Chương 10 : Hẹn hò
Hôm nay Diệp Tri Thu đến cửa hàng trung tâm. Đây là tên mà những người trong giới thường gọi tắt cho cửa hàng bách hóa có lượng khách lớn nhất thành phố này. Dưới sự phụ trách của Diệp Tri Thu, năm ngoái Tín Hòa đã chi một số vốn lớn để đầu tư vào việc trang trí quầy bán hàng của công ty ở đây nhưng việc tiêu thụ vẫn chưa khởi sắc. Diệp Tri Thu đã đến tham quan nơi đây hai lần, đó là vào một ngày bình thường và một ngày trước Tết. Hôm nay là ngày cuối xuân, cô định đến để xem tình hình bán hàng ở đây như thế nào.
Quả đúng như cô dự đoán, trong buổi chiều ngày cuối tuần, khách hàng đến trung tâm đông như mắc cửi nhưng khu vực bán hàng của Tín Hòa vẫn giậm chân tại chỗ. Cửa hàng trưởng ấm ức báo cáo: Ngay cả ngày lễ Tình nhân hôm qua được xem như ngày mua sắm của phụ nữ mà doanh số bán hàng vẫn không tăng.
Diệp Tri Thu vừa chỉ cho cô ta cách trưng bày quần áo vừa nói: “Em đừng thể hiện tâm trạng đó ra mặt, mục tiêu hướng tới của Tín Hòa là khách lớn tuổi, những món đồ lãng mạn trong ngày Tình nhân ở đây sẽ không nhiều, vì vậy không nên quá kỳ vọng vào nó. Bán hàng thì có thể điều chỉnh từ từ nhưng những việc cần làm thì phải nghiêm túc”.
Cô lui vài bước, ngước mắt lên nhìn khu bán hàng, trong lòng thấy buồn bực. Phong cách trang trí của Tín Hòa ở các cửa hàng không thống nhất, mấy năm trước mời người đến thiết kế hình ảnh thương hiệu công ty thì thôi không nói làm gì, nhưng từ đó đến nay chẳng có bộ phận Kế hoạch nào chuyên nghiệp để duy trì thường xuyên, cứ người ra người vào rồi làm hỏng hết cả. Nếu muốn thống nhất lại cách trang trí của tất cả các cửa hàng, lại phải đầu tư vào đó một khoản lớn. Cô không định tìm rắc rối cho mình nhưng huấn luyện đội ngũ cửa hàng trưởng hiện là một việc vô cùng cấp bách. Hiện tại, cửa hàng trưởng của cửa hàng trung tâm so với các cửa hàng khác dù hoạt bát hơn rất nhiều nhưng vẫn tồn tại những điểm chưa thỏa đáng.
Về việc bán hàng không hiệu quả ở cửa hàng trung tâm, cô sớm đã có phương án cải thiện nhưng để làm được còn phải liên quan đến một loạt vấn đề như việc điều chỉnh vị trí bán hàng… Hơn nữa, nói bao giờ cũng dễ hơn làm.
Nhìn đồng hồ, Diệp Tri Thu đang định đi thì di động bỗng đổ chuông. Cô lấy ra xem, hóa ra đó là số của ông chủ cũ Tăng Thành nên vội vàng nghe máy: “Tổng giám đốc Tăng, chào ông!”.
“Tri Thu, tôi đang ở chỗ đỗ xe số 57 dưới tầng hầm của cửa hàng trung tâm, cô xuống đây một lát, tôi có chuyện muốn nói.”
Diệp Tri Thu vội vàng xuống ga ra. Việc sử dụng Mercedes Benz và BMV đã trở thành xu hướng chung của các ông chủ thời trang nơi đây, nhưng ông chủ Tăng Thành của một tập đoàn thời trang hàng đầu chỉ đi chiếc Audi màu đen, lúc này xe đỗ ở mãi vị trí số 57. Diệp Tri Thu có vẻ khó xử, gặp nhau thế này thật ra rất vô tư nhưng nghĩ đi nghĩ lại, một nhân viên vừa mới chuyển công tác như cô và ông chủ cũ đang lục đục chuyện gia đình lại gặp nhau ở chốn đông người này chỉ dễ gây điều tiếng thị phi mà thôi.
Cô mở cửa xe ngồi vào,Tăng Thành đang mở cửa kính xe và điều hòa để hút thuốc. Trong xe không có mùi thuốc lá nhưng ông ta vội vàng dụi điếu thuốc đi, cười giễu mình: “Gọi cô ra để gặp thế này, chắc lạ lắm hả?”.
“Tổng giám đốc Tăng đi xem xét cửa hàng ạ?” Thói quen đi thăm thú cửa hàng rồi làm phân tích thị trường của Diệp Tri Thu vốn do ông ta huấn luyện nên. Tuy đó là trách nhiệm của bộ phận Kinh doanh nhưng ông ta vẫn giữ thói quen tự mình làm công việc này, vì thế gặp ông ta ở đây không phải là điều bất ngờ.
“Tổng giám đốc Hồ của cửa hàng trung tâm có hẹn tôi bàn công việc, tiện thể tới xem thế nào, vừa hay thấy cô đang đứng chau mày ở khu bán hàng của Tín Hòa. Công việc thuận lợi chứ?”
Diệp Tri Thu cười buồn: “Cũng ổn, dần dần cũng sẽ thích ứng được với nhịp độ bên này”.
Tăng Thành quay đầu nhìn cô, ánh mắt ông ta từ trước tới giờ đều sắc lạnh, nhân viên dưới quyền thường sợ hãi khi ông nhìn kiểu này. Diệp Tri Thu có chút bất an, sẵn sàng tâm lý bị ông ta phê bình do một lỗi nào đó từ hồi còn làm ở Tố Mỹ. Nhưng Tăng Thành chỉ nói: “Tri Thu, tôi nghe nói hình như cửa hàng trung tâm đang có ý định mở rộng quy mô đúng không?”.
Diệp Tri Thu tim đập “thình thịch”, toàn bộ thành tích bán hàng thời trang trong cửa hàng trung tâm có thể xếp hạng quốc gia, luôn là mảnh đất màu mỡ để các hãng thời trang nổi tiếng tranh giành. Ở đây, hằng năm người ta đều căn cứ vào tình hình tiêu thụ mà điều chỉnh các khu vực mua bán. Tín Hòa đã bị điều đến một khu vực tương đối xa trung tâm, nếu giờ trung tâm lại điều chỉnh quy mô lớn hơn nữa, chưa nói đến việc sẽ lãng phí số tiền năm ngoái vừa bỏ ra tập trung cho việc trang trí lại cửa hàng mà nó còn ảnh hưởng đến cả việc hoàn thành nhiệm vụ tiêu thụ hàng hóa của cô. Cô cố gắng trấn tĩnh nói: “Tôi vẫn chưa nghe thấy tin này nhưng lời nói của Tổng giám đốc Tăng chắc chắn là đáng tin cậy”.
“Tri Thu, xem ra cô thực sự đã thích ứng với nhịp độ bên Tín Hòa rồi. Có điều tôi nói thẳng, đây không phải là việc tốt với cô đâu.”
Diệp Tri Thu hiểu ngay ý phê bình trong lời nói của ông ta nên lập tức im lặng. Quả thật, toàn bộ mục tiêu của cô đặt vào con số cuối năm chứ chưa vạch kế hoạch sau đó mình sẽ phát triển thế nào. Một mặt, đó là do chỉ thị mà Lưu Ngọc Bình thông báo cho cô, mặt khác là với tình hình của Tín Hòa hiện nay, cô chỉ có thể ưu tiên giải quyết những việc trước mắt.
“Tri Thu, tôi không phê bình mà chỉ muốn nhắc nhở cô một chút. Trước đây, nghề nghiệp của cô không bị dụi tắt ở Tố Mỹ, nhưng có khả năng tương lai sẽ bị Tín Hòa trói buộc thôi. Mở rộng tầm nhìn ra một chút, cho dù khi bà chủ không nghĩ xa được như cô thì cô cũng không nên hạn chế những suy nghĩ của mình.”
Diệp Tri Thu mím môi gật đầu, cô biết ý tốt của ông Tăng Thành khi đã bỏ công gọi cô xuống đây khuyên nhủ, cô nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Tăng, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc về những điều ông nói”.
Tăng Thành mỉm cười, khuôn mặt nhã nhặn của ông bình thường lạnh lùng, nhưng khi cười thì rất ấm áp, ông nói: “Dù gì cô vẫn xem tôi là người ngoài, làm nhân viên của tôi sáu năm, sao lại giữ khoảng cách rõ ràng như vậy? Lẽ nào mở miệng nói tôi giúp đỡ hai mươi vạn nhân dân tệ lại khó đến thế sao?”.
Diệp Tri Thu đỏ mặt, cô biết thực ra trong ngành thì không gì có thể giữ kín mãi, việc cô nhận hai mươi vạn tệ của Tín Hòa để nhảy sang đó làm vốn dĩ không thể giấu mãi được. Nhưng giờ ông chủ cũ đã nói như vậy thì thật xấu hổ cho cô quá, cô gượng nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Tăng!”.
“Không cần nói xin lỗi với tôi, tôi phải kiểm điểm lại bản thân vì chưa gây dựng được lòng tin cho nhân viên, vì thế mới có việc cô đánh cược cả tương lai và tiền đồ của mình mà không nói với tôi một lời.”
“Tôi không muốn gây phiền phức cho ông, cũng không muốn bản thân phải chuốc thêm phiền phức”, Diệp Tri Thu buột miệng nói nhưng cô lập tức thấy hối hận vì lời nói thẳng của mình.
