80s toys - Atari. I still have
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu - Khi tình yêu đến lần nữa - trang 5

Chương 13 : Mùa Xuân đến sớm

Chiều chủ nhật, khi Diệp Tri Thu vào thẩm mỹ viện trên tầng tám của khu thương mại thì Tân Địch đã ở đó. Hai người cùng làm thẻ ở đấy, khi còn là đồng nghiệp, tuần nào họ cũng hẹn đến đây để mát xa mặt và thư giãn. Từ khi Diệp Tri Thu đổi việc, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau tại thẩm mỹ viện này.

Thay áo tắm xong, hai người nằm sấp trên giường mát xa, mặt để lọt vào một chiếc lỗ có sẵn trên giường cho nhân viên mát xa làm động tác mát xa lưng tuần hoàn khí huyết, thật ra đó chỉ là cách gọi khác của việc xoa tinh dầu thôi. Cô nhân viên vừa mát xa vừa khẽ nhắc: ” Chị ơi! Cơ lưng của chị hơi căng, phải thả lỏng cơ thể một chút!”.

Diệp Tri Thu nhìn xuống nền nhà cười, không căng thẳng mới lạ, nhưng bỏ chút thời gian như thế này còn lạ hơn. Vốn dĩ công việc quá bận rộn, báo cáo của cô nộp lên được Lưu Ngọc Bích đánh giá rất cao, bà ta còn gọi Thẩm Tiểu Na vào đọc và nghiên cứu kỹ, đồng thời nói nếu cô ta có bất cứ vấn đề gì thì hãy gặp chị Diệp để xin chỉ giáo. Thẩm Tiểu Na lúc đó miễn cưỡng đồng ý nhưng chỉ một ngày sau đó, cô ta đến tìm cô thật. Cô đành chỉ bảo cho cô ta hết khả năng có thể, đúng là lại mua thêm một việc nữa vào mình.

Giọng nói của Tân Địch vọng sang từ bên phải: “Cô phải chăm sóc tốt cho Thu Thu, cứu vãn chút thanh xuân còn sót lại cho cô ấy đấy”.

“Có chăm sóc hay không cũng như nhau thôi, chú chim thanh xuân đă bay đi rồi thì không trở lại đâu.”

Hai cô nhân viên lập tức biểu tình, mỗi người một câu, tuyên truyền cho cô tính quan trọng của việc chăm sóc cơ thể. Tân Địch cười thầm rồi nói:” Thôi thôi, đừng để ý đến cô ấy nữa, cô nàng này hết thuốc chữa rồi. Năm nay cậu có đi triển lãm hội chợ tại Bắc Kinh không?

Hội chợ triển lãm Bắc Kinh là hội chợ triển lãm thời trang lớn nhất châu Á, được tổ chức vào cuối tháng Ba hàng năm, hầu như năm nào Tố Mỹ cũng tham gia triển lãm nhưng Tín Hòa thì mới chỉ được một lần vào mấy năm trước.

“Phải đi để mở mang tầm mắt chứ.” Diệp Tri Thu đương nhiên sẽ đi, tuy mấy năm trước đây, cô chỉ đi một lần với tư cách người xem, nhưng dù sao thì đó cũng là những vấn đề mới nhất trong ngành. Ở đó tập chung nhiều du khách, làm bên tiêu thụ hàng hóa mà không nắm cơ hội này để giao tiếp với họ thì không thể được. “Với lại. tớ phải đi để cổ vũ cho cậu chứ. Giờ chắc khỏe, chuẩn bị đã ổn cả rồi nhỉ?”

“Tớ căng thẳng lắm Thu Thu ạ, đây là lần đầu tiên tớ tham gia triển lãm. Nếu có phản ảnh tốt thì nửa năm sau, ông Tăng mới để tớ làm chương trình Tuần lễ Thời trang.”

“Cậu mà cũng căng thẳng sao?” Diệp Tri Thu cười chán nản, cô nhân viên đúng lúc đó ấn vào một huyệt trên sống lưng cô, cô đau đớn kêu lên: “Nhẹ tay chút cô gái”.

“Tôi sắp ba mươi tuổi rồi, có cơ hội mà không nắm chặt lấy, e rằng sau này sẽ phải hối hận.”

Diệp Tri Thu biết khả năng và tầm nhìn của cô và Tân Địch về thiết kế thời trang là như nhau. Có điều ở đây không thể so sánh được với Bắc Kinh, Thượng Hải hoặc các vùng duyên hải có ngành công nghiệp thời trang phát triển, vì vậy các nhân viên thiết kế muốn phát triển ở đây phải gặp khá nhiều khó khăn. Như Tố Mỹ, vừa có thực lực vừa tạo nhiều cơ hội cho các thiết kế viên phát triển, chứ như Tín Hòa và các doanh nghiệp khác cơ bản đều giấu những thiết kế đi, không cho bộ phận Thiết kế có cơ hội phát triển vì sợ sẽ khó quản lý. Đến các doanh nghiệp nhỏ hơn thì không cần phải nói, chấp nhận bỏ tiền nuôi vài tên chế bản, trực tiếp sao chép vài kiểu mới đang thịnh hành để tiết kiệm tiền.

“Cậu được đấy Tiểu Địch, kể cả cậu không tin tớ, không tin vào bản thân thì cũng phải tin con mắt của sếp Tăng chứ. Ông ta mấy khi nhìn sai điều gì đâu. Ông ấy đồng ý đầu tư cho cậu làm chương trình thì đương nhiên là tin vào năng lực của cậu.”

Tân Địch dù lòng phấp phỏng không yên nhưng cũng phải thừa nhận rằng lời an ủi của Diệp Tri Thu lúc này rất có giá trị. Con mắt của Tăng Thành trong nghề từ trước đến nay có tiếng là sáng suốt. cô dã yên tâm một chút, nói phỏng đoán : “Haizzz, hình như họ đẵ đặt hợp đồng trước, không nhờ vấn đề được giải quyết hòa bình đến thế, mọi người đều rất ngạc nhiên”.

Diệp Tri Thu mơ hồ hỏi : “Ai ? Hợp đồng gì ? » nhưng cô lập tức hiểu ra, đây là vấn đề riêng của sếp cũ nên khẽ thở dài nói : « Haizzz, rốt cuộc cũng đến bước này rồi !”

Việc nhân viên thường nói xấu sau lưng sếp đã trở thành một quyền lợi, đương nhiên Diệp Tri Thu không có ác ý gì khi kể tội người khác sau lưng họ nhưng không biết vì sao trong lòng cô không muốn nói nhiều vè Tăng Thành. Lúc này khâu mát xa lưng đã xong, hai người nằm nghỉ ngơi để nhân viên mát xa chuẩn bị mặt nạ. Cô vội chuyển đề tài : “Tiểu Địch, giờ Lộ Dịch lại là đồng nghiệp của tớ đấy !”

“Đáng tiếc cho anh ta, trước kia cũng mẫn cảm lắm. Nhìn anh ta mà tớ thấy đau lòng, trừ khi muốn chết gí ở cái đất này, nếu không, thật không dám đắc tội với ông Tăng”.

Tân Địch cũng thở dài :” Nhưng phong cách thiết kế của Lộ Dịch không hợp với Tín Hòa, đến đó thì làm được gì ?”.

“Có thể Tín Hòa sẽ tung ra mặt hàng mới.” Đây không phải là bí mật nghề nghiệp, khoảng vài năm gần đây, việc ra sản phẩm mới đã trở thành xu hướng chung của hầu hết các doanh nghiệp có thực lực, cứ án binh bất động như Tín Hòa mới là ít thấy.

“Thế cậu lại bận thêm rồi. Nhưng mà nói thật, cậu xem xem, khu vực này giờ đua nhau ra sản phẩm mới nhưng thành công thì không nhiều, chẳng qua vì ghen tị với Tố Mỹ mà làm vậy thôi.”

“Theo tớ nghí thì mục tiêu trước mắt của Tín Hòa là điều chỉnh con đường kinh doanh tiêu thụ cho ổn định trước rồi mới nghĩ đến việc tiếp theo. Có điều ý tưởng tung ra sản phẩm mới là của con gái sếp, sếp cũng ủng hộ. Điều tớ làm được chẳng qua chỉ là viết một báo cáo, kiến nghị họ làm kế hoạch chi tiết và chu đáo hơn một chút mà thôi”.

“Cậu ngốc vừa chứ, viết báo cáo ấy, hóa ra việc này lại đổ lên đầu cậu à ? Việc khác tớ không nói làm gì chứ bà sếp của cậu chắc chắn không bao giờ chịu bỏ tiền ra mời công ty chuyên nghiệp. Nếu bà ta mở mồm bảo cậu tiện đi làm điều tra thị trường kỹ trước, cậu có thể từ chối không ?”.

