Snack's 1967
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Gia đình ngọt ngào của tôi - Trang 6

Full | Lùi trang 5 | Tiếp trang 7

14. Sắp ra đi

Ngày hôm sau, chúng tôi dậy rất sớm.

Hôm nay là ngày thứ mười hai tôi và Triết rời Thượng Hải, cũng là ngày thứ ba gặp lại Triết. Tôi đã viết trong nhật kí như thế này: chúng tôi đã quyết định ngày mai khởi hành về Thượng Hải, nhưng trước khi đi cũng có nhiều việc phải làm.

Hôm nay đúng lúc truyền hình có phát trực tiếp cuộc thi bóng bàn quốc tế, có đội Trung Quốc tham gia. Hơn nửa thôn đều chạy tới nhà bố mẹ Triết xem ti vi. Triết bận rộn hết đưa thuốc lá, lại pha trà, giúp bố mẹ đón khách. Tôi và Lộ Phong Thiền vui vẻ đứng bên cạnh xem cảnh tượng náo nhiệt trước mắt.

Đợi đến khi Triết có thể lui ra sau, chúng tôi cùng lái xe đi lên huyện.

Một là cần mua những vật dụng thiếu thốn cho học sinh trong thôn, hai là sắm thêm những vật dụng thiết yếu cho sinh hoạt của bố mẹ Triết, và quà cáp nữa. Họ từ núi ra vẫy xe lên huyện một chuyến cũng rất vất vả, chân cũng không còn cứng cáp. Mỗi năm họ cũng không đi được mấy chuyến lên tận huyện. Ba là mời Đường Cương ăn bữa cơm.

Nói tới Đường Cương, gia đình Triết đều có ấn tượng sâu sắc, nhất là Triết luôn cảm kích anh ta, vì Đường Cương đã hết lòng chăm sóc và giúp đỡ tôi trên chuyến đi vừa qua. Sau khi đưa tôi đến nhà bố mẹ Triết, Đường Cương được bố mẹ Triết một mực giữ lại ăn tối. Chỉ có điều lúc đó tôi bị ngất nằm trên giường nên không biết tí gì.

Đường Cương đã kể cho gia đình Triết về việc hai lần gặp tôi rất bất ngờ trên đường như thế nào, nhất là lần thứ hai khi ngồi xe cùng tôi, gặp phải vị hòa thượng già Tây Tạng bị tai nạn, tôi và anh xuống xe chờ bên đường để xử lí chuyện hậu sự của ông.

Mẹ Triết vốn rất tín Phật thậm chí còn cho rằng mọi chuyện xảy ra như vậy đều do Bồ Tát sắp xếp. Tối qua khi đi bộ bên ngoài, Triết còn nói mẹ anh có ấn tượng sâu sắc về việc làm nghĩa cử của tôi, còn nói riêng với anh rằng “Cô Ngụy này có tấm lòng rất tốt”.

Sáng hôm qua, sau khi tôi đưa quyển kinh cho Triết xem, lại kể tỉ mỉ về chuyện vị hòa thường xấu số, Triết luôn miệng nói “Thật không ngờ”. Và sau khi tôi kể rất đơn giản về vụ cướp của ở Trùng Khánh, mặt anh trắng bệch, như thể sắp ngất đến nơi. Anh không tài nào tin nổi tôi lại dũng cảm đến vậy. Trong ấn tượng của anh, thậm chí tôi luôn sợ hãi kêu toáng lên khi bắt gặp một con sâu. Rõ ràng tôi giờ đây khác hẳn với tôi thời ở Thượng Hải.

“Hoặc là trước đây, anh chưa thực sự hiểu em”, cuối cùng anh ôm lấy tôi và nói vậy.

Đường đi có một đoạn dài khấp khểnh, Triết cố gắng lái xe không bị xóc. Tôi ngồi cạnh anh, không hề có cảm giác lạ lẫm như mấy hôm trước ngồi xe từ huyện tới. Có thể điều này có liên quan rất lớn đến tâm trạng. Phong cảnh bên ngoài vẫn náo nhiệt, một mảng trời xuân.

Tôi nhắm mắt, rồi đột ngột mở mắt ra hỏi, “Sáng hôm qua lúc ăn sáng, mẹ anh nói với anh những gì?”.

Triết liếc vào gương chiếu hậu. Con chó lúc này cũng đang nhắm mắt, nghỉ ngơi ở ghế sau. Chắc chắn nó cũng mệt rã rời bởi thời gian qua (tôi cũng kể với Triết về chuyện suýt nữa nó bị ăn thịt ở giữa chuyến đi). Giờ đây, mọi nhiệm vụ đã hoàn tất, nó bắt đầu nhắm mắt ngủ suốt ngày. “Không có gì”, Triết chuyển ánh nhìn về tôi ở bên cạnh, cố tình nói bằng giọng bình thản.

“Em không tin”, tôi nói. Tiếp đó là im lặng tới vài phút, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe nẩy tưng tưng trên con đường đầy đá sỏi.

“Được rồi”, Triết đành chịu thua, “Chẳng phải vẫn là chuyện đó sao?”

“À”, tôi cố tình kéo dài giọng, “Bắt anh lấy Trác Mã chứ gì?”.

Triết lắc đầu, “Không phải”.

“Thế là gì?”, tôi hỏi.

Anh thở dài, “Thực ra cũng không có gì…”. Rồi anh kể mẹ anh biết được nguyên do anh từ Thượng Hải trở về quê vì bị tôi từ chối lời cầu hôn. Và tôi vội vã từ Thượng Hải đuổi theo tới đây, bây giờ cả hai lại quay về với nhau tốt đẹp. Mẹ anh thấy hai đứa đều vất vả, nên trong bữa sáng đã hỏi anh rốt cục có dự định ra sao. Nói tới đây, Triết đột nhiên im bặt. Tôi hỏi dồn lúc đó anh trả lời ra sao. Anh lắc đầu, mỉm cười, “Anh không nói cho em đâu”.

Tôi nhún vai, giả bộ không quan tâm, “Rồi sao nữa?”.

“Rồi mẹ nói phụ nữ thành phố không thật tình”, Triết thật thà kể.

“Thì ra là vậy”, tôi nói, rồi đột ngột cù nách anh. Anh vội vàng kêu ầm lên: “Em điên rồi, anh đang lái xe đấy!”.

“Chẳng phải mẹ anh nói phụ nữ thành phố không thật tình mà?”, tôi nói.

Anh trầm ngâm hồi lâu, “Quả thật anh có bố mẹ nông dân rất ngoan cố, nhất là mẹ anh. Cả đời bà không ra khỏi núi, chỗ xa nhất là tới huyện Đan Ba, tầm nhìn có hạn, nên bản năng luôn ngờ vực về người thành phố, nhất là về phụ nữ thành phố”.

Tôi không nói gì. Những gì Triết nói đều đúng sự thật. Còn nhớ một năm trước khi chúng tôi mua căn hộ ở Thượng Hải, muốn mời bố mẹ anh tới ở một thời gian, nhưng mẹ anh nhất định không chịu. Lí do đưa ra rất buồn cười, nói là người Thượng Hải quá đông, nông dân tới đó sẽ rơi mất linh hồn. Hồi đó nghe vậy, tôi không thể tin nổi, cứ ngỡ bà bị điên. Nhưng sau khi rời Thượng Hải một thời gian, hàng ngày ăn uống, ngủ ở những nơi đơn giản hơn Thượng Hải rất nhiều, tôi được hít thở bầu không khí trong lành, được tận hưởng bầu trời cao hơn, xanh hơn, nhớ lại về câu nói của mẹ Triết, quả cũng có lí của nó. Tôi phát hiện thấy mình không còn phản cảm về bà như trước nữa.

“Này, anh có muốn lấy Trác Mã không? Cô ấy đẹp thật”, tôi thờ ơ ngắm nghía mấy đầu ngón tay, rồi ngẩng đầu lên hỏi Triết.

Thoắt một cái, nom anh rất kinh ngạc, như thể rất tức giận, rồi anh lại cười, và lắc đầu, “Em thật ghê gớm”.

Tôi cũng cười, đã sớm đoán ra được phản ứng của anh, nhưng cố y muốn nhìn nét biểu hiện của anh. Cái kiểu vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ vừa cười của anh có thể khiến đầu gối của tôi mềm nhũn. Trời ơi, tôi nghĩ rằng tôi thật lòng yêu anh.

“Em đừng lo”, Triết an ủi tôi, “Lần này em vượt ngàn dặm xa xôi từ Thượng Hải tới đây tìm anh đã khiến mẹ anh có ấn tượng rất sâu đậm. Mẹ rất kinh ngạc khi thấy em tới không chỉ một mình, mà còn mang thêm một con chó. Mẹ nói em không giống các tiểu thư thành phố, mà có phần giống phụ nữ nông thôn”. Nói tới đây, Triết không nhịn nổi cười.

“Cám ơn mẹ anh”, tôi lúng búng, rồi cũng phá lên cười. Lần đầu tiên tôi được nghe thấy người ta khẳng định về mình như vậy.