Quả nhiên Tăng Thành im lặng, trầm tư một lát rồi mới nói: “Điều này đối với tôi mà nói thì chẳng phiền hà gì. Có điều, tôi muốn để cô ra ngoài rèn luyện một thời gian, cũng tốt cho sự trưởng thành của cô. Tôi đưa cô về nhé!”.
Diệp Tri Thu liền nói choTăng Thành biết nơi cô sẽ đến, Tăng Thành khởi động xe rồi đi thẳng ra đường lớn. Trên đường, cả hai người đều trầm tư. Xe đi đến đường ven sông, Tăng Thành mới nói: “Tri Thu, tôi đang nghĩ, vừa rồi tôi đã làm nghiêm trọng vấn đề hơn một chút, chắc giờ trọng trách của cô cũng không nhỏ. Cô trước giờ vẫn không ngại áp lực nhưng cũng nên học cách tự mình giải tỏa áp lực, sống vui vẻ hơn một chút”.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Tăng, tôi sẽ ghi nhớ lời ông, tạm biệt.” Diệp Tri Thu bước xuống nhìn Tăng Thành lái xe đi xa rồi mới đi đến địa điểm đã hẹn Hứa Chí Hằng.
Nơi đây là Long Cung Các, một nhà hàng sang trọng trên sông, ở bến tàu cũ đã không còn hoạt động. Nhà hàng được cải tạo và trang trí lại từ một con tàu viễn đông của Liên Xô trước đây, dài khoảng hơn trăm mét, cao bảy tầng, tổng diện tích khoảng hơn năm nghìn mét vuông, phía trên là khách sạn, phía dưới là khu dịch vụ giải trí gồm có: hàng ăn, quán cà phê, quán trà lộ thiên, khu hát karaoke. Phong cách trang trí ở đây toàn bộ là kiến trúc cung đình của Trung Quốc, đèn lồng đỏ treo dọc các lối đi, đứng từ khoảng cách rất xa cũng có thể thấy một chiếc thuyền lớn neo đậu bên sông với đèn đuốc sáng trưng, thật là lộng lẫy.
Gió bên bờ sông thổi rất mạnh, Diệp Tri Thu kéo kín áo khoác, đi theo đường thảm đỏ lên thuyền. Cô nói tên người đã đặt bàn và được cô gái phục vụ dẫn đến một căn phòng nhỏ có cửa hướng ra ngoài sông. Hứa Chí Hằng đã đợi ở đó, điều hòa trong phòng cũng đã được chỉnh đủ ấm, anh chỉ mặc một chiếc sơ mi màu ghi, đang dựa vào thành cửa sổ ngắm cảnh sông. Thấy cô vào, anh vội vàng đến giúp cô treo áo khoác, sau đó kéo ghế ra cho cô, hai người ngồi đối diện nhau.
Diệp Tri Thu đẩy thực đơn do nhân viên phục vụ mang đến về phía Chí Hằng, nói: “Tôi ghét nhất phải chọn món, tôi chẳng có kiêng kỵ gì đặc biệt cả, ăn gì cũng được, hầu hết các món ở đây là của Chiết Giang, anh quen thuộc hơn tôi, anh chọn đi”.
Hứa Chí Hằng bật cười, giở thực đơn ra chọn vài món vừa đơn giản vừa đặc sắc: “Khung cảnh ở đây có vẻ đặc biệt hơn cả, cảm giác được ngắm sông thật tuyệt”.
Diệp Tri Thu cười, cố ra vẻ ranh ma một tí: “Anh thích ngắm cảnh sông nước thế cơ à? Có lẽ tôi nên nghĩ lại việc tăng giá thuê nhà”.
“Vấn đề này thì cô cứ nói với thư ký của tôi nhé! Cô ấy rất cừ đấy, là một chuyên gia đàm phán, tôi đoán chắc là cô ấy không dễ để cho cô dắt mũi đâu.” Hứa Chí Hằng cười lớn: “Ít ra hôm nay cô đừng cố tỏ vẻ chủ nhà với tôi được không?”.
Diệp Tri Thu khá ấn tượng với cô nàng thư ký kỹ tính Lý Tinh đó nên chỉ cười lắc đầu mà chuyển chủ đề: “Nhà hàng này lúc mới mở rất nhộn nhịp, buổi chiều mùa hè ngồi ở quán trà lộ thiên trên tầng hai hóng gió, ngắm mặt trời lặn, phía dưới lại có người bơi lội, cực kỳ thoải mái”.
“Hy vọng mùa hè, chúng ta có thể cùng nhau đến đây.”
Diệp Tri Thu cười không nói, cô chỉ nghĩ không muốn tiếp tục gặp mặt kiểu này vào tuần kế tiếp chứ nói gì đến mùa hè, nhưng đương nhiên cô không thể nói thẳng ra như vậy được.
Đèn trong phòng lúc này rất ấm cúng, ngoài cửa sổ là cảnh sông nước mỹ lệ trong ánh đèn loang loáng. Ngồi đối diện cô lúc này là một chàng trai tuấn tú với những lời nói hóm hỉnh, nhân viên phục vụ lịch sự và chuyên nghiệp, món ăn ngon, vừa miệng, lại thêm rượu vang đỏ, khung cảnh này rất đáng để hưởng thụ. Đã lâu lắm rồi cô mới có một buổi tối nhẹ nhàng đến thế.
“Nói như vậy thì một phần công việc của cô là đi thị sát các cửa hàng sao? Thật tốt, đó là giấc mơ của nhiều cô gái.”
“Không thể nói như thế được, cái mà tôi phải chú ý là lượng khách, cách trưng bày sản phẩm, ưu đãi khách hàng, thực ra chẳng thú vị chút nào, bạn bè tôi không ai thích đi thị trường cùng tôi vì không tìm được tiếng nói chung.”
Hứa Chí Hằng cười nói: “Nếu đây không phải là giấc mơ của phụ nữ thì chắc chắn là mộng tưởng của nam giới rồi: Một bạn gái sẵn sàng đi mua sắm một mình”.
Diệp Tri Thu mỉm cười không tiếp lời.
Thời tiết mùa đông lạnh như vậy, không thể đi dạo được nên ăn cơm xong Hứa Chí Hằng rủ cô đi xem phim. Cô cười “khì khì”, chính xác là mô thức hẹn hò của phía đàn ông nhưng đã lâu lắm rồi cô không vào rạp chiếu phim nên gật đầu đồng ý.
Hai người lên bờ, leo lên những bậc cầu thang đá để đi đến chỗ đỗ xe và tới rạp chiếu phim. Hứa Chí Hằng hỏi cô thích xem phim gì, cô ngẩng lên đọc quảng cáo các loại phim, chỉ vào áp phích phim Mạng che mặt[1] nói: “Edward Norton[2], Hoàng Thu Sinh[3] là thần tượng của tôi, cứ xem những bộ phim có diễn viên ấy đóng là được”.
Nói như vậy nhưng vào đến rạp, Diệp Tri Thu chỉ để ý đến cảnh đầu của phim là phong cảnh Ly Giang mà khẽ xuýt xoa: “Thật giống một bức tranh sơn thủy!”.
Chú thích:
[1] Tên tiếng Trung là面纱 (mian sha). (BV)
[2] Edward Norton (tên thật Edward James Norton Jr.) là một diễn viên kiêm đạo diễn và nhà sản xuất phim người Mỹ. (BV)
[3] Hoàng Thu Sinh (黄秋生) thường được báo chí Việt Nam viết là Huỳnh Thu Sinh, tên tiếng anh Anthony Wong Chau Sang, là một diễn viên của điện ảnh Hồng Kông. (BV)
Ngồi trong rạp, cô lim dim mắt nhìn Edward Norton mà không biểu lộ cảm kích hay vui vẻ gì cả. Không đợi đến đoạn Hoàng Thu Sinh xuất hiện, cô đã dựa vào thành ghế ngủ ngon lành. Hứa Chí Hằng nghiêng đầu nhìn cô dựa vào thành ghế, đầu nghẹo về phía anh, thiếu chút nữa thì ngả lên vai anh, nếu là tư thế ngủ thoải mái nhất thì chắc anh không thể đánh thức cô dậy được.
Hứa Chí Hằng nhìn cô nhờ ánh sáng phản chiếu của màn hình, thấy thần thái của cô bình thản. Cho dù lúc nãy trong bữa ăn, cô cười cười nói nói như thế nhưng anh vẫn thấy cô đang giữ một khoảng cách hợp lý với mình, dí dỏm tiếp chuyện theo chủ đề của anh, rất lịch sự và có sự điều chỉnh thích hợp. Thế mà giờ đây, cô đang ngủ như một đứa trẻ vô tư hồn nhiên. Hứa Chí Hằng nghĩ, không biết cô mệt đến mức nào mà lại ngủ say sưa như vậy.
Trên màn hình đang chiếu phim nói về dục vọng, phản bội, đố kỵ, chiến tranh, bệnh tật, tha thứ. Anh xem từng phân đoạn một nhưng không chú ý lắm, mà cũng không suy nghĩ để sâu chuỗi các tình tiết lại với nhau. Từ trước tới giờ anh cũng không quá say mê văn nghệ, và lúc này điều anh quan tâm chính là cô gái yếu đuối đang dựa vào mình ngủ ngon lành kia.
