Chương 8. Khoảnh khắc ngọt ngào
Một tuần nơi Hoàng cung trôi qua trong bình lặng. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như không có gì có thể bình thường hơn. Sáng sáng, mặt trời vẫn cứ mọc, đến giờ thì khuất dần phía sau chân trời. Bình lặng đến đáng sợ như thể che giấu đi sự nguy hiểm nào đó. Ha, sẽ có người nói ta kì lạ. Thế nhưng, giác quan thứ sáu của ta rất ít khi sai. Tự hào mà nói, những bài kiểm tra trắc nghiệm thời đi học của ta đều qua được là do cái giác quan này đây, hớ hớ… Khụ, lại lạc đề rồi.
Mấy ngày hôm nay, ta không gặp người con trai đó nữa. À, hay nói đúng hơn phải là Thân Vương Âu Dương Phong chứ nhỉ. Nghĩ đến đó, ta lại không tự chủ được mà tự tặng cho mình một nụ cười khinh bỉ. Thấy chưa, cuối cùng thì cũng có tốt đẹp gì đâu. A, nhưng thỉnh thoảng lại bất giác nhớ đến người đó. Nhớ đến nao lòng, nhớ đến thắt cả ruột. Cứ như thể mình sẽ không tự chủ được mà chạy đến bên người đó vậy. A, không thể được. Ta lắc mạnh đầu, bắt buộc mình phải bỏ đi cái ý nghĩ kì quái đó.
Cũng sau cái vụ hạ độc ấy, ta ở Ngọc Long Cung nhiều hơn là ở Tây Ngọc Cung. Nói thế nào nhỉ, chuyện này một phần cũng là do lỗi của ta. Nếu như, li rượu đó không được dâng lên thì có khi mọi chuyện sẽ tốt hơn chăng?
Hoàng Thái Hậu vẫn chưa tỉnh. Ngày nào bà cũng chỉ nhắm mắt nằm trên giường như thế. Cứ như thể bà chỉ đang ngủ một giấc dài thật dài vậy. Khuôn mặt Hoàng Thái Hậu vẫn hồng hào, ánh nét hiền hậu. Kì lạ, đây là cái loại độc kì quái gì vậy?
……
Ta từ ngoài cửa bước vào thì thấy trong phòng Hoàng Thái Hậu nằm lấp thoáng có bóng người. Ta nghiêng người hỏi Trần mama:
- Ai đang ở trong đó vậy?
- Thưa Hoàng hậu, là Hoàng thượng ạ. – Trần mama đang đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng trả lời.
Ta gật đầu một cái rồi đi vào trong. Bên cạnh chiếc giường lớn, Âu Dương Thần đang gục xuống bên giường. Mái tóc vàng óng rủ xuống đôi mắt hổ phách hiền hòa khi ngủ. Hàng mi dài nhưng thoáng nét sắc xảo, đôi lúc lại rung nhẹ. Đôi lông mày thỉnh thoảng nhăn lại. Ta lại gần, trong lòng có chút xót xa.
Dạo này khu vực biên giới giáp với Phiên Quốc bỗng nhiên xuất hiện dịch hạch. Người chết như ngả rạ. Ngoài đường đâu đâu cũng thấy xác người, tiếng khóc ai oán vang lên không dứt. Thêm đó, bọn phản loạn lại hoành hành khiến cho người làm hoàng đế như hắn bận tối mắt tối mũi. Xem đi, giờ đến ngủ mặt mày cũng như quả dưa chuột muối thế kia. Làm vua có gì hay chứ? Ngoài việc lương tháng cao cao một tẹo, nhà cửa chu cấp có cao cấp một tẹo, nhưng bù vào đó là nguy cơ bại sản cao chót vót, lại thêm một đống việc dồn vào đầu. Vui cái nỗi gì chứ?
- Nàng nhìn đủ chưa? – Một giọng nói bỡn cợt vang lên. Khuyến mại thêm đó là một nụ cười yêu nghiệt của cái tên nào đó.
Xí, xem ra lúc nãy tiếc thương nhầm người rồi. Nhìn xem, hắn còn có thể đùa giỡn thế thì chắc chắn hắn vẫn còn khỏe. Lo cái gì? Hứ, thừa hơi.
- Ai thèm nhìn ngươi. Vớ vẩn.
- Cục cưng, dối lòng là không tốt.- Hắn đưa bộ mặt yêu nghiệt kia ghé sát mặt ta, cười cười, cố ý trưng ra bộ mặt ngây thơ hết sức có thể.
Âu Dương Thần thực ra rất mệt, rất rất mệt. Nạn dịch hạch thì đã được xử lí, duy chỉ có bọn phản loạn là khó trị. Những ngày gần đây, hắn vô cùng đau đầu. Bận bịu một thời gian, thỉnh thoảng mới có thời gian đến thăm Hoàng Thái Hậu được. Hôm nay hình như thế nào mà gục ngay bên giường, thật là mất mặt. Thế nhưng, điều bất ngờ là khi mở mắt ra hắn lại thấy ngay khuôn mặt xinh đẹp của ai đó. Điều không tưởng hơn là phía sâu trong đôi mắt đen láy kia là một cỗ xót xa không nói thành lời.
Bất giác, niềm hạnh phúc tràn đầy trong thâm tâm. Nha, nàng là đang lo lắng cho hắn sao? Không lẽ…. nàng cũng động lòng rồi? Hắn không kìm lòng được mà hoang tưởng một chút.
Thế mà, con tiểu miêu kia lại chối bay chối biến như thế. A nha, chắc nàng đang xấu hổ đây. Đáng yêu quá đi. Vâng, và thế là Âu Dương Thần anh mình thần vũ nhà mình đã hoàn thành nhiệm vụ bay lên chín tầng mây. Ầy, dự là còn để lại tác dụng phụ…
Với cái vẻ đẹp hại nước hại dân kề ngay sát mũi mình, tai ta nhanh chóng phản chủ mà đỏ rực lên. A, đừng có nhìn ta kiểu đó. Chỉ là…. Xí, mấy người thử rơi vào hoàn cảnh này xem, không đỏ mặt thì vô cảm hết à?
Đôi mắt hổ phách sâu hút dán vào mắt ta, như thể chuẩn bị hút hết hồn người đối diện. Sống mũi thẳng, làn da không tì vết, đôi môi quyến rũ, mái tóc vàng nửa ẩn nửa hiện khuôn mặt anh tuấn đậm chất soái ca. Tên này…. Là yêu quái phương nào đây?
- A nha, giặc đến sát đ.í.t rồi mà phu thê các ngươi còn ở đây mà chàng chàng thiếp thiếp, ta thật khâm phục nha.
Một thân hắc ý ngồi vắt vẻo trên cửa sổ mà nói vỏng vào. Nụ cười đểu đểu treo trên khuôn mặt y. Mái tóc vẫn bù xù giống như cái ổ quạ, ánh mắt lơ đểnh nhưng nguy hiểm. Kha Dương nhìn ta và Âu Dương Thần, lên tiếng châm chọc.
Âu Dương Thần ho khan một tiếng rồi đứng thẳng dậy. Nha, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy trên khuôn mặt đẹp trai kia xuất hiện hai vệt hồng hồng khả nghi.
- Ngươi không gõ cửa trước khi vào được à? Có chuyện gì? Mau nói nhanh đi.
- Gõ cửa mới vào thì sao bắt được cảnh nóng vừa rồi? – Kha Dương không nhân nhượng mà trêu chọc, cười ngoác miệng đến tận mang tai. – À, vấn đề chính. Bọn phản tặc định chiếm thành phía Tây ải.
- Có điều quân chưa? – Âu Dương Thần nhíu mày.
- Tạm thời quân đội đã giữ thành. Chưa điều quân cứu trợ, phải có lệnh của ngươi.
Âu Dương Thần im lặng một chút rồi quay sang ta, kéo ta lại, cúi xuống. Hắn hôn nhẹ lên má ta rồi cười bảo:
- Đợi ta một chút, xử lí xong chuyện này sẽ chơi với nàng tiếp.
Dứt câu, hắn quay người ngoắc ngoắc Kha Dương đang đứng bĩu môi rồi đi ra khỏi phòng. Lúc đó, ta mới hoàn hồn. A… Môi hắn mềm mềm lướt qua má ta như một con chuồn chuồn vụt qua mặt nước. Không sao, không sao, chỉ là thịt chạm thịt thôi mà…
Ngồi bần thần một lúc, mặt trời cũng dần khuất sau đỉnh núi, màn đêm dần buông xuống che kín Hoàng cung. Ta ngồi bên giường Hoàng Thái Hậu, chẳng biết làm gì ngoài việc chả làm gì -_- Cổ đại thực chán a. Cuối cùng, vì rảnh rỗi sinh nông nổi, ta lấy giấy ra vẽ Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường. Ừm, khả năng phác họa của ta… không thể nói là tệ. Lâu không dùng đến, hi vọng ta không bị lụt nghề.
Đột nhiên, một tiếng vút xé gió xẹt qua tai. Ta định hồn lại thì thấy một mũi tên mũi đồng cắm trên nền đất. Theo phản xạ, ta quay phắt lại thì thấy một đôi mắt sắc lẻm trên mái nhà qua khung cửa sổ. Thấy mũi tên trượt đích, hắc y đó nhìn một chút rồi phóng đi.