“Khi tới huyện mua quà tặng mẹ anh, nhớ để tâm chọn lựa một chút, gắng tìm ra những thứ bà thích, để lấy lòng”. Triết gợi ý cho tôi.

“Được thôi”, tôi nói, lòng thầm nghĩ làm sao tôi biết được bà thích cái gì cơ chứ.

Rốt cuộc cũng tới huyện. Triết đề nghị một mình đi mua những thứ cần thiết cho trường học, còn tôi và con chó có thể ngồi nơi nào đó chờ anh như tiệm trà chẳng hạn. Anh rất thông thạo mọi nơi trong huyện, chỉ việc đi một lượt là mua xong. Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian và không làm tôi thấy nhàm chán. Tôi cũng nhất trí.

Thế nên anh chọn một tiệm trà vắng vẻ, để tôi và con chó ở đó. Tôi xuống xe, nhìn xung quanh, cảm giác như đã từng tới đây. Lộ Phong Thiền cũng khịt khịt mũi, tôi chợt nhận ra đây là nơi mấy ngày trước đã từng lui tới. Chính nơi đây, con chó phát hiện ra tấm khăn mùi xoa trắng của Triết. Tôi kể lại với anh, anh cũng rất ngạc nhiên.

Tôi có đọc một cuốn sách, nói rằng bất kì sự trùng lặp nào đều không chỉ là sự tình cờ đơn giản. Đằng sau nó còn ẩn chứa những nguyên nhân mà ngay từ thoạt đầu có lẽ chúng tôi không hề hay biết, nhưng càng về sau mới rõ dần. Phải chăng chiếc khăn tay nhặt được trên đường của Triết đã ám chỉ một kết thúc tốt đẹp ngày hôm nay? Tôi nghĩ vậy và tạm biệt anh, dắt chó vào tiệm trà.

Trong tiệm không một bóng người. Tôi rất vui vì linh cảm rằng bố tôi sẽ về trò chuyện ở nơi vắng vẻ. Ông luôn thích những nơi thanh nhã, hồi còn sống và sau khi chết vẫn không khác nhau.

Ngồi xuống một góc gần cửa sổ, tôi gọi một bình trà hoa cúc và mấy đĩa hoa quả khô. Lộ Phong Thiền ngồi bên chân tôi. Cửa sổ mở tung, từng đợt gió man mát nhè nhẹ ùa vào. Thoắt một cái, cảm thấy cuộc sống cũng trơn tru là vậy, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra, không có khe hở, không có gì trái ý, tôi và cơ thể tôi vẫn hoàn mỹ, yên ổn và ung dung như vậy. Mọi gập ghềnh hơn mười ngày qua phảng phất như đã tiêu tan.

Tôi chìm trong tĩnh lặng vài phút, đột nhiên bị móng vuốt của chó khẽ cào cào. Tôi nhìn Lộ Phong Thiền, nó ngáp dài vài cái, mấy sợi râu của nó rung rung, tiếp đó là tiếng nói của bố tôi.

“Bố xin lỗi”, ông nói và vội giải thích, “Hôm nay bố hơi say”.

Tôi không thể tin nổi, cứ tròn mắt nhìn con chó. Mãi lâu sau, tôi mới khẽ hỏi, “Tại sao?”.

“Chẳng tại sao cả. Chỉ vì vui quá thôi”, ông nói. Rồi con chó lại ợ lên, như để tôi tin rằng đúng là ông đã uống rượu. Mùi rượu thoảng bay qua mũi tôi.

Tôi thực sự kinh ngạc, không nhịn nổi cười. “Thật không bố?”. Tôi nỗ lực hết sức ghìm giọng xuống để nhân viên phục vụ không nghe thấy. Một cô nhân viên ăn bận rất lạ mắt đã bắt đầu nhìn về phía tôi. Tôi đành cầm điện thoại lên, giả bộ đặt dưới tai, như thể đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Nhưng kì thực, tôi đang nói chuyện với con chó của tôi.

“Vừa uống rượu với bà ngoại Triết…”, bố tôi như hơi tỉnh lại “Vui quá, nhìn thấy con và Triết đã quay lại với nhau êm ả. Không phải, còn thắm thiết hơn trước nữa…”.

“Bà ngoại của Triết?”, đây là lần thứ hai tôi nghe thấy ông nhắc đến bà, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

“Chà, thế này, thực ra bà ngoại Triết luôn có tác dụng rất lớn trong chuyện yêu đương của con và Triết. Ba năm trước, bọn con quen nhau là do một tay bà sắp đặt. Lúc đó, bố cũng quen bà được vài năm rồi. Còn nhớ hôm đó, bà đột nhiên nói với bố: con gái anh và cháu ngoại tôi đúng là một cặp trời sinh. Rồi sang ngày thứ hai, trong ngày sinh nhật của bạn Triết, con đã quen anh ta và nhanh chóng rơi vào lưới tình. Sau đó, bà đã kể với bố rằng đã mất rời nhiều thời gian điều tra kĩ lưỡng mới phát hiện được con và Triết đúng là một cặp tuyệt tác trời sinh”. Nói tới đây, bố ngừng lại, như thể xem tôi có thái độ gì. Rồi ông nói tiếp: “Mọi chuyện xảy ra giữa con và Triết đều có liên quan tới bà ngoại Triết. Tóm lại, bà ấy là một nhân vật quan trọng, dù cho cả hai đều không cảm thấy”.

Tiếng của bố nghe có vẻ rất đắc ý. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu đột nhiên tôi được tiết lộ với người khác về thông tin độc nhất vô nhị mang tính bùng nổ này, nhất định tôi cũng có khẩu khí như vậy.

Tất nhiên bạn có thể tượng tượng ra cảnh tôi vô cùng kinh ngạc sau khi nghe bố tôi tiết lộ bí mật. Thì ra là vậy. Nhưng, thực sự như vậy chăng?

Khi nỗi ngờ vực vừa lướt qua đầu tôi, bố tôi lập tức lại an ủi: “Cứ nghĩ xem tại sao con Lộ Phong Thiền lại xuất hiện một cách bí ẩn vào nhà con. Rồi chiếc bật lửa của Triết mà con nhặt được tại quầy bán báo gần chung cư ở Thượng Hải, còn chiếc khăn mùi xoa của Triết rơi trên con đường bên cạnh tiệm trà nữa chứ…”.

Tôi chớp chớp mắt, “Nói vậy lẽ nào cũng đều liên quan tới bà ngoại Triết?”.

“Con phải biết rằng những người như bố dù linh hồn trôi dạt ở một thế giới khác nhưng vẫn có thể làm được rất nhiều vậy, nhiều hơn cả các con tưởng đấy. Chẳng hạn như, chúng ta có thể làm cho một người tình cờ bị rơi đồ hoặc tự nhiên nhớ tới một ai đó, hoặc khiến người ta đột nhiên gọi điện thoại cho một người đang âm thầm chờ đợi. Con đã từng xảy ra chuyện đang nhớ đến ai đó thì đột nhiên người ta gọi điện tới cho con không?”.

Bố tôi không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, nhưng tôi nghĩ đáp án sẽ là: đúng thế, bố tôi và bà ngoại Triết ở một thế giới khác đã làm rất nhiều chuyện trong chuyện tình cảm của tôi và Triết, còn nhiều hơn cả sức tưởng tượng của tôi.

“Thôi, nói sang chuyện chính nhé”, bố tôi tiếp tục nói. Giọng ông như thể chuyện chúng tôi vừa nói ban nãy không phải là chuyện chính. Tôi bất mãn chớp chớp mắt.

“Ngày mai con và Triết đi rồi, chặng hành trình này sẽ kết thúc. Cho tới giờ, con thấy ra sao?”. Lúc này giọng bố thật nghiêm nghị, khiến người ta phải nhớ ra bố từng là giáo viên hơn hai mươi năm.

“Cảm giác rất tuyệt”, tôi đáp rất thành thực, “Như thể đã học được rất nhiều kiến thức mà trước đây đã xao lãng. Về tình cảm, về quan hệ giữa con người với con người, về cách đối mặt với hiểm nguy và đưa ra sự lựa chọn đúng đắn…”. Tôi nhìn ra cửa sổ, hướng về con đường vắng tanh không một bóng người, trong khi vẫn giả bộ thì thầm điện thoại. Cô nhân viên phục vụ lại vừa liếc về phía tôi.

“Bố mừng cho con”, bố tôi lại hạ giọng, “Từ đầu chuyến đi, bố có hơi lo, còn nhớ lúc nhỏ con rất ốm yếu, lại được bố mẹ yêu chiều, không khỏi có tính hơi kiêu căng. Sau này dù bố mẹ không ở bên cạnh nữa, nhưng đã có Triết cũng rất yêu thương con, con vẫn là một công chúa Thượng Hải. Lần này từ Thượng Hải tới Xuyên Tây, con đã thực sự nếm không ít cay đắng. Tuy có bố và Lộ Phong Thiền giúp đỡ, nhưng con cũng phải dựa vào chính mình, tin tưởng vào mình và cuối cùng đã chiến thắng chính mình. Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, con đã trưởng thành. Bố kiêu hãnh vì con”.

