Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Gia đình ngọt ngào của tôi - Trang 5

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

11. Tới nơi

Xe đi trên đường núi quanh co, xóc đến thảm hại, như một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt sóng. Bầu trời xanh như ngọc, từng cụm mây trắng như những bầu ngực lớn đè xuống đầu chúng tôi. Tất cả đều hùng tráng, bát ngát, mang vẻ đẹp xao lòng, chúng tôi đã tới một thế giới khác. Không khí bắt đầu mỏng dần. Nơi chúng tôi cần đến cách mực nước biển hơn hai nghìn mét, mang một số đặc trưng của cao nguyên.

Tôi không nhớ rõ tâm trạng ngồi xe cùng Triết về thăm bố mẹ anh lần trước ra sao. Ngay cả cảnh vật xung quanh và con người ở đó, ấn tượng trong tôi cũng rất mờ nhạt. Tôi chỉ nhớ bị phản ứng khí hậu cao nguyên khiến đầu đau nhức và chóng mặt vô cùng. Nhưng lúc này, chúng tôi trên xe đi qua những ruộng lúa mạch và dòng sông, có những khu dân cư lấp ló trong đám hoa lê và cây đào. Trong mắt tôi, những cảnh đẹp như đồng thoại hầu như luôn ẩn chứa một nguy cơ gì đó, không thể nói rõ là tại sao. Có lẽ do tôi bị phản ứng vì khí hậu cao nguyên, cũng có thể vì cảm giác bồn chồn bất an khi sắp được gặp Triết.

Đường Cương ngồi bên cứ bắt tôi uống nhiều nước, lại rút một quả táo trong túi ra đưa cho tôi, nói là nước và hoa quả có tác dụng giúp tôi tránh được phản ứng cao nguyên. Tôi miễn cưỡng uống vài ngụm nước, nhìn Lộ Phong Thiền. Hình như nó không có vẻ gì khó chịu, chỉ ngoác mồm thè lưỡi ra, ngó ra bên ngoài qua cánh cửa sổ lắc lư không ngớt. Đối với một con chó sống lâu ở thành phố lớn, cảnh vật quanh đây đầy cảm giác mới mẻ. Tôi có thể tưởng tượng vậy.

Tôi ôm chiếc ba lô, ngồi co rúm một góc. Đó là chiếc xe nhỏ cũng khá mới. Do lỡ chuyến xe khách, chúng tôi đành vội vã thuê với giá năm mươi đồng. Thoạt đầu Đường Cương chê đắt, định mặc cả, tôi phải ngăn lại. Mức giá này nếu so với tình hình Thượng Hải vẫn là rẻ chán, không cần phải cò kè với lái xe. Trong chuyến du hành rời Thượng Hải, vô hình chung, tôi đang từng bước tiếp nhận việc giáo dục tiền bạc. Càng đi về phía Tây, tôi càng cảm thấy cuộc sống của tôi ở Thượng Hải quá sung túc, đầy ắp những thứ hư danh không cần thiết. Tiền bạc ở những thành phố lớn như Thượng Hải không chỉ đơn thuần là tiền, mà càng là một phương tiện thể hiện cá nhân. Tiền càng nhiều, thể hiện càng nhiều, thậm chí còn vượt qua cả chính con người thật của mình.

Ở khu núi phía Tây, cuộc sống đơn giản càng khiến bạn đột nhiên phát hiện ra chính mình một cách đơn giản. Rất nhiều khi đơn giản lại chính là sự thật. Đi du lịch từ Đông sang Tây, thực ra là một quá trình vứt bỏ những thứ rắc rối, quay về những thứ thuần khiết, đơn giản.

Càng gần tới nơi, tim tôi càng đập mạnh. Dù Đường Cương nói khi bị phản ứng cao nguyên, tốt nhất là hạn chế nói chuyện, nhưng tôi vẫn không nhịn được xin anh kể những chuyện anh biết về Triết hồi nhỏ, vì Triết rất hiếm khi kể những chuyện đó. “Đều là chuyện cũ ấy mà. Giờ đây Triết thay đổi rất nhiều”, anh nói. Tôi cho anh xem tấm hình chụp chung giữa tôi và Triết trong căn hộ ở Thượng Hải.

“Phương Triết là người thông minh nhất mà tôi từng gặp”, Đường Cương mở miệng đã khen ngợi, “Anh ấy ít hơn tôi tám tuổi, nhưng trưởng thành rất sớm, nỗ lực học tập, rất mạnh mẽ. Bố mẹ anh ấy kể năm mới tám, chín tuổi, anh ấy đã nói nhất định sẽ có một ngày đi ra khỏi vùng núi này, tới những nơi rất xa. Hỏi rốt cuộc muốn đi đâu, anh ấy không nói, chỉ nói là tới vùng có nhiều nhà, nhiều người. Hỏi anh ấy rốt cuộc nhiều bao nhiêu mới được coi là nhiều, anh ấy nói phải nhiều như sao trên trời”.

Kể tới đây, Đường Cương không nhịn nổi cười, cuối cùng đưa ra một tổng kết: “Một đứa trẻ mới tám, chín tuổi đã có thể nói ra những câu như vậy, có thể thấy rõ rất khác người. Sự nghiệp mà anh ấy lập nên ngày nay và cuộc sống giờ đây cũng hoàn toàn chứng minh được câu nói hơn hai mươi năm trước của anh ấy”.

Tôi cũng cười, nhưng vừa cười đã thấy ngực nặng trĩu, đầu đau thắt, không khỏi cau mày. Đường Cương vội đỡ tôi, “Nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa”. Tôi rút từ trong túi ra một lọ thuốc “Hồng Cảnh Thiên” mua ở Đan Ba trước khi khởi hành, nghe nói đây là thuốc chữa phản ứng cao nguyên, liền ngậm một viên. Rồi tôi nhắm mắt, mơ màng thiếp đi bên cạnh Lộ Phong Thiền.

Tôi mơ một giấc mơ khá giống thật: Bố tôi dắt tay tôi đi trên con đường núi quanh co, bên đường nở đầy hoa dại li ti màu vàng. Bố tôi ngồi thụp xuống, chỉ vào một bông hoa nhỏ, nói: “Đoạn Dương Thảo đấy”. Rồi ông bắt tôi lặp lại từ đó, ghi nhớ hình dáng loài hoa đó. Ông nói loài hoa này tiêu biểu cho tâm trạng của ông vừa rời bỏ thế giới này. Khi nói tới đây, cả ông và tôi đều thấy buồn.

