ =)) )

Cửa hàng tiện lợi ở giao lộ cách đó không xa, Thẩm Hạo chân dài nên đi đến đó không tới 2' (chân dài *chảy nước miế***)

Thẩm Hạo cầm mấy chai nước đi tính tiền, trước quầy thu ngân là hai người đàn ông trung niên đang bàn tán sôi nổi, Thẩm Hạo nghe thấy hai người đang nói đến UEFA Champios League. (cúp C1 à, không hứng thú với giải này ='= pil ta chỉ xem Premier League (còn gọi là giải Ngoại hạng Anh ý), World cup & Euro :"> ta yêu màu đỏ à =)) yêu Liverpool, yêu MU, yêu Arsenal =)) có nhiều giai xinh ý =P~ )

Anh thuận miệng chen vào nói: "Lần này quán quân cháu thấy chắc là đội AC Milan."

Một bác trợn mắt nhìn, "Bậy bạ, quán quân nhất định là MU." Nghe khẩu khí là biết bác này là siêu cấp fan của MU. (aigoo... fan MU nhiều ghê >"< dân Châu Á đa phần hâm mấy con quỷ đỏ kinh dị :<)

Người còn lại cười tít mắt nói: "Chàng trai, thật tinh mắt." không cần nghi ngờ, bác này chắc chắn là fan của AC Milan.

Thẩm Hạo thanh toán tiền, cầm lấy tiền lẻ, hai người đó còn đang tranh luận không ngớt.

Bác ủng hộ đội AC Milan hừ nói: "Vợ tôi còn đang chờ, tôi đi đây."

Thẩm Hạo cùng bác này một trước một sau ra khỏi cửa hàng tiện lợi thì nhìn thấy Thiên Thiên và mẹ cô đang vội vàng chạy tới.

"Tới đúng lúc." Thẩm Hạo đem chai nước khoáng và túi xốp đưa hết cho cô.

Thiên Thiên không vội nhận lấy mà mắt lại nhìn nhìn anh.

"Lão Diêu, đây là cấp trên của Thiên Thiên, tiểu Thẩm." má Diêu xưng hô theo kiểu người trẻ tuổi kêu tới tiểu Thẩm.

Ba Diêu chú ý cái nháy mắt buồn cười của má Diêu, ông vẫn tự nhiên cười với Thẩm Hạo, "Tiểu Thẩm, chào con."

Thẩm Hạo mừng thầm vừa rồi mình không có nói sai đội, thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Thiên chịu không nổi lắc đầu, nhìn bộ dáng nịnh nọt của ba má, làm như cô không gả được ấy, không gả được thì thôi, cũng không phải việc liên quan Thẩm Hạo a.

Thật sự không liên quan anh sao? Mắt Thiên Thiên nhìn lại, tầm mắt cùng Thẩm Hạo chạm nhau, hoảng loạn cúi đầu.

Thẩm Hạo mỉm cười, ý cười lướt qua khóe mắt, "Bác trai, bác gái, gặp hai bác ở đây vậy con giao lại Thiên Thiên, không còn sớm, con cũng phải trở về."

"Đi thong thả, đi thong thả." Ba Diêu cười như đứa trẻ.

"Tiểu Thẩm, rãnh tới chơi a." má Diêu đang cười lại nói, "Cái con bé này, nắm áo má làm gì."

Thẩm Hạo cười tươi, không giấu được tâm tình đang rất tốt của mình.

Thiên Thiên đã triệt để không còn gì để nói với ba má, cô quay đầu đi vài bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay lại gọi to: "Này, anh về bằng gì?"

"Đi thế nào tới thì như thế trở về." Thẩm Hạo không quay đầu, giọng âm u trĩu nặng. (sặc, hết biết.)

Anh đi bộ về? Thiên Thiên choáng váng mặt mày.

"Thiên Thiên, bằng không con tiễn cậu ấy? má Diêu cười đùa cợt nhã, "Cơ hội tốt để gia tăng tình cảm."

Thiên Thiên hung tợn trừng mắt: "Không rãnh."

"Xì." Má Diêu khinh thường nói: "Con về chẳng phải chơi game thôi sao."

Ba Diêu cười ôm vai má Diêu, "Bà xã, đừng vạch trần con gái chứ."

Má Diêu hoàn toàn khinh bỉ liếc nhìn Thiên Thiên, "Nhớ năm đó má cùng ba con yêu nhau, từ vườn bách thú Thượng Hải đi đến Tĩnh An Tự, vừa đỡ tốn tiền vừa lãng mạn, con cũng nên học hỏi."