“Tớ cũng phải có thời gian chứ, bà ấy có mắt nhìn để biết tớ bận thế nào. Yên tâm, tớ sẽ không để mình nặng gánh hơn đâu. Hơn thế… ” Diệp Tri Thu do dự một chút rồi nói : “Tớ đang quen một người, tớ muốn dành chút thời gian cho anh ấy, xem chúng tớ có khả năng đi xa hơn được không.”

Tân Dịch ngay lập tức nhỏm dậy : “Ái chà, người phụ nữ cứng đầu kia đang có cuộc phiên lưu mới, thế mà giờ mới chịu nói cho tớ biết.”

Đúng lúc đó nhân viên mát xa đẩy chiếc xe nhỏ vào. Diệp Tri Thu khẽ đưa ngón trỏ lên miệng : “Suỵt !” ra hiệu “Nằm xuống, chút nữa tớ nói cho nghe.”

Tân Địch không cam lòng nhìn Tri Thu, nhưng cô biết bạn mình không như người khác, có thể nói chuyện cá nhân khi có người lạ nên ngoan ngoãn nằm xuống.

Hai người chăm sóc xong da mặt cảm thấy rất thỏa mái liền đi xuống quán cà phê dưới lầu. Diệp Tri Thu không muốn nghe điện thoại khi đắp mặt nên cô đã tắt máy. Giờ cô bật máy lên thì tin nhắn tới tấp đến. Cô không thích phải nói chuyện điện thoại với quản lý kinh doanh ngay trong quán cà phê yên lặng nên chỉ còn cách khẽ lay Tân Địch : “Tớ ra ngoài nói chuyện điện thoại một chút rồi vào.”

Cô gọi cho quản lý kinh doanh và các đại lý, khó khăn lắm mới giải quyết được việc của họ, rồi cô lại gọi cho Hứa Chí Hằng ban nãy cũng nhắn tin đến.

“Xong việc bên này rồi, anh đặt vé máy bay ngày mai về.” Hứa Chí Hằng vui vẻ nói tiếp : “Thu Thu, dành thời gian tối mai cho anh nhé!”

“Để em xem thời gian biểu của em đã.” Cô cũng vui không kém, đang định nói thì nghe Hứa Chí Hằng ở đầu bên kia bật cười vui vẻ, cô nói tiếp : “Vâng, được rồi, sáu giờ chiều mai em rảnh.”
Vào trong quán cà phê, thấy một cô gái đang ngồi đối diện với Tân Địch, cô đoán Tân Địch vừa gặp bạn. Nào nhờ đến nơi ngồi xuống, cô mới ngây người khi nhận ra đó là bạn gái hiện tại của Phạm An Dân – Phương Văn Tĩnh. Phương Văn Tĩnh cũng kinh ngạc như cô, mỉm cười chào: “Chị Diệp, trùng hợp quá, chào chị”.

“Chào cô!” Diệp Tri Thu do dự một lát rồi hỏi: “Anh ấy đã khỏe hơn rồi chớ?”

“Cám ơn chị, anh ấy đỡ nhiều rồi, hôm qua đã ra viện. Các chị nói chuyện đi, em sang kia đợi mẹ. Tân Địch, nhờ cả chị đấy ạ!”

Tân Địch cười gật đầu: ” Đừng khách sáo, tuần sau tôi đi công tác Bắc Kinh, đã cẩn thận giao việc cho người ở nhà rồi. Lúc tôi về chắc là đã gần hoàn thành, đến lúc đó tôi sẽ gọi cô tới mặc thử, không lỡ thời gian cưới của cô đâu. Chào cô!”

Phương Văn Tĩnh lịch sự gật đầu chào hai người rồi đứng dậy đi đến ngồi ở một góc khác trong quán.

“Cậu cũng quen cô ta sao? Còn trẻ thế mà sắp kết hôn rồi, tự nhiên biến chúng mình thành những cô nàng độc thân lớn tuổi”. Tân Địch lắc đầu cười rồi sau đó quay người về phía Diệp Tri Thu: “Nhanh kên, cậu kể cho tớ về cuộc phiên lưu của cậu đi, nét mặt cậu làm sao vậy?”.

“Cậu quen cô gái đó lâu rồi à?”

“Đâu có, là năm ngoái mẹ cô ta đến tìm tớ thông qua vợ sếp, nói con gái sắp kết hôn, người bé quá, lại rất thích sản phẩm thiết kế của tớ, nói chung là khen ngợi nức nở rồi nhờ tớ thiết kế cho một chiếc áo cưới, Tớ vốn nghĩ suốt ngày lo lắng, chuẩn bị cho chương trình có khi còn không kịp nên không muốn làm việc khác nữa. Nhưng vợ sếp đã có lời, lại bảo bà ta đã nói với ông Tăng chuẩn bị khâu mời khách và mọi thứ rất tốt nên tớ đã nhận lời. Cô gái này lịch sự và rất biết tạo cảm tình với người khác.”

“Vị hôn phu của cô ấy là Phạm An Dân”.

Tân Địch trợn tròn mắt kinh ngạc mãi mới nói nên lời, Diệp Tri Thu đành phải vỗ vỗ tay cô nói : “May mà tớ nói không phải lúc cậu đang uống cà phê đấy.”

“Tớ không biết thật mà, tớ thề. Thu Thu, nếu tớ biết thì có bị đánh chết tớ cũng không nhận lời. Tớ sẽ lập tức đi gặp và trả lại tiền cho cô ta. Tớ không làm nữa.”

“Cậu thật là trẻ con.” Diệp Tri Thu giữ tay cô lại, cười nói : “Việc nào đi việc ấy, cậu có oán thù gì với tiền đâu. Yên tâm, tớ không để ý đâu, việc qua rồi mà”.

Tân Địch đùng đùng giận dữ nói : “Nhưng tớ để ý, tớ đã nói là sẽ làm áo cưới cho cậu”.

Diệp tri Thu chỉ trầm tư nhìn vào cốc cà phê một lát rồi đưa lên miệng uống.

Đầu năm ngoái, sau khi Diệp Tri Thu và Phạm An Dân lấy được nhà đã bàn bạc định sau một năm nữa sẽ kết hôn. Khi nghe cô báo tin này, Tân Địch đã rất vui mừng.

“Tiểu Địch, tới lúc đó cậu sẽ thiết kế áo cưới cho tớ nhé ! Không được mặc trang phục do Vera Wang * thiết kế. Không mua được nhẫn kim cương Tiffany sáu carat ** cũng chẳng có gì ghê gớm cả. Tương lai tớ sẽ có một nhà thiết kế riêng cho mình, thật lợi hại!”

Tân Địch cười lớn, nói chắc chắn : “Yên tâm, nhất định tớ sẽ trang điểm cho cậu xinh hơn minh tinh, đẹp hơn cả hoa khôi nữa kìa. Tớ còn thiết kế một chiếc váy phù dâu cho riêng mình. Hi hi, sẽ cùng cậu xuất hiện trên sân khấu rực rỡ ánh đèn”.

Chú thích:

* Vera Wang tên tiếng trung là Vương Vy Vy, sinh ngày 27 tháng 6 năm 1949, là một nhà thiết kế thời trang sống tại NewYork. Cô đặc biệt nổi tiếng với những trang phục cưới. (BV)
**Carat : đơn vị đo khối lượng dá quý và ngọc trai. 1 carat=200 milligrammes. (BV)
Sau đó, cứ lúc nào rảnh rỗi là Tân Địch lại phác họa các mẫu áo cưới tranh thủ đưa cho Diệp Tri Thu xem, Diệp Tri Thu cũng đã đem các bức phác họa trang trí nhà cho cô xem, hai người vừa xem vừa rì rầm bàn luận, có lúc còn cười lớn.

Đến khi Tân Địch đã phác họa được một bản phác thảo hoàn chỉnh, chuẩn bị đưa ra làm thành phẩm thì Diệp Tri Thu và Phạm An Dân đột nhiên chia tay. Tân Địch lúc đó chỉ còn cách an ủi bạn và giấu bản phác thảo đi. Cô không ngờ người được cô làm thiết kế áo cưới lần này lại chính là người thứ ba của bạn thân. Nhìn tri Thu trầm ngâm không nói, cô tự trách mình vì đã động chạm đến chuyện thương tâm của bạn.

“Tớ xin lỗi Thu Thu.”

“Haizzz, Tiểu Địch, cậu đâu cần phải xin lỗi tớ, cậu không có lỗi gì cả.” Diệp Tri Thu cười miễn cưỡng: “Thật sự là tất cả đã qua rồi!”

Tân Địch cười đau khổ nói: ” Thôi, bọn mình đi đi, không có lát nữa bà Phượng cũng đến chào hỏi tớ, nhìn mà đau lòng. Tớ đen đủi thật, tại sao lại ôm cái việc này chứ?”