“Bố…”, giọng tôi có phần nghẹn ngào, “Cám ơn bố”.

“Ngụy, con gái của ta, cuộc đời là một bài học dài, hãy tiếp tục cố gắng nhé”. Rồi bố vội vã nói, “Bố đi đây”.

“Con chào bố”, tôi đáp nhỏ.

Tôi đặt điện thoại xuống, bắt đầu uống trà. Vừa uống được vài ngụm, Lộ Phong Thiền sán lại gần tôi, liếm tay tôi. Tôi ngầm hiểu có thể bố lại quay lại, liền cúi đầu xuống, quả nhiên giọng bố tôi khe khẽ cất lên: “Này, suýt nữa quên không nói, con sắp phát hiện ra mình đang có thai đấy”.

“Cái gì?”, tôi nhảy lên như bị con gì cắn, luống cuống đánh đổ cả tách trà trên tay, làm ướt đẫm quần áo một mảng, cũng may tách trà không vỡ.

Cô phục vụ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lại gần tôi. Cô ta nói tôi không cần lo lắng rồi đưa cho tôi một tập khăn giấy, rồi nỗ lực lau bàn. Tôi chỉ muốn nhanh chóng nối tiếp cuộc trò chuyện với bố tôi. Tôi rất muốn biết thêm nhiều thông tin.

Sau khi nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được toilet, tôi lập tức dắt chó vào theo. Đây là toilet dùng chung cho cả nam và nữ. Tôi khóa cửa lại, ngồi xuống trước mặt Lộ Phong Thiền, hai tay ôm mặt nó. Nó bình thản nhìn tôi.

Tôi cuống lên hỏi: “Bố, lúc nãy bố vừa nói gì?”. Chờ một lát, không thấy trả lời. Tôi cắn móng tay, nhẫn nại ngồi chờ, rồi quyết định rằng bố tôi đã bay rồi.

Ông thoắt ẩn thoắt hiện như làn gió, để lại cho tôi nỗi ngờ vực và hưng phấn vô biên. “Con sắp phát hiện thấy đang mang thai sao?”.

Câu hỏi nghe thật nực cười. Lẽ nào đó cũng là một quyết định đã sắp sẵn? Nếu đúng như vậy, ai thay tôi làm quyết định đó? Bố? Bà ngoại Triết? Hay ông chủ nào trên thiên đường?

Đầu óc tôi hỗn loạn trong bầu không khí không mấy trong sạch ở toilet. Tôi vội vã tới bồn nước rửa tay, vặn vòi nước, khỏa nước lên rửa mặt. Trên tấm gương phản chiếu một gương mặt không thể thấy rõ có biểu hiện gì. Tôi quyết định tự cười mình, rồi đi ra.

Chẳng mấy chốc, Triết đã quay lại tiệm trà, nói rằng những thứ mua được đều xếp gọn trong xe. Bình đun nước nóng bằng năng lượng mặt trời sẽ được nhân viên bán hàng dùng xe chuyên dụng chở đến tận trường học ở Đại Trại Thôn, dự tính hôm nay có thể mắc xong. Bữa trưa với Đường Cương cũng đã hẹn sẵn ở một nhà hàng Tứ Xuyên cách đây không xa chừng một tiếng rưỡi đồng hồ nữa. Bây giờ còn thời gian trước khi ăn, tranh thủ đi mua quà cho bố mẹ Triết.

Xem ra tâm trạng Triết rất hưng phấn, kéo tay tôi đi ngay. Tôi vẫn bị tác động bởi câu nói ban nãy của bố, nên nghe Triết nói cứ câu được câu chăng, chỉ tiện miệng dạ vài câu.

“Em sao thế?”, Triết cũng phát hiện thấy tôi khác thường.

“Không có gì”, tôi vội vã đáp, bụng thầm nghĩ không biết Triết sẽ có phản ứng ra sao nếu biết được những điều mà bố vừa nói với tôi?

Nào là bà ngoại anh, nào là mang thai, chắc chắn anh sẽ kinh ngạc tới rơi cả cằm ấy chứ. Tôi không khỏi mỉm cười, nói với anh: “Chúng ta đi thôi”.

Chúng tôi ra khỏi tiệm trà, lái xe qua mấy con phố, lượn đi lượn lại chọn mua quà tặng cho bố mẹ Triết.

Cuối cùng Triết chọn được một cái tẩu khắc hoa để tặng bố và mấy bộ quần áo mùa hè bằng vải bông, một đôi giầy đi núi rất chắc chắn để tặng mẹ. Chúng tôi cùng chọn một số quần áo và một bức Phật bằng ngọc. Nó khá đắt nhưng màu sắc rất đẹp, hình tượng khắc họa rất sinh động, người thợ làm ra ắt hẳn rất tài hoa. Triết nói nhất định mẹ anh sẽ thích. Nhưng quả thực quá đắt, Triết trả phần lớn, nhưng anh không cho tôi nói ra, dặn tôi chỉ nói rằng đây là quà tặng mẹ anh là được.

Tôi khe khẽ nhìn ngắm bức tượng Phật như khẩn cầu, thầm một lời nguyện ước, mong sao mẹ Triết có thể mở lòng với tôi, thực sự chấp nhận tôi như người bạn đời của con trai bà.

Chúng tôi lại mua một số thuốc đông y quí hiếm để tặng cho bố mẹ Triết. Tới giữa đường đi, tôi rất thích một bộ đồ uống trà, liền lập tức mua ngay làm quà tặng cho Đường Cương, và mua thêm một số đồ ăn của chó cho Lộ Phong Thiền. Nhân lúc Triết không chú y, tôi còn chạy vào tiệm thuốc mua que thử thai. Đợi tới tiệm ăn có thể tìm cơ hội đi thử.

Hơn một tiếng đồng hồ mua sắm, quà tặng chất trên xe đã đầy kín như một quả núi nhỏ. Triết nhìn và nói, “Được rồi đấy”.

Tới tiệm ăn, thấy Đường Cương đã ngồi đợi.

Hai ngày chưa gặp, tưởng như nhiều năm chưa gặp lại bạn cũ. Tôi và anh ta ôm nhau rất chặt, rồi ngồi xuống. Đường Cương hỏi sức khỏe của tôi ra sao, tôi đáp đã khá hơn rất nhiều. Anh nhìn Triết rất lâu đầy y nghĩa, rồi lại nhìn tôi, nâng cốc, nói: “Tôi thực sự vui mừng vì hai người. Nào, nâng cốc”.

Bữa cơm hầu như không ai chịu ăn, nhưng uống khá nhiều. Mặc dù sau bữa cơm còn phải lái xe, song Triết vẫn uống không ít. Ngoài bia, chúng tôi còn uống cả loại rượu đặc sản của Đan Ba được làm từ lương thực, gọi là “Tra Tửu”. Trên vò rượu được bịt kín có cắm một ống hút dài, mỗi người uống một ngụm, rồi lấy dao cắt một đoạn ống hút, để người khác dùng hút tiếp. Vị rượu ngọt, nồng độ cũng không cao, nhưng khi uống rất dễ say.

Giữa bữa, tôi đi vào toilet, mang theo cả que thử thai đã mua trộm trước đó, run rẩy làm theo những chỉ dẫn trong giấy hướng dẫn, rồi chờ mấy phút. Trên giấy hằn một đường màu tím. Theo giấy hướng dẫn, nếu có thêm một đường màu tím nữa xuất hiện, đó chính là đã mang thai. Nhưng mãi vẫn không thấy. Tôi kiên nhẫn đợi đủ thời gian mà giấy hướng dẫn yêu cầu, nhưng vẫn không thấy vạch thứ hai xuất hiện. Để xác định đây là một kết quả chính xác, tôi lại đợi thêm một lúc, vẫn chỉ có một vạch.

Tôi vứt que thử vào thùng rác, đẩy cửa đi ra. Trong lòng trào dâng một cảm giác thật khó tả, không rõ thất vọng hay vui sướng.

Khi trở lại bàn, Đường Cương đưa cho tôi ống hút rượu vừa cắt. Họ đã gọi vò rượu thứ hai. Lúc này tôi mới để ý mình vào toilet cũng khá lâu. Triết hỏi tôi: “Em không sao chứ?”.

“Không sao”, tôi mỉm cười lắc đầu và ngậm ống hút, hút một hơi.

Khi bữa trưa vừa kết thúc, tôi thấy mình hơi say, chỉ nhớ trước lúc ra về có lấy bộ uống trà tặng cho Đường Cương. Anh cũng tặng tôi mấy túi thảo dược, và dặn dò kĩ công dụng và cách dùng.

Tôi lơ mơ nhận lấy mấy gói thuốc có mùi kì lạ này, không thể nhớ nổi chúng có tác dụng gì, và chào tạm biệt Đường Cương, dắt Lộ Phong Thiền, theo Triết lên xe. Rồi tôi thiếp đi rất nhanh.