Một phút không định hình được, cuối cùng ta vớ lấy mũi tên trên đất, chạy ra khỏi cửa theo hướng hắc y đó vừa đi. Kì lạ một điều, hắc y đó như thể cố ý để lộ ra bóng hình ẩn hiện trên mái nhà. Một ý nghĩ kì lạ lóe lên trong đầu. Chuyện này… có chút kì lạ. Thế nhưng, sự tò mò đã lấn áp lí trí, ta vẫn chạy như bay theo sát tên hắc y kia. Ta không hề biết, khi bóng ta vừa khuất sau cánh cửa Tây Ngọc Cung, phía sau cửa phòng Hoàng Thái Hậu đang nằm, một bóng đen xuất hiện với nụ cười kì dị.
- Bắt đầu thôi.
………
Ta chạy mãi, chạy miết. Đến một khu đất trống trong Hoàng cung, bóng hắc y đó biến mất không một chút dấu vết, như thể hắn chưa từng xuất hiện vậy. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời chỉ có ánh trăng le lói soi rọi, trong lòng không khỏi tò mò. Nắm chặt mũi tên trong tay. Tên hắc y kia, là đang định ám sát ai? Ta? Hay Hoàng Thái Hậu? Hay chỉ là một chiêu trò nào đấy? Ta không phải là một con người ngu ngốc, đương nhiên hiểu, cuộc chiến Hoàng cung, giờ mới thực sự bắt đầu. Nhưng, ta vẫn không hiểu, trong cuộc chiến đó, ta là quân cờ nào?
…….
Sáng hôm sau, trong Tây Ngọc Cung, ta vươn vai thức dậy. Xoa xoa hai mắt còn đang ngái ngủ, ta uể oải bước xuống giường. Nha, tối qua ngồi, nghiên cứu cái mũi tên chết tiệt kia, đến tận nửa đêm mới ngủ được. Buồn ngủ quá đi mất. Ta ngáp dài một cái.
Ngoài sân, tiếng chim ríu rít kiếm mồi cùng tiếng một số cung nữ thái giám rì rầm gì đó.
- Thật kinh khủng, không ngờ Kiều Phi bị giết dã man vậy. – Tiếng một cung nữ vang lên, không giấu nổi sự sợ hãi.
- Đúng vậy nha. Nghe nói cô ấy bị đập đầu ngất đi rồi bị đâm đến mất máu mà chết. Ai mà dã man vậy nhỉ? – Một cung nữ khác tiếp lời.
- A nha nha, các ngươi không hiểu gì hết. Ở đó, nghe nói tên sát nhân còn để lại cái gì cơ. – Một thái giám xen vào.
- …..
Những lời nói chuyện vẫn cứ thế tiếp diễn. Thế nhưng, cái người hoáng hớt câu chuyện là ta đây lại hoàn toàn bị đnahs gục. Cái gì mà giết người? Cái gì mà Kiều Phi? Rồi còn cái gì mà….. Một hồi rối loạn trong đầu, cuối cùng “trăm nghe không bằng một tháy”, ta quyết định, Hậu cung thằng tiến.
Tóc tai quần áo xong xuôi, ta ngay lập tức kéo Tiểu Hương đến Hậu cung. Hậu cung là một cung nằm phía Bắc Hoàng cung, một khu rộng lớn với các nữ tử là phi tần của Hoàng đế. Thực ra ngoài ta và Mai Phi có cung riêng thì tất cả cái phi tử đều ở đây. Giờ mới được tận mắt thấy cái gì gọi là Hậu cung trong truyền thuyết. Cực phẩm nha.
Trong căn phòng của Kiều Phi, Âu Dương Thần, Mai Phi và một số các quan khác đều có mặt. Âu Dương Thần một thân long bào ngồi trên ghế, ánh mắt lãnh không, nghiêm nghị. Đứng bên cạnh hắn là Mai Phi, cô ta đang nói gì đó. Đáng ghét, sao tự nhiên ta ghét cảnh này thế nhỉ. A, không có gì, chắc tại ta ghét Mai Phi thôi, ha ha.
- Hoàng hậu nương nương đã có mặt rồi, xin hỏi tối qua nương nương ở đâu thế? – Vừa thấy ta bước vào, một lão quan hỏi luôn.
A, có chuyện gì thế? Không phải lại liên quan gì đến ta chứ? -_-
- Tối qua… Ta ở Ngọc Long Cung với Hoàng Thái Hậu.
- Vậy sao? Vậy chuyện một cung nữ có nói rằng nương nương ra ngoài một lúc rồi không thấy trở lại. Mà kì lạ thay, thời điểm đó lại trùng hợp với thời điểm Kiều Phi bị ám sát. Nương nương nói thế nào đây? – Một vị quan khác lên tiiếng.
- Ngươi là đang nghi ngờ ta ám sát Kiều Phi? Buồn cười, đến mặt mũi cô ta ta còn chẳng biết, lí do gì để ta ám sát cô ta chứ? Huống chi trong thời gian đó đâu chỉ mình ta vắng mặt.
- Ha ha, Hoàng hậu à, chỉ một mình Hoàng hậu không có nhân chứng xác…
- Đủ rồi. Vẫn chỉ là suy đoán. Không có bằng chứng thì không được kết tội lung tung. Ta tin không phải Hoàng hậu làm. Giờ thì ai ở đâu về chỗ đấy đi. Ta mệt rồi.
Âu Dương Thần im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Hắn day day huyệt thái dương đang giật giật. Thực mệt mỏi. Hết phản loạn lại đến việc này. Muốn bức chết hắn đây. Đêm qua mới chợp mắt được một tẹo thì bị kéo đến Hậu cung. Mấy tên quan này lại còn gán ghép cái gì mà loại trừ bằng thời gian? Quái gì chứ? Cuối cùng vẫn là Hoàng hậu sao? Vớ vẩn Điệp nhi của hắn sao có thể làm nhưng chuyện như này?
Ta lặng im nhìn nam tử trước mặt. Một cảm giác ngọt ngào không kìm được mà trào lên tận cuống họng.
Hóa ra… cảm giác được người khác tin tưởng lại tuyệt vời đến vậy.
Hóa ra… cảm giác được che chở lại vui sướng đến vậy.
Hóa ra… ta lại đơn giản đến vậy.
Ta cười nhẹ, không để ý đến Mai Phi mà đến gần hắn, khẽ xoa đầu hắn mà bảo:
- Ta về phòng. Ngươi cũng nghỉ ngơi hợp lí, đừng quá sức.
Nói xóng, ta quay lưng bước nhanh ra ngoài.
Âu Dương Thần sững sờ, hắn không tưởng tượng nổi nàng lại nói câu đó. Nàng quan tâm hắn? Lo cho hắn sao? Hắn bất giác… Cười.
…….
Ta vừa đi vừa nghĩ. Những chuyện gần đây trong Hoàng cung, chắc không phải chỉ trùng hợp. Chắc chắn có người đứng ra làm tất cả chuyện này. Mà điều kì lạ là, tại sao tất cả mọi việc lại đều là nhắm vào ta?
Đi được một lúc lâu, chắn trước mặt ta là một cánh cửa sơn đỏ cũ kĩ. Ngẩng đầu lên, vẫn là những dòng chữ quen thuộc đó. A…. “ Khởi Thiên Trai”. Sao tự nhiên lại đến đây nhỉ? Lưỡng lự một hồi, ta mở cửa đi vào. Khởi Thiên Trai vẫn trầm lặng như vậy, vẫn mang cho người ta cảm giác bình yên như thế.
Chào đón ta vào là một cơn gió lướt qua mặt mang theo hơi nước mát lạnh. Ta thần người ngồi bên hồ. Những cơn ác mộng về mối tình xưa cũ không còn, nhưng thỉnh thoảng, trí óc vẫn không tự chủ được mà nhớ về “người đó”. Ai bảo ta vô tâm vô tính? Ai bảo ta vô tình vô ưu? Ta cũng là người, cũng là một người con gái có đủ những cảm xúc yêu thương.
Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng che mắt ta lại. Ta bật cười thành tiếng, ở trong Khởi Thiên Trai này, không là chàng thì còn là ai chứ?
- Nàng cười gì chứ? Trật tự nào.
Ta cảm nhận được, chàng đàng cười. Một nụ cười dịu dàng. Bỗng… trong không khí, một tiếng hát cất lên.
…. Hồi ức như một song cửa, mở ra rồi khó khép lại
Tiếng ai bước nhẹ trên lá khô, đom đóm phía trước vẽ nên bức bình phong hoa mỹ
Vì ai nhấc tay áo thơm, trao phong thư đỏ tình ý ngập tràn
Người nói rằng sẽ phiêu bạt, đến một nơi thật đẹp
Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân
Nước mắt ai lẳng lặng rơi
Tuổi xuân này rồi sẽ qua đi
Họ kề vai nhau hứa cùng vượt qua sóng gió
Khi ấy mặt đất khô cằn, lá thu phong nhuốm hồng sắc thu.
Như giấc mộng xưa ấy, đời người như vở hài kịch liệu còn có ai lên khán đài để diễn
Hoàng hôn ánh nến khẽ lay, sắc đỏ bao trùm ai còn bàng hoàng
Hoa cưới đẫm lệ vui mừng trên hỉ đường lặng lẽ đặt qua một bên.