Nhưng họ vừa ra đến cửa thì gặp ngay bà Phượng đang khoác một túi hiệu LV và tay xác mấy túi đồ mua sắm đi vào. Bà ta khác con gái minh, người đẫy đà và có chút uy lực, ra dáng một quý bà sang trọng. Thấy Tân Địch, bà ta nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Địch, trùng hợp quá, bác đang đi sắm nữ trang cho con gái. Đồ hiệu bên này ít quá, bác định mai đi Hồng Kông một chuyến, thuận tiện xem hàng trang sức. Cháu cố gắng hoàn thành sớm cho bác áo cưới nhé, Tiểu Tĩnh cứ nói mãi là hài lòng với thiết kế của cháu nhất đấy.”

Tân Địch đành miễn cưỡng gật đầu: “Vâng vâng, cô Phượng, cháu vội nên đi trước, chào cô!”

Ra khỏi quán cà phê, hai người đều không còn thấy hứng thú nữa.

“Thôi không đi dạo nữa, tớ về nhà hỏi thăm bố mẹ đây, cũng phải nửa tháng rồi chưa về.”

“Tớ cũng về phòng Thiết kế.” Tân Địch có thói quen làm qua đêm, cô thường ở phòng Thiết kế công ty những lúc rỗi. Tăng Thành cũng đặc biệt phê chuẩn cho các nhân viên thiết kế chính không cần phải đi làm đúng giờ quy định. ‘Tớ phải sắp sếp lại các trang phục trong chương trình sắp tới, mai gửi đi Bắc Kinh rồi, ngày kia tớ cũng đi phối hợp với bên công ty diễn xuất’.

“Được, chúng mình gặp nhau ở Bắc Kinh, cậu đừng có làm việc kiệt sức, đến lúc đó mà xuất hiện với cặp mắt thâm quầng thì khó coi lắm.”

Hai người mỗi người bắt một chiếc taxi, Diệp Tri Thu nói cho bác tài biết địa chỉ rồi ngồi suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến một đoạn đèn đỏ thì xe dừng lại, cô giật mình ngẩng đầu, trước mắt cô là một biển quảng cáo lớn phía trước, trên phông nền mùa thu lá vàng rơi, chú rể mặc đồ Tây mầu đen quay đầu nhìn về phía cô dâu đang cười duyên dáng trong chiếc váy cưới mầu trắng, bên cạnh là dòng chữ to đẹp: Bản tình ca mùa Thu. Cô đành lòng nhắm mắt lại mãi cho tới khi chiếc xe tiếp tục chuyển bánh.

Vốn dĩ cô và bạn trai đã định đi chụp ảnh cưới nhưng cái đơn đặt hàng đó đã bị cô vo vụn ném vào trong thùng rác, thiết kế áo cưới mà người bạn thân thiết kế riêng cho cô giờ lại thành một phác thảo không thực hiện được. Hơn nữa, giờ đây có một cô gái khác muốn mặc áo cưới do Tân Địch thiết kế và kết hôn với người đàn ông trước đây vốn thuộc về cô.

Điện thoại đổ chuông, cô lấy ra xem, là số của Phạm An Dân.

“Chào anh, anh đã khỏe hơn chưa?” Cô giờ thực sự không biết nên xưng hô như thế nào với người đàn ông này cho hợp lý.

“Anh không sao, thật ngại vì đã làm lỡ việc đi ngân hàng”. Phạm An Dân nói giọng uể oải: “Thu Thu à, em xem lúc nào tiện cho em.”

“Thế chiều mai nhé, bốn giờ.”

“Được.” Anh đồng ý, dừng một chút rồi lại nói: “Thu Thu, giờ anh đang ở trên phà, chuẩn bị qua sông về nhà.” Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng còi dài quen thuộc “tu tu…”, xe của cô lúc đó cũng đang đi lên cầu, quay đầu nhìn qua cửa sổ, sông nước mênh mang, ánh chiều buông xuống, những điều cô không muốn nhớ lại dường như cũng giống hệt ánh hoàng hôn lúc này.

Cô không biết tại sao anh không lái xe về trong khi bệnh mới đỡ mà lại ngồi phà trong tiết trời đang lúc giao mùa giữa nóng và lạnh. Nhưng cô không muốn hỏi nguyên do, cũng không muốn cùng anh trở về những hồi ức kiểu đó.

“Mai gặp lại.” Cô tắt máy.

Đối với sự quan tâm đồng cảm của người khác, cô có thể bình tĩnh nói: “Tất cả đã qua rồi.” Nhưng chỉ có cô mới biết mọi chuyện đâu dễ qua như thế. Cô chỉ cố gắng hết sức để duy trì bộ mặt lạnh lùng, duy trì tới mức đau khổ.

May mà thời gian của cô đã bị sếp bóc lột, suốt ngày chỉ công việc, hiện tại lại có người theo đuổi, nếu không, cô không biết làm thế nào mới thoát khỏi những ngày tháng đau khổ như vậy.

Nhớ đến Hứa Chí Hằng, cô mới sực tỉnh, để di động vào túi và ngó đầu ra cửa xe. Những cơn gió cuối Đông đã bớt đi chút lạnh, nhường chỗ cho mùa Xuân đến với thành phố này.

Chương 14 : Bẽ Bàng

“Kiến nghị của tôi rất đơn giản, người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp, phải mời công ty chuyên về kế hoạch định vị chính xác về sản phẩm mới mà cô muốn làm.” Diệp Tri Thu thu xếp giấy tờ trên bàn, tỏ ý muốn dừng cuộc nói chuyện ở đó nhưng Thẩm Tiểu Na không dễ bị đuổi đi, hoặc cô ta không hiểu người khác đang muốn nói gì.

“Tổng quản lý Diệp, rõ ràng chị biết Tổng giám đốc Lưu sẽ không phê chuẩn cho tôi tiền mời công ty chuyên về kế hoạch. Bà ấy và Tổng giám đốc Thẩm lúc đầu gây dựng Tín Hòa hoàn toàn dựa vào bản thân, không mượn ai tư vấn chuyên nghiệp cả.” Thẩm Tiểu Na gọi bố mẹ cô ta bằng tên chức danh thể hiện sự phân biệt rõ ràng giữa việc công và việc tư. “Bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào nguồn tài nguyên nhân lực mà công ty có. Chị có thể cho tôi tham khảo bản kế hoạch mới nhất ở Tố Mỹ được chứ?”

“Tiểu Tổng giám đốc Thẩm, ở Tín Hòa và Tố Mỹ tôi đều làm một việc. Kinh doanh chứ không phải kế hoạch. Hơn nữa, tôi cũng không cho rằng mình có phương án để cô có thể rập khuôn theo. Nếu không mời công ty chuyên nghiệp thì chỉ còn cách, cô tự đi điều tra thị trường, tự làm công tác thiết lập định vị sản phẩm mới và thuyết phục Tổng giám đốc Lưu ủng hộ.”

Thẩm Tiểu Na nói: “Cám ơn chị gọi tôi là Tiểu Tổng giám đốc Thẩm, nghe lạ tai lắm, gọi tôi là Tiểu Na hoặc là Yvonne cũng được. Tôi gọi chị là Thu Thu nhé, hình như anh Duy Phàm cũng gọi chị như vậy.”

Tiểu Tổng giám đốc là cách gọi mà nhân viên trông công ty gọi cô ta để phân biệt với Tổng giám đốc Thẩm. Ba Tổng giám đốc nhà họ nghe cũng buồn cười thật, cũng may là em cô ta mới mười ba tuổi, không thì chẳng biết xưng hô thế nào cho phải. Diệp Tri Thu cũng cười nói: “Tiểu Na, lúc nữa tôi có hẹn đi ngân hàng, chúng ta nói chuyện sau được không?”

“Để tôi đưa chị đi, mẹ tôi cũng đã dặn anh Viễn mở tài khoản cho chị, tôi cũng đang có việc phải đi tìm anh ấy.”

Anh Viễn đó tên là Trần Hướng Viễn, là chú quản lý tài khoản vay liên quan đến mua bán bất động sản của ngân hàng. Lần trước Diệp Tri Thu đã gặp anh ta khi làm thủ tục. Cô ta nói rồi đứng dậy khiến Diệp Tri Thu không còn cách nào khác, phải theo cô ta lên chiếc VRV Nhật mầu trắng.

“Hôm nay chị ăn mặc rất đẹp, không nên mặc những bộ quần áo đáng ghét trước kia nữa. Kiểu chị nói đã đủ uy làm người ta sợ rồi, đừng cố tình trang điểm già như vậy.” Thẩm Tiểu Na vừa khởi động xe vừa liếc xéo Diệp Tri Thu.

Hôm nay thời tiết đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp, Diệp Tri Thu mặc áo dệt cổ chữ V phối với quần bò, bên ngoài là áo khoác da mầu nâu, quàng chiếc khăn dài phối hai tông mầu đỏ đậm và cà phê. Cô chỉ muốn tối nay xuất hiện trước Hứa Chí Hằng với bộ đồ trẻ trung một chút. Không ngờ lại được Thẩm Tiểu Na khen ngợi, cô chỉ mỉm cười không nói.