Ba Diêu phối hợp gật đầu, cười tới cực kì vui vẻ.

Từ vườn bách thú tới Tĩnh An Tự, vậy chân không phải gãy luôn sao? Nghĩ lại, cô hôm nay từ đường Ngô Giang đi về nhà một đoạn này cũng không phải ngắn a, Thiên Thiên lệ rơi a.

Đoạn đối thoại của ba người dần dần tiêu tán trong gió, Thẩm Hạo cười tới không ngậm miệng nổi.

Lúc gần đến nhà, má Diêu bỗng nhiên nói: "Thiên Thiên, con rất có tiến bộ a."

Thiên Thiên hỏi: "Cái gì?"

"Tiền lương so với công ty cũ còn nhiều thêm mấy trăm tệ."

Thiên Thiên nghĩ nửa ngày, làm sao có thể, chẳng lẽ Thẩm Hạo thấy gần đây cô tăng ca khổ cực, tăng tiền lương cho cô? Nhưng cô đâu có nhận được thông báo. Nếu tính cả tiền tăng ca cũng không đến nỗi nhiều như vậy, thật là kì quái.

"Rốt cuộc bao nhiêu vậy?" gần đây nhiều chuyện xảy ra, cô không có thời gian kiểm tra tài khoản.

Má Diêu báo con số.

Thiên Thiên tính nhẩm xong liền rút ra được kết luận. Tiền lương còn thừa ra một ngàn linh ba mươi bảy tệ.( Viv: có ai thấy con số này quen quen không? Pil: đáng buồn là không... Viv: ách ='= tiền hôm đi ăn Hạo ca cho Thiên tỷ mượn ấy :< bà chị dory quá đấy >"<)

Cô nhất thời sáng suốt. ( e hèm, còn bạn nào nói anh Hạo nhà ta ki bo nữa hông nà, kakka, tử tế với anh là việc làm thầm lặng.)

Về đến nhà, Thiên Thiên trốn vào phòng mình, bấm số của Thẩm hạo.

Đây là lần đầu cô chủ động gọi cho anh, Thẩm Hạo thấy sóng lòng mênh mông, mặt tươi cười rực rỡ.

"Alo," tâm tình của anh cực tốt.

Thiên Thiên nói vài câu hỏi thăm trước, "Anh thực sự đi bộ về?"

"Ừ, đi bộ nhiều có thể rèn luyện thân thể, duy trì vóc dáng." Khóe môi Thẩm Hạo tạo thành một đường cong duyên dáng.

Vừa dứt lời, trong điện thoại truyền tới tiếng nói như sau: "Tiên sinh, đã đến đường Ngô Giang, dừng ở bên kia?" ( đừng nghe những gì...con trái đang cua gái nói =)) )

Thiên Thiên ngớ người, sau đó cười lớn không thôi.

Thẩm Hạo hơi lúng túng, cười gượng hắc hắc hai tiếng.

"Vậy..." Thiên Thiên cong miệng nói, "Vậy một ngàn tệ là anh thêm vào thẻ của em?"

"Tiền gì?" Thẩm Hạo biết rõ còn cố hỏi.

Thiên Thiên liếm liếm môi, "Tiền lương của em không hiểu sao lại nhiều thêm một ngàn linh ba mươi bảy tệ, anh đừng nói với em là không liên quan tới anh nha."

"Tiền lương trong tài khoản của em thì liên quan gì đến anh?" Thẩm Hạo phát thêm một tiếng cười.

Thiên Thiên trầm mặc một hồi, "Anh không thừa nhận em cũng không còn cách nào nhưng lần đó em đã nói là mời khách, anh không cần trả lại tiền cho em."

Thẩm Hạo nửa thật nửa đùa nói: "Thiên Thiên, anh với em, cần tính toán rõ ràng vậy sao?" (hí hí, tại sao không tính toán hử anh *chớp chớp mắt* )

Thiên Thiên lần thứ hai im lặng, rõ ràng trong phòng không nóng nhưng gương mặt đã nóng sắp cháy bừng.

"Thiên Thiên, em còn nghe sao?" Thẩm Hạo dịu dàng hỏi.

"Dạ."

Thẩm Hạo cười cười, "Anh phải lái xe rồi, về nhà sẽ gọi lại cho em."

Thiên Thiên hoảng loạn đáp, "Không cần, em...em sắp ngủ rồi."

Thẩm Hạo nhìn lại màn hình điện thoại, còn chưa tới 10h, nhưng việc này cũng không thể gấp, anh cười nói: "Vậy mai gặp."