Đầu cô ngả vào vai anh nên anh khẽ nghiêng đầu là chạm mặt vào tóc cô, cảm nhận được mùi nước hoa rất nhẹ. Trong những khoảng lặng của phim, anh còn nghe thấy cả tiếng thở sâu, nhẹ nhàng của cô. Nếu có thể, anh thực sự muốn bộ phim tắt tiếng để cô ngủ được ngon hơn. Nhưng nhìn lại, thấy cô không có động tĩnh gì, rõ ràng âm nhạc và lời thoại phim chẳng hề ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Hết phim, đèn trong rạp bật sáng, những khán giả khác ùn ùn đứng dậy. Hứa Chí Hằng lay nhẹ cánh tay cô, Diệp Tri Thu giờ mới tỉnh, mơ hồ nhìn xung quanh, phát hiện mình đã dựa vào người Hứa Chí Hằng mà ngủ gần như trong cả thời gian chiếu bộ phim, cô vội vàng ngồi thẳng dậy rồi cười ngượng nghịu: “Xin lỗi anh, anh chắc chưa bao giờ đi xem phim cùng một cô gái khó chịu như vậy nhỉ?”.
Hứa Chí Hằng nhìn cô cười, giơ tay giúp cô vuốt lại mớ tóc lòa xòa trước trán, động tác của anh rất tự nhiên, cô cũng không kháng cự gì. Hai người đứng lên đi ra khỏi rạp, bên ngoài trời mưa lất phất, thấp thoáng vài bóng người đi lại. Những cơn gió lạnh lùa qua trước mặt, anh giúp cô mặc áo khoác, quàng vai rồi đưa cô tới chỗ đỗ xe của tòa nhà đối diện. Lúc này cô mới tỉnh hẳn ngủ, cảm giác hai người đã thân mật hơn, thực sự không giống kiểu lần đầu hò hẹn.
Tuy lúc ăn cơm nói chuyện rất vui vẻ, biết rõ về nghề nghiệp của nhau nhưng cô và anh vẫn là người xa lạ. Không tính việc cô dựa vào anh ngủ say gần hai tiếng đồng hồ, lúc đó cô còn tự nhiên để anh khoác vai, thật giống như đôi tình nhân.
Nhưng cô cũng phát hiện mình không hề có ý kháng cự, trái lại còn thấy lưu luyến cái cảm giác ấm áp khi dựa vào anh. Không lẽ, nửa năm thất tình làm cho người ta tham lam tiếp xúc thân mật với người khác đến vậy sao? Suy nghĩ này khiến lòng cô dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vừa hay anh cũng cúi đầu xuống, nhìn cô dưới ánh đèn vàng của bãi đỗ xe và mỉm cười nói: “Em nhìn anh cứ như nhìn một người xa lạ ấy”.
“Tôi thực sự đang ngạc nhiên về điểm này đây, chúng ta vẫn chỉ được coi là những người xa lạ.” Diệp Tri Thu cười buồn: “Hóa ra, buông thả bản thân còn dễ hơn tưởng tượng”.
“Em coi hưởng thụ cuộc sống là một sự buông thả sao?” Hai người đã đi đến bên chiếc Cayenne của anh nhưng anh không vội lên xe mà thật lòng hỏi cô.
Diệp Tri Thu ngây ra, nghiêng đầu nhìn về phía xa, không biết trả lời thế nào. Cô chưa bao giờ buông thả mình một cách tùy tiện, cũng không phân biệt nổi cái gọi là buông thả và hưởng thụ. Nhất là mấy năm gần đây, áp lực công việc dồn lên vai cô ngày càng nhiều, cô thường có cảm giác mệt mỏi, thở không ra hơi, càng không thể biết đến mùi vị của buông thả và hưởng thụ. Sự bối rối của cô lọt vào mắt anh, anh khoác mạnh vai và ôm cô vào lòng, bắt đầu nụ hôn mà không để cô kịp phản ứng.
Đầu tiên, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, rồi nụ hôn ngày càng mạnh và sâu. Cô vốn dĩ có thể lui lại để phòng ngự nhưng một tay anh đã vòng qua eo cô, tay khác giữ chặt đầu cô, không để cô kịp né tránh. Nhưng lúc đó, cô cũng bỏ ngay ý định tránh né, hai tay bất giác ôm lấy vai anh, ngước lên đón nhận nụ hôn dài nóng bỏng.
Phía không xa có tiếng khởi động xe nhưng cả hai người đều không cảm nhận được. Một lúc sau, có ánh đèn xe quét qua, một người mở cửa kính xe huýt sáo, bấm còi trêu chọc rồi lái xe lướt ngang qua họ. Lúc này Diệp Tri Thu mới sực tỉnh, vội đẩy anh ra và cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Cuối cùng thì đôi môi anh cũng rời khỏi môi cô nhưng tay anh vẫn ôm chặt cô trong lồng ngực. Cô nghe thấy tiếng trái tim anh cũng đang đập loạn xạ, cô liền trấn tĩnh lại. Dừng một lúc lâu, cô ngước lên nhìn anh, khàn khàn mở miệng nói: “Hừm, giờ thì em thật sự không hiểu thế nào là buông thả và thế nào là hưởng thụ nữa rồi”.
Anh cười, cúi đầu hôn nhẹ lên mũi cô: “Nếu vẫn còn lẫn lộn như vậy thì xem ra nụ hôn của anh chưa đủ để em cảm thấy thế nào là hưởng thụ”.
Diệp Tri Thu biết phản ứng của mình vừa rồi, đương nhiên cô thừa biết, người đàn ông này hiểu phản ứng của cô. Anh cũng rất tự tin với biểu hiện của mình nên cô chỉ mỉm cười: “Không còn sớm nữa, đưa em về nhà đi”.
“Chẳng lẽ mai vẫn phải đi làm sao?”
“Không phải, nhưng mai em phải đi công tác, chuyến bay sáng.”
Hứa Chí Hằng nhướn mày: “Anh đúng là đại ngốc, suýt nữa thì tưởng rằng em muốn trốn tránh anh”.
Diệp Tri Thu không nhịn được nên cười thành tiếng, giơ tay chạm nhẹ vào cặp môi mỏng với đường viền môi rất rõ của anh: “Không, em không muốn thì em sẽ nói thẳng, không trốn tránh”.
“Nhưng khi em cần thì em lại không nói gì.” Anh hôn vào ngón tay cô, “Yên tâm, anh rất nhẫn nại và thành tâm, anh sẽ đợi”.
Một tay anh ôm cô, một tay lấy chìa khóa nhấn nút mở khóa, mở cánh cửa bên phải rồi bế cô đặt vào chỗ ngồi.
Anh lên xe khởi động máy, Diệp Tri Thu không dám nhìn anh nữa, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa xe. Lúc này cô mới cảm thấy mặt mình nóng rực cứ như đang phát sốt vậy. Nghĩ lại, vừa rồi cô cố làm ra vẻ cứng cỏi trước mắt anh nhưng thực ra chẳng có tí sức thuyết phục nào cả.
Chương 11: Nói lời yêu
Diệp Tri Thu đi công tác ba ngày, cô ngồi máy bay chuyến sáng trở về rồi đến thẳng công ty tiếp tục làm việc, thấy công ty có hai người mới. Một người là trợ lý kinh doanh do bà Lưu Ngọc Bình chuẩn bị cho cô, một cô gái hai mươi mốt tuổi, quần áo, trang sức đều không mang phong cách cụ thể nào, điều càng tồi tệ hơn nữa là cô ta mang họ Lưu. Bà ta có sự sắp xếp trước nên thì thầm với cô: “Đây là con gái của em trai Tổng giám đốc Lưu”. Rồi ngừng lại như có ý muốn chờ xem ý kiến gì của cô về cô bé này.
Diệp Tri Thu đương nhiên là không vui nhưng cô có thói quen không bao giờ thể hiện nét mặt không hài lòng của mình trong công việc mà chỉ vâng một tiếng, không phát biểu gì thêm. Cô yêu cầu một trợ lý kinh doanh phải nghiêm túc chứ không quan tâm cô ta người nhà của ai. Nhưng khi xem qua hồ sơ của cô ta thì thấy từ sau khi tốt nghiệp một trường kỹ thuật ra, cô ta chưa làm một công việc nào hẳn hoi, lại trang điểm thiếu thẩm mỹ, cô ta không mang lại rắc rối cho cô là tốt lắm rồi. Mà cô cũng không thể nói gì, chỉ khẽ than thầm một tiếng rồi đưa hóa đơn thanh toán công tác cho cô ta tự đi đến phòng tài vụ học cách xử lý.
Còn một người mới nữa thì cô đã biết, đó là nhân viên thiết kế trước đây cũng làm ở Tố Mỹ tên là Lộ Dịch. Lộ Dịch làm ở Tố Mỹ trước cô một năm. Lúc đầu biểu hiện rất tháo vát, Tăng Thành rất coi trọng anh ta. Sau khi được giải thưởng về thiết kế, Lộ Dịch bắt đầu bị bóng hào quang làm cho mê muội, bộ phận Thiết kế giậm chân tại chỗ, anh ta cũng không màng đến mà chỉ thích nâng cao thanh thế.
Đó vốn dĩ cũng là một việc thường trong giới thời trang nhưng không may cho anh ta là gặp phải một ông chủ ghê gớm không kém – Tăng Thành, người không có thói quen mặc cả với người khác. Đầu tiên Tăng Thành dùng các điều khoản trong hợp đồng lao động để ép chặt anh ta, sau đó đẩy anh ta sang một bên, không cho tham gia vào các cơ hội thiết kế, và cuối cùng là không ký tiếp hợp đồng lao động. Anh ta đành phải tìm công việc khác, sau khi nghỉ việc ở Tố Mỹ, anh ta mới phát hiện không những điều kiện của các công ty khác không bằng Tố Mỹ, mà hơn nữa phong cách của anh ta thiên về sáng tác tự do nên không thích ứng được với hầu hết các doanh nghiệp mang tính thực tế ở khu vực này. Sau khi chuyển đi chuyển lại vài công ty, thấy tiền đồ của bản thân có vẻ ảm đạm, mới hối hận về hành động của mình trước đây ở Tố Mỹ.