“Quần bò của chị hình như là sản phẩm của DIESEL từ mùa trước à?” Quả nhiên Thẩm Tiểu Na tiếp tục: “Áo da và áo dệt kim thì tôi không nhận được nhãn hiệu, chị nên phối hợp với túi PRADA nữa”.

” Bắt đầu điều tra thị trường từ trên người tôi là một ý không tốt lắm đâu. Cái quần DIESEL này là lần trước đi công tác ở Hồng Kông mua nhân dịp giảm giá Noel, áo da thì là áo mẫu mặt hàng phụ của công ty Tố Mỹ, chỉ có một chiếc, tôi mua bằng phúc lợi của nhân viên công ty. Tôi biết lợi nhuận của ngành thời trang nên thường không mua hàng có nhãn hiệu lớn và những sản phẩm xa xỉ. Hơn nữa mẹ cô trả lương cho tôi cũng chỉ đủ dùng, đủ trả tiền nợ nhà chứ không đủ để mua túi PRADA đâu.”

“Tôi biết cách chi tiêu của mẹ tôi, có thể Tín Hòa chỉ có lương của chị là cao hơn chút thôi, hiếm thấy người hẹp hòi như bà ấy lại cảm thấy chị phù hợp với mức lương ấy.”

Diệp Tri Thu cảm thấy vui hơn khi nghe Tiểu Na nói, nghĩ cô nàng Thẩm Tiểu Na này thật trực tính, cô ta nói những lời này đương nhiên là cũng có ý kết giao với mình, cô nói: “Xem ra những ngày này, quần áo của cô, tôi không thể nhìn thấy nhãn hiệu nữa rồi, xem ra cô không hổ là đã học Thiết kế chứ không phải dạng chuyên đem tiền bố mẹ để phục vụ cho việc ăn chơi hưởng lạc”.

Thẩm Tiểu Na đắc ý nói: “Đúng vậy, mẹ tôi rất nghiêm khắc, bỏ ra mấy vạn mua đồng hồ Longines để đeo mà bà đã tiếc đứt ruột rồi, lấy đâu ra mà chơi bời hưởng lạc. Trước tới giờ, tôi mua quần áo có chọn nhãn hiệu đâu, chỉ đơn giản chọn cái mình ưng. Hồi còn ở Châu Âu, tôi cũng thường mua hàng ở các cửa hàng nhỏ. nhìn những kẻ có tiền trong nước dựa vào các tạp chí thời trang để phối hợp quần áo mà cảm thấy nực cười.”
Cô bé này đúng là có tính hơi ngạo mạn, Diệp Tri Thu cười thầm, nói: “Không phải ai cũng được học thiết kế như cô, có không gian lựa chọn riêng. Đây cũng là vấn đề của người chuyên nghiệp làm việc chuyên việc, cách phối hợp nhãn hiệu vẫn luôn là an toàn nhất”.

“Trong mắt em, chị là người chuyên nghiệp, thế nên em muốn được nghe ý kiến của chị”.

Quả nhiên lại quay về chủ đề này, có điều Diệp Tri Thu đã có chút cảm tình với cô bé Thẩm Tiểu Na này, cô nói: “Không phải chị quấy quả cho xong với em nhưng chuyên ngành của chị là bên kinh doanh chứ không phải bên kế hoạch. Nhưng chị có một kiến nghị là đừng cho rằng mình đã được xem Tuần lễ Thời trang ở Milan, Paris mà coi thường Hội chợ Triển lãm Bắc Kinh. Em nên đến đó xem xem, có thể cảm nhận được một chút về xu thế phát triển thời trang trong nước. Cũng có khi xu thế đó không giống con mắt đánh giá của em, hay một số nhãn hiệu đang bán chạy, thậm chí còn rất đơn giản mộc mạc nhưng họ đã nắm bắt được thị hiếu của thị trường trong nước. Ít ra đối với việc định vị đối tượng khách hàng của sản phẩm mà nói thì đó là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu em nhất quyết muốn làm nên một việc gì đó, tốt nhất hãy làm tốt bước đầu là cảm nhận thị trường.”

Thẩm Tiểu Na nghe rất chăm chú, lúc lâu cũng không nói gì. Khi Diệp Tri Thu trả lời tin nhắn nhanh của Hứa Thế Hằng, cô chỉ nghe được Tiểu Na hỏi khẽ: “Duy Phàm và chị quan hệ tốt chứ?”.

Diệp Tri Thu phải nghĩ một lúc mới biết cô ta nói đến ai. “Anh Đới hả? Đúng thế, anh ấy là khóa trên của chị và đương nhiên cũng là khóa trên của em mà.”

“Em thích anh ấy từ khi còn học Đại học.”

Diệp Tri Thu vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, nói: “Nếu chị nhớ không nhầm khi anh ấy tốt nghiệp thì em mới vào trường”.

“Vâng, anh ấy được thầy giáo của đội người mẫu xếp đi phía trước đoàn khi biểu diễn trên khán đài. Em thích anh ấy từ ánh mắt đầu tiên, tiếc là lúc đó em còn nhỏ nên anh ấy không thèm để ý đến em.”

“Rất nhiều người đã biểu lộ tình cảm với anh ấy, thật đáng thương cho anh chàng sinh ra với một khuôn mặt đẹp”, Diệp Tri Thu cười. Đến ngân hàng, cô quyết định giải thoát những ưu tư cho mình. Còn Đới Duy Phàm, dù gì thì từ trước tới nay anh ta cũng có cả rừng hoa vây quanh nên chả đến lượt cô phải lo hộ, cô nói:” Anh Đới với chị là anh em tốt, chỉ là quan hệ bạn bè thôi chứ không phải quan hệ yêu đương nam nữ. Hình như anh ấy vẫn chưa có bạn gái, nhưng bị con gái chiều quen hư rồi, không dễ theo đuổi đâu, em tự cầu phúc cho mình đi.”

Thẩm Tiểu Na cũng cười nói: ” Có khó mới đáng để ra tay chứ.”

Tự mãn như vậy thì Diệp Tri Thu cảm thấy mình cũng chả phải bận tâm làm gì nữa.

Ngân hàng cho vay ở gần bờ sông, là chi nhánh ngân hàng thành phố, đặt trong một kiến trúc cho thuê cũ với những bậc thềm đá cao cao, nhìn rất trang nghiêm. Vừa xuống xe đã thấy chiếc Mercedes Benz của Phạm An Dân đỗ ở một bên góc của ngân hàng. Hai người cùng bước vào ngân hàng, quả nhiên anh ta đang ngồi hút thuốc trong đại sảnh. Xem ra anh ta gầy đi nhiều, khuôn mặt lẫn trong khói thuốc lộ vẻ nghiêm trang.

Diệp Tri Thu chau mày nghĩ ngợi một lúc rồi mới đi đến đó, nói: “Bệnh viêm phổi mới đỡ mà đã hút thuốc như thế này, không tốt đâu.”

Mãi lúc sau, Phạm An Dân mới dụi điếu thuốc vào gạt tàn, anh nói: “Anh khỏe rồi”. Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp. Diệp Tri Thu hơi bối rối, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Tiểu Na, cô nàng đang nhìn hai người bằng cặp mắt hiếu kỳ, đồng thời gọi điện cho Trần Hướng Viễn, giọng nói rất hồn nhiên.

Mấy phút sau, Trần Hướng Viễn xuống lầu, đó là một chàng trai trẻ, dáng cao và có khí chất rất tao nhã. Anh ta lịch sự chào hỏi mọi người, dẫn họ đến quầy giao dịch làm thủ tục lập tài khoản, thay tên và chuyển tiền.

Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn nói chuyện với nhau một lúc rồi Tiểu Na đến bên Diệp Tri Thu nói: ” Anh Hướng Viễn nói rồi, có thể sẽ làm xong trong ngày hôm nay. Giờ em có việc, em xin phép đi trước.”

” Cám ơn em, tạm biệt!” Diệp Tri Thu nói, trong lòng chỉ mong sao bớt đi một khán giả bên cạnh.

Cuối cung Thẩm Tiểu Na cũng đã đi, Trần Hướng Viễn đang gọi một nhân viên giao dịch tới giúp họ làm thủ tục. Diệp Tri Thu vừa ngẩng đầu thì thấy bà Phương và Phương Văn Tĩnh cùng đi vào. Cô chẳng biết có nên ngẩng đầu mà cười không, chỉ quay dầu về phía Phạm An Dânn nói: “Anh bị đặt thiết bị định vị trên người đấy à?”

Anh ta cũng tỏ ra ngạc nhiên và bối rối không kém. “Cô, chẳng phải năm giờ chiều nay cô bay đi Hồng Kông ạ. Sao hai người lại đến đây?”

Bà Phương cười nhạt một tiếng, nói: “Cô đến hỏi xem bạn gái cũ của cháu làm việc tốt gì đấy”.