Rồi trời đột nhiên đổ mưa, tôi lạnh phát run. Bố tôi cởi áo khoác ngoài cho tôi mặc, ôm lấy tôi và nói: “Đừng sợ, có bố ở đây”. Thoắt một cái, tôi thấy một luồng ấm chạy qua tim, rồi bố hứa với tôi, “Ngụy, bố sẽ mãi mãi ở bên con”. Tôi mỉm cười gật đầu.

Đột nhiên phía trước có hai người đi tới, một nam một nữ. Lúc lại gần, tôi mới nhận ra là Triết và mẹ tôi. Tôi vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng dường như họ không thấy tôi, như thể đã biết trước chỉ đi lướt qua tôi mà thôi.

Tôi còn nhớ rất rõ, Triết đi sang bên trái tôi, mẹ đi sang bên phải tôi. Tôi giơ hai tay ra định giữ họ lại nhưng không được.

Tôi khóc ầm lên, lúc này lại nghe thấy tiếng bố: “Đừng khóc, con không mất họ đâu”.

Tôi giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, mấy giây sau mới nhận ra gương mặt đen nhẻm của Đường Cương trước mặt. “Mười phút nữa sẽ tới”, anh thông báo.

Tôi vùng ngồi thẳng dậy, nhìn ra ngoài cửa xe. Lúc này, xe chúng tôi đã tới đường lớn trên núi. Nhìn sang bên trái là rặng núi xanh rì, nhìn sang bên phải là một dãy ruộng bậc thang hẹp. Phía dưới là một dòng sông mà Đường Cương vừa gọi là “sông Cách Thập Trát”.

Ngó nghiêng bốn phía xong, tôi lấy lại tinh thần, đột nhiên ý thức được rằng thời gian không còn lâu nữa, nhưng tôi chưa chuẩn bị được gì, liền lập tức thấy căng thẳng. Tôi rút điện thoại từ trong túi ra, cũng có tín hiệu có sóng, nhưng không thấy tin nhắn hoặc nhận được cuộc điện thoại nào. Trước khi lên xe ở huyện, tôi đã nhắn cho anh một tin vắn vắt: “Ba tiếng nữa gặp ở Đại Trại Thôn”, hy vọng anh đã nhận được. Mà cũng không cần biết anh đã nhận được chưa, lần này tôi không để ý đến những thứ khác nữa, chỉ cầm gương đánh lại son phấn trên chiếc xe vẫn đảo như lạc rang.

Tuy chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng tôi trong gương đã đen đi khá nhiều, mắt bị quầng thâm mờ vì liên tục thiếu ngủ, tóc nom thô ráp và khô vì bôn ba hết ngày này sang ngày khác. Nhìn thấy bóng mình, tôi lại nhớ tới người ta miêu tả dung nhan tiều tụy cũng những thiếu phụ cổ đại mòn mỏi chờ chồng từ chiến trận trở về, giờ đây thấy rất hợp với hoàn cảnh của tôi.

Nghĩ tới đây, tôi đóng sập gương lại, lòng lại trào lên một cảm giác thật khó nói, vừa đau khổ, vừa ngọt ngào. Tôi cũng không rõ đó là “sự ngọt ngào trong cay đắng” hay là “nỗi đau đớn trong mật ngọt”?

Chợt nhớ tới giấc mơ ban nãy, lại nhìn con đường núi đang đi, chợt nhận ra đúng là con đường núi mà tôi và bố tôi vừa đi trong mơ. Bên cạnh đường còn có những vạt hoa dại màu vàng nhạt giống hệt trong giấc mơ. Tôi chỉ đám hoa đó cho Đường Cương, hỏi chúng tên gì, anh đáp, “Đoạn Dương Thảo”.

Tôi sững người, đúng là cái tên mà bố tôi đã nói trong giấc mơ. Tôi còn nhớ trong mơ, bố bắt tôi lặp lại ba từ này. Đường Cương nói, nghe kể lại nếu cừu ăn loại hoa cỏ này, ruột sẽ đứt thành từng khúc. Tôi chìm đắm trong lời giải thích của anh, hoảng hốt giữa mơ và thực được lặp lại. Giấc mơ đó phải chăng được bố tôi gửi gắm vì không thể thông qua con chó nói chuyện với tôi được. Những tình tiết trong mơ phảng phất như sinh động trước mắt, nhất là tình cảm đau thương cách biệt giữa bố con tôi do cái chết chia lìa, còn có cảnh Triết và mẹ tôi cùng đi lướt qua tôi, khiến tôi đau đớn khóc ròng.

Nhớ tới cảnh sau, tôi không khỏi bị một nỗi khiếp sợ vô danh đè nặng lấy. Cũng chính lúc đó, tiếng phanh xe thắng két và xe bị dừng đột ngột. Tôi thấy toàn thân đau nhức không chịu nổi.

Đường Cương nhảy xuống xe trước, vặn lưng, đá chân, rồi rút ví ra định gửi tiền cho lái xe. Lúc này, tôi mới phản ứng kịp thời, vội vã giành lấy, rút năm mười đồng từ ví ra, đưa cho bác tài và cám ơn. Bác tài cũng không nói nhiều, đợi tôi và chó xuống hẳn xe, liền đánh xe vòng lại. Chiếc xe nhanh chóng chạy biến như một làn khói.

Dứt khỏi đám bụi mù cuốn theo chiếc xe, tôi quay lại, tự nhiên người cứ đờ ra như toàn thân bị niệm chú. Đứng trước ngôi nhà mới, to sừng sững là người mà tôi ngày đêm nhung nhớ-Triết.

Chiếc ba lô trong tay đã rơi phịch xuống đất, môi run lẩy bẩy, nói không ra nổi một chữ, nước mắt tuy bị kìm mãi nhưng vẫn tuôn ròng ròng như những viên trân châu bị đứt dây, sau cơn khiếp hãi, thi nhau tuôn xuống.

Qua làn nước mắt, tôi thấy Triết đột ngột sải từng bước lớn về phía tôi. Con chó nãy giờ vẫn im lặng đứng sát bên tôi như một vệ sĩ trung thành nhất. Thấy Triết đi về phía tôi, nó lập tức sủa lên một tràng dài hoan hỉ, rối rít tít mù như phát điên, không còn nhớ ra người đàn ông trước mặt từng là ân nhân cứu mạng của nó, và cũng chính là người từng nhặt nó ở ngoài đường về nhà, làm thành món qua cầu hôn tặng tôi.

Triết không thèm để tâm tới tiếng sủa điên rồ của Lộ Phong Thiền, vẫn tiếp tục bước về phía tôi, và đột ngột dừng lại khi chỉ còn cách tôi một bước, gương mặt vẫn mang vẻ khó xử không ra cười.

Không biết mặt trời hay thứ gì đó rất mạnh như xọc thẳng vào mặt, khiến tôi không tài nào mở mắt ra nổi. Tôi lảo đảo trước mặt anh, thấy chân mềm khụy, tôi biết mình đã ngất đi.