Việc gặp đồng nghiệp cũ ở công ty mới khiến cho cả hai người đều không khỏi bối rối. Đối với Diệp Tri Thu thì Lộ Dịch chẳng qua chỉ là anh chàng chưa đến ba mươi, tuy cũng được xem là mặt mũi sáng sủa, cột tóc đuôi ngựa, kiểu ăn mặc đậm chất nghệ sĩ khác hẳn với những người khác. Có điều thần thái lại hoàn toàn trái ngược với phong cách ăn mặc của anh ta, điều này tạo nên cảm giác khiếm nhã với người gặp.
Diệp Tri Thu chào hỏi trước: “Lộ Dịch, lâu rồi chưa gặp”.
Lộ Dịch cũng cười nói: “Xin chào, Tiểu Diệp, tôi phải gọi cô là Tổng quản lý Diệp chứ. Đi công tác về rồi à? Chúng ta lại trở thành đồng nghiệp rồi”.
Diệp Tri Thu mỉm cười: “Khiếp quá cơ, gọi tôi là Tiểu Diệp thôi”.
“Tối nay rỗi không, đi ăn tối cùng đồng nghiệp nhé.”
“Hôm nay tôi có hẹn rồi, ngại quá, Lộ Dịch à sau này là đồng nghiệp rồi, ngày nào cũng gặp nhau, còn nhiều cơ hội lắm.”
Lộ Dịch cười và gật đầu, hai người chào hỏi nhau rồi ai làm việc nấy, không nói chuyện thêm nữa.
Quả thực, Diệp Tri Thu đã có hẹn trước, tối đó cô cùng bà chủ Lưu Ngọc Bình mời giám đốc cửa hàng trung tâm ăn cơm, nói chuyện về việc điều chỉnh khu bán hàng. Hơn thế, cho dù chưa có hẹn, cô cũng không hàn huyên chuyện cũ với Lộ Dịch. Lộ Dịch trước ở Tố Mỹ là một nhân vật có tiếng, không thân thiết với cô. Lần này anh ta muốn mời cô ăn cơm thì chắc chắn là do mới vào nên muốn tạo quan hệ xã giao hoặc nghe ngóng tin tức. Cô không muốn dây dưa đến anh ta trong tình hình rối bời hiện tại.
Diệp Tri Thu về văn phòng, một mặt chỉnh lý các bản báo cáo kinh doanh trong thời gian gần đây, mặt khác suy nghĩ về hai nhân viên mới vào. Một cô gái họ Lưu ăn mặc chẳng có chủ điểm gì thì cũng không cần phải suy nghĩ nhiều lắm, thể hiện khá rõ ý đồ của bà chủ, vị trí nào cũng thu xếp người của mình vào để yên tâm, còn người đó có làm việc hay không là chuyện thứ yếu.
Nói ra hầu hết các doanh nghiệp thời trang ở thành phố này đều là các doanh nghiệp gia đình, tình trạng này thực sự rất phổ biến. Cô biết hình như chỉ có ông chủ cũ – Tăng Thành – từ khi tiếp nhận công ty vốn không lớn lắm của bố ông ta, không những làm công ty trở nên lớn mạnh mà còn thay đổi hẳn cách làm, sử dụng toàn bộ các giám đốc có chuyên môn, không để người nhà làm tại công ty mà đưa đi làm các nơi khác.
Lộ Dịch vào được Tín Hòa là quá tốt rồi, phong cách thiết kế của anh ta hoàn toàn khác Tín Hòa, mà Lưu Ngọc Bình lại là người theo chủ nghĩa thực dụng một cách triệt để, có thể tầm mắt của bà ta không xa nhưng độ nhạy cảm thì quả thật rất khá. Tại sao lại có thể đắc tội với ba nhà thiết kế hiện tại để đưa anh ta vào nhỉ? Diệp Tri Thu suy đi nghĩ lại, đoán đây chỉ có thể là chủ ý của Thẩm Tiểu Na nhưng bà Lưu Ngọc Bình cũng có ý ủng hộ. Cô rất đau đầu về việc sắp xếp nhân sự thiên lệch trong công ty, dù sao nó cũng liên quan đến mục tiêu bán hàng của mình nên cô không thể không nghĩ ngợi được.
Xem đồng hồ, cô cầm điện thoại gọi cho Phạm An Dân, chuông reo một hồi dài, anh ta mới nhấc máy, giọng nói không khỏe lắm.
“Chào em, Thu Thu.”
“Chào anh, tôi đi công tác về rồi, anh xem chiều nay có tiện đi ngân hàng không? Chúng ta làm nốt thủ tục cuối, tôi chuyển tiền cho anh.”
Bên phía Phạm An Dân im lặng một lát rồi mới nói: “Được, em nói thời gian cụ thể đi, anh sẽ đến đúng giờ”.
Diệp Tri Thu nói thời gian rồi tắt máy, tiếp tục xử lý công việc của mình. Sắp đến giờ ăn trưa, di động của cô lại đổ chuông, số máy lạ, cô nghe máy thì thấy một giọng nói nhỏ nhẹ pha chút do dự: “Chào chị, xin hỏi đây có phải là số của chị Diệp không?”.
“Tôi là Diệp Tri Thu đây, xin hỏi cô là ai?”
Đầu bên kia mãi không nói gì, Diệp Tri Thu hết nhẫn nại đang định nói thì cô ta cất lời: “Chị Diệp à, tôi là bạn gái của Phạm An Dân, Phương Văn Tĩnh”.
“Có việc gì không, cô Phương?”
“Chị hẹn An Dân bốn giờ chiều nay gặp mặt à?”
“Đúng rồi, ở ngân hàng, cô có thể đi cùng, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên”, Diệp Tri Thu nói không có chút gì mỉa mai cả.
“Chị đừng quá đáng như vậy, chị Diệp, An Dân giờ đang bị bệnh nằm viện mà chị chẳng quan tâm anh ấy một tí nào. Chị toàn làm theo ý mình, chị muốn khiến anh ấy luôn có cảm giác tội lỗi cũng được nhưng phải có chừng mực thôi chứ.”
“Anh ấy làm sao?”, Diệp Tri Thu ngạc nhiên.
“Viêm phổi cấp, tiêm vài ngày nay mới vừa hết sốt.”
Giọng điệu của cô ta trong điện thoại khác hẳn với biểu hiện bên cạnh Phạm An Dân trong lần gặp mặt trước. Diệp Tri Thu không buồn để ý, cô nói: “Nếu như ốm thì có thể để lúc khác, bảo anh ta chú ý nghỉ ngơi, bao giờ ra viện tôi lại gọi điện thoại hẹn thời gian. Tạm biệt!”.
“Này…”
Diệp Tri Thu tắt điện thoại tiếp tục làm việc, ngay sau đó chừng một phút, điện thoại lại đổ chuông, vẫn là số điện thoại đó. Cô bắt máy nói bằng giọng lạnh lùng: “Cô Phương, tôi đang làm việc, không muốn tiếp tục nghe điện thoại như thế này nữa”.
“Tôi muốn mời chị ra ngoài nói chuyện. Bây giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi!”
“Tôi nghĩ chẳng có gì để nói với cô cả, cô ở bệnh viện chăm sóc người ốm không phải tốt hơn sao?”
“Chị Diệp, làm người đừng ích kỷ quá như vậy, tôi nghi ngờ không biết có phải chị đã từng yêu An Dân hay không, đừng lãnh đạm như thế, thậm chí chị còn không đề cập đến việc đi thăm anh ấy sao?”
Diệp Tri Thu thực sự đau đầu, cô nói: “Cô nên cảm ơn tôi ích kỷ như thế mới đúng chứ? Nếu tôi vừa nghe anh ta bệnh đã vội vàng lao đến bệnh viện, nắm tay nhìn anh ta, nước mắt rơi mà không nói nên lời thì cô mới vui à?”.
“Chị… chị đến thăm anh ấy đi, lúc anh ấy sốt toàn gọi tên chị. Tôi nghĩ nếu chị đến, anh ấy sẽ vui, sẽ khá hơn một chút.”
“Xin lỗi, dù tâm trạng cô bây giờ không được ổn lắm nhưng cũng không cần lôi tôi vào cùng. Nếu tôi đi, tôi sẽ không vui. Bây giờ y học phát triển, viêm phổi cấp không phải là bệnh nguy hại lắm, cố gắng phối hợp điều trị với bác sĩ là được. Cô chăm sóc anh ta tốt nhé. Còn việc anh ta gọi tên ai thì cô không nên để ý như thế, chỉ là thói quen thôi. Dù sao tôi và anh ta đã từng yêu nhau sáu năm trời, tôi đoán nếu cô và anh ta tiếp tục duy trì khoảng sáu năm nữa thì khi nào sốt, anh ta sẽ gọi tên cô thôi. Tạm biệt, cảm ơn nếu cô không gọi điện thoại đến nữa.”
Diệp Tri Thu bỏ điện thoại xuống, cô không thấy mình lạnh lùng vô cảm. Cô hy vọng Phạm An Dân không sao nhưng chắc chắn sẽ không đến bệnh viện thăm anh ta.
Cô nhớ rõ lần trước mình ốm trong khi đi công tác ở tỉnh xa, chỉ có một mình gắng gượng đến bệnh viện truyền dịch, còn phải không ngừng nghe điện thoại làm việc, trong lòng rõ ràng rất buồn phiền. Lúc đó cô chỉ mong có thể tìm được một nơi nào đó không có người để ngủ một giấc mãi mãi, nhưng làm gì hơn ngoài việc cố gắng ngồi thẳng, mắt nhìn ống truyền dịch để gọi y tá đến giúp.