Hồi ức như đoạn phim câm phát lại từng mốc từng mốc thời gian
Người nói rằng sẽ phiêu bạt, đến một nơi thật đẹp
Giọng hát ai khe khẽ, khe khẽ ngân
Nước mắt ai lẳng lặng rơi
Nguyện hóa thành một đôi chim tung tăng
Bỏ lại sau lưng tiếng khóc than gào thét cũng chẳng đuổi kịp
Lại thêm một năm, giữa tháng bảy gió chiều lạnh, bóng tà dương chìm dần
Trong giấc mộng xưa ấy, tiếng mái chèo cô độc khua xa dần
Phiêu bạc tha hương, quên lãng…
Tiếng hát vừa dứt, bàn tay kia cũng vừa buông. Ta nhìn chàng chăm chú. Là chàng vừa hát sao? Hay quá… Giọng hát trầm ấm mà dịu nhẹ, như một thìa mật ong chảy vào tận tâm can.
Âu Dương Phong ngồi xuống, nhìn ta. Ánh mắt chàng xoáy thẳng vào tim ta mà hỏi:
- Thật sâu trong trái tim nàng, nàng có yêu ta không?
Đối diện với câu hỏi bất ngờ đó, ta chợt bối rối. Một lúc lâu sau, ta trả lời. Bình thản.
- Ta từng yêu một người con trai. Người đó đã từng một phút bồng bột nóng vội của ta mà hi sinh đi tính mạng. Cũng chính người đó, đã từng thề hứa sẽ bảo vệ và bên cạnh ta suốt đời suốt kiếp. Ta… chính ta là người đánh mất người đó. – Ta nhìn chàng, thấy trong đáy mắt người nam tử đối diện kia có một chút hỗn loạn. Thế nhưng, rất nhanh, nó đã biến mất, như vô hình. – Khi gặp chàng, ta đã lầm tưởng rằng người đó vẫn ở bên cạnh ta… Mãi mãi là như thế….
Nói xong, như không thể kìm được, một giọt nước trong suốt từ đôi mắt ta bỗng trào ra. A, là khóc sao?…. Lâu lắm rồi…. sao vẫn còn rung động vì câu chuyện đó. Âu Dương Phong im lặng một chút, rồi chang đưa bàn tay kia lên má ta, quệt đi giọt nước mắt đó, nhẹ nhàng nói.
- Ta sẽ thay người đó… yêu thương nàng…
Phía sau chàng, mặt trời dần lặn xuống. Bỗng… muốn thời gian ngừng trôi.
Tại nơi cao nhất của Thanh Vân Lâu, trong một căn phòng ấm áp đầy mùi trà thơm, có một nam tử ngồi trầm lặng đọc sách. Bên cạnh là ly trà bốc hơi nghi ngút. Bên ngoài cửa sổ, mửa rả rích rơi. Tâm tư nam tử kia hình như không mấy chú ý vào quyển sách đặt trên bàn.
Cửa sổ căn phòng mở ra, một cơn gió lạnh cùng một chút hơi nước ùa vào phòng. Nam tử kia vẫn không ngẩng đầu. Phía bên cửa sổ, một hắc ý len vào. Đến trước mặt nam tử kia, hắc y đó quỳ phục xuống.
- Thưa Vương gia, mọi chuyện vẫn theo kế hoạch ạ.
- Ừm. Không có chuyện gì thì lui đi.
Đúng, nam tử kia chính là Vương gia của Ngọc Quốc – Âu Dương Phong. Khi hắc y kia biến mất rồi, không khí trong phòng trầm lắng hẳn. Bàn tay Âu Dương Phong đặt lên trang sách cũ, trong đầu chợt hiện lên lời nói của người đó. Nàng nói hắn chỉ là một con người mang hình bóng của người nàng yêu. Không sai, hắn mãi mãi chỉ là một kẻ thay thế. Không hơn không kém vẫn mãi là thế. Tức giận cầm quyển sách ném ra xa, Âu Dương Phong gầm nhẹ.
- Chết tiệt.
Hắn không hiểu nổi chính mình nữa. Không phải nàng chỉ là một con cờ trong cuộc chiến của hắn thôi sao? Bất quá sao lại vô thức mà bận tâm đến nàng thế? Tình yêu ư? Điên rồ. Từ lâu trong tâm tư hắn đâu còn thứ gọi là tình yêu nữa? Hắn không biết… giờ này, rốt cuộc cái gì đối với hắn mới chính là quan trọng. Kế hoạch này, có nên tiếp diễn?
Ngọn nến trên bàn vụt tắt, mang tất cả chìm vào bóng tối. U uất, tối tăm, không lối thoát.
……..
Ở Tây Ngọc Cung, ta ngáp dài một tiếng. Nằm trên giường ngẩng đầu nhìn trần nhà, ta chẳng biết nên làm gì nữa. Buồn ngủ mà không thể nào ngủ được, những suy nghĩ lại bắt đầu xoay vòng vòng trong đầu. Người con trai đó, lau nước mắt cho ta. Người con trai đó, nói sẽ bảo vệ ta. Người con trai đó…
Trong lòng ngập hình bóng người nọ, ngập cả nụ cười ôn nhu kia. A… Không kìm được lòng mất.
- Này, cục cưng.
Một khuôn mặt tuấn mĩ đập vào mắt. Ta trợn mắt bật dậy. Cốp. Ta đập ngay trán vào mặt Âu Dương Thần. Hắn lùi lại, nhăn mặt, đưa tay xoa xoa cái mũi suýt thổ huyết vì cái cộp đâu.
- Điệp Nhi, nàng thật nguy hiểm a.
- Ta xin lỗi. Ai bảo ngươi đột nhiên gí sát vào mặt ta chứ? – Thấy hắn như thế, ta vội luống cuống bên cạnh. Cái tên rỗi hơi. Ai đâu lại… Nhà ngươi có biết là như thế rất là dọa người không hả?
Nhìn ta đang lăng xăng bên cạnh, Âu Dương Thần nhìn một cái rồi thơm nhẹ lên má ta. Sau đấy, hắn chống nạnh, cười cười, khuôn mặt vạn phần thỏa mãn.
- Bồi thường cái mũi của ta.
Ta giật lùi lại, đưa một tay lên áp má. Lưu… lưu manh. Hắn là cố ý mà. Nhìn ta đang trong tình trạng xấu hổ, hắn có vẻ rất thích thú, cười hai tiếng rồi cầm tay ta kéo ra phòng ngoài. Ta lúc đầu còn vùng vằng. Về sau thì bị cái mùi thức ăn ngào ngạt ở phòng ngoài hấp dẫn. Mùi thức ăn thơm lừng xông vào hai cánh mũi, quyến rũ đến chết người.
Ra đến nơi, ta thấy trên bàn đầy một bàn thức ăn đang tỏa hương hấp dẫn mê người. Thế nhưng… về hình thức thì thật không dám khen. Ta ngoái đầu lại thì thấy Âu Dương Thần đang hí hửng đứng sau, nét mặt mong chờ. Khụ… đừng nói là thức ăn này do hắn làm nhé. Ta im lặng một chút rồi chỉ vào một cái đĩa đen đen trước mặt. Từng mảng từng mảng khô khốc nhìn không ra hình.
- Đây là gì?
- À.. – Hắn ngửa mặt gãi nhẹ má. “Trần ma ma gọi nó là gì nhỉ? Cá… cái gì mà cá?” – Là cá rán.
Khóe mắt giật giật. Được rồi. Chắc là rán quá tay thôi. Không sao. Ta lại nhìn mấy thứ còn lại, biết ngay là nam nhân phía sau là lần đầu vào bếp. Nuốt khan nước bọt. Ăn vào liệu có chết không? Cổ đại không có thuốc chống tiêu chảy. Nhỡ… Đi nhiều quá liệu có nghẻo không? Bất hạnh thay, hành động kia lọt vào mắt người nọ lại là “Hoàng hậu đại nhân cảm động, nuốt nước bọt vì thèm”. Hầy… Nói chung tình cảnh khá là thảm.
Âu Dương Thần chính là dạo này rất bận, không có thời gian “mặn nồng” với nương tử nên vô cùng hối lỗi. Buổi đêm sau khi phê xong một chồng tấu chương cao như núi liền chạy đến trù phòng réo gọi Trần ma ma dạy hắn nấu ăn. Mặc kệ Trần ma ma khuyên can thế nào, cái gì mà trượng phu tránh xa nơi bếp núc, rồi còn cái gì gì đấy đại loại thế, hắn cũng mặc kệ, nhất định xắn tay áo vào bếp. Sau một hồi vật lộn, may mắn gian trù phòng không bị hắn đốt cháy, cuối cùng cũng làm được mấy món. Âu Dương Thần hớn hở mang đồ ăn đến Tây Ngọc Cung, tâm trạng phi thường tốt đẹp.
Nhìn bóng Hoàng thượng ôm theo đống đồ ăn đi ra dần, Trần ma ma bất lực nhìn đống đồ ăn còn thừa. Mấy phút sau, bà quyết tâm làm việc thiên tích đức, đem toàn bộ đồ ăn thừa mang cho bọn chuột trong cung. Tương truyền một tuần sau, chuột trong Hoàng cung chết hết phân nửa. Không một ai biết nguyên nhân vì sao, chỉ có Trần ma ma ngờ ngợ. Thế nhưng, suy nghĩ một hồi, bà tặc lưỡi quyết định làm ngơ.