"Ngày mai gặp." Thiên Thiên vội vội vàng vàng cúp máy.

Thiên Thiên hốt ha hốt hoảng mở máy tính, Lâm Hi không có trên QQ. Lại nghĩ nghĩ, cô cùng Văn Khải xem phim, không thể sớm như vậy đã về nhà a. Nhất thời tìm không thấy đối tượng để nói chuyện, Thiên Thiên mất phương hướng.

Một mình ngồi ngây ngốc nửa tiếng, cô quyết định chơi game để giết thời gian và làm tiêu tán tâm tình hỗn loạn không rõ vì sao của mình.

Trên diễn đàn Hiệp Cốt Nhu Tình, trận đấu lớn giữa các hiệp nữ chính thức bắt đầu hừng hực khí thế.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết là ứng cử viên sáng giá nhất, thu hút nhiều sự chú ý nhất. có người suy đoán tuổi của cô, tính tình, nghề nghiệp, v.v... cô kéo chuột xuống, thế mà lại có cả mấy người viết thư tình cho cô nữa chứ.

Thiên Thiên ngây ngô cười, lòng tự tin bành trướng cực độ.

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân gửi một nụ cười ngọt ngào tới: "Chị, chào buổi tối."

Thiên Thiên thuận tay gửi qua, "Chào buổi tối."

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân nói một câu làm người kinh hãi, "Chị có bạn trai chưa?"

Thiên Thiên từng ở trên QQ gặp qua tình huống này nhiều lần, cô không muốn bị quấy rối nên đã không thêm bất kì người nào vào danh sách bạn bè, mà ở Hiệp Cốt Nhu Tình vẫn gặp chuyện này, cô nói: "Có việc gì sao?"

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân: "Chị tốt như vậy, em giới thiệu bạn trai cho chị."

May mắn không phải là cầu thân, dù là như thế, Thiên Thiên vẫn hoảng, cô cười mỉa, "Ha ha, không cần bận tâm."

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân hình như có chút không vui, "Chị không tin tưởng mắt nhìn người của em?"

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Không dám, không dám." Cô không biết mình vì sao lại dây dưa với người này lâu như vậy.

Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân lập tức thay đổi ngữ khí: "Con của bác rất được, thử suy nghĩ đi."

Thiên Thiên nhất thời lờ mờ, sau khi tỉnh táo, phản ứng đầu tiên là: thế giới này thật điên, ngay cả Cậu Bé Bút Màu Tiêu Tân cũng có con, nếu vậy trong tương lai, Chibi Maruko cũng sẽ có con gái rồi.

Cô do dự một hồi, cẩn thận dè dặt hỏi: "Cậu...bao nhiêu tuổi?"

Qua thật lâu vẫn không thấy trả lời, mới phát hiện Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân đã log out.

Cô lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, một lần lại thêm một lần xem danh sách bạn online. Lâm Hi không online, Tiêu Dao đã lâu không thấy bóng dáng, Trường Kiếm Tận Thiên vì cái gì cũng không thấy.

Kim đồng hồ chỉ 11h, Thiên Thiên không hề buồn ngủ. giống như trúng tà cứ ngồi trước máy tính, vẫn không nhúc nhích.

Có một chút thất vọng.

Mỗi ngày cùng anh ấy nói mấy câu hình như đã thành thói quen của cô.

Mà hôm nay, cô thấy không thoải mái.

Cứ tiếp tục không thừa nhận là đang chờ anh, nhưng không cách nào giải thích vì sao mình như bị ma quỷ ám, nửa đêm còn canh chừng máy tính.

11h30, nick Trường Kiếm Tận Thiên sáng lên.

Thiên Thiên rốt cuộc lộ ra một nụ cười.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: "Hôm nay sao anh online muộn vậy?' cô không phát hiện lời của mình có mang một chút trách cứ và hờn dỗi.

Trường Kiếm Tận Thiên: "Có chút việc bận, em chờ anh sao?"

Mặc dù lời đáp thật dễ nghe và ôn hòa, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình thật ra đang chờ anh, "Làm gì có." Mặt cô có chút đỏ lên, tâm tình rui mừng hiển hiện rõ ràng trong mắt.

Một giây sau, Trường Kiếm Tận Thiên hỏi: "Anh có thể kêu em là Thiên Thiên chứ?" (tan chảy à... )

Chương 41 - 42

"Đương nhiên có thể." Thiên Thiên không chút do dự nói. Cô vẫn luôn cảm thấy với giao tình của mình với Trường Kiếm Tận Thiên hiện giờ, kêu đầy đủ cả "tên họ" thì quá khách khí, "Vậy em cũng gọi anh là Tận Thiên nha."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Được."