Một người đàn ông nằm viện ở gần nhà, lại có bạn gái bên cạnh, tình hình đâu đến nỗi tệ hại như cô. Người yêu cũ như cô mà vồn vã, e rằng nếu vào thăm còn khiến mình thành trò cười cho thiên hạ.
Cô cũng từng gọi tên bạn trai trong lúc sốt nhưng đó là chuyện đã lâu rồi. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác như đã cách xa hàng thế kỷ.
Hứa Chí Hằng gọi điện tới lúc sắp tan tầm, thấy tên anh trên màn hình di động, Diệp Tri Thu vẫn không tránh khỏi cảm giác khác lạ.
Chủ nhật đó, ngay từ sớm tinh mơ Hứa Chí Hằng đã lái xe đến đưa cô ra sân bay. Anh mặc chiếc áo len có cổ màu sữa kèm một chiếc quần bò và đi giày thể thao nom rất trẻ và đầy sức sống. Tuy cô biết phong cách ăn vận, trang điểm của mình khá đơn giản và trang nhã, phù hợp với đi du lịch, nhưng cô cũng biết, nếu ra ngoài mà trang điểm sơ sơ thế nào cũng là một sắc mặt tái mét, không có sức sống, thực sự cô thấy hơi xấu hổ.
Anh muốn đưa cô đi ăn sáng trước nhưng cô phản đối: “Đi bây giờ, máy bay có đồ ăn sáng mà”.
“Chả nhẽ em thích ăn sáng trên máy bay à?”
Diệp Tri Thu không biết mình có thích bữa sáng trên máy bay không nhưng từ trước tới giờ, đối với vấn đề ăn uống, cô không kỹ tính lắm. Cô coi đó chỉ là việc lấp đầy dạ dày. Vì thế cô đương nhiên thừa nhận bữa ăn nhẹ kiểu Tây kèm với trà có vẻ hợp với mình hơn một chút.
Ăn sáng xong, anh lái xe đưa cô đến sân bay, giúp cô lấy hành lý, mua bảo hiểm, đổi thẻ lên máy bay. Cô đã quen tự mình đi về, lần đầu tiên đi nhàn rỗi để người khác làm hộ tất cả các thủ tục, tự nhiên thấy hơi choáng ngợp.
“Em mang chút hành lý đơn giản vậy thôi sao?”
Từ trước đến nay, mỗi khi đi công tác cô chỉ mang theo những đồ thiết yếu. Lần này, ngoài một túi hành lý, cô khoác thêm một cái túi đựng máy tính xách tay, ngay cả va li kéo cũng không mang theo. Cô trả lời: “Em đi có ba ngày thôi, có dùng bao nhiêu đồ đâu”.
Anh tiễn cô đến tận cửa an ninh, thái độ chu đáo đúng như một người bạn trai. Cô đi được vài bước thì dừng chân quay lại, anh đang mỉm cười nhìn cô, cô cũng cười theo, vẫy vẫy tay với anh rồi mới sải bước về phía cầu thang cuốn đi lên cửa máy bay.
Làm về mảng thị trường gần sáu năm, hình như chỉ ngoài Tây Tạng và Đài Loan ra, tất cả các tỉnh đều in dấu chân cô. Cô thực sự đã mệt mỏi với những chuyến đi công tác, nhưng quả thật phải cảm ơn lần đi công tác này. Nếu không, cô quả thật không biết phải đối diện với anh như thế nào. Xông pha ra ngoài tỉnh, ít ra có thể yên tĩnh một chút mà ngẫm nghĩ về lần mạo hiểm đáng kinh ngạc vừa rồi.
Thái độ rất chỉn chu của Hứa Chí Hằng chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là anh rất đàng hoàng khí khái, nam nhi có chí khí quả thật là được tính thêm rất nhiều điểm. Đi xe Cayenne, giá cả cũng bày cả ra đấy. Tuy anh rất khiêm tốn nói rằng mới chỉ quản lý một công xưởng đang phát triển nhưng không cần thông minh lắm cũng có thể thấy điều kiện của anh ta rất ổn. Diệp Tri Thu không muốn thăm dò về thân thế người khác, nhưng cô thực sự không hiểu nổi tại sao một anh chàng điều kiện tốt như thế lại theo đuổi mình.
Không phải cô tự ti, chỉ cảm thấy đàn ông điều kiện tốt mà để ý đến mình là điều không thể. Nhưng cô đã hai mươi chín tuổi, đã một lần thất bại trong tình yêu và cũng đã qua cái tuổi tin vào những gì gọi là kỳ tích. Lại thêm việc làm bên kinh doanh mấy năm, việc phân tích kỹ càng các việc xảy ra đã thành một thói quen. Nhưng lúc này cô không phân tích được động cơ của Chí Hằng, cô chưa thể thuyết phục mình yên tâm đón nhận tình cảm ấy.
Sau khi công việc đã thảnh thơi, cô nằm một mình trong phòng khách sạn, hồi tưởng lại toàn bộ quá trình hai người quen biết. Ngoài sự tiếp xúc của hai cặp môi ngoài ý muốn trên sân thượng quán bar hôm đó, có thể nói không còn điều gì khác có thể dẫn đến ý muốn thân thiết với cô hơn của Chí Hằng. Cô không tin rằng chỉ một tiếp xúc đơn giản như vậy lại làm nên cả một tấm lòng nhiệt tình theo đuổi, nhưng cách anh ôm và hôn cô như vậy cũng khiến trái tim cô loạn nhịp. Nghĩ tới đây, tự nhiên mặt cô nóng ran và tim cũng đập mạnh. Biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, sự quyến rũ giữa hai cơ thể sẽ đến sớm hơn sự rung động của hai trái tim. Cô có nên thả mình để hưởng thụ cuộc tình này không? Cô không thể đưa ra một đáp án chính xác.
”Em về rồi đấy à? Đáng lẽ anh nên đến sân bay đón em nhưng quả thực mấy hôm nay bận quá.” Tiếng phổ thông của Hứa Chí Hằng ít nhiều có mang âm đuôi của bên Giang Nam, rất ôn hòa dễ nghe, “Tối nay em có kế hoạch gì không?”.
“Lúc nữa công ty em có buổi tiếp khách, không biết đến mấy giờ.”
Anh cũng không nói thêm nhiều: “Anh cũng phải họp, tan họp anh sẽ điện cho em ngay, em chú ý nghỉ ngơi nhé!”.
Diệp Tri Thu sau khi tan ca thì lập tức đưa hành lý về nhà, vội vàng thay quần áo rồi đến nhà hàng mà bà chủ đã hẹn trước. Khách mời là giám đốc phụ trách các khu mua sắm của cửa hàng trung tâm họ Lý, một quý bà độ tuổi trung niên. Tuy bà đã nhận lời Diệp Tri Thu đi ăn cơm nhưng rất kín miệng, cứ nói đến chuyện mở rộng quy mô khu bán hàng là bắt đầu nói vòng quanh.
Lưu Ngọc Bình chán nản, chỉ còn cách cố gắng săn đón, trước khi bà ta về thì tặng bà ta một túi xách tay. Bà Lý là người biết hàng, chỉ nhìn hình thức túi đã biết ngay bên trong có gì. Hai người cứ đùn đẩy nhau hai, ba lần, cuối cùng bà cũng rỉ tai điều gì đó với Lưu Ngọc Bình, sau đó xách túi đi trước.
Lưu Ngọc Bình quay người ngồi xuống, nhìn nét mặt của bà ta, Diệp Tri Thu đoán tình hình không được khả quan cho lắm. Cô lắc đầu, tự mình dự tính khả năng của kế hoạch điều chỉnh bán hàng như thế nào.
“Xem ra chính sách phát triển của công ty chúng ta cũng đến lúc phải điều chỉnh rồi, Tiểu Diệp, cô suy nghĩ về vấn đề này đi nhé!”, bà Lưu Ngọc Bình quả nhiên mở miệng ra nói với cô điều này. Diệp Tri Thu đành gật đầu và nghĩ: Muộn thì hơi muộn thật nhưng bà chủ đã ý thức được điểm này thì không phải việc xấu, không biết sự điều chỉnh chiến lược phát triển một cách bị động như thế này mang đến cho mình bao nhiêu khó khăn.
Di động của Diệp Tri Thu đổ chuông, là Hứa Chí Hằng gọi, cô nói lời xin lỗi với bà chủ rồi ra khỏi phòng nghe điện thoại.
“Em tiếp khách xong chưa?”
“Vừa mới kết thúc”, nghe giọng anh, đột nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm, nói tiếp: “Cũng coi như là xong rồi”.
“Anh cũng vừa họp xong, đang ngồi nhìn bộ dạng mệt mỏi, hai mắt thất thần của giám đốc các bộ phận. Anh đoán em cũng vậy, trong lòng đang oán thán bà chủ ác độc.”
Diệp Tri Thu chậm rãi bước về phía xa, cô khẽ cười thành tiếng: “Không, em không oán thán. Chả còn cách nào, bà chủ là con quỷ mà em chẳng rời xa được. Em hận bà chủ ức hiếp em, lấy tiền ép em làm việc quên cả mạng sống, làm em chạy đi chạy lại như con thoi, bận túi bụi. Nhưng nếu bà ấy để cho em nhàn rỗi một tí, em sẽ bất an, thấy mình bất hạnh”.