Trở lại thời điểm này, ta đang ngồi xuống ghế, tay cầm đôi đũa. Dù sao cũng là người ta làm lần đầu, cũng lên động viên khích lệ tinh thần chứ. Ta đưa đũa gắp một miếng cải xanh trên đĩa cho vào mồm, bởi vì cái này có vẻ không có gì đáng ngại nhất. Thế nhưng, mấy giây sau, ta lập tức hối hận vì suy nghĩ bồng bột vừa rồi, nhanh chóng xuất hồn về thăm ông bà tổ tiên. Cải xào nhừ quá, đã thế lại còn.. mặn… Chắc là cho muối quá tay rồi, lại có vị kì kì, có một chút bọt…
- Thế nào, ngon không? – Âu Dương Thần nhìn ta, không kìm lòng mà hỏi.
- … – Ta cố nuốt xuống, xanh mặt gật gật.
Mãi về sau sau nữa, khi ta hỏi lại phu quân yêu quý rằng năm ấy hắn đã cho cái gì vào món cải kia, Thiên tử đại nhân mới cười tươi trả lời.
- À, chẳng qua là lỡ tay đổ lọ muối vào đó. Sau đấy thì cảm thấy hình như chưa có muối lại cho thêm, về sau mới biết cái cho thêm là đường. Lại cảm thấy cần phải sáng tạo thế là cho thêm một chút bột gì đó dưới gầm tủ vào.
Âu Dương Thần hồn nhiên trả lời mà không biết cái bột đó là bột giặt cao cấp của Hoàng cung.
Nhưng đó là bí mật của mấy năm sau. Bây giờ, Âu Dương Thần đang vô cùng sung sướng khi nhận được lời khen, chỉ thiếu nước lòi đuôi ra mà vẫy.
- Vậy nàng ăn thêm đi.
Ta sặc. Ta thực sự chưa muốn tự sát. Thấy thế, Âu Dương Thần nhìn ta, ánh mắt ngấn nước. Ta lại sặc. Hắn là học chiêu này ở đâu đây? Những thứ đáng học thì không học lại đi học mấy cái vớ vẩn này. Cơ mà… nhìn hắn bây giờ giống tiểu hài tử chết đi được.
- Nàng nói dối. Khó ăn thì đừng ăn. Đau bụng đấy. – Hắn đứng dậy, thu dọn đống bát đĩa. Lọ ra kia là mấy ngón tay băng băng trắng. Một chút khó chịu xen lẫn ngọt ngào trào lên trong lòng. Hắn là vì mấy cái này mà bị thương sao? Nhưng chưng để ta nói gì, hắn quay lại, cười cười. – Không thì nàng nấu đi. Ta rất muốn ăn đồ nàng nấu.
Lư manh. Cực kì lưu manh. Cái này là khổ nhục kế. Chắc chắn.
- Haiz… Hay là tiểu thư Tế Tướng Phủ lại không biết nấu ăn? Thực làm cho hạ nhân chê cười a. – Âu Dương Thần giả bộ nuối tiếc thở dài.
- ….
- A nha thật đáng tiếc, một tiểu thư khuynh quốc khuynh thành mà lại không biết nấu ăn, thật đáng tiếc, đáng tiếc a. – Cảm thấy chưa đủ phần công khích, Âu Dương Thần bồi cho câu nữa.
- Ta nấu. – Ta đập bàn tuyên bố. Đường đường là nữ nhi mà bị dìm như thế, không thể chịu đựng, nhất định phải đứng lên phản đối và chứng tỏ bản thân.
Bất quá, mấy khắc sau, trong trù phòng của Hoàng cung, mốt tiếng thét oán thán vang lên phá hủy đi sự tĩnh lặng của một góc Hoàng cung Ngọc Quốc.
- Chết tiệt, Âu Dương Thần, ta cũng không biết nấu.
Ta đứng bối rối trước nồi canh cứ trào ra ngoài mỗi khi lửa to. Làm sao đây? Làm sao đây a? Âu Dương Thần đứng tựa trên giá gỗ, an nhàn đọc sách cũng phải buông sách mà ra tay. Thế nhưng… Hai kẻ không biết nấu ăn thì làm được cái gì? Và khung cảnh diễn ra tiếp sau sẽ như thế này đây…
Ta và Âu Dương Thần ngồi canh lửa. Cứ khi nào lửa to là lại rút củi ra để lửa nhỏ đi. Cứ những hành động phía sau tiếp diễn. Một lúc sau, tưởng chừng như không chịu nổi cái kiểu nấu ăn này nữa thì ngoài sân chợt vang lên tiếng khóc rấm rức. Tiếng khóc như âm thanh huyễn hoặc xuyên vào đêm tối. Ta rùng mình nhìn người bên cạnh… Bây giờ đang là gần nửa đêm. Không lẽ, cái thứ mà ai cũng bảo sẽ xuất hiện trong đêm ấy nó sẽ xuất hiện chứ? Ta sợ đến bủn rủn chân tay, run lẩy bẩy nhìn Âu Dương Thần. Ta là nữ tử. Cmn, có nữ tử nào mà không sợ ma chứ? Âu Dương Thần dường như cũng phát hiện ra tiếng khóc kia, nhìn ra phía sân rồi không quên kéo ta ra sân cùng hắn.
Trong bóng tối, ta nhần thấy một nữ nhân đang rũ rượi khóc lóc ở trong sân. Ta thở phào. Có bóng, không phải ma. Bình tâm lại rồi, ta lại gần cô ta, cúi xuống hỏi.
- Này, sao cô lại khóc?
- Tiểu thư, Tiểu thư là ai? – Vì đang mặc y phục bình thường nên không ai nhận ra ta là Hoàng hậu, cũng không nhận ra Âu Dương Thần là thiên tử. Nữ nhân kia vẫn rấm rức khóc không ngừng.
- Ta… là một nữ tử bình thường trong cung thôi. Vì sao cô khóc?
- Tôi… – Lấm lét đưa mắt nhìn sang Âu Dương Thần. – Tôi không muốn nói chuyện này trước mặt nam nhân.
Ta nhìn Âu Dương Thần đang đứng đấy. Một lát sau, ta thở hắt ra, đưa ta vỗ vỗ vai hắn ý bảo ta đi đây một chút. Âu Dương Thần gật gật đầu rồi quay lại trù phòng. Nữ nhân kia thấy Âu Dương Thần đi rồi thì kéo ta đi. Đi mãi, đến một chỗ khá xa trù phòng mới bắt đầu nói.
Phía trên nóc một ngôi nhà nào đấy gần đó, một hắc y nhân nhìn theo bóng ta đi. Trong đáy mắt là nụ cười tàn độc và sự hài lòng rồi phóng vút đi.
……..
Khoảng ba khắc sau, ta trở về trù phòng. Hầy, nữ nhân kia cũng thật khổ. Cô ta rời bỏ quê hương lên kinh thành mong muốn kiếm tiền gửi về cho gia đình thì bị một đám thổ phỉ trên đường cướp đi thân con gái nên thành ra sợ hãi đối với nam nhân. Hôm trước, mẹ cô ta mới mất. Cô ta muốn trở về nhà nhưng không được vì quy củ trong cung. Thương mẹ nhưng bất lực, cô ta liền khóc. Thấy cô ta đáng thương quá, ta liền viết cho cô ta một tờ giấy thông hành có ấn chỉ của Hoàng hậu để cô ta có thể về nhà. Thế mới mất nhiều thời gian thế.
Quay trở lại trù phòng, ta thấy một bát canh nóng ở trên bếp, Âu Dương Thần đang ngồi gần đó ngủ gật, mặt còn vương chút nhọ. Ta cười nhẹ. Tên này, hóa ra khi ngủ cũng thật đáng yêu. Ta cúi xuống, cầm lấy khăn tay lau lau vết
nhọ kia mà không để ý, trong hành động của mình có vạn phần ôn nhu.
…….
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua khe cửa trù phòng rọi lên hai thân ảnh đang tựa đầu nhau mà ngủ gật. Đang say giấc nồng, ta đột nhiên bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Vươn vai thức dậy thì chạm phải người bên cạnh. Ngái ngủ đưa mắt nhìn cái vật kì lạ bên cạnh, ta suýt nữa hét toáng lên. Âu Dương Thần bị ta cựa quậy phá bĩnh giấc ngủ cũng phải ngắp ngắn ngáp dài mà tỉnh dậy.
- A, thật kinh khủng, Tuyết Phi lại bị giết. Thật là dã man. – Một cung nữ cảm thán.
Ta và Âu Dương Thần nhìn nhau, nhanh chóng tiêu hóa vấn đề.
Hậu cung…. Lại có người bị giết.
_________________
Trù phòng: nhà bếp.
Chương 9. Nhớ
Trong căn phòng của Tuyết Phi tràn ngập mùi máu tanh. Giữa căn phòng, Tuyết Nga nằm trên vũng máu, trên cổ còn bị cắm một cái dao găm sắc nhọn. Từ động mạch cổ, máu vẫn rỉ ra dù máu đã đông được chút ít. Trên miệng vết đâm, một hai con ruồi bay bay rồi đậu trên đó, nhấm nháp vị máu người ngon lành. Quần áo trên người cô ta xộc xệch, trong tay còn nắm chặt thứ gì đó. Khi người khám nghiệm đến thì nói rằng trong đó là một bông mai giả được làm rất tinh xảo. Ngoài ra, một cái móng tay của cô ta đã bị bật ra làm bông mai trong tay nhoe nhoét máu.