Phương Văn Tĩnh ở bên cạnh kéo bà ta: “Mẹ, có gì thì chúng ta thương lượng”. Rồi quay sang Diệp Tri Thu: “Chị Diệp, tôi biết chị hận tôi và An Dân nhưng ngày kết hôn của chúng tôi đã định rồi, mọi người phải biết chấp nhận sự thực chứ. Chị bảo Tân Địch đột nhiên từ chối làm váy cưới cho tôi đúng lúc này là có ý gì?”.

Diệp Tri Thu lạnh lùng nói: “Việc này chẳng liên quan gì đến tôi cả”.
“Trùng hợp vậy sao ? Hôm qua gặp các cô ở quán cà phê mà vừa rồi Tân Địch đã sai ngay người trả lại tiền đặt cọc cho tôi. Thậm chí cô ta còn nói những lời khó nghe, bại hoại hoàn toàn thanh danh của con gái tôi.” Bà Phương nhìn cô chằm chằm, hùng hổ đe dọa : “Cô bị bạn trai bỏ rơi thì phải tự kiểm điểm lại mình tại sao không giữ được anh ta chứ ? Cô cho rằng không làm váy cưới thì có thể ngăn chúng nó kết hôn sao?”

Phạm An Dân và Phương Văn Tĩnh cùng lúc hét lên: “Mẹ”. “Cô”. Diệp Tri Thu nén giận, lấy khăn giấy lau mặt, nói: “Đây là nơi công cộng, xin cô nói năng đừng bắn nước bọt linh tinh. Người đàn ông đă thay lòng thì cháu cũng không cần nữa. Anh ta muốn cưới ai là việc của anh ta, cháu ngăn cản làm gì. Còn việc áo cưới, không sai, Tân Địch là bạn của cháu nhưng cháu không tham gia ý kiến gì khi cô ấy thiết kế áo cưới cho con gái cô. Quyết định của cô ấy không liên quan đến cháu. ” Cô quay lại nói với Trần Hướng Viễn: “Giám đốc Trần, giúp tôi làm tiếp thủ tục.”

Trần Hướng Viễn nãy giờ vẫn lặng yên không muốn can thiệp vào việc trước mắt, anh mỉm cười gật đầu, giao việc cho nhân viên giao dịch xong xuôi rồi đi lên lầu.

Diệp Tri Thu lại nhìn Phạm An Dân, nói: “Làm thủ tục tiếp đi, sau khi làm xong chúng ta đường ai nấy đi.”

Phương Văn Tĩnh ngăn người mẹ đang chực mở miệng lại, nói: “Chị Diệp, chị và anh An Dân đã chia tay, chị cũng nói không để ý đến anh ấy nữa, vậy tôi nhờ chị gọi cho Tân Địch cuộc điện thoại để cô ấy đổi ý mà hoàn thành chiếc váy cưới cho tôi. Tôi có thể không chấp nhặt những điều cô ấy nói, mẹ tôi cũng đã tạm thông qua bà chủ của cô ấy. Nếu cứ làm ầm lên như vậy, tất cả đều khó xử.”

Phạm An Dân nói: “Đủ rồi Tiểu Tĩnh, Thu Thu nói là không liên quan gì đến cô ấy, cô ấy cũng không để tâm tới chuyện này, Tân Đich không muốn làm thì thôi, đi đặt chỗ khác là được.”

“Nhưng An Dân, đó là thiết kế mà em rất thích, mà cũng sắp hoàn thành rồi, nếu đặt chỗ khác thì sao kịp đám cưới được.”

Bà Phương nôn nóng nói: “Tiểu Phạm, cậu sắp kết hôn với con gái tôi đến nơi rồi, tại sao lại nói hộ cho một người ngoài như thế ? Để tôi gọi điện cho bà chủ của Tân Địch, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, xem cô ta xử lý thế nào.”

Diệp Tri Thu thực sự tức giận, nhưng nghĩ lại bà chũ cũ Trương Di Hân quả thực không phải tay vừa, không biết ông Tăng Thành đã ly hôn với bà ta chưa, nếu như bà ta thực sự tìm Tân Địch gây khó dễ cho cô ấy thì thật phiền phức. Cô tránh sang một bên, lấy di động gọi cho Tân Địch, Tân Địch bắt máy ngay :

“Tiểu Địch, cậu hoàn thành váy cưới cho họ nhé. Việc này không đáng để lằng nhằng với họ đâu.”

“Sao cậu biết ? Hôm qua tớ càng nghĩ càng giận nên quyết định không hoàn thành nữa. Nếu làm thiết kế cho công ty thì tớ đành chịu, không quan tâm người bỏ tiền thuê thiết kế là ai. Nhưng nếu là khách hàng riêng của tớ thì có thiết kế hay không là quyền của tớ.” Cô không khách khí nói tiếp : “Tớ không thích nhận tiền của họ.”

Diệp Tri Thu cảm động, cô khẽ nói: “Bà Phương đang làm ầm lên rằng sẽ tìm bà chủ của cậu, mà tớ sợ bà chủ ghê gớm ấy sẽ gây khó dễ cho cậu khiến cậu không vui. Cậu cần gì phải thế ? Đằng nào cũng sắp xong rồi, cứ đưa cho họ là được thôi mà.
“Cái gì? Bà Phương còn dám tìm cậu. Tớ đã nói rõ ràng rằng tớ không muốn làm, không quan hệ gì tới cậu. Bà ta ép người qua đáng!” Tân Địch phát hỏa :”Cậu ở đâu? Nói đi, tớ sẽ đến ngay.”

“Cậu cứ đi Bắc Kinh công tác đi, đến đây làm gì ? Là chuyến tầu chín giờ đúng không ? Cậu về nhà chuẩn bị hành lý đi cho kịp.”

“Mau nói cậu ở đâu đi, nếu không tớ sẽ cắt đứt mọi quan hệ với cậu. Cô đây mang váy cưới đến đập vào mặt bà ta.”

Diệp Tri Thu gượng cười nói : “Thôi đi thôi đi, đến thì được tích sự gì, một mình tớ cũng có thể chống đối lại họ”.

“Cậu ngăn tớ vừa thôi, chẳng lẽ tớ lại không hiểu cậu sao. Nói mau, cậu đang ở đâu?” Tân Địch có vóc dáng nhỏ con nhưng tính cách thì mạnh mẽ, dễ nóng giận. Diệp Tri Thu biết nếu cô nàng đến thì không cãi nhau mới lạ. Cô cũng không muốn làm chuyện này trở nên xấu đi, đang định khuyên cô thì trong điện thoại vang lên giọng nam giới: “Tri Thu, cô đang ở đâu?”

Là sếp cũ Tăng Thành, Diệp Tri Thu kinh ngạc, cô sững sờ một lát rồi nói: “Tổng giám đốc Tăng, đây là việc riêng của tôi, đừng trách cô ấy”.

“Nói ngay cho tôi biết cô đang ở đâu?”

Dưới sức ép của ông ta, cô đành phải nói tên ngân hàng mình đang ở. Cô tắt máy, cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầu lại thì thấy bà Phương đang đắc ý nhìn cô: “Chỉ là một nhân viên làm thuê thôi, tưởng biết thiết kế vài bộ trang phục là giỏi sao? Còn dám ra oai với tôi, tôi đã nói với bà chủ của cô ta rồi, xem cô ta đến xin lỗi tôi như thế nào?”

“Mẹ ơi, thôi đi, nếu Tân Địch đồng ý làm cho con thì cũng đừng nói nữa. Dù sao cô ấy cũng là bạn của chị Diệp, mình không nên so đo làm gì”, Phương Văn Tĩnh vẫn nói hết sức nhỏ nhẹ. Sau đó, cô ta quay sang Phạm An Dân nói : “An Dân à, anh chị tiếp tục làm thủ tục đi. Thực ra như em nói, số tiền này có thể không đòi chị Diệp phải trả, bồi thường cho chị ấy ít tiền để cho chị ấy bình tĩnh lại cũng là điều nên làm”.

Diệp Tri Thu nghe vậy thực sự phẩn nộ, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng Phương Văn Tĩnh, cô ta cố né tránh tia mắt ấy đi. Phạm An Dân nghiêm khắc nói : “Đừng nói nữa Tiểu Tĩnh, việc này không liên quan đến em, em và mẹ ra đằng kia ngồi đi.”

Phương Văn Tĩnh rơm rớm nước mắt, bà Phương lập tức chen ngang vào : “Tiểu Phạm, cậu chưa kết hôn với con gái tôi mà đã có thái độ như vậy rồi. Lời nó nói không đủ đại lượng bao dung sao ? May mà con bé tính tình tốt, tất cả đều do cậu và cô gái kia cứ dùng dằng không dứt chứ nếu là người khác, liệu có để cậu như vậy không?”.