Hai người dường như thân nhau hơn.

Thiên Thiên cười nói: "Tận Thiên, gần đây anh có liên lạc với Tiêu Dao không, có vẻ như rất lâu rồi không thấy anh ấy."

Trường Kiếm Tận Thiên trả lời mập mờ không rõ: "À, thật không?"

"Không biết anh ấy thế nào rồi, em thấy hơi lo cho anh ấy." Thiên Thiên nhíu mày.

Trường kiếm Tận Thiên hỏi nửa thật nửa đùa: "Em quan tâm nó vậy à?"

Thiên Thiên thành thật nói: "Thì bạn bè mà, trước giờ anh ấy chưa từng mất tích lâu như vậy."

"Nếu có một ngày anh cũng đột nhiên mất tích một thời gian, em có lo lắng cho anh như vậy không?" Trường Kiếm Tận Thiên đột ngột lên tiếng. (Viv: mùi gì chua chua vậy ss, Pil: à... mùi dấm ý cưng =)) hết chuyện đi ăn dấm với TD =)))

Thiên Thiên cảm thấy tim đập loạn nhịp một chút, cô chưa từng nghĩ qua việc này, cô chỉ biết đêm nay đã muộn mà vẫn không thấy anh, cô mất hồn mất vía cả đêm. "Có." Cô thẳng thắn thành khẩn nói: "Hai người đều là bạn của em."

Trường Kiếm Tận Thiên thản nhiên nói: "Anh cho rằng sẽ khác nhau."

Trong lòng cô phảng phất có làn sóng gợn nhẹ, ngốc nghếch như cô cũng có thể nghe hiểu được hàm ý trong lời này. (kinh dị thật ='= ảo mà cứ như thật ý... đã từng gặp qua đâu mà rung ring tim chớ >"< )

Trường Kiếm Tận Thiên: "Thiên Thiên, chúng ta gặp mặt đi."

Ngón tay Thiên Thiên run lên, nín thở: "Tại sao?"

"Bởi vì anh muốn gặp em." Ngữ điệu của anh thật bình thường.

Thiên Thiên hít sâu một hơi, "Anh thậm chí còn không biết em đang ở đâu."

"Chúng ta ở cùng một thành phố." Sau câu nói của Trường Kiếm Tận Thiên là một cái mặt cười.

"???" anh ấy là hacker? Thiên Thiên bị dọa choáng váng.

Trường Kiếm Tận Thiên cười nói: "Thiên Thiên, trên đời này có một thứ gọi là IP."

Thiên Thiên nhất thời túng quẫn, "Em xấu lắm, thường ngày không ra ngoài, tránh ảnh hưởng bộ mặt thành phố."

Trường Kiếm Tận Thiên: "Không sao, anh cũng chỉ đẹp trai hơn Cổ Thiên Lạc một chút thôi." (em thích CTL à =P~)

Thiên Thiên phun một ngụm nước. (bọn này cũng muốn phun a.)

"Em yên tâm, trình độ thẩm mĩ của anh lấy Chung Vô Diệm làm tiêu chuẩn, đẹp hơn cô ấy đều là mỹ nữ."

Thiên Thiên kêu to oa oa, "Xí, anh lại so em với Chung Vô Diệm."

"Đã như thế, em còn lo cái gì." Lời nói của Trường Kiếm Tận Thiên giống như đang điều khiển cô.

Thiên Thiên nhịn không được, hỏi: "Sao anh nhất định muốn gặp em?"

Trường Kiếm Tận Thiên tạm dừng một chút: "Anh nghĩ anh thích em." (wow... wow... confession of a... Hạo ca =)) )

Thiên Thiên hoàn toàn không khống chế nổi sức nóng lan tràn từ cổ tới mặt, cô đột ngột offline, trốn giống như trốn quỷ.

Tỉnh táo, phải tỉnh táo.

Từ nhỏ đến lớn, số lần mà Diêu Thiên Thiên cô từng nghe qua những lời tỏ tình có thể đếm được khoảng một bàn tay, nhưng trước giờ chưa từng có lần nào có lực sát thương như lần này.

Trường Kiếm Tận Thiên nói muốn gặp cô.

Cô cười nhẹ, sâu tận trong lòng cảm thấy chút vị ngọt ngào, điều này không gọi là mừng thầm thì gọi là gì?

Trường Kiếm Tận Thiên nói thích cô.