Cái mùi tanh tưởi của máu tươi cứ quanh quẩn trong không khí, len vào lỗ mũi tạo cảm giác rợn người. Đang nhìn chăm chăm vào cái xác đang trợn trừng mắt giữa phòng, một bàn tay lớn chắn ngang mắt ta.
- Đừng nhìn.- Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp mà đầy uy quyền nhỏ nhẹ cất lên. Nói xong câu đó, Âu Dương Thần nhìn một lượt căn phòng. – Chuyện gì đã xảy ra?
- Thưa Hoàng thượng, Tuyết Phi đã bị giết. Khi cung nữ phát hiện ra là buổi sáng, cửa phòng bị khóa chặt. Khi cung nữ kia bước vào phòng muốn gọi Tuyết Phi dậy thì thấy cảnh tượng như thế, cửa sổ còn mở toang. Cô ta hoảng quá liền hét lên. – Hình bộ Thượng Thư Hoan Tế chậm rãi kể. – Như vậy, nhiều khả năng tên hung thủ gây án trong phòng rồi thoát ra bằng đường cửa sổ. Bông mai trong tay Tuyết Phi có thể là một manh mối nào đó.
Theo từng lời nói của Hoan Tế, Âu Dương Thần nhíu chặt mi. Là ai? Là ai đã gây ra những việc bạo loạn này ngay trong cung vua? Bông mai? Không lẽ là Mai Phi? Không phải. Cô ấy mặc dù có kiêu kì nhưng không thể gây ra những việc đó được. Vậy là ai chứ?
- Thời gian gây án là bao giờ?
- Khoảng ba canh giờ trước. Thần đã xem xét. Cỏ vẻ như hung thủ của hai vụ lần trước và lần này đều là một, cách thức gây án tuy khác nhau nhưng lần trước Kiều Phi cũng đã cố chỉ vào cây mai ở góc phòng. Bông mai… thưa Hoàng Thượng, vi thần mạo phạm… Có khi nào là Mai Phi? Chuyện các phi tần Hậu cung tranh chấp giết chóc lẫn nhau trước nay không phải là chưa bao giờ có.
- … – Âu Dương Thần im lặng. Mi tâm vẫn nhíu chặt lại.
- Vi thần đã hỏi cung Mai Phi về thời gian Kiều Phi và Tuyết Phi bị giết mà chưa có sự cho phép của Hoàng Thượng, mong Hoàng thượng thứ lỗi. – Hoan Tế cúi đầu, giọng nói già nua có hơi khàn nhưng đầy sự đanh thép.
Âu Dương Thần nghe thế định mở miệng ra nói gì đó thì ngoài cửa, một viện quan đi vào. Nhìn bộ đồ ông ta đang mặc thì có thể đoán ông ta là người của Hình bộ. Ông ta cúi đầu hành lễ với Âu Dương Thần rồi nói.
- Thưa Thượng Thư đại nhân, thời gian Kiều Phi và Tuyết Phi bị giết, Mai Phi nương nương đều có chứng cớ ngoại phạm. Đêm qua khi Tuyết Phi bị giết thì Mai Phi nương đang vẽ tranh trong phòng và nói chuyện với mấy phi tần khác. Thần đã kiểm chứng và đúng như vậy ạ.
Hoan Tế không nói gì. Một lúc sau, ông lên tiếng.
- Thưa Hoàng Thượng, nếu Mai Phi không phải là hung thủ thì… có khả năng là… Hoàng hậu nương nương ạ.
- Xàm ngôn. Hình bộ Thượng Thư, cẩn thận cái miệng của ông đấy.
Âu Dương Thần tức giận đập mạnh xuống bàn. Nói Điệp Điệp là hung thủ? Nói cái gì? Hà cớ gì cứ phải là nàng? Không lẽ cả Hình bộ Thượng Thư cũng bị mua chuộc? Một đám vô dụng. Đến một vụ án như vậy cũng không tìm ra hung thủ. Đổ lỗi này lỗi nọ.
- Hoàng Thượng bớt giận. Tại vì… chúng thần tìm được vật này trong hiện trường vụ án của Tuyết Phi ạ…
Vừa nói, Hoan Tế vừa dâng lên một hạt nhỏ xíu, tròn tròn như hạt ngọc. Nhìn thấy thứ đồ đó, Âu Dương Thần biến sắc. Đây là Vô Nhi ngọc, chỉ được tặng cho các phi tần được sủng ái trong hậu cung. Tính đến nay, trong hậu cung, ngoài Mai Phi và Hoàng Hậu ra thì không một ai có được nó cả.
- Không thể. Nhỡ như có người lấy cắp ngọc thì sao? Không thể vì như thế mà quy tội cho Hoàng hậu.
Thế nhưng, Âu Dương Thần nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Chắc chắn không phải là nàng làm. Hắn tin nàng.
Đứng bên cạnh, ta im lặng không nói gì. Vô Nhi ngọc ở đây, Mai Phi có bằng chứng ngoại phạm, vậy không phải tất cả những bằng chứng đều đổ dồn vào ta sao? Nhân lúc Hình bộ Thượng Thư và Âu Dương Thần còn lời qua tiếng lại, ta lẻn vào phòng của Tuyết Phi. Đi đến gần xác của Tuyết Nga đang được phủ khăn trắng, ta ngồi xuống gần, run run cầm lấy tấm vải trắng. Không sợ, không được sợ hãi. Không phải chỉ là một xác chết thôi sao? Lật phắt tấm vải lên, đập vào mắt ta là khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt trợn trừng. Mặc dù đã tự an ủi mình trước nhưng ta không thể không giật mình mà lùi lại.
Ôm lấy trái tim đang đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực, ta lê đến gần Tuyết Nga. Quần áo xộc xệch, chắc chắn là đã có dấu hiệu vật lộn. Móng tay bị bật, vết vẫn còn mới, vậy là có khả năng trong lúc vật lộn với hung thủ đã làm bật. Móng tay bung hẳn ra như này thì chắc là trên người hung thủ có vết thương, hơn nữa còn không nhẹ. Nhìn vào cái móng tay không dính máu của Tuyết Nga, có cái bị nhòe hẳn sơn. Sơn móng tay? Cổ đại có thứ này sao? Có sơn móng tay vậy chắc hẳn là trong phòng này có…. Lục lọi chỗ đồ trang điểm của Tuyết Phi, ta thấy ngay trong ngăn kéo là một lọ nhỏ bằng sứ. A ha, đoán ra ngay mà. Nhét cái lọ đó vào túi, ta lẳng lặng kéo tấm vải trắng che lại Tuyết Nga rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Ngoài phòng ngoài, Hình bộ Thượng Thư và Âu Dương Thần vẫn còn đang tranh cãi. Một lúc sau, Hoan Tế mới có phần nhượng bộ.
- Thôi được rồi. Vì chưa có chứng cớ xác thực nên vi thần sẽ tiếp tục điều tra. Giờ cho phép vi thần lui.
Âu Dương Thần cũng có phần mệt mỏi. Day day hai thái dương đang giật liên hồi, hắn phẩy tay cho Hình bộ Thượng Thư lui ra. Rụt rè đến gần, ta đưa hắn cốc trà nóng. Dù sao những việc này cũng là bảo vệ ta, một phần là vì ta hắn mới mệt mỏi thế. Là ta cũng có lỗi. Nhìn cốc trà trước mặt, Âu Dương Thần ngạc nhiên ngẩng mặt lên. Mấy giây sau, ta ho khan một cái. Tại sao hắn cứ nhìn ta thế chứ? Lúc đó, Âu Dương Thần mới tiêu hóa được chén trà đó là cho hắn. Hắn mỉm cười nhận lấy. Nhưng không uống. Đặt cốc trà xuống bàn, Âu Dương Thần kéo ta lại, xoa nhẹ đầu.
- Không sao, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng. Đi khỏi đây thôi. Ngửi nhiều mùi máu không tốt cho nàng.
Nói rồi, Âu Dương Thần kéo ta ra khỏi cửa. Ta ngoái đầu nhìn lại, lòng thầm dấy lên một nỗi thương cảm. Số phận phi tần là như này sao? Có khi nào, khi ta bị thất sủng, bị chém một nhát mà chết thì người kia cũng dửng dưng cùng nữ nhân khác thế này?
……..
Trong phòng ta ở Tây Ngọc Cung, ta đưa lọ sơn móng tay cho Kiên Lưu. Kiên Lưu xoay xoay lọ sơn móng tay trong lòng bàn tay. Một lúc sau, hắn đặt lọ sơn xuống bàn.
- Tuyết Phi trước kia chính là công chúa Lung Linh Quốc. Đó là một vương quốc nhỏ nằm ở phía Bắc Ngọc Quốc nhưng nổi tiếng với việc bào chế những mĩ phẩm cho nữ nhi. Khi Tuyết Phi sang Ngọc Quốc làm phi tần thứ mười bảy của Hoàng Thượng, Hoàng hậu Lung Linh Quốc có tự tay bào chế riêng cho con gái một lọ sơn móng tay. Với loại sơn này, không gì có thể gột rửa. – Kiến Lưu nói một tràng dài.