“May sếp em là phụ nữ, chứ nếu là đàn ông thì anh sẽ suy nghĩ lung tung đấy.” Cô nghe thấy tiếng cười và tiếng khởi động xe của anh, anh tiếp: “Đợi ở đó, anh sẽ đến đón em”.
“Anh chắc cũng mệt rồi mà, hay anh về nghỉ sớm đi.”
“Nhưng anh muốn gặp em.”
Tắt di động, cô nhìn vào chiếc ti vi màn hình phẳng mỉm cười, tâm trạng bỗng nhẹ nhàng thoải mái, đồng thời cảm thấy quả thật mấy ngày vừa rồi mình đã suy nghĩ nhiều quá. Có lẽ chỉ là những cô nam quả nữ ở thành phố này lúc nhàn rỗi thì làm bạn với nhau thôi. Cô thầm nói với chính mình, mỗi người đều bận rộn với công việc riêng của mình, ai cũng mong muốn có một người không gây phiền cho mình những lúc nhàn rỗi. Lý do này đã nhanh chóng thuyết phục cô, làm cô thấy yên lòng.
Diệp Tri Thu chỉ nói cô có hẹn với bạn rồi để bà chủ và một giám đốc kinh doanh khác ngồi lại, còn mình đi trước. Cô ngồi một mình, xem đồng hồ thấy sắp đến lúc hẹn mới đi ra khỏi nhà hàng. Đây là một con đường tương đối yên tĩnh ở trung tâm thành phố, tuy trời vẫn rét nhưng dù sao cũng đã là cuối đông, cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Khi Hứa Chí Hằng tới, thấy cô đang ngửa mặt chăm chú nhìn bầu trời, anh xuống xe ôm cô từ phía sau: “Hi, em đang nhìn gì đấy?”.
“Anh xem tòa nhà này kết hợp với bầu trời tạo thành hình cái kéo, lại thêm cả ánh trăng khuyết, cảm giác rất đặc biệt.”
Hứa Chí Hằng nhìn theo ánh mắt cô, nhưng chẳng thấy điều đặc biệt đó nên anh nói: “Dù sao thì em học Mỹ thuật, góc nhìn không giống anh”.
“Sao anh biết em học Mỹ thuật?”
“Đừng nói với anh rằng những bức tranh phong cảnh treo trong phòng khách là của người khác vẽ nhé!”
Diệp Tri Thu cười nói: “Đó là em vẽ từ vài năm trước, mấy năm nay không có thời gian nên cũng hết cảm hứng rồi”.
Hứa Chí Hằng chuyển đề tài: “Chúng ta đi đâu ngồi chút nhé?”.
“Đâu cũng được, chỉ đừng đưa em đi xem phim, chắc chắn em lại ngủ đấy. Mất mặt lắm.”
Hứa Chí Hằng cười lớn, siết chặt vai cô thêm nữa: “Nhưng nói thật, nhìn em ngủ rất thoải mái, không còn sự cảnh giác vẫn ngự trị hằng ngày, cái đó lấy lại điểm cho em đấy”.
Chương 12 : Say đắm yêu đương
Diệp Tri Thu có chút kinh ngạc. Cô hơi khom người, soi mình vào gương hậu của chiếc Cayenne nhờ ánh sáng của đèn đường. Cô phải nản lòng thừa nhận rằng, trạng thái biểu cảm của khuôn mặt mình rất trầm tĩnh nhưng trong ánh mắt luôn có sự cảnh giác. Nếu Hứa Chí Hằng không nói, cô cũng không chú ý đến điều này.
Sự cảnh giác ấy xuất hiện trên mặt cô tự bao giờ, cô cũng không rõ. Đại khái như kiểu cười mỉm có nét mỉa mai kia, không biết từ lúc nào cũng trở thành một phần biểu cảm của cô.
Hứa Chí Hằng kéo cô vào lòng nói: “Anh không có ý phê bình em đâu, chỉ là cảm thấy bộ dạng luôn cảnh giác của em rất hay thôi”.
“Quái lạ, ai chẳng thích đối diện với một khuôn mặt trong sáng như ánh trăng.” Diệp Tri Thu giơ hai tay xoa lên mặt mình, cô đột nhiên nhớ ra bạn gái của Phạm An Dân cũng có khuôn mặt như vậy. Cô ta nhìn cô bằng nét mặt thẳng thắn mà trong sáng, dường như trước mặt cô ta không phải là bạn gái cũ đáng ghét của người yêu mình vậy. Liên tưởng này làm cô không tránh khỏi nụ cười đau khổ.
Hứa Chí Hằng kéo tay cô: “Này này, anh không thích những khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đâu. Em nói ý thích của anh đặc biệt cũng không sao, nhưng anh thích em với bộ dạng này hơn. Hơn nữa, anh đột nhiên theo đuổi em như thế, nếu em không chút phòng bị, dang rộng vòng tay đón nhận anh thì anh mới cảm thấy kinh ngạc”.
Diệp Tri Thu thừa hiểu sự phòng bị của mình không phải do anh nhưng cô cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, cô mỉm cười nói: “Đúng vậy, muốn giả dạng thiếu nữ ngây thơ giờ cũng khó rồi. Chúng mình đến công viên bên kia đi dạo được không?”.
Hứa Chí Hằng cảm thấy hơi buồn cười, từ khi về nước, anh chưa bao giờ vào công viên. Nếu xét kỹ ra thì ngay cả thời học sinh với những tình yêu trong sáng thì anh cũng chưa bao giờ bước vào đó. Nhưng nhìn Diệp Tri Thu đang vịn vào cánh tay mình, anh đành chấp nhận chiều cô làm cái việc ngốc nghếch trong thời tiết giá lạnh thế này.
Trung tâm thành phố có những công viên lớn, cây cao chót vót lại mở cửa miễn phí như thế này. Đây là địa điểm hẹn hò lý tưởng cho các cặp đôi, may mà là mùa đông, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, cảnh vật khá yên tĩnh, những đôi tình nhân đang âu yếm trong các chỗ tối của công viên không nhiều lắm.
“Hồ sen này vào mùa hè rất đẹp, ngày trước em đã từng đến đây để lấy cảm hứng vẽ về cuộc sống.”
Hai người đứng ở một góc bên bờ hồ, dưới ánh trăng, những lá sen khô phủ trên mặt nước tạo nên những hình thù đặc biệt. Hứa Chí Hằng nắm lấy bàn tay đeo găng của cô, cười nói: “Nếu lúc đó, anh ở đây thì tốt biết bao”.
Diệp Tri Thu cũng cười: “Thế thì anh sẽ không bỏ lỡ cô thiếu nữ ngây thơ rồi nhưng em đoán lúc đó anh sẽ thất vọng. Lúc đó nhìn em rất tệ, em luôn thiếu linh cảm và tố chất thiên tài đối với việc vẽ vời, học tập bình thường, bận rộn suốt ngày, tinh thần không tập trung, đại khái là ngoài khuôn mặt trẻ ra thì không có điểm gì đáng để yêu cả”.
“Nghe giống như là dáng vẻ của các thiếu nữ mang chất nghệ sĩ ý nhỉ?”
“Lúc đó đúng là có chút nghệ sĩ thật nhưng so với các bạn có tài năng về nghệ thuật, em chỉ là dạng bình thường không có gì đặc biệt cả.” Điều mà Học viện Mỹ thuật không thiếu chính là những kẻ đặc biệt trông rất nghệ sĩ nhưng thực chất thì còn phải xem xét lại, nghĩ về việc cũ, Diệp Tri Thu bất giác cười.
“Anh chưa nghe ai lại tự phê bình bản thân như vậy, có điều anh nghĩ, nếu cho anh lựa chọn, anh càng muốn được gặp em khi ấy.”
Diệp Tri Thu ngước nhìn anh, nụ cười sâu sắc: “Giờ nếu như em hỏi là tại sao thì khiên cưỡng quá. Nhưng Chí Hằng à, có một điểm rất đáng ghét là nếu phụ nữ một khi không tỏ ra là thiếu nữ ngây thơ thì không thể cảm thấy mọi thứ là lẽ tự nhiên được.”
Dưới ánh trăng ảm đạm, sắc mặt cô xanh xao nhưng nụ cười lại rất láu lỉnh đáng yêu khiến anh rung động. Hứa Chí Hằng không cầm lòng được, kéo cô lại gần, hai tay ôm lấy eo cô và nói: “Ngày đông lạnh thế này, em lôi anh ra công viên dạo bộ là muốn nói rõ vấn đề này ư?”.
“Không, em vẫn chưa có được đáp án chuẩn xác, cũng giống như em không thể giải thích được tại sao mình có thể dựa vào anh mà ngủ say như thế, không phải đối với ai em cũng dễ dàng làm người đẹp ngủ trong rừng như thế đâu.” Diệp Tri Thu lắc đầu cười: “Em chỉ muốn nói, em đại khái không phải là người dễ dàng với chuyện yêu đương, em sẽ luôn cân nhắc kỹ lưỡng. Hơn nữa, em rất bận, rất có thể sẽ có lúc anh muốn hẹn hò nhưng em chỉ trả lời em bận. Chỉ có Trời mới biết em thật sự không có thời gian rảnh và không thể đùn đẩy công việc cho ai được”.
“Thời gian là điều quan trọng nhưng cũng không thành vấn đề. Mà anh độ này cũng rất bận, nhưng sau khi điều chỉnh các thiết bị xong thì thời gian làm việc của anh sẽ ổn định hơn. Trong việc này, anh đồng ý phối hợp với em. Em đừng nói câu cảm ơn với anh nhé, thời gian của anh từ trước tới nay chỉ dành cho việc nào mà anh cho rằng có giá trị thôi.”