Trong không khí phảng phất là hương vị của hạnh phúc.

Thiên Thiên vừa cười ngây ngô vừa sờ sờ khuôn mặt đã hồng thấm của mình. Cô bất chấp tất cả bấm số của Lâm Hi, "Hi Hi, mau thức dậy, mình có việc muốn nói với bồ."

"A". Lâm Hi rõ ràng là không có nhiệt tình cho lắm.

"Trường Kiếm Tận Thiên muốn gặp mình." Thiên Thiên hưng phấn nói, ngay cả âm lượng cũng cao lên vài lần.

Một quả pháo lớn ném xuống, Lâm Hi liền tỉnh ngủ, cô sắp xếp lại suy nghĩ, dùng giọng điệu lười nhát nói: "Thiên Thiên, bồ nghe kĩ đây. Đầu tiên, bồ biết anh ta là người như thế nào sao? Anh ta ở đâu? Năm nay mấy tuổi? Làm nghề gì? Lập gia đình hay chưa?"

Một thao nước lạnh tạt vào, Thiên Thiên lờ mờ, sau nửa ngày mới nói: "Những điều bồ nói mình đều không biết."

"Bồ muốn thử tình yêu trên mạng? Ngay cả hắn là người tốt hay kẻ xấu, là nam hay nữ đều không biết mà muốn gặp mặt, bồ ấm đầu à?" quả nhiên người ngoài cuộc thì sáng suốt, ngay cả Lâm Hi là người cảm tính như vậy lại phân tích được rõ ràng hơn nhiều so với đương sự.

Thiên Thiên mơ hồ, "Làm gì nghiêm trọng đến thê."

"Hừ, bồ muốn gặp hắn cũng được, nhưng đến lúc đó nhớ gọi mình theo." Lâm Hi nghiêm nghị nói.

Thiên Thiên nhỏ giọng thì thầm, "Mình mang theo một cái bóng đèn 1000kW làm gì a."

Đại khái nói nhỏ nên Lâm HI không nghe rõ, cô lại nói: "Bằng không mình trốn ở một góc cũng được, vạn nhất có chuyện gì, mình cũng có thể giúp bồ đúng lúc."

Thiên Thiên không khỏi thở dài: "Hi Hi, mình biết Taekwondo, bồ nói xem có mấy người có thể là đối thủ của mình."

"Đúng ha." Lâm Hu chớp chớp mắt, lại nói: "Mình vẫn là muốn đi, nếu hình dáng thật sự của hắn làm ảnh hưởng khẩu vị của bồ, mình sẽ giải cứu bồ trong nước sôi lửa bỏng."

"Phụt," Thiên Thiên giễu cợt, "Mình không biết rốt cuộc là bồ đi gặp bạn game hay là mình đây, sao mình lại cảm thấy bồ còn kích động hơn mình nhở?"

"Người ta là quan tâm bồ a." Lâm Hi hùng hồn đáp.

"Nhưng mình chưa đồng ý gặp anh ấy."

"Nhất định phải gặp." Lâm Hi thay cô làm chủ.

Thiên Thiên rất là ngạc nhiên, "Vậy bồ vừa rồi còn nói mình ấm đầu."

"Diêu Thiên Thiên, nể tình trước giờ mình chưa gặp qua bạn trong game, bồ thỏa mãn một chút lòng hiếu kì của mình đi." Lâm Hi hung hăng nói, Thiên Thiên như có thể tưởng tượng được bộ dang hai tay chống nạnh hùng hổ của cô.

Thiên Thiên giả bộ buồn ngủ: "Không còn sớm, mình đi ngủ đây." Lúc cô cúp máy còn vẳng lại tiếng kêu la thổn thức của Lâm Hi.

Thiên Thiên đêm nay ngủ không ngon giấc, hôm sau lúc vào công ty cũng trễ một chút.

Mới bước vào phòng làm việc, cô liền cảm thấy không khí có chút quỷ dị.

Có người thì thầm với nhau, có người liếc mắt đưa ghèn, làm cho lòng hiếu kì của cô rục rịch, cô đi qua muốn nghe thì bọn họ lại giả bộ không có gì tản ra hết.

Thiên Thiên dùng tay huých Elva, "Chuyện gì vậy?"

Elva liếc mắt đưa ghèn, hết sức thần bí nói: "Nhìn bàn làm việc của bồ thì rõ."

Thiên Thiên hồ nghi lườm cô liếc mắt một cái, đến chỗ ngồi của mình, bất ngờ lắp bắp kinh hãi.