Phạm An Dân bình tĩnh lại, anh ta rút từ trong túi ra chiếc chìa khóa xe đưa cho Phương Văn Tĩnh nói: “Xem ra tôi không cần phải tiếp tục đám cưới này nữa, trả lại chìa khóa cho cô, mai tôi sẽ đến công ty bố cô từ chức.” Rồi anh ta quay đầu lại nói với Diệp Tri Thu :”Xin lỗi, chúng ta làm thủ tục tiếp nhé!”.

Diệp Tri Thu ngây người ra, nhưng cô không quên mình đến để làm gì, lập tức đến bên quầy giao dịch, điền vào các hóa đơn chứng từ theo sự hướng dẫn của nhân viên.

Bà Phương nổi cơn thịnh nộ nhưng Phương Văn Tĩnh cố gắng lôi bà ta lại: “Mẹ, đừng nói nữa, An Dân đang giận nên nói vậy, mẹ đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa”.

“Làm gì có người như con, chiều đàn ông rồi thành hư, bây giờ đã thế thì sau này sẽ ra sao?”

Phương Văn Tĩnh mắt rơm rớm nhìn Phạm An Dân, nói: “An Dân, anh đừng giận, đi làm thủ tục đi, em ra kia đợi anh, có chuyện gì thì lát nữa nói”.

Diệp Tri Thu và Phạm An Dân đứng trước quầy giao dịch, không ngừng ký tên và xác nhận mật mã, trình tự thật nghiêm ngặt và phức tạp. Cuối cùng tiền từ tài khoản của cô cũng được chuyển sang cho Phạm An Dân theo đúng ý anh ta là mười bảy vạn tệ. Bỏ số cũ đi, cô cầm một tập giấy tờ chuyển khoản và quyển sổ ghi nợ mới do nhân viên ngân hàng đưa. Diệp Tri Thu giở ra xem, bên trong tên chủ tài khoản nợ là cô. Căn hộ này cuối cùng cũng đã hoàn toàn thuộc về cô rồi. Cô bỏ hết tài liệu vào trong túi, hít một hơi thật sâu.

Phạm An Dân nhìn cô khẽ nói: “Xin lỗi, thời gian này anh đã nói quá nhiều từ xin lỗi với em nhưng em không cần phải tha thứ cho anh, bản thân anh cũng không thể tha thứ cho mình”.

Khuôn mặt thanh tú của anh ta trắng xanh và hơi gầy. Diệp Tri Thu cười đau khổ nói: “Chẳng có gì tha thứ hay không tha thứ ở đây cả. Cám ơn anh, vừa khỏi bệnh đã đến làm thủ tục. Anh chịu khó nghỉ ngơi, chủ ý giữ gìn sức khỏe, tạm biệt”.

Diệp Tri Thu đang định quay người ra khỏi ngân hàng, thì thấy Tăng Thành và Tân Địch cùng đi vào. Đôi mắt sắc lạnh của Tăng Thành quét qua Phạm An Dân, rồi không để ý đến anh ta, ông quay sang nhìn Diệp Tri Thu hỏi: ” Tri Thu, không sao chứ?”.

Diệp Tri Thu bối rối, cười khổ: “Không sao, Tổng giám đốc, mọi người đến đây làm gì?”.

“Lẽ nào tôi cứ đứng nhìn cô bị người ta bắt nạt sao?” Tân Địch chằm chằm nhìn Phạm An Dân nói: “Phạm An Dân, anh có phải đàn ông không? Anh có người khác không nói làm gì, sao lại hại Thu Thu phải đổi công việc khổ sở để kiếm tiền trả anh? Còn mang kẻ thứ ba đến thị uy, váy cưới tôi không đưa cho anh, các người muốn thế nào, tôi chiều”.

Bà Phương đi tới, nói: “Tổng giám đốc Tăng, việc nhỏ thế này cũng để ông phải tới sao? Vợ ông khách khí quá, bảo Tân Địch đưa váy cưới cho con gái tôi là được, tôi không thiển cận như cô ta đâu”.

Tăng Thành lạnh lùng nói: “Bà xã tôi không nắm được luật lệ công ty mới làm ra việc này. Theo lý công mà nói, Tân Địch không được tự mình làm váy cưới cho con gái bà, còn nói theo việc tư, Tri Thu trước là nhân viên của tôi, bây giờ chúng tôi là bạn, tôi sẽ không cho nhân viên thiết kế của mình làm cái việc mà Tri Thu không vui”.

Chương 15 : Tình yêu đến

Bà Phương ngây người, tròn mắt nhìn nhưng Diệp Tri Thu cũng ngạc nhiên không kém. Vốn dĩ cô không sợ bà Phương ngạo mạn này, chỉ nghĩ làm sao cho khỏi liên lụy đến Tân Địch thôi. Nhưng cô không ngờ Tăng Thành lại tự mình đến nói giúp cho một nhân viên cũ của mình như vậy.

“Tổng giám đốc Tăng, e rằng không thể nói như vậy được. Tôi và bà nhà đã kết giao nhiều năm nên tôi mới trực tiếp trả tiền đặt cọc, cũng không làm hợp đồng với Tân Địch, giờ sắp đến ngày cưới của con gái tôi rồi, ông cảm thấy làm vậy thỏa đáng không?”

Tăng Thành không bao giờ bộc lộ cảm xúc trên gương mặt, bây giờ cũng không ngoại lệ, ông ta nói: “Bà Phương, bà muốn bồi thường sao? Nói giá đi, nếu vợ tôi đã trót nhận lời với bà thì tôi chấp nhận bồi thường”.

Bà Phương cứng miệng không nói được gì, Phương Văn Tĩnh lên tiếng: “Thôi mẹ, chúng ta đi”. cô ta quay đầu nhìn Phạm An Dân. Phạm An Dân ngập ngừng giây lát rồi gật đầu, không nhìn ai mà đi thẳng ra ngoài.

Bà Phương tức giận nhìn Diệp Tri Thu nói: “Cô Diệp, cô được lắm. Tôi nể mặt Tổng giám đốc Tăng thôi”. Bà ta kéo tay Phương Văn Tĩnh rồi phăm phăm đi ra.

Chuyện ầm ĩ như thế, Diệp Tri Thu cảm thấy mệt mỏi và chán nản nghĩ vì việc này đã làm mất mặt bố mẹ, giớ cả ông chủ cũ cũng phải ra mặt giúp cô, nhưng cô chỉ có thể cố gắng lấy tinh thần cười nói: “Tổng giám đốc Tăng, cám ơn ông đã có ý tốt đến đây. Chúng ta đi thôi”.

Ba người ra khỏi ngân hàng, Tăng Thành thấy vẻ gượng gạo của cô, mỉm cười nói: “Hai cô nói chuyện đi nhé! Tôi có chuyện phải đi trước”.

Diệp Tri Thu và Tân Địch đều thở dài nhẹ nhõm và cùng nói lời tạm biệt. Nhìn ông ta lái chiếc Audi đi rồi, Diệp Tri Thu mới quay sang Tân Dịch, Tân Địch làm điệu bộ đáng thương, cầu xin: “Thu Thu, đừng trách tớ. Khi tớ nghe điện thoại của cậu, ông Tăng cũng đang ở phòng Thiết kế cùng với bọn tớ họp lần cuối về khâu tổ chức chương trình. Tớ đâu biết là ông ấy nghe được rồi nghiêm mặt lại hỏi có phải cậu gọi tới không? Sau đó ông ấy nghe điện thoại của cậu, gọi tớ xuống lầu. Trên đường, ông ta còn nghe một cuộc điện thoại của bà chủ nữa, rồi lại hỏi tớ. Tớ đành khui hết. Những việc của cậu hình như ông ta biết lâu rồi”.

Diệp Tri Thu thở dài than vãn: ” Đúng vậy, hình như cả thế giới này đều biết việc tớ bị đàn ông đá rồi, giờ tớ cũng chẳng mất công mà che với dấu nữa. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào uống chút gì đó. Cậu đi chuyến chín giờ, chắc là kịp”.

Hai người đi đến một quán cà phê cách đó không xa, trên dãy hành lang hình vòng cung trước cửa quán có đặt những chiếc ô che nắng. Xem ra thời tiết đã ấm lên, dưới những tàn ô đã bắt đầu có mấy người ngồi. Hai người tìm một chỗ, gọi phục vụ bưng hai ly cà phê.

” Ông Tăng có nói gì cậu không?”.

“Nói gì được!” Tân Địch hồn nhiên nói: “Tớ nghe thấy ông ấy còn mắng vợ trong điện thoại cơ, bảo bà ấy sau đừng làm những chuyện như thế này nữa”.

Diệp Tri Thu yên lòng, thờ ơ ngồi dựa vào thành ghế. Tân Địch nhìn cô: ” Hôm nay coi như đã trút được cục tức anh ách, tại sao cậu chẳng thèm nói năng gì thế?”