12. Người yêu

Lúc tỉnh lại, bốn bề yên tĩnh. Giường rất mềm mại, bên cạnh là chiếc đèn bàn đang tỏa ra thứ ánh sáng dìu dịu. Trong chớp mắt, tôi ngỡ mình như đang nằm trên chiếc giường trong căn hộ ở Thượng Hải.

Nhưng dưỡng khí trong không khí không đủ và cơn đau đầu ngấm ngầm lập tức khiến tôi nhận thức quay về hiện thực. Tôi ngó bốn phía, Lộ Phong Thiền lặng lẽ nằm sau cánh cửa, đang hít hà tấm thảm lông cửa, quay đầu lại, thấy tôi đã tỉnh, nó vẫn ngoạc cái mõm ra như cười hớn hở. Chó cũng biết khóc biết cười, cũng biết hỉ nộ ái ố. Về điểm này, chúng không khác con người là bao.

Nó chạy tới thành giường, liếm ngón tay tôi. Rồi nó quay đầu về phía cốc nước đặt cạnh cái đèn bàn. Tôi ngỡ nó khát nước, liền đổ một ít nước vào tay cho nó uống. Nó không chịu, tôi chợt hiểu, thì ra nó nhắc tôi nên uống nhiều nước.

“Tao chưa từng gặp con chó nào thông minh như mày”, tôi lẩm bẩm, cầm cốc nước lên uống một ngụm, quả thật đã thấy dễ chịu hơn.

“Lộ Phong Thiền quả thực là con chó tuyệt vời”, giọng bố tôi khẽ vang lên. Tôi vui sướng quá, kêu “Bố ơi” rồi ôm chầm lấy con chó.

Bố tôi hạ giọng, “Đừng lo, Ngụy, suốt chuyến đi, con đã lo lắng quá nhiều”.

Tôi bình tĩnh lại. Bố nói rất đúng. Tôi lo lắng quá nhiều, đã khóc quá nhiều. Lúc này tôi nhớ tới giấc mơ trên đường. “Nhưng giải nghĩa về giấc mơ đó ra sao?”, tôi hỏi bố tôi, “Đoạn Dương Thảo, Triết và mẹ cùng lúc đi qua con, nhưng không nghe thấy tiếng con gọi”.

“Những cái đó đều là miêu tả chuyện đã qua. Đoạn Dương Thảo là đại diện cho tâm trạng của bố hơn mười năm trước lúc sắp chết, nhưng giờ đây đã khác rồi. Cảnh Triết và mẹ con đi ngang qua con, quả thực cả hai đều rời bỏ con. Nhưng con có nhớ câu nói của bố lúc cuối giấc mơ không? Bố dặn đừng khóc, con không hề mất họ. Giấc mơ ám chỉ về nỗi khiếp sợ trong thẳm sâu con người con”. Giọng của bố thật hiền từ. Mặc dù ông đang trò chuyện, đúng thật trong lòng tôi vẫn ẩn giấu một nỗi khiếp sợ từ lâu, đó là: những người yêu tôi nhất trên thế gian này rốt cuộc đều rời bỏ tôi.

Tôi ôm Lộ Phong Thiền, tỉ mỉ nghĩ kĩ về câu nói của bố, bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng tiêu tan dần. Khi bạn khiếp sợ điều gì, càng né tránh, nỗi sợ chỉ càng tăng lên. Nhưng khi nói ra, sau khi phơi nó dưới ánh mặt trời, nó trở nên vô hại và có thể cùng bạn chung sống hòa bình. Mọi việc luôn là như vậy.

“Mẹ đã gọi điện thoại tới”, tôi nói lạnh nhạt.

“Bố biết”, bố tôi đáp bằng giọng rất bình tĩnh.

“Giờ đây, con không chỉ đối diện với Triết, mà còn phải đối phó với bà ấy trong tương lai không xa”, tôi cố gắng nói bằng giọng không quá lo lắng.

“Không sao, việc gì cũng có thể giải quyết từng cái một”, bố nói như không chút lo lắng về tôi.

“Bố…”, tôi hơi chần chừ, “Con đã gặp Triết, hẳn bố cũng gặp rồi. Vậy giữa con và anh ấy rốt cuộc ra sao?”.

Bố cười phá lên, “Con thật vô dụng quá, sao suốt ngày lo lắng thế?”.

Khi bố cười giễu tôi, Lộ Phong Thiền đột nhiên hắt hơi. Lúc này tôi cũng không khỏi nhịn được cười. Nó nháy mắt, như thể hơi ngại. Tôi lại thầm nghĩ thực ra rất thích bố cười như lúc nãy. Bố không chỉ là người cha đem lại cho tôi tình yêu vô bờ, cũng là một người bạn có thể trò chuyện rất tâm đắc và biết nói đùa. Mấy năm trước khi mất, bố đã bắt đầu như vậy khi phải đối mặt với những trò đùa con trẻ của tôi.

“À, đúng rồi, lần trước bố vội vã đi, nói là gặp một người bạn…”, tôi chuyển đề tài, cố tình nháy mắt với Lộ Phong Thiền, “Không bị muộn chứ?”.

“Cũng muộn một chút”, bố không hề bị tác động bởi trò đùa của tôi.

“Là bạn gái phải không?”, tôi đành phải hỏi thẳng.

“Không, là bà ngoại của Triết”. Ông đáp thẳng thắn, không hề giấu diếm. Tôi giật mình. Rõ ràng cái thế giới của bố luôn làm tôi ngạc nhiên. Ngay cả cái thế giới trước mắt có thể vươn tay chạm tới được, chúng tôi còn hiểu rất lờ mờ, huống gì nói đến một thế giới khác nơi bố ở.

“Bố làm sao quen được bà ngoại của Triết?”, tôi hỏi nhỏ, một tay khum miệng, chỉ sợ mình hét lên.

“Chúng ta quen nhau từ lâu, trước khi con quen Triết cơ”, bố đang nói, bỗng ngừng lại, khịt một tiếng, nói nhỏ, “Khi khác bố kể cho nghe, Triết sắp vào đấy, bố đi đây”.

Tôi vội vàng túm lấy một chân trước của Lộ Phong Thiền, “Bố ơi, đợi đã, câu cuối cùng”.

“Cái gì?”, bố vội vã hỏi.

“Bố có thích Triết không?”, câu hỏi này khiến tôi thấy căng thẳng. Mặc dù về mặt lí luận, cảm giác của bố đối với Triết ra sao cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của tôi đối với Triết.