Trung Quốc xưa có câu: “Rượu được gặp tri kỉ, ngàn chén vẫn ít”. Lẽ nào được ngồi uống rượu cùng một người bạn quen nhau bởi cơ duyên như Đường Cương mà lại không say?

Tối đó, trước khi mặt trời xuống núi, Triết đưa tôi tới trường học ở Đại Trại Thôn. Từ xa đã nhìn thấy trên mái nhà đã mắc máy đun nước nóng sử dụng năng lượng mặt trời. Triết và tôi cùng cười. “Anh thật anh hùng!”. Tôi ôm lấy anh, in dấu một nụ hôn lên mặt.

Trác Mã và một đám học sinh đang ngồi quây thành nhóm trên sân. Ở giữa có vài vị khách đáng quí, vài vị hòa thượng Tây Tạng khí chất khác thường.

Trác Mã thấy chúng tôi liền lập tức chạy ra, nụ cười lấp lánh như ráng chiều. “Cám ơn các bạn”, cô nói bằng tiếng phổ thông, chắp hai tay cúi người thi lễ. Chúng tôi cũng chắp tay đáp lại. Rồi cô nhìn lướt về phía các hòa thượng, nói với chúng tôi, “Lại đây, để tôi giới thiệu các bạn”.

Chúng tôi đi tới, hành lễ với các hòa thượng. Trong đó có một vị đeo kính không gọng là Phật sống Li Thố, hai vị đứng bên là tùy tòng của ông. Họ từ chùa Bộ Khoa tới. Hôm nay tới thăm trường tiểu học Đại Trại Thôn theo thông lệ mỗi tháng một lần. Phật sống Li Thố quyên góp giúp đỡ cho các học sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Lần này, ông lại mang tới một lô sách, một thùng táo. Nhìn lũ trẻ vừa hát, vừa chơi trò chơi trên sân, tay lại cầm mấy trái táo, những nếp nhăn trên gương mặt ông dưới ánh chiều tà như dãn ra, bừng sáng nụ cười.

Triết cho chuyển hết các thùng loa, bóng rổ, sách vở và quần áo vào văn phòng nhà trường, rồi lại tới kí túc xá học sinh kiểm tra. Lỗ thủng trên cửa sổ đã được anh mời thợ trong thôn sửa xong sáng nay. Anh thở phào, nom rất hài lòng.

Rồi chúng tôi lại trở lại sân chơi. Trác Mã đến trước đám học sinh, kêu cậu học sinh nhỏ nhất là Đăng Châu biểu diễn một bài hát tặng Phật sống và chúng tôi. Thoạt đầu, cậu bé rất ngượng, nhưng đám bạn xung quanh bắt đầu vỗ tay, kêu to “Đăng Châu, lên đi!”. Cuối cùng, cậu cũng hát, vừa hát vừa nhảy, hai tay xòe lên xòe xuống như một con chim non đang bay, giọng cậu nghe non nớt nhưng khá vang.

Cậu hát một bài dân ca dân tộc Tạng. Triết dịch cho tôi nghe, đại y nội dung như sau: “Quả núi nhỏ như cái lọ bằng vàng, trên núi tuy không có chùa, nhưng phong cảnh đẹp đủ khiến tôi lưu luyến. Tây Hải trong như gương soi, tuy biển không có rồng, nhưng nước biển xanh ngắt khiến rôi mê mẩn. Mặt trời vàng phương Đông tuy đã lấp lánh xuống núi, nhưng hơi ấm của bạn mãi trùm lên người tôi”. Tuy là đứa trẻ mồ côi, nhưng giọng ca của cậu bé không hề mang chút bi thương, trái lại còn khiến người ta thêm hy vọng.
Chúng tôi ra sức vỗ tay khen hay.

Trên đường trở về, chúng tôi đều không nói chuyện. Triết khe khẽ hát lại bài dân ca ban nãy.

Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi. Bầu trời phía Tây còn giữ lại một cụm mây cuối cùng đẹp rực rỡ.

Đây là đêm cuối cùng của chúng tôi ở Xuyên Tây. Sáng mai, chúng tôi sẽ lên xe về Thành Đô, rồi từ đó bay thẳng về Thượng Hải. Thực ra Triết đang rất nóng ruột. Ngày nào công ty thiết kế của anh cũng gọi điện giục giã về. Đây đang đúng giai đoạn công ty rất bận rộn. Là người hợp tác và là nhà thiết kế chủ chốt, quả thực anh rất khó có thể vắng mặt.

Triết quyết định tạm để chiếc xe Volvo lái từ Thượng Hải ở lại nhà bố mẹ. Rồi sau đó thuê người lái về Thượng Hải. Vì chúng tôi đi máy bay, Lộ Phong Thiền vướng phải một số thủ tục rắc rối về vận chuyển hàng không, đành phải ở lại đây, rồi theo chiếc Volvo về Thượng Hải sau.

Tôi để lại hết số đồ ăn của chó và thuốc men của nó trong một chiếc làn mây. Mẹ Triết đã nhận lời chăm sóc nó. Đây là lần đầu tiên tôi và nó tạm xa nhau, tuy chỉ vài ngày, nhưng cả hai đều thấy rất buồn, bữa tối cũng ăn rất ít.

Sau bữa tối, Triết quyết định là lúc tặng quà cho bố mẹ. Anh dọn bàn ăn sạch sẽ, mời bố mẹ ngồi chờ bên bàn. Rồi cả hai chúng tôi từ trong phòng đi ra, cùng bê đủ các gói to gói bé, lần lượt đặt vào tay bố mẹ Triết. Họ nhận hết, nét mặt lộ vẻ vui sướng.

Cuối cùng, tôi đặt bức tượng Phật bằng ngọc trước mặt mẹ Triết. Quả nằm ngoài sức tưởng tượng của bà. Bà đứng dậy, tỉ mỉ vuốt ve pho tượng, miệng không ngớt phát ra những tiếng than đầy kinh ngạc.

Triết đứng bên nói thầm với tôi: “Đạt được mục đích rồi nhé!”.

Lòng tôi như bừng tỉnh, thấy đã đúng thời cơ liền chắp tay khom lưng làm lễ với mẹ Triết một cái, rồi với bố Triết một cái, thành khẩn nhìn họ, nói: “Thưa bác trai, bác gái, cháu quen Triết đã ba năm qua, xin cám ơn hai bác luôn rộng lượng với cháu. Cháu biết mình chưa hoàn hảo, nhưng tình cảm của cháu đối với Triết là chân thực một trăm phần trăm. Cám ơn hai bác đã sinh thành và nuôi dưỡng anh ấy. Đối với cháu, anh ấy là thứ quí giá nhất”.

Triết đứng bên cạnh, thoắt một cái mặt đỏ bừng. Tuy bố mẹ anh nghe không hiểu tôi nói gì, nhưng từ những biểu hiện của họ, có thể thấy họ đã hiểu được y tứ mà tôi muốn diễn đạt. Triết húng hắng ho một tiếng và bắt đầu hạ giọng dịch lại cho bố mẹ nghe.

Đầu tôi đột nhiên nhảy vọt ra hai chữ và một dấu chấm than: “Vỗ tay!”. Tôi sững người, rồi nhanh chóng hiểu rằng bố tôi đã tranh thủ thời cơ, kịp thời viết hai chữ đó vào đầu tôi. Tôi cũng không khỏi đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn chân mình.

Đột nhiên tôi thấy một bàn chân đi lại về phía tôi, nhìn dép đi ắt phải là mẹ Triết. Rồi tôi cảm thấy hai cánh tay gầy nhưng rắn rỏi ôm chầm lấy tôi, và hơi ấm của mẹ vẫn còn vương mùi bùn đất. Tôi khẽ gọi: “Mẹ!” và cảm thấy từng giọt nước mắt trên mặt mình rơi xuống bờ vai của bà.

Hôm nay là ngày tôi và Triết từ Xuyên Tây quay về Thượng Hải, Lộ Phong Thiền tạm thời ở lại nhà bố mẹ Triết. Tôi đã ghi trong nhật kí như vậy.

Sáng nay đột nhiên có mưa, chúng tôi vội vàng ăn bữa sáng rồi từ biệt bố mẹ Triết và con chó, mang theo rất ít hành lí, lên chuyến xe khách tới huyện. Qua lớp cửa kính xe, chúng tôi thấy bố mẹ Triết giương ô đứng đó, Lộ Phong Thiền đứng bên cạnh.

Đúng lúc họ sắp vượt ra khỏi tầm nhìn của chúng tôi, con chó đột nhiên vùng chạy, đuổi theo xe chúng tôi. Trong mưa, lông nó ướt sũng, bết lại từng mảng trên người. Nhưng chiếc xe phóng nhanh dần, rốt cuộc cũng không thấy bóng dáng con chó đâu nữa.

Lúc này mưa ngày càng to, tôi rất nhớ Lộ Phong Thiền, không khỏi đau lòng, co rúm lại trong vòng ôm ấm áp của Triết.