“Tớ không vui lên được, chứng kiến cảnh đó mà thấy tuyệt vọng. Tự mình chịu đã đành lại còn lôi cả cậu vào nữa, giờ ngay cả giám đốc Tăng cũng phải vào cuộc. Việc này mà truyền ra ngoài, e rằng lại thêm nhiều điều tiếng”.

“Cậu nghĩ nhiều quá đấy, tớ có gì mà phải phiền với phức. Lời Tổng giám đốc Tăng nói cũng đường đường chính chính, có gì mà thị phi”. Tân Địch không cho rằng suy nghĩ của Tri Thu là đúng, cô nói tiếp: “Mà cậu tuyệt vọng mới là lạ, chẳng lẽ cậu lo cho Phạm An Dân, tớ thấy anh ta có bà mẹ vợ như vậy thì chỉ muốn cười lớn, đáng đời anh ta. Tham tiền của người ta thì kiểu gì cũng phải trả giá”.

Diệp Tri Thu lắc đầu, thực sự cô không thể vui lên được, cô nói: “Trước đây thực sự tớ không nhận thấy anh ấy có ham muốn đặc biệt với tiền tài. Haizzz, thôi không nhắc đến anh ta nữa. Càng nói tiếp về đề tài này càng thấy sáu năm của mình chẳng có giá trị gì cả. Có lúc tớ tự hỏi, không biết anh ta có phải người mà tớ đã từng muốn lấy làm chông không nữa”.

Tân Định im lặng giây lát rồi đổi đề tài: “Nói đi nói lại ,việc ông Tăng đến đây tớ cũng ngạc nhiên. Cậu có thấy ông ấy đối xử với cậu có chút khác biệt không?”
Nếu là người khác nói thì Diệp Tri Thu đã lập tức phủ nhận rồi, nhưng là Tân Địch nên cô không cần giả bộ. Cô không phải kẻ ngốc, cũng không muốn chơi trò làm kẻ ngốc. Trước kia ở Tố Mỹ, Tăng Thành là ông chủ đã có gia đình, còn cô là nhân viên đã có bạn trai. Mặc dù ông ta không bao giờ dây dưa với nhân viên của mình và cô cũng chưa bao giờ có ý tưởng với người đàn ông nào khác ngoài Phạm An Dân. Nhưng từ khi thôi việc tới giờ, cô dần nhận ra, có vẻ Tăng Thành đối xử với cô không giống những nhân viên khác. Không gây khó dễ cho cô thì đã đành, lại còn rất nhiều lần an ủi, nhắc nhở cô, thậm chí hôm nay còn đến giải vây cho cô nữa. Cô không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, thánh chuốc thêm phiền hà cho mình.

“Vấn đề đó chúng ta chỉ nói vậy thôi nhé ! Tiểu Địch, chuyện tình cảm của tớ đã rắc rối như vậy rồi, sức đâu mà dây với một ông đang đòi bỏ vợ nữa”. Cô cười khổ rồi nói tiếp : “Với lại, người như Tổng giám đốc Tăng, tốt nhất là đừng vì một chút quan tâm lúc có lúc không ấy mà có ý tưởng gì với ông ta”.

“Ờ đúng vậy, tâm tư ông ta quá kín đáo, chẳng ai đoán được ông ta đang nghĩ gì. Loại đàn ông này tốt nhất là nên giữ khoảng cách xa xa chút. Ý, hôm qua cậu bảo có tình yêu mới mà, mau kể cho tớ nghe đi”.

Diệp Tri Thu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cô nói :”Anh ấy đến giờ đấy, tí nữa chúng ta cùng ăn cơm nhé, lúc đó cậu sẽ biết thôi”.

Tân Định hồ hởi nói : “Không cần ăn cơm, tớ chẳng muốn làm người thứ ba phá đám đâu, chỉ muốn xem anh ta thế nào thôi. Tối nay còn ra ga nữa, bao giờ cậu tới đó?”

“Ba ngày nữa tớ đi, còn phải xem thị trường bên đó thế nào nữa. Tín Hòa mấy năm nay đã hoàn toàn rút khỏi thị trường Bắc Kinh rối, thật thảm hại.” Diệp Tri Thu lại thở dài, chán nản nghĩ mình thật đen đủi, toàn gặp những chuyện không may. “Để tớ xem có tiện đi xem show của cậu không, tớ sợ đi rồi lại có người nói lằng nhằng. Nếu không đến được, tớ cũng sẽ đặt một bó hoa rồi nhờ một anh đẹp trai lên sân khấu tặng cậu, đảm bảo cậu sẽ vô cùng rạng rỡ”.

“Haizzz, cậu thật là… Trước đây tớ cảm thấy cậu làm gì cũng suy nghĩ thái quá, đến giờ cái tật ấy vẫn phát tác. Cậu xem một show của tớ thì đã làm sao, chẳng lẽ có người nói cậu đi sao chép ư?”

Diệp Tri Thu cũng không biết nói làm sao với Tân Địch nên đành cười trừ. Tân Địch vẫn là người có tố chất nghệ thuật mạnh mẽ, từ trước đến nay không bao giờ để ý đến sự nhậy cảm trong các mối quan hệ hay những chuyện vụn vặt. Những cạnh tranh, phòng thủ của các doanh nghiệp thời trang ở đất này rất nhiều, đã cấm show nhiều năm nay, các công nghiệp thường chỉ có công ty tiêu thụ và đại lý bán hàng. Tân Địch thẳng thắn vô tư, lần này cô phối hợp với bên triển lãm để làm chương trình biểu diễn. Nhưng với thân phận là một nhân viên đã nhảy việc của Tri Thu, thực sự ngay cả việc chỉ đến cổ vũ góp vui cho bạn mình cũng không tiện.

Hứa Chí Hằng xuống xe đứng gọi điện cho Tri Thu. Anh mặc áo sơ mi sọc chéo mầu gris, quần xẫm. Ánh mặt trời sắp xuống núi chiếu sáng khuôn mặt đang rất vui vẻ của anh. Thấy Diệp Tru Thu vẫy tay, anh liền đi tới.

Diệp Tri Thu giới thiệu hai người với nhau. Anh lịch sự gật đầu, sau đó ngồi xuống, nhìn Diệp Tri Thu, nói : “Nửa tháng nay em làm việc vất vả lắm hả ? Nhìn em có vẻ rất mệt mỏi”.

Diệp Tri Thu xoa măt, thừa hiểu mình lúc này không thể giả bộ hân hoan phấn khởi với anh được. “Vâng, em mệt quá, hy vọng hết giai đoạn bận rộn này sức khỏe sẽ tốt hơn.”

“Làm thời trang thì bốn mùa đều bận”, Tân Địch cười nói: “Nhưng Thu Thu, cậu không nên bận hơn cả sếp mới phải”.

Diệp Tri Thu nghĩ điều đó cũng đúng, từ khi cô vào Tín Hòa làm việc, Lưu Ngọc Bình rõ ràng đã nhàn hơn nhiều. Hơn thế, bà ta còn không khách khí mà đổ cả gánh nặng trên vai mình cho cô. Nếu theo cách của cô, bất chấp mệt mỏi, bán mạng kiếm tiền thì cũng chỉ để cho người khác hưởng mà thôi. “Đúng vậy, không thể bỏ công nhiều hơn chủ được, cái này để tớ nghĩ lại”.

Tân Địch cầm ly cà phê lên uống một ngụm, cô nói :” Tớ đi trước đây. Thu Thu, đến Bắc Kinh thì gọi cho tớ nhé !”.
Diệp tri Thu đối với Tân Địch thì không cần khách khí nữa, cô gật đầu : “Đừng có xuống xe mà quên hành lý”.

Tân Địch cười lớn, đứng dậy gật đầu chào Hứa Chí Hằng rồi đi. Hứa Chí Hằng cười nói : “Bạn em làm thiết kế à ?”

“Cô ấy là bạn học của em, cùng làm thiết kế thời trang. Có điều cô ấy có tài, giờ đã là một thiết kế có tên tuổi rồi, chứ không như em, tiên học văn hậu học vó, văn không thành mà võ cũng chẳng tài, chỉ làm được chân bán hàng thôi”.

Hứa Chí Hằng nắm tay cô, nói : “Lúc tự mỉa mai mình thì đừng có chọc luôn sang cả anh nhé. Trước đây anh cũng làm bên bán hàng của liên doanh đấy, không chịu được áp lực lớn mới chuyển sang bên đấu thầu, cũng làm đủ cái loại bài đến nhừ cả cổ để chờ kết quả. Nhiều lúc cũng phải hạ quyết tâm rằng, sau này kiểu gì cũng trở thành nhà thầu cao cấp để cho người khác đứng trước cửa đợi mình phát hàng mới được, ha ha”.

“Nếu kết quả như ý muốn thì thật không bõ công vất vả”.

“Đúng vậy, đủ để anh dành thời gian theo đuổi em.”