“Triết là một người đàn ông tốt”, bố nhận xét đơn giản, “Đúng rồi, bà ngoại Triết có nhờ bố nhắn con một câu, nói rằng con phải tranh thủ…”. Câu nói chưa dứt, cửa phòng đã kẹt mở, Triết xuất hiện trong bộ đồ trắng, tay đỡ một đĩa salad hoa quả thập cẩm. Hồi ở Thượng Hải, anh vẫn thường làm món salad đơn giản nhưng ngon miệng này.

Tôi vẫn chưa định thần từ cuộc trò chuyện của bố, chỉ biết giương mắt ngồi tựa vào đầu giường nhìn anh đột ngột xuất hiện. Con chó cũng sững người đứng nhìn anh.

“Sao thế?”, phản ứng đầu tiên của Triết cũng là ngạc nhiên, rồi anh nhanh chóng y thức được câu nói của anh có vẻ không hợp lí, liền sửa lại, “Em khỏe hơn chưa?”. Anh đặt đĩa salad lên cái kệ bên đầu giường, “Ăn chút hoa quả đi, tốt lắm đấy”.

“Tốt như thế nào?”, tôi cúi đầu hỏi, tay trái lồng vào tay phải, lập tức như biến thành một đứa trẻ.

Anh cũng ngạc nhiên. Rõ ràng phản ứng kiểu trẻ con của tôi nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Thực ra, tôi cũng ngạc nhiên về mình không kém. Mặc dù hồi ở Thượng Hải, trước mặt anh, tôi luôn có biểu hiện đỏng đảnh, nhưng đó là liều thuốc kích thích trong cuộc sống tình ái hào quang suốt ba năm của chúng tôi (có lúc, ngay cả tôi cũng không thể tin nổi rằng suốt ba năm qua, chúng tôi hầu như không hề cãi cọ nhau lấy một lần). Nhưng giờ đây khác hẳn, hầu như chúng ta đã chia tay. Anh chỉ cần để lại mảnh giấy và rời bỏ tôi. Mỗi ngày trong hơn một tuần qua, tôi đau khổ tìm anh, mong mỏi mọi thông tin về anh. Trong mấy ngày ngắn ngủi đó, tôi và hẳn anh cũng tin rằng, trong lòng chúng tôi đều trải qua những đấu tranh mãnh liệt mà trước đây chưa từng có, nhất định là đã suy nghĩ rất nhiều, hối hận rất nhiều, nhung nhớ cũng rất nhiều. Cuối cùng và đồng thời cũng là điều chủ yếu nhất, phải là yêu rất nhiều.

Tôi vẫn cúi đầu, không muốn nhìn anh, chỉ sợ vừa nhìn thấy anh sẽ rơi nước mắt. Nước mắt tôi mấy ngày qua đã tuôn ra quá mức. Thực ra, tôi không phải là một phụ nữ thích khóc.

Im lặng rất lâu, bốn bề tĩnh mịch. Ngón tay tôi đặt trên tấm chăn mềm mại bị tôi cứ gằm mặt cúi xuống nhìn, như thể sắp tan ra đến nơi. Và đôi mắt tôi cũng như sắp bị mù bởi thứ tình cảm mãnh liệt trong lòng cứ rọi chiếu.

Có khoảnh khắc, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe thấy gì, không cảm nhận được bất kì thứ gì. Tôi cho rằng cả thế giới chỉ còn chừa lại mình tôi và Triết cũng đã bỏ đi.

Nhưng mọi thứ lại dễ dàng xảy ra như vậy, như một trái chín tự nhiên rơi từ trên cây xuống, như những hạt mưa nặng trĩu từ trên đám mây ập xuống. Đầu tiên là cái ôm thân quen tới mức không thể nào gần gụi hơn, rồi tiếp đến là đôi môi nóng bỏng và nồng nàn.

Tôi thở phào một hơn, ôm chặt lấy Triết. Lần này, quyết không để anh đi nữa.

Cùng nằm với Triết trên chiếc giường mềm mại, tôi thấy người tan chảy như miếng kẹo ngọt mềm. Cảm giác mãnh liệt được ở bên anh cũng dào dạt không bờ bến như đại dương mênh mang sóng, nhận chìm cả chiếc giường, cả căn phòng, thậm chí là cả vùng đất này, Có lúc, tôi không thể phân biệt nổi mình đang ở đâu, đang ở thế giới này hay thế giới khác, mãi cho tới khi tôi vuốt ve lên từng múi thịt chắc nịch và bóng loáng của anh hết lần này tới lần khác, tôi mới tin rằng hạnh phúc đang nằm trong tay mình.

Triết vẫn lấy một tay kê đầu như xưa, một tay kia vò nghịch mớ tóc tôi, tỉ mỉ quan sát kĩ khuôn mặt tôi. Tôi nhắm nghiền mắt.

“Em gầy đi đấy”, ngắm tôi hồi lâu, anh mới nói.

Tôi không nói gì. Mọi thứ trải qua suốt mười ngày qua đều viết trên mặt tôi. Tôi tin rằng anh vừa nhìn đã hiểu, không cần nói gì thêm. Một khi hai người yêu nhau đã hiểu nhau đến một mức độ nhất định, có lúc không cần nói gì lại còn diễn đạt được ý của mình rõ ràng hơn nói. Giống như từng khoảng màu đen trắng trong bức tranh thủy mặc truyền thống Trung Quốc, tuy không thấy gì, song lại ẩn chứa những ý tứ mênh mang. Bạn có thể thỏa sức tự do tưởng tượng theo ý nguyện của chính bạn.

Im lặng.

Lộ đột nhiên sủa lên vui vẻ, như không cần lí do gì. Triết nhỏm dậy nhìn nó ngạc nhiên, như thể không biết ở đâu chui ra một quái vật như vậy. Hai bên nhìn nhau vài giây, con chó nhanh chóng im bặt.

Triết đột nhiên cười, vò đầu, như thể lần đầu tiên phát hiện ra đúng là tôi đã mang theo con chó mà anh từng đưa về nhà chúng tôi.

“Tới đây nào”. Anh nói nhỏ, vẫy tay với con chó. Nó ngần ngừ một lát rồi chạy tới bên giường.

Triết ngắm con chó trước mặt rất lâu, rồi đưa tay ra, khẽ vuốt ve nó, từ đầu tới đuôi. Hàng ngày qua, tôi chăm sóc Lộ Phong Thiền đã có kết quả rõ rệt. Nom nó giờ đây sạch sẽ và khỏe mạnh rất nhiều so với lúc đầu.

“Em chăm sóc nó rất tốt…”, Triết nói với tôi đầy kinh ngạc, “Em thật giỏi, anh thực sự bất ngờ về nó”.

Tôi khẽ ngắm gương mặt anh, mỉm cười, không nói gì. Lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào trước đây, bạn trai mình lại không cho rằng mình là một người biết chăm sóc người khác?”.