Trước máy tính đặt một bó Bách Tử Liên, mọi người đều biết, Bách Tử Liên là hoa tình yêu, thời điểm hoa nở tượng trưng cho tình yêu đã đến, chẳng trách cả phòng có bộ dạng kì quái này, thì ra là lại lấy cô làm trò.

Thiên Thiên tìm hết bó hoa cũng không thấy thiệp, buồn bực nghĩ: chẳng lẽ lại là Mễ Bác tặng? Đã nói rõ ràng như vậy với anh ta, sao lại còn chưa hết hi vong a.

Elva đi tới, mắt cười đến không thấy "tổ quốc", "Đừng tìm, là giám đốc Thẩm tặng." (công khai bày tỏ giữa chốn làm việc ta... muốn đóng dấu bản quyền đây mà :))

Phản ứng đầu tiên của Thiên Thiên: "Không thể nào."

Elva che miệng cười khanh khách, "Sao lại không thể? Ai cũng thấy."

"..." Thiên Thiên không lời nào để nói.

"Này, giám đốc Thẩm tới." Elva mờ ám nháy mắt với cô.

Thiên Thiên ngẩng đầu, Thẩm Hạo đang cầm một ly trà nóng từ cửa đi tới. Thiên Thiên làm bộ như không thấy, mở máy tính ra, bắt đầu một ngày làm việc.

Thẩm Hạo không về phòng làm việc lại đi thẳng tới trước mặt cô.

Elva che miệng, nhỏ giọng cười, "Giám đốc Thẩm, em đi làm việc đây." Nói xong cô xoay người đi.

Hai tay anh chống lên bàn nói: "Có thích hoa không?"

"Anh tặng?" Thiên Thiên ra vẻ tỉnh táo.

Thẩm Hạo nhún nhún vai nói: "Không phải, anh tới sớm, thuận tiện giúp em kí nhận chuyển phát nhanh."

Thiên Thiên nhẹ nhàng thở ra, "Vậy anh biết ai tặng không?"

"Chuyển phát nhanh." Thẩm Hạo bình tĩnh nhìn thẳng cô, dường như không có việc gì nói.

Thiên Thiên nhíu máy, "Ừm."

"Chiều nay đến tập đoàn Hiển Dịch, em nhớ mang đầy đủ tư liệu." Thẩm Hạo lấy ngữ khí làm việc nói.

"Dạ, đã rõ." Thiên Thiên nghĩ tới lời của Elva, liếc nhìn anh một cái, lại hỏi lần nữa, "Thật không phải anh tặng?"

Thẩm Hạo trấn định tự nhiên nói: "Anh sao lại làm việc nhảm nhí như vậy." (hắc hắc... chính xác là level nhảm nhí của ca chỉ có hơn thôi =))

Khóe miệng Thiên Thiên run rẩy, người này thiếu gì việc chưa làm qua, ví dụ như chưa được sự đồng ý của cô đã dùng cô làm bia đỡ đạn. lại ví dụ như tặng cô 2 tệ tiền lì xì. Lại ví dụ như phá cơ hội tốt làm quen soái ca của cô, v.v... quả thật nhiều không kể xiết, làm người và thần phẫn nộ a.

Đáng tiếc, cô chỉ có thể oán thầm, trên mặt không dám lộ ra nửa điểm bất mãn, "Giám đốc Thẩm, tôi đi chuẩn bị tư liệu."

"Ừ, cẩn thận một chút." Thẩm Hạo cười cười, Thiên Thiên lại cảm thấy anh hôm nay cùng ngày thường có gì đó hơi khác nhưng rốt cuộc khác chỗ nào cô không thể nói được.

Thẩm Hạo vừa đi xa, Elva lại nhào qua, cười mị mắt, "Giám đốc Thẩm rốt cuộc hành động a, không uổng mình đặt cược cho anh ấy 200 tệ."

Thiên thiên muốn phát điên, "Mấy người còn lấy tôi ra đặt cược."

"Không," Elva cười đến cong mắt, "Tụi mình cược là giám đốc Thẩm có thể theo đuổi bồ hay không, có liên quan gì đến bồ đâu."

Thiên Thiên chỉ có thể nắm tóc trút căm phẫn.

Elva nói: "Thiên Thiên, giám đốc Thẩm thật sự rất được, mình thấy lần đầu anh ấy quan tâm một người đến vậy."

Thiên Thiên không nhịn được cười khổ một cái, "Mọi người nhầm rồi, hoa này không phải anh ấy tặng."