15. Trở về

Thượng Hải vẫn vậy, như một con tàu vũ trụ chìm trong đám bong bóng vui vẻ, hào hoa, phức tạp và mê hồn. Vào lúc máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phố Đông, Thượng Hải, trên loa phát thanh bắt đầu mở một khúc nhạc Jazz. Nghe nói Thượng Hải và New York là hai thành phố trên thế giới có không khí nhạc Jazz nhất thế giới. Về điểm này, tôi không dám chắc, nhưng tôi có thể thầm nghe thấy tiếng nhạc Jazz không ngừng bay lơ lửng trên không trung của thành phố này-nơi tôi sinh ra và lớn lên, cũng giống như vô vàn những linh hồn phiêu động bất an bởi dục vọng dày vò.

Khoảng khắc đầu tiên vừa từ máy bay xuống là bầu không khí ẩm ướt nhưng cũng rất khô xộc thẳng vào phổi. Tôi như bị đánh khẽ một cú, có phần không thích nghi lắm.

Triết kéo tay tôi lên chiếc xe bus hàng không, rồi suốt chặng đường phải xuyên qua những đám người nhốn nháo trên đường, tới cổng sân bay. Thấy ngay Tiểu Lâm-thư kí của Triết- và tài xế đang chờ phía trước. Sau lưng họ là một chiếc xe Benz mới tinh. Tiểu Lâm xúc động vẫy tay với chúng tôi, rồi chạy tới xách hộ túi hành lí của Triết, dẫn chúng tôi lên xe.

Vừa vào xe, Triết đã bắt đầu vào ngay trạng thái công việc, cùng Tiểu Lâm bàn chuyện công ty. Tôi mở điện thoại di động đã tắt suốt hai, ba ngày qua, thấy một số tin nhắn của dì Lí, của Sa, một nhà thiết kế họ Trương của tiệm và một phóng viên thân thiết. Tôi vội vã đọc một lượt, đều là tin nhắn hỏi thăm hoặc hẹn đi ăn, không có việc gì lớn. Tôi lại tắt máy, vẫn cần một ít thời gian mới có thể thực sự từ chuyến đi vừa kết thúc để quay về thành phố mà tôi từng quen thuộc nhưng ngày nay đã trở nên hơi xa lạ này.

Nhìn những hàng cây xanh, hoa lá, những biển quảng cáo to đùng vụt lướt nhanh qua cửa xe, hút thở bầu không khí ô nhiễm, cứ xuyên qua mãi cầu Lư Phố, lên cao tốc Nam Bắc lại tới đường cao tốc Diên An, rồi tới khu phố quen thuộc gần nhà tôi. Nhìn thấy siêu thị tôi vẫn thường đi, tiệm hoa, tiệm hoa quả, quầy bán báo… tất cả đều lướt qua, một con phố thanh nhã, đầy hơi hướng văn minh. Lúc này, tôi không khỏi nghĩ, thứ khiến tôi nhung nhớ nhất ở Thượng Hải có thể chỉ là chiếc bồn cầu giật nước sạch sẽ và các tiệm tiệm hóa 24/7.

Tới trước chung cư chúng tôi ở, Triết và tôi xuống xe, giúp tôi mang hành lí lên gác. Anh rút chìa khóa ra, mở cửa nhưng không vào, hôn lên má tôi trước cửa và nói, “Một lát nữa, anh sẽ gọi điện cho em”, rồi hối hả chạy xuống cầu thang, mất hút.

Tôi xách hành lí vào nhà, rồi dùng chân đạp mạnh, nghe thấy tiếng “sầm” một cái cửa đã đóng lại phía sau. Tôi vặn eo, vứt túi lên chiếc ghế sô pha to dễ chịu, rồi quăng vội luôn người lên đó, thoắt một cái đã chìm xuống đại dương gia đình. Thật tuyệt, cảm giác quay về nhà…

Ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm hình chụp chung giữa tôi và Triết ở Venice đóng trên tường trước khi đi, tôi ngoạc một nụ cười lớn đầy thắng lợi, lấy tay làm thành hình chữ V đảo qua đảo lại trước hình Triết.

Hôm nay là ngày thứ hai tôi và Triết về Thượng Hải, tôi đã viết trong nhật kí như vậy.

Hôm nay, tôi dậy rất muộn, lúc tỉnh dậy, Triết đã đi làm. Trên chiếc gối của anh có để lại một mảnh giấy, viết rằng “sữa đậu nành và trứng gà ở trên bàn, trong tủ lạnh có salad hoa quả”, bên dưới anh vẽ những thứ đó như nét vẽ của đứa trẻ lên ba.

Tôi không nhịn nổi cười, nhưng một lúc sau, mắt tôi đã dần mọng nước. Tôi úp chặt mảnh giấy vào ngực, nơi đó là trái tim. Nửa tháng trước cũng trên cái gối này cũng là một mảnh giấy anh viết, nhưng nội dung trên đó khiến tôi thoắt một cái như rơi vào hố băng và bước vào cuộc hành trình dằng dặc tìm kiếm anh. Giờ đây sau khi trải qua bao hiểm nguy khó khăn, chúng tôi đã tìm lại nhau, tất cả vẫn như vậy, tôi và Triết như một cặp sinh đội, như chưa từng chia lìa.

Tôi đi ra khỏi phòng ngủ, đầu tiên phát hiện thấy sữa đậu nành và trứng gà, rồi tìm được salad hoa quả trong tủ lạnh ở bếp. Tôi lấy salad ra đặt trên bàn, rồi vẫn mặc quần áo ngủ, tôi ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu ăn bữa sáng đầu tiên sau khi quay về Thượng Hải. Nhấm nháp từng miếng, cảm giác hạnh phúc một lần nữa lại in dấu trên đầu lưỡi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ thật đẹp, cây ngô đồng Pháp là đặc trưng vốn có ở Thượng Hải đã lớn, cành lá rậm rạp. Chim bồ câu nuôi của hộ nào đó trên phố đang lượn vòng vòng phía trên. Âm thanh của xe cộ huyên náo trên đường chứng tỏ một ngày mới bận rộn đã bắt đầu.

Tôi vươn vai, đứng dậy khỏi bàn ăn, cầm cái đĩa rếch vào bếp, rồi đi vào buồng tắm bước vào bồn, vặn nước.

Sau khi ra khỏi buồng tắm, tôi buộc tóc lại, búi cao ở phía sau, rồi thay một chiếc váy màu xanh nhạt, đi đôi giầy đầu nhọn màu sữa hiệu Ferragamo, nhanh như chớp mở cửa xuống lầu.

Ra tới bên ngoài, đầu hè như nụ hồng vừa hé, không khí tỏa mùi thơm kích thích nhưng cũng hơi đè nén. Trên đường, tôi sải từng bước dài nhẹ nhõm, khi lướt qua những người lạ, tôi luôn gửi tặng một nụ cười. Khi một người đang vui vẻ, anh ta sẽ làm như vậy.

Tới tiệm thời trang, tôi nhìn thấy dì Lí đang bận rộn nơi quầy thu ngân. Cánh cửa kính mở toang, tôi đứng trước cửa, cười hi hi gõ vào cánh cửa. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, dì Lí lập tức chạy tới.

“Rốt cuộc cô đã về”, dì Lí nắm chặt tay tôi, nói lớn.

Hai cô nhân viên trong tiệm cũng chạy tới, hỏi thăm. Tôi vỗ vai họ, nói: “Suốt thời gian qua, mọi người vất vả quá!”.

“Vất vả cũng không sao, cô có thể bình an trở về là tốt rồi”, dì Lí nói và kéo tôi tới bên quầy thu ngân.

“Dì đang ghi lại các khoản tháng này sao?”, tôi nhìn tệp hóa đơn trên quầy.

“Ừ, tình hình tháng này của tiệm rất tốt, nhất là các trang phục do Sa thiết kế bán rất chạy”, dì Lí nói với vẻ mãn nguyện, đưa cho tôi tập hóa đơn. Tôi nhận lấy, ngồi xuống chiếc sa lông bên cạnh, bắt đầu lật giở xem. Dì đi vào phòng trong pha trà cho tôi. Tôi đảo mắt nhìn quanh tiệm, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có điều trên giá sách có nhiều quần áo mùa hè mới.

Tôi đứng dậy, tiến lại gần chỗ trang phục mới, mở từng món ra xem. Đang xem, đột nhiên thấy xung quanh như thiếu cái gì, thì ra là giàn loa thùng. Đúng vậy, không có âm nhạc. Tôi rút cái đĩa “Tiệm bar Phật” trong đống CD ở ngăn kéo, nhét vào đầu đũa. Âm thanh nhẹ nhàng nổi lên. Tôi không khỏi thích thú, nhảy một bước.

Dì Lí bưng trà ra, nhìn thấy cười vui vẻ. Dì khổ tâm tận tụy với tiệm này đã nhiều năm, gắn bó với tôi như một người mẹ, lại thân thiết như một người bạn tri âm. Những lúc tôi vui, dì cũng vui vì tôi. Những lúc tôi buồn, dì cũng buồn theo tôi.