Diệp tri Thu chững lại, cách biểu đạt trực tiếp và mạnh mẽ ấy làm cô không có cách nào rút lui, nhưng thực sự cô không biết mình có nên đáp lại sự nhiệt tình ấy không. Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh, ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn gàng, lòng bàn tay khô và ấm áp đang giữ chặt tay cô. Hơi ấm và xúc cảm ấy làm cô dễ chịu. Thé thì được, cô tự nói với mình và ngẩng mặt nhìn anh, cười nói: “Hy vọng sau này anh cảm thấy thời gian anh dành cho em là có ý nghĩa.”

Hứa Chí Hằng cười lớn, gọi nhân viên phục vụ tính tiền, sau đó kéo tay cô đứng dậy: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm, bạn anh vừa giới thiệu cho chỗ này hay lắm”.

Hứa Chí Hằng lái xe đến con đường lớn ven sông, trời đã mờ mờ tối. Anh đưa cô đến một nhà hàng nằm ở ven thành phố, ở đây chuyên bán các món ăn về cá. Hai người ngồi trong một phòng riêng ở trên lầu, gọi món đặc sản cá Sa hấp – món canh cá trong chiếc nồi đang sôi, nước canh mầu trắng sữa, những miếng cá viên lúc lặn lúc nổi trong nồi canh, trông rất ngon mắt. Nhưng Diệp Tri Thu không thấy ngon miệng, cô chỉ cảm thấy tâm trí đang bấn loạn, các suy nghĩ cứ thấp thỏm trong lòng như những viên cá trong nồi canh kia vậy.

“Em lại đi công tác Bắc Kinh à? Mấy ngày?”.

” Ba ngày nữa em đi, có khả năng đi đến chủ nhật luôn. Nhưng sau chuyến đi này, có thể em sẽ rảnh hơn. Tất cả những nơi cần đi em đều đi rồi. Công việc tiếp theo là thu xếp việc tiêu thụ hàng hóa cho các bộ phận, chuẩn bị kế hoạch bán hàng cho mùa hạ và mùa thu.”

“Nghe có vẻ như em đi trước cả thời gian, bây giờ mới là đầu xuân mà”. Hứa Chí Hằng cười.

Diệp Tri Thu cũng cười: “Đúng thế, lúc nãy Tiểu Địch cũng nói làm thời trang là vậy, lúc nào cũng có cảm giác không được dừng chân, bốn mùa đều tất bật. Luôn phải nghĩ sao cho mỗi khi đổi mùa không phải xếp quần áo cũ vào kho”.

Nói đến kho, đây cũng là việc đau đầu của cô, Tín Hòa lúc nào cũng tồn tại vấn đề quần áo sau khi giao mùa, rất nhiều tình huống là do bà chủ Lưu Ngọc Bình giải quyết dựa vào cảm giác. Bao nhiêu năm nay, bà ta rất tự tin vào cảm giác của mình nhưng vài năm gần đây hàng tồn kho nhiều nên mới bắt đầu ảnh hưởng tới bà ta. Diệp Tri Thu đã từng nghĩ sẽ bàn bạc với bà ta về chuyện này, nhưng cô không cần phải suy tính cũng biết rằng Lưu Ngọc Bình thế nào cũng yêu cầu cô làm báo cáo phương án giải quyết và công việc giải quyết ấy kiểu gì cũng rơi vào tay cô.Cứ tiếp tục như thế này thì phạm vi công việc của cô sẽ không dừng ở quản lý bán hàng nữa mà chính xác là quản lý thường vụ của công ty mới phải. Lương không tăng nhưng gánh nặng công việc ngày thêm chồng chất, làm việc kiểu hy sinh cả bản thân và tính mạng thế thì chẳng có lý do gì phải làm vậy cả. Vả lại, nếu cô quá tận tụy những công việc đó thì trong nội bộ sẽ xì xèo rằng cô tiếm quyền.

Cô đột nhiên ý thức được cuộc nói chuyện đang nguội dần, ngẩng đầu lên, quả nhiên Hứa Chí Hằng đang đăm chiêu nhìn cô, cô đành cười xòa xin lỗi anh: “Xin lỗi anh, hôm nay thực sự em có điều cần suy nghĩ.”

“Anh sẽ tự kiểm điểm lại mình, tại sao trước em, anh không thể làm cho em tạm thời quên công việc và chỉ nghĩ đến anh mỗi khi gặp mặt.”

Diệp Tri Thu cười đau khổ và nói: “Điều này chỉ nói lên là em không ra gì. Anh xem, ngoài việc gần đây em bận tối mắt tối mũi thì thực sự hôm nay em còn gặp một chuyện không vui. Em đã tự dặn mình, trong tâm trạng này có lẽ nên ở một mình sẽ tốt hơn, đi hẹn với anh có khi lại làm anh mất hứng. Nhưng em lại không thể cự tuyệt sự cám dỗ của anh.
Hứa Chí Hằng không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, nói: “Có Trời mới biết ai cám dỗ ai”, rồi hôn nhẹ lên bàn tay ấy anh nói tiếp: “Nếu em không vui mà muốn trốn tránh anh thì cần bạn trai như anh làm gì.”

Cô mỉm cười nói: “Anh đã làm em vui rồi.”

“Nhưng anh đâu biết em không vui vì điều gì, chỉ biết em không cần anh dỗ cũng đã cố gắng vui. Thu Thu, em gồng mình quá, anh hy vọng em có thể chấp nhận sự đeo đuổi của anh mà không phải cố gượng tinh thần để trò chuyện cùng anh.”

Bỗng Diệp Tri Thu im lặng, rất lâu sau cô mới cười thua cuộc và thầm nghĩ, thì ra sự che giấu tâm sự của mình bấy lâu đã thất bại, thì ra niềm vui đơn thuần lại không dễ tìm như thế. Nhưng cũng đúng thôi, chàng trai như anh nếu chỉ cần một tình yêu cho vui thì không khó, đâu phải tìm đến một người luôn phải cố gắng gồng mình lên như cô. Cô nói: “Chúng mình ra ngoài đi dạo đi, có một số chuyện đáng lẽ em phải nói với anh từ lâu rồi.”

Hứa Chí Hằng thanh toán rồi hai người sang phía bờ sông đi dạo. Đây là đoạn cuối của công viên dọc bờ sông, yên tĩnh hơn đầu gần trung tâm thành phố rất nhiều. Trên sông, thuyền bè tấp nập qua lại, có nửa vầng trăng vàng treo bóng, ánh trăng lấp lánh du dương cung sống nước.

Hai người ngồi trên một chiếc ghế nhìn ra bờ sông, Hứa Chí Hằng vẫn nắm chặt tay Diệp Tri Thu, nói: “Này, em không được hiểu lầm đâu nhé! Không phải anh nói tâm trạng em không đúng mà chỉ muốn nếu em buồn thì có thể tự nhiên biểu hiện trước mặt anh, đừng che dấu làm gì”.

Diệp Tri Thu dựa đầu vào vai anh nói: “Anh còn nhớ lần anh gặp em đang cãi nhau gay gắt với một người con trai khác không?”

Hứa Chí Hằng bật tiếng cười nhẹ: “Đương nhiên là anh nhớ. Đó là lần đầu tiên trong đời anh được làm khán giả bất đắc dĩ như vậy. Cái giọng đanh đá của em rất ấn tượng!”

“Em làm anh sợ hả? Thế mà anh còn hẹn hò với em. Như vậy cũng có thể coi là anh thích vị đắng rồi.” Diệp Tri Thu cười khổ, nói tiếp: “Đó là bạn trai trước của em. Chúng em cùng vay tiền mua nhà và đã dự định kết hôn. Nhưng năm ngoái, sau một lần đi công tác về, anh ấy nói đã thích người con gái khác.”

Hứa Chí Hằng nắm chặt tay cô nói: “Anh không cần em phải thẳng thắn về chuyện này, em từng có bạn trai, anh rất rõ, và bây giờ em đã chia tay anh ta, anh chỉ cần biết thế là đủ rồi.”

“Hôm nay bọn em mới đi ngân hàng, thủ tục đã làm rõ ràng rồi, căn nhà đó từ giờ sẽ là tài sản của riêng em. Nhưng đây là một cuộc chia tay dài, suốt từ năm ngoái đến tận bây giờ, lại thêm chuyện em chuyển việc nữa. Áp lực của hai việc đó đè nặng lên em, có lẽ em đã chọn không đúng thời gian để bắt đầu với anh, như thế là không công bằng với anh.”

“Nếu thấy như thế là không công bằng với anh thì em làm anh mất mặt quá. Em quên anh mới là người chủ động hẹn hò với em sao?” Anh ôm cô, nhìn cô chăm chú: “Thu Thu, anh thích em! Nếu ai rung động với ai trước thì người đó phải chịu thiệt thòi mà bỏ ra chút công sức trước thôi. Dù là thời gian hay chuyện tình cảm, anh chấp nhận dành cho người anh nghĩ là đáng được như vậy. Vì thế, về điểm này em không cần lo lắng”.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