Ta chăm chú nghe. Dù không muốn, nhưng sự chú ý đặc biệt bị thu hút bởi cái chi tiết: “Phi tần thứ mười bảy của Hoàng thượng”. Âu Dương Thần… hóa ra hắn lại có nhiều phi tần thế. Đáng chết. Muốn bị AIDS mà chết thì cũng đâu cần lập lắm phi thế chứ?
Một lúc sau, lảm nhảm một hồi, Kiên Lưu cũng dời đi. Trước khi đi còn không quên nhắc ta có việc gì phải hét to cho hắn biết. Ta gật gật gù gù mấy cái ra chiều đã biết. Cửa phòng vừa đóng, ta liền lục tung hết cả căn phòng kia lên. Nhanh chóng, ta tìm thấy dưới gầm giường một cái rương hơi nhỏ. Tim đập mãnh liệt. Không phải là… những điều mà ta suy đoán là đúng như vậy chứ? Lưỡng lự một hồi. Mở. Không mở. Không, nhất định phải mở. Hai cái “mở” và “không mở” cứ xoay vòng giằng xé trong đầu. Cuối cùng, sự tò mò đã chiến thắng, ta cũng hạ quyết tâm mở ra cái rương kia.
Khi chiếc rương được mở ra, tâm tư ta như muốn rơi xuống đáy vực. Đóng lại cái rương gỗ, ta bật cười hai tiếng. Hóa ra… ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
………..
Khởi Thiên Trai tĩnh lặng trong cái âm u của buổi chiều. Chống tay trên cỏ, Âu Dương Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời với những đám mây đen đang kéo đến. Sắp mưa rồi. Cơn gió lướt qua mặt hồ, mang vào mặt đất hơi nước lành lạnh.
- Ta biết nàng sẽ đến. Biết hết rồi sao?
- Biết gì cơ? – Ta cười toe, mặt vẫn làm như không biết gì hết.
- Đừng có cố cười. Ta biết nàng đã biết. Nói đi. Kế hoạch của ta rất hoàn hảo mà.
Âu Dương Phong im lặng một chút. Sau đó, hắn liếc ta một cái, nhếch môi cười lạnh rồi lên tiếng. Đều đều như không có gì đáng ngạc nhiên.
Nụ cười đông cứng trên mỗi. Hóa ra… đúng là chàng làm sao? Chẳng lẽ, trong tay chàng, ta chỉ là một con tốt nhỏ nhoi trong cuộc chơi của chàng thôi sao? Cố kìm nén để giọng nói không trở nên run rẩy, ta nhìn thẳng nam tử trước mặt, nói:
- Chính vì quá hoàn hảo nên ta mới biết. Mai Phi quá ngu ngốc và nóng nảy. Khi lần đầu gặp cô ta ta đã biết. Một con người như thế thì không thể xắp xếp một kế hoạch chi li đến thế nếu không có người đứng sau giật dây.
- Ha ha, hóa ra Mai Nguyệt Dung ngu ngốc đến vậy sao? Vậy sao nàng đoán là ta?
- Trước thì không biết, chỉ là mù mờ thôi nhưng giờ thì biết rồi. – Ta nhún vai.
Âu Dương Phong khựng lại rồi cười lớn.
- Nàng thông minh đấy. Nhưng nàng đâu có bằng chứng chứ?
- Tại sao lại không chứ? Đánh giá ta quá thấp rồi đấy, đừng đánh đồng ta với Mai Phi kia chứ. Sơn móng tay. Tuyết Phi bị giết trong khi đang sơn móng tay và sơn móng còn chưa kịp khô thì người của ngươi đến. Cô ta trong lúc vật lộn chống cự đã tạo nên vết thương trên người thuộc hạ của người. Móng tay bị bật ra chứng tỏ vết thương không hề nhẹ. Hơn thế nữa, th
ứ sơn kia còn là loại sơn không thể gột rửa. Chắc chắn trên người thuộc hạ của ngươi có vết thương dính sơn móng tay.
- Thì sao? Chỉ là một tên thuộc hạ? Giết cũng chẳng sao.
- Ta… Ta đâu có ý định tố cáo chàng. – Ta thấp giọng. Âu Dương Phong ngạc nhiên mở to mắt. – Ta… không làm được. Chàng nói đi, tại sao chứ? Khuôn mặt chàng… Tại sao lại mang khuôn mặt của người đó? Chàng nói đi, ta mù quáng quá. Âu Dương Thần cũng vì ta mà đối đầu với Thượng Thư Hình bộ. Tại sao ta lại vì chàng mà phản bội lại hắn chứ?
Một tia tức giận vụt qua mắt Âu Dương Phong. Tận sâu trong đáy mắt, ngoài sự giận dữ còn có cả một chút tổn thương và khó chịu. Âu Dương Phong đứng dậy, gằn từng từ.
- Ta không phải cái bóng.
Nói xong, Âu Dương Phong dùng khinh không phóng đi mất dạng để lại ta ở dưới gốc cây đại thụ. Mưa kéo đến, trút xuống ngàn vạn tia nước lạnh buốt. Trong chiều mưa rào, có một người tổn thương, một người đau khổ, một người mệt mỏi với cuộc sống Hoàng cung.
…….
Ở Tây Ngọc Cung trong một buổi chiều mưa to như trút nước, có một tiếng đàn hát xuyên qua màn mưa bay vọng vào không trung.
Chàng là loài bỉ ngạn thanh cao
Ta nguyện làm tuyết trắng bên thềm
Tuyết này nguyện đem thân vấy máu tanh
Nguyện để hoa kia mãi trong sạch
Không vương chút tanh bẩn chốn hồng trần.
Muốn thôi mà cầm lòng không được
Đôi mắt này cứ chực ứa nước thôi
Nước ấy là khóc thương người đó
Dầu có bẻ cành, hoa chẳng rụng rơi
Được thôi, nếu chàng muốn. Ta sẽ là quân cờ nhỏ bé của chàng. Vì chàng, ta sẽ làm. Cứ mù quáng coi như chàng là người đó. Coi như trả hết nợ kiếp trước cho chàng vậy…
Thứ không tan, nhất định không tan
Giấc mộng đêm hè đầy đau thương ấy
Đã hóa thành hoang mạc dối gian
Càng chuốc thêm mê đắm mà thôi
Giờ đây, giờ đây
Dường chăng, chàng của ngày xưa đã chẳng còn
……
Trên mái nhà nơi phát ra tiếng đàn hát kia, một bóng người đang ngồi đó. Mái tóc ngắn ướt đầm, mặc cho từng hạt mưa lạnh lùng hắt vào mặt rát buốt.
……….
Hai tuần sau, Hậu cung liên tục xảy ra án mạng. Các cung nữ, binh lính, phi tần,… đều sống trong nơp nớp lo sợ, không biết khi nào đến lượt mình phải chết. Những vụ án tiếp theo, vẫn là có bông hoa mai. Âu Dương Thần ngày càng gầy đi, khuôn mặt mệt mỏi không chút thần sắc.
Cuối cùng. Hình bộ Thượng Thư quyết định khám phòng. Mà người bị khám phòng, dĩ nhiên là ta đây – Đương kim Hoàng hậu. Bởi vì, ta chính là người bị tình nghi nhiều nhất. Âu Dương Thần nghe tin đó thì nổi giận đùng đùng chạy đến Tây Ngọc Cung. Hắn giận Hoan Tế chưa hỏi hăn mà tự động khám phòng. Ta đứng ở cửa, vô cảm nhìn đám quan bình đang lục lọi phòng mình. Rất nhanh chóng, chiếc rương nhỏ kia bị lôi ra từ dưới gầm giường. Trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, cái rương gỗ được mở ra. Trong đó là vô vàn những bông hoa mai giả, những bông mai giống hệt nhưng bông mai trong những vụ án mạng trước. Ngoài ra còn một đống dao găm có lưỡi dài chững một gang tay.
Trong góc phòng, Mai Phi cười đắc thắng.
Âu Dương Thần như không tin vào mắt mình, sửng sốt nhìn ta. Trong mắt là thập phần hỗn loạn. Xin lỗi… Thật xin lỗi… Ta tránh né ánh mắt hắn.
- Đúng. Tất cả mọi việc, là ta làm. – Ta nhếch môi cười. Nụ cười giả dối và quỷ dị. – Tại sao lại là nhiều phi tần thế chứ? Ta phải giết hết. Hậu cung là nơi nguy hiểm. Nếu ta không ra tay thì cũng là người khác ra tay giết ta thôi. Ta tự bảo vệ mình thì có gì là sai trái. Ha ha, các người là lũ ngu ngốc. Ta đã giết được năm người rồi thế mà giờ mới phát hiện ra. Ngu ngốc. Ngu ngốc. Ha ha….
Ta cười lớn. Ha ha. Không thể để những giọt nước mắt kia rơi ra được. Không thể.
Hình bộ Thượng Thư tức giận trước những lời nói của ta. Ông ta nhanh chóng ra lệnh cho binh lính bắt ta lại. Ta được giải đi, trên môi vẫn là nụ cười. Âu Dương Phong, chàng thấy chưa. Ta đã làm rất tốt, đúng không? Âu Dương Thần vẫn đứng đó nhìn ta trân trối. Ta đi rồi, hằn liền kiệt sức mà gục xuống. Hắn thực mệt mỏi….