“Không phải như vậy”, Triết đột nhiên nói, như hiểu hết suy nghĩ của tôi. “Anh còn nhớ hơn mười ngày trước, khi anh đưa nó về căn hộ của chúng ta, trông nó hoàn toàn khác, bệnh tật, ốm yếu, bẩn thỉu…”, lúc nói tới đây, như ý thức được điều gì, anh lại im bặt.

Tôi vẫn lặng lẽ nhìn anh. Thật lạ, dù anh không nói tiếp, tôi vẫn hoàn toàn hiểu rõ anh định nói gì nhưng lại không muốn nói tiếp. Đó là: “lúc đó, trông nó bệnh tật, ốm yếu, bẩn thỉu, nhưng anh lại đem nó làm món quà cầu hôn tặng em…”.

Anh nhìn tôi, lại nhìn con chó, đột nhiên mắt long lanh nước, rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi khẽ vuốt ve mái tóc đen nhánh và mềm mại của anh, trái tim nhạy cảm đột nhiên như bị tấn công. Nước mắt tôi không khỏi tuôn trào. Chúng tôi ôm siết lấy nhau trong nước mắt. Trong khoảnh khắc, chúng tôi lại hòa thành một, lại tìm được nhau.

“Cám ơn em”, anh thì thầm vào tai tôi.

Tôi ra sức gật đầu lại, lại lắc đầu, rồi sụt sịt cười, nhưng vẫn không nói gì. Đúng khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt nhất, tôi lại không muốn nói gì, thực ra cũng không thể nói ra nổi. Không có ngôn từ, chỉ có tình cảm, thuần khiết như tuyết.

Chúng tôi đều im lặng, như hai con chim yên bình nghỉ chân trong làn không khí mỏng mảnh.

Anh và tôi cách nhau một khoảng cách không xa cũng không gần, mắt mở to, nhẫn nại và dịu dàng nhìn tôi. Tôi luôn nhắm hờ mắt, nhưng biết anh đang nhìn tôi.

Đúng lúc tôi sắp ngủ, anh lại sáp gần tôi, bắt đầu hôn tôi, vuốt ve tôi. Lúc đó, tôi hiểu anh đã hoàn toàn đọc thấu tôi, cuối cùng đã lí giải hết tất cả tình cảm của tôi dành cho anh, cùng những gian khó vất vả trên chặng đường tôi đi tìm kiếm anh.

Mặc dù tôi vẫn chưa kịp nói với anh một câu nào.

Tôi thấy mình nhẹ nhõm, gánh nặng trên vai tôi như thể được trút xuống, ngay cả phản ứng cao nguyên cũng tiêu tan mất tăm tích.

Tối đó, tôi ngủ rất say, như thể ngủ dưới đáy biển yên tĩnh, không sóng không gió, chỉ có rong rêu khẽ lay động. Từ xa lắc bên bờ vọng tới tiếng hát của mỹ nhân ngư, bốn bề có một thứ ánh sáng lung linh mềm mại như cầu vồng, và niềm vui hoan hỉ như vàng ròng.

Suốt đêm không hề mơ, cũng không cần mơ. Khi giấc mơ đã hòa tan vào cơ thể bạn, như những dây leo cuốn bò lên trán bạn.

Hôm nay là ngày thứ mười một, tôi rời Thượng Hải để tìm Triết và đồng thời cũng là ngày thứ hai tôi gặp lại anh. Tôi đã ghi trong nhật kí như vậy.
Sáng sớm, khi tôi tỉnh giấc, Triết không còn bên cạnh nữa. Một sự căng thẳng khe khẽ theo bản năng lướt qua tim tôi, rồi cửa phòng lại mở, xuất hiện gương mặt vui vẻ của Triết.

Con chó tranh lao ra, rối rít vẫy đuôi với anh. Triết vuốt ve lên đầu nó, rồi vỗ lên cái lưng nâu sẫm pha trắng của nó, hỏi tôi, “Tên nó là gì?”.

“Lộ Phong Thiền”, tôi đáp.

Anh cười ha hả, đọc lại tên nó một lượt, rồi làm một động tác tay tỏ y bái phục đối với tôi. “Vừa Lộ, vừa Phong, lại vừa Thiền. Đúng là chỉ có em mới nghĩ ra nổi”, anh nói.

Tôi không khỏi mỉm cười, mở rộng hai tay với anh. Anh sải bước vội đến bên giường, ôm tôi rất chặt. “Good morning!”, anh cố tình dùng tiếng Anh chào hỏi tôi, quả nhiên tôi cười rất to. Trong một ngôi nhà miền núi hẻo lánh thuộc vùng Xuyên Tây này, được nghe một câu tiếng Anh chẳng khác nào như đàn gẩy tai trâu, kì quái đến phát sợ.

Đột nhiên tôi nhớ ra điều gì, bắt anh bịt mắt lại, tôi muốn anh xem hai thứ.

“Cái gì thế?”, anh tò mò hỏi, nhưng tôi chỉ cười không đáp. Anh đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tôi rút từ trong túi xách ra hai thứ tôi vẫn cất kĩ: một là chiếc bật lửa nhặt được ở Thượng Hải, hai là chiếc mùi xoa trắng nhặt được ở Đan Ba. Đây hẳn là những thứ anh không cẩn thận làm rơi mất. Rồi tôi bắt anh mở mắt ra. Anh vừa nhìn thấy, đã kinh ngạc hỏi: “Sao em có được những thứ này? Em lấy từ nhà mang đi sao?”.

Tôi lắc đầu: “Đều nhặt được trên đường”. Thấy anh có vẻ không hiểu, tôi kể lại một lượt chuyện Lộ Phong Thiền phát hiện ra chiếc bật lửa cạnh gian bán báo gần căn hộ chúng tôi ở Thượng Hải và chuyện tìm được chiếc khăn tay trắng ở một con phố yên tĩnh nơi huyện thành Đan Ba ra sao.

“Thần kì quá, đúng là thần kì quá”, Triết không ngớt lẩm bẩm, tay cầm hai món đồ, vẫn không ngừng quan sát con chó. Tôi đứng bên gật đầu, lòng thầm nghĩ con chó này còn có một điểm càng thần bí hơn mà anh còn lâu mới được biết.

Nhớ ra chuyện gì, tôi lục túi xách, lấy ra cuốn kinh của vị hòa thượng già còn để lại, đưa anh xem. Anh lật vài trang, “Cái gì thế?”.

“Cũng phát hiện được ở bên đường”, tôi đáp và lấy lại cuốn kinh.

Anh rất hưng phấn ngắm tôi một lúc, rồi nói, “Đúng là mấy ngày không gặp, em giờ đây thật bí hiểm”.