Diệp Tri Thu bị anh đùa cho cười thành tiếng. Người đàn ông trước mặt cô quả thật hơi ngạo mạn nhưng cô không khó chịu về điều này. Không để cô nghĩ lâu hơn, anh ôm chặt cô vào lòng, cúi sát mặt cô, mỉm cười nói: “Có thể một ngày nào đó, em sẽ thấy anh quan trọng hơn công việc và tự nguyện dành thời gian cho anh đấy”.
Có thật vậy không? Từ trước tới giờ, cô dù không phải là kẻ ham mê công việc quá mức nhưng thừa hiểu rằng công việc không phản bội cô. Thời gian cô dành cho nơi khác có thể chỉ lưu lại cho cô hồi ức về một giai đoạn mà cô không muốn quay lại; sự nỗ lực của cô ở nơi khác cũng không có kết quả tốt đẹp mà toàn những khổ đau. Chỉ có công việc mới mang cho cô cảm giác thỏa mãn cả về vật chất lẫn tinh thần.
Nhưng lúc này, khi đôi môi nóng bỏng của anh đặt lên môi cô, cô không ngần ngại đáp lại, cô nghĩ chí ít thì lúc này không có gì quan trọng hơn điều ấy.
Giai đoạn này, Hứa Chí Hằng bận cũng không kém Diệp Tri Thu. Tất cả các nhân viên và thiết bị đã được chuẩn bị đầy đủ để khẩn trương bắt đầu giai đoạn lắp ráp và vận hành thử. Vu Mục Thành sau khi xong xuôi công việc của mình ở Công ty Thiết bị máy móc xong cũng dành thời gian đến giúp anh tăng ca, xử lý tất cả những việc phức tạp trước khi chính thức bắt đầu công việc.
Buối tối, Tạ Namlái xe tới, cô mang theo cả một bình canh gà nóng, gọi hai người tới bàn làm việc ăn. Hứa Chí Hằng vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, Vu Mục Thành âu yếm nhìn Tạ Nam: “Thời tiết xấu, em đến muộn thế này làm gì, ngày mai còn phải đi làm mà”.
Tạ Nam cười hi hi nói: “Em đến kiểm tra xem có đúng là anh đang làm thêm giờ không”.
Hứa Chí Hằng ngưỡng mộ nói: “Tôi ăn canh xong sẽ đi ngay, các vị đợi tôi đi rồi tiếp tục âu yếm cũng chưa muộn”.
Tạ Nam hơi đỏ mặt, cô nói: “Chí Hằng, A May hôm nay hỏi anh đấy!”.
“Cảm ơn cô ấy đã nhớ tới, nhưng tôi đã có bạn gái rồi.” Anh vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả Vu Mục Thành và Tạ Nam đều nhìn anh đầy hứng thú: “Tin này bất ngờ lắm sao? Mục Thành tôi nói cho anh biết, đều là do anh chị cứ luôn miệng nói những lời âu yếm trước mặt tôi khiến tôi phải tốc hành yêu đương đấy”.
Vu Mục Thành cười lớn: “Không phải chứ, thời gian này bận thế mà cậu có thời gian ra ngoài hẹn hò bạn gái sao, thật lợi hại!”.
Bận, quả thật rất bận, hơn thế, cả hai người đều bận rộn như nhau, mối tình này đến là vất vả. Nhưng điều làm Hứa Chí Hằng bận tâm là Diệp Tri Thu có thể chấp nhận dành khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi của cô để đi ăn cùng nhau.
Hứa Chí Hằng mỉm cười nhìn bát canh gà, anh nghĩ đến người con gái thông minh lúc nào cũng dịu dàng quyến rũ, hài hước và thông minh, có lúc rất lạnh lùng ý chí, có lúc lại nhiệt tình đến mức làm anh vui mừng vì kinh ngạc. Có lẽ chỉ có thể đợi khi công việc xong xuôi, phải dạy cho nàng một bài học, nói cho nàng hiểu thế nào là yêu nhau theo cách bình thường.
Tạ Nam quay sang Vu Mục Thành, hai người nhìn nhau cười.
Không giống Hứa Chí Hằng, Diệp Tri Thu vẫn bận rộn như vậy, hơn nữa cô không ôm hy vọng mình có thể được thảnh thơi hơn một chút.
Bốn giờ chiều thứ Sáu, cô đi đến phòng họp đúng giờ để họp thường kỳ. Kiểu họp thường kỳ của Tín Hòa thường là một chuỗi lải nhải, đến thời gian ăn cơm thì gọi quán cơm bên cạnh đưa cơm đến, mọi người ăn rồi mới chính thức vào cuộc họp. Diệp Tri Thu mới đầu không quen với cách thức họp kiểu gia đình như thế này nhưng vẫn phải tuân theo.
Lưu Ngọc Bình lần lượt nghe báo cáo của quản đốc phân xưởng, giám sát thiết kế, sau đó đến báo cáo tổng kết giám sát kinh doanh của cô. Quản đốc phân xưởng sản xuất họ Trương khoảng bốn mươi tuổi, đã theo vợ chồng Lưu Ngọc Bình trong nhiều năm, là một người có tài trong việc quản lý công xưởng, mỗi tội nói dài dòng, cứ diễn đi diễn lại mãi việc giờ khó tìm công nhân, nhu cầu về công nhân ngày càng nhiều, các công ty khác thi nhau lôi kéo người làm cho ông ta mệt mỏi với việc ứng phó.
Đến lượt Giám đốc Thiết kế Thẩm Tiểu Na phát biểu. Ban đầu, cô ta giới thiệu về những ý tưởng thiết kế của mình trong thời gian gần đây: “Tôi và Lộ Dịch gần đây tập trung làm một điều tra thị trường, anh ấy cũng có một số sản phẩm thiết kế mới. Tôi cảm thấy khá xuất sắc, có phong cách cá nhân, cảm giác thị trường tốt, chưa đến nỗi trở thành trò cười cho các bà nội trợ thời trang”.
Tham gia cuộc họp còn có một tổng thiết kế họ Ngô, cũng có thể coi bà là nội trợ thời trang, nghe câu này không lọt tai nên bà không khách khí nhìn cô ta, nói: “Doanh số bán hàng hàng trăm nghìn nhân dân tệ hằng năm của công ty này chủ yếu dựa vào sản phẩm thiết kế của những bà nội trợ thời trang chúng tôi đấy!”.
Thẩm Tiểu Na lần này đã có định liệu trước nên không quan tâm đến sự tức giận đó, cô ta nói: “Công ty muốn phát triển thì phải mở rộng các dòng sản phẩm, đáp ứng nhu cầu của người tiêu dùng. Kế hoạch của tôi là chú ý tới dòng sản phẩm mới do Lộ Dịch bỏ công thiết kế và không ảnh hưởng tới mẫu sản phẩm đang có. Tôi không cần lấy ví dụ đâu xa, mọi người cứ nhìn Tố Mỹ đó, công ty họ sản xuất mấy dòng sản phẩm và đều thành công cả, con số tiêu thụ mỗi năm lên tới gần bảy mươi vạn. Tổng quản lý Diệp đối với điều này thì chắc rõ hơn chứ?”.
Diệp Tri Thu sớm biết trận chiến nảy lửa này cuối cùng sẽ bén đến mình. Cô không để tâm đến những ý tưởng kỳ lạ của Thẩm Tiểu Na. Nhưng Lộ Dịch đã được đưa vào đây, Lưu Ngọc Bình trong vấn đề này chí ít cũng có sự đồng cảm nhất định với cách nhìn của con gái. Có điều chưa có các hạng mục kế hoạch, kế hoạch công tác cụ thể cũng chưa có, lại không có sự bàn bạc trước với cô. Lúc đầu cô và Lưu Ngọc Bình trao đổi không có nhiệm vụ tiêu thụ mẫu hàng mới. Lúc này cô chỉ mỉm cười không nói.
Thẩm Tiểu Na quả nhiên là có sự chuẩn bị trước, cô ta bắt đầu phân tích một vài mẫu hàng hóa của Tố Mỹ và sức tiêu thụ của chúng trên thị trường. Điều này chí ít cũng áp đảo Thiết kế Ngô về mặt khí thế, cô ta không bóng gió thêm nữa. Quản đốc Trương chỉ nói nếu đưa ra thị trường mặt hàng mới, e rằng phải thêm vài tổ công nhân cùng với sự chuẩn bị về thiết bị, trong tình hình hiện tại rất khó tìm công nhân, rồi ông lại tiếp tục không ngừng lải nhải.
Đến lượt Diệp Tri Thu báo cáo, cô không nói tiếp chủ đề đó mà chỉ đưa ra những phân tích tỉ mỉ về tình hình tiêu thụ hàng hóa trong thời gian gần đây, rồi nộp cho Lưu Ngọc Bình bản đánh giá các đại lý tiêu thụ, các cửa hàng và các quản lý kinh doanh. Sau đó cô nói sơ qua về kế hoạch huấn luyện, bồi dưỡng các cửa hàng trưởng.
Lưu Ngọc Bình không thể soi mói được gì về công việc của cô, bà ta tương đối hài lòng. Từ khi cô tiếp nhận công việc, tình hình tiêu thụ hàng hóa không ngừng được cải thiện. Lưu Ngọc Bình làm trong ngành nhiều năm, tuy trình độ quản lý không tốt lắm nhưng bà hiểu sâu sắc về sự quan trọng của vận hành doanh nghiệp, đương nhiên bà ta có thể nhìn thấy toàn bộ công việc tiêu thụ hàng hóa nhờ bàn tay của Diệp Tri Thu đã đi vào quỹ đạo, bắt đầu có luật lệ, có thưởng phạt, không giống như bà ta trước kia luôn có cảm giác bị một mớ bòng bong làm cho dập đầu mẻ trán. Bà ta biết chỉ cần thêm một chút thời gian, Diệp Tri Thu còn có thể mang đến cho bà ta những niềm vui bất ngờ lớn hơn nữa. Cô nàng phụ trách kinh doanh này cũng thật thông minh, con gái bà đã làm nhiều điều qua mặt cô nên bà quyết định đứng ra chịu trận.