Tôi đón tách trà từ tay dì, nói lời cảm tạ. Dì lặng lẽ ngắm tôi uống trà, một lúc sau, nói, “Cô Ngụy, cô gầy đi nhiều đấy. Hẳn bên ngoài rất vất vả”.

Tôi nói đùa: “Từ trước tới giờ mãi không giảm béo được, nhưng giờ đã làm được rồi. Tôi còn chưa kịp vui mừng nữa”.

Dì lắc đầu, “Cô không nói ra, tôi cũng có thể đoán được suốt chặng đường đi không hề dễ dàng”. Nói tới đây, dì đột nhiên nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, cách đây không lâu mẹ cô gọi tới xin số điện thoại. Tôi đã cho rồi”.

“Biết rồi”, tôi đáp.

Lúc này có khách vào, dì vội quay ra đón, tôi lại ngồi trên sa lông, xem các hóa đơn bán hàng. Đúng như dì Lí nói, tình hình kinh doanh của tháng này thật tuyệt, các đồ thiết kế của Sa bán rất chạy.

Điện thoại tôi chợt reo, nhìn số đúng là của Sa gọi tới. “Cuối cùng cậu cũng về rồi”, nghe giọng cô ta thật vui sướng, “Chiều nay cùng đi uống cà phê nhé!”, Sa đề nghị, “Nhân tiện làm quen với bạn trai mới của mình”. Tôi giật mình, rồi nhanh chóng nhận lời.

Tìm được tiệm cà phê mà Sa nói qua điện thoại, hình như là tiệm mới mở. Bên trong, mọi thứ đều sáng rực rỡ, còn tỏa ra mùi nội thất mới. Có lúc thầm nghĩ trong một ngày Thượng hải có thể có hàng ngàn cửa tiệm đóng cửa và đồng thời cũng có hàng ngàn cửa tiệm mọc lên như nấm sau cơn mưa. Có lúc tôi thấy thành phố này chạy rất nhanh, rất điên rồ.

Chả mấy chốc, Sa xuất hiện, tay trong tay với một thanh niên cao lớn đẹp trai. Tôi đứng dậy ôm lấy cô. Cô nhìn tôi khắp lượt, tôi cũng nhìn cô khắp lượt. “Đẹp lắm!”, không hẹn mà gặp chúng tôi đều thốt lên như vậy và cùng phá lên cười.

Cô giới thiệu cho tôi chàng trai nom rõ ràng trẻ hơn cô. Anh ta tên là Jack, là một nhà thiết kế phần mềm của một công ty mạng. Tôi không tài nào lí giải được tại sao một chàng trai trẻ Trung Quốc lại lấy tên tiếng Anh. Phần lớn thế hệ trẻ Trung Quốc đều không thích dùng tên tiếng Trung, cứ thay hết bằng tên tiếng Anh. Nhưng nếu so ra, đám thanh niên phương Tây nói tiếng Anh cũng không có mấy người có tên tiếng Trung. Nhưng giờ đây, khắp các thành phố lớn như Thượng Hải, Bắc Kinh, Quảng Châu đều có không ít các công ty yêu cầu nhân viên phải có tên tiếng Anh. Ngay cả một lô các cô gái mát xa từ nông thôn tới Thượng Hải làm thuê trong tiệm Spa mà tôi thường tới cũng có những tên tiếng Anh nghe rất kì quái, mặc dù tiếng phổ thông cũng chưa nói sõi. Nhưng khi tôi nằm ở đó, đột nhiên muốn nói chuyện dăm câu, thường không thể gọi nổi tên của họ, là Jasmine, Ginger hay Cecile nhỉ? Nhưng so với tên mà bố mẹ họ đặt ở quê nhà từ nhỏ quả nhiên hay hơn rất nhiều. Đó là một trong những vấn đề rất nhỏ nhưng cũng khiến người ta dễ bực mình sau khi Trung Quốc mở cửa với phương Tây.

Vừa ngồi xuống, Sa đã vội vã hỏi thăm tình hình hiện giờ giữa tôi và Triết. Tôi giơ tay ra hiệu chữ V chiến thắng.

Cô lập tức cười lớn, “Mình đoán là kết cục sẽ như vậy mà. Một cô gái vượt ngàn dặm tìm bạn trai như cậu, đúng là cảm động cả trời đất, sao mà không thành công cơ chứ?”.

Cô ta cười rũ rượi, bắn cả nước bọt lên mặt tôi. Rồi cô ta ngừng lại, chân thành nói: “Mình dám cá là hai cậu sắp có tin mừng đấy, cứ đợi xem”.

Tôi nói, “Nhờ phúc của cậu thôi”.

Nhân viên bưng nước uống lên. Tôi và Sa bắt đầu nói chuyện làm ăn. Giờ đây do tên tuổi của cô đã nổi tiếng nên nhiều siêu thị lớn cũng bắt đầu mời nhập hàng của cô. Cô đang tính chuyện chấp thuận, tuy nhiên vẫn để lại một số để tiêu thụ ở cửa tiệm tôi và chúng sẽ là những sản phẩm mới, hiện đại hơn. Vì cửa tiệm tôi luôn có các vị khách khác người, ăn bận rất kì quái thường lui tới.

Sau khi bàn chuyện làm ăn một lúc, do không muốn để cậu bạn trai ngồi lạc lõng, Sa liền chuyển đề tài, kể về một bữa tiệc mà cô và Jack vừa tham dự tối qua do LV tổ chức. Đó là một bữa tiệc tập trung rất nhiều ngôi sao, cô nói, giọng đầy tự hào.

Từ một nhà thiết kế vô danh, chỉ sau một đêm được nhận giải thưởng, cô đã có địa vị xã hội và sự giao tiếp xã hội cũng mở rộng hơn, kinh doanh thành công. Tất cả điều này đều tác động tới cuộc sống của Sa. Tôi hoàn toàn có thể lí giải được. Nhưng sau đó cô nói tên một số ngôi sao, những loại sâm banh đắt tiền và thứ nhạc tuyệt diệu, tôi không hề thấy hứng thú.

Sa cũng nhận thấy tôi không thích thú nên ngừng lại, nhìn tôi và quả quyết tôi đã mắc phải “chứng bệnh khác biệt giữa thành thị và nông thôn” mà ngày nay bắt gặp ngày càng nhiều. Do được chứng kiến nhiều chuyện ở nông thôn và ở các thị trấn nhỏ nên nhất thời sẽ nảy sinh cảm giác xa lạ và lạnh lẽo với Thượng Hải. Tôi không bình luận, chỉ nhìn Jack ngồi yên tĩnh như một quái nhân khoa học, lại nhìn Sa đang rất đắc y, tôi không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Hai người quen nhau ra sao?”.

Họ nhìn nhau một lúc, rồi Sa thụi vào eo của bạn trai: “Anh nói đi”.

Jack đỏ mặt, một lát sau mới lắp bắp kể ra quá trình quen nhau. Đại khái như sau: Họ vô tình quen nhau trên một trang web kết bạn. Jack có nick là “Đạn nguyên tử” và Sa có nick là “Miếng cá sống”. Hai người trò chuyện qua lại với nhau khá lâu, trao đổi hình cho nhau và hai tiếng sau, họ rơi vào lưới tình. Ngày thứ hai, họ hẹn hò nhau ở tiệm Pizza Hut. Tối hôm đó…. Tôi nghe xong, cũng không lấy làm ngạc nhiên về tốc độ phát triển nhanh chóng trong chuyện tình cảm của họ. Vì những chuyện yêu đương trên mạng như vậy luôn đầy rẫy trên báo chí, truyền hình. Tôi cũng không ngạc nhiên khi họ hẹn hò nhau ở tiệm Pizza Hut. Nhưng cũng không hiểu sao người Thượng Hải lại mê Pizza Hut đến vậy.

Những nét biểu hiện trên gương mặt tôi khiến Sa hơi thất vọng. Một lần nữa, cô lại khẳng định tôi đúng là mắc chứng “bệnh khác biệt giữa thành thị và nông thôn”.

“Vẫn chưa hồi phục lại”, tôi thanh minh, quả thực những mệt mỏi trên chuyến đi vẫn còn để lại một phần trên cơ thể tôi.

Cô lắc đầu, thấy tôi hiện nay đã hết thuốc chữa, trở thành một người không còn yêu thích thành phố.

Một lúc sau, Triết gọi điện, hẹn tôi ăn tối ở tiệm, tôi nhận lời.

Trước khi chia tay, khi đứng trước cửa tiệm cà phê, đột nhiên Sa kéo tôi sang một bên đầy bí ẩn. “Vệ này”, cô chân thành nói, “Cậu nên kiểm tra lại sức khỏe, sắc mặt cậu rất kém, mặc dù cậu vẫn đẹp”. Cô ôm lấy tôi, rồi buông ra, nháy nháy mắt, kéo tay anh bạn trai mới cùng đi.