Tôi cất cuốn kinh rất cẩn thận vào túi xách, “Em đói!”. Tôi lười nhác vươn mình, nói tiếp, “Ăn xong bữa sáng sẽ kể cho anh nhiều chuyện nữa”.

“Công chúa Thượng Hải, xin hỏi sáng nay muốn ăn gì?”, anh xoa tay, giống hệt một nhân viên phục vụ rất tận tâm.

“Anh có những gì?”, tôi cố tình nói bằng giọng ngạo mạn của một công chúa.

“Cái gì cũng có, nhưng…”, anh cố tình kéo dài giọng, rồi đè mạnh lên người tôi, vẫn nói tiếp, “nhưng xin lỗi, tôi phải ăn công chúa trước đã”.

Tôi vừa cười ha ha, vừa cố vặn qua vặn lại để tránh bàn tay của anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ghì chặt, đành phải nằm im kêu lớn xin tha, cuối cùng ngoan ngoãn để anh cắn một miếng trên cổ.

Khi anh buông tôi ra, qua vai anh, tôi nhìn thấy mẹ Triết đứng bên cửa phòng. Tôi sững người, nhìn kĩ lại, bà đã đi qua. Tôi nói nhỏ với Triết: “Em nhìn thấy mẹ anh”. Triết nhìn tôi ngờ vực, rồi quay lại nhìn về hướng cửa, không có ai.

Nhưng cửa phòng đang mở. Khi đi vào, anh đã quên đóng cửa phòng.

Bữa sáng được Triết bầy biện rất công phu. Khăn bàn phủ bằng vải trắng, trên đó bày bảy, tám đĩa. Có hoa quả tươi ngon, cháo cá bên trên rắc hành hoa và vừng, có bánh trứng gà điểm thịt xay, thậm chí còn có cả sữa chua nữa. Một bên đầu bàn còn đặt một lọ hoa dại vừa hái.

Hoa là do mẹ Triết hái trong vườn trước cửa, coi như đón khách. Thức ăn trên bàn do Triết dậy sớm, lái xe cả đi và về mất bốn tiếng đồng hồ mua từ một tiệm ăn khá ngon ở huyện về cho tôi.

Tôi ngồi ở đây, đối diện với bữa sáng phong phú tới mức bất ngờ, vừa cảm động vừa vui sướng.

Tôi ngồi cạnh Triết, bố mẹ anh ngồi cạnh anh. Tôi cám ơn mẹ Triết về lọ hoa mới hái vì tôi, Triết giúp tôi dịch cho mẹ anh nghe. Bà gật đầu, nói lại điều gì với con. Triết dịch ra: “Mẹ nói em từ Thượng Hải xa xôi tới đây, chắc chắn rất vất vả, điều kiện ở đây không bằng Thượng Hải, làm khó cho em rồi”.

Tôi hơi đỏ mặt, nhớ tới tình cảnh lần đầu tới đây một năm trước, không quen với mọi thứ, oán trách suốt ngày, mặt mũi lúc nào cũng xị ra như thể ai cũng nợ nần tôi. Kết quả giữa chừng, tôi một mình chuyển ra ở một khách sạn ở huyện. Hẳn họ không bao giờ quên chuyện này.

Trên bàn ăn bữa sáng, mọi người nói chuyện rất ít. Chỉ có mẹ Triết thỉnh thoảng nói với anh mấy câu mà tôi không tài nào hiểu nổi. Nhưng Triết hình như không để tâm, chỉ đáp lại rất vắn tắt.

Tôi không ngừng quan sát mẹ anh. Bắt gặp ánh mắt tò mò của tôi, Triết giấu diếm khều chân tôi dưới gậm bàn. Tôi cố nhịn cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhét luôn một miếng bánh trứng gà vào miệng, rồi đột ngột đá vào chân anh. Gương mặt anh cũng không có phản ứng gì, vẫn chậm rãi đáp chuyện với mẹ. Rồi mẹ anh nói vội vài câu gì đó, Triết đột ngột cúi đầu, im lặng.

Tôi ngừng ngay cử chỉ trẻ con và vô nghĩa dưới gầm bàn, tỉ mỉ quan sát thần sắc của anh. Anh né tránh ánh mắt như dò hỏi của tôi, chỉ cúi đầu ăn cháo. Hẳn mẹ anh vừa nói chuyện gì liên quan đến tôi. Không rõ họ nói cụ thể những gì, nhưng từ sắc mặt của Triết, tôi đoán chắc hẳn không phải là chuyện vui vẻ. Ở nơi công cộng, Triết rất giỏi, thường không dễ để lộ tình cảm. Nhưng khi ở bên tôi và gia đình anh, tâm tư của anh được viết rõ trên mặt. Sự khác nhau rõ rệt giữa vẻ mạnh mẽ và sự mềm mại ở những hoàn cảnh khác nhau đó, cũng là một trong điểm khiến tôi yêu anh.

Ăn cơm xong, Lộ Phong Thiền ngủ trên sàn nhà bếp. Ngay từ sáng sớm, rất hiếm khi thấy nó lại lăn ra ngủ say đến vậy. Hôm biết tối qua nó làm gì. Đêm qua là đêm đầu tiên chúng tôi rời Thượng Hải, cùng với một người khác chia sẻ không gian của tôi và nó. Có lẽ chính vì vậy, nó có thể chưa quen nên ngủ không ngon giấc chăng? Cũng không rõ nữa.

Còn Triết vô cùng vui mừng khi gặp lại con chó này. Anh tới bên cạnh nó đang ngủ, say sưa ngắm nghía, rồi như nhớ ra điều gì, đi vào phòng. Khi đi ra, tay anh cầm một chiếc máy ảnh. Anh cầm máy lên, tắt đèn chớp, chụp mấy bức Lộ Phong Thiền đang ngủ say, rồi kiểm tra ngay kết quả chụp, mặt nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.

Thấy tôi đứng bên cười thầm, anh ngượng ngùng giải thích: “Anh quá yêu Lộ Phong Thiền”.

Tôi gật đầu. “Như yêu chính con trai mình vậy”, anh nói thêm.

“Nhưng nó là một con chó già, nếu căn cứ theo tỉ lệ, có lẽ nó còn nhiều tuổi hơn anh, có thể làm bố anh đấy”, tôi nói, không nhịn nổi cười. Vì cùng lúc đó, tôi cũng nghĩ tới linh hồn của bố tôi có lúc nhập vào Lộ Phong Thiền. Đương nhiên, đối với Triết, đó vẫn là một bí mật. Tôi cũng không biết tới khi nào có thể tiết lộ được bí mật đó với anh.