Ta đã ở trong đây khá lâu rồi. Cũng chẳng biết là đã bao nhiêu ngày trôi qua nữa. Mặt trời có mọc hay lặn ta cũng gần như chẳng để tâm. Ở đây ngày ngày cũng chỉ trôi qua trong tiếng gào thét hay tiếng nói chuyện phiếm của những phạm nhân kia thôi, có để tâm cũng có gì khác nhau chứ? Đưa ánh mắt đến cái song cửa cửa gỗ, nơi có đến năm, sáu tên thị vệ đứng ngoài canh giữ, ta nhếch môi một cái. Ha ha, cũng đâu cần phải canh phòng cẩn mật đến thế. Ta cũng đâu có ý định trốn đi. Âu Dương Thần, không lẽ, ngươi là đang tiếc thương cho tính mạng của các phi tần của ngươi ư? Hay đến bản thân ngươi cũng không thể tin ta. A, đúng rồi, ở cái cổ đại này, đâu có thuộc về ta. Điệp Điệp, không lẽ chính cô đã lôi kéo ta đến thời đại này, sống thay mạng của cô sao? Vậy thì thật xin lỗi, ta không thể giữ gìn thân xác này cho cô được rồi.
Ngẩng đầu nhìn qua khe cửa, mặt trăng nho nhỏ phía xa tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng cũng đủ soi rọi đêm tối. Người, người đang ở bên trên đó phải không? Ta có phải là quá mù quáng hay không? Rõ ràng tự nhủ rằng người đó không phải người mà, vậy mà sao vẫn cứ tự lừa dối chính bản thân mình. Rõ ràng biết rằng người đã đi rất rất xa rồi mà, rõ ràng biết người mãi mãi không thể trở lại được nữa rồi mà. Đáng chết, mạnh mẽ cái khỉ gì chứ? Ta không muốn ngày ngày phải che mình dưới lớp mặt nạ này nữa. Ta… ha ha, hóa ra ta cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường như bao người khác mà thôi. Người không biết đâu, khi người đi, ta đã tuyệt vọng, day dứt, đau khổ đến mức nào đâu. Lúc ấy, ta có cảm tưởng như cả thể giới đang sụp xuống, có cảm giác như mình lạc vào một hố đen không có lối ra. Đêm đêm trằn trọc trong những cơn ác mộng về khung cảnh đẫm máu kia không sao ngủ nổi. Cứ nhắm mắt là hình ảnh của người lại hiện ra. Rồi lại vô thức nhớ đến nụ cười ấm áp của người, nhớ vòng tay trìu mến của người. Tại sao? Tại sao ta lại ngu ngốc đến thế chứ?
Rồi một ngày, khi ta gặp người nam tử đó, khuôn mặt kia vẫn thế ấy vậy mà như xa cách đến nghìn trùng. Nụ cười lạnh lẽo kia đâu phải của người. Ánh mắt âm lãnh kia cũng đâu có phải là người. Thế mà sao cứ dối lòng như thế? Ta cũng không hiểu chính bản thân ta đang muốn gì. Món nợ ân tình này, để ta trả hết cho người đi. Như vậy, có khi nào ta sẽ không dằn vặt đến thế nữa.
Ôi ôi, hình như trái tim ta cũng dần thay đổi rồi. Tại sao khi mà ở trong cái cảnh ngục tù này, vẫn còn luẩn quẩn cái tên “Âu Dương Thần” trong đầu chứ? Hắn ta là vua một nước, là của tất cả thần dân ở Ngọc Quốc này, ta đâu có đủ tư cách để đến với hắn ta.
A a… Ta tự vỗ mạnh vào mặt mình. Ta đang nghĩ cái quái gì vậy? Giờ lại còn tơ tưởng cả hắn ta nữa sao? Điên rồi, ta điên thật rồi. Hết Âu Dương Phong lại đến Âu Dương Thần, nam nhân thật là một cỗ những thứ nguy hiểm.
Đang tự loanh quanh với những suy nghĩ của mình, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay ta. Ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh xắn đầy lo lắng đập ngay vào mắt.
- Hoàng hậu, người làm gì vậy? Sao lại tự đánh mình thế? Người xem, người vào đây gần một tuần mà cả người gầy đi trông thấy. Không phải em đã nhờ người đem cơm vào cho người rồi sao? Người lại không chịu ăn. Giờ người gầy như này. Ôi… Hoàng hậu của tôi ơi, nô tì biết nói gì với lão gia cùng ca ca của người đây?
Ngây ra một lúc nhìn Tiểu Hương đang tuôn một tràng trước mặt, ta không biết nói gì. Mấy phút sau, ta cười nhẹ, xoa đầu Tiểu Hương nói.
- Sao em vào được đây?
- Em đút lót bọn lính canh. Thấy em có vẻ là chân yếu tay mềm không làm được gì, chúng mới cho vào. Gía như em có chút võ công, em sẽ cướp ngục cứu người ra.
Tiểu Hương vừa nói, giọng điệu tràn đầy khí thế, vừa lấy ra từ trong cái hộp mang theo bao nhiêu thức ăn. Tiểu Hương bày ra trước mặt ta. Thấy vể mặt ta, nha đầu đó nhanh chóng nói.
- Hoàng hậu, đây là đồ ăn chính em làm. Người ăn đi a. Thấy người ốm như này em đau lòng lắm.
Tiểu Hương giương đôi mắt long lanh như sắp khóc, nằn nì ta ăn nhanh chỗ thức ăn kia. Ta tựa lưng vào tường, y phục Hoàng hậu đã bị tước, giờ trên người chỉ còn độc một cái áo trắng đã bị nhuốm bẩn bởi bùn đất. Ta thở dài một cái.
- Tiểu Hương, em đừng gọi ta là Hoàng hậu nữa. Có khi đến cái mạng này ta cũng không giữ nổi đâu. Em mau chóng trốn ra khỏi Hoàng cung đi. Nơi đây không phải chỗ của em, nó quá nguy hiểm. Giờ em được tự do, không phải nô tì của ai và cũng không ai có quyền sai khiến em cả. Cảm ơn em trong thời gian qua đã đối…
Ta phải ngừng màn độc thoại lại vì nha đầu trước mặt đã đầy nước mặt trên khuôn mặt trắng trẻo. Ta mím môi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nha đầu kia.
- Đừng khóc. Em khóc ta cũng buồn lắm. Ta…
- Tiểu Hương không khóc, không khóc nữa. Hoàng hậu sẽ không buồn phải không? – Tiểu Hương lắc mạnh đầu, lấy tay áo quệt đi dòng nước mắt. – Hoàng hậu, xin người đừng đuổi em đi. Em chưa làm được gì nhiều, em sẽ ăn ít thôi. Em thật phiền phức, em sẽ nói ít lại. Em biết em không xứng đáng ở bên người, em xin lỗi, nhưng em xin người, đừng đuổi em đi a. Dù có chết em cũng phải được ở bên người. Người con nhớ không? Năm em ba tuổi, khi em tưởng chừng như sắp chết cóng dưới tuyết, chính người đã cứu sống em. Tính mạng của em thuộc về người. Làm ơn, em xin người, để em ở bên người đi.
Từng lời nói của Tiểu Hương như bàn tay nhỏ bóp chặt lấy trái tim ta. Tiểu Hương, ta không phải người cứu sống ngươi nhưng ta lại là người hại ngươi. Ta biết làm sao đây? Tiểu Hương, xin ngươi, mau đi khỏi đây đi. Ta không muốn một con người như ngươi bị nơi Hoàng cung tanh bẩn này nuốt chửng. Từng lời, từng lời muốn nói ra đều như bị một hòn đá chặn ở cổ họng không thể thốt ra.
Một giọt nước trong suốt lăn dài trên gò mà. Tiểu Hương hoảng hốt.
- Hoàng hậu, người đau ở đâu sao? Để em xem. Người đừng làm em sợ. Sao lại khóc. Người đừng lo, Hoàng thượng nhất định sẽ minh oan cho người. Rõ ràng không phải là người làm mà.
- Âu Dương Thần? Hắn liên quan gì? – Ta nheo mắt nhìn Tiểu Hương.
- Hoàng thượng, người thực sủng Hoàng hậu nha. Hoàng Thượng sai người canh phòng cẩn mật người là sợ có người hãm hại người. Hôm trước Hoàng thượng bị ngất đi vì kiệt sức. Vừa tỉnh dậy, người liền nôn nóng đòi đi cướp ngục cứu người ra, mặc cho Kha Dương can ngăn thế nào. Hoàng thượng nói: ” Vì nữ tử đó, cho dù ta có mất cả ngôi vị này cũng không sao.” làm Kha Dương bực bội muốn chết. Hai người đó còn cãi nhau một hồi loạn xạ hết lên. Về sau, vì vừa mới hồi phục nên Hoàng thượng bị Kha Dương điểm huyệt mới chịu nghe hắn nói.
Tiểu Hương nói, ánh mắt sáng long lanh đầy ngưỡng mộ, ngập lòng tin tưởng về Âu Dương Thần. Ta im lặng. Âu Dương Thần, tại sao ngươi cứ nhất định phải làm ta có cảm giác mang nợ ngươi thế chứ? Tại sao cứ phải vì ta mà sống chết muốn làm mấy việc không suy nghĩ như thế. Âu Dương Thần… Âu Dương Thần…
…….