"A, vậy là ai tặng?" Elva hết sức hưng trí hỏi.

"Không biết. giám đốc Thẩm nói là kí nhận giùm mình thôi."

Elva cười, "Thấy bồ bình thường rất thông minh, sao lúc gặp chuyện tình cảm thì lại trì độn như vậy."

Thiên thiên nóng lòng, "Đừng đoán bậy, mình với giám đốc Thẩm không có chuyện gì hết."

"Xì, xì, mình tin rồi, bồ làm việc đi, mình không quấy rầy nữa." Elva cười cười đi khỏi.

Tuy nói là nói vậy nhưng Thiên Thiên cảm thấy cô ấy hoàn toàn không tin.

Quả nhiên, Elva về chỗ liền nhắn MSN cho cô: "Giải thích chính là che giấu, càng tô càng đen, Diêu Thiên Thiên à." Sau câu văn còn có một cái mặt cười hết sức khoa trương.

Thiên Thiên bất lực rên rỉ, đóng lại MSN, mắt không thấy, tâm không phiền.

Gần tới giữa trưa, Thiên Thiên hẹn Diệp Tử cùng nhau ăn cơm.

Đến tiệm ăn kế bên công ty tên Vĩnh Hòa, trong tiệm chen đến chật như nêm.

Hai người phân công nhau, Thiên Thiên xếp hàng chờ mua cơm, Diệp Tử xung phong đi tìm chỗ ngồi.

Lúc Thiên Thiên cầm menu phóng mắt tìm Diệp Tử khắp nơi bỗng thấy có một thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt cô, mở to mắt định xem thì cô đã bị đám đông chen đến góc.

"Thiên Thiên, ở đây." Diệp Tử ngồi gần cửa sổ đưa tay vẫy gọi cô.

Thiên Thiên ngồi xuống rồi mở miệng khen, "Chị Diệp Tử, chị thật giỏi a, lại tìm được chỗ ngồi."

Diệp Tử bĩu môi,"Chị làm sao có bản lĩnh đó, chẳng qua là được nhờ mà thôi."

Thiên Thiên không hiểu nỗi, rõ ràng chiếm được chỗ, không nên chối bỏ công lao, chị Diệp Tử cũng khiêm nhường quá đi, mãi đến lúc Thẩm Hạo nhẹ nhàng đi tới, miệng hỏi: "Anh ngồi đây không phiền chứ?" lời còn chưa dứt đã đặt mông ngồi xuống. (chà, bắt đầu chiến lược tấn công ráo riết rồi nha =))

Thiên Thiên lại nghĩ, nếu như cô trả lời: "Có phiền." không biết Thẩm Hạo có tự động rời khỏi không. Nhưng cô cũng biết, câu này cô chỉ dám để trong bụng.

Hai người ngồi rất rộng rãi nhưng Thiên Thiên vẫn nhích vào trong.

Diệp Tử ngửa mặt lên cười lơ đãng.

"Thiên Thiên, em gọi món gì?" Thẩm Hạo hơi nhếch mép, tâm tình hết sức tốt.

Thiên Thiên im lặng một chút, "Cháo thịt, trứng vịt muối."

"Không phải chứ, phần ăn bình thường của em đâu có ít như vậy." Thẩm Hạo cười nhẹ một tiếng, vẫn là ngữ khí trêu chọc như cũ.

Thiên Thiên lườm anh một cái, "Ăn no quá đầu óc không được cung cấp đủ máu, sẽ ảnh hưởng năng lực làm việc."

Thẩm Hạo nói thầm nho nhỏ, "Chẳng trách những lúc mấu chốt lại trì độn như vậy."

Diệp Tử cười muốn đau bụng.

Thiên Thiên nghe không rõ, hỏi: "Giám đốc Thẩm, anh mới nói cái gì?"

"Không có gì." Thẩm Hạo nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác lười nhát nói.

Thiên Thiên lười để ý anh, cô thở dài, "Chị Diệp Tử, chị nói xem người phụ trách của tập đoàn Hiển Dịch có khó tính không?"

"A." Diệp Tử nhất thời không kịp phản ứng.

"Người đó họ gì nhỉ? Em nhớ một chút, à, Hướng tổng, chính là Hướng tổng, người Đài Loan đặc biệt nhỏ mọn, chắc hắn không áp giá chúng ta chứ?" Thiên Thiên lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại.

Mắt Thẩm Hạo hiện ra ý cười.

Diệp Tử nhức đầu, "Hướng tổng, anh ta không phải người Đài Loan."