Hôm nay thời tiết rất đẹp. Triết đề nghị đưa tôi đi chơi. Tôi vui vẻ nhận lời.
Ra bên ngoài, nhìn ra xe, những dãy núi trùng điệp một màu xanh tươi non, xen lẫn những cây đào nở hoa màu phấn hồng và những cây lê đầy hoa trắng muốt. Không khí tỏa một mùi tanh ngọt như tình cảm trào dâng, mùa xuân đã tới điểm cao trào nhất.

Nơi đây đã cuối tháng Năm, thời gian như trôi đi như vậy không chút cảm giác. Tôi và Triết cũng rời Thượng Hải được mười một ngày.

Trên đường đi, Triết luôn nắm chặt tay tôi, suốt một đoạn, cả hai đều im lặng, chỉ chậm rãi bước. “Anh tin rằng cuối cùng em có thể tìm ra anh”, cuối cùng anh lên tiếng. “Em cũng vậy”, tôi nói.

“Tại sao em cự tuyệt lời cầu hôn của anh?”. “Tại sao anh đột ngột bỏ đi?”. Câu hỏi của hai chúng tôi hầu như cùng bật ra đồng thời. Vừa dứt lời, chúng tôi không khỏi bật cười.

“Thực ra chúng ta đều biết đáp án, hoặc chúng ta đã không cần câu trả lời nữa. Đúng không?”, Triết nói. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bên anh, còn anh ra sức miết tay tôi.

Khi đi qua cây cầu đá, một phụ nữ dân tộc Tạng đứng tuổi dắt theo mấy con cừu đi tới. Triết chắp tay chào bà. Bà mỉm cười, nói mấy câu gì mà tôi không hiểu nổi. Triết đỏ mặt, vẫy tay chào tạm biệt.

“Mọi người trong thôn đều biết có một phụ nữ thành phố từ nơi rất xa tới tìm anh”, Triết nói có vẻ ngượng ngùng.

Tôi mỉm cười, không nói.

Đi xuyên qua một con đường nhỏ, khi tới một sườn núi, Triết đột ngột ôm ghì lấy tôi. Tôi hầu như không thể thở nổi, mặt rực đỏ. Anh lập tức buông tôi ra, cười, “Sao thế?”, anh dịu dàng hỏi.

“Phản ứng cao nguyên thôi”, tôi đáp, không nhìn anh.

Từ sau khi gương vỡ lại lành với bố mẹ Triết lần này, chúng tôi trò chuyện với nhau luôn đơn giản như vậy.

Anh lại ngắm tôi một lúc, rồi mỉm cười lắc đầu, nói: “Em thật lợi hại”.

Tôi hít một hơi sâu, vẫn không nhìn anh, đáp: “Anh cũng vậy mà”.

Anh tiến sát lại gần tôi hơn, đặt tay lên eo tôi, cùng tôi vai kề vai nhìn về dãy núi và cánh rừng xa xa.

Núi màu xanh, rừng cũng màu xanh, các màu xanh nối tiếp nhau.

Ngoài màu xanh ra, chỉ có màu xanh.

Cứ đứng như vậy, lặng yên, chỉ trong tiếng thở mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng tôi. Cùng tồn tại còn có tình yêu của chúng tôi.

Càng yên tĩnh, càng có thể thấy rõ.

Tình yêu có liên quan tới sự yên tĩnh, không liên quan tới nỗi khiếp sợ.

“Anh yêu em”. Rất lâu sau, tôi nghe thấy tiếng Triết từ nơi xa vẳng tới.

13. Trường học

Tối đó, Triết đưa tôi tới thăm trường tiểu học trong thôn của bạn anh là Ích Tây Trác Mã. Cô là cô gái dân tộc Tạng xinh đẹp cùng khôn lớn với Triết, được bố mẹ anh một lòng muốn cưới cho anh. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô không thi đỗ vào đại học như Triết, mà ở lại trường tiểu học trong thôn làm cô giáo. Nghe nói cả trường chỉ có ba giáo viên, kể cả cô.

Buổi tối, đường đi hiểm trở, không tiện lái xe, nhưng trường học cách gia đình anh không xa, chúng tôi quyết định đi bộ.

Trên đường đi, Triết một tay cầm đèn pin, một tay dắt tôi, cẩn thận đi trên con đường quanh co. Đường núi uốn lượn ngoằn nghèo, những viên đá vụn luôn bắn vào chân tôi, cơ thể cứ mềm trượt, may còn có Triết kịp thời giữ tôi lại mới không khỏi ngã. Vẳng lên âm thanh của mấy viên đá rơi từ bên phải chúng tôi xuống vực sâu. Nó kêu rất vang trong buổi tối tĩnh mịch. Toàn thân tôi đầm đìa mồ hôi lạnh toát.

“Không sao đâu, cứ nắm chặt lấy anh là được”, Triết an ủi.

“Không thể tưởng tượng nổi anh đi trên con đường như vậy tới hai mươi năm, thật bái phục”, tôi thở hổn hển nói. Lúc này không khí như tụt xuống mười độ, tôi không mang đủ áo ấm từ Thượng Hải, đành phải mượn mẹ Triết chiếc áo lông vũ. Còn anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, nhưng kiên quyết kêu không lạnh.

“Còn lâu không?”, tôi hỏi, thấy hai chân vừa đi vừa lạnh, run lập cập trên con đường núi gập ghềnh.

“Sắp rồi, năm phút nữa thôi”. Triết ngừng lại, quay đầu nói với tôi. Luồng khí nói ra từ miệng anh đã hóa thành một đám khói trắng. Anh ngẩng đầu lên, chỉ một tay lên trời, “Nhìn kìa, đẹp quá…”.

Tôi nhìn lên trời, quả trên, trên đỉnh đầu chúng tôi là một vầng trăng sáng rỡ, xung quanh nó như dải ngân hà tỏa ra khắp nơi. Chưa bao giờ, tôi được ngắm nhiều sao rực rỡ đến vậy trên bầu trời Thượng Hải. Mỗi ngôi sao như đang nói chuyện, đang nhảy múa, hùng tráng đến mê người.

Tôi không nhìn trời nữa, mà quay sang nhìn Triết và cười, lại cùng rảo bước đi. Những mệt mỏi ban nãy như đã tiêu tan không chút tăm tích.

Chẳng bao lâu ở phía trước đã thấy mấy đốm đèn sáng. “Tới nơi rồi!”, Triết nói.