Tôi không hiểu Sa muốn nói gì. Tôi đứng ở đó một lúc, nhìn theo bóng họ, rồi quay người, đi về hướng khác. Nhớ lại câu Sa vừa nói, tôi bất giác đưa tay lên sờ mặt mình, lắc đầu, quyết định quên hết những gì cô vừa nói. Lúc này bên đường lại xuất hiện một tiệm thuốc, tôi nhìn tấm bảng hiệu to đùng, ngần ngừ một lúc rồi đi vào.

Cô nhân viên có gương mặt tròn trịa nhiệt tình bước tới hỏi tôi cần gì. Đầu óc tôi trống rỗng, nhất thời không thể trả lời nổi, vội vã lướt nhìn các kệ bán đồ sinh hoạt tình dục, rồi ngừng lại ở que thử thai. Tôi chỉ tay, “Cần cái này”.

Ra khỏi tiệm thuốc, tôi vẫy tay gọi một chiếc taxi, nói địa điểm cần đến.

Triết đã đợi sẵn ở một góc nhà hàng, gương mặt rất mệt mỏi. Từ Xuyên Tây quay về Thượng Hải, anh bận không ngớt. Tối qua, anh ở lại văn phòng tới hai giờ sáng mới về.

Thấy tôi, anh vẫy tay. “Hôm nay em đẹp quá!”, anh nói khi tôi lại gần, và ôm chầm lấy tôi. Tôi nhớ lại ban nãy từ tiệm cà phê đi ra, Sa kêu sắc mặt tôi rất kém, thật không biết nên tin lời bình phẩm của ai. Nhưng trong túi đã có sẵn thứ mà tôi cần, đợi xem kết quả ra sao.

Chúng tôi gọi mấy món đơn giản, yên tĩnh ngồi ăn và trò chuyện về công việc ở tiệm và ở văn phòng của Triết. Tôi kể về bạn trai mới của Sa mới quen trên mạng, Triết chỉ “Ừ” một tiếng. Anh có phần bảo thủ, luôn có thái độ ngờ vực về mối quan hệ trên mạng dù ngày nay đang phát triển như vũ bão ở Trung Quốc.

Triết đổi đề tài, khoe là đã tìm được người tin cậy lái chiếc Volvo của anh từ Xuyên Tây về Thượng Hải, Lộ Phong Thiền sẽ theo xe về, ngày mai sẽ tới nơi. “Đó là một tin tốt”, tôi rất vui mừng, vừa nghĩ tới con chó không được gặp hai ngày qua, lòng tôi lại trào lên một cảm giác ấm áp.

Về nhà, tôi vẫn nhớ tới que thử thai cất kĩ trong túi, liền vội vã vào luôn phòng tắm, không kịp cởi giầy.

Tôi cẩn thận rỏ một ít nước tiểu lên que thử, để nó dựng lên trên nắp bồn cầu. Tôi kiên nhẫn rửa tay, ngắm nghía mình trong gương, thấy mình vẫn bình thường, vẫn đẹp không có gì quá mức, và cũng không hề lộ “sắc mặt rất tệ” như Sa nói.

Mấy phút trôi qua, tôi quay ra nhìn que thử. Chưa kịp đụng tới, cả người tôi đã run lẩy bẩy, sững lại vài giây. Cuối cùng tôi cũng cầm được que thử trên tay, tìm chỗ có sáng đèn để quan sát.

Tôi nhìn không chớp mắt hai vạch màu đỏ tím trên que thử, một tay kia túm chặt lấy tờ giấy hướng dẫn thử thai, mãi cho đến khi tôi phải xác định hàng ngàn lần-tôi đã thực sự có thai.

Lúc này, Triết đứng ngoài cửa gọi to: “Vệ baby, em không sao chứ?”. Tôi không dám đáp, như thể sợ lên tiếng sẽ làm kinh động thiên sứ bé bỏng mà tôi không nhìn thấy nhưng thực sự đã tồn tại, tôi sợ nó sẽ bỏ đi mất. Tôi không biết nó là trai hay gái, nhưng biết rõ đã có một sinh mạng trong người tôi. Nó đã bị thuật luyện kim và lời chú thần bí hiệu triệu, đã lặng lẽ đi vào đây, sinh rễ bám chồi. Đúng vậy, đúng như vậy.

Hôm nay là ngày thứ ba tôi và Triết về Thượng Hải. Sáng nay, tôi đã báo với anh rằng tôi có thai. Tôi đã viết như vậy trong nhật kí.

Sáng sớm hôm nay, vừa mở mắt, tôi thấy đầu óc cực kỳ tỉnh táo, như thể chưa từng ngủ tí nào. Không nhớ tối qua tôi lên giường bằng cách nào, cũng không nhớ rõ có nằm mơ hay không, nhưng có một chuyện mà hầu như suốt đêm tôi cứ canh cánh trong lòng. Tôi nhìn trần nhà và suy nghĩ, trong đầu xẹt ra hai từ “có thai”. Đúng vậy, chính là chuyện này. Lúc nãy rõ ràng là bố đang nhắc tôi.

Tôi thầm cám ơn bố dù đang vô hình trong không gian. Lời dự đoán của ông quả đã thành hiện thực.

Cạnh tôi có tiếng động, Triết cũng tỉnh giấc. Anh luôn có thói quen chìa cánh tay trái ra lôi tôi vào lòng. Tôi khẽ cuộn người nằm im trong lòng anh, mãi một lúc sau, tôi mới ghé sát tai anh: “Anh sắp được làm bố”. Tôi khẽ nói.

Nín thở hồi lâu, không gian như đông cứng lại. Tiếng dương cầm như từ trên trời vọng xuống chợt thánh thót, dịu dàng lay động trái tim chúng tôi, ùa vào cơ thể chúng tôi. Nó khiến thứ gì đó trong mắt chúng tôi trở nên ướt và sáng hơn.

Hai tay anh khẽ nâng gương mặt tôi, đặt lên môi tôi một nụ hơn ẩm ướt và nồng nàn như cá gặp nước. “Chúc mừng em, bà mẹ yêu!”. Giọng anh hơi run run, mắt anh bắt đầu ửng đỏ. Nom anh thật căng thẳng và ngượng ngùng, nhưng lại cố nhịn không muốn bật khóc. Có lẽ khi được báo mình sắp làm bố, đàn ông thực sự trở thành đàn ông.

Nhanh như cắt, Triết nhảy phóc xuống giường, chạy vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Tôi vẫn nằm trên giường, lười nhác không muốn động đậy, mãi đến khi anh bưng khay bữa sáng đầy những món mà tôi yêu thích.

Anh hôn tôi rất mãnh liệt: “Vệ baby, anh phải đi đây. Nhớ là từ nay, em nhất định phải ăn nhiều uống nhiều vì con trai của chúng ta”. Tôi nóng bừng, kêu to sau lưng anh đang vội vã đi ra: “Làm sao anh biết được nhất định là con trai?”.

Suốt buổi sáng, tôi ở nhà, chậm rãi thu dọn tủ quần áo, giày dép, giá sách, giá CD. Tôi mất nhiều thời gian nhất trước tủ quần áo, lấy ra một số bộ đồ bó sát người, trong đó có khá nhiều bộ hàng hiệu tôi chưa từng mặc, vẫn còn treo nhãn. Tôi cũng không thể giải thích nổi về sự xa hoa phung phí trước đây của mình.

Tôi gấp gọn số quần áo này, nhét vào một chiếc túi xách lớn, chuẩn bị khi ra tiệm tặng cho hai cô nhân viên trẻ. Họ từ nông thôn lên, phần lớn tiền lương hàng tháng đều gửi về quê cho bố mẹ, nên tiêu pha hàng ngày rất tiết kiệm, quần áo luôn mặc đi mặc lại vài bộ.

Sau khi làm xong mọi việc, tôi ngồi trên sa lông nghỉ ngơi, muốn đọc sách nhưng không hiểu sao không thể đọc nổi, cũng không có hứng thú làm gì. Tôi đi lại trong phòng bất an, không ngừng nhìn đồng hồ trên tường, thử tính xem còn bao lâu thì Lộ Phong Thiền có thể tới nơi. Cuối cùng, tôi ngủ thiếp đi trên sa lông lúc nào không hay.

Một hồi chuông điện thoại khiến tôi choàng tỉnh, nhưng ngay lập tức không thể mở nổi mắt. Tôi thò tay mò mẫm hồi lâu, cuối cùng mới tìm được điện thoại. Triết gọi tới, thông báo Lộ Phong Thiền đã ở Thượng Hải, còn mấy giây nữa sẽ có mặt ở nhà. Tôi lập tức tỉnh ngay, đứng dậy, phát hiện thấy mình vẫn đang mặc đồ ngủ, liền vào phòng thay quần áo.

Không bao lâu, chuông cửa vang lên. Tôi mở cửa, trước mặt là lái xe và Lộ Phong Thiền.