“Việc đưa ra mặt hàng mới, Tiểu Na đã đưa ra ý tưởng sơ bộ ban đầu để tất cả mọi người cùng thảo luận. Sản phẩm của Tín Hòa đã có lượng người tiêu dùng ổn định và có danh tiếng nhất định trên thị trường. Đương nhiên chúng ta cũng không thể đứng yên mãi, nhất là làm trong ngành thời trang đầy biến động này, không thể không có sự đột phá. Suy cho cùng, chiến lược phát triển của công ty chúng ta đã đến lúc cần điều chỉnh. Mọi người có thể đề xuất ý kiến, phát biểu xem cách nhìn của mọi người như thế nào, đặc biệt là bên phía Tổng quản lý Diệp đây, làm quản lý về mảng thị trường, lại đã từng làm quản lý mảng tiêu thụ sản phẩm phụ của Tố Mỹ, cô ấy là người có quyền được phát biểu hơn cả.”
Diệp Tri Thu đã chuẩn bị trước tất cả lý do từ chối nên cô chỉ mỉm cười, nói: “Điều chỉnh chiến lược phát triển doanh nghiệp là một vấn đề tương đối lớn, cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Trước mắt, nói về mặt hàng mới do Giám đốc Thiết kế Thẩm Tiểu Na thiết kế. Mọi người đều làm trong nghề lâu rồi, không cần nói thì ai cũng rõ rằng, khi muốn đưa một mẫu quần áo mới vào thị trường không phải dễ dàng như chỉ là nhận một nhà thiết kế vào làm, hay cứ cho ra đời một loạt sản phẩm quần áo mới trước rồi mới gắn nhãn hiệu sản phẩm vào. Mà trước đó phải có sự chuẩn bị đầy đủ về định vị sản phẩm, phân tích thị trường, phong cách thiết kế, đội thiết kế thích hợp, sau đó mới nói tới việc điều hành sản xuất, đưa ra chiến lược bán hàng. Ít nhất phải vạch ra những hạng mục hoàn chỉnh, rồi mới bàn đến phần kế hoạch bán hàng của bên thị trường chúng tôi. Vì thế e rằng trước mắt chỉ có thể đánh giá tiến độ công việc của Giám đốc Thiết kế Thẩm thôi”.
Mọi người nghe cô nói đều gật đầu tán thành, còn Thẩm Tiểu Na thì có chút bối rối. Cô ta chỉ có sự nhiệt tình và quá tự tin vào bản thân. Nhìn những bộ quần áo kiểu cũ lâu nay vẫn được sản xuất ở công ty dưới sự chỉ đạo của mẹ mình, cô ta cảm thấy mình có thể tạo nên một mẫu sản phẩm mới có phong cách thời trang, chắc chắn sẽ được thị trường chấp nhận. Cô ta có lý thuyết nhưng lại thiếu hẳn kinh nghiệm thực tế. Lúc này nghe những điều Diệp Tri Thu nói, cô ta mới phát hiện những điều mình chuẩn bị vẫn còn thiếu quá nhiều, đành ngồi nín thinh.
Diệp Tri Thu nói tiếp, không hề có ý đả kích cô ta: “Ý tưởng tốt là sự bắt đầu của thành công, Giám đốc Thiết kế Thẩm cần tiếp tục vạch rõ các hạng mục trong kế hoạch và hoạch định những hoạt động sau này. Việc trước mắt tôi muốn nói với mọi người là thời trang mùa xuân đã bắt đầu khởi động, trang phục mùa hè cũng đã định xong xuôi, bộ phận Thiết kế nên chuẩn bị sản phẩm cho mùa đông, không thể chỉ dựa vào những album sản phẩm mẫu mãi được, nếu chậm trễ thì sẽ không kịp đặt hàng”.
Cuộc họp tan lúc tám giờ tối. Diệp Tri Thu về văn phòng mình, mệt mỏi ngồi xuống. Cô gác cả hai chân lên bàn làm việc trước mặt, dù nhìn có vẻ không được nhã nhặn cho lắm nhưng đây lại là tư thế thoải mái nhất. Cô ngửa người về phía sau, mắt nhắm lại thư giãn nhưng lòng dạ rối như tơ vò.
Trong cuộc họp, cô không ủng hộ bà chủ và con gái bà ta vì không muốn thêm gánh nặng cho mình, nhưng cái chính vẫn là do thiếu lòng tin với cách làm việc của hai mẹ con bà.
Lưu Ngọc Bình ngoài miệng vẫn nói điều chỉnh chiến lược phát triển công ty nhưng cũng chưa nhìn thấy ý tưởng nào cụ thể cả. Đối với cấp dưới, bà cũng chỉ dừng ở mức động viên giơ tay phát biểu ý kiến. Điều này chứng tỏ là bà ta chưa thực sự muốn bắt tay vào việc. Mà Thẩm Tiểu Na còn buồn cười hơn, tự nhiên nhận vào một nhà thiết kế, chưa nói đến việc đắc tội với cả đội thiết kế cũ, nhưng đối với sản phẩm mới cũng chỉ mới dừng lại ở phần ý tưởng, những việc cần làm thì chưa chuẩn bị khâu nào nên hồn.
Đưa ra mẫu sản phẩm mới, có thể nói là một bước chuyển lớn của doanh nghiệp, nhưng có khi lại tự mình giẫm lên chân mình, thậm chí còn ảnh hưởng tới tiêu thụ của cả nhãn hàng Tín Hòa. Nếu chỉ tính theo nhiệm vụ thì cách làm ích kỷ của cô ta là gáo nước lạnh dìm chết ngay ý tưởng của chính cô ta ngay cả khi Diệp Tri Thu không có ác ý gì. Cô quản lý về mặt tiêu thụ sản phẩm, nếu cứ bàng quan với việc này cũng chẳng ai nói gì được cô.
Nhưng những lời phê bình của ông chủ cũ Tăng Thành chợt thoáng qua trong đầu, cô lại mỉm cười đau khổ.
Nghĩ xa hơn bà chủ của mình, cô có thể làm được, nhưng làm như vậy trong khoảng thời gian ngắn thì không thể biết rõ được đó là phúc hay là họa với cô. Cô luôn cảm thấy, với một doanh nghiệp như Tín Hòa, cô nên làm tốt phần việc của mình mới là thông minh. Nhưng dù sao thì cô cũng không bàng quan ngồi giương mắt ếch ra được, mà ông Tăng Thành có ảnh hưởng rất lớn đối với cô, cô quyết định làm ngược lại ý nghĩ của mình, ngày mai viết một bản báo cáo, nói ra cách nhìn cụ thể của mình về việc điều chỉnh chiến lược phát triển công ty.
Thế này thì cô còn thời gian dành cho yêu đương không? Vừa nghĩ thế, cô mở to mắt, bỗng thấy rùng mình. Vì công việc mà cô bỏ qua việc tận hưởng tình yêu trong những lúc rảnh rỗi, có đáng không? Mà Hứa Chí Hằng lại là mẫu đàn ông tự tin, sao anh có thể chấp nhận xếp mình sau công việc của cô?
Có cảm giác yêu, ngay cả việc tranh thủ những lúc rảnh hiếm hoi như thế này để gặp nhau dường như đã mở ra một cánh cửa lớn cho cuộc sống đơn điệu đến cực điểm của cô, cô không nén nổi những tiếng thở dài.
Diệp Tri Thu mặc áo khoác, đi ra khỏi công ty, gọi một chiếc taxi, nói cho lái xe địa chỉ rồi lấy di động gọi cho Hứa Chí Hằng. Hôm nay anh đi công tác Quảng Châu để xem một triển lãm ô tô, đồng thời tham gia đấu thầu một hợp đồng cung ứng, ít nhất phải ở đó nửa tháng, chắc lúc này anh cũng sắp nghỉ rồi.
“Thu Thu, không phải là em vẫn đang ở công ty chứ?” Không biết từ lúc nào, anh cũng gọi cô là Thu Thu theo cách của người thân và bạn bè cô vẫn gọi. Có điều, dường như anh gọi có vẻ gần gũi hơn.
“Em vừa họp xong, đang ở trên xe về nhà. Thế anh thì sao? Thời tiết ở Quảng Châu có tốt không?”
“Rất tốt, nhiệt độ trung bình. Anh cảm thấy hai chúng mình ai cũng bận việc mãi như thế này thật uổng phí. Hy vọng lần này có thể ký hợp đồng thuận lợi, sau đó anh về sẽ dành thời gian cho em nhiều hơn.”
Cô vừa nghe về thời gian đã có vẻ do dự khiến Hứa Chí Hằng bật cười nói, “Sợ rồi hả, ừ, đợi đấy, sau khi anh về anh sẽ quấy rầy em, lấy hết thời gian rảnh của em, bà chủ của em đừng hòng mà tranh giành với anh”.
Một nụ cười bất chợt trên khóe môi, cô nói: “Anh chiều em thành quen đấy, Chí Hằng”. Cô ngập ngừng một chút rồi khẽ nói: “Em đợi anh về”.
Chúc các bạn online vui vẻ !