Ích Tây Trác Mã và mấy học sinh đang đợi trước cổng trường. Thấy chúng tôi, họ rất vui sướng, lập tức ùa ra đón. Ích Tây Trác Mã trước tiên ôm choàng lấy Triết rất chặt, rồi chắp tay thi lễ với tôi, và cũng vươn tay ra ôm lấy tôi. Gương mặt đầy đặn của cô như tỏa ra cái đẹp bàng bạc dưới ánh trăng, toàn thân có mùi sữa dê pha lẫn thảo dược. Cô như một loài thực vật quí hùng tráng và nhiều chất trong màn đêm, để lại ấn tượng khó quên.

Cô quay đầu lại, vẫy tay với mấy học sinh phía sau. Chúng ngượng ngập đứng im một chỗ. Nhờ ánh trăng vẫn có thể thấy rõ phần lớn quần áo của chúng đều cũ kĩ, trong đó phần lớn là các em hơn mười tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ có sáu, bảy tuổi.

Triết nói tiếng địa phương với Trác Mã, nom cô ta vui hẳn lên, chắp tay cảm tạ anh rồi quay sang nói với tôi bằng tiếng phổ thông: “Đi thôi!”.

Chúng tôi bị mấy đứa trẻ vây kín, cùng kéo nhau vào trường. Sân trường không rộng lắm, nhưng khá gọn gàng. Một dãy nhà như vừa mới quét vôi, trên sân bóng trước mặt vừa làm chỗ chơi bóng rổ, nhưng ngoài ra không có gì hết, trên đất chỉ thấy đặt vừa mấy súc gỗ to nằm thẳng đờ.

Trác Mã khoe cả trường có tất cả bốn mươi học sinh, đều là dân tộc Tạng. Mấy em học sinh mà chúng tôi được gặp ở đây phải ở nội trú vì nhà quá xa. Cô chỉ về phía kí túc xá giáo viên ngay bên cạnh.

Vào phòng Trác Mã, thoắt một cảm đã thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Trong phòng có hai bếp lò đang cháy. Một bếp đang đun nước, bếp kia đang đặt một siêu thuốc, phả ra mùi thảo dược mà tôi không biết tên. Cô nhiệt tình mời chúng tôi ngồi, rồi kêu các em nhỏ rót nước vừa đun pha trà và lấy lạc ra đãi khách. Tôi hỏi Trác Mã bếp kia đang sắc thuốc gì, cô giải thích hôm nay vừa hái một ít thảo dược trên núi, nên sắc cho hai học sinh bị cảm.

Cô chỉ vào hai em học sinh bị ốm, nói tên chúng. Trong đó có một em tên là Đăng Châu, chính là cậu bé trai thấp nhất mà tôi để y ban nãy, có đôi mắt to, đen láy như mắt chim, hai má rám bồ quân bởi mặt trời. Đăng Châu năm nay bảy tuổi, là trẻ mồ côi. Nhà trường đã giảm học phí cho cậu, nhưng các chi phí khác gồm chi phí ăn ở, chí ít cũng cần một trăm năm mươi đồng một học kì. Thế nên Trác Mã đành phải tự bớt từ số tiền lương ít ỏi của mình trả hộ.

Trác Mã giới thiệu mọi điều kiện vật chất của nhà trường vẫn được coi là tốt ở đây. Vì Đại Trại Thôn có được mấy người lập nghiệp thành công, bao gồm cả Triết, nên mấy năm qua đã quyên góp cho nhà trường không ít tiền. Lần này Triết tới để tìm hiểu những nhu cầu cần thiết của nhà trường hiện nay.

Trác Mã nói nhà trường hiện đang cần một bộ máy đun nước, vì các em học sinh trong kí túc xá không có nước nóng để tắm rửa. Ngoài ra còn cần một bộ loa tốt để cho môn thể dục và biểu diễn văn nghệ, một số giáo trình, đồ dùng thể dục. Quả bóng rổ duy nhất của nhà trường vừa bị hỏng, ngoài ra còn cần một số quần áo cho các em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn. Trác Mã chỉ vào mấy em học sinh nội trú nói, mỗi học kì, các em này đều phải nộp một gánh củi cho nhà trường, mỗi tháng phải nộp mười lăm cân lương thực. Nhưng chính quyền huyện mỗi tháng cũng giúp cho các học sinh nội trú năm mươi đồng tiền ăn. Gia đình các em này phần lớn sống trên núi và hồ cốc nên nguồn kinh tế chủ yếu đều từ hoa quả và thảo dược. Thu nhập bình quân mỗi hộ gia đình khoảng một nghìn đồng hàng năm.

Nghe những con số này, tôi thấy toàn thân nóng rãy như bị kim châm. Bộ đồ lót tôi đang mặc cũng đã tới một nghìn đồng.

Triết đột nhiên đứng dậy nói: “Đi xem kí túc của học sinh thôi”.

Trác Mã nhìn hai chén trà trên bàn còn nóng, liền nói uống xong trà hẵng đi. Triết nhìn tôi, tôi lắc đầu. “Đi xem trước đã”, Triết nói với Trác Mã.

Kí túc xá học sinh ở ngay bên cạnh. Trong phòng có bốn cái giường, gồm tầng trên tầng dưới. Trên giường chỉ có một tấm ván mỏng, bên trên trải một tấm thảm nhỏ của dân tộc Tạng. Học sinh đắp những tấm ga mỏng mang từ nhà đi. Cửa sổ bằng kính bị thủng một lỗ, gió lạnh ban đêm không ngừng ùa vào. “Tôi sẽ tìm người chữa ngay”, Triết chỉ về phía tấm kính, nói với Trác Mã.

Quay về kí túc xá giáo viên của Trác Mã, lần đầu tiên tôi nếm thử loại trà của dân tộc Tạng, hơi mặn hơi đắng, nhưng sau cảm giác kích thích thô ráp đó, đầu lưỡi lại thấy nhẩn nha mùi thơm và vị ngọt. Tôi nhìn những nụ cười hớn hở trên các gương mặt đen nhẻm và phơi nắng của các em dân tộc Tạng đứng vây quanh, lại nghĩ tới vùng đất khô cằn này lại chứa nhiều dịu dàng và y thớ đến vậy. Con người ở đây, đất đai ở đây vừa vặn lại làm nên vị độc đáo của loại trà mà tôi đang thưởng thức.

Tôi cẩn thận nhấp từng ngụm trà, mãi cho tới khi uống cạn sạch. Triết ngồi bên đã kết thúc cuộc trò chuyện với Mã Trác. Họ nói bằng tiếng địa phương. Tuy không được dịch lại, nhưng tôi cũng có thể đoán ra Triết đã quyết định bỏ toàn bộ chi phí giúp nhà trường những thứ cần thiết này.

Khi rời khỏi trường, trời đã tối lắm. Chúng tôi đi trên con đường núi, liên tục quay lại vẫy tay chào nhau, mãi cho đến khi không nhìn thấy rõ Trác Mã và đám học sinh trước cổng trường mới thôi.

Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