Tôi cám ơn anh tài đã vất vả lái xe từ Xuyên Tây tới Thượng Hải, rồi cho anh ta không ít tiền thưởng. Thoạt đầu, anh ta nhất định không chịu nhận, nói rằng Triết đã trả tiền. Mãi tới khi tôi nói đây là luật lệ ở Thượng Hải, anh ta mới chịu nhận với nụ cười sung sướng, liên mồm nói, “Thật ngại quá”. Ở quê anh, tuy du khách tới ngày càng nhiều nhưng hiện giờ vẫn chưa có thói quen thưởng thêm.

Anh ta tạm biệt ra về, tôi dắt chó vào nhà. Vừa đóng cửa lại, tôi ôm chầm lấy nó, “vui mừng đã quay về nhà”, tôi thì thầm và ôm nó vào lòng.

“Nó khát nước lắm”, giọng bố tôi vang lên. Vì đang ở nhà tôi, ông không ngại gì. Lần đầu tiên nghe thấy ông lớn tiếng nói chuyện, trong nhà lại hơi có tiếng vọng, tôi không khỏi hơi giật mình.

“Vâng, thưa bố. Con sẽ cho nó uống nước ngay”. Tôi mỉm cười, nháy mắt với con chó và đi lấy nước.

Vừa nhìn nó thè lưỡi uống nước ừng ực, tôi không nhịn nổi, mách với bố rằng, lời tiên đoán của bố đã ứng nghiệm.

“Bố biết, chúc mừng con. Con gái của ta! Bố sắp được làm ông ngoại rồi”. Bố nói nhanh, “Đây là món quà ông trời tặng con. Con đã đi qua một chặng đường gian khổ nhưng nhiều màu sắc. Con đáng được hưởng như vậy”. Câu cuối cùng, bố nói bằng tiếng Anh, tôi vô cùng kinh ngạc. Ông cũng nhận ra phản ứng của tôi, liền giải thích rằng mấy ngày qua, ông bắt đầu học tiếng Anh”.

“Con cứ ngỡ rằng trong thế giới đó, không cần phải học bất kì ngôn ngữ chuyên ngành nào nữa. Tất cả đều được cảm nhận từ tâm linh”, tôi nghi ngờ nói. Lúc này Lộ Phong Thiền đã uống xong nước, bắt đầu ngồi bên cạnh chân tôi, nhiệt tình liếm gót chân, ngửi đi ngửi lại cái dép lê của tôi.

“Thực ra”, bố húng hắng ho. Tôi chú y mỗi cách nói khi bố cần đính chính lại điều gì, bố đều ho một tiếng. Đó là thói quen mới được hình thành từ khi bố về thế giới bên kia. Bố tiếp tục nói: “Trong mỗi khoảnh khắc, tụi bố có thể hiểu y nghĩa của bất kì ai khi họ dùng bất kì ngôn ngữ nào, không hạn chế về quốc gia, ngôn ngữ, giữa thế giới này với thế giới kia. Nhưng học tập rốt cuộc vẫn là một niềm hạnh phúc. Hơn nữa cách giết thời gian ở đây không có nhiều như ở thế giới của chúng ta. Nói rõ hơn là ở đây, tụi bố về cơ bản không có thời gian”.

Nói tới đây, ông im lặng, như gặp điều gì buồn rầu, nhưng rồi ngay sau đó, ông quyết định phải vui mừng. “Bố rất thích cách phát âm tiếng Anh, mặc dù nghe không hay bằng tiếng phổ thông và tiếng Thượng Hải. Nhưng nó có cảm giác ngoại quốc rất lạ. Đúng, trong tiếng Anh gọi từ đó là “exotic”. Ông thử dạy tôi.

“Con biết”, tôi cười thầm. Nhìn thấy bố tôi vui vẻ như vậy, tôi liền hỏi mấy ngày qua bà ngoại Triết có khỏe không?

“Rất khỏe!”, bố tôi đáp, “Đang có kế hoạch mở một bữa tiệc lớn”.

Tôi tò mò: “Một bữa tiệc ra sao?”.

“Có tất cả mọi thứ, hát hò, khiêu vũ, uống rượu, làm quen, trò chuyện về nghệ thuật, triết học, chiến tranh, chính trị… Nhưng bà ngoại Triết thích nhất là chuyện mai mối cho người khác. Bà ấy là một bà mối chuyên nghiệp. Chuyện của con và Triết chẳng phải do bà ấy xe duyên đắp cầu nên đó sao?”.

Nói tới đây, tôi lại được hiểu thêm về bà ngoại bí ẩn của Triết. “Trước khi làm mối, hẳn bà phải điều tra nghiên cứu kĩ chứ? Nếu phối ngẫu nhầm sẽ khiến người ta không chấp nhận đâu”.

“Nhưng, cũng có khi, họ cố tình làm mối nhầm. Đó là một bài học tất yếu để người ta phải học cách trưởng thành. Đó cũng là nhân quả kiếp trước của người đó định ra”. Bố tôi nói bằng giọng nghiêm khắc, một lần nữa giúp tôi nhớ rằng ông từng là một giáo viên.

“Con hiểu”, tôi gật đầu, “Để Triết rời bỏ con, sau đó con theo anh ta tới Tứ Xuyên, bao gồm cả những việc con đã gặp trên đường. Những chuyện đó cũng đều được sắp xếp phải không?”

“Đúng vậy”, bố nói.

“Bố quen với bà ngoại Triết như thế nào?”, thực ra tôi rất muốn hỏi câu này từ lâu.

“Tụi bố quen nhau trước khi con quen Triết. Tất nhiên là ở bữa tiệc sinh nhật của bà. Đó là người thích tổ chức sinh nhật nhất mà bố từng gặp”.

“Tại sao lại chọn con và Triết?”, tôi hỏi dồn.

“Cái này…”, bố có phần hơi mất lúng túng. Từ khi được trò chuyện lại cùng bố, ấn tượng của tôi là linh hồn ở một thế giới khác có phần kì quái. Có lúc, họ rất rảnh rỗi thao thao bất tuyệt với bạn rất lâu. Nhưng khi họ cảm thấy cần phải đi liền lập tức biến mất chỉ trong nửa giây. Bất kể bạn còn nhiều câu hỏi ngờ vực trong lòng, họ cứ đi mất hút, khiến bạn cứ ngắc ngứ mãi trong cổ họng, nuốt xuống không trôi.

Nhưng may mà bố tôi vẫn tiếp tục nói, “ Con và Triết đều được chọn thành một đôi vì đó là do karma (nghiệp chướng) của các con quyết định. Đồng thời, chúng ta cũng thấy các con rất đẹp đôi, nếu không tranh thủ tác thành cho hai con ở bên nhau thì quá tiếc. Cần phải biết là các con vốn dự định một năm nữa mới có con”. Nói tới đây, bố tôi không khỏi bất giác cười hi hi, như thể rất tự hào về tác dụng của ông và bà ngoại Triết đối với quan hệ của chúng tôi.

“Karma là chúa tể tuyệt đối quyết định nên vạn vật trên thế giới. Nó giống như một tấm lưới bắt bướm dầy đặc kết trong vũ trị. Con không thể chạy thoát. Song, các linh hồn ở một thế giới khác như chúng ta có thể làm được, có thể đẩy câu chuyện xảy ra sớm hơn hoặc muộn hơn, cũng có thể thay đổi cách thức xảy ra câu chuyện. Tuy nhiên, tuyến chủ đạo của câu chuyện vẫn không đổi”, bố giải thích khá rõ ràng.

Lúc này, Lộ Phong Thiền nằm bên salông như đang lơ mơ ngủ. Tôi kết luận hơi thất vọng: “Vậy, nói như bố, chúng con dù làm gì cũng không thể thay đổi được số mệnh do nhân quả mang tới?”.

“Không phải, không phải”, bố cắt lời, “Con người có thể thông qua những tu luyện về tinh thần lúc thường nhật để thay đổi nhân quả. Từ đó thay đổi cuộc sống của mình. Thôi, bố đi đây”.

“Đợi đã, bố, con vẫn muốn biết chuyện có thai sẽ có tác động ra sao đối với quan hệ giữa con và Triết? Xin bố đấy”. Tôi khẩn cầu.

“Con và Triết đều rõ cả”, bố đáp quả quyết.

“Chưa chắc”.

“Vậy tối nay con sẽ biết”, bố rốt cuộc đã đi.

Lời của bố thật chí lí. Tối nay, tôi sẽ được biết đáp án mà tôi muốn biết. Triết về nhà khá sớm, mang theo một bó hoa hồng đỏ và một hộp trang sức màu đỏ. Anh mở chiếc hộp đẹp đẽ đó ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Anh quì một chân, dâng hoa hồng và nhẫn trước mặt tôi.

“Lấy anh nhé!”, anh nói.

Tôi sững lại một phút. Từng giây trong đó cứ trôi qua dài dằng dặc theo tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ trên tường. Tôi nhìn thấy trên chóp mũi của bạn trai tôi đã có một lớp mồ hôi rất mỏng.

Cuối cùng, tôi chìa tay ra, nhận lấy hoa hồng và nhẫn kim cương.

Full | Lùi trang 5 | Tiếp trang 7

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