Trên ngai vàng, Âu Dương Thần một thân long bào ngồi nhìn đám quan lại phía dưới. Mi tâm nhíu lại không hài lòng. Nét mặt xanh xao như chưa kịp hồi phục. Mái tóc vàng ngắn ngủn như sáng lên dưới ánh nắng nhẹ hắt xuống, tạo nên một thân ảnh uy nghi của bậc đế vương.
Phía dưới, các đại thần quỳ phục, thấy vẻ không được hài lòng trrn long nhan thì người người hoảng sợ. Cả căn phòng im lặng không một tiếng động. Đột nhiên, một tên thái giám chạy từ ngoài vào, vẻ mặt thập phần hốt hoảng.
- Khởi bẩm hoàng thượng, Đại công chúa Lung Linh Quốc xin yết kiến.
Âu Dương Thần nghe thế thì lập tức hô một tiếng “Truyền”. Ngay lập tức, phía ngoài điện, một nữ tử bước vào. Khí thế uy nghiêm bức người, nhan sắc đủ làm kinh động thiên hạ. Các đại thần nhìn nữ tử kia đến ngây ngốc.
- Thần thiếp là Đại công chúa của Lung Linh Quốc, danh xưng Tuyết Kì. Hôm nay, thần thiếp mạo muội đến Ngọc Quốc vì vụ việc của hoàng muội Tuyết Nga. Mong Hoàng thượng xin chi tiết toàn bộ sự việc.
- Ra là vậy. Công chúa Tuyết Kì, mời ngồi.
Âu Dương Thần chán nản nhưng vẫn cố nở nụ cười. Lung Linh Quốc đưa hẳn Đại công chúa đến, sự việc quá lớn rồi.
Tuyết Kì ngồi xuống, ánh mắt hướng Âu Dương Thần chờ câu trả lời.
- Thưa công chúa, xin người đừng lo. Hung thủ đã tìm được rồi. Thần nghĩ sẽ được xử lí đích đáng thôi. – Một đại thần nào đó lên tiếng.
Âu Dương Thần tức giận đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt vạn phần bực bội.
- Câm miệng, ở đây còn có tôn ti trật tự nữa không? Trẫm còn chưa cho phép đã dám lên tiếng. Người đâu, lôi hắn ra tước bỏ danh vị cùng áo ô sa cho trẫm.
- Ô ô… Hoàng thượng tha tội a. Vi thần biết tội. Vi thần biết tội. Vi thần không dám nói nữa…
Tên bị lôi ra thảm thiết gào khóc nhưng không thể làm được gì. Mấy vị đại thần thấy thế thì im re không dám nói một câu, sợ hãi sự giận giữ của thiên tử sẽ giáng lên đầu mình. Âu Dương Phong đứng nhìn không nói một từ, chỉ bình thản nhìn vị hoàng huynh đáng kính đang nổi giận.
Âu Dương Thần cố lấy lại bình tĩnh. Mấy ngày hôm nay, hắn chỉ hận không thể phá ngục mà cứu lấy Điệp Điệp của hắn ra, sau đó ôm lấy nàng mà hít ngửi mùi hương quen thuộc. Rõ ràng không phải nàng làm. Vì sao nàng phải nhận? Không lẽ hắn vô dụng đến thế? Vô dụng đến mức không thể bảo vệ nàng. Thế nên nàng mới buông xuôi như vậy? Nói rằng chính hắn ra chiếu chỉ giết nàng, thà rằng hắn tự giết mình còn dễ chịu hơn. Hắn nhận ra, thì ra, hắn đã yêu nàng mất rồi.
Tuyết Kì nhìn tình cảnh như thế thì không khỏi không có chút hoảng sợ. Tại sao tên Hoàng đế kia lại giận dữ như vậy? Không lẽ cô ta chọc nhầm ổ kiến lửa sao? Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ thanh cao, Tuyết Kì nói:
- Vậy thần thiếp lui trước. Khi nào Hoàng thượng bớt giận thần thiếp sẽ lại ghé. – Tuy
ết Kì cúi đầu rồi theo một thái giám nào đó đi về phòng.
Cả đại điện lại rơi vào không khí im lặng. Một lúc sau, Âu Dương Phong lạnh lùng lên tiếng.
- Thưa Hoàng Thượng, vi thần mạn phép hỏi việc bạo loạn ở Tây ải thế nào rồi?
Âu Dương Thần sững người, lại đau đầu nhớ đến việc đó. Hôm qua mới có tin báo về thành Tây đã thất thủ, bọn phản loạn đã chiếm được Tây thành và bắt giữ thành chủ làm con tin. Nhất thời, hắn không biết nên nói gì.
- Tin tức về Tây thành thần đã nghe qua. Thưa Hoàng thượng, bạo loạn xảy ra, thảm án Hậu cung đã bắt được hung thủ mà đó lại là Hoàng hậu của Ngọc Quốc, Hậu cung rối loạn. Thưa người, người quản lí kiểu gì vậy a?
Âu Dương Thần đen mặt.
- Ý của Thân Vương là gì?
- Ý của thần là gì Hoàng thượng phải tự hiểu thôi. Còn hiện giờ, thần xin cáo lui.
Nói xong, Âu Dương Phong chưa kịp đợi cho phép đã lãnh đạm quang lưng bước ra khỏi đại điện. Trong căn đại điện rộng lớn, một vài tiếng xì xầm nổi lên. Âu Dương Thần ngồi trên ngai vang nắm chặt tay, móng tay như thể đâm vào lòng bàn tay. Hắn vô cùng khó chịu. Vung tay một cái:
- Bãi triều.
Sau đó, hắn đi vào, bỏ lại những tiếng xì xầm càng to. Trong số đó, có người mừng thầm, có người lo lắng, có người vẫn ngây ngốc không hiểu chuyện gì.
……
Trong căn phòng, Âu Dương Thần bực bội ném đi một cái chén trên bàn. Chiếc chén bay đi rơi xuống đất vơ tan. Âu Dương Thần gạt hết tất cả những thứ có ở trên bàn xuống đất làm chúng rơi vỡ loảng xoảng.
“Âu Dương Phong, thì ra, đây là mục đích của ngươi.”
Âu Dương Thần không phải con người ngu ngốc. Những ý tứ trong câu nói của vị Thân Vương kia, hắn dĩ nhiên hiểu hết. Ha ha, thật uổng công hắn yêu thương, tin tưởng người kia. Cướp đoạt ngôi vị… Hoàng cung này… cũng chỉ thế thôi…
…………
Âu Dương Phong phóng ngựa ra khỏi cửa Hoàng cung ra ngoài kinh thành. Hắn cho ngựa chạy với tốc độ rất nhanh, để cho cơn gió lướt qua mái tóc, tạt vào mặt. Phía trước, có một đám đông đứng trước bảng cáo thị, rì rầm to nhỏ gì đó.
- Hoàng hậu hóa ra lại là con người như thế.
- Đúng vậy, con hồ ly tinh. May mắn là Hoàng thượng chưa ở với nó lâu.
- Ngọc Quốc thật là xấu số khi có một Hoàng hậu như thế mà…
…
Âu Dương Phong khựng lại, đi ngựa lại gần. Thấy hắn, những người kia vội vàng cúi đầu một câu “Tham kiến Vương gia” rồi tự động lui ra. Vương gia Âu Dương Phong là một cái tên đáng sợ với việc ra tay lãnh khốc vô tình. Bất cứ ai hắn không hài lòng thì chỉ có một con đường: chết.
Âu Dương Phong nhíu mày nhìn bảng cáo thị. Từng dòng chữ cứ như đập thẳng vào mắt hắn. Tức giận xé tờ giấy kia xuống, hắn quay ngựa phỏng thẳng đi, hướng Thanh Vân Lâu.
Hắn không hiểu, hắn không hiểu nổi nữa. Không phải đây chính là điều hắn muốn sao? Tại sao khi thấy nữ tử kia bị bắt lại đau lòng như vậy? Tại sao mỗi lần đứng trên cao nhìn qua cửa sổ nhà lao thấy hình bóng kia ủ dột lại khó chịu đến vậy? Tại sao khi nghe bài hát thê lương nàng hát lại có chút rối loạn? Hắn làm sao đây? Làm sao đây?
Rốt cuộc, kế hoạch này, có nên tiếp tục hay không? Vì sao khi mọi việc theo ý hắn hắn lại không có một chút vui mừng?
Đám lính trước của Thanh Vân Lâu thấy bóng dáng chủ tử từ xa thì tự giác cúi đầu. Âu Dương Phong bước xuống ngựa, trong tay vò nạt mảnh giấy kia, đi một mạch lên nơi cao nhất Thanh Lâu. Mảnh giấy trong tay bị vò nát đến không nhìn ra hình dạng. Ném mảnh giấy kia vào bếp than hồng đang cháy rực. Một ngọc lửa bùng lên rồi tắt lịm. Lấy lại vẻ lạnh lùng như bình thường, Âu Dương Phong nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bình tĩnh lại nào. Hắn nhất định sẽ không để một ai phá hủy kế hoạch của hắn, nhất là đó là một nữ nhân. Mặc kệ hắn có yêu nàng hay không, nếu chọn giữa ngồi vị, quyền lực, giang sơn với nữ nhân kia, hắn sẽ chọn vế đầu tiên. Hoặc cũng có thể… cả hai.
Một nụ cười lạnh lại lóe lên trên khóe môi…
Chúc các bạn online vui vẻ !