"Xì, bình thường người làm tới chức đó không phải là ông già cổ quái thì cũng là bà cô không chồng, em nghĩ tính tình rất khó khăn." Thiên Thiên phân tích nói.

Thẩm Hạo đang uống nước suýt nữa bị sặc.

Diệp Tử há miệng thở dốc, "Việc này..." thần sắc cô lúng túng.

Vừa đúng lúc này thức ăn đưa tới, Thẩm Hạo nhanh nhẹn để vào trước mặt Thiên Thiên, "Thiên Thiên, ăn đồ của em đi."

"Ăn thì ăn, hối làm gì." Thiên Thiên giống như trút căm phẫn, múc một muỗng lớn cháo nhét vào trong miệng, lập tức phun ra vì bỏng.

Thẩm Hạo vội vàng chạy tới quầy phục vụ gọi ly nước đá đưa cho Thiên Thiên, không khỏi lắc đầu, "Thiên Thiên, em có thể đần thêm một chút không."

Thiên Thiên quạt đầu lưỡi, còn không quên phản bác, "Em cũng không phải cố ý." Cô há mồm le lưỡi, nhe răng nhếch miệng bộ dáng muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu.

Thẩm Hạo nhìn thấy cô như vậy nói, "Thiên Thiên,vuốt thẳng lưỡi rồi mới nói chuyện."

Vẻ mặt Diệp Tử đồng tình nhìn anh, như phảng phất nói: Thẩm công tử, sau này chỉ có anh mới chịu nổi. (ha ha, chị Thiên nhà ta ngốc không còn gì để nói.)

Thẩm Hạo khoái trá cười, người ngoài nghĩ anh sẽ bị đày đọa, nhưng trong lòng đương sự vui không kể xiết a. (tội nghiệp, tội nghiệp, một con cừu non vướng vào lưới tình.)

Ăn trưa xong, nghỉ nửa tiếng, đội ngũ bốn người xuất phát.

Ông Tom cùng Smon ngồi một xe, Thẩm Hạo chở Thiên Thiên. Simon nhường Thiên Thiên chọn ngồi xe nào, cô không dám ngồi cùng xe với ông chủ, lại thấy nhìn Thẩm Hạo so với Simon có thể dưỡng mắt hơn,không lo nghĩ nhiều liền chọn ngồi cùng xe với Thẩm Hạo.

Cô lại không biết trong mắt Simon lại nghĩ thành cô không muốn chia lìa Thẩm Hạo một phút nào, nên Simon nháy mắt với anh, làm như hiểu ý cười một cái.

Tập đoàn Hiển Dịch nằm cùng đường với trung tâm thương mại Hoàng Kim, cách quảng trường Hồng Kông không xa. Theo đường Hoàng Hải đi vào Nam Kinh Tây, nếu không chờ đèn đỏ thì chỉ cần 5' lái xe.

Thẩm Hạo hết sức tập trung lái xe.

Xe đi vào quảng trường Hằng Long thì bỗng nhiên Thiên Thiên sợ hãi kêu lên một tiếng.

"Sao vậy?" Thẩm Hạo nghiêng đầu hỏi.

"Không, không có gì." Thiên Thiên ấp úng.

Thẩm Hạo nghi hoặc lườm cô liếc mắt một cái, cũng không nghĩ nhiều.

Xe ngừng ở chỗ quy định rồi nhưng Thiên Thiên vẫn kì kèo mè nheo không chịu xuống xe.

Thẩm Hạo nhìn thẳng phía trước, "Ông Tom đã vào thang máy, em còn muốn chần chừ đến bao giờ?" anh chỉ nghĩ do cô quá hồi hộp.

"Anh xuống trước đi." Thiên Thiên rụt cổ nói.

Thẩm Hạo khoanh tay, nhếch môi, nhìn từ đầu đến chân cô đánh giá.

Thiên Thiên thấy nụ cười kia kinh tởm đến cực điểm, cô đỏ mặt, khẩu khí mềm nhũn, "Xin anh, anh xuống trước đi."

Thẩm Hạo kinh ngạc, liền xuống xe, đi một khoảng không xa chờ cô ở đó.

Chỉ thấy Thiên Thiên nhanh chóng đứng lên, nhìn lướt qua ghế ngồi, thở ra một hơi như trút gánh nặng. ( ='= )

Làm cái quỷ gì a, Thẩm Hạo khóa lại cửa xe, hỏi: "Em không sao chứ?"

"Em thì có chuyện gì chứ." Thiên Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ nhút nhát vừa rồi không thấy đâu.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Lamborghini Huracán LP 610-4 t